Có lẽ đúng là ý trời, hoặc là Sở Thiên suy đoán đúng. Sau khi truy đuổi gần 15km, bọn hắn rốt cuộc khi vào đến nội thành thì gặp mấy chiếc xe tải cùng chiếc xe con. Bọn chúng quả nhiên là không ngờ Sở Thiên lại đuổi theo nhanh như vậy. Cứ tưởng lúc này Sở Thiên đang bận sắp xếp người 8h tối đến hộp đêm Ma Qủy và Thiên Sứ giải cứu con tin. Chứ không phải là chạy xe như bay bám theo bọn chúng. Nên chúng lái xe rất thoải mái, không hề để ý đằng sau có gì bất thường. Thời điểm Sở Thiên đang chuẩn bị vượt qua động thủ, mấy chiếc xe này bỗng nhiên quẹo vào một khách sạn ba sao ở bên đường, Sở Thiên ngắm nhìn tên khách sạn, là khách sạn Tinh Lệ, đây từng là địa bàn của Tương bang, xem ra chị em Tiêu gia thật sự bị đám người Trường Tôn Cẩn Thành bắt đi rồi. Hắn không kịp nghĩ nhiều, để Thiên Dưỡng Sinh đi vào, vẫn giữ khoảng cách vừa phải, xem đám người Trường Tôn Cẩn Thành có ở đó không, nếu có, liền một mẻ hốt gọn. Sau một lát, mấy chiếc xe dừng lại, hơn hai mươi tên thanh niên khỏe mạnh bước xuống, có hai người Sở Thiên quen biết, là Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng. Mấy tên thanh niên từ trên xe tải kéo Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu còn đang kinh hoảng xuống. Trước sau chia làm ba đợt đi vào thang máy. Sở Thiên đợi sau khi đám cuối cùng bước vào liền vội vàng mang theo Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm đi theo bọn chúng. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thang máy đỗ ở tầng thượng, hiển nhiên là tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 11. Hắn suy tư một lúc, liền đi vào thang máy lên tầng 10. Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng căn bản không ngờ Sở Thiên đã đuổi theo bọn chúng, càng không ngờ Sở Thiên đã xuất hiện ở chỗ này. Cho nên toàn bộ hoạt động của khách sạn Lệ Tinh vẫn rất bình thường, không có chút đề phòng nghiêm mật, thậm chí không một ai chú ý đến đám người Sở Thiên. Cho dù có lướt sát qua bên người, nhìn vào bộ dạng bình tĩnh đó của Sở Thiên, còn tưởng rằng bọn họ chính là khách trọ ở khách sạn này. Đám người Sở Thiên thản nhiên đi tới đi lui ở tầng mười, đem toàn bộ kết cấu của tầng này nắm rõ trong tầm mắt. Sau đó hắn còn để Thiên Dưỡng Sinh và bọn Cô Kiếm ở chỗ này chờ tín hiệu của mình, tự mình tìm cách đi vào trong phòng, mở cửa sổ lặng lẽ bò ra ống nước đi lên phòng trên, tiến lên tầng mười một, nhẹ nhàng như một chú thạch sùng. Sở Thiên nhìn một lượt các gian phòng trên tầng 11 thấy chỉ có một phòng sáng đèn, vì vậy hắn bò dần tới nơi đó. Lúc này, sắc trời đã dần tối, nên người đi đường căn bản không để ý tới bên ngoài vách tường tầng 11 của khách sạn Lệ Tinh có một con "thạch sùng lớn" như vậy. Cánh cửa thang máy và các đầu thang bộ lộ ra đúng như Sở Thiên dự liệu, đều có người canh gác cẩn mật, hoặc đang hút thuốc, hoặc đang trò chuyện. Sở Thiên mỉm cười, tiếp tục di chuyển về hướng về gian phòng sáng đèn, cửa sổ không đóng, xuyên thấu qua khe hở của bức màn có thể thấy rõ ràng Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu bị ném trên chiếc giường rộng rãi, Lâm Hùng Tuấn ngồi trên ghế sa lon giữa gian phòng, trên tay cầm một ly rượu đỏ, Phương Đại Đồng đứng bên cạnh y. Lâm Hùng Tuấn mắt mang ý cười, giống như con sói đói đang đợi làm thịt cừu non. Y nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nói với Tiêu Niệm Nhu: - Có thể uống rượu, có thể khiêu vũ, tiểu thư có cá tính, chúng ta lại gặp lại rồi, cô có trốn thế nào, cũng vẫn không chạy khỏi lòng bàn tay của tôi. Hiện tại cô có thể nói cho tôi biết tên không? Chị em Tiêu gia từ nhỏ chưa từng chịu qua kinh hãi, lớn lên trong uy vọng của Bát gia thậm chí những cảnh hung hăng càn quấy, vẫn cho là giang hồ chém giết hoàn toàn không liên quan đến mình, không ngờ tới hơn một tháng này, thậm chí gặp ngay hai việc kinh hãi. Hết cảnh nguy hiểm trên xe lửa, thiếu chút nữa thì hủy sạch danh dự của cha, hôm nay vừa xuống phi cơ, lại bị người chặn giết, bao nhiêu đệ tử Thanh bang bảo vệ mình đã chết, còn bắt mình, trong lòng hai cô kinh hoảng đồng thời tràn đầy phẫn nộ. Tiêu Niệm Nhu nghe thấy Lâm Hùng lên tiếng hỏi thăm, tuy thần sắc còn kinh hoảng, nhưng vẫn lạnh lùng, khinh thường nói: - Cho dù tôi chết cũng không nói cho anh biết, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, cha tôi cùng anh trai tôi nhất định sẽ báo thù. Tiêu Tư Nhu thể hiện phong phạm của tỷ tỷ, nói: - Em nói rất hay, chính như vậy, có bản lĩnh thì giết chúng ta đi. Sở Thiên nhất định sẽ đem mày bầm thây vạn đoạn, đồ tiểu nhân vô sỉ. Lâm Hùng nhìn hai cô gái xinh đẹp không chút tán tưởng, hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói hàm chứa khinh thường: - Anh trai các cô khẳng định không thể biết để tìm đến nơi này, hắn có thể đã đi hộp đêm Ma Quỷ và Thiên Sứ để cứu các cô. Hắn tự cho mình thông minh hơn người, thân thủ hơn người, nhưng hắn không biết đó chính là nơi táng thân của y. Dù hắn có mang theo tất cả đám Soái Quân của mình thì cũng khó tránh khỏi cái chết. Trong lòng Sở Thiên hơi động một chút, xem ra chỗ đó quả nhiên có mai phục đòn sát thủ rất lợi hại, trách không được còn dám đem địa điểm cứu người nói ra. Hắn bắt đầu hiếu kỳ, muốn mạo hiểm một chút, xem đòn sát thủ đó rốt cuộc là cái gì? Tiêu Tư Nhu chớp mắt, quát lớn: - Thanh bang chúng ta với bọn mày không cừu không oán, bọn mày vì sao giết đệ tử Thanh bang chúng ta? Nếu bọn mày là nam nhân, có bản lĩnh quang minh chính đại cùng anh trai tao liều một phen. Như vậy bất luận mày sống hay chết, chúng ta đều kính trọng mày. Tiêu Tư Nhu rõ rang muốn đả kích máu nóng của Lâm Hùng Tuấn, xem mình và em gái có đổi lại được an toàn một lát chăng. Lâm Hùng Tuấn lắc đầu, tựa hồ hoàn toàn không chút ảnh hưởng bởi những lời nói của Tiêu Tư Nhu, gã thở dài nói: - Kỳ thật chúng ta không cừu không oán, nhưng anh trai các cô lại giúp địch nhân lớn nhất đời ta. Các cô gọi hắn là anh trai, chỉ có thể các cô gọi nhầm người, mang đến tai họa ngập đầu cho các cô mà thôi. Tiêu Tư Nhu nhìn vẻ mặt vô tội và bộ dạng nhất định giáng họa của Lâm Hùng Tuấn đó, cô biết mình và em gái hôm nay khó dùng tới phương pháp nịnh nọt rồi, vì vậy, cô phẫn nộ mắng vào mặt gã: - Nói tới nói lui, bọn mày vẫn là không dám đối nghịch với anh trai tao, chỉ có thể sử dụng mưu ma quỷ kế này, không, phải nói là hạ lưu vô sỉ, không thể tưởng được người Tương bang lại làm những hành vi vô sỉ này. Lâm Hùng Tuấn trong lòng cũng nổi lên vài phần khó chịu. Mình quả thật không dám cùng tên tiểu tử Sở Thiên kia quang minh chính đại đối dầu, cho nên trước những lời quở trách của chị em Tiêu gia, y cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ cho rồi, thậm chí có chút thẹn quá hóa giận nói: - Anh trai các cô bất luận thế nào cũng khó có thể còn sống từ hộp đêm đi ra, cô đừng vọng tưởng hắn tới cứu các cô, dù anh trai các cô võ công cái thế, vô địch thiên hạ, đã tránh được đêm nay, nhưng chỉ cần hai người các cô còn trong tay chúng ta, sớm muộn hắn sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà chết. Các cô đừng kỳ vọng nữa. Lâm Hùng Tuấn cười vài tiếng: - Nếu đêm nay các cô ngoan ngoãn hầu hạ ta thật tốt, thật thoải mái, có lẽ ta còn có thể để cho chị em các cô một con đường sống. Lâm Hùng Tuấn bên cạnh không thiếu gái đẹp, nhưng con người vốn kỳ quái như vậy, đồ vật không chiếm được luôn nhớ mãi không quên. Sau lần ở trong quán bar bị Sở Thiên giáo huấn, y luôn nhung nhớ dáng người bốc lửa của Tiêu Niệm Nhu, màn vũ đạo nóng bỏng