Mấy người Hải Tử đi vào hoa viên Trường Phúc lục soát suốt một canh giờ mới tìm được thông đạo nằm dưới lòng đất kia, lúc đó Trường Tôn Cẩn Thành đã sớm biến mất. Hải Tử rất tức giận đem thư phòng của Trường Tôn Cẩn Thành đập phá nát bét rồi mới gọi điện thoại cho Sở Thiên. Sau khi biết được, Sở Thiên cũng không nói gì chỉ cười mắng:
- Tên Trường Tôn Cẩn Thành này đúng là lão hồ ly mà.
Sau đó, mới bảo Hải Tử cho người tìm kiếm hành tung của Trường Tôn Cẩn Thành. Hơn mười người của Trường Tôn Cẩn Thành có tức giận cũng chả gây được sóng gió gì, việc quan trọng trước mắt là phải tẩy não những tên đệ tử mới quy thuận để củng cố địa bàn vừa đoạt được.
Sở Thiên cho Quang Tử an bài người đưa Triệu lão gia cùng Triệu Phong Tường ra nước ngoài, dĩ nhiên trước đó hai người bọn họ đều đã viết thư hối lỗi, sau đó đưa hơn trăm tên đệ tử đã quy hàng cùng cha con Triệu lão gia toàn bộ giao cho Thành ca quản lý, để cho Thành ca dẫn bọn chúng đi tấn công các tiểu bang phái không chịu quy thuận.
Lúc này Thành ca được Sở Thiên tín nhiệm đem hơn trăm tên đệ tử tinh nhuệ giao cho mình quản lý khiến gã cảm thấy được thụ sủng nhược kinh, thầm quyết tâm đối với Sở Thiên sẽ một mực trung thành, thậm chí còn cảm thấy mình thật may mắn vì thức thời nằm vùng cho Sở Thiên, nên càng ra sức thay Sở Thiên làm việc, lợi dụng các mối quan hệ rộng lớn của mình ở Thượng Hải, chỉ mất vài ngày đã thu phục được không ít các bang phái và tổ chức nhỏ, nhân số tăng lên tới khoảng hai trăm người, nhưng dù cho là vậy trước mặt Sở Thiên, Thành ca cũng không dám ra vẻ. Không biết vì cái gì mỗi khi nhìn thấy ánh mặt lạnh nhạt kia của Sở Thiên khiến trong lòng Thành ca cảm thấy rất bất an.
Hắc đạo của Thượng Hải giờ đã là "một khối siêu việt hùng mạnh", đúng thực sự chữ "siêu việt" không chỉ là nói đến nhân số gần ngàn người mà trong đó gần sáu phần đều là Soái Quân, hoàn toàn xứng đáng được gọi là "siêu việt" " hùng mạnh" . Vui mừng nhất là Thiên Lang giáo, Bá Đao hội, Thiên Hùng bang, qua hành động lần nay địa bàn của bọn họ được mở rộng ra hơn phân nửa, đệ tử cũng thêm vào không ít, khiến cho mọi người ai cũng vui vẻ, nhao nhao chúc mừng nhau.
Bên trong Thiên Lang giáo lúc này đang vô cùng náo nhiệt, đãi tiệc ăn mừng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đặng Siêu dường như có tâm sự, chỉ uống vài chén rượu rồi tránh vào thư phòng. Hắc Tiến thấy giáo chủ tựa như có tâm sự ưu phiền liền vội vàng theo sau, hy vọng mình có thể chia sẻ một chút cho giáo chủ.
Bên trong phòng sách Đặng Siêu đi tới đi lui một hồi mới thở dài một hơi, thấy Hắc Tiến đang cung kính đứng bên cạnh thì mở miệng nói:
- Hắc Tiến, nếu ta tham gia vào Soái Quân thì các huynh đệ có ý kiến gì ko?
