Mưa không biết ngừng rơi tự bao giờ.
Một tia nắng mặt trời từ cửa sổ chiếu xuống, làm sáng rọi Sở Thiên và Anh Danh Thần Vũ.
Sở Thiên thoáng nhận thấy chuyện cũ chua xót, kinh nghiệm đau khổ được cất giấu từ trên mặt của Anh Danh Thần Vũ nhưng lưng của anh ta vẫn thẳng, ánh mắt vẫn bình thản như trước, trong cơ thể vẫn tiềm ẩn một sức lực đáng sợ.
Tia sáng mặt trời sau cơn mưa rào vì sao luôn ấm áp đặc biệt như vậy? Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ, toàn thân dần dần nhập vào trong không khí.
Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh trong lòng đều hơi động, chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu xuống, gương mặt Sở Thiên không thấy một chút chấn động, giống như nhập tâm cao độ, giữ vẻ trang nghiêm nhưng lại có một cảm giác phong lưu khoáng đạt nói không rõ, hợp lại tạo nên sức hút rất kì lạ, phong thái rất kinh người làm những người quen biết Sở Thiên lần đầu thấy cảm giác lạ thường như vậy.
Anh Danh Thần Vũ nhìn Sở Thiên, khẽ gật đầu chầm chậm giờ hai tay lên, hợp vào nhau làm khí tường trước người ngưng tụ lại, khí thế bá đạo dần dần hình thành, phát tán ra khí bức người.
Trọng tài cảm thấy da thịt có phần đau đớn, vội vàng lùi lại phía sau năm sáu bước, trốn vào trong góc trống.
Hai tay Anh Danh Thần Vũ biến thành hình chữ thập, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sắc mặt hiện ra huyết hồng kiều diễm, thần thái lại giống hệt như người định cao tăng, tình cảnh quỷ dị không thể hiểu được
Trong lòng Sở Thiên lạnh nhạt: cuối cùng cũng ra tuyệt chiêu.
Sở Thiên không dám khinh thường, vận chân khí bắt đầu đối kháng với khí thế bức người của Anh Danh Thần Vũ.
Hai người không ngừng phát khí thế, cả sân huấn luyện nhất thời dâng lên cảm ứng thảm thiết bành trướng. Kình khí ma sát làm phát ra những âm rít, cuộn tròn, giao chạm công kích, quần áo phật dương, tình cảnh quỷ dị, giống như đột nhiên Phong Ba nổi lên, thật lâu sau bỗng dưng dừng lại.
Trong phút chốc chân trái của Anh Danh Thần Vũ tiến lên trước, tay phải biến thành quyền, hướng thẳng tắp về phía Sở Thiên.
Hơn trăm người xem dưới khán đài mắt trợn tròn, mồm há hốc hai người rõ ràng cách nhau chừng bảy tám mét thế nhưng Anh Danh Thần Vũ chỉ tiến một bước mà nắm đấm hết lần này đến lần khác đấm thẳng tới trước ngực Sở Thiên lẽ ra phải đi ba tới bốn bước chứ, thần kì giống như trò chơi ảo vậy.
Trong mắt Sở Thiên, Anh Danh Thần Vũ lợi dụng bộ pháp tiến lên phía trước kéo theo cả người phía sau, nhìn như một bước nhưng phía trước là 6m tạo ra ảo ảnh Súc Đại Thành Thốn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Bộ phát như vậy, lần đầu tiên Sở thiên được thấy, trong lòng thầm khiếp sợ, có lẽ đây chính là thân pháp của Ninja? Quả nhiên không bình thường.
Quyền pháp của Anh Danh Thần Vũ lại càng lợi hại, tấn công chủ yếu vào ngực của Sở Thiên nhưng điểm này lại có thể bao phủ hết hoàn toàn thân ảnh của Sở Thiên, làm Sở Thiên dù có tránh sang chỗ khác thì vẫn sẽ bị khí cơ kéo xuống, nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ đều có thể như con sói đói ngửi thấy mùi máu tanh ngay lập tức xông tới cắn xé, bất cứ ai cũng khó mà tưởng tượng được trên thế gian lại có người cường hãn như vậy.
Sở Thiên thấy Anh Danh Thần Vũ đang tiến tới gần, bỗng cảm thấy như bị sét đánh. Không những sức mạnh cả người biến mất vô cớ, không thể tiếp tục được nữa, càng làm hắn kinh hãi chính là cảm giác đáng sợ mà nắm đấm chủ động xông vào đối thủ mang tới. Sở Thiên định thần, không sợ hãi, nhìn nơi nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ phát ra không phải lực điểm đích thực, uốn éo nghiêng người, tay phải nắm nửa nắm đấm hướng lên phía trên mà đánh. Nắm đấm ở giữa của Anh Danh Thần Vũ bỗng nhiên trầm xuống, không hơn một phân cũng không thiếu một phân, rồi lập tức hai người lại tách nhau ra lần nữa.
Tay hai người đều cảm thấy hơi đau nhức, khí huyết của cả hai đều lộn xộn.
Hơn trăm quan binh hai nước ở dưới khán đài, vốn đang nghẹn ngào kinh hô, lo lắng thay cho Sở Thiên, lại lập tức biến thành lời tán thưởng. Lẽ ra ban đầu rõ ràng là nhìn thấy tay phải của Sở Thiên còn chênh nửa xích mới chống đỡ được nắm đấm của Anh Danh Thần Vũ, nhưng giờ mới biết nguyên nhân chính là độ lệch. Độ lệch đã làm nên điều thần kì.
