Vân Thủy Sơn Cư nằm ngay bên cạnh hồ. Sở Thiên cùng với Bát Gia lặng lẽ ngồi cho cá ăn. Nhìn đàn cá tranh nhau thức ăn, Sở Thiên bỗng cảm giác dường như có điểm gì đó giống với mình. Chúng vì sự sống, vì miếng ăn luôn cố gắng tranh giành được nhiều thức ăn nhất. Thời đại này, ai cũng phải cố gắng liều mạng vì miếng ăn, ngay cả giới hắc đạo cũng phải như vậy.
Bát Gia ném hết số thức ăn, rồi xoa xoa tay. Sau đó vừa đi vừa nói chuyện với Sở Thiên, lời nói có chút gì đó như khen ngợi:
- Sở Thiên! Cái kia của con có giá trị ba triệu. Người khác mất cả ba mươi triệu cũng không có được hiệu quả như vậy. Chỉ có con mới có thể làm được tốt như thế mà thôi.
Sở Thiên không nói gì. Khi tới đình, hắn kéo ghế cho Bát Gia ngồi rồi sau đó mới ngồi theo. Chú Trung nhanh chóng bưng lên một bình trà ngon châm cho Bát Gia và Sở Thiên. Sau đó, y cung kính đừng nhìn Bát Gia và Sở Thiên, một người từng là ông trùm của Thượng Hải và một người hiện tại là thiếu gia đang nổi của Thượng Hải.
Sở Thiên nhấp một ngụm trà, cảm giác miệng thơm mát liền buột miệng:
- Đúng là trà ngon.
Bát Gia mỉm cười cũng nhấp một ngụm trà rồi sau đó mới nói với Sở Thiên:
- Đối với tình hình hiện nay thì Soái Quân cũng khó có thể tiến thêm một bước. Tình hình hai bên tương đương nhau. Tương bang đông người, Soái Quân thì binh giỏi. Nếu như hai bên liều mạng tấn công nhau, quyết phân thắng bại thì bên nào cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Sở Thiên gật đầu. Bát Gia nói hết sức có lý. Thế nhưng hiện tại, Sở Thiên nghĩ phải tốc chiến tốc thắng, nếu kéo dài càng lâu thì càng khó ra tay với Tương bang. Hắn liền mở miệng nói:
- Cha nuôi nói đúng. Hai bên mà liều mạng thì chắc chắn là tổn thất nặng. Thế nhưng nếu để lâu thì sẽ càng có nhiều các bang phái nhỏ sáp nhập vào Trường Tôn Cẩn Thành, khiến cho thế lực của Trường Tôn Cẩn Thành càng lúc càng mạnh. Tới lúc đó thật sự khó mà nhổ được chúng đi.
Bát Gia khẽ gật đầu. Lão cũng đã được kiểm chứng điểm này. Từ lâu, những bang phái lớn ở Thượng Hải rất dễ dàng tiêu hóa những cái bang phái nhỏ quy thuận kia thành thế lực của mình. Nhìn thấy Sở Thiên như đã tính trước, lão hiếu kỳ hỏi:
- Vậy con định làm gì bây giờ?
Sở Thiên nâng ly trà lên vừa ngắm mấy con cá bơi lội vừa cười nhạt:
- Vừa rồi khi cha nuôi cho cá ăn chẳng phải đã nói cho Sở Thiên rồi hay sao?
Bát Gia hơi sững sờ rồi lập tức cười ha hả, nói:
- Đúng là Thiếu soái. Vừa nói chuyện vừa nghĩ đối sách trong lòng. Xem ra Bát Gia nhận con làm con nuôi đúng là một việc tốt nhất trong đời.
Chú Trung đứng bên cạnh thở dài. Bát Gia nói chuyện với Thiếu gia, y nghe hoàn toàn không hiểu. Có lẽ bọn họ nói chuyện quá mức thâm sâu, còn mình đã già rồi.
Sở Thiên lại nâng ly trà lên, nhưng chưa kịp đưa lên miệng thì đột nhiên thấy trong nước trà phản chiếu lại một điểm sáng lập lòe. Hắn chưa kịp lên tiếng thì một viên đạn đã được bắn ra. Sở Thiên vội vàng vung Minh Hồng đao, chắn sau đầu mình. "Choang!" Viên đạn rơi xuống đất. Chú Trung nhìn thấy thì giật mình vội vàng nhào lên người Bát Gia, đồng thời hét to:
- Tay súng bắn tỉa.
Đám đệ tử Thanh bang ở Vân Thủy Sơn Cư nghe thấy tiếng kêu liền vội vàng cầm vũ khí, tỏa ra xung quanh xem xét. Cô Kiếm đang nằm phơi nắng và Thiên Dưỡng Sinh liền vùng dậy, nhìn xung quanh.
