Sở Thiên ngủ nướng tới tận mười một giờ trưa mới rời giường, hắn không biết Niệm Nhu đã rời đi lúc nào; nhìn chiếc giường ga trải giường màu lam, lưu lại vệt máu đỏ tươi như hoa mai, Sở Thiên lại cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng thở dài.
Sở Thiên luyện một chút nội công, vệ sinh sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề mới chậm rãi xuống lầu. Đại sảnh lầu một không có Hải Tử, Quang Tử cùng Đặng Siêu, có lẽ bọn họ còn bận rộn đi làm việc. Thiên Lang giáo hơn hai trăm người quy thuận cũng không là chuyện nhỏ, mọi mặt đều phải chu toàn, miễn cho việc nảy sinh những điều không đáng có, làm gương cho Thiên Hùng bang, Bá Đao bang cũng không có khúc mắc gì khi quy thuận Soái quân.
Trên ghế salon đại sảnh, Bát gia cùng hai chị em Tiêu gia đang xem tivi, vừa xem vừa nói chuyện phiếm. Sở Thiên thầm thấy may mắn, may mắn tối hôm qua cứu thoát hai chị em Tiêu gia nếu không Bát gia càng thêm khổ sở, xem ra niềm vui bên gia đình là điều hạnh phúc nhất đối với Bát gia.
Hôm nay, Bát gia thật cao hứng, thấy Sở Thiên đi xuống, khuôn mặt tươi cười sáng lạn, bên cạnh Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu cười như hoa đào mùa xuân, sáng chói lại khiến Sở Thiên thấy bồn chồn, chẳng lẽ tối hôm qua là mình mộng xuân? Vì cái gì Tiêu Niệm Nhu không có sự thay đổi, còn có thể cười vui vẻ đối với mình như vậy? Sở Thiên tăng thêm dũng khí, cười hỏi:
- Cha, có chuyện gì khiến cha vui vẻ như thế?
Tiêu Tư Nhu nhìn Sở Thiên, bí hiểm nói:
- Bố em muốn gả em gái cho anh nên mới vui vẻ như vậy.
Tiêu Niệm Nhu mặt đỏ bừng, có tật giật mình đánh chị mình, vội vàng nói:
- Chị xấu lắm, ăn hiếp em với anh Sở Thiên.
Sở Thiên giật mình, cười cười, không nói gì, khi không hiểu chuyện gì tốt nhất không nên mở miệng, tránh việc mình bị bắt thóp.
Bát gia không nói gì, chỉ cười cười, nhẹ nhàng trách Tiêu Tư Nhu:
- Nghịch ngợm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bát gia còn chưa có mở miệng nói ra nguyên nhân, chú Trung bên cạnh đã mở miệng cướp lời:
- Thiếu gia còn không biết, thành tích thi tuyển sinh Đại học (ở TQ thì thi đại học và tốt nghiệp THPT là 1 nên mình chỉ đ ể là thi ĐH thôi) đã công bố, hai vị tiểu thư đều đã xem điểm rồi, điểm cũng không tệ, dựa theo điểm chuẩn các năm trước việc trúng tuyển vào đại học tốt nhất ở Thượng Hải đều không có vấn đề, thiếu gia nói xem, lão gia cùng tiểu thư làm sao không vui cho được?
Sở Thiên gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn chếch qua Tiêu Tư Nhu, cô gái nhỏ này thiếu chút nữa hù chết mình, trừng mắt nhìn nàng. Tiêu Tư Nhu lại hất hất bộ phận tựa như không cong muốn khiêu khích.
Bát gia rất vui vẻ, nói:
- Đúng vậy, không nghĩ tới hai đứa con gái này lại giỏi như thế, thi đạt điểm khiến cha được mở rộng tầm mắt, thật sự là Tiêu gia tổ tiên tích đức, hôm nào phải cẩn thận tạ lễ.
Sở Thiên khẽ gật đầu, thấy được tầm quan trọng của kỳ thi Đại học ở nước này. Kỳ thật với tài lực của Bát gia đừng nói là đại học hạng nhất trong nước, chính là đại học hạng nhất nước ngoài Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu cũng có thể đi đọc, nhưng thật không ngờ, Bát gia à hai chị em Tiêu gia bởi vì kỳ thi Đại Học đạt điểm cao mà vui mừng như thế. Chẳng trách, lúc trước mấy thằng ranh con lớp mười ba trung học Thiên Đô thành tích tăng lên mà các vị phụ huynh học sinh lớp mười ba xưng mình thành thần rồi. Ban đầu mình nghĩ mãi cũng không hiểu, hiện tại nhìn thấy Bát gia vốn ổn trọng cũng như vậy, các phụ huynh khác càng không thể ngoại lệ rồi.
Không biết kết quả ba mươi sáu học sinh lớp mười ba ra sao? Sở Thiên bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, dù gì đó cũng là chuyện đầu tiên chính thức mình làm.
- Tin vắn trong kỳ thi Đại Học vừa qua, hôm qua kết quả của các thí sinh trong kỳ thi Đại Học đã được công bố, theo nhận xét của Bộ giáo dục, năm nay chỉnh thể thí sinh trình độ so với những năm trước cao hơn, cụ thể tổng điểm cao hơn khoảng 20% so với trung bình các năm trước. Trong đó, có một học sinh ở thành phố Nghi Tân thi đạt điểm tuyệt đối, càng khiến mọi người khiếp sợ là thí sinh này chỉ dùng chữ giáp cốt để viết, trải qua sự giám định hơn tám trăm chữ của năm vị chuyên gia nghiên cứu chữ cổ đại thì thí sinh này về việc sử dụng chữ giáp cốt đã đạt tới bậc đại sư. Sau khi phiên dịch, chỉnh lý thành quyển, ba vị chuyên gia chấm điểm của Bộ giáo dục cho thấy bài văn: toàn văn nước chảy mây trôi, hành văn lưu loát, ý tứ nhìn xa trông rộng, thật là bài văn trăm năm khó gặp, nhất trí cho điểm tuyệt đối. Thông tin chính xác.