Hà Ngạo Vi tâm tình phức tạp, thần sắc khẩn trương nhìn trận đối chiến trên sân đấu. Nên nói là, chủ yếu vẫn là Sở Thiên, ấn tượng vừa xấu, vừa tốt vô tình đã làm hình tượng Sở Thiên trong lòng cô ngày càng lớn dần.
- Thiếu niên, thật sự kì tài.
Anh Danh Thần Vũ không chịu được than thêm lần nữa:
- Sau một thời gian nữa, cậu ta nhất định sẽ trở thành một đại tông sư.
Quan binh ở khu cảnh bị vốn tưởng rằng người thân hình mảnh mai, không cường tráng như Sở thiên lên đài đối chiến sẽ chỉ là đi tự tìm sự nhục mạ, không ngờ rằng hắn chỉ cần nghiêng một cái là có thể tránh được đòn luân phiên tấn công của Anh Danh Thần Vũ, lại còn nhận được lời tán thưởng của Anh Danh Thần Vũ nữa. Một mặt thầm thấy làm kì lại, tuy đối chiến lâu như vậy, Sở Thiên vẫn chỉ thủ là nhiều nhưng mọi người đều biết đây đã là không dễ dàng gì rồi. Nếu đổi là mình e rằng sớm đã lăn xuống khỏi sân đấu rồi. Một mặt lại thầm nghĩ tên tiểu tử này từ đâu chui ra vậy? Dựa vào tuổi của hắn thì nhiều lắm cũng chỉ là một tân binh, tại sao có thể có thân thủ giỏi như vậy?
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói:
- Cám ơn.
Sở Thiên đối mặt cao thủ như Anh Danh Thần vũ dường như không muốn lãng phí một chút sức lực nào cả.
Hai tay Anh Danh Thần Vũ hơi run lên, thân tiến về phía trước, đạp chân một bước, đài thi đấu bỗng gập tràn hàn khí lạnh thấu xương bao quanh Sở Thiên, như công mà không công, như thủ mà không thủ.
Bỗng nhiên nội lực bao trùm toàn sân đấu biến mất, thân ảnh của Anh Danh Thần Vũ đột nhiên biến mất, biệt vô tăm tích, mọi người kinh hãi, nhìn tứ phía tìm kiếm Anh Danh Thần Vũ nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Sở Thiên hết sức chăm chú, biết lúc Anh Danh Thần Vũ xuất hiện, nhất định là lúc tấn công như lôi đình.
Đột nhiên cách sau lưng Sở Thiên khoảng 2m hiện ra thân ảnh của Anh Danh Thần Vũ, lực tay biến thành cầu vòng, vọt thẳng tới phần lưng của Sở Thiên.
Khoảng cách gần như vậy, tốc độ tấn công mãnh liệt như vậy dường như Sở Thiên khó mà tránh được.
Sở Thiên nghe thấy âm thanh khí lực tập kích từ phía sau tới, cho dù biết rõ Anh Danh Thần Vũ muốn ra tay tấn công lại cũng không thể ngờ là xuất quỷ nhập thần như vậy, mãnh liệt ác liệt như thế trong lòng Sở Thiên có phần khiếp sợ. Hắn biết rõ nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu như cứ thế này Anh Danh Thần Vũ sớm sẽ sớm vần mệt bản thân mình, sức bộc phát, nhẫn nại này của người này còn có thân hình biến hóa thực sự người thường không thể tưởng tượng được.
Ánh mặt trời ấm áp lướt qua mặt Sở Thiên. Sở Thiên khẽ than:
- Đời người vẫn là phải liều một chút.
Hơn trăm người dưới khán đài ngay cả cử động cũng quên mất, thần của tôi ơi Anh Danh Thần Vũ giống hệt Ninja trong TV, biến mất trong không trung một hồi, không thể hiểu được, trước đây cứ tưởng những thứ như thế này chỉ là TV quay chơi thôi.
Thân hình Sở Thiên hơi động đậy, lưng đối diện với tia sáng mặt trời từ của sổ chiếu vào, nhìn Anh Danh Thần Vũ như tên bắn, toàn thân đã nhấc lên toàn bộ chân khí.
Thành bại chính ở lần hành động này.
Hà Ngạo Vi lo lắng ngẹn lên đến tận cuống họng, chiêu này, cái tên tự cao tự đại, tự coi mình là đúng có thể tránh được không?
Hơi gió nhẹ khẽ thổi vào cửa sổ của sân huấn luyện "vù vù…" trời đất dường như tràn đầy bi sầu.
Anh Danh Thân Vũ lập tức đã nhảy đến chỗ cách Sở Thiên một mét, thân hình tràn đầy khí thế bá đạo vút lên trời cao đang bổ tới, tay phải phát ra một lực vô cùng mạnh mẽ, thẳng tắp chụp vào cổ Sở Thiên.
Ai cũng biết, chỉ cần một giây cổ của Sở Thiên sẽ bị siết chặt trong tay của Anh Danh Thần Vũ, trận này thua chắc rồi.
Ai cũng tưởng rằng như vậy, bao gồm cả chính Anh Danh Thần Vũ, Sở Thiên dù phản ứng như thế nào thì cũng muộn rồi.
Nhưng thân hình của Anh Danh Thần Vũ lại có chút đình trệ, không phải anh ta muốn dừng lại mà là ánh mặt trời từ cửa sổ đột nhiên chiếu vào mắt anh ta.
