Sở Thiên suy đoán quả không sai, lúc bọn Hắc Hùng lết thân người mệt nhọc mấy ngày xuất hiện tại vị trí một ngôi mộ có hình dạng giống ngôi mộ cổ, đến thủ đoạn vẫn chưa dùng tới, cuốc xẻng trong tay còn chưa chạm xuống đất được vài cái, đột nhiên bốn xung quanh đều hiện lên những ngọn đuốc, chú ý nhìn thì thấy tất cả tộc dân ở thôn Giao Lê đang phẫn nộ, trong tay cầm các loại công cụ nguyên thủy khác nhau, hướng tới mấy người này mà đánh, trên mặt đều là những thần sắc vô cùng tức giận, tựa như muốn dồn họ vào chỗ chết.
Bọn Hắc Hùng mặc dù có thân thủ cũng không tệ nhưng đã ở trên núi mấy ngày rồi, sức lực cạn kiệt, hơn nữa đám tộc dân này ít nhất cũng hơn trăm người, hoàn toàn không có khả năng ứng phó. Bọn Hắc Hùng biết, bản thân mình rơi vào tay tộc dân nơi đây thì kết cục còn thảm hơn là rơi vào tay cảnh sát. Cảnh sát còn suy nghĩ trên vấn đề pháp luật tối thiểu sẽ không làm nguy hại tới an toàn của mình, nhưng đám tộc dân này phẫn nộ lên thì sẽ đánh đến chết, huống chi pháp luật không phạt quần chúng.
Hắc Hùng hét lên với đồng bọn bên cạnh:
- Các anh em chuồn thôi.
Vì vậy, Hắc Hùng và mấy tên đồng bọn lập tức cầm cuốc xẻng chạy về phía không có ánh đuốc mà họ cho rằng không có người. Trong lúc vội vàng đã quên mất chân lý "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", lúc vừa xông ra được khoảng mười mấy mét liền bị mấy cái dây thừng giăng dưới chân làm ngã, lập tức xuất hiện 7, 8 cảnh sát đang chìa súng ngắn vào người bọn họ và hét lên một cách uy nghiêm:
- Cấm cử động, cử động tao bắn chết.
Mấy người bọn Hắc Hùng lập tức không dám cử động nữa, mấy cảnh sát đó còng tay họ lại, một anh cảnh sát dáng người khôi ngô tuấn tú thở dài nhẹ nhõm, rất vui mừng nói thêm một câu:
- Bây giờ, chúng tôi đại diện cho Nhân dân Trung Hoa bắt các anh những phần tử trộm mộ này.
- Chúng tôi không phạm pháp, không phạm pháp, chúng tôi chỉ đi qua đây thôi.
Hắc Hùng thấy cảnh sát phản xạ nói dối có điều kiện nói.
Những tộc dân căm phẫn xông lên, trong miệng hét lên các thể loại:
- Không thể dễ dãi với những người này, đánh một trận rồi bắt đi.
Hắc Hùng hét lên:
- Tôi phạm pháp, tôi phạm pháp rồi bắt tôi đi, bắt tôi đi.
Những người cảnh sát nhân dân này nhìn một cái rồi lại nhìn vị cảnh sát trẻ tuổi kia, không ngờ anh ta đang tư lự suy nghĩ một hồi, xuất phát từ nhu cầu chính sách dân tộc và đoàn kết liền nói với những tộc dân:
- Được, đánh cho chúng một trận nhưng tuyệt đối không được đánh chết họ, như vậy là phạm pháp.
Rồi nói với các nhân viên cảnh sát khác:
- Đi thôi, để cho các hương thân phụ lão giải quyết ân oán của họ, chúng ta đi hút điếu thuốc rồi quay lại.
Nói xong liền dẫn những nhân viên cảnh sát khác đi ra bên ngoài.
Bọn Hắc Hùng lập tức hỏi vị cảnh sát trẻ tuổi nhưng lại rất nghiêm khắc kia là tại sao lại giao bọn họ cho những tộc dân này chứ, như vậy chẳng phải muốn cái mạng chó của họ sao?
Tất cả các tộc dân lập tức vây lên, giọng điệu hung hồn, những bó đuốc được giơ cao lên.
Lúc này Sở Thiên vừa đặt điện thoại xuống nhẹ nhàng nói bên tai Phương Tình:
- Thật không ngờ tới bạn chiến đấu Nhiếp Vô Danh kia đúng là tốt, giúp tôi một việc lớn như vậy, đã bắt hết đám "Đáo đấu" âm thầm của Dư Hiểu Lệ vào đồn công an rồi. Lại còn để đám "Đáo đấu" kia trước khi vào đồn cảnh sát còn bị tộc dân đánh cho một trận đến cha mẹ cũng không nhận ra nữa, ngoài ra còn hứa ngày mai sẽ phái một bản đồ sống của Tam Đô tới dẫn đường cho chúng ta.
- Dư Hiểu Lệ ngày mai tỉnh dậy chắc sẽ tức giận đến chết mất.
Phương Tình kéo chăn lên rồi giơ ngón tay cái lên hướng sang Sở Thiên:
- Thiếu Soái, mau đi ngủ đi, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm đó.
Sở Thiên mỉm cười nhảy vào trong chăn, mỹ nhân trong vòng tay, không mơ thì có sao chứ?