Nữ BTV xinh đẹp của đài TV3 đang giới thiệu một cách rất say xưa, hồ hởi giống như thí sinh kia là người nhà của mình vậy.
(* Chữ giáp cốt: Giáp cốt văn (chữ Hán: 甲骨文) là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán. Giáp cốt văn mỗi giai đoạn đều có sự khác nhau, giáp cốt văn thời Vũ Đinh được xem như hoàn chỉnh nhất, và cũng có số lượng lớn nhất được phát hiện. Xem chi tiết tại: <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1p_c%E1%BB%91t_v%C4%83n" target="_blank">Giáp cốt văn – Wikipedia tiếng Việt</a>)
Bát gia xem tin tức gật đầu, không thể tưởng được Hoa Hạ lại xuất hiện một nhân tài như thế, hiện tại thiên hạ là của thanh niên, vì vậy hít sâu nói:
- Bát gia già thật rồi, không thể tưởng được nhân tài của Hoa Hạ trong kỳ thi Đại Học mà biết chữ giáp cốt, thậm chí có thể sử dụng chữ giáp cốt làm ra bài văn nước chảy mây trôi, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu đã tham gia kỳ thi Đại Học, tất nhiên biết rõ năm nay kỳ thi Đại Học đề khó hay dễ, nghe tin tức cũng rất chấn động, tất cả đồng thanh nói:
- Tên nhóc kia lần này thật sự có danh tiếng lớn rồi, không cần vài ngày danh chấn Thần Châu.
Sở Thiên mỉm cười, ánh mắt khiêm tốn nói:
- Không có khoa trương như vậy chứ? Chẳng qua là kỳ thi Đại học thôi mà.
Tiêu Tư Nhu nhìn thoáng qua Sở Thiên, lắc đầu, nở nụ cười mỉm nói:
- Anh không biết chứ, kỳ thi Đại Học cùng loại với khoa cử ngày xưa, đạt điểm tuyệt đối nhất định là thủ khoa kỳ thi Đại học, nếu như trước kia chính là trạng nguyên Kim Bảng rồi..., anh nói vinh dự hay không vinh dự, thơ cổ chẳng đã viết:
"Thập niên hàn phong vô nhân trí. Nhất cử thành danh thiên hạ chí."
(Tạm dịch: Mười năm gió lạnh không người biết. Một lần thành danh thiên hạ biết).
Tiêu Niệm Nhu cười cười, ánh mắt thể hiện sự yêu thương, ôn nhu nói:
- Đáng tiếc, anh không thi Đại học, nếu không với chí thông minh của anh vị trí thủ khoa sao có thể tuột khỏi tay.
Tiêu Tư Nhu ánh mắt phức tạp ngắm nhìn em gái, thầm thở dài, cô gái nhỏ này thật sự đã quá yêu Sở Thiên.Tối hôm qua Tiêu Tư Nhu thấy em mình lén lút từ trong phòng đi ra, mình đi tới bàn trang điểm mới phát hiện nước hoa của mình bị dùng hết một phần ba. Tiêu Tư Nhu luôn luôn hiểu rõ em mình thích hương chanh làm sao sẽ dùng hương hoa lan của mình? Vì vậy nghi ngờ ý đồ của Tiêu Niệm Nhu, về sau nhìn thấy con bé lặng lẽ đi vào phòng Sở Thiên, suy nghĩ một lát, mới hiểu được con bé dùng nước hoa giả mạo mình đi quyến rũ Sở Thiên. Khi cô đi tới thì đã chậm một bước, hận không thể xông vào chất vấn nhưng thấy tình cảm chân thành của em gái, hơn nữa Sở Thiên không sai, lại nghe được lời tỏ tình tan nát cõi lòng, Tiêu Tư Nhu yên lặng, nước mắt chảy ra rồi lặng lẽ rời đi.
Cả đêm gối đầu một mình khó ngủ, Tiêu Tư Nhu đã nghĩ thông suốt, cô đã hiểu Sở Thiên là một người đàn ông xuất sắc không thể thuộc về một mình mình. Cuộc sống của Sở Thiên trong tương lai nhất định sẽ còn rất nhiều cô gái thiêu thân vào yêu mến Sở Thiên, nếu như mình quá mức so đo chỉ sợ rốt cuộc khó nắm lấy Sở Thiên, anh ấy sẽ như nước chảy qua khe, một mảnh góc áo cũng sẽ không lưu lại khiến mình hối hận về sau, chẳng bằng như em mình không lo nghĩ tới tương lai, cũng chẳng cần hứa hẹn chỉ cần biết hiện tại.
Đúng vậy, không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng có được; nếu như Sở Thiên là ngọn lửa thiêu đốt, mình sẽ làm con thiêu thân ngu ngốc. Tiêu Tư Nhu nhàn nhạt nghĩ đến, chút cảm xúc đau thương cuối cùng tan dần.
Sở Thiên tự nhiên không biết Tiêu Tư Nhu đã đấu tranh tư tưởng nhiều như vậy, nhận lấy một chén trà chú Trung pha, thổi lá trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, miệng đầy mùi thơm ngát, thầm khen, quả nhiên là một nghìn tám trăm một lạng – Thanh Hương Quan Âm, là cực phẩm trong các loại trà.
