Mụ Lệ nghe thấy tiếng súng xé rách bầu trời đêm, trên mặt nở ra một nụ cười tươi như hoa. Thế nhưng nụ cười chỉ diễn ra trong giây lát, lập tức cứng lại, hiển hiện sự đau thương vĩnh hằng. Bởi vì viên đạn không bắn trúng Sở Thiên, Hải Tử hay Quang Tử như ả tưởng tượng. Mấy viên đạn xuyên thủng đầu Trưởng Tôn Cẩn Thành, lồng ngực của Trưởng Tôn Tử Quân, yết hầu Hàn lão gia tử, máu tươi bắn ra tung tóe, như những bông hoa đỏ thẫm trong nền trời đêm. Trưởng Tôn Tử Quân ngã xuống ánh mắt tràn ngập không cam lòng, không hiểu được tại sao mình lại chết. - A. - Không, không, không phải bọn họ, không phải bọn họ. Mụ điên cuồng gào thét, tràn ngập bi phẫn, chạy vào tòa nhà bỏ hoang, chỉ vào mấy người Sở Thiên thét lên: - Là bọn chúng, là bọn chúng. Sở Thiên thở dài, từ khi Ưu Mỹ Tử dùng súng ám sát mình, bản thân trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết, sao có thể bỏ qua sự nguy hiểm của toà nhà bỏ hoang bên cạnh? Cho nên khi mình bước vào khu đô thị Ma quỷ và thiên sứ thì Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm cũng bắt đầu tiến vào tòa nhà bỏ hoang thanh lý hết mọi nguy hiểm. Mụ Lệ thuê mấy tên sát thủ kia không thể nói không ưu tú, không thể nói không làm hết trách nhiệm, đáng tiếc bọn hắn gặp sát thủ trời sinh Thiên Dưỡng Sinh à Cô Kiếm, kết cục tự hiểu rồi. Một lát sau, mấy anh em Soái quân trong tòa nhà bỏ hoang đi ra, họ cũng là các chiến hữu của Hải Tử và Quang Tử, trong tay của bọn họ cầm theo mấy khẩu súng bắn tỉa (chắc là 46. Biên: súng ngắm có nhiều loại chứ, gì cứ phải 46, 46 là hàng hiếm đấy nhá), sắc mặt rất bình tĩnh, tựa hồ mấy phát đạn kia không phải bọn họ. Khi nhìn thấy tay mụ Lệ, bọn họ liền thay Trưởng Tôn Cẩn Thành cầu nguyện. Quang Tử dựa theo lời Sở Thiên dặn dò, bảo với bọn họ: nếu như mụ Lệ kia buông tha cho việc đánh lén Sở Thiên, không có ra hiệu nổ súng, thì cho bọn chúng một con đường sống; ngược lại thì nổ súng tiêu diệt bọn họ. Sinh tử nắm trong tay Sở Thiên, tuy nhiên sự ngu ngốc của bọn chúng đã bỏ qua cơ hội sống mà phải đền mạng. Mụ Lệ nổi điên, nhào tới thi thể hai cha con Trưởng Tôn, khóc rống vô cùng đau thương. Sở Thiên thở dài nói: - Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể tha, người tự gây nghiệt không thể sống. Nói xong, chầm chậm xoay người rời đi, mụ Lệ hét thảm một tiếng, tung người, đoản kiếm trong tay lóe sáng đâm tới Sở Thiên. Thiên Dưỡng Sinh trợn mắt, ánh đao đen nhánh hoa lệ vòng tròn. Thân thể ả đứng sững lại, máu tươi từ trong ngực dần chảy ra. Cô Kiếm biến sắc, thân hình chớp động, lăng không đá Lệ tỷ một phát rơi vào trong khu đô thị giải trí. Một lát sau, 'Oanh' một tiếng, ả nổ thành thịt vụn, Hải Tử cùng Quang Tử nhanh chóng chạy qua xem xét, nhìn thấy một ít mảnh thuốc nổ bay lả tả, chắc hẳn là thứ còn sót lại trên người ả. Ai cũng lạnh toát không ngờ trên người mụ Lệ còn dấu thuốc nổ. Lúc này, Sở Thiên đã đi khá xa, thần sắc cô đơn, ngân nga nhỏ nhẹ giai điêu mà Bàn Đại Hải đánh đàn - Ngư chu Xướng văn. Đêm tối rất yên tĩnh. Sở Thiên thầm nghĩ, về sau đêm Thượng Hải càng yên tĩnh, Tương bang bị diệt, đám Trưởng Tôn Cẩn Thành cũng về Tây Thiên, tương lai còn có ai có thể chống lại Soái quân? Đã không có đối thủ trên giang hồ, có hay không cảm thấy tịch mịch? Bàn Đại Hải an lành chết trong tay mình, còn mình thì khi kết thúc ra sao? Vân Thủy sơn cư, Sở Thiên nhìn Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội rất vui mừng, tâm tình mất mác cũng được chút an ủi. Đêm nay, mình cứu thoát hai chị em Tiêu gia nhưng tâm trạng Bát gia vẫn không khá hơn là bao. Sau khi Bát gia nói chuyện cùng hai chị em, liền tới cạnh Sở Thiên, mang theo nụ cười nói: - Sở Thiên, cha nuôi có một chuyện muốn nhờ. Sở Thiên vội cung kính mở miệng trả lời: - Cha có việc gì cứ dặn dò, chỉ cần Sở Thiên có thể, Sở Thiên nhất định sẽ dốc toàn lực. Bát gia gật đầu, bảo chú Trung mang một bát canh gà hầm nhâm sâm cho Sở Thiên, rồi nói: -Cha muốn giao Thanh bang cho con, hợp nhất với Soái quân cũng được, tách ra quản lý cũng không sao, cha cũng không có ý kiến. Bên cạnh, Hải Tử cùng Quang Tử rất kinh ngạc, không thể tưởng được Bát gia muốn giao lại Thanh bang cho Sở Thiên, thậm chí thể hợp với Soái quân, xem ra Bát gia muốn nương tựa vào Sở Thiên rồi. Sở Thiên dường như đã đoán trước việc này, trên mặt không có chút nào biến hóa, bình tĩnh trả lời: - Tốt, con sẽ hợp Thanh bang với Soái quân. Lập tức nói với