…Sơn Bản Nghĩa Thanh. (đã từng xuất hiện ở chương số 25)
Tên hành hương đó, Sơn Bản Nghĩa Thanh đã từng khiêu chiến với Không Vô phương trượng ở chùa Thiên Pháp, từng dùng một chiêu đánh bại trưởng môn nhân kiếm phong võ quán, rồi còn bị Sở Thiên may mắn đánh bại mà quay về nước.
Không ngờ tên hành hương lúc đầu, bây giờ lại đi lính và trở thành người nổi bật của binh sĩ Đông Doanh, còn có thể gặp lại anh ta ở đây, thế giới đúng là nhỏ mà. Sở Thiên thầm nghĩ.
Sơn Bản Nghĩa Thanh ắt hẳn cũng sẽ không ngờ rằng ở khu khu cảnh bị lại có thể gặp Sở Thiên. Vì vậy, không để ý Sở Thiên đang quan sát mình. Anh ta đi một mạch tới chỗ đoàn giao lưu Đông Doanh, ôm các thành viên, lại một lần nữa ăn mừng thắng lợi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Một vị lãnh đạo khu khu cảnh bịlặng lẽ đi tới, vỗ vai Hà Hãn Dũng, thấp giọng nói:
- Hãn Dũng, vốn không định phiền cậu ra trận, nhưng bây giờ tình huống thế này, cậu không xuất mã cũng không được. Một tiếng sau, thi đấu vật tự do, cậu ra áp trận đấu.
Hà Hãn Dũng gật đầu, hưng phấn trả lời:
- Yên tâm đi, tôi sớm đã muốn đánh một trận với tên tiểu tử đó.
Lãnh đạo gật đầu hài lòng, lại vỗ vai Hà Hãn Dũng lần nữa, sau đó lặng lẽ rời đi.
Hà Ngạo Vi vỗ tay, vui mừng nói:
- Đại ca, anh nhất định phải đánh thắng binh sĩ Đông Doanh để bọn họ biết thế nào mới là một quân nhân đích thực.
Sở Thiên nghe ra được lời Hà Ngạo Vi nói có một nửa là nói với mình, cô gái này đúng là thù dai, lúc này rồi còn không quên lấy uy phong cho mình.
Cao thủ, cao thủ đích thực.
Đột nhiên mắt Sở Thiên sáng lên, trong những binh sĩ Đông Doanh đang dần rời đi, ánh mắt Sở Thiên từ người của Sơn Bản Nhĩa Thanh chuyển sang người trung niên bên cạnh, biểu hiện trên khuôn mặt người trung niên đó lạnh nhạt, bước đi nhẹ nhàng có lực, không một chút thu hút lén đi trong hai mươi mấy tên binh sĩ Đông Doanh.
Giấu tài, thâm tàng bất lộ. Sở Thiên chỉ có thể dùng từ này hình dung anh ta.
Người trung niên dường như cảm thấy được ánh mắt của Sở Thiên, đột nhiên quay đầu lại, nhìn quanh bốn phía, cả hai đều thấy được nụ cười né tránh của đối phương.
Trong sân đấu phòng huấn luyện của khu khu cảnh bị, trên đài là khoảng trống lớn được phủ một tấm thảm, dưới đài xung quanh là hơn một trăm quan binh. Lãnh đạo khu khu cảnh bị cùng người của đoàn giao lưu Đông Doanh đều ngồi ở hàng đầu. Thần sắc của mọi người đều lộ ra vài phần lo lắng cùng hưng phấn.
Quy tắc rất đơn giản, hai bên tuỳ ý luân phiên phái ra ba người, từng đôi từng đôi quyết đấu. Người cuối cùng đứng trên thảm của đài chính là người giành được thắng lợi cuối cùng.
Trên đài đối chiến.
Sau khi một tên thể trạng cường tránh của binh sĩ Đông Doanh và Hà Hãn Dũng của khu cảnh bị bắt tay chào, thì họ lập tức chuyển thân đứng về hai bên, thần sắc bắt đầu trở nên trang nghiêm.
Lãnh đạo khu khu cảnh bị vì hai trận thi đấu trước đều đã thua nên lần đấu tự do này, cấp bách phái khu khu cảnh bị Hà Hãn Dũng xông trận, họ rất cần một trận thắng.
Đại chiến nhanh chóng diễn ra, sân huấn luyện lập tức trở lên yên tĩnh.
Sở Thiên thoáng nhìn tên binh sĩ Đông Doanh thể trạng to lớn kia, gấu đen cả thân thịt thô, lông mày vàng như một chữ xích hai mắt như hai cái chiêng đồng lớn nhỏ, cơ bắp hai tay cũng kéo căng như thép xem ra có vài phần sức bên ngoài. Sau đó Sở Thiên liền nhìn bước chân của tên binh sĩ Đông Doanh đó, mỉm cười, lạnh nhạt nói:
- Trận này, Hà Hãn Dũng thắng rồi.
