Thành ca cùng mấy tên đường chủ chạy ra nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, đi tới đi lui trong phòng, chung quanh là hơn tám mươi huynh đệ đang mệt mỏi nằm ngủ. Mấy ngày liền liều chết chém giết khiến họ vừa mệt vừa đói lại buồn ngủ. Thành ca không tự chủ được nhìn ra phía bên ngoài nhà xưởng, thầm nghĩ tại sao Sở Thiên còn chưa tới? Mấy người bọn họ một ngày nay đã không ăn gì, cả ngày bị Tương bang đuổi giết, mất máu mất sức. Nếu không phải hôm nay do gã tùy cơ ứng biến, e rằng tất cả đã thành quỷ rồi!
Bỗng nhiên bên ngoài nhà xưởng có năm chiếc xe đi vào, dừng ở bên ngoài, Sở Thiên chậm rãi xuống xe. Thành ca trông thấy Sở Thiên, có chút vui vẻ, nhưng giả vờ giả vịt hô:
- Mọi người coi chừng, có người tới!
Hơn tám mươi người đang say giấc nồng nghe thấy thế vội vàng cầm dao, côn đứng bật dậy, triển khai thế trận, chuẩn bị huyết chiến tới người cuối cùng.
Một tên đường chủ thấy chỉ có mười mấy người đi xuống, xem ra là không phải tới chém giết, nếu không thì cũng không ít người như vậy. Nhưng gã vẫn âm thầm phòng bị, quát lớn:
- Người tới là ai? Tới đây là gì? Tương bang phái chúng mày tới đuổi giết bọn tao sao?
Một anh em Soái Quân tiến lên một bước, giọng điệu bình thản, thân mật nói:
- Chúng tôi là Soái Quân, hôm nay tới đây không có ác ý. Thiếu soái của chúng tôi có việc quan trọng cần bàn bạc với mấy vị đường chủ.
- Soái Quân? Thiếu soái?
Hơn tám mươi người ồn ào nghị luận. Cây có bóng, người có tên, danh tiếng Soái Quân bọn họ sớm đã được nghe. Chính vì vậy mặc dù trước mặt chỉ có hơn mười người nhưng trong mắt hơn tám mươi người này cũng hiện lên vài tia sợ hãi.
- Chúng tao có chuyện gì bàn với Soái Quân? Tình trạng hôm nay của chúng tao đều do Soái Quân ban tặng, bàn bạc cái rắm gì? Chúng mày không sợ hơn tám mươi người chúng tao chém hơn mười người chúng mày thành tương sao?
Thành ca vội vàng cứng giọng quát lên.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới mấy bước, nhàn nhạt nói:
- Đầu tiên là chúng tôi không có ác ý gì, bằng không hiện giờ đứng ở đây là hơn trăm anh em Soái Quân chứ không phải chỉ có chừng này. Tiếp theo, trên thế giới này chỉ có lợi ích là vĩnh cửu, không có kẻ thù vĩnh cửu! Cuối cùng, Soái Quân chưa từng đoạt địa bàn của mấy người, cũng chưa từng giết ai. Tương bang là ông chủ của các người nhưng lại chém chết hơn hai trăm người. Nếu như mấy người muốn đòi lại địa bàn, muốn báo thù cho các anh em khác thì nói chuyện với chúng tôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Mày là ai? Mày dựa vào cái gì mà đòi làm chủ?
Thành ca xông lên quát.
Một anh em Soái Quân nhíu mày, cung kính, tự hào, mở miệng nói:
- Đây chính là Thiếu soái của chúng tôi!
Hơn tám mươi người lập tức xì xào bàn tán, tiểu tử trẻ tuổi này là Thiếu soái? Là Thiếu soái thống lĩnh hơn sáu trăm anh em Soái Quân? Điều này sao có thể? Trong mắt mọi người đều hiện vẻ không tin.
Sở Thiên mỉm cười, biết bọn họ không tin, thân hình chớp động, lập tức đi tới trước mặt mấy vị đường chủ. Mấy vị đường chủ cảm thấy yết hầu bị siết chặt sau đó lại lập tức thả lỏng, hô hấp đình trệ, lần nữa nhìn về phía Sở Thiên đang mỉm cười thản nhiên đứng cách đó hơn 2m, giống như chưa từng di chuyển, xuất thủ, trong lòng đều vô cùng sợ hãi. Hiện tại họ mới hiểu được Thiếu soái gan dạ sáng suốt, thân thủ, trí tuệ đều hơn người là danh bất hư truyền.
Hơn tám mươi thủ hạ của Thành ca chỉ thấy thân hình lóe lên, mấy vị đường chủ đều trở nên cung kích, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Mấy vị đường chủ vội vàng chắp tay, cung kính nói:
- Thiếu soái quả nhiên tuổi trẻ tài cao, gan dạ sáng suốt hơn người. Mời, mời đi qua bên này.
Mấy vị đường chủ vừa nói vừa dẫn đường, đưa Sở Thiên tới một cái bàn cũ nát.
Sở Thiên quay đầu lại nói:
- Các anh em Soái Quân, chuyển những đồ trên xe xuống đưa cho những người anh em anh dũng chiến đấu với Tương bang này. Bọn họ đều là nam tử hán, đáng được chúng ta kính trọng!
Hơn mười anh em Soái Quân lập tức mang dược phẩm, bánh mỳ, bánh bao, khảm đao, nước, gà nướng, còn có cả hai con heo quay nặng khoảng hai trăm cân xuống, đủ để cho hơn tám mươi người này ăn ngon mấy ngày. Những người này trông thấy đồ ăn, không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực, ấn tượng đối với Soái Quân tốt hơn nhiều, tựa hồ đã quên việc bọn họ cướp đoạt địa bàn của bản thân. Cuối cùng, anh em Soái Quân còn khiêng xuống năm thùng Trúc Diệp Thanh.
