Ánh mắt Sở Thiên lập tức bị thu hút, bởi vì người bước lên sàn đấu không phải ai khác mà chín là người trung niên Đông Doanh kia.
Sở Thiên thấy thân hình chớp động của anh ta, trong lòng khẽ động, đây dường như là thân pháp trong "Ninja" Nhật Bản. Thảo nào khí thế trên người lúc có lúc không, lay động bất định.
Các quan binh khu cảnh bị không khỏi thầm thán phục, trong đoàn giao lưu Đông Doanh lại thật sự có ngọa hổ tang long, thực lực hùng hậu. Nhìn người trung niên Đông Doanh này thân thủ linh hoạt, nhanh nhẹn như vậy, động tác lại dứt khoát, linh hoạt như thế cũng không phải là thiện chủ, mọi người lập tực trở nên hưng phấn, muốn biết Nhiếp Vô Danh và người trung niên này ai lợi hại hơn. Nếu không phải lãnh đạo cũng ở sân đấu họ sớm đã xúi giục khai chiến rồi.
Người trung niên Đông Doanh lên đến đài thi đấu, bước đến bên cạnh Sơn Bản Nghĩa Thanh, vỗ vỗ vai hắn, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Sơn Bản Quân vất vả rồi, trận tiếp theo để tôi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh rất tôn kính với người trung niên này, nghe thấy lời hắn ta, lập tức cung kính nói:
- Làm phiền Anh Danh Thần Vũ Quân rồi.
Thái độ của Sơn Bản Nghĩa Thanh rất cung kính, dù là ai nhìn thấy thái độ cung kính của anh ta như vậy đều khó mà tin anh ta lại là pháp sư hành hương trăm dặm khiêu chiến năm đó, một chiêu đánh bại võ sĩ Đông Doanh Vạn Kiếm Phong.
Anh Danh Thần Vũ? Anh Danh Thần Vũ? Sao lại có cái tên kì cục như vậy? Quan binh khu cảnh bị đầu tiên sững sờ rồi lập tức cố nén cười, làm bụng đau muốn chết. Nếu mà cười thì thật sự rất bất lịch sự. Cha mẹ người trung niên Đông Doanh thật dám đặt tên, không những muốn anh minh mà còn muốn thần võ.
Anh Danh Thần Vũ khẽ gật đầu, Sơn Bản Nghĩa Thanh vừa quay người rời đi thì một âm nhàn nhạt truyền tới:
- Nếu Thần Vũ Quân lên sàn đấu, vậy trận này để tôi lên.
Hà Ngạo Vi nghe thấy âm thanh này lập tức bắt đầu tức giận, hận một nỗi lần trước không cho hắn hai bạt tai vào miệng, tên này chỉ làm người ta thấy phiền phức. Người bên cạnh mình thắng trận vừa rồi thì liền tưởng rằng mình cũng là thiên hạ vô định, muốn lên khoe khoang, cũng không xem đây là lúc nào thời khắc nào rồi còn tự cảm thấy hài lòng. Thực sự nghĩ không ra sao lại có loại người tự cao tự đại như vậy trên đời.
Người trên sân huấn luyện đều hơi sững người, lập tức nhìn về nơi âm thanh phát ra chỉ là nhìn thấy một tiểu tử trẻ tuẩn đang chậm chạp bước về phía sàn đầu, đúng vậy, là đi bộ lên, không phải là Nhiếp Vô Danh. Động tác lên sàn đấu đầy hoa lệ của Sơn Bản Nghĩa Thanh cùng Anh Danh Thần Vũ ngay cả một bậc thang cũng không bước lên mà tên này chỉ bước từng bước một lên đài thi đấu.
Nhiếp Vô Danh thấy Sở Thiên chậm rãi bước lên, nhẹ nhàng gật đầu, rồi lập tức rời sân đấu. Anh ta biết thực lực của Anh Danh Thần Vũ còn hơn cả mình, Sở Thiên không muốn mình bị thua trước mặt mọi người vì vậy mới cướp trận đại chiến này.
Trọng tài thấy Sở Thiên bước lên, đầu tiên sững sờ rồi lập tức thấy Nhiếp Vô Danh đi xuống lại càng ngạc nhiên, lẽ nào thực sự để cậu thanh niên trẻ này đối phó với Anh Danh Thần Vũ lợi hại hơn cả Sơn Bản Nghĩa Thanh sao?
Trọng tài không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn lãnh đạo đang ngồi dưới khán đài, lãnh đạo ngồi ở dưới khán đài cũng không biết phải làm gì. Tất cả chỉ nhìn chằm chằm vào người lãnh đạo trực tiếp Hà Đại Đảm. Hà Đại Đảm dù không biết thân thủ Sở Thiên thế nào, nhưng biết Sở Thiên là người làm việc có chừng mực, thế là gật đầu, nhàn nhạt nói:
- Vậy để cậu ấy lên đi, anh hùng xuất thiếu niên.
Mấy vị lãnh đạo ngồi ở khán đài thấy Hà Đại Đảm nói vậy liền phất phất tay về hướng trọng tài. Trọng trài chỉ đành chấp nhận tên tiểu tốt vô danh lên thay thế Nhiếp Vô Danh thân thủ trác tuyệt thi đấu.
Quan binh khu cảnh bị trong lòng có vài phần không thoảng mái, cứ tưởng rằng có thể thấy Nhiếp Vô Danh cùng "Anh Danh Thần Vũ" sẽ cho mọi người chiêm ngưỡng một trận đấu kinh người, giờ lại là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì lên sân đấu, tất cả đều lén lắc đầu, trận đấu này không có hi vọng gì rồi.