Khoé miệng Hà Ngạo Vi giương lên, coi như cũng nghe được một lời tốt đẹp từ Sở Thiên, cô dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Sở Thiên nói:
- Đương nhiên rồi, anh trai tôi có thể coi là mãnh tướng số một số hai của cả quân đội vùng Nam Kinh này, đến nay vẫn chưa có ai có thể đánh bại anh ấy.
Nhiếp Vô Danh không thèm để tâm đến lời nói của Hà Ngạo Vi, bình tĩnh nói với Sở Thiên:
- Sức ngoài kiên cường, địa bàn không đủ vững, thua.
Sở Thiên gật đầu, trong lúc họ nói chuyện, một tiếng còi vang lên, hai người trên sàn đầu đã bắt đầu giao chiến.
Ra quyền như gió, vận chân như điện.
Hơn một trăm quan binh hưng phấn nhìn hai người nhảy lên giao đấu trên sân, đột nhiên Sở Thiên nhìn thấy Hà Đại Đảm ở phía dưới đi cùng hai quan quân, lặng lẽ tiến vào sân huyến luyện. Ông ta đứng ở nơi hẻo lánh, lẳng lặng nhìn về phía đài chiến đấu, thấy Sở Thiên phát hiện ra mình, khẽ mỉm cười, nhưng lại không đi tới nói gì.
Trong lòng Sở Thiên biết rõ, Hà Đại Đảm nhất định đã nhận được tin cả hai trận trước khu khu cảnh bị đều đã thua, lại biết trong trận đấu vật tự do có con trai mình Hà Hãn Dũng cũng sẽ lên sàn đấu, cả hai nguyên nhân thúc đẩy ông ta bỏ hết công việc đến đây xem cuộc chiến.
Cùng với sự hưng phấn và tiếng gọi kinh hãi của Hà Ngạo Vi, Sở Thiên đưa ánh mắt trở lại trung tâm lôi đài. Giữa thời khắc đó, trận chiến đã gần đi đến hồi kết, với sự chuyển thân một cước linh hoạt của Hà Hãn Dũng, chỉ thấy một cước đạp về mặt của binh sĩ Đông Doanh, hai tay binh Đông Doanh vắt chéo ra đỡ. Hà Hãn Dũng mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, chuyển thân đổi sang chân kia, từ dưới vung lên, phá giải thế hai tay vắt chéo của anh ta ép buộc lui về sau một bước. Hà Hãn Dũng lập tức đuổi kịp, quyền phải đâm thẳng, một quyền đánh trúng vai phải của binh sĩ Đông Doanh. Binh sĩ Đông Doanh lập tức lùi lại mấy bước, bả vai phải đã không còn lực để giơ lên.
Binh sĩ Đông Doanh không cam lòng nhận thua, liền đạp vào mặt Hà Hãn Dũng vài cái, tay trái mãnh liệt ra trọng quyền. Hà Hãn Dũng nghiêng người tránh quả đấm của anh ta, đột nhiên nắm chắc cánh tay phải không chút sức lực của hắn, quay người khẽ bóp, đồng thời chân trái quét trúng bắp chân của binh sĩ Đông Doanh. Trọng tâm của binh sĩ Đông Doanh không vững, té ngã sang bên cạnh. Hà Hãn Dũng thừa cơ đè lên người hắn, dùng chân giữ chặt phần lưng của anh ta, sau vài giây, Hà Hãn Dũng lập tức thả lỏng ra kéo tên binh sĩ Đông Doanh đứng dậy, bắt tay thân thiện.
Ai cũng biết hiệp này Hà Hãn Dũng thắng rồi.
- Hà Hãn Dũng của khu cảnh bị, thắng!
Trọng tài là người của khu khu cảnh bị, hưng phấn hét lên:
- Mời tuyển thủ tiếp theo của đoàn giao lưu Đông Doanh.
Quan binh khu cảnh bị bắt đầu hoan hô, đây là thắng lợi đầu tiên mà khu cảnh bị giành được trong ngày hôm nay, nó đến thật đúng lúc hoàn toàn sốc lại sĩ khí sa sút của mọi người.
Hà Đại Đảm đứng ở phía xa cũng lộ ra vẻ tươi cười, cuối cùng cũng là con trai mình lấy lại thể diện cho bộ đội sao mình lại có thể không vui chứ?
Hà Ngạo Vi hưng phấn vỗ tay, ánh mắt phiêu du bất định trên mặt Sở Thiên, cao ngạo nói:
- Tôi đã nói rồi, anh trai tôi trước giờ chưa từng thua ai, đây mới là đàn ông, đây mới là quân nhân.
Sở Thiên cười khổ một trận. Chẳng lẽ mình không phải là một người đàn ông?
Động tác của Hà Hãn Dũng dứt khoát mà linh hoạt, làm người ta kinh hãi thán phục không thôi, ngay cả Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng tự nhiên âm thầm gật đầu.
Sở Thiên rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của người trung niên bên cạnh Sơn Bản Nghĩa Thanh bắn ra một tia sáng.
