Sở Thiên và Phương tình vừa đứng lên thì Dư Hiểu Lệ đã bước nhanh tới vươn tay ra nghênh đón rồi cười nói với Sở Thiên:
- Sở huynh đệ, trước đây gặp mặt thì sự bảo hộ là cần thiết, mong cậu bỏ quá cho.
Sở Thiên mỉm cười, cái sự cần thiết của Dư Hiểu Lệ này lập tức xóa mờ mọi chuyện trước đây, đúng thật là giảo hoạt. Nhưng xem ra cô ta đã hoàn toàn không hề kiêng nể mình mà nhập vai, như vậy cũng tốt, có thể giảm bớt được rất nhiều sức lực. Ít nhất thì trước khi tìm ra ngôi mộ cổ mình với Phương Tình và Vương giáo sư được an toàn tuyệt đối.
Sở Thiên đưa tay ra khẽ nói:
- Tất cả mọi người đều dốc sức vì đất nước.
Câu "dốc sức vì đất nước" này là học của Hà Đại Đảm để ứng phó nếu Dư Hiểu Lệ hỏi nguyên nhân vì sao mình đi cùng.
Bọn Dư Hiểu Lệ nghe vậy đều cười ha hả rồi lập tức phóng khoáng giới thiệu những người cùng đi với Sở Thiên. Bọn Dư Hiểu Lệ có 6 người, ngoài Dư Hiểu Lệ ra thì còn có hai người thanh niên trẻ tuổi đã từng là vệ sĩ cho Vương giáo sư, còn hai người thanh niên và một cô gái kia thì lạ hoắc. Từ Dư Hiểu Lệ biết được cô gái kia tên là Hứa Giai Giai, hai người thanh niên kia là hai anh em, người cao hơn tên là Đại Hổ, người thấp hơn tên là Tiểu Báo. Còn hai người vệ sĩ của Vương giáo sư kia, một người có nước da trắng hơn tên là Vi Hà Kiện, còn một người rất ít khi cười kia tên là Lưu Toản.
Sở Thiên lịch sự bắt tay từng người một, trong lòng lại thầm thở dài, không bao lâu thì những bàn tay này sẽ cầm đao giết mình đây, thế giới thực sự quá điên cuồng.
Khi Sở Thiên bắt tay Hứa Giai Giai thì cô ta nở một nụ cười dịu dàng, ngón út của cô ta còn vẽ một hình tròn ở cạnh tay Sở Thiên, ánh mắt khiêu khích, trong lời nói còn có vài phần quyến rũ, dịu dàng nói:
- Không ngờ cậu Sở Thiên đây lại trẻ tuổi như vậy, chị đây rất là thích, có cơ hội chúng ta thân thiết thân thiết hơn nhé.
Dụ dỗ, cả gan dụ dỗ.
Phương Tình thấy Hứa Giai Giai tươi cười như vậy liền vội vàng ưỡn ngực, khoác tay Sở Thiên, dường như muốn thị uy rằng người đàn ông này là của tôi.
Hai mắt của Tiểu Báo thì cứ nhìn chằm chằm vào ngực của Phương Tình, tỏa ra vài phần nóng bỏng.
Dư Hiểu Lệ dường như phát hiện ra điều gì đó nói với Sở Thiên:
- Các cậu không phải là có 3 người à? Sao giờ chỉ có cậu với Phương Tình vậy?
- Chị gái của tôi tạm thời có chút chuyện cho nên không tham gia.
Phương Tình trả lời thay Sở Thiên.
- Có chị Hiểu Lệ ở đây thiếu một mình chị ấy cũng không có vấn đề gì.
Đúng là tốt số mà. Dư Hiểu Lệ không hiểu sao tự nhiên nghĩ ra câu này.
Trời xanh mây trắng, đúng là danh lam thắng cảnh, Sở Thiên lại bắt đầu bận rộn.
Trên máy bay, Sở Thiên lấy những tờ in bản đồ ẩn trong tấm da dê ra phát cho mỗi người một bản. Hành động này quả thực là khiến cho Dư Hiểu Lệ giật mình, bọn Hứa Giai Giai đều nhìn sang Dư Hiểu Lệ. Sở Thiên sao có thể tin tưởng bọn họ tới như vậy chứ, bản đồ ẩn trong tấm da dê mà lại dễ dàng phát cho mỗi người một tờ như vậy sao? Không sợ bọn họ nhân cơ hội này mà chạy trốn sao?
Trừ khi tấm bản đồ này là giả, bọn Dư Hiểu Lệ nhìn kỹ một lượt lập tức phán đoán đây là tấm bản đồ thật. Ba ngày trước bọn họ cướp được từ trên người Vương giáo sư bản đồ ẩn trong tấm da dê, phản ứng của Vương giáo sư đêm hôm đó đã chứng minh tính chân thực của tấm bản đồ này. Sau khi bọn họ cướp được tấm bản đồ lập tức coppy thành mấy bản xem tới thuộc làu rồi. Hơn nữa cũng biết được từ miệng của Vương giáo sư nói địa điểm là ở huyện Tam Đô của tỉnh Quý Châu, vì vậy bọn họ cũng phái mấy người tới tìm kiếm trước. Tuy rằng cho tới hôm nay vẫn chưa có được kết quả gì nhưng bản đồ thật hay giả thì họ vẫn có thể phân biệt được.
- Quý khách có cần dùng nước ấm không?
Một cô tiếp viên xinh đẹp thân thiện hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên nở ra một nụ cười mê hồn của mình gật gật đầu nhận lấy cốc nước ấm, trong giọng nói kèm theo sự thu hút nói:
- Cảm ơn cô.
