Trời dần tối, không khí sau mưa vẫn luôn trong lành.
Đèn chỗ gần chỗ xa dần dần bật sáng.
- Rất nhiều người mất đi và có được chỉ trong thời gian một đêm.
Hứa Văn Cường trong "Bến Thượng Hải" đã từng nói như vậy.
- Thiếu soái, lên xe đi.
Hà Hãn Dũng bấm còi, hét về phía Sở Thiên.
Sở Thiên duỗi người, chuẩn bị bước vào xe jeep của Hà Hàn Dũng. Bỗng nhiên, ánh mắt dừng lại vì anh trông thấy một chiếc xe Mercedes từ phía cửa của khu cảnh bị đi tới, khiến hắn ngạc nhiên không phải là chiếc xe Mercedes này mà là biển số xe của nó: Chiết A88V88.
Đây không phải chiếc xe Mercedes trước cửa quán café ở trên đảo sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây chứ? Chẳng lẽ Dư Hiểu Lệ và giáo sư Vương cũng tới khu cảnh bị? Trong lòng Sở Thiên có chút buồn bực.
Sở Thiên vô ý mà có ý nói với Hà Hãn Dũng ngồi trên xe jeep:
- Anh Dũng, vừa rồi em nhìn thấy một chiếc xe có biển số xe rất may mắn đi tới "Chiết A88V88", không biết biển số xe đó từ đâu mà ra, em cũng muốn làm biển số xe may mắn như vậy.
- Chiết A88V88?
Hà Hãn Dũng vẫn không nói gì thì Hà Ngạo Vi lại cười khổ một trận, tên tiểu tử này chẳng lẽ không thể bình thường một chút được sao, chẳng lẽ không thể không tự cao tự đại như vậy sao? Rồi cô lập tức mở miệng nói:
- Cả Chiết Giang cũng chỉ có một chiếc xe như vậy, biển số xe đó có thể bán được gần ngàn vạn, chủ nhân của nó chính là Đường Đại Long, không biết thiếu soái có phải muốn làm một chiếc như vậy không?
Gần ngàn vạn? Thần thánh ơi, số tiền có thể mua bao nhiêu ngôi nhà mà lại bị người ta đem đi mua một cái biển xe, cái tên Đường Đại Long giàu thật đấy.
- Đường Đại Long là ai? Sao lại giàu như vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?
Sở Thiên hiếu kì nhìn Hà Ngạo Vi đồng thời nghĩ, cô gái này đã không còn hận mình giống như hồi sáng nữa rồi, lời nói cũng khách khí nhiều rồi, con gái đúng là thiện biến.
Lần này đến lượt Hà Hãn Dũng cười khổ, lắc đầu, hỏi lại Sở Thiên:
- Người anh em, đừng nói với tôi cậu chưa từng nghe qua tên Đường Đại Long, cậu đã từng đến Hàng Châu chưa?
- Chưa từng nghe, sao vậy? Không lẽ anh ta nổi tiếng lắm sao?
Sở Thiên có chút buồn bực, sao mình nhất định phải nghe qua cái tên Đường Đại Long chứ?
Hà Hãn Dũng khởi động xe jeep, đi tới quán bar lớn nhất của Thượng Hải, ăn mừng thì chọn một nơi điên cuồng một chút thì tốt hơn, đến mấy tiệm cơm quán rượu truyền thống thì dù có mỹ vị thế nào, dù có rượu ngon thế nào thì đều làm người ta không thể vui được, điều thiếu chính là không khí.
- Nói với cậu như thế này vậy, nếu lợi nhuận mỗi ngày của Hàng Châu mà 10 tệ vậy trong đó có 2 tệ là của Đường Đại Long.
Hà Ngạo Vi cũng không biết vì sao trở nên chịu nghe Sở Thiên nói chuyện, còn mang theo chút nhẫn nại và vui vẻ mà ngay cả cô cũng khó thấy nói:
- Anh nói xem ông ta có nổi tiếng không?
Sở Thiên gật đầu, thầm than:
- Nếu một người mỗi này có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, muốn không nổi tiếng cũng khó. Một người nổi tiếng lại có nhiều tiền như vậy chỉ làm một cái biết xe "Chiết A88V88" đã là ít thể hiện rồi. Tiền ơi tiền tiền đúng là một thứ tốt.
- Lão đệ, cậu cũng đừng ngưỡng mộ ông ta, Đường Đại Long là dựa vào tiền tài của người chết mà làm giàu thôi.
Hà Hãn Dũng thấy thần sắc Sở Thiên có chút mờ mịt, còn tưởng Sở Thiên đang ngưỡng mộ Đường Đại Long, liền nói:
- Đường Đại Long vốn là một tên trộm mộ, buôn lậu văn vật, sau khi phát tài đã bắt đầu kinh doanh các loại thực nhiệp. Đương nhiên, con đường trộm mộ phát tài tự nhiên vẫn không dừng, vẫn luôn được tiến hành, gọi một cách hoa lệ đó là "Khảo cổ". Chuyên môn của ông ta là chi ra số tiền vốn tài trợ cho những người trong giới khảo cổ đi thăm dò khám phá. Sau khi tìm được vị trí, thầm phái người đi tiến hành trước một bước, lấy một số thứ đáng giá, dưới chiếc áo khoác ngoài hợp pháp trộm cắp của cải. Nhưng người ta chơi đẹp, chơi sạch, vì vậy càng ngày càng nổi tiếng, tiền tài càng ngày càng nhiều.