Sở Thiên mỉm cười, đi tới trước heo nướng, lấy một thanh khảm đao trên tay một anh em Soái Quân, dùng đao pháp cùng lực lượng kinh người, một đao chặt bỏ hơn hai mươi cân thịt, sau đó đặt lên mặt bàn đã được phủ giấy dầu. Sau đó lại bảo mấy anh em Soái Quân mang lên năm bình Trúc Diệp Thanh, mấy con gà nướng, một túi lạc rang. Sở Thiên thoải mái ngồi xuống, cười thân thiện:
- Các vị đường chủ, hôm nay chúng ta ăn miếng thịt lớn, uống bát rượu đầu, vừa ăn vừa nói chuyện, thế mới thoải mái.
Mấy vị đường chủ và Thành ca thấy Sở Thiên có địa vị vao, thân thủ hơn người nhưng cởi mở, bình dị gần gũi như vậy, lại nghĩ tới Trường Tôn Cẩn Thành cao cao tại thượng, trong lòng không khỏi có thêm vài phần hảo cảm với Sở Thiên. Mọi người cười đùa với nhau, bắt đầu ăn uống náo nhiệt.
Thịt vào lời ra, những ân oán kia tạm thời đặt sang một bên. Lại thêm Soái Quân chưa từng tổn thương anh em của bọn họ, huống chi Sở Thiên nói không sai, không có kẻ thù vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
Qua ba tuần rượu, tất cả mọi người đều là đàn ông, cho nên bữa cơm này ăn uống vô cùng tận hứng. Thịt lợn cắn ngập răng, gà nướng thơm phưng phức, lạc rang ăn giòn tan, từng ngụm từng ngụm Trúc Diệp Thanh trong vắt khiến mọi người cảm thấy núi rừng gào thét trong cổ họng, cảm thấy như đang ở thời đại Lương Sơn, cướp của kẻ giàu, chia cho người nghèo, cảm thấy nghĩa khí, hào hùng, chân thành rừng rực chảy trong huyết quản! Mấy vị đường chủ giống như hoàn toàn quên Soái Quân từng đoạt địa bàn của họ, quên đi tình cảnh hiện giờ, vỗ bả vai Sở Thiên liên hồi, xưng huynh gọi đệ, bảo về sau có việc gì khó khăn thì cứ tìm bọn họ, hiện giờ bọn họ không có gì nhưng vẫn phải có nghĩa khí. Trong số các vị đường chủ có một người xuất thân là đồ tể, hô hào nếu như không phải Bộ y tế khinh người quá đáng thì hiện giờ gã vẫn là một đồ tể phong độ, đao pháp thuần thục, được nhiều người tôn kính. Nhìn gã thích làm đồ tể hơn làm đường chủ xã hội đen, điều đó lại chứng minh giang hồ cũng không phải dễ lăn lộn đến vậy.
Sở Thiên ăn xong một chiếc đùi gà, lấy khăn lau tay. Thấy mọi người ăn uống cũng đã xong xuôi, hắn móc ra mấy điếu thuốc, châm lửa cho mọi người, điều này khiến mấy vị tiểu đường chủ càng cảm kích hơn, càng thêm phần hảo cảm. Trong khói thuốc lá, tâm tình mấy vị đường chủ bình tĩnh hơn, Sở Thiên cười nói:
- Mấy vị đại ca, hiện giờ chúng ta đã có thể bàn vào việc chính hay chưa?
Mấy vị đường chủ không tự chủ được gật gật đầu, bắt đầu nghe hắn bàn "chính sự".
Buổi tối ngày hôm sau, mấy vị đường chủ mang theo hơn mười anh em đi vào nội thành, tìm một nơi phòng thủ yếu kém để phá phách, dùng dao Đức sắc bén chém thương không ít đệ tử Tương bang. Mãi cho đến khi đường khẩu phái người tới trợ giúp, mấy vị đường chủ mới nổ máy xe tải Sở Thiên cung cấp, chạy không chút dấu vết.
Sau đó vài đêm, mấy vị đường chủ lại dẫn năm mươi anh em khác vào nội bang, quấy rối một Casino của Tương bang tơi bời, sau đó còn phóng hỏa, khiến Tương bang tổn thất không ít tài vật. Đợi đường khẩu tương ứng chạy tới nơi thì bọn họ đã chạy ra khỏi nội thành. Bọn họ cứ tiếp tục hành động như vậy. Có một lần họ còn chém bị thương đường chủ Hổ đường Triệu Phong Tường ở quán bar. Nếu không phải Hổ đường chủ Triệu Phong Tường chạy trốn qua cửa sổ WC thì e rằng sớm đã thành quỷ rồi!
Trong hoa viên Trường Phúc, Trường Tôn Cẩn Thành đang nổi điên, đứng cạnh là ba vị nguyên lão cùng Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường, về phần Báo đường chủ hiện do Hàn lão gia tử chịu trách nhiệm. Cho người khác ngồi vị trí này, Trường Tôn Cẩn Thành cũng cảm thấy lo lắng.
- Chó chết, một đám bại hoại của Tương bang, một đám giặc cỏ. Sớm biết vậy không hợp nhất với bọn chúng, thì giờ đã không như thế này!
Trường Tôn Cẩn Thành đương nhiên tức giận. Những bang phái nhỏ này khiến lão tiêu hao gần hai trăm người, hơn nữa còn tổn thất không ít tiền của. Hiện giờ lão hận không thể băm thây nghiền xác đám người kia!
- Đúng, nhất định phải tiêu diệt chúng, nếu không lòng người sẽ bàng hoàng, lo lắng, không biết chúng khi nào lại tới đánh lén.
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường nghiến răng nghiến lợi nói, lần đó y chạy chốn qua cửa sổ ở WC, quả thực là vô cùng mất mặt.