"Chíu!" lại một viên đạn nữa được bắn về phía Sở Thiên. Sở Thiên thả lỏng toàn thân, nhắm mắt lại, sử dụng toàn lực. Minh Hồng đao trong tay hắn vẽ lên một dải ánh sáng màu vàng. Viên đạn nhanh chóng bay tới mặt Sở Thiên. Hắn cũng không dùng Minh Hồng đao để đỡ lấy viên đạn, mà đột nhiên xoay tay, mượn lực nhanh chóng hất viên đạn quay ngược trở về. Tay súng bắn tỉa sững sờ, không thể ngờ được Sở Thiên không chỉ đỡ được đạn mà còn làm cho nó thay đổi được phương hướng. Tới lúc có phản xạ, viên đạn đã bắn thủng vai khiến cho người đó kêu lên một tiếng. Tay súng bắn tỉa biết rõ hôm nay không giết được Sở Thiên, thậm chí mình có khi còn phải dể mạng lại, liền vội vàng cầm súng lui lại, định bỏ đi. Thế nhưng vừa mới chạy được mấy bước thì phát hiện ra trước mắt có hai người đầy sát khí đang đứng chặn đường.
Cả ba người lập tức đứng yên. Tên bắn tỉa cảm nhận được từ người họ tản ra sát khí rất mạnh khiến cho tay súng bắn tỉa cảm thấy bản thân cũng hơi run.
Tay súng bắn tỉa định giơ súng lên nhưng bả vai trái bị thương đã không còn sức. hơn nữa, chỉ cần y hơi cử động thì có thể bị hai người trước mặt chém chết. Trong lúc đó, đột nhiên có một âm thanh vọng tới:
- Hai người các ngươi không được cử động, nếu không tôi sẽ nổ súng.
Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm lạnh lùng nhìn thấy từ bên cạnh mình bước ra một thiếu nữ, trong tay cầm lăm lăm một cây súng, bước tới bên cạnh tên bắn tỉa kia. Co ta không hỏi thương thế y như thế nào mà hỏi:
- Ưu Mỹ Tử! Cô có giết được mục tiêu hay không?
Ưu Mỹ Tử lắc đầu. Cái mục tiêu kia thực sự không phải là người mà là thần. Hắn không chỉ có thể đỡ đạn mà còn dùng dao để thay đổi quỹ tích của viên đạn. Trên thế gian này có lẽ không tìm đâu ra người thứ hai nữa. Tới bây giờ, cô mới hiểu được tại sao lần trước thiếu nữ xinh đẹp kia lại thất bại.
Cô gái xinh xắn nhìn thấy Ưu Mỹ Tử lắc đầu thì khẽ thở dài trong lòng nhưng nét mặt thì vẫn thản nhiên, mở miệng nói:
- Ưu Mỹ Tử! Chúng ta đi.
- Tôi đã nói rồi, một cô gái xinh xắn như vậy, không nên cầm đao giết người.
Chẳng biết Sở Thiên xuất hiện từ lúc nào, cất tiếng thở dài và lên tiếng:
- Súng chưa chắc đã giết được người. Quan trọng hơn, súng không chỉ không giết được tôi mà cũng không giết được hai người bọn họ. Có khi nó càng làm cho họ nổi giận hơn.
Cô gái xinh xắn thấy Sở Thiên xuất hiện bình an thì trong lòng có chút vui vẻ nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng, mở miệng nói:
- Cho dù như thế nào thì tôi cũng phải đưa Ưu Mỹ Tử đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thiên Dương Sinh vung đao trong tay thành một vòng tròn bảo vệ lấy người, đồng thời lao tới phía hai cô gái. Ưu Mỹ Tử vội vàng hô to:
- Khả Nhi nổ súng.
Khả Nhi hơi do dự không bóp cò ngay thì lập tức tay cô đã bị cây đao đen nhánh đánh trúng. Ai cũng biết, chỉ cần Khả Nhi có chút gì khác lạ, Thiên Dưỡng Sinh sẽ lập tức cắt tay của cô. Cô Kiếm lạnh lùng bước tới, cầm lấy súng của Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử. Gã hơi dùng sức một chút bóp méo thân súng rồi ném sang một bên.
Đúng lúc này, "chíu chíu" có năm viên đạn lao về phía năm người. Sở Thiên cầm Minh Hồng đao ngăn cản viên đạn bắn về phía mình. Thiên Dưỡng Sinh cũng vung đao đánh rớt một viên đạn. Cô Kiếm thì không chỉ tránh được mà còn kéo cả Khả Nhi lách được viên đạn bắn về phía cô. Chỉ có Ưu Mỹ Tử thì không ngờ lại có đạn bắn về phía mình. Do không đề phòng, bị viên đạn bắn trúng ngực. Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm sau khi tránh được đạn liền lao về hướng có súng nổ.
- Ưu Mỹ Tử! Ưu Mỹ Tử!
Nước mắt Khả Nhi chảy giàn dụa, ,nhìn Ưu Mỹ Tử đang hấp hối. Sở Thiên bước tới xem xét rồi lắc đầu. Viên đạn đã xuyên thủng trái tim, không còn cách nào cứu chữa.
Khả Nhi cũng là sát thủ, sau khi rơi lệ một chút thì kiên cường đứng dậy. Ánh mắt của cô tràn ngập ý chí báo thù. Nhìn thấy Sở Thiên đứng bên cạnh, cô chợt mở miệng nói:
- Sở quân! Anh có thể giúp tôi được không? Từ nhỏ tới giờ chỉ có chị ấy quan tâm chăm sóc cho tôi. Cho dù nhiệm vụ có nguy hiểm tới mức nào thì chị ấy cũng xông ra trước. Tôi muốn báo thù cho Ưu Mỹ Tử. Chỉ cần anh giúp đỡ tìm ra người giết Ưu Mỹ Tử thì tôi sẽ làm theo anh hết.
