Mặc dù giữa đường gặp phải cướp nhưng hứng thú của Lâm Ngọc Đình không hề giảm xuống, ngược lại còn tăng cao hơn. Có thể là do biểu hiện trên xe buýt của Sở Thiên khiến tâm trạng cô vui hơn phần nào. Hoặc có thể do lời nói của bà cụ khiến tâm hồn thiếu nữ của cô bay bổng. Sau đó, Lâm Ngọc Đình không ngại ngần khoác tay Sở Thiên, bộ dạng có đánh chết cũng không buông ra.
Sở Thiên mấy lần có ý né tránh nhưng đều bất lực, đành chỉ biết buông xuôi, cũng bởi Lâm Ngọc Đình như con chim non nép vào người khác, chỉ cần bản thân không có ý đồ xấu xa là được.
Triệu Ngọc Khánh bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Ngọc Đình xem ra mắc bệnh mê trai rồi. Anh chàng Sở Thiên này cũng vậy, cũng không xem xem bản thân mình có xứng hay không?
Trải qua hơn một giờ lắc lư trên xe, cuối cùng cũng đến vườn bách thảo Thiên Hồ. Lâm Ngọc Đình bắt đầu cao hứng thuyết minh. Vườn bách thảo Thiên Hồ nằm ở ngoại ô Đông Bắc thành phố Nghi Hưng, phía Đông giáp với núi cao, phía Tây pháp với hồ nước. Trong hồ nước sóng sánh lấp lánh. Cây xanh trong đình soi bóng xuống mặt hồ, cảnh sắc như tranh vẽ. Càng mê hoặc người khác đó chính là ở bên trong có một ngôi chùa. Tên chùa là Thiên Pháp, cả ngày có tiếng chuông vọng ra, tiếng tụng kinh đều đặn hấp dẫn, khiến người ta có cảm giác trang nghiêm thành kính và u tịnh. Phương trượng Không Vô đại sư đức cao vọng trọng, Phật pháp tinh thâm nên không chỉ những người dân thành phố Nghi Hưng thường xuyên đến vườn bách thảo Thiên Hồ để tĩnh tâm, mà những người đến thành phố Nghi Hưng du lịch nhất định cũng muốn đến vườn bách thảo Thiên Hồ, đến chùa Thiên Pháp xin một tâm nguyện.
Đứng ở trước cổng vườn bách thảo Thiên Hồ, Sở Thiên trong người cảm nhận được một cảm giác thoải mái, tựa như thoát khỏi phàm trần, tâm hồn tĩnh lặng. Sở Thiên, Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh hòa trong đám đông khách du lịch, nối đuôi nhau đi vào. Triệu Ngọc Khánh vốn không thích vào chùa chiền hương khói, thấy thật vô vị, nhưng Lâm Ngọc Đình một mực nài nỉ, đành phải đến chùa Thiên Pháp trước. Chen lấn hơn nửa tiếng đồng hồ, Sở Thiên cuối cũng đã đứng trước chùa Thiên Pháp. Chùa Thiên Pháp khí thế hùng vĩ, tắm mình trong ánh nắng mặt trời, toát lên vẻ vô cùng trang nghiêm. Trong cơn gió nhẹ, mơ hồ có tiếng chuông vọng ra, trong hương thơm cỏ cây mơ hồ có mùi hương trầm cửa phật. Sở Thiên đứng trên bậc thềm, cố hít một luồng khí thật sâu. Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh dắt tay nhau đi phía sau. Những du khách xung quanh trên nét mặt đều có vẻ hưng phấn và cố tình tỏ ra rất trang nghiêm.
Lúc Sở Thiên chuẩn bị bước vào đại điện, hắn bỗng bị một Hành hương giả ở dưới bậc thềm thu hút. Vị Hành hương giả này cứ 3 bước lại lễ một cái, tiếng hai tay hai chân và đầu chạm đất làm cho người ta hình dung được thế nào là đầu rạp xuống đất. Bộ quần áo rách rưới cùng đôi găng tay da trâu rách nát tựa như đang ám chỉ những ngày tháng và lộ trình mà chúng đã trải qua. Hành hương giả coi những người hiếu kì xung quanh như không khí, tiếp tục lý tưởng và tín niệm của ông, thành kính bước lên bậc thang phía trước. Không gian và thời gian ông đi qua dường như tĩnh lại, không có ai nói chuyện, không có ai giễu cợt, tiếng đôi găng tay da trâu và trán chạm đất đã đánh thức tâm linh của mọi người.