Nghe Đặng Siêu nói xong, Hắc Tiến có chút ngẩn người ra kinh ngạc hỏi:
- Giáo chủ, tình hình của chúng ta hiện tại rất tốt, địa bàn cùng nhân viên đều mở rộng ra không ít, tại sao tự nhiên lại muốn tham gia vào Soái Quân? Huống chi lúc trước Sở Thiên đã đồng ý ai đoạt được địa bàn thì là của người đó, vĩnh viễn sẽ không nói tới sao? Chẳng lẽ Thiếu soái đã lật lọng?
Đặng Siêu lắc lắc đầu nói:
- Thiếu soái đã nói là không hỏi tới, nhưng trên thế giới này chỉ có lợi ích vĩnh viễn, chứ làm gì có bằng hữu vĩnh viễn. Hiện tại mọi người đều lo củng cố lực lượng của mình, không có xung đột lợi ích với nhau, nhưng sau đó thì sao? Thiếu soái cũng không phải người thường, hắn sao lại có thể để cho Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang bình yên mà tồn tại? Cho dù hắn có thật sự làm đúng như đã hứa thì những người khác trong Soái Quân đâu? Khó nói được sau này thủ hạ,huynh đệ vì lời ích mà tranh chấp với nhau, nhiều lúc cho dù ta và Thiếu soái không muốn tranh chấp nhưng huynh đệ ở dưới lại bức bách, khó tránh được phải khai chiến.
Hắc Tiến gật gật đầu, giáo chủ nói rất có lý, một núi không thể có hai hổ, đợi khi mọi người đã ổn định lại hết thì Soái Quân cùng Thiên Lang giáo sớm muộn cũng sẽ phát sinh xung đột, Hắc Tiến ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra biện pháp nói:
- Giáo chủ, nếu chúng ta cùng Thiên Hùng bang, Bá Đao hội hợp tác cùng tiến cùng lùi như vậy có thể chống lại Soái Quân không?
Đặng Siêu cười khổ một tiếng rồi tự giễu nói:
- Cùng tiến cùng lùi? Hoàng Thiên Hùng cùng Quan Đông Đao không có chủ ý với chúng ta cũng đã là không tệ rồi, lại nói cho dù thật sự hợp tác thì cũng không đủ nhét kẻ răng Thiếu soái a. Cậu cứ nhìn Phủ Đầu bang xem, là một trong hai đại bang phái ở Thượng Hải, nhưng gặp Thiếu soái thì có thể chống lại được bao lâu? Chưa đến một tháng đã tan thành mây khói.
Hắc Tiến cũng phải thở dài một hơi xác thực. Thiếu soái đúng là kỳ nhân trăm năm khó gặp, việc người khác tốn vài năm, thậm chí là vài chục năm đều không làm được, vậy mà đối với hắn mà nói lại dễ dàng làm được, suy tính một chút, tựa hồ gia nhập Soái Quân dường như là con đường tốt nhất, ít nhất cũng không cần lo lắng phải đối địch với Soái Quân, hơn nữa với tính cách Sở Thiên, nếu gia nhập thì có lẽ về sau lợi ích cũng không bị tổn thất, vì vậy nên lên tiếng nói:
- Giáo chủ suy nghĩ như vậy, thuộc hạ cũng rất tán thành gia nhập vào Soái Quân, giống như người nói, có người cạnh giường, làm sao có thể yên tâm ngủ say cho được? Lỡ ngày nào đó Thiếu soái tâm tình không tốt tiêu diệt chúng ta, mà cho dù không phải là vì sinh tử tồn vong, Thiếu soái nhiệt huyết tuổi trẻ, gan dạ sáng suốt hơn người,l à người đáng để chúng ta tin tưởng làm huynh đệ tốt.
Đặng Siêu vốn là còn tưởng ý nghĩ của mình sẽ bị thuộc hạ kịch liệt phản đối, ai ngờ Hắc Tiến cũng có thể nghĩ thông suất, hỏi sao có thể khiến y không cao hứng, vui mừng cho được? Vì vậy quay qua nói với Hắc Tiến:
- Vậy cậu bây giờ đi thăm dò thử phản ứng của các huynh đệ xem, nếu như không có vấn đề gì thì ngày nào đó tôi sẽ đi tìm Thiếu soái nói chuyện.
