Lúc con dao của Tiểu Báo cách Sở Thiên chỉ còn mấy tấc thì lại không thể nào chém xuống được nữa, bởi vì tay của Sở Thiên đã đâm vào cổ tay của gã. Đau nhức khiến cho cả cánh tay của gã không còn sức lực, Tiểu Báo nghiến răng, định chuyển dao qua tay bên kia thì chân phải của Sở Thiên đã tràn đầy sức lực đạp mạnh một cái, cả người Tiểu Báo giống như một quả bóng bay bị xì hơi đã về phía sau. Gã ngã "rầm" một cái đúng vào ngọn đèn, không chỉ ngọn đèn bị tắt mà còn đánh thức cả bọn Dư Hiểu Lệ dậy hết. Vốn dĩ bọn họ đang ngủ say tưởng rằng lại bị tấn công vội vàng rút dao, lấy súng ra chuẩn bị hướng vào bóng đen Tiểu Báo kia chuẩn bị chiến đấu.
Tiểu Báo cũng là dân giang hồ lâu năm nên biết, nếu mà không lên tiếng thì mình rất có khả năng bị người mình giết chết, vì vậy mới hét lên:
- Là tôi, là tôi, tôi không cẩn thận nên mới ngã.
Dư Hiểu Lệ bảo Hứa Giai Giai đi thắp một ngọn đèn khác lên, bước tới phía trước nhìn thấy bóng đen kia đúng là Tiểu Báo, còn cả nồng nặc mùi rượu nữa, trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn kìm nén lại nói:
- Tiểu Báo, cậu nửa đêm nửa hôm không chịu trực đi còn làm cái gì vậy? Cậu lại uống rượu rồi đúng không?
Tiểu Báo đưa ánh mắt tức giận nhìn Sở Thiên, chịu đựng sự đau đớn ở cổ tay và phần lưng che dấu nói:
- Tâm trạng tôi không tốt cho nên mới uống một chút rượu, không cẩn thận đã làm hỏng cái bóng đèn.
- Tâm trạng của cậu chúng tôi có thể hiểu được, nhưng cậu phát ra động tĩnh như vậy rất dễ bị người của mình giết chết đó.
Dư Hiểu Lệ xem ra rất bất mãn với việc mình bị làm cho kinh ngạc:
- Thôi bỏ đi, cậu đi ngủ đi, Hà Kiện và Lưu Toản chịu khó một chút thay phiên nhau trực đi.
Sở Thiên mỉm cười để Phương Tình lấy máy may mini may vết rách ở lều, rồi nằm xuống ôm Phương Tình ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, Sở Thiên vẫn còn chưa mở mắt thì bỗng nhiên Hứa Giai Giai hét lên một tiếng đánh thức hết cả mọi người dậy. Tuy rằng mới vào núi được 1 ngày nhưng phản xạ của mọi người cũng đã rất nhanh. Nghe được tiếng hét của Hứa Giai Giai thì lập tức từ trong lều chạy ra, trong tay tự nhiên cũng cầm theo binh khí. Thấy Hứa Giai Giai đứng bên ngoài đần người ra thì vội vàng tiến lên phía trước hỏi xem cho chuyện gì xảy ra.
Hứa Giai Giai không nói câu nào chỉ toàn thân chấn động, bàn tay bóng loáng đang run rẩy chỉ về phía không xa kinh hãi nói:
- Mọi người nhìn bên kia xem, Đại Hổ kìa.
Tiểu Báo vốn là người cuối cùng chạy ra nghe được Hứa Giai Giai nhắc tên anh trai vội vàng gạt những người khác ra tiến lên phía trước nhìn, trên mặt cũng có vài phần bi thương và sợ hãi, đống đất hôm qua chôn Đại Hổ đều biến mất chỉ còn xác của Đại Hổ vẫn nằm ở vị trí đó, giống như chưa hề được chôn vậy.
Tiểu Báo mang theo cánh tay bị thương xông tới bên cạnh Đại Hổ quỳ xuống hét lên vài tiếng sau đó hung dữ quay lại nhìn Sở Thiên:
- Có phải là mày làm không? Đêm qua ông mày chỉ nhất thời xúc động muốn chơi người phụ nữa của mày thôi, không ngờ mày giữ mối hận trong lòng âm thầm hạ thủ với xác của anh trai tao, mày đúng là một thằng vô sỉ, ông mày liều mạng với mày vậy.