Sở Thiên bước tới ôm lấy thân hình mềm mại Khả Nhi rồi nói:
- Kẻ địch của em cũng là kẻ địch của anh. Bọn chúng thấy các em không giết được anh cho nên mới định giết hai người để diệt khẩu.
Một lúc sau, Cô Kiếm và Thiên Dưỡng Sinh lôi một người đàn ông Đông Doanh về. Tay chân của người này đã bị Cô Kiếm bẻ gãy. Gã vất người đàn ông xuống trước mặt Sở Thiên. Người đàn ông đó cố gắng chịu đau, mà gào lên:
- Bát cách nha lỗ, bát cách nha lỗ (tiếng Nhựt, chẳng hiểu gì cả, hic)
Cô Kiếm lên tiếng:
- Chết hai người. Chạy thoát hai người. Bắt được tên ở lại cản đường.
Khả Nhi bước tới, đá văng người đàn ông Đông Doanh mà nói:
- Sơn Điền Hạnh Hùng! Không ngờ lại là anh Tại sao anh muốn giết tôi và Ưu Mỹ Tử?
Sơn Điền Hạnh Hùng chịu đau, gân cổ lên quát:
- Các người thất bại thì phải chết. Đây là nguyên tắc.
Khả Nhi cố gắng cầm nước mắt. Tất nhiên cô biết rõ đây là nguyên tắc. Từ khi Sơn Khẩu Tổ thiết lập tổ sát thủ thì đã có cái nguyên tắc đó. Nhưng Khả Nhi không có cách nào chấp nhận được việc Ưu Mỹ Tử bị giết. Cô nói đầy oán hận:
- Ai muốn Ưu Mỹ Tử chết thì tôi cũng muốn hắn chết.
Sơn Điền Hạnh Hùng trợn mắt, rõ ràng là khinh thường câu nói của Khả Nhi. Ngay cả khi gã bị Cô Kiếm bẻ gãy tay chân vẫn chưa hề rên một tiếng.
Khả Nhi trợn đôi mắt đẹp, bàn tay trắng như ngọc hơi run run. Cô nhìn gã đầy lạnh lùng mà nói:
- Chết đi.
Sở Thiên hiểu ý liền vội giơ tay nắm lấy con đao mỏng của Khả Nhi, đồng thời lên tiếng:
- Tôi nói rồi. Tay đẹp như vậy, sau này không nên cầm đao, cầm súng giết người.
Khả Nhi thể hiện rõ bản tính của thiếu nữ Đông Doanh, rúc vào bên cạnh Sở Thiên. Nhìn nụ cười của hắn, ánh mắt cô từ từ trở nên hòa thuận, không còn có lấy một chút sát khí.
Sở Thiên bước tới bên cạnh Sơn Điền Hạnh Hùng rồi nói:
- Tao chỉ nói một lần. Nếu mày không trả lời thì chịu chết đi. –
Hắn lập tức trầm giọng:
- Chúng mày đang ở đâu? Chỗ đó có bao nhiêu người?
Sơn Điền Hạnh Hùng quay đầu đi, quyết tâm không trả lời câu hỏi của Sở Thiên.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ôm Khả Nhi từ từ đi xuống núi. Khi đi qua Thiên Dưỡng Sinh, hắn chợt nói:
- Chém.
Âm thanh của Sở Thiên cũng chẳng hề có sát khí, hoàn toàn bình tĩnh. Thế như khi chữ "chém" của hắn vừa mới vang lên, người đàn ông Đông Doanh liền giật mình, sắc mặt không giấu được sự sợ hãi. Vốn gã cho rằng mình còn có giá trị, Sở Thiên sẽ không giết mình. Chỉ cần chưa chết thì có thể chờ người tới cứu. Nhưng gã không ngờ được Sở Thiên không thèm hỏi mà định giết mình.
Sơn Điền Hạnh Hùng vội vàng hét lên:
- Phòng 808, khách sạn Đế Vương. Chúng ta có mười lăm người.
Sau khi hét lên, gã hy vọng đối phương có thể tha cho cái mạng nhỏ của mình.
Thanh đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh hơi dừng lại một chút. Thế nhưng khi thấy Sở Thiên không hề quay đầu lại, cây đao trong tay anh ta lập tức tăng tốc, xẹt qua cổ của Sơn Điền Hạnh Hùng khiến cho máu văng khắp nơi.
Khả Nhi cảm thấy khó hiểu, thỏ thẻ:
- Sở quân không cần hỏi lại gã hay sao? Có lẽ có thể biết được một số tình huống có ích.
Sở Thiên lắc đầu, nở một nụ cười hết sức tự tin:
- Không cần! Những chuyện khác gã biết thì anh cũng biết. Bọn em là sát thủ của Sơn Khâu Tổ, được chị Lệ mời tới đây. Vốn bọn em định ra tay với Diệp Tam Tiếu nhưng sau khi Diệp Tam Tiếu chết, chị Lệ mới cho bọn em ra tay với anh.
Khả Nhi hơi giật mình nhìn Sở Thiên rồi nói:
- Làm thế nào mà Sở quân biết rõ được như vậy? Chẳng trách mà không ai giết được Sở quân.
