Mấy người Cốc Xuyên Phú Lang thính giác nhạy bén hiển nhiên đã nghe thấy âm thanh kỳ quái, đang nghi hoặc thì đèn đường vụt tắt, trong lòng than không tốt, thấp giọng kêu:
- Cẩn thận.
Ba thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đi phía sau còn chưa kịp phản ứng thì tên nỏ đã bắt tới trên người. Bọn chúng cho đến khi ngã xuống vẫn không cam lòng nhìn lại những mũi tên bất thình lình cắm vào người kia.
Đám Cốc Xuyên Phú Lang quay đầu bi phẫn bắ loạn xạ về phía sau, nhưng, không hề thấy một cái bóng dáng nào cả. Chính vào lúc đó, vèo vèo vèo, vô số âm thanh lại ập tới. Lần này bọn Cốc Xuyên Phú Lang biết rõ sự lợi hại của tên nỏ, Cốc Xuyên Phú Lang kêu to, rất nhanh nằm rạp xuống mặt đất. Nhưng hai thành viên đi dò đường phía trước chậm chân hơn, đang định ngồi xổm xuống thì mười mũi tên đã không lưu tình mà cắm vào ngực bọn chúng.
Đèn đường đột nhiên lại sáng lên
Mấy người Cốc Xuyên Phú Lang vừa bi phẫn vừa bất lực, bọn chúng hoàn toàn không biết những mũi tên đó là từ đâu ra. Cốc Xuyên Phú Lang dẫn người lánh vào ngõ hẻm Bạch gia, từ bên trong xem xét hoạt động bên ngoài, muốn tìm cách đào thoát.
Bỗng nhiên, Cốc Xuyên Phú Lang sững người, phát hiện phía dưới ván gỗ có người mai phục, bốn mắt đối nhau, Cốc Xuyên Phú Lang còn chưa kịp phản ứng, người đó đã phá tung ván gỗ bay ra, đầu tông vào lồng ngực Cốc Xuyên Phú Lang, đẩy mạnh một phát, Cốc Xuyên Phú Lang bay ra hơn ba mét, va vào vách tường của ngõ hẻm, rồi rơi trên mặt đất.
Cốc Xuyên Phú Lang không thể tưởng được khí lực của người đó lại mạnh mẽ đến vậy? Cú va chạm khiến khí huyết gã quay cuồng, hô hấp như nghẹt lại, sau đó bị ném vào vách tường toàn thân như muốn rời ra, trong khoảng thời gian ngắn, không còn chút khí lục nào để móc súng phản kích.
Nằm rạp trên mặt đất, Chân Vũ Lương Sâm nhìn thấy Cốc Xuyên Phú Lang bị thương, trong lòng cuống lên, vội vàng tung người, móc chủy thủ hướng về người toàn thân đầy sát khí đâm tới, chủy thủ dưới ánh đèn trông cực kỳ sắc bén. Thiên Dưỡng Sinh vẫn vô cảm lạnh lùng, vẽ con dao đen nhánh lên một vòng tròn, rồi đâm về phía trước. Cổ tay nắm chủy thủ của Chân Vũ Lương Sâm đau nhức, máu tươi bắn ra. Chủy thủ vẫn ngần ngừ không buông, gã cố hết sức giơ chủy thủ lên tiến công Thiên Dưỡng Sinh.
Chân Vũ Lương Sâm khẽ cắn môi, nhiều năm làm sát thủ cũng tạo cho gã một sự nhanh nhẹn, rất nhanh rút súng ra, đang định bóp cò thì đao của Thiên Dưỡng Sinh đã đâm vào ngực gã. Thiên Dưỡng Sinh hận nhất người nào dùng súng đối phó với mình, cho nên, ra tay đúng là không chút lưu tình. Bảy thành viên Anh Hoa Mạn Thiên còn lại nhìn Thương Diễn Sinh hung hãn như thế trong lòng có vài phần run sợ. Nhưng thấy Thiên Dưỡng Sinh ở trước mặt mình chém chết Chân Vũ Lương Sâm như thái một khúc thịt thì tâm huyết nam nhân cũng bị khơi dậy, toàn bộ đứng lên, xúm vào Thiên Dưỡng Sinh, trong tay đều cầm chủy thủ sáng loáng như tuyết.