Người của đoàn giao lưu Đông Doanh nhìn nhau, rồi lại cúi đầu đưa tin, lập tức Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng dậy, nhảy từ đài cao 2m xuống như con báo vậy.
Những quan binh xem trên sân huấn luyện im lặng, nhìn mãnh nhân Đông Doanh giao đấu với mãnh nhân khu khu cảnh bị, trong lòng đều mong chờ một trận quyết chiến đặc sắc.
Sở Thiên thấy thân thủ linh hoạt của Sơn Bản Nghĩa Thanh, thầm than thời gian một năm gần đây thân thủ Sở Bản Nghĩa Thanh tiến bộ không ít, liên tục tham gia hai trận đấu 400m chướng ngại vật và bắn súng tự động mà thần thái vẫn sáng lạng như vậy, rất linh hoạt. Xem ra trận đấu này biến số quá lớn rồi, Hà Hãn Dũng không nắm chắc phần thắng.
Sở Thiên muốn lo lắng thay cho Hà Hãn Dũng nhưng thấy ánh mắt Hà Ngạo Vinh nhìn chằm chằm mình, vẫn là không nói thì tốt hơn để tránh Hà Hãn Dũng thua rồi Hà Ngạo Vi lại oán trách mỏ quạ đen của mình.
Hà Hãn Dũng thấy cuối cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng lên sàn đấu, trong lòng thầm mừng: cuối cùng có thể đấu với mãnh nhân Đông Doanh này rồi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng trước mặt Hà Hãn Dũng hơi cúi đầu một chút, cung kính nói:
- Mong các hạ chỉ giáo thêm.
Hà Hãn Dũng thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh lịch sự như vậy, cũng cúi đầu trả lời nói:
- Có thể đấu với các hạ thực sự rất vinh hạnh.
Hai người cùng cười, lùi lại mấy bước, dần dần phát ra khí thế của mình.
Cả sân huấn luyện lại một lần nữa im lặng, ngay cả Hà Ngạo Vi ồn ào cũng không thách chiến với Sở Thiên nữa, chuyên tâm nhìn trận đấu giữa Hà Hãn Dũng cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh ở trên đài.
Tiếng còi vừa vang lên, Sở Thiên vừa ngẩng đầu lên hai người đã xông vào nhau chiến đấu rồi.
Thân hình Hà Hãn Dũng tuy to lớn nhưng rõ ràng so tốc độ thì Sơn Bản Nghĩa Thanh có phần nhanh hơn. Một quyền, quyền cước nhanh như có thể tạo ra ảo ảnh, Sơn Bản Nghĩa Thanh tham gia hai trận đấu trước đã tiêu hao vài phần thể lực thế là dùng cách đánh phòng thủ. Trái bày phải chuyển linh hoạt tránh được những đòn tấn công sắc bén của Hà Hãn Dũng, thỉnh thoảng đưa chân đưa tay tạo ra chút phiền phức cho Hà Hãn Dũng. Lần nào cũng vừa chạm đã lui, trong cách đánh như thế này, hai người ngươi tới ta đi, đấu hơn mười mấy phút cũng bất phân thắng bại, làm mọi người trong sân huấn luyện đều thầm cảm thấy làm kỳ quái.
Hà Ngạo Vi lo lắng nhìn chằm chằm anh trai mình, chờ mong nắm đấm của Hà Hãn Dũng đánh một quyền làm tên Sơn Bản Nghĩa Thanh ngã vật xuống đất.
Thời gian dần trôi qua, động tác của Hà Hãn Dũng chậm lại, thân hình của Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn nhanh nhẹn như vậy, hơn nữa số lần phản công càng lúc càng nhiều.
Sở Thiên hơi lắc đầu, Sơn Bản Nghĩa Thanh không những thân thủ hơn người, ngay cả mưu kế cũng hơn người một bậc. Biết lấy thủ đợi công, cuối cùng tốc độ cao và độ cao lực lượng của Hà Hãn Dũng đổi lại sẽ là sự tiêu hao lớn năng lượng mà thân hình Sơn Bản Nghĩa Thanh linh hoạt khéo léo tiêu hao lượng lượng ít. Xem ra nếu cứ tiếp tục như thế này, Hà Hãn Dũng sẽ bị Sơn Bản Nghĩa Thanh vần tới sức cùng lực kiệt, cuối cùng thua trận đấu này.
Hà Hãn Dũng cũng dần dần thấy bất an, trước giờ luôn tự tin vào thân thủ của mình còn tưởng rằng dù không đánh thắng cái binh sĩ Đông Doanh đệ nhất V.I.P này thì ít nhất cũng có thể hoà. Bây giờ tên Sơn Bản Nghĩa Thanh này khó chơi hơn so với tưởng tượng, nếu đấu không tốt thì có thể thua trận này. Trận đấu này liên quan đến danh dự và thể diện của khu khu cảnh bị, nếu ngay cả mình biệt danh là mãnh tướng hàng đầu khu khu cảnh bị cũng thua thì còn có ai có thể chiến đấu với Sơn Bản Nghĩa Thanh nữa.
