- Huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc.
Phương Tình cố gắng bình tĩnh lại.
Huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc là huyện tự trị duy nhất của Thủy Tộc, nằm ở phía Tây Nam bộ của tỉnh Quý Châu. Phía Đông và phía Đông Nam tiếp giáp với Đông Nam Châu Dung và Lôi Sơn, phía Nam tiếp giáp với huyện Lệ Ba của Bản Châu, phía Tây và phía Tây Bắc tiếp giáp với huyện Độc Sơn và Thành Phố Đô Quân, phía Bắc tiếp giáp với phía Đông Nam của huyện Châu Đan. Huyện nằm ở vị trí phía Đông Nam sườn dốc cao nguyên Vân Quý có độ cao một ngàn mét so với mặt nước biển, là một huyện miền núi điển hình.
Sở Thiên ngó đầu vào nhìn thật kỹ vào tấm bản đồ da dê và bản đồ địa lý của Tam Đô, chỉ vào điểm giữa của bản đồ ẩn trong tấm da dê nói với Vương giáo sư:
- Điểm giữa của bản đồ ẩn nằm ở phía Bắc của huyện thành Tam Đô, tỷ lệ của lộ trình phải đi tới đó xem sơn mạch mới rõ được.
Vương giáo sư cầm kính lúp tham khảo một lát rồi gật gật đầu nói:
- Sở Thiên cậu nói không sai, theo phương hướng phán đoán thì chính xác là nằm ở phía Bắc của Huyện thành Tam Đô.
- Cụ thể thì tới huyện thành sẽ dễ dàng hơn, đi tới đó hỏi người địa phương, sau đó so sánh với điểm chính giữa của bản đồ da dê này thì chắc sẽ tìm được ra vị trí ước chừng của ngôi mộ cổ đó.
Hai mắt Vương giáo sư sáng rực lên, dường như là đã thấy được ngôi mộ cổ đó, tràn đầy kinh nghiệm nói.
Sở Thiên vươn người bảo Phương Tình in một tờ bản đồ ẩn trong tấm da dê ra rồi nói với Vương giáo sư:
- Vương giáo sư, lần này đi tới huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc, ít người quá thì khó làm việc mà nhiều người quá cũng khó làm việc. Tôi nghĩ nên lập ra một đội 10 người, bên tôi 3 người, Vương giáo sư 1 người, còn lại 6 người Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ tự thương lượng với nhau.
Vương giáo sư cẩn thận cất tấm bản đồ kia đi rồi gật gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ về thương lượng một chút rồi chúng ta chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát thế nào?
- Được, ba ngày sau xuất phát.
Sở Thiên gật gật đầu rồi lập tức nói với Phương Tình:
- Chị Tình tiễn Vương giáo sư về sớm nghỉ ngơi đi.
Phương Tình đứng dậy cười dẫn Vương giáo sư xuống lầu, Vương giáo sư vỗ vỗ vào tấm bản đồ trong ngực, trên mặt sáng ngời như sao trên trời, không ngờ tối hôm nay lại có thu hoạch lớn đến vậy, không tệ chút nào.
Phương Tình tiễn Vương giáo sư xong rồi quay lại nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, cậu nói hết tất cả cho Vương giáo sư không sợ Dư Hiểu Lệ trộm mộ trước sao? Chẳng may Vương giáo sư nói với Dư Hiểu Lệ sau đó loại trừ chúng ta ra rồi hành động sớm một bước, đào ngôi mộ đó lên, như vậy chẳng những họ lấy hết những đồ vật quý giá bên trong mà còn làm hư hỏng toàn bộ ngôi mộ, vậy chúng ta có thể trở thành tội nhân thiên cổ đấy.
Sở Thiên mỉm cười sờ sờ mũi rồi nhẹ nhàng nói:
- Vương giáo sư là người đáng được tôn trọng, ông ấy sẽ không làm những chuyện như vậy. Hơn nữa cho dù Dư Hiểu Lệ có moi hết thông tin từ Vương giáo sư biết ngôi mộ đá đó ở huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc, cầm bản vẽ ẩn đó đi tìm thì họ cũng sẽ không tìm thấy chỗ đó, mãi mãi sẽ không tìm thấy.