"Rầm" một tiếng, lại có một người toàn thân đầy hàn khí bay ra từ dưới ván gỗ, ra tay như điện, nhanh chóng nắm lấy cổ hai tên Anh Hoa Mạn Thiên ở phía sau, ném mạnh vào tường. "Bịch bịch", hai tiếng, hai tên Anh Hoa Mạn Thiên văng vào tường như miếng dưa hấu. Sau đó ngã mạnh xuống đất, miệng chảy máu tươi, thế mới biết lực tay của Cô Kiếm mạnh đến cỡ nào.
Năm tên Anh Hoa Mạn Thiên còn lại hai mắt đỏ lên, ba người lao về phía Thiên Dưỡng Sinh, hai người xông vào Cô Kiếm. Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt hung ác quét qua ba người. Ba cái chủy thử sắc bén, không chút cảm xúc nào đâm về phía trước. Ba thành viên Anh Hoa Mạn Thiên vung chủy thủ lên, con đao đen nhánh cũng vẽ lên một vòng. Ba tên Anh Hoa Mạn Thiên đột nhiên cảm giác được lưng áo mát lạnh, đưa tay lên sờ thấy đầy máu tươi, lập tức cảm giác đau đớn, còn chưa kịp sợ hãi thì Thiên Dưỡng Sinh đã vung chân ra đá liền ba cái, ba tên bắn vào vách tường, rơi xuống đất.
Cố Kiếm nhìn hai gã đang xông về phía mình, hai tay không tránh né, ngược lại, chộp lấy thanh dao găm. Hai tên Anh Hoa Mạn Thiên đang vui mừng, vì con dao găm này cực kỳ sắc bén. Cô Kiếm chẳng khác nào là tự diệt vong. Khi hai tay Cô Kiếm chạm vào chủy thủ, hai tay bỗng nhiên tăng tốc, cổ tay uốn éo, dùng sức xiết chặt, hai thanh dao găm lập tức rớt xuống, hai tiếng gào rống vọng lên. Tay của hai tên Anh Hoa Mạn Thiên bị Cô Kiếm bóp nát.
Chỉ trong thời gian ngắn, năm tên đều bị ném xuống đất, trong miệng đều chảy máu, vô lực tái chiến, chỉ có thể kinh hồn táng đảm oán hận nhìn hai nhân vật như hai cái thây ma, không thể tưởng tượng được bọn họ là được tạo thành bởi cái gì.
Cốc Xuyên Phú Lang hiển nhiên cũng bị chấn kinh, sau một lúc nghỉ ngơi, đã khôi phục khí lực, tay phải sờ lên súng ngắn, định bắn lén, bỗng nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng than khẽ:
- Nếu mày dám lôi súng ra, mày sẽ biến thành gai nhím, hoặc là bị bóp yết hầu giết sống, không tin, cứ thử xem.
Cốc Xuyên Phú Lang trong lòng càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, một người trẻ tuổi đẹp trai đang mìm cười ngồi trên đầu tường, bình thản nói chuyện với gã. Cốc Xuyên Phú Lang nhìn thấy nụ cười hiền khô, ánh mắt hiền khô của hắn, tay nắm súng không ngờ khẽ run rẩy, không dám lôi ra nữa.
Người trẻ tuổi đẹp trai này vừa dứt lời, dưới ván gỗ lại bay ra mấy huynh đệ Soái Quân trên tay cầm đoản đao tay nắm liên nỗ. Bên trên cung tên lóe ra hào quang đáng sợ. Hai bên tường của ngõ nhỏ cũng xuất hiện không ít bóng dáng huynh đệ Soái Quân. Toàn thân ăn mặc giống nhau.
Sở Thiên phất tay, mấy huynh đệ Soái Quân liền tước hết vũ khí của mấy người Cốc Xuyên Phú Lang. Một thành viên Anh Hoa Mạn Thiên không cam lòng, rút súng lục ra, muốn làm cá chết lưới rách liều mạng một phen. Ngay lập tức, mười mũi tên xẹt tới, chuẩn xác bắn vào ngực gã, đẩy lùi gã về phía sau mấy bước, khiến cho mấy tên đồng bọn còn lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Bọn mày, bọn mày là ai? Tại sao phải phục kích chúng ta?
Cốc Xuyên Phú Lang buột mồm hỏi.
Sở Thiên mỉm cười, đưa tay sờ mũi, lạnh nhạt nói:
- Cốc Xuyên Phú Lang đúng là nhanh quên, không phải tối qua các người tập kích Thủy Tạ Hoa Đô của chúng ta sao?
- Các ngươi là… là Soái Quân?
Cốc Xuyên Phú Lang vô cùng khiếp sợ hỏi.
- Đúng, anh ta chính là Thiếu soái của chúng ta.