Bát gia nghe thấy Tiêu Niệm Nhu nói rất đồng ý, hứng thú mở miệng:
- Sở Thiên, sang năm kỳ thi Đại Học cha giúp con báo danh? Có lẽ con cũng sẽ làm nên kỳ tích khiến ban giám khảo sửng sốt.
Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu vỗ tay, đồng thanh nói:
- Tốt, ý hay đấy, đến lúc đó chúng ta cùng học đại học, như vậy có thể làm tiểu sư đệ của ta rồi, đến đây nào, nghe lời, gọi một tiếng tiểu sư tỷ.
Chị em Tiêu gia trở nên hưng phấn lên rồi.
Sở Thiên thấy Bát gia nhìn mình, sờ mũi, ngượng ngùng nói:
- Cha, kỳ thật con cũng tham gia kỳ thi Đại Học năm nay.
Bát gia cùng hai chị em Tiêu gia nghe Sở Thiên nói cũng tham gia kỳ thi, lập tức hứng thú, Bát gia vội mở miệng:
- Sở Thiên, con cũng dự thi hả? Nhanh xem điểm đi, xem trúng tuyển trường nào, ta đoán con qua khảo thí chính quy không có vấn đề gì.
Tiêu Niệm Nhu nhanh như chớp cầm lấy điện thoại, nói:
- Số báo danh của anh là bao nhiêu.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười nói:
- Không cần xem đâu.
Bát gia kỳ quái nhìn Sở Thiên, nghi hoặc hỏi:
- Sao không cần xem điểm? Thi không tốt sao?
Sở Thiên lại nhấp một ngụm trà, khiêm tốn nói:
- Con cũng vừa mới biết.
Sau đó, hướng lên màn hình Tv.
Hai chị em Tiêu gia không kịp phản ứng, Bát gia nhìn cái TV, lập tức nghĩ đến tin tức kỳ thi Đại Học, vui sướng đứng lên, nói:
- Sở Thiên, có phải thí sinh thủ khoa, thiên tài đạt điểm tuyệt đối là con? Sử dụng chữ giáp cốt để làm bài cũng là con? Ai nha.
Bát gia vỗ xuống đầu của mình, hưng phấn khó tin nói:
- Cha sớm nên đoán được là con chứ, dưới gầm trời này ở đâu còn có thể tìm ra người trăm năm kỳ tài như vậy?
Chú Trung nhanh vịn lấy Bát gia, nhưng trên mặt cũng đầy vẻ dị thường cao hứng, thiếu gia là nhân trung chi long, chỉ có trên trời mới có, dưới đất tựu thấy mấy lần.
- Cái gì? Anh là người đạt điểm tuyệt đối - Thủ khoa?
Chị em Tiêu gia sững sờ, lúc này mới kịp ngây ngốc phản ứng, Sở Thiên, người trẻ tuổi tài cao Thiếu soái, hoàng đế ngầm ở Thượng Hải, lại còn là thủ khoa kỳ thi Đại học, đạt điểm tuyệt đối, làm bài bằng chữ giáp cốt, trên thế giới có gì tốt tất cả cứ tập trung hết trên người Sở Thiên, ông trời sao không công bằng như vậy, tạo nên người hoàn mỹ như vậy? Trách không được mình yêu anh ấy điên cuồng như vậy.
Sở Thiên lần thứ hai gật đầu, vuốt vuốt mũi, nở nụ cười khiêm tốn, sau đó vẫy tay với Tiêu Niệm Nhu, nói:
- Niệm Nhu, cho anh mượn điện thoại, anh muốn gọi điện hỏi thăm kết quả của ba mươi sáu học sinh kia thế nào.
- Cái gì? Còn có học sinh? Ba mươi sáu người?
Cha con Tiêu gia tất cả đồng thanh hét lên, tỏ ra vẻ khiếp sợ.
Sở Thiên le lưỡi, kể lại chuyện mình làm ở trung học Thiên Đô cho Bát gia và hai chị em. Bọn họ nghe được liền líu lưỡi. Hai chị em Tiêu gia một lần nữa âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này nhất định không lấy được Sở Thiên thì không lấy chồng, vô luận Sở Thiên có bao nhiêu thiếu nữ mình cũng phải chen vào đi, tranh được một chỗ cắm dùi, đàn ông tốt như vậy làm sao có thể buông tha đơn giản?
Điện thoại cho Lý Trung Hoa rất khó, Sở Thiên gọi tới lần thứ ba mới gặp được. Liễu Trung Hoa nghe thấy giọng Sở Thiên, liền trở nên hưng phấn, nói không ra lời:
- Sở Thiên, em đang ở đâu? Em có biết bây giờ em danh chấn Thần Châu rồi không hả? Rất nhiều phóng viên báo đài đứng trước cửa trung học Thiên Đô chờ phỏng vấn. Hôm nay trung học Thiên Đô cực nổi tiếng rồi, hiệu trưởng vui đến nỗi cả đêm không ngủ được rồi.
Sở Thiên kinh ngạc, nói:
- Nhanh như vậy? Thành tích thi Đại học vừa mới có mà.
Liễu Trung Hoa không thể khống chế được sự vui mừng, nói:
- Đương nhiên, không chỉ bởi vì em được thủ khoa, đạt điểm tuyệt đối, chưa từng có trong lịch sử, hơn nữa chữ giáp cốt khiến cho nhà nước rất coi trọng. Mặt khác, em có biết hay không, thành tích của các học sinh lớp mười ba khác?