Hắn lập tức đặt tấm bản đồ xuống chiếc khay rồi nhiệt tình nói với cô tiếp viên:
- Tôi rất hài lòng về thái độ phục vụ của cô cho nên tôi tặng cô một tấm bản đồ kho báu. Cô có thời gian thì dẫn bạn bè tới huyện Tam Đô tìm kiếm, nói không chừng cô sẽ phát tài đó.
Cô tiếp viên xinh đẹp nhìn tấm bản đồ trên chiếc khay định từ chối nhưng nhìn thấy nụ cười mê hồn của Sở Thiên liền cười rồi khẽ nói:
- Cảm ơn.
Sau đó mang theo tấm bản đồ và chiếc khay đó xoay người lắc mông chuyên nghiệp đi phục vụ hành khách khác.
Đám người Dư Hiểu Lệ đang nhìn nhau dường như muốn phát điên lên, cái tên Sở Thiên này rốt cuộc đang làm cái gì vậy, lẽ nào hắn không biết giá trị của tấm bản đồ này sao? Tùy tiện đưa cho người khác như vậy, hay là hắn có vấn đề về thần kinh?
Vương giáo sư cũng rất kỳ lạ, nếu như Sở Thiên chỉ đơn giản là đưa tấm bản đồ đó cho họ thì chắc cũng không có tác dụng gì, vì họ không thể tìm thấy. Nhưng tới cả địa điểm chính xác là huyện Tam Đô cũng nói với người ta, có phải là quá đáng rồi không? Vương giáo sư định tiến lên hỏi Sở Thiên nhưng nghĩ tới lời nói tối hôm đó của Sở Thiên: "Vương giáo sư, ông yên tâm, Sở Thiên tôi làm việc đều có chừng mực" vì vậy kìm chế lại không hỏi nữa và dựa vào ghế ngủ.
Phương Tình đeo cặp kính râm, trong mắt cũng đang cười, cô biết mục đích của Sở Thiên là muốn nói cho Dư Hiểu Lệ bọn họ biết, chỉ có bản đồ và vị trí thì cũng không có tác dụng gì. Muốn thực sự tìm thấy được ngôi mộ cổ đó chỉ có thể hoàn toàn dựa vào hắn. Như vậy dù cho sau khi Dư Hiểu Lệ bọn họ tới huyện Tam Đô, sau khi biết được vị trí ngôi mộ cổ thực sự từ miệng Sở Thiên thì cũng sẽ không đi đào trước, ai biết được Sở Thiên thật thật giả giả, cái nào mới là thật đây? Điều này mới khiến bọn họ khi chưa tới được ngôi mộ cổ thì sẽ không ra tay với Sở Thiên.
Phương Tình nghĩ quả không sai, Dư Hiểu Lệ bọn họ đã không còn hứng thú gì với tấm bản đồ trên tay nữa rồi, tiện tay nhét luôn vào trong túi rồi bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Bởi vì từ Thượng Hải tới Lệ Ba không có chuyến bay thẳng mà phải qua trạm trung chuyển Quý Dương, cho nên bọn Sở Thiên phải mất nửa ngày mới tới được huyện Tam Đô. Vì trời đã tối, cộng thêm tinh thần mệt mỏi, nên họ chỉ có thể đi tìm khách sạn nghỉ trước, ngày mai sẽ bắt đầu tìm kiếm.
Sở Thiên và Phương Tình vừa tắm xong định lên giường đi ngủ thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ rồi truyền vào một âm thanh của Hứa Giai Giai:
- Sở Thiên, Vương giáo sư nói 15 phút sau họp nhé.
Sở Thiên thở dài thườn thượt trả lời:
- Được.
Vị Vương giáo sư này cũng chuyên nghiệp quá đi, ngồi máy bay, ngồi xe ô tô mệt tới như vậy rồi vẫn còn họp nữa? Còn để người khác sống nữa không?
Sở Thiên và Phương Tình tuy là nghĩ như vậy nhưng vẫn bất đắc dĩ mặc quần áo vào rồi đi sang phòng Vương giáo sư.
Trong phòng của Vương giáo sư mọi người đã ngồi hết ở đây, Vương giáo sư cầm tấm bản đồ da dê và bản đồ huyện Tam Đô so sánh một cách tỉ mỉ. Những người ngồi bên cạnh tập trung nhìn ông ta dường như đang chờ đợi Vương giáo sư đưa ra một kết quả.
Tiểu Báo nhìn thấy Phương Tình sau khi tắm xong lại càng thêm động lòng, tự nhiên cảm thấy yết hầu khô rát, hận lúc này không thể đá văng tên Sở Thiên kia đi rồi chiếm vị trí của Sở Thiên.
- Theo tôi thấy chỗ này chắc là ở phía bắc gần thôn Giao Lê. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Vương giáo sư mừng rỡ nói.
Dư Hiểu Lệ giật mình, phân tích của Vương giáo sư với cách nghĩ của mình ba ngày trước hoàn toàn giống nhau, vậy tại sao mình phái người đi tới đó đào trước lại không có kết quả gì chứ? Bọn họ đều là những cao thủ "Đảo đấu" (Trộm mộ) có kinh nghiệm phong phú, những đồ vật bên trong vô cùng có giá trị, bọn họ nổi lòng tham sao? Nhưng chắc bọn họ không dám to gan đến như vậy, Đường Đại Long là người thế nào bọn họ cũng biết rõ. Ai dám đối đầu với Đường Đại Long thì sẽ không có kết cục tốt hơn nữa sẽ chết rất thảm. Năm trước có một tên "Đảo đấu" trong quá trình đào trộm mộ nhân cơ hội những người đi cùng không để ý đã lấy trộm một viên trân châu nhỏ, muốn tự mình ra chợ đen bán lấy tiền. Ai ngờ sau khi giao dịch xong thì viên trân châu này không hiểu sao đã tới tay Đường Đại Long, còn bị ông ta khẳng định là viên trân châu này cùng thời đại với những đồ chơi kia mà ông ta mới tìm được không lâu. Vì vậy lòng nghi ngờ trỗi dậy và Đường Đại Long đã điều tra ra là người nào làm rồi chôn sống cả gia đình người này từ già tới trẻ ở trên núi. Từ sau sự việc đó thì đám "Đảo đấu" thuộc hạ của ông ta không ai dám nổi lòng tham.