Trường Tôn Từ Quân tiến lên, vỗ vỗ lưng Trường Tôn Cẩn Thành:
- Cha chớ nóng giận. Mấy chục tên bại hoại kia khó làm nên trò trống gì lớn. Chúng ta chỉ cần tìm được địa điểm dừng chân của chúng, sau đó phái hai trăm đệ tử tinh nhuệ là có thể diệt gọn!
- Báo cáo, chúng ta đã phát hiện Thành ca và mấy vị đường chủ trốn ở một nhà xưởng vứt đi ở ngoại ô, nhân số khoảng năm mươi người.
Một tên đệ tử Tương bang chạy vào báo cáo.
- Tốt, tốt lắm! Lập tức phái người tiêu diệt chúng, bằng không khó tiêu mối hận trong lòng ta!
Trường Tôn Cần Thành vỗ bàn, hưng phấn nói, sát khí trong mắt thoáng hiện.
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức đứng dậy, nói:
- Bang chủ, các vị chú bác, tôi nguyện mang hai trăm anh em tinh nhuệ trong đường khẩu đi tiêu diệt mấy con chuột nhắt kia!
Trường Tôn Cẩn Thành gật đầu, hai trăm người của Hổ đường đã đủ rồi, nói:
- Tốt, Phong Tường, trận này giao cho cậu. Tuyệt đối không được để cho tên nào chạy thoát!
Sau đó, Trường Tôn Cẩn Thành nói với các nguyên lão và mấy người Lâm Hùng Tuấn:
- Mặt khác, mọi người cần chú ý đến cử động của Soái Quân và Thanh bang, miễn cho chúng thừa cơ hội, công kích đường khẩu của chúng ta.
- Cha cứ yên tâm. Ở nội thành chúng ta còn hơn bốn trăm bang chúng, không sợ hãi Soái Quân.
Trường Tôn Tử Quân mở miệng trấn an cha. Trong lòng cô ta không khỏi cảm thán, không lâu trước kia Tương bang có hơn ngàn người. Kết quả là ba trăm người làm phản, thương vong gần hai trăm người, giờ chỉ còn lại sáu trăm người, hơn nữa còn có một số là vừa mới chiêu mộ, điều này quả là khiến lòng người khó chịu.
Triệu lão gia tử nhìn con mình hùng tâm tráng trí rời đi, mí mắt nhảy lên, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.
Đêm nay không có trăng, Hổ đường chủ Triệu Phong Từng dừng ở cách nhà xưởng bỏ đi khoảng 1km, sau đó bảo thủ hạ xuống xe, chậm rãi đi bộ tới gần, định chém giết Thành ca và mấy vị đường chủ đang trong giấc mộng. Hơn mười phút sau, hai trăm người rốt cục cũng tới mục tiêu. Thấy ở cửa không có ai canh gác, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lắc đầu, đám ô hợp này đúng là to gan, cho rằng trốn ở đây là không ai tìm thấy, cho dòng chính Tương bang là vô dụng sao? Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức cười âm trầm, cơ hội báo thù của y đêm nay đã tới!
Triệu Phong Tường nhẹ nhàng phất tay, hơn trăm người lập tức xông vào, mười mấy người theo sau bật đèn chiếu sáng, sau đó vọt lên.
- Giết!
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường vung tay lên, hơn sáu mươi người còn lại theo y xông vào, lập tức trong nhà xưởng vứt bỏ chật ních đệ tử Tương bang đằng đằng sát khí.
Hơn trăm người Tương bang vừa rồi vừa rồi trông thấy mấy người Thành ca đang ngủ ở trên lầu, đang muốn đi qua một mảng cỏ, đi tới cầu thang lầu hai. Bỗng:
-A…a…a…
Hơn mười người đầu tiên đi lên mặt cỏ, rơi vào bẫy! Những người đi sau vội vàng dừng lại, cảm thấy may mắn. Đột nhiên không biết đằng sau xảy ra chuyện gì, có người đẩy tới. Có vài người không biết phía trước đã xảy ra chuyện, lại không thể dừng lại, rất nhiều tiếng thét thảm thiết liên tiếp vang lên trong nhà xưởng bỏ hoang. Mãi cho tới khi xác lấp đầy bẫy mới dừng lại, nhưng những người đi trước rơi vào bẫy toàn bộ chết hết.
Triệu Phong Tường kinh hãi vạn phần, đi tới xem xét, không tự chủ được sợ xanh xám mặt mày, cảm thấy may mắn vì mình không dẫn đầu xung phong, nếu không giờ đã bỏ mạng rồi. Phía dưới mặt cỏ này đã bị người đào rỗng, bên trong nếu không phải thanh sắt rỉ sét thì cũng là đinh sắt. Tuy rằng đã rỉ nhưng vẫn có thể giết người! Hơn nữa ở xung quanh còn bị đổ dầu máy, vô cùng trơn trượt, khó mà dừng lại được.
Lúc này Thành ca và mấy vị đường chủ đã đừng trên lầu ba, cười cười nhìn bọn chúng. Thành ca giả bộ kinh ngạc, hô:
- Ồ, hóa ra là dòng chính Tương bang, Hổ đường chủ đây mà! Không tiếp đón từ xa, tha tội tha tội. Anh em chúng tôi tinh lực thừa thãi, không có gì tiêu khiển, nên đào để vui đùa, không nghĩ tới người của Triệu đường chủ thích nhảy vào như vậy, nếu sớm biết mấy người thích đến thế thì chúng ta đã đào lớn hơn!
Sở Thiên và mấy người Quang Tử đang uống Trúc Diệp Thanh trên mái nhà, giống như mọi chuyện ở dưới không liên quan tới bọn họ.
Triệu Phong Tường nghiến răng nghiến lợi hô:
- Tiểu nhân hèn hạ! Đợi bắt được mày, ông đây sẽ từng đao từng đao xẻo từng mảnh thịt, tế hồn những anh em khác!