Sau khi Tiểu Báo nói xong, dùng tay trái còn lại cầm xẻng Lạc Dương lên xông thẳng vào Sở Thiên.
Lúc này bọn Dư Hiểu Lệ mới biết là đêm qua Tiểu Báo không phải là uống say bất cẩn nên ngã, mà là có ý đồ bất chính với Phương Tình, bị Sở Thiên giáo huấn một trận.
Dư Hiểu Lệ thấy Tiểu Báo lao vào Sở Thiên thì vội vàng hét lên:
- Tiểu Báo dừng tay lại.
Cô a sợ Tiểu Báo đả thương Sở Thiên vậy thì việc tìm được ngôi mộ đó rất khó khăn, và vào được đó càng nguy hiểm hơn.
Lần này Tiểu Báo không nghe lời của Dư Hiểu Lệ, chiếc xẻng trong tay càng thêm căm tức hướng vào Sở Thiên, Sở Thiên mỉm cười, chân hơi di chuyển tránh cái xẻng của Tiểu Báo, tay phải nhanh chóng tấn công bẻ vào khớp tay trái của Tiểu Báo "rắc" một tiếng. Một tên kêu vang dội, tay trái của Tiểu Báo lập tức chệch khớp, không thể nào cầm được cái xẻng nữa rồi rơi "xoảng" một cái xuống đất.
Trong lòng Tiểu Báo khiếp sợ, đêm qua bị Sở Thiên đánh trúng cổ tay vẫn còn cho rằng thằng nhóc này may mắn, tự mình trong bóng tối không cẩn thận bị hắn đánh trúng. Bây giờ nhìn thấy khí thế của hắn trong lòng Tiểu Báo tuy rằng bị chấn động nhưng bản tính hung bạo trời sinh khiến cho gã phát điên lên, giống như con rắn độc bị chém làm đôi mà vẫn ra sức tấn công, hai chân còn lại xông vào Sở Thiên đánh tiếp.
- Tiểu Báo, dừng tay lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lần này Dư Hiểu Lệ lại sợ Tiểu Báo bị Sở Thiên đánh bị thương thì người của mình lại thiếu mất một người.
Sở Thiên không đợi Tiểu Báo chạy tới mà bước một bước đã tới bên cạnh Tiểu Báo, hai cổ tay chụm vào xoay một vòng rồi đánh nhẹ vào người Tiểu Báo. Trên mặt Tiểu Báo tỏ vẻ khinh thường, chỉ có chút sức lực này mà cũng đòi đối phó với tao sao? Đúng lúc Dư Hiểu Lệ bọn họ cũng cảm thấy hai tay của Sở Thiên yếu ớt chẳng có lực gì cả thì trên mặt Tiểu Báo bỗng nhiên chấn động, cả người như diều đứt dây ngã về phía sau. Không biết thế nào lại rơi ngay vào trong hố sâu hôm qua mình đào, rồi cùng nằm một trên một dưới với xác Đại Hổ.
Một chiêu đẹp mắt của Sở Thiên khiến mọi người đều trợn tròn mắt, đến cả Vương giáo sư người ngoại đạo cũng nhìn ra môn đạo thốt ra một câu:
- Thái Cực Thủ?
Dư Hiểu Lệ gật gật đầu:
- Thái Cực Thủ!
Vương giáo sư xoa xoa đầu mình có chút không hiểu, tự mình cũng đã từng luyện qua vài năm sao lại không có uy lực như vậy chứ?
Sở Thiên tiến lên một bước cầm lấy cây xẻng nhàn nhạt nói:
- Tiểu Báo, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mày mà còn vô lễ vô sỉ như vậy nữa thì tao sẽ chôn mày tại cái hố mà mày đã đào này.
Nói xong xoay người đi,phi thẳng chiếc xẻng vào trong hố cắm đúng vào cạnh cổ của Tiểu Báo. Lần này Tiểu Báo đã bị làm cho sợ toát mồ hôi, không ngờ thủ pháp của tên nhóc Sở Thiên này lại chuẩn xác đến vậy, nếu chiếc xẻng đó chỉ vào 1 tấc nữa thôi thì mình đã đổ máu khắp nơi rồi.
- Mày không giết tao thì sớm muộn tao cũng giết mày thôi.
Tiểu Báo vẫn không cam tâm hét lên.
- Mày làm cho anh trai tao chết không yên nghỉ thì tao sẽ làm cho mày sống không yên.