Hắc Tiền nghe lệnh đi ra ngoài, tâm tình Đặng Siêu cũng trở nên thoải mái hơn.
Ở Vân Thủy Sơn Cư, Sở Thiên đang cùng Bát gia uống trà, chung quanh ngoài sáng trong tối đứng không ít đệ tử Thanh bang, từ lần thiếu chút nữa bị Ưu Mỹ Tử nổ súng bắn trúng, Sở Thiên nói chú Trung tăng nhân thủ bảo vệ an toàn của Bát gia lên, để tránh tình huống không gây tổn thương cho mình lại hạ thủ đối với Bát gia, khiến mình trở thành tội nhân thiên cổ.
Bát gia cười cười nhìn Sở Thiên một bộ dạng không quan tâm hơn thua, nhàn nhạt nói:
- Hắc đạo Thượng Hải hiện giờ đã là của con rồi, thời điểm từ lúc Soái Quân quật khởi đến lúc xưng bá chưa đầy một tháng, thật sự làm cha cảm thấy rất cảm thán.
Bát gia lưỡng lự một chút, thở dài nói:
- Nhưng con đã để lại di chứng, chính là việc con đã hứa hẹn với bọn Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, Bá Đao hội vĩnh viễn sẽ không đụng đến địa bàn của bọn chúng, như vậy về sau sẽ rất bất lợi tới sự thống nhất của con, lại nói người hắc đạo cũng là ra đường kiếm cơm ăn, ở dưới khó tránh khỏi va chạm với nhau, đến lúc đó con làm sao mà giải quyết? Hắc đạo có nghĩa nhưng không nên có tình.
Sở Thiên trong lòng sớm đã tính đến, chỉ cười nhạt một tiếng, nhấp ngụm trà rồi nói:
- Cha yên tâm đi. Hắc đạo có nghĩa nhưng không có tình, cha hiểu, con cũng hiểu, con muốn bọn Đặng Siêu cũng phải hiểu, con muốn cho bọn họ đưa ra sự lựa chọn chính xác.
Bát gia chỉ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nhiên nở nụ cười, dựng thẳng ngón tay nói:
- Phong vân biến hóa như thế nào cũng đều ở trong làng bàn tay của Thiếu soái rồi.
Đột nhiên Sở Thiên thở dài một hời, có chút nghi hoặc nói:
- Chỉ có một điều khiến con cảm thấy bất an là Trường Tôn Cẩn Thành cùng những người kia biến mất vô ảnh vô tung, đã lật tung cả Thượng Hải nhưng vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ lão thực sự đã trốn khỏi Thượng Hải?
Bát gia mỉm cười, nhẹ giọng nói :
- Thượng Hải tuy không lớn, nhưng muốn giấu mấy chục người cũng rất dễ, Trường Tôn Cẩn Thành là lão hồ ly, còn có một đứa con gái rất giỏi tâm kế, con cũng không nên sơ suất miễn cho sảy ra việc gì sai lầm.
Sở Thiên gật gật đầu, cúi xuống nhấp một ngụm trà, sau này nên để cho Hải Tử cùng Quang Tử phái người đi điều tra.
Bát gia nhấp một ngụm trà, rồi nhìn giờ, không tự chủ được nhìn về hướng cửa ra vào một chút, chú Trung đi sân bay đón Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu đáng lẽ về đến rồi, sao giờ này còn chưa thấy bóng dáng.
Lúc này, hai đệ tử Thanh bang mang chú Trung một người đầy máu đến trước mặt Bát gia và Sở Thiên khiến Sở Thiên cùng Bát gia thất kinh, chuyện gì đã xảy ra rồi, có người dám ra tay hung ác với người Thanh bang ? Còn chị em Tiêu gia thế nào?
Chú Trung thở hổn hển, tức giận nói:
- Bát gia, thuộc hạ bất tài.
