Thiên Đô Phong mây mù mờ ảo.
Thiên Đô Phong có độ cao so với mặt nước biển là khoảng 2800m nhưng núi đúng như cái tên của nó. Có thể nói rừng rậm nguyên thủy, dây leo bộc phát, bao trùm một không khí u ám, cả ngọn núi Thiên Đô Phong chỉ vẻn vẹn có một đường mòn không biết người nào đã bước qua.
Dưới sự dẫn đường của Lý Trường Cửu và hệ thống định vị của Hứa Giai Giai, bọn Sở Thiên cuối cùng cũng tới được con đường dẫn tới Thiên Đô Phong.
Cả bầu trời màu xám xịt chẳng trách có đi mà không có về, bây giờ tuy là ban ngày nhưng lối vào kia trông giống như một cái hang hổ tỏa ra một làn khí âm u, gió núi thổi qua càng tạo ra những âm thanh từng trận từng trận một cách kỳ quái. Mặc dù Sở Thiên đứng ở bên ngoài lối vào cũng đều cảm thấy "Bạch hổ bày thế" huống chi đến Vương giáo sư bọn họ? Phương Tình thì càng kéo chặt Sở Thiên hơn, sợ mình không cẩn thận bị cái miệng núi kia nuốt vào trong.
Dư Hiểu Lệ thở dài:
- Vừa tới đây thì đến cả điện thoại và bộ đàm đều không có sóng, hy vọng là lên tới đỉnh núi sẽ đỡ hơn.
Sở Thiên bọn họ lấy điện thoại ra xem, quả nhiên đều không có sóng, đến cả cuộc gọi khẩn cấp cũng không hiển thị, Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, tắt nguồn điện thoại của mình và Phương Tình để đỡ lãng phí pin.
Vương giáo sư bình tĩnh định thần nói với mọi người:
- Con đường phía trước rất nguy hiểm, sống chết khó lường, hy vọng mọi người có thể hỗ trợ lẫn nhau, không chỉ an toàn tìm được ngôi mộ cổ mà còn phải an toàn rời khỏi núi.
Bọn người Dư Hiểu Lệ đều gật gật đầu, Sở Thiên cũng tin tưởng bọn họ, trước khi tìm thấy được ngôi mộ cổ thì bọn họ sẽ không có những hành vi quá kích nào. Hơn nữa Dư Hiểu Lệ chắc chắn vẫn còn cho rằng mình đang giấu cái gì đó, vì vậy trước khi mở được nắp quan tài ra thì bọn họ vẫn còn phải dựa vào mình.
- Đại Hổ, Tiểu Báo, hai cậu đi theo Lý Trường Cửu lên phía trước dò đường đi, tôi và Vương giáo sư phụ trách dùng máy dò kim loại dò xét, Hà Kiện và Lưu Toản làm dấu hiệu ở phía sau, Hứa Giai Giai ở giữa chăm sóc cho Vương giáo sư, tất cả mọi người phải cẩn thận.
Dư Hiểu Lệ kinh nghiệm phong phú sắp xếp công việc cho những thuộc hạ của cô ta, ngoài việc nói là sắp xếp thỏa đáng thì cô ta còn phải nhìn Sở Thiên, ai biết được tên tiểu tử này còn giở trò gì nữa không? Mọi việc cứ phải cẩn thận là hơn hết.
Sở Thiên đương nhiên hiểu được tâm tư của Dư Hiểu Lệ nhưng cũng chẳng thèm để ý tới, tay trái kéo Phương Tình, tay phải cầm một thanh đao ở bên cạnh chặt chặt chém chém những cành cây, trong miệng lầu bầu nói:
- Thanh khai sơn đao này đúng thật là cùn.
Dư Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn Sở Thiên lắc lắc đầu nhắc nhở:
- Sở Thiên, đừng lãng phí tinh lực và thể lực, nếu không lát nữa lại phải nghỉ ngơi đó.
- Dù sao thì lương thực và nước của chúng ta có thể trụ được nửa tháng, chẳng lẽ cô còn muốn là hôm nay sẽ tìm được ngôi mộ cổ luôn sao?
Sở Thiên vươn người ra cười nói:
- Đúng rồi, những nhân sĩ chuyện nghiệp này của các cô chẳng lẽ không thể phân biệt được chỗ nào là phong thủy địa bảo sao?
Dư Hiểu Lệ cười khổ một tiếng, tuy rằng bọn họ đúng là rất chuyên nghiệp, người bình thường dù đi tới bên mộ cũng không nhìn ra, nhưng những người có kỹ thuật như họ có thể nhìn thấy chỗ nào là chỗ phong thủy bảo địa ở khoảng cách mấy km. Thậm chí bọn họ còn có thể quan sát được tình trạng sinh trưởng của thực vật, sau đó cùng kim tiêm thăm dò, lấy đất ra kiểm tra có thể xác định ở bên dưới có ngôi mộ chôn dấu báu vật không. Vấn đề là Thiên Đô Phong này hoàn toàn hạn chế họ phát huy tính chuyên nghiệp, từ các bụi cây cỏ, ẩm ướt, mây mù mờ ảo, trưởng thôn Triệu nói tầm nhìn xa là 5 mét đã là nhiều rồi, may mà có một con đường núi đi hết chắc có những phát hiện mới. Dư Hiểu Lệ thực sự có ý nghĩ từ bỏ.