Lập tức y quay lại sau, hô:
- Các anh em, giết cho ta!
Bỗng nhiên từ trên không trung có nước rơi xuống, mấy người Tương bang vừa định xông lên tưởng là ám khí, vội vàng lui lại phía sau. Thành ca vỗ vỗ tay, lập tức ở tầng ba tầng bốn xuất hiện hơn mười người, ném gạch đá xuống, những thứ này ở xung quay nhà xưởng có rất nhiều. Tương bang vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn có không ít người bị chết, bị thương. Ngay cả bả vai Triệu Phong Tường cũng bị ghạch nện trúng, vội vàng trốn dưới mái hiên dưới hành lang. Có người muốn đi vào trong nhà xưởng, nhưng lại phát hiện cửa bị khóa chặt, không thể nào mở ra.
Có vài đệ tử Tương bang định đi lên lầu hai, khi vừa muốn lên thì từ trên đổ xuống không ít dầu máy trơn trượt, khiến họ ngã lộn nhào. Vất vả mãi mới leo lên được một nửa thì phát hiện trên không treo một cỗ máy bỏ đi rất lớn, "ầm" một tiếng, mấy tên phía trước nổ thành thịt vụn, cầu thang cũng bị phá hỏng!
Triệu Phong Tường trốn ở dưới hành lang, cho rằng tránh được đá rơi, đang muốn lên chém giết đám người Thành ca. Bỗng nhiên, vài tiếng "rầm rầm" vang lên, mái nhà trên hành lang sụp xuống, khiến hơn trăm người trú ở dưới kêu cha gọi mẹ. Mái hành lang tầng một rơi xuống, tầm mắt thoáng hơn, lập tức hơn mười người trên tầng ba lại chọi gạch đá xuống. Hơn mười phút sau, Tương bang hầu như toàn bộ bị thương, Triệu Phong Tường hoảng sợ nhìn chung quanh, giờ người có thể đứng chiến đấu chỉ còn khoảng trăm người. Thấy kẻ địch đề phòng cẩn mật như vậy, y biết nên rút lui, vội vàng lệnh cho thuộc hạ theo đường cũ trở lại, nhưng phát hiện cửa sắt ở cổng đã bị khóa trái, hơn nữa đã bị nối điện, căn bản không thể chạm vào. Lúc này, từ tầng ba có nước đổ xuống. Thấy nước ầm ầm chảy, ở gần lại có điện cao thế, Triệu Phong Tường hét lớn:
- Cẩn thận điện giật, dùng đá lót dưới chân.
Nói xong, Triệu Phong Tường dùng điện thoại gọi Trường Tôn Cẩn Thành và cha cầu cứu.
Sở Thiên đang ở trên mái nhà uống Trúc Diệp Thanh, hỏi Quang Tử:
- Nơi này cách nội thành bao nhiêu phút đi xe?
Quang Tử suy nghĩ cẩn thận nói:
- Đại khái bốn mươi phút.
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói:
- Báo cho anh Hải, hai mươi lăm phút sau bắt đầu toàn lực tấn công địa bàn Tương bang. Đêm nay ở đây chúng ta có thể ngăn chặn ba trăm đến bốn trăm đệ tử Tương bang. Bảo anh Hải nói cho đám người Thiên Lang giáo, bọn họ cũng có thể tham gia hành động lần này, ai đoạt được địa bàn Tương bang liền quy cho người đó, Soái Quân sẽ không đụng tới!
Quang Tử gật đầu, đi vài bước, gọi cú điện thoại khiến Tương bang toàn quân bị diệt!
[hide]
Thành ca cùng mấy cái đường chủ đang tại vùng ngoại ô vứt bỏ nhà xưởng bên trong đi tới đi lui, chung quanh mệt mỏi ngủ nằm hơn tám mươi cái còn dư lại huynh đệ, mấy ngày liền mà liều giết để cho bọn họ vừa mệt vừa đói lại vây khốn, Thành ca không tự chủ được nhìn xem nhà xưởng bên ngoài, trong nội tâm thầm nghĩ Sở Thiên bọn hắn làm sao còn chưa tới đâu này? Chính mình những người này một ngày không có ăn cái gì, cả ngày bị Tương bang đuổi giết đến đuổi giết đi, đổ máu đến đổ máu đi, nếu như không phải mình lanh lợi, chỉ sợ mình cũng đã thành dưới đao quỷ.
Bỗng nhiên, nhà xưởng bên ngoài lái vào ngũ lượng diện bao xa, lập tức đứng ở bên ngoài, Sở Thiên thời gian dần qua từ trung gian bánh mì trên xe đi xuống, Thành ca nhìn thấy Sở Thiên, có chút vui vẻ, nhưng giả vờ giả vịt hô: “Đại gia cẩn thận, có người đã đến.”
Vốn còn đang trong giấc mộng hơn tám mươi người lập tức nghe được nguy hiểm tín hiệu, bề bộn thao khởi cuốn miệng lưỡi dao bầu, côn sắt, phần phật rồi đứng lên, triển khai trận thế, chuẩn bị đổ máu đến người cuối cùng.
Một cái đường chủ quét vài lần xuống mười mấy người này, xem ra không giống như là đến chém giết đấy, nếu không không cần phải chẳng qua là đến mười mấy người, nhưng vẫn là âm thầm phòng bị cũng mở miệng hô: “Các ngươi là người nào? Tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ là Tương bang phái các ngươi tới đuổi giết chúng ta hay sao?”
Một cái Soái quân huynh đệ tiến lên trước một bước, ngữ khí bình tĩnh thân mật mở miệng nói: “Chúng ta là Soái quân, hôm nay tới đây không có ác ý, chúng ta Thiếu soái có chuyện quan trọng đều muốn với các ngươi mấy vị đường chủ nói một chút.”
