Hơn trăm cảnh sát vũ trang và cảnh sát vậy mà chỉ bắn chết sáu thành viên Anh Hoa Mạn Thiên, hai tên trong đó do tổ tông không tích đức, lúc lăn khỏi cửa sổ bị khóa lại trong chăn bông không thể phản kháng được nên bị té chết. Bốn thành viên Anh Hoa Mạn Thiên trên sân thượng áp chế bọn họ trọn vẹn hơn nửa canh giờ, bắn chết và làm bị thương hơn mười cảnh sát vũ trang, nếu không phải bọn hắn hết đạn, nếu không phải đã sử dụng bom cay và đạn tia chớp, bọn Lão Tống còn không chắc đã có thể khống chế tầng cao nhất của quán Quế Viên Tân.
- Còn mười bốn thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đâu?
Trương Vinh Quý nhìn sáu cỗ thi thể bị bọn họ giết không còn hình dáng gì nữa mới nhớ tới Sơn Khẩu Tổ có hai mươi người, vì vậy mở miệng hỏi.
Lão Tống bị ánh mắt của Trương Vinh Quý đảo qua, trong nội tâm run lên, tiến lên trước một bước, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Có khả năng đã chạy qua cửa sổ, địa hình nơi đây thật sự vô cùng phức tạp, rất khó ngăn chặn toàn bộ lỗ hổng.
Trong nội tâm lão Tống còn muốn nói, cũng có thể là người của Cục trưởng anh xác định lầm nhân số, Sơn Khẩu Tổ có sáu người chứ không phải hai mươi người. Nhưng lão Tống nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Trương Vinh Quý, vội vàng đem câu nói kế tiếp nuốt vào trong.
Trong nội tâm Trương Vinh Quý có chút lo lắng, mới sáu người, không hề có lực trùng kích, lúc này bỗng nhiên điện thoại rung lên, Trương Vinh Quý cầm lên, vừa mới đưa lên tai đã nghe thanh âm của Sở Thiên:
- Trương Cục trưởng, đêm nay khổ cực rồi.
Trương Vinh Quý cười khổ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Đã chết sáu người, chạy mất mười bốn, cậu cẩn thận một chút, mấy tên hỏa dân liều mạng kia có thể sẽ tìm cậu báo thù.
- Ồ, Trương Cục trưởng đúng là quý nhân bề bộn công việc. Không phải ông đã để tôi giúp ông phục kích ở ngõ hẻm Bạch gia sao? Hiện tại tôi đã giúp đỡ Trương Cục trưởng đem mười bốn con cá lọt lưới của quán Quế Viên Tân lưu lại trong ngõ hẻm Bạch gia. Một nửa trong đó còn sống, phiền Trương Cục trưởng mau tới tiếp nhận đi, tôi muốn về sớm một chút để ăn khuya.
Giọng Sở Thiên rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn vậy.
Sắc mặt Trương Vinh Quý lập tức rực rỡ như hoa đào ba tháng, hưng phấn nói:
- Chậm trễ thời gian của lão đệ, chậm trễ thời gian của lão đệ, tôi lập tức phái người đi qua, lão đệ, thật sự cám ơn cậu.
Nghe được tin mười bốn thành viên Anh Hoa Mạn Thiên lọt lưới bị Sở Thiên vây ở ngõ hẻm Bạch gia, huống hồ Sở Thiên còn không kể công chút nào, đem toàn bộ công lao bố trí mai phục thành công giao cho mình, tâm tình Trương Vinh Quý sao có thể mất hứng được?
- Lão Tống, lập tức dẫn người đi ngõ hẻm Bạch gia với tôi, nhanh lên, cá lọt lưới đang ở chỗ đó.
Trương Vinh Quý cao hứng rống lên.
Lão Tống âm thầm kinh ngạc, Trương Cục trưởng thật sự là thần thông quảng đại, người vừa mới đào tẩu đã biết được hành tung, chẳng lẽ bên trong Sơn Khẩu Tổ có người của ông ta nằm vùng? Thật sự là lợi hại.
