Không riêng gì Trưởng Tôn Cẩn Thành mà rất nhiều người tỏ ra kinh hoàng, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, rất nhanh, thân ảnh của các anh em Soái quân đã hiện rõ. Hải Tử vung tay lên, hơn trăm người Soái quân cầm trong tay súng lục nhanh chóng vây lấy đám cảnh sát vũ trang. Năm mươi cảnh cảnh sát vũ trang cũng không phải ngồi không, ăn ý ba mươi người quay lại chĩa súng vào vòng vây bên ngoài. Tích tắc, nơi đây trở nên vô cùng căng thẳng, không ai dám di chuyển, chỉ cần một tiếng súng, hậu quả sẽ là tất cả mọi người trong đại sảnh sẽ cùng chết.
Sở Thiên phải cảm tạ Diệp Tam Tiếu, nếu không phải lúc trước Diệp Tam Tiếu phục kích cướp được súng lục của các bang phái khác thì hiện tại cũng sẽ không có đội súng này, cục diện bây giờ cũng không dễ dàng xử lý.
Trưởng Tôn Tử thấy biến cố xuất hiện lập tức biến sắc, chờ đợi phản ứng của Lý đại đội trưởng.
Lý đại đội trưởng nhẹ nhàng lắc đầu, khinh thường nhìn Soái quân, miệt thị:
- Chúng mày cho rằng cầm súng trong tay có thể có một con đường sống? Chúng mày dám nổ súng sao? Chúng tao là người thi hành công vụ, chúng mày lại muốn chống lại luật pháp? Muốn chống đối lại cơ quan bảo vệ pháp luật? Chúng mày có tin chúng tao tùy thời có thể hành quyết chúng mày ngay tại chỗ này.
Lý đại đội trưởng nói rất uy phong, thể hiện rõ sự kiêu ngạo của hắn. Hắn cảm thấy rất tự đắc, cảm giác rất có vị thế trước mặt mọi người.
- Lý đại đội trưởng có lễ nên thêm tội dùng súng trái phép cho bọn chúng.
Trưởng Tôn Tử Quân đầu óc rất linh hoạt, vì để cho đám Sở Thiên chết không có chỗ chôn, nháy mắt đã đưa ra thêm tử tội.
- Hải Tử, nhanh bỏ súng xuống, đừng làm phức tạp thêm nữa.
Mạc Vân Thiên nhận ra thủ lĩnh là Hải Tử, xuất phát từ tình cảm đồng đội ngày xưa, liền nhanh chóng khuyên bảo.
Hải Tử ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Vân Thiên, nở nụ cười, hắn đã nhận ra đồng đội Mạc Vân Thiên ngày xưa, cao hứng nói:
- Mạc Vân Thiên, thì ra là cậu, tên nhóc con này vẫn chẳng chút thay đổi chút nào, không ngờ vài năm không gặp đã thành lãnh đạo, lại còn có bộ dạng này.
Mạc Vân Thiên rất xấu hổ, muốn khiêm tốn một chút nhưng lại nhận ra đang ở hai trận doanh đối địch, lập tức chuyển lại vẻ nghiêm túc, giọng điệu ngưng trọng nói với Hải Tử:
- Hải Tử, nên bỏ súng xuống đi, các anh đã phạm rất nhiều tội danh, giờ lại thêm tội sử dụng súng trái phép, các anh sẽ bị ngồi tù vĩnh viễn.
Sở Thiên vươn vai, không để ý tới lời hắn nói:
- Mạc huynh đệ, cám ơn anh đã ba phen bốn bận nhắc nhở, nhưng Lý đại đội trưởng sẽ không cho bọn tôi cơ hội ngồi tù đâu, nếu như tôi đoán không lầm, chúng tôi chỉ cần đi vào trong tù ngày mai sẽ không nhìn thấy mặt trời nữa, quan hệ tới sự sống chết của mọi người tôi không thể cho họ buông súng được.