Hà Ngạo Vi đã từng nghe chính sử của Đường Đại Long, đều là tay trắng mà lên, làm đến nơi đến chốn, từng bước từng bước mà có được thành quả tuyệt vời như ngày hôm nay lại chưa từng nghe qua những dã sử như thế này, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi:
- Anh, sao anh biết những chuyện này? Nếu Đường Đại Long thật sự vẫn mượn danh khảo cổ để đào trộm mộ vì sao chính phủ không bắt?
- Không thể nói, không thể nói.
Hà Hãn Dũng nhẹ nhàng cười lắc đầu.
Sở Thiên mỉm cười, biết rõ ý nghĩa trong ba chữ "Không thể nói" của Hà Hãn Dũng, tiền tài của Đường Đại Long xây dựng đến mức lớn như thế này, "Tiền có thể thông thần" cũng không phải một câu thần thoại mà là thực tế có thể làm được. Huống hồ sau khi ông ta làm xong việc nhất định sẽ bắt thuộc hạ thu dọn sạch sẽ, không để lại bất kì chứng cứ nào cho người ta. Hà Hãn Dũng sở dĩ biết những việc này chắc hẳn nghe được từ mồm của Hà Đại Đảm, cũng chỉ có người cấp bậc cao như Hà Đại Đảm mới biết rõ ràng mọi chuyện của Đường Đại Long như vậy.
Chỉ là hôm đó trước cửa quán café trên đảo sao lại có xe của ông ta dừng ở đó được? Mình còn tưởng là xe của Dư Hiểu Lệ, lẽ nào mình thực sự đã nhìn nhầm Dư Hiểu Lệ rồi sao? Sở Thiên ngay lập tức nghĩ tới một khả năng khác đó là Dư Hiểu Lệ chính là người của Đường Đại Long. Hôm đó chắc Đường Đại Long ngồi trên xe nghe mình nói chuyện, gần giống với thủ pháp lúc đầu của Trường Tôn Cẩn Thành.
Bỗng nhiên Sở Thiên cảm thấy thật phức tạp nhưng những hoài nghi trong lòng cứ dần dần hình thành:
- Người giúp giáo sư Vương tìm ra bí mật bản đồ da dê đồng thời khám phá nó rất có thể là Đường Đại Long.
Chiếc xe jeep dường như chạy được khoảng chục cây rồi, đi qua vô số ánh đèn đường lóng lánh, xuyên qua những con đường to nhỏ. Sở Thiên thấy kì quái vì sao Hà Hãn Dũng lại phải đi xa như vậy để ăn mừng chứ?
Xe jeep cuối cùng cũng dần giảm tốc độ, vòng vào cái ngõ, đi tới bãi đỗ xe "Cựu Hoan Như Mộng". Hà Hãn Dũng thấy bên cạnh có một chỗ trống để xe, đạp chân ga, lái xe đến chỗ đó. Đúng vào lúc này một chiếc xe BMW từ phía sau vượt qua xe của Hà Hãn Dũng, đột nhiên di chuyển tới, đỗ ở chỗ trống đó.
Hà Hãn Dũng phải phanh lại, mới không tông phải đuôi xe đó. Những người trên xe bị dọa một trận, vẫn may không có chuyện gì.
Hà Hãn Dũng lắc lắc đầu, không nói gì. Anh ta vốn là người không thích dùng đặc quyền làm chỗ dựa cho mình cũng sẽ không tính toán chuyện nhỏ nhặt này. Vì vậy anh ta cười khổ một hồi, lại lần nữa đi tìm chỗ đỗ xe khác. Điều làm Sở Thiên thấy kì quá đó là Hà Ngạo Vi không hề tức giận, tiểu công chúa ngang ngược càn rỡ muốn xông vào cửa Soái Quân thậm chí muốn xông vào của lớn của Thủy Tạ Hoa Đô này chỉ nhìn nhìn chiếc xe mà không hề có bất kì biểu hiện kinh người nào. Sở Thiên có phần buồn bực, nếu lấy một nửa sự kiêu căng muốn xông vào Thủy Tạ Hoa Đô ra thì lúc này cô sớm đã xuống xe cho người ta hai bạt tai rồi cho người ta thấy đây là xe của ai.
Hà Hãn Dũng cũng thấy lạ nhìn em gái mình, cảm thấy cô em này có chút không bình thường.
Hà Ngạo Vi cảm thấy mọi người đang nhìn mình, thản nhiên cười, nghiêng đầu nói với mọi người:
- Tôi thực sự là loại người không biết nói đạo lý như vậy sao?
- Đúng vậy!
Tất cả mọi người trên xe cùng đồng thanh nói.
Hà Ngạo Vi giả vờ tức giận đánh vào cánh tay Hà Hãn Dũng.
Sở Thiên xuống xe, duỗi người, hiếu kì nhìn chiếc xe BMW. Muốn xem chủ nhân của nó là thần thánh phương nào mà ngay cả xe Nam K1 của quân đội mà cũng không nể mặt.
Một cô gái từ trên chiếc xe BMW bước xuống, tuổi ngang tầm Hà Ngạo Vi. Sở Thiên tỉ mỉ nhìn, thảo nào mà kiêu ngạo như vậy thì ra là cô ta, Trương Nhã Phong. Ai bảo ông ngoại người ta là ủy viên chính hiệp Trung Quốc Trương Đại Hải chứ? Ai bảo cậu của người ta là cục trưởng cục công an chứ?
Trương Nhã Phong hẳn không nhìn thấy bọn Sở Thiên, kéo một cô gái trang điểm xinh đẹp khác vội vàng đi vào thang máy, Hà Ngạo Vi nhìn thấy họ, tự nhiên nói:
- Họ sao lại đến đây?
