Giết người diệt khẩu! Đâu là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Sở Thiên.
Nhóm người của anh Thành thấy tên lưu manh tóc vàng bị giết, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, cảnh giác nhìn xung quanh. Thành ca đứng ngăn trước mặt Sở Thiên, tùy thời đỡ đạn hộ, trong tay xuất hiện một thanh khảm đao, hô lớn:
- Các anh em, chú ý cảnh giới, bảo vệ Thiếu soái!
Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy Thành ca ra, hung thủ sớm đã rời khỏi đây, hơn nữa mục tiêu của hung thủ không phải là mình mà chính là tên lưu manh tóc vàng này. Đáng tiếc khi hắn vừa định nói gì đó thì đã bị giết người diệt khẩu, xem ra đám người kia vẫn có năng lực rất lớn, xem ra hiện giờ cần lập tức tới nhà kho số 7 ở bến tàu để tìm một chút manh mối. Vốn Sở Thiên cũng không muốn quản việc này nhưng đó là địa bàn của Soái quân, lại thêm có chút hiếu kỳ, vì vậy hắn hạ quyết định, nói:
- Anh Thành, anh lập tức mang anh em của Soái quân tới nhà kho số 7, trông coi nghiêm mật cho tôi, cho dù là con ruồi cũng không thể để lọt. Người nào dám tới gây sự thì cứ chém cho tôi!
Thành ca nghe Sở Thiên nói hung ác như vậy, sửng sốt một chút sau đó lập tức quát:
- Tất cả anh em Soái quân lập tức đi tới nhà kho số 7, nhanh theo ta.
Sau đó hắn dẫn theo hơn hai mươi anh em của Soái quân phóng tới nhà kho số 7.
Sở Thiên quét mắt nhìn Trương Nhã Phong thêm vài lần, gật gật đầu sau đó kéo Tiêu Tư Nhu và Tiêu Niệm Nhu nhanh chóng rời khỏi.
Trương Nhã Phong dõi theo bóng lưng Sở Thiên, khẽ thở dài:
- Đúng là đẹp trai!
Lục Phong và Đỗ Vũ Minh lắc đầu khinh thường, miệt thị nói:
- Cho dù đẹp trai thì vẫn là xã hội đen, bạn đã thấy tên xã hội đen nào có kết cục tốt? Không phải là ngồi tù cả đời thì cũng là chết không chỗ chôn!
Trương Nhã Phong hừ lạnh một tiếng, cười, không nói gì thêm. Tiểu tử này không bằng người ta lại còn mở miệng ra châm chọc người tình trong mộng của mình, suy nghĩ một chút cô lại nói:
- Mấy người sai rồi. Anh ấy không chỉ là xã hội đen, anh ấy còn là Thủ khoa đại điểm tối đa trong kỳ thi Đại học, là người viết Giáp cốt văn. Nếu như mấy người không tin thì có thể đi hỏi Niệm nhu.
Vừa rồi Niệm Nhu đã kể chuyện này cho Trương Nhã Phong. Khi đó Trương Nhã Phong còn cảm thấy ngờ vực, nhưng biết rõ Tiêu Niệm Nhu không có lý do gì để lừa dối mình, vì vậy trong lòng sùng bái Sở Thiên. Vừa rồi thấy Đỗ Vũ Minh và Lục Phong xem thường thân phận xã hội đen của Sở Thiên, vì vậy tung tin boom tấn này ra.
Đỗ Vũ Minh và Lục Phong vẻ mặt kinh hãi, đồng thanh hô:
- Sao có thể như vậy? Tên tiểu tử xã hội đen kia sao có thể lại là Thủ khoa Đại học viết Giáp cốt văn?
Trương Nhã Phong không nói gì, đứng dậy, duỗi người. Nhìn dáng người thon dài, mỉm cười nhìn lên bầu trời, trăng sáng đã lên cao, đêm dài đằng đẵng, tự hỏi khi nào mình mới có thể hiến thân thể thùy mị này cho Sở Thiên? Có thể cùng một đêm xuân với Sở Thiên, cuộc đời này đã quá đủ rồi.
Nhà kho số 7 ở bến tàu, bên ngoài đã được Thành ca cho người vậy kín. Nhân viên trực ban của bén tàu thấy một đoàn người của bang phái lớn đằng đằng sát khí xông tới lúc đầu còn tưởng đến để đập phá, lập tức mang hơn mười người xông lên, kết quả là phát hiện ra đều là anh em một nhà. Lại nghe nói Thiếu soái sẽ đích thân tới nhà kho số 7, lập tức tích cực phối hợp với Thành ca, phong tỏa nhà kho số 7, chờ Sở Thiên tới.
Khi Sở Thiên đi tới, mọi người sớm đã cung kính chờ hắn. Thấy Sở Thiên chậm rãi đi đến, tất cả đồng thanh hô:
- Thiếu soái!