Quang Tử đi ra từ một đầu ngõ hẻm.
Cốc Xuyên Phú Lang nghe nói người anh tuấn trước mắt là Thiếu soái, trong lòng âm thầm kinh ngạc. Sở Thiên còn trẻ như vậy mà gan dạ sáng suốt thông minh tột đỉnh. Lại có thể đoán mình sẽ đào tẩu ra hướng này. Còn có thể thiết kế cung thủ mai phục, còn sắp xếp hai cao thủ khủng bố dưới ván gỗ, không cho phép mình và đồng bọn có chút cơ hội nào cầm súng phản kích. Quả nhiên là không đơn giản. Trách không được mấy người Tá Đằng chết trong tay hắn.
Quang Tử chậm rãi đi đến trước mặt Cốc Xuyên Tử Lang, miệt thị nhìn gã, nhưng vẫn cười nói:
- Mày là Cốc Xuyên Phú Lang à? Đồ chó hoang. Tao vẫn muốn xem, cẩu mặc quần sẽ có bộ dáng thế nào?
Soái Quân nghe thấy thế đều bật cười.
Cốc Xuyên Phú Lang hiển nhiên cũng biết Quang Tử trêu chọc gã, cắn răng một cái, hai tay khẽ chống, hai chân dốc đầy lực lượng hướng Quang Tử đá tới. Quang Tử mỉm cười, lui ra phía sau vài bước, cởi áo ra, khinh thường nói:
- Ông mày rất lâu không động gân cốt rồi, đêm nay tao đường đường chính chính với mày đọ sức một phen, mày thắng, tao cam đoan xin Thiếu soái không giết, thả mày đi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sở Thiên biết Quang Tử lâu ngày ngứa ngáy tay chân, vì thời gian qua chủ yếu Soái Quân dựa vào mưu mà chinh chiến, Quang Tử và Hải Tử đã rất lâu không xuất thủ, vì vậy gật gật đầu nói:
- Cốc Xuyên Phú Lang, hai người công bình công chính đánh một hồi, nếu như anh thắng, tôi sẽ để các anh đi.
Cốc Xuyên Phú Lang vừa rồi tuy bị Thiên Dưỡng Sinh đánh trúng đau đớn rã rời, nhưng dù sao cũng là sát thủ Anh Hoa Mạn Thiên, khôi phục công lực tự nhiên cũng nhanh, vì vậy cũng đứng lên, tháo vũ khí, cười lạnh nói:
- Tốt, hi vọng người Thiên triều không dùng âm mưu quỷ kế, nói biết giữ lời.
Quang Tử mỉm cười, sờ sờ đầu trọc, toàn thân tản ra hàn khí chưa từng có.
Gió thổi qua, xoáy lên trên mặt đất vài chiếc lá rụng.
Hàn khí tập kích người, trong trời đất tràn đầy sự thê lương khắc nghiệt.
Quang Tử giờ phút này đã như thay đổi, ngày xưa bất cần đời bây giờ trên mặt đã toả ra một loại ánh sáng chói mắt.
Thiên Dưỡng Sinh cùng Cô Kiếm cũng có chút lộ ra ý khen ngợi, Quang Tử trời sinh chiến tướng.
Cốc Xuyên Phú Lang nhìn thấy khí thế Quang Tử phát ra, không tự chủ được run rẩy một cái, lập tức trấn định lại, đây là cơ hội thoát thân tốt nhất của mình và thành viên, vì vậy ánh mắt bắn ra, hai tay rót đầy lực lượng tập kích tới lồng ngực Quang Tử, mạnh mẽ hung mãnh.
Trong khoảng khắc, tay Cốc Xuyên Phú Lang đã tới trước ngực Quang Tử, ánh mắt Quang Tử lóe lên, thân thể hơi nghiêng, nắm đấm tay phải từ trên xuống dưới thẳng tới eo Cốc Xuyên Phú Lang, cổ tay thẳng tắp có lực.
Nắm đấm Cốc Xuyên Phú Lang tới trước ngực Quang Tử, thấy không đánh trúng Quang Tử, đang muốn hạ tay đánh thọc sườn Quang Tử, liền thấy nắm đấm Quang Tử tới eo của mình, hơi kinh hãi dịch bước tránh ra, lúc này quyền trái của Quang Tử lao đến, Cốc Xuyên Phú Lang không kịp ngăn cản, chỉ có thể duỗi năm tay đối đầu Quang Tử.