- Em biết họ?
Hà Hãn Dũng nhìn em gái mình, thầm nghĩ tính khí em mình sao lại trở nên tốt hơn như vậy?
- Đương nhiên là biết rồi, bạn học lớp bên cạnh của em, Trương Nhã Phong. Phía sau có cái ô lớn thảo nào kiêu ngạo như vậy.
Hà Ngạo Vi than một hồi, rồi lập tức cười, bình thường mình cũng kiêu ngạo, ương ngạnh như vậy. Nhưng sau khi động lòng với tên Sở Thiên tự coi mình là đúng này thì tâm tính cũng đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cô cảm thấy kiêu ngạo, ương ngạnh là một loại tiền vốn, là tượng trưng cho thân phận. Bây giờ nghĩ lại, đúng chỉ là tự mình cảm thấy hài lòng, mò mẫm giày vò.
Sở Thiên bước vào "Cựu Hoan Như Mộng" thì ngửi thấy mùi nước hoa riêng của quán bar này, hương mồ hôi cùng rượu trộn lẫn tản ra khắp nơi, kích thích thần kinh con người, khiến người tra trở nên mê say vài phần.
Có lẽ, loại hương vị này gọi là …
Bây giờ vẫn chưa phải lúc quán bar điên cuồng, vì vậy cả quán bar hầu như không có người. Hà Hãn Dũng hình như thường đến đây, dẫn bọn Sở Thiên đi đến phòng bao lớn nhất một cách quen thuộc. Quản lý trực ban của quán bar sớm đã nhìn thấy thân hình khôi ngô của Hà Hãn Dũng, đã nở nụ cười tiêu chuẩn của nghề nghiệp, vội vàng chạy tới phục vụ.
- Dũng thiếu gia, hôm nay sao đến sớm vậy? Vẫn chỗ cũ ạ?
Quản lý trực ban vừa cười vừa nói. Anh ta biết rằng nếu mình muốn tiếp tục làm việc thì nhất định phải phục vụ tốt vị Dũng thiếu gia này.
- Mời mấy người bạn ăn bữa cơm trước đã.
Hà Hãn Dũng không tỏ thái độ cao cao tại thượng thậm chí lộ ra vài phần bình thản nói:
- Mang loại rượu tốt nhất, đồ ăn ngon nhất lên cho tôi.
Tên quản lý trực ban giống hệt như gà mổ thóc, vừa định rời đi chuẩn bị thì Hà Hãn Dũng thần sắc hơi chần chừ mở miệng hỏi:
- Đêm nay, Ca Mỹ Lệ có đến múa không?
Tên quản lý trực ban tự nhiên biết ý của Hà Hãn Dũng, tỉ mỉ nghĩ một lúc, đột nhiên nói:
- Sẽ đến, đêm nay cô ấy múa sáu bài, Dũng thiếu gia có thể ăn trước, chờ khi cô ấy đến, tôi sẽ đến thông báo với Dũng thiếu gia sau được không?
Sở Thiên nhìn thấy rõ nụ cười ôn nhu lộ ra trên mặt Hà Hãn Dũng, trong lòng hắn hiểu rõ đó là tình cảm dịu dàng phát ra từ nội tâm. Sở Thiên vẫn buồn bực, vì sao Hà Hãn Dũng nhất định đến "Cựu Hoan Như Mộng" để ăn mừng, nhiều quá rượu như vậy nhiều quán bar như vậy sao lại đến "Cựu Hoan Như Mộng" cách khu cảnh bị cả chục km chứ? Thì ra bên trong vẻ khôi ngô của hắn là một trái tim đang nảy mầm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hà Ngạo Vi cũng là một cô gái thông minh, sớm đã nhìn ra vài điều từ sắc mặt của anh trai mình, vì vậy cô cười xấu xa nói:
- Hà Hãn Dũng, thành thật khai ra, anh đã vừa ý với thiếu phụ bất lương nào rồi phải không?
Hà Hãn Dũng không hề khách khí gõ đầu muội muội của mình, giở vờ uy nghiêm nói:
- Đại danh của anh là để em gọi loạn lên sao? Ca Mỹ Lệ là aiem đánh giá được sao? Lần sau nếu không biết lớn nhỏ, anh nhất định sẽ không đưa em đi chơi, để em đi làm bạn với A Tổ.
Hà Ngạo Vi xoa chỗ đâu trên đầu, ngẩng mặt lên nói:
- Đêm nay em nhất định phải xem cô gái đó là thần thánh phương nào. Em chỉ nói cô ta có một câu mà anh đã trở nên hung dữ với em như vậy.
Hà Hãn Dũng mặc kệ cô, đưa bọn Sở Thiên vào phòng đã bao ngồi xuống, rồi lập tức đóng cửa phòng. Sở Thiên thấy Trương Nhã Phong đang lắc mông từ cửa trước bước vào. Váy quá ngán cùng với bắp đùi thon dài phiêu đãng, trong lòng anh thầm nghĩ. Cuộc sống của cô gái này càng ngày càng đặc sắc.
Sở Thiên không thể ngờ, rượu ngon nhất lại tinh thế và thơm như vậy, món ăn ngon nhất lại vừa miệng như thế. Anh vẫn luôn tưởng rằng trong quán bar chỉ có rượu, chỉ có…, chỉ có khói thuốc mập mờ, còn có nam nữ mê say, lại không thể ngờ rằng quán bar "Cựu Hoan Như Mộng" này lại có thể làm ra những món ngon như thế này. Nếu có thêm một vài cô gái tuyệt sắc đến, đừng nói là Hà Hãn Dũng mà ngay cả mình đoán không chừng cũng sẽ vượt mấy chục cây số mà đến đây.
