Ánh mắt Sở Thiên đột nhiên nghiêm trọng.
Nguy hiểm! Cảm giác của Sở Thiên dần dần rõ ràng.
Ông ta muốn làm gì?
Sở Thiên vừa cảm giác thấy thì người trung niên đã chạy tới bên cạnh sân khấu, nhanh chóng lấy một lọ gì đó giấu ở trong ngực ra, đột nhiên ném về Carolin đang uốn éo điên cuồng.
Sở Thiên kinh hãi, Hà Hãn Dũng cũng kinh hãi, tên đó muốn đối phó với Carolin? Khoảng cách gần như vậy, đột nhiên tập kích như thế Carolin thực sự khó mà tránh được.
Sở Thiên có chút lo lắng, sắc mặt Hà Hãn Dũng cực kỳ khó coi.
"Bang" một tiếng, chiếc bình thủy tinh không đập trúng Carolin mà đập trúng đất ở bên cạnh Carolin một cách thần kỳ, Carolin nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn bình thủy tinh trên đất rồi lại nhìn người trung niên nét mặt đầy hung ác, vẻ mặt cô đầy kinh hãi vội vàng dừng kĩ thuật nhảy quyến rũ, lập tức lui về phía sau mấy bước. Người trung niên này thấy bình thủy tinh không đâm trúng Carolin thì liền phẫn nộ lấy con dao sắc nhọn từ trong ngực ra, cố gắng trèo lên sân khấu đầu cao hơn một mét để đâm Carolin ở trên sân khấu.
Âm nhạc ở đại sảnh của quán bar dừng lại.
Những nam nữ đang đong đưa thân hình, mơ mơ màng màng trong sàn nhảy thấy đột nhiên xảy ra sự cố, đã hoảng loạn một trận, lùi về sau mấy mét, rồi lập tức dừng bước chân, quay lại quan sát tình thế phát triển thêm một bước. Tâm trạng thích náo nhiệt trong lúc này không kìm được mà biểu hiện ra ngoài. Dù sao đương sự cũng không phải mình, xem sự cố của người khác vẫn luôn hứng thú hơn. Tác dụng của rượu còn làm họ hô hào cổ vũ một cách thiếu đạo đức cho người trung niên đang trèo lên sân khấu:
- Cố lên!
Sở Thiên nghiêng đầu lại phát hiện Hà Hãn Dũng đã không còn bên cạnh mình nữa ròi, ngẩng đẩu nhìn lại, Hà Hãn Dũng đang ra sức lách qua đám người hỏang sợ, đồng thời đá bay mấy con ma say đang cản đường giống như con báo đang xông tới người trung niên định làm tổn thương Carolin vậy. Sở Thiên tin rằng dù bây giờ có cả hai con mãnh hổ đang cản trước mặt Hà Hãn Dũng thì Hà Hãn Dũng cũng không do dự xông tới giết chúng, xông pha vào khói lửa, muôn chết không chối từ, giờ phút này những từ ngữ đó dùng trên người Hà Hãn Dũng là không đủ.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, tình cảm, là chí khí của anh hùng là hoài bão cao xa của anh hùng.
Mắt Hà Hãn Dũng nhìn người trung niên chỉ còn kém 2m nữa là trèo lên tới sân khâu, ai biết được lúc này Carolin không biết là bị kinh hãi quá độ hay nhảy dẫn đầu quá lâu mà lại bị trượt tới ngã trước mặt người trung niên. Người trung niên vừa đúng lúc trèo lên tới nơi, ngay cả người còn chưa đúng vững đã nắm chặt con dao trong tay đâm về phía cổ mềm mại trắng nõn của Carolin. trong ánh đèn mập mờ rọi xuống, con dao nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ai cũng biết, khi con dao sắc nhọn sáng lạnh lẽo đó mà cứa vào cái cổ mềm mại kia thì sẽ là một thảm kịch như thế nào.
Hà Hãn Dũng thấy Carolin ở vào thế vô cùng nguy hiểm, mình lại còn kém vài bước nữa mới tới, trong lòng vô cùng lo lắng, bất chấp mọi thứ, mũi chân chĩa xuống đất rồi đột nhiên nhảy lên. Thân hình cao lớn nghiêng nghiêng nhào tới, hai chân ngã ở ven sân khấu, thân hình chặn trước mặt Carolin. Vừa đúng lúc chặn được con dao sắc nhọn đang đâm tới. Con dao sắc nhọn không hề khách chí đâm vào bả vai phải của Hà Hãn Dũng, máu tươi ngay lập tức chảy ra, dưới ánh đèn là một màu đỏ, màu đỏ tươi.
Những người trong sàn nhảy kia hét lên ầm ĩ, Sở Thiên hoàn toàn không nghe thấy sự sợ hãi, mà cảm nhận rõ ràng hơn là sợ hưng phấn trong tiếng hét của họ
Người trung niên vốn tưởng đâm trúng Carolin lại bị Hà Hãn Dũng cản đường dao trí mạng, thấy có anh hùng cứu mỹ nhân thì trong lòng ông ta càng tức giận. Ông ta rút con dao nhọn đầy máu tươi ra đâm về phía Hà Hãn Dũng.
- Có cần giúp anh ta không?
Nhiếp Vô Danh không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt Sở Thiên, Thiên Dưỡng Sinh cũng lạnh lùng đứng bên cạnh.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Hà Hãn Dũng không phải kẻ bất lực.
Hà Hãn Dũng đích thực không phải kẻ bất lực, nếu bất lực anh ta cũng sẽ không trở thành mãnh tướng số một của khu Cảnh Bị, đồng thời cũng sẽ không được đánh một trận với Nhiếp Vô Danh.
Dù vai trái của Hà Hãn Dũng chảy máu, hai chân ngã xuống ven sân khấu chắc hẳn cũng bị thương nhưng tình cảm dạt dào trong lòng vẫn còn, sức chiến đấu dũng mãnh vẫn còn, mắt anh ta trợn lên, cố nén sự đau nhức ở hai chân và bả vai, đá hai chân về phía người trung niên, bổ đầu về phía ông ta không hề phòng bị, bắp chân vừa quét, thân hình không hề cường tráng của hắn lập tức ngã về phía sau. "Bang" một tiếng, cả người ngã xuống mặt đất, nét mặt người trung niên đau đớn xem chừng đã vượt quá sức mình nhưng con dao vẫn nắm chắc trong tay.
