Sở Thiên gần đây xử lý sự việc dứt khoát, nhìn thời gian, cả đêm để cho Bát Gia giúp sắp xếp yến tiệc với cha con Trương Đại Hải vào trưa ngày mai. Sau khi nhận được trả lời xác nhận của Trương Đại Hải, mặt của Sở Thiên hoàn toàn nhẹ nhõm, biết được kế hoạch của mình có thể thực hiện được, lập tức cùng với Đặng Siêu, Hải Tử và Quang Tử sắp xếp hành động chém giết vào tối mai. Mấy người cực khổ đến nửa đêm mới tán đi. Sở Thiên uốn éo cái cổ đau nhức, duỗi duỗi người, trở lại phòng, nhìn thấy Khả Nhi vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, đợi mình. Sở Thiên đi qua, cúi người nhìn sát vào mặt Khả Nhi, sau đó mới lấy y phục Khả Nhi đã xếp để đi tắm. Khi Sở Thiên đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, Khả Nhi bỗng nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng lén lút giống như con mèo con, cởi bỏ chiếc áo ngủ hơi mỏng, như con rắn trườn vào bồn tắm, ngồi trên tay Sở Thiên, hai tay vuốt ve lồng ngực của Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:: -Sở Thiên, vất vả cho anh quá, Khả Nhi không có cách nào chia sẻ giúp anh những phiền muộn, vậy hãy để Khả Nhi hầu hạ anh chu đáo. Sở Thiên không nói gì. ánh mắt nhẹ nhàng, Khả Nhi có chút ngượng ngùng, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng của Sở Thiên, rồi xuống mông, khe khẽ rên lên 1 tiếng, từ từ đung đưa, nước trong bồn trào ra ngoài. Sở Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ hết sức ấm áp của Khả Nhi, tay trái đặt trên lưng Khả Nhi, tay phải đặt trên chiếc đùi trắng nõn đang di chuyển của Khả Nhi. Đang lúc ân ái, tai của Sở Thiên bỗng giật liên hồi, bắt đầu chuyển qua thế chủ động, hòa hợp 1 cách mạnh mẽ, sau 1 lúc, Khả Nhi đã đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể đột nhiên xiết chặt, sau đó lập tức buông lỏng xuống. Sở Thiên kéo chiếc khăn tắm lớn, che cả Khả Thi và thân mình, kéo tấm mành cửa, nhìn bóng tối bên ngoài của sổ, lạnh nhạt nói: -Tại sao ngươi cứ thích xuất hiện vào lúc này? Một bóng người nấp bên ngoài cửa sổ mở hé đi vào, đứng cách Sở Thiên khoảng 3 mét, mặc bộ y phục màu trắng, đôi mắt vô thần, trên người toát ra một luồng khí lạnh, người này chính là "Chủ Đao Y Sinh" mà Sở Thiên từ lâu không gặp. Chủ Đao Y Sinh nhìn xuyên qua tấm rèm phòng tắm, nhìn thấy thần sắc của Sở Thiên, lạnh nhạt nói: -Phải nói, mỗi lần tôi xuất hiện, anh đều đang được vuốt ve an ủi. Khả Nhi nghe có tiếng người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc, muốn quay đầu nhìn lên, Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, hôn 1 cái, hạ giọng nói: -Đừng quay đầu lại, cứ nằm trên người của anh. Khả Nhi nghe theo nằm trên người của Sở Thiên không dám nhúc nhích, hai thân thể vẫn còn dung hợp cùng một chỗ, phía sau vẫn có người lạ đang nhìn khiến Khả Nhi cảm thấy có chút kích thích, tim đập rộn lên. Sở Thiên bỗng nhiên nói với ra ngoài cửa sổ: - Không có chuyện gì đâu, là bạn cũ, sẽ không đả thương anh đâu. Sự bình tĩnh bên ngoài cửa sổ bỗng thấp thoáng 2 bóng người, rất nhanh biến mất trong màn đêm mênh mông. "Chủ Đao Y Sinh" hơi ngạc nhiên, nói: -Thật không ngờ bên cạnh tiểu tử như anh cao thủ như mây, thủ hạ của anh đã có thể phát hiện ra hành tung của ta, thân hình lại nhanh như vậy, quả thực khiến ta kinh ngạc. Sở Thiên lười biếng nói: -Hai người họ anh đều biết hoặc có nghe qua, Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm. Chủ Đao Y Sinh lại một lần nữa khiếp sợ, thở dài nói: -Thiên Dưỡng Sinh là nhân tài mới xuất hiện trong giới sát thủ, vốn dĩ muốn giết anh, không ngờ lại đi theo anh. Cô Kiếm càng nổi danh trong giới giang hồ, ta gặp hắn chỉ có thể trốn mất dạng, không ngờ cũng đi theo anh. Rồi lắc đầu: -Xem ra lần này ta đến, có chút dư thừa rồi, bên cạnh anh có hai cao thủ như vậy, ai còn có thể làm tổn hại đến anh chứ? Lòng Sở Thiên khẽ động, biết Chủ Đạp Y Sinh xuất hiện lúc này đoán chừng là có tin tức quan trọng muốn nói với mình, nên vội mở miệng nói: -dù sao cũng đến rồi, thì nói ra đi, tránh lãng phí một lần đi, huống hồ nói không chừng sau này tôi sẽ trả lại cho anh một cái nhân tình. -Chủ Đao Y Sinh cười nhạt, khẽ nói: - Tiểu tử ngươi tinh quái như quỷ, chả trách có thể gọi gió đổi mưa tại Thượng Hải, điểm hơn người này thực sự làm ta khâm phục, xem ra ta không nói cũng không được. Lập tức sắc mặt trở nên nghiêm trọng: - Anh bây giờ danh tiếng lẫy lừng, nhưng danh tiếng nhất vẫn là tác phẩm viết bằng Giáp cốt văn đó, biết không? Thiên Triều vô số phần tử trộm mộ đã âm thầm theo doi anh, chỉ là bây giờ chưa biết hành tung của anh, đương nhiên khi anh bước vào trường đại học Thiên Kinh, anh sẽ phát hiện phiền toái không ngừng. Sở Thiên có chút kì lạ, hỏi: -Phần tử trộm mộ theo dõi tôi làm gì? Không lẽ những phần văn mộ đều là chữ giáp cốt? -Chủ Đao Y Sinh lắc đầu, lạnh nhạt nói: - Tối thiểu, có anh, nắm bắt thêm vài phần những văn tự thất truyền kia, rủi ro của trộm mộ cũng giảm đi vài phần. Sở Thiên có phần bất đắc dĩ, cũng có phần hối hận, nói: - Haizz, cũng tại tôi tuổi trẻ nông nổi, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tôi cũng không muốn bị người ta kéo đi trộm mộ. Chủ Đao Y Sinh thở dài nói: -Anh tuyệt đối không được coi thường những kẻ trộm mộ kia, bây giờ chúng nó đã đội hóa rồi, thực lực kinh tế phía sau đang mạnh lớn, có lẽ, anh để lộ thân phận chủ soái Soái quân có thể hù dọa được không ít người của trộm mộ. Sở Thiên khẽ lắc đầu, dùng địa vị Soái Quân của mình đuổi những tên trộm mộ chú ý đến mình thì hơi hổ thẹn, hơn nữa nếu làm như vậy chỉ khiến càng nhiều người chú ý đến mình, đến lúc đó, mọi cử chỉ ở Kinh Thành đều bị chú ý về mọi phương diện, nếu như vậy, việc mở rộng soái quân sẽ trở nên gian nan, cho nên vạn lần không thể công khai thân phận Thiếu Soái của mình, thậm chí phải bắt đầu che giấu. Chủ Đao Y Sinh nói xong bèn quay người đi đến cửa sổ. Chuẩn bị biến mất thì quay đầu lại cười: Nợ tôi một ân tình, lần sau nhớ mời tôi uống rượu. Sau đó thì biến mất không chút tung tích. Khả Nhi rốt cục có thể quay đầu lại rồi, lại phát hiện không nhìn thấy gì cả, cũng không hiếu kỳ nữa, kiên quyết lại lần nữa dán trên mặt Sở Thiên, cặp mông lại bắt đầu chầm chậm chuyển động, Sở Thiên khẽ cười, cúi đầu ngửi mùi hương của Khả Nhi. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Sở Thiên dậy hơi muộn, sau khi uống cốc sữa nóng của Khả Nhi nấu liền mang theo Quang Tử vội vàng tiến đến quán rượu Phú Quý. Bát Gia chọn quán rượu sang trọng như vậy, lại cách Thủy Tạ Hoa Đô tương đối xa, lúc Sở Thiên và Quang Tử đến, Bát Gia và cha con Trương Đại Hải đều có mặt rồi, đang vừa uống trà Ô Long vừa trò chuyện, lại khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc chính là Trương Nhã Phong cũng đã tới, lúc nhìn thấy Sở Thiên ánh mắt bốc lửa, hết sức khiêu khích, nếu không phải hôm qua cùng Khả Nhi đại chiến mấy trăm hiệp, Sở Thiên khó giữ mình lúc đó có sự phản ứng. Sau khi có chút áy náy ngồi xuống ghế, Quang Tử thì ở ngoài gác cửa, tránh có người lại gần nghe lén. Trong lúc Bát Gia giới thiệu, Sở Thiên quen được Trương Vinh Quý con trai của Trương Đại Hải, vị này mới nhận chức Cục Trưởng Công An thành phố Thượng Hải, tuổi chừng 35-36, tóc sau thái dương bị hói, lông mày đen dày nhưng gọn gàng, mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày, đáng chú ý nhất là ánh mắt có thần của Trương Vinh Quý, lúc hắn nhìn Sở Thiên, đặc biệt chú ý, có lẽ là thói quen nghề nghiệp, trong ánh mắt có 1 cái nhìn chăm chú. Sở Thiên đưa tay ra một cách lễ phép, Trương Vinh Quý vội nắm lấy, mặt nở nụ cười: -Thiếu Soái đúng là tuổi trẻ tài cao, thật là nằm ngoài dự kiến của Trương Mỗ. Bản thân Trương Vinh Quý cũng xuất thân từ bộ đội quân nhân, lúc bắt tay với Sở Thiên, làm tăng thêm vài phần khí lực, nhìn tiểu tử nổi tiếng Thượng Hải, phải chăng lợi hại như cha hắn nói vậy, ai biết được, làm cho ba phần khí lực như hòn đá chìm đáy biển biệt vô âm tích. Trương Vinh Quý có chút không cam lòng, nâng lên tám phần