Ánh sáng mặt trời rất đẹp, rất sáng lạn.
Không khí rất tươi mát, rất thoải mái.
Nhưng những thứ này đối với Cốc Xuyên Phú Lang lại có vẻ xa xỉ, dù thế giới có đẹp, có sáng lạn anh ta cũng sẽ không trông thấy, không khí có tươi mát, có thoải mái anh ta cũng không hô hấp được, bởi vì hắn đã là một người chết, mà người chết thì không thể hô hấp được.
Chính xác mà nói, người trong Cốc Xuyên Phú Lang chết rồi, sáu thành viên Anh Hoa Mạn Thiên chết ở trong nhà tù thiết kế cho trọng phạm, thậm chí không hề có dấu vết phản kháng.
Lúc Sở Thiên nhận được điện thoại của Trương Vinh Quý, hắn vô cùng khiếp sợ, Cốc Xuyên Phú Lang làm sao có thể vô thanh vô tức chết trong nhà tù dành cho trọng phạm chứ? Ai có thể giết Cốc Xuyên Phú Lang trong nhà tù canh giữ nghiêm ngặt như vậy?
Sở Thiên không suy nghĩ nhiều, để thìa trong tay xuống, nhìn Khả Nhi và Phương Tình một cách có lỗi, nhàn nhạt nói:
- Các em ăn trước đi, anh có việc đi cục công an một chuyến.
Cục công an trong khái niệm của mọi người đều không có gì tốt, Phương Tình không tự chủ được được ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, run nhè nhẹ, nói:
- Chẳng lẽ tối hôm qua đánh cảnh sát, cục công an tìm anh hỏi thăm?
Sở Thiên lắc đầu, quay đầu nói với Hải Tử và Quang Tử nói:
- Bọn Cốc Xuyên Phú Lang chết hết rồi, chết ở dưới sự canh giữ của Trương Vinh Quý.
Sau đó thở dài:
- Anh phải đi qua xem xem, tìm chút ít manh mối cho Trương Vinh Quý.
Hải Tử và Quang Tử đều rất khiếp sợ, ai có thể đem Cốc Xuyên Phú Lang tiêu diệt dưới sự đề phòng nghiêm ngặt chứ?
Sở Thiên vừa mới đi ra ngoài cửa, Thiên Dưỡng Sinh và Cô Kiếm liền vọt ra, đi theo, trong tay Thiên Dưỡng Sinh vẫn cầm lấy hai cái bánh bao.
Phương Tình nhìn thân ảnh kiên nghị phiêu dật của Sở Thiên, âm thầm than nhẹ một tiếng: Nếu người đàn ông này có thể làm cho mình tư thủ một đời một thế, thì sẽ tốt biết bao nhiêu.
- Chị, suy nghĩ gì thế?
Ăn xong bữa sáng, Khả Nhi đưa chị đi dạo tỷ bốn phía, tâm sự một chút.
Khả Nhi ôn nhu đưa cho Phương Tình một ly sữa đậu nành.
Phương Tình cười cười, Khả Nhi thật sự làm người khác ưa thích, trách không được Sở Thiên giữ cô ấy ở bên người.
Nhà tù dành cho trọng phạm, phòng thủ vô cùng kiên cố.
Sở Thiên và Trương Vinh Quý hiện tại đang đứng ở trước của ngục.
Ngục giam trọng phạm, tổng cộng trang bị mấy chục cái cửa điều khiển bằng sắt thép, chung quanh là tường vây cao7 mét, trên đỉnh bao trùm lưới sắt, thoạt nhìn quả thực như một lồng sắt kim loại, bên trong cái " Lồng sắt " này bị lưới sắt chia làm một số khu vực, mỗi khu vực chỉ cho phép đặt năm tên tội phạm. Giám sát và các loại điều khiển liên tục hoạt động suốt 24 tiếng đồng hồ, ở tường bao xung quanh và lưới sát bên trong còn có rất nhiều cảnh vệ và cảnh khuyển tuần tra ngày đêm.