đó. Hôm nay rốt cuộc đã chờ được cơ hội, còn có chị gái của Tiêu Niệm Nhu, thực đủ quá rồi. Thực hiện một màn song phi, thật sự là điều thú vị nhất trong đời người, tốt nhất lại có thể có đủ cả băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nghĩ tới đây, Lâm Hùng Tuấn bất luận thế nào cũng không thể không kích động. Phương Đại Đồng chứng kiến ánh mắt tràn ngập du hỏa của Lâm Hùng Tuấn, mỉm cười, tự nhiên biết rõ trong trường hợp này kẻ làm thuộc hạ nên làm việc gì, vì vậy gã tiến lên, đem Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu xách lên như hai con gà con. Chị em Tiêu gia trong mắt toát lên ánh sợ hãi, thân thể không tự chủ được cố gắng giãy dụa, đầu lắc lư, vòng eo vặn vẹo càng làm cho Lâm Hùng Tuấn đã mắt, miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên, xuất hiện nụ cười lạnh, hai bàn tay không kìm hãm nhằm phía đôi gò bồng đào của hai cô chụp tới. Đột nhiên Lâm Hùng Tuấn thấy khóe miệng Phương Đại Đồng chảy ra dòng máu, khẽ giật mình, tốc độ hai tay chậm lại, Phương Đại Đồng đã lặng yên không một tiếng động từ từ ngã xuống, tim gan chảy máu. Phương Đại Đồng hoàn toàn không biết mình như thế nào đột nhiên chết đi, thậm chí còn không biết ai giết mình, con mắt nói không lên lời sợ hãi cùng không cam tâm. Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu ngã xuống đất, ôm nhau an ủi vỗ về. Nơi Phương Đại Đồng ngã xuống, Lâm Hùng Tuấn nhìn thấy người y không muốn gặp, cũng rất sợ nhìn thấy: Sở Thiên. Trên tay Sở Thiên cầm một cây trâm cài tóc lóng lánh tinh xảo, bên trên chỗ búi tóc vẫn còn nhỏ ra giọt máu, Tiêu Tư Nhu liền sờ lên đầu, mới phát hiện đó là cây trâm cài tóc của mình, trong lòng không khỏi trào lên một cỗ ấm áp. Sở Thiên xuất hiện không chỉ khiến Lâm Hùng Tuấn giật mình, còn khiến y cảm thấy sợ hãi. Bởi vì trong mắt Sở Thiên có lửa nóng điên cuồng, Lâm Hùng Tuấn định gọi người, Sở Thiên đã tiến lên, nắm đấm chưa tới, gió đã đâm tới da Lâm Hùng Tuấn khó chịu như châm cứu. Lâm Hùng Tuấn không kịp gọi, vội vàng nhảy lên tránh sang một bên, còn chưa kịp phản kích, Sở Thiên lại công kích đến, một cước rót đầy lực lượng nện tới, Lâm Hùng Tuấn lùi mạnh hai bước, hai tay giao nhau ở phía trước, cố gắng tránh đòn trọng kích của Sở Thiên. Sở Thiên hừ khẽ, bao nhiêu chiêu thức đều dùng hết, thân thể tựa như mảnh lá rụng, một nhịp thở đã lẻn đến trước mặt Lâm Hùng Tuấn, trên tay tụ đủ chân khí, tay phải nhằm thẳng nơi yết hầu hiểm yếu của Lâm Hùng Tuấn. Tên kia quay đầu sợ hãi, tay phải ra quyền, nhắm thẳng gáy Sở Thiên đánh tới. Sở Thiên lấy cứng chọi cứng, dùng quyền đối quyền. Một tiếng "ầm" vang lên, Lâm Hùng Tuấn lui về sau mấy bước, Sở Thiên lại tiến thêm một bước, không để Lâm Hùng Tuấn kịp phản ứng, nắm đấm một lần nữa trực tiếp đánh tới con mắt của y. Y nghiêng đầu qua, lại phát hiện chân phải của Sở Thiên đã đạp đến ngực, "bốp", âm thanh vang lên trầm đục, tiếng va chạm khá nặng, Lâm Hùng Tuấn lao thẳng vào tường, ngực đè nặng, một ngụm máu nồng đậm dâng lên. Y thở phì phò, con mắt còn không tin nổi.Y cảm nhận được thân thủ của Sở Thiên thật sự quá cường hãn, thật sự khủng bố, so với lần ở quán bar không biết đã cao hơn bao nhiêu. Phải biết rằng, hiện tại công lực của Sở Thiên đã khôi phục được chín thành, thân thủ mỗi khi đánh trận xong đều tiến bộ thêm, tâm trí càng thành thục hơn rất nhiều. Nhiều khi, hoàn cảnh ác liệt không phải chỉ làm người ta đánh mất lòng tin, cũng có thể lại khiến người ta trở nên thành thục và cơ trí hơn. Mấy tên thủ vệ bên ngoài nghe trong phòng có động tĩnh, vội vàng dựa ngoài cửa hỏi thăm: - Lâm đường chủ, có chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Hùng Tuấn muốn lên tiếng, lại một ngụm máu đặc ngăn ở yết hầu, nói không ra lời. Tiêu Tư Nhu nhanh nhẹn tựa vào, con mắt thẳng băng mỉm cười nhìn Sở Thiên, kêu lên: - Lâm, Lâm đường chủ, em muốn, nhanh lên, nhanh lên nữa, a, giỏi quá a, ư…ư.., mạnh hơn chút nữa, mạnh hơn chút nữa, ôi... Mấy tên thủ hạ ngoài cửa cười hiểu ý, vừa rồi hai con nhóc xinh đẹp còn khóc sống khóc chết, hiện giờ sao đã nhanh chóng đổi tính rồi, xem ra ngự nữ thần công của Lâm đường chủ quả nhiên không tệ. Ngày khác phải học tập chút mới được. Vừa nghĩ vừa thấp giọng cười rời đi, tránh cho mình phải nghe những âm thanh khó chịu. Sở Thiên vốn tán thưởng Tiêu Tư Nhu tư duy nhanh nhẹn, lập tức nhìn thấy bộ dạng cô nàng nhìn mình đầy mập mờ, trong nội tâm thoáng động, tựa hồ nghĩ tới chuyện ngày đó hai người mây mưa thất thường trên núi giả, nét mặt khi đó so với bây giờ cũng không khác biệt lắm. Tiêu Niệm Nhu lẽ nào là nha đầu ngốc, cô sớm đã nhìn ra mối quan hệ rất vi diệu của chị gái và Sở Thiên, trong lòng cũng có vài phần mất mát, khẽ thở dài. Lâm Hùng Tuấn thừa dịp Sở Thiên không chú ý đến mình, bỗng nhiên bật dậy, nhằm hướng Tiêu Tư Nhu ở cánh cửa hung ác đánh tới, muốn cưỡng ép cô làm con tin. Sở Thiên nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước, vung tay bắt được cổ chân của y, nhằm vào vách tường hung hăng nện tới, đó là một cú đá ác liệt, nháy mắt cuốn vào trong thân thể của Lâm Hùng Tuấn, đá trúng ngực gã. Lâm Hùng Tuần giống như quả cầu thủy tinh bắn lên, té xuống, một ngụm máu đặc rốt cuộc phun ra. Sở Thiên thừa cơ tiến lên, túm cổ của y, sờ nắn một chút, Lâm Hùng Tuấn lập tức rơi vào hôn mê. Lúc này, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu nhào tới, vừa sướt mướt ôm lấy Sở Thiên, vừa đá cho Lâm Hùng Tuấn ngất dưới đất không chút lưu tình. Nhìn bộ dạng các cô thút thít nỉ non không thôi, Sở Thiên thở dài, đều là mình hại các cô, khiến các cô phải chịu uất ức như vậy. Bởi thế, hắn xoa đầu các cô nói: - Đừng khóc, chúng ta còn có chuyện phải làm, các em nghe theo sắp xếp của anh. Sau khi an bài thỏa đáng, Sở Thiên bắt đầu mở điện thoại, thấp giọng nói với đám Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm dưới lầu nói: - Yên lặng giết. Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm sau khi nghe được mệnh lệnh, lập tức chia nhau theo hai hướng thang máy và thang bộ chậm rãi đi lên. Năm kẻ canh giữ ở ở cửa thang máy đang hút thuốc, thấp giọng cười đùa, bỗng nhiên thang máy đứng lại ở tầng 11, bọn chúng kinh ngạc nhìn nhau một cái, lầu 11 đã bỏ qua rồi, người không có phận sự không được đi lên, lúc này sao lại có người có thể đi lên lầu 11? Mấy tên kia gật đầu, vội vàng móc súng ra, lắp sẵn giảm thanh, có tên thậm chí còn nhắm ngay súng vào thang máy, sẵn sáng tư thế nhả đạn. Một tiếng "đinh", mấy tên nhìn chằm chằm vào thang máy thần sắc có chút khẩn trương. Cửa thang máy mở, lại phát hiện bên trong trống rỗng. Bởi vậy Tiếu Tiếu ở bên cạnh lập tức giễu cợt đám đồng bọn nhát gian thu súng lại. Bỗng nhiên trong thang máy thò ra một thanh đao đen nhánh, lập tức xẹt qua năm cái đầu đang cười hì hì, một đao phong hầu, hoàn toàn không kịp kêu cứu, không kịp kêu rên. Tám người trên hành lang cùng bảy người canh thang bộ, nhìn huynh đệ của mình ngã xuống một cách khó hiểu, vội vàng đề cao cảnh giác, rút súng ra, từng bước di chuyển. Đột nhiên, cánh tầng lầu lặng lẽ mở ra, một luồng gió lạnh tập kích bọn chúng mà tới, ba người phía sau lập tức ngã xuống, cũng không một tiếng động, trái tim đều bị một chiếc đũa xuyên qua một cách thần kỳ, một chiếc đũa làm bằng gỗ. Đám phía trước thấy mấy người phía sau đột nhiên biến mất, nhanh chóng quay lại, một con dao dùng cơm của nhà hàng tây lập tức cắt đứt qua cổ họng bọn chúng, bắn về phía đầu người phía trước. Người nọ thậm chí không kịp có cảm