Phương Tình suy đoán quả không sai, sáng ngày hôm sau lúc ăn sáng tại căng tin Dư Hiểu Lệ không đi từ cầu thang xuống mà đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt rất khó coi, hiển nhiên là đã biết tin bọn Hắc Hùng bị bắt vào đồn cảnh sát. Sau khi Vương giáo sư thấy tâm trạng của Dư Hiểu Lệ không được tốt lắm, quan tâm hỏi han vài câu Dư Hiểu Lệ mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ậm ừ nói với mọi người, nhưng ai cũng biết là cô ấy chẳng để tâm gì.
Vương giáo sư uống vài ngụm cháo thì thào nói:
- Chúng ta ăn sáng xong thì đi tìm một người dẫn đường.
Sở Thiên lắc đầu cầm một cái bánh bao lên nói:
- Không cần tìm đâu, buổi sáng tôi đã nhờ người đi mời rồi, chắc cũng gần tới nơi.
Vương giáo sư tán thưởng nhìn Sở Thiên, đúng là làm việc có chừng mực, rất hiệu quả.
Vừa ăn được một nửa thì chuông điện thoại của Sở Thiên reo lên, một âm thanh vang dội truyền tới:
- A lô, xin chào tôi là Lý Trường Cửu, là A Đạt lão đệ bảo tôi tới dẫn đường cho các cậu, tôi đang ở trước cửa khách sạn.
A Đạt chính là chiến hữu Nhiếp Vô Danh rồi, cũng chính là vị cảnh sát nhân dân tối hôm qua bắt đám người Hắc Hùng. Sở Thiên vội vàng đặt chiếc bánh bao xuống nói:
- Chào anh, anh đợi cho một chút tôi lập tức ra ngoài đón anh.
Rồi nói với mọi người:
- Người dẫn đường mà tôi tìm đã tới.
Nói xong liền xông ra cửa.
Người dẫn đường Lý Trường Cửu này khoảng hơn 40 tuổi, thân thể tương đối chắc chắn, làn da đen nhánh chứng tỏ rất mạnh khỏe. Anh ta sinh ra và lớn lên ở Tam Đô, học hết cấp 3 thuộc loại nhân tài trí thức, đã từng làm nhân viên đưa thư mười mấy năm, đã cống hiến tuổi thanh xuân và mồ hôi cho quốc gia. Sau đó anh ta phát hiện làm người dẫn đường kiếm được nhiều tiền hơn nên đổi nghề, lợi dụng kinh nghiệm từ khi còn làm nhân viên đưa thư làm người đưa đường tới bốn phương tám hướng trong huyện trở thành một bản đồ sống nổi tiếng ở nơi đây.
Sở Thiên vỗ vào chàng trai cường tráng này cười ha ha rồi kéo anh ta vào trong khách sạn, gọi cho anh ta hai suất ăn sáng. Lý Trường Cửu là người thực tế, anh ta cười sảng khoái, lúc đó cũng không khách khí nữa xì xụp húp cháo và ăn bánh bao.
Sau khi ăn hết hai bát cháo Lý Trường Cửu thoải mái sờ sờ bụng cảm kích nhìn Sở Thiên nói:
- Không biết các vị muốn đi đâu? Huyện thành Tam Đô bốn phương tám hướng tôi đều rất quen thuộc, trước đây khi còn là người đưa thư, tôi đã từng đạp xe từ thôn này sang thôn khác, mười mấy năm rồi những nơi gần đây tôi đều có thể chớp mắt là tìm thấy.
Anh ta lập tức nhiệt tình nói:
- Nếu các vị không biết đi đâu mà lại tin tưởng được tôi, tôi có thể dẫn mọi người đi xung quanh một chuyến, đảm bảo mọi người sẽ hài lòng.
Vương giáo sư cùng những người khác nghe nói Lý Trường Cửu đã làm nhân viên đưa thư mười mấy năm trong lòng đều tán thưởng nhìn sang Sở Thiên một cái, tên Sở Thiên này làm việc quả là nghiêm túc.
- Chúng tôi muốn đi tới khu lân cận của Thôn Giao Lê, không biết chỗ này Lý huynh đệ có biết rõ không?
Dư Hiểu Lệ không thể chờ đợi được nữa nói.
- Đương nhiên là biết rõ rồi, Thôn Giao Lê nằm ở 107°49′ đến 107°52′ độ Kinh đông, 26°2′ đến 26°7′ độ Vĩ bắc, độ cao so với mặt nước biển là 430m, cách huyện thành 13km, đặc sản nổi tiếng là nho, người dân chất phác.
Lý Trường Cửu tỏ ra một cách chuyên nghiệp nói, nói những con số mà làm Vương giáo sư cũng phải choáng váng, nhưng mọi người đều biết Lý Trường Cửu này quả là một người dẫn đường tài năng.
Sở Thiên mỉm cười nói:
- Vương giáo sư, chúng ta quay về phòng họp một lát đi, chúng ta cần phải nói mục đích của chúng ta cho đồng chí Lý Trường Cửu đây biết, mới tránh khỏi những phiền phức trong quá trình tìm kiếm, dù sao dân phong ở đây chúng ta đều không biết.