- Tại sao?
Phương Tình kỳ lạ nhìn Sở Thiên không hiểu gì nói:
- Thiếu soái, cậu phải biết rằng những người trộm mộ hiện nay thủ đoạn đều rất cao siêu, còn chuyên nghiệp hơn cả một số đội khảo cổ, có bản đồ chính xác thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm được ra vị trí cụ thể.
Sở Thiên đương nhiên tin lời Phương Tình nói, đám trộm mộ luôn đặt lợi ích lên đầu, vì vậy họ đã sớm thành tinh rồi, nếu không tại sao Thiên Triều có nhiều văn vật cổ như vậy đều biến mất chứ.
- Rất đơn giản.
Trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười xấu xa nói:
- Bởi vì hàng chữ cuối cùng trong hơn một trăm chữ Thủy Tộc đó tôi vẫn chưa nói ra.
- Chữ gì?
Phương Tình bưng cốc trà lên uống một ngụm.
Sở Thiên cười vô tội nói ra một câu:
- Ngược mà đi.
Nước trà trong miệng Phương Tình phì ra tròn mắt còn kèm theo một nụ cười:
- Cậu đúng là một tên xấu xa.
Sở Thiên bước lên phía trước ôm lấy Phương Tình rồi hôn lên má cô ấy rồi dịu dàng nói:
- Phương Tình, lần này đi tìm mộ cổ trên đường có vô vàn khó khăn và nguy hiểm mà chị đã không do dự gì lập tức đồng ý đi với tôi khiến tôi rất cảm động.
- Chỉ cần có cậu thì có nguy hiểm đến mấy tôi cũng không sợ, hơn nữa nơi mà chúng ta đi tới đâu phải sa mạc cũng đâu có phải rừng sâu gì, mà là huyện tự trị Tam Đô Thủy Tộc náo nhiệt, vậy thì có nguy hiểm gì chứ?
Phương Tình dựa đầu vào người Sở Thiên, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve Sở Thiên. Đối với Phương Tình mà nói Sở Thiên chính là cả thế giới của cô ấy, chỉ cần nắm chặt tay thì trời có sập xuống thì có sao chứ?
Sở Thiên nhẹ hít thở một hơi lắc đầu nói:
- Trên thế giới này việc nguy hiểm nhất lại thường không phải do hoàn cảnh khắc nghiệt mà là lòng người. Nếu tôi đoán không sai thì Dư Hiểu Lệ chắc chắn là một phần tử đứng đầu của bọn trộm mộ, ông chủ đứng sau cô ta rất có thể là Đường Đại Long ở Hàng Châu.
Phương Tình trong lòng sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên nói:
- Cậu biết rõ Dư Hiểu Lệ là phần tử của bọn trộm mộ vậy mà vẫn muốn đi cùng họ sao? Cậu không sợ sau khi họ tìm được ngôi mộ đó thì sẽ làm ra những chuyện gì sao?
- Đã nói với Vương giáo sư rồi thì còn có tác dụng gì chứ? Nếu tôi đoán không sai Vương giáo sư chắc chắn sẽ bị bọn họ canh giữ 24/24.
Sở Thiên lộ ra vẻ bất đắc dĩ thở dài nói:
- Bất luận chúng ta có bỏ rơi họ thế nào thì họ cũng sẽ tìm ra được hành tung của chúng ta, cho nên thà rằng cùng đi với bọn họ có thể sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền phức.
- Vậy thì đoàn 10 người đó cũng đâu có cần để cho họ 6 người chứ, thế chẳng phải là cho họ quang minh chính đại …
Phương Tình nói tới đây thì đột nhiên vỗ đầu mình nói:
- Tôi hiểu rồi, nếu Dư Hiểu Lệ là phần tử của bọn trộm mộ thì chắc chắn bọn họ sẽ chia làm hai nhóm người, một nhóm sẽ đi cùng chúng ta, một nhóm sẽ âm thầm đi theo chúng ta. Cho nên cậu cho họ 6 người để họ tập trung hết thực lực, như vậy thì nhóm trộm mộ âm thầm kia sẽ giảm bớt đi, nguy hiểm thực sự của chúng ta sẽ giảm bớt rất nhiều.