Sở Thiên hơi hừ lên một tiếng bình tĩnh nói:
- Có thể nói một cách thành thật cho mày là tao không hề động tới xác của anh mày.
- Vậy tại sao xác của anh tao lại lộ thiên như vậy.
Tiểu Báo đương nhiên là không tin lời Sở Thiên nói.
Sở Thiên đi tới bên cạnh xác Đại Hổ nhặt nắm đất lên rồi nhìn thật kỹ, sau đó nhắm mắt lại cẩn thận nghe tiếng gió, một lúc sau mới nói với bọn Dư Hiểu Lệ:
- Loại đất này có màu đỏ, bên trong chứa nhiều cát, vì hạt cát rất lớn nếu đắp lên cao rất dễ bị gió thổi bay mất. Hơn nữa chỗ chúng ta đang ở lại đúng là sườn núi thì lực gió lại càng lớn, đêm qua gió núi thổi cả đêm nên tất cả đất đắp trên người Đại Hổ đều bị gió thổi bay hết.
Dư Hiểu Lệ bán tín bán nghi nhìn Sở Thiên, đi vài bước tới bên cạnh xác của Đại Hổ, nắm một nắm đất lên, đúng lúc có cơn gió thổi qua, chỉ thấy đất trên tay bay đi hết hơn nửa. Lúc này mới biết lời Sở Thiên nói là thật, bọn Hứa Giai Giai cũng nhìn thấy đất trên tay Dư Hiểu Lệ bay đi, trong lòng thầm than Sở Thiên đúng là học rộng biết nhiều, một việc kỳ lạ như vậy bị hắn điều tra một chút là biết nguyên nhân, đúng là làm người khác kinh ngạc.
Trong lòng Hứa Giai Giai khẽ thở dài một tiếng: nếu như kết quả cuối cùng không phải là người sống người chết, thì có thể làm bạn với Sở Thiên cũng là một chuyện tốt.
Tiểu Báo xấu hổ giãy dụa muốn đứng dậy nhưng tay phải thì bị thương, tay trái bị chệch khớp, cổ thì bị cái xẻng cắm bên cạnh, cố gắng giãy dụa giống như con cá ướp muối vậy. Dư Hiểu Lệ đưa mắt nhìn, Hà Kiện và Lưu Toản lập tức hiểu ý bước lên vài bước, rút chiếc xẻng ra rồi kéo Tiểu Báo lên, rồi có tiếng "rắc" một cái đã kéo lại được khớp tay của Tiểu Báo.
Tiểu Báo xoay xoay cái tay, tuy rằng biết xác của Đại Hổ bị lộ ra ngoài không liên quan tới Sở Thiên, nhưng mối nhục với Sở Thiên vẫn canh cánh trong lòng. Quan trọng hơn nữa là gã muốn tìm một người để trút giận, mà Sở Thiên lại là lựa chọn thích hợp nhất, bởi vì Thiên Đô Phong chính là do Sở Thiên tìm ra. Nếu Sở Thiên không nói với mọi người ngôi Thạch quan mộ có thể nằm ở Thiên Đô Phong vậy thì bọn họ cũng không phải vào cái núi quỷ quái này, Đại Hổ cũng không chết.
Mọi người mỗi người một chân một tay mai táng thi thể của Đại Hổ một lần nữa, lần này không đặt trên đất nữa mà chôn xuống hố, vốn dĩ Tiểu Báo có vài phần không đồng ý, kết quả Dư Hiểu Lệ thốt ra một câu:
- Từ cổ chí kim có vị Đế Vương nào mà không chôn sâu xuống chứ?
Câu nói này khiến cho Tiểu Báo im bặt, ngoan ngoãn cho Đại Hổ vào trong cái túi ngủ rồi đặt xuống hố sau đó lấp đất vào.
Sau khi mọi người mai táng Đại Hổ xong thì ăn chút đồ ăn uống chút nước, rồi lại thu dọn hành lý tiếp tục khởi hành. Vì Đại Hổ đã chết, Tiểu Báo thì bị thương cho nên phía trước trở thành Hà Kiện và Lý Trường Cửu mở đường, Tiểu Báo và Lưu Toàn ở phía sau làm dấu hiệu.