Vương giáo sư vẫn còn chưa trả lời thì Dư Hiểu Lệ đã gật đầu lia lịa nói:
- Sở Thiên nói không sai, lần hành động này của chúng ta đồng chí Lý Trường Cửu này có tác dụng rất quan trọng, tôi nghĩ anh ấy có quyền được biết tính chất công việc của chúng ta.
Vương giáo sư gật gật đầu, dù sao thì cũng là khảo cổ nói rõ ra thì tốt hơn, để tránh Lý Trường Cửu cho rằng đoàn người này của mình là phần tử trộm mộ, kêu gọi đám thôn dân tới tấn công mình thì phiền phức.
Phương Tình lại cười thầm, chắc rằng Dư Hiểu Lệ đã biết đám người Hắc Hùng bị đánh như một con heo mới nói như vậy.
Trong phòng Vương giáo sư, Lý Trường Cửu ngạc nhiên nhìn những giấy chứng nhận, chứng minh Vương giáo sư và những người này đều là vì bảo vệ văn vật cổ nên cũng rất vui mừng. Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của anh ta biết được đây là cơ hội tốt để cho mình nổi tiếng, vội vàng nắm tay Vương giáo sư nói:
- Tốt quá, tốt quá, Lý Trường Cửu tôi cuối cùng cũng chờ đợi được cơ hội xuất đầu lộ diện này, quả thực rất cảm ơn mọi người đã cho tôi cơ hội này.
- Đồng chí Lý, không sai, chỉ cần cậu giúp đỡ chúng tôi tìm thấy ngôi mộ đá cổ kia thì sau này cậu sẽ là người nổi tiếng ở Tam Đô này, không cần phải đi làm người dẫn đường nữa rồi.
Vương giáo sư đương nhiên là cũng biết điểm tốt của việc động thì được tình, biết thì được lợi.
- Các lãnh đạo huyện Tam Đô sẽ khẳng định sự cống hiến của cậu.
Sắc mặt Lý Trường Cửu hưng phấn lên, thêm vài phần mơ ước nhiệt tình trả lời:
- Yên tâm, Lý Trường Cửu tôi nhất định sẽ dẫn mọi người tới được nơi mà mọi người cần tìm.
- Được, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, chúng tôi muốn tới khu vực gần Thôn Giao Lê đi một vòng.
Dư Hiểu Lệ tỏ ra không tin tưởng, sao bọn Hắc Hùng lại không tìm thấy chứ? Bọn họ am hiểu nhất là việc tìm mộ mà, huống chi trong tay đã có tấm bản đồ da dê, kết hợp với quan sát phong thủy tại địa phương, lẽ ra phải nhanh chóng tìm được ra vị trí cụ thể chứ, sao cả mấy ngày trời mà không có kết quả gì?
Lý Trường Cửu kỳ lạ nhìn Vương giáo sư chần chừ một chút rồi nói:
- Thật kỳ lạ, chỗ đó rất không thích hợp với việc chôn giấu của cải tài sản của những nhà giàu có, người cổ đại có tiền sao lại cất giấu ở đó chứ?
- Tại sao vậy?
Vương giáo sư và Dư Hiểu Lệ cùng đồng thanh hỏi.
- Không biết, chỉ là những người già có lưu truyền lại rằng nơi có phong thủy tốt nhất của Tam Đô là "Nam phú Bắc dân". Từ trước tới giờ người có tiền chỉ chôn cất tài sản của mình ở Thanh Sơn phía Nam, chỉ có những người bình thường mới chôn giấu tài sản của mình ở mộ địa phía Bắc.
Lý Trường Cửu sờ sờ đầu của mình, nói những tin đồn từ xa xưa ra cho họ biết:
- Mặc dù bây giờ vẫn còn những người phía Bắc hàng trăm năm sau con cháu của họ chỉ cần có tiền là họ có thể vượt qua mười mấy Km không ngại khó khăn tới phía Nam chôn cất.
- Đương nhiên, đây cũng chỉ là một số các tập tục không có căn cứ.
Lý Trường Cửu thấy đoàn người của Vương giáo sư đều chăm chú nghe mình nói, sợ lời nói của mình lại dọa họ sợ hãi vội vàng giải thích:
- Cho nên mọi người cũng đừng để tâm làm gì.
Dư Hiểu Lệ gật gật đầu nói:
- Tấm bản đồ này, nếu tôi nhớ không sai thì chính là sơn mạch gần Thôn Giao Lê, chúng ta đi tới đó nhìn là biết ngay.
Sở Thiên biết với kinh nghiệm trộm mộ phong phú lại am hiểu về thuật phong thủy thì phải xem từng li từng tí, xem vị trí của ngôi mộ cổ nằm ở chỗ nào. Chỉ cần là chỗ bảo địa phong thủy chân chính thông thường đều là những ngôi mộ lớn, báu vật trong mộ cũng rất nhiều, dùng thuật phong thủy chỉ đạo tính chính xác của vị trí mộ thì dường như bách phát bách trúng.
- Đồng chí Lý nói rất đúng.
Sở Thiên vươn người ra nói:
- Đêm qua tôi đã nghĩ kỹ lại một lần về hơn trăm chữ Thủy Tộc trong tấm bản đồ da dê, rốt cục cuối cùng cũng đã bỏ sót một số chữ mà cho rằng đó là không quan trọng.
- Là chữ gì?