Hà Hãn Dũng lại bay tới, khuỷu tay cứng rắn công kích về phía người trung niên, dũng mãnh hung ác tấn công. Sở Thiên nhìn ra người trung niên đó chỉ cần bị Hà Hã Dũng đánh trúng không chết thì cũng trọng thương. Chỉ cần nghĩ là biết sự tức giận, phẫn hộ trong lòng Hà Hãn Dũng lớn đến thế nào.
Bất kì một người đàn ông nào thấy người con gái mình yêu thương bị tổn thương trong lòng đều sẽ phẫn nộ không đội trời chung.
Tốc độ bay tới của Hà Hãn Dũng rất nhanh, chớp mắt là sắp đè nên người của tên kia, trong lúc Sở Thiên đang đau buồn thay hắn thì tay trái của người trung niên đó hơi chống xuống đất, như ngọn sóng khẽ di động sang bên cạnh mấy tấc vừa kịp tránh được thế công của Hà Hãn Dũng. Sở Thiên hơi sững sờ, trong lòng thầm kinh ngạc, cú tránh vừa rồi của người trung niên đó thật đẹp, vừa đúng lúc.
Sở Thiên phát hiện thần sắc của Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh cũng hơi sững sờ.
Hà Hãn Dũng thấy công kích không trúng thì liền đổi chiêu, lập tức buông khuỷu tay được buộc chặt ra, dùng cánh tay hung hăng đập vào lồng ngực của người trung niên. Lần này người trung niên không tránh mà chỉ là sức lực của Hà Hãn Dũng không còn mạnh mẽ như cú công kích đầu tiên nữa. Vì vậy người trung niên dù bị Hà Hãn Dũng đánh đến nỗi không thể chịu được lại không có trở ngại gì, hắn liền bò người lên, nắm chặt con dao nhọn đâm về phía Hà Hãn Dũng một lần nữa. Nếu vừa rồi hai chân của Hà Hãn Dũng không ngã ở ven sân khấu, không tiện di chuyển chân thì đã đứng dậy bước tới đánh cho người trung niên răng rơi xuống đất lần nữa rồi, vì bất đắc dĩ nên hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Bây giờ chỉ có thể lấy tĩnh chế động, thấy người trung niên cầm dao đâm tới Hà Hãn Dũng vội vàng tránh sang bên cạnh sau đó quay người lại đập vào người trung niên làm hắn ngã bay sang bên cạnh. Lần này người trung niên kêu thảm thiết, lại không còn sức để đứng dậy lần nữa.
Hà Hãn Dũng đem theo sự phẫn nộ, tiến lên vài bước, đạp vào tay người trung niên, đá bay con dao sắc nhọn trên tay hắn đi, rồi lập tức nhấc người trung niên đó lên định hung hăng đánh cho hắn mấy nắm đấm ác liệt.
Người trung niên đã không còn sức lực phản kháng, tùy theo sự dẫn dắt của Hà Hãn Dũng, tay chân hắn lắc lư, thân hình giãy dụa như sắp chết.
Hà Hãn Dũng mỉm cười, nắm chặt nắm đấm, lúc chuẩn bị đánh như lôi đình tới người trung niên đó thì trên thần sắc điên cuồng hiện lên khuôn mặt của những người đang xem ở dưới sàn nhảy, họ hưng phấn hô hào:
- Đánh nó, đánh nó!
Thượng đế muốn anh ta diệt vong tất nhiên sẽ làm anh ta trở nên điên cuồng trước.
Nắm đấm của Hà Hãn Dũng vận sức chờ phát động.
- Dừng tay.
Một tiếng kêu truyền đến, Hà Hãn Dũng quay đầu lại nhìn, dĩ nhiên là Carolin đang ngăn anh ta. Trong lòng hơi sững sờ, Carolin đung đưa mái tóc dài, nhanh chóng bước tới nắm chặt nắm đấm của Hà Hãn Dũng, thấp giọng nói:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa được không? Tha cho ông ta đi.
Cái nắm chặt này, trong bàn tay thon thon ngọc ngà ấm áp ấy đã làm tất cả chí khí anh hùng, tất cả sự tức giận và oán hận toàn bộ đã biến thành tình cảm dịu dàng.
Hà Hãn Dũng vốn tràn đầy lửa giận, muốn đánh cho người trung niên đó thành tàn phế không thể tự chăm sóc mình được. Nhưng nghe thấy lời cầu xin dịu dàng của Carolin, thì tất cả sự phấn nộ và oán hận lập tức tan thành mây khói, quay đầu lại oán hận nhìn người trung niên trong tay rồi đột nhiên vứt hắn xuống khỏi sân khấu, hung hăng nói:
- Mau cút đi cho tôi, để tôi thấy ông ở Thượng Hải một lần nữa thì ông sẽ không sống được đâu.
Thần sắc của những người đang xem trong sàn nhảy lộ ra vẻ thất vọng nhưng nhìn thân hình khôi ngô, mạnh mẽ kia của Hà Hãn Dũng lại không dám nói gì nữa.
Người trung niên chật vật bò trên đất, cố chịu đau đớn, dùng ánh mắt oán hận nhìn Hà Hãn Dũng sau đó lách qua đám người đông đúc đang nhìn quan sát sự việc đi ra phía cửa lớn. Sở Thiên ở bên cạnh vẫn yên lặng chăm chú quan sát, chỉ thấy người trung niên đi đến cửa lớn quay đầu lại nhìn Hà Hãn Dùng cùng Carolin nét mặt hắn lộ nên một nụ cười khó có thể nhận ra. Sở Thiên phân tích được ra nụ cười đó không phải thù hận, không phải áp lực mà là vui mừng. Trong lòng Sở Thiên nổi lên một sự nghi hoặc không thể hiểu nổi. Người trung niên đó bị đánh thành như vậy mà lại nở nụ cười vui vẻ như thế thật sự rất kỳ lạ. Hắn quay đầu lại nhìn Hà Hãn Dũng cùng Carolin nhưng không phát hiện ra bất cứ một điều gì không đúng, không lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi sao?
Sở Thiên đưa mắt liếc về phía Nhiếp Vô Danh một cái, thản nhiên nói:
- Đi theo nửa tiếng?
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, xuyên qua quán bar, lập tức biến mất ở ngoài cửa.
Âm nhạc của quán bar lại vang lên, nam nữ trong sàn nhảy dường như quên hết sự việc vừa xảy ra, lại tiếp tục uốn eo vòng eo trẻ khỏe của mình theo điệu nhạc.
Hà Hãn Dũng kéo Carolin xuyên qua đám người đông đúc đến chỗ ngồi, mời Carolin Ngồi xuống.