Đường núi trên Thiên Đô Phong càng ngày càng hẹp, gió núi càng ngày càng to, may mà đường núi cũng khô ráo không ẩm ướt như dưới chân núi và sườn núi, nhưng mọi người đi vẫn rất chậm. Ngoài việc thể lực không được bằng hôm qua ra thì sĩ khí cũng là nguyên nhân rất quan trọng. Hôm qua đã chết mất một Đại Hổ, hôm nay còn có những chuyện gì xảy ra nữa đây? Không ai có thể lường trước được.
Nghìn non mất bóng chim bay,
Muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không.
(*Hán Việt: Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt)
Sở Thiên không ngờ vẫn nhớ đến hai câu thơ nổi tiếng này, chỉ dùng vào hoàn cảnh này mới lộ ra được vài phần bi thương.
Mọi người không biết đã đi được bao lâu mới tới được độ cao 2100 mét so với mặt nước biển, lúc này ngẩng đầu lên đã có thể nhìn mặt trời thoảng qua nhưng điện thoại vẫn không có sóng. Máy dò kim loại cũng không có phản ứng gìm nhưng bọn Dư Hiểu Lệ đều là những người chuyên ngànhm thấy đất ở đây càng lúc càng khô ráo thì tin tưởng hơn vài phần là ngôi thạch quan mộ đó được chôn giấu ở đây. Dù sao mộ phần cũng đều lựa chọn ở những nơi có phong thủy tốt, khô ráo kín đáo, cả một đoạn đường tới đây tất cả những kinh nghiệm từ trước tới giờ và những máy móc dò tìm tiên tiến đều có thể đưa ra rồi. Ở trên một độ cao 2100 mét so với mặt nước biển này không thích hợp chôn giấu báu vật, bởi vì ngôi mộ đó rất có thể nằm ở độ cao 600 mét nữa so với mặt nước biển. Ngọn núi này chỉ có một con đường chỉ cần thăm dò cẩn thận thì chắc không khó định vị.
Dư Hiểu Lệ và Vương giáo sư quả thực không đi nổi nữa vì vậy lại ngồi xuống nghỉ ngơi, lần này tới phiên Hà Kiện canh gác, Tiểu Báo ở bên cạnh rầu rĩ uống nước ăn bánh.
Thể lực của Lý Trường Cửu không thua kém bất cứ ai, sau khi ăn uống một chút thì bắt đầu nghêu ngao hát một bài hát dân ca:
- Rượu ủ chín tháng là rượu ngon, rượu ủ càng lâu vị càng ngọt, tản hương cây lúa và chim quyên, hôm nay ta may được tới đây, kính ngài một ly rượu thơm ngon này, cho dù ngài không muốn uống, cũng phải đưa tay nhận chén rượu thơm này…
Giọng của Lý Trường Cửu rất thô, một bài dân ca Thủy Tộc bình thường được anh ta hát ra một phong vị khác. Sở Thiên thông minh trời sinh, sau khi nghe một lần thì dường như có thể hát theo, Tiểu Báo ngồi bên cạnh mặt đầy cảm xúc hét lên:
- Hát cái gì mà hát chứ? Mày không sợ một con đại Mãng xà nữa kéo tới à? Mày không sống nhưng bố mày còn muốn sống đấy.
Tiểu Báo vừa nói xong thì phi mạnh cái xẻng cắm xuống đất, mọi người nghe được tiếng "rắc rắc" một cách rõ ràng, một cái gì đó đang gãy ra ở bên dưới truyền tới. Vì cả ngày hôm qua cũng thử xúc đất ở rất nhiều chỗ đều không thấy gì, hôm nay lại nghe được âm thanh này trong lòng đều cảm thấy kỳ lạ.
Tiểu Báo cũng quên mất sự tức giận của mình vội vàng vặt mạnh cái xẻng, không thấy được đất "đất vàng" "đất bạc" khiến mọi người vui mừng gì mà là một khúc xương. Khúc xương này hoàn toàn không cần con mắt của những chuyên gia cũng đều có thể nhìn ra đó là khúc xương người. Đối với Dư Hiểu Lệ và Vương giáo sư mà nói thì tìm thấy xương người còn có giá trị hơn là tìm thấy vàng bạc, vì vậy sắc mặt vô cùng vui mừng đồng thanh nói:
- Mau, mọi người cùng nhau đào lên đi.
