Ở cửa ra vào Thủy Tạ Hoa Đô, huynh đệ Soái Quân thấy Sở Thiên ôm Khả Nhi xinh đẹp động lòng người bước xuống xe, trên mặt đều nở nụ cười sáng lạn. Phải biết rằng, Thủy Tạ Hoa Đô cơ bản cũng là một ổ hòa thượng, từ quét nhà nấu cơm đều là nam. Hiện tại nhìn thấy Khả Nhi má lúm đồng tiền, thân hình mềm mại, da dẻ mịn màng, hỏi làm sao mà mắt không sáng lên được?
Khả Nhi nép vào bên người Sở Thiên, nhìn huynh đệ Soái Quân khí thế tăng vọt, mỉm cười xinh như mộng. Huynh đệ Soái Quân huynh đệ lập tức hưng phấn, không tự chủ được hét lên:
- Chị dâu tốt, chị dâu thật xinh đẹp.
Khả Nhi 'ai nha' một tiếng, bị khí thế kinh thiên động địa này hù ngã rồi. Sở Thiên mỉm cười, dịu dàng nói:
- Khả Nhi, đừng sợ, bọn họ đều là huynh đệ của anh, là huynh đệ cùng sinh cùng tử.
Trong lúc nói chuyện, Hải Tử và Quang Tử đi ra, nhìn thấy Khả Nhi, cũng đứng sững, thầm than Tam đệ thật là làm cho người bội phục đầu rạp xuống đất, thỉnh thoảng bên người lại xuất hiện vài cô gái tuyệt đẹp. Xem ra hắn tài tán gái cũng là thiên phú.
Sở Thiên cho Hải Tử, Quang Tử làm quen với Khả Nhi, rồi lại để huynh đệ Soái Quân sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cô, lập tức lôi kéo Hải Tử, Quang Tử ra cửa nằm xuống. Huynh đệ Soái Quân lập tức đưa trà lên bọn họ. Họ sớm đã hiểu thói quen của Thiếu soái và tác phong của Quang Tử, không kiêu ngạo mà bình dị gần gũi, tự nhiên rất được huynh đệ Soái Quân yêu mến.
Sở Thiên mở nắp bình trà, đem sự tình hôm nay nói một lần. Hải Tử và Quang Tử nghe xong trong lòng run sợ, đồng thời lại cực kỳ phẫn nộ. Nếu Sở Thiên chậm hơn một giây, có thể đã mất mạng bên hồ Vân Thủy Sơn Cư rồi. Phẫn nộ chính là, Tương bang thật không ngờ không để ý quy củ, không để ý đạo nghĩa giang hồ, phái người ám sát, còn phái cả Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ nữa.
Quang Tử nhổm người dậy, phẫn nộ nói:
- Tam đệ, đêm nay chúng ta sẽ tấn công toàn diện, cũng tổ chức tiểu đội tinh anh, trực tiếp giết chết Trường Tôn Cẩn Thành, dọa lão gia hỏa kia nhảy dựng lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hải Tử hít một hơi, anh ta cũng thật sự không ngờ ngày xưa Trường Tôn Cẩn Thành đáng kính như thế, giờ lại không từ thủ đoạn, so về Diệp Tam Tiếu còn có phần bỉ ổi hơn. Anh ta nói:
- Tam đệ, hiện tại tùy em đối phó Trường Tôn Cẩn Thành, anh không có ý kiến.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, điềm tĩnh nói:
- Hiện tại liều mạng không phải thượng sách, lần trước sở dĩ có thể công khai giết Diệp Tam Tiếu, là vì có chú Vương tiếp ứng. Lúc này, hoa viên Trường Phúc không nói đến tường đồng vách sắt, mà chỉ cần tâm cơ của Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân, sẽ không dễ dàng xông vào như vậy. Cho dù xông vào, cũng sẽ chết không ít huynh đệ.