Sở Thiên ra vẻ kinh ngạc và sùng bái nhìn Vương giáo sư nói:
- Tại sao Vương giáo sư lại chắc chắn như vậy chứ?
- Mọi người xem, vị trí của thôn Giao Lê ở phía bắc Tam Đô, có một tên gọi khác nữa là "Bắc đại môn", cách huyện thành Tam Đô 12km, cách Châu phủ khoảng 75km. Phía Đông tiếp giáp với thôn Đả Ngư (đánh cá), phía Nam tiếp giáp với thị trấn Tam Hợp, phía Tây tiếp giáp với thị trấn Đại Hà, thị trấn Phổ An, phía Bắc tiếp giáp với phía Đông Nam trại huyện Châu Đan. Vị trí này đối với việc chọn vị trí mộ là nơi phong thủy tạo hóa.
Vương giáo sư đương nhiên rất hài lòng với phân tích của mình:
- Cho nên gần Thôn Giao Lê là hoàn toàn phù hợp với việc truy cầu cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của người cổ đại.
Sở Thiên gật gật đầu, người thừa kế của Lục Triều đã bắt đầu thuật Phong thủy của Đông Hán, lựa chọn nơi trôn cất là phải chú ý tới "Vọng khí" "Phong Thủy" để lựa chọn. Thông thường thì chọn vị trí "Lưng tựa ngọn núi, mặt hướng bình nguyên", chế độ này trực tiếp ảnh hưởng tới các đời Đường, Tống, Nguyên, cũng ảnh hưởng tới việc lựa chọn nơi chon cất của các thời đại. Nếu như trong tấm bản đồ da dê không nói "Ngược hướng mà đi" thì mình chắc cũng cho rằng tại vị trí gần thôn Giao Lê chính là vị trí của ngôi mộ cổ. Đáng tiếc, Sở Thiên nhìn Dư Hiểu Lệ một cái, mình cứ từ từ hãy nói cho bọn họ, để cho đám đồng lõa của Dư Hiểu Lệ tiếp tục đào đất trên núi đi, e rằng sau khi nghe được phân tích của Vương giáo sư hôm nay, cô ta sẽ đốc thúc đám đồng lõa kia tìm cả đêm luôn.
Sở Thiên nghĩ tới việc người khác nửa đêm vẫn phải làm việc trên núi còn mình thì ôm Phương Tình ngủ trên giường, trong lòng không ngăn được sự vui mừng, rồi vội vàng nói với Vương giáo sư:
- Vương giáo sư ông nói rất có lý, tôi thấy ngày mai chúng ta tìm một người dẫn đướng rồi tới thẳng thôn Lê Hương hỏi những người già trong thôn xem họ có biết biến cố lịch sử nào không, có thể sẽ tìm ra manh mối có giá trị.
- Quyết định vậy đi, đêm nay chúng ta sẽ ngủ một giấc thật ngon.
Vương giáo sư vỗ bàn nói:
- Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi tìm ngôi mộ cổ, sau khi tìm được lại có thể cống hiến cho quốc gia một công lao lớn.
Sở Thiên nhìn bọn Dư Hiểu Lệ, trên mặt của họ cũng kèm theo sự vui mừng, đoán rằng bọn họ lại đang mơ một giấc mơ phát tài rồi, nhưng đáng tiếc giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Lúc ra ngoài, Đại Hổ ra ngoài trước, Hứa Giai Giai cố ý đi đằng sau Sở Thiên, cố tình vô ý đẩy ngực chạm vào Sở Thiên rồi nói:
- Sở Thiên, nghe nói bản đồ ẩn trong tấm da dê đó là cậu giải mã ra, cậu đúng là lợi hại, không biết tối nay cậu có rảnh không nói cho chị nghe chút về long mạch? Để chị học hỏi thêm.
Sở Thiên bị Hứa Giai Giai chạm ngực vào sau lưng rồi lại truyền tới giọng nói dịu dàng thì liền cười khổ bước nhanh hai bước lễ phép nói:
- Hứa tiểu thư, việc này để sau hãy nói đi, hôm nay mọi người đều mệt rồi nghỉ sớm một chút.
- Sở Thiên, đừng có đi nhanh như vậy chứ.
Hứa Giai Giai không kiêng nể kéo Sở Thiên lại cũng chẳng thèm để ý Phương Tình cũng ở đó rồi cười cười nói:
- Lẽ nào chị đây lại không lọt được vào mắt của em sao?
Con mắt nhạy cảm của Sở Thiên đã nhìn thấy Đại Hổ nhanh chóng chạy vọt từ phòng mình ra trong mắt Hứa Giai Giai.
Về tới phòng Phương Tình lập tức nhảy lên giường ngồi ôm chiếc gối rồi quay người lại nói với Sở Thiên:
- Xem ra Hứa Giai Giai kia đối với cậu cũng không tồi, luôn quyến rũ cậu, cậu nói xem cậu có động lòng không?
- Đàn ông mà, dù sao thì cũng khó từ chối được sự quyến rũ của phụ nữ, đây đúng là sự thật.