Sở Thiên ngửi mùi rượu, lúc định tự mình từ từ thưởng thức thì Hà Ngạo Vi bỗng rót một chén rượu trước, đứng dậy nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, sáng nay đã đắc tội rồi, Hà Ngạo Vi tạ lỗi với anh ở đây.
Hà Hãn Dũng định ngăn em gái mình uống rượu nhưng nghe thấy cô muốn xin lỗi Sở Thiên thì lại mỉm cười nói:
- Tự biết mình sai là tốt, sau này nên nhớ là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người giỏi hơn, ly rượu này, em đáng bị phạt.
Sở Thiên chuyển chén rượu, cười cười nói:
- Thật ra, tôi sớm đã quên chuyện hồi sáng rồi, ly rượu này bỏ đi?
Hà Ngạo Vi lắc đầu, dương dương khuôn mặt tự đắc, tinh xảo của mình, kiên định nói:
- Tôi cung kính cạn trước, tùy ý thiếu soái.
Nói xong, Hà Ngạo Vi nâng chén rượu đặt ở bên miệng, ngửa đầu, uống cạn ly rượu mạnh rồi lập tức ho khan. Bộ ngực đầy đặn, thoan thả bóng loáng hơi run rẩy, ắt hẳn đã bị sặc rồi.
Đúng là phụ nữ làm theo cảm tính. Sở Thiên nhà nhạt nghĩ, Hà Ngạo Vi đã làm được như vậy thì mình đương nhiên cũng phải giữ thể diện cho cô ta. Thế là hắn nâng ly rượu trong tay lên, đứng dậy, không nói một câu nào, một ngụm uống cạn ly rượu nặng.
Hà Ngạo Vi nhẹ nhàng cười, vẻ mặt đỏ ửng sau khi uống rượu của cô làm động lòng người.
Dũng thiếu gia, 15 phút sau Ca Mỹ Lệ sẽ lên sân khấu.
Sau khi gõ cửa quản lý trực ban nhanh chóng bước vào, thân mật nói với Hà Hãn Dũng:
- Tôi đã giữ cho anh vị trí quan sát tốt nhất ở phòng ngoài rồi.
Nét mặt Hà Hãn Dũng lộ ra vẻ vô cùng mong đợi, còn kích động gật đầu nói:
- Được rồi, lát nữa chúng tôi sẽ ra.
Cái "lát nữa" này nhiều lắm chỉ có 30 giây.
- Anh em, cùng ra ngoài xem đi.
Hà Hãn Dũng dường như không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, đứng dậy, mời Sở Thiên đi trước.
Sở Thiên nhìn cả bàn bày đầy thức ăn, lắc đầu nói:
- Anh đi trước đi, tôi muốn thưởng thức xong bàn thức ăn ngon này đã rồi mới đi xem.
- Anh, anh nóng lòng thì đi trước đi. Em với thiếu soái nghỉ ngơi một lát rồi sẽ ra.
Hà Ngạo Vi ngồi trên ghế sa lon, thở phì phào. Ly rượu mạnh đầy vậy mà vội vàng uống như vậy, Hà Ngạo Vi tự nhiên ngăn không nổi men say rồi.
Hà Hãn Dũng gật gật đầu nói:
- Được vậy tôi đi trước, mọi người nghỉ lát rồi qua.
Nói xong anh ta liền mang nụ cười không thể che dấu mở cửa rời đi.
Trong phòng chỉ có Hà Ngạo Vi cùng Sở Thiên, Sở Thiên lẳng lặng ăn đồ ăn lại cảm thấy Hà Ngạo Vi đang nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Hà Ngạo Vi đang ngơ ngác nhìn mình. Hai ánh mắt giao nhau cùng một chỗ, lúc làn váy đặt một bên ghế sa lon không cẩn thận bị tung lên, màu đen mép quần lót đúng lúc phát ra tín hiệu mê người.
Sở Thiện vội cúi đầu, nhấp một hớp rượu nén sự xúc động của mình xuống.
Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh ở bên cạnh đang cố lấy bát cơm trắng, bất cứ lúc nào, ăn no ăn ngon đều làm người làm người ta cảm thấy sung sướng.
Ngoài cửa bắt đầu vang lên tiếng nhạc, giai điệu động lòng người, nhịp điệu lắc lư, trầm thấp truyền đến, đúng là "Cựu Hoan Như Mộng".
[hide]
... Trời dần dần tối xuống, trời mưa qua đi không khí luôn tươi mát.
Chỗ gần, nơi xa đèn cũng dần dần sáng lên.
“Rất nhiều người mất đi cùng có được, thường thường liền trong một đêm.” ‘Thượng Hải ghềnh’ bên trong Hứa Văn Cường đã từng nói.
“Thiếu soái, lên xe a.” Hà Hãn Dũng án lấy loa hướng ngẩn người Sở Thiên hô.
Sở Thiên thân thân lưng mỏi, chuẩn bị đạp vào Hà Hãn Dũng xe jeep, bỗng nhiên, ánh mắt đình trệ rồi, bởi vì hắn trông thấy một cỗ Mercedes đang từ cảnh bị khu ngoài cửa mở tiến đến, lại để cho hắn giật mình không phải cái này bộ phận Mercedes, mà là cái này bộ phận xe dãy số: Chiết AV.