Sở Thiên mỉm cười, khoát tay, khiến cho các anh em Soái quân chưa từng gặp qua Sở Thiên cảm giác được sự bình dị gần gũi của hắn, vì vậy tinh thần phấn chấn, đứng thẳng tắp. Sau khi bắt chuyện, Sở Thiên hỏi nhân viên trực ban:
- Tối hôm trước nhà kho số 7 có gì khác lạ hay không? Là ai đi tuần tra.
Nhân viên trực ban nghe Sở Thiên hỏi tình huống đêm trước, sững sờ, không thèm suy nghĩ, lập tức nói:
- Thiếu soái, không ai biết rõ tình hình tối hôm trước!
- Không ai biết rõ? Đây là ý gì?
Sở Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, khó hiểu hỏi.
- Thưa Thiếu soái, chuyện là thế này. Đêm trước là Trần Nhị Quế trực ban tuần tra. Nhưng sau khi hết ca về nhà, trên đường hắn bị tai nạn giao thông chết. Càng khó hiểu chính là toàn bộ camera đêm đó bị hỏng, không thu được chút tin tức gì. Sau đó chúng ta kiểm kê lại tất cả hàng hóa, nhưng không thiếu thứ gì cả.
Nhân viên trực ban giải thích cẩn thận từng li từng tí một.
Nghe những việc này, Sở Thiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Ngay cả thanh niên tóc vàng cũng bị diệt khẩu huống chi một mắt xích quan trọng như nhân viên trực ban, càng không nói tới là camera giám sát có thể để lộ vóc người của chúng.
- Trong nhà kho số 7 chứa thứ gì? Là ai chứa đồ trong đó?
Sở Thiên nói ra hai điểm mấu chốt.
- Tôi vừa điều tra xong, là công ty hậu cần Hồng Phát ở thủ đô sử dụng nhà kho số 7. Bên trong chính là linh kiện cơ giới xuất khẩu, bọn họ đăng ký hợp đồng sử dụng ba năm.
Nhân viên trực ban này khi biết Sở Thiên tới đã sớm chuẩn bị kỹ, vì vậy mới trả lời lưu loát tới vậy.
- Nhưng gần đây công ty hậu cần Hồng Phát không vận chuyển hàng tới, nên bây giờ gần như nhà kho số 7 trống không.
Cái gì? Công ty hậu cần Hồng Phát? Đây là không là công ty của chú ba hay sao? Trong lòng Sở Thiên kinh hãi, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới chú ba? Xem ra việc này ngày càng phức tạp rồi.
Tuy trong lòng Sở Thiên tràn đầy nghi vấn nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không tiếp tục hỏi nhân viên trực ban, trực tiếp đi tới nhà kho số 7, phất tay nói:
- Mở cửa ra, chúng ta vào xem.
Nhân viên trực ban vội vàng chạy tới mở cửa kho. Sở Thiên nhìn thoáng qua ngón tay nhân viên trực ban, trong lòng khẽ động nhưng không nói gì, đi thẳng vào trong. Nhân viên trực ban cũng theo sau Sở Thiên, từ từ đi vào, bước chân nhẹ nhàng.
Sở Thiên bước vào nhà kho số 7, cảm thấy có điều gì không đúng nhưng lại không nói lên lời. Tiếp tục bảo nhân viên trực ban mở ra mấy thùng hàng hóa công ty hậu cần Hồng Phát còn lại, đúng là linh kiện cơ giới, trên đó còn dán nhãn công ty hậu cần Hồng Phát. Sở Thiên đi vài vòng xung quanh kiểm tra, tìm kĩ cả các góc vắng vẻ, thậm chí là các dấu vết trên mặt đất nhưng cũng không thu hoạch được gì, không khỏi thầm than một câu, nhóm người kia làm việc đúng là gọn gàng, không lưu lại cho mình một chút đầu mối.
Sau khi xem xét mấy lần, Sở Thiên thở dài, đi ra khỏi nhà kho. Nhóm người anh Thành vẫn còn đang cảnh giới, sợ có người nào tới ám sát Sở Thiên. Sở Thiên đi ra ngoài vài bước, lơ đãng liếc mắt nhà kho số 6 và số 8 ở bên cạnh, tỏ vẻ suy nghĩ, hỏi nhân viên trực ban:
- Những nhà kho này đều có cùng kết cấu hay sao?
Nhân viên trực ban gật gật đầu, tiến lên một bước:
- Đúng vậy, dãy nhà kho này đều có kết cấu giống nhau.
- Tối qua là anh trực ban hay sao? Có chuyện gì xảy ra hay không?
Sở Thiên nhìn nhân viên trực ban, hỏi. Nguồn truyện:
Nhân viên trực ban lại gật đầu, cung kính đáp:
- Đúng vậy, hôm qua là tôi trực ban, nhưng không xảy ra chuyện gì. Nếu như Thiếu soái cần thì có thể đi tới phòng quan sát điều khiển xem video.
- Tốt, trước tiên đi nhà kho số 8 xem xét một chút đã.
Sở Thiên thản nhiên nói, sau đó bước về phía nhà kho số 8.