Sở Thiên vỗ vỗ vào lưng chú Trung an ủi, để cho y nói lại mọi chuyện. Hóa ra là lúc mấy người chú Trung trên đường từ phi trường trở về Vân Thủy Sơn Cư còn vài km thì bị ba chiếc xe tải, một chiếc xe con chặn lại, từ trên xe bước ra hơn hai mươi người. Chú Trung cùng mấy tên đệ tử Thanh bang anh dũng chống cự, nhưng bên đối phương có hai người thân thủ rất tốt, dùng đao chém chết sáu tên đệ tử Thanh bang, rồi đem chị em Tiêu gia đi, sở dĩ lưu lại tính mạng của chú Trung là muốn chuyển cho Sở Thiên một câu: nếu như muốn chị em họ Tiêu còn sống, tám giờ tối, một mình Sở Thiên đến hộp đêm Ma Quỷ và Thiên Sứ cứu người, nếu không thì nhận xác chị em họ Tiêu.
Sở Thiên hai tay siết chặt lại, ánh mắt trở nên đầy phẫn nộ, hắn hận nhất là loại người dùng phụ nữ, trẻ em để giải quyết ân oán giang hồ.
- Chú Trung, bọn chúng đi được bao lâu rồi?
Sở Thiên đột nhiên hỏi.
- Khoảng hơn mười phút đến mười lăm phút.
Chú Trung thúc nhìn đồng hồ, bây giờ là 5h55, lăm, bọn họ bị tập kích lúc 5h30, thời gian chém giết cũng tốn khoảng chút thời gian nữa.
Sở Thiên thầm nghĩ: nếu bây giờ nhanh chóng đuổi theo, có lẽ tìm được mấy chiếc xe kia để cứu chị em Tiêu gia, bằng không một khi đến tám giờ tối, đối phương bố trí tốt mọi việc thì chính mình đi vào đó cũng như là thiêu thân lao vào lửa. Nếu như đoán không sai thì bọn người chặn đường chú Trung là thủ hạ của Trường Tôn Cẩn Thành, bọn chúng đã dám đưa ra địa chỉ cứu người, chẳng lẽ không sợ mình cho người san bằng hộp đêm Ma Quỷ và Thiên Sứ sao? Điều này chứng tỏ thủ đoạn của bọn chúng rất độc, bẫy rập trùng trùng lớp lớp cho nên mới không sợ hãi, nếu như chị em Tiêu gia trong tay bọn họ thì đối với mình càng thêm bất lợi, sẽ khiến mình sợ ném chuột sợ vợ đồ, cho nên trước hết phải cứu chị em Tiêu gia ra, rồi mới đem bọn Trường Tôn Cẩn Thành kia diệt trừ.
Sở Thiên dặn chú Trung nhanh chóng đem theo huynh đệ Thanh bang bảo vệ Bát gia trở về biệt thự, tăng cường đề phòng, miễn trúng kế điệu hổ ly sơn của đối phương, rồi mới hỏi chú Trung về hình dáng của các chiếc xe. Hắn gọi Thiên Dưỡng Sinh khởi động xe chuẩn bị nhanh chóng đuổi theo mấy chiếc xe kia, hy vong có thể cứu được chị em Tiêu gia, cũng coi như để cho sáu người huynh đệ Thanh bang kia có thể nhắm mắt.
Sở Thiên vào trong xe, Bát gia cũng đã khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng nói một chữ:
- Giết.
Mọi người ai cũng có thể cảm thấy được sát khí như thực chất từ trên người Bát gia tỏa ra, ngay cả Thiên Dưỡng Sinh cũng có chút biến sắc.
Sở Thiên gật gật đầu, có lẽ đêm nay lại là một đêm mất ngủ rồi, không đúng, phải nói là một đêm điên cuồng.
[hide]
Ngay khi Hải Tử bọn hắn tiến vào Trường Phúc hoa viên suốt điều tra hơn một giờ mới tìm được cái kia dưới mặt đất thông đạo thời điểm, Trường Tôn Cẩn Thành đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, Hải Tử tức giận đem Trường Tôn Cẩn Thành thư phòng nện nhảo nhoẹt, sau đó gọi điện thoại cho Sở Thiên, Sở Thiên biết về sau, không có quá lâu nói cái gì, chẳng qua là cười mắng câu: “Trường Tôn Cẩn Thành cái này Lão Hồ Ly.” Sau đó muốn Hải Tử phái những người này tìm kiếm Trường Tôn Cẩn Thành hành tung là được rồi, Trường Tôn Cẩn Thành cái kia hơn mười người thành không là cái gì khí hậu đấy, dưới mắt đại sự đúng củng cố vừa mới nắm bắt địa bàn, tẩy não những cái... Kia quy thuận Tương bang đệ tử.
