Trường Tôn Cẩn Thành rất tức giận, bởi vì tối nay là lần thứ hai bị đánh thức khi đang say giấc. Hơn nữa tỉnh dậy lại nhìn thấy đám đường chủ, tiểu đầu mục mới đang đề đao giương oai ngay tại hoa viên Trường Phúc. Lão há có thể không nổi giận?
- Làm càn.
Trường Tôn Cẩn Thành uy nghiêm gào thét một tiếng, mấy đường chủ, tiểu đầu mục mới không tự chủ được sửng sốt một chút, trong nội tâm mặc dù có vạn phần bất mãn, nhưng vẫn im lặng đợi Trường Tôn Cẩn Thành tiếp tục lên tiếng.
- Nửa đêm, xông đến nhà bang chủ, cãi cọ ầm ĩ, hô đánh hô giết, còn ra thể thống gì?
Trường Tôn Cẩn Thành đến cùng cũng có vài phần uy nghiêm, bắt đầu lấy giọng thượng cấp nói:
- Trong mắt các anh, còn có hay không bang chủ này, còn có hay không Tương bang?
Một đường chủ cố gắng chịu đựng một bụng lửa giận, tiến lên cúi mình vái chào, ngữ khí cũng không hề điềm đạm:
- Thuộc hạ không biết bang chủ đang mơ đẹp, chỉ là thuộc hạ bốn phía bị Soái Quân công kích, khổ sở đợi bang chủ trợ giúp không thấy, lại nghe nói bang chủ cũng gặp công kích, bọn thuộc hạ sợ bang chủ bên này gặp bất trắc, cho nên đặc biệt dẫn các huynh đệ liều chết mở một đường máu đến, muốn chạy tới nơi thay bang chủ giải vây, không nghĩ là bang chủ không những không cảm kích, ngược lại hiểu lầm ý tốt của thuộc hạ.
Ai cũng biết đường chủ này mát mẻ mỉa mai Trường Tôn Cẩn Thành thấy chết mà không cứu, còn qua đó thể hiện nhóm người mình tình cảnh gian nan nhưng vẫn vô cùng trượng nghĩa.
Trường Tôn Cẩn Thành đúng là lão hồ ly, làm sao không nhận ra ẩn ý đằng sau mấy lời đó. Trong lòng lửa giận bốc lên, lão cả đời hận nhất là bị người xem nhẹ uy nghiêm. Huống chi còn trước mặt mọi người không giữ thể diện gì cho mình cả, cộng thêm nỗi bực tức đêm hôm bị đánh thức mấy lần. Trường Tôn Cẩn Thành kiềm chế không được, lập tức đi lên đá vào tên đường chủ, miệng quát tháo:
- Mày cho rằng ông không biết ý tứ của mày à? Còn mở đường máu sao? Soái Quân lợi hại thế nào, hử? Tao xem ra bọn mày là sợ chết chạy tới hoa viên Trường Phúc xin tị nạn, nếu như không nể tình bọn mày đầu nhập vào Tương bang, ông đã không chứa chấp bọn mày, tống cổ bọn mày về nhà, thậm chí một đao giết chết.
Mấy đường chủ, tiểu đầu mục sắc mặt đều hơi đổi, không thể tưởng được Trường Tôn Cẩn Thành không những không xấu hổ vì mình thấy chết mà không cứu, mà còn nói bọn họ sợ chết. Trong lòng đều phát lạnh. Quả nhiên là đổi trắng thay đen. Mình rốt cuộc chỉ là đứa con ghẻ của Tương bang. Trong mắt Trường Tôn Cẩn Thành không đáng là gì cả. Có giá trị sử dụng thì dùng, hết giá trị sử dụng thì bỏ.
Một tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tý nói:
- Không biết bang chủ có giúp thuộc hạ lấy lại công đạo, đoạt lại địa bàn? Cho bọn tôi một chốn yên thân.
Trường Tôn Cẩn Thành hơi sửng sốt, nếu vì bọn chúng mà khai chiến với Soái Quân thì có chút hơi mạo hiểm, huống chi mình cũng còn chưa ổn định, Lệ thì chưa về.
- Kỳ thật địa bàn của các anh bị Soái Quân cướp đi, các anh là đàn ông mà lại muốn tôi đi đoạt lại?
Trường Tôn Tử Quân không biết xuất hiện tự lúc nào, mặt mày tiều tụy xơ xác, mệt mỏi nói:
- Sao không về nhà mà còn tới đây khóc lóc kể lể? Thân là đàn ông, ngay cả một chút khí cốt cũng không có nữa sao?
- Vậy thì xin cô Tử Quân cho tôi một trăm tinh nhuệ, tôi cam đoan sẽ sống chết đoạt lại địa bàn đã mất.
Một tên đường chủ vụng trộm liếc Trường Tôn Cẩn Thành nói.
Trường Tôn Tử Quân tất nhiên sẽ không cho bọn họ tinh nhuệ, huống chi là một trăm người. Cô ta mỉm cười:
- Soái Quân có bao nhiêu người công kích các anh? Làm gì mà cần tới một trăm tinh nhuệ? Chỉ cần các anh liên hợp lại cũng đủ để đuổi đám người cướp địa bàn kia của các anh đi rồi. Chỉ cần các anh ngoan độc, đủ sức liều mạng.
Mấy đường chủ và tiểu đầu mục hừ lạnh một tiếng. Trường Tôn Tử Quân đúng là đồ ba hoa chích chòe, rốt cuộc là không cho bọn họ cứu viện. Thậm chí ngay cả địa bàn cũng muốn bọn họ đích thân cướp lại. Vậy thì đầu nhập Tương bang làm cái gì? Nếu như Tương bang không thể cho họ chỗ dựa, thì mình đầu nhập vào chỉ khiến Soái Quân không vừa mắt. Những lời này chỉ mới khởi phát trong lòng, cũng không ai dám nói ra. Miễn cho lão gia hỏa kia trút giận lên người mình.