Sở Thiên bước lên đài thi đấu, quay người nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đang đánh giá mình, sờ sờ cái mũi, cười cười nói:
- Sơn Bản Quân, vừa mới từ biệt ở Thiên Pháp tự mà giờ đã gần gần một năm rồi, xem ra anh vẫn vậy.
- Sở Thiên? Cậu là Sở Thiên?
Sơn Bản Nghĩa Thanh cuối cùng cũng nhận ra cậu thanh niên này là Sở Thiên, hắn kinh ngạc, rồi lập tức than một tiếng:
- Trận đấu ở Thiên Pháp tự Sơn Bản Nghĩa Thanh thua tâm phục khẩu phục, một năm nay luôn phấn đấu luyện võ, vốn muốn có cơ hội đấu với Sở Quân một trận nữa, nhưng tiếc rằng hôm nay Sơn Bản Nghĩa Thanh thành thua, không có cơ hội đối diện cùng đối chiến với Sở Thiên, hi vọng sau này sẽ có duyên.
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Được, tôi nhất định sẽ đợi Sơn Bản Quân.
Rồi Sở Thiên lập tức quay lại đối diện với Anh Danh Thần Vũ, lạnh nhạt nói:
- Tôi vẫn luôn muốn được gặp Ninja cao siêu của Đông Danh, không ngờ hôm nay lại có cơ hội được gặp ở đây.
Sơn Bản Nghĩa Thanh biết đây không còn là sân khấu của mình nữa, hơi cúi đầu cung kính với hai người rồi từ từ đi xuống.
- Cậu có thể nhìn ra thân pháp lên đài vừa rồi của tôi?
Anh Danh Thần Vũ trong lòng thầm kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn không có gì thay đổi, bình tĩnh nói:
- Không ngờ cậu tuổi còn trẻ mà có thể có kiến thức và tài nghệ như vậy, thật sự vượt quá sự dự liệu của tôi.
Cuộc đối thoại trên sàn đấu của hai người, tất cả mọi người ở khán đài đều nghe rất rõ. Hà Ngạo Vi vốn vì ghét Sở Thiên, không có chút hứng thú xem trận đấu ở trên sàn đấu nhưng nghe thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh tự nhận một năm trước đã từng thua Sở Thiên, trong lòng cô ta rất ngạc nhiên, lẽ nào tên tiểu tử này thật sự lại có khả năng như vậy, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một cao thủ võ lâm? Người ta lên sàn đấu thì toàn nhảy một bước là lên tới nơi, đằng này Sở Thiên lại đi từng bước từng bước một lên, không hề hành vân lưu thủy giống cao thủ. Rồi cô lại lập tức nghe thấy Anh Danh Thần Vũ khen Sơ Thiên nhìn ra hắn là Ninja trong lòng lại càng kinh ngạc, con mắt không khỏi nhìn lên sàn đấu, xem kẻ tự cho mình là đúng như Sở Thiên sẽ có biểu hiện kinh người gì.
Ai mà biết, câu mà Sở Thiên than lại làm tất cả mọi người chỉ cười khổ không thôi.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, thành thật nói:
- Thật ra, trận này tôi cũng không nắm chắc bất cứ điều gì.
Theo truyền thuyết, cái Ninja kia là một cách có thể làm thân hình của mình đột nhiên mất đi trước mắt đối thủ, để học được võ công thần bí này phải đoạn tuyệt tất cả, để mình hoàn toàn kính dâng cho Ninja, vượt qua quá trình khó khăn gian khổ, thậm chí rất ít người có thể chịu đựng được, chỉ tính trong võ lâm Đông Doanh có thể là Ninja tinh thông Ninjutsu và thường cũng bị coi là nhân vật thần bí quỷ quái.
Sở Thiên biết, Anh Danh Thần Vũ trước mắt mình không thể dùng từ "thành thạo" để hình dùng nên dùng từ "tinh thông" để đối diện với người như thế này, Sở Thiên thực sự không có gì nắm chắc sẽ thắng anh ta.
- Không chắc vậy mà cậu vẫn lên ứng chiến?
Anh Danh Thần Vũ lẳng lặng nhìn cậu thanh niên thành thật này, ánh mắt không ngạc nhiên cũng chẳng vui vẻ gì.
Sở Thiên khẽ thở dài, lạnh nhạt nói:
- Không nắm chắc lại không đi làm vậy sẽ rất tiếc nuối vì vậy rất nhiều việc dù không có một phần chắc chắn tôi vẫn sẽ phải thử xem sao.
Hà Ngạo Vi vừa thấy hứng thú thì ngay lập tức lại bị Sở Thiên làm cho tiêu tan không còn chút hứng thú gì, tên khốn kiếp này không nắm chắc còn lên sàn đấu làm gì chứ? Phần thắng của Nhiếp Vô Danh ít cũng cao hơn một nửa, tên khốn kiếp này lại nhất định muốn làm to lên. Hà Ngạo Vi càng nghĩ càng tức, bàn tay ngọc ngà hung hăng dùng lực bóp chặt bàn tay Hà Hãn Dũng. Thân thể Hà Hãn Dũng cao lớn như vẫn cũng cảm thấy đau đớn, quay đầu nhìn Hà Ngạo Vi, liền thấy sắc mặt căm tức của em gái mình vội vàng thấp giọng nói:
- Anh không phải Sở Thiên, đừng mạnh tay như vậy với anh chứ.