- Làm sao có thể? Đại đội trưởng chỉ bắt các người thôi không thể phán án tử hình, đó là chuyện của Thẩm phán, ngài ấy làm sao có thể quản được?
Mạc Vân Thiên thấy Sở Thiên ít tuổi, nhưng lời nói khiến người ta lạnh thấu xương, trong lòng lo lắng, nhưng vẫn không tin Lý đại đội trưởng muốn giết bọn họ.
- Mạc Vân Thiên, cậu nói nhiều với bọn chúng làm gì? Mau tước súng của bọn chúng, toàn bộ áp giải đi, ai dám phản kháng, giết không tha.
Lý đại đội trưởng giọng âm trầm, đêm nay đã nói rất nhiều lần 'Giết không tha' nói ra, ai cũng cảm thấy trong giọng nói của gã sát khí nồng nặc.
Sở Thiên đột nhiên gào to:
- Các anh em Soái quân, kẻ nào dám buông súng đầu hàng, giết không tha.
Lời Sở Thiên khiến các anh em Soái quân càng thêm dũng khí, nắm chắc khẩu súng, giơ lên ngón tay áp vào cò tùy thời bắn, ai dám đầu hàng lập tức bị bắn hạ.
- Đại đội trưởng, không thể tha cho Quang Tử sao?
Mạc Vân Thiên nhìn cục diện căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ôm theo hy vọng cuối cùng hỏi Lý đại đội trưởng.
Mạc Vân Thiên nhìn cục diện căng thẳng, lòng bàn tay đầy mồ hôi, ôm theo hy vọng cuối cùng hỏi Lý đại đội trưởng.
- Nói nhảm, không thể, bắt tất cả, cậu không thấy bọn chúng dám chống đối người thi hành pháp luật? Chống đối cơ quan nhà nước? Bây giờ chúng ta hoàn toàn có thể xử bắn hết bọn chúng, bọn chúng chết cũng không hết tội.
Mạc Vân Thiên không phải là kẻ ngốc, từ lời lẽ và hành động của Lý đại đội trưởng hắn đã đoán được phần nào, có lẽ đúng như lời người trẻ tuổi kia, đêm nay còn sống đi vào, ngày mai chết đi ra. Trong lòng hắn, vô cùng lo lắng, nhân tình của Quanh Tử hắn không bao giờ quên, hắn muốn báo đáp lại. Từ nhỏ, cha hắn đã dạy kẻ thù có thể quên nhưng nhân tình thì phải báo vì vậy hôm nay dù phải hy sinh hắn cũng phải làm tất cả mọi cách để cứu Quang Tử.
Mạc Vân Thiên mím môi, dứt khoát, ánh mắt bắn ra tia sắc bén, móc súng từ bên hông ra, tới sau lưng Lý đại đội trưởng, tay trái quàng qua cổ, dí súng vào đầu Lý đại đội trưởng, âm điệu bi tráng:
- Lý đại đội trưởng, tha thứ cho tôi, tôi không thể không thả Quang Tử, không thể để cậu ấy chết trước mặt tôi hoặc là chết trong tù, nếu như ngài nhất định phải giết cậu ấy, như vậy, tôi chỉ có thể cùng với ngài đồng quy vu tận.
Năm mươi cảnh sát vũ trang sửng sốt, đại đội trưởng bị đội trưởng của mình uy hiếp, không biết phải nghe lệnh ai bây giờ?
Sở Thiên rung động, Mạc Vân Thiên thật sự là đàn ông có nghĩa khí, vì muốn cho Quang Tử một con đường sống, dám hy sinh tính cùng tiền đồ của mình. Sở Thiên càng có hảo cảm cùng kính trọng hắn.
- Mạc Vân Thiên, mày dám làm phản?