- Bang chủ, bang chủ!
Một thủ vệ vội vã xông vào hét:
- Chuyện lớn không tốt rồi.
- Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Trời sập hay đất sụt?
Trường Tôn Cẩn Thành quát lớn, đám bang chúng này đúng là quen thói chuyện bé xé ra to.
- Ở cửa ra vào phát hiện mười hai thi thể Đông Doanh, trên người họ còn vũ khí, các huynh đệ đoán chừng là sát thủ.
- Cái gì? Thi thể người Đông Doanh?
Trường Tôn Tử Quân sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được la thất thanh:
- Chẳng lẽ Sở Thiên đem toàn bộ sát thủ Sơn Khẩu Tổ chị Lệ mời đến giết chết toàn bộ?
Trường Tôn Cẩn Thành mặt cũng có chút biến sắc, Sở Thiên này xem ra thật sự rất có năng lực, ngay cả sát thủ Sơn Khẩu Tổ cũng không làm được gì hắn, ngược lại, còn có kết quả như vậy.
Những đường chủ kia nghe nói đến tổ sát thủ Sơn Khẩu Tổ, trong lòng có chút khinh bỉ cha con Trường Tôn Cẩn Thành. Hắc bang Thượng Hải sát phạt lẫn nhau mà phải mời người ngoài tới thật sự rất đáng khinh bỉ. Đồng thời bọn họ cũng khiếp sợ năng lực của Sở Thiên. Ngay cả sát thủ Đông Doanh cũng không đối phó được Sở Thiên. Hắn quả thật quá mức cường hãn.
Trường Tôn Tử Quân, Trường Tôn Cẩn Thành mang theo mấy đường chủ kia đến bên cạnh đống thi thể, nhìn thấy thảm trạng của 12 thành viên Anh Hoa Mạn Thiên,Trường Tôn Tử Quân cơ hồ muốn ói mửa. Đám đường chủ và tiểu đầu mục thì âm thầm tấm tắc Soái Quân, không tưởng tượng nổi Soái Quân lại mạnh mẽ như vậy, giết đám sát thủ Đông Doanh rối tinh rối mù, người bị cắt đứt yết hầu, người bị đao chém ngang chém dọc… Soái Quân đêm nay nếu không hạ thủ lưu tình thì bản thân mình cũng đã sớm hồn về Tây Thiên. Chút ý niệm đoạt lại địa bàn của bọn chúng lúc này tan biến hết, lòng bắt đầu chuyển động, thậm chí bắt đầu có suy nghĩ sẽ đầu nhập vào Soái Quân.
Lúc này Sở Thiên đang tập thể dục trên người Khả Nhi, nhìn Khả Nhi ngượng ngùng thở gấp, mặt mày căng thẳng, Sở Thiên biết cô cũng chưa từng trải qua chuyện này. Khả Nhi nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Sở quân, Khả Nhi đêm nay phục vụ không tốt, xin đừng trách cứ.
Sở Thiên sững sờ, phía dưới không tự chủ được, xông thẳng vào đào nguyên!
Kế hoạch cá tranh mồi của Sở Thiên phải nói là rất thành công, cộng thêm 12 thi thể Anh Hoa Thiên Mạn, khiến những đường chủ kia chuyển nỗi oán hận Soái Quân sang Tương bang. Mọi người oán khí càng lúc càng cao, đồng thời cũng càng lúc càng lo lắng hơn. Không có chỗ dựa, bọn họ cũng không dám công khai đấu với Trường Tôn Cẩn Thành. Mấy tên đường chủ vụng trộm tụ tập lại, lén thương thảo kế sách.
Thành ca rít mấy hơi thuốc, rồi vụt tàn thuốc xuống đất, phẫn nộ nói:
- Các anh em, chúng ta dù lớn hay bé thì cũng từng là lão đại, vốn tưởng đầu nhập vào Tương bang thì có chỗ dựa tốt, ai biết chỗ dựa này lại vô tình bạc nghĩa như thế. Nên biết, chúng ta bị Soái Quân đuổi đánh là vì chúng ta là người của Tương bang. Tôi xem ra Trường Tôn Cẩn Thành còn đáng hận hơn cả Soái Quân. Lão gia hỏa không những không bảo vệ chúng ta, mà ngay cả miếng đất để làm ăn cũng không cấp, chỉ cần cho chúng ta một điểm nho nhỏ trong tam đường cũng đủ để chún ta kiếm miếng cơm rồi. Xem ra chúng ta thật sự là đã bị bỏ mặc sống chết.
- Thành ca, tiên sư bà ngoại nhà nó, anh nói đúng tim đen của tôi rồi.
Một đường chủ mới phụ họa.
Một tiểu đầu mục thì nói:
- Đúng vậy, chúng ta hiện tại không còn cái gì nữa, chỉ còn lại mấy anh em này, không có địa bàn không có trợ giúp sớm muộn sẽ chết đói.
Thành ca mỉm cười, lại đốt một điếu thuốc, nói:
- Trường Tôn Cẩn Thành muốn chúng ta đi đối phó Soái Quân, đoạt lại địa bàn trong tay Soái Quân, thật lòng là tôi không dám đi, ngay cả sát thủ Sơn Khẩu Tổ Đông Doanh cũng đều chết không toàn thây, huống chi chúng ta.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, than thở, không biết làm như thế nào cho phải.