Cao thủ giao chiến, dù bịt kín hai mắt nhưng vẫn có thể nắm chắc được động tĩnh của đối thủ từ sự biến đổi huyền bí của kình khí trong người đó và cảm nhận rõ ràng hơn hẳn so với ngọn đèn trong đêm giông bão, khiến cả hai bên hiểu được vận biến công thủ, không thể có sai sót; nhưng dù là cao thủ có lợi hại đến thế nào, thần dũng hơn thế nào đi chăng nữa nếu bị ánh sáng mặt trời đột nhiên chiếu vào mắt đều sẽ nhắm mắt lại theo phản xạ, bất kì động tác nào cũng sẽ dừng lại một chút.
Anh Danh Thần Vũ là người, là cao thủ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Sở Thiên đợi đúng thời khắc trong nháy mắt này, cơ hội ngàn năm khó gặp này. Trong nháy mắt khi thân hình Anh Danh Thần Vũ hơi dừng một chút, Sở Thiên liền lấn người lên phía trước, tay trái giữ chặt tay phải của Anh Danh Thần Vũ, dùng lực kéo một phát rồi lại lập tức đẩy ra, đột ngột làm cơ thể của Anh Danh Thần Vũ bị mất trọng tâm, bước chân hơi loạn. Tay phải của Sở Thiên thừa cơ nhanh chóng đâm vào phần bụng của Anh Danh Thần Vũ, nhưng lại không hề dùng lực mà chỉ nhẹ nhàng đánh một cái rồi lập tức thu hồi đồng thời tung người lui về sau.
Thời khắc này thay đổi toàn bộ cục diện, người nên thắng không thắng, người nên thua không những không thua mà ngược lại trở thành người thắng cuộc.
Tất cả mọi người đang xem trên sân huấn luyện đều im lặng, ngay cả trọng tài cũng im lặng. Thời khắc này không một ai động đậy, cũng không có một ai nói chuyện.
Anh Danh Thần Vũ ngơ ngác đứng đó, không thể tin vào mắt mình được.
Gió thổi qua cửa sở, tái nhợt giống như mặt của anh ta vậy.
Gió thật lạnh.
Anh Danh Thần Vũ ngẩn ngơ nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, hắn không hề cảm thấy uể oải, không hề thấy thống khổ, thế nhưng toàn thân Anh Danh Thần Vũ lại lạnh như băng.
Sự gian khổ rèn luyện trong ba mươi mốt năm lại không thắng nổi một tên tiểu tử Thiên triều.
Nhưng Anh Danh Thần Vũ lại không thể không phục, không thể không can tâm. Sở Thiên có thể lợi dụng ánh mặt trời để tạo ra cơ hội ra tay cho chính mình, trong thiên hạ e rằng sẽ không thể tìm ra được người thứ hai. Ngoại trừ gọi cậu ta là kỳ tài võ học thì e rằng không có gì có thể hình dung cậu ta được nữa. Anh Danh Thần Vũ khẽ lắc đầu, cười khổ một lúc. Trận này thua tâm phục khẩu phục.
Anh Danh Thần Vũ thở dài, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, nhàn nhạt nói:
- Trận này các hạ thắng rồi, Anh Danh Thần Vũ thua tâm phục khẩu phục.
Sở Thiên mỉm cười, thật sự may mắn mới thắng được, vì vậy anh khiêm tốn nói:
- Anh Danh Thần Vũ Quân quá khen, Sở Thiên chỉ là lợi dụng ánh sáng mặt trời mạo hiểm giành được thắng lợi may mắn.
Anh Danh Thần Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Vạn vật tương sinh tương khắc, các hạ có thể tùy tâm đối phó với lực lượng tự nhiên đủ để chứng minh các hạ lòng dạ sáng suốt, thông minh hơn người. Anh Danh Thần Vũ mê muội suốt mười năm, cũng rất hổ thẹn thừa nhận, tôi không bằng cậu.
Sở Thiên sờ sờ mũi, sự khích lệ lớn như vậy không thể nhận, nhất định phải giữ chút thể diện cho Anh Danh Thần Vũ để tránh võ sĩ đạo người ta tự sát, Sở Thiên cười cười nói:
- Vật đổi sao dời, chỉ có thất bại ngắn ngủi chứ không có chiến thắng vĩnh thằng. Anh Vũ Quan không cần chấp nhặt.
Anh Danh Thần Vũ nhẹ nhàng cười, nhạt nhạt nói:
- Nếu cậu có dịp tới Đông Danh, nhớ đến tìm tôi, tôi mời cậu uống rượu thanh, ngắm hoa anh đào.
- Nhất định.
Sở Thiên thầm nghĩ nếu mình thực sự đến Đông Doanh, có Anh Danh Thần Vũ che chở, nhất định sẽ không cần phải sợ đám người Tổ Sơn Khẩu.
Anh Danh Thần Vũ bình tĩnh lại, ngay lập tức nhảy về bên trong đoàn giao lưu Đông Doanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng tán thưởng nhìn Sở Thiên, thầm nghĩ, Sở Thiên là người có thể làm bạn được.
Thắng rồi? Sở Thiên thắng rồi? Lúc này trọng tài mới phản ứng lại, quan binh khu cảnh bị ở dưới khán đài giờ cũng mới có phản ứng.