Đi được hơn một giờ đồng hồ, Sở Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy bầu trời nữa, rồi lại lắng nghe những tiếng động mới phát hiện vấn đề nằm ở đâu nhẹ nhàng nói:
- Mọi người phải cẩn thận nhé, từ lúc lên núi tới giờ tôi cảm thấy như có gì đó không ổn, bây giờ mới phát hiện trên núi này tới một con chim cũng không có, chứng tỏ rằng trên Thiên Đô Phong này có một cái gì đó rất nguy hiểm.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn trời rồi lại nhìn xung quanh biết rằng Sở Thiên nói không sai, trong lòng càng thấy cảnh giác.
Sau mấy tiếng đồng hồ, dưới sự dẹp đường của Đại Hổ, Tiểu Báo và Lý Trường Cửu mọi người cuối cùng cũng lên tới độ cao hơn 600m so với mặt nước biển. Tầm nhìn rộng hơn nhiều và cũng không còn áp lực giống như lúc mới vào nữa, vì thế Vương giáo sư đề nghị mọi người dùng con dao phát rừng để san một khoảng đất trống nghỉ ngơi, Đại Hổ thì ở bên cạnh canh gác phòng có chuyện bất trắc xảy ra.
Sau khi ăn uống một chút đám người của Vương giáo sư đã hồi phục được thể lực tương đối, tâm trạng cũng trở nên vui mừng hơn. Dư Hiểu Lệ biết rõ càng leo lên cao thì nguy hiểm càng lớn, vì vậy nháy mắt sang với Hứa Giai Giai một cái. Hứa Giai Giai lập tức lấy ra từ trong túi một ít đồ chia cho từng người, giơ một chiếc găng tay lên nói:
- Đây là chiếc găng tay thép sợi mềm mỏng, có thể tránh được những cây cối đâm vào, chiếc găng tay này có thể chịu được sức tấn công của một viên đạn.
Sau đó cô ta lại lấy một đồ vật khác ra nói:
- Còn đây là chiếc mặt nạ mỏng, có thể phòng ngừa phần mặt không được bảo vệ khỏi muỗi đốt, những loại đao bình thường không thể đâm rách được.
Sở Thiên đeo chiếc găng tay thép sợi và đeo mặt nạ mỏng lên, không hề có cảm giác bất tiện gì mà cảm thấy rất thoải mái. Xem ra người có tiền thật là tố,t có thể làm ra những thứ công nghệ cao nhue vậy để giảm bớt những nguy hiểm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sau khi Vương giáo sư đeo vào thì thở dài một tiếng nói với Dư Hiểu Lệ:
- Vẫn là lãnh đạo của các cô hào phòng hơn, chịu đầu tư, như chúng tôi thì thảm hại thật, phải có kết quả mới có thưởng, trước khi chưa có kết quả thì không có gì hết.
Trên mặt Dư Hiểu Lệ lộ ra vẻ đắc ý nhưng vẫn an ủi Vương giáo sư:
- Sau khi tìm được ngôi thạch quan mộ này tôi sẽ bảo lãnh đạo của chúng tôi hỗ trợ Vương giáo sư về hạng mục tiếp theo, dựa vào năng lực của Vương giáo sư mộ của Tào Tháo cũng không phải là khó tìm ra.
Vương giáo sư cười ha ha, đang định nói gì đó thì một con rắn độc trên người có hoa văn từ bên cạnh lao vụt ra tới nhanh một cách kinh hoàng. Đại Hổ ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, vung con dao phát rừng trong tay lên, con rắn độc lập bị chém làm đôi quay cuồng trên mặt đất khiến cho tất cả mọi người đều sởn gai ốc. Con rắn độc bị chém làm đôi này không chết ngay, cái đầu lắc lắc nửa thân người hướng vào Vương giáo sư mà cắn.
Vương giáo sư sợ hãi vội vàng đứng dậy lùi lại, phần nửa đầu của con rắn này vẫn ra sức nhảy lên "xì xì" lần nữa. Tiểu Báo tính tình nóng nảy thấy con rắn này hung ác đến vậy trong lòng rất tức giận, bước mạnh lên phía trước dùng bàn tay có đi chiếc găng tay thép sợi túm lấy đầu con rắn rồi bóp mạnh, cái đầu rắn lập tức bị vỡ vụn, máu rắn từ từ chảy xuống, sau đó đầu rắn đó mới dừng lại không lắc lắc nữa.
Dư Hiểu Lệ và Hứa Giai Giai tuy là hiểu biết hơn người, trải qua vô số những gian nan nguy hiểm, nhưng nhìn thấy một con rắn độc xấu xí như vậy mà lại vô cùng hung tận trong lòng cũng có phần sợ hãi. Bây giờ đến sườn núi còn chưa leo tới mà đã nguy hiểm như vậy, không biết bên trên sẽ còn nguy hiểm thế nào đây? Không ai dám tưởng tượng ra.
Phương Tình hoảng sợ nắm lấy tay Sở Thiên, cả người run lên, Sở Thiên ôm cô ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ rồi chậm rãi tiến lên phía trước.
Đám người Vương giáo sư thấy con rắn độc đã chết thì nối phần đầu và phần đuôi con rắn lại rồi lấy hết dũng khí để kiểm tra xem con rắn này là rắn gì mà lại có sức tấn công mạnh như vậy, nghiên cứu khoảng hơn 10 phút thì tất cả đều lắc đầu, đều chưa từng thấy con rắn này.