Tất cả con mắt của mọi người đều nhìn vào Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười một cách vô tội nói:
- Ngược hướng mà đi. Thế có nghĩa là điểm đánh dấu trên bản đồ đó bây giờ là ở gần Thôn Giao Lê, vậy thì phải đi ngược lại hướng sang phía Nam để định vị.
Con mắt Dư Hiểu Lệ như muốn phun ra lửa, cái tên Sở Thiên chó chết này cố ý, chắc chắn là cố ý. Chẳng trách hắn lại phóng khoáng chia hết bản đồ cho mọi người như vậy, thì ra không phải là bản đồ không rõ ràng mà là có Càn Khôn khác. Hại bọn Hắc Hùng vất vả cực nhọc đào đất ở vùng núi phía Bắc, đêm qua còn bị tộc dân đánh cho gần chết rồi cuối cùng bị bắt vào đồn cảnh sát. Nếu như không phải mình lấy giấy thông hành của quân khu hù dọa đám cảnh sát đó, rồi bỏ ra một số tiền lớn thì e rằng bọn Hắc Hùng đã chết ở nơi khỉ ho cò gáy đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cái tên Sở Thiên này thực sự là xảo quyệt, đợi gần tới giờ xuất phát mới nói ra điểm mấu chốt, chỉ có điều bây giờ đã không kịp phái người đi trước một bước tới đó được rồi. Hơn nữa lời Sở Thiên nói là thật hay giả cũng không ai biết được, phái người đi tiếp khó tránh khỏi chẳng được cái gì. Xem ra cứ đi theo hắn và Vương giáo sư, như vậy không tin là hắn còn có kế gì nữa, đợi tới khi tìm ra ngôi mộ cổ thì sai Đại Hổ bọn họ giết chết tên này đi.
Dư Hiểu Lệ nghĩ một cách tức giận rồi nhìn Sở Thiên, nếu như ánh mắt có thể giết người thì e rằng Sở Thiên đã bị giết chết.
Phương Tình lại cười thầm, trong mắt mang nụ cười đầy khó hiểu còn có vài phần kiêu ngạo, tất cả đều nằm trong tay người đàn ông của mình.
Vương giáo sư thì lại không nghi ngờ là Sở Thiên đã biết trước vị trí của ngôi mộ cổ đó ở phía Nam, bởi vì chữ Thủy Tộc rất khó giải mã. Sở Thiên tuy rằng là một thiên tài nhưng hắn cũng khó tránh khỏi có những sai sót, điều này cũng có thể hiểu được. Lúc đó lại tìm lại vị trí chính xác rồi lên đường đi tìm manh mối vì vậy quát lên một tiếng:
- Bản đồ, bản đồ Tam Đô.
Hứa Giai Giai vội vàng mang bản vẽ và bút tới, Vương giáo sư lập tức đeo cặp kính lên rồi bắt đầu tìm.
Trước khi đến Sở Thiên đã biết chỗ đó là ở đâu vì vậy có ý chỉ cho Vương giáo sư nói:
- Vương giáo sư, thôn Giao Lê đã là "Bắc Đại Môn" hay là ông tìm luôn "Nam Đại Môn" đi, người cổ đại thường chú ý tới đối xứng Bắc Nam.
Dư Hiểu Lệ càng khẳng định là Sở Thiên sớm đã biết trước địa điểm, chỉ là giảo hoạt tới bây giờ mới nói ra, nếu như mình sớm biết được vị trí thì dựa vào kinh nghiệm phong phú bao nhiêu năm trộm mộ của bọn Hắc Hùng lập tức đã mang được báu vật về rồi.
Con mắt của Vương giáo sư dùng bút và thước đo một lát, người chuyên nghiệp đúng là người chuyên nghiệp, rất nhanh sau đó ông ta đã dừng lại tại một thôn rồi vui vẻ nói:
- Lẽ nào là ở đây? Thôn Thủy Long?
- Chẳng lẽ lại vẫn là Dẫn Lãng trại ở thôn Thủy Long?
Đồng chí Lý Trường Cửu tự nhiên thốt ra một câu.
- Ở đó đã từng phát hiện ra một ngôi mộ của người Thủy Tộc thời nhà Thanh.
Một câu nói của Lý Trường Cửu khiến cho mọi người đều kinh hoàng.
[hide]
Sở Thiên đoán không sai, ngay khi Hắc Hùng bọn hắn kéo lấy đã mệt nhọc vài ngày thân hình ra hiện tại một chỗ hơi chút như tốt gia tộc mộ địa thời điểm, liền chuyên nghiệp ‘vọng, văn, vấn, thiết’ thủ đoạn cũng còn chưa dùng tới, trong tay lạc dương xẻng còn không có hướng trên mặt đất chen vào như vậy vài cái, chợt phát hiện bốn phía sáng lên không ít sáng loáng bó đuốc, chăm chú vừa nhìn, Giao Lê Hương các tộc mọi người cùng chung mối thù, tay cầm các loại nguyên thủy công cụ, hướng mấy người bọn hắn người mãnh liệt đánh tới, trên mặt đều là vô cùng thống hận thần sắc, tựa hồ muốn đem bọn hắn đều gây nên vào chỗ chết.