Lập tức một trời tung hô, rất nhiều quan binh không thèm để ý lãnh đạo ở đó hay không, xông lên đài thi đấu tung hô Sở Thiên, liên tục tung hô ba lần, thần sắc hưng phấn lạ thường.
Mấy vị lãnh đạo bộ đội tự nhiên rất hài lòng với mấy trận đấu vừa rồi, vừa tâng bốc Hà Đại Đảm vừa an ủi chúc mừng đoàn giao lưu Đông Doanh dù sao binh sĩ Đông Doanh đã thắng lợi trong trận 400m vượt chướng ngại vật và bắn súng tự động. Dù sao người ta trong trận đấu tự do cũng đã thua rồi, chúc mừng thắng lợi ở các hạng mục khác có chút thất vọng, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho người ta chứ. Hà Đại Đảm càng hài lòng với kết quả như thế này, bước tới bên cạnh Hà Hãn Dũng, thấp giọng nói:
- Làm cho thiếu soái năm biển xe Nam K1, dùng biển xe khu cảnh bị của các con.
Sau khi Hà Hãn Dũng nói xong liền dẫn hai vị quan quân lặng lẽ đi ra.
Hà Hãn Dũng gật gật đầu, nụ cười trên mặt anh tavẫn còn đang kích động. Sở Thiên này thực sự nằm ngoài sự dự đoán của mọi người. Từ đầu tới cuối luôn ở thế hạ phong, trong thời khắc gần thất bại nhất hắn lại thay đổi được cục diện, giành được thắng lợi, không sao hiểu nổi.
Trong lòng Hà Ngạo Vi rất vui nhưng lại không có ý muốn vỗ tay, ai bảo mình một mực châm chọc Sở Thiên không có năng lực, tự cho mình là đúng chứ? Xem ra biệt danh "thiếu soái" của hắn thực sự không phải do hắn tự phong.
Ánh mắt của Nhiếp Vô Danh đầy vẻ tán thưởng, quay đầu nói với Thiên Dưỡng Sinh:
- Nếu như là tôi, thì đã thua rồi.
Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu, thành thật thừa nhận:
- Tôi cũng thua rồi.
Sở Thiên vất vả lắm mới thoát ra khỏi sự bao vây của binh sĩ khu cảnh bị, đi đến bên Nhiếp Vô Danh và Thiên Dưỡng Sinh, uốn éo cổ nói:
- Chúng ta về nhanh thôi.
- Về? Sao có thể để thiếu soái về sớm vậy chứ
Hà Hãn Dũng cười cười cởi mở, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Để buổi tối Hà Hàn Dũng làm gì đó chúc mừng thiếu soái nếu không thì cha tôi nhất định trách tôi không biết làm người mất.
Sở Thiên không biết làm gì, cười khổ nói:
- Có thể không ăn không?
Buổi trưa ăn cơm của cha tối lại ăn cơm của con, ăn của họ nhiều quá không có gì là tốt cả.
- Không thể.
Cả Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi cùng lúc hét "không thể", lộ ra khí thế hùng hổ.
Sở Thiên kì quái nhìn Hà Ngạo Vi, cô gái này không phải rất ghét mình sao? Sao đột nhiên thái độ lại trở nên tốt như vậy?
Hà Ngạo Vi thấy Sở Thiên nhìn mình chằm chằm, lập tức đỏ mặt, trong lòng có chút hoảng hốt, không dám nhìn Sở Thiên. Cái vẻ bá đạo trước đây giờ bỗng nhiên không thấy nữa.
Tâm tư con gái như gió mây tháng sáu vậy, không ai đoán được.
Hà Đại Đảm đứng ở văn phòng của mình, kéo tấm rèm, mở cửa sổ ra. Sau trận mưa không khí trong lành lập tức tràn vào, trà Ô Long nhân sâm vừa mới pha ở trong tay tản ra hương thơm ngọt ngào, ông ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Hôm nay thấy thân thủ hơn người của Sở Thiên, thông minh tuyệt đỉnh, trong lòng ông ta vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui vì quan hệ giữa Sở Thiên và Lý Thần Châu được khẳng định thêm một bước; lo lắng là vì mình nhìn thấy giá trị của Sở Thiên, tự nhiên Lý Thần Châu cũng nhìn thấy, mình phải làm sao mới giành được sự hợp tác của Sở Thiên đây?
Hoàng hôn bao la mờ mịt, núi xa là màu nâu, màu nâu mang theo màu xanh sẫm. Trong hoàng hôn cuối cùng của ngày mùa hè này, trời đất dường như chứa đựng một điều phiền muộn gì đó không thể nói rõ được.
[hide]
... Mưa không biết lúc nào ngừng đấy.
Một tia ánh mặt trời từ phía trên cửa sổ phóng xuống dưới, chiếu rọi tại Sở Thiên cùng Anh Danh Thần Vũ tầm đó.
Sở Thiên theo Anh Danh Thần Vũ trên mặt phảng phất trông thấy cất giấu đều biết không rõ chua xót chuyện cũ, thống khổ kinh nghiệm, thế nhưng là eo của hắn vẫn đang thẳng, ánh mắt như trước bình thản, trong thân thể vẫn đang ẩn núp một loại lực lượng đáng sợ.
Mưa rào sau trời chiều vì cái gì luôn đặc biệt ấm áp? Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ đến, toàn thân dần dần sáp nhập vào trong không khí.
Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh trong nội tâm đều hơi động một chút, chỉ thấy tại ánh mặt trời rơi vãi chiếu xuống, Sở Thiên gương mặt không thấy nửa điểm tâm tình biểu lộ chấn động, giống như nhập yên tĩnh cao tăng, bảo tướng trang nghiêm, nhưng đều có một loại không nói ra được phong lưu tiêu sái, hợp mà hình thành kỳ lạ mị lực, cực kỳ chấn nhiếp nhân tâm khí độ, làm cho người ta sinh ra lần đầu nhận thức Sở Thiên cảm giác quái dị.
Anh Danh Thần Vũ nhìn xem Sở Thiên, nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi giơ hai tay lên, hai tay lũng hợp, lấp kín tường khí trước người ngưng tụ lại, bá đạo khí thế dần dần hình thành, tản mát ra bức người khí tức.
Trọng tài cảm giác được da thịt đã có vài phần đau đớn, bề bộn lui về phía sau năm sáu bước, trốn ở góc phòng mặt.
Anh Danh Thần Vũ hai tay biến thành hợp thành chữ thập hình dáng, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, sắc mặt hiện ra kiều diễm huyết hồng, thần thái lại giống hệt người định cao tăng, tình cảnh quỷ dị không hiểu đến cực điểm chút.
Sở Thiên trong lòng lạnh nhạt: Rốt cục ra tuyệt chiêu.
Sở Thiên không dám khinh thường, vận khởi chân khí, bắt đầu đối kháng Anh Danh Thần Vũ đánh úp lại bức người khí thế
Hai người không ngừng thôi phát khí thế, toàn bộ sân huấn luyện nhất thời dâng lên vô cùng thê thảm mênh mông cảm ứng, Híz-khà zz Hí-zzz kình khí ma sát nảy sinh kích động âm rít và cuộn tròn, giao đụng trùng kích, quần áo phật dương, tình cảnh quỷ dị, như đột khởi gió lốc, thật lâu mới bỗng nhiên dừng lại kiệt dừng lại.
Anh Danh Thần Vũ phút chốc chân trái tiến lên trước, tay phải thành quyền, thẳng tắp hướng về Sở Thiên đánh tới.
Dưới trận hơn trăm người đều thấy trợn mắt há hốc mồm, hai người rõ ràng cách xa nhau chừng m đến tám mét, thế nhưng là Anh Danh Thần Vũ chỉ tiến lên trước một bước, lý phải là chẳng qua là di động tam, bốn hơn một xích, hết lần này tới lần khác nắm đấm lại hàng thành viên giá thật thẳng đến Sở Thiên trước ngực, thần kỳ được như chơi ảo thuật.
Tại Sở Thiên trong mắt, Anh Danh Thần Vũ đúng lợi dụng tiến lên trước bộ pháp, đem cả người kéo, cố nhìn như một bước, nhưng là nhãn hiệu trước hơn sáu mét, làm ra Súc Địa Thành Thốn ảo giác.
Như thế bộ pháp, Sở Thiên còn đúng lần đầu được đổ, trong nội tâm âm thầm khiếp sợ, hẳn là cái này là nhẫn thuật (Ninja) trong thân pháp? Quả nhiên không giống bình thường.
Anh Danh Thần Vũ quyền pháp càng là lăng lệ ác liệt, công mặc dù chỉ là Sở Thiên trên người trước ngực chỗ lấy, nhưng điểm này lại có thể đem Sở Thiên toàn bộ thân ảnh hoàn toàn bao phủ, khiến cho hắn sinh ra vô luận hướng chợt hiện dời, tại khí cơ dẫn dắt xuống, Anh Danh Thần Vũ nắm đấm đều như ngửi được máu tanh sói đói, kiên nhẫn tiếp theo cắn đến, vi diệu đến cực điểm điểm, bất luận kẻ nào cũng khó khăn tại tưởng tượng thế gian giống như này cường hãn người.
Sở Thiên nhìn xem tiến gần Anh Danh Thần Vũ, đột cảm giác như bị sét đánh, không những mình kình khí biến mất vô tung, không thể tiếp tục được nữa, khó chịu phải hơn mệnh, càng làm hắn kinh hãi chính là sinh ra hướng đối thủ nắm đấm chủ động đụng đi qua đáng sợ cảm giác, Sở Thiên bình tĩnh tâm thần, thanh thanh linh đài, gợn sóng không sợ hãi, nhìn ra Anh Danh Thần Vũ quyền lấy chỗ cũng không phải là chính thức gắng sức điểm, mãnh liệt uốn éo nghiêng người thân thể, tay phải nửa nắm tay đầu, trở lên nắm đánh, ở giữa Anh Danh Thần Vũ bỗng nhiên trầm xuống nắm đấm, không kém một phần, không nhiều lắm một phần, lập tức hai người lần nữa tách ra.
Tay của nhau đều hơi đau, lẫn nhau khí huyết đều có chỗ cuồn cuộn.
Dưới đài hơn trăm lượng nước quan binh vốn muốn kinh hô nghẹn ngào, thay Sở Thiên lo lắng, lúc này lập tức cải thành tán thưởng! Nguyên lai lúc đầu rõ ràng nhìn đến Sở Thiên tay phải còn chênh lệch nửa xích mới chống đở được Anh Danh Thần Vũ nắm đấm, há biết hết lần này tới lần khác nguyên nhân chính là cái này độ lệch, mới có thể trúng mục tiêu Anh Danh Thần Vũ sắc bén, thật là thần diệu đến cực điểm chút.