Vừa bước vào nhà kho số 8, linh quang bỗng lóe lên, Sở Thiên lập tức cảm thấy nhà kho số 7 có điểm bất thường, quay lại về vị trí cửa ra vào nhà kho số 7, quát với nhóm người Thành ca:
- Phá vỡ tường nhà kho số 7 cho ta!
Đám người Thành ca sững sờ, tường đang nguyên vẹn tự dưng đập đi làm gì? Nhưng mệnh lệnh của Sở Thiên chính là thánh chỉ, vì vậy nhóm người Thành ca liền chuẩn bị đi vào nhà kho số 7, chuẩn bị phá vỡ tường.
Đúng lúc này, ánh mắt nhân viên trực ban lóe lên, trong tay lộ ra một con dao găm, đâm về phía lồng ngực Sở Thiên. Nhóm người Thành ca đều sợ hãi, ai cũng không ngờ nhân viên trực ban này lại ra tay với Thiếu soái. Với khoảng cách gần như này, hơn nữa lại đột nhiên tấn công, bọn họ không nhịn được lo lắng Sở Thiên sẽ không tránh thoát được.
Sở Thiên thấy dao găm đâm tới, nghiêng người lé tránh, cổ tay nhân viên trực ban bẻ ngoặt, dao găm lập tức đổi hướng, đâm về phía trái tim Sở Thiên. Tay phải Sở Thiên đưa lên trên, đột nhiên dùng góc độ vô cùng xảo quyệt tóm lấy cổ tay nhân viên trực ban, bóp mạnh một cái, dao găm rơi xuống. Tay trái Sở Thiên tiếp lấy dao găm, đâm về phía trước, làm bị thương cánh tay trái mà nhân viên trực ban cầm dao đâm mình. Sở Thiên một chiêu đắc thủ, tiến lên một bước, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào ngực nhân viên trực ban.
Nhân viên trực ban mất trọng tâm, ngã về phía sau, ngực chịu mồn đòn mạnh, phun ra một ngụm máu tươi. Còn chưa kịp đứng dậy thì Thành ca đã dẫn theo anh em Soái quân hùng hổ xông tới, dốc sức đánh cho nhân viên trực ban một trận. Đám người Thành ca ra tay vô cùng hung ác, nếu vừa rồi vạn nhất Sở Thiên bị đâm trúng, có mệnh hệ gì, vậy bọn hắn khẳng định sẽ bị nhóm người Hải Tử và Quang Tử chôn sống.
Sở Thiên vỗ tay, cười nói:
- Đừng đánh chết, ta còn cần hỏi hắn chút việc.
Thành ca gật đầu, đứng ở ngoài hô:
- Các anh em, trước tiên đánh gãy tay chân, sau đó chém thương tích đầy mình, xem thằng này còn dám hạ sát thủ với Thiếu soái hay không.
Kỳ thực thân thủ nhân viên trực ban cũng không tệ, chỉ tiếc là đã bị Sở Thiên đâm bị thương cánh tay, đánh mạnh vào lồng ngực khiến hắn tức ngực vô cùng. Huống chi lại bị hơn mười người đánh hội đồng, đương nhiên không phải đối thủ. Sau khi đoạt được vũ khí, chém thương mấy anh em Soái quân hắn đã bị hai anh em Soái quân chém trúng tay phải, lập tức lưng cũng chịu vài phát chém. Trải qua không không bao lâu thì bắt đầu kiệt sức, không còn khả nắng trốn cự. Thấy nhân viên trực ban đã sắp xong, Thành ca nhân lúc hắn sơ hở, rút đao ném tới, trúng đầu gối nhân viên trực ban. Nhân viên trực ban không đứng vững được, lảo đảo vài bước, sau đó quỳ xuống đất. Đao trong tay anh em Soái quân lập tức bổ xuống, chém bay đao trong tay nhân viên trực ban, sau đó một trận mưa đấm đá rơi xuống, khiến cho hắn mất lực lượng phản kháng, sau đó mới ném trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn nhân viên trực ban tay chân bị gãy, thương tích đầy mình, khẽ cười, thản nhiên nói:
- Anh em Soái quân, dùng sức phá tường cho ta.
Hơn hai mươi người lập tức xông lên đập phá, tiếng "rầm, rầm, rầm" vang lên liên hồi, sau hơn nửa giờ, một người hộc tốc chạy ra, thở hổn hển nói:
- Thiếu soái, phía sau vách tường còn có tường kép, nhưng trong đó không có gì cả.
- Đương nhiên không có gì, tất cả mọi thứ đã bị bọn chúng vận chuyển đi.
Sở Thiên cười cười. Trong lòng đã có tính toán, nói với nhân viên trực ban:
- Chúng mày đúng là đã nhọc lòng rồi, tiêu tốn bao nhiêu tinh lực để kiến tạo nhà kho này, còn an bài người ở bên trong nữa. Xem ra trước kia Diệp Tam Tiếu đã giao dịch với chúng mày không ít lần, buôn lậu không ít văn vật. Ta đoán là khi Soái quân hợp nhất với Phủ Đầu bang, ở đây còn dấu một ít đồ đạc, cho nên các ngươi yên tĩnh xem tình hình. Sau khi thấy thế cục đã dần ổn định, tại đây đã không còn an toàn nữa, cho nên đêm hôm trước đã tới mang những thứ đó đi.