Sở Thiên qua Khả Nhi hiểu được một chút tình huống của Sơn Khẩu Tổ. Trước mắt, Sơn Khẩu Tổ là một thế lực bạo lực có quy mô lớn nhất trong thế giới xã hội đen. Nó nắm số lượng những bang phái khắp toàn cầu cũng phải với một nhân số kinh người. Cơ cấu của nó theo hình Kim Tự Tháp, tương đương với bán hàng đa cấp. Sơn Khẩu Tổ chỉ là một cách gọi mà thôi. Phía dưới của nó chia ra làm Tổng chấp hành bộ, có chức vụ và phân công rõ ràng. Càng xuống dưới, các bộ phận lại càng thêm chặt chẽ. Chẳng hạn như có tổ Tùng Cương, tổ Ngọc Địa, tổ Xuyên Hợp, tổ Đại Bình… Tất cả được phân chia dựa theo thế lực và thực lực. Dưới nhưng tiểu tổ đó còn chia ra những tiểu tổ nhỏ hơn.
Mấy năm trước, Sơn Khẩu Tổ thiếp lập một tổ chức sát thủ lấy một cái tên hết sức nhẹ nhàng là Anh Hoa Mạn Thiên. Thành viên trong tiểu tổ được tuyển chọn kỹ lưỡng có thân thủ hơn người. Số lượng người vào thời kỳ cao nhất của nó đạt tới hơn năm trăm người. Ngoại trừ việc thay Sơn Khẩu Tổ loại trừ đối thủ ra thì Anh Hoa Mạn Thiên còn làm thuê cho người khác, tiến hành các hoạt động sám sát. Hàng năm, nó kiếm cho Sơn Khẩu Tổ tới mấy tỷ. Đây là một tiểu tổ hết sức quan trọng của Sơn Khẩu Tổ.
Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử được tổ chức phái tới Thiên triều làm nhiệm vụ ám sát. Thế nhưng vừa tới Thiên triều một ngày, liền nhận được mục tiêu thay đổi. Vì vậy mới có chuyện Khả Nhi ám sát Sở Thiên tại phòng mát xa. Sau khi thất bại, Khả Nhi có nói với Ưu Mỹ Tử rằng không thể nào ám sát Sở Thiên được, yêu cầu Ưu Mỹ Tử bỏ phương án B. Không ngờ, Ưu Mỹ Tử nhân lúc Khả Nhi không chú ý, mạo hiểm tới đây một mình. Khả Nhi thật sự không ngờ rằng đám người Sơn Điền Hạnh Hùng cũng đi theo Ưu Mỹ Tử và giết chết cô ấy.
Sở Thiên chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi:
- Khả Nhi! Em vì Ưu Mỹ Tử mà phản bội lại tổ chức của mình thì có đáng không?
Khả Nhi như nhớ tới Ưu Mỹ Tử, lời nói có chút thương tâm, thở dài:
- Em và Ưu Mỹ Tử đều là cô nhi, lớn lên từ Cô nhi viện. Từ trước tới nay, tất cả mọi thứ đều do Ưu Mỹ Tử quan tâm, đối xử với em như em gái. Em gia nhập vào Sơn Khẩu Tổ hoàn toàn là vì Ưu Mỹ Tử. Chị ấy đi đâu là em đi đó. Chị ấy thành lập tổ sát thủ, em cũng đi theo. Em chẳng có tình cảm gì với Sơn Khẩu Tổ, chỉ vì Ưu Mỹ Tử mà thôi.
Ánh mắt của cô trở nên sắc như dao:
- Ai muốn Ưu Mỹ Tử chết thì em muốn kẻ đó chết.
Sở Thiên có thể hiểu được sự thân thiết giữa Khả Nhi và Ưu Mỹ Tử vốn nương tựa vào nhau từ bé, chia sẻ sự sống và cái chết. Chưa nói tới nhiệm vụ của Khả Nhi thất bại, cũng không thể trở về được.
Sở Thiên xoa xoa mũi, mỉm cười, nói:
- Khả Nhi! Hôm nay sẽ là ngày em báo thù cho Ưu Mỹ Tử.
[hide]
Vân Thủy Sơn Cư bên hồ, Sở Thiên cùng Bát gia yên tĩnh cho cá ăn, nhìn xem những cái... Kia con cá phía sau tiếp trước tranh nhau thức ăn gia súc, Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác được tựa hồ có điểm giống chính mình, vì cái kia phần cơm, vì sinh tồn, luôn cố gắng toát ra đều muốn tranh đoạt đến tối đa thức ăn gia súc, tốt nhất thức ăn gia súc, nhưng cái này là sinh tồn pháp tắc, thời buổi này, ai không dốc sức liều mạng ai cũng không có cơm ăn, lăn lộn hắc đạo càng phải như vậy.
Bát gia vung hết trong tay thức ăn gia súc, vỗ vỗ tay, sau đó mới vừa đi vừa cùng Sở Thiên nói chuyện, trong giọng nói có khen ngợi: “Sở Thiên, ngươi cái kia vạn thực giá trị a..., người khác dùng vạn cũng không nhất định có ngươi cái này hiệu quả, cũng liền chỉ có ngươi mới có thể làm được như thế xinh đẹp.”