Trương Vinh Quý thở dài, nói với Sở Thiên:
- Nhà tù đề phòng nghiêm ngặt như vậy, mà bọn Cốc Xuyên Phú Lang lại bị người ta giết, đến bây giờ, còn không tìm ra manh mối.
Lão Tống bên cạnh nhìn thấy cục trưởng thân mật đối với Sở Thiên như thế, vốn giỏi nhìn mặt nói chuyện, anh ta lập tức bổ sung:
- Tối hôm qua khoảng ba giờ, toàn bộ công việc thẩm vấn đã hoàn thành, cho nên cảnh sát vũ trang đưa sáu người bọn họ áp giải vào trong nhà tù này, không ngờ sáng nay quản lý nhà tù gọi điện tới, nói toàn bộ đã chết trong tù, bị một đao làm mất mạng.
br />
Trương Vinh Quý nhìn lão Tống với ánh mắt tán dương, gật gật đầu, nói:
- Tuy Cốc Xuyên Phú Lang chết chưa hết tội, nhưng chết ở trong nhà tù trọng phạm, thì thế nào cũng phải làm rõ chân tướng.
Sở Thiên tự nhiên hiểu rõ, nếu như không làm rõ ra ai là thủ phạm, chuyện này sẽ trở thành sự sỉ nhục của nhà tù, trở thành khúc mắc không giải được của Trương Vinh Quý.
- Chúng ta vào xem hiện trường đi.
Sở Thiên bỗng nhiên mở miệng nói.
Lão Tống lập tức dẫn đường ở phía trước, tuy không rõ vì sao Cục trưởng Trương tìm đến Sở Thiên, nhưng được Trương Vinh Quý để mắt, tự nhiên có chỗ hơn người, mình tuyệt đối không nên xem nhẹ hoặc lãnh đạm.
Trương Vinh Quý buông tiếng thở dài lần nữa, ông ta đã quan sát hiện trường nhiều lần, không có bất cứ đầu mối gì, giám sát hiện trường và màn hình điều khiển toàn bộ bị người ta hủy hoại rồi, hoàn toàn không có hình ảnh về hung thủ, sở dĩ nói cho Sở Thiên, là vì hi vọng còn nước còn tát, có lẽ Sở Thiên có thể tìm thứ gì đó thì sao? Đồng thời Trương Vinh Quý cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn toàn bộ công tác thẩm vấn hoàn thành thuận lợi tối hôm qua, nếu không bọn Cốc Xuyên Phú Lang bị giết hết, mình cũng không lấy được tư liệu hữu dụng gì.
- Cục trưởng Trương, thật ngại quá, chúng tôi tới muộn.
Bỗng nhiên từ sau lưng truyền tới một thanh âm thanh thúy.
Sở Thiên quay đầu nhìn lại, một vị cô gái trẻ tuổi giỏi giang và một người đàn ông trẻ tuổi thần sắc nghiêm túc vội vàng đi qua bên này.
Trương cục trưởng nhìn thấy bọn họ, trên mặt có chút vui vẻ, nói:
- Vất vả cho hai đồng chí cục Quốc An, khoa trưởng Lý Hiểu Hàng, nếu như không phải tình huống khẩn cấp, Trương Vinh Quý cũng thật sự không đành lòng để các vị tới đây vào sáng sớm như thế này. "
Sở Thiên thầm than trong lòng, cục trưởng chính là cục trưởng, nói chuyện chính là tiêu chuẩn như thế.
Khoa trưởng Lý đưa tay phải ra, nói với Trương Vinh Quý:
- Cục trưởng Trương, chào anh, vị này chính là Lam Thiến Thiến đồng nghiệp của tôi, lần này công tác của các vị do chúng tôi hỗ trợ, có chuyện gì cần thì xin cứ mở miệng phân phó.
- Cảm tình tốt, đã có tinh anh của cục Quốc An, vụ án này, trong lòng tôi đã có ngọn nguồn rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sắc mặt Trương Vinh Quý đã có vài phần khí sắc, người của cục Quốc An đến là tốt rồi, bản án không phá được, mình cũng có thể có vớt vát thể diện, nói như thế nào thì Lý Hiểu Hàng cũng là tinh anh của cục Quốc An.