- Đáng tiếc, chúng mày làm việc vốn chu toàn, kín đáo, thần không biết, quỷ chẳng hay. Nhưng chúng mày nào ngờ khi vận chuyển, Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử lại bị rơi, bị tên lưu manh tóc vàng kia nhặt được, hơn nữa còn giao của tao. Khi biết tên lưu manh tóc vàng đã nhìn thấy xe của mình, chúng mày sợ tao tra ra được, vì vậy lập tức giết người diệt khẩu. Khi thấy ta đoán ra việc vách tường kép, liền muốn giết cả ta.
Sở Thiên kể từ đầu tới cuối, giống như hắn đã chứng kiến tất cả.
Nhân viên trực ban biến sắc, tên Sở Thiên này thật đáng sợ, tất cả đã bị hắn đoán trúng.
Nhân viên trực ban nhìn Sở Thiên, thở dài nói:
- Thật không ngờ thân thủ của mày tốt tới vậy, khoảng cách gần như vậy nhưng vẫn không thể giết nổi mày.
Sở Thiên lắc đầu, sâu không lường được nói:
- Bởi vì tao đã sớm đề phòng mày. Mày nói đêm qua cũng là mày trực ban, như vậy nhà kho số 7 là mày khóa. Nhưng vừa rồi tao thấy khi mở khóa mày dùng tay phải để mở, nhưng lỗ khóa lúc đó lại ở bên trái. Lúc ấy mày có cảm thấy thuận tay hay không? Nếu như tao đoán không sai, sau khi chúng mày vận chuyển đồ đạc đi, người khóa cửa nhất định là thuận tay trái.
Nhân viên trực ban khiếp sợ, hắn nhớ đêm đó người khóa cửa là Heo mập, tay thuận đúng là tay trái. Một người bình thường sẽ không chú ý tới những chi tiết nhỏ bé như vậy, nhưng năng lực quan sát của tên Sở Thiên này đúng là quá khủng bố.
Thanh ca đứng bên cạnh đắc ý, bắt đầu tâng bốc, kiêu ngạo nói:
- Đã biết sự lợi hại của Thiếu soái hay chưa? Trước mặt Thiếu soái, đám đạo chích chúng mày cũng dám diễn trò, đúng là chả khác nào tìm chết.
- Mày có hứng thú nói ra chúng mày là ai hay không? Đương nhiên mày cũng có thể không nói!
Sở Thiên không để ý tới Thành ca, thản nhiên nói. Hắn vuốt ve con dao trong tay, dưới ánh đèn u ám, con dao găm lộ lên vẻ thâm trầm khiến nhân viên trực ban không tự chủ được, rùng mình một cái.
- Nói, mau nói, nếu không nói ông nội chặt đứt bàn tay mày, cắt từng đoạn từng đoạn một.
Thành ca trên tay cầm phớ dính đầy máu, uy hiếp trực diện.
- Tao... tao muốn gọi điện thoại.
Nhân viêc trực ban tay chân đã bị gãy, khóe miệng chảy máu tươi, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nói ra một câu không ai ngờ tới.
Sở Thiên lấy điện thoại từ trên người nhân viên trực ban ra, cười nói:
- Số?
Nhân viên trực ban thấp giọng nói số điện thoại ra, Sở Thiên ấn gọi, một chút sau thì có người bắt máy. Sở Thiên không nói gì, đầu dây bên kia truyền tới thanh âm quen thuộc:
- Tao nói rồi, mày không giết được hắn. Hết lần này tới lần khác mày lại không tin.
[hide]
Giết người diệt khẩu! Sở Thiên phản ứng đầu tiên.
Thành ca bọn hắn nhìn thấy đầu tóc vàng lưu manh bị người giết, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, vô cùng cảnh giác nhìn chung quanh, Thành ca càng là ngăn tại Sở Thiên trước mặt, rất có tùy thời thay Sở Thiên đỡ đạn phong phạm, trong tay cũng lóe lên một thanh khảm đao, còn hô lên: “Các huynh đệ, chú ý cảnh giới, cảnh giới, bảo hộ Thiếu soái, bảo hộ Thiếu soái.”
Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy ra Thành ca, hung thủ sớm đã đi rồi, hơn nữa hung thủ mục tiêu cũng không phải là chính mình, mà là cái này đầu tóc vàng lưu manh, đáng tiếc hắn vừa định nảy sinh một ít gì đó thời điểm đã bị người diệt khẩu, xem ra nhóm người kia năng lượng vẫn còn lớn đấy, lập tức chi gấp, có lẽ tiến về trước bến tàu số nhà kho, tìm kiếm một ít manh mối. Vốn Sở Thiên cũng không muốn quản lý chuyện này, nhưng đó là Soái quân địa bàn, tăng thêm một chút như vậy chút hiếu kỳ, Sở Thiên quyết định đi số nhà kho nhìn xem, vì vậy nhàn nhạt nói: “Thành ca, ngươi mang lên Soái quân huynh đệ lập tức chạy tới bến tàu số nhà kho, đem số nhà kho cho ta nghiêm mật trông giữ đứng lên, liền con ruồi cũng không thể khiến nó bay vào, dám can đảm sinh sự từ việc không đâu người, cho ta chém.”