Năm phút đồng hồ sau, lão Tống mang theo hơn mười cảnh sát vũ trang đứng ở ngõ hẻm Bạch gia, nhìn những thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đã bị giết chết, trong nội tâm âm thầm kinh ngạc, các loại kỹ năng của thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đều rất không tồi, không thì sao chống đỡ được hơn trăm cảnh sát lâu đến thế. Nhưng những hung đồ cường hãn này sao còn bị người ta đánh chết thê thảm như vậy?
Sau đó Trương Vinh Quý đi đến cũng có chút khiếp sợ, không thể tưởng được sức chiến đấu của Soái Quân mạnh mẽ hung hãn như thế, ông ta còn sợ bọn chúng có thể đào tẩu mất vài tên từ nơi đây, nhưng xem ra Soái Quân thật sự là không thể coi thường được.
- Cục trưởng, ngài xem một chút, bọn họ chưa hề bắn một viên đạn nào, thật sự là kỳ quái.
Lão Tống cầm mấy khẩu súng còn đầy đạn của thành viên Anh Hoa Mạn Thiên đưa cho Trương Vinh Quý xem, không hiểu nói:
- Cục trưởng, là ai ra tay vậy? Lợi hại đến mức này, mới có thể làm cho bọn họ không kịp nổ súng.
Trương Vinh Quý tự nhiên không thể nói cho lão Tống, đây là Soái Quân làm, nói ra thì cảm giác thần bí của Cục trưởng cũng chưa có, đây là điều tối kỵ của người làm quan, ông ta mỉm cười:
- Lão Tống, cần biết tôi sẽ cho anh biết, tranh thủ thời gian thanh lý hiện trường, thẩm vấn suốt đêm, nhưng phải nhớ kỹ, không được hỏi bọn hắn đã chết như thế nào, tôi ở trong phòng làm việc đợi báo cáo của các cậu.
Trương Vinh Quý cũng không đem nửa câu sau nói ra, câu đó là: "Anh cũng không cần hỏi nhiều như vậy".
Lão Tống tự nhiên nghe được ý ẩn trong lời Trương Vinh Quý, thành thật gật đầu, lại phất tay để cho người phía dưới xử lý hiện trường.
Thủy Tạ Hoa Đô.
Sở Thiên đang uống đậu đỏ song da sữa (cũng không biết là món gì nữa – dg) cùng bọn Hải Tử, Quang Tử, khen không dứt miệng. Tựa như Khả Nhi là một đầu bếp thiên tài, bất kể sách dạy nấu ăn nào, cô chỉ cần nghiên cứu một phen là có thể làm ra món ăn y nguyên. Song da sữa đêm nay thật sự làm cho bọn Sở Thiên không tìm ra chỗ nào để bắt bẻ. Khả Nhi vẫn còn kinh sợ ở bên cạnh nhìn Sở Thiên ăn từng miếng từng miếng, miệng nhu nhu nói:
- Sở quân, làm lần đầu tiên nên không được tốt, mong anh thông cảm.
Quang Tử ăn xong một chén, cười hì hì nói với Khả Nhi:
- Em gái, còn nữa không?
Khả Nhi thấy Quang Tử ăn sạch sẽ như thế, biết song da sữa đêm nay sẽ không làm mất mặt, gật gật đầu nói:
- Trong bếp còn có vài chén, để em đi lấy cho mọi người.
Sở Thiên vội vàng kéo tay Khả Nhi, cười cười nói:
- Không nên bưng ra toàn bộ, để lại hai chén cho Đặng đường chủ và huynh đệ Hắc Tiến.
Khả Nhi gật gật đầu, nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp, tung tăng như chim sẻ, thái độ của cô làm cho bọn Sở Thiên đều cảm giác được sự cao hứng.
Hải Tử cũng đã ăn xong, ngẩng đầu nói:
- Cũng không biết bên Đặng đường chủ thế nào rồi, có thể bắt được Quan Đông Đao hay không.
Quang Tử nhẹ nhàng gõ chén, hưng phấn nói:
- Có muốn anh mang một số huynh đệ đi trợ giúp không? "
Đêm nay, sau khi Quang Tử đối chiến với Cốc Xuyên Phú Lang, anh ta càng trở nên cuồng nhiệt
Sở Thiên nuốt vào một cái song da sữa, lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Yên tâm đi, Đặng đường chủ cũng không phải là người bình thường, huống chi tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi.