Hải Tử: - Anh Hải, chuyện này anh tới xử lý nhé. - Thiếu soái, còn có chúng tôi thì sao? Thiên Lang giáo Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn không biết tới từ lúc nào hào sảng cười cười nói: - Thiếu soái, cậu cũng không nên chỉ hợp mỗi Thanh bang, Thiên Lang giáo chúng tôi cũng chờ cậu tới quản lý đây. Sở Thiên đoán được việc Thiên Lang giáo sẽ quy thuận Soái quân nhưng không nghĩ sẽ sớm như thế này, mình vừa tiêu diệt Trưởng Tôn Cẩn Thành, Đặng Siêu đã xuất hiện ở Vân Thủy sơn cư có thể thấy ông già này luôn chú ý nhất cử nhất động của Soái quân. Bất quá, trong mắt Sở Thiên, Đặng Siêu và Hắc Tiễn đêu là hán tử có khí phách, đáng giá kết giao làm bạn, vì vậy cười cười nói: - Đặng giáo chủ cứ đùa? Thiên Lang giáo hai trăm anh em, mỗi người đều là đàn ông nhiệt huyết, Soái quân sao có thể dung hợp được? - Ha ha ha, Thiếu soái mới là nói đùa, chúng tôi Thiên Lang giáo toàn thể trên dưới đều kính trọng cách làm người và thân thủ của Thiếu soái, sớm đã có ý kết giao. Đặng Siêu ho khan vài tiếng, tiếp tục mở miệng nói: - Huống chi Đặng Siêu ngày càng lớn tuổi, thật sự khó lòng thống soái hết hai trăm huynh đệ, nếu như tùy ý phóng túng bọn họ lại sợ lạnh tâm nam nhi nhiệt huyết, hư mất quy củ giang hồ, cho nên Đặng Siêu khẩn cầu nhân nghĩa của Thiếu soái cho chúng tôi quy thuận. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Sau khi nói xong, Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn quỳ xuống. Sở Thiên nhanh chóng đỡ bọn họ dậy, thở dài, nói: - Đặng giáo chủ đạo nghĩa sâu xa, thật sự khiến cho Sở Thiên xấu hổ, vậy mà Đặng giáo chủ hào khí, Sở Thiên làm sao có thể keo kiệt? Lại vỗ vỗ bả vai Đặng Siêu nói: - Từ nay, anh em Thiên Lang giáo chính là anh em của Sở Thiên, anh em Soái quân chính là anh em của Thiên Lang giáo. - Tạ ơn Thiếu soái. Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn cùng nhau cảm tạ, giọng nói rất vui mừng. Hải Tử và Quang Tử tưởng mình đang mơ, ông trời ơi, Thiên Lang giáo cũng quy thuận Soái quân, từ nay Soái quân tại Thượng Hải hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc. Tam đệ thật sự lợi hại, một tháng đã thay đổi toàn bộ trật tự xã hội đen ở Thượng Hải, biến Soái quân từ trăm người lên ngàn người thật sự không thể tưởng tượng được. Lúc trước, Hải Tử và Quang Tử kết bái với Sở Thiên là hành động sáng suốt nhất trong đời bọn họ. Sở Thiên khẽ mỉm cười, nói với Hải Tử: - Anh Hải, cụ thể anh bàn lại với Đặng giáo chủ, nhưng có hai cái điều kiện tiên quyết, Thiên Lang giáo địa bàn tuyệt đối không thay đổi, Thiên Lang giáo nhân thủ tuyệt đối không chia rẽ. Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn lại cảm thấy rất sung sướng, Thiếu soái quả nhiên là nhân trung chi long, đối nhân xử thế hợp lý hợp tình, thuộc hạ làm sao sẽ không dốc sức liều mạng vì hắn? Bát gia và chú Trung nhìn nhau, khóe miệng cười vui vẻ, từ đêm nay, thiên hạ Thượng Hải không bao giờ còn có cái gì Tương bang, bang Đầu Búa mà chỉ còn có Soái quân. Đêm nay, Sở Thiên không có trở về Thủy Tạ Hoa Đô mà ở lại Vân Thủy sơn cư. Đêm nay, hắn thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi không muốn cử động nữa. Hải Tử cùng Quang Tử cũng không rời đi, tinh thần toả sáng lôi kéo đám Đăng Siêu xuống nhà uống rượu, chỉ một lát đã thành người một nhà, đã thành anh em. Mọi người thần sắc đều lộ ra vẻ hưng phấn, muốn nghênh đón một ngày mới đến, một ngày mới khác các ngày khác sắp tới. Sở Thiên muốn chìm vào giấc ngủ nhưng lại không ngủ được. Bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lập tức một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn tiến tới, quay người đóng cửa lại. Sở Thiên mỉm cười, mùi hương của Tiêu Tư Nhu ào ạt tràn ngập mũi, còn chưa có mở miệng nói chuyện, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này đã chui vào trong chăn Sở Thiên, thân hình mềm mại như rắn cuốn lấy thân thể Sở Thiên, Sở Thiên muốn đẩy cô ra, ai biết cô gái nhỏ này lại quấn càng là chặt, bàn tay mềm mại nắm vào nơi nguyên thủy lập tức phản ứng của Sở Thiên. - Nhớ nha, em lại câu dẫn anh… Sở Thiên mỉm cười, tay lại không nhàn rỗi, đêm dài dài đằng đẵng, thất lạc luôn cần an ủi, hư không luôn cần bổ sung.