Hải Tử và Quang Tử khẽ gật đầu, đây cũng là sự thật, huống chi bên trong hoa viên Trường Phúc có cao thủ hay không họ cũng không rõ ràng. Chị Lệ có thể dùng nhiều tiền mời đám sát thủ Anh Hoa Mạn Thiên của Sơn Khẩu Tổ, thì cũng sẽ có khả năng mời được các cao thủ của tổ chức khác.
Quang Tử gần đây tính tình cũng điềm đạm hơn, hiểu liều mạng không phải là biện pháp tốt, cầm lấy ấm trà uống ực ực hơn nửa, sau đó nói với Sở Thiên:
- Tam đệ, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như chúng ta không đánh đòn phủ đầu, khó đảm bảo Tương bang sẽ không bày trò khác. Huống chi Tương bang Tam đường chủ chết rồi, Tương bang vô luận thế nào cũng sẽ đem khoản nợ này tính trên đầu em.
Sở Thiên cũng nhấp một ngụm trà, trong lòng sớm đã có đối sách, quay đầu nói với Hải Tử:
- Anh Hải, đêm nay anh kêu toàn bộ huynh đệ Soái Quân toàn diện xuất kích, nhanh gọn, hung ác, và chính xác.
Hải Tử và Quang Tử lại sững sờ, hai miệng một lời nói:
- Tam đệ, không phải em không tán thành liều mạng sao?
Sở Thiên cười cười, đưa tay sờ mũi:
- Em không nói liều mạng, em muốn các anh cho người xuất kích đánh đám bang phái nhỏ mới đầu nhập vào Tương bang, phá phách cướp bóc một phen. Nhưng tuyệt đối không được giết chết. Giết chết bọn họ thì bức tranh "cá tranh mồi" của em sẽ không thể hoàn thành.
Quang Tử khó hiểu, sờ sờ đầu trọc, liếc Hải Tử, xem có hiểu Tam đệ nói cái gì không?
Hải Tử suy nghĩ một có chút, lập tức hiểu ra:
- Ý Tam đệ có phải hay dùng thuật tâm công khiến cho các bang phái mới đầu nhập vào Tương bang lo lắng bàng hoàng, sau đó lại để cho bọn họ tổn thất thảm trọng, lại để cho bọn họ đi về phía Trường Tôn Cẩn Thành khóc lóc kể lể, một muốn vì bọn họ báo thù, hai muốn cho bọn họ thấy chủ mới của bọn họ thực lực và tâm cơ thế nào? Mượn cách này dần dần làm tan rã thế lực của Trường Tôn Cẩn Thành.
Sở Thiên gật đầu:
- Hai anh có thể hình dung, những bang phái này chưa thật sự bị Tương bang hóa, chưa thật sự chung phúc chia họa, chúng ta đánh bọn họ, Trường Tôn Cẩn Thành có thể hay không vì bọn họ toàn diện khai chiến với Soái Quân?
Hải Tử và Quang Tử đồng thời lắc đầu:
- Không biết.
- Như vậy Trường Tôn Cẩn Thành có thể hay không cho bọn họ vật tư cùng nhân thủ một lần nữa tái kiến thiết?
Sở Thiên nói ra một câu, lập tức nhấp một ngụm trà xanh.
Hải Tử và Quang Tử lần nữa hai miệng một lời:
- Trường Tôn Cẩn Thành dùng những bang phái kia để trang bị cho tam đường khẩu cũng chưa đủ, làm thế nào lại chia người và tiền để giúp bọn họ?
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười, nói:
- Vậy lại xin hỏi hai anh, những bang phái kia mang danh là Tương bang, hiện tại bị người khi dễ rối tinh rối mù, lão đại ngay cả trợ giúp cũng không có, anh có thể hay không cắm đầu cắm cổ bán mạng cho người như thế? Có thể hay không oán hận một lão đại như vây?
Quang Tử lúc này đã nghĩ thông suốt, vỗ vỗ tay nói:
- Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ oán hận một lão đại như vậy hơn cả kẻ đã cướp đoạt địa bàn của mình, thậm chí sẽ quay họng súng để đối phó lão, dù sao cũng đã trắng tay rồi.
Hải Tử cũng gật gật đầu, tán dương nói:
- Tam đệ, chiêu này của em thật cao.