Khoa trưởng Lý hiển nhiên rất hài lòng với sự khích lệ của Trương Vinh Quý, lập tức nhìn thấy Sở Thiên, mở miệng hỏi:
- Cục trưởng Trương, vị này là?
Sở Thiên còn chưa mở miệng, Trương Vinh Quý đã mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Cậu ấy là bạn của tôi, đối với việc thám tử có chút hứng thú, hôm nay tôi dẫn cậu ấy đến mở mang một chút kiến thức.
Trương Vinh Quý đương nhiên không cách nào nói cho Khoa trưởng Lý biết, Sở Thiên là xã hội đen, là Thiếu Soái của hắc bang Soái Quân lớn nhất Thượng Hải.
Lý khoa trưởng và Lam Thiến Thiến bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, trong mắt thêmvài phần khinh miệt, một người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng.
Trên đường đi tới hiện trường, lão Tống giới thiệu tình huống nhà tù cho Sở Thiên và Lý Hiểu Hàng.
Nơi Cốc Xuyên Phú Lang gặp chuyện không may là ở trung tầng dưới chót của nhà tù, tầng này có chừng hai mươi phòng nhỏ, mỗi gian chừng bảy tám m²-mét vuông, trong phòng có bàn xi-măng, giường, ghế đẩu, còn có bồn cầu, vòi sen, vòi phun cùng một cái bồn rửa mặt. Trên vách tường có treo một cái TV đen trắng, vì phòng ngừa TV trở thành đối tượng phát tiết của tù nhân, nó bị một cái lồng rắn chắc bao phủ lại.Một mặt của phòng giam là cửa sắt thông ra hành lang, còn mặt đối diện có một cái cửa sổ rộng 10cm, nằm ở trên giường có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài thông qua cửa sổ này. Nhưng ngoại trừ bầu trời, cùng với vài con chim ngẫu nhiên đậu lên nóc nhà tù, sẽ không thấy được cảnh vật thiên nhiên hay dấu hiệu gì khác.
Bọn Cốc Xuyên Phú Lang là nhóm đầu tiên ở trong tầng dành cho phần tử khủng bố này, thật không ngờ, ổ chăn còn chưa ấm đã bị người ta giết sạch.
Sở Thiên tiến vào tầng dưới chót, liền phát hiện vết máu chảy xuôi trên mặt đất, tựa như còn chưa kịp khô ráo, tù thất gặp chuyện không may đã có không ít người đang bận rộn khám nghiệm hiện trường. Nhìn thấy Trương Vinh Quý tới đây, tất cả đều cung kính gật đầu, nhìn huy hiệu trên ngực Lý Hiểu Hàng và Lam Thiến Thiến, cũng thiện ý gật đầu, lập tức nhìn thấy Sở Thiên bên cạnh, lại âm thầm kỳ quái một chút, hiện trường trọng án, sao Cục trưởng Trương lại dẫn theo một tiểu tử miệng còn hôi sữa tới đây?
- Chết như thế nào vậy?
Sở Thiên tò mò hỏi, phía trước quá nhiều người bận rộn, mình căn bản không cách nào chen vào nhìn rõ, chỉ có thể hỏi Trương Vinh Quý.
Trên mặt Lý Hiểu Hàng có vài phần không vui, mình còn chưa mở miệng nói chuyện, tiểu tử không biết ở đâu xuất hiện lại tùy tiện mở miệng, trong lòng thực có chút không thoải mái. Nhưng Sở Thiên có thể xuât hiện ở nơi đây, thì hắn phải có địa vị nhất định, nên Lý Hiểu Hàng cũng không nói gì.
Trương Vinh Quý cười khổ một tiếng, người phía dưới đã sớm đem nguyên nhân tử vong nói cho hắn biết rồi, thấy Sở Thiên hỏi, hắn mở miệng nói:
- Cả sáu người đều bị một loại hung khí đâm thủng ngực, rồi lại lập tức đâm thủng yết hầu, không chỉ một chiêu mất mạng, mà máu huyết toàn thân đều khô cạn.