Nhiều người sức lớn, chưa tới 10 phút thì bọn Sở Thiên đã đào được một cái hố sâu một mét, rộng một mét. Bên dưới chẳng có ngôi mộ nào cũng chẳng có báu vật gì, chỉ có một đống xương và một ít vải rách. Nhìn kỹ một lát thì đống xương này không dưới 10 người, trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nơi khỉ ho cò gáy này tại sao lại xuất hiện một đống xương người như vậy chứ? Hơn nữa lại bị chôn sâu như vậy.
Dư Hiểu Lệ ngồi xổm xuống nhìn qua một lượt thì thầm nói:
- Không có xương mu, xem ra nạn nhân đều là nam.
Dùng chiếc tay đi găng thép sợi ở xung quanh đống xương tìm tòi một lát sau đó nhặt lên một vật nhỏ như cái cúc áo, nhìn kỹ một lát thở dài nói:
- Là thành viên của đội tìm kiếm cứu nạn Tỉnh.
Sau đó đưa vật này cho Vương giáo sư và Sở Thiên xem, Sở Thiên vừa nhìn thì thấy chữ "tỉnh sưu" (Tìm kiếm cứu nạn Tỉnh). Xem ra họ chính là đội viên đội tìm kiếm cứu nạn mà Trưởng thôn Triệu đã nói, không ngờ bọn họ lại bị chôn xác nơi này.
Sở Thiên ngồi xổm xuống nhìn một lát thì thấy hàm răng của những nạn nhân này đều há ra, xương ngón tay như chỉ ra, Sở Thiên nghĩ lúc đó chắc họ gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp rồi chết không kịp giãy dụa.
Vương giáo sư thở dài một tiếng nói:
- Lấp họ lại đi, nếu chúng ta còn sống để xuống núi thì hãy mang xương cốt của họ về, cũng để cho người nhà họ được biết.
Dư Hiểu Lệ gật gật đầu phất tay một cái bọn Hà Kiện bắt đầu lấp đất lại.
Sở Thiên đứng lên chìm vào suy nghĩ, Phương Tình đi lên phía trước nắm tay Sở Thiên nói:
- Đang nghĩ gì vậy?
- Tôi đang nghĩ, mười mấy người họ sao có thể chết ở đây cùng một lúc chứ? Hơn nữa sao lại bị chôn vùi sâu như vậy?
Sở Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, thở dài nói:
- Nhìn màu sắc xương cốt của họ thì thứ nhất là không trúng độc, thứ hai là không bị thương nặng, tại sao người bình thường mà có thể chết như vậy được chứ? Hơn nữa trước khi chết bọn họ hết sức kinh ngạc, không kịp có phản ứng gì, nếu không thì sẽ không chết cùng nhau như vậy.
- Có thể là chết đói.
Phương Tình đưa ra hai khả năng:
- Cũng có thể bị cái gì đó dọa sợ tới chết.
Sở Thiên khẽ lắc lắc đầu rồi ngẩng đầu lên thì không thấy bầu trời sáng lạn nữa, lúc này trời bỗng tối sầm lại, những tia nắng thỉnh thoảng còn nhìn thấy lúc nãy cũng biến mất, rồi tiếng sấm "ầm, ầm" vang lên.
Trong lòng Sở Thiên giật mình, vội chạy tới chỗ mấy người đang lấp đất kia hét lên:
- Dừng lại, dừng lại.
Hà Kiện và Lưu Toản lập tức dừng tay lại, Vương giáo sư bọn họ cũng không biết tên nhóc này định làm gì.
Hai tay của Sở Thiên vội bới bới đất lên, một lát sau cầm lên hai cái xương sọ giơ cao lên, nhìn thấy trong xương mũi đều có một loại đất cùng một màu với nhau, trong lòng lập tức hiểu ra những đội viên tìm kiếm cứu nạn này đã chết như thế nào?
[hide]
Tiểu Báo Khai Sơn Đao rời Sở Thiên chỉ có tam thốn tả hữu thời điểm, cũng rốt cuộc chém không nổi nữa, bởi vì Sở Thiên trong tay cây trâm đang đâm vào cổ tay của hắn, đau nhức đau lại để cho hắn toàn bộ cánh tay đã mất đi khí lực, Tiểu Báo hàm răng khẽ cắn, đều muốn đổi tay lấy đao, Sở Thiên chân phải đã chứa đầy lực lượng, dùng sức đỉnh đầu, Tiểu Báo thân hình như một bị phát khí cầu, hướng phía sau ngã đi qua, đúng lúc nện trúng ở đằng sau chiếu sáng đèn, ‘phanh’ một tiếng, không chỉ có áp đã diệt chiếu sáng đèn, còn đem Dư Hiểu Lệ bọn hắn toàn bộ đánh thức, vốn là thiển ngủ bọn hắn, cho rằng lại có nguy hiểm gì thứ đồ vật tập kích, vội rút ra Khai Sơn Đao, móc ra Súng Tiểu Liên chuẩn bị hướng đen sì Tiểu Báo bóng dáng mời đến đi qua.