Hắc Hùng bọn hắn mặc dù có thật tốt thân thủ, nhưng đã trong núi giằng co vài ngày, tinh bì lực tẫn, hơn nữa cái này các tộc mọi người nhân số tối thiểu có trên trăm người, hoàn toàn không có ngạnh bính khả năng, Hắc Hùng bọn hắn biết rõ, mình rơi vào những thôn dân này trong tay kết cục so rơi vào cảnh sát trong tay thảm hại hơn, cảnh sát còn có thể xuất phát từ luật pháp cân nhắc, tối thiểu không thương tổn tới mình thân người an toàn, nhưng những thôn dân này tức giận lên, đều là hướng trong chết chỉnh, huống chi pháp không phạt chúng.
Hắc Hùng đối với bên người đồng bọn rống lên âm thanh: “Các huynh đệ, kéo hô.”
Vì vậy, Hắc Hùng cùng mấy cái đồng lõa lập tức nắm lạc dương xẻng hướng không có ngọn đèn dầu địa phương phóng đi, cho rằng không có hỏa địa phương sẽ không người, vội vàng phía dưới, hoàn toàn quên ‘chỗ an toàn nhất thường thường chính là chỗ nguy hiểm nhất’ câu này chân lý, vừa lao ra hơn mười thước xa, đã bị mấy cây dây thừng trượt chân rồi, lập tức xuất hiện bảy tám cái tay cầm súng lục cảnh sát nhân dân, cầm súng khẩu nhắm ngay bọn hắn, cùng kêu lên uy nghiêm hô hào: “Không cho phép nhúc nhích, cử động nữa liền đánh chết ngươi.”
Hắc Hùng mấy người bọn hắn lập tức không dám lộn xộn, lập tức mấy cái cảnh sát đem bọn họ còng tay... Mà bắt đầu, một cái dáng người khôi ngô tuổi trẻ cảnh sát tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, trung khí mười phần bổ sung một câu: “Hiện tại, chúng ta đại biểu Trung Hoa nhân dân, bắt các ngươi những thứ này trộm mộ phần tử.”
“Chúng ta không có phạm pháp, không có phạm pháp, chúng ta chẳng qua là đi ngang qua mà thôi.” Hắc Hùng nhìn thấy cảnh sát, phản xạ có điều kiện nói xạo nói.
Các tộc mọi người lòng đầy căm phẫn xông tới, trong miệng dùng các loại văn tự hô hào: “Không thể tiện nghi những người này, đánh một trận bắt nữa đi.”
Hắc Hùng hô lên: “Ta phạm pháp, ta phạm pháp, bắt ta a..., bắt ta a...”
Những thứ này cảnh sát nhân dân liếc nhìn nhau, lại nhìn xem dáng người khôi ngô tuổi trẻ cảnh sát nhân dân, hiển nhiên hắn là rõ ràng hợp lý, cái này cảnh sát nhân dân suy nghĩ một hồi, xuất phát từ dân tộc chính sách cùng đoàn kết cần, đối với các tộc mọi người hô hào: “Tốt, cho các ngươi đánh một trận, nhưng ngàn vạn không nên đem bọn họ đánh chết, đó là phạm pháp.” Lập tức cùng mặt khác cảnh sát nhân dân nói: “Đi, lại để cho hương thân phụ lão giải quyết một chút ân oán cá nhân, chúng ta rút túi khói, sau đó lại tới đây a.” Sau khi nói xong, liền mang theo mặt khác cảnh sát nhân dân đi ra ngoài.
Hắc Hùng bọn hắn lập tức ân cần thăm hỏi nảy sinh tuổi trẻ đã có uy nghiêm cảnh sát nhân dân cả nhà, đem bọn họ giao tại các tộc mọi người trong tay, đây không phải là đã muốn bọn họ mạng chó sao?
Các tộc mọi người lập tức vây lại, hùng hổ đấy, bó đuốc sáng loáng đấy, ống tay áo kéo được cao cao đấy.
Lúc này Sở Thiên đang để điện thoại xuống, nhẹ nhàng Phương Tình bên tai nói: “Thật không nghĩ tới, Nhiếp Vô Danh chiến hữu thật đúng là phúc hậu, giúp chúng ta lớn như vậy chiếu cố, đem Dư Hiểu Lệ âm thầm ‘đảo đấu’ nhóm người kia toàn bộ còng tay tiến vào đồn công an, còn lại để cho ‘đảo đấu’ nhóm người kia tiến lúc trước bị các tộc mọi người đánh cho ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra rồi, mặt khác còn đáp ứng ngày mai phái cái Tam Đô ‘bản đồ sống’ cho chúng ta làm dẫn đường.”
“Dư Hiểu Lệ ngày mai đứng lên, đoán chừng sẽ bị tức giận bị giày vò.” Phương Tình kéo qua chăn, mền, vươn ngọc thủ hướng Sở Thiên từng chiêu: “Thiếu soái, tranh thủ thời gian ngủ đi, ngày mai còn có rất nhiều chuyện muốn làm đâu.”
Sở Thiên mỉm cười, nhảy vào trong chăn, mỹ nhân ở hoài, không mộng thì như thế nào đâu này?