Hà Ngạo Vi thấy vẻ đau đớn của anh trai biết là mình đã không cẩn thận trút cơn tức giận lên người anh trai, vội vàng thè lười rồi buông tay ra.
Hà Hãn Dũng mỉm cười, thấp giọng:
- Yên tâm đi, Thiếu soái không phải thùng cơm, không phải người không có năng lực, thân thủ của anh ta lại càng hơn người.
Hà Ngạo Vi kinh thường nhìn Sở Thiên đang ở trên sàn đấu, cong miệng lên lạnh lùng nói:
- Thân thủ hơn người?Em lại nhìn không ra, ngay cả lên sàn đấu cũng phải bước từng bước bước lên bậc thang mấy chục năm không dùng mà dù chỉ là binh sĩ khu cảnh bị bình thường cũng đủ sức để nhảy lên.
Nhiếp Vô Danh nghe thấy lời Hà Ngạo Vi nói, không hề có biểu hiện gì chỉ thốt ra mấy chữ:
- Giữ lại một phần sức lực.
Trên sàn thi đấu.
Sở Thiên cùng Anh Danh Thần Vũ hai người lẳng lặng đứng đối diện nhau, hoàn toàn không nhìn hơn mấy trăm người đang tồn tại ở dưới khán đài, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Hai mắt của Anh Danh Thần Vũ không hề mang vẻ bức ép người khác mà lại bình thản, lẳng lặng nhìn Sở Thiên.
Dù Sở Thiên nhìn không ra nội tâm của Anh Danh Thần Vũ nhưng lại nhìn ra vẻ cô đơn tĩnh mịch của anh ta, anh ta dường như đã để mình ngăn cách hoàn toàn với thế giới hồng trần bên ngoài, không có buồn vui, có phải vì luyện "Ninja", tháng ngày gian khổ dài đằng đẵng đã làm tiêu mòn sự sắc xảo của anh ta? Hay là vì đã sớm đã học được cách làm tiêu mòn sự sắc xảo trước mặt người khác.
Hơn một trăm quan binh đang xem trận đấu, bao gồm cả Hà Đại Đảm đều cảm thấy một hồi khí bức người tràn ngập ra, đây chính là khí thế.
Sở Thiên đối mặt với đối thủ như Anh Danh Thần Vũ, nhất định phải thả lỏng mình, vì vậy tinh thần luôn giữ trong cảnh không người không ta, bỏ qua sự thắng bại, viên mãn mà linh thông, không có chướng ngại.
Anh Danh Thần Vũ gật đầu khen ngợi, đột nhiên bay lên trời nhanh chóng, ác liệt nhảy về hướng đỉnh đầu Sở Thiên. Hai chân hướng về đỉnh đầu Sở Thiên mà đạp thẳng xuống, phân thân kì dị lạ thường nhưng lại làm người ta tìm không ra có gì không đúng. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tư thế công kích như vậy không những làm các quan binh đang xem trận đấu cảm thấy rất phi thường mà ngay cả Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh cũng hơi kinh ngạc.
Sở Thiên cảm thấy toàn thân bị khí lực của Anh Danh Thần Vũ khóa lại, bình tĩnh cười, khí quan toàn thân đồng thời vây lấy hắn làm trung tâm bộc phát ra tứ phía, bỗng thấy toàn thân chợt nhẹ nhàng thoát khỏi nội lực của Anh Danh Thần Vũ, cũng thuận thế vận chân khí. Nhảy thoát khỏi nội lực của Anh Danh Thần Vũ, tránh sang một bên chỉ trong gang tấc trước đòn tấn công đúng với thực tế không thể đoán trước được.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thầm kinh ngạc, như vậy mà Sở Thiên cũng có thể dễ dàng thoát khỏi đòn tấn công của Anh Danh Thần Vũ, không biết so với khi ở Thiên Pháp tự thì thân thủ tiến bộ bao nhiêu. Tên tiểu tử này có phải người không đây?
Anh Danh Thần Vũ khẽ thở dài nói:
- Thật là hiếm thấy.
Anh Danh Thần Vũ vừa than vừa mượn phương hướng Sở Thiên phá vỡ nội lực của hắn giống như một chiếc lá đang rơi theo làn điệu của gió, giống như cái bóng đang đuổi theo Sở Thiên, không cho Sở Thiên dưới làn gió có cơ hội hít thở hay san bằng tỉ số.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, nhảy ra vài bước, định tránh khỏi thế công ác liệt của Anh Danh Thần Vũ.
Ai biết đươc, Anh Danh Thần Vũ trong lúc tốc độ nhanh như vậy vẫn có thể quay thân, chuyển đổi phương hướng. Cánh tay tụ đầy chân khí, giống như sát thép vọt về hướng Sở Thiên, một lát sau đã tới trước mặt Sở Thiên.
Khu cảnh bị còn có Hà Ngạo Vi bắt đầu lo lắng cho Sở Thiên, không biết cậu ta có thể tránh cú công kính của Anh Danh Thần Vũ một lần nữa không, dù sao Sở Thiên vẫn là đại diện cho khu cảnh bị thi đấu.
Anh Danh Thần Vũ thế tới hung mãnh, hùng hổ dọa người. Sở Thiên quyết định lấy công làm thủ nếu không sẽ bị Anh Danh Thần Vũ cuốn lấy cho đến khi sức cùng lực kiệt, không đánh mà tự bại.