Làm sao đây? Làm sao đây? Anh nhất định không được thua. Hà Ngạo Vi ắt hẳn thấy anh trai mình dần đang ở thế hạ phong, bắt đầu nhảy đi nhảy lại ở bên cạnh, vò đầu bứt tai, sốt ruột muốn chết.
Sắc mặt Hà Đại Đảm cũng bắt đầu nghiêm trọng, thần sắc những binh sĩ khu cảnh bị khác cũng càng trở nên lo lắng.
Trên sân, Hà Hãn Dũng đã ở vào thế phòng thủ, Sơn Bản Nghĩa Thanh bắt đầu chiếm thế chủ công.
Bỗng nhiên thân hình Sơn Bản Nghĩa Thanh bị một cước của Hà Hãn Dũng đá vào tay lùi hai bước, thân hình có chút không vững. Trong lòng Hà Hãn Dũng vui mừng, đuổi theo ép thân xuống, quét một chân, muốn đánh ngã Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Sơn Bản Nghĩa Thanh lại như phép lạ cố định lại thân hình, nhẹ nhàng nhảy về phía trước mà không lui về sau giống như phản ứng của người bình thường, chỉ thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh nhảy qua thân thể mà Hà Hãn Dũng đè xuống, chuyển thân hướng một cái thủ đao bổ về phía cổ Hà Hãn Dũng. Hà Hãn Dũng thầm nghĩ có gì không hay, cổ chỉ thấy chút lành lạnh lại không tê và đau như trong tưởng tưởng, anh ta quay đầu lại, thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh đang để tay trên cổ mình, rồi Sơn Bản Nghĩa Thanh lập tức bỏ tay, lui về sau mấy bước, cung kính nói:
- Nhường nhịn rồi!
Hà Hãn Dũng biết mình đã thua, trong lòng đã quá mệt mỏi, thành thật nói:
- anh mạnh hơn tôi, tôi thua rồi.
Đoàn giao lưu Đông Doanh lại bắt đầu hoan hô, cười nói chúc mừng.
Quan binh khu cảnh bị im lặng, mấy vị lãnh đạo lại mang theo nụ cười không tự nhiên chúc mừng đoàn giao lưu Đông Doanh. Tuy nói là giao lưu nội bộ thân mật, nhưng chỉ cần là thi đấu thì ai cũng hi vọng có thể giành được thắng lợi cuối cùng.
Hà Hãn Dũng lắc đầu, từ từ đi xuống đài, trên mặt Hà Ngạo Vi tuy không có nước mắt, nhưng anh trai không thể đánh bại lại thua, cũng là làm mất sự kiêu ngạo, tự hào trong lòng cô.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm thấy vài phần đáng yêu của cô gái này, nếu mà so với Tiêu Tư Nhu thì hơn hẳn một bậc.
- Sơn Bản Nghĩa Thanh của đoàn giao lưu Đông Doanh, thắng.
Trọng tài tuy là người khu cảnh bị nhưng biết thi đấu thì phải tuân thủ quy tắc, không còn cách nào đành nói:
- Tuyển thủ tiếp theo của khu cảnh bị.
Tuyển thủ tiếp theo để ai lên đây? Lãnh đạo khu cảnh bị căn bản không nghĩ tới câu hỏi này vì họ thấy Hà Hãn Dũng không thể thua. Thế nên, bây giờ Sơn Bản Nghĩa Thanh thắng rồi, giờ họ không nghĩ ra nên phái ai lên ứng chiến vì vậy bất đắc dĩ để trọng tài nghỉ ngơi 15 phút. Ngoài mặt là để tuyển thủ Đông Doanh nghỉ ngơi đôi chút, thực tế lại là để họ tìm tuyển thủ khu cảnh bị có thể lên sân thi đấu.
Hà Đại Đảm cũng cười khổ một cái, còn có thể phái ai lên sân đấu đây? Ngay cả Hà Hãn Dũng cũng thua rồi thì ai có thể đánh bại mãnh tướng Đông Doanh đây?
Bỗng nhiên ánh mắt Hà Đại Đảm dừng lại, anh ta nhớ ra một người, mà nên nói là nhìn thấy một người mới đúng.
[hide]
Cái kia hành hương giả, cái kia tại Thiên Pháp tự khiêu chiến Không Vô phương trượng Sơn Bản Nghĩa Thanh. Dùng một chiêu đánh bại kiếm phong vũ quán chưởng môn nhân Sơn Bản Nghĩa Thanh. Cái kia bị Sở Thiên may mắn đánh bại mà quay về nước Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Không thể tưởng được lúc trước hành hương giả, nhưng bây giờ đã đi lính cũng đã thành Đông Doanh binh sĩ trong người nổi bật, còn ở nơi này gặp hắn, cái thế giới này thật sự là tiểu a... Sở Thiên âm thầm nghĩ đến.