Quản lý đích thân mang đồ ăn vặt và bia tới, lúng túng xin lỗi Hà Hãn Dũng cùng Carolin. Hắn sợ vị Dũng thiếu gia này sẽ tính sổ khoản nợ này với quán bar.
Chỉ là Sở Thiên đột nhiên thấy sự lúng túng của tên quản lý này có chút hơi quá, giống như chính anh ta đã làm sai vậy.
Hà Hãn Dũng không phải người nhỏ mọn vô lễ, huống hồ lại có người đẹp bên cạnh, anh ta phóng khoáng phất phất tay để quản lý yên tâm rời đi.
Hà Hãn Dũng đợi mọi người ngồi vào chỗ xong, lúc định mở miệng giới thiệu mình với Sở Thiên thì Carolin đã mở miệng trước, nét mặt đã không còn vẻ hoảng sợ như trước nữa, cô cười dịu dàng nói:
- Tôi tên là Hứa Bán Hạ, tên tiếng Anh là Carolin, cảm ơn mọi người vừa rồi đã cứu tôi, vết thương của anh có nghiêm trọng không?
Hà Hãn Dũng đột nhiên nhận được sự quan tâm dịu dàng, thần sắc lộ ra vẻ ngại ngùng, xoa xoa đầu, không biết làm sao mở miệng đáp lại.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi nói:
- Vị đại ca mạnh mẽ này của chúng tôi tên là Hà Hãn Dũng, còn chúng tôi chỉ là tùy tùng mà thôi, Hứa tiểu thư không cần bận tâm vết thương nhỏ nhặt này, đối vối Hà Hãn Dũng thì có gì là đáng ngại.
Hà Hãn Dũng thấy Sở Thiên không giới thiệu bản thân còn tưởng hắn không muốn bộc lộ thân phận xã hội đen của mình sẽ mất mặt mình thì thầm nghĩ. Sở Thiên này thật sự trượng nghĩa không còn gì để nói, cảm kích nhìn Sở Thiên nói:
- Không có gì đáng ngại, khi huấn luyện trong quân đội còn bị thương nặng hơn thế này nhiều, qua mấy ngày sẽ hồi phục thôi.
Sở Thiên thấy Hà Hãn Dũng nhìn mình với ánh mắt cảm kích biết rõ tên này hiểu sai ý rồi, hắn chỉ là không muốn cô gái này biết cái tên "Sở Thiên" mà thôi. Hắn vẫn cảm thấy cái cô Hứa Bán Hạ này có vài phần cổ quái, nhưng lại không thể nói rõ được.
- Để tôi xem.
Hứa Bán Hạ vừa nói vừa tới gần bên người Hà Hãn Dũng, xem vết thương của hắn, sau đó kéo vạt áo của mình xuống giúp Hà Hãn Dũng băng bó lại.
Hà Hãn Dũng không dám động đậy giống như một đứa trẻ con tùy ý để cho Hứa Bán Hạ băng bó.
Hứa Bán Hạ băng bó rất thuần thục, chưa đầy 15 phút sau đã băng bó cực kỳ chặt chẽ cho Hà Hãn Dũng, thủ pháp băng bó không thua gì hộ sĩ chuyên nghiệp.
Con mắt Sở Thiên hơi đảo qua nhưng không hề nói gì.
Hà Hãn Dũng đợi Hứa Bán Hạ băng bó xong, cười he he cảm kích nói:
- Cám ơn Hứa tiểu thư.
Rồi anh ta đột nhiên nhớ lại ngay một vấn đề, liền hỏi:
- Đúng rồi, tên vừa nãy sao lại muốn làm tổn thương cô vậy?
Hứa Bán Hạ khẽ thở dài, nhàn nhạt nói:
- Tên đó ngày nào cũng đến xem tôi nhảy, lần nào xem xong cũng đều cố gắng cùng tôi kết bạn. Tôi thấy ông ta có ý xấu, liền từ chối. Không ngờ, hôm nay ông ta lại đến làm hại tôi.
Rồi cô ta dịu dàng nhìn Hà Hãn Dũng, dáng vẻ như cười nói:
- Hôm nay thật may gặp được anh, nếu không thì có lẽ tôi đã sớm máu chảy đầy sân khấu rồi, anh thật dũng cảm.
Vẻ mặt Hà Hãn Dũng lại bắt đầu xấu hổ, không phải chưa từng có ai khen ngợi mà là chưa từng được người con gái xinh đẹp nào hơn nữa còn là người con gái mình yêu thương khen nữa.
Sở Thiên có thể nhìn ra từ nét mặt của Hà Hãn Dũng, lúc này, Hà Hãn Dũng đã hoàn toàn không còn bị trói buộc bởi sự "Môn đăng hộ đối" nữa, thứ muốn có chỉ là đã từng có.
Sở Thiên thấy Nhiếp Vô Danh đứng ở bên ngoài quán bar, lại không đi vào, trong lòng anh biết là có chuyện, liền đứng dậy, nói với Hà Hãn Dũng:
- Anh Dũng, em còn có chút việc phải xử lý, mọi người cứ nói chuyện hôm khác rảnh sẽ gặp sau, cám ơn vì bữa tối ngày hôm nay.
Hà Hãn Dũng thấy Sở Thiên bỏ đi còn tưởng rằng mình mải nói chuyện với Hứa Bạn Hạ mà không để ý đến hắn vội vàng đứng dậy, kéo Sở Thiên sang một bên thấp giọng nói:
- Lão đệ, có phải cậu giận tôi rồi không?
Sở Thiên vỗ vai Hà Hãn Dũng cười vười nói:
- Anh Dũng, anh nghĩ nhiều quá rồi, em thật sự có việc phải làm.
Sau đó hắn nhìn vết thương của Hà Hãn Dũng nói:
- Anh Dũng, nói thế nào thì cũng là viết thương do dao gây ra, anh vẫn nên sớm đi bệnh viện kiểm tra xem sao.
Hà Hãn Dũng biết Sở Thiên không phải giận mình, liền yên tâm nói:
- Được rồi, tôi cũng không miễn cưỡng giữ cậu ở lại nữa, hôm khác đích thân tôi sẽ đưa xe đến Thủy Tạ Hoa Đô cho cậu, tới lúc đó sẽ lại tụ họp.
Sở Thiên gật đầu, cười cười rồi rời đi, lúc ánh mắt nhìn qua Hứa Bán Hạ đúng lúc thấy bộ dạng đang trầm tư của cô ta, biểu hiện trên mặt thực sự làm người ta không đoán ra được.
Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đi đến cửa, Nhiếp Vô Danh lập tức tiến lại nói:
- Không thấy nữa rồi.