Lý Trường Cửu vò vò đầu thì thầm tự nói:
- Quái thật, rắn xung quanh vùng này tôi đều gặp không ít nhưng mà loại rắn độc này thì lần đầu tiên mới gặp.
Vương giáo sư lấy một cái bình từ trong ba lô ra vui vẻ nói:
- Vậy thì mang nó về để cho các đồng nghiệp làm về sinh vật nghiên cứu vậy, có thể đây là một loại rắn mới.
- Đợi một chút.
Phương Tình được Sở Thiên đỡ chậm rãi bước lên phía trước nhìn kỹ con rắn độc này, đầu nhỏ có màu đen, trên và dưới mắt có chấm đen, dưới cổ có màu vàng trắng, phần bụng không phân hóa rõ ràng, đuôi ngắn mà thô, mới nói:
- Đây không phải là loại rắn mới gì, nó chính là mãng xà Châu Phi, chúng đều có một cái đầu to, trên đầu có vô số những cái mô nhỏ, màu sắc cơ thể là màu nâu hoặc xanh nâu. Trên lưng có những dấu hiệu màu nâu đậm và những đốm lớn không theo quy tắc. Loại mãng xà này rất nhảy cảm với nóng, có thể cảm nhận được sự chênh lệch lớn về nhiệt độ xung quanh, như vậy có lợi cho chúng là những động vật máu lạnh. Tôi nghĩ chắc lúc nãy tiếng cười của Vương giáo sư đã kích thích nó, cảm nhận được sự nguy hiểm nó mới tấn công.
- Mãng xà Châu Phi?
Dư Hiểu Lệ muốn hét lên nhưng sợ mình cũng bị đồng bọn của loại rắn độc này tấn công nên nói nhỏ:
- Cô nói là một con rắn độc nhỏ xíu này mà là mãng xà Châu Phi sao? Cô nói là Thiên Đô Phong có mãng xà Châu Phi?
Phương Tình lại nhìn con rắn độc này lần nữa, toàn thân nổi da gà gật đầu khẳng định:
- Rất phù hợp với đặc thù của mãng xà Châu Phi nhưng tại sao lại nhỏ như vậy thì tôi cũng không biết, hơn nữa mãng xà Châu Phi thì không có độc nhưng con này rõ ràng là kịch độc.
Tiểu Báo nghe thấy con rắn này kịch độc vì vội vàng xoa xoa bàn tay xuống đất, Đại Hôt cũng lau lau con dao phát rừng đo lên bụi cỏ bên cạnh.
- Vậy đúng là mãng xà Châu Phi sao?
Hứa Giai Giai hỏi thêm một câu.
Sở Thiên thở dài nói:
- Mặc kệ nó là rắn gì đi, chúng ta tới đây là để tìm Thạch quan mộ.
- Xem ra vẫn có giá trị để nghiên cứu.
Vương giáo sư một lần nữa vui mừng rồi dùng cái kẹp kẹp từng đoạn người con rắn rồi cho vào bình rồi cẩn thận để vào trong ba lô, sắc mặt không khác gì nhặt được bảo bối vậy.
Dư Hiểu Lệ nhìn cái đầu rắn xấu xí rùng mình một cái, sắc mặt tái nhợt nói:
- Thôi chúng ta đi nhanh thôi.
Hứa Giai Giai và Phương Tình cũng gật đầu, Sở Thiên biết bọn họ không muốn ở lại nơi ghê tởm này mỉm cười.
Mọi người đứng dậy tiếp tục leo lên trên nhưng vừa bị rắn độc tấn công nên trong lòng mọi người ít nhiều cũng để lại nỗi sợ hãi, tinh thần vô cùng căng thẳng. Sở Thiên biết cứ tiếp tục căng thẳng như vậy thì vẫn chưa leo được lên tới sườn núi thì mọi người gục ngã, để phá vỡ không khí đầy áp lực này Sở Thiên cười to lên nói:
- Tôi kể một chuyện cười cho mọi người nghe nhé.
Hứa Giai Giai rất có cảm tình với Sở Thiên quay đầu lại cười nói:
- Em Sở Thiên kể đi.
Sở Thiên mỉm cười, con dao phát rừng tiếp tục phạt bụi cỏ bên đường miệng bắt đầu kể chuyện cười:
- Có một người tên là A Sướng đã bị chết, người nhà đưa tang anh ta, khóc lóc đau khổ gào thét tên anh ta: Sướng ơi là Sướng … Sướng à… Sướng … Người đi đường nghe thấy không hiểu gì bèn hỏi: Mọi người rốt cục đang sướng cái gì vậy? Người nhà của Sướng khóc không thành tiếng nói: Sướng chết rồi!
Hứa Giai Giai mau chóng dừng bước xoa bụng cười, Phương Tình cũng dựa vào Sở Thiên cười tủm tỉm, mấy người Vương giáo sư tuy rằng chịu đựng nhưng cuối cùng vẫn phải phì cười, bầu không khí căng thẳng đã đi qua.