Sở Thiên hơi nghiêng người, thân thể cấp tốc xoay 45 độ, hai tay huyễn hóa ra vô số chưởng ảnh, tinh thần cùng kết hợp với mỗi quyền ảnh, hợp thành một thể thiên biến vạn hóa.
Hà Ngạo Vi giờ mới biết Sở Thiên tự cho mình là đúng, tự cao tự đại kia cũng có bản lĩnh của mình. Thân thủ như thế này thì còn cao hơn anh cô mấy lần.
Hơn trăm quan binh xem trận đấu nếu không phải tự nhéo mình cảm thấy đau thì có lẽ họ vẫn còn tưởng như đang xem phim "Truyền thuyết Lý Tử Long" vậy.
Trong lòng Hà Đại Đảm khẽ thở dài:
Loại người như Sở Thiên nếu không thể lôi kéo hắn làm việc cho mình thì làm bạn với hắn cũng tốt.
Giả trưởng chưởng pháp lấy công làm thủ của Sở Thiên nhất thời làm Anh Danh Thần Vũ không có cách nào tiếp cận thân hình biến hóa của hắn. Thân hình của Anh Danh Thần Vũ dừng một chút, hai tay vận khí, rồi lập tức tiếp cận Sở Thiên.
Sở Thiên cười nhạt, đạp hai bước, đồng thời một quyềntấn công đầy mãnh liệt tới trước mặt Anh Danh Thần Vũ.
Hai mắt Anh Danh Thần Vũ đột nhiên chớp lên, anh ta nhảy lên một bước. Hai tay giữ phía trước nghênh tiếp một quyền toàn lực của Sở Thiên.
Bang!
Thời gian dường như dừng lại, lại một lần nữa yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng đồng hồ kêu "tích ta tích tắc".
Khí thế ngạnh bính làm các quan binh xem trận đấu trong lòng chấn động, cảm thấy vô cùng khó thở. Hà Ngạo Vi lại nắm chặt cánh tay cường tráng của anh trai mình Hà Hãn Dũng, mắt lén nhìn Sở Thiên đang thi đấu. Bỗng cô phát hiện nếu như Sở Thiên không tự cao tự đại như vậy, thì dường như không hề đáng ghét, thậm chí còn có chút mùi vị đàn ông.
Anh Danh Thần Vũ ứng quyền lộn một vòng, rơi xuống cách Sở Thiên 3m. Đây là ngạnh bính không hề hoa giả. Sở Thiên cùng Anh Danh Thần Vũ đều cảm thấy khí huyết ở ngực sôi trào, vội vàng vận chân khí trong cơ thể mới có thể từ từ bình thường trở lại.
Anh Danh Thần Vũ không tấn công lần nữa ngay lập tức nhìn Sở Thiên, thở dài một tiếng:
- Kỳ tài.
Lúc Anh Danh Thần Vũ dùng ánh mắt, xa hơn so với lúc dùng đầu lưỡi vì hắn cũng hiểu, quan sát nhiều có thể làm con người tăng thêm trí tuệ, nói nhiều lại chỉ có thể làm người gia tăng tai họa.
Anh Danh Thần Vũ thật sự nghĩ không ra thân thủ như vậy của Sở Thiên làm sao có thể luyện được, Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng cười khổ ở dưới khán đài, anh ta cũng biết thân thủ của Sở Thiên nếu không phải dùng thời gian luyện thành thì chính là trời sinh kì tài võ học.
Anh Danh Thần Vũ học võ lúc 6 tuổi, đến bây giờ đã hơn 31 năm. Trong 31 năm này, bất luận mưa to gió lớn, nóng bức hay giá lạnh, việc tập võ của cũng anh ta chưa bao giờ gián đoạn, bao nhiêu tia nắng ban mai của ngày đông chém giết từng chiêu từng thức trong đống tuyết, bao nhiêu buổi tối mùa hè chạy trong rừng núi. Có thể nói, mồ hôi của anh ta đã ngấm đầy vào mỗi tấc đất gần nơi anh ta sống, anh ta mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Vì tự tin về thân thủ của mình sau quãng thời gian gian khổ tập luyện, Anh Danh Thần Vũ mới ra sức vì đất nước trở thành giáo quan của đội đặc chủng tinh anh Đông Doanh Quốc, đồng thời lần này đi theo đoàn giao lưu Đông Doanh đến Thiên Triều.
Sở Thiên linh hợp với ánh sáng đèn, tiến vào cảnh giới lạnh nhạt phiêu dạt, không thắng cũng không thua chỉ có thể toàn lực ứng phó.
- Ra tay đi.
Sở Thiên lạnh lùng nói, ngữ khí bình tĩnh thấu triệt tâm của mỗi người.
[hide]
... Sở Thiên con mắt lập tức bị hấp dẫn ở, bởi vì lên đài không phải người khác, đúng là cái kia Đông Doanh trung niên nhân.
Sở Thiên nhìn thấy hắn chớp động thân hình, trong nội tâm hơi động một chút, cái này tựa hồ là Nhật Bổn ‘nhẫn thuật (Ninja)’ trong thân pháp, trách không được khí thế trên người như có như không, phiêu hốt bất định.