Quang Tử đứng lên, cười hắc hắc:
- Đêm nay lại để cho các huynh đệ tốt của ta náo loạn một hồi, anh đi trước sắp xếp người.
Quang Tử nói xong là đi luôn, trời sinh tính hiếu chiến không bỏ được.
Sở Thiên lại nằm xuống, bầu trời phong vân biến hóa, tuy nhiên cũng ở trong tầm mắt Sở Thiên.
Đêm đó, là một đêm hoàn toàn không yên tĩnh. Tương bang trong vòng một đêm có hai mươi mấy nơi bị Soái Quân nện rối tinh rối mù. Những bang phái nhỏ đầu nhập vào Tương bang trở thành đường chủ mới, các đường chủ này nhao nhao điện thoại đánh thức Trường Tôn Tử Quân và Trường Tôn Cẩn Thành đang ngủ say dậy. Trường Tôn Cẩn Thành nghe Soái Quân toàn diện công kích, vốn là kinh ngạc, lập tức sai Trường Tôn Tử Quân tranh thủ thời gian hỏi thăm tam đường dòng chính có chuyện gì hay không, sau khi nghe nói lông tóc không tổn hao gì, Trường Tôn Cẩn Thành mới an tâm.
Rốt cuộc tâm huyết của mình không can hệ gì, coi như là vẫn tốt, về phần những bang phái nhỏ mới đầu nhập kia cứ để bọn họ tự sanh tự diệt. Nếu như bọn họ bị Soái Quân xóa sổ thì cơ bản cũng chẳng thương tổn gì cho Tương bang. Nếu như bọn chúng cùng Soái Quân liều lĩnh ngươi chết ta sống, vậy càng tốt, dùng những bang phái nhỏ này làm tiêu hao sinh lực của Soái Quân, suy cho cùng là việc có lợi mà không có hại.
Trường Tôn Tử Quân suy nghĩ cũng không khác Trường Tôn Cẩn Thành là mấy. Tuy nhiên đêm nay cô ta thấy bứt rứt không yên. Hôm đó, Hoàng Cục trưởng hạ lệnh quét qua mười địa điểm kiếm tiền trọng yếu của Tương bang, Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến lại bị đánh gục, Trường Tôn Tử Quân bị Hàn lão gia mắng xối xả vào mặt, tức giận suýt phát điên, chỉ muốn tìm tên lừa tình gạt sắc Hoàng Cục trưởng tính sổ, lại phát hiện y đã hoàn toàn biến mất khỏi Thượng Hải.
Từ khi khi đó, Trường Tôn Tử Quân bắt đầu sống trong cảm giác không yên.
Cứ có cảm giác thế cục càng ngày càng khó nắm giữ, cô ta đành tự an ủi là việc vặt quá nhiều, áp lực quá lớn, và bắt đầu mong ngóng chị Lệ đi Thailand tìm người giúp đỡ sớm trở về, khả dĩ có thể hộ mình vài việc. Nhớ tới chị Lệ, Trường Tôn Tử Quân lại nhớ tới đám sát thủ Lệ thuê, không biết bọn họ có tìm được cách giết Sở Thiên hay không? Giết chết được hắn thì may ra mình và cha mới có thể ngủ ngon giấc được.
Những đường chủ mới kia thấy mình khóc lóc nửa canh giờ, Trường Tôn Cẩn Thành ngay cả một cái rắm cũng không thả ra, còn lấy cớ mình cũng bị công kích để từ chối. Đám đường chủ kia có phải là sơ nhập giang hồ đâu, ngay lập tức đi guốc trong bụng lão già Trường Tôn Cẩn Thành. Không nhìn thấy cứu viện, Soái Quân lại mỗi người ý chí chiến đấu sục sôi, nghiêm chỉnh huấn luyện, chính mình đoán chừng phòng thủ không được bao lâu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng, chửi Trường Tôn Cẩn Thành đê tiện rồi rút lui. Soái Quân nhìn thấy bọn chúng lui lại về sau, cũng không đuổi giết, mà là mượn ít tài sản của bọn chúng, cái nào không thể mượn thì đập phá, để cho bọn chúng lại phải đi tìm ông chủ cầu cạnh.