Phương Tình suy đoán không sai, ngày hôm sau tại nhà hàng ăn điểm tâm thời điểm, Dư Hiểu Lệ không phải từ trên lầu đi xuống, mà là từ bên ngoài tiến đến, sắc mặt rất là khó coi, hiển nhiên đã biết rõ Hắc Hùng bọn hắn bị bắt tiến vào đồn công an, Vương giáo sư phát hiện Dư Hiểu Lệ tâm tình không phải rất tốt về sau, quan tâm hỏi vài câu, Dư Hiểu Lệ mới miễn cưỡng bài trừ đi ra chút dáng tươi cười, cùng đại gia câu được câu không lại nói tiếp, nhưng ai nấy đều thấy được, hắn rất không yên lòng.
Vương giáo sư đã uống vài ngụm cháo, thì thào nói: “Chúng ta ăn xong bữa sáng phải đi tìm dẫn đường a.”
Sở Thiên lắc đầu, cầm lấy một cái bánh bao, nhàn nhạt nói: “Không cần thối lại, buổi sáng ta đã sai người đi mời rồi, đoán chừng rất nhanh sẽ tới đây.”
Vương giáo sư tán dương nhìn Sở Thiên vài lần, làm việc quả nhiên có chừng mực, hữu hiệu tỉ lệ.
Vừa mới ăn vào một nửa, Sở Thiên điện thoại liền vang lên, một cái vang dội thanh âm truyền đến: “Xin chào, ta là Lý Trường Cửu, đúng Ada lão đệ bảo ta để làm các ngươi dẫn đường, ta đang tại khách sạn trước cửa.”
Ada chính là Nhiếp Vô Danh chiến hữu rồi, thì ra là tối hôm qua hành động bắt lấy Hắc Hùng bọn họ cảnh sát nhân dân, Sở Thiên bề bộn thả tay xuống bên trong bánh bao, nói: “Xin chào, chờ một chốc một chút, ta đi ra tiếp ngươi.” Lập tức cùng đại gia nói: “Ta tìm dẫn đường đã đến.” Sau khi nói xong liền lao ra ngoài cửa.
Cái này dẫn đường Lý Trường Cửu đại khái hơn tuổi, thân thể tử tương đối rắn chắc, đen nhánh làn da biểu hiện ra vô cùng khỏe mạnh, tại Tam Đô sinh trưởng ở địa phương, trải qua trường cấp , thuộc về tri thức hình nhân tài, từng làm qua vài chục năm người đưa thư, vì quốc gia cống hiến qua thanh xuân cùng mồ hôi, nhưng về sau phát hiện hay là làm dẫn đường so sánh có thể kiếm tiền, vì vậy biến hóa nhanh chóng, lợi dụng lúc trước làm người đưa thư tích lũy ở dưới kinh nghiệm, tại láng giềng tám hương bắt đầu với dẫn đường, đã thành phụ cận nổi danh ‘bản đồ sống’.
Sở Thiên vỗ cái này tráng hán, cười hì hì kéo hắn tiến vào khách sạn, cho hắn đã muốn song phần bữa sáng, Lý Trường Cửu là một thật sự chi nhân, cởi mở cười cười, lập tức cũng không khách khí, ‘phần phật rồi’ uống lên cháo, ăn nảy sinh màn thầu đến.
Hai chén cháo về sau, Lý Trường Cửu thoải mái sờ sờ bụng, cảm kích nhìn cho hắn cơm no Sở Thiên, mở miệng nói: “Các vị không biết muốn đi đâu? Tam Đô thị trấn cùng với phụ cận láng giềng tám hương ta đều rất quen thuộc, ta lúc đầu làm người đưa thư thời điểm, thế nhưng là cưỡi xe đạp một cái thôn một cái thôn đo đạc, vài chục năm xuống, phụ cận địa phương đã là nhắm mắt lại đều có thể tìm được.” Lập tức vừa nóng tình nói: “Nếu như không biết đi nơi nào, lại tin được ta Lý Trường Cửu lời mà nói..., ta có thể mang theo đại gia bốn phía vòng một chuyến, cam đoan đại gia thoả mãn.”
Vương giáo sư bọn hắn nghe xong cái này Lý Trường Cửu vậy mà làm vài chục năm người đưa thư, trong nội tâm đều tán dương nhìn qua Sở Thiên, cái này Sở Thiên làm việc thật đúng là nghiêm túc.
[ truyen cua tuidot net ] “Chúng ta muốn đi Giao Lê Hương phụ cận, không biết Lý huynh đệ quen thuộc chưa quen thuộc?” Dư Hiểu Lệ không thể chờ đợi được mà nói.
“Đó là tương đối quen thuộc a..., Giao Lê Hương chỗ kinh độ đông °′ đến °′, vĩ độ Bắc °′ đến °′ tầm đó, độ cao so với mặt biển mét, cách thị trấn km, thừa thải bồ đào, dân phong chất phác.” Lý Trường Cửu một bộ dị thường chuyên nghiệp bộ dạng xếp đặt đi ra, nói chút ít liền Vương giáo sư Đô Đầu chóng mặt số liệu, nhưng mọi người đều biết cái này Lý Trường Cửu đúng là cái thực tài thực liệu dẫn đường.
Sở Thiên mỉm cười, mở miệng nói: “Vương giáo sư, chúng ta trở về phòng họp a, chúng ta cần đem mục đích của chúng ta nói cho Lý Trường Cửu đồng chí, mới có thể tại thăm dò trong quá trình tránh cho phiền toái không cần thiết, dù sao nơi đây dân phong, chúng ta cũng không quen thuộc.”