Lý đại đội trưởng phẫn nộ rống lên, bị thuộc hạ của mình chĩa súng vào đầu sao có thể không tức giận, hắn chưa từng bị nhục nhã như thế, tròng lòng muốn bắn chết Mạc Vân Thiên mấy lần.
Mạc Vân Thiên lắc đầu, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt kiên định nói:
- Đại đội trưởng, tôi không có cách nào khác, tôi cầu ngài nhiều lần, ngài cũng không chịu đáp ứng; kẻ thù ta có thể quên; ân tình ta không thể không báo.
Yên tĩnh, lời Mạc Vân Thiên làm trái tim mỗi người lính rung động, nếu như ai cũng giống Mạc Vân Thiên thì thế gian người chết sẽ giảm đi nhiều, ở khu đô thị này sẽ ít đi mấy cái thi thể.
- Đó là luật, luật pháp, hiểu không?
Lý đại đội trưởng lúc này vẫn không quên dát vàng lên mặt mình. Đám Trưởng Tôn Cẩn Thành đều cảm thấy mình đã vô sỉ nhưng tên này còn vô sỉ gấp bội.
Mạc Vân Thiên thống khổ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Tôi biết rõ, cho nên sau khi tôi thả Quang Tử đi, tôi sẽ trở lại cho ngài một cái công đạo.
Ai cũng có thể thấy trong mắt Mạc Vân Thiên hiện lên vẻ thấy chết không sờn, có lẽ sau khi Quang Tử thoát đi hắn sẽ tự sát.
Mạc Vân Thiên lớn tiếng hét lên:
- Quang Tử, đi, đi mau.
Quang Tử không di chuyển nửa bước, nước mắt trào ra, đàn ông sắt đá mà rơi lệ khiến xung quanh thêm phần thương cảm. Quang Tử thở dài một tiếng, nói:
- Mạc Vân Thiên, anh đây thay cậu đỡ một viên đạn, thực con mẹ nó đáng giá.
Trưởng Tôn Tử Quân không thể dự đoán kết quả như thế này, âm thầm nháy mắt với mụ Lệ, mụ ta hiểu ý, xuất ra đoản kiếm, thừa lúc mọi người thất thần, phi tới tay cầm súng của Mạc Vân Thiên.
- Phập.
Đoản kiếm cắm sâu vào tay Mạc Vân Thiên, tay cầm súng run run, buông thõng. Lý đại đội trưởng tuy nhiên bụng toàn rượu bia, thân thể mập mạp, nhưng thấy đường sống trong chỗ chết thì phản ứng cực nhanh, trốn nhanh hơn bất cứ người nào khác, chỉ giây lát đã trốn sau lưng bang chúng Tương bang đứng song song cùng Trưởng Tôn Tử Quân. Hai tay vẫn không quên sờ sờ cổ.
Mạc Vân Thiên nhất thời chủ quan, không có né tránh đoản kiếm của mụ Lệ kia, nhìn đoản kiếm, mỉm cười, dùng cái tay còn lại rút ra đoản kiếm, máu tươi chảy ròng ròng, lại không có chút nào cảm thấy đau đớn. Hắn đáng tiếc nhất là không thể cứu được Quang Tử, ánh mắt càng đau xót.
Quang Tử chạy tới, xé rách áo trên người, lấy ra một mảnh vải băng lại cho hắn, tràn ngập cảm tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, chân thành tha thiết nói :
- Mạc Vân Thiên, người anh em tốt.
Lý đại đội trưởng không còn sợ hãi, nhìn tên Mạc Vân Thiên vừa rồi uy hiếp hắn, hung dữ nói:
- Mạc Vân Thiên, ông đây hiện tại cách chức mày, bắt mày cùng bọn chúng giao cho pháp luật xử lý.
Lập tức đối với các chiến sỹ cảnh sát vũ trang:
- Hiện tại tôi là cấp trên của các cậu, các cậu nghe lệnh, bắt tất cả bọn họ kể cả Mạc Vân Thiên, ai phản kháng tiêu diệt.