Trong lòng Sở Thiên hơi giật mình, với thân thủ của Nhiếp Vô Danh sao lại không thể theo dõi hành tung của người trung niên đó được chứ? Nhưng mặt hắn lại biểu lộ vẻ bình tĩnh nói:
- Bắt xe về đã rồi hãy nói.
- Tên khốn kiếp, có cần em tiễn không?
Phương Nhã Phong từ phía sau đi tới, nghe thấy Sở Thiên muốn gọi taxi thì lập tức chủ động xuất hiện "Mỹ nhân tiễn anh hùng".
Sở Thiên vốn định từ chối nhưng nghĩ tới lộ trình mấy chục ki lô mét, hơn nữa Phương Nhã Phong cũng cùng đường với mình thế là hắn thản nhiên nói:
- Muốn tiễn thì mau đi lấy xe đi.
Sở Thiên biết không thể dùng vẻ mặt "thân mật" nói với Trương Nhã Phong nếu không thì cô gái này sẽ được thế tiến thêm một bước.
Trương Nhã Phong chu cái miệng nhỏ nhắn, chạy nhanh như chớp tới bãi đỗ xe. Thiên Dưỡng Sinh lập tức đi theo, ở đây đầy nguy hiểm tự nhiên không thể để một cô tiểu thư một mình đi được.
Chiếc xe BMW vài phút sau đã đỗ ở trước cửa, Trương Nhã Phong nhẹ nhàng bấm còi.
Sở Thiên cùng Nhiếp Vô Danh mở cửa xe, vừa lên xe, Trương Nhã Phong đã duỗi chân ra, đạp chân phanh nhanh chóng rời "Cựu Hoan Như Mộng".
- Cô bạn của cô đâu?
Sở Thiên hiếu kỳ hỏi một câu:
- Tôi nhớ là hai người cùng tới mà, cô bỏ lại người ta như vậy không tốt lắm đâu?
- Cô ấy à? Quán bar "Cựu Hoan Như Mộng" là của cha cô ấy đấy.
Trương Nhã Phong mở nhạc lên, nhẹ nhàng đung đưa đầu nói:
- Hơn nữa cô ấy vừa rồi gặp người chú không chịu thua kém của cô ấy, đúng rồi, chính là cái ngừơi cầm dao xông lên sân khấu. Cô ấy đi gọi điện thoại cho bố của ông ta, không hiểu được tại sao người nhà mình lại đến sân khấu của nhà mình gây chuyện, vì vậy cô ấy bỏ rơi em.
Thần sắc của Sở Thiên chấn động, chả trách Nhiếp Vô Danh không theo được hành tung của người ta. Người ta là người nhà của chủ quán bar tự nhiên quen đường dễ trốn đi rồi, cũng chẳng trách thần sắc trên mặt của quản lý lại lúng túng như vậy.
- Chú cô ta tên là gì?
Sở Thiên truy hỏi một câu.
Trương Nhã Phong lắc dầu nói:
- Không biết, cô ấy chỉ tức giận mắng một câu "không bắt được ông chú này, cô ấy không phảihọ Đường"
Trương Nhã Phong không nói đầy đủ cả tên của cô bạn ra vì cô sợ mình sẽ lại nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh.
Sở Thiên mở cửa sổ xe, gió đêm thổi lại làm đầu óc Sở Thiên càng tỉnh táo, hắn vẫn cảm thấy sự việc đêm nay có chút kỳ quặc nhưng hắn lại biết, dường như không liên quan đến việc của mình, không cần phải thăm dò tới cùng.
Chiếc BMW dần dần đến Thủy Tạ Hoa Đô, khi đến cửa đầu tiên thì bỗng dừng lại, những cửa khẩu bị hư hỏng đã được sửa xong, thậm chí trở nên càng chắc chắn. Anh em Soái Quân nhìn thấy Sở Thiên, Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh vội vàng cung kính hét một tiếng:
- Chào thiếu soái!
Sau đó nhìn đồng hồ rồi nói tiếp:
- Thiếu soái, một người bạn của anh ở đây đợi anh đã được 2 giờ 18 phút rồi.
Anh em soái quân làm việc càng ngày càng nghiêm túc cẩn thận, ngay cả thời gian cũng tính toán đến từng phút làm Trương Nhã Phong ngồi lái xe ở phía trước cũng giật mình, trong lòng càng tràn ngập sự yêu thương đối với Sở Thiên.
- Một người bạn ư?
Sở Thiên hơi kinh ngạc, muộn vậy rồi vẫn có người đợi hắn đến tận hơn 2 tiếng đồng hồ, hắn liền hỏi:
- Sao anh ta không lên chờ tôi? Cả anh Hải cùng anh Quang đều ở trên đó mà.
Anh em soái quân xoa xoa đầu, còn chưa kịp nói gì thì một thân ảnh đã vọt ra, cười cười nói:
- Sở Quân! Là tôi. Thực sự ngại quá, làm phiền anh rồi, mong anh thông cảm.
Sơn Bản Nghĩa Thanh? Sở Thiên có chút kinh ngạc, chẳng lẽ muộn thế này mà anh ta vẫn đến tìm mình học hỏi? Rồi lập tức có chút kinh sợ, tên Sơn Bản Nghĩa Thanh này quả thực cường hãn, chỉ cần nửa buổi tối đã tìm thấy chỗ dừng chân mình, thông tin cũng nhanh thật đấy.
- Sở Quân, sáng ngày mai tôi sẽ quay về Đông Doanh, tôi có chuyện muốn nhờ Sở Quân, phiền anh rồi.
Thần sắc Sơn Bản Nghĩa Thanh rất nghiêm túc và cung kính.
[hide]
... Sở Thiên ánh mắt ngưng trọng lên.
Nguy hiểm! Sở Thiên cảm giác dần dần rõ ràng.
Hắn đều muốn làm những thứ gì?
Sở Thiên cảm giác vừa lên, trung niên nhân chạy tới sân khấu ven, từ trong lòng nhanh chóng móc ra một lọ thứ đồ vật, đột nhiên hướng về đang tại điên cuồng vặn vẹo Ca Mỹ Lệ đập tới.
Sở Thiên cả kinh, Hà Hãn Dũng cũng là cả kinh, tên kia lại muốn đối phó Ca Mỹ Lệ? Gần như thế khoảng cách, gặp như thế đột nhiên tập kích, Ca Mỹ Lệ thật sự khó với né tránh.
Sở Thiên có chút lo lắng, Hà Hãn Dũng thì là sắc mặt khó coi tới cực điểm.