Triệu Ngọc Khánh đã nghiên cứu qua Phật pháp mấy ngày, nhưng vì Triệu Ngọc Khánh thấy khó chịu việc bà cô ngày ngày đều tụng kinh niệm Phật nên mới nghiên cứu Phật pháp để càng có khả năng phản đối sự tồn tại của Phật giáo, vì vậy hơi tiêu cực nói:
- Cũng không biết nên nói vị Hành hương giả này cố chấp hay là ngoan cố, vì một tín ngưỡng hoàn toàn không có kết quả mà hủy hoại thân thể, tinh thần có lên cấp độ cao hơn nữa thì cũng có ích gì?
Lâm Ngọc Đình lắc lắc đầu, mặt tỏ vẻ tôn trọng, thần sắc nghiêm túc than vãn:
- Ngọc Khánh, bạn tiêu cực rồi! Có tín ngưỡng, trong sinh mệnh của ông ấy sẽ có vầng sáng thần kì, sinh mệnh của ông ấy sẽ lên đến một cảnh giới mới, và sẽ được giao phó một tinh thần vĩnh hằng bất diệt.
Triệu Ngọc Khánh không nói gì, cười cười, không giải thích. Phật gia nói, tranh mà lại không tranh, không tranh lại là tranh, vậy bản thân hà tất phải tranh đấu?
Sở Thiên gật gật đầu, Ngọc Đình nói không sai, nhưng điều hắn chú ý hơn đó là sự nhịp nhàng của cơ thể khi chạm đất và tư thế lễ của vị Hành hương giả, còn có độ lực phát ra từ toàn thân. Càng chăm chú xem, vẻ mặt của Sở Thiên càng nghiêm túc, ánh mắt không ngừng phiêu theo động tác của Hành hương giả. Lúc còn cách Sở Thiên khoảng 3m, ánh mắt Sở Thiên và Hành hương giả hơi chạm nhau, cả hai đều cảm thấy sức mạnh đằng sau đôi mắt, tâm hai người đều tĩnh lại, bờ môi Sở Thiên hơi mở ra, khẽ nói hai từ:
- Cao thủ.
Sau khi Lâm Ngọc Đình nghe thấy Sở Thiên nói "cao thủ", khẽ sững người, hỏi:
- Sở Thiên, cao thủ gì cơ?
Sở Thiên không tiện giải thích với Lâm Ngọc Đình, nói qua loa:
- Tôi ông ấy nhất định từ phương xa đến lễ Phật, đúng là cao thủ hành hương, chúng ta vào đại điện thắp hương thôi.
Nói rồi kéo tay Lâm Ngọc Đình vội vàng rời khỏi, nhưng ở chỗ ngoặt lại nhìn vị Hành hương giả thành kính đó một lần nữa.
Trong đại điện, nhìn mấy pho tượng Phật, Lâm Ngọc Đình không còn khuôn mặt tươi cười hàng ngày, mà tỏ vẻ vô cùng thành kính, giơ tay định lấy hương. Sở Thiên giữ tay cô lại, khẽ nói:
- Làm theo tôi.
Lâm Ngọc Đình hơi kinh ngạc, sau đó gật gật đầu. Cô tin rằng Sở Thiên làm như vậy đương nhiên là có lý do của hắn.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn Sở Thiên. Tên nhóc này thích học người ta chơi trò giả thần giả quỷ, để thể hiện đẳng cấp của mình, thu hút sự tán dương của phụ nữ, thật đáng tiếc gặp phải sát tinh thông thạo Phật pháp là mình, đoán rằng hắn sẽ không giở được trò gì hay ho.