Năm mươi cảnh sát vũ trang rất khổ sở. Mạc Vân Thiên là thủ trưởng trực tiếp, bình thường có cảm tình vô cùng tốt với mọi người; cùng huấn luyện, đi ra thao trường, cùng nhau ăn cơm. Hiện tại muốn bọn họ ra tay với Mạc Vân Thiên thật khó khăn.
Sở Thiên lâu chưa mở miệng, bỗng nhiên nói:
- Mạc huynh đệ, ai là lãnh đạo trực tiếp của cậu?
Mạc Vân Thiên hơi sững sờ, chuyện rõ mười mươi, chính là Lý đại đội trưởng rồi. Nhìn Sở Thiên vài lần, không hiểu, bình tĩnh nhìn Lý đội trưởng nói:
- Hắn.
- Từ giờ trở đi, cấp trên của anh chính là tôi.
Lời tiếp theo của Sở Thiên giống như không sợ người chết biến thành người sống:
- Mạc Vân Thiên, tôi hiện tại ra lệnh cho câu, lập tức mang theo thuộc hạ của cậu rời khỏi khu đô thị giải trí.
Tất cả mọi người sững sờ, Sở Thiên dựa vào cái gì nói như thế? Nhiều nhất chỉ là người cầm đầu Soái quân, Soái quân cũng chỉ là đám hắc bang ở Thượng Hải, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho Mạc Vân Thiên- tiểu đội trưởng cảnh sát vũ trang.
Lý đại đội trưởng quát:
- Ranh con, đồ không biết sống chết, mày có tư cách gì ra lệnh cho Mạc Vân Thiên? Hơn nữa Mạc Vân Thiên đã bị tao cách chức, hiện thời năm mươi cảnh sát vũ trang do tao chỉ huy.
Sở Thiên mỉm cười, vuốt mũi, giơ ra một cuốn sổ màu đỏ nói:
- Bằng cái này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lý đại đội trưởng, Mạc Vân thiên, Hải Tử và Quang Tử đều là người biết hàng, nhìn thấy hàng chữ dưới, sắc mặt đột biến.
[hide]
Trường Tôn Cẩn Thành trong lòng của bọn hắn không hiểu kinh hoảng, con mắt lần nữa nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy Hải Tử thân ảnh dần dần rõ ràng, bên người còn đi theo trên trăm vị Soái quân huynh đệ, Hải Tử nhẹ nhàng vung tay lên, trên trăm vị Soái quân huynh đệ lần nữa đối với hơn năm mươi vị trí cảnh sát vũ trang tiến hành vây đánh, đồng thời trong tay đều lộ ra ngay một chi súng ngắn, đen sì họng súng đỉnh tại hơn năm mươi vị trí cảnh sát vũ trang đằng sau, hơn năm mươi vị trí cảnh sát vũ trang cũng không phải ngồi không, ăn ý thay đổi hơn ba mươi cây khẩu, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người tạo thành giằng co, ai cũng không dám lộn xộn, chỉ cần có một người nổ súng, như vậy toàn bộ đại sảnh người khả năng đều đồng quy vu tận.
Sở Thiên lúc này thời điểm không tự chủ được đều muốn cảm tạ Diệp Tam Tiếu, không có Diệp Tam Tiếu lúc trước đều muốn mai phục các bang phái súng ngắn tổ, cũng chưa có cái này một đám súng ngắn, cục diện hôm nay tựu cũng không lần nữa dễ dàng đảo ngược.
Trường Tôn Tử Quân bọn hắn nhìn xem đột nhiên xuất hiện chuyển biến, sắc mặt đều hơi đổi, tất cả đều nhìn xem Lý đại đội trưởng.