giác, càng không kịp quay đầu nhìn lại, thẳng tắp ngã về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Trong khoảng khắc đó, hai mươi mấy tên thanh niên chỉ còn lại khoảng mười người. Đám hộ vệ của Lâm Hùng Tuấn nghe được động tĩnh, vội vàng rút súng lục ra, lo lắng gọi: - Đường chủ, có địch tới, có địch tới, chúng ta đi mau, mau báo cáo bang chủ. Cửa phòng Lâm Hùng Tuấn đột nhiên mở ra, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu đứng ở cửa ra vào, không kiên nhẫn nói: - Gọi cái gì mà gọi? Lúc này Sở Thiên đã đem Lâm Hùng Tuấn trói chặt lại, nhét vỏ gối vào trong miệng y. Mấy tên này không thấy Lâm Hùng Tuấn đi ra, hơi sững sờ, nhưng mặc kệ chị emTiêu gia, việc cấp bách hiện tại cần đường chủ nhanh chóng đi cứu người, vì vậy mấy tên này thấy bên hành lang càng lúc càng yên tĩnh, cảm giác bất an càng gọi lớn: - Đường chủ, chúng ta đi. Tiêu Tư Như và Tiêu Niệm Nhu bỗng nhìn về phía hành lang, trăm miệng một lời nói: - Ồ, đó là người nào vậy? Mấy tên thủ vệ lập tức chĩa súng về phía hành lang, lại phát hiện không có một bóng người, đang chìm trong nghi hoặc, bỗng cảm giác phía sau truyền đến một âm thanh lạ. Mấy tên thủ vệ cảm thấy âm thanh này có chút lạ, đang chuẩn bị quay đầu đổi hướng họng súng, thật đáng tiếc đã quá muộn, Sở Thiên đã hóa chưởng thành đao, nhanh chóng chém lên cổ bọn chúng, chân cũng liên hoàn nhấc lên, đá cho chúng ngã lăn. Liền đó khi Thiên Dưỡng Sinh đuổi tới trước thân thể chúng, dùng đao nhuốm máu đâm thẳng vào trái tim chúng, giúp bọn chúng chết đi không chút thống khổ. Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm chỉ trong chốc lát, cuối cùng đem thi thể hơn hai mươi người ném vào gian phòng Lâm Hùng Tuấn. Duy nhất một mình Lâm Hùng Tuấn còn nửa sống nửa chết nhìn thấy hơn hai mươi thủ hạ bị chết vô thanh vô tức, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi cùng cực. Y lập tức dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Sở Thiên, Sở Thiên có liếc nhìn Lâm Hùng Tuấn vài lần, rút giẻ trong miệng y ra, nhạt nhẽo nói: - Tao chỉ hỏi mày một câu, nếu mày không lập tức trả lời, như vậy mày cũng không có cơ hội sống sót. Lâm Hùng Tuấn vội vàng gật đầu, nghe được còn cơ hội sống, trong mắt y lập tức toát lên ý tứ hợp tác. Sở Thiên cười nhạt một tiếng, cho u bớt sầu thảm, lập tức cất giọng nhanh hơn nói: - Hộp đêm "Ma quỷ và thiên sứ" rốt cuộc có đòn sát thủ gì, mà không sợ ta phái Soái Quân diệt trừ? Lâm Hùng Tuấn chần chừ một chút, nếu nói ra, chỉ sợ Trường Tôn Cẩn Thành và lão gia nhà mình có chuyện, còn nếu không nói, chỉ e chính mình sẽ xảy ra chuyện, tình thế khó xử, nghĩ xem có nên nói cho Sở Thiên biết hay không. Lúc này Sở Thiên đã đứng lên, duỗi người, dắt Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu từ tốn đi ra ngoài cửa, khi đi qua Cô Kiếm, hắn cất giọng nhàn nhạt: - Chém. Lâm Hùng Tuấn kinh hãi, không thể tưởng tượng được Sở Thiên nói được thì làm được, vội vàng ngắn gọn vắn tắt hô lên: - Quân nhân. Sở Thiên không quay đầu lại cứ vậy đi ra cửa, Cô Kiếm cầm con dao ăn cua lên đường vòng cung mỹ lệ. Lúc này trong mắt Lâm Hùng Tuấn có quá nhiều vẻ không tin cùng đáng tiếc, không tin chính là, Sở Thiên vậy mà không hề hỏi gã chi tiết, tỉ mỉ; đáng tiếc chính là, tại sao mình có thể do dự trong thời khắc đó, khiến cho chính mình mất mạng. Đêm nay vô luận như thế nào, Sở Thiên cũng cảm thấy nên đi hộp đêm "Ma quỷ và thiên sứ", cùng con gái của Trường Tôn Cẩn Thành giải quyết toàn bộ ân oán. Nếu không về sau hai người kia sớm muộn sẽ Đông Sơn tái khởi, đối với Soái Quân bất lợi dị thường. Huống chi Sở Thiên dựa vào lời nói cuối cùng Lâm Hùng Tuấn khai ra, đã đoán được âm mưu quỷ kế Trường Tôn Cẩn Thành muốn chơi rốt cuộc là gì. Sở Thiên mỉm cười, bắt đầu gọi điện thoại cho Hải Tử và Quang Tử. Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm, chị em Tiêu gia nhìn sắc trời, lầm bầm một câu: - Lại muốn mưa!
[hide]
Có lẽ thật sự có ý trời, có lẽ Sở Thiên suy đoán luôn đúng đấy, đuổi theo ra gần mười lăm km về sau, Sở Thiên bọn hắn rốt cục nhanh đến nội thành thời điểm gặp được cái kia mấy bộ xe tải cùng xe con, bọn hắn hiển nhiên thật không ngờ Sở Thiên hội nhanh như vậy đuổi đi theo, dùng bọn hắn nhiều năm mới bước chân vào giang hồ lịch duyệt, lúc này thời điểm Sở Thiên đang có lẽ điều binh khiển tướng bộ phận nóng tám giờ tối đi ‘Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ’ giải cứu con tin, mà không phải chạy như bay truy bọn hắn, cho nên đoạn đường này bọn hắn lái xe vô cùng đúng tự nhiên tự tại, hoàn toàn không có đi quan sát đằng sau có cái gì không bất thường.
Sở Thiên bọn hắn đang chuẩn bị vượt qua đi qua động thủ thời điểm, cái này mấy bộ xe bỗng nhiên quẹo vào bên cạnh một nhà ba sao★ cấp nhà khách, Sở Thiên ngắm nhìn danh tự, “Lệ Tinh nhà khách”, cái này một mảnh từng là Tương bang địa bàn, xem ra Tiêu gia tỷ muội thật là bị Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn bắt đi, Sở Thiên không còn kịp suy tư nữa quá nhiều, lại để cho Thiên Dưỡng Sinh không xa không gần đi vào theo, xem Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn có ở đấy không nơi đây, đến một mẻ hốt gọn.
Sau một lát, cái kia mấy bộ xe ngừng lại, xuống hai mươi mấy người tráng hán, còn có hai cái Sở Thiên dị thường người quen, Lâm Hùng Tuấn cùng Phương Đại Đồng, mấy vị tráng hán theo xe tải bên trên kéo xuống chưa tỉnh hồn Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu, trước sau phân ba đợt ngồi trên thang máy đi, Sở Thiên đợi cuối cùng một nhóm người sau khi vào thang máy, bề bộn mang theo Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ bọn hắn đi theo, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua thang máy đỗ tầng trệt, dĩ nhiên là tầng cao nhất lầu mười một, Sở Thiên suy tư một chút, đè xuống thang máy lầu mười tầng lên rồi.
Lâm Hùng Tuấn cùng Phương Đại Đồng căn bản không có nghĩ đến Sở Thiên đã đuổi theo bọn hắn, càng không nghĩ đến Sở Thiên vậy mà lại ở chỗ này xuất hiện, cho nên toàn bộ “Lệ Tinh nhà khách” vận tác cùng bình thường giống nhau, không có gì nghiêm mật đề phòng, thậm chí không có người nào đến chú ý ba người bọn hắn, dù cho có sạch sẽ a di sát bên người mà qua, nhìn xem Sở Thiên cái kia bình tĩnh tự nhiên bộ dáng, còn cho là bọn họ chính là trong chỗ này khách trọ, Sở Thiên bọn hắn thản nhiên tại lầu mười tầng đi tới đi lui, đem tầng trệt kết cấu hiểu rõ nhìn thấy tận mắt, sau đó muốn Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ bọn hắn tại chỗ này chờ đợi tín hiệu của mình, chính mình tìm cái vật lẫn lộn gian phòng đi vào, mở cửa sổ ra, lặng lẽ bò lên trên phía ngoài ống nước, đi vào lầu mười một bên ngoài, nhẹ nhàng tựa như một cái thạch sùng.
Sở Thiên nhìn một cái lầu mười một gian phòng, chỉ có một đèn sáng, vì vậy thời gian dần qua bò qua, lúc này, trời đã dần dần đen, cho nên phía ngoài người đi đường căn bản không có chú ý tới “Lệ Tinh nhà khách” lầu mười một tường ngoài vách tường có như vậy một cái ‘lớn thạch sùng’.
Hiện lên đầu bậc thang cùng cửa thang máy thời điểm, chính như Sở Thiên sở liệu, đều có người đang nghiêm mật trấn, hoặc hít khói, hoặc trò chuyện, Sở Thiên mỉm cười, tiếp tục hướng đèn sáng gian phòng di động đi qua, cửa sổ không có đóng, xuyên thấu qua bức màn khe hở có thể thấy rõ ràng Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu bị ném ở khoan hồng giường, lên, gian phòng trên ghế sa lon ngồi Lâm Hùng Tuấn, trong tay bưng một ly rượu đỏ, bên cạnh đứng đấy Phương Đại Đồng.