Sở Thiên vừa nói lớn vừa cúi đầu tìm cái gì đó, lật lật đồ trên bàn, sờ sờ ghế thậm chí còn nhìn kỹ xung quanh giường một lần.
Phương Tình nghe Sở Thiên nói vậy trong lòng có chút không vui, nhưng thấy động tác thần thái của Sở Thiên định mở miệng hỏi thì bị Sở Thiên bịt miệng lại, Sở Thiên cười cười nói:
- Hơn nữa ngực của Hứa Giai Giai cũng không tồi, rất có sự đàn hồi.
Sở Thiên tuy rằng đang nói nhưng lại lấy giấy bút ra viết chữ "Có máy nghe trộm" cho Phương Tình xem.
Phương Tình cực kỳ thông minh lập tức hiểu ra, vì vậy liền phối hợp với Sở Thiên nói:
- Thế à? Vậy thì đêm nay cậu đi tìm Hứa Giai Giai để cô ta và cậu mây mưa đi.
Trong giọng điệu của Phương Tình tuy có "bất mãn" nhưng hai tay lại không để yên, lợi dụng tính mẫn cảm chuyên nghiệp của phóng viên sờ tìm mọi nơi, một lát sau từ trong gối lôi ra một cái máy nghe trộm.
Sở Thiên quyết định diễn tiếp vở kịch này, ra hiệu cho Phương Tình đừng phá hỏng nó, Sở Thiên thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi. Vương giáo sư quả thật là lợi hại, như vậy mà cũng bị ông ta nhìn ra là ở gần Thôn Giao Lê, theo tôi thấy, ngôi mộ cổ đó chắc là nằm ở một vị trí đất cứng ở trên núi, thậm chí có thể ở gần nghĩa trang của người Thủy Tộc.
- Tại sao vậy?
Phương Tình cố tình kinh ngạc hỏi.
- Người Thủy Tộc dân số ít, thường thích sống tập trung như vậy sẽ ảnh hưởng tới nơi chôn cất, người Thủy Tộc đều tìm một chỗ nào đó dùng làm mộ của gia tộc và chôn cất tập trung. Chủ nhân của ngôi mộ trên tấm bản đồ da dê đó đã từng vinh hoa phú quý như thế nào, có bất đồng với mọi người thế nào, có tính đến hoàn cảnh dân tộc lúc đó ông ta cũng sẽ không chọn nơi an táng xa với những người Thủy Tộc.
Sở Thiên nói một cách có căn cứ.
- Vì vậy khả năng lớn là ngôi mộ đó sẽ nằm ở gần mộ địa của người Thủy Tộc.
Phương Tình làm bộ như "bừng tỉnh ngộ" sùng bái nói:
- Thì ra là như vậy.
- Được rồi không nói nữa, mệt rồi chúng ta đi ngủ thôi.
Sở Thiên thấy sự việc đã làm xong liền cười rồi nhảy lên giường.
Trong phòng Dư Hiểu Lệ, Hứa Giai Giai và Dư Hiểu Lệ cũng sớm đã biết như vậy nhưng nghe tiếng đùa giỡn và những tiếng rên của Phương Tình và Sở Thiên thì cũng cảm thấy đỏ mặt. Dư Hiểu Lệ thấy không còn thông tin gì nữa liền bỏ tai nghe xuống rồi tắt máy nghe trộm đi, quay đầu lại nói với Hứa Giai Giai:
- Lát nữa cô gọi điện cho bọn Hắc Hùng bảo bọn họ đêm nay tìm kiếm cả đêm luôn, nói những lời Sở Thiên vừa nói hồi nãy cho họ biết.
Hứa Giai Giai gật gật đầu, cầm điện thoại vào trong sảnh của phòng đôi, trong lòng lại nghĩ tới tiếng rên thỏa mãn của Phương Tình: Cậu em Sở Thiên này thực sự là sinh lực.
Khoảng sau một tiếng sau Sở Thiên và Phương Tình cùng ở trong phòng tắm xả nước, Sở Thiên nhìn chiếc máy nghe trộm trên ghế sofa mỉm cười nói với Phương Tình:
- Cô nói xem đám người của Dư Hiểu Lệ bây giờ đào được cái gì trên núi chứ? Hy vọng là bọn họ đừng có đào phải ngôi mộ tổ tiên của dân nào, nếu không sẽ bị người dân trong thôn đuổi giết, người Thủy Tộc vẫn anh dũng mạnh mẽ như vậy mà.
- Tôi không biết, tôi chỉ biết là cậu rất xấu xa.
Phương Tình quấn chiếc khăn tắm lên người trả lời.
[hide]
Tại phòng khách quý, Sở Thiên cùng Phương Tình vừa mới đứng lên, Dư Hiểu Lệ đã nhanh lên hai bước, chạy ra đón chào, vươn tay, cười cười cùng Sở Thiên nói: “Sở huynh đệ, trước kia yểm hộ gặp mặt hoàn toàn cần, kính xin nhiều hơn thông cảm.”
Sở Thiên mỉm cười, Dư Hiểu Lệ cái này ‘hoàn toàn cần’ lập tức xóa đi trước kia tất cả thứ đồ vật, thật đúng là giảo hoạt, bất quá xem ra hắn đã không hề kiêng kị đầu tư của mình nhân thân phân, như vậy cũng tốt, có thể giảm đi rất nhiều khí lực, tối thiểu tại tiến vào mộ thất lúc trước, mình và Phương Tình, còn có Vương giáo sư đều là an toàn.
Sở Thiên vươn tay, nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi người là vì nước hết sức.” Cái này ‘vì nước hết sức’ đều là theo Hà Đại Đảm chỗ đó học được, với ứng phó Dư Hiểu Lệ truy vấn chính mình tiến đến nguyên nhân.