Sơn Bản Nghĩa Thanh hiển nhiên sẽ không nghĩ tới sẽ ở cảnh bị khu gặp phải Sở Thiên, cho nên không có lưu ý đang quan sát chính mình Sở Thiên, trực tiếp đi đến Đông Doanh trao đổi đoàn bên trong từng cái ôm thành viên, ăn mừng lần nữa thắng lợi.
Cảnh bị khu một cái lãnh đạo đi lặng lẽ đi qua, vỗ Hà Hãn Dũng, thấp giọng nói: “Hãn Dũng, vốn không muốn phiền toái ngươi xuất chiến đấy, hiện tại tình huống này, ngươi không xuất ra mã cũng không được, một giờ sau tự do vật lộn thi đấu, ngươi tới đây áp áp trận.”
Hà Hãn Dũng gật gật đầu, hưng phấn trả lời nói: “Yên tâm đi, ta đã sớm muốn cùng tiểu tử kia hảo hảo đánh một hồi đâu.”
Lãnh đạo thoả mãn gật đầu, lần nữa vỗ vỗ Hà Hãn Dũng bả vai, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Hà Ngạo Vi vỗ vỗ tay, cao hứng nói: “Đại ca, ngươi nhất định phải đánh bại Đông Doanh binh sĩ, để cho bọn họ biết rõ cái gì là quân nhân chân chính.”
Sở Thiên nghe được đi ra, Hà Ngạo Vi mà nói có hơn phân nửa là đúng tự ngươi nói đấy, cô gái nhỏ này thật đúng là ghi hận, đúng lúc này vẫn không quên nhớ cho uy phong mình.
Cao thủ, cao thủ chân chính.
Sở Thiên bỗng nhiên mắt sáng rực lên, ở đằng kia hỏa dần dần rời đi người Nhật Bản bầy ở bên trong, Sở Thiên ánh mắt theo Sơn Bản Nghĩa Thanh trên người chuyển dời đến bên cạnh Đông Doanh một trung niên nhân trên người, người trung niên kia biểu hiện trên mặt lạnh nhạt, đi đường nhẹ nhàng hữu lực, không chút nào thu hút giấu ở hai mươi mấy người Đông Doanh binh sĩ bên trong.
Giấu tài, thâm tàng bất lộ. Sở Thiên chỉ có thể dùng cái từ này để hình dung hắn.
Trung niên nhân tựa hồ cảm thấy Sở Thiên ánh mắt, đột nhiên quay đầu lại, bốn mắt giao tiếp, lẫn nhau đều thấy được bên trong hiện lên mỉm cười.
Cảnh bị khu trong phòng sân huấn luyện lên, trên đài đúng cửa hàng thảm một mảng lớn đất trống, dưới đài chung quanh vây quanh trên trăm số quan binh, cảnh bị khu lãnh đạo cùng Đông Doanh trao đổi đoàn mọi người ngồi ở phía trước nhất, đại gia thần sắc đều lộ ra vài phần khẩn trương cùng hưng phấn.
Quy tắc rất đơn giản, song phương tùy ý thay phiên phái bên trên ba người, từng đôi từng đôi quyết, ai cuối cùng đứng ở trên đài thảm, ai liền cuối cùng lấy được thắng lợi.
Bây giờ đối chiến trên đài.
Một cái thể trạng cực đại Đông Doanh binh sĩ cùng cảnh bị khu Hà Hãn Dũng lẫn nhau nắm tay qua đi, quay người đứng ở hai bên, thần sắc trở nên bắt đầu trang túc mục chú ý.
Cảnh bị khu lãnh đạo bởi vì trước hai trận trận đấu đều thất lợi, cho nên cái này luân phiên tự do vật lộn, vội vàng phái bên trên cảnh bị khu Hà Hãn Dũng lên sân khấu, bọn hắn quá cần một hồi thắng lợi.
Đại chiến hết sức căng thẳng, sân huấn luyện bên trên lập tức an tĩnh lại.
Sở Thiên nhìn thoáng qua cái kia thể trạng cực đại Đông Doanh binh sĩ, Hắc Hùng giống như một thân thô thịt, một chữ xích Hoàng Mi, hai mắt đồng cái chiêng bình thường lớn nhỏ, hai tay cơ bắp cũng là kéo căng như sắt, xem ra là có vài phần bên ngoài sức lực, lập tức Sở Thiên quét hạ Đông Doanh binh sĩ bước chân, mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Hà Hãn Dũng một trận chiến này, thắng.”
Hà Ngạo Vi khóe miệng giương lên, cuối cùng nghe được Sở Thiên lời nói lời hữu ích rồi, dùng vẻ mặt kiêu ngạo nhìn xem Sở Thiên nói: “Đó là đương nhiên, ca ca ta thế nhưng là toàn bộ Nam Kinh quân khu số một số hai mãnh tướng, đến nay còn không ai có thể đánh bại hắn đâu.”