Lâm Hùng Tuấn nhãn chứa ý cười, giống như nhìn xem hai cái đợi làm thịt tiểu cừu non, Lâm Hùng Tuấn nhẹ nhàng nhấp một miếng rượu đỏ, đối với Tiêu Niệm Nhu nói: “Có thể uống rượu, hội khiêu vũ, có cá tính tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt, ngươi lại như thế nào trốn, vẫn là đúng nhảy không xuất ra lòng bàn tay của ta a..., hiện tại ngươi có thể dùng nói cho ta biết tên?”
Tiêu gia tỷ muội từ nhỏ đều không có chịu qua cái gì kinh hãi, tại Bát gia uy vọng cùng tư cách bên trong khỏe mạnh vui vẻ thậm chí kiêu ngạo phát triển lấy, vẫn cho là giang hồ chém chém giết giết không ít dính đến chính mình, không nghĩ tới cái này hơn một tháng, thậm chí ngay cả liên tục gặp chịu hai nảy sinh kinh hãi, vốn là trên xe lửa hung hiểm, thiếu chút nữa hủy trong sạch của mình cùng phụ thân vinh dự. Hôm nay vừa xuống phi cơ, lại bị người chặn giết, đã chết nhiều như vậy bảo vệ mình Thanh bang đệ tử, còn nắm chính mình. Trong nội tâm kinh hoảng đồng thời cũng tràn đầy vô cùng phẫn nộ.
Cho nên Tiêu Niệm Nhu nghe được Lâm Hùng Tuấn mở miệng hỏi thăm, thần sắc tuy nhiên còn có kinh hoảng, nhưng vẫn là lạnh lùng, khinh thường nói: “Ta liền dù chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết, ngươi có bản lĩnh sẽ đem ta giết, cha ta cùng làm ca ca nhất định sẽ thay ta báo thù.”
Tiêu Tư Nhu xuất ra làm tỷ tỷ phong phạm, hô: “Muội muội nói rất hay, chính là, có bản lĩnh đem chúng ta giết, Sở Thiên nhất định sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn đấy, vô sỉ tiểu nhân.”
Lâm Hùng Tuấn nhìn xem hai cái Girl xinh đẹp như thế không biết điều, nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, trong giọng nói ngậm lấy khinh thường, nói: “Ngươi làm ca ca vô luận như thế nào cũng sẽ không tìm tới nơi này đến đấy, hắn khả năng đã đi ‘Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ’ đô thị giải trí cứu các ngươi rồi, hắn từ cho là mình thông minh hơn người, thân thủ hơn người, nhưng lại không biết chỗ đó chính là của hắn nơi táng thân, dù là hắn mang theo tất cả Soái quân đồ chúng đi qua, cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Sở Thiên trong lòng hơi động một chút, xem ra chỗ đó quả nhiên mai phục rất lợi hại đòn sát thủ, trách không được còn dám đem cứu người địa điểm rơi xuống đâu rồi, Sở Thiên bắt đầu có chút hiếu kỳ, có chút đều muốn mạo hiểm, nhìn xem chỗ đó đòn sát thủ rốt cuộc là cái gì.
Tiêu Tư Nhu chớp mắt, tiểu cô nương thông minh đi ra, hô: “Chúng ta Thanh bang với các ngươi không cừu không oán, các ngươi vì cái gì giết chúng ta Thanh bang đệ tử, tại sao phải bắt cóc chúng ta? Ngươi nếu như là người đàn ông, có bản lĩnh quang minh chính đại cùng anh nuôi ta liều một hồi a..., như vậy vô luận ngươi sống hay chết, chúng ta đều kính trọng ngươi.” Tiêu Tư Nhu hiển nhiên muốn kích phát Lâm Hùng Tuấn tâm huyết, xem mình và muội muội có thể hay không đổi được nhất thời an toàn.
Lâm Hùng Tuấn lắc đầu, tựa hồ hoàn toàn không bị Tiêu Tư Nhu kích thích, thở dài nói: “Kỳ thật chúng ta thật sự không cừu không oán, nhưng ngươi làm ca ca nhưng là ta Tương bang lớn nhất hận nhất địch nhân, các ngươi vậy mà gọi hắn làm ca ca, chỉ có thể oán trách các ngươi gọi sai người, cho các ngươi mang đến tai hoạ ngập đầu.”
Tiêu Tư Nhu nhìn thấy Lâm Hùng Tuấn cái kia phó nhất định phải họa và vẻ mặt vô tội, liền biết mình cùng muội muội hôm nay là khó với nịnh nọt rồi, vì vậy tức giận nhìn xem Lâm Hùng Tuấn, mắng: “Nói đến nói đi, các ngươi hay là không cùng cùng anh nuôi ta đối nghịch, chỉ biết sử dụng những thứ này âm mưu quỷ kế, không, phải nói là hạ lưu chiêu số vô sỉ, không thể tưởng được Tương bang người vậy mà làm loại này hành vi.”
Lâm Hùng Tuấn trong nội tâm cũng có vài phần khó chịu nổi, mình quả thật phải không dám cùng Sở Thiên tiểu tử kia quang minh chính đại làm, cho nên đối mặt Tiêu gia tỷ muội quở trách, hắn cũng chỉ tốt mắt điếc tai ngơ rồi, thậm chí có chút thẹn quá hoá giận nói: “Các ngươi làm ca ca vô luận như thế nào đều khó có khả năng còn sống theo hộp đêm đi ra, ngươi cũng đừng vọng tưởng hắn tới cứu các ngươi rồi, dù cho ngươi làm ca ca võ công cái thế, vô địch thiên hạ, đã tránh được đêm nay, nhưng chỉ cần các ngươi hai cái tại chúng ta trên tay, hắn sớm muộn hội thiêu thân lao đầu vào lửa giống nhau tìm đến chết. Các ngươi đừng hi vọng a,” đón lấy, Lâm Hùng Tuấn cười vài tiếng: “Nếu như các ngươi đêm nay hảo hảo hầu hạ ta, hầu hạ thoải mái, có lẽ có thể cho các ngươi hai tỷ muội một con đường sống.”
Lâm Hùng Tuấn bên người không thiếu khuyết mỹ nữ, nhưng người chính là như vậy kỳ quái, không chiếm được đồ vật luôn nhớ mãi không quên, dù cho lần kia tại quán bar bị Sở Thiên giáo huấn về sau, hắn hay là tưởng niệm lấy Tiêu Niệm Nhu cái kia như lửa dáng người, X cảm giác vũ đạo, hôm nay rốt cục chờ đến cơ hội, còn có Tiêu Niệm Nhu tỷ tỷ, có thể, tận tâm thực hiện song phi, thật sự là nhân sinh một chuyện lớn, tốt nhất có thể lại đến cái băng hỏa lưỡng trọng thiên, nghĩ tới đây, Lâm Hùng Tuấn vô luận như thế nào cũng không thể không kích động.
Phương Đại Đồng chứng kiến Lâm Hùng Tuấn tràn ngập dục hỏa ánh mắt, mỉm cười, tự nhiên biết rõ cái này thuộc hạ ứng với nên làm những gì sự tình, vì vậy đạp vào vài bước, như là nhắc tới hai cái con gà con giống nhau đem Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu nắm lên, Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu trong mắt toát ra hoảng sợ cùng sợ hãi, thân thể không tự chủ được cố gắng giãy dụa lấy, bốn đầu lắc lư , còn có vặn vẹo vòng eo càng làm cho Lâm Hùng Tuấn cho đã mắt dục hỏa, Lâm Hùng Tuấn một hồi miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên, trên mặt cười lạnh duỗi ra hai tay đang hướng các nàng phong bộ phận chộp tới.
Đột nhiên Lâm Hùng Tuấn trông thấy Phương Đại Đồng khóe miệng chậm rãi chảy ra huyết, khẽ giật mình, hai tay có chút đình trệ, Phương Đại Đồng đã lặng yên không một tiếng động chậm rãi té xuống, trái tim bộ vị đang từ từ chảy ra huyết, Phương Đại Đồng hoàn toàn không biết mình như thế nào đột nhiên chết rồi, thậm chí không biết là ai giết mình, con mắt có không nói ra được sợ hãi cùng không cam lòng. Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu ngã xuống đất, lẫn nhau ôm an ủi, Phương Đại Đồng ngã xuống địa phương, Lâm Hùng Tuấn gặp được hắn rất không muốn gặp, cũng rất sợ nhìn thấy người: Sở Thiên.
Sở Thiên trên tay cầm lấy một chi óng ánh sáng long lanh tinh xảo trâm gài tóc, búi tóc bên trên lại vẫn nhỏ giọt huyết, Tiêu Tư Nhu vừa sờ trên đầu, mới phát giác chi kia trâm gài tóc là của mình, trong nội tâm không khỏi dâng lên một cổ ôn nhu.
Sở Thiên xuất hiện không chỉ có lại để cho Lâm Hùng Tuấn giật mình, còn lại để cho hắn cảm giác được sợ hãi, bởi vì Sở Thiên trong mắt có điên cuồng lửa nóng, Lâm Hùng Tuấn vừa định hô người, Sở Thiên đã kéo đi lên, trọng quyền thẳng vung, nắm đấm chưa tới, quyền phong đã đâm Lâm Hùng Tuấn làn da như châm cứu giống nhau khó chịu, Lâm Hùng Tuấn không kịp gọi, bề bộn nhảy lên tránh ra, còn không có phản kích, Sở Thiên công kích lại đã đến, rót đầy lực lượng một cước lăng không kích gọi lại, Lâm Hùng Tuấn mạnh mà liền lùi lại hai bước, hai tay giao nhau phía trước, hiểm hiểm tránh đi Sở Thiên trọng kích.