Trương Vinh Quý nói đến đây, trên mặt cũng mang theo tia sợ hãi, nói:
- Kẻ giết người cực kỳ hung ác tàn nhẫn, Miệng vết thương trí mạng của đám người Cốc Xuyên Phú chênh lệch không cao hơn nhất centimet, có thể thấy được kẻ giết người tuyệt đối đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lý Hiểu Hàng và Lam Thiến Thiến có thể cảm thấy được sự cường hãn của hung thủ từ trong miệng Trương Vinh Quý, ngẩn người trong khoảng thời gian ngắn.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói:
- Cục trưởng Trương, cho phép tôi xem xét thi thể một chút được không?
Lý Hiểu Hàng không kịp phản ứng, lời muốn nói lại bị Sở Thiên nói ra trước, Sở Thiên muốn xem thi thể, trong lòng thật khó chịu, nhân viên cục Quốc An đi tới chỗ nào cũng được tôn trọng, hôm nay bị một tiểu tử không biết trời cao đất dày khinh thường như thế, trong lòng thật sự căm tức.
Trương Vinh Quý giống như không nhìn thấy ánh mắt của Lý Hiểu Hàng, gật gật đầu, liếc mắt ra ý cho lão Tống một cái, lão Tống lập tức đi lên trước, nói với những nhân viên pháp y và đội hình sự:
- Mọi người tạm thời lùi ra một chút, để cho tiểu huynh đệ khám nghiệm thi thể.
Thành viên đội hình sự và pháp y đều hơi sững sờ, để bọn họ ngừng công tác, cho tiểu tử trẻ tuổi này khám nghiệm thi thể, đây là chuyện gì? Nhưng tiểu tử này là người mà cục trưởng mang tới, nhiều ít gì cũng phải cho cục trưởng chút mặt mũi. Biết đâu tiểu tử này là một pháp y xem xét thi thể rồi có thể cung cấp chút ít manh mối có ích, vì vậy tất cả mọi người đều đứng qua một bên, nhường ra một con đường nhỏ cho Sở Thiên đi qua.
Sở Thiên đi lại hiện trường, Lý Hiểu Hàng và Lam Thiến Thiến cực kỳ khó chịu đi theo sau Sở Thiên.
Sở Thiên thò tay kéo tấm vải trắng phủ trên một thi thể ra, vừa lúc là Cốc Xuyên Phú Lang, chỉ thấy sắc mặt tái nhợt phát xanh, hai mắt lồi ra, miệng há rất lớn, thậm chí có thể nhìn thấy một lỗ nhỏ trong cổ hỏng, trên ngực có một cái lỗ thủng hình vuông rất sâu, chung quanh là một mảnh huyết nhục mơ hồ. Để cho người ta phải chú ý chính là toàn thân Cốc Xuyên Phú Lang đều trắng bệch, không có một tia huyết sắc nào.
Lam Thiến Thiến bỗng nhiên chạy ra ngoài, ai cũng biết, cô ta bị dọa đến nôn mửa, dù là những nam cảnh sát bên cạnh cũng mang sắc mặt khó coi đến cực điểm, hung thủ thật sự quá bá đạo và tàn nhẫn.
Sắc mặt Lý Hiểu Hàng tựa hồ cũng có vài phần trắng bệch, thì thào tự nói nói: " Hung khí gì mà lại hung hãn như thế?"
- Tam lăng quân thứ.
Sở Thiên duỗi duỗi người, kéo vải trắng lên che thi thể Cốc Xuyên Phú Lang lại, đứng lên, nhàn nhạt nói.
[hide]
... Ánh sáng mặt trời rất mỹ lệ, rất sáng lạn.
Không khí rất tươi mát, rất thoải mái.
Nhưng những thứ này đối với Cốc Xuyên Phú Lang lại có vẻ xa xỉ, tuy đẹp lệ, lại sáng lạn thế giới cũng sẽ không trông thấy, lại tươi mát, lại thoải mái không khí cũng sẽ không hô hấp đến, bởi vì hắn là một cái sẽ không trông thấy sẽ không hô hấp chết người đi được.