(DG: các bác tự hiểu em không nói gì thêm nhé) Một lát sau, thân thể bóng loáng của hai người đã cuốn chặt lấy nhau, Sở Thiên nhắm mắt lại, vuốt ve lấy chiếc đùi ngọc ngà, trơn nhẵn, có tiếng 'Uhm'nhỏ nhẹ, hạ thân động một cái, tiến quân thần tốc. Bỗng nhiên, Sở Thiên thấy là lạ, động tác dừng lại, con mắt mở ra, bất đắc dĩ nói: - Niệm Nhu, tại sao em lại giả làm chị mình? Tiêu Niệm Nhu bị Sở Thiên phát hiện, cười yếu ớt, ôn nhu nói: - Vì sao chỉ có chị em là tốt, em sao không bằng chị chứ? Chị em thích anh, em thích anh cũng không kém chị. Nói xong, chịu đựng đau đớn, ngồi mạnh xuống, nước mắt chậm rãi nhỏ lên lồng ngực Sở Thiên, nóng hổi, nóng hổi đấy, khiến cho Sở Thiên rất áy náy.(DG: thích em này nha. Biên: Được, ông này hợp cạ mình) - Em đừng khóc, là lỗi của anh. Sở Thiên thở dài, rất áy náy, do mình chủ quan đã tước đoạt đi trinh tiết của Niệm Nhu, lại thấy dòng lệ của Niệm Nhu, làm sao không đau lòng? - Anh ngốc ơi, đó là nước mắt hạnh phúc. Tiêu Niệm Nhu thấp giọng, nỉ non ôn nhu. - Sao có thể? Anh không thể hứa với em điều gì, không cách nào cho em một tình yêu trọn vẹn, sao em phải tự làm khó mình như vậy. Sở Thiên lắc đầu nói, mình tương lai không biết sẽ ra sao, làm sao có thể hứa hẹn với côcô ấy. Nếu như nói Sở Thiên không thích Niệm Nhu đó là giả dối; nếu như nói Sở Thiên chỉ thích Niệm Nhu đó cũng là giả dối. - Em không cần biết sau này ra sao, cũng không cần anh hứa hẹn điều gì, em chỉ muốn anh bây giờ. Tiêu Niệm Nhu thanh âm rất ôn nhu, mềm mại lại để cho Sở Thiên tim đau nhức: - Đừng như thế? Sở Thiên không nói gì, tay trái trái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay phải ôm lấy bờ eo của cô soa nhẹ, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi đỏ thắm của cô; sau đó, hai người giao hòa vào nhau, đêm nay là đêm khắc cốt ghi tâm của hai người. Ngoài cửa, một bóng hình đang yên lặng đứng nhìn, nước mắt chảy lăn dài trên má, cô không có mở cửa ra, quay người nhẹ nhàng ly khai, ai cũng không biết cô đã tới, cũng chẳng ai biết cô đã rời đi.
[hide]
... Lệ tỷ hiển nhiên cũng nghe đã đến vạch phá bầu trời đêm tiếng súng, trên mặt sáng lạn thành một đóa hoa tươi.
Thế nhưng là nụ cười này cũng liền sáng chói một giây, lập tức đình trệ rồi, cứng lại thành vĩnh hằng bi thương.
Bởi vì cái kia mấy viên viên đạn cũng không có như hắn trong tưởng tượng như vậy, đánh trúng Sở Thiên, đánh trúng Hải Tử, đánh trúng Quang Tử.
Cái kia mấy viên viên đạn như là tựa như phát điên xuyên qua Trường Tôn Cẩn Thành đầu, Trường Tôn Tử Quân lồng ngực, Hàn lão gia tử yết hầu, lập tức, máu tươi văng khắp nơi, tạo thành dưới bầu trời đêm xinh đẹp khói lửa.
Trường Tôn Tử Quân ngã xuống ánh mắt rất mê man, rất không minh bạch.
"Không, không, không phải là bọn hắn, không phải là bọn hắn." Lệ tỷ cuồng loạn hô lên, con mắt tất cả đều là bi phẫn, đối với vứt bỏ nhà lầu, chỉ vào Sở Thiên bọn hắn hô hào: Là (vâng, đúng) bọn hắn, là bọn hắn a..."
Sở Thiên ám thở dài, từ khi Ưu Mỹ Tử dùng súng ngắm đều muốn ám sát chính mình về sau, chính mình hết thảy đều trở nên vô cùng cẩn thận, như thế nào lại không biết đối diện vứt bỏ nhà lầu khả năng tồn tại thật lớn nguy hiểm đâu này? Cho nên tại chính mình bước vào ‘Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ’ đô thị giải trí về sau, Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ cũng bắt đầu tiến vào vứt bỏ nhà lầu thanh lý tiềm ẩn nguy hiểm, Lệ tỷ mời những cái... Kia sát thủ không thể bảo là không ưu tú, không thể bảo là vô cùng chức, đáng tiếc bọn hắn gặp trời sinh có sát thủ tố chất Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’, làm sát thủ gặp phải sát thủ trong sát thủ, kết cục tự nhiên có thể tưởng tượng.
Sau một lát, vứt bỏ nhà lầu đi xuống mấy người, đều là Soái quân huynh đệ, cũng là Hải Tử cùng Quang Tử chiến hữu, trong tay của bọn hắn đều cầm lấy Sniper súng, sắc mặt rất là bình tĩnh, tựa hồ cái kia một phát trong mệnh viên đạn không phải là bọn hắn bắn ra giống nhau, khi thấy Lệ tỷ đích thủ thế về sau, bọn hắn liền thay Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn cầu nguyện rồi, Quang Tử đã từng dựa theo Sở Thiên phân phó, đã nói với bọn hắn, nếu như Lệ tỷ cuối cùng buông tha cho đánh lén (súng ngắm) Sở Thiên, không có đánh ra nổ súng đích thủ thế, vậy cho Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn một con đường sống, nếu như Lệ tỷ phát ra nổ súng tín hiệu, như vậy sẽ đem Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn tiêu diệt, cho nên Trường Tôn Cẩn Thành sinh tử của bọn hắn hoàn toàn nắm giữ ở trong tay mình, đáng tiếc, bọn hắn vẫn không buông tha cuối cùng giết chết Sở Thiên cơ hội.