Sở Thiên lắc đầu, mình gọi cuộc điện thoại này chính là để hỏi thành tích bọn họ, nói:
- Em không biết, không biết bọn họ thi cử thế nào nữa?
Liễu Trung Hoa khẽ thở dài, giọng nói tràn ngập tán thưởng, nói:
- Sở Thiên, nếu như em không phải là thiên tài thì cái thế giới này cũng chẳng có thiên tài, ba mưới sáu học sinh đều trúng tuyển chính quy, gia đình bọn họ tìm em suốt, lễ vật còn nặng hơn cả so với hiệu trưởng, còn nói muốn đặt một pho tượng ở trường cho em nữa.
Liễu Trung Hoa lại nhớ tới một chuyện, nói:
- Sở Thiên, khi nào em có thể trở về? Hiệu trưởng muốn gặp em để làm báo cáo và trao đổi kinh nghiệm, các phóng viên cũng cần phỏng vấn em, phụ huynh cũng muốn khoản đãi em, thậm chí thị trưởng cũng muốn gặp em.
Sở Thiên nghe thấy tất cả đều trúng tuyển chính quy trong lòng cảm thấy đắc ý một chút, nhưng sau đó nghe mấy chuyện kia khiến hắn giật thót, mấy chuyện đó sẽ giày vò mình chết,vội mở miệng:
- Thầy Liễu, phiền toái thầy giúp em từ chối những món quà; cả thế giới muốn tìm em em càng không thể trở về, thầy biết mà, em không thích mấy truyện đó.
Cảm thán một câu:
- Hiện tại mới thấy, nhiều khi nổi danh quá cũng không phải là chuyện tốt.
Liễu Trung Hoa nghe thấy vậy cười, nói:
- Thầy sớm biết em sẽ nói vậy, yên tâm đi, thầy sẽ giúp em đối phó. Đúng rồi, Sở Thiên.
Liễu Trung Hoa chần chờ một chút, nói:
- Có một việc không biết em có thể giúp đỡ không?
Sở Thiên thấy Liễu Trung Hoa do dự, biết rằng nếu không phải việc bất đắc dĩ, sẽ không cầu mình, vì vậy nói:
- Thầy Liễu, có chuyện gì cứ nói, Sở Thiên sẽ cố hết sức.
Liễu Trung Hoa suy nghĩ một chút, nói:
- Thầy có một người bạn tốt lâu năm, là một vị giáo sư khảo cổ học, gần đây ông ấy tìm được một tấm bản đồ, trên đó đều là văn tự cổ đại, nghiên cứu rất lâu cũng không hiểu hết được.Thầy nghĩ, em có trình độ chữ giáp cốt cực hạn có lẽ sẽ hiểu được. Buổi sáng nhắc tới em, ông ấy cảm thấy rất hứng thú, muốn thầy giới thiệu em cho ông ấy, không biết em có thể giúp ông ấy xem qua một chút?
Sở Thiên nghe xong, đây chỉ là chuyện nhỏ, cười cười nói:
- Chuyện của thầy chính là chuyện của Sở Thiên, em cho thầy số điện thoại và địa chỉ, thầy bảo bạn thầy tới Thượng Hải tìm em nhé.
Liễu Trung Hoa mừng rỡ cảm ơn Sở Thiên, ghi số điện thoại và địa chỉ mới cúp máy.
Sở Thiên đặt điện thoại xuống, chứng kiến chị em Tiêu gia đang nhìn mình chằm chằm thì nói qua nội dung một chút, miễn cho hai cái này cô gái nhỏ cuốn lấy mình để hỏi.
Chị em Tiêu gia nghe xong, cũng không có vì Sở Thiên che dấu thành tích huy hoàng mà buồn bực, trái lại có cái cảm giác tự hào vì chồng đạt thành tích cao, tựa hồ thành công của Sở Thiên chính là thành công của các cô, Sở Thiên kiêu ngạo chính là các cô kiêu ngạo, cho nên trên mặt hai người đều hàm ẩn lấy đắc ý, còn có sự yêu mến vô hạn.
Bát gia sau khi nghe xong, đứng lên bảo chú Trung:
- Trưa nay, mổ lợn.
[hide]
... Sở Thiên lần này thật sự ngủ đến giữa trưa mười một giờ mới rời giường, liền Tiêu Niệm Nhu lúc nào rời đi đấy, hắn đều không có cảm giác, nhìn xem màu xanh da trời trên giường đơn, rơi lả tả như hoa mai vết máu, Sở Thiên tâm xẹt qua một tia áy náy, nhẹ nhàng thở dài.
Sở Thiên luyện qua công, rửa sạch hoàn tất, ăn mặc chỉnh tề mới chậm rãi xuống lầu, lầu một đại sảnh đã sớm không thấy Hải Tử cùng Quang Tử, Đặng Siêu bọn hắn, đoán chừng đều là vội vàng an bài tương lai sự tình, Thiên Lang giáo hơn hai trăm người quy thuận cũng không là chuyện nhỏ, lúc nãy phương diện mặt đều cần chiếu cố chu toàn, miễn cho sinh ra mặt khác chi tiết, hơn nữa đây cũng là lập tốt ví dụ, cho Thiên Hùng bang, Phách Đao hội nảy sinh cái hướng dẫn tác dụng, để cho bọn họ cũng không hề khúc mắc quy thuận Soái quân.
Đại sảnh trên ghế sa lon, Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội bên cạnh nhìn xem TV, bên cạnh đàm tiếu, Sở Thiên may mắn, may mắn tối hôm qua cứu ra Tiêu gia tỷ muội, nếu không Bát gia đã sớm tiều tụy không được, xem ra cái này niềm vui gia đình quả thực đúng Bát gia hạnh phúc lớn nhất.