Sở Thiên tán thưởng gật đầu, buông Phương Tình ra rồi sờ sờ mũi cười nói:
- Dù sao thì minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho họ có cơ hội quang minh chính đại khảo cổ, như vậy chúng ta có thể nắm rõ được thực lực của họ. Theo tôi thấy bọn họ chỉ có hai cách, một là tìm ngôi mộ đó trước ta sau đó lấy đi hết những đồ vật có giá trị, hai là sau khi tới được vị trí ngôi mộ cổ thì họ sẽ ra tay với chúng ta. Nếu như chúng ta chỉ cho họ một, hai người thì bọn họ sẽ dùng cách thứ nhất vì người chúng ta nhiều hơn, nếu chúng ta cho họ 6 người thì họ sẽ không sợ hãi, sau khi tới được ngôi mộ đó thì sẽ giết chết mấy người chúng ta.
- Cho nên cậu để lúc họ quang minh chính đại thì sẽ phản bác lại.
Phương Tình cười tủm tỉm vô cùng mê hồn, ngón tay chỉ vào chỗ nhảy cảm của Sở Thiên nói:
- Cậu đó, đúng là một tên xấu xa.
Sở Thiên bị Phương Tình chạm vào chỗ nhạy cảm liền có phản ứng lại, tay trái không chút khách khí đưa vào dưới váy của Phương Tình xoa bóp cặp mông luôn khiến cho người khác phải thèm muốn kia.
Phương Tình lâng lâng hôn lên môi Sở Thiên rồi cùng rời bước chân ngã lên ghế sofa.
Rồi họ bắt đầu cởi đồ, nhưng Sở Thiên vẫn chưa làm công tác được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại biến thái kia lại reo lên, Sở Thiên chỉ có thể buồn bã bỏ tay ra nghe cuộc điện thoại không đúng lúc này. Vừa mới ấn nút nghe thấy tiếng hoảng hốt của Vương giáo sư:
- Sở Thiên, Sở Thiên, không ổn rồi, không ổn rồi, tôi vừa về tới thành phố thì bị cướp, đám người không có nhân tính ấy không những lấy hết tiền bạc của tôi mà cả tấm bản đồ ấy họ cũng lấy mất, tôi bây giờ đang ở đồn công an gọi điện cho cậu.
Sở Thiên thầm nghĩ, đám người Dư Hiểu Lệ này ra tay nhanh thật, xem ra đúng là họ có dự định tìm ra ngôi mộ đó trước. Nếu như tìm được thì họ không cần tới mình và Vương giáo sư nữa rồi, không tìm thấy thì cũng chẳng có tổn thất gì, tới lúc đó một bên đi cùng và một bên thầm theo dõi mình và Vương giáo sư. Vậy bọn họ thích giày vò thì để họ giày vò đi, để xem họ có đào được gì ở phía Bắc huyện thành Tam Đô không.
Sở Thiên nghe được giọng nói lo lắng của Vương giáo sư thì an ủi nói:
- Vương giáo sư đừng lo lắng, bản đồ bị mất rồi cũng không sao, bọn họ không biết ở đâu thì làm sao mà tìm được chứ?
Vương giáo sư vừa rồi là lo lắng quá, bây giờ nghe Sở Thiên nói vậy nghĩ kỹ lại thì cũng có lý, không có vị trí chính xác thì Thiên Triều rộng lớn như vậy sao bọn họ có thể tìm thấy chứ? Vì vậy thở phào nhẹ nhõm nói:
- Cậu nói cũng đúng, vừa rồi tôi lo lắng quá, thật ngại không biết có làm phiền tới cậu không?
Sở Thiên quay đầu lại nhìn Phương Tình quần áo còn xộc xệch trên ghế sofa cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Không, không phiền gì đâu, ba ngày sau chúng ta gặp nhau tại sân bay nhé.
- Được, ba ngày sau gặp lại.