Rầm một tiếng, hai nắm tay tràn đầy lực lượng va chạm, hai người đều lui về sau nửa bước, Cốc Xuyên Phú Lang nhìn nắm đấm hơi sưng đỏ, âm thầm kinh ngạc, thực lực đối phương vượt qua tưởng tượng của mình, thầm nghĩ Thiếu soái rốt cuộc là người nào, bên người lại có nhiều chiến tướng như vậy.
Sáu thành viên Anh Hoa Mạn Thiên còn sống dưới đao bầu trông chừng của Soái Quân, có vẻ rất trung thực, tuy rằng họ cũng không sợ chết, nhưng cũng không phải họ không quý trọng tính mạng của mình, huống chi loại tình hình này, ngay cả cơ hội đối kháng cũng không có, không nghĩ tới trở thành thịt vụn, thật sự không đáng, cho nên đều ký thác hi vọng vào thủ lĩnh Cốc Xuyên Phú Lang của họ, hi vọng gã có thể chiến thắng Quang Tử, để mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Sở Thiên âm thầm lắc đầu, Cốc Xuyên Phú Lang nhất định phải thua, vừa rồi Quang Tử chỉ ra năm phần lực.
Quang Tử gặp phải đối thủ, khuôn mặt càng hưng phấn, tay phải chấn động, dùng toàn lực, dùng hết tốc độ, nắm tay phải trực tiếp đánh tới đầu Cốc Xuyên Phú Lang. Cốc Xuyên Phú Lang lắc đầu tránh theo bản năng, vừa định giương cổ tay đánh ra, ai ngờ Quang Tử chẳng những không thu quyền trái lại khiển khai thủ chưởng như đao, như tia chớp chém trúng vai phải Cốc Xuyên Phú Lang, đánh Cốc Xuyên Phú Lang văng đi thật xa, thiếu chút nữa trực tiếp đo ván, ngực Cốc Xuyên Phú Lang khó chịu một hồi, gần như thở không nổi.
Quang Tử không cho gã cơ hội, lại vươn tới lần nữa, ra tay nhanh như chớp, thân hình lao thẳng, đánh trúng xương sườn Cốc Xuyên Phú Lang. Cốc Xuyên Phú Lang lảo đảo ra sau, phát hiện Quang Tử xuất quỷ nhập thần đụng vào ngực gã, đánh gã bay lên, một lần nữa va vào vách tường, bắn ra, rơi xuống. Lần này Cốc Xuyên Phú Lang rốt cuộc không đứng dậy nổi, vì gã cảm thấy xương sườn của mình đã gãy.
Giờ khắc này, ai cũng biết Cốc Xuyên Phú Lang đã thua, mấy thành viên An vốn còn có mấy phần hi vọng giờ mặt xám như tro cúi thấp đầu xuống, Thiên triều thật sự rất nhiều người tài ba, không phải do mình vô năng.
Sở Thiên nhìn xem quán Quế Viên Tân dần dần ngưng tiếng súng, cười nhạt một tiếng, cầm lấy điện thoại, đúng thời điểm gọi cho Trương Vinh Quý
[hide]
Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn bén nhạy lỗ tai hiển nhiên đã nghe được những thứ này thanh âm kỳ quái, nghi hoặc chi tế, lại gặp được đèn đường tối sầm lại, trong nội tâm thầm kêu không tốt, thấp hô câu: “Cẩn thận.”
Đi ở phía sau ba cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên còn không có kịp phản ứng, tên nỏ đã bắn tới trên người, một lát liền biến thành gai nhím, bọn hắn ánh mắt rất không tin tưởng, rất không cam lòng nhìn xem trên người bỗng nhiên xuất hiện tên nỏ, chậm rãi té xuống
Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn quay lại đầu thương bi phẫn hướng phía sau bắn phá, nhất thoi đạn về sau, lại người nào cũng không có trông thấy, ngay vào lúc này, ‘vèo, vèo, vèo’ vô số âm thanh lại từ sau lưng tập kích mà đến, lần này Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn biết rõ tên nỏ lợi hại, bất đồng Cốc Xuyên Phú Lang kêu to, liền nhanh chóng nằm rạp trên mặt đất, nhưng vốn là đi ở phía trước dò đường hai cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên hay là chậm một bước, đang muốn ngồi xổm xuống chi tế, hơn mười chi tên nỏ không lưu tình chút nào xuyên qua đầu của bọn hắn, lồng ngực.