Hà Ngạo Vi tâm tình phức tạp, thần sắc khẩn trương nhìn xem tràng tử bên trên đối chiến, phải nói, chủ yếu xem hay là Sở Thiên, cái này ấn tượng nhất xấu nhất tốt, lập tức đem Sở Thiên hình tượng tại chính mình trong suy nghĩ vô hình kéo lớn hơn rất nhiều.
“Thiếu niên, thật sự kỳ tài.” Anh Danh Thần Vũ ngăn không được lần nữa thở dài: “Đợi một thời gian, tất nhiên thành một đại tông sư.”
Cảnh bị khu quan binh vốn tưởng rằng dáng người bị không khổng lồ cường tráng Sở Thiên đi lên đối chiến đài, thuần túy là tìm nhục nhã, không nghĩ tới đơn giản chỉ cần khiêng ở ‘sáng suốt thần võ’ luân phiên tiến công, còn đổi lấy ‘sáng suốt thần võ’ liên tục lối ra tán thưởng, một mặt âm thầm lấy làm kỳ, mặc dù đối với chiến lâu như vậy, Sở Thiên hay là dùng thủ là nhiều, nhưng đại gia biết rõ, cái này đã rất không dễ dàng, thay đổi chính mình, chỉ sợ đã sớm lăn xuống đối chiến đài rồi. Một mặt thầm nghĩ tiểu tử này là ở đâu xuất hiện hay sao? Xem tuổi của hắn, nhiều lắm thì một tân binh viên, tại sao có thể có loại này thân thủ đâu này?
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”
Sở Thiên đối mặt Anh Danh Thần Vũ cao thủ như vậy, tựa hồ một phần khí lực cũng không muốn muốn lãng phí.
Anh Danh Thần Vũ hai tay có chút run lên, lấn thân về phía trước, chân đạp kỳ bước, đối chiến trên đài nhất thời dâng lên lạnh thấu xương hàn khí, xa tráo Sở Thiên, giống như công phi công, giống như thủ không phải thủ.
Đột nhiên đám người đứng ngoài xem khí kình bỗng nhiên thu liễm, Anh Danh Thần Vũ thân ảnh đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, mọi người chấn động, bốn phía tìm nhìn qua Anh Danh Thần Vũ, nhưng là không thấy bóng dáng.
Sở Thiên hết sức chăm chú, biết rõ Anh Danh Thần Vũ xuất hiện thời điểm, hẳn là sấm sét kích thế thời điểm.
Đột nhiên Sở Thiên sau lưng chừng hai mét khoảng cách, hiện ra Anh Danh Thần Vũ thân ảnh, lực tay hóa thành cầu vồng, thẳng hướng Sở Thiên phần lưng vọt tới.
Gần như thế khoảng cách, như thế mạnh mẽ tốc độ, tựa hồ Sở Thiên khó với tránh ra rồi.
Sở Thiên nghe được sau lưng khí kình âm thanh tập kích mà đến, cho dù biết rõ Anh Danh Thần Vũ muốn ra tay công kích, lại cũng không nghĩ ra như thế xuất quỷ nhập thần, mãnh liệt tật lăng lệ ác liệt, cảm thấy có vài phần khiếp sợ, biết rõ phải tốc chiến tốc thắng, nếu như kéo xuống, Anh Danh Thần Vũ sớm muộn hội mệt mỏi vượt qua chính mình đấy, người này sức bật, sự nhẫn nại, còn có thân hình biến hóa thật sự không có người thường có thể tưởng tượng.
Ánh mặt trời ấm áp lướt qua Sở Thiên trên mặt. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài: Nhân sinh luôn cần đánh bạc một chút đấy.
Dưới trận hơn trăm người động liên tục cũng không có nhúc nhích, của ta thần a..., Anh Danh Thần Vũ vậy mà cùng trong TV Ninja giống nhau, hư không tiêu thất như vậy một hồi, không thể tưởng tượng nổi, trước kia còn tưởng rằng là TV vỗ chơi đâu.
Sở Thiên thân hình có chút di động, đưa lưng về phía cửa sổ ở mái nhà bắn xuống ánh mặt trời, nhìn xem nhanh chóng bắn chính mình Anh Danh Thần Vũ, toàn thân đã nhấc lên toàn bộ chân khí.
Thành bại liền lúc này một lần hành động rồi.
Hà Ngạo Vi tâm đều nâng lên cuống họng lên, một chiêu này, cái kia cuồng vọng tự đại, tự cho là đúng tiểu tử còn có thể trốn tránh đi qua sao?
Gió nhẹ thổi sân huấn luyện cửa sổ, ‘vù vù’ vang lên, trong thiên địa phảng phất tràn đầy cắt bỏ không ngừng sầu bi.
Anh Danh Thần Vũ lập tức đã nhảy đến Sở Thiên một mét chỗ, lăng không đánh tới thân thể tràn đầy bá đạo khí thế, tay phải càng là tản ra vô cùng lăng lệ ác liệt, thẳng tắp chụp vào Sở Thiên cổ.
Ai cũng biết, chỉ sợ chỉ cần một giây, Sở Thiên cổ sẽ bóp tại Anh Danh Thần Vũ trong tay, một trận chiến này, liền thua.
Ai cũng cho rằng như vậy, kể cả Anh Danh Thần Vũ chính mình, Sở Thiên lại như thế nào phản ứng cũng đã không còn kịp rồi.