Cảnh bị khu bọn quan binh không khỏi âm thầm sợ hãi thán phục, cái này Đông Doanh trao đổi đoàn bên trong thật đúng là tàng long ngọa hổ, thực lực hùng hậu, xem cái này Đông Doanh trung niên nhân, thân thủ linh hoạt như thế nhanh nhẹn, động tác như thế gọn gàng mà linh hoạt, cũng không phải cái thiện chủ, lập tức đại gia lại bắt đầu trở nên hưng phấn lên, muốn biết Nhiếp Vô Danh cùng cái này Đông Doanh trung niên nhân ai hơn lợi hại điểm, nếu như không phải lãnh đạo ở đây, bọn hắn đã sớm giựt giây khai chiến.
Đông Doanh trung niên nhân lên tới đối chiến trên đài, đi đến Sơn Bản Nghĩa Thanh bên cạnh, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Sơn Bản Quân, khổ cực, tiếp theo chiến, ta đến.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh đối với cái này Đông Doanh trung niên nhân rất là tôn kính, nghe được hắn mà nói, lập tức cung kính nói: “Phiền toái Anh Danh Thần Vũ quân rồi.” Sơn Bản Nghĩa Thanh thái độ vô cùng cung kính, vô luận ai trông thấy hắn loại này cung kính thái độ, đều rất khó tin tưởng hắn chính là năm đó hành hương trăm dặm, khiêu chiến Thiên Pháp tự, một chiêu đánh bại Vạn Kiếm Phong Đông Doanh võ sĩ.
Anh Danh Thần Vũ? Sáng suốt thần võ? Tại sao có thể có như vậy tên kỳ cục đâu này? Cảnh bị khu quan binh vốn là sững sờ, lập tức cố nén cười ý, lại để cho đau đớn tại trong bụng cuồn cuộn, dù sao bật cười thật là không lễ phép đấy, cái này Đông Doanh trung niên nhân cha mẹ thật đúng là dám đặt tên chữ, không chỉ có muốn sáng suốt, còn muốn thần võ..
Anh Danh Thần Vũ khẽ gật đầu, Sơn Bản Nghĩa Thanh đang muốn quay người rời đi, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến: “Vậy mà thần võ quân thượng trận rồi, như vậy, trận này theo ta đến đây đi.”
Hà Ngạo Vi nghe được cái thanh âm này, liền phẫn nộ theo sinh lòng, hận không thể lần trước chưởng hắn hai cái vả vào mồm, thằng này luôn làm cho lòng người phiền, người bên cạnh mình thắng một hiệp, liền cho là mình cũng vô địch thiên hạ, đều muốn đi lên khoe khoang một phen, cũng không nhìn một chút là lúc nào, thời khắc mấu chốt, vẫn còn tự mình cảm giác hài lòng, thật sự không nghĩ ra trên thế giới tại sao có thể có như vậy tự đại người.
Sân huấn luyện người trên đều hơi sững sờ, lập tức hướng thanh âm nơi phát ra chỗ nhìn lại, chỉ là thấy đến một cái tuổi còn trẻ tiểu tử đang chậm rãi hướng đối chiến trên đài đi đến, đúng, đúng đi lên đấy, không có Nhiếp Vô Danh, Sơn Bản Nghĩa Thanh cùng Anh Danh Thần Vũ cái loại này hoa lệ lên đài động tác, liền một cái bậc thang đều không có nhảy lên, cứ như vậy từng bước một tiêu sái đi lên.
Nhiếp Vô Danh nhìn thấy Sở Thiên chậm rãi đi lên, nhẹ nhàng gật đầu, lập tức chợt hiện rơi xuống đối chiến đài, hắn biết rõ Anh Danh Thần Vũ thực lực khả năng trên mình, Sở Thiên không muốn chính mình ở trước mặt mọi người bị thua, cho nên cướp cái này nhất đại chiến.
Trọng tài nhìn thấy Sở Thiên đi lên, vốn là sững sờ, lập tức nhìn thấy Nhiếp Vô Danh xuống dưới, lại là cả kinh, chẳng lẽ thật muốn lại để cho cái tuổi này nhẹ nhàng tiểu tử đối phó so Sơn Bản Nghĩa Thanh còn lợi hại hơn Anh Danh Thần Vũ?
Trọng tài cầm bất định chủ ý, chỉ có thể nhìn dưới đài lãnh đạo, dưới đài lãnh đạo cũng không biết làm sao, tất cả đều nhìn xem người lãnh đạo trực tiếp Hà Đại Đảm, Hà Đại Đảm tuy nhiên không biết Sở Thiên thân thủ như thế nào, nhưng biết rõ Sở Thiên là làm sự tình có chừng mực người, vì vậy gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Để cho hắn lên đi, thiếu niên ra anh hùng.”
Dưới đài mấy cái lãnh đạo nhìn thấy Hà Đại Đảm đều đã nói như vậy, liền hướng trọng tài phất phất tay, tỏ vẻ đồng ý, trọng tài đành phải tiếp nhận cái này vô danh tiểu tốt thay thế thân thủ trác tuyệt Nhiếp Vô Danh xuất chiến.
Cảnh bị khu quan binh trong nội tâm có vài tia không thoải mái, vốn cho là có thể nhìn thấy Nhiếp Vô Danh cùng ‘sáng suốt thần võ’ kinh người một trận chiến, nhưng bây giờ là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng lên sân khấu, đều âm thầm lắc đầu, trận chiến này không có gì hi vọng.
Sở Thiên đi đến đối chiến đài, quay người nhìn xem đang đánh giá chính mình Sơn Bản Nghĩa Thanh, sờ sờ cái mũi, cười cười nói: “Sơn Bản Quân, Thiên Pháp tự từ biệt, đã gần năm, thần thái vẫn như cũ a...”