Nhiếp Vô Danh không để ý tới Hà Ngạo Vi lời mà nói..., ngữ khí bình tĩnh cùng Sở Thiên nói: “Bên ngoài sức lực kiên cường, địa bàn trầm ổn chưa đủ, bại.”
Sở Thiên gật gật đầu, khi bọn hắn nói chuyện bên trong, một tiếng còi vang, tràng tử bên trên hai người đã bắt đầu đối chiến rồi.
Ra quyền như gió, vận chân như điện.
Trên trăm số quan binh hưng phấn nhìn xem tràng tử bên trên nhảy lên đối chiến hai người, Sở Thiên bỗng nhiên nhìn thấy, Hà Đại Đảm tại hai cái quan quân cùng đi phía dưới, lặng lẽ tiến nhập sân huấn luyện tử, đứng ở nơi hẻo lánh lẳng lặng nhìn qua đối chiến trên đài, nhìn thấy Sở Thiên phát hiện hắn, mỉm cười, cũng chưa đi tới đây nói cái gì.
Sở Thiên trong lòng minh bạch, Hà Đại Đảm khẳng định nhận được cảnh bị khu binh sĩ thua liền hai trận tin tức, lại biết rõ tự do vật lộn thi đấu ở bên trong, chính mình nhi tử Hà Hãn Dũng hội lên sân khấu, cả hai nguyên nhân thúc đẩy hắn thả tay xuống đầu công tác đến đây đang xem cuộc chiến.
Theo Hà Ngạo Vi hưng phấn kêu sợ hãi, Sở Thiên đem ánh mắt một lần nữa phóng tới trên lôi đài, một lát tầm đó, đối chiến đã chuẩn bị kết thúc rồi, theo Hà Hãn Dũng linh hoạt quay người một cước, chỉ thấy một cước đạp hướng cái kia Đông Doanh binh sĩ mặt, Đông Doanh binh sĩ hai tay giao nhau vừa đỡ, Hà Hãn Dũng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, quay người đổi mặt khác một chân từ dưới hướng lên vung lên, giải khai hắn giao nhau hai tay, bức hắn hướng lui về phía sau một bước, lập tức Hà Hãn Dũng đuổi kịp, nắm tay phải đâm thẳng, một quyền đánh trúng Đông Doanh binh sĩ vai phải bàng, Đông Doanh binh sĩ lập tức liền lùi lại vài bước, tay phải bả vai đã vô lực giơ lên.
Đông Doanh binh sĩ không cam lòng nhận thua, liền đạp vào vài bước, dán tại Hà Hãn Dũng phía trước, tay trái mãnh liệt ra trọng quyền, Hà Hãn Dũng nghiêng đi quả đấm của hắn, đột nhiên bắt lấy Đông Doanh binh sĩ vô lực tay phải, quay người khẽ bóp, chân trái đồng thời quét ra, vừa vặn quét trúng Đông Doanh binh sĩ bắp chân, Đông Doanh binh sĩ một cái trọng tâm bất ổn, hướng bên cạnh té ngã, Hà Hãn Dũng thừa cơ đặt ở trên người của hắn, dùng chân đứng vững phần lưng của hắn, vài giây về sau, Hà Hãn Dũng lập tức buông ra cũng kéo cái này Đông Doanh binh sĩ, hữu hảo nắm chặc tay.
Ai cũng biết, cái này hiệp, Hà Hãn Dũng thắng lợi.
“Cảnh bị khu Hà Hãn Dũng, thắng.” Trọng tài đúng cảnh bị khu người, hưng phấn rống lên: “Cho mời Đông Doanh trao đổi đoàn kế tiếp tuyển thủ.”
Cảnh bị khu quan binh hoan hô lên, đây là hôm nay cảnh bị khu lấy được cái thứ nhất thắng lợi, tới thật sự là thời điểm, hoàn toàn chấn khởi sa sút sĩ khí.
Hà Đại Đảm ở phía xa cũng lộ ra dáng tươi cười, dù sao đúng chính mình nhi tử cho bộ đội trưởng mặt, chính mình làm sao có thể mất hứng?
Hà Ngạo Vi hưng phấn vỗ tay, ánh mắt tại Sở Thiên trên mặt phiêu hốt bất định, cao ngạo nói: “Ta đã nói rồi, ca ca ta chưa từng có thua quá, đây mới là nam nhân, đây mới là quân nhân.”
Sở Thiên cười khổ một hồi, chẳng lẽ mình cũng không phải là người đàn ông rồi hả?
Hà Hãn Dũng động tác gọn gàng mà linh hoạt, làm cho người ta sợ hãi thán phục không thôi, liền Sơn Bản Nghĩa Thanh đều không tự chủ được âm thầm gật đầu.
Sở Thiên thấy rõ ràng Sơn Bản Nghĩa Thanh trung niên nhân bên cạnh ánh mắt bắn ra một đạo Lượng Quang.