Một số ít đường chủ, tiểu đầu mục chạy tới hoa viên Trường Phúc, phát hiện hoa viên Trường Phúc vẫn bình an vô sự, căn bản không có dấu hiệu bị công kích, càng khẳng định suy đoán trong lòng mình là đúng. Lão gia hỏa này vì tư lợi, trên miệng hô hào người một nhà, nhưng lòng dạ thì khác hẳn. Đám đường chủ, tiểu đầu mục kia lúc này cũng bất chấp Trường Tôn Cẩn Thành là bang chủ, đẩy cửa, tìm Trường Tôn Cẩn Thành lý sự.
Cách đó không xa, Thiên Lang giáo Hắc Tiến đang ngồi trên xe tải, nhìn thấy Trường Phúc hoa viên ồn ào ầm ĩ, vội vàng phất phất tay, bang chúng Thiên Lang giáo lập tức khởi động xe tải, rất nhanh đến trước cổng hoa viên Trường Phúc. Đằng sau xe tải, mấy tên Thiên Lang giáo nhân dịp bảo vệ ở cổng đang ngăn cản đường chủ và tiểu đầu mục không cho xông vào bên trong, vội vàng đem mười hai thi thể thành viên Anh Hoa Mạn Thiên ném ở cửa ra vào hoa viên Trường Phúc, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Đêm nay nhất định là một đêm ác mộng đối với Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân.
Lúc này Sở Thiên vừa tắm rửa xong, đẩy cửa phòng của mình bước vào. Chợt hắn phát hiện cổ mình đang nuốt nước miệng cái ực. Một mùi thơm hoa anh đào xông thẳng vào mũi. Một pho tượng tuyết trắng đang nằm nghiêng trên giường. Trên người hỡ hững đắp một chiếc khăn mặt mỏng tang. Pho tượng nhìn thấy Sở Thiên đẩy cửa tiến đến, giống như cười cười, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, ôn nhu nói:
- Thiếu soái, em đã sửa soạn sạch sẽ rồi, mời ngài hưởng dụng.
Sở Thiên chậm rãi đi đến bên giường, mỉm cười:
- Khả Nhi, em làm cho anh không thể nói được gì nữa rồi.
Khả Nhi lúng liếng cười, duỗi cặp chân thon dài, quấn quanh người Sở Thiên, khẽ hất tay một cái, chiếc khăn mặt hờ hững vắt ngang thân lập tức rơi xuống đất.
Thế giới bên ngoài rất náo nhiệt, ồn ã. Bên trong phòng Thiếu soái ở Thủy Tạ Hoa Đô Thiếu soái cũng rất náo nhiệt, ồn ã.
[hide]
Thủy Tạ Hoa Đô cửa ra vào, Soái quân huynh đệ nhìn thấy Sở Thiên ôm Khả Nhi động lòng người dưới bờ eo xe, trên mặt đều có chút tràn đầy vài phần nụ cười sáng lạn, muốn biết rõ, Thủy Tạ Hoa Đô cơ bản cũng là tên hòa thượng ổ, quét liên tục địa nấu cơm đều là nam, hiện tại nhìn thấy Khả Nhi cái kia say lòng người má lúm đồng tiền, thân thể mềm mại, còn có cái kia vô cùng mịn màng khuôn mặt, như thế nào không đồng nhất nhìn đã mắt đâu này?
Khả Nhi rúc vào Sở Thiên bên người, nhìn xem tinh thần run run, sĩ khí tăng vọt Soái quân huynh đệ, giống như cười cười, Soái quân huynh đệ lập tức hưng phấn lên, không tự chủ được quát: “Chị dâu tốt, chị dâu thật xinh đẹp.”
Khả Nhi ‘ai nha’ một tiếng, bị cái này kinh thiên động địa khí thế hù ngã rồi, Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt cùng Khả Nhi nói. “Khả Nhi, đừng sợ, bọn họ đều là huynh đệ của ta, cùng sinh cùng tử huynh đệ.”