Vị hòa thượng ngồi trong đại điện khẽ mở mắt, có vẻ hơi tò mò về những lời nói của Sở Thiên.
Sở Thiên rút ra ba nén hương, dùng bật lửa châm, khẽ dập tắt ngọn lửa, sau đó dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp nén hương lại, ba ngón tay còn lại khép vào, hai bàn tay giơ nén hương lên ngang lông mày, đầu nén hương đối diện với thần thánh trong đại điện, kính bái ba cái, tay trái cắm nén hương, đồng thời trong lòng khẽ niệm:
- Cung dưỡng Phật, cung dưỡng Pháp, cung dưỡng Tăng, cung dưỡng tất cả chúng sinh
Sau khi thắp hương xong, đến điện chính quỳ lên tấm lót, hai tay chắp lại lễ phật ba vái, mỗi một vái trong miệng đều khẽ niệm:
- Một lòng quỳ lạy thập phương Tam Bảo.
Sau đó lại chắp tay quỳ lạy, thành kính ước nguyện:
- Chúng sinh vô hạn thề nguyện độ, phiền não vô tận thề nguyện đoạn, pháp môn vô lượng thề nguyện học, Phật Đạo vô thề nguyện thành.
Cuối cùng, Sở Thiên khẽ nói:
- Mong cho mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lâm Ngọc Đình nhìn Sở Thiên lẩm bẩm cũng bắt chước làm theo. Lúc Lâm Ngọc Đình đọc đến câu cuối cùng mong cho mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Sở Thiên lại khẽ cười, nói:
- Câu cuối cùng, bạn có thể nói ra tâm nguyện của mình, không nhất thiết phải học theo tôi toàn bộ.
Lâm Ngọc Đình cười nói:
- Mọi chuyện đều tốt đẹp đã tóm gọn lại tâm nguyện mà tôi muốn nói, bằng không tôi thật sự không biết sẽ phải nói bao lâu.
Triệu Ngọc Khánh đã thắp hương xong từ lâu, đứng phía sau Sở Thiên và Lâm Ngọc Đình, thấy Sở Thiên làm nhiều quy tắc như vậy, có chút khinh thường. Nếu Phật tổ thật sự có linh thiêng thì hà tất phải làm nhiều chuyện như vậy? Nếu Phật tổ không linh thiêng, có làm nhiều chuyện như vậy cũng không nghe được, hà tất phải làm khổ mình?
Hơn nữa, ai dám chắc những quy tắc này của Sở Thiên không phải do hắn tự nghĩ ra, đem ra lừa Lâm Ngọc Đình, tăng thêm phần thần bí cho mình, không thì sao mình chưa gặp qua trong kinh Phật?
Lúc Sở Thiên niệm xong câu cuối cùng "Cầu mong mọi chuyện tốt đẹp", vị lão hòa thượng ngồi bên cạnh đã hoàn toàn mở mắt, nhìn người thanh niên có diện mạo không mấy đẹp traia, cảm thấy một luồng khí chất siêu phàm thoát túc khẽ phát ra từ xương tủy. Lão Hòa Thượng trong lòng có ấn tượng tốt, có ý muốn kết giao.
Ngay sau đó hòa thượng bước lên phía trước, đứng trước mặt Sở Thiên, bình thản nói:
- Vị thí chủ này biết rõ lễ hương tuần như vậy, lão nạp thực sự mười năm khó thấy, không biết thí chủ có phải là người có duyên với cửa Phật không?
Sở Thiên nhìn lão hòa thượng, giống như một đầm nước tĩnh lặng, biết là cao tăng đắc đạo, cũng không dám thất lễ, nói:
- Đại sư quá khen, tiểu sinh chẳng qua chỉ là biết sơ qua về lễ tiết Phật giáo, không dám xưng là người có duyên với Phật gia.
Lão hòa thường vẫn điềm nhiên, khẽ nói:
- Lão nạp pháp danh Không Kiến, gặp nhau coi như có duyên. Khi nào thí chủ rảnh thì đến thiện phòng lão nạp ngồi uống chén trà thơm, tâm tình Phật pháp.