Thế nhưng là, Anh Danh Thần Vũ thân hình lại có chút đình trệ rồi, không phải hắn đều muốn dừng lại, mà là cửa sổ ở mái nhà ánh mặt trời bỗng nhiên đâm bắn ánh mắt của hắn.
Cao thủ giao chiến, mặc dù bịt kín hai mắt, nhưng có lẽ đối phương kình khí vi diệu biến hóa nắm chắc đối thủ tiến thối động tĩnh, kia cảm ứng rõ ràng càng hơn giống như đêm tối sóng dữ trong đèn sáng, khiến cho hai bên hiểu được công thủ vận biến, bất trí hơi có sai sót. Nhưng là dù là càng lợi hại, lại dũng mãnh phi thường cao thủ bị chợt nếu như đến ánh mặt trời xuất tại con mắt, đều phản xạ có điều kiện có chút nhắm mắt, bất luận cái gì động tác đều có chút đình trệ.
Anh Danh Thần Vũ là người, là cao thủ, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Sở Thiên đợi đúng là trong chớp nhoáng này, cái này ngàn năm một thuở lập tức, tại Anh Danh Thần Vũ thân hình có chút đình trệ, nháy mắt một cái chi tế, Sở Thiên đã lấn trên người trước, tay trái giữ ở Anh Danh Thần Vũ tay phải, dùng sức kéo một phát lập tức đẩy, cứng rắn đem lại để cho Anh Danh Thần Vũ thân thể đã mất đi trọng tâm, bước chân có chút vừa loạn, Sở Thiên tay phải thừa cơ nhanh chóng đâm vào Anh Danh Thần Vũ phần bụng, cũng không có dùng sức, mà là nhẹ nhàng nhất dán, lập tức thu hồi, cũng tung người lui về phía sau.
Cái này lập tức, thay đổi tất cả cục diện, nên người thắng không có thắng, nên người thua không có bại, ngược lại thắng.
Sân huấn luyện bên trên tất cả người quan sát đều yên tĩnh, liền trọng tài cũng là yên tĩnh, giờ khắc này ai cũng không có nhúc nhích, không nói gì.
Anh Danh Thần Vũ ngơ ngác đứng ở chỗ nào, trong mắt có quá nhiều không tin.
Gió thổi cửa sổ, tái nhợt được giống như là mặt của hắn.
Phong thật là lạnh.
Anh Danh Thần Vũ si ngốc địa nghe ngoài cửa sổ tiếng gió, hắn cũng không có cảm thấy uể oải, cảm thấy thống khổ, thế nhưng là Anh Danh Thần Vũ toàn thân cũng đã lạnh như băng.
Ba mươi mốt năm gian khổ tôi luyện, lại không thắng được thiên triều một cái tiểu tử.
Nhưng là Anh Danh Thần Vũ lại không thể không phục, không thể không cam tâm, Sở Thiên lại có thể lợi dụng ánh mặt trời đến gây ra chính mình cơ hội xuất thủ, trong thiên hạ, chỉ sợ rốt cuộc tìm không ra người thứ hai rồi, ngoại trừ nói hắn là cái võ học kỳ tài, chỉ sợ lại cũng không có cái gì có thể hình dung hắn, Anh Danh Thần Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ một tiếng, một trận chiến này, thua tâm phục khẩu phục.
Anh Danh Thần Vũ thật dài thở dài, trong mắt có quá nhiều khen ngợi, nhàn nhạt nói: “Một trận chiến này, các hạ thắng, Anh Danh Thần Vũ thua tâm phục khẩu phục.”
Sở Thiên mỉm cười, thắng thật sự may mắn, vì vậy khiêm tốn nói: “Anh Danh Thần Vũ quân quá khen, Sở Thiên chẳng qua là mượn cái này một mảnh ánh mặt trời mạo hiểm lấy được may mắn thắng lợi.”
Anh Danh Thần Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Vạn vật tương sinh tương khắc, các hạ lại có thể tùy tâm ứng với tay lực lượng thiên nhiên số lượng, với chứng minh các hạ gan dạ sáng suốt hơn người, thông minh hơn người, Anh Danh Thần Vũ ngốc già này vài thập niên, cũng rất hổ thẹn thừa nhận, không bằng ngươi.”
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, lớn như vậy khích lệ không thể nhận không, phải cho đủ mặt mũi cái này Anh Danh Thần Vũ, miễn cho nhân gia võ sĩ đạo tự sát, cười cười nói: “Vật đổi sao dời, chỉ có ngắn ngủi thất bại, không có vĩnh hằng thắng lợi, thần võ quân không cần cố chấp.”
Anh Danh Thần Vũ nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói: “Như ngươi tới Đông Doanh Quốc, nhớ rõ tìm ta, mời ngươi uống thanh rượu, xem hoa anh đào.”
“Nhất định.” Sở Thiên thầm nghĩ, nếu như mình thực đi Đông Doanh Quốc rồi, có Anh Danh Thần Vũ che chở, đoán chừng không cần sợ những cái... Kia Sơn Khẩu Tổ người.
Anh Danh Thần Vũ khôi phục bình tĩnh, lập tức nhảy về Đông Doanh trao đổi đoàn bên trong, Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng là tán dương nhìn xem Sở Thiên, thầm nghĩ, Sở Thiên là một có thể làm bằng hữu người.
Thắng? Sở Thiên thắng? Trọng tài cái này mới phản ứng tới, dưới đài cảnh bị khu quan binh cũng mới phản ứng tới.