Đây không phải tại ở trên đảo quán cafe trước cửa Mercedes sao? Nó làm sao sẽ ra hiện ở chỗ này đây? Chẳng lẽ Dư Hiểu Lệ cùng Vương giáo sư đến cảnh bị khu rồi hả? Sở Thiên trong nội tâm có vài phần buồn bực.
Ngồi trên Hà Hãn Dũng xe jeep lên, Sở Thiên hữu ý vô ý nói: “Dũng ca, ta vừa rồi nhìn thấy một bộ rất cát lợi lái xe tiến đến, Chiết AV, không biết trong nơi này làm đến đấy, ta cũng muốn làm cái như vậy cát lợi dãy số?”
“Chiết AV?” Hà Hãn Dũng vẫn không nói gì, Hà Ngạo Vi lại cười khổ một hồi, tiểu tử này chẳng lẽ không thể bình thường một chút, chẳng lẽ không thể không cuồng vọng tự đại sao? Lập tức mở miệng nói: “Toàn bộ Chiết Giang cũng liền chỉ có một bộ loại này xe, cái số này có thể bán được gần nghìn vạn, chủ nhân của nó chính là Đường Đại Long, không biết Thiếu soái có hay không muốn làm một cái?”
Gần nghìn vạn? Của ta thần a..., có thể mua nhiều ít phòng nhỏ tiền lại bị người lấy ra mua xe bài rồi, cái này Đường Đại Long thật là có tiền.
“Đường Đại Long là ai đến hay sao? Như thế nào như vậy có tiền? Ta như thế nào chưa từng nghe qua à?” Sở Thiên tò mò nhìn Hà Ngạo Vi, đồng thời suy nghĩ, cô gái nhỏ này hiện tại giống như đã không có như buổi sáng như vậy hận mình, nói chuyện cũng trở nên khách khí rất nhiều, nữ nhân a..., thật sự là thiện biến.
Lần này đến phiên Hà Hãn Dũng cười khổ, lắc đầu, hỏi lại Sở Thiên nói: “Huynh đệ, đừng nói cho ta Đường Đại Long ngươi cũng không có nghe qua, ngươi có chưa từng đi Hàng Châu?”
“Không có, làm sao vậy? Chẳng lẽ rất nổi danh sao?” Sở Thiên có chút buồn bực, vì cái gì mình nhất định muốn nghe qua Đường Đại Long đâu này?
Hà Hãn Dũng phát động xe jeep, trở lên hải thị cực kỳ có đặc sắc quán bar chạy tới, ăn mừng thủy chung cũng còn đúng chọn điên cuồng một điểm địa phương tương đối khá, đi những.. Kia truyền thống tiệm rượu tiệm cơm, lại như thế nào mỹ vị món ngon, lại như thế nào nhiệt liệt đậm đặc rượu, đều bị người không đứng dậy, thiếu đúng là cái loại này bầu không khí.
“Như vậy nói với ngươi, nói cho ngươi hay, nếu như toàn bộ Hàng Châu mỗi ngày lợi nhuận đúng thập nguyên, như vậy, trong đó có hai nguyên chính là Đường Đại Long được rồi.” Hà Ngạo Vi chính mình cũng không biết làm sao vậy, trở nên nguyện ý cùng Sở Thiên nói chuyện, còn mang theo ngay cả mình cũng khó khăn dùng cảm thấy kiên nhẫn cùng vui sướng: “Ngươi nói, hắn nổi danh không xuất ra tên?”
Sở Thiên gật gật đầu, thầm than lấy: Nếu như một người mỗi ngày có thể lợi nhuận nhiều như vậy tiền, đều muốn không xuất ra tên đều rất khó. Một người có tiếng, lại có nhiều như vậy tiền, làm cái Chiết AV đã rất là ít xuất hiện rồi, tiền a... Tiền, thật sự là đồ tốt.
“Lão đệ, ngươi cũng không nên hâm mộ hắn, Đường Đại Long chính là kháo người chết tiền tài làm giàu đấy.” Hà Hãn Dũng nhìn thấy Sở Thiên thần sắc có chút cô đơn, còn tưởng rằng Sở Thiên tại hâm mộ Đường Đại Long đâu rồi, mở miệng nói: “Đường Đại Long lúc ban đầu thời điểm chính là trộm mộ, buôn lậu Văn Vật, phát tài về sau, mà bắt đầu kinh doanh các loại thực nghiệp, đương nhiên, trộm mộ cái này phát tài đại đạo tự nhiên không có phong bế, vẫn như cũ đang tiến hành, bất quá đã không gọi trộm mộ rồi, đẹp kỳ danh viết gọi ‘khảo cổ’, thằng này chuyên môn xuất ra phong phú tài chính đi giúp đỡ khảo cổ giới người đi thăm dò đào móc, tìm được vị trí về sau, âm thầm phái người đi đi đầu một bước, làm chút ít thứ đáng giá, tại hợp pháp áo ngoài tích lũy hạ tội ác tài phú. Nhưng nhân gia khiến cho xinh đẹp, khiến cho sạch sẽ, cho nên thanh danh càng lúc càng lớn, tiền tài càng ngày càng càng nhiều.”
Hà Ngạo Vi nghe qua Đường Đại Long chính sử, đều là chút ít dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm đến nơi đến chốn, từng bước một dốc sức làm thành hôm nay huy hoàng, lại chưa từng nghe qua những thứ này dã sử, trên mặt ngạc nhiên hỏi: “Đại ca, làm sao ngươi biết những vật này hay sao? Nếu như Đường Đại Long thật sự vẫn còn mượn khảo cổ đến trộm mộ, chẳng lẽ chính phủ không bắt hắn sao?”
