Lý Thần Châu, lại là Lý Thần Châu, đồ chó hoang Lý Thần Châu. Sở Thiên không cười nổi, khẽ lắc đầu nói: -Tao đã đoán là ngươi, nhưng không nghĩ rằng thực sự là ngươi. Phía bên kia điện thoại có người đang sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ đó là Sở Thiên, nhưng cũng lập tức cười lớn: -Tao đã đoán ra mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục như vậy. Sở Thiên thở dài một tiếng, xem ra tạm thời chuyện này không truy cứu được rồi, mình không thể tự mình đối phó được với cấp bậc của Lý Thần Châu lúc này, lãnh đạm nói: -Bây giờ ta đã biết chuyện của các ngươi, không phải các ngươi muốn giết người diệt khẩu chứ? -Trên thế gian này ai có thể giết được Thiếu soái đây? Lý Thần Châu truyền tới tiếng cười khẽ, trịnh trọng nói: -Thiếu soái, thẻ đỏ lần trước dùng có tốt không? Sở Thiên hiểu ý của Lý Thần Châu, cười nhạt, nói: -Được, việc này kết thúc tại đây, sau này không ai nợ ai. Sau đó bình tĩnh nói: -Hy vọng sau này ta không phát hiện ra những việc như vậy trên địa bàn của Soái quân nữa, sự chịu đựng của Soái quân cũng có giới hạn. Lý Thần Châu lại cười lớn, nói: -Ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Sở Thiên này cũng thật thức thời, kết giao với người thông minh cũng chính là tiết kiệm sức lực, với sự thông minh của Sở Thiên, nếu thực sự hắn truy cứu việc này chắc chắn sẽ bị hắn điều tra ra ngọn nghành, sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có; nếu phái người đi giết Sở Thiên, thiên hạ này, Lý Thần Châu cũng không tìm ra được mấy người có thể đối phó với Sở Thiên. -Trong tay ta còn có một quân cờ, còn có một người. Sau khi nghe Lý Thần Châu bảo đảm như vậy, Sở Thiên mới nhẹ nhõm một chút. Ít nhất sẽ không làm những việc như vậy trên địa bàn Soái quân, nếu không một ngày xảy ra chuyện gì, bị lộ rồi, Thiên triều chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, gây ra sự đả kích lớn cho Soái quân. Nếu như vậy, tâm huyết của mình và Hải tử, Quang tử coi như vô ích, việc này tuyệt đối không được xảy ra. Lý Thần Châu suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: -Quân cờ thì tặng Thiếu Soái chơi đi, còn người, thì không cần. Sở Thiên hiểu ý của Lý Thần Châu, nhẹ nhàng tắt điện thoại, sau đó đặt điện thoại cho người trực ban, nhìn một cái, vứt dao găm vào trong tay Thành ca, hai ngón tay làm động tác vạch qua cổ, sau đó bước đi không quay đầu lại, nhân viên trực ban thấy Sở Thiên không nói gì mà bỏ đi, biết hắn không cần mình, liền hét lên: -Thiếu Soái, Thiếu Soái xin tha mạng. Thành ca hiểu ý Sở Thiên, bước lên vài bước, đâm thẳng con dao găm vào = người trực ban, cười lạnh lùng nói: -Xuống địa phủ mà hét, âm mưu giết Thiếu Soái, còn hại bố mày lo lắng. Nói xong, rút con dao găm, máu bắn tung tóe, người trực ban ngã gục trên sàn nhà, tắt thở chết. Sau khi Thành ca hành sự xong, rảo bước đuổi theo Sở Thiên, cười nói: -Thiếu Soái, bây giờ người có dặn dò gì không? -Đi nói với các anh đệ của Soái Quân, hãy quên hết việc tối hôm nay. Vừa mới lên xe Audi, Sở Thiên liền thở dài: -Nói một cách đơn giản cho ngươi biết, ta cũng không đắc tội với người ta nổi. Thành ca nghe xong, tim thập thình thịch, đến Thiếu Soái còn không gánh được tội, e rằng mình càng không gánh nổi, nếu việc tối nay bị truyền ra ngoài, có lẽ Thiếu Soái chưa ra tay thì mình đã phơi thây đầu đường rồi, Thành ca liền cười nói: -Thiếu Soái, tối nay xảy ra chuyện gì sao? Hình như không có chuyện gì mà? Sở Thiên nhìn Thành ca, lạnh nhạt nói: -Hãy xử lý gọn gàng việc nữa nãy, ta đi trước đây. -Vâng, tôi biết làm thế nào rồi. Ngay lập tức Thành ca quay lại làm công tác tư tưởng cho các anh đệ của Soái quân. Sở Thiên lái xe, tâm trạng bất ổn, luôn nghĩ đến sao công ty của Chú ba(tam thúc công) lại có liên quan, với nhân cách của Chú ba, ông ấy tuyệt đối sẽ không để việc này tồn tại, càng không tham gia vào việc buôn lậu văn vật. Lẽ nào người trong công ty làm việc này sau lưng Chú ba, nếu là như vậy, chẳng may xảy ra việc gì, Chú ba là pháp nhân (người có trách nhiệm pháp lý) của công ty, sẽ bị liên lụy rồi sao? Sở Thiên lắc lắc đầu, người trong công ty Chú ba thông đồng với bọn Lý Thần Châu, thế lực không nhỏ, vạn nhất Chú ba nghiêm khắc, truy cứu đến cùng, thật khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện giống như của Lý Tử Phong; Bây giờ, chỉ có thể phải thật lưu ý đến việc này, khi nào đến được kinh thành rồi sẽ tính tiếp. -Anh nuôi à, anh đang nghĩ việc gì vậy? Anh đi nhầm đường rồi. Tiêu Tư Nhu như con rắn từ dưới trườn lên. Sở Thiên chợt bừng tỉnh, mới phát hiện mình đi nhầm đường, vội vàng quay đầu, chạy về hướng biệt thự khu Vân Thủy Sơn. Sau hơn nửa giờ, chiếc Audi cuối cùng đã dừng lại ở khu Vân Thủy Sơn, Tiêu Niệm Nhu nhẹ nhàng nói: -Anh nuôi, hôm nay anh vẫn qua đêm ở Vân Thủy Sơn sao? Tiêu Niệm Nhu thở dài trong lòng, em gái mạnh mẽ hơn mình, ít nhất không che giấu cảm xúc, giơ tay nhấc chân, trò chuyện vui vẻ thể hiện rõ tâm ý của mình. Sở Thiên liếc mắt qua nhìn Tiêu Tư Nhu, biết rằng cô bé này đã biết việc của mình với Tiêu Niệm Nhu, liền nói: -Tối nay xảy ra nhiều việc, phải quay về giải quyết, vài ngày nữa anh sẽ đến thăm các em nhé! -Nhớ là phải đến nhé. Nghe Sở Thiên nói không qua đêm ở Vân Thủy Sơn, tuy Tiêu Niệm Nhu có chút thất vọng, nhưng biết Sở Thiên thực sự còn rất nhiều việc phải làm, nên cũng không giữ, liền mở cửa xuống xe trước. Tiêu Tư Nhu chần chừ một lúc, nói với em gái: -Niệm Nhu, em vào trước đi, chị có lời muốn nói với anh nuôi. Tiêu Niệm Nhu ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười đi vào nhà; Tiêu Tư Nhu nhìn em gái dần đi xa, tựa vào ghế sau, ánh mắt quét qua người Sở Thiên, mỉm cười, bỗng