Vương giáo sư đã dần bình tĩnh lại đặt điện thoại xuống.
Sở Thiên tắt điện thoại sau đó nghiêng người nằm cạnh Phương Tình tiếp tục sự việc đang dang dở của mình.
Sở Thiên đang hành sự thì đột nhiên nhớ tới một câu nói của một danh nhân đã từng nói:
- Niềm hoan lạc lớn nhất của con người là sự kết hợp thể xác của hai người đàn ông và phụ nữ.
- Ừ.
Phương Tình mỉm cười rồi hừ lên một tiếng, khiến cả phòng tràn đầy cảm giác hương diễm.
Ba ngày sau, tại sân bay Phổ Đông có một cô gái sành điệu mặc một chiếc quần jean đeo một chiếc kính dâm, theo sau là một chàng trai trẻ tuổi đi vào khoang thương gia của máy bay.
Cô gái kia thì vô cùng nhã nhặn khí chất phóng khoáng, đặc biệt là bộ ngực đồ sộ và cặp chân dài miên man thu hút không ít những ánh mắt nhìn theo, từ những người trẻ tuổi tới những người trung niên, thậm trí cả những người già, trong lòng đều có những ý nghĩ bất lương.
Cô gái nhìn đồng hồ rồi nói với người con trai bên cạnh:
- Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ bọn họ sao vẫn chưa tới nhỉ? Nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi.
- Yên tâm đi, bọn họ chắc chắn sẽ tới, bọn họ chắc đang liên hệ với bên kia xem có tiến triển gì không, theo tôi thấy trong 10 phút nữa đảm bảo họ sẽ xuất hiện.
Sở Thiên kéo lại cái túi khoác trên người khẽ nói.
- Đúng là bị cậu đoán trúng rồi, họ tới rồi kìa, ngoài Vương giáo sư ra thì sắc mặt của ai cũng khó coi, Dư Hiểu Lệ thì càng khó coi hơn.
Phương Tình nhìn đám người từ cửa vào nhẹ nhàng nói.
Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Vương giáo sư bọn họ, ngoài Dư Hiểu Lệ và một cô gái mặc bộ đồ đen ra thì toàn là những thanh niên cường tráng, nhìn bước đi của họ là biết cũng có chút võ công. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sở Thiên cười thầm một tiếng, khẽ cắn vào tai Phương Tình thì thầm:
- Nếu để chị tới một nơi xa lạ đào báu vật, kết quả đào mấy ngày chỉ thấy đất sét mà không thấy gì thì sắc mặt của chị cũng như vậy thôi.
- Cậu đúng là xấu xa.
Phương Tình cười chỉ trách Sở Thiên, trong mắt lại có vài phần tán thưởng.
Những lão thiếu gia vẫn đang nhìn lén Phương Tình ở khoang thương gia thấy Phương Tình nở nụ cười ai cũng nuốt nước miếng.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh một cách khác thường, ở đó còn có một con bướm đang nhẹ nhàng bay qua.
[hide]
“Tam Đô Thủy Tộc huyện tự trị.” Phương Tình cố gắng làm cho tâm tình của mình bình tĩnh trở lại.
Tam Đô Thủy Tộc huyện tự trị, là toàn nước duy nhất Thủy Tộc huyện tự trị, ở vào Quý Châu tỉnh Tây Nam bộ phận, phía đông cùng phía đông nam cùng kiềm Đông Nam Châu Dung giang, Lôi sơn hai huyện là hàng xóm, mặt phía nam cùng Bản Châu Lệ Ba huyện giáp giới, phía tây cùng phía tây bắc cùng Độc Sơn huyện, đều đều đặn thành phố tiếp giáp, mặt phía bắc cùng kiềm Đông Nam châu đan trại huyện tiếp giáp, huyện cảnh ở vào Vân Quý cao nguyên Đông Nam sườn dốc, địa thế tự Tây Bắc hướng Đông Nam nghiêng, độ cao so với mặt biển tại mét tầm đó, vùng núi diện tích chiếm %, đúng điển hình vùng núi huyện.