“Không thể nói, không thể nói.” Hà Hãn Dũng nhẹ nhàng cười cười, lắc đầu.
Sở Thiên mỉm cười, biết rõ Hà Hãn Dũng ‘không thể nói’ ba chữ bên trong ý tứ, ngay khi Đường Đại Long tài phú thành lập đến loại này khổng lồ tình trạng, ‘tiền có thể thông thần’ cũng không phải một câu Thần Thoại, mà là thật sự có thể làm được đấy, huống chi hắn làm xong sự tình về sau nhất định sẽ bắt tay vĩ thu thập sạch sẽ, không ở lại nửa điểm chứng cớ cho nhân gia, Hà Hãn Dũng sở dĩ biết rõ những chuyện này, đoán chừng cũng là theo Hà Đại Đảm trong miệng nghe được, cũng chỉ có Hà Đại Đảm loại cấp bậc đó người mới sẽ rõ ràng Đường Đại Long chi tiết.
Chẳng qua là ngày đó tại ở trên đảo quán cà phê trước cửa, làm sao sẽ ngừng lại xe đâu của hắn? Chính mình còn tưởng rằng là Dư Hiểu Lệ xe đâu rồi, chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm rồi Dư Hiểu Lệ? Sở Thiên lập tức nghĩ đến mặt khác một loại khả năng, chính là Dư Hiểu Lệ đúng Đường Đại Long người, ngày đó Đường Đại Long tức thì ngồi trên xe nghe chính mình nói chuyện, cùng lúc trước Trường Tôn Cẩn Thành đùa thủ pháp không sai biệt lắm.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác được phức tạp, nhưng trong nội tâm lớn nhất hoài nghi mà lại dần dần hình thành: Giúp đỡ Vương giáo sư tìm ra da dê địa đồ bí mật cũng thăm dò người, rất có thể chính là Đường Đại Long.
Xe jeep tựa hồ đã mở vài chục km rồi, hiện lên vô số sáng chói đèn đường, xuyên qua vô số đường cái con đường nhỏ, Sở Thiên kỳ quái Hà Hãn Dũng làm gì cần phải chạy xa như thế đi ăn mừng đâu này?
Xe jeep rốt cục thời gian dần qua giảm tốc độ ra rồi, vòng vo cái khúc quanh, lái vào ‘Cựu Hoan Như Mộng’ bãi đỗ xe, Hà Hãn Dũng nhìn thấy bên cạnh có một xe trống vị trí, giẫm mạnh chân ga, xe jeep hướng chỗ đó vọt tới, đúng vào lúc này, một cỗ BMWs từ phía sau lưng vượt qua Hà Hãn Dũng xe, đột nhiên chuyển biến, đứng tại xe trống vị trí bên trên.
Hà Hãn Dũng một cái phanh lại, mới tránh khỏi tông vào đuôi xe, trên xe mọi người bị nho nhỏ lại càng hoảng sợ, may mắn đều không có chuyện gì.
Hà Hãn Dũng lắc đầu, không nói gì, bản thân hắn cũng không phải là ưa thích dùng đặc quyền đến chỗ dựa người, cũng sẽ không đi so đo những chuyện nhỏ nhặt này, cho nên cười khổ một cái, một lần nữa tìm không vị đỗ xe, lại để cho Sở Thiên kỳ quái đúng, Hà Ngạo Vi cũng không có tức giận, cái này xông tới Soái quân cửa khẩu, thậm chí đều muốn đụng Thủy Tạ Hoa Đô đại môn ngang ngược càn rỡ tiểu công chúa hôm nay chẳng qua là quan sát cái kia bộ phận xe BMW, cũng không có khác kinh người biểu hiện, Sở Thiên có vài phần buồn bực, nếu như xuất ra hắn xông Thủy Tạ Hoa Đô một nửa khí diễm, đúng lúc này hắn, sớm có lẽ xuống xe đi quạt nhân gia hai bàn tay rồi, lại để cho nhân gia nhìn xem ai vậy xe.
Hà Hãn Dũng cũng kỳ quái bên cạnh nhìn muội muội liếc, cảm giác cô gái nhỏ này có chút không bình thường.
Hà Ngạo Vi cảm giác được tất cả mọi người tại nhìn mình, cười nhạt một tiếng, nghiêng đầu cùng đại gia nói: “Ta thật sự là cái loại này không nói đạo lý người sao?”
“Vâng!” Trên xe người trăm miệng một lời mà nói.
Hà Ngạo Vi làm bộ tức giận đập vào Hà Hãn Dũng cánh tay.
Sở Thiên xuống xe, thân thân lưng mỏi, tò mò ngắm nhìn cái kia xe BMW, muốn xem chủ nhân của nó thần thánh phương nào, liền treo nam K xe cho quân đội cũng như này không để cho mặt mũi.
Trên xe BMW đi xuống một cái nữ hài, niên kỷ cùng Hà Ngạo Vi không sai biệt lắm, Sở Thiên kỹ càng nhìn hai mắt, trách không được như vậy càn rỡ, nguyên lai là hắn, Trương Nhã Phong, ai kêu nhân gia ngoại công là hội nghị hiệp thương chính trị uỷ viên Trương Đại Hải đâu này? Ai bảo nhân gia cậu đúng công an cục trưởng đâu này?