“Phanh” một tiếng, cái thủy tinh này bình không có đập trúng Ca Mỹ Lệ, mà là thần kỳ nện ở Ca Mỹ Lệ bên cạnh trên mặt đất, Ca Mỹ Lệ nghe được tiếng vang, quay đầu trông thấy trên mặt đất thủy tinh, lại trông thấy mặt mũi tràn đầy hung ác trung niên nhân, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, bề bộn dừng lại vũ mị kỹ thuật nhảy, thở hào hển hướng lui về phía sau mấy bước, người trung niên này nhìn thấy bình thủy tinh không có đập trúng Ca Mỹ Lệ, tức giận từ trong lòng ngực rút... Ra một chút đao nhọn, cố gắng đều muốn bò lên trên qua mét cao múa dẫn đầu đài, đi đâm trên đài Ca Mỹ Lệ.
Quán bar đại sảnh âm nhạc quả nhưng mà dừng lại.
Tại trong sàn nhảy đong đưa thân hình đấy, sống mơ mơ màng màng cả trai lẫn gái nhìn thấy đột phát sự cố, vốn là bối rối một hồi, lui về phía sau như vậy vài mét, lập tức dừng bước, quay đầu lại quan sát tình thế tiến thêm một bước phát triển, ưa thích náo nhiệt tâm tình tại thời khắc này không chút nào giữ lại biểu hiện ra ngoài, dù sao người trong cuộc không phải mình, xem người khác câu chuyện luôn tràn đầy vô cùng hứng thú, rượu cồn tác dụng còn để cho bọn họ là trung niên nhân bò lên trên sân khấu hô hào rất thiếu đạo đức “Cố gắng lên.”
Sở Thiên nghiêng đầu, lại phát hiện Hà Hãn Dũng đã không tại bên người, ngẩng đầu nhìn lại, Hà Hãn Dũng đang ra sức lách vào qua chen chúc hoảng sợ đám người, cũng đá bay ngăn lại con đường mấy cái con ma men, như là con báo giống nhau phóng tới cái kia đều muốn tổn thương Ca Mỹ Lệ trung niên nhân, Sở Thiên tin tưởng, dù cho hiện tại trước mặt có hai cái Mãnh Hổ ngăn tại Hà Hãn Dũng trước mặt, Hà Hãn Dũng đều không chút lựa chọn xung phong liều chết đi qua, xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ, giờ phút này dùng tại Hà Hãn Dũng trên người không chút nào quá đáng.
Sở Thiên nhẹ nhàng hít một tiếng, nhu tình, đúng anh hùng chí khí, đúng anh hùng hùng tâm.
Hà Hãn Dũng mắt thấy chênh lệch hai bước có thể bắt lấy nhanh leo đi lên trung niên nhân rồi, ai biết, đúng lúc này Ca Mỹ Lệ không biết là chấn kinh quá độ, hay là múa dẫn đầu quá lâu, vậy mà trượt đến rồi, ngã tại trung niên nhân trước mặt, trung niên nhân vừa vặn bò lên đi lên, liền thân thể đều không có đứng thẳng, nắm chặt đao trong tay lập tức hướng về Ca Mỹ Lệ mềm mại trắng noãn cổ đâm tới, tại mập mờ vũ đèn ngọn đèn chiếu rọi xuống, đao nhọn lóe tia hàn quang.
Ai cũng biết, ngay khi lóe hàn quang đao nhọn gặp phải mềm mại cổ, sẽ là như thế nào một loại thảm kịch.
Hà Hãn Dũng nhìn thấy Ca Mỹ Lệ ở vào thật lớn trong nguy hiểm, chính mình vẫn còn chênh lệch vài bước khoảng cách, trong nội tâm vô cùng lo lắng, lại cũng bất chấp cái gì, mũi chân chỉa xuống đất, đột nhiên nhảy lên, thân thể cao lớn nghiêng nghiêng nhào tới, hai cái đùi ngã tại sân khấu ven, thân hình lại ngăn tại Ca Mỹ Lệ trước mặt, vừa vặn chặn đang đâm tới đao nhọn, đao nhọn không chút khách khí đâm vào Hà Hãn Dũng bên phải bả vai, máu tươi lập tức chảy xuống, tại dưới ánh đèn đỏ tươi, đỏ tươi đấy.
Trong sàn nhảy những người kia hét rầm lên, Sở Thiên hoàn toàn nghe không xuất ra bọn họ sợ hãi, cảm giác hơn nữa là sự hưng phấn của bọn hắn.
Trung niên nhân vốn tưởng rằng có thể đâm trúng Ca Mỹ Lệ, lại bị Hà Hãn Dũng ngăn cản trí mạng một đao, nhìn thấy có người anh hùng cứu mỹ nhân, trong nội tâm càng là tức giận, rút... Ra có chứa máu tươi đao nhọn, hướng về Hà Hãn Dũng đâm tới.
“Cần giúp hắn sao?” Nhiếp Vô Danh không biết lúc nào đi tới Sở Thiên trước mặt, Thiên Dưỡng Sinh đã ở bên cạnh lạnh lùng đứng đấy.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Hà Hãn Dũng không phải kẻ bất lực.”
Hà Hãn Dũng xác thực không phải kẻ bất lực, nếu như là kẻ bất lực lời mà nói..., hắn tựu cũng không trở thành cảnh bị khu số một mãnh tướng rồi, tựu cũng không cùng Nhiếp Vô Danh hiểu được đánh một trận.
Hà Hãn Dũng vai phải bàng tuy nhiên chảy máu, hai chân ngã tại sân khấu ven đoán chừng cũng bị thương, nhưng là nhu tình tâm vẫn còn, cường hãn sức chiến đấu vẫn còn, hổ nhãn trợn mắt, cố nén hai chân cùng bả vai đau nhức đau, quay lại hai chân trong triều năm người quét đi qua, nhào đầu về phía trước trung niên nhân không hề phòng bị, bắp chân bị quét vừa vặn, cũng không thân thể cường tráng lập tức hướng phía sau té xuống, ‘phanh’ một tiếng, cả người té trên mặt đất, trung niên nhân mặt mũi tràn đầy thống khổ, đoán chừng rơi quá sức, nhưng đao trong tay lại như cũ chăm chú nắm trong tay.
Hà Hãn Dũng lại là một cái bay nhào, cứng rắn khuỷu tay hướng trung niên nhân công kích đi qua, mạnh mẽ hung ác, Sở Thiên nhìn ra được, trung niên nhân chỉ cần bị Hà Hãn Dũng đánh trúng rồi, không chết cũng sẽ đúng trọng thương, có thể nghĩ, Hà Hãn Dũng trong nội tâm có lớn cỡ nào nóng tính cùng phẫn nộ.