Dư Hiểu Lệ bây giờ mới biết tại sao Sở Thiên lại có thể hô mưa gọi gió ở Thượng Hải, cũng hiểu được tại sao Đường Đại Long lại cùng lúc muốn giết chết Sở Thiên và giải tán Soái quân, đợi một thời gian nữa Sở Thiên nhất định phát triển lớn mạnh hơn, đến lúc đó thì không dễ đối phó.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian mà trời bắt đầu tối xuống, mọi người cuối cùng cũng leo lên tới sườn núi. Đang định nghỉ ngơi một lúc thì lại cười khổ, bởi vì có một cái hồ nước sâu chặn con đường vào núi duy nhất này, rộng chừng khoảng 5 mét, không ai có thể giải thích được cái hồ nước này tại sao lại xuất hiện ở đây. Nước hồ xanh như ngọc, những cây cỏ thưa thớt nổi trên mặt nước, đối diện bên hồ là một khoảng không rộng lớn, gió núi thổi tới rất có tình thơ ý họa nhưng ai cũng biết cái hồ này có thể ẩn chứa vô số những nguy hiểm.
Vương giáo sư chần chừ một lát rồi nói:
- Tôi thấy đêm nay chúng ta dựng trại ở đây nghỉ ngơi thôi, sáng ngày mai hãy qua hồ.
Dư Hiểu Lệ và mấy cô gái đồng thanh nói:
- Không được, tôi thấy vẫn là đi qua hồ này trước rồi nghỉ ngơi thì tốt hơn.
Vương giáo sư kỳ lạ nhìn các cô hỏi:
- Tại sao?
Sở Thiên cười khổ một tiếng nói:
- Các cô ấy sợ con mãng xà Châu Phi biến dị kia đuổi theo, cho nên muốn đi càng xa càng tốt.
Mấy người Dư Hiểu Lệ thành thật gật đầu, phụ nữ có mạnh mẽ có năng lực bao nhiêu đi chăng nữa thì thiên tính cũng không thay đổi.
Đại Hổ lấy trong ba lô ra một cây cung, buộc vào cung tên một dây thừng vừa to vừa thô, thủ pháp thuần thục bắn vào cây đại thụ bên kia hồ. Đợi sau khi chiếc đầu mũi tên đã cắm cố định rồi mới bảo Tiểu Báo kéo mạnh dây thừng, cảm giác đã chắc chắn rồi mới buộc đầu dây bên này lên một cái cây to thành một đường dây để tiện cho việc đu qua hồ.
Dư Hiểu Lệ thấy bọn Đại Hổ đã chuẩn bị xong thì nhìn sang Hứa Giai Giai nhẹ cân nhất gật gật đầu. Hứa Giai Giai lập tức lấy hai chiếc vòng tròn từ trong ba lô ra móc vào một vào dây thừng, một cái nắm trong tay một cái móc vào eo. Được Đại Hổ và Tiểu Báo đẩy một cái rồi trượt sang phía bên kia, một lát sau thì đã tới, kiểm tra lại đoạn dây thừng rồi đưa tay lên ra hiệu rằng mọi người có thể an toàn sang.
Trong lòng Sở Thiên thầm tán thưởng bọn Hứa Giai Giai này phối hợp không chê vào đâu được, để có được sự ăn ý với nhau như vậy là họ đã hợp tác vô số lần với nhau, xem ra mình phải đề cao cảnh giác tránh rơi vào tay bọn chúng. Lần vào núi này kết quả cuối cùng một là bọn Dư Hiểu Lệ sống mà ra ngoài hay là mình và mấy người kia sống mà ra ngoài, đương nhiên vẫn còn một kết quả nữa là toàn bộ chết trong núi và trở thành truyền thuyết.
Có chiếc dây thừng kiên cố bọn người Sở Thiên rất nhanh đã trượt qua chiếc hồ yên lặng này, Tiểu Báo là người cuối cùng. Vì không có người hỗ trợ nên chỉ có thể trèo lên cái cây to, muốn nhờ lực của cây cổ thụ, hai tay vừa mới nắm vào hai vòng tròn, lắc lắc cái cổ, hai chân vẫn chưa dùng lực thì con mắt lập tức dừng lại. Bởi vì anh ta phát hiện ra một con rắn độc to bằng cổ tay của mình đang trừng mắt nhìn thẳng vào anh ta xanh lè.
Con mắt xanh của con rắn nhìn đối diện với con mắt đen của người tức giận điên cuồng.
[hide]
Thiên Đô Phong.
Mây mù mờ ảo Thiên Đô Phong.
Thiên Đô Phong cao nhất độ cao so với mặt biển mét tả hữu, nhưng núi như kỳ danh, có thể nói nguyên thủy rừng rậm tiêu bản, dây leo bộc phát, bao phủ khủng bố khí tức âm trầm, cả tòa Thiên Đô Phong chỉ vẹn vẹn có một cái không biết người nào bước ra đường mòn thông hướng vân sâu chỗ.
Tại Lý Trường Cửu dẫn đạo cùng Hứa Giai Giai định vị hệ thống xuống, Sở Thiên bọn hắn rốt cục đứng ở Thiên Đô Phong vào miệng trên đường.
Trời xanh! Trách không được có đi không về, hiện tại mặc dù là ban ngày, thế nhưng cái vào miệng tựa như một cái miệng hổ, tản mát ra âm trầm chi khí, gió núi thổi qua, càng là vang lên từng trận quái thanh, dù cho Sở Thiên đứng ở vào miệng chỗ đều cảm giác được ‘Bạch Hổ phốc thế’ cảm giác, huống chi Vương giáo sư bọn hắn đâu này? Phương Tình càng là chăm chú lôi kéo Sở Thiên, sợ mình không nghĩ qua là đã bị cái này sơn khẩu thôn phệ.