Lệ tỷ tựa hồ nổi điên, nhào vào Trường Tôn Cẩn Thành cùng Trường Tôn Tử Quân trên người, khóc rống chảy nước mắt, bi thương gần chết.
Sở Thiên thở dài câu: “Trời tạo nghiệp chướng, vẫn còn có thể sống. Tự gây nghiệt, không thể sống.” Sau khi nói xong, tựu chầm chậm xoay người rời đi, Lệ tỷ dài rống một tiếng, tung người hướng Sở Thiên đánh tới, trong tay đoản kiếm lòe lòe tỏa sáng, hướng về Sở Thiên cổ đã đâm tới, Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt trợn mắt, đen nhánh đao hoa lệ vòng vo cái vòng tròn, Lệ tỷ thân hình lập tức dừng lại, máu tươi thời gian dần qua theo ngực thẩm thấu đi ra. ‘Cô Kiếm’ bỗng nhiên sắc mặt hơi đổi, thân hình chớp động, lăng không một cước rất nhanh đem Lệ tỷ đá vào ‘Ma Quỷ Cùng Thiên Sứ’ đô thị giải trí bên trong, sau một lát, ‘oanh’ một tiếng, Lệ tỷ nổ thành mảnh vỡ, Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn bề bộn đi qua thăm hỏi, thẳng kiến giải bên trên rơi lả tả lấy một ít thuốc nổ trang bị mảnh vỡ, đoán chừng đều là Lệ tỷ trên người đấy, cái này sắp vỡ đem Hải Tử cùng Quang Tử đều sợ tới mức có vài phần nghĩ mà sợ, ai có thể đủ dự đoán được, Lệ tỷ trên người còn buộc có thuốc nổ đâu này?
Lúc này Sở Thiên đã đi có chút xa, thần sắc cô đơn, trầm thấp hừ phát Bàn Đại Hải ‘Ngư Chu Xướng Vãn’ điệu, cái này đêm tối lộ ra rất là bình tĩnh, Sở Thiên thầm nghĩ, về sau Thượng Hải chi dạ chỉ biết càng bình tĩnh, Tương bang đã bị tiêu diệt, Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn cũng hồn về Tây Thiên, tương lai thời gian, còn có ai có thể cùng Soái quân chống lại đâu này? Đã không có đối thủ giang hồ, có thể hay không quá cô đơn lạnh lẽo đâu này? Bàn Đại Hải trấn an chết ở trong tay mình, chính mình cuối cùng quy túc vậy là cái gì đâu này?
Vân Thủy Sơn Cư, Sở Thiên nhìn xem Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội cao hứng nói lời nói, thất lạc tâm tình tựa hồ có chút chuyển biến tốt đẹp, chính mình đêm nay tối thiểu cứu trở về Tiêu gia tỷ muội, lại để cho Bát gia tâm sẽ không thay đổi được tiều tụy như vậy, Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội nói chuyện nhiều về sau, đi đến Sở Thiên bên người, mang theo nụ cười nói: “Sở Thiên, nghĩa phụ có một chuyện muốn nhờ.”
Sở Thiên vội cung kính mở miệng trả lời nói: “Nghĩa phụ có việc cứ việc nói, chỉ cần Sở Thiên có thể giúp đỡ chút gì không đấy, Sở Thiên nhất định hết sức.”
Bát gia gật gật đầu, lại để cho Trung thúc cho Sở Thiên lên chén thích nhân sâm canh gà, bình tĩnh nói: “Ta nghĩ đem Thanh bang giao cho ngươi, sắp xếp Soái quân cũng tốt, hay là mặt khác quản lý, ta cũng không có ý kiến.”
Bên cạnh Quang Tử cùng Hải Tử có chút kinh ngạc, không thể tưởng được Bát gia lại đem Thanh bang giao cho Sở Thiên, thậm chí có thể sắp xếp Soái quân, xem ra Bát gia đối với Sở Thiên là hoàn toàn ỷ lại rồi.
Sở Thiên tựa hồ đã sớm đoán được kết quả này, trên mặt không có chút nào biến hóa, bình tĩnh trả lời nói: “Tốt, ta sẽ đem Thanh bang sắp xếp Soái quân.” Lập tức cùng Hải Tử nói: “Hải ca, chuyện này ngươi tới xử lý a.”
“Thiếu soái, còn có chúng ta đâu này?” Thiên Lang giáo Đặng Siêu mang theo Hắc Tiến không biết lúc nào xuất hiện, hào sảng mà cười cười nói: “Thiếu soái, ngươi cũng không nên chẳng qua là hợp nhất Bát gia Thanh bang, chúng ta Thiên Lang giáo cũng sẽ chờ ngươi đến lãnh đạo đâu.”
Sở Thiên tuy nhiên đoán được Thiên Lang giáo bọn hắn sớm muộn hội quy thuận Soái quân, nhưng thật không ngờ Đặng Siêu thật không ngờ thần tốc, chính mình vừa mới đem Trường Tôn Cẩn Thành bọn hắn tiêu diệt, Đặng Siêu liền tại Vân Thủy Sơn Cư xuất hiện, có thể nghĩ cái này lão tiểu tử tùy thời đều chú ý Soái quân nhất cử nhất động, bất quá tại Sở Thiên trong mắt, Đặng Siêu cùng Hắc Tiến đều là nam nhi nhiệt huyết, đúng đáng giá kết giao kết hán tử bằng hữu, vì vậy cười cười nói: “Đặng giáo chủ có phải nói đùa hay không? Thiên Lang giáo hai trăm đàn ông, mỗi cái đều là nam nhi nhiệt huyết, ta đây Soái quân sao có thể dung hạ được Đặng giáo chủ cùng các vị huynh đệ đâu này?”