Bất kỳ một cái nào nam nhân nhìn thấy nữ nhân yêu mến bị tổn thương, trong nội tâm đều có loại này không đội trời chung phẫn nộ.
Hà Hãn Dũng bay nhào tốc độ rất nhanh, mắt thấy muốn ngăn chặn trung niên nhân thân thể, thỏa đáng Sở Thiên thay hắn bi ai chi tế, trung niên nhân tay trái có chút chống đỡ đấy, như là gợn sóng giống nhau hướng bên cạnh di động mấy thốn, vừa vặn tránh đi Hà Hãn Dũng thế công, Sở Thiên hơi sững sờ, trong nội tâm âm thầm khẽ động, trung niên nhân cái này di động chợt hiện vị trí thật sự xinh đẹp, đắn đo đúng chỗ.
Sở Thiên phát hiện Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh cũng là hơi sững sờ thần sắc.
Hà Hãn Dũng nhìn thấy một kích không trúng, lập tức biến chiêu, buộc chặc khuỷu tay lập tức buông ra, dùng cánh tay hung hăng đi đập nện trung niên nhân lồng ngực, lần này trung niên nhân vậy mà không có tránh ra, chẳng qua là Hà Hãn Dũng cái này lực lượng xa xa không có kích thứ nhất cường hãn, cho nên trung niên nhân tuy nhiên bị Hà Hãn Dũng đánh cho đau đớn khó nhịn, lại không có gì trở ngại, bò người lên, nắm chặt đao nhọn lần nữa hướng về Hà Hãn Dũng đâm tới, Hà Hãn Dũng nếu như không phải vừa rồi hai chân ngã tại sân khấu biên giới, đi đứng di động bất tiện, lại đã đứng dậy đi lên đem người trung niên này đánh chính là răng rơi đầy đất rồi, bất đắc dĩ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hiện tại chỉ có thể lấy tịnh chế động, nhìn thấy trung niên nhân cầm đao đâm tới, gấp hướng bên cạnh lóe lên, sau đó trở lại va chạm, đem người trung niên này đánh bay ở bên cạnh, trung niên nhân lần này kêu thảm, lại không còn có khí lực đứng dậy.
Hà Hãn Dũng mang theo phẫn nộ, tiến lên vài bước, đạp tại tay của trung niên nhân lên, đá bay trên tay hắn đao nhọn, lập tức xoa lấy trung niên nhân, đều muốn hung hăng đánh trung niên nhân mấy quyền lối ra ác khí.
Trung niên nhân đã vô lực phản kháng, tùy ý Hà Hãn Dũng dẫn theo, tay chân lắc lư, một bộ vùng vẫy giãy chết bộ dạng.
Hà Hãn Dũng mỉm cười, nắm chặt nồi đất lớn nắm đấm, chuẩn bị hướng về trung niên nhân sấm sét đánh tới thời điểm, sân nhảy người xem trên mặt đều giương lên điên cuồng hiểu rõ thần sắc, phấn mệnh hô hào: “Đánh hắn, đánh hắn.”
Thượng Đế muốn kia diệt vong, tất nhiên trước hết để cho kia điên cuồng.
Hà Hãn Dũng nắm đấm vận sức chờ phát động.
“Dừng tay.” Một tiếng khẽ kêu truyền đến, Hà Hãn Dũng nhìn lại, dĩ nhiên là Ca Mỹ Lệ tại ngăn lại hắn, trong nội tâm rất là có chút kinh sững sờ, Ca Mỹ Lệ đung đưa tóc dài, bước nhanh đến đây, cầm chặt Hà Hãn Dũng nắm đấm, thấp giọng nói: “Đừng có lại đánh cho, không nên thương tổn người, được không nào? Buông tha hắn a.”
Cái này nắm chặt, tất cả anh hùng chí khí, tất cả phẫn nộ oán hận, tại đây thon thon tay ngọc ôn nhu trong toàn bộ biến thành nhu tình.
Hà Hãn Dũng vốn đầy ngập lửa giận, đều muốn đem người trung niên này đánh chính là tàn phế không thể tự gánh vác, nhưng nghe đến Ca Mỹ Lệ nhu nhu xin tha, tất cả phẫn nộ oán hận lập tức tan thành mây khói, quay đầu lại oán hận nhìn trong tay trung niên nhân liếc, đột nhiên đem hắn vứt bỏ sân khấu, hung hăng nói: “Nhanh cút cho ta, lại để cho ta tại Thượng Hải nhìn thấy ngươi, ngươi liền sống không được rồi.”
Trong sàn nhảy người xem thần sắc lộ ra rất là thất vọng, nhưng nhìn xem Hà Hãn Dũng cái kia khôi ngô thân hình lại không dám nói cái gì đó.
Trung niên nhân chật vật theo trên mặt đất bò lên, nhịn đau đau, oán hận mắt nhìn Hà Hãn Dũng, sau đó hướng lách vào qua chen chúc quan sát đám người, hướng phía quán bar đại môn đi đến, Sở Thiên ở bên cạnh một mực yên lặng lặng yên nhìn chăm chú lên hắn, chỉ thấy trung niên nhân đi đến cửa lớn, quay đầu lại mắt nhìn Hà Hãn Dũng cùng Ca Mỹ Lệ, trên mặt hiện lên một tia khó với cảm thấy dáng tươi cười, Sở Thiên phân biệt đi ra, nụ cười kia không phải cừu hận, không phải áp lực, mà là vui vẻ, Sở Thiên trong nội tâm không hiểu nổi lên tia nghi hoặc, trung niên nhân bị người đánh thành như vậy, còn có vui vẻ như vậy dáng tươi cười, thật sự kỳ quái. Quay đầu lại nhìn xem Hà Hãn Dũng cùng Ca Mỹ Lệ, vừa rồi không có phát hiện cái gì không đúng, chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều quá?
Sở Thiên hướng về Nhiếp Vô Danh đưa mắt liếc ra ý qua một cái, nhàn nhạt nói: “Cùng nửa giờ.”
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, xuyên qua quán bar, lập tức biến mất ở ngoài cửa.
Quán bar âm nhạc lần nữa vang lên, trong sàn nhảy cả trai lẫn gái tựa hồ quên vừa rồi chuyện đã xảy ra, lần nữa theo âm nhạc vặn vẹo còn tuổi trẻ vòng eo.