Dư Hiểu Lệ thở dài: “Vừa tới nơi này, ngay cả điện thoại bộ đàm cũng không có tín hiệu, hi vọng đã đến trên núi hội tốt đi một chút.”
Sở Thiên bọn hắn lấy điện thoại cầm tay ra nhìn kỹ, quả nhiên không có tín hiệu, liền khẩn cấp trò chuyện cũng không có được biểu hiện, Sở Thiên than nhẹ một tiếng, đem mình cùng Phương Tình điện thoại đều đóng, miễn cho lãng phí điện.
Vương giáo sư bình tĩnh thần, cùng mọi người nói: “Con đường phía trước hung hiểm, sinh tử khó dò, hi vọng mọi người có thể hai bên cùng ủng hộ, không chỉ có an toàn tìm được thạch quan mộ thất, còn muốn an toàn phản hồi ngoài núi.”
Dư Hiểu Lệ bọn hắn đều gật gật đầu, Sở Thiên cũng tin tưởng bọn họ, đang tìm đến thạch quan mộ lúc trước, bọn hắn không có cái gì quá kích hành vi, huống chi Dư Hiểu Lệ nhất định cho là mình còn giấu chút gì đó, bởi vậy tại mở ra mộ thất lúc trước, bọn hắn còn cần dựa vào chính mình.
“Đại Hổ, Tiểu Báo, hai người các ngươi đi theo Lý Trường Cửu phía trước dò đường, ta cùng Vương giáo sư phụ trách dùng kim loại dụng cụ dò xét kiểm tra đo lường, gì kiện cùng Lưu Toản tại cản phía sau làm dấu hiệu, Hứa Giai Giai ở bên trong chiếu cố Vương giáo sư, mọi người hết thảy phải cẩn thận.” Dư Hiểu Lệ kinh nghiệm phong phú đem nhân thủ của mình phân phối xuống dưới, ngoại trừ trong miệng theo như lời thỏa đáng an bài, hắn còn muốn coi chừng Sở Thiên, ai biết người này lại hội chơi hoa chiêu gì đâu này? Hết thảy dùng cẩn thận cho thỏa đáng.
Sở Thiên tự nhiên minh bạch Dư Hiểu Lệ tâm tư, cũng lơ đễnh, tay trái lôi kéo Phương Tình, tay phải nắm Khai Sơn Đao ở bên cạnh hữu ý vô ý chém giết lấy nhánh cây, trong miệng lầm bầm lầu bầu nói: “Cái thanh này Khai Sơn Đao thật đúng là chìm.”
Dư Hiểu Lệ quay đầu lại nhìn mấy lần Sở Thiên, lắc đầu, nhắc nhở nói: “Sở Thiên, không nên lãng phí thể lực cùng tinh lực, bằng không thì đợi tí nữa ngươi muốn nghỉ ngơi.”
“Dù sao miệng của chúng ta lương thực cùng nước đầy đủ chèo chống nửa tháng, chẳng lẽ ngươi còn muốn hôm nay tìm đến thạch quan mộ sao?” Sở Thiên thân thân lưng mỏi, cười cười nói: “Đúng rồi, các ngươi những thứ này chuyên nghiệp nhân sĩ chẳng lẽ không có thể phân biệt ra được phong thuỷ bảo địa sao?”
Dư Hiểu Lệ cười khổ một cái, tuy nhiên bọn hắn xác thực rất chuyên nghiệp, người bình thường dù là đi ở bên mộ cũng nhìn không ra đến, nhưng bọn hắn những thứ này minh bạch bí quyết người đang mấy cây số bên ngoài có thể nhìn ra ở đâu đúng phong thuỷ bảo địa, bọn hắn thậm chí có thể quan sát thảm thực vật sinh trưởng tình huống, sau đó dùng dò xét thiên đánh đi vào, đem bùn đất lấy ra xem xét một phen có thể xác định phía dưới có hay không mộ thất, vấn đề là, cái này Thiên Đô Phong hoàn toàn đã hạn chế bọn họ chuyên nghiệp trình độ phát huy, lượt chỗ tùng lâm bụi cỏ, ẩm ướt bóng loáng, mây mù mờ ảo, Triệu trưởng làng theo như lời nhìn ra năm mét, đã có nhiều hơn, may mà chỉ có một cái đường núi, đi đến ngọn nguồn có lẽ có chỗ phát hiện, nếu không, Dư Hiểu Lệ thật sự có buông tha niệm đầu.
Rời đi hơn một giờ, Sở Thiên luôn cảm giác có vài phần không đúng, ngẩng đầu nhìn sang cũng không thể nhìn thấy bầu trời, hựu tế tế phân biệt nghe xong nửa ngày, mới hiểu được vấn đề ở nơi nào, nhàn nhạt nói: “Mọi người phải cẩn thận, lên núi đến hiện tại, tổng cảm giác có chút không đúng, hiện tại mới phát hiện cái này trên núi liền chỉ chim đều không có, chứng minh chỗ này Thiên Đô Phong nhất định có hung mãnh đồ vật tồn tại.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, lại nhìn chung quanh một chút, biết rõ Sở Thiên nói không sai, trong nội tâm càng phát ra cảnh giác lên.