Sở Thiên không nói gì, đi đến trong đình thời điểm, trước kéo ra cái ghế dựa cho Bát gia ngồi xuống, lập tức mình mới ngồi xuống, Trung thúc rất nhanh liền bưng lên một bình trà ngon, là Bát gia cùng Sở Thiên rót, sau đó đứng ở bên cạnh, cung kính nhìn xem Bát gia cùng Sở Thiên, nhìn xem đã từng quát tháo Thượng Hải Bát gia cùng hiện tại phong vân Thượng Hải thiếu gia.
Sở Thiên nhấp một ngụm trà, miệng đầy mùi thơm ngát, không tự chủ được thở dài: “Thật sự là trà ngon.”
Bát gia mỉm cười, mình cũng phẩm bên trên một cái, sau đó mới cùng Sở Thiên nói: “Kỳ thật bây giờ cuộc, Soái quân cùng Tương bang đều rất khó tiến thêm một bước, song phương trạng thái không sai biệt lắm, Tương bang nhiều người, Soái quân binh tinh, nếu như song phương đều là đối với công liều mạng, quyết ra thắng bại, cái kia vô luận, đều nguyên khí đại thương, rất là tính không ra.”
Sở Thiên gật gật đầu, Bát gia nói quả thật có đạo lý, thế nhưng là tại Sở Thiên trong lòng phải tốc chiến tốc thắng, kéo càng lâu lại càng khó đối với Tương bang ra tay, vì vậy mở miệng nói: “Nghĩa phụ nói không sai, đối công liều mạng xác thực nguyên khí đại thương, thế nhưng là kéo được càng lâu, những cái... Kia vừa đầu nhập vào Trường Tôn Cẩn Thành tiểu bang tiểu phái lại càng hội khăng khăng một mực, thậm chí càng ngày càng nhiều tiểu bang phái đi đầu nhập vào Tương bang, như vậy Trường Tôn Cẩn Thành thế lực sẽ càng lúc càng lớn, đến lúc đó, thật không dễ dàng di chuyển.”
Bát gia khẽ gật đầu, hắn cũng chứng kiến điểm này, Tương bang như thế nào cũng là Thượng Hải đại bang phái, từ lâu rồi rất dễ dàng tiêu hóa những cái... Kia quy thuận tiểu bang phái là thế lực của mình, nhìn thấy Sở Thiên tựa hồ đã tính trước bộ dạng, tò mò mở miệng hỏi: “Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ đâu này?”
Sở Thiên nâng chung trà lên, nhìn xem bơi qua bơi lại con cá, cười nhạt một tiếng: “Nghĩa phụ vừa rồi cho cá ăn thời điểm không phải nói cho Sở Thiên sao?”
Bát gia vốn là sững sờ, lập tức cười ha ha, nói: “Quả nhiên là Thiếu soái, đàm tiếu tầm đó, đối sách trong lòng, xem ra Bát gia nhận thức ngươi làm nghĩa tử, thật sự là trong đời việc tốt nhất tình.”
Trung thúc ở bên cạnh nhẹ nhàng thở dài, vì cái gì Bát gia, tận đang cùng thiếu gia nói, hắn luôn nghe không hiểu đâu này? Là bọn hắn nói quá thâm ảo rồi, hay là mình đã già rồi.
Sở Thiên lần nữa nâng chung trà lên, còn không có vào miệng, bỗng nhiên nhìn thấy nước trà phản xạ một cái lập loè điểm sáng, trong lòng chấn động, trả lại không kịp nói chuyện, “Phốc” một viên đạn tật bắn mà đến, Sở Thiên bề bộn kích thích kêu Hồng đao, lập tức ngăn tại chính mình sau đầu mặt, ‘ngay khi’ một tiếng, viên đạn ngã xuống rồi, Trung thúc vừa nhìn, dưới sự kinh hãi, nhào vào Bát gia trên người, trong miệng la lớn: “Sniper.”
Vân Thủy Sơn Cư Thanh bang đệ tử nghe được Trung thúc kêu to, lập tức thao trứ vũ khí lạnh, phía sau tiếp trước bốn phía điều tra đứng lên, vốn là nằm ở cùng một chỗ lấy phơi nắng mặt trời ‘Cô Kiếm’, còn có Thiên Dưỡng Sinh lập tức bắn lên, dùng ánh mắt bốn phía bắn phá lấy.
‘Phốc’ lại một viên đạn bắn về phía Sở Thiên, Sở Thiên toàn thân buông lỏng, nhắm mắt lại, vận dụng toàn lực, trong tay kêu Hồng đao lóe ra sáng lạn kim quang, viên đạn đã nhanh đến Sở Thiên trước mặt, Sở Thiên kêu Hồng đao cũng không có cứng rắn đỡ đạn, mà là đột nhiên như ý cái khúc quanh, đem nhanh chóng bắn mà đến viên đạn phản xạ trở về, Sniper hiển nhiên thật không ngờ Sở Thiên không chỉ có có thể ngăn viên đạn, còn có thể nhường cho con đạn thay đổi tuyến đường, hơi sững sờ, phản xạ viên đạn đã bắn thủng bờ vai của nàng, làm cho nàng có chút ‘ừ’ một tiếng, Sniper biết rõ hôm nay đã giết không được Sở Thiên, thậm chí mình cũng khả năng góp đi vào tánh mạng, hắn bề bộn cầm súng triệt thoái phía sau, đều muốn thoát đi nơi thị phi, thế nhưng là vừa chưa có chạy hơn mấy bước, lập tức phát hiện lộ đã bị hai cái toàn thân phát ra hàn khí cùng sát khí người chặn.