Dư Hiểu Lệ bọn hắn nghe được Sở Thiên lời mà nói..., đều ha ha cười cười, lập tức Dư Hiểu Lệ hào phóng vừa vặn hướng về Sở Thiên giới thiệu đi theo mọi người, Dư Hiểu Lệ bọn hắn sáu người, bỏ Dư Hiểu Lệ, còn có từng bảo hộ Vương giáo sư hai người trẻ tuổi, mặt khác hai nam một nữ thì là mặt lạ hoắc, theo Dư Hiểu Lệ trong miệng biết rõ, nữ tên là Hứa Giai Giai, mặt khác hai người nam thì còn lại là hai huynh đệ người, chút cao gọi Đại Hổ, thấp chút gọi Tiểu Báo, bảo hộ Vương giáo sư hai người trẻ tuổi, màu da so sánh bạch Vi Hà Kiện, không có gì dáng tươi cười gọi Lưu Toản.
Sở Thiên khách khí lễ phép theo chân bọn họ từng cái nắm tay, trong nội tâm tức thì thầm than lấy, không lâu về sau, những thứ này tay khả năng sẽ lấy đao cầm súng thẳng hướng chính mình, thế giới thật sự là quá điên cuồng a...
Sở Thiên tay cầm tay Hứa Giai Giai thời điểm, Hứa Giai Giai giống như cười cười, bàn tay như ngọc trắng ngón út tại Sở Thiên bàn tay biên giới nhẹ nhàng vẽ lấy vòng tròn, ánh mắt khiêu khích (xxx), ngữ khí ngậm lấy vài phần hấp dẫn, nhu nhu nói: “Không thể tưởng được Sở đệ đệ trẻ tuổi như vậy rất cao minh, tỷ tỷ ta thật sự là vui mừng vô cùng a..., có cơ hội chúng ta thân cận hơn một chút a...”
Câu dẫn, cả gan làm loạn câu dẫn!
Phương Tình nhìn thấy Hứa Giai Giai xinh đẹp dáng tươi cười, bề bộn không cong bộ ngực, khoác ở Sở Thiên tay, tựa hồ tại thị uy, người nam nhân này là của ta.
Tiểu Báo con mắt tức thì không hề cố kỵ chằm chằm vào Phương Tình bộ ngực, tản ra vài phần nóng bỏng.
Dư Hiểu Lệ tựa hồ phát hiện cái gì, đối với Sở Thiên nói: “Ngươi không phải ba người sao? Như thế nào chỉ có ngươi cùng Phương Tình tiểu thư à?”
“Tỷ muội của ta tạm thời có chuyện, sẽ không đến thám hiểm rồi.” Phương Tình thay Sở Thiên mở miệng trả lời nói: “Có Hiểu Lệ tỷ tại, ít hắn một cái không sao cả.”
Thật sự là mệnh tốt. Dư Hiểu Lệ không hiểu thấu nhớ tới một câu nói như vậy.
Trời xanh mây trắng, đúng là cảnh sắc di người thời điểm, Sở Thiên lại bận rộn.
Trên máy bay, Sở Thiên đem đã sớm sao chép tốt da dê ám đồ mỗi người phát một phần, hành động này quả thực lại để cho Dư Hiểu Lệ bọn hắn giật mình, Hứa Giai Giai bọn hắn đều nhìn xem Dư Hiểu Lệ, Sở Thiên làm sao sẽ như thế tin tưởng bọn họ, đem da dê ám đồ cứ như vậy không hề cố kỵ phân phát ra đâu này? Không sợ bọn họ cầm địa đồ mượn cơ hội chạy sao?
Hẳn là bản đồ này là giả hay sao? Dư Hiểu Lệ bọn hắn kỹ càng nhìn mấy lần, lập tức đoán được đây là thật đấy, ba ngày trước buổi tối, bọn hắn dùng cướp bóc thủ đoạn theo Vương giáo sư thân thủ tranh đoạt da dê ám đồ, Vương giáo sư ngay lúc đó phản ứng đã chứng minh đêm đó da dê ám đồ tính là chân thật, bọn hắn cướp được địa đồ về sau, lập tức sao chép mấy phần, xem thuộc làu, cũng theo Vương giáo sư trong miệng bộ đồ biết địa điểm tại Quý Châu Tam Đô huyện, còn phái một nhóm người sớm đi đào móc, tuy nhiên cho tới hôm nay mới thôi còn không có bất kỳ kết quả, nhưng địa đồ thiệt giả hay là phân biệt đi ra.
“Tiên sinh, cần nước ấm sao?” Xinh đẹp tiếp viên hàng không ôn nhu dễ thân nhìn xem Sở Thiên.
Sở Thiên lộ ra suất khí mê người dáng tươi cười, gật gật đầu, tiếp nhận nước ấm, thanh âm mang theo vài phần từ tính, nói: “Cảm ơn ngươi.” Lập tức xuất ra mặt khác phần sao chép da dê ám đồ đặt ở khay lên, cho vị này tiếp viên hàng không, nhiệt tình nói: “Ta rất hài lòng ngươi thái độ phục vụ, cho nên ta tiễn đưa ngươi một tờ bảo tàng địa đồ, ngươi có rảnh có thể mang theo bằng hữu đi Tam Đô huyện tìm kiếm hiểm, nói không chừng ngươi sẽ có trọng đại phát hiện Ah.”
Xinh đẹp tiếp viên hàng không nhìn xem khay bên trên địa đồ, vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy đến Sở Thiên cái kia mê chết người dáng tươi cười, vì vậy giống như cười cười, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.” Sau đó mang theo địa đồ cùng khay lắc lắc chức nghiệp tính bờ mông ῷ đi phục vụ khách nhân khác rồi.