“Soái quân? Thiếu soái?” Hơn tám mươi người nghị luận mở, người có tên, cây có bóng, Soái quân tên tuổi cùng cường hãn đã sớm để cho bọn họ đã lĩnh giáo rồi, cho nên trước mắt tuy nhiên chỉ có hơn mười vị Soái quân huynh đệ, nhưng cái này hơn tám mươi người trong ánh mắt lập tức đã có vài tia sợ hãi.
“Chúng ta cùng Soái quân có cái gì tốt đàm phán hay sao? Chúng ta hôm nay tình trạng này đều là bái ngươi đám bọn họ ban tặng, còn dám theo chúng ta nói một chút? Các ngươi không sợ chúng ta hơn tám mươi cá nhân đem các ngươi toàn bộ chém sao?” Thành ca bề bộn miệng hô, Vô Gian đạo tinh túy đã sớm bị hắn nắm giữ dày công tôi luyện rồi.
Sở Thiên mỉm cười, đi một mình hơn mấy bước, nhàn nhạt nói: “Đầu tiên không có ác ý, nếu không chính là hơn vị trí Soái quân đứng ở chỗ này. Tiếp theo, trên thế giới này chỉ có vĩnh hằng lợi ích, không có vĩnh hằng địch nhân. Cuối cùng, Soái quân chỉ đoạt các ngươi địa bàn, lại chưa từng giết huynh đệ các ngươi một người, Tương bang là các ngươi ông chủ, lại chém giết các ngươi hơn hai trăm người. Nếu như các ngươi đều muốn quay về địa bàn, đều muốn cho các huynh đệ báo thù lời nói, các ngươi nhất định phải cùng nói chuyện.”
“Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì làm chủ?” Thành ca vượt lên trước quát.
Một cái Soái quân huynh đệ chân mày nhảy lên, cung kính bên trong mang theo tự hào, mở miệng nói: “Đây chính là chúng ta Thiếu soái.”
Hơn tám mươi người lập tức xì xào bàn tán, tiểu tử này tuổi còn trẻ dĩ nhiên là Thiếu soái? Dĩ nhiên là thống soái Soái quân hơn sáu trăm người Thiếu soái? Làm sao có thể đâu này? Đại gia ánh mắt đều toát ra vài phần không tin.
Sở Thiên mỉm cười, biết rõ bọn hắn không tin, chớp động thân hình, lập tức đi vào mấy vị đường chủ trước mặt, mấy vị đường chủ lập tức cảm giác được yết hầu xiết chặt buông lỏng, hô hấp đình trệ, lần nữa nhìn qua Sở Thiên, vẫn như cũ mang theo cái kia mỉm cười thản nhiên đứng ở m bên ngoài, tựa hồ hoàn toàn không hề động qua, hoàn toàn không có xuất thủ qua giống nhau, trong nội tâm đều rất là khiếp sợ, hiện tại mới hiểu được Thiếu soái danh bất hư truyền, gan dạ sáng suốt, thân thủ, trí tuệ hơn người.
Thành ca thủ hạ bọn hắn hơn tám mươi người chỉ là thấy đến Sở Thiên thân hình lóe lên, mấy vị đường chủ lập tức trở nên cung kính, trong nội tâm đều âm thầm lấy làm kỳ.
Mấy vị đường chủ bề bộn khởi thủ làm chắp tay, cung kính hô: “Thiếu soái quả nhiên tuổi trẻ tài cao, gan dạ sáng suốt hơn người, mời, mời bên này đi.” Mấy vị đường chủ vừa nói vừa dẫn Sở Thiên hướng một tờ vứt bỏ cái bàn đi đến.
Sở Thiên quay đầu lại nói: “Soái quân những đàn ông, đem xe bên trên đồ vật mang lên vội tới những thứ này anh dũng huyết chiến Tương bang các huynh đệ, bọn họ đều là chính thức đàn ông, đáng giá chúng ta kính trọng.”
Soái quân mười cái huynh đệ lập tức đem xe tải bôi thuốc phẩm, dao bầu, bánh mì, màn thầu, thùng đựng nước, vài chục chích gà nướng, còn có hai đầu giết nóng quá quen thuộc hai trăm cân tả hữu heo khiêng tiến đến, đầy đủ bọn hắn ăn thật ngon mấy ngày, hơn tám mươi người nhìn thấy những thứ này đồ ăn không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, đối với Soái quân ấn tượng lập tức tốt hơn nhiều, tựa hồ quên bọn hắn cướp đoạt chính mình địa bàn sự tình, cuối cùng Soái quân huynh đệ còn khiêng bên trên ngũ rương hòm Trúc Diệp Thanh.
Sở Thiên mỉm cười, đi đến heo nướng trước mặt, theo Soái quân huynh đệ cầm trên tay qua một thanh khảm đao, dùng mọi người kinh ngạc đao pháp cùng lực lượng, một đao chặt bỏ hơn hai mươi cân một cái thịt, sau đó đặt ở đã trải tốt sạch sẽ giấy dầu vứt bỏ trên mặt bàn, lại để cho Soái quân huynh đệ lên ngũ bình Trúc Diệp Thanh, mấy cái gà nướng, còn có một túi củ lạc, Sở Thiên tùy tiện ngồi xuống, cởi mở nở nụ cười một tiếng: “Các vị đường chủ, hôm nay chúng ta liền khối lớn thịt, chén rượu lớn uống, vừa ăn vừa nói chuyện, mới là khoái ý giang hồ a...”