Vương giáo sư vẫn không trả lời, Dư Hiểu Lệ lại dốc sức liều mạng gật đầu, nói: “Sở Thiên nói không sai, chúng ta lần này đi về phía trước, Lý Trường Cửu đồng chí nổi lên trọng yếu phi thường dẫn đường tác dụng, ta nghĩ, hắn có lẽ có quyền lợi biết rõ chúng ta tính chất.”
Vương giáo sư gật gật đầu, dù sao đều là khảo cổ, nói mở tốt đi một chút, miễn cho Lý Trường Cửu cho là mình người này đúng trộm mộ phần tử, kêu gọi nảy sinh những thôn dân kia vây công chính mình nhóm người, vậy cũng thì phiền toái.
Phương Tình lại âm thầm nở nụ cười một chút, đoán chừng Dư Hiểu Lệ biết rõ Hắc Hùng bọn hắn bị đánh được ‘đầu heo sáng sủa’ giống nhau, mới có thể nói như vậy.
Tại Vương giáo sư trong phòng, Lý Trường Cửu ngạc nhiên nhìn xem những cái... Kia giấy chứng nhận, ngay khi chứng nhận Minh Vương Giáo thụ những ngững người này đến đào móc bảo hộ cổ văn vật đấy, mừng rỡ như điên, dùng hắn nhiều năm lịch duyệt kinh nghiệm biết rõ, đó là một chính mình nổi danh cơ hội tốt, bề bộn nắm Vương giáo sư tay nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá, ta Lý Trường Cửu rốt cục đợi được cái này ra mặt cơ hội, thật sự cám ơn các ngươi cho ta cơ hội này.”
"Lý đồng chí, không sai, chỉ cần ngươi trợ giúp chúng ta đã tìm được cái này thạch quan mộ, về sau ngươi chính là Tam Đô hồng nhân, căn bản không cần làm tiếp cái gì dẫn đường rồi." Vương giáo sư hiển nhiên cũng biết di chuyển chi dùng tình, hiểu chi dùng ‘lợi’ chỗ tốt: "Tam Đô lãnh đạo nhất định sẽ đối với ngươi làm ra cống hiến cho tại khẳng định.
Lý Trường Cửu sắc mặt hưng phấn lên, nhiều hơn một tia ước mơ, nhiệt tình đáp lại: “Yên tâm, ta Lý Trường Cửu nhất định có thể mang theo đại gia tìm được muốn địa phương.”
“Tốt, đợi tí nữa chúng ta liền xuất phát, chúng ta muốn đi Giao Lê Hương phụ cận đi dạo.” Dư Hiểu Lệ một bộ không tin tà bộ dạng biểu hiện ra ngoài, Hắc Hùng bọn hắn làm sao sẽ tìm không thấy đâu này? Bọn hắn am hiểu nhất đúng là tìm mộ, huống chi hiện tại trong tay đã có da dê ám đồ, kết hợp đối với địa phương phong thuỷ quan sát, mới có thể dùng rất tốc độ nhanh tìm được lăng mộ cụ thể địa điểm, làm sao sẽ mấy Thiên Đô không có kết quả gì đâu này?
Lý Trường Cửu kỳ quái nhìn một chút Vương giáo sư bọn hắn, chần chờ một chút, mở miệng nói: “Thật sự là kỳ quái, bên kia rất không thích hợp chôn cất phú quý nhân gia, cổ đại kẻ có tiền làm sao sẽ chôn cất bên đó đây?”
“Tại sao vậy chứ?” Vương giáo sư cùng Dư Hiểu Lệ trăm miệng một lời mà hỏi.
“Không biết, chẳng qua là lão nhân gia lưu truyền xuống lời nói, nói Tam Đô tốt nhất phong thuỷ bố cục đúng ‘nam phú bắc dân’, cho tới nay, người có tiền đều chỉ hội đi về phía nam bên cạnh Thanh sơn an táng, chỉ có bình dân mới có thể chôn cất tại phương Bắc mộ địa.” Lý Trường Cửu vuốt đầu của mình, đem nghe được tin tức nho nhỏ trình bày đi ra, nói: “Dù cho bây giờ còn có phương Bắc người trăm năm về sau, con của hắn tôn chỉ cần có tài lực vật lực đấy, đều trên háng như vậy vài chục km, không chê phiền toái đi phía nam an táng.”
“Đương nhiên, những thứ này chẳng qua là một ít tập tục, không có gì căn cứ.” Lý Trường Cửu gặp Vương giáo sư bọn hắn rất nghiêm túc nghe chính mình nói chuyện, sợ lời của mình nói gạt bọn hắn, bề bộn đuổi theo giải thích: “Cho nên đại gia không cần để ở trong lòng.”
Dư Hiểu Lệ gật gật đầu, nói: “Cái này địa đồ nếu như không có sai lầm lời nói, hẳn là tại Giao Lê Hương phụ cận sơn mạch, chúng ta đi đến bên kia vừa nhìn liền rõ ràng.”