Dư Hiểu Lệ nhất hỏa nhân đang tại hai mặt nhìn nhau, hầu như muốn điên rồi, cái này Sở Thiên đến tột cùng đang làm gì đó a..., chẳng lẽ hắn không biết cái này da dê địa đồ giá trị sao? Cứ như vậy tùy tiện tặng người, có phải hay không thần kinh có vấn đề a...
Vương giáo sư cũng rất là kỳ quái, nếu như Sở Thiên chẳng qua là đem địa đồ cho nhân gia, có lẽ không có có tác dụng gì, nhân gia căn bản tìm không thấy, nhưng liền Tam Đô huyện như vậy xác thực địa điểm đều nói cho nhân gia, có phải hay không đã qua đâu này? Vương giáo sư đang muốn tiến lên hỏi Sở Thiên, nhưng nghĩ đến Sở Thiên đêm đó mà nói: Vương giáo sư, ngươi yên tâm, ta Sở Thiên làm sự tình đều có đúng mực. Vì vậy kiềm chế ở hỏi thăm ý tưởng, tựa ở trên chỗ ngồi chìm vào giấc ngủ.
Phương Tình mang theo mặt trời kính mắt, trong mắt có vui vẻ, biết rõ Sở Thiên mục đích là đều muốn nói cho Dư Hiểu Lệ bọn hắn, đơn có cái này địa đồ cùng đại khái địa điểm đúng sẽ vô dụng thôi, nếu muốn chính thức tìm được thạch quan mộ thất, chỉ có hoàn toàn dựa vào hắn, nói như vậy, dù cho Dư Hiểu Lệ bọn hắn đến Tam Đô huyện về sau, theo Sở Thiên trong miệng biết rõ thạch quan mộ chính thức vị trí về sau, cũng sẽ không sớm đào móc, ai biết Sở Thiên thật thật giả giả, bao nhiêu cái mới là thật đâu này? Cái này khiến cho bọn hắn đang không có đi vào thạch quan mộ thất thời điểm, mới sẽ không đối với Sở Thiên động thủ.
Phương Tình nghĩ đến không sai, Dư Hiểu Lệ nhất hỏa nhân đối với bản đồ trong tay đã không có cái gì hứng thú, bắt bọn nó tiện tay nhét vào trong túi đeo lưng của mình mặt, mà bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Bởi vì Thượng Hải đến Lệ Ba không có chạy suốt chuyến bay, cần đến Quý Dương trung chuyển, cho nên Sở Thiên bọn hắn giày vò đã hơn nửa ngày mới vừa tới Tam Đô huyện, bởi vì sắc trời đã tối, tăng thêm tinh bì lực tẫn, chỉ có thể trước tìm rượu điếm ở lại, ngày mai sẽ tìm dẫn đường.
Sở Thiên cùng Phương Tình vừa mới tắm rửa xong, chuẩn bị trên giường ngủ, bỗng nhiên, cửa bị gõ, truyền đến Hứa Giai Giai thanh âm: “Sở lão đệ, Vương giáo sư nói mười lăm phút về sau họp.”
Sở Thiên thật dài thở dài, trả lời nói: “Được rồi.” Cái này Vương giáo sư cũng quá chuyên nghiệp đi à nha, đã ngồi máy bay, đã ngồi ô tô, mệt mỏi thành như vậy còn muốn họp? Còn có để cho người sống hay không a...
Sở Thiên cùng Phương Tình tuy nhiên nghĩ như vậy, nhưng vẫn là bất đắc dĩ mặc quần áo tử tế, đi đến Vương giáo sư gian phòng.
Vương giáo sư trong phòng đã sớm ngồi đầy người, Vương giáo sư cầm lấy da dê ám đồ cùng Tam Đô huyện địa đồ tại kỹ càng so sánh, người bên cạnh đều tập trung tinh thần nhìn xem hắn, tựa hồ đang chờ đợi Vương giáo sư cho cái kết quả.
Tiểu Báo nhìn thấy tắm rửa về sau Phương Tình càng lộ vẻ sở sở động lòng người, không tự chủ được cảm thấy yết hầu khô ráo, hận không thể hiện tại sẽ đem Sở Thiên đá văng ra, chính mình chiếm được Sở Thiên vị trí.
“Theo ta thấy, nó có lẽ tại Tam Đô huyện mặt phía bắc Giao Lê Hương phụ cận.” Vương giáo sư hưng phấn hô lên.
Dư Hiểu Lệ giật mình, Vương giáo sư phân tích cùng mình ba ngày trước ý tưởng giống nhau, như vậy sớm phái đi đào móc cái đám kia người làm sao sẽ tìm không thấy đâu này? Bọn họ đều là kinh nghiệm phong phú “Đảo đấu” (trộm mộ) cao thủ, hẳn là, bên trong hiểu rõ thứ đồ vật dị thường đáng giá, bọn hắn nổi lên tà tâm? Nhưng bọn hắn có lẽ không có to gan như vậy, Đường Đại Long là cái dạng gì nữa trời người, bọn hắn có lẽ rõ ràng, ai cùng Đường Đại Long đối nghịch đều không có kết cục tốt, hơn nữa sẽ chết vô cùng thảm. Năm trước một vị thành viên tại ‘đảo đấu’ trong quá trình, thừa dịp đồng bọn không chú ý vụng trộm cầm khối tiểu trân châu, đều muốn chính mình đi chợ đêm bán tốt giá tiền, ai biết, giao dịch về sau, viên này tiểu trân châu vậy mà không biết làm sao lại đã đến Đường Đại Long trên tay, còn bị hắn xem xét ra viên này tiểu trân châu cùng không lâu “Sinh ngoạn” là cùng cái năm, bởi vậy nổi lên lòng nghi ngờ, cũng bị Đường Đại Long truy tra ra ai động tay động chân, lập tức đem cái này thành viên cả nhà già trẻ chôn sống trên chân núi, từ đó về sau, thủ hạ chính là những cái... Kia ‘đảo đấu’ thành viên ai cũng không dám nảy sinh tà tâm.