Ba người lập tức đình chỉ hết thảy động tác, Sniper cảm giác được toàn thân bọn họ phát ra nồng hậu dày đặc sát khí, hắn thậm chí cảm giác được lòng của mình tại run nhè nhẹ.
Sniper đều muốn nắm súng bên trên đạn, nhưng tay trái bả vai đã bị thương vô lực, hơn nữa chính mình hơi chút khẽ động, tùy thời khả năng bị trước mắt hai người chém thành một nửa, khó xử chi tế, truyền đến làm cho nàng thanh âm mừng rỡ: “Hai người các ngươi không nên cử động, nếu không ta muốn nổ súng.”
Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ có chút dùng ánh mắt còn lại nhìn quét, nhìn thấy bên cạnh đang chậm rãi đi qua một cái điềm mỹ nữ hài, trong tay thuần thục ổn định nắm lấy một thanh súng, điềm mỹ nữ hài đi đến Sniper bên cạnh, không hỏi Sniper thương thế như thế nào, mà là lo lắng hỏi: “Ưu Mỹ Tử, ngươi có hay không giết mục tiêu?”
Ưu Mỹ Tử lắc đầu, cái mục tiêu kia không phải người, quả thực chính là thần, không chỉ có có thể ngăn viên đạn, còn có thể dùng đao cải biến viên đạn, thế gian này chỉ sợ tìm không ra người thứ hai rồi, hắn thế mới biết vì cái gì điềm mỹ nữ hài lần trước hội thất thủ.
Điềm mỹ nữ hài nhìn thấy Ưu Mỹ Tử lắc đầu, trong nội tâm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt lại không hề, mở miệng nói: “Ưu Mỹ Tử, chúng ta đi.”
“Ta sớm đã nói qua, ngươi xinh đẹp như vậy nữ hài tử, xinh đẹp như vậy tay không nên cầm giết người đao.” Sở Thiên không biết lúc nào xuất hiện, thở dài, sâu kín mở miệng: “Cũng không phải cầm giết người súng, là trọng yếu hơn đúng, súng không chỉ có giết không được ta, cũng giết không được hắn đám bọn họ hai cái, ngược lại để cho bọn họ càng tức giận.”
Cái này điềm mỹ nữ hài hiển nhiên là Khả Nhi, nhìn thấy Sở Thiên hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện, trong nội tâm có chút vui vẻ, nhưng trên mặt hay là chứa lãnh diễm, mở miệng nói: “Vô luận như thế nào, ta nhất định phải mang Ưu Mỹ Tử đi.”
Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt nhất bắn, đen nhánh đao vẽ lên cái vòng tròn, bảo vệ thân thể, hướng Khả Nhi các nàng đánh tới, Ưu Mỹ Tử bề bộn hô to: “Khả Nhi nổ súng.”
Khả Nhi có chút do dự, không có bóp cò, liền tại lập tức, Khả Nhi tay đã bị đen nhánh đao điểm trúng, ai cũng biết, dù là Khả Nhi biểu lộ hơi chút không đúng, Thiên Dưỡng Sinh đều lập tức đã đoạn tay của nàng, ‘Cô Kiếm’ lạnh lùng đi tới, dỡ xuống Khả Nhi cùng Ưu Mỹ Tử súng, có chút dùng sức, đơn giản chỉ cần khẩu súng thân bóp nghiến đến không thể sử dụng, nhét vào bên cạnh.
Nhưng vào lúc này, ‘phốc, phốc, phốc, phốc, phốc’ ngũ thanh âm, lại có ngũ viên đạn hướng về năm người nhanh chóng bắn mà đến, Sở Thiên cầm lấy kêu Hồng đao ngăn trở bắn về phía chính mình viên đạn, Thiên Dưỡng Sinh cũng một đao đánh rớt bắn về phía chính mình viên đạn, ‘Cô Kiếm’ tức thì nghe phong biện vị trí, không chỉ có chính mình tránh thoát viên đạn, còn lôi kéo Khả Nhi có chút hơi nghiêng, đã hiện lên bắn về phía Khả Nhi viên đạn, mà bị thương Ưu Mỹ Tử tức thì hoàn toàn thật không ngờ viên đạn hội bắn về phía chính mình, không hề phòng bị phía dưới, viên đạn bắn vào lồng ngực, Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ tránh thoát viên đạn về sau lập tức hướng nổ súng phương hướng đuổi theo.
“Ưu Mỹ Tử, Ưu Mỹ Tử.” Khả Nhi nước mắt chảy xuống, trong ngực Ưu Mỹ Tử hấp hối, Sở Thiên tiến lên tìm tòi, nhẹ nhàng lắc đầu, viên đạn bắn thủng trái tim, đã hết thuốc chữa.
Khả Nhi đến tột cùng là sát thủ, có chút rơi lệ về sau, liền kiên cường đứng lên, trong mắt tràn đầy báo thù, nhìn xem bên cạnh Sở Thiên, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sở quân, ngươi được hay không được giúp ta bề bộn? Ta từ nhỏ đến lớn đều là hắn đang chiếu cố ta, dù cho cỡ nào nhiệm vụ nguy hiểm cũng là hắn xông vào phía trước ta, cho nên ta nên vì Ưu Mỹ Tử báo thù, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ, tìm ra giết Ưu Mỹ Tử người, ta cái gì tất cả nghe theo ngươi.”