nhiên nói một câu làm Sở Thiên giật mình: -Anh kết nghĩa, tối hôm đó anh với Niệm Nhu thoải mái chứ? Đùi em ấy mềm hơn hay của em mềm hơn? Sở Thiên đang uống nước, nghe Tư Nhu nói muốn nói chuyện với mình đã đoán ra cô ấy sẽ nói về chuyện đó, trong lòng vốn bất an, càng không nghĩ tới Tiêu Tư Nhu lại nói thẳng ra ngay câu đầu tiên như vậy, thế là phun hết nước lên cửa kính, suýt sặc. Lúc sau mới định thần lại, không thể không trả lời chủ đề này, định tâm nói: -Anh biết tối đó em chắc chắn có đến, chỉ là không ngờ em có thể nhẫn nại đến bây giờ, với tính cách của em, anh nghĩ rằng đêm đó em sẽ xông vào. Sắc mặt Tiêu Tư Nhu đượm buồn, thất vọng nói: -Anh là người em yêu, Niệm Nhu cũng là đứa em gái yêu quý của em, hơn nữa việc này không có người đúng người sai, tất cả chỉ có thể nói đó là ý trời. Lập tức ngồi thẳng dậy, ôm cổ Sở Thiên, dịu dàng nói: -Anh kết nghĩa xuất sắc như vậy, em nghĩ, trong cuộc đời anh sẽ xuất hiện vô số mỹ nữ chim sa cá lặn, Tư Nhu cũng không cầu anh kết nghĩa phải ở bên chúng em mãi mãi, chỉ hy vọng anh kết nghĩa đừng quên chị em Tư Nhu Niệm Nhu chúng em, trong một góc trái tim luôn có Tư Nhu và Niệm Nhu, như vậy chúng em đã rất mãn nguyện rồi. Sở Thiên bị những lời nói của Tiêu Tư Nhu làm cảm động, bờ môi nhẹ nhàng hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Tư Nhu, thì thầm nói: -Tư Nhu, em yên tâm, trong lòng Sở Thiên luôn luôn có hai chị em. Sắc mặt Tiêu Tư Nhu hồng hào trở lại, có được lời hứa của Sở Thiên là thu hoạch lớn nhất của tối nay, buông tay khỏi Sở Thiên: -Vâng, vậy khi nào rảnh anh kết nghĩa đến chơi nhé, đừng để hai tiểu muội quá mong nhớ, đi về cẩn thận nhé. Tiêu Tư Nhu nói xong, liền mở cửa xuống xe, dáng vẻ thướt tha của cô ấy dưới ánh đèn Vân Thủy Sơn thật làm rung động lòng người. Tư Nhu là một cô gái tốt, Sở Thiên khẽ thở dài trong lòng. Lúc Sở Thiên về đến Thủy Tạ Hoa Đô, Quang Tử và Hải Tử đang đánh bi-a trước cửa biệt thự, cũng không biết hai tên này lấy cái bàn bi-a này ở đâu, thấy Sở Thiên về, lập tức vứt bỏ cây cơ, tiến lại gần, tinh thần vô cùng hưng phấn. Hải tử nói: -Tam đệ, đã về rồi, xem sắc mặt cậu kìa, đến Vân Thủy Sơn an dưỡng thật không tệ. Sở Thiên lắc đầu cười như mếu, an dưỡng? Vừa mới gặp phải rắc rối lớn đây. Bèn nói: -Phải nói là, ngủ một giấc, khí sắc tốt hơn nhiều, đúng rồi, hai anh, tình hình các bang bây giờ ra sao rồi? -Thiên Hùng bang cũng quy thuận rồi, bây giờ chỉ có Bá Đao Hội là không có động tĩnh gì, hình như không nhận được thông tin của Thiên Hùng Bang và Thiên Lang Giáo, thậm chí còn nuốt gọn vài tiểu bang mở rộng thực lực. Quang tử nói một vài tình hình cho Sở Thiên. Sở Thiên giật mình, Quan Đông Đao sao dám to gan làm loạn như vậy? Lấy làm lạ hỏi: -Sao Bá Đao Hội lại không thức thời như vậy? Hơn nữa, những lợi ích mà Thiên Lang Giáo và Thiên Hùng Bang được hưởng, Bá Đao Hội phải nhìn thấy chứ. -Tam đệ, có cần anh dẫn người đi diệt không? Bây giờ chúng ta người đông thế mạnh, diệt một Bá Đao hội dễ như trở bàn tay. Quang Tử hiếu chiến lộ rõ sự hưng phấn, hay tay nắm thành quả đấm. Sở Thiên lắc đầu, bây giờ chưa phải lúc, Thiên Hùng Bang và Thiên Lang Giáo vừa quy thuận không lâu, nếu bây giờ ta diệt Bá Đao hội, khó tránh làm Thiên Hùng Bang và Thiên Lang Giáo mất lòng tin, bèn nói: -Chúng ta đã hứa mãi mãi không động đến địa bàn của chúng, bây giờ vẫn không thể manh động, đợi điều tra rõ nguyên nhân rồi quyết định. Ba người vừa nói vừa đi vào phòng khách, từ trên lầu Khả nhi đã nhìn thấy xe của Sở Thiên, vui mừng khôn xiết, nhưng thấy ba người Sở Thiên hình như đang bàn chuyện, nên không ra đón, mà ở phòng khách tầng 1 đợi Sở Thiên, Sở Thiên thấy Khả Nhi xinh đẹp, cười nhẹ, mở rộng đôi tay, Khả Nhi lập tức chạy tới như con chim nhỏ, ôm chặt Sở Thiên, sau đó lễ phép nói: -Sở Quân, anh vất vả rồi. Sở Thiên nghe câu này, trong lòng tràn lên sự ấm áp, chưa từng có ai nói với mình như vậy? Sở Thiên nhẹ nhàng ôm eo Khả Nhi, hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: -Cảm ơn Khả Nhi. Hải Tử và Quang Tử biết ý ngồi xuống sofa, để thời gian và không gian lại cho họ. Lúc sau khi Khả Nhi và Sở Thiên thắm thiết xong, biết Sở Thiên vừa về, vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, mỉm cười, biết ý nói: -Sở Quân đang bận việc, Khả Nhi đi nấu cháo cho mọi người. Nói xong, nhẹ nhàng quay người đi. Sở Thiên vui hẳn lên, ngồi xuống sofa, nói: -Hai anh, thời gian em ở Thượng Hải e rằng không nhiều, có vài việc cần đích thân hai người đi làm. Hải tử và Quang Tử cùng ngạc nhiên, vừa mới đoạt được giang sơn, Sở Thiên đã muốn rời khỏi Thượng Hải, sự sống chết của các anh đệ sau này làm họ sao nhẫn tâm dứt bỏ? Hai người cùng đồng thanh nói: -Tam đệ, sao lại muốn rời khỏi đây? Lẽ nào cậu đã chán ghét cuộc sống này. Sở Thiên thấy bộ dạng căng thẳng của họ, liền nói ra việc thi Đại Học của mình, cuối cùng chốt lại: -Bây giờ về cơ bản Thượng Hải cũng đã ổn định, sau này không có ai có thể chống lại Soái quân lần nữa, lần này em đi Kinh thành một mặt có thể sống cuộc sống bình thường, mặt khác cũng có thể phát triển Soái Quân ở đó, hai anh phải biết rằng, nếu Soái quân chỉ hạn chế ở Thượng Hải sớm muộn cũng sẽ tụt dốc, cần biết rằng, trứng gà không thể để cùng trong một cái giỏ. Hải Tử và Quang tử nghe Sở Thiên nói về kinh thành đi học, trong lòng nhẹ nhõm, cứ tưởng tam đệ muốn rút chân khỏi giang hồ, sau đó nghe Sở Thiên muốn thành lập cứ địa ở đó, phát triển Soái quân, lòng càng vui mừng, với sự nhạy bén và năng lực của Sở Thiên, phát triển Soái quân ở kinh thành không phải việc khó, đến lúc đó, kinh thành và Thượng Hải có thể hỗ trợ lẫn nhau, như vậy, Soái quân càng ổn định. Hải Tử vỗ trán, vui mừng nói: -Vẫn là Tam đệ nghĩ xa, quả nhiên là văn võ song toàn, từ cổ chí kim có một người. -Đúng rồi, Tam đệ, đệ vừa nói có vài việc cần đích thân chúng ta đi làm, là việc gì vậy? Quang Tử đã biết không phải Sở Thiên muốn rời Soái quan, liền nghĩ ngay đến việc Sở Thiên vừa nói. Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi nói: -Thứ nhất, Quang ca, anh tuyển chọn một vài tinh anh trong những tinh anh của Soái quân, đào tạo tốt bọn họ làm thành tiểu đội quân đặc biệt đến ma quỷ cũng phải sợ; như vậy mới đánh được địch, tự bảo vệ mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Quang Tử hưng phấn hẳn lên, vỗ đùi nói: -Được, ta sớm đã muốn làm đội tử sĩ, trong hơn nghìn người, chắc chắc có thể chọn ra trăm người. Sở Thiên lắc đầu, điềm nhiên nói: -Quang ca, tuyệt đối không được nóng vội, em có ý kiến đầu tiên chỉ chọn khoảng mấy chục người là tốp huấn luyện đầu tiên, sau khi huấn luyện thành công lại chọn ra lần nữa, huấn luyện tốp này tăng độ khó lên một chút, sức chiến đấu sẽ tăng lên, đồng thời, những công việc của Soái quân vẫn diễn ra bình thường. Hải Tử và Quang Tử nghĩ một lúc, gật gật đầu, thật có lý, nếu một lúc huấn luyện trăm người, trước tiên đừng nói đến kết quả huấn luyện ra sao, những việc của nội bộ quân cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên nhớ rằng địa bàn của Soái cùng rất rộng. -Việc thứ hai, Hải ca, anh hãy để các anh em thân cận kiểm tra hàng hóa, nếu không không cho vào kho. Sở Thiên nói đến đây, sắc mặt hơi trầm xuống. Hải tử và Quang Tử tuy không biết vì sao Sở Thiên lại làm như vậy, nhưng những gì Sở Thiên nói đều đúng, vì vậy hai người đều gật đầu. Vì để họ cùng chú trọng việc này nên nói sự việc tối nay cho họ, đương nhiên không nhắc đến Lý Thần Châu; nghe xong Hải Tử và Quang Tử đều hoảng sợ, không ngờ lại rắc rối phức tạp như vậy, một người không tốt sẽ liên lụy đến cả Soái quân. Hải Tử trịnh trọng nói: -Tam đệ yên tâm, ngày mai ta sẽ trực tiếp đi làm việc này. Sở Thiên suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói: -Ngoài ra phải điều tra ngay nguyên nhân Bá Đao Hội không quy thuận, em luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, trước khi em rời khỏi Thượng Hải, nhất định phải làm rõ. -Thiếu soái, Đặng Siêu Đặng đường chủ xin gặp. Một anh em Soái quân tiến vào nói. Sau khi Thiên Lang giáo quy thuận Soái quân, Đặng Siêu đã bỏ cách gọi giáo chủ của mình đi, gọi thành một đường chủ của Soái quân. Sở Thiên xao động, đêm khuya như vậy, Đặng Siêu xin gặp chắc chắn có chuyện quan trọng, liền nói: -Mời vào.
[hide]
... Lý Thần Châu, lại là Lý Thần Châu, đồ chó hoang Lý Thần Châu.
Sở Thiên nhịn không được cười lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta đã đoán ngươi rồi, lại thật không ngờ thật là ngươi.”
Điện thoại bên kia sửng sốt một chút, hiển nhiên thật không ngờ đúng Sở Thiên, lập tức cũng truyền đến cởi mở tiếng cười: “Ta đã đoán bắt đầu, nhưng không có đoán được đúng kết cục như vậy.”
Sở Thiên hít một tiếng, xem ra chuyện này tạm thời cũng truy cứu không đi xuống, Lý Thần Châu cấp bậc này tạm thời không phải mình có thể đối phó đấy, nhàn nhạt nói: “Ai, hiện tại ta đã biết chuyện của các ngươi, có phải hay không các người muốn tiêu diệt miệng của ta à?”
“Trên cái thế giới này, ai có thể diệt đến Thiếu soái khẩu đâu này?” Lý Thần Châu truyền đến nhẹ nhàng tiếng cười, lập tức có chút trịnh trọng nói: “Thiếu soái, lần trước thẻ đỏ dùng tốt sao?”
Sở Thiên biết Lý Thần Châu ý tứ, cười nhạt một tiếng, nói: “Tốt, việc này dừng ở đây, về sau đều không tương thiếu nợ.” Sau đó ngữ khí trở nên bình tĩnh: “Hi vọng Soái quân trên địa bàn không nên phát hiện nữa loại hành vi này, Soái quân điểm mấu chốt cũng là có hạn đấy.”
Lý Thần Châu lần nữa ha ha cười cười, nói: “Cam đoan tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa.” Cái này Sở Thiên thật sự thức thời, cùng người thông minh giao tiếp chính là dùng ít sức, dùng Sở Thiên thông minh, nếu như hắn thật sự đối với cái này sự tình truy nguyên, tuyệt đối sẽ bị hắn tra cái tra ra manh mối, khiến cho phiền toái không cần thiết. Nếu như nói phái người đi giết Sở Thiên, trong thiên hạ, Lý Thần Châu thật đúng là tìm không ra mấy cái có thể đối phó Sở Thiên người đâu.
“Trong tay của ta còn có phó quân cờ, còn có cá nhân.” Sở Thiên đạt được Lý Thần Châu cam đoan về sau, trong nội tâm cũng tạm thời nhẹ nhàng thở ra, tối thiểu sẽ không tại Soái quân trên địa bàn lại làm những thứ này buôn lậu sự tình, nếu không có một ngày xảy ra chuyện gì, bị bộc quang, đoán chừng thiên triều sẽ dùng lôi đình thủ đoạn, cho Soái quân hủy diệt tính đả kích, nói như vậy, mình và Hải Tử, Quang Tử tâm huyết của bọn hắn liền uỗng phí, đây là tuyệt đối không thể cho phép đấy.
Lý Thần Châu suy nghĩ một hồi, nhàn nhạt nói: “Quân cờ sẽ đưa cho Thiếu soái vuốt vuốt a, người, từ bỏ.”
Sở Thiên biết Lý Thần Châu ý tứ, nhẹ nhàng cúp điện thoại, sau đó đem điện thoại đặt ở nhân viên trực trên người, nhìn thoáng qua, thanh dao găm ném ở Thành ca trong tay, hai cái ngón tay nghiêng qua điều tuyến, sau đó liền cũng không quay đầu lại tiêu sái rồi, nhân viên trực nhìn thấy Sở Thiên cũng không nói gì liền đi, biết mình người đem hắn từ bỏ, hô: “Thiếu soái, Thiếu soái tha mạng.”
Thành ca tự nhiên biết rõ Sở Thiên ngón tay nghiêng hoa ý tứ, vì vậy đạp vào vài bước, trong tay dao găm hung hăng đâm vào nhân viên trực trên người, cười lạnh nói: “Đi Địa phủ bên trong hô a, êm đẹp đều muốn ám sát Thiếu soái, còn làm hại lão tử chờ đợi lo lắng.” Sau khi nói xong, dao găm mạnh mà rút... Ra, máu tươi văng khắp nơi, nhân viên trực thống khổ té trên mặt đất, giãy dụa một lát liền tắt thở.