Sở Thiên vội gật đầu, nói:
- Không Kiến đại sư đa lễ rồi, tiểu sinh Sở Thiên ở trước mặt đại sư không dám nói chuyện Phật pháp, khi nào có duyên nhất định sẽ đến thăm đại sư và nghe giảng thiền.
Không Kiến đại sư mỉm cười, sau đó chào từ biệt, trong lòng thở dài. Sở Thiên, người này không phải tầm thường, gặp gió nhất định sẽ hóa rồng.
Lâm Ngọc Đình nhìn Sở Thiên với ánh mắt sùng bái phục sát đất, đến đại sư cũng chủ động kết giao với Sở Thiên, thực sự không còn gì để nói, trong lòng liền dùng bốn từ "đẹp trai ngây người" để giải thoát sự điên cuồng của mình.
Triệu Ngọc Khánh cũng chỉ hơi ngạc nhiên. Xem ra Sở Thiên không phải là giả thần giả quỷ, có lẽ thực sự là biết một chút về Phật pháp. Nhưng Triệu Ngọc Khánh cũng không để trong lòng gì nhiều, hiểu biết lễ tiết Phật pháp như vậy có tác dụng gì? Đại học cũng không thi cái này, thuần túy là một sở thích mà thôi, không có gì to tát lắm.
Tuy nhiên trên đường gặp phải cướp bóc phong ba, nhưng Lâm Ngọc Đình hào hứng cũng không có giảm xuống, ngược lại càng cao hơn phát triển, có lẽ là Sở Thiên tại xe bus biểu hiện làm cho nàng nhiều hơn vài phần tâm vui mừng, có lẽ là bà mà nói làm cho nàng tâm hồn thiếu nữ khó nhịn, về sau, Lâm Ngọc Đình dứt khoát trực tiếp khoác ở Sở Thiên tay, một bộ đánh chết cũng không buông ra bộ dạng.
Sở Thiên mấy lần ý đồ tránh ra, đều vẻn vẹn vô lực, chỉ phải thôi, từ nào đó Lâm Ngọc Đình y như là chim non nép vào người, chỉ cần mình tâm vô tạp niệm, cũng liền không chỗ nào né tránh.
Triệu Ngọc Khánh bất đắc dĩ lắc đầu, Ngọc Đình xem ra là phát hoa si, Sở Thiên tiểu tử này cũng thế, cũng không nhìn một chút mình là hay không xứng hay không mà vượt Sở Thiên.
Trải qua hơn một giờ lắc lư, cuối cùng đã tới Thiên Hồ vườn cây, Lâm Ngọc Đình bắt đầu cao hứng bừng bừng giải thích đứng lên, Thiên Hồ vườn cây ở vào Nghi Hưng thành phố Đông Bắc ngoại ô, đông dựa vào núi lớn, tây gặp nước kho, bên trong hồ nước sóng ánh sáng liễm liễm, cây xanh đình đài cái bóng trong đó, cảnh sắc như vẽ, càng làm cho nhân thần mê hoặc chính là mặt có một tòa chùa miểu, tên là Thiên Pháp tự, cả ngày tiếng chuông tiếng vọng, tụng kinh uốn khúc từ tật hấp dẫn, làm cho người nghiêm túc, phương trượng trống không đại sư càng là đức cao vọng trọng, Phật hiệu tinh thâm, không chỉ có Nghi Hưng thành phố mọi người thường xuyên đều đến Thiên Hồ vườn cây giải sầu, chính là đến Nghi Hưng thành phố du lịch người cũng nhất định sẽ yêu cầu đến Thiên Hồ vườn cây, nhất định sẽ đi Thiên Pháp tự hứa cái tâm nguyện.