Khả Nhi đã vui tươi hớn hở bê ba chén song da sữa từ trong bếp đi ra
Trong đại sảnh Phách Đao hội, Quan Đông Đao và Đặng Siêu đang từ từ đánh cờ vua, đã sớm làm trà nóng trở thành trà nguội, trước kia bọn họ thường xuyên đánh cờ đọ sức, thường thường không có mấy tiếng đồng hồ thì rất khó phân ra thắng bại. Nhưng buổi tối hôm nay, Quan Đông Đao thật sự không yên lòng, tâm sự nặng nề, hơn nữa y cảm thấy không tin Đặng Siêu thuần túy vì đánh cờ mà đến, cho nên, bàn cờ này mới diễn ra được một tiếng, đại thế của Quan Đông Đao đã mất, bị Đặng Siêu khống chế cục diện hoàn toàn.
- Ăn tượng.
Đặng Siêu hét to một tiếng, 'xe' trên tay rơi xuống ăn được 'tượng' của Quan Đông Đao, Quan Đông Đao nhìn thấy 'tượng' đã mất, vội vàng đưa 'sĩ' xuống dưới.
Đặng Siêu lấy 'xe' ăn "sĩ" của Quan Đông Đao một lần nữa, hai 'xe' của Đặng Siêu tương liên, tự nhiên hoành hành không sợ, ăn xong 'sĩ', Đặng Siêu nhàn nhạt nói:
- Lão Quan, ông thua rồi, thua thảm hại. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Quan Đông Đao nhìn thế cục vô lực xoay chuyển, than nhẹ một tiếng, lập tức nghe được câu nói kế tiếp của Đặng Siêu, trong nội tâm bối rối một cách không hiểu, lão nhìn ánh mắt bình tĩnh của Đặng Siêu, cảm thấy Đặng Siêu đang ám chỉ cái gì đó, nhưng vẫn cười nói:
- Lão Quan tôi kỳ nghệ không có tiến bộ, nhưng Đặng giáo chủ tiến bộ cực nhanh, chênh lệch rất lớn, Quan Đông Đao tự nhiên không phải đối thủ của Đặng giáo chủ.
Quan Đông Đao cũng là người có tâm kế rất sâu, lão biết rõ Đặng Siêu đã quy thuận Soái Quân, đã thành một đường chủ, nhưng vẫn dùng cách xưng hô như cũ để gọi Đặng Siêu, thứ nhất có thể kích thích Đặng Siêu, làm cho y nhớ tới phong quang giáo chủ trước kia, đối lập với chức vị đường chủ bây giờ, thứ hai có thể do thám tâm ý của Đặng Siêu, có vì Soái Quân mà đến hay không.
Đặng Siêu cũng là người lăn lộn trên giang hồ đã lâu, tự nhiên biết rõ ý tứ của Quan Đông Đao, nhìn thời gian trên vách tường, biết rõ lúc này bên Thiếu soái cũng đã làm xong mọi việc, vì vậy y từ chối cho ý kiến mà cười, nhàn nhạt nói:
- Quan hội trưởng quá khen, Đặng Siêu đã không phải là cái gì giáo chủ nữa, mà là một đường chủ của Soái Quân, ra sức vì thần võ Thiếu soái.
Trong nội tâm Quan Đông Đao ' lộp bộp ' một chút, quả nhiên Đặng Siêu vì Soái Quân mà đến, xem ra chuyện của mình đã bại lộ, vì vậy có chút nháy mắt, đệ tử bên cạnh lập tức hiểu ý gật đầu, cầm cái ly trong tay, chuẩn bị có cái gì không đúng sẽ làm vỡ ly để ra dấu hiệu. Lúc đó hơn mười tên tinh nhuệ Phách Đao hội ngoài cửa đại sảnh sẽ chen chúc mà vào, bảo hộ Quan Đông Đao, chém giết Đặng Siêu.