Trương Nhã Phong hiển nhiên không nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn, kéo một cái khác trang điểm xinh đẹp nữ hài gấp vội vàng hướng cửa thang máy đi qua, Hà Ngạo Vi nhìn thấy các nàng, không tự chủ được nói: “Các nàng như thế nào cũng tới?”
“Ngươi nhận thức các nàng?” Hà Hãn Dũng nhìn xem muội muội, thầm nghĩ muội muội nóng nảy như thế nào tốt rồi nhiều như vậy đâu này?
“Đương nhiên nhận thức, ta lớp bên cạnh cấp đồng học, Trương Nhã Phong, bối cảnh sâu đâu rồi, trách không được vừa rồi kiêu ngạo như vậy.” Hà Ngạo Vi thở dài, lập tức nở nụ cười một chút, mình bình thường cũng là kiêu ngạo như vậy ương ngạnh, thế nhưng là bị Sở Thiên cái này ‘tự cho là đúng’ gia hỏa hung hăng rung động về sau, tâm tình vậy mà cải biến rất nhiều, trước kia cảm thấy ngang ngược càn rỡ là một loại tiền vốn, là một loại thân phận biểu tượng, bây giờ suy nghĩ một chút, thuần túy là tự mình cảm giác hài lòng, mò mẫm giày vò.
Sở Thiên đạp mạnh tiến ‘Cựu Hoan Như Mộng’ đã nghe đã đến một loại rượu trong forum chỉ mỗi hắn có do nước hoa, mồ hôi cùng rượu hỗn hợp tản mát ra hương vị, kích thích thần kinh người, làm cho người ta trở nên có vài phần mê say.
Có lẽ, loại này hương vị tựu kêu là .
Bây giờ còn không phải quán bar điên cuồng thời điểm, cho nên toàn bộ quán bar không có người nào, Hà Hãn Dũng tựa hồ thường xuyên đến nơi đây, khinh xa thục lộ mang theo Sở Thiên bọn hắn hướng lớn nhất phòng đi đến, quán bar trách nhiệm quản lý đã sớm nhìn thấy Hà Hãn Dũng cái kia khôi ngô thân hình, trên mặt lập tức phủ lên tiêu chuẩn nụ cười chuyên nghiệp, bề bộn hấp tấp đã chạy tới hầu hạ.
“Dũng thiếu gia, hôm nay làm sao tới sớm như vậy à? Hay là chỗ cũ?” Trách nhiệm quản lý chê cười nói, biết mình muốn tốt hơn lăn lộn xuống dưới, phải hảo hảo phục thị vị này dũng thiếu gia.
“Trước hết mời mấy cái bằng hữu ăn cơm.” Hà Hãn Dũng không có một bộ cao cao tại thượng bộ dạng, thậm chí lộ ra có vài phần bình thản, nói: “Lên cho ta tốt nhất rượu, tốt nhất thức ăn.”
Trách nhiệm quản lý đầu chút cùng gà mổ thóc giống nhau, đang muốn rời khỏi đi chuẩn bị, Hà Hãn Dũng thần sắc chần chờ một chút, hay là mở miệng hỏi: “Đêm nay, Ca Mỹ Lệ sẽ đến múa dẫn đầu sao?”
Trách nhiệm quản lý tự nhiên biết rõ Hà Hãn Dũng ý tứ, kỹ càng suy nghĩ một chút, thức thời nói: “Hội, đêm nay có hắn sáu điệu nhảy, dũng thiếu gia trước tiên có thể ăn cơm, đợi nàng đã đến, ta tới nữa thông tri dũng thiếu gia, như thế nào?”
Sở Thiên rõ ràng trông thấy Hà Hãn Dũng nét mặt biểu lộ ôn nhu mỉm cười, trong nội tâm lập tức rõ ràng đó là phát ra từ nội tâm nhu tình, Sở Thiên một mực còn buồn bực, vì cái gì Hà Hãn Dũng nhất định phải tới ‘Cựu Hoan Như Mộng’ ăn cơm ăn mừng đâu rồi, nhiều như vậy quán rượu, nhiều như vậy quán bar, hết lần này tới lần khác tới đây cái rời cảnh bị khu vài chục km ‘Cựu Hoan Như Mộng’, nguyên lai cái này khôi ngô bên trong thân thể, có một viên nảy mầm tâm.
Hà Ngạo Vi cũng là cô gái thông minh, đã sớm theo ca ca cái kia mập mờ thần sắc nhìn ra vài thứ, vì vậy xấu xa cười: “Hà Hãn Dũng, trung thực giao cho, có phải hay không vừa ý cái nào bất lương thiếu phụ?”
Hà Hãn Dũng không chút khách khí gõ hạ muội muội đầu, giả bộ uy nghiêm bộ dạng, nói: “Đại ca đại danh cũng là ngươi la hoảng sao? Ca Mỹ Lệ là ngươi loạn đánh giá đấy sao? Lần sau lại không biết lớn nhỏ, kiên quyết không mang theo ngươi đi ra chơi, cho ngươi cùng A Tổ đi làm bạn.”
Hà Ngạo Vi sờ có đau một chút đau đầu, giơ lên mặt nói: “Ta đêm nay như thế nào đều muốn nhìn xem nàng kia đúng thần thánh phương nào, ta gần kề nói hắn một câu nói bậy, ngươi liền đối với ta trở nên như vậy hung?”
Hà Hãn Dũng mặc kệ hắn, mang theo Sở Thiên bọn hắn tiến vào phòng ngồi xuống, tại đóng cửa phòng lập tức, Sở Thiên chứng kiến Trương Nhã Phong đang lắc mông chi theo trước cửa đi qua, váy ngắn đang theo bắp đùi thon dài phiêu đãng, trong nội tâm thầm nghĩ, cô gái nhỏ này sinh hoạt ngược lại là càng ngày càng đặc sắc rồi.