Đèn đường lại bỗng nhiên phát sáng lên
Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn bi phẫn ngoài, lại lộ ra không thể làm gì, bọn hắn hoàn toàn không biết những thứ này tên nỏ là từ đâu phóng ra đi ra đấy, Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn ghé vào Bạch gia ngõ hẻm bảo hành sửa chữa rơi lả tả trên ván gỗ, hướng về ngõ nhỏ bên ngoài chậm rãi hoạt động, đều muốn như vậy đào thoát đi ra ngoài
Bỗng nhiên, Cốc Xuyên Phú Lang con mắt dừng lại, bởi vì hắn phát hiện dưới ván gỗ mặt mai phục lấy một cái toàn thân phát ra sát khí người, bốn mắt đối mặt, Cốc Xuyên Phú Lang còn không có kịp phản ứng, cái này toàn thân phát ra người đã phá tan tấm ván gỗ, đầu đụng vào Cốc Xuyên Phú Lang trên lồng ngực, cứng rắn đem Cốc Xuyên Phú Lang đỉnh đứng lên, bay ra cao hơn ba mét, như là cái thủy tinh cầu giống nhau, ngã đâm vào ngõ nhỏ trên vách tường, sau đó rơi trên mặt đất.
Cốc Xuyên Phú Lang không thể tưởng được người này khí lực to lớn như thế, cái này va chạm đem hắn đỉnh huyết khí cuồn cuộn, hô hấp không như ý, sau đó lại đâm vào trên vách tường, toàn thân càng là như mệt rã cả rời, trong khoảng thời gian ngắn đề không nổi khí lực, càng thêm không cần phải nói móc súng xạ kích
Nằm rạp trên mặt đất Chân Vũ Lương Sâm nhìn thấy Cốc Xuyên Phú Lang bị thương, trong nội tâm quýnh lên, bề bộn tung người dựng lên, móc ra dao găm hướng về toàn thân phát ra sát khí người đâm tới, sắc bén dao găm tại dưới ánh đèn lộ ra vô cùng hàn dày đặc, Thiên Dưỡng Sinh không chút biểu tình run run cổ tay, dùng đen nhánh đao vẽ lên cái vòng tròn, lập tức về phía trước nhất đâm, Chân Vũ Lương Sâm nắm dao găm đích cổ tay lập tức đau xót, máu tươi xông ra, dao găm tựa hồ đắn đo không thể, rớt xuống, đón lấy nắm dao găm vai phải bàng lạnh lẽo, liền không còn có khí lực giơ chủy thủ lên hướng Thiên Dưỡng Sinh tiến công.
Chân Vũ Lương Sâm khẽ cắn môi, nhiều năm sát thủ huấn luyện lại để cho hắn rất nhanh rút súng lục ra, muốn tại bóp cò thời điểm, Thiên Dưỡng Sinh đao đã đâm vào bộ ngực của hắn, Thiên Dưỡng Sinh hận nhất nhân gia cầm súng đối phó hắn, cho nên ra tay đúng không lưu tình chút nào. Còn lại bảy Anh Hoa Mạn Thiên thành viên nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh mạnh như thế hung hãn, trong nội tâm có vài phần sợ hãi, nhưng thấy đến Thiên Dưỡng Sinh ở trước mặt mình thái thịt giống như chém giết Chân Vũ Lương Sâm, nam nhân tâm huyết cũng bị khơi dậy, mạnh mà toàn bộ đứng lên thân, hướng về Thiên Dưỡng Sinh xúm lại đi qua, trong tay đều lóe lên sáng như tuyết dao găm.
“Phanh” một tiếng, lại có một cái toàn thân phát ra hàn khí người theo dưới ván gỗ mặt nhảy lên, ra tay như điện, nhanh chóng bắt lấy đi ở phía sau hai cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên cổ, ra sức hướng hai bên vách tường một ném, “Phanh, phanh” hai tiếng, hai cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên như là bị ném dưa hấu tựa như ngã tại trên vách tường, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, trong miệng chảy máu tươi, sẽ thấy cũng không đứng dậy được, chỉ có thể ở trên mặt đất kêu thảm, có thể nghĩ, ‘Cô Kiếm’ tay lực đến cỡ nào cường hãn.