Thành ca làm xong sự tình về sau, bước nhanh đuổi theo Sở Thiên, cười cười nói: “Thiếu soái, bây giờ còn có cái gì phân phó?”
“Nói cho Soái quân các huynh đệ, đã quên chuyện đêm nay.” Vừa mới lên xe Audi Sở Thiên thở dài: “Đơn giản nói cho ngươi biết, ta đều đắc tội không nổi nhân gia.”
Thành ca nghe xong, trong nội tâm lộp bộp một chút, liền Thiếu soái đều đắc tội không nổi, chỉ sợ chính mình càng đắc tội không nổi rồi, nếu như chuyện đêm nay truyền ra ngoài, đoán chừng Thiếu soái không có ra tay, mình cũng đã phơi thây đầu đường rồi, vì vậy Thành ca cười cười nói: “Thiếu soái, đêm nay có chuyện phát sinh sao? Giống như không có chuyện gì a?”
Sở Thiên tán dương nhìn thoáng qua Thành ca, nhàn nhạt nói: “Đem sự tình phía sau xử lý sạch sẽ một điểm, ta đi trước.”
“Tốt, ta biết rõ như thế nào làm.” Thành ca lập tức quay người đi cho Soái quân các huynh đệ làm tư tưởng công tác.
Sở Thiên mở ra xe Audi, tâm thần có chút không tập trung, muốn lấy Tam thúc công công ty làm sao sẽ liên lụy tiến đến, dùng Tam thúc công tính cách làm người, hắn là tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này tồn tại, càng sẽ không tham dự loại này buôn lậu Văn Vật sự tình, chẳng lẽ là Tam thúc công người của công ty tại lưng cõng Tam thúc công âm thầm làm những chuyện này, nếu là như vậy, vạn nhất xảy ra sự tình, Tam thúc công với tư cách công ty pháp nhân chẳng phải sẽ bị liên lụy tiến vào? Có muốn hay không nhắc nhở Tam thúc công đâu này? Sở Thiên lập tức lắc đầu, Tam thúc công người trong công ty cùng Lý Thần Châu bọn hắn một đám có chỗ thông đồng, thế lực không phải chuyện đùa, vạn nhất Tam thúc công nghiêm túc, truy xét đến ngọn nguồn, khó bảo toàn sẽ không phát sinh Lý Tử Phong chuyện như vậy. Hôm nay chi kế, chỉ có thể muốn Hồng Diệp cẩn thận lưu ý lưu ý chuyện này, chờ mình sau khi đến kinh thành mới quyết định.
“Làm ca ca, ngươi đang suy nghĩ gì à? Ngươi khai mở lầm đường.” Tiêu Tư Nhu như xà giống nhau từ sau tòa thò người ra tới đây.
Sở Thiên đã tỉnh hồn lại, lúc này mới phát hiện mình bên trên lầm đường, vì vậy bề bộn ở phía trước quay đầu, chạy nhanh hướng Vân Thủy Sơn Cư biệt thự.
Hơn nửa canh giờ về sau, Audi rốt cục đứng tại Vân Thủy Sơn Cư, Tiêu Niệm Nhu ôn nhu nói: “Làm ca ca, ngươi đêm nay vẫn còn Vân Thủy Sơn Cư qua đêm sao?”
Tiêu Tư Nhu trong nội tâm than nhẹ một tiếng, muội muội so với chính mình mạnh mẽ, tối thiểu sẽ không che dấu hảo cảm của mình, giơ tay nhấc chân, chuyện trò vui vẻ tầm đó hiển thị rõ người yêu của mình ý.
Sở Thiên dùng ánh mắt còn lại quét mắt Tiêu Tư Nhu, biết rõ cô gái nhỏ này đã biết mình cùng Tiêu Niệm Nhu sự tình, vì vậy mở miệng nói: “Đêm nay sự tình quá nhiều, phải đi về xử lý, qua mấy ngày ta trở lại thăm ngươi đám bọn họ a.”
“Nhớ rõ muốn tới ah” Tiêu Niệm Nhu nghe được Sở Thiên không tại Vân Thủy Sơn Cư qua đêm, trên mặt tuy nhiên có hơi thất vọng, nhưng biết rõ Sở Thiên xác thực còn có rất nhiều chuyện muốn bề bộn, cũng liền không bắt buộc rồi, mở cửa xe xuống xe trước.
Tiêu Tư Nhu chần chờ một chút, đối với muội muội nói: “Niệm Nhu, ngươi đi về trước đi, ta có lời cùng làm ca ca nói.”
Tiêu Niệm Nhu dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu, giống như cười cười liền đi về nhà. Tiêu Tư Nhu nhìn xem muội muội dần dần đi xa, nghiêng dựa vào chỗ ngồi phía sau, ánh mắt quét mắt Sở Thiên, mỉm cười, bỗng nhiên nhổ ra một câu lại để cho Sở Thiên kinh hồn bạt vía mà nói: “Làm ca ca, đêm đó làm Niệm Nhu như vậy thoải mái sao? Bắp đùi của nàng trơn mềm hay là của ta trơn mềm à?”
Sở Thiên đang uống nước, nghe được Tiêu Tư Nhu có chuyện cùng tự ngươi nói, cũng đã đoán được hắn muốn đem sự tình đẩy ra mà nói rồi, trong nội tâm vốn là thì có chút bất an, càng không nghĩ đến Tiêu Tư Nhu câu nói đầu tiên là như thế nóng bỏng, vì vậy trong miệng nước toàn bộ nhả tại thủy tinh lên, thương bị giày vò, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, đối với Tiêu Tư Nhu đích chủ đề tránh mà không đáp, bình tĩnh trong lòng tự nhủ: “Ai, ta biết rõ ngươi đêm đó khẳng định đã tới, chỉ là không có nghĩ đến ngươi có thể nhẫn đến hiện tại, dùng tính cách của ngươi, ta cho rằng màn đêm buông xuống ngươi sẽ xông đi vào.”
Tiêu Tư Nhu sắc mặt có chút thương cảm, còn có chút thất lạc, nói: “Ngươi là ta yêu người, Niệm Nhu cũng là ta thương yêu muội muội, hơn nữa sự tình không sao cả ai đúng ai sai, đây hết thảy, chỉ có thể nói là ý trời.” Lập tức ngồi dậy, ôm Sở Thiên cổ, ôn nhu nói: “Dùng làm ca ca ưu tú, ta nghĩ, tại tánh mạng của ngươi bên trong sẽ xuất hiện vô số thiêu thân lao đầu vào lửa cô gái xinh đẹp, Tư Nhu cũng không yêu cầu xa vời làm ca ca trông coi chúng ta một đời một thế, chỉ hi vọng làm ca ca không nên quên Tư Nhu cùng Niệm Nhu tỷ muội, tại trong lòng có như vậy một cái góc nhỏ thuộc về Tư Nhu cùng Niệm Nhu, như vậy chúng ta đã phu phục vô cầu rồi.”
Sở Thiên bị Tiêu Tư Nhu nói cũng có chút động tình, bờ môi lại gần đi qua, nhẹ nhàng hôn Tiêu Tư Nhu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thì thào nói: “Tư Nhu, ngươi yên tâm, Sở Thiên trong nội tâm nhất định sẽ có các ngươi.”