Thành ca bỗng nhiên vỗ bàn, cao hứng bừng bừng nói:
- Tôi có kế này, cũng không biết các huynh đệ có dám hay không giúp một tay.
- Thành ca, nói đi, nói đi.
Mấy đường chủ kia bỗng nhiên hứng khởi hẳn, sau khi nghe xong, không khỏi vỗ tay khen hay, rồi tỏa đi hành động.
Mấy ngày kế tiếp, mấy bang phái mới đầu nhập vào Tương bang này phái mấy trăm người liên hợp lại, xông vào tam đường dòng chính lấy lý do là đuổi giết Soái Quân dành lại địa bàn, khống chế mấy nơi làm ăn tốt. Sau đó, danh chính ngôn thuận tiếp quản nơi này. Khiến cho tam đường dòng chính phẫn nộ, không chờ Trường Tôn Cẩn Thành giải cứu, rút tinh nhuệ truy đánh người trong nhà. Những đường chủ này đương nhiên không cam lòng yếu thế, tất cả mọi người đều là Tương bang, dựa vào cái gì mà dòng chính thì được sống yên ổn, chính mình thì bị Trường Tôn Cẩn Thành thí cho miếng cơm thừa, lại hô hào Soái Quân giả mạo Tương bang công khai đấm đá một phen, liều giết một hồi, bởi vì lần này là mang theo oán hận chống cự, cho nên ra tay không lưu tình chút nào, đợi Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn chạy đến phân giải, đôi bên đã thương vong tất cả hơn trăm người.
Trường Tôn Cẩn Thành và Trường Tôn Tử Quân đuổi tới, nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông, lại trông thấy Tam đường dòng chính thương vong nhiều như vậy, trong lòng quặn đau, lão ngay tại chỗ rút đao chém rơi đầu một đường chủ mới. Lão hy vọng có thể an ủi cơn giận của đường chủ dòng chính, đồng thời dằn mặt đám đường chủ và tiểu đầu mục mới.
Một tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tí đi đến một bước, dè dặt hỏi:
- Trường Tôn bang chủ, không có lửa làm sao có khói, Trường Tôn bang chủ không cho chúng tôi một chốn dung thân, không cho chúng tôi nhân thủ tinh nhuệ, chúng tôi làm sao sinh tồn? Chúng tôi chỉ là không cẩn thận tiếp quản địa bàn, tam đường dòng chính lại dốc sức liều mạng, chém chém giết chết làm chúng tôi bị tổn thất nhiều huynh đệ, Trường Tôn bang chủ không những không an ủi, mà ngay cả một lời hỏi thăm nguyên do cũng không có, lại một đao giết chết Lưu đường chủ, xin hỏi làm sao khiến chúng tôi nể phục?
Trường Tôn Cẩn Thành cơn giận còn chưa tiêu tan, nghe có người trách hỏi mình, lạnh lùng nói:
- Làm gì cho các ngươi phục? Các ngươi làm tổn thương tam đường dòng chính như vậy, nên chết.
Nói xong, đao trên tay đột nhiên bổ về phía tiểu đầu mục, tiểu đầu mục sớm đã có đề phòng, dùng đao đẩy đao Trường Tôn Cẩn Thành ra, lạnh lùng nói:
- Trường Tôn bang chủ chẳng lẽ lại muốn giết tôi sao? Chúng tôi kính trọng Tương bang là bang phái lớn nhất Thượng Hải, cho nên toàn bộ đến đầu nhập vào Trường Tôn bang chủ, thật không ngờ Trường Tôn bang chủ lại đối đãi như vậy, có việc không chỗ dựa, xử sự lại bất công, giết người thì tùy ý, thật sự làm chúng tôi rất thất vọng.
Gã tiếp tục mỉa mai:
- Soái Quân cường hãn như thế mà còn không dám trêu chọc Trường Tôn bang chủ, huống chi là những bang phái nhỏ như chúng tôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trường Tôn Cẩn Thành khinh thường nhìn bọn họ, cũng chẳng thèm đâu điều, quay đầu dẫn theo hơn một trăm tinh nhuệ sang chỗ người của dòng chính nói:
- Đem đám người sợ chết không dám cùng Soái Quân dốc sức liều mạng mà chỉ lo tranh giành miếng ăn với người trong nhà chém hết, toàn bộ xác ném xuống sông Hoàng Phổ.
Người của dòng chính, còn có hơn trăm tên do Trường Tôn Cẩn Thành mang đến gào thét xông về phía hơn hai trăm người mới đầu nhập.
Đám người mới này bình thường cũng không có khả năng đấu lại với đám tinh nhuệ kia của Tương bang, nhưng đã đến thời điểm sinh mạng ngàn cân treo sợi tóc, cộng thêm oán khí nhiều ngày tích tụ, không tự chủ được cũng gào lên:
- Các anh em, liều mạng.
Hơn hai trăm người cũng phóng về phía bang chúng Tương bang. Thành ca hơi chần chừ một chút, trên mặt thoáng ý cười, thừa dịp không ai để ý, lẩn đi.
Ngày tiếp theo, Sở Thiên tỉnh dậy phát hiện Khả Nhi không còn ở bên cạnh nữa, đoán chừng cô gái này lại đi chuẩn bị bữa sáng cực kỳ phức tạp rồi. Sở Thiên tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy trên bàn cơm đã dọn sẵn bốn phần bữa sáng tươm tất. Đĩa nào cũng có dăm bảy món ăn.
Hải Tử, Quang Tử lúc này cũng đi luyện võ về, tựa hồ rất thích khẩu phần ăn đó, vội vàng sà xuống bàn, không những khen ngợi Khả Nhi hết lời, mà còn không quên hài hước hô to câu: "tráng sĩ khai đao".