Lập tức bộc phát ra một hồi hoan hô, vô số binh sĩ mặc kệ lãnh đạo ở đây không ở tại chỗ rồi, xông lên đối chiến đài, đem Sở Thiên giơ lên, liền vứt ra ba lượt, thần sắc đều dị thường hưng phấn.
Mấy cái binh sĩ lãnh đạo tự nhiên rất hài lòng cái này mấy trận trận đấu, một bên vỗ Hà Đại Đảm nịnh hót, đi một bên an ủi cùng chúc mừng Đông Doanh trao đổi đoàn, dù sao Đông Doanh binh sĩ tại m cùng súng tự động xạ kích trong lấy được thắng lợi, tuy nhiên nhân gia tự do vật lộn đã thất bại đi chúc mừng bọn hắn những hạng mục khác lấy được thắng lợi, có chút không hiểu thấu, nhưng mặt mũi công trình vẫn phải làm. Hà Đại Đảm lại càng hài lòng kết quả như vậy, đi đến Hà Hãn Dũng bên người, thấp giọng nói: “Cho Thiếu soái làm năm cái nam K bài, liền treo các ngươi canh gác đoàn.”
Hà Hãn Dũng sau khi nói xong, liền mang theo hai vị quan quân đi lặng lẽ rồi.
Hà Hãn Dũng gật gật đầu, nụ cười trên mặt tỏ vẻ hắn kích động vẫn còn tiếp tục, cái này Sở Thiên thật sự ngoài dự đoán mọi người, một mực đang ở hạ phong, tại tốt nhất bị thua lập tức lại có thể thay đổi cục diện, lấy được thắng lợi, không thể tưởng tượng nổi.
Hà Ngạo Vi trong nội tâm cũng thật cao hứng, nhưng thật sự không có ý tứ vỗ tay, ai kêu chính mình một mực ở châm chọc Sở Thiên vô năng, tự cho là đúng đâu này? Xem ra cái kia cái ‘Thiếu soái’ danh xưng thật đúng là không phải mình phong đây này.
Nhiếp Vô Danh trong ánh mắt có quá nhiều khen ngợi, quay đầu cùng Thiên Dưỡng Sinh nói: “Nếu như là ta, đã thua.”
Thiên Dưỡng Sinh gật gật đầu, rất thành thật thừa nhận: “Ta cũng thua.”
Sở Thiên thật vất vả theo cảnh bị khu binh sĩ đang bao vây vọt ra, đi đến Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh bên cạnh, uốn éo uốn éo cổ, nói: “Chúng ta hay là nhanh đi về a.”
“Trở về? Sao có thể lại để cho Thiếu soái sớm như vậy trở về đâu này?” Hà Hãn Dũng cởi mở mà cười cười, vỗ vỗ Sở Thiên bả vai nói: “Buổi tối như thế nào cũng có thể do hãn dũng làm đông, là Thiếu soái các ngươi ăn mừng một chút a..., bằng không thì ta cái kia phụ thân khẳng định trách cứ ta sẽ không làm người.”
Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, cười khổ mà nói: “Có thể không uống được không à?”
Giữa trưa ăn hết lão tử cơm, buổi tối lại ăn tiểu tử cơm, ăn được nhiều hơn cũng không phải quá tốt.
“Không thể.” Cái này ‘không thể’ đúng Hà Hãn Dũng cùng Hà Ngạo Vi trăm miệng một lời kêu đi ra đấy, lộ ra hùng hổ.
Sở Thiên kỳ quái nhìn xem Hà Ngạo Vi, cô gái nhỏ này không phải rất chán ghét chính mình sao? Như thế nào thái độ bỗng nhiên chuyển biến tốt đẹp rồi hả?
Hà Ngạo Vi nhìn thấy Sở Thiên nhìn mình chằm chằm, lập tức sắc mặt trở nên hồng, trong nội tâm không hiểu hoảng hốt, con mắt không dám đối mặt lấy Sở Thiên, vốn là cái chủng loại kia bá đạo bỗng nhiên tầm đó không thấy.
Nữ tử tâm tư như tháng sáu phong vân, ai cũng đoán không ra.
Hà Đại Đảm đang đứng tại phòng làm việc của mình, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ ra, một hồi sau cơn mưa không khí thanh tân lập tức trào vào tiến đến, trong tay vừa mới phao khai mở nhân sâm trà Ô Long đang tản phát ra nhàn nhạt ngọt khí cùng hương thơm, hắn tựa hồ tại suy nghĩ một ít gì, hôm nay kiến thức đến Sở Thiên cái kia hơn người thân thủ, trác tuyệt thông minh, trong lòng của hắn vừa vui vừa lo, vui mừng chính là tiến thêm một bước khẳng định Sở Thiên cùng Lý Thần Châu quan hệ bình thường. Sầu lo chính là mình xem tới được Sở Thiên giá trị, Lý Thần Châu tự nhiên cũng xem tới được, chính mình nên như thế nào lấy được Sở Thiên hợp tác đâu này?
Hoàng hôn bao la mờ mịt, núi xa đúng màu nâu xanh đấy, thanh hôi trong mang theo màu xanh sẫm, tại đây ngày mùa hè cuối cùng hoàng hôn ở bên trong, trong thiên địa phảng phất luôn tràn đầy một loại không nói ra được phiền muộn tiêu điều chi ý.
[/hide]