Thành ca nghe được Sở Thiên sau khi trước mặt ngoan thoại, sửng sốt một chút, lập tức quát: “Tất cả Soái quân huynh đệ lập tức đi bến tàu số nhà kho, nhanh, theo ta đi.” Sau đó suất lĩnh lấy hai mươi mấy người Soái quân huynh đệ trùng trùng điệp điệp hướng số nhà kho xuất phát.
Sở Thiên quét vài lần Trương Nhã Phong, gật gật đầu, liền lôi kéo Tiêu Tư Nhu cùng Tiêu Niệm Nhu rất nhanh rời đi.
Trương Nhã Phong nhìn xem Sở Thiên rời đi thân ảnh, nhẹ nhàng thở dài: “Thật sự là suất khí.”
Lục Phong cùng Đỗ Vũ Minh khinh thường lắc đầu, miệt thị nói: “Lại suất khí cũng là xã hội đen, ngươi chừng nào thì tiếp kiến xã hội đen có tốt kết cục? Không phải vững chãi ngọn nguồn ngồi mặc chính là bị đánh gục.”
Trương Nhã Phong hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến cười, hai tiểu tử này rõ ràng không bằng nhân gia còn châm chọc khiêu khích chính mình trong suy nghĩ tình nhân, vì vậy mở miệng nói: “Các ngươi sai, hắn không chỉ là xã hội đen, hắn hay là kỳ thi đại học trạng nguyên, max điểm kỳ thi đại học trạng nguyên, ghi giáp cốt văn chính là cái kia, không tin lời mà nói..., hỏi Niệm Nhu đi.” Vừa rồi Tiêu Niệm Nhu đem tin tức này nói cho Trương Nhã Phong thời điểm, Trương Nhã Phong còn có chút mờ mịt không tin cảm giác, nhưng biết rõ Tiêu Niệm Nhu không có lý do gì nói dối, vì vậy trong nội tâm đối với Sở Thiên càng là sùng bái rồi, vừa rồi nhìn thấy Đỗ Vũ Minh cùng Lục Phong xem thường Sở Thiên xã hội đen thân phận, sẽ đem cái này cấp quan trọng cái khác quả Boom phóng ra.
Đỗ Vũ Minh cùng Lục Phong trên mặt rất là khiếp sợ, trăm miệng một lời nói: “Làm sao có thể? Cái kia lăn lộn xã hội đen tiểu tử tại sao có thể là ghi giáp cốt văn kỳ thi đại học trạng nguyên?”
Trương Nhã Phong không nói gì, đứng dậy, thân thân lưng mỏi, nhìn mình thon dài dáng người, giống như cười cười, lập tức nhìn lên bầu trời, trăng sáng nhô lên cao, đêm dài dài đằng đẵng, lúc nào mới có thể đem như thế thuỳ mị thân hình hiến cho Sở Thiên đâu này? Có thể cùng Sở Thiên cùng một đêm đêm xuân, cuộc đời này là đủ.
Bến tàu số nhà kho, bên ngoài đã sớm tại Thành ca thống soái phía dưới bao vây nghiêm mật, bến tàu nhân viên trực vừa mới bắt đầu nhìn thấy nhất đại bang người đằng đằng sát khí tiến đến, còn tưởng rằng có đến đập quán, lập tức mang theo hơn mười người vây lại, kết quả phát hiện đúng nhà mình huynh đệ, còn nghe nói Thiếu soái muốn đích thân đến bến tàu số nhà kho, lập tức tích cực phối hợp với Thành ca đem số nhà kho bắt đầu phong tỏa, chờ đợi Sở Thiên đến.
Sở Thiên đi đến thời điểm, mọi người đã sớm cung kính chờ hắn, nhìn thấy Sở Thiên chậm rãi đã đi tới, lập tức cùng kêu lên quát lên: “Thiếu soái.”
Sở Thiên mỉm cười, vẫy vẫy tay, lập tức lại để cho có chút chưa từng gặp qua Sở Thiên Soái quân huynh đệ cảm giác được Sở Thiên bình dị gần gũi, vì vậy đều tinh thần toả sáng đứng thẳng tắp, Sở Thiên bắt chuyện qua về sau, trước gọi qua nhân viên trực hỏi thăm: “Đêm trước số nhà kho có cái gì không dị thường? Là ai tuần tra?”
Nhân viên trực nghe được Sở Thiên hỏi đêm trước tình huống, thần sắc sững sờ, nói không cần suy nghĩ: “Thiếu soái, đêm đó tình huống không ai biết rõ.”
“Không ai biết rõ? Đây là ý gì?” Sở Thiên trong lòng kỳ quái, không hiểu nói.