Sơ Thiên nghe đến câu "tráng sĩ khai đao" lại không khỏi nhớ đến chị Mị và Lâm Ngọc Đình, thầm nghĩ, đợi sau này thế cục ổn định, cũng nên đến thủ đô thăm hai chị em.
Sở Thiên nghe theo chỉ thị của Khả Nhi, trước tiên đem trứng gà trộn với cơm trắng, lại dùng rong biển cuộn cơm thành cuộn (giống như món sushi, chẹp), tuy có chút không quen nhưng càng ăn càng thấy rất ngon miệng, không nói đến màu sắc, hương vị mê người, mà giá trị dinh dưỡng cũng rất lớn, xác thực là không thể chê vào đâu được. Ba người lập tức cắm đầu cắm cổ ăn.
Khả Nhi ngồi bên cạnh dịu dàng ngắm Sở Thiên ăn hết sạch bách bữa sáng cô làm, mỉm cười hạnh phúc.
Xong bữa sáng, Quang Tử bắt đầu báo cáo tình hình chiến sự hôm qua, giọng cực kỳ hưng phấn, hết thảy đều như dự liệu của Sở Thiên. Bức tranh cá tranh mồi đã phát huy hiệu quả, Tương bang ba dòng chính tổn thương trên dưới hai trăm người, những bang phái nhỏ vốn liên hợp lại có chừng ba trăm người, qua một trận ẩu chiến, hiện tại chỉ còn hơn tám mươi người. Tất cả đều rúc vào trong một nhà máy vùng ngoại ô, đói khát rách rưới. Tương bang cũng không truy đuổi, có lẽ là sợ đụng độ Soái Quân.
Sở Thiên mỉm cười, nuốt miếng cơm cuối cùng, định mở miệng nói, Khả Nhi đã đứng lên, cười dịu dàng:
- Sở quân, Khả Nhi đã ăn xong, đi pha ấm trà ngon đây, mọi người tiếp tục trò chuyện.
Nói xong, khẽ cúi đầu, lui về phía sau mấy bước, rồi mới quay người đi.
Sở Thiên biết rõ Khả Nhi là mượn cớ rời đi, thật sự là một cô gái tinh tế.
Hắn lại sờ mũi, mắt sáng rực, nói với hai đại ca của mình:
- Anh Hải, thu phục bọn họ.
[hide]
Trường Tôn Cẩn Thành rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, bởi vì tối nay là lần thứ hai bị người từ trong mộng đánh thức, hơn nữa tỉnh lại nhìn thấy đúng là những cái... Kia mới đường chủ, tiểu đầu mục bọn hắn tại Trường Phúc hoa viên xách đao giương oai, hắn làm sao có thể bất động nóng tính?
“Làm càn.” Trường Tôn Cẩn Thành uy nghiêm gào thét một tiếng, những thứ này mới đường chủ, tiểu đầu mục không tự chủ được sửng sốt một chút, trong nội tâm mặc dù có vạn phần bất mãn, nhưng vẫn là đình chỉ giương oai, yên tĩnh trở lại, đợi Trường Tôn Cẩn Thành tiếp tục mở miệng.
“Nửa đêm, xông đến Tương bang bang chủ chi phủ, cãi lộn, còn gọi đánh tiếng kêu giết, còn thể thống gì?” Trường Tôn Cẩn Thành đến cùng có vài phần uy nghiêm, bắt đầu bên trên cương thượng tuyến rồi, nói: “Trong mắt các ngươi còn có... Hay không ta đây cái bang chủ, có hay không Tương bang?”
Một cái mới đường chủ cố gắng chịu đựng một bụng lửa giận, tiến lên cúi mình vái chào, ngữ khí cũng không an tĩnh nói: “Thuộc hạ không biết bang chủ đang tại tốt đẹp chính là trong lúc ngủ mơ, chẳng qua là thuộc hạ đám người bốn phía tao ngộ Soái quân công kích, khổ đợi bang chủ trợ giúp không đến, lại nghe đến bang chủ cũng gặp công kích, bọn thuộc hạ sợ bang chủ bên này cũng gặp bất trắc, cho nên đặc biệt dẫn lấy các huynh đệ liều chết mở một đường máu đến, đều muốn chạy tới nơi này thay bang chủ giải vây đấy, không nghĩ tới bang chủ không chỉ có không cảm kích, ngược lại hiểu lầm thuộc hạ hảo ý.”
Ai cũng biết cái này mới đường chủ giữa những hàng chữ giấu diếm mỉa mai, tại châm chọc Trường Tôn Cẩn Thành thấy chết mà không cứu được, còn nói rõ ràng nhóm người mình tình cảnh khó khăn, còn có chính mình vô tư trượng nghĩa.
Trường Tôn Cẩn Thành đúng chỉ Lão Hồ Ly, nơi nào sẽ nghe không xuất ra cái này mới đường chủ ám châm biếm, trong nội tâm giận dữ, hắn cả đời hận nhất bị người khiêu chiến uy nghiêm, huống chi đúng trước mặt mọi người không cho mình mặt mũi, tăng thêm buổi tối bị đánh thức nóng tính, Trường Tôn Cẩn Thành kềm nén không được, lập tức tiến lên đá ngả lăn cái này ám châm biếm chính mình đường chủ, trong miệng hô hào: “Ngươi cho rằng lão tử không biết ngươi có ý tứ gì à? Còn mở một đường máu, Soái quân có lợi hại như vậy sao? Ta xem các ngươi là rất sợ chết chạy trốn tới Trường Phúc hoa viên đến tị nạn đấy, nếu như không phải xem các ngươi đầu nhập vào Tương bang phân thượng, lão tử mới không chứa chấp các ngươi đâu rồi, cho các ngươi không nhà để về, thậm chí một đao đem các ngươi chém.”