Tiêu Tư Nhu sắc mặt trở nên rực rỡ, có thể có được Sở Thiên hứa hẹn đúng đêm nay thu hoạch lớn nhất, vì vậy buông ra Sở Thiên, nói: “Tốt, cái kia làm ca ca có rảnh nhiều đến ngồi một chút, miễn cho hai vị muội muội luôn vô cùng tương tư, trở về cẩn thận một chút.” Tiêu Tư Nhu sau khi nói xong, liền mở cửa xe đã đi ra, dáng vẻ thướt tha mềm mại thân thể tại Vân Thủy Sơn Cư dưới ánh đèn lộ ra thực tế động lòng người.
Tư Nhu là một con gái tốt tử. Sở Thiên trong lòng ám thở dài.
Sở Thiên trở lại Thủy Tạ Hoa Đô thời điểm, Quang Tử cùng Hải Tử đang tại cửa biệt thự đánh snooker, cũng không biết hai người này lấy ra đưa đến như vậy một cái bàn cầu đài, nhìn thấy Sở Thiên trở về, lập tức vứt bỏ cây cơ, đã đi tới, thần sắc đều có vài phần hưng phấn.
Hải Tử mở miệng nói: “Tam đệ, cuối cùng đã trở về, nhìn ngươi sắc mặt, tại Vân Thủy Sơn Cư điều dưỡng không sai a.”
Sở Thiên lắc đầu cười khổ một cái, điều dưỡng? Còn vừa mới gặp phải chuyện lớn giày vò xong đâu. Vì vậy nói: “Phải nói, ngủ một cái tốt cảm giác, khí sắc tốt hơn nhiều. Đúng rồi, hai vị ca ca, các bang tình huống hiện tại ra sao?”
“Thiên Hùng bang cũng quy thuận, hiện tại chỉ có Phách Đao hội không hề có động tĩnh gì, giống như không có thu được Thiên Hùng bang cùng Thiên Lang giáo quy thuận tin tức, thậm chí tóm thâu một ít tiểu bang phái tại lớn mạnh thực lực.” Quang Tử đem mấy ngày nay tình huống mở miệng nói ra.
Sở Thiên giật mình, Quan Đông Đao làm sao sẽ như thế cả gan làm loạn đâu này? Vì vậy kỳ quái hỏi: “Phách Đao hội như thế nào như thế không biết điều đâu này? Hơn nữa Thiên Lang giáo cùng Thiên Hùng bang hưởng thụ đãi ngộ, Phách Đao hội có lẽ thấy được a...”
“Tam đệ, có muốn hay không ta dẫn người bắt nó đã diệt? Hiện tại chúng ta người đông thế mạnh, diệt cái Phách Đao hội dễ dàng.” Hiếu chiến Quang Tử lại hiển lộ ra vẻ hưng phấn, hai tay lại nắm thành quyền đầu, các đốt ngón tay ‘rầu rĩ’ rung động.
Sở Thiên lắc đầu, bây giờ còn không phải lúc, Thiên Hùng bang cùng Thiên Lang giáo vừa mới quy thuận không lâu, nếu như đúng lúc này đem Phách Đao hội đã diệt, khó tránh khỏi lại để cho vừa quy thuận Thiên Hùng bang cùng Thiên Lang giáo thất vọng đau khổ, vì vậy nói: “Chúng ta hứa hẹn qua vĩnh viễn bất động địa bàn của bọn hắn, bây giờ còn không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi đã điều tra xong nguyên nhân làm tiếp quyết định đi.”
Ba người vừa nói vừa tiến đại sảnh, Khả Nhi đã sớm từ trên lầu nhìn thấy Sở Thiên lái xe tiến đến, trong nội tâm tung tăng như chim sẻ không thôi, nhưng thấy đến Sở Thiên bọn hắn giống như đang đàm luận sự tình, vì vậy không có lập tức ra đón, mà là đang lầu một đại sảnh chờ đợi Sở Thiên, Sở Thiên nhìn thấy xinh đẹp Khả Nhi, nhẹ nhàng cười cười, mở ra hai tay, Khả Nhi lập tức như là chỉ chim nhỏ đánh tới, ôm qua Sở Thiên về sau, lập tức cung kính hữu lễ nói: “Sở quân, ngươi khổ cực.”
Sở Thiên nghe được câu này, trong nội tâm dâng lên nhàn nhạt ôn nhu, chưa từng có người như vậy đối với chính mình đã từng nói qua? Sở Thiên ôn nhu ôm chầm Khả Nhi eo, tại trên mặt nàng nhẹ nhàng vừa hôn, ôn nhu nói: “Cảm ơn Khả Nhi.” Hải Tử cùng Quang Tử thức thời tại trên ghế sa lon ngồi xuống, giữ lại thời gian cùng không gian cho bọn hắn vuốt ve an ủi.
Khả Nhi cùng Sở Thiên vuốt ve an ủi qua đi, biết rõ Sở Thiên vừa trở về, còn có rất nhiều chuyện muốn làm lý, giống như cười cười, khéo hiểu lòng người nói: “Sở quân có việc trước bề bộn, Khả Nhi đi cho các ngươi luộc chút cháo.” Sau khi nói xong, liền nhẹ nhàng lui về phía sau, lập tức mới quay người rời đi.
Sở Thiên tâm tình rất sung sướng, đi vào sofa ngồi xuống, mở miệng nói: “Hai vị ca ca, ta tại Thượng Hải thời gian chỉ sợ không nhiều lắm, có vài món sự tình cần các ngươi tự mình đi xử lý.”
Hải Tử cùng Quang Tử kinh hãi, hiện tại vừa đánh tốt giang sơn, Sở Thiên lại muốn rời đi Thượng Hải, nhiều ngày đến huynh đệ sinh tử tình cảnh để cho bọn họ như thế nào nhẫn tâm dứt bỏ? Vì vậy trăm miệng một lời nói: “Tam đệ, tại sao phải rời đi đâu này? Chẳng lẽ ngươi chán ghét loại cuộc sống này?”
Sở Thiên thấy bọn họ dáng vẻ khẩn trương, đem mình kỳ thi đại học sự tình đơn giản nói một lần, cuối cùng mở miệng nói: “Hiện tại Thượng Hải đại cục cơ bản đã định, về sau không ai có thể lần nữa chống lại Soái quân, ta lần này đi kinh thành, nhất phương diện có thể qua qua bình thường sinh hoạt, một cái khác phương diện, cũng có thể ở bên kia làm soái quân phát triển tìm kiếm lộ. Hai vị ca ca muốn biết rõ, nếu như Soái quân chẳng qua là cực hạn tại Thượng Hải cái thành phố này, sớm muộn sẽ xuống dốc đấy, muốn biết rõ, trứng gà không thể thả tại cùng một cái trong giỏ xách mặt.”
Hải Tử cùng Quang Tử nghe được Sở Thiên phải đi kinh thành đến trường, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Tam đệ muốn rời khỏi giang hồ đâu rồi, sau đó nghe được Sở Thiên muốn ở bên kia thành lập cứ điểm, phát triển Soái quân, trong nội tâm càng là đại hỉ, dùng Sở Thiên gan dạ sáng suốt cùng năng lực, ở kinh thành đem Soái quân phát triển cũng không phải là việc khó, đến lúc đó kinh thành cùng Thượng Hải có thể xa xa hô ứng rồi, bởi như vậy, Soái quân căn cơ thì càng ổn rồi.
Hải Tử vỗ đầu, cao hứng nói: “Hay là Tam đệ nghĩ đến chu toàn, quả nhiên là văn võ song toàn, cổ kim đệ nhất nhân a...”