Trong lúc nói chuyện, Hải Tử cùng Quang Tử đi ra, nhìn thấy Khả Nhi, cũng là hơi sững sờ, thầm than cái này Tam đệ thật là làm cho người bội phục đầu rạp xuống đất, thỉnh thoảng bên người đều xuất hiện mấy cái tinh xảo tới cực điểm nữ hài, xem ra tán gái thật sự là phải có thiên phú.
Sở Thiên cho Hải Tử, Quang Tử cùng Khả Nhi giúp nhau giới thiệu một chút, để cho Soái quân huynh đệ mang Khả Nhi đi dàn xếp, lập tức lôi kéo Hải Tử, Quang Tử liền tại cửa đá cẩm thạch nằm xuống, Soái quân huynh đệ lập tức cho bọn hắn đưa lên tam bình trà xanh, bọn hắn đã sớm thói quen Thiếu soái cùng Quang Tử tác phong của bọn hắn, không có cái giá đỡ, bình dị gần gũi, chấm dứt tâm thủ hạ, tự nhiên rất được Soái quân huynh đệ kính yêu.
Sở Thiên uốn éo mở trà xanh, đem sự tình hôm nay kỹ càng nói một lần, Hải Tử cùng Quang Tử nghe chính là trong lòng run sợ, đồng thời lại dị thường phẫn nộ, trong lòng run sợ chính là dù là Sở Thiên lại chậm hơn một giây, đều có thể mất mạng Vân Thủy Sơn Cư bên hồ. Tức giận đúng, Tương bang thật không ngờ không để ý quy củ, không để ý giang hồ đạo nghĩa, phái người ám sát, còn phái Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ.
Quang Tử khởi động nửa người, tức giận nói: “Tam đệ, nếu không đêm nay chúng ta sẽ tới cái toàn diện tiến công, lại tổ chức cái tinh anh tiểu đội, trực tiếp giết Trường Tôn Cẩn Thành trước mặt, dọa lão gia hỏa kia nhất.”
Hải Tử cũng hít một tiếng, hắn cũng thật sự thật không ngờ ngày xưa như thế tôn trọng Trường Tôn Cẩn Thành làm sao sẽ như thế không từ thủ đoạn, so về Diệp Tam Tiếu chỉ có hơn chứ không kém, vì vậy mở miệng nói: “Tam đệ, hiện tại tùy ngươi như thế nào đối phó Trường Tôn Cẩn Thành, ta cũng không có ý kiến rồi.”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói: “Hiện tại liều mạng không phải thượng sách, lần trước sở dĩ có thể giết Diệp Tam Tiếu trước mặt, là vì có Vương thúc tiếp ứng. Bây giờ Trường Phúc hoa viên không nói đúng tường đồng vách sắt, vốn lấy Trường Tôn Cẩn Thành cùng Trường Tôn Tử Quân tâm cơ, ở đâu tuyệt đối không có dễ dàng như vậy xông đi vào, dù cho xông đi vào, cũng sẽ biết chết không ít huynh đệ, nói như vậy, thật sự tính không ra.”
Hải Tử cùng Quang Tử khẽ gật đầu, đây cũng là sự thật, huống chi Trường Phúc hoa viên bên trong có hay không cao thủ cũng không rõ ràng lắm, Lệ tỷ có thể dùng nhiều tiền mời được Sơn Khẩu Tổ dệt mười cái Anh Hoa Mạn Thiên sát thủ, khó bảo toàn Lệ tỷ không có mời những tổ chức khác sát thủ.
Quang Tử luôn luôn tính tình so sánh gấp, nhìn thấy liều mạng không phải biện pháp, cầm lấy trà xanh liền ‘ừng ực. Ừng ực’ uống hơn phân nửa, sau đó đối với Sở Thiên nói: “Tam đệ, cái kia làm sao bây giờ? Nếu như chúng ta không đánh đòn phủ đầu, khó bảo toàn Tương bang không làm ra sự tình khác, huống chi Tương bang Tam đường chủ chết rồi, Tương bang vô luận như thế nào sẽ đem khoản này sổ sách tính toán tại ngươi trên đầu đấy.”