Chuẩn xác mà nói, đúng Cốc Xuyên Phú Lang nhất hỏa nhân chết rồi, suốt sáu gã Anh Hoa Mạn Thiên thành viên chết ở thiết kế trọng phạm ngục giam, thậm chí không sao cả phản kháng.
Sở Thiên nhận được Trương Vinh Quý điện thoại lúc, rất là khiếp sợ, Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn làm sao sẽ vô thanh vô tức tại trọng phạm ngục giam chết chứ? Ai có thể tại thủ vệ sâm nghiêm trọng phạm ngục giam giết Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn đâu này?
Sở Thiên không có suy nghĩ nhiều, vứt bỏ trong tay thìa, thật có lỗi nhìn xem Khả Nhi cùng Phương Tình, nhàn nhạt nói: “Các ngươi ăn trước, ta có việc đi một chuyến cục công an.”
Cục công an tại đại gia trong ấn tượng đều không có gì tốt khái niệm, Phương Tình bọn hắn đều không tự chủ được ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, Phương Tình càng là run nhè nhẹ, nói: “Chẳng lẽ tối hôm qua đánh cảnh sát, cục công an tìm ngươi hỏi thăm?”
Sở Thiên lắc đầu, quay đầu cùng Hải Tử cùng Quang Tử nói: “Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn toàn bộ chết rồi, chết ở Trương Vinh Quý không coi vào đâu.” Sau đó thở dài: “Ta cuối cùng nên đi qua nhìn xem, cho Trương Vinh Quý đề điểm manh mối.”
Hải Tử cùng Quang Tử đều rất là khiếp sợ, ai có thể ở đề phòng sâm nghiêm trong đem Cốc Xuyên Phú Lang tiêu diệt đâu này?
Sở Thiên mới vừa đi ra ngoài cửa, Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’ liền vọt ra, đi theo, Thiên Dưỡng Sinh trong tay như trước cầm lấy hai cái bánh bao.
Phương Tình nhìn xem Sở Thiên cái kia kiên nghị thân ảnh phiêu dật, âm thầm than nhẹ một tiếng: Này người nam tử nếu như có thể làm cho mình tư thủ một đời một thế, nên có bao nhiêu tốt.
“Tỷ tỷ, suy nghĩ cái gì đâu này? Ăn xong bữa sáng, Khả Nhi mang tỷ tỷ bốn phía đi dạo, hảo hảo tâm sự.” Khả Nhi ôn nhu đưa cho Phương Tình một ly sữa đậu nành.
Phương Tình giống như cười cười, Khả Nhi thật sự làm người khác ưa thích, trách không được Sở Thiên sẽ đem hắn giữ ở bên người.
Trọng phạm ngục giam, phòng thủ kiên cố trọng phạm ngục giam.
Sở Thiên cùng Trương Vinh Quý hiện tại liền đứng ở trọng phạm ngục giam trước cửa.
Trọng phạm ngục giam, tổng cộng trang bị mấy chục đạo điều khiển sắt thép đại môn, chung quanh là mét cao tường vây, đỉnh bao trùm lấy lưới sắt, thoạt nhìn quả thực như một kim loại lồng sắt, cái này “Lồng sắt” bên trong bị lưới sắt chia làm một số cái khu vực, từng khu vực chỉ cho phép để đặt năm tên tù phạm, các loại tiếng đồng hồ công tác hoặc sáng hoặc tối giám sát và điều khiển khí càng là không chỗ nào không có, tại ngục giam tường cao cùng lưới sắt bên ngoài, còn có số lượng phần đông mang theo cảnh khuyển cảnh vệ ngày đêm tuần tra.
Trương Vinh Quý thật dài thở dài, đối với Sở Thiên nói: “Chính là như vậy đề phòng sâm nghiêm trọng phạm ngục giam, Cốc Xuyên Phú Lang nhất hỏa nhân bị người giết, thẳng đến hiện tại, còn không tìm ra manh mối.”