Mấy vị đường chủ cùng Thành ca nhìn thấy Sở Thiên mà vị trí độ cao, thân thủ rất cao minh rồi lại như thế cởi mở, bình dị gần gũi, lập tức nghĩ đến Trường Tôn Cẩn Thành cao cao tại thượng cái giá đỡ, trong nội tâm cũng không khỏi đối với Sở Thiên dâng lên vài phần hảo cảm, đại gia lẫn nhau đối mặt cười cười, lập tức buông tay buông chân, vô cùng náo nhiệt uống lên rượu, ăn lên, tận tại thịt đến, những cái... Kia đoạt địa bàn ân oán tạm thời đều đặt tại một bên, tăng thêm Soái quân lại không có thương hại huynh đệ bọn họ, huống chi Sở Thiên nói không sai, không có vĩnh hằng địch nhân, chỉ có vĩnh hằng lợi ích.
Rượu qua ba tuần, tất cả mọi người là hán tử, cho nên bữa cơm này ăn được là phi thường tận hứng, cắn nước thịt vẩy ra non thịt heo, nhai lấy miệng đầy lưu hương gà nướng, còn có cái kia trong vắt xào đậu phộng, từng ngụm từng ngụm Trúc Diệp Thanh rượu, làm cho người ta cảm thấy tựa hồ đã đến gào thét núi rừng, cướp của người giàu chia cho người nghèo Lương Sơn thời đại, nghĩa khí, hào hùng, chân thành tóe phát ra rồi, những thứ này đường chủ tựa hồ đã hoàn toàn quên Soái quân đoạt lấy địa bàn của bọn hắn, thở gấp mùi rượu, hoàn toàn quên chính mình bây giờ là gặp rủi ro chi nhân, vỗ Sở Thiên bả vai gọi thẳng huynh đệ, về sau có chuyện khó khăn gì cho dù tìm bọn hắn, bọn hắn hiện tại không có cái gì, nghĩa khí vẫn phải có. Trong đó có một đường chủ đúng mổ heo xuất thân, thẳng hô hào nếu như không phải bộ vệ sinh khinh người quá đáng, hắn bây giờ còn là một cái được người tôn kính, phong độ nhẹ nhàng, đao pháp thuần thục thịt heo lão, xem ra hắn đối với làm thịt heo lão hứng thú thủy chung đều so làm xã hội đen đường chủ đậm đặc, lần nữa chứng minh giang hồ cũng không phải tốt như vậy lăn lộn, là muốn giảng huyết đấy.
Sở Thiên ăn xong một cái đùi gà, cầm qua khăn tay, chùi chùi tay, Sở Thiên gặp hỏa hầu không sai biệt lắm, móc ra mấy điếu thuốc đã đánh qua, còn cầm bật lửa giúp đỡ mấy người bọn hắn từng cái đốt, quả thực khiến cái này tiểu đường chủ đám bọn họ cảm kích một phen, càng phát ra đối với Sở Thiên tràn ngập hảo cảm, tại thuốc lá trong hơi thở, mấy vị đường chủ tâm tình hơi chút bình tĩnh, Sở Thiên cười đối với mấy vị đường chủ nói: “Các vị đại ca, chúng ta bây giờ là hay không có thể bắt đầu đàm phán chút chính sự rồi hả?”
Mấy vị đường chủ không tự chủ được gật đầu, bắt đầu nghe Sở Thiên chính sự.
Tại Sở Thiên gặp hết mấy vị này đường chủ ngày hôm sau buổi tối, mấy vị này đường chủ mang theo mười mấy cái huynh đệ đi vào nội thành, tìm cái Tương bang phòng thủ bạc nhược yếu kém kinh tế nơi đã đến lần ‘phá phách cướp bóc’, dùng Sở Thiên cung cấp cho bọn hắn nước Đức sắc bén dao bầu chém tổn thương không ít Tương bang đệ tử, đợi được tương ứng đường khẩu phái tới trợ giúp thời điểm, mấy vị này đường chủ đã mang người mở ra Sở Thiên cung cấp cho bọn hắn xe tải chạy vô ảnh vô tung.
Cách vài ngày đêm khuya, mấy vị này đường chủ lại dẫn mặt khác vị trí huynh đệ đi vào nội thành, đem Tương bang lớn đô thị giải trí náo long trời lở đất, còn thả cây đuốc, lại để cho Tương bang tổn thất không ít tài vật. Đợi đô thị giải trí tương ứng đường khẩu đi đến thời điểm, bọn hắn đã trốn ra nội thành. Như thế trải qua, có một lần còn kém chút đem Tương bang dòng chính Hổ đường chủ Triệu Phong Tường ngăn ở quán bar chém bị thương, nếu như không phải Hổ đường chủ Triệu Phong Tường theo WC toa-lét cửa sổ đào tẩu, chỉ sợ đã sớm đã thành dưới đao chi quỷ.
Trường Phúc hoa viên bên trong, Trường Tôn Cẩn Thành đang phát ra hỏa, bên người đứng đấy ba cái nguyên lão cùng dòng chính Long đường chủ Lâm Hùng Tuấn, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường, về phần báo vị trí Đường chủ tạm thời do Hàn lão gia tử chịu trách nhiệm, cho những người khác ngồi, Trường Tôn Cẩn Thành cũng không yên tâm.
“Đáng giận, đáng giận, những cái... Kia Tương bang bại hoại, những cái... Kia giặc cỏ, sớm biết như vậy sẽ không hợp nhất bọn họ, hiện tại làm thành như vậy.” Trường Tôn Cẩn Thành tự nhiên rất tức giận, những thứ này tiểu bang phái tiêu hao hắn gần quân đầy đủ sức lực, còn lại để cho hắn tổn thất không ít tiền tài, hắn hiện tại hận không thể đem bọn họ bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.
“Đúng, nhất định phải đem bọn họ tiêu diệt, nếu không Tương bang tất cả lớn nơi đều lòng người bàng hoàng, không biết bọn hắn lúc nào lại xuất hiện điên cuồng đánh lén.” Hổ đường chủ Triệu Phong Tường cũng là nghiến răng nghiến lợi, lại để cho hắn theo WC toa-lét cửa sổ chật vật chạy trốn, quả thực mất mặt mất mặt.