khí lực, khuôn mặt của Sở Thiên vẫn không có gì thay đổi, trong lòng có chút không cam lòng, đã dùng hết 10 phần khí lực. Cho rằng có thể làm cho Sở Thiên biến sắc, ai ngờ, một luồng kình lực phản hồi lại khiến cho hổ khẩu đau nhức, trong lòng thất kinh không thôi. (Hổ khẩu là khu vực giữa ngón cái và ngón trỏ) Sở Thiên cười cười, buông lỏng tay Trương Vinh Quý nói: -Trương cục trưởng thật là khách sáo quá, trong thiên hạ tuổi tác như Trương cục trưởng có thể ngồi trên một vị trí quan trọng như vậy, tôi thấy không có mấy người làm được. Trên mặt của Trương Vinh Quý có vài phần kính nể, cười nói: -Thiếu Soái quá khen rồi, ngồi đi, ngồi đi. Bát Gia và Trương Đại Hải biết 2 người họ đọ sức qua một phen, nhìn nhau cười, nếu Sở Thiên và Trương Vinh Quý thật sự có thể liên hợp lại, thành phố Thượng Hải này chính là của họ rồi. Vì vậy Bát Gia ở bên cạnh cũng chen vào 1 câu: -Thế giới này là của các anh, cũng là của chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng là của các anh. Bọn Sở Thiên nghe xong, tự nhiên có thể hiểu được hàm ý bên trong lới nói của Bát Gia, thế là cùng cười ha ha, kéo nhau gần lại thêm vài phần. Bọn Sở Thiên qua 3 lượt rượu, hào khí càng thêm nồng nhiệt, Sở Thiên biết rằng đã đến lúc bàn vào vấn đề chính, nhìn vào mắt của Trương Vinh Quý, ở cái tuổi này có thể ngồi được vào vị trí quan trọng ở thành phố của Thiên Triều, vị trí chính thức, không có vài phần bối cảnh, vài phần thủ đoạn, đúng là khiến người ta chê cười. Người có bối cảnh lại có thủ đoạn tự nhiên không thích nghe quá nhiều lời khách sáo, cho nên Sở Thiên cũng không đùa quá lâu, trực tiếp nói luôn vào chủ đề: -Trương cục trưởng, những lời nói dư thừa chúng ta sẽ không nói nhiều nữa, hôm nay hẹn anh đến ăn cơm ngoài việc gặp nhau để mọi người gặp gỡ làm quen ra, quan trọng hơn là muốn tặng anh 1 món quà chính trị, coi như là quà ra mắt. Trương cục trưởng vừa nhìn thấy Sở Thiên, thấy là tên tiểu tử khoảng mười tám tuổi, trong lòng có chút xem thường, thầm nghĩ hắc đạo ở Thượng Hải sao ngày càng kém, đã bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thống nhất giang hồ, nhưng cái bắt tay lúc nãy khiến anh ta thu hồi lại lòng khinh thị, lập tức nghe Sở Thiên đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn thay đổi cách nghĩ sai lầm của mình lúc nãy. Tên tiểu tử này nói chuyện lão luyện như vậy, hơn nữa vừa gặp mặt đã biết mình thích nghe gì, chưa từng có người gan dạ sáng suốt và cẩn thận hơn, thì không thể có cảnh giới này, vì vậy cũng gọi mở nói: -Thiếu Soái tuổi trẻ tài cao, hào hoa phóng khoáng, sau này mọi người có rất nhiều nhân nhượng, đều là đối tác với nhau, hà tất phải khách sáo như vậy? Sở Thiên mỉm cười, lộ ra nụ cười với vẻ đẹp trai mê người, khiến lòng của Trương Nhã Phong xao động một phen, Sở Thiên nói: -Trương cục trưởng, tối qua có một đám người của Sơn Khẩu Tổ đến Thủy Tạ Hoa đánh lén chúng tôi, hai mươi lăm người, rất là hung hăng. Trương cục trưởng nghe đến người của Sơn Khẩu Tổ xuất hiện ở Thượng Hải, mặt nghiêm lại, sau đó vui vẻ, ngữ khí lại bình tĩnh nói: -Người của Sơn Khẩu Tổ vô liêm sỉ như vậy, nửa đêm hành thích Thiếu Soái, quả thực là tự đâm đầu vào chỗ chết, ước tính họ đã toàn quân bị diệt, nếu không Thiếu Soái bây giờ cũng không thể ngồi đây nói chuyện. Lâp tức nhìn Sở Thiên nói: -Không biết có phải Thiếu Soái muốn Trương Vinh Quý che lấp chuyện này? Sự biến hóa thần sắc của Trương Vinh Quý đã rơi vào trong mắt của Sở Thiên. Sở Thiên cười cười, lắc đầu, nói một cách đầy ngụ ý: -vốn dĩ tôi có thể tiêu diệt toàn quân hắn, nhưng tôi nghĩ đến Trương cục trưởng,vừa mới lên chức,cần chút ít chiến tích để vượt qua thử thách, cho nên tôi phóng thích 20 thành viên Sơn Khẩu Tổ, nếu không nhầm, chiều nay có thể tìm ra điểm dừng chân của bọn hắn, đến lúc đó e rằng phải làm phiền Trương cục trưởng thay huynh đệ tôi đòi lại công đạo. Trương cục trưởng cười thoải mái, Sở Thiên này thực sự khiến người khác ưa thích, chả trách tuổi trẻ mà uy phong bát diện như vậy, thế là bưng chén rượu lên, cũng hàm ý nói: -Nào, Thiếu Soái, tôi kính anh một ly, từ giờ về sau mọi người chính là người một nhà rồi, việc của anh chính là việc của tôi, cái công đạo này, Trương Vinh Quý nhất định đòi lại cho anh. Trương Đại Hải ở bên cạnh cũng gật gật đầu, ai cũng biết lễ vật quý trọng này của Sở Thiên, nếu như nhi tử Trương Vinh Quý thật sự giết người của 20 tên Sơn Khẩu Tổ, chính trị tư bản trong vô hình lên cấp, cần biết rằng, chính phủ Thiên Triều hận nhất là những người Nhật Bản làm hỏng hoạt động trong bối cảnh của mình. Gần đây dùng thủ đoạn lôi đình của việc nghiêm trị không tha đi đối phó với bọn hắn, không ngờ nhưng người Nhật Bản này xảo quyệt vô cùng, trốn rất kĩ, tình trạng này rất khó đả kích bọn hắn, bây giờ sự dễ dàng lớn như vậy đã đến, con trai nhất định được thưởng thức điều trên. Chỉ e không bao lâu nữa là có thể thằn chức Phó thị trưởng. Nghĩ đến đây, Trương Đại Hải cũng nâng chén rượu lên nói: -Bát Gia và Thiếu Soái đều là người 1 nhà, vinh quang rộng mở, sau này anh với Thiếu Soái tương trợ lẫn nhau, làm cho Thượng Hải phát triển phồn vinh, cùng hưởng vinh hoa phú quý. Bát Gia nhìn Sở Thiên 1 cách tán dương, đứa trẻ này dăm ba câu đã khiến Trương Đại Hải thổ lộ tình cảm rồi, vốn dĩ còn lo rằng hắn ứng phó không nổi với những giới chức lão luyện trên quan trường này, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào, giống như tiếng nổ không ngừng, rất là ồn, Sở Thiên và Trương Vinh Quý lại làm như không nghe thấy gì, hai vị lão phụ tử tuổi tác đã cao lại có phần chậm chạp, Sở Thiên và Trương Vinh Quý thản hiển nhiên đều nhìn ra, mỉm cười với nhau. Sở Thiên nói: -Hai vị lão gia tử sợ tiếng ồn ào sao? Vậy để tôi kêu người bảo bọn chúng bỏ đi. Trương Đại Hải và Bát Gia đồng thanh nói: -Không cần đâu, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là đến tuổi rồi, thích sự yên tĩnh. Trương Vinh Quý tính đứng dậy đi xem cho rõ, Sở Thiên lại nhẹ nhàng vỗ vỗ Trương Vinh Quý, nói: -Chuyện nhỏ nhặt này, Trương Cục Trưởng không cần ra mặt, đi bộ trên hắc đạo luôn luôn nhiều thuận tiện hơn đi bộ trên quan trường. Trương Vinh Quý lại nhìn Sở Thiên 1 cách tán dương, tên Sở Thiên này, thực sự thức thời, biết làm người, thay mình thiết nghĩ chu toàn. Sở Thiên cười cười, mở cửa phòng, trong đại sảnh đang có 7-8 viên cảnh sát mặc cảnh phục bao vây mấy rương bia giày vò, âm thanh dọa người, chai bia cũng không ngừng nổ, thực khách xung quanh tuy bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì, nhân viên phục vụ càng sợ đến rắm cũng không dám đánh, Sở Thiên vỗ vỗ bả vai của Quang Tử, nói: -Quang ca, bảo nhân viên phục vụ hoặc ông chủ nói với bàn nhân viên cảnh sát, đuổi bọn chúng mau đi ngay, ồn ào như vầy, 2 vị lão gia tử trong lòng khó chịu. Nói xong, Sở Thiên quay người lại chỗ ngồi, lúc đóng cửa cố ý không đóng chặt, để lại 1 kẽ hở. Quang Ca nhìn qua cái bàn nhân viên cảnh sát kia, ngoắc tay gọi 1 nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ chạy lại, Quang Ca lạnh lùng nói với anh ta: -Đi nói với bàn cảnh sát kia, bảo chúng nó mau đi ngay, nói là Quang Tử của Soái Quân nói. Phục vụ viên quả thực không biết Quang Tử của Soái Quân là nhân vật như thế nào, phải tự mình đi nói những lời như vậy với cơ cấu bạo lực hợp pháp của Thiên Triều như vậy, thật là khó xử, chần chừ 1 chút, gượng cười không dám đi. Quang Tử trợn mắt, nói 1 cách không kiên nhẫn: - Sợ cái quái gì, cứ bảo là ta nói, đi mau. Phục vụ viên bị ánh mắt của Quang Tử dọa cho hoảng sợ, cuối cùng chậm chạp đi qua, rụt rè lo sợ hạ giọng biểu đạt ý của Quang Tử với bàn cảnh sát viên kia. Rất nhanh, ánh mắt của 7,8 tên cảnh sát quay lại nhìn bên này, 1 tên cảnh sát dẫn đầu trong đám cần 1 chai rượu qua, nhìn mặt tuy có vẻ đã hơi say, nhưng thái độ lại tỏ ra có phần cung kính. Phục vụ viên có chút lo lắng, sợ một lát nữa sẽ có đánh nhau, đập vỡ đồ đạc trong quán, mình gánh vác không nổi, vội chạy đi tìm quản lý trực ban. Tên cảnh sát đầu lĩnh đi qua, dò nhìn Quang Tử, cung kính nói: -Quang Ca, anh là Quang Ca? Chào anh, chào anh, thật ngại quá, chúng tôi đã quấy rầy anh rồi, tiểu đệ tôi uống chai rượu này chuộc tội. Quang Tử lạnh lùng nói: -Uống xong đi mau đi, các ngươi đã quấy rầy đến bằng hữu của ta rồi đó. Viên cảnh sát đầu lĩnh thấy cấp độ cao cấp của Soái Quân như Quang Tử còn đứng ngoài canh cửa, thiết nghĩ, người bên trong tôn quý đến chừng nào, trong lòng lạnh toát mồ hôi, vội vàng uống cạn chai rượu trong tay, vẫy tay những viên cảnh sát còn lại mang theo rượu trên bàn đi, lúc ra đi động tác khe khẽ, còn tươi cười nói với Quang Tử: -Quang Ca, chúng tôi đi đây, khi nào rảnh uống trà, khi nào rảnh thì uống trà. Quang Tử gật gật đầu, ánh mắt điềm đạm, không nói câu gì. Vừa ra khỏi cửa, 1 viên cảnh sát mới ra trường quay đầu lại nhìn Quang Tử, nói 1 cách bất mãn: -Chúng ta là cảnh sát, việc gì phải sợ những người xã hội đen kia? Một tên cảnh sát lớn tuổi vội bịt miệng hắn lại, trán đã đổ mồ hôi, nhìn thấy Quang Tử chưa nghe thấy, mới thở phào nói: -Đồ chó hoang, mày muốn chúng tao chết à, có bản lĩnh thì tự mình đi dập đầu chết mà so sánh với Soái Quân. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Cảnh sát đầu lĩnh cũng bị dọa cho hoảng sợ, đá tên cảnh sát trẻ tuổi 1 cái, nói: -Sau này mày đừng theo chúng tao ra ngoài, mày không muốn sống thì thôi, chúng tao còn phải nuôi gia đình chứ. Những viên cảnh sát khác cũng khinh bỉ nhìn tên cảnh sát mới tốt nghiệp này, hiện nay ai mà không biết Soái quân là đầu rồng lớn ở Thượng Hải, tên tiểu tử này lại không thức thời như vậy, đi với nó, e rằng sẽ có ngày chết vì mệt. Sau khi quản lý trực ban mà phục vụ viên goi đến nhìn thấy những viên cảnh sát ka đi, vội bảo đầu bếp tranh thủ mang 2 khay thức ăn lên, bưng qua, siểm cười nói: -Thì ra là Quang Ca, có mắt không biết thái sơn, bữa này do tôi là chủ. Quang Tử gật gật đầu: -Quản lý, anh không cần tiếp đãi chúng tôi, anh bận gì thì làm đi, bạn bè của chúng tôi có việc cần trò chuyện. Quản lý trực ban đưa mâm thức ăn cho nhân viên phục vụ mang vào phòng, rồi tươi cười đi ra, trước khi đi còn nói với phục vụ viên: -Trưa nay cậu không cần tiếp đãi khách nào khác nữa, ở đây nghe theo sự sai bảo của Quang Ca. Trương Vinh Quý trong phòng hiển nhiên qua khe cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn, trong lòng thầm cảm phục. Không ngờ thế lực của Soái Quân lớn như vậy, 1 tên thuộc hạ của Sở Thiên lại uy phong bát diện như vậy, dựa vào tên tuổi thì có thể dọa cảnh sát bỏ đi, xem ra sau này mình hợp tác với Sở Thiên mới thực sự là vương đạo. Sau khi bên ngoài hết ồn ào, khẩu vị của mọi người bắt đầu tốt hơn, bắt đầu ăn uống náo nhiệt lại, Sở Thiên đang uống Trúc Diệp Thanh, bỗng nhiên cảm giác có một vật mềm mại đang vuốt ve bắp chân của mình, khăn trải bàn dày và dài, thân thể của mọi người gần như bị mắc kẹt bên trong khăn bàn, Sở Thiên không cách nào nhìn thấy được là vật gì, ngẩng đầu thấy ánh mắt nóng lửa của Trương Nhã Phong đang ngồi đối diện, trong lòng bồi hồi 1 chút. Cô bé này đúng là to gan, dám khiêu khích mình ngay trong lúc này. Hắn đang nghĩ phải đổi chỗ, chân của Trương Nhã Phong đã kẹp lấy cây mệnh căn của Sở Thiên, Sở Thiên liền có phản ứng, nhưng không thể làm mạnh, tránh làm cho bọn Trương Đại Hải chú ý, chỉ có thể cực kỳ nhẫn nại nhịn sự quyến rũ của Trương Phong Nhã. Mặt của Sở Thiên đã ửng đỏ, cảm thấy không thể chịu nổi sự khiêu khích của Trương Nhã Phong, để tránh mình thực hiện nàng ngay tại chỗ, đành đưa ly rượu lên, nói với Trương Đại Hải đang ở xa mình nhất: -Trương lão gia tử, cám ơn ngài đã hãnh diện vì tôi như vậy, cũng cám ơn ngài giúp đỡ Sở Thiên nhiều như vậy, sau này có việc gì Sở Thiên có thể làm được cứ mở miệng. Nào, tôi kính ngài 1 ly, Sở Thiên cạn ly, ngài tùy ý. Sở Thiên vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy, Trương Nhã Phong có chút bất đắc dĩ, đành rút đôi chân đang mang tất lại. Trương Vinh Quý thấy Sở Thiên kính trọng cha mình như vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, Trương Đại Hải nhìn thấy Sở Thiên đứng dậy, cũng đứng lên: -Thiếu soái là rồng trong loài người, sau này đừng nói chuyện giúp đỡ hay không giúp đỡ, người một nhà đương nhiên là phải tương trợ lẫn nhau, nào, Thiếu Soái, Bát Gia, Vinh Quý, chúng ta cùng uống 1 ly, cầu chúc chúng ta ở Thượng Hải mở mày mở mặt, vinh hoa phú quý.
[hide]
... Sở Thiên làm sự tình luôn luôn dứt khoát, nhìn xem thời gian, suốt đêm lại để cho Bát gia hỗ trợ an bài trưa mai cùng Trương Đại Hải phụ tử yến hội, đạt được Trương Đại Hải bọn họ khẳng định trả lời thuyết phục về sau, Sở Thiên trên mặt hoàn toàn buông lỏng, biết mình kế hoạch có thể thực hành rồi, lập tức cùng Đặng Siêu, Hải Tử cùng Quang Tử an bài trời tối ngày mai chém giết hành động.
Mấy người giày vò đến nửa đêm mới tản đi, Sở Thiên uốn éo uốn éo đau nhức cổ, thân thân lưng mỏi, trở lại gian phòng, đã thấy đến Khả Nhi còn không có ngủ, đang nằm ở trên giường lẳng lặng đọc sách, chờ đợi mình, Sở Thiên đi qua, cúi người tại Khả Nhi trên mặt nhất thân, sau đó mới cầm lấy Khả Nhi điệp cất kỹ quần áo đi tắm.
Sở Thiên đang thoải mái phao trong bồn tắm thời điểm, Khả Nhi bỗng nhiên xuất hiện, như là mèo con giống nhau nhẹ nhàng lẻn tiến đến, rút đi trên người hơi mỏng áo ngủ, hoặc như là xà giống nhau trượt vào bồn tắm lớn, ngồi ở Sở Thiên trên người, hai tay vuốt ve Sở Thiên lồng ngực, ôn nhu nói: “Sở quân, khổ cực, Khả Nhi không cách nào thay ngươi phân ưu, để cho Khả Nhi hảo hảo hầu hạ ngươi.”
Sở Thiên không nói gì, ánh mắt nhưng là vô cùng ôn nhu, Khả Nhi mang theo vài phần ngượng ngùng, hai tay quấn lên Sở Thiên phần lưng, bờ mông ῷ nhẹ nhàng một cái, có chút ‘è hèm’ một tiếng, thời gian dần qua đung đưa, bồn tắm lớn nước thời gian dần qua tràn ra đến.
Sở Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy Khả Nhi hết sức ôn nhu hầu hạ, tay trái hoàn tại Khả Nhi trên lưng, tay phải cũng tại Khả Nhi trắng noãn trơn mềm trên đùi chạy, đang tại chi tế, Sở Thiên lỗ tai bỗng nhiên khẽ động, nhưng không có dừng lại cùng Khả Nhi triền miên, ngược lại trở nên chủ động đứng lên, dũng mãnh đón ý nói hùa đứng lên, sau một lát, Khả Nhi đã đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể đột nhiên xiết chặt, lập tức buông lỏng xuống.
Sở Thiên kéo quá lớn lớn khăn tắm, che ở Khả Nhi cùng trên người của mình, kéo lên phòng tắm vải mành, nhìn xem đen sì phía bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Vì cái gì ngươi rất hỉ hoan xuất hiện vào lúc này đâu này?”
Một bóng người lập tức theo nửa mở phía bên ngoài cửa sổ nhanh tiến đến, đứng cách Sở Thiên ba mét tả hữu khoảng cách, một bộ áo trắng, thần sắc phiêu dật, nhưng trên người hàn khí lại như ẩn như hiện tản ra, người này đúng là Sở Thiên hồi lâu không thấy ‘Chủ Đao Y Sinh’.
‘Chủ Đao Y Sinh’ xuyên thấu qua phòng tắm rèm vải, nhìn xem Sở Thiên mông lung hoạt sắc sinh hương, nhàn nhạt nói: “Phải nói, ta mỗi lần xuất hiện thời điểm, ngươi đều tại vuốt ve an ủi .”
Khả Nhi nghe được có người nói chuyện, trong nội tâm cả kinh, đều muốn quay đầu lại nhìn lên liếc, Sở Thiên lại vỗ nhè nhẹ lấy đầu của nàng, hôn vào một cái, thấp giọng nói: “Không phải về đầu, ghé vào trên người của ta.”
Khả Nhi thuận theo ghé vào Sở Thiên trên người không dám nhúc nhích, hai cái thân thể vẫn còn dung hợp cùng một chỗ, đằng sau lại có người xa lạ nhìn xem, lại để cho Khả Nhi cảm thấy có vài phần kích thích, tim đập rộn lên.
Sở Thiên bỗng nhiên đối với cửa sổ bên ngoài nói: “Không có việc gì, đúng bằng hữu cũ, sẽ không làm thương tổn của ta.”
Bình tĩnh ngoài cửa sổ lập tức chớp động hai bóng người, thân hình cực nhanh biến mất tại cảnh ban đêm mênh mông bên trong.
‘Chủ Đao Y Sinh’ hơi kinh hãi quái lạ, nói: “Không thể tưởng được tiểu tử ngươi bên người cao thủ nhiều như mây, thủ hạ chính là người lại có thể phát hiện được ta hành tung, thân hình lại nhanh như vậy, quả thực khiến ta giật mình.”