Sở Thiên cai đầu dài dò xét đi qua, so sánh lấy da dê ám đồ cùng Tam Đô địa lý sơn mạch, kỹ càng nhìn một hồi, chỉ vào da dê ám đồ văn lộ chính giữa điểm, cùng Vương giáo sư nói: “Da dê ám đồ văn lộ chính giữa chút tại Tam Đô thị trấn phương Bắc, cụ thể lộ trình tỉ lệ muốn đi đến bên kia xem sơn mạch mới rõ ràng.”
Vương giáo sư cầm lấy kính lúp, tham khảo một hồi, gật gật đầu nói: “Sở Thiên, ngươi nói không sai, dựa theo phương hướng phán đoán, đúng là Tam Đô thị trấn phương Bắc.”
“Cụ thể đến thị trấn, lại có phương vị, liền dễ dàng nhiều hơn, đi đến bên kia tìm xem địa phương người, hỏi một chút tình huống, lại so sánh da dê ám đồ phía trên chính là cái kia văn lộ chính giữa điểm, có lẽ có thể tìm được thạch quan mộ đại khái phương hướng cùng vị trí.” Vương giáo sư hai mắt tỏa ánh sáng, tựa hồ đã gặp được cái kia thạch quan mộ, kinh nghiệm chu đáo mở miệng nói.
Sở Thiên thân thân lưng mỏi, gọi Phương Tình đóng dấu ra một tờ da dê ám đồ cho Vương giáo sư, sau đó nói: “Vương giáo sư, lần này tiến đến Tam Đô Thủy Tộc huyện tự trị, ít người rồi, không dễ làm sự tình, nhiều người cũng không nên làm việc, ta nghĩ, tạo thành một cái mười người đội ngũ là tốt, ta đây bên cạnh ba người, ngươi Vương giáo sư một người, còn thừa lại sáu cái danh ngạch, ngươi Vương giáo sư mình và Dư Hiểu Lệ hiệp thương lấy xử lý a.”
Vương giáo sư cẩn thận cất kỹ cái kia phó địa đồ, gật gật đầu, nói: “Tốt, ta trở về hiệp thương một chút, chúng ta chuẩn bị một chút, ba ngày sau xuất phát như thế nào?”
“Tốt, ba ngày sau xuất phát.” Sở Thiên gật gật đầu, lập tức cùng Phương Tình nói: “Tình tỷ tỷ, tiễn đưa Vương giáo sư sớm chút đi về nghỉ ngơi đi.”
Phương Tình đứng dậy, cười mang Vương giáo sư xuống lầu, Vương giáo sư vỗ ngực một cái địa đồ, trên mặt sáng chói như bầu trời ánh sao sáng, không nghĩ tới đêm nay thậm chí có lớn như vậy thu hoạch, chuyến đi này không tệ.
Phương Tình đưa xong Vương giáo sư trở về, đối với Sở Thiên nói: “Thiếu soái, ngươi đem tất cả thứ đồ vật đều nói cho Vương giáo sư, không sợ Dư Hiểu Lệ đúng trộm mộ phần tử sao? Vạn nhất Vương giáo sư nói cho Dư Hiểu Lệ, sau đó bỏ qua một bên chúng ta, đi đầu một bước, đào mở thạch quan mộ, không chỉ có lấy đi bên trong thứ đáng giá, còn có thể phá hư toàn bộ mộ thất, chúng ta đây đã có thể đã thành tội nhân thiên cổ rồi.”
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: “Vương giáo sư là một đáng giá tôn trọng người, hắn sẽ không làm những chuyện này, dù cho Dư Hiểu Lệ theo Vương giáo sư trong miệng móc ra hết thảy, đã biết thạch quan mộ tại Tam Đô Thủy Tộc huyện tự trị, cầm lấy ám đồ đi tìm, bọn hắn cũng tìm không thấy cái chỗ kia, vĩnh viễn không có khả năng tìm được.”
“Vì cái gì?” Phương Tình kỳ quái nhìn xem Sở Thiên, không hiểu nói: “Thiếu soái, ngươi muốn biết rõ, hiện tại ăn trộm mộ cơm người, thủ đoạn đều cao siêu vô cùng đâu rồi, so với cái kia khảo cổ đội còn chuyên nghiệp, đã có chính xác địa đồ, bọn hắn tự nhiên có thể tìm được chính xác vị trí.”