Những thứ này mới đường chủ, tiểu đầu mục sắc mặt đều hơi đổi, không thể tưởng được Trường Tôn Cẩn Thành không chỉ có không hổ là day dứt chính mình thấy chết mà không cứu được, còn nói bọn hắn rất sợ chết, trong nội tâm đều phát lạnh, quả nhiên là người một nhà nói hai nhà lời nói, mình rốt cuộc đúng chủ động đầu nhập vào dã hài tử, tại Trường Tôn Cẩn Thành trong mắt liền mẹ kế nuôi dưỡng cũng không tính toán, tất cả có giá trị lợi dụng hay dùng, không có giá trị lợi dụng liền đá.
Một cái tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: “Không biết bang chủ có hay không giúp đỡ thuộc hạ lấy lại công đạo, đoạt lại địa bàn? Cho bọn thuộc hạ sống yên phận chỗ?”
Trường Tôn Cẩn Thành có chút sửng sốt một chút, nếu vì bọn hắn hiện tại cùng Soái quân liền toàn diện khai chiến, có chút tính không ra, huống chi chính mình còn không có an bài tốt, Lệ tỷ cũng vẫn chưa về.
“Kỳ thật địa bàn của các ngươi bị Soái quân cướp đi, các ngươi là hán tử muốn cho ta đoạt lại.” Trường Tôn Tử Quân không biết lúc nào choàng bộ y phục xuất hiện, trên mặt viết tiều tụy, thần sắc nhàn nhạt nói: “Như thế nào mất đi liền như thế nào muốn trở về, mà không phải ở chỗ này khóc lóc kể lể. Thân là Tương bang đàn ông, điểm ấy cốt khí đều không có sao?”
“Vậy thì mời Tử Quân cô nương cho ta tinh nhuệ huynh đệ, ta cam đoan thề sống chết đoạt lại mất đi địa bàn.” Ám châm biếm Trường Tôn Cẩn Thành mới đường chủ mở miệng nói chuyện.
Trường Tôn Tử Quân tự nhiên sẽ không cho bọn hắn tinh nhuệ huynh đệ, huống chi nhiều rồi, mỉm cười, nói: “Soái quân công kích các ngươi mới bao nhiêu người? Hà tất tinh nhuệ đâu này? Chỉ cần các ngươi từng cái liên hợp lại cũng đã đầy đủ đem những cái... Kia chiếm lĩnh các ngươi địa bàn Soái quân đuổi đi ra, cầm lại các ngươi có lẽ có thứ đồ vật, thậm chí diệt bọn hắn, chỉ cần các ngươi ngoan độc, đủ dốc sức liều mạng.”
Những thứ này mới đường chủ, tiểu đầu mục trong nội tâm đồng thời có chút ‘hừ’ một tiếng, Trường Tôn Tử Quân nói lại ba hoa chích choè, chính là không chịu cho bọn hắn nhân thủ, thậm chí ngay cả địa bàn đều muốn chính bọn hắn cướp về, cái này cùng không có đầu nhập vào Tương bang có cái gì khác nhau? Nếu như Tương bang không thể cho bọn hắn làm chủ chỗ dựa, chính mình làm gì muốn tới đầu nhập vào Tương bang, thậm chí khả năng bởi vì không có đầu nhập vào Tương bang mà không hội trêu chọc Soái quân đám người kia đâu. Những lời này tuy nhiên bắt đầu khởi động trong lòng, nhưng ai cũng không dám nói ra, miễn cho Trường Tôn Cẩn Thành những lão gia hỏa kia sinh khí, phát tiết đến trên người mình cũng không hay rồi.
“Bang chủ, bang chủ.” Một người thủ vệ vội vã vọt vào, hô: “Việc lớn không tốt rồi, việc lớn không tốt rồi.”
“Sự tình gì như thế bối rối? Trời sập hay là đất sụt rồi hả?” Trường Tôn Cẩn Thành quát lớn, những thứ này bang chúng chính là ưa thích việc nhỏ hóa lớn.
“Cửa ra vào phát hiện mười hai cỗ người Nhật Bản thi thể, trên người có các loại vũ khí, các huynh đệ đoán chừng là sát thủ đến đấy.” Một người thủ vệ lau lau mồ hôi, nhổ ra lại để cho Trường Tôn Tử Quân khiếp sợ mà nói.
“Cái gì? Người Nhật Bản thi thể?” Trường Tôn Tử Quân sắc mặt khẽ biến thành, tận tại hơi biến, không tự chủ được hô: “Chẳng lẽ Sở Thiên đem Lệ tỷ mời đến đối phó Soái quân Sơn Khẩu Tổ sát thủ toàn bộ giết?”
Trường Tôn Cẩn Thành mặt cũng có chút biến sắc, cái này Sở Thiên xem ra thật sự rất có năng lực, liền Sơn Khẩu Tổ sát thủ cũng làm không hết hắn, ngược lại rơi xuống kết quả như vậy.
Những cái... Kia mới đường chủ cùng tiểu đầu mục nghe xong đúng Sơn Khẩu Tổ sát thủ, trong nội tâm có chút rất khinh bỉ một chút Trường Tôn Tử Quân bọn hắn, Thượng Hải hắc bang tranh đấu sự tình mời những cái... Kia Đông Doanh sát thủ, thật sự làm cho người ta khinh thường, muốn biết rõ, năm đó người Nhật Bản xâm lược thời điểm tại Thượng Hải phạm vào nhiều ít ngập trời hành vi phạm tội, hiện tại Tương bang vậy mà cùng người Nhật Bản hợp tác, truyền đi, đoán chừng trên đường bằng hữu đều xem thường Tương bang, đồng thời bọn hắn cũng âm thầm khiếp sợ Sở Thiên thủ đoạn năng lượng, liền Đông Doanh sát thủ đều không đối phó được Sở Thiên, thật sự cường hãn.