Còn dư lại năm cái có thể chiến Anh Hoa Mạn Thiên thành viên, con mắt đỏ lên, ba người hướng về Thiên Dưỡng Sinh phóng đi, hai người hướng ‘Cô Kiếm’ đánh tới, Thiên Dưỡng Sinh trong ánh mắt phóng ra lấy ba cái hung ác người, ba cái sắc bén dao găm, không chút biểu tình tiến lên trước một bước, tại ba cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên dao găm trong xen kẽ tới, thân thể duyên dáng xoáy dạo qua một vòng, đen nhánh đao cũng vẽ lên cái vòng, ba cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên đột nhiên cảm giác được kích thước lưng áo mát lạnh, lấy tay vừa sờ, đầy tay máu tươi, lập tức cảm giác được đau đớn, còn không có theo trong sự sợ hãi đi ra, Thiên Dưỡng Sinh liên kích tam cước, đem bọn họ đá ngả lăn tại vách tường bên cạnh
‘Cô Kiếm’. Nhìn thấy xông lại hai người, hai tay không tránh không né, ngược lại hướng về hai thanh dao găm chộp tới, hai cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên đại hỉ vui mừng, con dao găm này dị thường sắc bén, ‘Cô Kiếm’. Cử động lần này quả thực chính là tự tìm diệt vong, coi như dao găm muốn đụng với ‘Cô Kiếm’. Hai tay thời điểm, ‘Cô Kiếm’. Hai tay bỗng nhiên gia tốc, xảo quyệt ở cổ tay của bọn hắn, dùng sức uốn éo bóp, hai thanh dao găm lập tức rớt xuống, lập tức truyền đến hai tiếng tru lên, đây là hai vị Anh Hoa Mạn Thiên thành viên tay bị ‘Cô Kiếm’. Bóp nát phát ra đau nhức đau thanh âm
Không có mấy người hiệp, năm người này đều bị ném xuống đất, trong miệng đều chảy máu tươi, vô lực tái chiến, chỉ có thể kinh hồn bạt vía oán hận nhìn xem hai cái này như ma quỷ nhân vật, ai cũng không cách nào tưởng tượng thân thủ của bọn hắn là thế nào luyện ra được.
Cốc Xuyên Phú Lang hiển nhiên cũng bị chấn kinh rồi, trải qua có chút nghỉ ngơi, đã khôi phục khí lực, tay phải đã sờ lên ra súng ngắn, đều muốn làm cái bắn lén, bỗng nhiên, trên đỉnh đầu một tiếng than nhẹ truyền đến: “Ngươi nếu như dám duỗi ra cây súng này, ngươi sẽ trở thành gai nhím, hoặc là bị người tươi sống bóp nát yết hầu, không tin, ngươi có thể thử xem.”
Cốc Xuyên Phú Lang trong nội tâm lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, một cái suất khí mê người người trẻ tuổi đang ngồi ở đầu tường, đang cười tủm tỉm cùng hắn nói chuyện, Cốc Xuyên Phú Lang nhìn thấy nụ cười của hắn, còn có ánh mắt, nắm súng tay vậy mà khẽ run rẩy, không dám lộ ra đến.
Cái này suất khí mê người người trẻ tuổi vừa dứt lời, ngõ nhỏ dưới ván gỗ mặt vậy mà lòe ra không ít Soái quân huynh đệ, lưng đeo đoản đao, nắm trong tay lấy cái kia cực kỳ khủng bố giết người liên nỏ, liên nỏ bên trên tên nỏ lóe ra đáng sợ hào quang, lập tức, hai bên ngõ nhỏ tường vây cũng xuất hiện không ít Soái quân huynh đệ thân ảnh, vẫn là đồng dạng trang phục.
Sở Thiên phất phất tay, mấy cái Soái quân huynh đệ đem Cốc Xuyên Phú Lang vũ khí của bọn hắn toàn bộ rơi xuống, một cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên không cam lòng chịu nhục, rất nhanh rút súng lục ra, đều muốn làm cá chết lưới rách mà liều mệnh thời điểm, hơn mười chi tên nỏ vạch phá bầu trời đêm, chuẩn xác xuất vào bộ ngực của hắn, tên nỏ bắn trúng thân thể sinh ra tác dụng chậm, còn đem hắn hướng về sau kéo một chút khoảng cách, lại để cho bên cạnh mấy cái Anh Hoa Mạn Thiên thành viên cũng không dám nữa hành động thiếu suy nghĩ.
“Các ngươi, các ngươi là người nào? Tại sao phải phục kích chúng ta?” Cốc Xuyên Phú Lang có chút hận chính mình hỏi ra như vậy không có cốt khí lời nói đến, nhưng Soái quân tên nỏ, còn có Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ bá đạo lại để cho hắn không rét mà run.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: “Cốc Xuyên Phú Lang quân thật sự là dễ quên rồi, các ngươi tối hôm qua không phải còn đi Thủy Tạ Hoa Đô tập kích qua chúng ta sao?”