Sở Thiên lười biếng nói: “Hai người bọn họ ngươi đều biết hoặc là nghe qua, Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’.”
‘Chủ Đao Y Sinh’ sắc mặt lần nữa khiếp sợ, thở dài một tiếng, nói: “Thiên Dưỡng Sinh đúng sát thủ trong nhân tài mới xuất hiện, vốn là muốn giết ngươi, không thể tưởng được lại đi theo ngươi rồi. ‘Cô Kiếm’ càng là trên giang hồ cửu phụ nổi danh, ta gặp phải hắn, đều chỉ có thể bỏ trốn mất dạng, không thể tưởng được cũng đi theo ngươi rồi.” Lập tức lắc đầu: “Xem ra ta lần này đến, hơi nhiều dư rồi, bên cạnh ngươi có như vậy hai người cao thủ, ai còn có thể gây tổn thương cho hại đến ngươi thì sao?”
Sở Thiên trong lòng khẽ động, biết rõ ‘Chủ Đao Y Sinh’ lúc này xuất hiện, đoán chừng lại có cái gì trọng yếu tin tức tự nói với mình rồi, vì vậy vội mở miệng nói: “Ngươi mỗi lần tới đều mang đến cho ta xấu tin tức, lần này vậy mà đã đến, liền nói ra đi, miễn cho lãng phí cái này đạp mạnh khí lực, huống chi, huống chi ta tương lai nói không chừng sẽ trả ngươi một cái nhân tình đâu.”
‘Chủ Đao Y Sinh’ cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu tử ngươi quỷ như vậy tinh linh, trách không được có thể tại Thượng Hải hô phong hoán vũ rồi, chỗ hơn người thật sự để cho ta bội phục, xem ra ta không mở miệng cũng không được.” Lập tức sắc mặt trở nên ngưng trọng: “Ngươi hiện tại danh tiếng rất đủ, nhưng rất làm náo động cũng là ngươi ngày đó giáp cốt văn viết văn, biết không? Thiên triều vô số trộm mộ phần tử cũng đã lặng lẽ theo dõi ngươi, chẳng qua là hiện tại cũng không biết ngươi hành tung, nhưng khi ngươi bước vào Thiên Kinh đại học thời điểm, ngươi sẽ phát hiện phiền toái không ngừng.”
Sở Thiên có chút kỳ quái, hỏi: “Trộm mộ phần tử nhìn chằm chằm vào ta xong rồi sao? Chẳng lẽ những cái... Kia phần mộ đều là giáp cốt văn chữ?”
‘Chủ Đao Y Sinh’ lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tối thiểu, đã có ngươi, tham tường những cái... Kia thất truyền văn tự nhiều hơn vài phần nắm chắc, trộm mộ mạo hiểm cũng thấp xuống vài phần.”
Sở Thiên có vài phần bất đắc dĩ, cũng có vài phần hối hận, nói: “Ai, đều là chính mình tuổi trẻ khinh cuồng, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước xem từng bước, ta cũng không muốn bị nhân gia kéo đi trộm mộ.”
‘Chủ Đao Y Sinh’ thở dài nói: “Ngươi ngàn vạn không nên xem nhẹ những cái... Kia trộm mộ đấy, hiện tại bọn hắn cũng đã đội hóa, đằng sau kinh tế thực lực cường đại lắm. Có lẽ, ngươi lộ ra Soái quân Thiếu soái thân phận có thể dọa đi không ít trộm mộ người.”
Sở Thiên lắc đầu, dùng chính mình Soái quân địa vị đi đuổi đi những cái... Kia nhìn chằm chằm vào chính mình kẻ trộm mộ, có chút trơ trẽn, huống chi làm như vậy lời mà nói..., sẽ chỉ làm càng nhiều nữa người chú ý tới mình, đến lúc đó, ở kinh thành cử động đều đã bị tất cả phương diện chú ý, nói như vậy, ở kinh thành mở rộng Soái quân liền trở nên rất khó khăn, cho nên công khai chính mình Thiếu soái thân phận tuyệt đối không thể, thậm chí muốn bắt đầu che dấu.
‘Chủ Đao Y Sinh’ nói xong cũng quay người hướng cửa sổ đi đến, lâm biến mất lập tức, quay đầu lại cười nhạt: “Thiếu nợ ta một cái nhân tình, lần sau nhớ rõ mời ta uống rượu.” Sau đó liền biến mất vô tung vô ảnh.
Khả Nhi rốt cục có thể quay đầu lại, lại phát hiện không có cái gì nhìn thấy, cũng liền không hề hiếu kỳ rồi, thẳng cứng lần nữa dán tại Sở Thiên trên mặt, bờ mông ῷ lại chậm rãi bắt đầu chuyển động, Sở Thiên cười nhạt một tiếng, cúi đầu mảnh nghe Khả Nhi mùi thơm ngát.
Ngày hôm sau rời giường, Sở Thiên thức dậy hơi có chút đã chậm, uống qua Khả Nhi nóng sữa bò về sau, liền mang theo Quang Tử vội vàng tiến về trước phú quý quán rượu.
Bát gia chọn cái này giá cao quán rượu, rời Thủy Tạ Hoa Đô xa xôi, Sở Thiên cùng Quang Tử đi đến thời điểm, Bát gia cùng Trương Đại Hải phụ tử bọn hắn đã toàn bộ đều đã đến, đang từ từ bên cạnh uống vào trà Ô Long bên cạnh trò chuyện đâu rồi, lại để cho Sở Thiên hơi kinh ngạc chính là, Trương Nhã Phong vậy mà đã ở, nhìn thấy Sở Thiên thời điểm, ánh mắt như trước nóng rát đấy, hết sức khiêu khích (xxx), nếu như không phải tối hôm qua cùng Khả Nhi đại chiến mấy trăm hiệp, Sở Thiên khó bảo toàn mình lúc này đã dậy rồi phản ứng.
Sở Thiên có chút áy náy về sau, liền ngồi xuống, Quang Tử thì tại ngoài cửa gác, miễn cho có người tới gần nghe lén.
Tại Bát gia giới thiệu bên trong, Sở Thiên nhận thức Trương Đại Hải công tử Trương Vinh Quý, vị này Thượng Hải thành phố mới nhậm chức công an cục trưởng tuổi chừng sờ ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, thái dương tóc thoáng ngốc đi vào một ít, lông mi đen đặc mà chỉnh tề, cái mũi cao thẳng, bờ môi hơi dày, để cho nhất lại để cho chú ý chính là Trương Vinh Quý cặp kia lòe lòe có thần thái con mắt, nhìn hắn Sở Thiên thời điểm, thập phần chú ý, có lẽ là nhiều năm thói quen nghề nghiệp, trong ánh mắt luôn luôn một loại nhìn gần ánh mắt,
Sở Thiên lễ phép tính vươn tay ra, Trương Vinh Quý bề bộn nắm lại, trên mặt cười: “Thiếu soái thật sự là tuổi trẻ tài cao a..., thật sự vượt quá Trương mỗ người dự kiến.” Trương Vinh Quý bản thân cũng là binh sĩ quân nhân xuất thân, tại cùng Sở Thiên nắm tay thời điểm, liền khiến cho lên vài phần khí lực, nhìn xem cái này Thượng Hải ghềnh phong vân một cõi tiểu tử có hay không phụ thân nói như vậy lợi hại, ai biết, làm cho bên trên ba phần khí lực vậy mà đá chìm đáy biển, vô thanh vô tức rồi, Trương Vinh Quý có vài phần không cam lòng, làm cho bên trên tám phần lực đạo, Sở Thiên trên mặt vẫn không có biến hóa, không có cam lòng tâm, mười phần khí lực toàn bộ dùng tới rồi, cho rằng có thể cho Sở Thiên có chút biến sắc, ai biết, một cổ kình lực lại bắn ngược trở về, làm cho mình miệng hổ mơ hồ đau nhức, trong nội tâm thất kinh không thôi.
Sở Thiên cười cười, buông ra lực đạo, quơ Trương Vinh Quý tay nói: “Trương cục trưởng thật sự khách khí, trong thiên hạ, có thể tại Trương cục trưởng cái này tuổi ngồi trên vị trí trọng yếu như vậy, ta xem tìm không ra mấy cái.”
Trương Vinh Quý mang trên mặt vài phần kính nể chi sắc, cười cười nói: “Thiếu soái quá khen, ngồi, ngồi.”
Bát gia cùng Trương Đại Hải biết rõ hai người bọn họ đọ sức qua một phen, có chút nhìn nhau cười cười, nếu như Sở Thiên cùng Trương Vinh Quý thật có thể đủ liên hợp lại, cái này Thượng Hải chính là bọn họ được rồi.
Vì vậy Bát gia đã ở bên cạnh chen vào một câu: “Cái thế giới này là của các ngươi, cũng là của chúng ta, nhưng đúng là vẫn còn các ngươi.”
Sở Thiên bọn hắn nghe xong, tự nhiên có thể nghe ra Bát gia bên trong trong lời nói lời nói, vì vậy đều ha ha cười cười, lẫn nhau kéo gần lại vài phần.
Sở Thiên bọn hắn rượu qua ba tuần về sau, bầu không khí trở nên càng thêm nóng liệt rồi, Sở Thiên biết đúng đàm phán chuyện đứng đắn tình lúc sau, mắt nhìn Trương Vinh Quý, tại nơi này tuổi có thể ngồi vào thiên triều trọng yếu thành thị, trọng yếu chính thức vị trí, không có vài phần bối cảnh, vài phần thủ đoạn, đó là si nhân nói giỡn, có bối cảnh có thủ đoạn người tự nhiên không thích nghe quá nhiều khách khí lời nói, cho nên Sở Thiên cũng không chơi Thái Cực rồi, trực tiếp chạy lên chủ đề, mở miệng nói: “Trương cục trưởng, nói nhảm, chúng ta sẽ không nói nhiều rồi, hôm nay ước ngươi tới ăn cơm, ngoại trừ cho ngươi mời khách từ phương xa đến dùng cơm, mọi người đánh cho đối mặt bên ngoài, chủ yếu hơn chính là đều muốn cho ngươi tiễn đưa phần chính trị lễ vật, với tư cách lễ gặp mặt.”
Trương cục trưởng vừa nhìn thấy Sở Thiên thời điểm, thấy là mười tám tuổi tả hữu tiểu tử, trong nội tâm có vài phần khinh thường, thầm nghĩ, Thượng Hải hắc đạo như thế nào càng ngày càng kém rồi, vậy mà sẽ bị một cái miệng còn hôi sữa tiểu tử thống nhất giang hồ, vừa rồi nắm tay đọ sức lại để cho hắn thu hồi lòng khinh thị, lập tức nghe được Sở Thiên khai môn kiến sơn nói chuyện, hoàn toàn thay đổi chính mình vừa rồi sai lầm cái nhìn, tiểu tử này nói chuyện già như vậy luyện, hơn nữa vừa thấy mặt đã biết mình ưa thích nghe cái gì, chưa từng có người gan dạ sáng suốt cùng cẩn thận, là không thể nào có cảnh giới này đấy, vì vậy cũng mở ra mà nói lời nói: “Thiếu soái tuổi trẻ tài cao, hào phóng hào sảng, về sau mọi người còn có rất nhiều muốn nhân nhượng, muốn hợp tác địa phương đâu rồi, hà tất khách khí như thế?”