“Đúng rồi, Tam đệ, ngươi mới vừa nói có vài món sự tình muốn chúng ta tự mình đi xử lý, là chuyện gì?” Quang Tử biết rõ Sở Thiên cũng không phải là rời đi Soái quân về sau, lập tức nhớ tới Sở Thiên lời nói mới rồi.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nói: “Thứ nhất, Quang ca, ngươi theo Soái quân bên trong chọn lựa một ít tinh anh trong tinh anh, dùng ngươi ở trong bộ đội trước mặt kỹ năng đem bọn họ hảo hảo huấn luyện, đánh thành lại để cho ma quỷ đều sợ hãi đặc chủng tiểu đội. Như vậy tiến có thể cho địch nhân trọng thương. Lui có thể bảo vệ chính mình bình an.”
Quang Tử hưng phấn lên, vỗ đùi nói: “Tốt, ta đã sớm nghĩ đến muốn làm chút ít tử sĩ đi ra, hơn một ngàn nhân trung, có lẽ có thể chọn trên trăm người.”
Sở Thiên lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Quang ca, ngàn vạn không nên nóng vội, đề nghị của ta trước tiên là chọn hơn mười người đi ra, với tư cách nhóm đầu tiên huấn luyện, huấn luyện sau khi thành công, lại khác chọn một đám, như vậy một đám, một đám huấn luyện, ngươi độ khó hội nhỏ rất nhiều, nhân viên sức chiến đấu cũng sẽ biết cường hãn hơn, đồng thời, Soái quân bên trong công việc bình thường cũng sẽ không bị quấy nhiễu.”
Hải Tử cùng Quang Tử suy nghĩ một chút, gật gật đầu, đúng là đạo lý này, nếu như thoáng cái rút ra chừng trăm người huấn luyện, không nói trước huấn luyện kết quả như thế nào, đơn trong quân công tác sẽ chịu ảnh hưởng, muốn biết rõ hiện tại Soái quân địa bàn lớn như vậy.
“Kiện sự tình thứ hai, Hải ca, ngươi muốn đem bến tàu tự mình khống chế trong tay, tất cả hàng hóa nhất định phải bến tàu huynh đệ tự mình nghiệm qua, nếu không không cho phép tiến nhà kho.” Sở Thiên nói đến đây thời điểm, sắc mặt đã có vài phần ngưng trọng.
Hải Tử cùng Quang Tử tuy nhiên không biết Sở Thiên tại sao phải làm như vậy, nhưng Sở Thiên luôn luôn nói đều là đối với đấy, đều là chính xác, cho nên đều gật gật đầu.
Sở Thiên vì để cho bọn hắn coi trọng, sẽ đem chuyện đêm nay đơn giản nói một lần, đương nhiên không có đem Lý Thần Châu nói ra. Nghe được Hải Tử cùng Quang Tử trong lòng run sợ, không thể tưởng được bến tàu thật không ngờ rắc rối phức tạp, một cái không tốt thật đúng là đem toàn bộ Soái quân dính líu vào.
Hải Tử thần sắc trịnh trọng nói: “Tam đệ yên tâm, ta ngày mai sẽ tự mình tiến hành chuyện này.”
Sở Thiên suy nghĩ một hồi, tiếp tục mở miệng nói: “Mặt khác, muốn nhanh chóng điều tra rõ Phách Đao sẽ vì cái gì không về như ý nguyên nhân, ta cuối cùng cảm thấy bên trong có cổ quái, tại ta rời đi Thượng Hải lúc trước, nhất định phải đối phó Phách Đao hội.”
“Thiếu soái, Đặng Siêu Đặng đường chủ có chuyện quan trọng cầu kiến.” Một cái Soái quân huynh đệ chạy vào nói.
Thiên Lang giáo quy thuận Soái quân về sau, Đặng Siêu sẽ đem giáo chủ của mình danh xưng phế bỏ, đã thành Soái quân một cái đường chủ.
Sở Thiên trong lòng khẽ động, đêm khuya thế này, Đặng Siêu cầu kiến nhất định có nặng chuyện lớn, mở miệng nói: “Mời.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lý Thần Châu, lại là Lý Thần Châu, đồ chó hoang Lý Thần Châu. Sở Thiên không cười nổi, khẽ lắc đầu nói: -Tao đã đoán là ngươi, nhưng không nghĩ rằng thực sự là ngươi. Phía bên kia điện thoại có người đang sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ đó là Sở Thiên, nhưng cũng lập tức cười lớn: -Tao đã đoán ra mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục như vậy. Sở Thiên thở dài một tiếng, xem ra tạm thời chuyện này không truy cứu được rồi, mình không thể tự mình đối phó được với cấp bậc của Lý Thần Châu lúc này, lãnh đạm nói: -Bây giờ ta đã biết chuyện của các ngươi, không phải các ngươi muốn giết người diệt khẩu chứ? -Trên thế gian này ai có thể giết được Thiếu soái đây? Lý Thần Châu truyền tới tiếng cười khẽ, trịnh trọng nói: -Thiếu soái, thẻ đỏ lần trước dùng có tốt không? Sở Thiên hiểu ý của Lý Thần Châu, cười nhạt, nói: -Được, việc này kết thúc tại đây, sau này không ai nợ ai. Sau đó bình tĩnh nói: -Hy vọng sau này ta không phát hiện ra những việc như vậy trên địa bàn của Soái quân nữa, sự chịu đựng của Soái quân cũng có giới hạn. Lý Thần Châu lại cười lớn, nói: -Ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Sở Thiên này cũng thật thức thời, kết giao với người thông minh cũng chính là tiết kiệm sức lực, với sự thông minh của Sở Thiên, nếu thực sự hắn truy cứu việc này chắc chắn sẽ bị hắn điều tra ra ngọn nghành, sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có; nếu phái người đi giết Sở Thiên, thiên hạ này, Lý Thần Châu cũng không tìm ra được mấy người có thể đối phó với Sở Thiên. -Trong tay ta còn có một quân cờ, còn có một người. Sau khi nghe Lý Thần Châu bảo đảm như vậy, Sở Thiên mới nhẹ nhõm một chút. Ít nhất sẽ không làm những việc như vậy trên địa bàn Soái quân, nếu không một ngày xảy ra chuyện gì, bị lộ rồi, Thiên triều chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, gây ra sự đả kích lớn cho Soái quân. Nếu như vậy, tâm huyết của mình và Hải tử, Quang tử coi như vô ích, việc này tuyệt đối không được xảy ra. Lý Thần Châu suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: -Quân cờ thì tặng Thiếu Soái chơi đi, còn người, thì không cần. Sở Thiên hiểu ý của Lý Thần Châu, nhẹ nhàng tắt điện thoại, sau đó đặt điện thoại cho người trực ban, nhìn một cái, vứt dao găm vào trong tay Thành ca, hai ngón tay làm động tác vạch qua cổ, sau đó bước đi không quay đầu lại, nhân viên trực ban thấy Sở Thiên không nói gì mà bỏ đi, biết hắn không cần mình, liền hét lên: -Thiếu Soái, Thiếu Soái xin tha mạng. Thành ca hiểu ý Sở Thiên, bước lên vài bước, đâm thẳng con dao găm vào = người trực ban, cười lạnh lùng nói: -Xuống địa phủ mà hét, âm mưu giết Thiếu Soái, còn hại bố mày lo lắng. Nói xong, rút con dao găm, máu bắn tung tóe, người trực ban ngã gục trên sàn nhà, tắt thở chết. Sau khi Thành ca hành sự xong, rảo bước đuổi theo Sở Thiên, cười nói: -Thiếu Soái, bây giờ người có dặn dò gì không? -Đi nói với các anh đệ của Soái Quân, hãy quên hết việc tối hôm nay. Vừa mới lên xe Audi, Sở Thiên liền thở dài: -Nói một cách đơn giản cho ngươi biết, ta cũng không đắc tội với người ta nổi. Thành ca nghe xong, tim thập thình thịch, đến Thiếu Soái còn không gánh được tội, e rằng mình càng không gánh nổi, nếu việc tối nay bị truyền ra ngoài, có lẽ Thiếu Soái chưa ra tay thì mình đã phơi thây đầu đường rồi, Thành ca liền cười nói: -Thiếu Soái, tối nay xảy ra chuyện gì sao? Hình như không có chuyện gì mà? Sở Thiên nhìn Thành ca, lạnh nhạt nói: -Hãy xử lý gọn gàng việc nữa nãy, ta đi trước đây. -Vâng, tôi biết làm thế nào rồi. Ngay lập tức Thành ca quay lại làm công tác tư tưởng cho các anh đệ của Soái quân. Sở Thiên lái xe, tâm trạng bất ổn, luôn nghĩ đến sao công ty của Chú ba(tam thúc công) lại có liên quan, với nhân cách của Chú ba, ông ấy tuyệt đối sẽ không để việc này tồn tại, càng không tham gia vào việc buôn lậu văn vật. Lẽ nào người trong công ty làm việc này sau lưng Chú ba, nếu là như vậy, chẳng may xảy ra việc gì, Chú ba là pháp nhân (người có trách nhiệm pháp lý) của công ty, sẽ bị liên lụy rồi sao? Sở Thiên lắc lắc đầu, người trong công ty Chú ba thông đồng với bọn Lý Thần Châu, thế lực không nhỏ, vạn nhất Chú ba nghiêm khắc, truy cứu đến cùng, thật khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện giống như của Lý Tử Phong; Bây giờ, chỉ có thể phải thật lưu ý đến việc này, khi nào đến được kinh thành rồi sẽ tính tiếp. -Anh nuôi à, anh đang nghĩ việc gì vậy? Anh đi nhầm đường rồi. Tiêu Tư Nhu như con rắn từ dưới trườn lên. Sở Thiên chợt bừng tỉnh, mới phát hiện mình đi nhầm đường, vội vàng quay đầu, chạy về hướng biệt thự khu Vân Thủy Sơn. Sau hơn nửa giờ, chiếc Audi cuối cùng đã dừng lại ở khu Vân Thủy Sơn, Tiêu Niệm Nhu nhẹ nhàng nói: -Anh nuôi, hôm nay anh vẫn qua đêm ở Vân Thủy Sơn sao? Tiêu Niệm Nhu thở dài trong lòng, em gái mạnh mẽ hơn mình, ít nhất không che giấu cảm xúc, giơ tay nhấc chân, trò chuyện vui vẻ thể hiện rõ tâm ý của mình. Sở Thiên liếc mắt qua nhìn Tiêu Tư Nhu, biết rằng cô bé này đã biết việc của mình với Tiêu Niệm Nhu, liền nói: -Tối nay xảy ra nhiều việc, phải quay về giải quyết, vài ngày nữa anh sẽ đến thăm các em nhé! -Nhớ là phải đến nhé. Nghe Sở Thiên nói không qua đêm ở Vân Thủy Sơn, tuy Tiêu Niệm Nhu có chút thất vọng, nhưng biết Sở Thiên thực sự còn rất nhiều việc phải làm, nên cũng không giữ, liền mở cửa xuống xe trước. Tiêu Tư Nhu chần chừ một lúc, nói với em gái: -Niệm Nhu, em vào trước đi, chị có lời muốn nói với anh nuôi. Tiêu Niệm Nhu ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười đi vào nhà; Tiêu Tư Nhu nhìn em gái dần đi xa, tựa vào ghế sau, ánh mắt quét qua người Sở Thiên, mỉm cười, bỗng nhiên nói một câu làm Sở Thiên giật mình: -Anh kết nghĩa, tối hôm đó anh với Niệm Nhu thoải mái chứ? Đùi em ấy mềm hơn hay của em mềm hơn? Sở Thiên đang uống nước, nghe Tư Nhu nói muốn nói chuyện với mình đã đoán ra cô ấy sẽ nói về chuyện đó, trong lòng vốn bất an, càng không nghĩ tới Tiêu Tư Nhu lại nói thẳng ra ngay câu đầu tiên như vậy, thế là phun hết nước lên cửa kính, suýt sặc. Lúc sau mới định thần lại, không thể không trả lời chủ đề này, định tâm nói: -Anh biết tối đó em chắc chắn có đến, chỉ là không ngờ em có thể nhẫn nại đến bây giờ, với tính cách của em, anh nghĩ rằng đêm đó em sẽ xông vào. Sắc mặt Tiêu Tư Nhu đượm buồn, thất vọng nói: -Anh là người em yêu, Niệm Nhu cũng là đứa em gái yêu quý của em, hơn nữa việc này không có người đúng người sai, tất cả chỉ có thể nói đó là ý trời. Lập tức ngồi thẳng dậy, ôm cổ Sở Thiên, dịu dàng nói: -Anh kết nghĩa xuất sắc như vậy, em nghĩ, trong cuộc đời anh sẽ xuất hiện vô số mỹ nữ chim sa cá lặn, Tư Nhu cũng không cầu anh kết nghĩa phải ở bên chúng em mãi mãi, chỉ hy vọng anh kết nghĩa đừng quên chị em Tư Nhu Niệm Nhu chúng em, trong một góc trái tim luôn có Tư Nhu và Niệm Nhu, như vậy chúng em đã rất mãn nguyện rồi. Sở Thiên bị những lời nói của Tiêu Tư Nhu làm cảm động, bờ môi nhẹ nhàng hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Tư Nhu, thì thầm nói: -Tư Nhu, em yên tâm, trong lòng Sở Thiên luôn luôn có hai chị em. Sắc mặt Tiêu Tư Nhu hồng hào trở lại, có được lời hứa của Sở Thiên là thu hoạch lớn nhất của tối nay, buông tay khỏi Sở Thiên: -Vâng, vậy khi nào rảnh anh kết nghĩa đến chơi nhé, đừng để hai tiểu muội quá mong nhớ, đi về cẩn thận nhé. Tiêu Tư Nhu nói xong, liền mở cửa xuống xe, dáng vẻ thướt tha của cô ấy dưới ánh đèn Vân Thủy Sơn thật làm rung động lòng người. Tư Nhu là một cô gái tốt, Sở Thiên khẽ thở dài trong lòng. Lúc Sở Thiên về đến Thủy Tạ Hoa Đô, Quang Tử và Hải Tử đang đánh bi-a trước cửa biệt thự, cũng không biết hai tên này lấy cái bàn bi-a này ở đâu, thấy Sở Thiên về, lập tức vứt bỏ cây cơ, tiến lại gần, tinh thần vô cùng hưng phấn. Hải tử nói: -Tam đệ, đã về rồi, xem sắc mặt cậu kìa, đến Vân Thủy Sơn an dưỡng thật không tệ. Sở Thiên lắc đầu cười như mếu, an dưỡng? Vừa mới gặp phải rắc rối lớn đây. Bèn nói: -Phải nói là, ngủ một giấc, khí sắc tốt hơn nhiều, đúng rồi, hai anh, tình hình các bang bây giờ ra sao rồi? -Thiên Hùng bang cũng quy thuận rồi, bây giờ chỉ có Bá Đao Hội là không có động tĩnh gì, hình như không nhận được thông tin của Thiên Hùng Bang và Thiên Lang Giáo, thậm