Trường Tôn Tử Quân tiến lên vỗ Trường Tôn Cẩn Thành phía sau lưng, nói: “Phụ thân, đừng nóng giận, những cái... Kia bại hoại mấy chục người, khó thành khí hậu, chỉ cần tìm được bọn họ điểm dừng chân, chúng ta liền phái tinh nhuệ đệ tử đi qua, đem bọn họ tiêu diệt.”
“Báo cáo, chúng ta đã phát hiện Thành ca đợi mấy vị đường chủ giấu ở vùng ngoại ô vứt đi nhà xưởng, nhân số người tả hữu.” Một gã Tương bang đệ tử chạy vào báo cáo.
“Tốt, tốt, lập tức phái người tiêu diệt bọn hắn, nếu không khó tiêu mối hận trong lòng của ta.” Trường Tôn Cẩn Thành vỗ bàn, hưng phấn mà nói, ánh mắt sát khí vội hiện.
Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức vọt ra, nói: “Bang chủ, các vị thúc bá, ta nguyện ý mang đường hạ tinh nhuệ huynh đệ tiến đến, đem cái kia hỏa bại hoại sống chôn dưới đất.”
Trường Tôn Cẩn Thành gật gật đầu, Hổ đường người đã đầy đủ rồi, nói: “Tốt, phong tường, một trận chiến này liền giao cho ngươi rồi, ngàn vạn đừng cho bọn hắn đào thoát một người.” Lập tức Trường Tôn Cẩn Thành mở miệng đối với các nguyên lão cùng Lâm Hùng Tuấn bọn hắn nói: “Mặt khác, đại gia muốn mật thiết nhìn chăm chú Soái quân cùng Thanh bang nhân viên điều động, miễn cho bọn hắn thừa cơ mà vào, công kích ta tất cả đường khẩu.”
“Phụ thân, yên tâm, tại nội thành, chúng ta còn có hơn bốn trăm bang chúng, không sợ Soái quân.” Trường Tôn Tử Quân mở miệng trấn an phụ thân tâm, chính mình đã có một tia cảm thán, không lâu lúc trước, Tương bang còn có bang chúng hơn ngàn người, kết quả phản không chính hiệu, thương vong gần dòng chính, thoáng cái chỉ còn lại người, còn có chút là vừa vặn chiêu nhập đấy, quả thực làm cho lòng người ở bên trong có vài phần khó chịu.
Triệu lão gia tử nhìn xem chính mình nhi tử hùng tâm tráng chí rời đi, mí mắt luôn đang nhảy, trong nội tâm lập tức đã có vài phần bất an.
Đêm nay cũng không có ánh trăng, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường cách vứt bỏ nhà xưởng còn có một km thời điểm, để cho thủ hạ xuống xe, chậm rãi đi bộ tiến lên, đều muốn đem Thành ca chờ các vị đường chủ chém giết trong giấc mộng, hơn ' sau về sau, người rốt cục mò tới mục tiêu điểm, chứng kiến cửa ra vào liền canh gác đều không có, Hổ đường chủ Triệu Phong Tường trên mặt lắc đầu, những thứ này đám ô hợp thật là lớn ý, cho rằng trốn ở chỗ này để cho người tìm không thấy bọn hắn, thực cho rằng Tương bang dòng chính đúng vô năng vô dụng thế hệ? Hổ đường chủ Triệu Phong Tường lập tức giơ lên âm trầm dáng tươi cười, đêm nay còn không để cho mình báo cái kia WC toa-lét chi kẻ thù?
Triệu Phong Tường nhẹ nhàng phất tay, hơn cái huynh đệ lập tức vọt vào, đằng sau mười mấy cái huynh đệ lập tức xốc lại trong tay chiếu sáng đèn, sau đó vọt vào, “Giết cho ta a...” Hổ đường chủ Triệu Phong Tường vung tay lên, còn dư lại hơn sáu mươi cái huynh đệ đi theo hắn vọt vào, lập tức cái này quay về hình vứt bỏ nhà xưởng chật ních đằng đằng sát khí Tương bang đệ tử.
Xông vào phía trước hơn trăm cái huynh đệ đã thấy rõ ràng trên lầu vừa mới tỉnh ngủ Thành ca bọn hắn, đang muốn xông qua cuối cùng một khối mặt cỏ, đạp vào đi thông lầu hai thang lầu thời điểm, ‘a..., a..., a...’ Phía trước mười cái huynh đệ vậy mà vùi lấp tiến mặt cỏ, tiến vào cạm bẫy, chính giữa một ít đại đội huynh đệ bề bộn dừng lại, âm thầm may mắn ngoài, đột nhiên bị đằng sau không biết phát sinh có ý tứ gì hiểu rõ huynh đệ đẩy đi vào, có chút huynh đệ biết rõ phía trước gặp chuyện không may, rồi lại không cách nào phanh lại bước chân, lại là ‘a..., a..., a...’ Rất nhiều âm thanh kêu thảm thiết, vang vọng tại vứt bỏ nhà xưởng trên không, thẳng đến lất đầy cái kia cạm bẫy, thật vất vả đình chỉ trùng kích, thế nhưng là phía trước mười mấy cái huynh đệ đã rơi vào cạm bẫy chết rồi.
Triệu Phong Tường kinh sợ vạn phần, đi tới vừa nhìn, không tự chủ được nghĩ mà sợ một chút, may mắn không phải là chính mình dẫn đầu xung phong liều chết, nếu không đã sớm bị mất mạng rồi, cái này khối mặt cỏ hoàn toàn bị đào rỗng rồi, bên trong dựng đứng lấy không phải vứt bỏ cây sắt, chính là đinh sắt, tuy nhiên rỉ sắt, nhưng với giết người, hơn nữa cái này khối mặt cỏ hơn mười m²-mét vuông đều bị đổ dầu máy, lộ ra dị thường trắng nõn, làm cho người ta khó với đình chỉ bước chân.