Sở Thiên ra vẻ kinh ngạc cùng sùng bái nhìn xem Vương giáo sư, nói: “Vương giáo sư tại sao phải như vậy xác định đâu này?”
“Các ngươi nhìn xem, cái này Giao Lê Hương ở vào Tam Đô thị trấn mặt phía bắc, riêng có” Bắc Đại cửa “danh xưng, cách Tam Đô thị trấn km, khoảng cách châu phủ trên mặt đất km. Đông cùng đánh Ngư Hương giáp giới, nam cùng Tam Hợp trấn tương liên, tây kháo Đại Hà trấn, Phổ An trấn, bắc cùng kiềm Đông Nam Châu Đan trại huyện tiếp giáp, cái này vị trí địa lý đối với chọn mộ mà chôn cất người mà nói, đúng phong thuỷ tạo hóa chi địa.” Vương giáo sư hiển nhiên đối với phân tích của mình rất là thoả mãn: “Cho nên Giao Lê Hương phụ cận hoàn toàn phù hợp người cổ đại truy cầu Thiên Nhân Hợp Nhất cảnh giới.”
Sở Thiên gật gật đầu, lục triều kẻ thống trị kế thừa bắt đầu tại Đông Hán phong thuỷ chi thuật, lựa chọn chôn cất đấy, chú ý “Vọng khí” “Phong thuỷ”, lựa chọn chi địa, bình thường muốn “Bối ỷ sơn phong, diện lâm bình nguyên”, loại này chế độ lại trực tiếp ảnh hưởng đến Đường, Tống, Nguyên, rõ ràng tất cả thay chôn cất chế, cũng trực tiếp ảnh hưởng tới tất cả thế hệ đám bọn chúng chôn cất địa phương. Nếu như da dê địa đồ chưa nói ‘ngược mà đi’, như vậy mình cũng khả năng cho rằng là Giao Lê Hương phụ cận chính là thạch quan mộ thất nơi ở, đáng tiếc, Sở Thiên mắt nhìn Dư Hiểu Lệ, chính mình hay là trước không muốn nói cho hắn biết đám bọn họ tốt rồi, lại để cho Dư Hiểu Lệ những cái... Kia đồng lõa tiếp tục trong núi đào đào bùn đất a, đoán chừng đêm nay nghe được Vương giáo sư phân tích về sau, hắn hội đốc xúc sớm tới những người kia suốt đêm lại tìm kiếm.
Sở Thiên nghĩ đến người khác nửa đêm trong núi làm việc, mình ở trên giường ôm Phương Tình ngủ, trong nội tâm liền ngăn không được vui vẻ, bề bộn phù hợp Vương giáo sư nói: “Vương giáo sư, ngươi nói rất có lý, ta xem chúng ta ngày mai tìm dẫn đường, trực tiếp đến Giao Lê Hương đi dạo, hỏi một chút chỗ đó lão nhân, xem có biết hay không có cái gì lịch sử điển cố, có lẽ có thể tìm ra cái gì có giá trị manh mối.”
“Quyết định như vậy đi, đêm nay chúng ta liền hảo hảo ngủ.” Vương giáo sư vỗ bàn một cái, hô: “Chúng ta ngày mai xuất phát, tìm thạch quan mộ thất, sau khi tìm được, lại có thể cho quốc gia làm ra cống hiến.”
Sở Thiên nhìn xem Dư Hiểu Lệ bọn hắn, sắc mặt của bọn hắn cũng là mang theo mừng rỡ, đoán chừng bọn hắn lại đang nghĩ đến mộng phát tài, đáng tiếc cuối cùng là giấc mộng.
Lúc ra cửa, Đại Hổ trước hết nhất nhanh đi ra ngoài, Hứa Giai Giai cố ý đi ở Sở Thiên đằng sau, hữu ý vô ý dùng bộ ngực đỉnh đỉnh Sở Thiên, mở miệng nói: “Sở đệ đệ, nghe nói phần này da dê ám đồ là ngươi giải mã đi ra đấy, thật sự là lợi hại, không biết buổi tối có thể hay không cho tỷ tỷ ta nói một chút chân tướng à? Lại để cho tỷ tỷ ta học tập một chút.”
Sở Thiên bị Hứa Giai Giai ngực tập, cảm giác được sau lưng mềm mại truyền đến, cười khổ một tiếng, đi nhanh hai bước, lễ phép nói: “Hứa tiểu thư, cái này sau này hãy nói a, đêm nay tất cả mọi người mệt mỏi, đi ngủ sớm một chút a.”
“Sở đệ đệ, đừng như vậy đi mau a...” Hứa Giai Giai không chút nào kiêng kị lôi kéo Sở Thiên, cũng không để ý tới Phương Tình ở đây, cười cười nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ liền như vậy không hơn ngươi pháp nhãn?”
Sở Thiên con mắt nhạy cảm theo Hứa Giai Giai trong mắt bị bắt được Đại Hổ nhanh chóng theo bên trong phòng của mình vọt ra.
Trở lại gian phòng, Phương Tình lập tức nhào vào trên giường, thoải mái ôm gối đầu, trở lại đối với Sở Thiên nói: “Xem ra cái kia Hứa Giai Giai đối với ngươi còn rất không tồi a..., luôn đều muốn câu dẫn ngươi, ngươi nói, ngươi có hay không động tâm đâu này?”