Sở Thiên tiến lên một bước, ôm chầm Khả Nhi mềm mại thân hình, nhàn nhạt nói: “Địch nhân của ngươi, cũng địch nhân là của ta, bọn hắn thấy các ngươi giết không được ta, mới chịu diệt các ngươi khẩu đấy.”
Sau một lát, ‘Cô Kiếm’ cùng Thiên Dưỡng Sinh nói ra cái Đông Doanh nam nhân trở về, tay chân đã bị ‘Cô Kiếm’ bẻ gẫy, nhét vào Sở Thiên trước mặt, cái này Đông Doanh nam nhân tuy nhiên đau đớn khó nhịn, trong miệng vẫn còn đang gào thét lấy: “Bát cách nha lỗ, bát cách nha lỗ.”
‘Cô Kiếm’ nhàn nhạt nói: “Đã chết hai, chạy thoát cái hai, nắm cái chặn đường đấy.”
Khả Nhi đi lên một cước, đá ngả lăn cái này Đông Doanh nam nhân, bi phẫn nói: “Sơn Điền Hạnh Hùng, không thể tưởng được là ngươi. Ngươi tại sao phải giết ta cùng Ưu Mỹ Tử.”
Sơn Điền Hạnh Hùng chịu đựng đau đớn, giơ lên cái cổ tráng kiện, quát: “Bát cách, các ngươi nhiệm vụ thất bại bị bắt, tự nhiên muốn chết, đây là quy củ.”
Khả Nhi chịu đựng nước mắt, hắn tự nhiên biết rõ đây là quy củ, Sơn Khẩu Tổ từ khi thành lập sát thủ tiểu tổ, thì có cái quy củ này, nhưng Khả Nhi hay là không cách nào tiếp nhận Ưu Mỹ Tử bị giết, oán hận nói: “Ai muốn Ưu Mỹ Tử chết, ta muốn hắn chết.”
Sơn Điền Hạnh Hùng trợn mắt tròn xoe, hiển nhiên khinh thường Khả Nhi uy hiếp, hắn liền bị ‘Cô Kiếm’ bẻ gẫy tay chân đều không có hừ qua một tiếng.
Khả Nhi đẹp nhãn trợn mắt, bàn tay như ngọc trắng có chút run run, lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Tử ぬ.”
Sở Thiên biết đó là ‘đi tìm chết’ ý tứ, vội vươn tay cầm chặt Khả Nhi lòe ra mỏng đao, nhàn nhạt nói: “Ta nói rồi, đẹp như vậy tay, về sau không nên lấy thêm giết người đao, giết người súng.”
Khả Nhi Đông Doanh nữ nhân bản tính hiện ra, lộ ra rất là thuận theo, rúc vào Sở Thiên bên người, nhìn xem Sở Thiên vĩnh hằng bất biến dáng tươi cười, hay là phiêu dật thần sắc, ánh mắt trở nên dần dần nhu hòa, đã không có vừa rồi sát khí.
Sở Thiên đi đến Sơn Điền Hạnh Hùng bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ nói một lần, nếu như ngươi không lập tức trả lời, ngươi phải đi chết.” Lập tức trầm giọng nói: “Các ngươi điểm dừng chân ở nơi nào? Bao nhiêu người?”
Sơn Điền Hạnh Hùng cai đầu dài lệch lạc, thề sống chết không trả lời Sở Thiên vấn đề.
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ôm Khả Nhi chậm rãi xuống núi, đi qua Thiên Dưỡng Sinh bên cạnh thời điểm, nhẹ nhàng nói: “Chém.”
Sở Thiên không có sát khí, ngữ khí cũng tương đối bình tĩnh, thế nhưng là nhổ ra ‘chém’ hai chữ này thời điểm, Đông Doanh nam nhân hay là chấn động toàn thân, sắc mặt trở nên lập tức khó coi cùng sợ hãi, hắn nguyên vốn cho là mình còn có giá trị, Sở Thiên sẽ không giết hắn, chỉ cần mình chết khiêng ở, chính mình có lẽ có thể đợi đến cứu viện, không nghĩ tới Sở Thiên hỏi cũng không hỏi hắn, muốn giết hắn, làm sao có thể không dứt nhìn qua.
Sơn Điền Hạnh Hùng bề bộn hô lên: “Đế Vương khách sạn , mười lăm người.” Hô lên về sau, cho rằng có thể nhả ra khí, đổi về cái mạng nhỏ của mình.
Thiên Dưỡng Sinh đao hơi chút trì hoãn một chút, thế nhưng là nhìn thấy Sở Thiên cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi, đen nhánh đao lập tức gia tốc, xẹt qua Sơn Điền Hạnh Hùng cổ, lập tức, máu tươi văng khắp nơi.
Khả Nhi có chút nghi vấn, ôn nhu nói: “Sở quân không cần hỏi lại hỏi hắn sao? Có lẽ có thể biết rõ một ít hữu dụng tình huống.”