Sở Thiên muốn Quang Tử an bài người đi đem Triệu lão gia tử cùng Triệu Phong Tường đưa đi nước ngoài, đương nhiên, hai người bọn họ đều đã viết thư hối cãi. Sau đó đem Triệu lão gia tử phụ tử những cái... Kia trên trăm số quy hàng Tương bang đệ tử toàn bộ nhét vào Thành ca bọn họ quản lý, muốn Thành ca dẫn đầu bọn hắn đi công kích khác không chịu quy thuận tiểu bang tiểu phái.
Lúc này Thành ca nhìn thấy Sở Thiên như thế tín nhiệm hắn, đem gần trăm Tương bang tinh nhuệ giao cho hắn suất lĩnh, được sủng ái mà lo sợ ngoài, đối với Sở Thiên hoàn toàn là khăng khăng một mực, thậm chí may mắn chính mình thật sự thức thời, làm Sở Thiên nằm vùng, vì vậy Thành ca ra sức hơn thay Sở Thiên làm việc, lợi dụng chính mình tại Thượng Hải các loại cá xà hỗn tạp quan hệ, mấy ngày tầm đó vậy mà đã thu phục được không ít tiểu bang phái tiểu tổ dệt, nhân số tăng đến hai trăm người, ngay cả như vậy, Thành ca hay là không dám ở Sở Thiên trước mặt biểu hiện đường hoàng, không biết vì cái gì, Thành ca tổng cảm giác được Sở Thiên cái kia lạnh nhạt ánh mắt sẽ để cho chính mình cảm thấy bất an.
Lúc này Thượng Hải hắc đạo đã là ‘nhất siêu đa cường’, ‘nhất siêu’ là chỉ nhân số gần ngàn người, khống chế địa bàn gần sáu thành Soái quân, hoàn toàn được xưng tụng ‘vượt qua’, ‘đa cường’ là chỉ Thiên Lang giáo, Phách Đao hội, Thiên Hùng bang, thông qua lần này hành động, địa bàn của bọn hắn hầu như làm lớn ra một nửa, nhân viên cũng bổ sung không ít, tự nhiên là tất cả đều vui vẻ, nhao nhao khánh công.
Thiên Lang giáo trong bang đang vô cùng náo nhiệt thiết yến ăn mừng lấy, giáo chủ, Đặng Siêu lại tựa hồ như có tâm sự gì, uống qua vài chén rượu về sau, liền chợt hiện vào thư phòng, Hắc Tiến bề bộn đi theo, giáo chủ như thế tâm thần bất định, tựa hồ có tâm sự gì ưu phiền, chính mình có lẽ có thể chia sẻ một chút.
Trong thư phòng Đặng Siêu đi tới đi lui, hồi lâu thật dài thở ra một hơi, chứng kiến Hắc Tiến cung kính đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hắc Tiến, ngươi nói, ta đi đầu nhập vào Soái quân như thế nào đây? Các huynh đệ hội có ý kiến gì không?”
Nghe được Đặng Siêu lời mà nói..., Hắc Tiến tựa hồ có chút ra ngoài ý định, kinh ngạc hỏi: “Giáo chủ, chúng ta hiện tại tình thế tốt, địa bàn nhân viên đều mở rộng không ít, làm gì muốn đi đầu nhập vào Soái quân? Huống chi Sở Thiên đã đáp ứng ai đoạt địa bàn tựu là của người đó, vĩnh viễn không đụng sao? Chẳng lẽ Thiếu soái hội lật lọng?”