chí còn nuốt gọn vài tiểu bang mở rộng thực lực. Quang tử nói một vài tình hình cho Sở Thiên. Sở Thiên giật mình, Quan Đông Đao sao dám to gan làm loạn như vậy? Lấy làm lạ hỏi: -Sao Bá Đao Hội lại không thức thời như vậy? Hơn nữa, những lợi ích mà Thiên Lang Giáo và Thiên Hùng Bang được hưởng, Bá Đao Hội phải nhìn thấy chứ. -Tam đệ, có cần anh dẫn người đi diệt không? Bây giờ chúng ta người đông thế mạnh, diệt một Bá Đao hội dễ như trở bàn tay. Quang Tử hiếu chiến lộ rõ sự hưng phấn, hay tay nắm thành quả đấm. Sở Thiên lắc đầu, bây giờ chưa phải lúc, Thiên Hùng Bang và Thiên Lang Giáo vừa quy thuận không lâu, nếu bây giờ ta diệt Bá Đao hội, khó tránh làm Thiên Hùng Bang và Thiên Lang Giáo mất lòng tin, bèn nói: -Chúng ta đã hứa mãi mãi không động đến địa bàn của chúng, bây giờ vẫn không thể manh động, đợi điều tra rõ nguyên nhân rồi quyết định. Ba người vừa nói vừa đi vào phòng khách, từ trên lầu Khả nhi đã nhìn thấy xe của Sở Thiên, vui mừng khôn xiết, nhưng thấy ba người Sở Thiên hình như đang bàn chuyện, nên không ra đón, mà ở phòng khách tầng 1 đợi Sở Thiên, Sở Thiên thấy Khả Nhi xinh đẹp, cười nhẹ, mở rộng đôi tay, Khả Nhi lập tức chạy tới như con chim nhỏ, ôm chặt Sở Thiên, sau đó lễ phép nói: -Sở Quân, anh vất vả rồi. Sở Thiên nghe câu này, trong lòng tràn lên sự ấm áp, chưa từng có ai nói với mình như vậy? Sở Thiên nhẹ nhàng ôm eo Khả Nhi, hôn nhẹ lên má cô, dịu dàng nói: -Cảm ơn Khả Nhi. Hải Tử và Quang Tử biết ý ngồi xuống sofa, để thời gian và không gian lại cho họ. Lúc sau khi Khả Nhi và Sở Thiên thắm thiết xong, biết Sở Thiên vừa về, vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, mỉm cười, biết ý nói: -Sở Quân đang bận việc, Khả Nhi đi nấu cháo cho mọi người. Nói xong, nhẹ nhàng quay người đi. Sở Thiên vui hẳn lên, ngồi xuống sofa, nói: -Hai anh, thời gian em ở Thượng Hải e rằng không nhiều, có vài việc cần đích thân hai người đi làm. Hải tử và Quang Tử cùng ngạc nhiên, vừa mới đoạt được giang sơn, Sở Thiên đã muốn rời khỏi Thượng Hải, sự sống chết của các anh đệ sau này làm họ sao nhẫn tâm dứt bỏ? Hai người cùng đồng thanh nói: -Tam đệ, sao lại muốn rời khỏi đây? Lẽ nào cậu đã chán ghét cuộc sống này. Sở Thiên thấy bộ dạng căng thẳng của họ, liền nói ra việc thi Đại Học của mình, cuối cùng chốt lại: -Bây giờ về cơ bản Thượng Hải cũng đã ổn định, sau này không có ai có thể chống lại Soái quân lần nữa, lần này em đi Kinh thành một mặt có thể sống cuộc sống bình thường, mặt khác cũng có thể phát triển Soái Quân ở đó, hai anh phải biết rằng, nếu Soái quân chỉ hạn chế ở Thượng Hải sớm muộn cũng sẽ tụt dốc, cần biết rằng, trứng gà không thể để cùng trong một cái giỏ. Hải Tử và Quang tử nghe Sở Thiên nói về kinh thành đi học, trong lòng nhẹ nhõm, cứ tưởng tam đệ muốn rút chân khỏi giang hồ, sau đó nghe Sở Thiên muốn thành lập cứ địa ở đó, phát triển Soái quân, lòng càng vui mừng, với sự nhạy bén và năng lực của Sở Thiên, phát triển Soái quân ở kinh thành không phải việc khó, đến lúc đó, kinh thành và Thượng Hải có thể hỗ trợ lẫn nhau, như vậy, Soái quân càng ổn định. Hải Tử vỗ trán, vui mừng nói: -Vẫn là Tam đệ nghĩ xa, quả nhiên là văn võ song toàn, từ cổ chí kim có một người. -Đúng rồi, Tam đệ, đệ vừa nói có vài việc cần đích thân chúng ta đi làm, là việc gì vậy? Quang Tử đã biết không phải Sở Thiên muốn rời Soái quan, liền nghĩ ngay đến việc Sở Thiên vừa nói. Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi nói: -Thứ nhất, Quang ca, anh tuyển chọn một vài tinh anh trong những tinh anh của Soái quân, đào tạo tốt bọn họ làm thành tiểu đội quân đặc biệt đến ma quỷ cũng phải sợ; như vậy mới đánh được địch, tự bảo vệ mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Quang Tử hưng phấn hẳn lên, vỗ đùi nói: -Được, ta sớm đã muốn làm đội tử sĩ, trong hơn nghìn người, chắc chắc có thể chọn ra trăm người. Sở Thiên lắc đầu, điềm nhiên nói: -Quang ca, tuyệt đối không được nóng vội, em có ý kiến đầu tiên chỉ chọn khoảng mấy chục người là tốp huấn luyện đầu tiên, sau khi huấn luyện thành công lại chọn ra lần nữa, huấn luyện tốp này tăng độ khó lên một chút, sức chiến đấu sẽ tăng lên, đồng thời, những công việc của Soái quân vẫn diễn ra bình thường. Hải Tử và Quang Tử nghĩ một lúc, gật gật đầu, thật có lý, nếu một lúc huấn luyện trăm người, trước tiên đừng nói đến kết quả huấn luyện ra sao, những việc của nội bộ quân cũng sẽ bị ảnh hưởng, nên nhớ rằng địa bàn của Soái cùng rất rộng. -Việc thứ hai, Hải ca, anh hãy để các anh em thân cận kiểm tra hàng hóa, nếu không không cho vào kho. Sở Thiên nói đến đây, sắc mặt hơi trầm xuống. Hải tử và Quang Tử tuy không biết vì sao Sở Thiên lại làm như vậy, nhưng những gì Sở Thiên nói đều đúng, vì vậy hai người đều gật đầu. Vì để họ cùng chú trọng việc này nên nói sự việc tối nay cho họ, đương nhiên không nhắc đến Lý Thần Châu; nghe xong Hải Tử và Quang Tử đều hoảng sợ, không ngờ lại rắc rối phức tạp như vậy, một người không tốt sẽ liên lụy đến cả Soái quân. Hải Tử trịnh trọng nói: -Tam đệ yên tâm, ngày mai ta sẽ trực tiếp đi làm việc này. Sở Thiên suy nghĩ một lúc, tiếp tục nói: -Ngoài ra phải điều tra ngay nguyên nhân Bá Đao Hội không quy thuận, em luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, trước khi em rời khỏi Thượng Hải, nhất định phải làm rõ. -Thiếu soái, Đặng Siêu Đặng đường chủ xin gặp. Một anh em Soái quân tiến vào nói. Sau khi Thiên Lang giáo quy thuận Soái quân, Đặng Siêu đã bỏ cách gọi giáo chủ của mình đi, gọi thành một đường chủ của Soái quân. Sở Thiên xao động, đêm khuya như vậy, Đặng Siêu xin gặp chắc chắn có chuyện quan trọng, liền nói: -Mời vào.