Sở Thiên tự nhiên tin tưởng Phương Tình lời mà nói..., ‘lợi’ chữ vào đầu, những cái... Kia trộm mộ người đã sớm mỗi cái thành tinh, nếu không thiên triều nhiều như vậy văn vật tựu cũng không vì vậy mà biến mất.
“Rất đơn giản.” Sở Thiên trên mặt hay là giương lên nụ cười xấu xa, nói: “Bởi vì hơn trăm Thủy Tộc văn tự cổ đại phía dưới cùng nhất còn có một hàng chữ, ta không có nói ra.”
“Cái gì chữ?” Phương Tình bưng lên đã làm lạnh nước trà, uống một hớp lớn, bật thốt lên hỏi.
Sở Thiên vô tội nói ra một câu: “Ngược mà đi.”
Phương Tình trong miệng nước trà phun tới, trong mắt ngậm lấy vui vẻ: “Ngươi thật là một cái tiểu bại hoại.”
Sở Thiên tiến lên ôm Phương Tình, hôn một chút gương mặt của nàng, nhu tình nói: “Phương Tình, lần này đi tìm thạch quan mộ, một đường tràn ngập vô số chuyện xấu, vô số nguy hiểm, mà ngươi còn không chút lựa chọn đáp ứng cùng ta tiến đến, thật là làm cho ta cảm động.”
“Chỉ cần có ngươi đang ở đây, lớn hơn nữa nguy hiểm, ta còn không sợ, huống chi chúng ta đi địa phương cũng không phải sa mạc, cũng không phải thâm sơn, mà là ồn ào Tam Đô Thủy Tộc huyện tự trị, có thể có nguy hiểm gì đâu này?” Phương Tình đầu tựa ở Sở Thiên trên người, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve Sở Thiên, tại hắn Phương Tình mà nói, Sở Thiên chính là nàng toàn bộ thế giới, chỉ cần có thể mười ngón khấu chặt, trời sập xuống lại có làm sao đâu này?
Sở Thiên nhẹ nhàng hít một câu, lắc đầu nói: “Cái thế giới này, nguy hiểm nhất thường thường không phải ác liệt hoàn cảnh, mà là nhân tâm, nếu như ta đoán không sai, Dư Hiểu Lệ xác thực chính là trộm mộ phần tử rõ ràng hợp lý, hắn phía sau màn lão bản rất có thể chính là Hàng Châu Đường Đại Long.”
Phương Tình trong nội tâm cả kinh, ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, nói: “Ngươi vậy mà biết rõ Dư Hiểu Lệ bọn họ là trộm mộ phần tử, còn muốn bọn hắn cùng một chỗ tiến về trước? Không sợ bọn họ tìm được mộ thất về sau, làm xảy ra chuyện gì sao?”
“Dù cho nói cho Vương giáo sư, thì có ích lợi gì đâu này? Nếu như ta đoán chừng không sai, Vương giáo sư nhất định một mực bị bọn hắn tiếng đồng hồ giám sát và điều khiển lắm.” Sở Thiên thần tình lộ ra có vài phần bất đắc dĩ, thở dài nói: “Vô luận chúng ta như thế nào vứt xuống bọn hắn, bọn hắn đều có cơ hội tìm được hành tung của chúng ta, cho nên dứt khoát muốn bọn hắn cùng một chỗ tiến về trước, có thể giảm bớt rất nhiều không tất yếu quấy nhiễu.”
“Vậy ngươi cái này mười người đoàn đội cũng không cần cho bọn hắn sáu cái danh ngạch a..., đây không phải cho bọn hắn quang minh chính đại...” Phương Tình nói đến đây, bỗng nhiên vỗ mạnh đầu nói: “Ta hiểu được, Dư Hiểu Lệ đúng trộm mộ phần tử lời mà nói..., như vậy bọn hắn tất nhiên sẽ phân hai nhóm người, một đám theo chúng ta xen lẫn trong cùng một chỗ, mặt khác một đám âm thầm đi theo chúng ta, cho nên ngươi dứt khoát cho bọn hắn sáu cái danh ngạch, lại để cho thực lực của bọn hắn chính thức bày ra đến, như vậy giấu ở âm thầm trộm mộ phần tử tựu ít đi rất nhiều, chúng ta chính thức nguy hiểm tựu ít đi rất nhiều.”