“Các ngươi đúng, đúng Soái quân?” Cốc Xuyên Phú Lang vô cùng khiếp sợ mà nói.
“Không sai, hắn chính là chúng ta Thiếu soái.” Quang Tử thời gian dần qua từ ngõ hẻm một đầu đi ra.
Cốc Xuyên Phú Lang nghe được trước mắt anh tuấn người trẻ tuổi chính là Thiếu soái, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc Sở Thiên trẻ tuổi như vậy, gan dạ sáng suốt cùng thông minh nhưng là như thế hơn người, lại có thể đoán ra chính mình hội từ nơi này đào tẩu, còn có thể theo dưới ván gỗ mặt mai phục nỏ thủ bắn tên, còn dám ở bên trong chôn dấu hai cái nhân vật lợi hại, làm cho mình người xung quanh đợi không cách nào cầm hình thương thành hữu lực trùng kích, quả nhiên không đơn giản, trách không được Tá Đằng bọn hắn sẽ chết trên tay hắn.
Quang Tử chậm rãi đi đến Cốc Xuyên Phú Lang trước mặt, miệt thị nhìn xem hắn, trêu chọc nói: “Ngươi chính là Cốc Xuyên Phú Lang à? Đồ chó hoang, ta vẫn muốn nhìn xem, con chó mặc quần là bộ dáng gì đấy.”
Soái quân huynh đệ nghe được Quang Tử lời mà nói..., đều ý cười.
Cốc Xuyên Phú Lang hiển nhiên cũng biết Quang Tử tại trêu chọc lấy hắn, cắn răng một cái, hai tay khẽ chống, hai chân rót đầy lực lượng hướng Quang Tử tập kích mà đi, Quang Tử mỉm cười, hiện lên Cốc Xuyên Phú Lang tập kích, lui ra phía sau vài bước, cỡi quần áo ra, khinh thường nói: “Lão tử rất lâu không hề động di chuyển gân cốt, đêm nay lão tử liền đường đường chính chính với ngươi đọ sức một phen, ngươi thắng, ta cam đoan lại để cho Thiếu soái không giết ngươi, thả ngươi đi.”
Sở Thiên biết Quang Tử nắm đấm lại đã ngứa, những ngày này đều dựa vào mưu lược mang theo Soái quân huynh đệ chinh chiến, Quang Tử cùng Hải Tử đã rất lâu không có xuất thủ qua rồi, vì vậy gật gật đầu nói: “Cốc Xuyên Phú Lang, các ngươi công bình công chính đánh một hồi, nếu như ngươi thắng hắn, ta để lại các ngươi đi.”
Cốc Xuyên Phú Lang vừa rồi tuy nhiên bị Thiên Dưỡng Sinh va chạm như là mệt rã cả rời, nhưng dù sao cũng là Anh Hoa Mạn Thiên thành viên, khôi phục tự nhiên cũng nhanh, cái này một lát nghỉ ngơi và hồi phục đã lại để cho hắn khôi phục bảy tám phần thể lực, vì vậy cũng đứng lên, cởi xuống vũ khí, cười lạnh nói: “Tốt, hi vọng các ngươi thiên triều người không nên đùa nghịch cái gì âm mưu quỷ kế, nói mà có tín.”
Quang Tử mỉm cười, sờ sờ đầu trọc, vọt ra, toàn thân tản ra bình thường chưa từng có hàn khí.
Gió thổi qua, xoáy lên trên mặt đất vài miếng lá rụng.
Hàn khí tập kích người, trong thiên địa tràn đầy thê lương khắc nghiệt chi ý.
Quang Tử giờ phút này đã như là thay đổi cá nhân tựa như, ngày xưa bất cần đời trên mặt đã toả sáng ra một loại chói mắt ánh sáng chói lọi!
Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ cũng có chút lộ ra khen ngợi chi ý, Quang Tử, trời sinh chiến tướng.
Cốc Xuyên Phú Lang nhìn thấy Quang Tử tản mát ra khí thế, không tự chủ được run rẩy một chút, lập tức trấn định lại, đây là mình và thành viên đi ra cơ hội tốt nhất, vì vậy, ánh mắt nhất bắn, hai tay rót đầy lực lượng hướng Quang Tử lồng ngực tập kích mà đi, mạnh mẽ hung mãnh.