Trường Tôn Tử Quân, Trường Tôn Cẩn Thành mang theo những thứ này mới đường chủ cùng tiểu đầu mục đi vào đống kia bên cạnh thi thể, nhìn thấy Anh Hoa Mạn Thiên thành viên thảm trạng, Trường Tôn Tử Quân hầu như muốn nôn mửa ra rồi, những cái... Kia mới đường chủ cùng tiểu đầu mục trong nội tâm tức thì âm thầm đối với Soái quân e ngại đứng lên, không nghĩ tới Soái quân mạnh mẻ như vậy, đem những này cả người là đâm Đông Doanh sát thủ đều giết rối tinh rối mù, có chút là bị đao đánh chết đấy, có chút là bị đâm rách yết hầu đấy, có chút là bị vật gì cắt vỡ yết hầu đấy, xem ra Soái quân đêm nay hay là hạ thủ lưu tình, nếu không đã sớm làm cho mình hồn về Tây Thiên rồi. Những thứ này tiểu đầu mục cùng mới đường chủ bọn hắn còn sót lại một chút đoạt lại địa bàn ý niệm trong đầu tại thời khắc này đều biến mất hầu như không còn rồi, tâm niệm chuyển động phía dưới, thậm chí có hướng Soái quân xin tha hoặc là đầu nhập vào ý tưởng.
Lúc này Sở Thiên tay đang tại Khả Nhi trên thân chạy, muốn đi vào thời điểm, nhìn xem Khả Nhi ngượng ngùng, thở gấp, còn có có chút khẩn trương mặt, Sở Thiên biết nha đầu kia cũng là sơ trải qua nhân sự, vì vậy trở nên càng thêm ôn nhu cùng khiêu khích (xxx), Khả Nhi nhìn xem Sở Thiên nhu hòa ánh mắt, giống như cười cười, nhu nhu nói: “Sở quân, Khả Nhi đêm nay nếu như phục thị không tốt, mời nhiều hơn thông cảm.” Sở Thiên hơi sững sờ, dưới thân lại không tự chủ được lập tức một cái, giục ngựa đồng bằng.
Sở Thiên “Bức cá tranh ăn” kế hoạch phải nói rất thành công, tăng thêm mười hai cỗ Anh Hoa Mạn Thiên thành viên thi thể, với làm cho những cái... Kia mới đường chủ cùng tiểu đầu mục đem đối với Soái quân oán hận chuyển dời đến Tương bang trên người, đại gia oán khí càng lúc càng lớn, tâm tình càng ngày càng lo lắng, nhưng không có ai chỗ dựa ủng hộ, rõ ràng lại không dám chính diện cùng Trường Tôn Cẩn Thành nảy sinh xung đột, mấy cái mới đường chủ, mấy cái tiểu đầu mục lại trốn ở một cái sương phòng tụ họp đầu, trong thâm tâm liên hợp lại lặng lẽ thương lượng đối sách.
Thành ca rời đi vài vòng, thuốc lá đầu hướng dưới mặt đất quăng ra, giả bộ tức giận nói: “Các vị huynh đệ, chúng ta đã từng cũng lớn nhỏ là một lão đại, nguyên lai tưởng rằng đầu nhập vào Tương bang có thể tìm cái chỗ dựa, ai biết cái này chỗ dựa không chỉ có không thay chúng ta làm chủ, còn cho chúng ta sắc mặt xem, muốn biết rõ chúng ta bị Soái quân trùng kích thành như vậy chính là bởi vì chúng ta là Tương bang a..., thật sự là lẽ nào lại như vậy, ta xem so Soái quân bọn hắn càng đáng hận, Trường Tôn Cẩn Thành lão gia hỏa kia không chịu trợ giúp không chịu làm chủ cũng coi như rồi, liền phần thưởng miếng đất bàn cho chúng ta sống yên phận cũng không chịu, bọn hắn dòng chính tam đường lách vào một điểm đi ra cũng đủ chúng ta kiếm miếng cơm ăn a..., xem ra chúng ta thật sự là dã hài tử.”
“Thành ca, ngươi mụ nội nó thực đúng, nói đến lão tử trong trái tim rồi.” Một cái mới đường chủ phụ họa đến.
Một cái tiểu đầu mục nói: “Đúng vậy a, chúng ta hiện tại không còn có cái gì nữa, chỉ còn lại những huynh đệ này rồi, không có địa bàn không có trợ giúp sớm muộn hội chết đói đấy.”
Thành ca mỉm cười, lại đốt điếu thuốc, nói: “Trường Tôn Cẩn Thành muốn chúng ta đi đối phó Soái quân, đi theo Soái quân bên trong đoạt lại địa bàn, ta cũng không dám đi, nhân gia liền Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ sát thủ đều bổ không tốt, huống chi chúng ta.”
Sương phòng mọi người bên trong chút ngẩng đầu lên, từng cái than thở, không biết như thế nào cho phải.
Thành ca bỗng nhiên vỗ cái bàn, cao hứng bừng bừng nói: “Ta có cái kế sách, cũng không biết các huynh đệ có dám hay không đập một chút.”
“Thành ca, ngươi nói, ngươi nói.” Mới đường chủ còn có những cái... Kia tiểu đầu mục bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, vây quanh tới đây nghe Thành ca kế hoạch, sau khi nghe xong, không khỏi vỗ tay hô tốt, lập tức riêng phần mình hành động.