Bát gia hôm nay thật cao hứng, nhìn thấy Sở Thiên xuống lầu đến, dáng tươi cười càng là sáng lạn, bên cạnh Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu trên mặt cũng cười như mùa xuân hoa đào, sáng chói lại để cho Sở Thiên trong lòng rất bồn chồn, chẳng lẽ tối hôm qua chính mình chẳng qua là làm cái mộng xuân? Vì cái gì Tiêu Niệm Nhu trên mặt không hề biến hóa, đối với mình còn có thể cười đến sáng lạn đâu này? Sở Thiên cường tráng tăng thêm lòng dũng cảm, mở miệng hỏi: “Nghĩa phụ, sự tình gì lại để cho nhĩ lão nhân gia cao hứng như vậy à?”
Tiêu Tư Nhu nhìn một cái Sở Thiên, không hiểu thấu nhảy ra một câu: “Phụ thân muốn đem muội muội gả cho ngươi rồi, cho nên chúng ta mới cao hứng như vậy.”
Tiêu Niệm Nhu mặt lập tức trở nên đỏ bừng, có tật giật mình truy đánh lấy Tiêu Tư Nhu, trong miệng hô hào: “Tỷ tỷ rất xấu, khi dễ ta cùng làm ca ca.”
Sở Thiên trong nội tâm cũng lộp bộp một chút, cười cười, không nói gì, tại không rõ lãng dưới tình huống, ngàn vạn không thể lắm miệng, miễn cho chính mình lòi đuôi.
Bát gia không có quá lâu nói cái gì, chẳng qua là cười cười, đối với Tiêu Tư Nhu nhẹ nhàng nói câu: “Nghịch ngợm.”
Bát gia còn không có mở miệng nói ra nguyên nhân, bên cạnh Trung thúc cướp mở miệng, nói: “Thiếu gia có chỗ không biết, thành tích thi tốt nghiệp trung học đã công bố, hai vị tiểu thư đều điều tra điểm rồi, khảo thi coi như không tệ, dựa theo những năm qua trúng tuyển điểm đoán chừng, Thượng Hải tốt nhất hàng hiệu đại học đều không có vấn đề, ngươi nói, lão gia cùng tiểu thư làm sao sẽ mất hứng đâu này?”
Sở Thiên thật dài nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt xéo qua nhìn lướt qua Tiêu Tư Nhu, cô gái nhỏ này thiếu chút nữa hù chết chính mình, vì vậy trừng hắn liếc, Tiêu Tư Nhu lại khiêu khích tựa như không cong bộ ngực.
Bát gia thần sắc rất là hưng phấn, nói: “Đúng vậy a, không nghĩ tới hai ta đứa con gái mạnh mẻ như vậy, khảo thi nhượng lại ta mở rộng tầm mắt điểm, thật sự là Tiêu gia tổ tiên tích đức a..., hôm nào muốn hảo hảo còn thần.”
Sở Thiên khẽ gật đầu, lần nữa cảm giác được thiên triều kỳ thi đại học tầm quan trọng, kỳ thật dùng Bát gia thực lực tài lực, đừng nói là trong nước nhất lưu đại học, chính là nước ngoài nhất lưu đại học, Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu cũng có thể đi đọc, nhưng thật không ngờ, Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội hội bởi vì kỳ thi đại học điểm nổi tiếng mà vui mừng lộ rõ trên nét mặt, trách không được, lúc trước Thiên Đô trung học mười ba lớp những cái... Kia thằng ranh con thành tích bay lên về sau, mười ba lớp gia trưởng hầu như đều đem mình làm thần giống nhau đã bái, bắt đầu còn có chút nghĩ mãi mà không rõ. Hiện tại nhìn thấy ổn trọng Bát gia cũng như này, mặt khác gia trưởng càng không thể ngoại lệ rồi.
Không biết mười ba lớp ba mươi sáu vị trí đệ tử khảo thi thế nào? Sở Thiên bỗng nhiên hứng thú, dù sao đó là chính mình làm đệ nhất kiện chính sự.
“Hiện tại thông báo một cái kỳ thi đại học tin ngắn, ngàn vạn kỳ thi đại học thí sinh thành tích hôm qua đã công bố, theo Bộ giáo dục phát ngôn nhân xưng, năm nay chỉnh thể thí sinh trình độ so những năm qua cũng cao hơn, chỉnh thể thành tích cũng đề cao ' tả hữu, một tên trong đó Nghi Tân thành phố thí sinh càng là khảo thi ra lại để cho cả nước mọi người khiếp sợ điểm, khoa khoa max điểm, càng làm cho người xưng tuyệt chính là, vị thí sinh này viết văn chỉ dùng để giáp cốt văn đáp lại, trải qua năm vị chữ cổ nghiên cứu chuyên gia đối với hơn tám trăm chữ giáp cốt văn hơn ngày cân nhắc, nhất trí cho rằng nên thí sinh giáp cốt văn tạo nghệ đã đạt tới trong nước cực hạn cấp bậc đại sư, trải qua phiên dịch về sau, ba vị Bộ giáo dục chuyên gia liền cả quyển sách viết văn tiến hành chấm điểm, toàn văn nước chảy mây trôi, công tác liên tục, lập ý nhìn xa trông rộng, đúng là trăm năm khó được tốt văn, nhất trí đánh cho max điểm. Cụ thể tin tức, sau đó lưu ý.” Thiên triều TV đài một vị xinh đẹp nữ nhân vật chính truyền bá đang mở cờ trong bụng giải thích lấy, giống như vị kia thí sinh đúng chính cô ta hoặc là thân thích giống nhau.