Sở Thiên có chút khẽ hừ, bất đồng chiêu thức dùng hết, thân thể giống như mảnh lá rụng, ‘hô’ một tiếng lẻn đến Lâm Hùng Tuấn trước mặt, trên tay súc sức chân khí, tay phải thẳng Lâm Hùng Tuấn chỗ hiểm yết hầu, Lâm Hùng Tuấn hoảng sợ quay đầu hiện lên, tay phải là quyền, trực kích Sở Thiên cái ót, Sở Thiên lấy cứng chọi cứng, dùng quyền đối với quyền, ‘phanh’ một tiếng, Lâm Hùng Tuấn lui về sau mấy bước nhỏ, Sở Thiên lại tiến lên một bước, bất đồng Lâm Hùng Tuấn kịp phản ứng, nắm đấm lần nữa trực tiếp phóng tới Lâm Hùng Tuấn con mắt, Lâm Hùng Tuấn nghiêng đầu nghiêng đi, lại phát hiện Sở Thiên chân phải đã đến bộ ngực hắn, “Phanh” một tiếng, cái này âm thanh lộ ra rất đục ngầu, va chạm tự nhiên rất trầm trọng, Lâm Hùng Tuấn đâm vào trên tường, ngực nặng nề, lập tức một cái máu đặc dâng lên, thở phì phò, con mắt có quá nhiều không tin, hắn cảm giác được Sở Thiên thân thủ thật sự quá cường hãn, thật sự làm cho người ta khủng bố, so sánh với lần tại quán bar không biết cao hơn ra bao nhiêu.
Muốn biết rõ, bây giờ Sở Thiên công lực đã khôi phục cửu thành, thân thủ mỗi lần đánh một trận xong đều tại tiến bộ, tâm trí càng là thành thục rất nhiều, nhiều khi, ác liệt hoàn cảnh không phải sẽ chỉ làm người đánh mất tin tưởng, cũng sẽ biết làm cho người ta trở nên càng thêm thành thục, cơ trí.
Phía ngoài mấy cái thủ vệ nghe được gian phòng có động tĩnh, bề bộn tựa ở ngoài cửa hỏi thăm: “Lâm đường chủ, chuyện gì phát sinh à nha?” Lâm Hùng Tuấn đều muốn lên tiếng, lại một cái máu đặc ngăn ở yết hầu, nói không ra lời, Tiêu Tư Nhu lanh lợi tựa ở cạnh cửa, con mắt trực câu câu mỉm cười nhìn xem Sở Thiên, ngâm kêu lên: “Lâm, Lâm đường chủ, ta muốn, nhanh lên, nhanh lên nữa, ngươi thật giỏi a..., ừ, ừ, lực mạnh chút, lực mạnh chút, ôi.”
Ngoài cửa mấy cái thủ vệ hiểu ý cười, vừa rồi cái này hai cái Girl xinh đẹp mà còn khóc chết khóc sống, sao hiện tại nhanh như vậy liền đổi tính rồi, xem ra Lâm đường chủ ngự nữ thần công quả nhiên không tệ a..., ngày khác muốn học tập một chút, vừa nghĩ vào đề thấp giọng cười đi xa một chút, miễn cho chính mình nghe xong thanh âm khó chịu.
Sở Thiên vốn là tán thưởng Tiêu Tư Nhu tư duy nhanh nhẹn, lập tức nhìn thấy Tiêu Tư Nhu bộ dạng này nhìn mình mập mờ biểu lộ, trong nội tâm một hồi phát nhanh, tựa hồ về tới ngày đó hai người tại trên núi giả mây mưa thất thường, nét mặt bây giờ hãy cùng khi đó không sai biệt lắm.
Tiêu Niệm Nhu há lại cái nha đầu ngốc, hắn đã sớm nhìn ra tỷ tỷ cùng Sở Thiên quan hệ rất vi diệu, trong nội tâm âm thầm có vài phần thất lạc, khe khẽ thở dài.
Lâm Hùng Tuấn thừa dịp Sở Thiên không có chú ý mình, bỗng nhiên bắn lên, hướng cạnh cửa Tiêu Tư Nhu hung ác đánh tới, đều muốn cưỡng ép Tiêu Tư Nhu làm con tin, Sở Thiên tay mắt lanh lẹ, tiến lên một bước, tay nâng tay rơi, bắt được cổ chân của hắn, ra sức hướng vách tường hung hăng một ném, cũng một cước lăng lệ ác liệt đá ra, liền tại Lâm Hùng Tuấn thân thể cuốn trong nháy mắt, đá trúng bộ ngực của hắn, Lâm Hùng Tuấn như là chỉ thủy tinh cầu bắn lên, té xuống, một cái máu đặc rốt cục phun ra, Sở Thiên thừa cơ tiến lên, chế trụ cổ của hắn, uốn éo sờ, Lâm Hùng Tuấn lập tức đã hôn mê.
Lúc này, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu đánh tới, bên cạnh khóc sướt mướt ôm lấy Sở Thiên, bên cạnh không lưu tình chút nào đá lấy dưới chân ngất đi Lâm Hùng Tuấn, nhìn xem các nàng trầm thấp thút thít nỉ non cùng chấn kinh bộ dạng, Sở Thiên thở dài, đều là chính mình hại các nàng, làm cho các nàng không hiểu thấu bị thụ cái này một lần, vì vậy sờ sờ đầu của bọn hắn nói: “Đừng khóc, chúng ta còn có chuyện muốn làm, các ngươi nghe sắp xếp của ta.” Đón lấy cùng Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu lời nói nhỏ nhẹ một phen.
An bài tốt về sau, Sở Thiên giáng khai mở điện thoại điện thoại ống nghe, trầm thấp hướng về dưới lầu Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ nói câu: “Lặng yên giết.” Dưới lầu Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ đã bị mệnh lệnh về sau, lập tức phân biệt theo thang máy cùng thang lầu chậm rãi đi lên.
Canh giữ ở cửa thang máy năm người đang hút thuốc, thấp giọng đàm tiếu, bỗng nhiên thang máy đứng tại lầu mười một, bọn hắn kinh ngạc nhìn nhau một chút, lầu mười một đã chào hỏi, người không có phận sự không được đi lên, lúc này tại sao có thể có người đi lên lầu mười một đâu này? Cái này mấy cái gật đầu, bề bộn móc ra tiểu tử, tùy thời chuẩn bị chặt lên đi, có một gia hỏa, thậm chí cầm lấy khẩu súng nhắm ngay thang máy, tùy thời chuẩn bị xạ kích, ‘đinh’ một tiếng, trông coi thang máy mấy người thần sắc có chút khẩn trương, cửa thang máy mở, lại phát hiện bên trong không có cái gì, vì vậy cười cười, bên cạnh giễu cợt lấy đồng lõa nhát gan bên cạnh thu hồi giết người gia hỏa, bỗng nhiên, trong thang máy duỗi ra một chút đen nhánh đao, lập tức xẹt qua ngũ khối cười hì hì đầu, một đao phong hầu, hoàn toàn không kịp kêu cứu, không kịp kêu rên.
Trên hành lang tám người cùng trông coi đầu bậc thang bảy người, không hiểu thấu nhìn thấy nhà mình huynh đệ ngã xuống, trong nội tâm lập tức biết rõ bọn hắn xảy ra chuyện gì, bề bộn đề cao cảnh giác, lấy gia hỏa, cũng từng bước một di động đi qua, bỗng nhiên, thang lầu cửa lặng lẽ mở ra, một cổ gió lạnh hướng phía bọn hắn tập kích đi qua, đằng sau ba người lập tức té xuống, cũng là không hề tiếng động, trái tim đều thần kỳ được chứ một chi chiếc đũa, làm bằng gỗ chiếc đũa. Đi ở bọn hắn phía trước mấy người nhìn thấy người phía sau đột nhiên không thấy, mãnh liệt quay đầu lại, một chút nhà hàng Tây dùng để ăn cơm đao lập tức cắt vỡ cổ họng của bọn hắn, lập tức cây đao này bắn về phía phía trước người nọ đầu, người nọ thậm chí không hề cảm giác, lại càng không cần phải nói quay đầu lại nhìn qua liếc, liền thẳng tắp về phía trước ngã xuống.
Một lát tầm đó, hai mươi mấy người tráng hán chỉ còn lại mười cái rồi, giúp đỡ Lâm Hùng Tuấn bọn hắn thủ vệ mấy người nghe được động tĩnh, bề bộn rút súng lục ra, lo lắng hô hào: “Đường chủ, có địch xâm phạm, có địch xâm phạm, chúng ta đi mau, tin nhanh cáo bang chủ.” Lâm Hùng Tuấn cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu đứng ở cửa ra vào, không kiên nhẫn nói: “Hô cái gì hô?” Lúc này Sở Thiên đang đem Lâm Hùng Tuấn trói cực kỳ chặt chẽ, Lâm Hùng Tuấn trong miệng đút lấy áo gối.
Mấy người này không có nhìn thấy Lâm Hùng Tuấn đi ra, hơi sững sờ, nhưng là mặc kệ cái này hai tỷ muội, hiện tại việc cấp bách đúng lại để cho đường chủ đi nhanh lên người, vì vậy mấy người này bên cạnh quay đầu lại nhìn xem càng ngày càng yên tĩnh hành lang, bên cạnh bất an hô hào “Đường chủ, chúng ta đi.”
Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu bỗng nhiên nhìn xem hành lang, trăm miệng một lời nói: “Ồ, đó là cái gì người?”
Mấy cái thủ vệ lập tức dùng súng chỉ hướng hành lang, lại phát hiện không có một bóng người, đang tại nghi hoặc chi tế, bỗng nhiên cảm giác được đằng sau truyền đến thanh âm: “Tốt, các ngươi đi. Ta đây sẽ đưa các ngươi đi.”.