“Là như vậy, Thiếu soái, trước muộn đúng Trần Nhị Quế trách nhiệm tuần tra, thế nhưng là hắn trách nhiệm hoàn hậu, trên đường về nhà ra tai nạn xe cộ bị đụng chết. Càng làm cho người không hiểu thấu chính là, đêm đó bế lộ TV toàn bộ phá hủy, không có cái gì lục đến. Về sau chúng ta toàn diện kiểm kê hàng hóa, rồi lại không có cái gì ít.” Nhân viên trực cẩn thận từng li từng tí giải thích nói.
Nghe đến mấy cái này sự tình, Sở Thiên cũng không có ngoài ý muốn, nhóm người kia liền đầu tóc vàng lưu manh đều giết người diệt khẩu rồi, huống chi đúng đêm đó trách nhiệm tuần tra nhân viên, lại càng không cần phải nói có thể bại lộ bọn hắn hình thể đặc thù bế lộ màn hình giám sát rồi.
“Cái kia số nhà kho đúng chất đống vật gì hay sao? Là ai ở chỗ này chất đống?” Sở Thiên trấn khóa hai giờ nói ra.
“Ta vừa rồi đã điều tra, vẫn luôn là kinh thành Hồng Phát hậu cần công ty tại sử dụng số nhà kho, bên trong chất đống chính là thay lý cửa ra máy móc linh kiện, bọn hắn ký ba năm sử dụng hợp đồng.” Cái này nhân viên trực biết rõ Sở Thiên muốn tới, sớm đã làm tốt bài học, cho nên đối với đáp đứng lên, dị thường lưu loát: “Nhưng Hồng Phát hậu cần công ty gần nhất đều không có vận hàng tới đây, cho nên gần nhất số nhà kho hầu như đều tại không đưa.”
Cái gì? Hồng Phát hậu cần công ty? Đây không phải là Tam thúc công công ty sao? Sở Thiên trong lòng thất kinh, chẳng lẽ chuyện này cùng Tam thúc công công ty có quan hệ? Sự tình thật sự là càng ngày càng phức tạp.
Sở Thiên trong lòng tuy nhiên phần đông nghi vấn, trên mặt lại bất động thanh sắc, không có hỏi lại nhân viên trực cái gì, trực tiếp đi đến số trước cửa kho hàng, phất tay nói: “Đem cửa mở ra, chúng ta vào xem.”
Nhân viên trực tay chân lanh lẹ nhanh chóng mở ra nhà kho đại môn, Sở Thiên nhìn lướt qua nhân viên trực ngón tay, trong nội tâm hơi động một chút, nhưng không nói gì thêm, đi thẳng vào, nhân viên trực cũng đi theo Sở Thiên sau khi mặt đằng sau đi từ từ đi vào, bước chân nhẹ nhàng.
Sở Thiên tiến đến số nhà kho, tổng cảm giác có vài phần không đúng, nhưng nói không nên lời, lại để cho nhân viên trực mở ra Hồng Phát hậu cần công ty chất đống còn dư lại mấy đống nhỏ hàng hóa, đúng là máy móc linh kiện, còn có dán Hồng Phát hậu cần thay lý nhãn hiệu. Sở Thiên hoàn rời đi nhà kho vài vòng, tìm kiếm kĩ vào tra lấy từng cái nơi hẻo lánh, thậm chí trên mặt đất dấu vết, hay là hào vô sở hoạch (không có tí thu hoạch nào), thầm than một câu, nhóm người kia làm sự tình thật sự là gọn gàng, không có cái gì cho mình lưu lại.
Xem qua mấy lần về sau, Sở Thiên thở dài, đi ra số nhà kho, Thành ca bọn hắn vẫn còn cảnh giới lấy, sợ có người nào đó lại đến ám sát Sở Thiên, Sở Thiên tại số nhà kho bên ngoài đi vài bước, lơ đãng quét mắt bên cạnh số nhà kho cùng Số nhà kho, hỏi bên người nhân viên trực, như có điều suy nghĩ nói: “Những thứ này nhà kho quy cách đều giống nhau đấy sao?”
Nhân viên trực gật gật đầu, tiến lên một bước nói: Là (vâng, đúng) đấy, hàng này nhà kho đều là giống nhau quy cách đấy."
“Tối hôm qua là ngươi trách nhiệm tuần tra sao? Không có chuyện gì phát sinh sao?” Sở Thiên nhìn xem nhân viên trực hỏi.
Nhân viên trực lần nữa gật gật đầu, cung kính nói: Là (vâng, đúng) đấy, tối hôm qua cũng là ta trách nhiệm tuần tra, nhưng không có chuyện phát sinh, nếu như Thiếu soái muốn nhìn chút gì đó, có thể dời bước đến phòng quan sát điều xem Video."
“Tốt, đi trước bên cạnh Số nhà kho nhìn xem.” Sở Thiên nhàn nhạt mà nói, sau đó hướng phía Số nhà kho đi đến.