Bát gia vừa nhìn lấy tin tức bên cạnh gật đầu, không thể tưởng được Hoa Hạ ra hết nhân tài a..., xem ra hiện tại thật là người trẻ tuổi đích thiên hạ rồi, vì vậy hít câu: “Xem ra Bát gia già thật rồi, không thể tưởng được Hoa Hạ ra hết tinh anh, tuổi còn trẻ kỳ thi đại học thí sinh vậy mà nhận biết giáp cốt văn, thậm chí có thể sử dụng giáp cốt văn làm ra nước chảy mây trôi văn vẻ, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a...”
Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu đã tham gia kỳ thi đại học, tự nhiên biết rõ năm nay kỳ thi đại học đề mục khó dễ, nghe tin tức tự nhiên cũng là vô cùng khiếp sợ, trăm miệng một lời nói: “Tiểu tử kia lần này thật sự là ra cố gắng hết sức danh tiếng rồi, không cần vài ngày, với danh chấn Thần Châu.”
Sở Thiên mỉm cười, ánh mắt có chút khiêm tốn nói: “Không có khoa trương như vậy chứ? Chẳng qua là kỳ thi đại học mà thôi.”
Tiêu Tư Nhu nhìn thoáng qua Sở Thiên, lắc đầu, mang theo nhàn nhạt dáng tươi cười nói: “Làm ca ca là có chỗ không biết, kỳ thi đại học cùng loại với trước kia khoa cử cuộc thi, khoa khoa max điểm, nhất định là kỳ thi đại học trạng nguyên, đổi thành trước kia chính là Kim Bảng trạng nguyên a..., ngươi nói phong quang không phong quang, thơ cổ không phải có nói sao? Mười năm gian khổ học tập không người biết, một lần hành động thành danh thiên hạ biết.”
Tiêu Niệm Nhu ôn nhu cười cười, ánh mắt có không nói ra được ý nghĩ - yêu thương, ôn nhu nói: “Đáng tiếc, làm ca ca không có kỳ thi đại học, nếu không dùng làm ca ca thông minh, cũng có thể khảo thi cái trạng nguyên trở về.”
Tiêu Tư Nhu ánh mắt phức tạp ngắm nhìn muội muội, trong nội tâm thật dài thở dài, cô gái nhỏ này thật là đã yêu Sở Thiên. Tối hôm qua Tiêu Tư Nhu nhìn thấy muội muội lén lén lút lút theo gian phòng của mình đi ra, đi vào mảnh tra về sau, mới phát hiện mình nước hoa bị dùng một phần ba, Tiêu Tư Nhu luôn luôn hiểu rõ muội muội, biết rõ Tiêu Niệm Nhu thích đúng chanh, làm sao sẽ dùng chính mình hoa lan nước hoa đâu này? Vì vậy trong lòng còn có nghi hoặc, đặc biệt dụng tâm lưu ý nảy sinh Tiêu Niệm Nhu, về sau nhìn thấy Tiêu Niệm Nhu lặng lẽ tiến nhập Sở Thiên gian phòng, suy nghĩ một hồi, mới rõ ràng Bạch muội muội dùng chính mình nước hoa là muốn giả mạo chính mình đi dụ dỗ Sở Thiên, khi nàng đuổi đi qua thời điểm, mới phát hiện đã đã chậm một bước, lúc ấy hắn hận không thể xông đi vào chất vấn, nhưng hai cái đều là hắn tình cảm chân thành người, hơn nữa Sở Thiên không sai, lại nghe đến muội muội cái kia tan nát cõi lòng tỏ tình, Tiêu Tư Nhu suy nghĩ về sau, hay là lựa chọn yên lặng rời đi, yên lặng rơi lệ.
Cả đêm gối đầu một mình khó ngủ về sau, Tiêu Tư Nhu tựa hồ nghĩ thông suốt cái gì, hắn đã minh bạch Sở Thiên như vậy xuất sắc nam hài cũng không thuộc về mình một người, tại Sở Thiên tương lai trong cuộc sống, nhất định còn sẽ có rất nhiều nữ hài tử thiêu thân lao đầu vào lửa giống như yêu mến Sở Thiên, nếu như mình thái quá mức so đo, chỉ sợ rốt cuộc khó với bắt lấy Sở Thiên, hắn hội như lưu thủy bàn theo tay khe hở tầm đó chạy đi, một mảnh góc áo cũng sẽ không lưu lại, cùng hắn tương lai hối hận, phản không bằng muội muội theo như lời, không nên hứa hẹn, không nên kết quả, muốn chẳng qua là hiện tại.
Đúng vậy, không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ để ý đã từng có được. Nếu như Sở Thiên đúng thiêu đốt hỏa diễm, như vậy để cho mình cũng trở thành một chỉ ngây ngốc con bươm bướm a. Tiêu Tư Nhu nhàn nhạt nghĩ đến, trong mắt dần dần tản đi cuối cùng đau thương.
Sở Thiên tự nhiên không biết Tiêu Tư Nhu trong đầu đã qua nhiều như vậy thứ đồ vật, tiếp nhận Trung thúc pha trà nước, thổi khai mở lá trà, nhẹ nhàng nhấp một miếng, miệng đầy mùi thơm ngát, trong nội tâm thầm khen, quả nhiên là một nghìn một lượng mùi thơm ngát Quan Âm, trong trà cực phẩm.