Sở Thiên cũng nhấp một ngụm trà, trong nội tâm sớm đã có đối sách, quay đầu cùng Hải Tử nói: “Hải ca, đêm nay ngươi liền kêu Soái quân huynh đệ toàn diện xuất kích, nhanh, hung ác, chuẩn xuất kích.”
Hải Tử cùng Quang Tử lại là hơi sững sờ, trăm miệng một lời nói: “Tam đệ, ngươi không phải không tán thành liều mạng sao?”
Sở Thiên cười cười, sờ sờ cái mũi, nói: “Ta cũng không nói gì liều mạng a..., ta các ngươi phải xuất kích chính là vừa đầu nhập vào Tương bang những cái... Kia tiểu bang phái, đem bọn họ đánh chính là răng rơi đầy đất, phá phách cướp bóc đều được, nhưng là ngàn vạn không nên đem bọn họ giết, đem bọn họ giết liền thực hành không được của ta ‘bức cá tranh ăn’ hiệu quả.”
Quang Tử rất là khó hiểu, sờ sờ đầu trọc, có không thể làm gì nhìn xem Hải Tử, cái này Tam đệ nói chuyện thế nào liền lão làm cho người ta không rõ đâu.
Hải Tử có chút tưởng tượng, lập tức đã minh bạch, mở miệng nói: “Tam đệ ý tứ, có phải hay không đem những này mới đầu nhập vào Tương bang tiểu bang tiểu phái đánh chính là lòng người bàng hoàng, sau đó lại để cho bọn hắn tổn thất vô cùng nghiêm trọng, để cho bọn họ đi về phía Trường Tôn Cẩn Thành khóc lóc kể lể, nhất nên vì bọn hắn báo thù, nhị cấp cho bọn hắn mới vật tư nhân thủ ủng hộ trợ giúp, mượn này đến chậm rãi tan rã Trường Tôn Cẩn Thành thực lực chân chánh?”
Sở Thiên khen ngợi gật đầu, đem lời nói ra: “Hai vị ca ca có thể tưởng tượng một chút, những thứ này mới phụ thuộc tiểu bang phái bây giờ còn không có chính thức bị Tương bang đồng hóa, còn không có là giúp đỡ sáng tạo lợi ích, chúng ta chỉ đánh những thứ này mới phụ thuộc Tương bang tiểu bang phái, Trường Tôn Cẩn Thành có thể hay không vì bọn hắn toàn diện đối với Soái quân khai chiến?”
Hải Tử cùng Quang Tử đồng thời lắc đầu, nói: “Sẽ không.”
“Như vậy Trường Tôn Cẩn Thành có thể hay không cho bọn hắn vật tư cùng nhân thủ một lần nữa kiến thiết?” Sở Thiên còn nói ra một câu, lập tức nhấp một hớp trà xanh.
Hải Tử cùng Quang Tử lần nữa trăm miệng một lời nói: “Trường Tôn Cẩn Thành dùng những cái... Kia tiểu bang phái vật chất nhân thủ võ trang dòng chính tam đường cũng không kịp, làm sao sẽ cho bọn hắn vật tư cùng nhân thủ trợ giúp đâu này?”
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười, nói: “Như vậy lại xin hỏi hai vị ca ca, những cái... Kia tiểu bang phái danh hào đúng Tương bang, hiện tại bị người khi dễ rối tinh rối mù, lão đại không chỉ có không giúp tay, liền trợ giúp đều không có, ngươi có thể hay không là lão đại như vậy bán mạng? Có thể hay không oán hận lão đại như vậy?”
Quang Tử lúc này đã nghĩ thông suốt, vỗ vỗ tay nói: “Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ oán hận lão đại quá nhiều đoạt chính mình địa bàn, thậm chí quay lại họng súng để đối phó hắn, dù sao đã hai bàn tay trắng rồi.”