Cái này mấy cái thủ vệ cảm giác thanh âm có điểm gì là lạ, đang chuẩn bị quay đầu lại thay đổi họng súng, đáng tiếc đã đã quá muộn, Sở Thiên đã hóa chưởng là đao, nhanh chóng đánh tại trên cổ của bọn hắn, cũng liên hoàn nảy sinh chân, đá ngả lăn bọn hắn, sau đó đi đến Thiên Dưỡng Sinh tại thân thể bọn họ ngã xuống lúc trước, dùng đã nhuộm máu tươi đao đâm vào mấy người bọn hắn trái tim, để cho bọn họ bị chết không hề thống khổ.
Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ bận rộn một lát, cuối cùng đem hai mươi mấy người người thi thể ném vào Lâm Hùng Tuấn gian phòng này, duy nhất còn nửa chết nửa sống Lâm Hùng Tuấn trong mắt nhìn thấy thủ hạ hai mươi mấy người người bị chết như thế vô thanh vô tức, trong mắt toát ra vô cùng sợ hãi, lập tức dùng cầu khẩn ánh mắt nhìn xem Sở Thiên, Sở Thiên có chút nhìn Lâm Hùng Tuấn vài lần, đem hắn trong miệng áo gối kéo kéo xuống, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, nếu như ngươi không lập tức trả lời, như vậy ta tựu cũng không cho ngươi cơ hội sinh tồn.”
Lâm Hùng Tuấn vội vàng gật đầu, nghe được có mạng sống cơ hội, trong mắt lập tức toát ra hợp tác ý tứ.
Sở Thiên vốn là đối với Lâm Hùng Tuấn cười nhạt một tiếng, lại để cho hắn hơi chút giải sầu, lập tức lời nói nhanh chóng nhanh hơn nói: “ ‘Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ’ đô thị giải trí đến tột cùng có cái gì đòn sát thủ, vậy mà không sợ ta phái Soái quân diệt trừ?”
Lâm Hùng Tuấn chần chờ một chút, nói ra được lời nói, chỉ sợ Trường Tôn Cẩn Thành cùng nhà mình lão gia tử bọn hắn có việc. Không có nói, chỉ sợ chính mình có việc, khó xử chi tế, nghĩ đến có muốn hay không biên cái lý do cho Sở Thiên.
Lúc này Sở Thiên đã đứng lên, thân thân lưng mỏi, nắm Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu chậm rãi đi ra ngoài cửa, đi qua ‘Cô Kiếm’ thời điểm, nhàn nhạt nói: “Chém.”
Lâm Hùng Tuấn kinh hãi, không thể tưởng được Sở Thiên nói được thì làm được, bề bộn ngắn gọn nói tóm tắt hô lên: “Quân nhân.”
Sở Thiên đã không chút nào quay đầu lại đi ra ngoài cửa, ‘Cô Kiếm’ trong tay dao ăn tìm cái xinh đẹp đường vòng cung, lúc này Lâm Hùng Tuấn trong mắt có quá nhiều không tin cùng đáng tiếc, không tin chính là, Sở Thiên vậy mà không hề hỏi thăm hắn chi tiết, đáng tiếc chính là, tại sao mình hội do dự thời khắc, làm cho chính mình bị mất mạng.
Đêm nay vô luận như thế nào, Sở Thiên đều cảm thấy có lẽ đi ‘Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ’ đô thị giải trí, cùng Trường Tôn Cẩn Thành phụ nữ giải quyết tất cả ân oán, nếu không về sau hai người kia sớm muộn hội Đông Sơn tái khởi, đối với Soái quân dị thường bất lợi, huống chi Sở Thiên dựa vào Lâm Hùng Tuấn đến chết nhổ ra chân ngôn, đã đoán được Trường Tôn Cẩn Thành phụ nữ muốn chơi mấy thứ gì đó âm mưu quỷ kế, Sở Thiên mỉm cười, bắt đầu cho Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn gọi điện thoại.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng sấm, Tiêu gia tỷ muội nhìn xem sắc trời, lầm bầm lầu bầu nói: “Trời lại muốn mưa.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Có lẽ đúng là ý trời, hoặc là Sở Thiên suy đoán đúng. Sau khi truy đuổi gần 15km, bọn hắn rốt cuộc khi vào đến nội thành thì gặp mấy chiếc xe tải cùng chiếc xe con. Bọn chúng quả nhiên là không ngờ Sở Thiên lại đuổi theo nhanh như vậy. Cứ tưởng lúc này Sở Thiên đang bận sắp xếp người 8h tối đến hộp đêm Ma Qủy và Thiên Sứ giải cứu con tin. Chứ không phải là chạy xe như bay bám theo bọn chúng. Nên chúng lái xe rất thoải mái, không hề để ý đằng sau có gì bất thường. Thời điểm Sở Thiên đang chuẩn bị vượt qua động thủ, mấy chiếc xe này bỗng nhiên quẹo vào một khách sạn ba sao ở bên đường, Sở Thiên ngắm nhìn tên khách sạn, là khách sạn Tinh Lệ, đây từng là địa bàn của Tương bang, xem ra chị em Tiêu gia thật sự bị đám người Trường Tôn Cẩn Thành bắt đi rồi. Hắn không kịp nghĩ nhiều, để Thiên Dưỡng Sinh đi vào, vẫn giữ khoảng cách vừa phải, xem đám người Trường Tôn Cẩn Thành có ở đó không, nếu có, liền một mẻ hốt gọn. Sau một lát, mấy chiếc xe dừng lại, hơn hai mươi tên thanh niên khỏe mạnh bước xuống, có hai người Sở Thiên quen biết, là Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng. Mấy tên thanh niên từ trên xe tải kéo Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu còn đang kinh hoảng xuống. Trước sau chia làm ba đợt đi vào thang máy. Sở Thiên đợi sau khi đám cuối cùng bước vào liền vội vàng mang theo Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm đi theo bọn chúng. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua thang máy đỗ ở tầng thượng, hiển nhiên là tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 11. Hắn suy tư một lúc, liền đi vào thang máy lên tầng 10. Lâm Hùng Tuấn và Phương Đại Đồng căn bản không ngờ Sở Thiên đã đuổi theo bọn chúng, càng không ngờ Sở Thiên đã xuất hiện ở chỗ này. Cho nên toàn bộ hoạt động của khách sạn Lệ Tinh vẫn rất bình thường, không có chút đề phòng nghiêm mật, thậm chí không một ai chú ý đến đám người Sở Thiên. Cho dù có lướt sát qua bên người, nhìn vào bộ dạng bình tĩnh đó của Sở Thiên, còn tưởng rằng bọn họ chính là khách trọ ở khách sạn này. Đám người Sở Thiên thản nhiên đi tới đi lui ở tầng mười, đem toàn bộ kết cấu của tầng này nắm rõ trong tầm mắt. Sau đó hắn còn để Thiên Dưỡng Sinh và bọn Cô Kiếm ở chỗ này chờ tín hiệu của mình, tự mình tìm cách đi vào trong phòng, mở cửa sổ lặng lẽ bò ra ống nước đi lên phòng trên, tiến lên tầng mười một, nhẹ nhàng như một chú thạch sùng. Sở Thiên nhìn một lượt các gian phòng trên tầng 11 thấy chỉ có một phòng sáng đèn, vì vậy hắn bò dần tới nơi đó. Lúc này, sắc trời đã dần tối, nên người đi đường căn bản không để ý tới bên ngoài vách tường tầng 11 của khách sạn Lệ Tinh có một con "thạch sùng lớn" như vậy. Cánh cửa thang máy và các đầu thang bộ lộ ra đúng như Sở Thiên dự liệu, đều có người canh gác cẩn mật, hoặc đang hút thuốc, hoặc đang trò chuyện. Sở Thiên mỉm cười, tiếp tục di chuyển về hướng về gian phòng sáng đèn, cửa sổ không đóng, xuyên thấu qua khe hở của bức màn có thể thấy rõ ràng Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu bị ném trên chiếc giường rộng rãi, Lâm Hùng Tuấn ngồi trên ghế sa lon giữa gian phòng, trên tay cầm một ly rượu đỏ, Phương Đại Đồng đứng bên cạnh y. Lâm Hùng Tuấn mắt mang ý cười, giống như con sói đói đang đợi làm thịt cừu non. Y nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, nói với Tiêu Niệm Nhu: - Có thể uống rượu, có thể khiêu vũ, tiểu thư có cá tính, chúng ta lại gặp lại rồi, cô có trốn thế nào, cũng vẫn không chạy khỏi lòng bàn tay của tôi. Hiện tại cô có thể nói cho tôi biết tên không? Chị em Tiêu gia từ nhỏ chưa từng chịu qua kinh hãi, lớn lên trong uy vọng của Bát gia thậm chí những cảnh hung hăng càn quấy, vẫn cho là giang hồ chém giết hoàn toàn không liên quan đến mình, không ngờ tới hơn một tháng này, thậm chí gặp ngay hai việc kinh hãi. Hết cảnh nguy hiểm trên xe lửa, thiếu chút nữa thì hủy sạch danh dự của cha, hôm nay vừa xuống phi cơ, lại bị người chặn giết, bao nhiêu đệ tử Thanh bang bảo vệ mình đã chết, còn bắt mình, trong lòng hai cô kinh hoảng đồng thời tràn đầy phẫn nộ. Tiêu Niệm Nhu nghe thấy Lâm Hùng lên tiếng hỏi thăm, tuy thần sắc còn kinh hoảng, nhưng vẫn lạnh lùng, khinh thường