Đặng Siêu lắc đầu, nói: “Thiếu soái nói là qua không đụng, nhưng trên thế giới này chỉ có vĩnh hằng lợi ích, không có vĩnh hằng bằng hữu, hiện tại tất cả mọi người vội vàng củng cố mở rộng thực lực, lợi ích lúc nhất trí đấy, cho nên không có cái gì va va chạm chạm, vốn lấy sau đâu này? Thiếu soái không có người thường, hắn sao lại, há có thể lại để cho Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang như vậy bang hội bình yên tồn tại? Cho dù hắn thật sự giữ vững vị trí hứa hẹn, nhưng Soái quân những người khác đâu? Khó bảo toàn về sau thủ hạ chính là huynh đệ khẳng định cũng sẽ biết bởi vì lợi ích lẫn nhau tranh chấp, nhiều khi, dù cho ta cùng Thiếu soái không muốn động thủ, nhưng phía dưới huynh đệ bức bách đi lên, cũng khó tránh khỏi biết lái chiến a...”
Hắc Tiến gật gật đầu, giáo chủ nói rất có lý, một núi không thể chứa hai hổ, đợi tất cả mọi người ổn định lại, Soái quân cùng Thiên Lang giáo đợi bang hội sớm muộn sẽ phát sinh xung đột, Hắc Tiến nghĩ một lát, dâng lên nhất sách, nói: “Giáo chủ, kỳ thật chúng ta có thể cùng Thiên Hùng bang, Phách Đao hội liên hợp lại, cộng đồng tiến thối, như vậy chẳng phải có thể đối với chống đỡ Soái quân rồi hả?”
Đặng Siêu cười khổ một tiếng, tự giễu nói: “Như thế nào cộng đồng tiến thối? Hoàng Thiên Hùng cùng Quan Đông Đao không đánh chủ ý của chúng ta cũng không tệ rồi, hơn nữa, dù cho chúng ta thật sự liên hợp lại, cũng không đủ Thiếu soái lạnh kẽ răng a..., ngươi xem một chút Phủ Đầu bang, Tương bang, Thượng Hải lịch sử dài nhất lâu hai đại bang phái, tại Thiếu soái trong tay nhảy về phía trước bao lâu? Không đến một tháng liền tan thành mây khói.”
Hắc Tiến cũng thở dài, xác thực như thế, Thiếu soái thật sự là trăm năm khó được kỳ nhân, người khác vài năm, thậm chí mấy thập niên đều làm không được sự tình, trong tay hắn dĩ nhiên là như thế dễ dàng, suy nghĩ trước sau, đầu nhập vào Soái quân tựa hồ là tốt nhất đường ra, tối thiểu không cần lo lắng về sau như thế nào cùng Soái quân đối kháng, hơn nữa dùng Sở Thiên làm người, đầu nhập vào về sau lợi ích chắc có lẽ không đã bị tổn thất, vì vậy mở miệng nói: “Giáo chủ, suy nghĩ phía dưới, ta cũng tán thành đầu nhập vào Soái quân, chính như như lời ngươi nói, giường chi bên cạnh, há lại cho người khác ngủ say? Khó bảo toàn Thiếu soái ngày nào đó tâm tình không tốt, nhấc tay tầm đó sẽ đem chúng ta đã diệt. Hơn nữa, dù cho không phải là vì sinh tử tồn vong, Thiếu soái nam nhi nhiệt huyết, gan dạ sáng suốt hơn người, cũng là chúng ta đáng giá tín nhiệm cùng đầu nhập vào hảo huynh đệ.”
Đặng Siêu cao hứng trở lại, vốn là còn cho rằng ý nghĩ của mình sẽ bị thuộc hạ kịch liệt phản đối, không thể tưởng được Hắc Tiến vậy mà cũng có thể nghĩ thông suốt, làm sao có thể không vui? Vì vậy đối với Hắc Tiến nói: “Vậy ngươi phải đi tìm kiếm các huynh đệ phản ứng? Nếu như không có vấn đề gì lời mà nói..., ta ngày nào đó đi tìm tìm Thiếu soái.”
Hắc Tiến lĩnh mệnh đi ra ngoài, Đặng Siêu tâm tình lập tức trở nên dễ dàng hơn.