Mấy ngày kế tiếp, những thứ này Tương bang mới đầu nhập vào tiểu bang phái mấy trăm người liên hợp lại, dùng đuổi giết Soái quân hoặc là phát hiện Soái quân lý do xông vào Tương bang dòng chính tam đường khống chế trong tiểu kinh tế nơi, sau đó đã đến cái danh chính ngôn thuận tiếp quản, mấy ngày tầm đó, lại bị bọn hắn ‘danh chính ngôn thuận’ đã khống chế trong tiểu kinh tế nơi mười cái, lại để cho Tương bang dòng chính tam đường người cực kỳ phẫn nộ, thậm chí bất đồng Trường Tôn Cẩn Thành điều giải, liền rút ra tinh nhuệ truy đánh những thứ này tranh đoạt địa bàn ‘nhà mình huynh đệ’, những cái... Kia mới đường chủ cùng tiểu đầu mục tự nhiên không cam lòng yếu thế, tất cả mọi người là Tương bang người, dựa vào cái gì dòng chính tam đường có sống yên phận chỗ, chính mình tức thì gửi đang ở Trường Tôn Cẩn Thành cung cấp cái gì nát nhà xưởng, vì vậy ra sức hô hào “Soái quân giả mạo Tương bang tam đường” tên tuổi, cùng Tương bang dòng chính tam đường lại là danh chính ngôn thuận mà liều giết một hồi, bởi vì này lần là mang oán hận chống cự, cho nên ra tay không lưu tình chút nào, đợi Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn chạy đến điều giải, song phương thương vong đã tất cả hơn trăm người rồi.
Trường Tôn Cẩn Thành cùng Trường Tôn Tử Quân đi đến, nhìn thấy máu chảy thành sông cục diện, lại trông thấy Tương bang dòng chính tam đường người thương vong nhiều như vậy, trong nội tâm một hồi quặn đau, luôn luôn bao che khuyết điểm hắn tại chỗ đao nảy sinh đao rơi đem một cái dẫn đầu nháo sự mới đường chủ đánh chết tại hiện trường, cử động lần này lại để cho Tương bang dòng chính huynh đệ cảm giác được dị thường hả giận, lại để cho những cái... Kia mới đầu nhập vào Tương bang mới đường chủ cùng tiểu đầu mục dị thường thất vọng đau khổ.
Một cái tiểu đầu mục cẩn thận từng li từng tí tiêu sái bên trên một bước, giận dữ hỏi: “Trường Tôn bang chủ, không hoạn quả mà hoạn không đồng đều, không hoạn bần mà hoạn bất an, hiện tại Trường Tôn bang chủ không để cho chúng ta sống yên phận nơi, không để cho chúng ta tinh nhuệ nhân thủ, chúng ta tại sao sinh tồn? Chúng ta chẳng qua là không cẩn thận tiếp quản dòng chính tam đường địa bàn, dòng chính tam đường tìm chúng ta dốc sức liều mạng, chém chết chém làm chúng ta bị tổn thất nhiều như vậy huynh đệ, Trường Tôn bang chủ không chỉ có không có an ủi, thậm chí cũng không hỏi rõ ràng nguyên do, liền đem Lưu đường chủ đánh rớt dưới đao, xin hỏi gì tại phục chúng gia huynh đệ?”
Trường Tôn Cẩn Thành chém cá nhân, trong nội tâm nóng tính còn không có tiêu, nghe được lại có tiểu đầu mục chất vấn chính mình, lạnh lùng nói: “Hà tất cho các ngươi phục? Các ngươi chém chết chém tổn thương dòng chính tam đường nhiều người như vậy, nên chết.” Nói xong, trên tay đao đột nhiên bổ về phía tiểu đầu mục, tiểu đầu mục sớm đã có đề phòng, một đao đẩy ra Trường Tôn Cẩn Thành đao, lạnh lùng nói: “Trường Tôn bang chủ chẳng lẽ lại muốn giết ta sao? Chúng ta kính trọng Tương bang là Thượng Hải đệ nhất đại bang phái, cho nên toàn bộ đến đầu nhập vào Trường Tôn bang chủ, thật không ngờ Trường Tôn bang chủ vậy mà như vậy đối đãi các huynh đệ, có việc không chỗ dựa, xử sự lại bất công, giết người lại tùy ý, thật sự để cho chúng ta thất vọng đau khổ.”
Trường Tôn Cẩn Thành oán hận nhìn xem cái này dám đẩy ra chính mình dao bầu tiểu đầu mục, lạnh lùng nói: “Ta Trường Tôn Cẩn Thành làm như thế nào bang chủ không tới phiên các ngươi tới dạy dỗ, các ngươi luôn mồm đầu nhập vào Tương bang, nhưng không có cho Tương bang mang đến cái gì lợi ích, càng liền địa bàn của mình đều thủ không được, cho các ngươi một lần nữa theo Soái quân trong tay đoạt lại lại không đi, còn dám đùa nghịch cái gì âm mưu quỷ kế đến đoạt dòng chính tam đường địa bàn, thật sự là không biết chết sống.”
Tiểu đầu mục con mắt trợn mắt, mỉa mai nói: “Soái quân cường hãn liền Trường Tôn bang chủ ngươi cũng không dám trêu chọc, huống chi chúng ta những thứ này bang chúng.”