Mấy giờ về sau, tại Đại Hổ Tiểu Báo còn có Lý Trường Cửu vượt mọi chông gai phía dưới, mọi người cuối cùng đã tới độ cao so với mặt biển hơn sáu trăm thước độ cao, tầm mắt cùng tầm nhìn đều so với phát thời điểm tốt hơn vài lần, đã không có lên núi thời điểm áp lực, vì vậy tại Vương giáo sư đề nghị phía dưới, mọi người dùng Khai Sơn Đao chém cái đất trống đi ra nghỉ ngơi, Đại Hổ thì tại bên cạnh cảnh giới, để ngừa cái gì có chuyện xảy ra.
Ăn hết vài thứ, đã uống vài ngụm tịnh thủy về sau, Vương giáo sư thể lực của bọn họ đã chiếm được nhất định được khôi phục, tâm tình cũng trở nên vui vẻ, Dư Hiểu Lệ biết rõ càng lên cao mặt bò, nguy hiểm hệ số càng lớn, vì vậy hướng Hứa Giai Giai đưa mắt liếc ra ý qua một cái, Hứa Giai Giai lập tức theo trong bọc móc ra một ít gì đó phân phát đến mọi người trong tay, giơ lên một bộ cái bao tay, ngọt ngào nói: “Đây là mỏng thép mềm tia cái bao tay, có thể phòng ngừa lên núi trong quá trình bị một ít thực vật đâm bị thương, cái này dây thép cái bao tay chống lại đủ sức để ngăn trở một viên bình thường viên đạn.” Lập tức giơ lên mặt khác một kiện đồ vật nói: “Đây là mỏng mềm mặt màng, có thể phòng ngừa không có bảo hộ bộ mặt bị con muỗi đinh tổn thương, bình thường dụng cụ cắt gọt đều hoa không phá nó.”
Sở Thiên đeo lên cái kia mỏng thép mềm tia cái bao tay, đeo lên mỏng mềm mặt màng, cũng không có cảm giác bất tiện, rất là nhanh nhẹn linh hoạt, xem ra có tiền thật sự là tốt, có thể làm nhiều như vậy công nghệ cao, đem nguy hiểm hệ số sâu sắc giảm thấp.
Vương giáo sư đeo lên về sau, thật dài thở dài, đối với Dư Hiểu Lệ nói: “Hay là vậy các ngươi lãnh đạo hào phóng, chịu đưa vào, chúng ta liền thảm rồi, ra thành quả mới có ban thưởng, không có thành quả lúc trước, hết thảy đúng kinh phí chưa đủ.”
Dư Hiểu Lệ trên mặt lộ ra lấy vài phần đắc ý, nhưng vẫn là an ủi Vương giáo sư nói: “Tìm được lần này thạch quan mộ về sau, ta là lãnh đạo chúng ta cho Vương giáo sư tài trợ kế tiếp hạng mục, dùng Vương giáo sư mới có thể, Tào Tháo mộ thất cũng là không khó tìm ra đấy.”
Vương giáo sư ‘ha ha’ cười cười, chính là muốn nói chuyện chi tế, bên cạnh bay vụt ra một cái toàn thân hoa văn ác xà hướng Vương giáo sư đánh tới, thế tới dị thường hung mãnh nhanh chóng, bên cạnh Đại Hổ tay mắt lanh lẹ, trong tay Khai Sơn Đao vung lên, ác xà lập tức bị chém thành hai đoạn, ngã xuống đất, lại để cho mọi người sởn hết cả gai ốc chính là, này bị chém thành hai đoạn ác xà cũng không có lập tức bị mất mạng, đầu rắn lắc lắc một nửa thân thể vẫn như cũ hướng Vương giáo sư táp tới.
Vương giáo sư cảm thấy sợ hãi, bề bộn đứng dậy rời đi, cái này một nửa thân thể đầu rắn vậy mà ra sức nhảy lên, ‘xì xì’ lần nữa đánh tới, Tiểu Báo tính tình cháy rực, nhìn thấy này ác xà như thế hung mãnh, trong nội tâm rất là căm tức, đột nhiên tiến lên trước một bước, dùng đeo dây thép cái bao tay tay bắt lấy đầu rắn, dùng sức sờ, đầu rắn lập tức vỡ vụn, máu rắn thời gian dần qua giọt xuống, lập tức ác xà mới hoàn toàn đình chỉ vặn vẹo.
Dư Hiểu Lệ cùng Hứa Giai Giai tuy nhiên lịch duyệt hơn người, trải qua hung hiểm vô số, nhưng thấy đến như thế xấu xí ác xà thật không ngờ cường hãn, trong nội tâm đều có vài phần sợ hãi, hiện tại liền sườn núi cũng còn không có lên tới cứ như vậy hung hiểm, như vậy phía trên đến tột cùng còn có thể gặp phải cái gì đâu này? Không người nào dám suy nghĩ giống như.
Phương Tình hoảng sợ nắm Sở Thiên tay, toàn thân đều tại phát run, Sở Thiên ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ, cũng chậm rãi đi tới.
Vương giáo sư bọn hắn nhìn thấy ác xà đã chết, đem đầu rắn cùng thân rắn dùng nhánh cây chọn tại một khối, khua lên dũng khí đi thăm dò xem đây là đầu cái gì xà, tại sao có thể có lớn như vậy lực công kích, nghiên cứu hơn ' sau, nhao nhao lắc đầu, đều chưa từng gặp qua.