Lúc này Thành ca cùng mấy vị đường chủ đám người đã đứng ở trên lầu ba, cười hì hì nhìn bọn họ, Thành ca giả bộ phó kinh ngạc bộ dáng, hô: “Ôi, nguyên lai là Tương bang dòng chính Hổ đường chúa ơi, thật sự là không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội, huynh đệ chúng ta tinh lực tràn đầy, lại không có gì tiêu khiển, liền đào cái này lớn giường vui đùa một chút, không nghĩ tới Triệu đường chủ huynh đệ cứ như vậy nhảy vào đi a..., sớm biết như vậy các ngươi ưa thích, chúng ta đào lớn một chút tốt rồi.”
Mái nhà Sở Thiên đang mang theo Quang Tử mấy cái tại uống vào Trúc Diệp Thanh, tựa hồ phía dưới chuyện đã xảy ra theo chân bọn họ không hề quan hệ giống nhau.
Triệu Phong Tường nghiến răng nghiến lợi hô: “Tiểu nhân hèn hạ, chờ ta bắt được ngươi rồi, lão tử muốn đem thịt của ngươi một đao đao cắt bỏ, tế tự huynh đệ của chúng ta.” Lập tức quay đầu lại hô: “Các huynh đệ, giết cho ta.”
Bỗng nhiên giữa không trung bỏ ra nước đến, vừa định xông vào phía trước Tương bang huynh đệ cho rằng vậy là cái gì ám khí, gấp hướng lui về phía sau lại, Thành ca vỗ vỗ tay, cái này quay về hình kết cấu đại hán phòng lầu ba bốn phía lập tức hiện lên hơn mười người, nện xuống không ít tảng đá, cục gạch, những tài liệu này tại nhà xưởng phụ cận rất nhiều rất nhiều có, Tương bang huynh đệ bề bộn bốn phía trốn tránh, nhưng vẫn là bị nện chết nện tổn thương không ít huynh đệ, liền Triệu Phong Tường bả vai đều đã trúng khối cục gạch đầu, bề bộn trốn ở hành lang phía dưới mái hiên, có chút Tương bang huynh đệ đều muốn đi vào bên trong xưởng, lại phát hiện cửa đều bị hạn đến sít sao đấy, căn bản không cách nào mở ra.
Có chút Tương bang đệ tử sờ đến đi thông lầu hai thang lầu, đang muốn lên trên xông thời điểm, phía trên lập tức bỏ ra không ít láu cá dầu máy, để cho bọn họ ngã không ngừng, thật vất vả bò lên một nửa, chợt phát hiện trên không treo một khối cực lớn vứt bỏ cỗ máy, ‘oanh’ một tiếng, đem phía trước mấy cái đệ tử nện đã thành thịt vụn, cái kia cực lớn vứt bỏ cỗ máy cũng triệt để phá hỏng thang lầu.
Lâm Triệu Phong Tường bọn hắn trốn ở hành lang phía dưới, cho rằng lần lượt không đến hòn đá, chính là muốn sờ lên đem Thành ca bọn hắn chém, bỗng nhiên, ‘rầm rầm rầm’ vài tiếng, trên hành lang trống không mái nhà toàn bộ sụp xuống, càng làm Tương bang cuốn rúc vào bên trong hơn trăm người người nện kêu cha gọi mẹ, lầu một hành lang mái nhà đè xuống, tầm mắt lập tức rộng rãi đứng lên, lầu ba hơn mười người lại bắt đầu nện tảng đá, cục gạch rồi, hơn ' sau về sau, Tương bang hầu như cho nên mọi người bị nện bị thương, Triệu Phong Tường hoảng sợ nhìn chung quanh một chút, bây giờ có thể đứng đấy có thể chiến đấu chỉ có chừng trăm người rồi, nhìn thấy địch nhân như thế có đề phòng, trong nội tâm bắt đầu lại thoái ý, bề bộn lại để cho thuộc hạ theo như đường cũ phản hồi, lại phát hiện nhà xưởng dày đặc cửa sắt lớn đã bị khóa trái, hơn nữa thông lên điện, căn bản đụng không được, lúc này, lầu ba đã bắt đầu dùng mấy cái lũ lụt quản hướng dưới lầu nhường rồi, nhìn xem nước rầm rầm chảy xuống, có nhìn xem cạnh cửa điện cao thế, Triệu Phong Tường chỉ có thể gào thét: “Cẩn thận điện giật, cầm tảng đá lót chính mình.” Sau khi nói xong, Triệu Phong Tường bắt đầu gọi điện thoại hướng Trường Tôn Cẩn Thành cùng nhà mình lão gia tử cầu cứu rồi.
Sở Thiên đang tại trên lầu uống vào Trúc Diệp Thanh, hỏi Quang Tử: “Nơi này cách nội thành nhiều ít phút đường xe.”
Quang Tử kỹ càng suy nghĩ một chút, nói: “Đại khái '.”
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười, nói: “Thông tri Hải ca, phút chung về sau lại để cho hắn bắt đầu toàn diện trùng kích Tương bang địa bàn, đêm nay chúng ta nơi đây ít nhất có thể ngăn chặn Tương bang đến tinh nhuệ, cũng lại để cho Hải ca nói cho Thiên Lang giáo bọn hắn, bọn hắn cũng có thể tham dự hành động, ai giành được Tương bang địa bàn liền về ai, Soái quân một mực không đụng.”
Quang Tử nói cho gật đầu, bỏ đi vài bước, đi đánh cái kia lại để cho Tương bang toàn quân bị diệt điện thoại.
[/hide]