“Ha ha ha, Thiếu soái mới là nói giỡn, chúng ta Thiên Lang giáo toàn thể cao thấp đều kính trọng Thiếu soái làm người thân thủ, sớm đã có kết giao chi ý.” Đặng Siêu ho khan vài tiếng, tiếp tục mở miệng nói: “Huống chi Đặng Siêu niên kỷ lớn dần, thật sự khó với thống soái hơn hai trăm đàn ông, nếu như tùy ý phóng túng bọn hắn, lại sợ lạnh nam nhi nhiệt huyết tâm, phá hủy trên đường quy củ, cho nên Đặng Siêu khẩn cầu Thiếu soái nhân nghĩa, cho chúng ta quy thuận.” Sau khi nói xong, Đặng Siêu vậy mà cùng Hắc Tiến quỳ xuống.
Sở Thiên bề bộn đem bọn họ kéo lên, thở dài, nói: “Đặng giáo chủ sâu như vậy rõ ràng đại nghĩa, thật sự lại để cho Sở Thiên xấu hổ, vậy mà Đặng giáo chủ như thế hào khí, Sở Thiên làm sao có thể keo kiệt?” Đón lấy vỗ vỗ Đặng Siêu bả vai nói: “Về sau Thiên Lang giáo huynh đệ chính là Sở Thiên huynh đệ, về sau Soái quân huynh đệ cũng là Đặng giáo chủ huynh đệ.”
“Tạ Thiếu soái.” Đặng Siêu cùng Hắc Tiến trăm miệng một lời hô lên, trong giọng nói có vài phần hưng phấn.
Hải Tử cùng Quang Tử cảm giác mình tựa hồ đang nằm mơ, ông trời, Thiên Lang giáo đều quy thuận Soái quân, về sau Soái quân tại Thượng Hải hoàn toàn có thể đi ngang, đi dọc rồi, Tam đệ thật sự lợi hại, nhất tháng liền cải biến toàn bộ Thượng Hải hắc đạo bố cục, lại để cho Soái quân theo hơn trăm người biến thành hơn ngàn người, thật sự khó với tưởng tượng, Hải Tử cùng Quang Tử đối với lúc trước kết bái cảm thấy rất là cao hứng, chỉ sợ đó là trong cả đời làm rất đúng đấy lựa chọn.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cùng Hải Tử nói: “Hải ca, cụ thể hạng mục công việc liền phiền toái ngươi cùng Đặng giáo chủ thương lượng, có hai cái điều kiện tiên quyết, Thiên Lang giáo địa bàn tuyệt đối không thay đổi, Thiên Lang giáo nhân thủ tuyệt đối không chia rẽ.”
Đặng Siêu cùng Hắc Tiến trên mặt lần nữa giơ lên sung sướng thần sắc, Thiếu soái quả nhiên là nhân trung chi long, như thế biết làm người, thuộc hạ làm sao sẽ không dốc sức liều mạng đâu này?
Bát gia cùng Trung thúc lẫn nhau nhìn nhau một chút, khóe miệng vui vẻ cũng là nồng đậm đấy, đêm nay về sau, Thượng Hải đích thiên hạ không bao giờ... Nữa là cái gì Tương bang cùng Phủ Đầu bang rồi, mà là Soái quân.
Sở Thiên đêm nay chưa có trở về Thủy Tạ Hoa Đô rồi, mà là túc tại Vân Thủy Sơn Cư, đêm nay thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi không muốn cử động nữa. Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn cũng không có đi, tinh thần toả sáng lôi kéo Đặng Siêu bọn hắn dưới lầu uống rượu, một lát tầm đó đã thành người một nhà, đã thành huynh đệ, đại gia thần sắc đều lộ ra vài phần hưng phấn, muốn nghênh đón mới một ngày đã đến, cũng là bất đồng một ngày đã đến.
Sở Thiên đều muốn chìm vào giấc ngủ, rồi lại ngủ không được, bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lập tức một cái nhỏ nhắn xinh xắn bóng người nhanh tiến đến, quay người đóng cửa lại, Sở Thiên mỉm cười, thuộc về Tiêu Tư Nhu mùi thơm nhàn nhạt nhào vào cái mũi, còn không có mở miệng nói chuyện, cái này nhỏ nhắn xinh xắn bóng người đã chui vào Sở Thiên trong chăn, như là xà giống nhau quấn quanh lấy Sở Thiên, Sở Thiên đều muốn đẩy ra hắn, ai biết cô gái nhỏ này lại quấn quanh càng là lợi hại, mềm mại bàn tay nhỏ bé đã sớm cầm Sở Thiên nguyên thủy phản ứng.
“Nhớ rõ, lại là ngươi câu dẫn của ta Ah.” Sở Thiên nhàn nhạt mà cười cười, trên tay thực sự không nhàn rỗi, đêm dài dài đằng đẵng, thất lạc luôn cần an ủi, hư không luôn cần bổ sung.
Sau một lát, hai người đã bóng loáng đan vào cùng một chỗ, Sở Thiên nhắm mắt lại, vuốt ve xinh đẹp bộ dáng bóng loáng đùi, có chút ‘hừ’ thanh âm, hạ thân một cái, tiến quân thần tốc.
Bỗng nhiên, Sở Thiên cảm giác có điểm gì là lạ, đình trệ tất cả động tác, con mắt mở ra, bất đắc dĩ nói: “Niệm Nhu, ngươi tại sao phải giả mạo tỷ tỷ ngươi?”