Bên cạnh lão Tống nhìn thấy cục trưởng đối với Sở Thiên như thế thân mật, giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện hắn lập tức bổ sung: “Tối hôm qua ba giờ tả hữu, toàn bộ thẩm vấn làm việc xong thành, cho nên phái cảnh sát vũ trang đem bọn họ sáu người toàn bộ áp tiến cái này trọng phạm ngục giam, ai biết, buổi sáng ngục giam điện thoại tới, nói Cốc Xuyên Phú Lang nhất hỏa nhân toàn bộ chết trong tù, một đao bị mất mạng.”
Trương Vinh Quý tán dương mắt nhìn lão Tống, gật gật đầu, nói: “Tuy nhiên Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn chết chưa hết tội, nhưng chết ở trọng phạm trong ngục giam, như thế nào cũng muốn làm thanh chân tướng.”
Sở Thiên tự nhiên minh bạch, nếu như chuyện này không làm rõ ràng là ai làm đấy, chỉ sợ sẽ trở thành trọng phạm ngục giam sỉ nhục, trở thành Trương Vinh Quý không giải được khúc mắc.
“Chúng ta vào xem hiện trường a.” Sở Thiên bỗng nhiên mở miệng nói.
Lão Tống lập tức ở phía trước dẫn đường, tuy nhiên không rõ ràng lắm Trương cục trưởng vì cái gì tìm đến Sở Thiên, nhưng lại bị Trương Vinh Quý để mắt, tự nhiên có kia chỗ hơn người, mình là tuyệt đối không nên xem nhẹ, hoặc là lãnh đạm.
Trương Vinh Quý lần nữa buông tiếng thở dài, hắn đã tại hiện trường quan sát nhiều lần, đầu mối gì đều không có, hiện trường giám sát và điều khiển màn ảnh toàn bộ bị người là hủy hoại rồi, hoàn toàn không có vỗ tới hung thủ bộ dáng, sở dĩ nói cho Sở Thiên, đúng còn nước còn tát rồi, có lẽ Sở Thiên có thể tìm ra một điểm gì đó đến đâu này? Đồng thời Trương Vinh Quý cũng âm thầm may mắn, may mắn tối hôm qua thẩm vấn toàn bộ thuận lợi hoàn thành, nếu không Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn toàn bộ bị người giết, chính mình nên không xuất ra những cái... Kia hữu dụng tư liệu.
“Trương cục trưởng, không có ý tứ, chúng ta tới đã muộn.” Bỗng nhiên sau lưng truyền tới một thanh thúy thanh âm.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn lại, một vị giỏi giang cô gái trẻ tuổi cùng một vị thần sắc nghiêm túc nam nhân trẻ tuổi tới lúc gấp rút vội vàng hướng nơi đây đi tới.
Trương cục trưởng nhìn thấy bọn hắn, trên mặt có chút vui vẻ, nói: “Vất vả Quốc An cục hai vị đồng chí, Lý Hiểu Hàng khoa trưởng, như không phải tình huống khẩn cấp, Trương Vinh Quý cũng thật sự không đành lòng sáng sớm các ngươi phải tới đây.”
Sở Thiên trong lòng thầm than, cục trưởng chính là cục trưởng, nói chuyện chính là như thế có tiêu chuẩn.
Lý khoa trưởng đưa tay phải ra, cùng Trương Vinh Quý nói: “Trương cục trưởng, ngươi mạnh khỏe, vị này chính là đồng nghiệp của ta Lam Thiến Thiến, lần này do chúng ta hiệp trợ các ngươi công tác, có chuyện gì cứ mở miệng phân phó.”
“Cảm tình tốt, đã có Quốc An cục tinh anh, vụ án này, trong nội tâm của ta thì có ngọn nguồn rồi.” Trương Vinh Quý sắc mặt tựa hồ đã có vài phần giảm bớt, Quốc An cục người đến là tốt rồi, bản án không phá được, mình cũng có thể có một đối lập, không đến mức mất mặt ném đến nhà, nói như thế nào Lý Hiểu Hàng cũng là Quốc An cục tinh anh.
Lý khoa trưởng hiển nhiên rất hài lòng Trương Vinh Quý khích lệ, lập tức nhìn thấy Sở Thiên, mở miệng hỏi: “Trương cục trưởng, vị này chính là?”