Bát gia nghe được Tiêu Niệm Nhu mà nói lại tựa hồ như có vài phần đồng ý, hứng thú, mở miệng nói: “Sở Thiên, nếu không sang năm kỳ thi đại học giúp ngươi báo cái tên? Có lẽ ngươi cũng sẽ biết sáng tạo ra kỳ tích đến, khảo thi cái làm cho người ta khiếp sợ tốt điểm đi ra.”
Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu cùng một chỗ vỗ tay, trăm miệng một lời nói: “Tốt, cảm tình tốt, đến lúc đó tiến chúng ta đại học, như vậy có thể làm tiểu sư đệ của ta rồi, đến, nghe lời, tiếng kêu tiểu sư tỷ.” Tiêu gia tỷ muội trở nên hưng phấn lên rồi.
Sở Thiên nhìn thấy Bát gia đang nhìn mình, sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng nói: “Nghĩa phụ, kỳ thật, năm nay kỳ thi đại học ta cũng tham gia.”
Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội nghe được Sở Thiên năm nay cũng thi tốt nghiệp trung học, lập tức hứng thú, Bát gia vội mở miệng nói: “Sở Thiên, ngươi cũng khảo thi rồi hả? Nhanh điều tra thêm điểm, xem đủ cái gì tuyến, ta đoán ngươi khảo thi qua khoa chính quy không có vấn đề.”
Tiêu Niệm Nhu bề bộn nhanh như chớp đi bên cạnh cầm điện thoại tới đây, trong miệng hô hào: “Làm ca ca, ngươi số báo danh nhiều ít?”
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười nói: “Không cần tra xét.”
Bát gia kỳ quái nhìn xem Sở Thiên, nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì không tra xét đâu này? Khảo thi không tốt sao?”
Sở Thiên lại nhấp một ngụm trà, khiêm tốn nói: “Vừa mới đã biết.” Sau đó dùng đầu hướng TV xin lỗi điểm một cái.
Tiêu gia tỷ muội còn không có kịp phản ứng, Bát gia nhìn xuống TV, lập tức nghĩ đến vừa rồi kỳ thi đại học tin tức, kinh hỉ đứng lên, nói: “Sở Thiên, cái kia khoa khoa max điểm thiên tài thí sinh chính là ngươi à? Ghi giáp cốt văn viết văn đúng là ngươi à? Ai nha” Bát gia vỗ xuống đầu của mình, hưng phấn khó nhịn nói: “Ta đã sớm có lẽ đoán được là ngươi rồi, đã sớm có lẽ đoán được là ngươi rồi, dưới gầm trời này ở đâu còn có thể tìm ra ngươi như vậy trăm năm kỳ tài đâu này?”
Trung thúc bề bộn đi qua vịn Bát gia, nhưng trên mặt cũng là dị thường cao hứng, thiếu gia loại người này chi Long, chỉ ứng với có ở trên trời, nhân gian cái đó được vài lần nghe thấy a...
“Cái gì? Ngươi chính là max điểm trạng nguyên?” Tiêu gia tỷ muội có chút thần sắc hoảng hốt, lúc này mới ngây ngốc kịp phản ứng, Sở Thiên, cái này tuổi trẻ tài cao Thiếu soái, Thượng Hải hắc bang dưới mặt đất hoàng, lại còn là kỳ thi đại học trạng nguyên, hay là khoa khoa max điểm, trồng liền vụ văn đều là giáp cốt văn chỗ thành, trên thế giới hết thảy không thể tưởng tượng nổi tựa hồ cũng tập trung ở Sở Thiên trên người, ông trời thế nào liền như vậy không công bình, tạo nên như vậy hoàn mỹ người đi ra đâu này? Trách không được chính mình thương hắn yêu điên cuồng như vậy.
Sở Thiên lần nữa xin lỗi gật gật đầu, sờ sờ cái mũi, hết sức lộ ra khiêm tốn dáng tươi cười, sau đó cho Tiêu Niệm Nhu vẫy tay, nói: “Niệm Nhu, đưa điện thoại cho ta, ta hỏi một chút Thiên Đô trung học hiệu trưởng, nhìn xem ta cái kia ba mươi sáu một học sinh thế nào.”
“Cái gì? Ngươi còn có đệ tử? Hơn nữa là ba mươi sáu cái?” Tiêu gia phụ nữ trăm miệng một lời hô lên, sắc mặt lần nữa khiếp sợ.
Sở Thiên le lưỡi, đem mình tại Thiên Đô trung học sự tình đại khái hướng về Bát gia cùng Tiêu gia tỷ muội giảng thuật một lần, thẳng nghe được bọn hắn líu lưỡi không thôi, Tiêu gia tỷ muội lần nữa âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này nhất định không phải Sở Thiên không lấy chồng, vô luận Sở Thiên có bao nhiêu thiếu nữ, mình cũng muốn chen vào đi, tranh được một chỗ cắm dùi, tốt như vậy nam hài, làm sao có thể đơn giản buông tha?
Liễu Trung Hoa điện thoại tựa hồ rất khó đánh, Sở Thiên giáng đến lần thứ ba thời điểm, mới có người chuyển được, Liễu Trung Hoa vừa nghe đến Sở Thiên thanh âm, liền trở nên hưng phấn lên, cơ hồ là hô thanh âm, nói: “Sở Thiên, ngươi bây giờ đang ở ở đâu đâu này? Ngươi có biết hay không ngươi hiện tại danh chấn Thần Châu rồi hả? Rất nhiều truyền thông phóng viên chắn ở cửa trường học chuẩn bị phỏng vấn còn ngươi, hôm nay, Thiên Đô trung học ra cố gắng hết sức danh tiếng rồi, hiệu trưởng cao hứng cả đêm cũng không có ngủ đâu.”