Tiêu Niệm Nhu bị Sở Thiên nhìn thấu, sâu kín cười cười, nhu nhu nói: “Vì cái gì tỷ tỷ tốt, ta lại không được đâu này? Tỷ tỷ thích ngươi, ta so tỷ tỷ còn thích ngươi.” Sau khi nói xong, chịu đựng đau đớn, mãnh lực ngồi xuống, nước mắt chậm rãi nhỏ tại Sở Thiên trên lồng ngực, nóng hổi, nóng hổi đấy, lại để cho Sở Thiên tâm càng phát ra áy náy đứng lên.
“Ngươi khóc, đều là lỗi của ta.” Sở Thiên thở dài, ngữ khí lộ ra rất là áy náy, chính mình chủ quan cùng xúc động hủy Niệm Nhu đích thanh bạch, lại gặp được Niệm Nhu trợt xuống nước mắt, làm sao có thể không hổ là day dứt?
“Đồ ngốc ca ca, Niệm Nhu đó là cao hứng nước mắt.” Tiêu Niệm Nhu thấp giọng mang một ít thút thít nỉ non, nhu nhu nói.
“Cần gì chứ? Ta không cách nào cho Niệm Nhu hứa hẹn, không cách nào cho Niệm Nhu toàn bộ tình yêu, ngươi tội gì khó xử chính mình đâu này?” Sở Thiên lắc đầu nói, chính mình cả đời không biết hội kết cục như thế nào, cũng liền khó với hứa hẹn cái gì. Nếu như nói Sở Thiên không thích Niệm Nhu, đó là giả dối. Nếu như nói Sở Thiên chỉ biết ưa thích Niệm Nhu, đó cũng là giả dối.
“Niệm Nhu không nên kết quả, không nên hứa hẹn, Niệm Nhu chỉ cần ngươi, chỉ cần ngươi bây giờ.” Tiêu Niệm Nhu thanh âm rất ôn nhu, mềm mại lại để cho Sở Thiên tâm đau: “Có thể chứ?”
Sở Thiên không nói gì, tay trái vuốt ve Niệm Nhu khuôn mặt nhỏ nhắn, tay phải vòng quanh Niệm Nhu eo, bờ môi nhẹ nhàng đụng hướng Niệm Nhu cái kia mê người cái miệng anh đào nhỏ nhắn, sau một lát, hai người dung hợp cùng một chỗ, có lẽ tối nay lại là cái khắc cốt minh tâm ban đêm.
Ngoài cửa một người mà yên lặng nước mắt chảy xuống, hắn không có đẩy ra Sở Thiên cửa, quay người nhẹ nhàng rời đi, ai cũng không biết hắn đã tới, chính như ai cũng không biết hắn rời đi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mụ Lệ nghe thấy tiếng súng xé rách bầu trời đêm, trên mặt nở ra một nụ cười tươi như hoa. Thế nhưng nụ cười chỉ diễn ra trong giây lát, lập tức cứng lại, hiển hiện sự đau thương vĩnh hằng. Bởi vì viên đạn không bắn trúng Sở Thiên, Hải Tử hay Quang Tử như ả tưởng tượng. Mấy viên đạn xuyên thủng đầu Trưởng Tôn Cẩn Thành, lồng ngực của Trưởng Tôn Tử Quân, yết hầu Hàn lão gia tử, máu tươi bắn ra tung tóe, như những bông hoa đỏ thẫm trong nền trời đêm. Trưởng Tôn Tử Quân ngã xuống ánh mắt tràn ngập không cam lòng, không hiểu được tại sao mình lại chết. - A. - Không, không, không phải bọn họ, không phải bọn họ. Mụ điên cuồng gào thét, tràn ngập bi phẫn, chạy vào tòa nhà bỏ hoang, chỉ vào mấy người Sở Thiên thét lên: - Là bọn chúng, là bọn chúng. Sở Thiên thở dài, từ khi Ưu Mỹ Tử dùng súng ám sát mình, bản thân trở nên cẩn thận hơn bao giờ hết, sao có thể bỏ qua sự nguy hiểm của toà nhà bỏ hoang bên cạnh? Cho nên khi mình bước vào khu đô thị Ma quỷ và thiên sứ thì Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm cũng bắt đầu tiến vào tòa nhà bỏ hoang thanh lý hết mọi nguy hiểm. Mụ Lệ thuê mấy tên sát thủ kia không thể nói không ưu tú, không thể nói không làm hết trách nhiệm, đáng tiếc bọn hắn gặp sát thủ trời sinh Thiên Dưỡng Sinh à Cô Kiếm, kết cục tự hiểu rồi. Một lát sau, mấy anh em Soái quân trong tòa nhà bỏ hoang đi ra, họ cũng là các chiến hữu của Hải Tử và Quang Tử, trong tay của bọn họ cầm theo mấy khẩu súng bắn tỉa (chắc là 46. Biên: súng ngắm có nhiều loại chứ, gì cứ phải 46, 46 là hàng hiếm đấy nhá), sắc mặt rất bình tĩnh, tựa hồ mấy phát đạn kia không phải bọn họ. Khi nhìn thấy tay mụ Lệ, bọn họ liền thay Trưởng Tôn Cẩn Thành cầu nguyện. Quang Tử dựa theo lời Sở Thiên dặn dò, bảo với bọn họ: nếu như mụ Lệ kia buông tha cho việc đánh lén Sở Thiên, không có ra hiệu nổ súng, thì cho bọn chúng một con đường sống; ngược lại thì nổ súng tiêu diệt bọn họ. Sinh tử nắm trong tay Sở Thiên, tuy nhiên sự ngu ngốc của bọn chúng đã bỏ qua cơ hội sống mà phải đền mạng. Mụ Lệ nổi điên, nhào tới thi thể hai cha con Trưởng Tôn, khóc rống vô cùng đau thương. Sở Thiên thở dài nói: - Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể tha, người tự gây nghiệt không thể sống. Nói xong, chầm chậm xoay người rời đi, mụ Lệ hét thảm một tiếng, tung người, đoản