Sở Thiên tại Thiên Hồ vườn cây cửa ra vào, toàn thân cũng cảm giác một loại thoải mái, tựa hồ phàm trần diệt hết, phàm tâm về nhà thăm bố mẹ, Sở Thiên, Lâm Ngọc Đình cùng Triệu Ngọc Khánh xen lẫn trong phần đông du khách bên trong, nối đuôi nhau mà vào, vốn Triệu Ngọc Khánh đúng chẳng muốn tiến chùa miểu thượng hương đấy, cảm thấy không có gì ý nghĩa, bất đắc dĩ Lâm Ngọc Đình lần nữa kiên trì, đành phải trước chạy Thiên Pháp tự, hơn nửa canh giờ bôn ba, Sở Thiên rốt cục đứng ở Thiên Pháp tự trước mặt, khí phái to lớn, tắm rửa dưới ánh mặt trời Thiên Pháp tự, biểu hiện ra vô cùng trang nghiêm cùng ngưng trọng, trong gió nhẹ, mơ hồ có tiếng chuông Phạn xướng truyền ra, mộc diệp mùi thơm ngát ở bên trong, lại mơ hồ có đàn hương khí tức, Sở Thiên hung hăng hút miệng đã lâu khí tức, nhặt cầu thang trên xuống, Lâm Ngọc Đình cùng Triệu Ngọc Khánh dắt tay theo ở phía sau, bên người du khách từ trên xuống dưới, trên mặt đều có chứa vài phần hưng phấn cùng giả vờ nghiêm túc.
Ngay tại Sở Thiên chuẩn bị bước vào đại điện, ánh mắt lại bị dưới cầu thang một cái hành hương giả hấp dẫn mà đi, cái này hành hương giả ba bước cúi đầu, cặp kia tay hai chân cùng đầu va chạm mặt đất thanh âm, hướng thế nhân trình bày lấy cái gì gọi là đầu rạp xuống đất, trên người y phục rách rưới cùng mài rách nát da trâu cái bao tay tựa hồ tại yên lặng xiển nói chúng trải qua lộ trình cùng tuế nguyệt, hành hương giả xem bên người người tò mò đám bọn họ như không khí, tiếp tục lấy tín niệm của hắn cùng lý tưởng, thành kính về phía lấy cầu thang tiến lên, mà bị hắn trải qua không gian cùng thời gian đều tốt như đình chỉ, không có người nói chuyện, không có ai đi giễu cợt, cái kia da trâu cái bao tay cùng cái trán chạm đất BA~ BA~ thanh âm, đập mọi người tâm linh.
Triệu Ngọc Khánh nghiên cứu qua vài ngày Phật hiệu, nhưng đó là bởi vì Triệu Ngọc Khánh phiền chán nãi nãi mỗi ngày niệm tụng kinh Phật, nghiên cứu Phật hiệu dùng để tốt hơn phản đối Phật giáo tồn tại, bởi vậy hơi tiêu cực nói: “Cũng không biết nói cái này hành hương giả đúng cố chấp vẫn là ngoan cố, vì hoàn toàn không có kết quả tín ngưỡng tàn phá thân thể, tinh thần cấp độ cao hơn thì có ích lợi gì?”
Lâm Ngọc Đình lắc đầu, mặt lộ tôn trọng, thần sắc nghiêm túc hít câu: “Ngọc Khánh, ngươi tiêu cực! Đã có tín ngưỡng, tánh mạng của hắn ở bên trong thì có linh quang, tánh mạng của hắn sẽ bay lên đến một cái cảnh giới mới, cũng sẽ bị giao phó một loại vĩnh hằng bất diệt tinh thần.”
Triệu Ngọc Khánh từ chối cho ý kiến cười cười, không có giải thích, Phật gia nói: Tranh giành phải không tranh giành, không tranh giành cũng là tranh giành. Cái kia chính mình liền hà tất đi tranh giành đâu này?
Sở Thiên gật gật đầu, Ngọc Đình nói không sai, nhưng hắn càng chú ý chính là hành hương giả triều bái tư thế cùng rơi xuống đất thân thể cân đối, còn có toàn thân tản mát ra độ mạnh yếu, càng chăm chú xem, Sở Thiên thần sắc càng nghiêm túc, ánh mắt theo hành hương giả động tác không ngừng phiêu động, cách Sở Thiên còn có ba mét tả hữu khoảng cách thời điểm, Sở Thiên cùng hành hương giả ánh mắt có chút va chạm nhau, lẫn nhau đều cảm giác được ánh mắt đằng sau tồn tại lực lượng, lẫn nhau tâm đều ngừng lại, Sở Thiên bờ môi nhẹ nhàng mở ra, thấp giọng nói ra hai chữ: “Cao thủ.”