“Sở Thiên? Ngươi là Sở Thiên?” Sơn Bản Nghĩa Thanh rốt cục nhận ra cái này lắc lư du người trẻ tuổi đúng Sở Thiên, kinh ngạc đứng lên, lập tức thở dài một tiếng: “Thiên Pháp tự một trận chiến, Sơn Bản Nghĩa Thanh thua tâm phục khẩu phục, một năm nay hăng hái tập võ, vốn định có cơ hội lại cùng Sở quân một trận chiến, đáng tiếc, hôm nay Sơn Bản Nghĩa Thanh lần nữa bị thua, không có cơ hội cùng mặt cùng Sở quân đối chiến, hi vọng ngày sau có thể hữu duyên thiết tha.”
Sở Thiên gật gật đầu, mỉm cười: “Tốt, nhất định xin đợi Sơn Bản Quân.” Lập tức đối mặt Anh Danh Thần Vũ, nhàn nhạt nói: “Vẫn muốn mở mang kiến thức Đông Doanh cao siêu” Nhẫn thuật (Ninja) “, không nghĩ tới hôm nay có cơ hội gặp được.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh biết rõ sân khấu không phải là của mình rồi, cung kính đối với hai người có chút cúi đầu, sau đó thời gian dần qua xuống đài.
“Ngươi lại có thể nhìn ra ta vừa rồi lên đài thân pháp?” Anh Danh Thần Vũ trong nội tâm âm thầm cả kinh, nhưng sắc mặt còn không có biến hóa, bình tĩnh nói: “Không thể tưởng được ngươi tuổi còn trẻ, thậm chí có như thế kiến thức cùng tạo nghệ, thật sự vượt quá ta sở ý liệu.”
Trên đài hai người đối thoại, dưới đài tất cả mọi người nghe được rất rõ ràng, Hà Ngạo Vi vốn bởi vì chán ghét Sở Thiên, không có gì hứng thú trên khán đài đối chiến rồi, nhưng nghe đến Sơn Bản Nghĩa Thanh tự nhận một năm trước đã bại bởi Sở Thiên, hắn trong lòng vẫn là lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự có như vậy hai tiểu tử? Thế nhưng là thấy thế nào cũng không giống là cái gì che dấu võ lâm cao thủ à? Nhân gia bên trên đối chiến đài đều là nhảy lên, mà Sở Thiên nhưng là từng bước một đi lên đấy, hoàn toàn không có cao thủ nước chảy mây trôi. Lập tức nghe được Anh Danh Thần Vũ khen ngợi Sở Thiên nhìn ra hắn ‘nhẫn thuật (Ninja)’, trong nội tâm lại lần nữa rung động, con mắt không khỏi lại bắt đầu ngắm lấy đối chiến đài, nhìn xem tự cho là đúng Sở Thiên có thể có cái gì biểu hiện kinh người.
Ai biết, Sở Thiên than ra một câu lại để cho tất cả mọi người cười khổ không thôi mà nói.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, thành thật nói: “Kỳ thật, một trận chiến này, ta không có gì nắm chắc.”
Theo cố lão tương truyền, cái kia “Nhẫn thuật (Ninja)” chính là một loại có thể làm cho thân hình của mình tại địch nhân trước mặt đột nhiên biến mất phương pháp, phải học được loại này thần bí võ công, chính là đoạn tuyệt , đem chính mình hoàn toàn kính dâng là “Nhẫn thuật (Ninja)” chi nghi thức tế lễ, quá trình của nó chi vượt mọi khó khăn gian khổ, thẳng không thuộc mình có khả năng chịu được, này đây cho dù tại Đông Doanh trong chốn võ lâm, có thể thông nhẫn thuật (Ninja) “Ninja”, bình thường cũng đều là bị coi là ma quỷ nhân vật thần bí.
Sở Thiên biết, trước mắt Anh Danh Thần Vũ đã không thể dùng ‘thông hiểu’ đến trình bày rồi, có lẽ dùng ‘tinh thông’, đối mặt một người như vậy, Sở Thiên xác thực không có gì nắm chắc thắng hắn.
“Không có nắm chắc, vậy ngươi trả hết đến ứng chiến?” Anh Danh Thần Vũ lẳng lặng nhìn cái này thành thật người trẻ tuổi, ánh mắt vô kinh vô hỉ.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, nhàn nhạt nói: “Không có nắm chắc sẽ không đi làm, sẽ có quá nhiều tiếc nuối, cho nên rất nhiều chuyện, dù là không có một phần nắm chắc, tổng hay là muốn thử xem đấy.”
Hà Ngạo Vi vừa mới nhắc tới hứng thú lập tức bị Sở Thiên tiêu hao hầu như không còn, cái này tên khốn khiếp, không có gì nắm chắc trả hết cái gì trận? Nhiếp Vô Danh phần thắng tối thiểu cao hơn một nửa, cái này tên khốn khiếp hết lần này tới lần khác muốn trộn lẫn, Hà Ngạo Vi càng nghĩ càng giận, cầm chặt Hà Hãn Dũng cánh tay bàn tay như ngọc trắng hung hăng dùng lực, Hà Hãn Dũng như vậy thân thể cao lớn đều cảm giác được đau nhức đau, quay đầu nhìn xem Hà Ngạo Vi, nhìn thấy muội muội căm tức thần sắc, bề bộn thấp giọng nói: “Ta không phải Sở Thiên, không nên lớn như vậy lực bóp ta.”