Sở Thiên mỉm cười, lộ ra suất khí mê người dáng tươi cười, lại để cho Trương Nhã Phong xuân tâm nhộn nhạo một phen, Sở Thiên nói: “Trương cục trưởng, tối hôm qua có một đám Sơn Khẩu Tổ người đến Thủy Tạ Hoa Đô đánh lén chúng ta, hai mươi lăm người, thế tới hung mãnh.”
Trương cục trưởng nghe được Sơn Khẩu Tổ người tại Thượng Hải xuất hiện, trên mặt xiết chặt, lập tức vui vẻ, ngữ khí lại bình tĩnh nói: “Sơn Khẩu Tổ người như thế vô sỉ, nửa đêm đánh lén Thiếu soái, quả thực chính là tự đòi diệt vong, bất quá, đoán chừng bọn hắn đã toàn quân bị diệt, nếu không Thiếu soái hiện tại cũng không có thể ngồi ở chỗ nầy nói chuyện.” Lập tức nhìn xem Sở Thiên, nói: “Không biết Thiếu soái có hay không đều muốn Trương Vinh Quý che lấp việc này?”
Trương Vinh Quý thần sắc biến hóa đã rơi vào Sở Thiên trong mắt, Sở Thiên mỉm cười, lắc đầu, ý vị thâm trường nói: “Vốn ta có thể cho bọn hắn toàn quân bị diệt đấy, nhưng là, ta nghĩ đã đến Trương cục trưởng, vừa mới tiền nhiệm, cần chút ít vượt qua thử thách chiến tích, cho nên ta phóng chạy hai mươi Sơn Khẩu Tổ thành viên, nếu như không xuất ra cái gì sai lầm, buổi chiều có thể tìm ra bọn họ điểm dừng chân rồi, đến lúc đó chỉ sợ muốn làm phiền Trương cục trưởng thay huynh đệ ta đòi lại cái công đạo.”
Trương cục trưởng cởi mở cười cười, cái này Sở Thiên thật sự làm người khác ưa thích, trách không được tuổi còn trẻ giống như này uy phong bát diện, vì vậy bưng chén rượu lên, cũng ý vị thâm trường nói: “Đến, Thiếu soái, ta mời ngươi một ly, từ đó về sau mọi người chính là người một nhà, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, cái này công đạo, Trương Vinh Quý nhất định sẽ cho ngươi đòi lại.”
Trương Đại Hải ở bên cạnh cũng gật gật đầu, ai cũng biết Sở Thiên lễ vật này quý trọng, nếu như nhi tử Trương Vinh Quý thật sự đánh chết cái này hai mươi Sơn Khẩu Tổ người, chính trị vốn liếng trong lúc vô hình lên cấp bậc, muốn biết rõ, thiên triều chính phủ hận nhất những cái... Kia người Nhật Bản tại chính mình cảnh nội làm phá hư hoạt động, luôn luôn dùng nghiêm trị không tha lôi đình thủ đoạn đi đối phó bọn hắn, bất đắc dĩ những thứ này người Nhật Bản giảo hoạt vô cùng, che dấu rất sâu, tình hình chung phía dưới rất khó đả kích bọn hắn, hiện tại đã đến lớn như vậy tiện nghi, nhi tử nhất định có thể có được phía trên thưởng thức, chỉ sợ không bao lâu nữa có thể lên chức là Phó thị trưởng rồi.
Nghĩ tới đây, Trương Đại Hải cũng giơ chén rượu lên, nói: “Bát gia cùng Thiếu soái luôn luôn đều là người một nhà, quang vinh hạo, về sau ngươi cùng Thiếu soái liền lẫn nhau dẫn, làm trên biển phồn vinh phát triển, cùng một chỗ vinh hoa phú quý.”
Bát gia tán dương nhìn xem Sở Thiên, đứa nhỏ này dăm ba câu để cho Trương Đại Hải phụ tử thổ lộ tình cảm rồi, vốn là còn lo lắng hắn ứng phó không được những thứ này trên quan trường càng già càng lão luyện, không thể tưởng được như thế dễ dàng.
Bỗng nhiên, bên ngoài tiếng ồn ào từng trận, đương đương vang lên liên tục, rất là ồn ào, Sở Thiên cùng Trương Vinh Quý ngược lại là không có gì cái gọi là, hai vị lão gia tử lớn tuổi, đã có vài phần không khoái, Sở Thiên cùng Trương Vinh Quý hiển nhiên đều nhìn ra, lẫn nhau mỉm cười.
Sở Thiên nói: “Hai vị lão gia tử sợ nhao nhao a? Ta đây làm cho người để cho bọn họ bỏ đi.”
Trương Đại Hải cùng Bát gia trăm miệng một lời nói: “Không cần, cũng không phải cái gì chuyện lớn, chẳng qua là niên kỷ lên đây, ưa thanh tĩnh.”
Trương Vinh Quý đều muốn đứng dậy đi xem minh bạch, Sở Thiên lại nhẹ nhàng vỗ vỗ Trương Vinh Quý, nói: “Loại chuyện nhỏ nhặt này, Trương cục trưởng cũng không cần ra mặt, hắc đạo thượng hành tẩu thủy chung so trên quan trường hành tẩu muốn thuận tiện hơn.”
Trương Vinh Quý lần nữa tán dương nhìn xem Sở Thiên, cái này Sở Thiên, thật sự thức thời, biết làm người, thay mình tưởng tượng chu toàn.
Sở Thiên mỉm cười, mở cửa phòng, trong đại sảnh đang có bảy tám cái mặc đồng phục cảnh sát nhân viên cảnh sát đang vây quanh mấy kết bia giày vò, thanh âm dọa người, chai bia cũng đương đương vang lên liên tục, thực khách chung quanh tuy nhiên bất mãn, nhưng là không dám nói cái gì đó, phục vụ viên càng là liền cái rắm cũng không dám phóng, Sở Thiên vỗ vỗ Quang Tử bả vai, nói: “Quang ca, lại để cho phục vụ viên hoặc là lão bản đi theo bàn kia nhân viên cảnh sát nói, để cho bọn họ đi nhanh lên người, như thế ồn ào, hai vị lão gia tử trong nội tâm khó chịu đâu.” Sau khi nói xong, Sở Thiên quay người quay về chỗ ngồi, đóng cửa thời điểm lại cố ý không liên quan nhanh, lưu lại vết nứt ke hở đi ra.
Quang ca nhìn bàn kia nhân viên cảnh sát liếc, phất tay gọi cái một cái phục vụ viên, phục vụ viên chạy tới, Quang ca nhàn nhạt đối với hắn nói: “Đi theo bàn kia cảnh sát nói, để cho bọn họ đi nhanh lên người, đã nói Soái quân Quang Tử nói.”
Phục vụ viên hiển nhiên không biết Soái quân Quang Tử ra sao chỗ nhân vật, như thế muốn chính mình đi nhìn trời hướng hợp pháp bạo lực cơ cấu nói loại lời này, rất là khó xử, chần chờ một chút, chê cười không dám đi.
Quang Tử ánh mắt lăng lệ ác liệt một thân, không kiên nhẫn nói: “Sợ cái bướm, đã nói ta nói đấy, nhanh đi.”
Phục vụ viên bị Quang Tử ánh mắt lại càng hoảng sợ, rốt cục chầm chập tiêu sái đi qua, chờ đợi lo lắng thấp giọng đem Quang Tử ý tứ cùng bàn kia nhân viên cảnh sát biểu đạt một phen.
Rất nhanh, bàn kia bảy tám cái nhân viên cảnh sát ánh mắt toàn bộ hướng bên này xem, một cái trong đó đầu lĩnh nhân viên cảnh sát cầm lấy một cái bình rượu tới đây, trên mặt mặc dù có vài phần men say, nhưng thái độ lại có vẻ có vài phần cung kính.
Phục vụ viên có chút khẩn trương, sợ đợi chút nữa đánh nhau đứng lên, đập bể quán rượu đồ vật, chính mình phụ trách không dậy nổi, bề bộn chạy đi tìm trách nhiệm quản lý rồi.
Đầu lĩnh nhân viên cảnh sát đi tới, đánh giá Quang Tử liếc, cung kính nói: “Quang ca, ngươi là Quang ca? Ngươi mạnh khỏe, ngươi mạnh khỏe, không có ý tứ, chúng ta đã quấy rầy đến ngươi rồi, tiểu đệ ta uống chai này rượu bồi tội.”
Quang Tử lạnh lùng nói: “Uống xong nhanh lên đi, các ngươi đã quấy rầy đến bằng hữu của ta rồi.”
Đầu lĩnh nhân viên cảnh sát nhìn thấy Quang Tử loại này cấp bậc Soái quân cao tầng vẫn còn ngoài cửa gác, có thể nghĩ, người ở bên trong đến cỡ nào tôn quý, trong nội tâm âm thầm ra mồ hôi lạnh, bề bộn tranh thủ thời gian uống xong trong tay bia, phất tay mang theo mặt khác nhân viên cảnh sát đem rượu trên bàn mang đi, thời điểm ra đi động tác nhu hòa, còn vẻ mặt tươi cười đối với Quang Tử nói: “Quang ca, chúng ta đi, có rảnh uống trà, có rảnh uống trà.”
Quang Tử gật gật đầu, ánh mắt bình tĩnh, không nói một câu.
Mới ra cửa ra vào, một người tuổi còn trẻ vừa tốt nghiệp nhân viên cảnh sát quay đầu lại ngắm nhìn Quang Tử, bất mãn nói: “Chúng ta là cảnh sát, làm gì sợ những người xã hội đen kia à?”
Một cái lớn tuổi chính là nhân viên cảnh sát bề bộn đè lại miệng của hắn, cái trán thậm chí có mồ hôi rịn, chứng kiến Quang Tử không có nghe được, mới dãn ra một hơi, nói: “Đồ chó hoang, ngươi nếu muốn chúng ta chết a..., có bản lĩnh chính mình cùng Soái quân chết dập đầu tích cực đi.”
Đầu lĩnh nhân viên cảnh sát cũng là bị lại càng hoảng sợ, đá trẻ tuổi nhân viên cảnh sát một cước, nói: “Về sau ngươi đừng theo chúng ta đi ra, ngươi không muốn sống, chúng ta còn muốn nuôi gia đình đâu.”