Lâm Ngọc Đình nghe được Sở Thiên nói ra “Cao thủ” về sau, hơi sững sờ, hỏi: “Sở Thiên, cái gì cao thủ à?”
Sở Thiên bất tiện cùng Lâm Ngọc Đình giảng thuật, qua loa nói: “Ta nói hắn khẳng định từ chỗ rất xa triều bái tới đây, thật là một cái triều bái cao thủ, chúng ta tiến trên đại điện hương a.” Nói xong, lôi kéo Lâm Ngọc Đình liền vội vàng bỏ đi, cũng tại chỗ rẽ chỗ lần nữa nhìn một cái cái kia dáng vóc tiều tụy hành hương giả.
Tại đệ nhất trọng trong đại điện, nhìn qua những cái... Kia Phật tượng, Lâm Ngọc Đình cũng đình chỉ bình thường khuôn mặt tươi cười, lộ ra vô cùng dáng vóc tiều tụy thần sắc, thò tay đều muốn đi lấy đàn hương, Sở Thiên đè lại tay của nàng nhàn nhạt nói: “Đi theo ta làm.”
Lâm Ngọc Đình hơi kinh ngạc, sau đó gật gật đầu, nàng tin tưởng Sở Thiên sở dĩ làm như vậy, tự nhiên với hắn làm lý do.
t ru y e n c u a t u i n e t
Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn xem Sở Thiên, tiểu tử này ưa thích học người chơi giả thần giả quỷ, dùng cái này để biểu hiện chính mình cấp độ thưởng thức, hấp dẫn nữ hài tử thưởng thức, đáng tiếc gặp phải chính hắn một hơi thông Phật hiệu sát tinh, đoán chừng hắn chơi không xuất ra cái gì trò gian trá.
Đại điện một cái ngồi xuống hòa thượng có chút mở mắt, tựa hồ đối với Sở Thiên mà nói có chút hiếu kỳ.
Sở Thiên hương rút ra ba chi đàn hương, dùng hỏa nhen nhóm, nhẹ nhàng cao thấp đong đưa dập tắt ngọn lửa, sau đó dùng ngón tay cái, ngón trỏ đem hương kẹp lấy, còn lại ba chỉ khép lại, hai tay đem hương lập tức đến lông mày đủ, đầu nhang bình đối với đại điện tượng thánh, kính bái ba cái, tiến lên tay trái chọc vào hương, đồng thời trong nội tâm thấp niệm: “Cung dưỡng phật, cung dưỡng pháp, cung dưỡng tăng, cung dưỡng nhất thiết chúng sinh”, đem hương chọc vào tốt về sau, đến trong cung điện đang lúc quỳ kê lót hai tay vỗ tay lễ Phật ba bái, mỗi lần thi lễ bái lúc, trong miệng đều trầm thấp nhớ kỹ: “Một lòng quỳ lạy thập phương thường ở tam bảo.”, sau đó tại quỳ xuống đất vỗ tay lúc, thành kính nguyện: “Chúng sinh khôn cùng thề nguyện độ, phiền não vô tận thề nguyện đoạn, pháp môn vô lượng thề nguyện học, Phật Đạo vô thượng thề nguyện thành.”
Cuối cùng, Sở Thiên nhẹ nhàng nhổ ra: “Nguyện mọi chuyện đều tốt.”
Lâm Ngọc Đình nhìn xem Sở Thiên nói lẩm bẩm, cũng không chê động tác phần đông, hữu mô hữu dạng học được đứng lên, lúc Lâm Ngọc Đình niệm xong một câu cuối cùng: “Nguyện mọi chuyện đều tốt.”
Sở Thiên lại nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: “Một câu cuối cùng, ngươi có thể đọc lên chính mình thiện nguyện, không cần toàn bộ học ta.”