Hà Ngạo Vi nhìn thấy ca ca thần sắc thống khổ, biết mình căm tức không cẩn thận chuyển dời đến trên người hắn, bề bộn le lưỡi, vội vàng buông tay.
Hà Hãn Dũng mỉm cười, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, Thiếu soái không phải thùng cơm, không phải người vô năng, thân thủ càng là hơn người.”
Hà Ngạo Vi khinh thường nhìn xem trên đài Sở Thiên, cong lên vả vào mồm, lạnh lùng nói: “Thân thủ hơn người? Ta ngược lại nhìn không ra, kết nối với đối chiến đài đều đi vài thập niên không cần bậc thang, cho dù là cảnh bị khu binh lính bình thường đều có thể nhảy lên.”
Nhiếp Vô Danh nghe được Hà Ngạo Vi lời mà nói..., không chút biểu tình nhổ ra mấy chữ: “Giữ lại một phần khí lực.”
Đối chiến trên đài.
Sở Thiên cùng Anh Danh Thần Vũ lẳng lặng đối lập lấy, hoàn toàn không thấy dưới đài hơn trăm người tồn tại, trong mắt bọn họ, chỉ có đối phương.
Anh Danh Thần Vũ một đôi con ngươi, cũng không có mang theo bức người mũi nhọn, mà là bình thản đấy, lẳng lặng dừng ở Sở Thiên.
Sở Thiên tuy nhiên nhìn không thấy Anh Danh Thần Vũ nội tâm, cũng đã nhìn ra hắn cô độc cùng cô đơn lạnh lẽo, hắn phảng phất đã đem chính mình hoàn toàn ngăn cách hồng trần bên ngoài, không có sung sướng, không có hưởng thụ, đúng không phải là bởi vì luyện tập ‘nhẫn thuật (Ninja)’ cái kia dài dằng dặc gian khổ tuế nguyệt, đã đem phong mang của hắn qua đi? Hay là bởi vì hắn sớm đã học được tại mặt người trước đem mũi nhọn trốn đi?.
Hơn trăm quan sát hai nước quan binh, kể cả Hà Đại Đảm đều cảm giác được trên đài một hồi bức người khí tức tràn ngập ra đến, cái này là khí thế.
Sở Thiên biết đối mặt Anh Danh Thần Vũ đối thủ như vậy, phải buông ra chính mình, cho nên tinh thần một mực bảo trì tại vô ngã không có hắn chí cảnh, đưa thắng bại tại ngoài suy xét, viên mãn hơn nữa linh thông, không có trắc trở.
Anh Danh Thần Vũ khen ngợi gật đầu, đột nhiên bay lên trời, nhanh chóng lăng lệ ác liệt nhảy đến Sở Thiên trên đỉnh đầu, hai chân khép lại hướng Sở Thiên đỉnh đầu thẳng đạp xuống đi, tư cách, địa vị dị thường quỷ dị, nhưng hết lần này tới lần khác lại để cho người tìm không ra có cái gì không đúng.
Như vậy một cái tư thế công kích, không chỉ có lại để cho quan sát quan binh cảm giác được không thể tưởng tượng nổi, mà ngay cả Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh cũng là có chút giật mình.
Sở Thiên cảm thấy toàn thân bị Anh Danh Thần Vũ khí kình khóa nhanh, thong dong cười cười, khí quan toàn thân, lại dùng hắn làm trung tâm hướng bốn phương bộc phát, biết vậy nên toàn thân chợt nhẹ, chấn khai đến từ Anh Danh Thần Vũ khí kình, cũng thuận thế nghịch đổi chân khí, dùng chỉ trong gang tấc tại danh xứng với thực quỷ dị công kích lúc trước, thoát đi Anh Danh Thần Vũ khí kình, vọt đến một bên.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thầm giật mình, cái này Sở Thiên vậy mà có thể đơn giản tránh thoát Anh Danh Thần Vũ công kích, thân thủ không biết nếu so với Thiên Pháp tự thời điểm tinh tiến nhiều ít, tiểu tử này còn có phải là người hay không đâu này?
Anh Danh Thần Vũ nhẹ nhàng thở dài, nói: “Xác thực khó được.”
Anh Danh Thần Vũ bên cạnh thở dài bên cạnh mượn nhờ Sở Thiên phá hắn khí chui vào kình đạo, như một mảnh theo gió phất phới lá rụng giống như, như bóng với hình hướng Sở Thiên đuổi theo, không cho đang ở hạ phong Sở Thiên có bất kỳ thở dốc hoặc san đều tỉ số cơ hội.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, mũi chân chỉa xuống đất, nhảy ra vài bước, đều muốn hiện lên Anh Danh Thần Vũ lăng lệ ác liệt thế công.
Ai biết, Anh Danh Thần Vũ vậy mà tại xông nhanh chóng dưới tình huống, còn có thể tạm thời quay thân, cải biến phương hướng, cánh tay rót đầy chân khí, tựa như sắt thép hướng về Sở Thiên vọt tới, sau một lát, đã đến Sở Thiên trước mặt.
Cảnh bị khu quan binh, còn có Hà Ngạo Vi cũng bắt đầu lo lắng nảy sinh Sở Thiên đến, không biết hắn có thể hay không lần nữa tránh đi Anh Danh Thần Vũ công kích, dù sao Sở Thiên đại biểu chính là cảnh bị khu xuất chiến.