Vừa tiến vào Số nhà kho, Sở Thiên linh quang lóe lên, lập tức cảm giác được số nhà kho không đúng địa phương, quay người trở về số cửa kho hàng khẩu, hướng Thành ca bọn hắn quát: “Cho ta nện số nhà kho ở bên trong tường.”
Thành ca bọn hắn hơi sững sờ, êm đẹp nện tường làm gì? Nhưng Sở Thiên mà nói chính là mệnh lệnh, chính là thánh chỉ, vì vậy Thành ca bọn hắn thao khởi gia hỏa liền chuẩn bị nhảy vào số trong kho hàng đi nện vách tường.
Lúc này thời điểm, nhân viên trực ánh mắt nhất bắn, trong tay lộ ra một con dao găm, hướng phía Sở Thiên lồng ngực đâm tới, Thành ca bọn hắn đều quá sợ hãi, ai cũng không nghĩ ra cái này nhân viên trực sẽ đối với Thiếu soái ra tay, gần như thế khoảng cách, nếu như việc này phát đột nhiên, bọn hắn đều không tự chủ được lo lắng nảy sinh Sở Thiên có thể hay không tránh thoát ám sát.
Sở Thiên chứng kiến nhanh đến trước ngực dao găm, lập tức lệch vị trí, né tránh dao găm đâm về lồng ngực, nhân viên trực cổ tay một phen, dao găm vòng vo cái khúc quanh, lần nữa đâm về Sở Thiên trái tim, Sở Thiên tay phải từ dưới lên trên, đột nhiên xảo quyệt ở nhân viên trực đích cổ tay, dùng sức uốn éo bóp, dao găm tróc ra, Sở Thiên tay trái vừa đúng tiếp được dao găm, về phía trước nhất đâm, đâm bị thương nhân viên trực đang đánh về phía tay trái của mình, Sở Thiên một chiêu đắc thủ, tiến lên trước nửa bước, tay phải khuỷu tay đụng vào nhân viên trực bộ ngực.
Nhân viên trực trọng tâm bất ổn, hướng về sau ngã đi, ngực nặng nề về sau, nhổ ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp đứng dậy, Thành ca đã dẫn theo Soái quân huynh đệ như lang như hổ hướng nhân viên trực đánh tới, từng chiêu dốc sức liều mạng. Thành ca bọn hắn ra tay tự nhiên hung ác rồi, vạn nhất Sở Thiên bị nhân viên trực đâm trúng, thật sự có sự tình gì, chính mình làm người đợi còn không bị Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn sống chém.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, cười cười nói: “Không nên đem hắn đánh chết, ta còn có chuyện hỏi hắn đâu.”
Thành ca gật gật đầu, ở ngoại vi hô hào: “Các huynh đệ, đem tay chân của hắn cho trước ta đánh gãy, sau đó lại chém cái mình đầy thương tích, nhìn hắn còn dám hay không đối với Thiếu soái hạ sát thủ.”
Kỳ thật nhân viên trực thân thủ cũng không tệ, chẳng qua là bị Sở Thiên đâm bị thương cánh tay, va chạm lồng ngực về sau, khí lực không kế, huyết dịch cuồn cuộn, huống chi Thành ca bọn hắn hơn mười người đánh ra trước đến tiếp sau luân phiên công liên tục, thật sự khó chơi, nhân viên trực tại đã đoạt đem dao bầu chém trở mình mấy vị Soái quân huynh đệ về sau, đã bị hai cái Soái quân huynh đệ chém trúng tay phải, lập tức phần lưng cũng bị thụ vài đạo vết đao, không có có mấy phút, nhân viên trực đã sức cùng lực kiệt, vô lực chống cự rồi, Thành ca chứng kiến nhân viên trực nhanh không được, liền rút cái lạnh chỗ trống, một đao ném tới, ở giữa nhân viên trực trên đầu gối, nhân viên trực đứng không vững, lảo đảo vài bước, quỳ trên mặt đất, Soái quân huynh đệ lập tức một loạt trên xuống, chém rớt nhân viên trực trong tay dao bầu, sau đó hung hăng quyền đấm cước đá một hồi, lại để cho hắn đã mất đi năng lực phản kháng, sau đó mới kéo tới đây, ném ở Sở Thiên trước mặt.
Sở Thiên nhìn xem tay chân bẻ gẫy, mình đầy thương tích nhân viên trực, nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói: “Soái quân những đàn ông, đi cho ta dùng sức nện tường.”
Hai mươi mấy người Soái quân huynh đệ lập tức giữ gia hỏa, xông đi vào, ‘phanh, phanh, phanh’ gõ đứng lên, giằng co hơn nửa canh giờ, một cái Soái quân huynh đệ thở hổn hển thở gấp chạy tới, cùng Sở Thiên nói: “Thiếu soái, trong vách tường có tường kép, nhưng vật gì đều không có.”