Lý đội trưởng nhẹ nhàng lắc đầu, khinh thường nhìn một chút Hải Tử bọn hắn, trong mắt miệt thị nhìn xem Hải Tử nói: “Ngươi cho rằng ngươi cầm súng nhắm ngay người của chúng ta có thể cầu được một tia sinh cơ? Các ngươi dám nổ súng sao? Chúng ta là tại chấp pháp, các ngươi chẳng lẽ muốn kháng pháp sao? Muốn đối kháng quốc gia cơ quan chấp pháp? Chúng ta tùy thời có thể ngay tại chỗ hành quyết các ngươi.”
Lý đội trưởng mà nói rất là cho thấy uy phong của mình, rất là biểu thị ra chính mình ưu việt tính, theo hắn không che dấu được đắc ý đã biết rõ, hắn cũng rất hài lòng chính mình lần công khai mà nói.
“Có lẽ Lý đội trưởng có thể cho bọn hắn nhiều an cái phi pháp cầm thương tội danh đâu.” Trường Tôn Tử Quân ý nghĩ luôn luôn rất là linh hoạt, vì để cho Sở Thiên bọn hắn chết không có chỗ chôn, một lát tầm đó liền cho Sở Thiên bọn hắn tìm nhiều hơn cái tử tội tên.
“Hải Tử, các ngươi nhanh bỏ súng xuống, bằng không thì sự tình liền thật sự động tĩnh quá lớn.” Mạc Vân Thiên lúc này nhận ra đầu lĩnh đúng Hải Tử, xuất phát từ ngày xưa đồng đội tình cảm, vội vàng nhanh chóng hô lên.
Hải Tử hơi sững sờ, ngẩng đầu quét hai mắt Mạc Vân Thiên, bỗng nhiên nở nụ cười, hiển nhiên cũng nhận ra hắn là ngày xưa đồng đội Mạc Vân Thiên đã đến, cao hứng nói: “Mạc Vân Thiên, nguyên lai là ngươi a..., tiểu tử ngươi hay là thế sự xoay vần bộ dạng, một điểm không có cải biến, không thể tưởng được vài năm không gặp, cũng ngay khi nảy sinh lãnh đạo đã đến, còn nhân mô nhân dạng.”
Mạc Vân Thiên có chút ngượng ngùng, đều muốn khiêm tốn một phen, lại cảm giác trận có thích hợp hay không, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí ngưng trọng đối với Hải Tử nói: “Hải Tử, các ngươi hay là bỏ súng xuống a, các ngươi phạm sự tình đã nhiều, nếu như hơn nữa phi pháp kiềm giữ súng ống tội danh, đó là vững chãi ngọn nguồn ngồi mặc cũng không nhất định có thể đi ra.”
Sở Thiên thân thân lưng mỏi, không đếm xỉa tới nhắc nhở Mạc Vân Thiên nói: “Mạc huynh đệ, cám ơn ngươi ba phen mấy bận hảo ý, chỉ là các ngươi đại đội trưởng căn bản sẽ không cho chúng ta cơ hội ngồi tù đấy, nếu như ta tưởng tượng không sai, chúng ta chỉ cần đi vào trong lao, đoán chừng liền nhìn không thấy ngày mai mặt trời rồi, cho nên quan hệ đến nhiều huynh đệ như vậy sinh tử, ta sẽ không để cho bọn họ buông súng đấy.”
“Làm sao có thể? Chúng ta đại đội trưởng chỉ là muốn muốn phá huỷ các ngươi đội, phán không phán các ngươi tử hình, đó là quan toà sự tình, hắn sao có thể quản đúng không?” Mạc Vân Thiên nhìn xem cái tuổi này nhẹ nhàng Sở Thiên, nói ra làm cho người ta phát lạnh mà nói đến, trong nội tâm hơi kinh hãi quái lạ, nhưng vẫn như cũ không tin mình người lãnh đạo trực tiếp sẽ giết Sở Thiên bọn hắn.