Hà Hãn Dũng lôi kéo Ca Mỹ Lệ xuyên qua chen chúc đám người, đi vào chỗ ngồi, mời Ca Mỹ Lệ ngồi xuống.
Trách nhiệm quản lý tự mình đem quà vặt cùng bia đưa tới, xấu hổ hướng Ca Mỹ Lệ cùng Hà Hãn Dũng chịu nhận lỗi, hắn sợ vị này dũng thiếu gia đem khoản nợ này tính toán đến quán bar trên đầu.
Chẳng qua là Sở Thiên đột nhiên cảm giác được trách nhiệm quản lý xấu hổ có chút hơi quá, giống như là chính bản thân hắn làm sai chuyện.
Hà Hãn Dũng không phải tiểu khí vô lễ chi nhân, huống chi bên cạnh còn có mỹ nhân ở bên người, rất đại độ phất phất tay, lại để cho trách nhiệm quản lý yên tâm rời đi.
Hà Hãn Dũng tại đại gia ngồi vào chỗ của mình về sau, đều muốn mở miệng giới thiệu mình và Sở Thiên thời điểm, Ca Mỹ Lệ lại mở miệng trước rồi, trên mặt đã không có vừa rồi cái chủng loại kia kinh hoảng, ôn nhu cười cười, nói: “Ta là Hứa Bán Hạ, Anh văn tên là Ca Mỹ Lệ, cám ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta, miệng vết thương của ngươi có nghiêm trọng hay không đâu này?”
Hà Hãn Dũng gặp đột nhiên ôn nhu quan tâm, trên mặt thậm chí có xin lỗi thần sắc, sờ sờ đầu, không biết như thế nào mở miệng trả lời.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi nói: “Chúng ta vị này bưu hãn đại ca tên gọi Hà Hãn Dũng, chúng ta đây, chẳng qua là người hầu, Hứa tiểu thư sẽ không tất nhiên nói đến rồi, điểm ấy vết thương nhỏ, đối với Dũng ca có lẽ không có gì trở ngại.”
Hà Hãn Dũng nghe được Sở Thiên không có giới thiệu chính mình, cho là hắn phải không muốn bại lộ mình là xã hội đen thân phận, cho mình mất mặt, thầm nghĩ, cái này Sở Thiên thật đúng trượng nghĩa không phản đối, vì vậy cảm kích nhìn xem Sở Thiên, mở miệng nói: “Không có gì trở ngại, tại binh sĩ huấn luyện thời điểm bị thương so cái này nặng hơn đâu rồi, không có việc gì tình, qua mấy ngày sẽ khôi phục.”
Sở Thiên chứng kiến Hà Hãn Dũng quăng hướng chính mình cảm kích ánh mắt, biết rõ thằng này ý hội sai rồi, chính mình chẳng qua là không muốn làm cho nữ tử này biết rõ ‘Sở Thiên’ cái tên này, hắn cảm giác, cảm thấy cái này Hứa Bán Hạ có vài phần cổ quái, nhưng lại nói không nên lời.
“Cho ta xem xem.” Hứa Bán Hạ vừa nói vừa tới gần Hà Hãn Dũng bên người, xem miệng vết thương của hắn, sau đó kéo xuống chính mình vạt áo, giúp đỡ Hà Hãn Dũng băng bó lại.
Hà Hãn Dũng di chuyển cũng không dám di chuyển, như là cái tiểu hài tử tựa như, tùy ý Hứa Bán Hạ băng bó.
Hứa Bán Hạ đích thủ thế rất thuộc luyện, không có một lát, đã giúp đỡ Hà Hãn Dũng băng bó cực kỳ chặt chẽ, cái kia quấn quanh thủ pháp không thua gì chuyên nghiệp hộ sĩ.
Sở Thiên con mắt có chút đảo qua, lại cũng không nói gì.
Hà Hãn Dũng đợi Hứa Bán Hạ băng bó xong xong, cười hắc hắc, cảm kích nói: “Cảm ơn Hứa tiểu thư rồi.” Lập tức nhớ tới một vấn đề, nói: “Đúng rồi, vừa rồi tên kia làm gì muốn thương tổn ngươi à?”
Hứa Bán Hạ khe khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: “Tên kia mỗi lần Thiên Đô đến xem ta khiêu vũ, mỗi lần sau khi xem xong đều gắng phải cùng ta kết giao bằng hữu, ta thấy hắn không có hảo ý bộ dạng, liền cự tuyệt hắn, không nghĩ tới, hắn hôm nay vậy mà làm ra loại này tổn thương chuyện của ta.” Lập tức ôn nhu nhìn xem Hà Hãn Dũng, giống như cười cười: “Hôm nay may mắn gặp ngươi, nếu không ta khả năng đã máu tươi sân khấu rồi, ngươi thực dũng cảm.”
Hà Hãn Dũng trên mặt lần nữa lúng túng, không phải là không có bị người khen qua, mà là không có bị xinh đẹp như vậy hơn nữa là nữ nhân yêu mến khen qua.
Sở Thiên theo Hà Hãn Dũng trên mặt nhìn ra được, lúc này, Hà Hãn Dũng đã hoàn toàn đã không có ‘môn đăng hộ đối’ trói buộc, muốn chẳng qua là đã từng có được.
Sở Thiên nhìn thấy Nhiếp Vô Danh đứng ở quán bar bên ngoài, nhưng không có tiến đến, trong nội tâm biết có sự tình, vì vậy đứng dậy, cùng Hà Hãn Dũng nói: “Dũng ca, ta còn có chút việc phải xử lý, các ngươi trước trò chuyện, ngày khác có rảnh lại tụ họp, cám ơn đêm nay bữa tối.”
Hà Hãn Dũng nhìn thấy Sở Thiên phải ly khai, cho là mình cố lấy cùng Hứa Bán Hạ nói chuyện, không để mắt đến hắn, bề bộn đứng dậy, kéo Sở Thiên ở một bên, thấp giọng nói: “Lão đệ, ngươi có phải hay không sinh ca ca khí à?”
Sở Thiên vỗ vỗ Hà Hãn Dũng bả vai, cười cười nói: “Dũng ca, ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta là thật sự có sự tình muốn làm.” Lập tức nhìn xem Hà Hãn Dũng miệng vết thương nói: “Dũng ca, nói như thế nào cũng là vết đao, hay là sớm chút đi bệnh viện xem một chút đi.”
Hà Hãn Dũng biết rõ Sở Thiên không phải sinh khí, yên lòng, nói: “Tốt, ta đây sẽ không mạnh mẽ lưu ngươi rồi, ngày khác ta tự mình đem xe bài đưa đi Thủy Tạ Hoa Đô, đến lúc đó lại hảo hảo họp gặp.”