Anh Danh Thần Vũ thế tới hung mãnh, hùng hổ dọa người, Sở Thiên quyết định lấy công làm thủ, nếu không sẽ bị Anh Danh Thần Vũ cuốn lấy sức cùng lực kiệt, bất chiến tự bại.
Sở Thiên có chút nghiêng người, thân thể cấp tốc xoay tròn bốn mươi lăm độ, hai tay huyễn hóa ra vô số chưởng ảnh, tinh thần cùng từng cái chưởng ảnh kết hợp, hồn thành nhất thể, biến hóa ngàn vạn.
Hà Ngạo Vi thế mới biết Sở Thiên tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại với hắn chính mình tiền vốn, phần này thân thủ so về ca ca muốn hơn hẳn như vậy mấy trù.
Hơn trăm quan sát hai nước quan binh nếu như không phải bóp chính mình hội cảm giác được đau nhức đau, bọn hắn còn cho là mình tại điện ảnh xem ‘Lý Tiểu Long truyền’ đâu.
Hà Đại Đảm trong nội tâm tức thì nhẹ nhàng thở dài: Sơn ngoại hữu sơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, Sở Thiên loại nhân vật này, nếu như không thể vì chính mình sử dụng, làm bằng hữu cũng là thật tốt.
Sở Thiên lấy công làm thủ giả tưởng chưởng pháp bỗng nhiên: Ngừng làm cho Anh Danh Thần Vũ không tiếp tục pháp nhanh niếp thân hình của hắn biến hóa, Anh Danh Thần Vũ thân hình có chút dừng lại, hai tay vận kình, lập tức mới hướng Sở Thiên tới gần.
Sở Thiên nhàn nhạt cười, đạp vào hai bước, đồng thời đối với Anh Danh Thần Vũ trước mặt một quyền mãnh liệt mênh mông đập nện đi ra ngoài.
Anh Danh Thần Vũ hai mắt tinh mang kịch thịnh, nhảy lên một bước, hai tay ôm chắp tay trước đẩy, lăng không nghênh tiếp Sở Thiên toàn lực một quyền.
“Phanh!”
Thời gian tựa hồ dừng lại, lần nữa yên tĩnh nghe được đồng hồ báo thức ‘tí tách’ thanh âm.
Ngạnh bính khí thế lại để cho quan sát hai nước quan binh trong nội tâm chấn động, cảm giác được vô cùng hít thở không thông, Hà Ngạo Vi lại chăm chú bắt lấy ca ca Hà Hãn Dũng tráng kiện cánh tay, con mắt vụng trộm ngắm lấy đối chiến trên đài, hắn chợt phát hiện, Sở Thiên tựa hồ không có như vậy đáng ghét, thậm chí có chút nam nhân vị rồi, nếu như không cuồng vọng như vậy tự đại.
Anh Danh Thần Vũ ứng với quyền một cái lộn một vòng, hạ xuống Sở Thiên ba mét phía trước, đây là không hề hoa trương giả bộ ngạnh bính, Sở Thiên cùng Anh Danh Thần Vũ đều cảm giác được ngực khí huyết sôi trào, bề bộn vận khởi chân khí trong cơ thể, mới dần dần thở bình thường lại.
Anh Danh Thần Vũ không có lập tức lần nữa công kích, mà là dừng ở Sở Thiên, thở dài một tiếng: “Kỳ tài.”
Anh Danh Thần Vũ dùng con mắt thời điểm, xa so dùng đầu lưỡi thời điểm nhiều, bởi vì hắn cũng hiểu được, nhìn nhiều có thể khiến người gia tăng trí tuệ, nhiều lời lại chỉ có thể khiến người gia tăng tai hoạ
Anh Danh Thần Vũ thật sự nghĩ không ra Sở Thiên như thế thân thủ là thế nào luyện ra được, Sơn Bản Nghĩa Thanh đã ở dưới đài cười khổ, hắn cũng không biết, Sở Thiên thân thủ nếu như không phải thời gian sử dụng đang lúc luyện ra được, chính là trời sinh võ học kỳ tài.
Anh Danh Thần Vũ sáu tuổi tập võ, đến nay đã có ba mươi mốt năm, cái này trong vòng một năm, vô luận gió táp mưa sa, khốc nhiệt giá lạnh, chưa bao giờ gián đoạn qua luyện võ, nhiều ít cái vào đông tia nắng ban mai, tại trong đống tuyết từng chiêu từng thức chém giết, nhiều ít cái mùa hạ buổi tối, tại trong rừng cây bôn tẩu, có thể nói, mồ hôi đã nhuộm lần hắn trụ sở phụ cận mỗi lần một tấc thổ địa, mới có hôm nay phần này thành tựu, xét thấy phần này gian khổ về sau tự tin, Anh Danh Thần Vũ mới đi ra ra sức vì nước, trở thành Đông Doanh Quốc đặc chủng tinh anh đội giáo quan, cũng đi theo lần này Đông Doanh trao đổi đoàn đi vào thiên triều.
Sở Thiên linh hợp thanh minh đèn triệt, tiến vào lạnh nhạt phiêu dật cảnh giới, không có thắng lợi, không có thất bại, chỉ có toàn lực ứng phó.
“Ra tay đi.” Sở Thiên nhàn nhạt mà nói, ngữ khí bình tĩnh thấu triệt lấy tim của mỗi người.
[/hide]