Sở Thiên còn không có mở miệng, Trương Vinh Quý lại mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Hắn là ta một cái tiểu bằng hữu, đối với thám tử có chút hứng thú, ta hôm nay dẫn hắn đến mở mang kiến thức một chút.” Trương Vinh Quý đương nhiên không cách nào nói cho Lý khoa trưởng bọn hắn, Sở Thiên đúng xã hội đen, đúng Thượng Hải lớn nhất hắc bang Soái quân rõ ràng hợp lý, Thiếu soái.
Lý khoa trưởng cùng Lam Thiến Thiến bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, trong mắt nhiều hơn vài phần khinh miệt, một cái không biết trời cao đất rộng người trẻ tuổi.
Tại đi hiện trường trên đường, lão Tống vừa đúng hướng Sở Thiên cùng Lý Hiểu Hàng bọn hắn giới thiệu nhà tù tình huống.
Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn gặp chuyện không may giam giữ nhà tù hiện trường tại hạch tâm nhà tù khu tầng dưới chót, cái này tầng dưới chót có chừng hai mươi tiểu tù thất, từng tù thất ước chừng có bảy tám m²-mét vuông bộ dạng, trong nhà tù có xi-măng cái bàn, giường, ghế đẩu, còn có bồn cầu, tiểu tắm vòi sen vòi phun cùng một cái rửa mặt trì. Nhà tù treo trên vách tường một máy tiểu hắc bạch TV, vì phòng ngừa TV trở thành đám tù nhân phát tiết đối tượng, nó bị một cái cái chụp rắn rắn chắc chắc địa chụp vào đứng lên. Nhà tù một mặt thông qua cửa sắt cùng hành lang tương liên, một chỗ khác trên vách tường có một mét dài, centimet rộng đích cửa sổ, nằm ở trên giường, xuyên thấu qua nho nhỏ này cửa sổ, tầng dưới chót tù phạm có thể chứng kiến ngục giam sân nhỏ, nhưng ngoại trừ bầu trời, cùng với ngẫu nhiên rơi vào ngục giam trên nóc nhà chim nhỏ bên ngoài, sẽ thấy cũng nhìn không tới thiên nhiên là bất luận cái cái gì dấu hiệu rồi.
Cốc Xuyên Phú Lang bọn họ là nhóm đầu tiên vào ở tầng này phần tử khủng bố, thật không ngờ, ổ chăn cũng còn không có ấm áp, đã bị người toàn bộ giết.
Sở Thiên đạp mạnh tiến cái này tầng dưới chót, liền phát hiện trên mặt đất chảy xuôi theo vết máu, tựa hồ còn không có đến kịp khô ráo, gặp chuyện không may tù thất đã có không ít người đang bận lục lấy, hình trinh đấy, pháp y đấy, đang tại bề bộn không ngừng, nhìn thấy Trương Vinh Quý tới đây, đều cung kính gật đầu, nhìn thấy Lý Hiểu Hàng cùng Lam Thiến Thiến đọng ở trên ngực căn cứ chính xác kiện, cũng thiện ý gật đầu, lập tức nhìn thấy bên cạnh Sở Thiên, lại âm thầm kỳ quái một chút, trọng án hiện trường, Trương cục trưởng như thế nào dẫn theo cái miệng còn hôi sữa tiểu tử tới đây?
“Chết như thế nào đâu này?” Sở Thiên tò mò hỏi, phía trước quá nhiều người bận rộn, chính mình căn bản không cách nào chen vào nhìn đến tột cùng, chỉ có thể hướng Trương Vinh Quý hỏi thăm.
Lý Hiểu Hàng trên mặt có vài phần không vui vui mừng, mình cũng còn không có mở miệng nói chuyện, cái này không biết ở đâu xuất hiện tiểu tử lại tùy tiện mở miệng, trong lòng thực có chút không thoải mái. Nhưng Sở Thiên có thể ra hiện tại nơi đây, chứng minh có nhất định được địa vị, cũng liền không tốt nói cái gì đó rồi.