Đông Doanh trao đổi đoàn người nhìn nhau nhìn qua, lại trầm thấp câu thông một phen, Sơn Bản Nghĩa Thanh lập tức đứng dậy, như chỉ con báo giống nhau tung người lên m cao đối chiến đài.
Sân huấn luyện bên trên quan sát quan binh yên tĩnh trở lại, nhìn thấy Đông Doanh Mãnh Nhân cùng cảnh bị khu Mãnh Nhân đối chiến, trong nội tâm đều đang mong đợi trận này đặc sắc quyết đấu.
Sở Thiên chứng kiến Sơn Bản Nghĩa Thanh linh hoạt thân thủ, thầm than gần đây một năm thời gian, Sơn Bản Nghĩa Thanh thân thủ lại tinh tiến không ít, liên tục tham gia m chướng ngại vật, súng tự động xạ kích hai trận trận đấu, còn như thế thần thái sáng láng, linh hoạt nhanh nhẹn, xem ra trận này đối chiến, chuyện xấu quá lớn a..., Hà Hãn Dũng cũng không có tuyệt đối phần thắng a...
Sở Thiên đều muốn thay Hà Hãn Dũng lo lắng, đã thấy đến Hà Ngạo Vi chằm chằm vào ánh mắt của mình, hay là không nói lời nào cho thỏa đáng, miễn cho Hà Hãn Dũng thua, Hà Ngạo Vi lại oán trách chính mình mỏ quạ đen rồi.
Hà Hãn Dũng nhìn thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh rốt cục lên đây, trong nội tâm mừng thầm: Rốt cục có thể chiếu cố cái này Đông Doanh Mãnh Nhân rồi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng ở Hà Hãn Dũng trước mặt, có chút cúi đầu cúi đầu, cung kính nói: “Mời các hạ chỉ giáo nhiều hơn.”
Hà Hãn Dũng nhìn thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh như thế hữu lễ, cũng cúi đầu trả lời nói: “Có thể cùng các hạ đối chiến, thật sự vinh hạnh.”
Hai người giúp nhau cười cười, lui về phía sau vài bước, lẫn nhau khí thế dần dần phát ra.
Toàn bộ sân huấn luyện tử lần nữa an tĩnh lại, liền ồn ào Hà Ngạo Vi cũng đình chỉ đối với Sở Thiên miệt thị đả kích, chuyên tâm nhìn xem đối chiến trên đài Hà Hãn Dũng cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Tiếng cười vừa vang lên, Sở Thiên lúc ngẩng đầu lên, hai người đã chiến cùng một chỗ.
Hà Hãn Dũng thân hình tuy nhiên khổng lồ, nhưng là tốc độ rõ ràng so về Sơn Bản Nghĩa Thanh nhanh chút ít, nhất quyền nhất cước nhanh đến phảng phất có thể mau đở ra ảo ảnh bình thường, mà Sơn Bản Nghĩa Thanh có thể là đã tham gia phía trước hai trận trận đấu, thể lực có chỗ tiêu hao, vì vậy áp dụng phòng thủ đấu pháp, linh hoạt trái bày phải chuyển, lại để cho qua Hà Hãn Dũng sắc bén công kích, thỉnh thoảng thò tay đưa chân cho Hà Hãn Dũng gây ra hạ phiền toái, mỗi lần đều là vừa chạm vào tức lui, không cùng Hà Hãn Dũng chính diện ngạnh bính, tại đây tốt đấu pháp xuống, hai người ngươi tới ta đi, đấu hơn ' sau rõ ràng còn không có phân ra thắng bại, lại để cho sân huấn luyện mọi người âm thầm lấy làm kỳ.
Hà Ngạo Vi khẩn trương chằm chằm vào ca ca của mình, chờ mong Hà Hãn Dũng nắm đấm đem giảo hoạt Sơn Bản Nghĩa Thanh một quyền chủy[nện] trên mặt đất.
Thời gian dần trôi qua, Hà Hãn Dũng động tác chậm lại, Sơn Bản Nghĩa Thanh thân hình như trước nhanh chóng, hơn nữa phản kích số lần càng ngày càng nhiều.
Sở Thiên có chút lắc đầu, Sơn Bản Nghĩa Thanh không chỉ có thân thủ hơn người, liên tâm cơ cũng thắng người một bậc a..., biết rõ dùng trông chờ công, dù sao Hà Hãn Dũng tốc độ cao độ cao lực lượng đổi lấy đúng cao tiêu hao, mà Sơn Bản Nghĩa Thanh thân hình linh hoạt, giảm bớt năng lượng tiêu hao, xem ra nếu như giống như... Nữa như vậy phát triển tiếp, Hà Hãn Dũng sớm muộn sẽ bị Sơn Bản Nghĩa Thanh kéo sức cùng lực kiệt, cuối cùng thua trận trận đấu này.