Trường Tôn Cẩn Thành khinh thường nhìn bọn hắn liếc, chẳng muốn lại theo chân bọn họ nói chuyện, quay đầu cùng dòng chính tam đường người, còn có chính mình mang đến trên trăm số tinh nhuệ, nói: “Đem những này rất sợ chết, không dám cùng Soái quân dốc sức liều mạng, sẽ chỉ ở nhà mình huynh đệ trong chén tranh giành ăn người, toàn bộ chém, ném sông Hoàng Phổ.” Dòng chính tam đường người, còn có Trường Tôn Cẩn Thành mang đến gần trăm người gào khóc kêu hướng những cái... Kia mới đường chủ, tiểu đầu mục bọn hắn hơn hai trăm người phóng đi.
Mới đường chủ cùng tiểu đầu mục bình thường khả năng cũng không phải Tương bang những thứ này tinh nhuệ đối thủ, nhưng hôm nay là sinh tử tồn vong thời điểm, huống chi nhiều ngày oán khí hận khí đan vào cùng một chỗ, không tự chủ được hô: “Các huynh đệ, liều mạng.” Vì vậy hơn hai trăm người cũng dốc sức liều mạng hướng về Tương bang tinh nhuệ phóng đi. Thành ca hơi chút chần chờ một chút, trên mặt nhẹ nhàng cười cười, thừa dịp người không chú ý, lặng lẽ trốn vào đã sớm xem trọng thông phong đạo.
Trường Tôn Cẩn Thành dòng chính cùng mới đầu nhập vào tiểu bang phái sống mái với nhau sáng ngày thứ hai, Sở Thiên thức dậy, phát hiện Khả Nhi không tại bên người, khẽ cười cười, đoán chừng nha đầu kia lại đi làm hắn cái kia phức tạp bữa ăn sáng, Sở Thiên rửa sạch hoàn tất, bỏ vào dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy trên bàn cơm đã bày xong bốn cái làm bằng gỗ bữa sáng khay, khay bên trong cái đĩa: Một cái sinh trứng gà một cái, thị nước cá một ít khối, hun tròn chân hai mảnh, tôm biển hai cái, cơm cuộn rong biển hai mảnh, rau ngâm một chút, lời nói mai một cái, súp nửa chén nhỏ, cơm trắng một lượng nửa, nửa chén nhỏ trong súp, cũng có tôm luộc, ruột đỏ, bánh phở, lông gà thức ăn đợi năm sáu đồ tốt.
Hải Tử cùng Quang Tử lúc này cũng từ bên ngoài thao luyện trở về, tựa hồ rất ưa thích sớm như vậy món ăn, bề bộn nhất P cổ ngồi xuống, không chỉ một lần tại Sở Thiên trước mặt khích lệ qua Khả Nhi đích tay nghề nhân phẩm, còn tự mình cảm thán không cần lại hô: Tráng sĩ khai đao.
Sở Thiên nghĩ đến ‘tráng sĩ khai đao’, không khỏi nhớ mong Mị tỷ cùng Lâm Ngọc Đình các nàng rồi, thầm nghĩ, đợi nơi đây thế cục ổn định về sau, nên trên kinh thành nhìn xem các nàng rồi, những ngày này vội vàng chém giết, bề bộn đều nhanh quên bọn họ.
Sở Thiên bọn hắn nghe Khả Nhi chỉ thị, trước đem sinh trứng gà đánh nát trộn lẫn nhập cơm trắng ở bên trong, lại dùng cơm cuộn rong biển đang đắp cơm liền ăn sáng ăn, tuy có chút không thói quen, nhưng vào miệng về sau lại cảm giác thoải mái cực kỳ, không nói đến sắc, hương, vị như thế nào mê người, gần kề liền dinh dưỡng giá trị mà nói, đúng là không thể bắt bẻ đấy, ba người khẩu vị lập tức được mở ra, thời gian dần qua bắt đầu ăn.
Khả Nhi ở bên cạnh ôn nhu nhìn xem Sở Thiên từng miếng từng miếng ăn hắn làm bữa sáng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười.
Ăn bữa sáng, Quang Tử bắt đầu báo cáo mấy ngày nay tình hình chiến đấu rồi, ngữ khí lộ ra rất là hưng phấn, hết thảy cũng như Sở Thiên đoán trước, ‘bức cá tranh ăn’ lấy được rất tốt hiệu quả, vài ngày xuống, Tương bang dòng chính tam đường tử thương gần hơn hai trăm người, những cái... Kia mới đầu nhập vào tiểu bang phái thảm hại hơn, vốn là liên hợp lại có hơn ba trăm người, trải qua đối với Tương bang mà liều giết, hiện tại chỉ còn lại có hơn tám mươi người, đều cuốn rúc vào vùng ngoại ô nhà xưởng bên trong, muốn ăn không ăn, phải mặc không có mặc, Tương bang cũng không có lại phái người đuổi giết, có lẽ là sợ Soái quân thừa cơ mà vào a.
Sở Thiên mỉm cười, nuốt hết cuối cùng một miếng cơm, vừa định mở miệng nói chuyện, Khả Nhi đứng lên, cười cười nói: “Sở quân, Khả Nhi đã ăn xong, ta đi thay các ngươi phao hũ trà ngon, các ngươi tiếp tục trò chuyện.” Nói xong, liền có chút cúi đầu, nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước, sau đó mới quay người rời đi.
Sở Thiên bọn hắn biết rõ Khả Nhi là sợ mình ở nơi đây bất tiện, cho nên mượn cơ hội rời đi, thật sự là cái nhận biết thân thể to lớn chi nhân, trở ra phòng, vào khỏi phòng bếp cô gái tốt.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, con mắt sáng ngời soi sáng ra Quang Tử cùng Hải Tử bóng dáng, nhàn nhạt nói: “Hải ca, thu phục bọn hắn.”
[/hide]