Lý Trường Cửu sờ sờ đầu, thì thào tự nói nói: “WOW, cái này láng giềng bát hương xà, ta cũng đã gặp không ít, nhưng loại này ác xà lại là lần đầu tiên gặp.”
Vương giáo sư theo ba lô xuất ra một cái bình nhỏ, hưng phấn nói: “Vậy liền đem nó mang về làm cho sinh vật đồng sự nghiên cứu một chút, có lẽ đó là một loại sản phẩm mới đâu.”
“Đợi một chút.” Phương Tình tại Sở Thiên đến đỡ phía dưới đi từ từ đi qua, kỹ càng nhìn xem này ác xà, đầu nhỏ hiện lên màu đen, nhãn cõng và dưới mắt có tối sầm ban, hầu hạ màu trắng vàng, bụng lân không rõ ràng phân hoá, vĩ ngắn mà thô, mở miệng nói: “Đây không phải cái gì loại sản phẩm mới, nó là Châu Phi mãng xà, chúng đều dài hơn lấy một cái rộng rãi đầu, trên đầu bao trùm lấy vô số thật nhỏ lân phiến, kia thể sắc là màu rám nắng hoặc lục màu rám nắng, tại trên lưng có bất quy tắc sâu màu rám nắng dấu hiệu cùng lớn điểm lấm tấm, loại này mãng xà nóng vũng hố cực kỳ linh mẫn, có thể cảm thấy được chung quanh lớn hơn độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, như vậy có lợi cho bọn hắn bắt động vật máu lạnh, ta nghĩ, mới vừa rồi là Vương giáo sư tiếng cười khiến nó nhận lấy kích thích, cảm thấy nguy hiểm, mới khiến cho công kích của nó.”
“Châu Phi mãng xà?” Dư Hiểu Lệ đều muốn hét rầm lên, nhưng lại sợ mình cũng bị đồng loại ác xà nhìn chằm chằm vào, thấp giọng nói: “Ngươi nói nhỏ như vậy ác xà đúng Châu Phi mãng xà? Ngươi nói cái này Thiên Đô Phong vậy mà xuất hiện Châu Phi mãng xà?”
Phương Tình lại nhìn mấy lần ác xà, toàn thân nổi lên nổi da gà, khẳng định gật đầu: “Xác thực phù hợp Châu Phi mãng xà đặc thù. Bất quá tại sao phải nhỏ như vậy, ta cũng không biết. Hơn nữa Châu Phi mãng xà là không có có độc đấy, nhưng xem này ác xà, rõ ràng có kịch độc.”
Tiểu Báo nghe thế đầu ác xà có kịch độc, bề bộn đem dây thép cái bao tay trên mặt đất lề mề, Đại Hổ cũng là đem Khai Sơn Đao ở bên cạnh bụi cỏ bên trên chà lau.
“Cái kia đến cùng là đúng hay không Châu Phi mãng xà?” Hứa Giai Giai truy hỏi một câu.
Sở Thiên thở dài, nói: “Quản nó cái gì xà đâu rồi, chúng ta là tìm đến thạch quan mộ đấy.”
“Xem ra, vẫn có nghiên cứu giá trị.” Vương giáo sư lần nữa hưng phấn dùng cái cặp đem này ác xà một đoạn một đoạn kẹp tiến vào bình thủy tinh, cũng cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong ba lô mặt, cái kia phó thần sắc không thua gì nhặt được cái bảo bối.
Dư Hiểu Lệ nhìn xem xấu xí đầu rắn, rùng mình một cái, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nói: “Chúng ta hay là chạy đi a.”
Hứa Giai Giai cùng Phương Tình cũng gật đầu, Sở Thiên biết các nàng không muốn ở lại đây cái buồn nôn địa phương, mỉm cười.
Mọi người đứng dậy tiếp tục đi phía trước bò, nhưng trải qua vừa rồi ác xà tập kích, mọi người trong nội tâm nhiều ít đã có bóng mờ, thần sắc vô cùng khẩn trương, Sở Thiên biết, nếu như khẩn trương như vậy xuống dưới, còn chưa tới sườn núi, mọi người cũng đã hỏng mất, vì đánh vỡ áp lực bầu không khí, mở miệng trêu chọc đứng lên: “Ta cho mọi người kể chuyện cười a.”
Hứa Giai Giai đối với Sở Thiên dị thường có hảo cảm, quay đầu lại cười mà quyến rũ: “Sở đệ đệ nói một chút.”
Sở Thiên mỉm cười, Khai Sơn Đao tiếp tục tại bên cạnh bụi cỏ vung lên vũ, trong miệng bắt đầu nói lên chê cười đến: “Có một tên là A Sảng người đã chết, gia nhân đưa đám ma, khóc rống chảy nước mắt địa hô hoán tên của hắn: Thoải mái a... Thoải mái... Thoải mái a... Thoải mái... Người qua đường nghe được khó hiểu, liền hỏi: Các ngươi đến cùng tại thoải mái cái gì đâu này? Thoải mái gia nhân lập tức khóc không thành tiếng: Sướng chết nữa à!”