“Mạc Vân Thiên, ngươi theo chân bọn họ nói mò nhiều như vậy làm gì? Đem thương của bọn hắn cho ta rơi xuống, toàn bộ áp tải đi, ai dám người phản kháng, giết không tha.” Lý đại đội trưởng ngữ khí lộ ra dị thường âm trầm, đêm nay đã nói rất nhiều lần ‘giết không tha’ mà nói rồi, bất cứ người nào cũng có thể cảm giác được hắn trong giọng nói ẩn chứa sát khí.
Sở Thiên đột nhiên gào to: “Soái quân các huynh đệ cho ta nghe lấy, ai dám hướng các ngươi nộp vũ khí đầu hàng người, giết không tha.” Sở Thiên mà nói lại để cho Soái quân huynh đệ lập tức nhiều hơn rất nhiều dũng khí, giơ súng tay lập tức chững chạc rất nhiều, ngón tay toàn bộ đặt ở cò súng chỗ đó, ai nấy đều thấy được đến, ai đi giao nộp thương của bọn hắn, thực sẽ bị bọn hắn đánh gục.
“Đội trưởng, thật không có thể thả Quang Tử sao?” Mạc Vân Thiên nhìn xem khẩn trương cục diện, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, mang cuối cùng một chút hi vọng hỏi.
“Nói nhảm, không thể, toàn bộ mang về, ngươi không thấy được bọn hắn tại kháng pháp sao? Đối kháng cơ quan nhà nước sao? Chúng ta hiện tại ngay tại chỗ đem bọn họ toàn bộ xử bắn cũng không đủ.” Lý đại đội trưởng kiên quyết tan vỡ Mạc Vân Thiên mộng tưởng, tối nay là hắn thăng quan phát tài cơ hội thật tốt, làm sao có thể bởi vì Mạc Vân Thiên chút tình mọn mà bỏ lỡ.
Mạc Vân Thiên cũng không phải là kẻ đần, theo Lý đại đội trưởng trong giọng nói đã cảm giác được cái gì, có lẽ thật sự như người trẻ tuổi trước mắt này theo như lời, đêm nay còn sống đi vào, ngày mai chết lấy mang ra đến, trong lòng của hắn trở nên vài phần lo lắng, Quang Tử đối với ân tình của hắn, hắn thủy chung không cách nào quên, thủy chung đều muốn báo đáp, Mạc Vân Thiên phụ thân từ nhỏ dạy bảo hắn, kẻ thù, có thể quên, ân, lại nhất định phải báo, cho nên vô luận như thế nào, dù là hy sinh chính mình, hắn cũng nhất định phải cứu Quang Tử rời đi mảnh đất thị phi này.
Mạc Vân Thiên khẽ cắn môi, trong nội tâm quét ngang, ánh mắt nhất bắn, trở tay từ hông bên trong móc súng lục ra, hướng phía Lý đại đội trưởng một cái bước xa đi lên, tay trái hoàn qua cổ của hắn, tay phải súng ngắn nhắm ngay Lý đội trưởng đầu, ngữ khí bất đắc dĩ lại bi tráng nói: “Lý đội trưởng, tha thứ ta, Quang Tử ta không thể không phóng, ta không thể để cho hắn chết ở trước mặt ta, hoặc là chết trong tù, nếu như ngươi nhất định phải giết hắn đi, như vậy, ta chỉ có thể với ngươi đồng quy vu tẫn.”
Hơn năm mươi vị trí cảnh sát vũ trang chiến sĩ lúc này cũng sửng sốt, trực tiếp thủ trưởng cùng người lãnh đạo trực tiếp PK đứng lên, kế tiếp mệnh lệnh đến tột cùng nghe ai đây này?
Sở Thiên trong lòng có chút chấn động, cái này Mạc Vân Thiên thật sự chính là đầu giảng nghĩa khí hán tử, vì cho Quang Tử một con đường sống, đem thân thể của mình nhà tánh mạng, còn có cẩm tú tiền đồ đều để lên rồi, Sở Thiên trong lòng đối với Mạc Vân Thiên nhiều hơn vài phần hảo cảm, vài phần kính trọng.