Lâm Ngọc Đình cười cười: “Mọi chuyện đều tốt đã đã giảm bớt đi ta tất cả muốn nói tâm nguyện, bằng không thì ta còn thật không biết muốn nói bao lâu đâu.”
Triệu Ngọc Khánh đã sớm thượng hết hương, đứng ở Sở Thiên cùng Lâm Ngọc Đình đằng sau, chứng kiến Sở Thiên làm ra nhiều như vậy quy tắc đi ra, có chút không kiên nhẫn, nếu như Phật tổ thật sự có linh, cần gì phải làm nhiều như vậy sự tình đâu này? Nếu như Phật tổ mất linh, làm nhiều chuyện như vậy cũng giống nhau nghe không được, hà tất giày vò đâu này? Hơn nữa, khó bảo toàn Sở Thiên những thứ này quy tắc đều là chính mình chỉnh ra đến đấy, dùng để lừa gạt lừa gạt Lâm Ngọc Đình, cho mình gia tăng vài phần thần bí, nếu không mình tại trên kinh Phật tại sao không có gặp qua đâu này?
Bên cạnh ngồi xuống lão hòa thượng tại Sở Thiên niệm xong một câu cuối cùng “Nguyện mọi chuyện đều tốt.” Thời điểm, con mắt đã hoàn toàn mở ra, nhìn xem cái này kia mạo xấu xí người trẻ tuổi, cảm giác được một cổ siêu phàm thoát tục khí chất từ trong xương tủy nhàn nhạt phát ra, lão hòa thượng trong lòng còn có hảo cảm, cố ý kết giao.
Vì vậy lão hòa thượng tiến lên vài bước, đứng ở Sở Thiên trước mặt, bình thản không kinh hãi nói: “Vị thí chủ này, như thế quen thuộc thượng hương tuần lễ, quả thật lão nạp mười năm khó gặp, không biết thí chủ có hay không Phật gia người hữu duyên?”
Sở Thiên nhìn xem lão hòa thượng, như là một cái đầm tịnh thủy, biết là cái đắc đạo cao tăng, cũng không dám lãnh đạm, nói: “Đại sư quá khen, tiểu sinh chẳng qua là hơi thông Phật giáo lễ tiết da lông, xưng không hơn Phật gia người hữu duyên.”
Lão hòa thượng vẫn như cũ gợn sóng không sợ hãi, nhàn nhạt nói: “Lão nạp pháp danh Không Kiến, gặp lại chính là có duyên, ngày khác thí chủ có rảnh, không bằng đến già nạp thiện phòng tiểu ngồi, uống chén trà thơm, tâm tình Phật hiệu.”
Sở Thiên vội vàng gật đầu, nói: “Không Kiến đại sư hữu lễ, tiểu sinh Sở Thiên, tại đại sư trước mặt, không dám vọng đàm phán Phật hiệu, ngày khác hữu duyên, nhất định bái phỏng đại sư, nghe nói thiên cơ.”
Không Kiến đại sư mỉm cười, sau đó cáo lui, trong nội tâm lại đối với Sở Thiên thở dài, kẻ này không phải vật trong ao, nhất ngộ phong vân liền hóa rồng.
Lâm Ngọc Đình dùng sùng bái đầu rạp xuống đất ánh mắt nhìn xem Sở Thiên, liền đại sư đều chủ động kết giao Sở Thiên, thật sự không cách nào ngôn ngữ, trong nội tâm dùng liền nhau ba cái “Đẹp trai ngây người” đến phóng thích sự điên cuồng của mình.
Triệu Ngọc Khánh cũng là hơi kinh hãi, xem ra Sở Thiên thực sự không phải là giả thần giả quỷ, xác thực có lẽ hiểu chút Phật hiệu, nhưng Triệu Ngọc Khánh cũng không có để trong lòng quá nhiều để ý, hiểu chút những thứ này Phật giáo lễ tiết có gì hữu dụng đâu? Lại không xuất gia, kỳ thi đại học lại không khảo thi những thứ này, thuần túy là cái giải trí yêu thích mà thôi, không có gì quá lớn tiền đồ.