Hải Tử cũng gật gật đầu, tán dương nói: “Cái này là Tam đệ nói ‘bức cá tranh ăn’ rồi. Bức bách những cái... Kia tiểu bang phái hướng Trường Tôn Cẩn Thành muốn trợ giúp, cho lời nói, liền suy yếu Trường Tôn Cẩn Thành dòng chính thực lực, không để cho lời mà nói..., những thứ này tiểu bang phái khả năng đào ngũ, đoạt Trường Tôn Cẩn Thành địa bàn, Tam đệ, ngươi chiêu này thật cao.”
Quang Tử đứng lên, cười hắc hắc, nói: “Đêm nay để cho các huynh đệ hảo hảo cho ta làm bên trên một hồi, ta đi trước an bài nhân thủ trước.” Quang Tử nói xong cũng nhanh, trời sinh đánh đem, hiếu chiến.
Sở Thiên lại nằm xuống, bầu trời phong vân biến hóa, tuy nhiên cũng tại Sở Thiên trong mắt.
Cái này buổi tối Thượng Hải lại lộ ra không bình tĩnh như vậy rồi, Tương bang trong vòng một đêm lại có hai mươi mấy người nơi bị Soái quân huynh đệ nện rối tinh rối mù, những cái... Kia đầu nhập vào Tương bang trở thành mới đường chủ, mới thủ lĩnh tiểu các lão đại nhao nhao đem điện thoại đánh cho đang tại trong lúc ngủ say Trường Tôn Tử Quân cùng Trường Tôn Cẩn Thành, Trường Tôn Cẩn Thành nghe Soái quân toàn diện công kích, vốn là một kinh ngạc, lập tức muốn Trường Tôn Tử Quân tranh thủ thời gian hỏi thăm dòng chính tam đường có chuyện gì hay không tình, nghe lông tóc không tổn hao gì về sau, Trường Tôn Cẩn Thành tâm cuối cùng buông đã đến, vậy mà chính mình dòng chính không có việc gì tình, vậy mọi sự đại cát, về phần những cái... Kia mới đầu nhập vào tiểu bang phái, để cho bọn họ tự sanh tự diệt đi tốt rồi, nếu như bọn hắn bị Soái quân không có, cũng không gây thương tổn Tương bang cơ bản. Nếu như bọn hắn cùng Soái quân liều qua ngươi chết ta sống, vậy rất tốt, dùng những thứ này tiểu bang phái đi tiêu hao Soái quân sinh lực, cũng là rất có lợi nhất sự tình.
Trường Tôn Tử Quân ý tưởng cũng cùng Trường Tôn Cẩn Thành không sai biệt lắm, nhưng hắn đêm nay luôn cảm giác được vài phần tâm thần có chút không tập trung, đêm đó Hoàng cục trưởng hạ lệnh quét Tương bang mười cái trọng yếu kinh tế nơi phát ra nơi, Tương bang Tam đường chủ Hàn Trinh Tiến lại bị đánh gục, Trường Tôn Tử Quân bị Hàn lão gia tử mắng máu chó xối đầu về sau, từng tựa như phát điên tìm cái kia lừa gạt tài lừa gạt sắc Hoàng cục trưởng, lại phát hiện cái kia Hoàng cục trưởng đã hoàn toàn tại Thượng Hải biến mất vô ảnh vô tung.
Từ khi khi đó lên, Trường Tôn Tử Quân mà bắt đầu cảm giác được tâm thần có chút không tập trung, tận tại, cảm giác, cảm thấy thế cục càng ngày càng khó trong tay cầm, chỉ có thể tự mình an ủi việc vặt quá nhiều, áp lực quá lớn, hắn bắt đầu mong ngóng đi Thailand tìm giúp đỡ Lệ tỷ sớm chút trở về, có thể giúp đỡ chính mình, nghĩ đến Lệ tỷ, Trường Tôn Tử Quân nhớ tới Lệ tỷ lưu lại cái đám kia sát thủ, không biết bọn hắn có hay không tại tìm cách giết chết Sở Thiên đâu này? Giết chết cái kia làm cho mình cùng phụ thân bỏ lở rất nhiều thứ Sở Thiên đâu này?