Những thứ khác nhân viên cảnh sát cũng là khinh bỉ nhìn xem cái này vừa tốt nghiệp tân nhân viên cảnh sát, hiện tại người nào không biết Soái quân đúng Thượng Hải ghềnh long đầu lão đại, tiểu tử này còn như vậy không cảm thấy được, cùng hắn cùng một chỗ, chỉ sợ có một ngày hội mệt chết chính mình.
Phục vụ viên gọi tới trách nhiệm quản lý nhìn chút ít nhân viên cảnh sát rời đi về sau, bề bộn lại để cho phòng bếp tranh thủ thời gian bưng lên hai cái chiêu bài thức ăn, đưa tới, cười lấy lòng nói: “Nguyên lai là Quang ca, có mắt không nhìn được Thái Sơn, bữa này do ta làm chủ.”
Quang Tử gật gật đầu: “Quản lý, ngươi không cần mời đến chúng ta, ngươi nên bề bộn cái gì liền bề bộn cái gì, bằng hữu của ta có chuyện muốn trò chuyện.”
Trách nhiệm quản lý đem chiêu bài thức ăn cho phục vụ viên đưa vào gian phòng, liền vẻ mặt tươi cười rời đi, trước khi đi còn đối với phục vụ viên nói: “Ngươi buổi trưa hôm nay không cần chiêu đãi khách nhân khác rồi, tùy thời nghe theo Quang ca phân phó.”
Trong phòng Trương Vinh Quý hiển nhiên theo giam không nhanh cửa phòng đã nghe được đối thoại của bọn họ, trong nội tâm âm thầm cảm thán, không thể tưởng được Soái quân thế lực to lớn như thế, Sở Thiên một cái thủ hạ giống như này uy phong bát diện, dựa vào cái tên tuổi là có thể đem nhân viên cảnh sát dọa đi, xem ra chính mình về sau cùng Sở Thiên hợp tác mới thật sự là vương đạo a...
Phía ngoài ồn ào đình chỉ về sau, mọi người khẩu vị lại khá hơn, vô cùng náo nhiệt lần nữa bắt đầu ăn, Sở Thiên đang uống vào Trúc Diệp Thanh, bỗng nhiên cảm giác được mềm mại đồ vật đang vuốt ve bắp chân của mình, bàn ăn khăn trải bàn trầm trọng mà lại dài, mọi người thân thể hầu như đều hãm tại bàn Brie mặt, Sở Thiên không cách nào nhìn thấy là vật gì, ngẩng đầu thấy đến đối diện với góc Trương Nhã Phong ánh mắt nóng lửa, trong nội tâm lộp bộp một chút, cô gái nhỏ này thật sự gan lớn, tại loại trường hợp này vậy mà khiêu khích (xxx) chính mình, chính là muốn lệch vị trí, Trương Nhã Phong chân nhỏ đã kẹp lấy Sở Thiên điểm chí mạng (mệnh căn tử), Sở Thiên lập tức đã có phản ứng, lại không thể đại động tác, miễn cho khiến cho Trương Đại Hải chú ý của bọn hắn, chỉ có thể dùng cực lớn sự nhẫn nại nhịn xuống Trương Nhã Phong câu dẫn.
Sở Thiên mặt đã ửng đỏ, cảm thấy không thể tùy ý Trương Nhã Phong khiêu khích (xxx) rồi, miễn cho chính mình đem nàng ngay tại chỗ thực hiện, vì vậy giơ lên chén rượu, đối với cách mình xa nhất Trương Đại Hải nói: “Trương lão gia tử, cám ơn ngươi như thế hãnh diện, cũng cám ơn ngươi giúp Sở Thiên nhiều như vậy bề bộn, về sau có làm được cái gì được chứ Sở Thiên địa phương, cứ mở miệng, đến, ta mời nhĩ lão nhân gia một ly, Sở Thiên cạn ly, ngươi tùy ý.” Sở Thiên vừa nói vừa chuẩn bị đứng lên, Trương Nhã Phong vài phần bất đắc dĩ, chỉ có thể thu hồi ăn mặc tất chân .
Trương Vinh Quý nhìn thấy Sở Thiên như thế kính trọng phụ thân của mình, trong nội tâm càng là nhiều hơn vài phần hảo cảm, Trương Đại Hải nhìn thấy Sở Thiên đứng lên, cũng đứng lên: “Thiếu soái nhân trung chi long, về sau đừng nói cái gì hỗ trợ không giúp đỡ đấy, người một nhà, giúp nhau dẫn chính là, đến, Thiếu soái, Bát gia, quang vinh đắt, để cho chúng ta uống một chén, cầu chúc chúng ta tại Thượng Hải nở mày nở mặt, vinh hoa phú quý.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sở Thiên gần đây xử lý sự việc dứt khoát, nhìn thời gian, cả đêm để cho Bát Gia giúp sắp xếp yến tiệc với cha con Trương Đại Hải vào trưa ngày mai. Sau khi nhận được trả lời xác nhận của Trương Đại Hải, mặt của Sở Thiên hoàn toàn nhẹ nhõm, biết được kế hoạch của mình có thể thực hiện được, lập tức cùng với Đặng Siêu, Hải Tử và Quang Tử sắp xếp hành động chém giết vào tối mai. Mấy người cực khổ đến nửa đêm mới tán đi. Sở Thiên uốn éo cái cổ đau nhức, duỗi duỗi người, trở lại phòng, nhìn thấy Khả Nhi vẫn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, đợi mình. Sở Thiên đi qua, cúi người nhìn sát vào mặt Khả Nhi, sau đó mới lấy y phục Khả Nhi đã xếp để đi tắm. Khi Sở Thiên đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, Khả Nhi bỗng nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng lén lút giống như con mèo con, cởi bỏ chiếc áo ngủ hơi mỏng, như con rắn trườn vào bồn tắm, ngồi trên tay Sở Thiên, hai tay vuốt ve lồng ngực của Sở Thiên, nhẹ nhàng nói:: -Sở Thiên, vất vả cho anh quá, Khả Nhi không có cách nào chia sẻ giúp anh những phiền muộn, vậy hãy để Khả Nhi hầu hạ anh chu đáo. Sở Thiên không nói gì. ánh mắt nhẹ nhàng, Khả Nhi có chút ngượng ngùng, hai tay nhẹ nhàng vuốt lưng của Sở Thiên, rồi xuống mông, khe khẽ rên lên 1 tiếng, từ từ đung đưa, nước trong bồn trào ra ngoài. Sở Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hưởng thụ sự hầu hạ hết sức ấm áp của Khả Nhi, tay trái đặt trên lưng Khả Nhi, tay phải đặt trên chiếc đùi trắng nõn đang di chuyển của Khả Nhi. Đang lúc ân ái, tai của Sở Thiên bỗng giật liên hồi, bắt đầu chuyển qua thế chủ động, hòa hợp 1 cách mạnh mẽ, sau 1 lúc, Khả Nhi đã đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể đột nhiên xiết chặt, sau đó lập tức buông lỏng xuống. Sở Thiên kéo chiếc khăn tắm lớn, che cả Khả Thi và thân mình, kéo tấm mành cửa, nhìn bóng tối bên ngoài của sổ, lạnh nhạt nói: -Tại sao ngươi cứ thích xuất hiện vào lúc này? Một bóng người nấp bên ngoài cửa sổ mở hé đi vào, đứng cách Sở Thiên khoảng 3 mét, mặc bộ y phục màu trắng, đôi mắt vô thần, trên người toát ra một luồng khí lạnh, người này chính là "Chủ Đao Y Sinh" mà Sở Thiên từ lâu không gặp. Chủ Đao Y Sinh nhìn xuyên qua tấm rèm phòng tắm, nhìn thấy thần sắc của Sở Thiên, lạnh nhạt nói: -Phải nói, mỗi lần tôi xuất hiện, anh đều đang được vuốt ve an ủi. Khả Nhi nghe có tiếng người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc, muốn quay đầu nhìn lên, Sở Thiên nhẹ nhàng vỗ đầu cô, hôn 1 cái, hạ giọng nói: -Đừng quay đầu lại, cứ nằm trên người của anh. Khả Nhi nghe theo nằm trên người của Sở Thiên không dám nhúc nhích, hai thân thể vẫn còn dung hợp cùng một chỗ, phía sau vẫn có người lạ đang nhìn khiến Khả Nhi cảm thấy có chút kích thích, tim đập rộn lên. Sở Thiên bỗng nhiên nói với ra ngoài cửa sổ: - Không có chuyện gì đâu, là bạn cũ, sẽ không đả thương anh đâu. Sự bình tĩnh bên ngoài cửa sổ bỗng thấp thoáng 2 bóng người, rất nhanh biến mất trong màn đêm mênh mông. "Chủ Đao Y Sinh" hơi ngạc nhiên, nói: -Thật không ngờ bên cạnh tiểu tử như anh cao thủ như mây, thủ hạ của anh đã có thể phát hiện ra hành tung của ta, thân hình lại nhanh như vậy, quả thực khiến ta kinh ngạc. Sở Thiên lười biếng nói: -Hai người họ anh đều biết hoặc có nghe qua, Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm. Chủ Đao Y Sinh lại một lần nữa khiếp sợ, thở dài nói: -Thiên Dưỡng Sinh là nhân tài mới xuất hiện trong giới sát thủ, vốn dĩ muốn giết anh, không ngờ lại đi theo anh. Cô Kiếm càng nổi danh trong giới giang hồ, ta gặp hắn chỉ có thể trốn mất dạng, không ngờ cũng đi theo anh. Rồi lắc đầu: -Xem ra lần này ta đến, có chút dư thừa rồi, bên cạnh anh có hai cao thủ như vậy, ai còn có thể làm tổn hại đến anh chứ? Lòng Sở Thiên khẽ động, biết Chủ Đạp Y Sinh xuất hiện lúc này đoán chừng là có tin tức quan trọng muốn nói với mình, nên vội mở miệng nói: -dù sao cũng đến rồi, thì nói ra đi, tránh lãng phí một lần đi, huống hồ nói không chừng sau này tôi sẽ trả lại cho anh một cái nhân tình. -Chủ Đao Y Sinh cười nhạt, khẽ nói: - Tiểu tử ngươi tinh quái như quỷ, chả trách có thể gọi gió đổi mưa tại Thượng Hải, điểm hơn người này thực sự làm ta khâm phục, xem ra ta không nói cũng không được. Lập tức sắc mặt trở nên nghiêm trọng: - Anh bây giờ danh tiếng lẫy lừng, nhưng danh tiếng nhất vẫn là tác phẩm viết bằng Giáp cốt văn đó, biết không? Thiên Triều vô số phần tử trộm mộ đã âm thầm theo doi anh, chỉ là bây giờ chưa biết hành tung của anh, đương nhiên khi anh