“Mạc Vân Thiên, ngươi thật sự phản rồi hả?” Lý đại đội trưởng phẫn nộ rống lên, bị thuộc hạ của mình dùng súng chỉ vào đầu làm sao có thể không nổi giận, hắn chưa từng có chịu qua loại này ủy khuất, trong nội tâm đã đem Mạc Vân Thiên bắn chết vài.
Mạc Vân Thiên lắc đầu, ngữ khí đã trở nên bình tĩnh lại, ánh mắt kiên định nói: “Đại đội trưởng, ta không có cách nào, ta cầu ngươi rồi nhiều lần như vậy, ngươi cũng không chịu đáp ứng. Kẻ thù, ta có thể quên. Ân, ta lại không thể không báo.”
Ở đây tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, Mạc Vân Thiên mà nói đều bị rung động lấy tim của mỗi người linh, nếu như mỗi cái đều cùng Mạc Vân Thiên giống nhau, cái thế giới này có lẽ sẽ chết ít rất nhiều người, cái này đô thị giải trí đại sảnh cũng sẽ không chất đầy hơn mười cỗ thi thể.
“Ta đó là nguyên tắc, nguyên tắc, hiểu không?” Lý đại đội trưởng lúc này vẫn không quên nhớ cho trên mặt của mình thiếp vàng, liền Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn đều cảm thấy Lý đội trưởng so với chính mình vô sỉ gấp bội.
Mạc Vân Thiên thống khổ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rõ, cho nên ta thả Quang Tử sau khi ra ngoài, ta sẽ trở lại như cũ tức thì một cái công đạo, sẽ cho Lý đội trưởng một cái rất tốt giao cho.”
Ai cũng cảm giác ra Mạc Vân Thiên trong mắt chính là thấy chết không sờn, có lẽ Quang Tử đạp mạnh đi ra ngoài khẩu, Mạc Vân Thiên sẽ nuốt súng tự sát.
Mạc Vân Thiên lớn tiếng hô hào: “Quang Tử, đi, đi mau.”
Quang Tử không có chuyển bước, nước mắt lại ra rồi, như thế thiết cốt hán tử vậy mà rơi lệ rồi, càng làm cho người chung quanh cảm giác được vài phần thương cảm, Quang Tử thở dài một tiếng, nói: “Mạc Vân Thiên, lão tử thay ngươi ngăn cản viên kia viên đạn, thực tiên sư bà ngoại nhà nó chứ đáng giá.”
Trường Tôn Tử Quân hiển nhiên không có dự liệu được sẽ xuất hiện cục diện này, âm thầm hướng về Lệ tỷ đưa mắt liếc ra ý qua một cái, Lệ tỷ ánh mắt nhất động, trong tay dương ra môt cây đoản kiếm, thừa dịp mọi người có chút phát lăng chi tế, ‘xui khiến’ một tiếng, bắn trúng Mạc Vân Thiên nắm súng tay, Mạc Vân Thiên súng nắm chắc bất ổn, lập tức theo trong tay chảy xuống, Lý đại đội trưởng tuy nhiên bụng bia tử, thân thể mập ra, nhưng thấy đã có trốn chạy để khỏi chết cơ hội tự nhiên giãy dụa so với ai khác đều lợi hại, lăn so với ai khác đều nhanh, sau một lát, đã trốn ở Tương bang đệ tử đằng sau, cùng Trường Tôn Tử Quân song song cùng một chỗ, hai tay vẫn không quên nhớ xoa chính mình có chút run lên cổ.