kiếm trong tay lóe sáng đâm tới Sở Thiên. Thiên Dưỡng Sinh trợn mắt, ánh đao đen nhánh hoa lệ vòng tròn. Thân thể ả đứng sững lại, máu tươi từ trong ngực dần chảy ra. Cô Kiếm biến sắc, thân hình chớp động, lăng không đá Lệ tỷ một phát rơi vào trong khu đô thị giải trí. Một lát sau, 'Oanh' một tiếng, ả nổ thành thịt vụn, Hải Tử cùng Quang Tử nhanh chóng chạy qua xem xét, nhìn thấy một ít mảnh thuốc nổ bay lả tả, chắc hẳn là thứ còn sót lại trên người ả. Ai cũng lạnh toát không ngờ trên người mụ Lệ còn dấu thuốc nổ. Lúc này, Sở Thiên đã đi khá xa, thần sắc cô đơn, ngân nga nhỏ nhẹ giai điêu mà Bàn Đại Hải đánh đàn - Ngư chu Xướng văn. Đêm tối rất yên tĩnh. Sở Thiên thầm nghĩ, về sau đêm Thượng Hải càng yên tĩnh, Tương bang bị diệt, đám Trưởng Tôn Cẩn Thành cũng về Tây Thiên, tương lai còn có ai có thể chống lại Soái quân? Đã không có đối thủ trên giang hồ, có hay không cảm thấy tịch mịch? Bàn Đại Hải an lành chết trong tay mình, còn mình thì khi kết thúc ra sao? Vân Thủy sơn cư, Sở Thiên nhìn Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội rất vui mừng, tâm tình mất mác cũng được chút an ủi. Đêm nay, mình cứu thoát hai chị em Tiêu gia nhưng tâm trạng Bát gia vẫn không khá hơn là bao. Sau khi Bát gia nói chuyện cùng hai chị em, liền tới cạnh Sở Thiên, mang theo nụ cười nói: - Sở Thiên, cha nuôi có một chuyện muốn nhờ. Sở Thiên vội cung kính mở miệng trả lời: - Cha có việc gì cứ dặn dò, chỉ cần Sở Thiên có thể, Sở Thiên nhất định sẽ dốc toàn lực. Bát gia gật đầu, bảo chú Trung mang một bát canh gà hầm nhâm sâm cho Sở Thiên, rồi nói: -Cha muốn giao Thanh bang cho con, hợp nhất với Soái quân cũng được, tách ra quản lý cũng không sao, cha cũng không có ý kiến. Bên cạnh, Hải Tử cùng Quang Tử rất kinh ngạc, không thể tưởng được Bát gia muốn giao lại Thanh bang cho Sở Thiên, thậm chí thể hợp với Soái quân, xem ra Bát gia muốn nương tựa vào Sở Thiên rồi. Sở Thiên dường như đã đoán trước việc này, trên mặt không có chút nào biến hóa, bình tĩnh trả lời: - Tốt, con sẽ hợp Thanh bang với Soái quân. Lập tức nói với Hải Tử: - Anh Hải, chuyện này anh tới xử lý nhé. - Thiếu soái, còn có chúng tôi thì sao? Thiên Lang giáo Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn không biết tới từ lúc nào hào sảng cười cười nói: - Thiếu soái, cậu cũng không nên chỉ hợp mỗi Thanh bang, Thiên Lang giáo chúng tôi cũng chờ cậu tới quản lý đây. Sở Thiên đoán được việc Thiên Lang giáo sẽ quy thuận Soái quân nhưng không nghĩ sẽ sớm như thế này, mình vừa tiêu diệt Trưởng Tôn Cẩn Thành, Đặng Siêu đã xuất hiện ở Vân Thủy sơn cư có thể thấy ông già này luôn chú ý nhất cử nhất động của Soái quân. Bất quá, trong mắt Sở Thiên, Đặng Siêu và Hắc Tiễn đêu là hán tử có khí phách, đáng giá kết giao làm bạn, vì vậy cười cười nói: - Đặng giáo chủ cứ đùa? Thiên Lang giáo hai trăm anh em, mỗi người đều là đàn ông nhiệt huyết, Soái quân sao có thể dung hợp được? - Ha ha ha, Thiếu soái mới là nói đùa, chúng tôi Thiên Lang giáo toàn thể trên dưới đều kính trọng cách làm người và thân thủ của Thiếu soái, sớm đã có ý kết giao. Đặng Siêu ho khan vài tiếng, tiếp tục mở miệng nói: - Huống chi Đặng Siêu ngày càng lớn tuổi, thật sự khó lòng thống soái hết hai trăm huynh đệ, nếu như tùy ý phóng túng bọn họ lại sợ lạnh tâm nam nhi nhiệt huyết, hư mất quy củ giang hồ, cho nên Đặng Siêu khẩn cầu nhân nghĩa của Thiếu soái cho chúng tôi quy thuận. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Sau khi nói xong, Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn quỳ xuống. Sở Thiên nhanh chóng đỡ bọn họ dậy, thở dài, nói: - Đặng giáo chủ đạo nghĩa sâu xa, thật sự khiến cho Sở Thiên xấu hổ, vậy mà Đặng giáo chủ hào khí, Sở Thiên làm sao có thể keo kiệt? Lại vỗ vỗ bả vai Đặng Siêu nói: - Từ nay, anh em Thiên Lang giáo chính là anh em của Sở Thiên, anh em Soái quân chính là anh em của Thiên Lang giáo. - Tạ ơn Thiếu soái. Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn cùng nhau cảm tạ, giọng nói rất vui mừng. Hải Tử và Quang Tử tưởng mình đang mơ, ông trời ơi, Thiên Lang giáo cũng quy thuận Soái quân, từ nay Soái quân tại Thượng Hải hoàn toàn có thể tung hoành ngang dọc. Tam đệ thật sự lợi hại, một tháng đã thay đổi toàn bộ trật tự xã hội đen ở Thượng Hải, biến Soái quân từ trăm người lên ngàn người thật sự không thể tưởng tượng được. Lúc trước, Hải Tử và Quang Tử kết bái với Sở Thiên là hành động sáng suốt nhất trong đời bọn họ. Sở Thiên khẽ mỉm cười, nói với Hải Tử: - Anh Hải, cụ thể anh bàn lại với Đặng giáo chủ, nhưng có hai cái điều kiện tiên quyết, Thiên Lang giáo địa bàn tuyệt đối không thay đổi, Thiên Lang giáo nhân thủ tuyệt đối không chia rẽ. Đặng Siêu cùng Hắc Tiễn lại cảm thấy rất sung sướng, Thiếu soái quả nhiên là nhân trung chi long, đối nhân xử thế hợp lý hợp tình, thuộc hạ làm sao sẽ không dốc sức liều mạng vì hắn? Bát gia và chú Trung nhìn nhau, khóe miệng cười vui vẻ, từ đêm nay, thiên hạ Thượng Hải không bao giờ còn có cái gì Tương bang, bang Đầu Búa mà chỉ còn có Soái quân. Đêm nay, Sở Thiên không có trở về Thủy Tạ Hoa Đô mà ở lại Vân Thủy sơn cư. Đêm nay, hắn thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi không muốn cử động nữa. Hải Tử cùng Quang Tử cũng không rời đi, tinh thần toả sáng lôi kéo đám Đăng Siêu xuống nhà uống rượu, chỉ một lát đã thành người một nhà, đã thành anh em. Mọi người thần sắc đều lộ ra vẻ hưng phấn, muốn nghênh đón một ngày mới đến, một ngày mới khác các ngày khác sắp tới. Sở Thiên muốn chìm vào giấc ngủ nhưng lại không ngủ được. Bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lập tức một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn tiến tới, quay người đóng cửa lại. Sở Thiên mỉm cười, mùi hương của Tiêu Tư Nhu ào ạt tràn ngập mũi, còn chưa có mở miệng nói chuyện, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn này đã chui vào trong chăn Sở Thiên, thân hình mềm mại như rắn cuốn lấy thân thể Sở Thiên, Sở Thiên muốn đẩy cô ra, ai biết cô gái nhỏ này lại quấn càng là chặt, bàn tay mềm mại nắm vào nơi nguyên thủy lập tức phản ứng của Sở Thiên. - Nhớ nha, em lại câu dẫn anh… Sở Thiên mỉm cười, tay lại không nhàn rỗi, đêm dài dài đằng đẵng, thất lạc luôn cần an ủi, hư không luôn cần bổ sung.(DG: các bác tự hiểu em không nói gì thêm nhé) Một lát sau, thân thể bóng loáng của hai người đã cuốn chặt lấy nhau, Sở Thiên nhắm mắt lại, vuốt ve lấy chiếc đùi ngọc ngà, trơn nhẵn, có tiếng 'Uhm'nhỏ nhẹ, hạ thân động một cái, tiến quân thần tốc. Bỗng nhiên, Sở Thiên thấy là lạ, động tác dừng lại, con mắt mở ra, bất đắc dĩ nói: - Niệm Nhu, tại sao em lại giả làm chị mình? Tiêu Niệm Nhu bị Sở Thiên phát hiện, cười yếu ớt, ôn nhu nói: - Vì sao chỉ có chị em là tốt, em sao không bằng chị chứ? Chị em thích anh, em thích anh cũng không kém chị. Nói xong, chịu đựng đau đớn, ngồi mạnh xuống, nước mắt chậm rãi nhỏ lên lồng ngực Sở Thiên, nóng hổi, nóng hổi đấy, khiến cho Sở Thiên rất áy náy.(DG: thích em này nha. Biên: Được, ông này hợp cạ mình) - Em đừng khóc, là lỗi của anh. Sở Thiên thở dài, rất áy náy, do mình chủ quan đã tước đoạt đi trinh tiết của Niệm Nhu, lại thấy dòng lệ của Niệm Nhu, làm sao không đau lòng? - Anh ngốc ơi, đó là nước mắt hạnh phúc. Tiêu Niệm Nhu thấp giọng, nỉ non ôn nhu. - Sao có thể? Anh không thể hứa với em điều gì, không cách nào cho em một tình yêu trọn vẹn, sao em phải tự làm khó mình như vậy. Sở Thiên lắc đầu nói, mình tương lai không biết sẽ ra sao, làm sao có thể hứa hẹn với côcô ấy. Nếu như nói Sở Thiên không thích Niệm Nhu đó là giả dối; nếu như nói Sở Thiên chỉ thích Niệm Nhu đó cũng là giả dối. - Em không cần biết sau này ra sao, cũng không cần anh hứa hẹn điều gì, em chỉ muốn anh bây giờ. Tiêu Niệm Nhu thanh âm rất ôn nhu, mềm mại lại để cho Sở Thiên tim đau nhức: - Đừng như thế? Sở Thiên không nói gì, tay trái trái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tay phải ôm lấy bờ eo của cô soa nhẹ, đặt một nụ hôn mãnh liệt lên đôi môi đỏ thắm của cô; sau đó, hai người giao hòa vào nhau, đêm nay là đêm khắc cốt ghi tâm của hai người. Ngoài cửa, một bóng hình đang yên lặng đứng nhìn, nước mắt chảy lăn dài trên má, cô không có mở cửa ra, quay người nhẹ nhàng ly khai, ai cũng không biết cô đã tới, cũng chẳng ai biết cô đã rời đi.