Sở Thiên khen ngợi gật đầu, vuốt xuôi Phương Tình cái mũi, cười cười nói: “Dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cho bọn hắn quang minh chính đại khảo cổ cơ hội, nói như vậy, chúng ta nhiều ít có thể nắm giữ đến thực lực của bọn hắn. Dùng ta xem, bọn hắn chỉ biết hai loại cách, một là trước chúng ta một bước tìm được mộ thất, sau đó đem thứ đáng giá lấy đi. Hai là đã đến mộ thất về sau lại đối với chúng ta hạ sát thủ, nếu như chúng ta chỉ cấp bọn hắn một hai cái danh ngạch, bọn hắn hội áp dụng loại thứ nhất phương án, dù sao chúng ta nhiều người. Nếu như cho bọn hắn sáu cái danh ngạch, bọn hắn sẽ bảo trì không sợ hãi, tiến vào mộ thất về sau giết mấy người chúng ta.”
“Cho nên ngươi đã nghĩ ngợi lấy khi bọn hắn quang minh chính đại hạ sát thủ thời điểm ngược lại bưng bọn hắn.” Phương Tình giống như cười cười, dị thường mê người, ngón tay tại Sở Thiên bộ vị nhạy cảm nhẹ nhàng trêu đùa nói: “Ngươi a, thật là một cái tiểu bại hoại.”
Sở Thiên bị Phương Tình khiêu khích (xxx) dần dần đã có phản ứng, tay trái không chút khách khí theo Phương Tình đằng sau váy đi vào, đầy đặn thẳng cứng bờ mông ῷ dị thường làm cho người ta .
Phương Tình mê say hôn lên Sở Thiên bờ môi, bước chân dịch chuyển lấy hướng ghế sa lon bên cạnh té xuống.
“Cởi, cởi, trên thân cởi.” Thế nhưng là Sở Thiên còn không có bao lâu, cái kia biến thái chuông điện thoại di động vang lên, Sở Thiên chỉ có thể ảo não rút ra lưu luyến tay đi đón lỗi thời điện thoại, vừa mới chuyển được chợt nghe đến Vương giáo sư như giết heo thanh âm: “Sở Thiên, Sở Thiên, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt rồi, ta vừa mới trở lại nội thành đã bị người đánh cướp, đám này thiếu đạo đức gia hỏa, không chỉ có cướp đi tiền của ta, ngay cả ta địa đồ đều bị người tịch thu, ta bây giờ đang ở đồn công an điện thoại cho ngươi đâu.”
Sở Thiên thầm nghĩ, Dư Hiểu Lệ đám người này ra tay thực vui vẻ, xem ra xác thực đều muốn đi trước một bước tìm thạch quan mộ quyết định, nếu như tìm được hay dùng không hơn Vương giáo sư cùng mình rồi, không tìm được lời mà nói..., cũng không có cái gì tổn thất, đến lúc đó vẫn như cũ minh tuyến, gút đi theo mình và Vương giáo sư, thật sự là hai bút cùng vẽ, vậy mà bọn hắn ưa thích giày vò, để cho bọn hắn hảo hảo giày vò a, xem bọn hắn có thể ở Tam Đô thị trấn phía bắc đào ra vật gì.
Sở Thiên nghe được Vương giáo sư lo lắng thanh âm, an ủi hắn nói: “Vương giáo sư, đừng lo lắng, địa đồ bị mất không sao, bọn hắn không biết là ở đâu, làm sao tìm được đâu này?”