Những cái... Kia mới đường chủ, tiểu đầu mục thấy mình đau khổ ủng hộ nửa giờ, Trường Tôn Cẩn Thành lão gia hỏa kia liền cái rắm cũng không phóng một cái, còn lo lắng từ chối mình cũng đã bị công kích, những cái... Kia mới đường chủ cùng tiểu đầu mục cũng không phải đệ một ngày đi ra lăn lộn giang hồ, nơi nào sẽ bị Trường Tôn Cẩn Thành lừa gạt đến, nhìn thấy trợ giúp không đến, Soái quân lại mỗi cái ý chí chiến đấu sục sôi, nghiêm chỉnh huấn luyện, chính mình đoán chừng phòng thủ không được bao lâu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng, chửi Trường Tôn Cẩn Thành lui lại, Soái quân bọn hắn nhìn thấy bọn hắn lui lại về sau, cũng không đuổi giết, mà là đem bọn họ những cái... Kia gia sản có thể cầm liền lấy, không thể cầm liền nện, dù sao để cho bọn họ đi tìm nhà mình ông chủ đi thanh lý.
Một ít chạy trốn tới Trường Phúc hoa viên mới đường chủ cùng tiểu đầu mục, nhìn thấy Trường Phúc hoa viên quả thực liền yên tĩnh chuyện ma quái, căn bản không có cái gì bị công kích dấu hiệu, càng là chứng minh là đúng trong lòng của mình suy đoán, lão gia hỏa này vì tư lợi, trên miệng hô hào người một nhà, vòng cái thân chính là trung ương cùng địa phương chi phân, những cái... Kia mới đường chủ cùng tiểu đầu mục lúc này cũng không thèm nhìn Trường Tôn Cẩn Thành là cái gì bang chủ rồi, đẩy cửa ra khẩu thủ vệ, cãi nhau tìm Trường Tôn Cẩn Thành lấy cái thuyết pháp.
Cách đó không xa Thiên Lang giáo Hắc Tiến đang tại xe tải lên, nhìn xem Trường Phúc hoa viên ồn ào bối rối, bề bộn phất phất tay, Thiên Lang giáo đàn ông lập tức phát động xe tải, rất nhanh trải qua Trường Phúc hoa viên cửa ra vào, xe tải đằng sau mấy cái huynh đệ thừa dịp cổng bảo vệ ở bên trong ngăn trở những cái... Kia đường chủ cùng tiểu đầu mục, bề bộn đem mười hai cụ Anh Hoa Mạn Thiên thành viên thi thể ném ở Trường Phúc hoa viên cửa ra vào, sau đó nhanh chóng rời đi Trường Phúc hoa viên.
Cái này ban đêm nhất định là Trường Tôn Cẩn Thành cùng Trường Tôn Tử Quân ác mộng chi dạ.
Lúc này Sở Thiên đang tắm rửa xong, đẩy ra cửa phòng của mình, Sở Thiên nghe được cổ họng mình “Ừng ực” một tiếng, một hồi nhàn nhạt Anh Hoa hương vị truyền đến, một cái trắng noãn như ngọc điêu khắc thành nữ tử đang nằm nghiêng tại giường, lên, trên người đang đắp hơi mỏng khăn mặt, nhìn thấy Sở Thiên đẩy cửa tiến đến, giống như cười cười, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, ôn nhu nói: “Thiếu soái, thiếp thân đã tắm xong, mời hưởng dụng a.”
Sở Thiên chậm rãi tiêu sái đến bên giường, mỉm cười: “Khả Nhi, ngươi luôn để cho ta ra ngoài ý định.” Khả Nhi không nói gì, vũ mị cười cười, duỗi ra thon dài , dùng mũi chân ôm lấy Sở Thiên vây quanh ở nửa người khăn mặt, nhẹ nhàng kéo một phát, khăn mặt lập tức chảy xuống.
Thế giới bên ngoài rất náo nhiệt, rất không yên tĩnh, Thủy Tạ Hoa Đô Thiếu soái phòng cũng rất náo nhiệt, rất không yên tĩnh.
[/hide]