nói: - Cho dù tôi chết cũng không nói cho anh biết, anh có bản lĩnh thì giết tôi đi, cha tôi cùng anh trai tôi nhất định sẽ báo thù. Tiêu Tư Nhu thể hiện phong phạm của tỷ tỷ, nói: - Em nói rất hay, chính như vậy, có bản lĩnh thì giết chúng ta đi. Sở Thiên nhất định sẽ đem mày bầm thây vạn đoạn, đồ tiểu nhân vô sỉ. Lâm Hùng nhìn hai cô gái xinh đẹp không chút tán tưởng, hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói hàm chứa khinh thường: - Anh trai các cô khẳng định không thể biết để tìm đến nơi này, hắn có thể đã đi hộp đêm Ma Quỷ và Thiên Sứ để cứu các cô. Hắn tự cho mình thông minh hơn người, thân thủ hơn người, nhưng hắn không biết đó chính là nơi táng thân của y. Dù hắn có mang theo tất cả đám Soái Quân của mình thì cũng khó tránh khỏi cái chết. Trong lòng Sở Thiên hơi động một chút, xem ra chỗ đó quả nhiên có mai phục đòn sát thủ rất lợi hại, trách không được còn dám đem địa điểm cứu người nói ra. Hắn bắt đầu hiếu kỳ, muốn mạo hiểm một chút, xem đòn sát thủ đó rốt cuộc là cái gì? Tiêu Tư Nhu chớp mắt, quát lớn: - Thanh bang chúng ta với bọn mày không cừu không oán, bọn mày vì sao giết đệ tử Thanh bang chúng ta? Nếu bọn mày là nam nhân, có bản lĩnh quang minh chính đại cùng anh trai tao liều một phen. Như vậy bất luận mày sống hay chết, chúng ta đều kính trọng mày. Tiêu Tư Nhu rõ rang muốn đả kích máu nóng của Lâm Hùng Tuấn, xem mình và em gái có đổi lại được an toàn một lát chăng. Lâm Hùng Tuấn lắc đầu, tựa hồ hoàn toàn không chút ảnh hưởng bởi những lời nói của Tiêu Tư Nhu, gã thở dài nói: - Kỳ thật chúng ta không cừu không oán, nhưng anh trai các cô lại giúp địch nhân lớn nhất đời ta. Các cô gọi hắn là anh trai, chỉ có thể các cô gọi nhầm người, mang đến tai họa ngập đầu cho các cô mà thôi. Tiêu Tư Nhu nhìn vẻ mặt vô tội và bộ dạng nhất định giáng họa của Lâm Hùng Tuấn đó, cô biết mình và em gái hôm nay khó dùng tới phương pháp nịnh nọt rồi, vì vậy, cô phẫn nộ mắng vào mặt gã: - Nói tới nói lui, bọn mày vẫn là không dám đối nghịch với anh trai tao, chỉ có thể sử dụng mưu ma quỷ kế này, không, phải nói là hạ lưu vô sỉ, không thể tưởng được người Tương bang lại làm những hành vi vô sỉ này. Lâm Hùng Tuấn trong lòng cũng nổi lên vài phần khó chịu. Mình quả thật không dám cùng tên tiểu tử Sở Thiên kia quang minh chính đại đối dầu, cho nên trước những lời quở trách của chị em Tiêu gia, y cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ cho rồi, thậm chí có chút thẹn quá hóa giận nói: - Anh trai các cô bất luận thế nào cũng khó có thể còn sống từ hộp đêm đi ra, cô đừng vọng tưởng hắn tới cứu các cô, dù anh trai các cô võ công cái thế, vô địch thiên hạ, đã tránh được đêm nay, nhưng chỉ cần hai người các cô còn trong tay chúng ta, sớm muộn hắn sẽ như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà chết. Các cô đừng kỳ vọng nữa. Lâm Hùng Tuấn cười vài tiếng: - Nếu đêm nay các cô ngoan ngoãn hầu hạ ta thật tốt, thật thoải mái, có lẽ ta còn có thể để cho chị em các cô một con đường sống. Lâm Hùng Tuấn bên cạnh không thiếu gái đẹp, nhưng con người vốn kỳ quái như vậy, đồ vật không chiếm được luôn nhớ mãi không quên. Sau lần ở trong quán bar bị Sở Thiên giáo huấn, y luôn nhung nhớ dáng người bốc lửa của Tiêu Niệm Nhu, màn vũ đạo nóng bỏng đó. Hôm nay rốt cuộc đã chờ được cơ hội, còn có chị gái của Tiêu Niệm Nhu, thực đủ quá rồi. Thực hiện một màn song phi, thật sự là điều thú vị nhất trong đời người, tốt nhất lại có thể có đủ cả băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nghĩ tới đây, Lâm Hùng Tuấn bất luận thế nào cũng không thể không kích động. Phương Đại Đồng chứng kiến ánh mắt tràn ngập du hỏa của Lâm Hùng Tuấn, mỉm cười, tự nhiên biết rõ trong trường hợp này kẻ làm thuộc hạ nên làm việc gì, vì vậy gã tiến lên, đem Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu xách lên như hai con gà con. Chị em Tiêu gia trong mắt toát lên ánh sợ hãi, thân thể không tự chủ được cố gắng giãy dụa, đầu lắc lư, vòng eo vặn vẹo càng làm cho Lâm Hùng Tuấn đã mắt, miệng đắng lưỡi khô, tim đập rộn lên, xuất hiện nụ cười lạnh, hai bàn tay không kìm hãm nhằm phía đôi gò bồng đào của hai cô chụp tới. Đột nhiên Lâm Hùng Tuấn thấy khóe miệng Phương Đại Đồng chảy ra dòng máu, khẽ giật mình, tốc độ hai tay chậm lại, Phương Đại Đồng đã lặng yên không một tiếng động từ từ ngã xuống, tim gan chảy máu. Phương Đại Đồng hoàn toàn không biết mình như thế nào đột nhiên chết đi, thậm chí còn không biết ai giết mình, con mắt nói không lên lời sợ hãi cùng không cam tâm. Tiêu Niệm Nhu và Tiêu Tư Nhu ngã xuống đất, ôm nhau an ủi vỗ về. Nơi Phương Đại Đồng ngã xuống, Lâm Hùng Tuấn nhìn thấy người y không muốn gặp, cũng rất sợ nhìn thấy: Sở Thiên. Trên tay Sở Thiên cầm một cây trâm cài tóc lóng lánh tinh xảo, bên trên chỗ búi tóc vẫn còn nhỏ ra giọt máu, Tiêu Tư Nhu liền sờ lên đầu, mới phát hiện đó là cây trâm cài tóc của mình, trong lòng không khỏi trào lên một cỗ ấm áp. Sở Thiên xuất hiện không chỉ khiến Lâm Hùng Tuấn giật mình, còn khiến y cảm thấy sợ hãi. Bởi vì trong mắt Sở Thiên có lửa nóng điên cuồng, Lâm Hùng Tuấn định gọi người, Sở Thiên đã tiến lên, nắm đấm chưa tới, gió đã đâm tới da Lâm Hùng Tuấn khó chịu như châm cứu. Lâm Hùng Tuấn không kịp gọi, vội vàng nhảy lên tránh sang một bên, còn chưa kịp phản kích, Sở Thiên lại công kích đến, một cước rót đầy lực lượng nện tới, Lâm Hùng Tuấn lùi mạnh hai bước, hai tay giao nhau ở phía trước, cố gắng tránh đòn trọng kích của Sở Thiên. Sở Thiên hừ khẽ, bao nhiêu chiêu thức đều dùng hết, thân thể tựa như mảnh lá rụng, một nhịp thở đã lẻn đến trước mặt Lâm Hùng Tuấn, trên tay tụ đủ chân khí, tay phải nhằm thẳng nơi yết hầu hiểm yếu của Lâm Hùng Tuấn. Tên kia quay đầu sợ hãi, tay phải ra quyền, nhắm thẳng gáy Sở Thiên đánh tới. Sở Thiên lấy cứng chọi cứng, dùng quyền đối quyền. Một tiếng "ầm" vang lên, Lâm Hùng Tuấn lui về sau mấy bước, Sở Thiên lại tiến thêm một bước, không để Lâm Hùng Tuấn kịp phản ứng, nắm đấm một lần nữa trực tiếp đánh tới con mắt của y. Y nghiêng đầu qua, lại phát hiện chân phải của Sở Thiên đã đạp đến ngực, "bốp", âm thanh vang lên trầm đục, tiếng va chạm khá nặng, Lâm Hùng Tuấn lao thẳng vào tường, ngực đè nặng, một ngụm máu nồng đậm dâng lên. Y thở phì phò, con mắt còn không tin nổi.Y cảm nhận được thân thủ của Sở Thiên thật sự quá cường hãn, thật sự khủng bố, so với lần ở quán bar không biết đã cao hơn bao nhiêu. Phải biết rằng, hiện tại công lực của Sở Thiên đã khôi phục được chín thành, thân thủ mỗi khi đánh trận xong đều tiến bộ thêm, tâm trí càng thành thục hơn rất nhiều. Nhiều khi, hoàn cảnh ác liệt không phải chỉ làm người ta đánh mất lòng tin, cũng có thể lại khiến người ta trở nên thành thục và cơ trí hơn. Mấy tên thủ vệ bên ngoài nghe trong phòng có động tĩnh, vội vàng dựa ngoài cửa hỏi thăm: - Lâm đường chủ, có chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Hùng Tuấn muốn lên tiếng, lại một ngụm máu đặc ngăn ở yết hầu, nói không ra lời. Tiêu Tư Nhu nhanh nhẹn tựa vào, con mắt thẳng băng mỉm cười nhìn Sở Thiên, kêu lên: - Lâm, Lâm đường chủ, em muốn, nhanh lên, nhanh lên nữa, a, giỏi quá a, ư…ư.., mạnh hơn chút nữa, mạnh hơn chút nữa, ôi... Mấy tên thủ hạ ngoài cửa cười hiểu ý, vừa rồi hai con nhóc xinh đẹp còn khóc sống khóc chết, hiện giờ sao đã nhanh