Tiểu Báo cũng là kinh nghiệm giang hồ chi nhân, biết rõ không lên tiếng lời nói, chính mình rất có thể đã bị người một nhà giết chết, vì vậy hô lên: Là (vâng, đúng) ta, đúng ta, ta không cẩn thận ngã sấp xuống."
Dư Hiểu Lệ lại để cho Hứa Giai Giai sáng lên mặt khác chiếu sáng đèn, trước khi đi vừa nhìn, nhìn thấy bóng đen quả nhiên là Tiểu Báo, còn có mùi rượu bay tới, trong nội tâm dị thường lửa giận, nhưng vẫn là chịu đựng nộ khí nói: “Tiểu Báo, ngươi nửa đêm canh ba không hảo hảo trách nhiệm, làm càn rỡ cái gì sao? Ngươi lại uống rượu có phải hay không?”
Tiểu Báo oán độc mắt nhìn Sở Thiên, chịu đựng cổ tay cùng phần lưng đau đớn, mở miệng che dấu nói: “Ta tâm tình không tốt, cho nên uống chút rượu, không cẩn thận áp phá hủy chiếu sáng đèn.”
“Tâm tình của ngươi, chúng ta lý giải, nhưng ngươi như vậy chỉnh ra động tĩnh, rất dễ dàng bị người một nhà tiêu diệt.” Dư Hiểu Lệ xem ra đối với mình đã bị kinh hãi rất là bất mãn: “Được rồi, ngươi đi ngủ đi, Hà Kiện cùng Lưu Toản vất vả một điểm, thay phiên trách nhiệm a.”
Sở Thiên mỉm cười, lại để cho Phương Tình dùng mini tay di chuyển máy may đem lều vải khe hở tốt, sau đó trở mình ôm Phương Tình tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Sở Thiên còn không có mở mắt ra, bỗng nhiên, Hứa Giai Giai một tiếng thét lên đem mọi người đánh thức, tuy nhiên lên núi mới một ngày, nhưng mọi người thần kinh đều nhảy rất nhanh, nghe được Hứa Giai Giai thét lên, lập tức theo trong lều vải vọt ra, trong tay tự nhiên đều cầm lấy vũ khí, nhìn thấy Hứa Giai Giai đứng ở bên ngoài ngẩn người, nhao nhao tiến lên hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Hứa Giai Giai không nói gì, chẳng qua là thân thể mềm mại hơi chấn, bóng loáng ngón tay run rẩy chỉ vào cách đó không xa, mang theo vài phần kinh hãi, nói: “Ngươi, các ngươi, xem, nhìn bên cạnh, Đại Hổ.”
Tiểu Báo vốn cuối cùng đi ra, nghe được Hứa Giai Giai nâng lên ca ca của mình danh tự, bề bộn vẹt ra mọi người đi đến phía trước, vừa nhìn phía dưới, trên mặt cũng là mang theo bi phẫn cùng sợ hãi, ngày hôm qua chôn lấy Đại Hổ bùn đất toàn bộ không thấy, chỉ có Đại Hổ thi thể để ngang tại chỗ, tựa hồ chưa từng có bị vùi lấp qua giống nhau.
Tiểu Báo mang theo bị thương tay, vọt tới Đại Hổ bên người, quỳ xuống, rống lên vài tiếng, sau đó quay đầu lại hung dữ nhìn xem Sở Thiên: Là (vâng, đúng) không phải ngươi làm hay sao? Lão tử tối hôm qua chẳng qua là nhất thời xúc động muốn làm nữ nhân của ngươi, không nghĩ tới ngươi vậy mà ghi hận trong lòng, lén lén lút lút đối với ta ca ca dưới thi thể tay, thật sự là vô sỉ tiểu nhân, lão tử liều mạng với ngươi."
Tiểu Báo sau khi nói xong, sử dụng hết tốt tay trái rút lên lạc dương xẻng, hướng Sở Thiên lao đến.