Vân Thủy Sơn Cư, Sở Thiên cùng Bát gia đang uống trà, chung quanh đều hoặc sáng hoặc tối đứng đấy không ít Thanh bang đệ tử, thậm chí trên lầu còn có mấy cái chặn đánh tay, từ lần trước thiếu chút nữa bị Ưu Mỹ Tử nổ súng bắn trúng về sau, Sở Thiên muốn Trung thúc tăng số người nhân thủ bảo hộ Bát gia an toàn, để tránh địch nhân tổn thương không được chính mình tìm Bát gia hạ thủ, cái kia chính mình thế nhưng là tội nhân thiên cổ rồi.
Bát gia cười cười, nhìn xem Sở Thiên cái kia phần không quan tâm hơn thua bộ dạng, nhàn nhạt nói: “Hiện tại Thượng Hải hắc đạo đã duy ngươi là theo rồi, Soái quân theo quật khởi đến xưng bá cũng liền dùng một tháng thời gian, thật sự là nghĩa phụ sinh thời nhất cảm thán sự tình a...” Nhưng Bát gia chần chờ một chút, thở dài nói: “Nhưng ngươi có một di chứng, chính là ngươi hứa hẹn Thiên Lang giáo, Thiên Hùng bang, Phách Đao hội bọn hắn, vĩnh viễn không đụng chúng cướp đoạt tới tay địa bàn, nói như vậy, rất bất lợi ngươi về sau thống nhất a..., hơn nữa, tất cả mọi người tại hắc đạo kiếm cơm ăn, người phía dưới khó tránh khỏi va va chạm chạm, đến lúc đó ngươi ra mặt không ra mặt giải quyết đâu này? Hắc đạo có nghĩa, cũng không có lẽ hữu tình.”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng, nhấp một ngụm trà, trong lồng ngực sớm có Càn Khôn nói: “Nghĩa phụ, yên tâm đi. Hắc đạo có nghĩa, cũng không có lẽ hữu tình, nghĩa phụ hiểu, ta cũng hiểu, ta nghĩ Đặng Siêu bọn hắn cũng đều hiểu, ta nghĩ bọn hắn hội mình làm ra lựa chọn chính xác đấy.”
Bát gia suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, dựng thẳng lên ngón tay, nói: “Phong vân như thế nào biến hóa, đều ở Thiếu soái trong lòng bàn tay a...”
Sở Thiên đột nhiên thở dài, có một tia nghi hoặc nói: “Duy nhất để cho ta cảm thấy có chút bất an đấy, chính là Trường Tôn Cẩn Thành những người kia biến mất vô tung vô ảnh, toàn bộ Thượng Hải ghềnh tìm khắp không đến bọn hắn, hẳn là thật sự trốn ra Thượng Hải?”
Bát gia mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Thượng Hải tuy nhiên không lớn, nhưng giấu mấy chục người hay là dễ dàng, cái kia Trường Tôn Cẩn Thành lão cự hoạt, huống chi lại có cái giỏi về tâm kế con gái, ngươi hay là không nên sơ suất quá, miễn cho xảy ra điều gì sai lầm.”
Sở Thiên gật gật đầu, đột nhiên uống xong nước trà trong chén, nên lại để cho Hải Tử cùng Quang Tử toàn diện phái người điều tra lúc sau.
Bát gia nhấp một ngụm trà, nhìn xem thời gian, không tự chủ được nhìn một cái cửa ra vào, Trung thúc đi sân bay tiếp Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu cũng có thể đã trở về, như thế nào còn không thấy bóng dáng.
Lúc này, hai cái Thanh bang đệ tử vịn đầy người máu tươi Trung thúc đã đến Bát gia cùng Sở Thiên trước mặt, Sở Thiên cùng Bát gia đều thất kinh, đã xảy ra chuyện gì, thậm chí có người dám đối với Thanh bang hạ cái này hung ác tay? Tiêu gia tỷ muội đâu này?