Sở Thiên lắc đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin: “Không cần, vật gì đó khác, hắn biết rõ đấy, ta cũng biết, các ngươi đều là Sơn Khẩu Tổ đến sát thủ, đều là Lệ tỷ trước sau mời đến đấy, bổn ý là đúng giao Diệp Tam Tiếu, về sau Diệp Tam Tiếu chết rồi, hắn để cho các ngươi đối phó ta.”
Khả Nhi có chút giật mình nhìn xem Sở Thiên, nói: “Sở quân, như thế nào giống như cái gì đều rõ ràng à? Trách không được không ai có thể giết Sở quân.”
Sở Thiên theo Khả Nhi trong miệng đại khái hiểu rõ đến Sơn Khẩu Tổ dệt một ít tình huống, Sơn Khẩu Tổ trước mắt đúng bạo lực đoàn trong quy mô lớn nhất xã hội đen tổ chức, tại toàn cầu tất cả hắc bang trong cũng là số một số hai. Nó cơ cấu hình thức giống như Kim Tự Tháp bình thường, lời nói khó nghe đấy, cùng làm bán hàng đa cấp tựa như. Sơn Khẩu Tổ chỉ là một cái gọi chung mà thôi, nó phía dưới mảnh chia làm tổng chấp hành bộ phận, có kỹ càng chức vị cùng với phân công. Xuống lần nữa mặt, liền phần đích càng thêm kỹ càng rồi, ví dụ như có Tùng Cương tổ, Ngọc Địa tổ, Xuyên Hợp tổ, Đại Bình tổ Đẳng Nhất Hệ Liệt tiểu tổ, dựa theo thế lực cùng với thực lực phân chia, những thứ này tiểu tổ phía dưới còn có càng tổ.
Mấy năm trước, Sơn Khẩu Tổ càng là thành lập một cái chuyên môn tổ chức sát thủ, danh tự dị thường êm tai, Anh Hoa Mạn Thiên, thành viên theo từng cái tiểu tổ bên trong tinh tuyển đi qua, thân thủ hơn người, nhân số đỉnh phong thời kì đạt tới hơn năm trăm người, Anh Hoa Mạn Thiên ngoại trừ thay Sơn Khẩu Tổ thanh trừ đối thủ bên ngoài, còn làm thuê cho cần người, sinh động hậu thế giới các nơi tiến hành ám sát hoạt động, là Sơn Khẩu Tổ hàng năm kiếm được tiền vài tỷ đồng Yên, đúng Sơn Khẩu Tổ hết sức quan trọng một cái tiểu tổ.
Khả Nhi cùng Ưu Mỹ Tử cũng là bị Anh Hoa tổ chức phái tới thiên triều chấp hành nhiệm vụ ám sát đấy, thế nhưng là vừa xong thiên triều một ngày, liền nhận được nhiệm vụ mục tiêu thay đổi mệnh lệnh, lúc này mới đã có Khả Nhi tại mát xa phòng ám sát Sở Thiên sự tình phát sinh, Khả Nhi thất thủ về sau, khuyên bảo Ưu Mỹ Tử nói, Sở Thiên căn bản không cách nào ám sát thành công, yêu cầu Ưu Mỹ Tử buông tha cho chấp hành thứ hai bộ đồ phương án, không nghĩ tới Ưu Mỹ Tử hay là thừa dịp Khả Nhi không chú ý, một mình mạo hiểm đến đây. Khả Nhi thật không ngờ chính là, Sơn Điền Hạnh Hùng bọn hắn dĩ nhiên cũng làm đi theo Ưu Mỹ Tử đằng sau, còn đem Ưu Mỹ Tử giết.
Sở Thiên chợt nhớ tới một vấn đề, có chút không hiểu nói: “Khả Nhi, ngươi vì Ưu Mỹ Tử phản bội tổ chức của ngươi, có đáng giá hay không?”
Khả Nhi tựa hồ liền nghĩ tới Ưu Mỹ Tử, ngữ khí mang một ít thương tâm, thở dài nói: “Ta cùng Ưu Mỹ Tử đều là cô nhi, đều tại cô nhi viện trưởng lớn, cho tới nay đều là Ưu Mỹ Tử chiếu cố ta, đem ta ngay khi muội muội giống như đối đãi, ta gia nhập Sơn Khẩu Tổ thuần túy là bởi vì Ưu Mỹ Tử, hắn đi nơi nào ta cũng đi ở đâu, hắn đi mới thành lập sát thủ tiểu tổ, ta cũng đi theo gia nhập, cho nên ta đối với Sơn Khẩu Tổ không có gì cảm tình, ta chỉ quan tâm Ưu Mỹ Tử.” Lập tức ánh mắt nhất bắn: “Ai muốn Ưu Mỹ Tử chết, ta muốn hắn chết.”
Sở Thiên tự nhiên lý giải hai cái nữ hài sống nương tựa lẫn nhau khổ sở, huống chi lại cùng nhau trải qua vô số lần sinh tử khảo nghiệm, Khả Nhi cùng Ưu Mỹ Tử cái kia phần chân thành tha thiết tình nghĩa chỉ sợ không phải người bình thường có thể bằng, huống chi Khả Nhi đã nhiệm vụ thất bại, cũng không có khả năng đi trở về.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, nét mặt biểu lộ vẻ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Khả Nhi, hôm nay liền cho ngươi Ưu Mỹ Tử báo thù a.”
[/hide]