chóng đổi tính rồi, xem ra ngự nữ thần công của Lâm đường chủ quả nhiên không tệ. Ngày khác phải học tập chút mới được. Vừa nghĩ vừa thấp giọng cười rời đi, tránh cho mình phải nghe những âm thanh khó chịu. Sở Thiên vốn tán thưởng Tiêu Tư Nhu tư duy nhanh nhẹn, lập tức nhìn thấy bộ dạng cô nàng nhìn mình đầy mập mờ, trong nội tâm thoáng động, tựa hồ nghĩ tới chuyện ngày đó hai người mây mưa thất thường trên núi giả, nét mặt khi đó so với bây giờ cũng không khác biệt lắm. Tiêu Niệm Nhu lẽ nào là nha đầu ngốc, cô sớm đã nhìn ra mối quan hệ rất vi diệu của chị gái và Sở Thiên, trong lòng cũng có vài phần mất mát, khẽ thở dài. Lâm Hùng Tuấn thừa dịp Sở Thiên không chú ý đến mình, bỗng nhiên bật dậy, nhằm hướng Tiêu Tư Nhu ở cánh cửa hung ác đánh tới, muốn cưỡng ép cô làm con tin. Sở Thiên nhanh tay lẹ mắt, tiến lên một bước, vung tay bắt được cổ chân của y, nhằm vào vách tường hung hăng nện tới, đó là một cú đá ác liệt, nháy mắt cuốn vào trong thân thể của Lâm Hùng Tuấn, đá trúng ngực gã. Lâm Hùng Tuần giống như quả cầu thủy tinh bắn lên, té xuống, một ngụm máu đặc rốt cuộc phun ra. Sở Thiên thừa cơ tiến lên, túm cổ của y, sờ nắn một chút, Lâm Hùng Tuấn lập tức rơi vào hôn mê. Lúc này, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu nhào tới, vừa sướt mướt ôm lấy Sở Thiên, vừa đá cho Lâm Hùng Tuấn ngất dưới đất không chút lưu tình. Nhìn bộ dạng các cô thút thít nỉ non không thôi, Sở Thiên thở dài, đều là mình hại các cô, khiến các cô phải chịu uất ức như vậy. Bởi thế, hắn xoa đầu các cô nói: - Đừng khóc, chúng ta còn có chuyện phải làm, các em nghe theo sắp xếp của anh. Sau khi an bài thỏa đáng, Sở Thiên bắt đầu mở điện thoại, thấp giọng nói với đám Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm dưới lầu nói: - Yên lặng giết. Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm sau khi nghe được mệnh lệnh, lập tức chia nhau theo hai hướng thang máy và thang bộ chậm rãi đi lên. Năm kẻ canh giữ ở ở cửa thang máy đang hút thuốc, thấp giọng cười đùa, bỗng nhiên thang máy đứng lại ở tầng 11, bọn chúng kinh ngạc nhìn nhau một cái, lầu 11 đã bỏ qua rồi, người không có phận sự không được đi lên, lúc này sao lại có người có thể đi lên lầu 11? Mấy tên kia gật đầu, vội vàng móc súng ra, lắp sẵn giảm thanh, có tên thậm chí còn nhắm ngay súng vào thang máy, sẵn sáng tư thế nhả đạn. Một tiếng "đinh", mấy tên nhìn chằm chằm vào thang máy thần sắc có chút khẩn trương. Cửa thang máy mở, lại phát hiện bên trong trống rỗng. Bởi vậy Tiếu Tiếu ở bên cạnh lập tức giễu cợt đám đồng bọn nhát gian thu súng lại. Bỗng nhiên trong thang máy thò ra một thanh đao đen nhánh, lập tức xẹt qua năm cái đầu đang cười hì hì, một đao phong hầu, hoàn toàn không kịp kêu cứu, không kịp kêu rên. Tám người trên hành lang cùng bảy người canh thang bộ, nhìn huynh đệ của mình ngã xuống một cách khó hiểu, vội vàng đề cao cảnh giác, rút súng ra, từng bước di chuyển. Đột nhiên, cánh tầng lầu lặng lẽ mở ra, một luồng gió lạnh tập kích bọn chúng mà tới, ba người phía sau lập tức ngã xuống, cũng không một tiếng động, trái tim đều bị một chiếc đũa xuyên qua một cách thần kỳ, một chiếc đũa làm bằng gỗ. Đám phía trước thấy mấy người phía sau đột nhiên biến mất, nhanh chóng quay lại, một con dao dùng cơm của nhà hàng tây lập tức cắt đứt qua cổ họng bọn chúng, bắn về phía đầu người phía trước. Người nọ thậm chí không kịp có cảm giác, càng không kịp quay đầu nhìn lại, thẳng tắp ngã về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Trong khoảng khắc đó, hai mươi mấy tên thanh niên chỉ còn lại khoảng mười người. Đám hộ vệ của Lâm Hùng Tuấn nghe được động tĩnh, vội vàng rút súng lục ra, lo lắng gọi: - Đường chủ, có địch tới, có địch tới, chúng ta đi mau, mau báo cáo bang chủ. Cửa phòng Lâm Hùng Tuấn đột nhiên mở ra, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu đứng ở cửa ra vào, không kiên nhẫn nói: - Gọi cái gì mà gọi? Lúc này Sở Thiên đã đem Lâm Hùng Tuấn trói chặt lại, nhét vỏ gối vào trong miệng y. Mấy tên này không thấy Lâm Hùng Tuấn đi ra, hơi sững sờ, nhưng mặc kệ chị emTiêu gia, việc cấp bách hiện tại cần đường chủ nhanh chóng đi cứu người, vì vậy mấy tên này thấy bên hành lang càng lúc càng yên tĩnh, cảm giác bất an càng gọi lớn: - Đường chủ, chúng ta đi. Tiêu Tư Như và Tiêu Niệm Nhu bỗng nhìn về phía hành lang, trăm miệng một lời nói: - Ồ, đó là người nào vậy? Mấy tên thủ vệ lập tức chĩa súng về phía hành lang, lại phát hiện không có một bóng người, đang chìm trong nghi hoặc, bỗng cảm giác phía sau truyền đến một âm thanh lạ. Mấy tên thủ vệ cảm thấy âm thanh này có chút lạ, đang chuẩn bị quay đầu đổi hướng họng súng, thật đáng tiếc đã quá muộn, Sở Thiên đã hóa chưởng thành đao, nhanh chóng chém lên cổ bọn chúng, chân cũng liên hoàn nhấc lên, đá cho chúng ngã lăn. Liền đó khi Thiên Dưỡng Sinh đuổi tới trước thân thể chúng, dùng đao nhuốm máu đâm thẳng vào trái tim chúng, giúp bọn chúng chết đi không chút thống khổ. Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm chỉ trong chốc lát, cuối cùng đem thi thể hơn hai mươi người ném vào gian phòng Lâm Hùng Tuấn. Duy nhất một mình Lâm Hùng Tuấn còn nửa sống nửa chết nhìn thấy hơn hai mươi thủ hạ bị chết vô thanh vô tức, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi cùng cực. Y lập tức dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Sở Thiên, Sở Thiên có liếc nhìn Lâm Hùng Tuấn vài lần, rút giẻ trong miệng y ra, nhạt nhẽo nói: - Tao chỉ hỏi mày một câu, nếu mày không lập tức trả lời, như vậy mày cũng không có cơ hội sống sót. Lâm Hùng Tuấn vội vàng gật đầu, nghe được còn cơ hội sống, trong mắt y lập tức toát lên ý tứ hợp tác. Sở Thiên cười nhạt một tiếng, cho u bớt sầu thảm, lập tức cất giọng nhanh hơn nói: - Hộp đêm "Ma quỷ và thiên sứ" rốt cuộc có đòn sát thủ gì, mà không sợ ta phái Soái Quân diệt trừ? Lâm Hùng Tuấn chần chừ một chút, nếu nói ra, chỉ sợ Trường Tôn Cẩn Thành và lão gia nhà mình có chuyện, còn nếu không nói, chỉ e chính mình sẽ xảy ra chuyện, tình thế khó xử, nghĩ xem có nên nói cho Sở Thiên biết hay không. Lúc này Sở Thiên đã đứng lên, duỗi người, dắt Tiêu Niệm Nhu cùng Tiêu Tư Nhu từ tốn đi ra ngoài cửa, khi đi qua Cô Kiếm, hắn cất giọng nhàn nhạt: - Chém. Lâm Hùng Tuấn kinh hãi, không thể tưởng tượng được Sở Thiên nói được thì làm được, vội vàng ngắn gọn vắn tắt hô lên: - Quân nhân. Sở Thiên không quay đầu lại cứ vậy đi ra cửa, Cô Kiếm cầm con dao ăn cua lên đường vòng cung mỹ lệ. Lúc này trong mắt Lâm Hùng Tuấn có quá nhiều vẻ không tin cùng đáng tiếc, không tin chính là, Sở Thiên vậy mà không hề hỏi gã chi tiết, tỉ mỉ; đáng tiếc chính là, tại sao mình có thể do dự trong thời khắc đó, khiến cho chính mình mất mạng. Đêm nay vô luận như thế nào, Sở Thiên cũng cảm thấy nên đi hộp đêm "Ma quỷ và thiên sứ", cùng con gái của Trường Tôn Cẩn Thành giải quyết toàn bộ ân oán. Nếu không về sau hai người kia sớm muộn sẽ Đông Sơn tái khởi, đối với Soái Quân bất lợi dị thường. Huống chi Sở Thiên dựa vào lời nói cuối cùng Lâm Hùng Tuấn khai ra, đã đoán được âm mưu quỷ kế Trường Tôn Cẩn Thành muốn chơi rốt cuộc là gì. Sở Thiên mỉm cười, bắt đầu gọi điện thoại cho Hải Tử và Quang Tử. Ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng sấm, chị em Tiêu gia nhìn sắc trời, lầm bầm một câu: - Lại muốn mưa!