Hà Hãn Dũng cũng thời gian dần trôi qua bất an, luôn luôn đối với thân thủ của mình có lòng tin, còn tưởng rằng dù cho đánh không thắng cái này Đông Doanh cực hạn binh sĩ, tối thiểu có thể đánh cho ngang tay, hiện tại cái này Sơn Bản Nghĩa Thanh so trong tưởng tượng khó chơi, làm không tốt còn có thể thua trận trận đấu này, trận đấu này quan hệ đến cảnh bị khu vinh dự cùng mặt mũi, nếu như ngay cả được xưng cảnh bị khu số một mãnh tướng mình cũng thua, lại còn có ai có thể đi lên đối chiến Sơn Bản Nghĩa Thanh đâu này?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ca ca ngàn vạn không muốn thua a... Hà Ngạo Vi hiển nhiên chứng kiến ca ca của mình dần dần đang ở hạ phong, bắt đầu ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui, vò đầu bứt tai, sốt ruột muốn chết.
Hà Đại Đảm sắc mặt cũng bắt đầu ngưng trọng lên, khác cảnh bị khu quan binh thần sắc cũng càng thêm khẩn trương.
Trên trận, Hà Hãn Dũng đã ở vào phòng thủ trạng thái, Sơn Bản Nghĩa Thanh tức thì bắt đầu chiếm cứ chủ công.
Bỗng nhiên Sơn Bản Nghĩa Thanh thân hình bị Hà Hãn Dũng một cước đá hướng tay đẩy hai bước, thân hình có chút bất ổn, Hà Hãn Dũng trong nội tâm vui vẻ, đuổi kịp chúi xuống thân, quét ra một cước, muốn đem Sơn Bản Nghĩa Thanh làm cho ngược lại.
Sơn Bản Nghĩa Thanh lại như kỳ tích định trụ thân hình rồi, nhẹ nhàng về phía trước nhảy dựng, không có hướng người bình thường phản ứng như vậy hướng lui về phía sau, chỉ thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh nhảy qua Hà Hãn Dũng đè xuống thân thể, quay người hướng về sau một cái cổ tay chặt bổ về phía Hà Hãn Dũng cổ, Hà Hãn Dũng thầm nghĩ không tốt, cổ chẳng qua là nhẹ nhàng lạnh lẽo, nhưng không có trong tưởng tượng chết lặng cùng đau đớn tiến đến, quay đầu lại, xem Sơn Bản Nghĩa Thanh đang đưa tay đặt ở trên cổ mình, lập tức buông ra, lui về phía sau vài bước, cung kính nói: “Đa tạ rồi.”
Hà Hãn Dũng biết mình thua, trong nội tâm có quá nhiều uể oải, cũng rất thành thật nói: “Ngươi so với ta mạnh hơn hung hãn, ta thua.”
Đông Doanh trao đổi đoàn lại bắt đầu hoan hô lên, giúp nhau đối với cười chúc mừng.
Cảnh bị khu quan binh một mảnh yên tĩnh, mấy cái lãnh đạo lần nữa mang theo nụ cười không tự nhiên chúc mừng Đông Doanh trao đổi đoàn, mặc dù nói đúng bên trong trao đổi thiết tha, nhưng chỉ cần đúng trận đấu, ai cũng hi vọng có thể lấy được cuối cùng thắng lợi.
Hà Hãn Dũng lắc đầu, đi từ từ xuống đài đến, Hà Ngạo Vi trên mặt thậm chí có nước mắt, không thể đánh bại ca ca vậy mà thua, cũng là thua trận nàng trong suy nghĩ kiêu ngạo cùng tự hào.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác được cô gái nhỏ này có vài phần đáng yêu, tỉ lệ tính làm so về Tiêu Tư Nhu đến trả hơn hẳn một bậc.
“Đông Doanh trao đổi đoàn Sơn Bản Nghĩa Thanh, thắng.” Trọng tài mặc dù là cảnh bị khu người, nhưng biết rõ dĩ nhiên là trận đấu muốn tuân thủ quy củ, bất đắc dĩ nói: “Cảnh bị khu kế tiếp tuyển thủ.”
Kế tiếp tuyển thủ nên ai bên trên đâu này? Cảnh bị khu lãnh đạo căn bản không có nghĩ tới vấn đề này, bởi vì bọn họ cảm thấy Hà Hãn Dũng sẽ không thua mất trận đấu, cho nên hiện tại bị Sơn Bản Nghĩa Thanh thắng, vậy mà nhớ không nổi cai phái ai đi lên đối chiến, rơi vào đường cùng, đành phải lại để cho trọng tài nghỉ ngơi mười lăm phút, đẹp kỳ danh viết lại để cho Đông Doanh tuyển thủ hơi chút nghỉ ngơi, thực tế thì là tìm kiếm cảnh bị khu có thể chiến tuyển thủ lên sân khấu.
Hà Đại Đảm cũng cười khổ một cái, còn có thể phái ai lên sân khấu đâu này? Liền Hà Hãn Dũng đều thua, ai có thể đánh bại cái này Đông Doanh mãnh tướng đâu này?
Hà Đại Đảm bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, hắn nhớ tới một người, phải nói, nhìn hắn đã đến một người.
[/hide]