Hứa Giai Giai rất nhanh dừng bước, vuốt bụng nở nụ cười, Phương Tình cũng tựa ở Sở Thiên bên người, nhãn chứa ý cười. Vương giáo sư bọn hắn tuy nhiên hết sức chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn là phủ lên dáng tươi cười, áp lực bầu không khí lập tức khẽ quét mà qua.
Dư Hiểu Lệ hiện tại mới biết được Sở Thiên vì cái gì có thể tại Thượng Hải hô phong hoán vũ rồi, cũng liền hiểu Đường Đại Long tại sao phải hai bút cùng vẽ tiêu diệt Sở Thiên, tan rã Soái quân rồi, đợi một thời gian, Sở Thiên nhất định sẽ phát triển an toàn ngồi mạnh mẽ, đến lúc đó sẽ không dễ dàng đối phó rồi.
Không biết đã qua bao lâu, sắc trời dần dần tối xuống, mọi người rốt cục đi tới sườn núi, chính là muốn nghỉ ngơi thời điểm, lại lần nữa nở nụ cười khổ, bởi vì một cái sâu sắc hồ nước ngăn chặn lên núi duy nhất đầu đường nhỏ, khoảng chừng năm mét chi rộng, dù ai cũng không cách nào giải thích, cái này hồ nước là thế nào xuất hiện, hồ nước xanh biếc, thưa thớt sơ đồng cỏ và nguồn nước phiêu đãng ở trên mặt hồ, hồ đối diện có khối trống trải đất trống, gió núi thổi qua, rất có tình thơ ý hoạ, nhưng ai cũng biết, cái này hồ nước khả năng cất dấu vô số hung hiểm.
Vương giáo sư chần chờ một chút, mở miệng nói: “Ta xem đêm nay ngay ở chỗ này trú doanh nghỉ ngơi đi, buổi sáng ngày mai tiếp qua hồ nước.”
Dư Hiểu Lệ mấy vị phu nhân trăm miệng một lời nói: “Không được, ta xem hay là đi qua hồ nước lại nghỉ ngơi đi.”
Vương giáo sư kỳ quái nhìn xem các nàng ba cái, hỏi: “Vì cái gì?”
Sở Thiên cười khổ một tiếng, nói: “Các nàng sợ cái kia biến dị Châu Phi mãng xà đuổi theo, cho nên rời đi càng xa càng tốt.”
Dư Hiểu Lệ các nàng thành thật nhẹ gật đầu, cường hãn nữa tài giỏi nữ nhân, thiên tính cũng không cải biến.
Đại Hổ theo trong ba lô mặt xuất ra một chút tên nỏ, mặc lên vừa thô vừa to dây thừng, thủ pháp thuần thục hướng về sáu mét có hơn đại thụ bắn tới, đợi được mũi tên cố định về sau, kêu lên Tiểu Báo dùng sức lôi kéo dây thừng, cảm giác được dị thường vững chắc về sau, mới đem cái này đầu dây thừng quấn quanh tại đây đầu trên một cây đại thụ, hình thành một cái nghiêng tuyến, thuận tiện lướt qua mặt hồ.
Dư Hiểu Lệ nhìn thấy Đại Hổ bọn hắn chuẩn bị cho tốt về sau, hướng thể trọng giác khinh Hứa Giai Giai gật gật đầu, Hứa Giai Giai lập tức theo ba lô xuất ra hai cái vòng tròn, nút thắt trên sợi dây, một cái nắm ở trong tay, một cái liền tại trên lưng, tại Đại Hổ cùng Tiểu Báo đẩy phía dưới, xinh đẹp trượt hướng về phía hồ nước bờ bên kia, sau một lát, đã đến dây thừng mặt khác một mặt, Hứa Giai Giai cởi xuống vòng tròn, đem cái này (rốt cuộc) quả nhiên dây thừng tại kỹ càng cố định một phen, lập tức làm thủ hiệu, tỏ vẻ có thể an toàn hơn người rồi.
Sở Thiên trong lòng âm thầm tán thưởng, Hứa Giai Giai bọn hắn thật sự là phối hợp không chê vào đâu được, như thế ăn ý chỉ sợ đến từ vô số lần hợp tác, xem ra chính mình muốn đề cao cảnh giác, miễn cho thua bởi trong tay của bọn hắn, lần này lên núi, kết quả cuối cùng, hoặc là Dư Hiểu Lệ bọn hắn còn sống đi ra, hoặc là chính mình mấy người còn sống rời núi, đương nhiên, còn có một kết quả, cái kia chính là toàn bộ chết ở trên núi, trở thành truyền thuyết.
Đã có căn này kiên cố dây thừng, Sở Thiên bọn hắn rất nhanh liền lướt qua bình tĩnh hồ nước, Tiểu Báo thì là người cuối cùng, bởi vì không có ai nâng lên, chỉ có thể đi vào cột dây thừng dưới đại thụ mặt, đều muốn mượn nhờ thân cây lực lượng, hai tay vừa mới nắm vòng tròn, uốn éo uốn éo cổ, hai chân còn không có dùng sức, ánh mắt lại lập tức đình trệ rồi, bởi vì hắn phát hiện một cái cánh tay lớn nhỏ ác xà đang tại hắn nghiêng phía trên trừng mắt phình xà nhãn, xanh biếc xanh biếc đấy.
Xanh biếc xà nhãn đối mặt lấy màu đen mắt người, nóng bỏng cùng điên cuồng.
[/hide]