Mạc Vân Thiên nhất thời chủ quan, không có né tránh Lệ tỷ đoản kiếm, chứng kiến trên tay đoản kiếm, mỉm cười, dùng cái tay còn lại, rút lên đoản kiếm, miệng vết thương lập tức chảy ra đỏ thẫm máu tươi, lại không có chút nào cảm giác được đau nhức đau, hắn chẳng qua là đáng tiếc, không có có thể làm cho Quang Tử đi ra ngoài, ánh mắt có vài phần thất lạc cùng thống khổ.
Quang Tử đi tới, xé rách y phục trên người, kéo ra một mảnh bố cho Mạc Vân Thiên thuần thục băng bó lấy miệng vết thương, cũng tràn ngập cảm tình vỗ vỗ bờ vai của hắn, chân thành tha thiết nói câu: “Mạc Vân Thiên, thật sự là hảo huynh đệ.”
Lý đại đội trưởng đã trì hoãn qua khí đã đến, nhìn xem vừa rồi cưỡng ép hắn Mạc Vân Thiên, hung dữ nói: “Mạc Vân Thiên, lão tử hiện tại liền giải trừ chức vụ của ngươi, đem ngươi cùng một chỗ chuyển giao xử theo pháp luật.” Lập tức đối với cảnh sát vũ trang chiến sĩ nói: “Hiện tại ta đúng cấp trên của các ngươi, các ngươi đều nghe, đem người này toàn bộ bắt lại, liền Mạc Vân Thiên cùng một chỗ bắt, ai dám phản kháng các ngươi liền cho ta đánh gục ai.”
Hơn năm mươi vị trí cảnh sát vũ trang chiến sĩ có vài phần xấu hổ, Mạc Vân Thiên là hắn trực tiếp thủ trưởng, bình thường đại gia cảm tình phi thường tốt, cùng một chỗ huấn luyện, đi ra thao, cùng nhau ăn cơm, hiện tại muốn bọn hắn đối với Mạc Vân Thiên ra tay, thật đúng là cứng rắn không đứng dậy.
Hồi lâu không có mở miệng Sở Thiên, bỗng nhiên đối với Mạc Vân Thiên nói: “Mạc huynh đệ, ngươi người lãnh đạo trực tiếp là ai?”
Mạc Vân Thiên hơi sững sờ, đây là rõ ràng sự tình, chính là cái này Lý đại đội trưởng rồi, ánh mắt quét vài lần Sở Thiên, không biết Sở Thiên có ý tứ gì, nhưng vẫn là bình tĩnh nhìn qua Lý đội trưởng nói: “Hắn.”
“Theo hiện tại lên, cấp trên của ngươi chính là ta.” Sở Thiên luôn lời nói không sợ hãi người chết không ngớt bộ dạng, nói: “Mạc Vân Thiên, ta hiện tại mệnh lệnh ngươi, lập tức mang theo thuộc hạ của ngươi rời đi đô thị giải trí.”
Tất cả mọi người hơi sững sờ, Sở Thiên dựa vào cái gì nói như thế? Nhiều nhất thì ra là Soái quân người cầm đầu mà thôi, Soái quân lại như thế nào lợi hại cũng chỉ là Thượng Hải hắc bang mà thôi, dựa vào cái gì ra lệnh cho Mạc Vân Thiên cái này cảnh sát vũ trang tiểu đội trưởng.
Lý đại đội trưởng quát: “Tiểu tử, thật sự là không biết chết sống, ngươi có tư cách gì mệnh lệnh Mạc Vân Thiên? Hơn nữa Mạc Vân Thiên đã bị ta giải chức, cái này hơn năm mươi vị trí cảnh sát vũ trang chiến sĩ trực tiếp chịu ta chỉ huy.”
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, trong tay lộ ra một quyển hồng lòe lòe vở, nói: “Bằng cái này.”
Lý đại đội trưởng, Mạc Vân Thiên, Hải Tử cùng Quang Tử đều là là người biết hàng, vừa nhìn phía dưới, sắc mặt đột biến.
[/hide]