Quan Đông Đao thấy môn hạ đệ tử chuẩn bị tín hiệu thỏa đáng, trong nội tâm có chút an ổn, thở dài một hơi, tựa như có vài phần bất đắc dĩ nói:
- Đặng giáo chủ nói không sai, Thiếu soái đúng là kỳ tài trăm năm, tiền đồ vô lượng... Quan Đông Đao đã chán với danh lợi, chuẩn bị học Bát gia quy ẩn giang hồ, hưởng thụ những năm tháng cuối cùng không nhiều lắm. Nếu không phải như thế, Quan Đông Đao nhất định đi theo Thiếu soái nhiệt huyết giang hồ, kề vai chiến đấu với Đặng giáo chủ, làm mưa làm gió ở Thượng Hải, đây là chuyện mãn nguyện cỡ nào chứ...
Đặng Siêu mỉm cười, Quan Đông Đao này giả vờ giả vịt rất giỏi, nói chuyện cũng không khác Diệp Tam Tiếu lúc trước lắm, vì vậy ha ha cười cười:
- Thế lực Quan hội trưởng hiện tại như mặt trời ban trưa, đệ tử Phách Đao Hội hơn ba trăm người, chiếm cứ một vùng địa bàn rộng lớn phồn hoa của Thượng Hải, sao lại cam lòng quy ẩn giang hồ?
Lập tức ngữ khí y bình tĩnh hơn nói:
- Huống chi Quan hội trưởng không phải đã sớm có chỗ dựa ư? Sơn Khẩu Tổ thế lớn tài đại, Quan hội trưởng sao có thể để ý Soái Quân đây? Sao có thể đem Thiếu soái đặt ở trong mắt đây?
Quan Đông Đao biến sắc, chuyện lão lo lắng rốt cục đã thành sự thật, đêm nay Đặng Siêu này quả nhiên là hướng về phía lão mà đến, xem ra tối nay cũng phải ngả bài, cũng không cần giả vờ giả nữa, nhưng lão không trả lời thẳng Đặng Siêu mà mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Đặng giáo chủ, tất cả mọi người đều là người trong giang hồ, tự nhiên biết rõ, nhiều khi, người trong giang hồ, thân bất do kỷ...
Đặng Siêu lắc đầu, trong mắt mang theo một tia khinh thường, vuốt vuốt quân 'xe' trong tay, lạnh lùng nói:
- Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, đây là sự thật. Nhưng không phải lý do để Quan Đông Đao ông trở thành Hán gian, năm đó chống lại quân N., vô số nam nhi Thượng Hải đầy nhiệt huyết vì bảo vệ quốc gia, đã anh dũng chết trận, nhiệt huyết chảy xuống từng miếng thổ địa. Bây giờ Quan Đông Đao ông lại trợ giúp người N., quay họng súng đối phó huynh đệ nhà mình, đây là người ư?
Sắc mặt Quan Đông Đao đã có tia xấu hổ, nhưng vẫn tìm lý do cho việc mình đầu nhập vào Sơn Khẩu Tổ:
- Hiện tại Thiên triều và Đông Doanh cũng đã thành lập quan hệ hữu hảo, rất nhiều công ty của Đông Doanh đều tiến vào Thiên triều kinh doanh. Nếu Quan Đông Đao tôi vì ủng hộ Sơn Khẩu Tổ mà trở thành Hán gian... thì chắc đầy người ở Thiên triều cũng đã thành Hán gian rồi.
- Bọn họ là hợp tác làm ăn, còn ông là cam nguyện làm tay sai cho Sơn Khẩu Tổ, còn phái hơn trăm người hiệp trợ Cốc Xuyên Phú Lang tấn công Thủy Tạ Hoa Đô, ám sát Thiếu soái, thật sự vô sỉ đến cực điểm.
Ngữ khí của Đặng Siêu toát ra sự miệt thị, quân 'xe' trong tay không ngừng đập vào quân 'tượng' và ' sĩ ' bên cạnh, lạnh lùng nói:
- May mắn Thiếu soái là thần nhân, không hảo tổn một binh một tốt đã lưu thi thể hơn một trăm người của Phách Đao hội các ông, cùng với tất cả thành viên Anh Hoa Mạn Thiên ở lại.