bước vào trường đại học Thiên Kinh, anh sẽ phát hiện phiền toái không ngừng. Sở Thiên có chút kì lạ, hỏi: -Phần tử trộm mộ theo dõi tôi làm gì? Không lẽ những phần văn mộ đều là chữ giáp cốt? -Chủ Đao Y Sinh lắc đầu, lạnh nhạt nói: - Tối thiểu, có anh, nắm bắt thêm vài phần những văn tự thất truyền kia, rủi ro của trộm mộ cũng giảm đi vài phần. Sở Thiên có phần bất đắc dĩ, cũng có phần hối hận, nói: - Haizz, cũng tại tôi tuổi trẻ nông nổi, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, tôi cũng không muốn bị người ta kéo đi trộm mộ. Chủ Đao Y Sinh thở dài nói: -Anh tuyệt đối không được coi thường những kẻ trộm mộ kia, bây giờ chúng nó đã đội hóa rồi, thực lực kinh tế phía sau đang mạnh lớn, có lẽ, anh để lộ thân phận chủ soái Soái quân có thể hù dọa được không ít người của trộm mộ. Sở Thiên khẽ lắc đầu, dùng địa vị Soái Quân của mình đuổi những tên trộm mộ chú ý đến mình thì hơi hổ thẹn, hơn nữa nếu làm như vậy chỉ khiến càng nhiều người chú ý đến mình, đến lúc đó, mọi cử chỉ ở Kinh Thành đều bị chú ý về mọi phương diện, nếu như vậy, việc mở rộng soái quân sẽ trở nên gian nan, cho nên vạn lần không thể công khai thân phận Thiếu Soái của mình, thậm chí phải bắt đầu che giấu. Chủ Đao Y Sinh nói xong bèn quay người đi đến cửa sổ. Chuẩn bị biến mất thì quay đầu lại cười: Nợ tôi một ân tình, lần sau nhớ mời tôi uống rượu. Sau đó thì biến mất không chút tung tích. Khả Nhi rốt cục có thể quay đầu lại rồi, lại phát hiện không nhìn thấy gì cả, cũng không hiếu kỳ nữa, kiên quyết lại lần nữa dán trên mặt Sở Thiên, cặp mông lại bắt đầu chầm chậm chuyển động, Sở Thiên khẽ cười, cúi đầu ngửi mùi hương của Khả Nhi. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Sở Thiên dậy hơi muộn, sau khi uống cốc sữa nóng của Khả Nhi nấu liền mang theo Quang Tử vội vàng tiến đến quán rượu Phú Quý. Bát Gia chọn quán rượu sang trọng như vậy, lại cách Thủy Tạ Hoa Đô tương đối xa, lúc Sở Thiên và Quang Tử đến, Bát Gia và cha con Trương Đại Hải đều có mặt rồi, đang vừa uống trà Ô Long vừa trò chuyện, lại khiến Sở Thiên hơi kinh ngạc chính là Trương Nhã Phong cũng đã tới, lúc nhìn thấy Sở Thiên ánh mắt bốc lửa, hết sức khiêu khích, nếu không phải hôm qua cùng Khả Nhi đại chiến mấy trăm hiệp, Sở Thiên khó giữ mình lúc đó có sự phản ứng. Sau khi có chút áy náy ngồi xuống ghế, Quang Tử thì ở ngoài gác cửa, tránh có người lại gần nghe lén. Trong lúc Bát Gia giới thiệu, Sở Thiên quen được Trương Vinh Quý con trai của Trương Đại Hải, vị này mới nhận chức Cục Trưởng Công An thành phố Thượng Hải, tuổi chừng 35-36, tóc sau thái dương bị hói, lông mày đen dày nhưng gọn gàng, mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày, đáng chú ý nhất là ánh mắt có thần của Trương Vinh Quý, lúc hắn nhìn Sở Thiên, đặc biệt chú ý, có lẽ là thói quen nghề nghiệp, trong ánh mắt có 1 cái nhìn chăm chú. Sở Thiên đưa tay ra một cách lễ phép, Trương Vinh Quý vội nắm lấy, mặt nở nụ cười: -Thiếu Soái đúng là tuổi trẻ tài cao, thật là nằm ngoài dự kiến của Trương Mỗ. Bản thân Trương Vinh Quý cũng xuất thân từ bộ đội quân nhân, lúc bắt tay với Sở Thiên, làm tăng thêm vài phần khí lực, nhìn tiểu tử nổi tiếng Thượng Hải, phải chăng lợi hại như cha hắn nói vậy, ai biết được, làm cho ba phần khí lực như hòn đá chìm đáy biển biệt vô âm tích. Trương Vinh Quý có chút không cam lòng, nâng lên tám phần khí lực, khuôn mặt của Sở Thiên vẫn không có gì thay đổi, trong lòng có chút không cam lòng, đã dùng hết 10 phần khí lực. Cho rằng có thể làm cho Sở Thiên biến sắc, ai ngờ, một luồng kình lực phản hồi lại khiến cho hổ khẩu đau nhức, trong lòng thất kinh không thôi. (Hổ khẩu là khu vực giữa ngón cái và ngón trỏ) Sở Thiên cười cười, buông lỏng tay Trương Vinh Quý nói: -Trương cục trưởng thật là khách sáo quá, trong thiên hạ tuổi tác như Trương cục trưởng có thể ngồi trên một vị trí quan trọng như vậy, tôi thấy không có mấy người làm được. Trên mặt của Trương Vinh Quý có vài phần kính nể, cười nói: -Thiếu Soái quá khen rồi, ngồi đi, ngồi đi. Bát Gia và Trương Đại Hải biết 2 người họ đọ sức qua một phen, nhìn nhau cười, nếu Sở Thiên và Trương Vinh Quý thật sự có thể liên hợp lại, thành phố Thượng Hải này chính là của họ rồi. Vì vậy Bát Gia ở bên cạnh cũng chen vào 1 câu: -Thế giới này là của các anh, cũng là của chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng là của các anh. Bọn Sở Thiên nghe xong, tự nhiên có thể hiểu được hàm ý bên trong lới nói của Bát Gia, thế là cùng cười ha ha, kéo nhau gần lại thêm vài phần. Bọn Sở Thiên qua 3 lượt rượu, hào khí càng thêm nồng nhiệt, Sở Thiên biết rằng đã đến lúc bàn vào vấn đề chính, nhìn vào mắt của Trương Vinh Quý, ở cái tuổi này có thể ngồi được vào vị trí quan trọng ở thành phố của Thiên Triều, vị trí chính thức, không có vài phần bối cảnh, vài phần thủ đoạn, đúng là khiến người ta chê cười. Người có bối cảnh lại có thủ đoạn tự nhiên không thích nghe quá nhiều lời khách sáo, cho nên Sở Thiên cũng không đùa quá lâu, trực tiếp nói luôn vào chủ đề: -Trương cục trưởng, những lời nói dư thừa chúng ta sẽ không nói nhiều nữa, hôm nay hẹn anh đến ăn cơm ngoài việc gặp nhau để mọi người gặp gỡ làm quen ra, quan trọng hơn là muốn tặng anh 1 món quà chính trị, coi như là quà ra mắt. Trương cục trưởng vừa nhìn thấy Sở Thiên, thấy là tên tiểu tử khoảng mười tám tuổi, trong lòng có chút xem thường, thầm nghĩ hắc đạo ở Thượng Hải sao ngày càng kém, đã bị một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa thống nhất giang hồ, nhưng cái bắt tay lúc nãy khiến anh ta thu hồi lại lòng khinh thị, lập tức nghe Sở Thiên đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn thay đổi cách nghĩ sai lầm của mình lúc nãy. Tên tiểu tử này nói chuyện lão luyện như vậy, hơn nữa vừa gặp mặt đã biết mình thích nghe gì, chưa từng có người gan dạ sáng suốt và cẩn thận hơn, thì không thể có cảnh giới này, vì vậy cũng gọi mở nói: -Thiếu Soái tuổi trẻ tài cao, hào hoa phóng khoáng, sau này mọi người có rất nhiều nhân nhượng, đều là đối tác với nhau, hà tất phải khách sáo như vậy? Sở Thiên mỉm cười, lộ ra nụ cười với vẻ đẹp trai mê người, khiến lòng của Trương Nhã Phong xao động một phen, Sở Thiên nói: -Trương cục trưởng, tối qua có một đám người của Sơn Khẩu Tổ đến Thủy Tạ Hoa đánh lén chúng tôi, hai mươi lăm người, rất là hung hăng. Trương cục trưởng nghe đến người của Sơn Khẩu Tổ xuất hiện ở Thượng Hải, mặt nghiêm lại, sau đó vui vẻ, ngữ khí lại bình tĩnh nói: -Người của Sơn Khẩu Tổ vô liêm sỉ như vậy, nửa đêm hành thích Thiếu Soái, quả thực là tự đâm đầu vào chỗ chết, ước tính họ đã toàn quân bị diệt, nếu không Thiếu Soái bây giờ cũng không thể ngồi đây nói chuyện. Lâp tức nhìn Sở Thiên nói: -Không biết có phải Thiếu Soái muốn Trương Vinh Quý che lấp chuyện này? Sự biến hóa thần sắc của Trương Vinh Quý đã rơi vào trong mắt của Sở Thiên. Sở Thiên cười cười, lắc đầu, nói một cách đầy ngụ ý: -vốn dĩ tôi có thể tiêu diệt toàn quân hắn, nhưng tôi nghĩ đến Trương cục trưởng,vừa mới lên chức,cần chút ít chiến tích để vượt qua thử thách, cho nên tôi phóng thích 20 thành viên Sơn Khẩu Tổ, nếu không nhầm, chiều nay có thể tìm ra điểm dừng chân của bọn hắn, đến lúc đó e rằng phải làm phiền Trương cục trưởng thay huynh đệ tôi đòi lại công đạo. Trương cục trưởng cười thoải mái, Sở Thiên này thực sự khiến người khác ưa thích, chả trách tuổi trẻ mà uy phong bát diện như vậy, thế là bưng chén rượu lên, cũng hàm ý nói: -Nào, Thiếu Soái, tôi kính anh một ly, từ giờ về sau mọi người chính là người một nhà rồi, việc của anh chính là việc của tôi, cái công đạo này, Trương Vinh Quý nhất định đòi lại cho anh. Trương Đại Hải ở bên cạnh cũng gật gật đầu, ai cũng biết lễ vật quý trọng này của Sở Thiên, nếu như nhi tử Trương Vinh Quý thật sự giết người của 20 tên Sơn Khẩu Tổ, chính trị tư bản trong vô hình lên cấp, cần biết rằng, chính phủ Thiên Triều hận