Sở Thiên thật không ngờ, tốt nhất rượu đúng như thế tinh khiết và thơm, tốt nhất thức ăn đúng như thế ngon miệng, vẫn cho là trong quán rượu, chỉ có rượu, chỉ có , chỉ có mập mờ, còn có mê say nam nữ, lại thật không ngờ, cái này ‘Cựu Hoan Như Mộng’ quán bar còn có thể làm ra cao như vậy đồ ăn, nếu như lại đến mấy cái tuyệt sắc nữ tử đàn hát, đừng nói là Hà Hãn Dũng rồi, chính là mình, đoán chừng cũng sẽ biết xa phó vài chục km tới đây.
Sở Thiên nghe mùi rượu, chính là muốn một mình chậm rãi nhấm nháp thời điểm, Hà Ngạo Vi vậy mà trước rót một chén rượu, đứng lên cùng Sở Thiên nói: “Thiếu soái, buổi sáng hôm nay có nhiều đắc tội, Hà Ngạo Vi nơi đây hướng ngươi nói xin lỗi.”
Hà Hãn Dũng vốn đều muốn ngăn lại muội muội uống rượu, nhưng nghe đến đúng hướng Sở Thiên bồi tội, ngược lại mỉm cười, nói: “Biết mình sai là tốt rồi, về sau nhớ rõ người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, chén rượu này, ngươi nên phạt.”
Sở Thiên chuyển chén rượu, cười cười nói: “Kỳ thật, ta đã sớm quên chuyện hồi sáng này rồi, chén rượu này coi như xong đi?”
Hà Ngạo Vi lắc đầu, du dương cái kia giương tinh xảo khuôn mặt, kiên định nói: “Ta trước cạn là kính, Thiếu soái tùy ý.” Nói xong, Hà Ngạo Vi nâng cốc chén đặt ở bên miệng, ngửa đầu đem trong chén rượu mạnh uống đến sạch sẽ, lập tức ho khan, bộ ngực đầy đặn cùng thon dài bóng loáng run rẩy, hiển nhiên là bị thương đã đến.
Thật sự là tỉ lệ tính làm nữ hài. Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ đến, Hà Ngạo Vi đã làm được loại trình độ này, chính mình đương nhiên cấp cho hắn mặt mũi, vì vậy bưng lên trong tay mình rượu, đứng lên, nói cái gì đều không có nói, uống một hơi cạn sạch cái kia đậm đặc rượu.
Hà Ngạo Vi nhẹ nhàng cười cười, say rượu đỏ ửng tại trên mặt lộ ra như thế động lòng người.
“Dũng thiếu gia, Ca Mỹ Lệ mười lăm phút sau lên đài.” Trách nhiệm quản lý sau khi gõ cửa nhanh chóng lẻn tiến đến, tri kỷ đối với Hà Hãn Dũng nói: “Ta ở bên ngoài đại sảnh cho ngươi lưu lại tốt nhất quan sát vị trí.”
Hà Hãn Dũng trên mặt lập tức giương lên vô cùng ước mơ, còn có kích động, gật gật đầu nói: “Tốt, chúng ta sau đó liền đi ra ngoài.”
Cái này ‘sau đó’ nhiều lắm là chỉ có giây.
“Huynh đệ, cùng một chỗ đi ra xem một chút đi?” Hà Hãn Dũng tựa hồ một khắc cũng không muốn đợi lát nữa, đứng dậy, mời Sở Thiên đi về phía trước.
Sở Thiên nhìn xem đầy bàn món ngon, lắc đầu, nói: “Ngươi đi trước đi, ta nghĩ nhấm nháp hết bàn này món ngon, lại đi nhìn xem.”
“Ca, ngươi nóng vội trước hết đi đi, ta cùng Thiếu soái nghỉ ngơi và hồi phục một lát sẽ đi qua.” Hà Ngạo Vi ngồi ở trên ghế sa lon, có chút thở phì phò, chén kia rượu mạnh khoảng chừng như vậy một lượng, vội vả như vậy gấp rút uống hết, Hà Ngạo Vi tự nhiên ngăn cản không nổi men say.
Hà Hãn Dũng gật gật đầu, nói: “Tốt, ta đây đi trước, các ngươi đợi lát nữa tới đây.” Sau khi nói xong, liền mang theo không che dấu được mỉm cười mở cửa rời đi.
Trong gian phòng mặt chỉ còn lại Hà Ngạo Vi cùng Sở Thiên rồi, Sở Thiên lẳng lặng ăn thức ăn, lại cảm giác được Hà Ngạo Vi đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Hà Ngạo Vi đang nghiêng đầu ngơ ngác đang nhìn mình, hai cái giao nhau chồng lên nhau, làn váy một bên đang ngồi ghế sô pha thời điểm không cẩn thận bị nhấc lên, màu đen mép quần lót đang tản phát ra mê người tín hiệu.
Sở Thiên vội cúi đầu, nhấp một hớp rượu mạnh áp lực hạ chính mình xúc động.
Bên cạnh Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh đang cố gắng bới ra lấy cơm trắng, bất cứ lúc nào, ăn no ăn được đều là làm cho người ta sung sướng sự tình.
Ngoài cửa bắt đầu vang lên âm nhạc, động lòng người giai điệu, nhịp điệu lắc lư du trầm thấp truyền đến, đúng là “Cựu Hoan Như Mộng”.
[/hide]