Sở Thiên gật gật đầu, cười cười rời đi, ánh mắt hiện lên Hứa Bán Hạ thời điểm, nàng kia đang một bộ trầm tư bộ dạng, trên mặt biểu lộ rất làm cho người ta đoán không ra.
Sở Thiên mang theo Thiên Dưỡng Sinh đi tới cửa, Nhiếp Vô Danh lập tức kéo đi lên, nhàn nhạt nói: “Không thấy.”
Sở Thiên trong nội tâm hơi kinh hãi, dùng Nhiếp Vô Danh thân thủ, làm sao sẽ theo dõi không đến người trung niên kia đâu này? Nhưng trên mặt lại mang theo bình tĩnh biểu lộ, nói: “Thuê xe trở về rồi hãy nói.”
“Tên khốn khiếp, có muốn hay không ta tiễn đưa ngươi a...” Trương Nhã Phong từ phía sau theo tới, nghe được Sở Thiên muốn đánh xe, lập tức chủ động xuất hiện ‘mỹ nữ tiễn đưa anh hùng’.
Sở Thiên vốn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến có vài chục km lộ trình, hơn nữa Trương Nhã Phong cũng là cùng chính mình cùng một cái phương hướng, vì vậy nhàn nhạt nói: “Muốn đưa cũng nhanh chút lấy xe.”
Sở Thiên biết không thể cho Trương Nhã Phong vô cùng ‘thân mật’ sắc mặt, nếu không cô gái nhỏ này sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Trương Nhã Phong chu cái miệng nhỏ nhắn, nhanh như chớp chạy tới bãi đỗ xe, Thiên Dưỡng Sinh thức thời đi theo, cái chỗ này tràn ngập nguy hiểm, tự nhiên không thể để cho tiểu cô nương một người đi về phía trước.
Xe BMW vài phút về sau đứng tại cửa ra vào, Trương Nhã Phong nhẹ nhàng án lấy loa.
Sở Thiên cùng Nhiếp Vô Danh mở cửa xe, vừa mới đi lên, Trương Nhã Phong duỗi ra, giẫm mạnh chân ga, nhanh chóng rời đi ‘Cựu Hoan Như Mộng’.
“Ngươi người nữ kia bạn đâu này?” Sở Thiên tò mò hỏi ra một câu: “Ta nhớ được các ngươi là cùng đi đấy, ngươi như vậy vứt bỏ hắn, không tốt lắm đâu?”
“Hắn à? Cái kia ‘Cựu Hoan Như Mộng’ quán bar chính là nàng phụ thân danh nghĩa đấy.” Trương Nhã Phong mở ra âm nhạc, nhẹ nhàng đung đưa đầu nói: “Hơn nữa hắn vừa rồi gặp được hắn cái kia không hăng hái tranh giành tiểu thúc, đúng rồi, chính là đều muốn cầm dao găm chọc múa dẫn đầu chính là cái người kia, hắn đi gọi điện thoại nói cho hắn biết phụ thân rồi, nghĩ mãi mà không rõ người trong nhà như thế nào tại nhà mình tràng tử nháo sự, cho nên đúng hắn vứt bỏ ta đâu.”
Sở Thiên thần sắc chấn động, trách không được Nhiếp Vô Danh không có truy tung đến nhân gia, cảm tình nhân gia đúng quán bar chủ nhân thân thích, tự nhiên khinh xa thục lộ tránh qua, tránh né, cũng trách không được trách nhiệm quản lý trên mặt xấu hổ thần sắc.
“Hắn thúc thúc tên gọi là gì à?” Sở Thiên truy hỏi một câu.
Trương Nhã Phong lắc đầu, nói: “Không biết a..., hắn chẳng qua là oán hận mắng câu ‘không hăng hái tranh giành tiểu thúc’, hắn tức thì họ Đường.” Trương Nhã Phong không có đem bạn gái tên đầy đủ nói ra, bởi vì nàng sợ chính mình lại thêm cái đối thủ cạnh tranh.
Sở Thiên quay kiếng xe xuống, gió đêm đánh úp lại, lại để cho Sở Thiên ý nghĩ trở nên càng thêm thanh tỉnh, hắn cảm giác, cảm thấy chuyện đêm nay có chút kỳ quặc, nhưng hắn lại biết rõ, tựa hồ không liên quan chuyện của hắn, không cần phải đi thăm qua đến tột cùng.
Xe BMW dần dần đã đến Thủy Tạ Hoa Đô, tại cửa ải thứ nhất tạp thời điểm bị ngăn lại, hư hao cửa khẩu đã sớm chữa trị nguyên vẹn, thậm chí trở nên kiên cố hơn vững chắc, Soái quân huynh đệ nhìn thấy đúng Sở Thiên cùng Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh, bề bộn cung kính quát lên: “Thiếu soái tốt.” Sau đó nhìn xem thời gian, lại mở miệng nói: “Thiếu soái, một người bằng hữu của ngươi ở chỗ này chờ ngươi rồi hai giờ số mười tám phút đồng hồ.”
Soái quân huynh đệ làm việc càng ngày càng nghiêm cẩn, liền thời gian đều tính toán đến phút đồng hồ, lại để cho ghế lái vị trí bên trên Trương Nhã Phong rất là giật mình, trong nội tâm đối với Sở Thiên càng là tràn ngập ý nghĩ - yêu thương.
“Một người bạn?” Sở Thiên có chút kinh ngạc, đã trễ thế như vậy, còn có người chờ hắn đợi hơn hai giờ, hỏi: “Hắn làm gì không đi lên chờ ta đâu này? Hải ca cùng Quang ca bọn hắn đều tại phía trên a...”
Soái quân huynh đệ sờ sờ đầu, vẫn không nói gì, một thân ảnh vọt ra, cười cười nói: “Sở quân, đúng ta, thật sự không có ý tứ, quấy rầy, nhiều hơn thông cảm.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh? Sở Thiên có chút kinh ngạc, chẳng lẽ muộn như vậy còn tìm đến mình thiết tha? Lập tức có chút khiếp sợ, cái này Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng thực cường hãn, nửa cái buổi tối tìm đến chính mình điểm dừng chân, tin tức thật sự linh thông.
“Sở quân, ta buổi sáng ngày mai trở về Đông Doanh rồi, ta có kiện sự tình đều muốn nhờ cậy Sở quân, phiền toái.” Sơn Bản Nghĩa Thanh thần sắc rất là chăm chú cùng cung kính.
[/hide]