nhất là những người Nhật Bản làm hỏng hoạt động trong bối cảnh của mình. Gần đây dùng thủ đoạn lôi đình của việc nghiêm trị không tha đi đối phó với bọn hắn, không ngờ nhưng người Nhật Bản này xảo quyệt vô cùng, trốn rất kĩ, tình trạng này rất khó đả kích bọn hắn, bây giờ sự dễ dàng lớn như vậy đã đến, con trai nhất định được thưởng thức điều trên. Chỉ e không bao lâu nữa là có thể thằn chức Phó thị trưởng. Nghĩ đến đây, Trương Đại Hải cũng nâng chén rượu lên nói: -Bát Gia và Thiếu Soái đều là người 1 nhà, vinh quang rộng mở, sau này anh với Thiếu Soái tương trợ lẫn nhau, làm cho Thượng Hải phát triển phồn vinh, cùng hưởng vinh hoa phú quý. Bát Gia nhìn Sở Thiên 1 cách tán dương, đứa trẻ này dăm ba câu đã khiến Trương Đại Hải thổ lộ tình cảm rồi, vốn dĩ còn lo rằng hắn ứng phó không nổi với những giới chức lão luyện trên quan trường này, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng ồn ào, giống như tiếng nổ không ngừng, rất là ồn, Sở Thiên và Trương Vinh Quý lại làm như không nghe thấy gì, hai vị lão phụ tử tuổi tác đã cao lại có phần chậm chạp, Sở Thiên và Trương Vinh Quý thản hiển nhiên đều nhìn ra, mỉm cười với nhau. Sở Thiên nói: -Hai vị lão gia tử sợ tiếng ồn ào sao? Vậy để tôi kêu người bảo bọn chúng bỏ đi. Trương Đại Hải và Bát Gia đồng thanh nói: -Không cần đâu, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là đến tuổi rồi, thích sự yên tĩnh. Trương Vinh Quý tính đứng dậy đi xem cho rõ, Sở Thiên lại nhẹ nhàng vỗ vỗ Trương Vinh Quý, nói: -Chuyện nhỏ nhặt này, Trương Cục Trưởng không cần ra mặt, đi bộ trên hắc đạo luôn luôn nhiều thuận tiện hơn đi bộ trên quan trường. Trương Vinh Quý lại nhìn Sở Thiên 1 cách tán dương, tên Sở Thiên này, thực sự thức thời, biết làm người, thay mình thiết nghĩ chu toàn. Sở Thiên cười cười, mở cửa phòng, trong đại sảnh đang có 7-8 viên cảnh sát mặc cảnh phục bao vây mấy rương bia giày vò, âm thanh dọa người, chai bia cũng không ngừng nổ, thực khách xung quanh tuy bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì, nhân viên phục vụ càng sợ đến rắm cũng không dám đánh, Sở Thiên vỗ vỗ bả vai của Quang Tử, nói: -Quang ca, bảo nhân viên phục vụ hoặc ông chủ nói với bàn nhân viên cảnh sát, đuổi bọn chúng mau đi ngay, ồn ào như vầy, 2 vị lão gia tử trong lòng khó chịu. Nói xong, Sở Thiên quay người lại chỗ ngồi, lúc đóng cửa cố ý không đóng chặt, để lại 1 kẽ hở. Quang Ca nhìn qua cái bàn nhân viên cảnh sát kia, ngoắc tay gọi 1 nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ chạy lại, Quang Ca lạnh lùng nói với anh ta: -Đi nói với bàn cảnh sát kia, bảo chúng nó mau đi ngay, nói là Quang Tử của Soái Quân nói. Phục vụ viên quả thực không biết Quang Tử của Soái Quân là nhân vật như thế nào, phải tự mình đi nói những lời như vậy với cơ cấu bạo lực hợp pháp của Thiên Triều như vậy, thật là khó xử, chần chừ 1 chút, gượng cười không dám đi. Quang Tử trợn mắt, nói 1 cách không kiên nhẫn: - Sợ cái quái gì, cứ bảo là ta nói, đi mau. Phục vụ viên bị ánh mắt của Quang Tử dọa cho hoảng sợ, cuối cùng chậm chạp đi qua, rụt rè lo sợ hạ giọng biểu đạt ý của Quang Tử với bàn cảnh sát viên kia. Rất nhanh, ánh mắt của 7,8 tên cảnh sát quay lại nhìn bên này, 1 tên cảnh sát dẫn đầu trong đám cần 1 chai rượu qua, nhìn mặt tuy có vẻ đã hơi say, nhưng thái độ lại tỏ ra có phần cung kính. Phục vụ viên có chút lo lắng, sợ một lát nữa sẽ có đánh nhau, đập vỡ đồ đạc trong quán, mình gánh vác không nổi, vội chạy đi tìm quản lý trực ban. Tên cảnh sát đầu lĩnh đi qua, dò nhìn Quang Tử, cung kính nói: -Quang Ca, anh là Quang Ca? Chào anh, chào anh, thật ngại quá, chúng tôi đã quấy rầy anh rồi, tiểu đệ tôi uống chai rượu này chuộc tội. Quang Tử lạnh lùng nói: -Uống xong đi mau đi, các ngươi đã quấy rầy đến bằng hữu của ta rồi đó. Viên cảnh sát đầu lĩnh thấy cấp độ cao cấp của Soái Quân như Quang Tử còn đứng ngoài canh cửa, thiết nghĩ, người bên trong tôn quý đến chừng nào, trong lòng lạnh toát mồ hôi, vội vàng uống cạn chai rượu trong tay, vẫy tay những viên cảnh sát còn lại mang theo rượu trên bàn đi, lúc ra đi động tác khe khẽ, còn tươi cười nói với Quang Tử: -Quang Ca, chúng tôi đi đây, khi nào rảnh uống trà, khi nào rảnh thì uống trà. Quang Tử gật gật đầu, ánh mắt điềm đạm, không nói câu gì. Vừa ra khỏi cửa, 1 viên cảnh sát mới ra trường quay đầu lại nhìn Quang Tử, nói 1 cách bất mãn: -Chúng ta là cảnh sát, việc gì phải sợ những người xã hội đen kia? Một tên cảnh sát lớn tuổi vội bịt miệng hắn lại, trán đã đổ mồ hôi, nhìn thấy Quang Tử chưa nghe thấy, mới thở phào nói: -Đồ chó hoang, mày muốn chúng tao chết à, có bản lĩnh thì tự mình đi dập đầu chết mà so sánh với Soái Quân. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL Cảnh sát đầu lĩnh cũng bị dọa cho hoảng sợ, đá tên cảnh sát trẻ tuổi 1 cái, nói: -Sau này mày đừng theo chúng tao ra ngoài, mày không muốn sống thì thôi, chúng tao còn phải nuôi gia đình chứ. Những viên cảnh sát khác cũng khinh bỉ nhìn tên cảnh sát mới tốt nghiệp này, hiện nay ai mà không biết Soái quân là đầu rồng lớn ở Thượng Hải, tên tiểu tử này lại không thức thời như vậy, đi với nó, e rằng sẽ có ngày chết vì mệt. Sau khi quản lý trực ban mà phục vụ viên goi đến nhìn thấy những viên cảnh sát ka đi, vội bảo đầu bếp tranh thủ mang 2 khay thức ăn lên, bưng qua, siểm cười nói: -Thì ra là Quang Ca, có mắt không biết thái sơn, bữa này do tôi là chủ. Quang Tử gật gật đầu: -Quản lý, anh không cần tiếp đãi chúng tôi, anh bận gì thì làm đi, bạn bè của chúng tôi có việc cần trò chuyện. Quản lý trực ban đưa mâm thức ăn cho nhân viên phục vụ mang vào phòng, rồi tươi cười đi ra, trước khi đi còn nói với phục vụ viên: -Trưa nay cậu không cần tiếp đãi khách nào khác nữa, ở đây nghe theo sự sai bảo của Quang Ca. Trương Vinh Quý trong phòng hiển nhiên qua khe cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn, trong lòng thầm cảm phục. Không ngờ thế lực của Soái Quân lớn như vậy, 1 tên thuộc hạ của Sở Thiên lại uy phong bát diện như vậy, dựa vào tên tuổi thì có thể dọa cảnh sát bỏ đi, xem ra sau này mình hợp tác với Sở Thiên mới thực sự là vương đạo. Sau khi bên ngoài hết ồn ào, khẩu vị của mọi người bắt đầu tốt hơn, bắt đầu ăn uống náo nhiệt lại, Sở Thiên đang uống Trúc Diệp Thanh, bỗng nhiên cảm giác có một vật mềm mại đang vuốt ve bắp chân của mình, khăn trải bàn dày và dài, thân thể của mọi người gần như bị mắc kẹt bên trong khăn bàn, Sở Thiên không cách nào nhìn thấy được là vật gì, ngẩng đầu thấy ánh mắt nóng lửa của Trương Nhã Phong đang ngồi đối diện, trong lòng bồi hồi 1 chút. Cô bé này đúng là to gan, dám khiêu khích mình ngay trong lúc này. Hắn đang nghĩ phải đổi chỗ, chân của Trương Nhã Phong đã kẹp lấy cây mệnh căn của Sở Thiên, Sở Thiên liền có phản ứng, nhưng không thể làm mạnh, tránh làm cho bọn Trương Đại Hải chú ý, chỉ có thể cực kỳ nhẫn nại nhịn sự quyến rũ của Trương Phong Nhã. Mặt của Sở Thiên đã ửng đỏ, cảm thấy không thể chịu nổi sự khiêu khích của Trương Nhã Phong, để tránh mình thực hiện nàng ngay tại chỗ, đành đưa ly rượu lên, nói với Trương Đại Hải đang ở xa mình nhất: -Trương lão gia tử, cám ơn ngài đã hãnh diện vì tôi như vậy, cũng cám ơn ngài giúp đỡ Sở Thiên nhiều như vậy, sau này có việc gì Sở Thiên có thể làm được cứ mở miệng. Nào, tôi kính ngài 1 ly, Sở Thiên cạn ly, ngài tùy ý. Sở Thiên vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy, Trương Nhã Phong có chút bất đắc dĩ, đành rút đôi chân đang mang tất lại. Trương Vinh Quý thấy Sở Thiên kính trọng cha mình như vậy, trong lòng càng thêm cảm kích, Trương Đại Hải nhìn thấy Sở Thiên đứng dậy, cũng đứng lên: -Thiếu soái là rồng trong loài người, sau này đừng nói chuyện giúp đỡ hay không giúp đỡ, người một nhà đương nhiên là phải tương trợ lẫn nhau, nào, Thiếu Soái, Bát Gia, Vinh Quý, chúng ta cùng uống 1 ly, cầu chúc chúng ta ở Thượng Hải mở mày mở mặt, vinh hoa phú quý.