Một lát tầm đó, Cốc Xuyên Phú Lang tay đã đến Quang Tử trước bộ ngực mặt, Quang Tử ánh mắt nhất bắn, thân thể hơi nghiêng, tay phải nắm đấm từ dưới trên xuống thẳng đến Cốc Xuyên Phú Lang eo, cổ tay thẳng tắp hữu lực.
Cốc Xuyên Phú Lang nắm đấm dán Quang Tử lồng ngực trượt đi qua, nhìn thấy nắm đấm không có đánh trúng Quang Tử, chính là muốn dưới cánh tay chìm, đánh thọc sườn Quang Tử ngực, đã thấy đến Quang Tử nắm đấm đem đến eo của mình nhãn, hơi kinh hãi, dịch bước tránh ra, lúc này Quang Tử quyền trái đã lao đến, Cốc Xuyên Phú Lang không kịp ngăn cản, chỉ có thể duỗi ra nắm đấm đối với xông Quang Tử.
“Phanh” một tiếng, hai cái tràn ngập lực lượng nắm đấm xông tới cùng một chỗ, hai người đều lui về phía sau nửa bước, Cốc Xuyên Phú Lang nhìn xem có chút sưng đỏ nắm đấm, đều âm thầm kinh ngạc thực lực của đối phương vượt quá tự mình nghĩ giống như, thầm nghĩ Thiếu soái đến tột cùng là người nào, bên người thậm chí có nhiều như vậy chiến tướng.
Còn sống sáu vị Anh Hoa Mạn Thiên thành viên tại Soái quân dao bầu tên nỏ trông coi phía dưới, lộ ra rất là trung thực, tuy nhiên bọn hắn cũng không sợ chết, nhưng cũng không tỏ vẻ bọn hắn không quý trọng tánh mạng, huống chi loại tình huống này, liền đối chống đỡ đều không có cơ hội, không nghĩ qua là, liền biến thành gai nhím, đã thành thịt vụn, thật sự không đáng. Cho nên đều đem hi vọng ký thác vào bọn họ đầu lĩnh Cốc Xuyên Phú Lang trên người, hi vọng hắn có thể chiến Thắng Quang tử, lại để cho mình có thể nhìn thấy ngày mai mặt trời
Sở Thiên âm thầm lắc đầu, Cốc Xuyên Phú Lang nhất định phải thua, vừa rồi Quang Tử chẳng qua là ra năm phần lực.
Quang Tử gặp phải đối thủ, trên mặt càng là hưng phấn, tay phải chấn động, dùng tới toàn lực, dùng hết tốc độ, nắm tay phải trực tiếp đánh về phía Cốc Xuyên Phú Lang đầu, Cốc Xuyên Phú Lang bản năng lắc đầu trốn tránh, vừa định dương cổ tay ra tay đánh trả Quang Tử cái cổ, ai ngờ Quang Tử chẳng những không trở về quyền ngược lại triển khai bàn tay như đao, tia chớp chém trúng Cốc Xuyên Phú Lang vai phải, thế lớn lực chìm, đem Cốc Xuyên Phú Lang đánh thọc sườn ra thật xa, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống đất, lập tức sức bật lại để cho Cốc Xuyên Phú Lang ngực một hồi bực mình, hầu như thở không nổi.
Quang Tử không để cho hắn vòng qua vòng lại chỗ trống, lại lần nữa lấn thân, ra tay nhanh như tia chớp, được một tấc lại muốn tiến một thước thân hình liền hiện ra một cái thẳng tắp tiến quân thần tốc, vỗ trúng Cốc Xuyên Phú Lang xương sườn chỗ, Cốc Xuyên Phú Lang một cái lảo đảo về sau, phát hiện Quang Tử đã xuất quỷ nhập thần kéo đi lên, đụng vào bộ ngực của hắn, gồm hắn đánh bay đứng lên, lần nữa đâm vào trên vách tường, bắn lên, rơi xuống, Cốc Xuyên Phú Lang lần này rốt cuộc không đứng dậy được, bởi vì hắn cảm giác được chính mình xương sườn đã đoạn.
Giờ khắc này, ai cũng biết Cốc Xuyên Phú Lang đã thua, vốn còn có mấy phần hy vọng Anh Hoa Mạn Thiên thành viên mặt xám như tro cúi thấp đầu xuống, thiên triều thật sự người tài ba phần đông, không phải chính mình vô năng chi tội.
Sở Thiên nhìn xem Quế Viên Tân Quán dần dần dừng lại tiếng súng, cười nhạt một tiếng, cầm điện thoại lên, đúng thời điểm tặng nó cho Trương Vinh Quý
[/hide]