“Đương nhiên không có thứ đồ vật, thứ đồ vật đều bị bọn hắn chở đi rồi.” Sở Thiên cười cười, ngực có Càn Khôn đối với nhân viên trực nói: “Các ngươi thật sự là nhọc lòng, hoa nhiều như vậy tinh lực xây dựng nhà thương khố này, còn an bài ngươi đang ở đây bên trong thuận tiện làm sự tình, xem ra lúc trước Diệp Tam Tiếu với các ngươi đã làm nhiều lần giao dịch a..., buôn lậu không ít Văn Vật a..., đoán chừng ngay khi Soái quân hợp nhất Phủ Đầu bang thời điểm, nơi đây có lẽ còn có dấu một đám thứ đồ vật, cho nên ngươi lưu lại tĩnh quan tình thế phát triển, các ngươi nhìn thấy thế cục dần dần ổn, nơi đây đã không quá an toàn, cho nên trước muộn sẽ đem thứ đồ vật suốt đêm chở đi.”
“Đáng tiếc, các ngươi vốn làm việc chu đáo chặt chẽ, thần không biết, quỷ chưa phát giác ra, lại không thể tưởng được suốt đêm vận chuyển thứ đồ vật vậy mà rơi xuống phó Lãnh Noãn Ngọc Kỳ Tử cũng không biết, bị nghĩ đến phát phát tiểu tài đầu tóc vàng lưu manh nhặt được rồi, còn giao cho trong tay của ta, ngươi nhìn thấy đầu tóc vàng lưu manh phải nói ra các ngươi xe lúc, sợ ta truy tra xuống dưới, liền giết người diệt khẩu rồi, lại thấy ta đã đoán vách tường tường kép sự tình, đã nghĩ muốn ngay cả ta cũng diệt khẩu.” Sở Thiên đầu đuôi gốc ngọn đem sự tình từ từ mà nói ra, hình như là hắn tận mắt nhìn thấy giống nhau.
Nhân viên trực biến sắc, cái này Sở Thiên thật sự đáng sợ, cái gì đều bị hắn đoán trúng.
Nhân viên trực nhìn xem Sở Thiên, thở dài câu: “Thực thật không ngờ ngươi thân thủ giỏi như vậy, gần như thế khoảng cách đều giết không được ngươi.”
Sở Thiên lắc đầu, sâu không lường được nói: “Bởi vì ta đã sớm đối với ngươi có chỗ đề phòng rồi, ngươi nói ngày hôm qua cũng là ngươi trách nhiệm tuần tra, như vậy số nhà kho cửa hẳn là ngươi khóa đấy, nhưng ta xem ra vừa rồi ngươi khai mở số nhà kho đại môn thời điểm, ngươi là dùng tay phải mở ra, mà ổ khóa lỗ lại vừa vặn trái lại, lúc ấy, ngươi có cảm giác hay không đến không thuận tay đâu này? Nếu như ta đoán không sai, đêm đó các ngươi mang đi thứ đồ vật về sau, cái này đại môn nhất định là vị trí thuận tay trái khóa đấy.”
Nhân viên trực hoàn toàn khiếp sợ, hắn nhớ tới đêm đó đúng là thuận tay trái ‘heo mập’ khóa cửa, bất luận kẻ nào cũng sẽ không chú ý như thế cẩn thận chi tiết, nhưng Sở Thiên vậy mà nhìn ra, cái này Sở Thiên quan sát năng lực, suy luận năng lực thật sự làm cho người ta cảm giác được khủng bố.
Thành ca ở bên cạnh đắc ý chụp nảy sinh nịnh hót đến, kiêu ngạo nói: “Biết rõ Thiếu soái lợi hại a? Tại Thiếu soái trước mặt, các ngươi bọn đạo chích đồ cũng dám chơi trò hề, thật sự là không chết qua a...”
“Ngươi có hứng thú hay không nói một chút các ngươi là người nào? Đương nhiên, ngươi cũng có thể không nói.” Sở Thiên không để ý tới Thành ca nịnh nọt, nhàn nhạt mà nói, trong tay vuốt vuốt hắn thanh chủy thủ kia, dao găm tại dưới ánh đèn lộ ra đặc biệt âm trầm, nhân viên trực không tự chủ được rùng mình một cái.
“Nói, nói nhanh một chút, không nói, lão tử trước chém tay ngươi cổ tay, một đoạn một đoạn chém.” Thành ca dẫn theo mang huyết dao bầu ở bên cạnh uy hiếp nhân viên trực nói.
“Ta, ta muốn gọi điện thoại.” Nhân viên trực tay chân đã đã đoạn, khóe miệng chảy máu tươi, ánh mắt có chứa vẻ sợ hãi, nhổ ra một câu nói chuyện không đâu mà nói đến.
Sở Thiên theo nhân viên trực trên người lấy điện thoại ra, cười cười nói: “Dãy số đâu này?”
Nhân viên trực thấp giọng đem dãy số nói ra, Sở Thiên đè xuống dãy số, sau một lát, có người tiếp thông, Sở Thiên vẫn không nói gì, đầu kia lại lẳng lặng truyền đến thanh âm quen thuộc: “Ta nói rồi, ngươi giết không được hắn đấy, ngươi hết lần này tới lần khác không tin.”
[/hide]