Trương Vinh Quý cười khổ một tiếng, người phía dưới đã sớm đem cái chết pháp nói cho hắn biết rồi, lập tức nhìn thấy Sở Thiên hỏi, vì vậy mở miệng nói: “Sáu người toàn bộ bị một loại Hung khí đâm thủng ngực, lập tức lại đâm thủng yết hầu, không chỉ có một chiêu bị mất mạng, toàn thân huyết hầu như đều bị khô.” Trương Vinh Quý nói đến đây, trên mặt cũng mang theo tia sợ hãi, nói: “Kẻ giết người cực kỳ hung ác tàn nhẫn, Cốc Xuyên Phú Lang bọn hắn trí mạng miệng vết thương chênh lệch không cao hơn nhất centimet, có thể nghĩ, kẻ giết người tuyệt đối nghiêm chỉnh huấn luyện.”
Lý Hiểu Hàng cùng Lam Thiến Thiến hoàn toàn theo Trương Vinh Quý trong miệng cảm giác được hung thủ cường hãn, trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà ngẩn người.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: “Trương cục trưởng, cho phép ta xem vài lần thi thể sao?”
Lý Hiểu Hàng bọn hắn kịp phản ứng, lời muốn nói lại bị Sở Thiên trước nói ra, Sở Thiên muốn xem thi thể, trong lòng thực khó chịu, Quốc An cục nhân viên đi tới chỗ nào đều là nhận hết tôn trọng, hôm nay bị một cái không biết trời cao thấp dầy tiểu tử như thế khinh thường, trong nội tâm thật sự căm tức.
Trương Vinh Quý tựa hồ không có nhìn thấy Lý Hiểu Hàng ánh mắt của bọn hắn, gật gật đầu, hướng lão Tống đưa mắt liếc ra ý qua một cái, lão Tống lập tức đi lên trước, đối với những cái... Kia hình trinh cùng pháp y nói: “Đại gia tạm thời lại để cho một chút, lại để cho tiểu huynh đệ xem vài lần thi thể.”
Đội hình sự thành viên cùng pháp y đám bọn họ đều hơi sững sờ, để cho bọn họ dừng lại công tác, cho cái tuổi này nhẹ nhàng tiểu tử xem vài lần thi thể, đây là cửa kia tử sự tình à? Nhưng đại gia nghĩ vậy đúng cục trưởng mang tới người, nhiều ít cấp cho chút ít mặt mũi, hoặc là tiểu tử này là cái tuyến nhân (), tiếp kiến thi thể có lẽ có thể cung cấp chút ít có ích manh mối, vì vậy tất cả mọi người hướng bên cạnh đứng đứng, nhượng xuất một cái đường nhỏ cho Sở Thiên đi qua.
Sở Thiên thời gian dần qua chen lấn đi vào, Lý Hiểu Hàng cùng Lam Thiến Thiến cực kỳ khó chịu đi theo Sở Thiên đằng sau.
Sở Thiên thò tay vạch trần một cái trên thi thể vải trắng, vừa lúc là Cốc Xuyên Phú Lang, chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt phát xanh, hai mắt bạo lồi, miệng há rất lớn, thậm chí có thể liếc trông thấy trong cổ họng lỗ nhỏ, ngực một cái hình vuông lỗ thủng động sâu, xung quanh huyết nhục mơ hồ, để cho nhất người nhìn chăm chú chính là, Cốc Xuyên Phú Lang toàn thân cao thấp, một tia huyết sắc đều không có, trắng bệch vô cùng.
Lam Thiến Thiến bỗng nhiên chạy ra ngoài, ai cũng biết, hắn bị dọa đến nôn mửa, dù cho bên cạnh những cái... Kia nam cảnh sát thành viên cũng là sắc mặt khó coi đến cực điểm, hung thủ thật sự quá bá đạo cùng tàn nhẫn.
Lý Hiểu Hàng sắc mặt tựa hồ cũng có vài phần trắng bệch, thì thào tự nói nói: “Cái gì Hung khí mạnh như thế hung hãn?”
“Tam lăng quân thứ.” Sở Thiên thân thân lưng mỏi, đem vải trắng che ở Cốc Xuyên Phú Lang trên thi thể, đứng lên, nhàn nhạt mà nói.
[/hide]