Vương giáo sư mới vừa rồi là khó thở công tâm, làm cho hôn mê ý nghĩ, bây giờ nghe Sở Thiên lời mà nói..., kỹ càng tưởng tượng, đúng là đạo lý này, không có xác thực phương vị, thiên triều lớn như vậy địa phương, bọn hắn sao có thể tìm được? Vì vậy dãn ra một hơi, nói: “Nói cũng đúng, vừa rồi nhất thời khó thở, thật sự không có ý tứ, có không có quấy rầy đến ngươi à?”
Sở Thiên quay đầu lại nhìn xem trên ghế sa lon quần áo không chỉnh tề Phương Tình, cười khổ một cái, bất đắc dĩ nói: “Không có quấy rầy, chúng ta ba ngày sau ở phi trường gặp a.”
“Tốt, ba ngày sau đó gặp.” Vương giáo sư tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, buông đồn công an điện thoại.
Sở Thiên đưa di động đóng, sau đó nghiêng người té xuống, ngã vào Phương Tình cái kia thẳng cứng trên hai vú, tiếp tục lấy nên kéo dài sự tình.
Sở Thiên tại tiến vào lập tức, chợt nhớ tới không biết vị nào danh nhân đã từng nói qua một câu: “Nhân loại Linh hồn lớn nhất vui vẻ, không ai qua được kết hợp.”
“Ừ.” Phương Tình có chút một tiếng kiều hừ, nâng lên cả phòng hương diễm.
Ba ngày sau đó, Phổ Đông sân bay, một cái mốt nữ hài ăn mặc quần jean, đeo mặt trời kính mắt kéo một cái phiêu dật lạnh nhạt tuổi trẻ nam hài đi vào khách quý đợi cơ phòng.
Nữ hài cái kia ưu nhã xinh đẹp hào phóng khí chất, đặc biệt là bộ ngực đầy đặn cùng thon dài rắn chắc chân đưa tới phòng khách quý không ít bụng phệ trung niên nhân thậm chí lão đầu tử ghé mắt, trong nội tâm đều nổi lên chỉ có tự mình biết bất lương ý tưởng.
Nữ hài nhìn xem đồng hồ, đối với bên người nam hài nói: “Vương giáo sư cùng Dư Hiểu Lệ bọn hắn làm sao còn chưa tới à? Nửa giờ liền bay lên.”
“Yên tâm đi. Bọn hắn nhất định sẽ đến, đoán chừng tại liên hệ bên kia, xem có hay không tân tiến triển, y theo ta xem, trong ' cam đoan xuất hiện.” Sở Thiên kéo kéo trên người ba lô, nhàn nhạt mà nói.
“Thật đúng là bị nói trúng rồi, bọn hắn đã đến, ngoại trừ Vương giáo sư, sắc mặt của những người khác cũng không phải nhìn rất đẹp a..., Dư Hiểu Lệ càng là khó coi.” Phương Tình quét mắt cửa ra vào đi tới một đám người, nhẹ nhàng nói.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Vương giáo sư bọn hắn, ngoại trừ Dư Hiểu Lệ cùng mặt khác mặc hắc giả bộ nữ tử, mặt khác đều là tráng hán, xem cước bộ của bọn hắn đã biết rõ có chút thân thủ.
Sở Thiên âm thầm nở nụ cười một chút, cắn Phương Tình lỗ tai nói: “Nếu để cho ngươi hào hứng ngẩng cao chạy tới một cái địa phương xa lạ đào bảo tàng, kết quả đào vài ngày, ngoại trừ bùn đất không có cái gì, sắc mặt của ngươi cũng sẽ biết không sai biệt lắm đấy.”
“Ngươi thật là xấu.” Phương Tình ‘xoẹt xoẹt’ mà cười cười chỉ trích Sở Thiên, trong mắt nhưng lại có vài phần tán thưởng.
Phòng khách quý bên trong một mực ở nhìn lén Phương Tình già trẻ đàn ông nhìn thấy Phương Tình dáng tươi cười, lập tức nuốt vào nước miếng.
Ngoài cửa sổ trời xanh dị thường xinh đẹp, Tam Đô huyện vùng ngoại ô một chỗ động huyệt trước cửa, một cái bươm bướm đang nhẹ nhàng bay qua.
[/hide]