Trung thúc thở dốc một hơi, bi phẫn nảy ra hô: “Bát gia, ta vô năng a...” Sở Thiên vỗ vỗ Trung thúc phía sau lưng, lại để cho hắn đem sự tình giảng thuật đi ra, nguyên lai, Trung thúc bọn hắn ở phi trường quay về Vân Thủy Sơn Cư còn có mấy cây số vắng vẻ trên đường bị tam bộ phận xe tải cùng một cỗ bình thường xe con ngăn chặn, xuống hai mươi mấy người người, Trung thúc bên người Thanh bang đệ tử anh dũng chống cự, bất đắc dĩ đối phương có hai người thân thủ rất không tồi, đem Trung thúc bên người sáu cái Thanh bang đệ tử tươi sống dùng đao chém chết, cũng hung dữ cướp đi Tiêu gia tỷ muội, sở dĩ lưu lại Trung thúc tánh mạng, là muốn Trung thúc mang cho Sở Thiên một câu: Nếu như muốn Tiêu gia tỷ muội mạng sống, tám giờ tối, Sở Thiên một người đi “Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ” hộp đêm cứu người, nếu không sẽ giết Tiêu gia tỷ muội.
Sở Thiên tay đột nhiên nắm thành quyền đầu, trong mắt nhiều hơn vài phần phẫn nộ, hắn hận nhất loại này giang hồ ân oán, họa và lão nhụ cũng dùng cái này đến áp chế.
“Trung thúc, bọn hắn đi bao lâu rồi?” Sở Thiên đột nhiên đặt câu hỏi.
“Đại khái hơn ' sau. Tối đa mười lăm phút.” Trung thúc bề ngoài, bọn họ là năm giờ rưỡi gặp tập kích đấy, bây giờ là năm giờ phân, chính giữa chém giết còn dùng chút thời gian.
Sở Thiên thầm nghĩ: Nếu như hiện tại thần tốc một điểm, có lẽ có thể tại thấy kia mấy bộ xe, gồm Tiêu gia tỷ muội cứu đến, bằng không thì đến buổi tối tám giờ, đối thủ cái gì đều bố trí xong, chính mình đi qua cái kia thật là cá trong chậu, thiêu thân lao đầu vào lửa rồi, nếu như đoán không sai, những cái... Kia chặn giết Trung thúc người của bọn hắn hẳn là Trường Tôn Cẩn Thành chính là thủ hạ, bọn hắn lại vẫn dám báo ra cứu người địa điểm, không sợ chính mình phái người san bằng cái gì kia “Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ” hộp đêm, chứng minh thủ đoạn của bọn hắn nhất định rất độc ác, cạm bẫy nhất định rất lớn, cho nên mới không có sợ hãi, nếu như Tiêu gia tỷ muội trên tay bọn họ tình huống kia thì càng đối với chính mình bất lợi, làm sự tình tất nhiên sợ ném chuột vỡ bình, cho nên trước hết cứu ra Tiêu gia tỷ muội, lại tìm kiếm nghĩ cách đem Trường Tôn Cẩn Thành những người kia tiêu diệt.
Sở Thiên muốn Trung thúc nhanh chóng dẫn đầu Thanh bang huynh đệ bảo hộ Bát gia quay về trong biệt thự cũng nghiêm thêm đề phòng, miễn cho gặp địch nhân kế điệu hổ ly sơn, hỏi rõ ràng Trung thúc cái kia mấy bộ xe bộ dạng, để cho Thiên Dưỡng Sinh phát động ô tô, chuẩn bị bay nhanh đuổi bắt cái kia mấy bộ xe, hy vọng có thể cứu Tiêu gia tỷ muội, cũng lại để cho Thanh bang chết đi sáu vị huynh đệ có thể nhắm mắt.
Sở Thiên mới vừa gia nhập trong xe, đã khôi phục lại bình tĩnh Bát gia lẳng lặng nhổ ra một chữ: “Sát!”
Ai cũng cảm giác được Bát gia theo thực chất ở bên trong phóng đi ra sát khí cùng khí phách, liền Thiên Dưỡng Sinh đều có chút ghé mắt.
Sở Thiên gật gật đầu, xem ra đêm nay lại là nhất một đêm không ngủ rồi, phải nói, đúng điên cuồng chi dạ.
[/hide]