Sở Thiên biết, trộm mộ kinh nghiệm phong phú, lại nhiều am hiểu phong thuỷ chi thuật, cố mỗi lần đến một chỗ, tất nhiên trước xem địa thế, xem trên mặt đất mả bị lấp đã phá huỷ cổ mộ tọa lạc nơi nào, chỉ cần là chính thức phong thuỷ bảo địa, bình thường đều là lớn mộ, trong mộ bảo vật tất nhiên nhiều, dùng phong thuỷ thuật chỉ đạo mặt đất không tiêu chí mộ chỉ hoàn toàn chính xác định, không hồ bách phát bách trúng.
“Lý đồng chí nói rất đúng.” Sở Thiên thân thân lưng mỏi, mở miệng nói: “Ta tối hôm qua kỹ càng suy nghĩ hội ghi tạc trong đầu da dê trên bản đồ hơn trăm Thủy Tộc văn tự cổ đại, rốt cục giải mã đến cuối cùng mấy cái cho rằng không trọng yếu chữ.”
“Cái gì chữ?” Tất cả mọi người con mắt đều nhìn qua Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười, vô tội nói: “Ngược mà đi. Nói đúng là, trên bản đồ dấu hiệu chính là cái kia điểm, hiện tại biểu hiện là ở Giao Lê Hương phụ cận, như vậy nên trái lại, đi về phía nam bên cạnh đi định vị.”
Dư Hiểu Lệ con mắt tựa hồ muốn phun ra lửa, cái này đồ chó hoang Sở Thiên, cố ý, nhất định là cố ý! Trách không được hào phóng như vậy tản ra địa đồ, nguyên lai không phải địa đồ không chân thực, mà là có... Khác Càn Khôn, hại Hắc Hùng mấy người bọn hắn tại phía bắc vùng núi luy tử luy hoạt đào vài ngày bùn đất, tối hôm qua còn bị các tộc mọi người đánh cho bị giày vò, sau đó còn bị bắt tiến vào đồn công an, nếu như không phải mình cầm cảnh bị khu giấy thông hành Hổ này chút ít cảnh sát nhân dân, sau đó lại tốn một số tiền lớn, đoán chừng Hắc Hùng bọn hắn phải chết tại câu lưu trong sở mặt.
Cái này Sở Thiên thật sự giảo hoạt, gần đến giờ xuất phát trước một khắc mới đem rất trọng yếu một câu nói ra, chẳng qua là dưới mắt đã tới không kịp phái người đi trước một bước, huống chi Sở Thiên mà nói đến tột cùng là thật là giả cũng không biết, lại phái người đi khó tránh khỏi lại chụp một cái cái không, xem ra hay là đi theo hắn cùng Vương giáo sư, như vậy cũng không tin hắn còn có cái gì mánh khóe, đợi khi tìm được thạch quan mộ thất về sau, lại lại để cho Đại Hổ bọn hắn đem cái này khéo đưa đẩy gia hỏa giết.
Dư Hiểu Lệ oán hận nghĩ đến cũng nhìn xem Sở Thiên, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Sở Thiên đã bị Lăng Trì rồi.
Phương Tình lại âm thầm cười cười, ánh mắt tràn đầy khó có thể che dấu vui vẻ, còn mang theo vài phần kiêu ngạo, hết thảy đều tại nam nhân của mình trong lòng bàn tay.
Vương giáo sư lại không có hoài nghi Sở Thiên đúng sớm biết như vậy thạch quan mộ thất vị trí tại phía nam, bởi vì Thủy Tộc văn tự cổ đại thật sự khó có thể giải mã, Sở Thiên mặc dù là thiên tài, nhưng là khó tránh khỏi có chút chỗ sơ suất, đây là có thể lý giải đấy, lập tức chính là một lần nữa tìm đúng vị trí, lên đường tiến về trước thăm dò, vì vậy quát lên: “Địa đồ, Tam Đô địa đồ.”
Hứa Giai Giai bề bộn đem địa đồ cùng bút cầm tới, Vương giáo sư lập tức đeo lên kính mắt, lại bắt đầu tìm kiếm đứng lên.
Sở Thiên trước khi đến đã sớm biết rõ cái chỗ kia ở nơi nào, vì vậy có ý thức chỉ dẫn Vương giáo sư, nói: “Vương giáo sư, vậy mà Giao Lê Hương đúng ‘Bắc Đại môn’, ngươi dứt khoát trực tiếp tìm ‘Nam Đại môn’ tốt rồi, cổ đại chú ý nam bắc đối xứng.”
Dư Hiểu Lệ càng thêm khẳng định Sở Thiên sớm đã biết rõ địa điểm, chẳng qua là giảo hoạt tại hiện tại mới nói ra đến, nếu như mình sớm chút biết rõ phương vị, dùng Hắc Hùng bọn hắn nhiều năm ‘tìm dò xét vị trí’ kinh nghiệm, giờ phút này đã sớm ôm bảo vật trở về.
Vương giáo sư con mắt dùng bút cùng cây thước đo đạc một lát, chuyên nghiệp nhân sĩ chính là chuyên nghiệp nhân sĩ, rất nhanh ánh mắt liền dừng lại tại một cái nông thôn, cao hứng nói: “Chẳng lẽ là nơi đây? Thủy Long hương??”
“Chẳng lẽ lại đúng Thủy Long hương Thủy Long thôn Dẫn Lang trại?” Lý Trường Cửu đồng chí toát ra một câu: “Chỗ đó phát hiện qua đời Thanh Thủy Tộc mộ táng.”
Lý Trường Cửu một câu kinh người.
[/hide]