Sở Thiên có chút kinh ngạc, nói: “Nhanh như vậy? Thành tích thi tốt nghiệp trung học mới đi ra đâu.”
Liễu Trung Hoa hoàn toàn không có che dấu chính mình cao hứng, nói: “Đương nhiên, không chỉ có bởi vì ngươi khoa khoa max điểm, đúng xưa nay chưa từng có kỳ thi đại học trạng nguyên, hơn nữa ngươi giáp cốt văn viết văn đã khiến cho quốc gia coi trọng, mặt khác ngươi có biết hay không, ngươi dạy mười ba lớp ba mươi sáu vị trí đệ tử thành tích như thế nào?”
Sở Thiên lắc đầu, chính mình gọi cú điện thoại này chủ yếu chính là đều muốn hỏi thăm thành tích của bọn hắn, nói: “Ta còn không biết đâu rồi, không biết bọn hắn khảo thi như thế nào?”
Liễu Trung Hoa nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, ngữ khí hàm ẩn tán thưởng, nói: “Sở Thiên, nếu như ngươi cũng không phải thiên tài, cái thế giới này liền thật không có thiên tài, ngươi cái kia ba mươi sáu vị trí đệ tử toàn bộ lên khoa chính quy tuyến, nhà của bọn hắn dài khắp thế giới tìm ngươi, trong tay lễ vật so gặp hiệu trưởng còn đắt hơn nặng, còn nói muốn tại trung học cho ngươi làm cái pho tượng đến cảm tạ còn ngươi.” Lập tức Liễu Trung Hoa giống như nhớ tới sự tình, nói: “Sở Thiên, ngươi chừng nào thì có rảnh trở về đạp mạnh đâu này? Hiệu trưởng muốn ngươi làm mấy trận trao đổi kinh nghiệm báo cáo, các phóng viên cũng cần phỏng vấn ngươi, gia trưởng cũng muốn khoản đãi ngươi, thậm chí thị trưởng cũng muốn gặp ngươi.”
Sở Thiên nghe được bọn hắn toàn bộ lên khoa chính quy tuyến, trong lòng thực đắc ý một chút, về sau nghe được những cái... Kia việc vặt, trong nội tâm hoảng hốt, cái kia sẽ đem mình giày vò cái chết, vội mở miệng nói: “Liễu hiệu trưởng, phiền toái ngươi giúp ta từ chối những vật kia, vậy mà đại gia khắp thế giới tìm ta, ta càng không thể đi trở về, ngươi biết, ta không quá thích ứng những trường hợp kia.” Đón lấy cảm thán một tiếng: “Hiện tại phát hiện, nhiều khi, nổi danh cũng không là một chuyện tốt tình.”
Liễu Trung Hoa tại điện thoại bên kia truyền đến cởi mở tiếng cười, nói: “Ta đã sớm đoán được ngươi hội đã nói như vậy, yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi đối phó. Đúng rồi, Sở Thiên.” Liễu Trung Hoa chần chờ một chút, nói: “Có kiện sự tình không biết ngươi có thể hay không hỗ trợ?”
Sở Thiên nghe được Liễu Trung Hoa do dự, biết rõ hắn như không phải bất đắc dĩ, sẽ không yêu cầu mình đấy, vì vậy nói: “Liễu lão, có chuyện cứ mở miệng, Sở Thiên khả năng giúp đở tận lực giúp bề bộn.”
Liễu Trung Hoa suy nghĩ một hồi, nói: “Ta có cái nhiều năm bạn tốt, là vị giáo sư, mưu cầu danh lợi làm khảo cổ, hắn gần nhất đã chiếm được một tấm bản đồ, phía trên đều là văn tự cổ đại, nghiên cứu thật lâu đều không có mặt mày, ta nghĩ, ngươi giáp cốt văn đều có cực hạn trình độ, có lẽ ngươi có thể nghiên cứu đi ra, ta buổi sáng nhắc tới qua ngươi, hắn rất cảm thấy hứng thú, muốn ta đem ngươi giới thiệu cho hắn, không biết ngươi có thể hay không giúp hắn nhìn xem?”
Sở Thiên nghe xong, đây chỉ là cái chuyện nhỏ, cười cười nói: “Liễu lão sự tình chính là Sở Thiên sự tình, ta đem địa chỉ cùng dãy số nói cho ngươi biết, ngươi lại để cho hắn đến Thượng Hải tìm ta a.”
Liễu Trung Hoa mừng rỡ cảm tạ lấy Sở Thiên, đem địa chỉ cùng điện thoại nhớ kỹ về sau, lần nữa cảm tạ về sau, mới đem điện thoại cúp.
Sở Thiên để điện thoại xuống, chứng kiến Tiêu gia tỷ muội thực đang nhìn mình, vì vậy chủ động đem nội dung thuật lại một lần, miễn cho hai cái này cô gái nhỏ cuốn lấy chính mình hỏi tình huống.
Tiêu gia tỷ muội nghe xong, cũng không có người là Sở Thiên quá huy hoàng che dấu chính mình xuất sắc mà cảm giác được không khoái, trái lại, một loại vi phu tự hào cảm giác tuôn ra tại trong lòng, tựa hồ Sở Thiên thành công chính là thành công của các nàng, Sở Thiên kiêu ngạo chính là bọn họ kiêu ngạo, cho nên hai người trên mặt đều hàm ẩn lấy nồng đậm đắc ý, còn có ý nghĩ - yêu thương.
Bát gia sau khi nghe xong, đứng lên, quay đầu cùng Trung thúc nói: “Giữa trưa, heo sữa quay.”
[/hide]