“Nam nhân, luôn chịu không được nữ nhân câu dẫn, đây quả thật là lời nói thật.” Sở Thiên bên cạnh nói chuyện lớn tiếng bên cạnh cúi đầu tìm kiếm mấy thứ gì đó, bay vùn vụt cái bàn, sờ sờ ghế, thậm chí tại giường biên giới kỹ càng sờ soạng một lần.
Phương Tình nghe được Sở Thiên lời mà nói..., trong nội tâm có vài phần không vui, nhưng thấy đến Sở Thiên thần thái động tác, vừa định muốn mở miệng hỏi, đã bị Sở Thiên ngăn chặn vả vào mồm, Sở Thiên cười cười nói: “Hơn nữa, Hứa Giai Giai bộ ngực cũng không tệ lắm, rất có co dãn.”
Sở Thiên mặc dù nói lấy lời nói, lại cầm qua giấy bút, đã viết mấy chữ cho Phương Tình xem: Có máy nghe trộm.
Phương Tình cực kì thông minh, lập tức đã minh bạch, vì vậy phối hợp với Sở Thiên nói: Là (vâng, đúng) sao? Vậy ngươi đêm nay đi tìm Hứa Giai Giai a, làm cho nàng với ngươi mây mưa thất thường đi."
Phương Tình trong miệng tuy nhiên ‘bất mãn’ hô hào, hai cái ngọc tay lại không có để đó không dùng xuống, lợi dụng phóng viên chức nghiệp mẫn cảm tính, bốn phía sờ soạng đứng lên, sau một lát, theo gối đầu bông vải tâm bên trong lấy ra một cái mỏng như máy trợ thính máy nghe trộm.
Sở Thiên quyết định đem trình diễn xuống dưới, ý bảo Phương Tình không nên phá hư nó, Sở Thiên thật dài hít một tiếng, nói: “Tốt rồi, chúng ta không nói mò những thứ kia, chúng ta đàm phán chút chính sự tình a, Vương giáo sư thật sự là lợi hại, như vậy đều bị nhìn hắn ra đúng Giao Lê Hương phụ cận, y theo cái nhìn của ta a..., cái kia thạch quan mộ thất có lẽ trên mặt đất chất cứng rắn trên núi, thậm chí khả năng tại Thủy Tộc người chôn cất địa phụ cận.”
“Tại sao vậy chứ?” Phương Tình cố ý kinh ngạc hỏi.
“Thủy Tộc mọi người nhân số ít, ưa tụ cư chắc chắn, tiến tới ảnh hưởng đến chôn cất đấy, Thủy Tộc đều là tìm một chỗ dùng làm tộc nhân gia tộc mộ địa tiến hành tụ tập Trung An chôn cất, dù cho da dê trên bản đồ thạch quan mộ thất chủ nhân đã từng lại như thế nào vinh hoa phú quý, lại như thế nào không giống người thường, cân nhắc đến ngay lúc đó hoàn cảnh cùng dân tộc, hắn cũng sẽ không chọn cái rời xa Thủy Tộc mọi người địa phương đến an táng.” Sở Thiên có cây có theo nói xong: “Bởi vậy rất lớn khả năng liền tại Thủy Tộc gia tộc mộ địa phụ cận.”
Phương Tình một bộ ‘bừng tỉnh đại ngộ’ bộ dạng, sùng bái nói: “Nguyên lai là cái dạng này.”
“Được rồi, không nói nữa, mệt mỏi, chúng ta ngủ đi.” Sở Thiên nhìn thấy sự tình đã xong xuôi, cười nhào tới giường.
Dư Hiểu Lệ trong phòng, Hứa Giai Giai cùng Dư Hiểu Lệ tuy nhiên sớm đã nhân sự, nhưng nghe Sở Thiên cùng Phương Tình đùa giỡn cùng lớn tiếng rên rỉ, hay là cảm giác được xấu hổ, Dư Hiểu Lệ thấy không có gì tin tức, sẽ đem máy trợ thính hủy đi xuống, đem nghe lén khí đóng, quay đầu cùng Hứa Giai Giai nói: “Bọn ngươi hội gọi điện thoại cho Hắc Hùng bọn hắn, để cho bọn họ đêm nay suốt đêm cố gắng nữa đi tìm tìm, đem vừa rồi Sở Thiên nói lời cung cấp cho bọn hắn.”
Hứa Giai Giai gật gật đầu, cầm điện thoại lên đi đến phòng trong sảnh, trong nội tâm lại nghĩ đến Phương Tình thỏa mãn rên rỉ, thầm than: Sở đệ đệ thật sự là sinh mãnh liệt hữu lực.
Không sai biệt lắm một giờ sau, Sở Thiên cùng Phương Tình trong phòng tắm hướng về phía nước, Sở Thiên nhìn xem đặt ở trên ghế sa lon dán băng dính máy nghe trộm, mỉm cười, đối với Phương Tình nói: “Ngươi nói, Dư Hiểu Lệ sớm phát ra nhóm người kia bây giờ là không phải tại trong núi lớn đào động đâu này? Hi vọng bọn hắn ngàn vạn không nên đào được bình thường phần mộ tổ tiên, nếu không định bị thôn dân hơn mười dặm đuổi giết, Thủy Tộc mọi người thế nhưng là tương đối cường hãn cùng anh dũng đấy.”
“Ta không biết, ta chỉ biết rõ ngươi thật xấu.” Phương Tình phủ thêm hơi mỏng khăn mặt, giống như quay về cười.
[/hide]