Sắc mặt Quan Đông Đao triệt để trắng bạch, tuy lão đã dự liệu được loại kết quả này, nhưng nghe Đặng Siêu chính miệng nói ra, trong lòng vẫn vô cùng rung động và thống khổ, hơn trăm huynh đệ, còn có người Sơn Khẩu Tổ bị Sở Thiên đánh chết toàn bộ.
Sau khi Quan Đông Đao thống khổ, y dứt khoát vạch mặt, chăm chú nhìn Đặng Siêu, nói:
- Đặng Siêu, ta thấy ông đêm nay không chỉ đến để đánh cờ chứ? Chỉ sợ là thay Soái Quân giết ta phải không? Sao Thiếu soái lại không tự mình đến đây?
- Không sai.
Đặng Siêu rất thành thật thừa nhận mục đích:
- Đúng là tôi tới để giết ông, giết Hán gian như ông, còn không xứng để Thiếu soái ra tay.
Ánh mắt Quan Đông Đao lóe lên, lập tức làm cho đệ tử thân tín bên cạnh quẳng ly xuống, hơn mười đệ tử Phách Đao Hội dũng mãnh tràn vào trong đại sảnh, bao vây lấy Đặng Siêu.
Lông mày Quan Đông Đao nhướng lên, lạnh lùng nói:
- Thiếu soái phái Đặng giáo chủ tới giết Quan Đông Đao, chỉ sợ cũng không dễ dàng lấy được cái mạng già của ta.
Đặng Siêu lúc này lại cười, y rất có hứng thú nói:
- Quan hội trưởng đánh cờ với tôi nhiều năm như vậy, có biết tôi thích những nước cờ nào không?
- Hả? Cái này thật không có chú ý.
Quan Đông Đao nhìn chằm chằm vào Đặng Siêu, nói:
- Quan Đông Đao nguyện ý lắng nghe.
Con mắt Đặng Siêu trợn lên, từng chữ một nói:
- Phá tướng trảm sĩ.
Lời của Đặng Siêu vừa mới rơi xuống, Hắc Tiến mang theo vô số huynh đệ Soái Quân vọt vào, dao bầu đặt sau lưng đệ tử Phách Đao Hội sau lưng, lóe ra hàn quang.
- Chúng mày vào bằng cách nào?
Quan Đông Đao vô cùng khiếp sợ, phía ngoài còn có hơn trăm huynh đệ, Hắc Tiến không thể vô thanh vô tức tiến vào được.
- Đương nhiên là hắn mang chúng ta vào.
Hắc Tiến nhàn nhạt mà nói, đằng sau huynh đệ Soái Quân ném ra một người, đúng là thân tín của Quan Đông Đao, Vương Quân, người gã đầy vết máu, trên mặt mang theo sự hoảng sợ vô cùng nhìn Quan Đông Đao, sợ hãi nói:
- Hội trưởng, tôi không có biện pháp... thật không có biện pháp, vợ con cha mẹ của tôi, thật sự không có biện pháp không hợp tác với họ.
- Phản đồ, đồ phản bội. Quan Đông Đao hung hăng mắng.
- Ông cũng không kém nhiều lắm, Quan Đông Đao.
Đặng Siêu nhàn nhạt nói:
- Hán gian.
- Cùng lắm thì cá chết lưới rách, hôm nay lão tử liều mạng.
Ánh mắt Quan Đông Đao quét qua, trở tay rút ra dao bầu đã chuẩn bị sẵn, nói:
- Phách Đao còn có hơn trăm người ở bên ngoài, chém giết với nhau còn không biết hươu chết về tay ai đâu.
Đặng Siêu lắc đầu, có chút tiếc hận nói:
- Đáng tiếc, lúc Thiếu soái giao nhiệm vụ cho tôi, đã từng nói nếu như Quan Đông Đao thành tâm nhận lỗi, vậy thì cho hắn một cơ hội.
Sau đó thần sắc trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Còn nếu như thẹn quá hoá giận, bị cắn ngược lại một cái, vậy cũng chỉ có ba chữ.
Tất cả mọi người yên tĩnh nghe ba chữ cuối cùng Đặng Siêu nói ra.
- Giết không tha.
Đặng Siêu phun ra ba chữ.
Hắc Tiến như một mũi tên nhọn, nắm dao bầu, ác liệt vọt tới chỗ Quan Đông Đao.