Dư Hiểu Lệ bọn hắn thế mới biết Tiểu Báo tối hôm qua không phải uống rượu ngã sấp xuống, mà là ý đồ đối với Phương Tình phi lễ, bị Sở Thiên giáo huấn một trận.
Dư Hiểu Lệ nhìn thấy Tiểu Báo tìm Sở Thiên xúi quẩy, bề bộn hét lớn một tiếng: “Tiểu Báo, dừng tay.” Hắn sợ Tiểu Báo đem Sở Thiên làm thương tổn, cái kia tìm được mộ thất khó khăn cùng tiến vào mộ thất nguy hiểm đều đề cao thật lớn.
Tiểu Báo lần này không có nghe Dư Hiểu Lệ lời mà nói..., trong tay lạc dương xẻng mang theo ẩm ướt hướng Sở Thiên càng thêm hung mãnh phóng đi, Sở Thiên mỉm cười, dưới chân có chút lệch vị trí, hiện lên Tiểu Báo lạc dương xẻng, tay phải nhanh chóng xuất kích, trảm tại Tiểu Báo tay trái các đốt ngón tay phía trên, ‘két’ một tiếng, thanh thúy vang dội, Tiểu Báo tay trái lập tức trật khớp, không còn có lực lượng cầm chặt lạc dương xẻng, ‘ba’ một tiếng rơi trên mặt đất.
Tiểu Báo trong nội tâm kinh hãi, tối hôm qua bị Sở Thiên bị thương vào tay cổ tay, còn tưởng rằng tiểu tử này vận khí tốt, mình ở âm thầm không cẩn thận bị hắn đắc thủ rồi, bây giờ nhìn khí thế của hắn, thực lực tại phía xa trên người mình, Tiểu Báo trong nội tâm tuy nhiên khiếp sợ, nhưng trời sinh cường hãn, lại để cho hắn lần nữa điên cuồng lên, tựa như bị chém thành hai đoạn ác xà, dùng còn dư lại hai cái chân hướng Sở Thiên công kích tới đây.
“Tiểu Báo, dừng tay.” Dư Hiểu Lệ lần này tức thì sợ Tiểu Báo bị Sở Thiên làm thương tổn, nhân thủ của mình mất đi một cái.
Sở Thiên bất đồng Tiểu Báo đi đứng tới đây, một cái bước xa, lấn thân đã đến Tiểu Báo bên người, hai tay vẽ lên nửa cái vòng tròn, nhẹ nhàng đánh vào Tiểu Báo trên người, Tiểu Báo trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, điểm ấy khí lực cũng muốn đối phó ta? Thỏa đáng Dư Hiểu Lệ bọn hắn cũng kỳ quái Sở Thiên hai tay mềm yếu vô lực thời điểm, Tiểu Báo sắc mặt bỗng nhiên chấn động, thân hình tựa như diều bị đứt dây, hướng phía sau ngã đi qua, công bằng vừa vặn rơi vào Tiểu Báo bọn hắn ngày hôm qua đào chính là cái kia thật sâu hố đất bên trong, càng Đại Hổ thi thể lúc lên lúc xuống song song cùng một chỗ, rất là lẫn nhau chiếu rọi.
Sở Thiên hoa lệ một chiêu lại để cho mọi người trừng xem líu lưỡi, liền Vương giáo sư cái cửa này bên ngoài Hán cũng xem ra môn đạo, than ra một câu: “Thái Cực Thủ?”
Dư Hiểu Lệ gật gật đầu: “Thái Cực Thủ!” Vương giáo sư sờ sờ đầu của mình, có chút nghĩ mãi mà không rõ, mình cũng từng luyện qua vài năm, thế nào cũng không sao uy lực đâu này?
Sở Thiên tiến lên một bước, cầm lấy lạc dương xẻng, nhàn nhạt nói: “Tiểu Báo, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi không tiếp tục hổ thẹn vô lễ, ta nhất định đem ngươi chôn ở cái này chính ngươi đào hố đất bên trong.” Sau khi nói xong, quay thân rời đi gồm lạc dương xẻng hướng xuống đất vũng hố cắm xuống, vừa vặn kẹt tại Tiểu Báo cổ bên cạnh, Tiểu Báo lần này thật sự bị sợ ra mồ hôi lạnh, Sở Thiên tiểu tử này lực tay cùng chuẩn sức lực thật không ngờ đúng chỗ, dù là lạc dương xẻng lại kia sao một tấc, mình cũng khả năng máu tươi hố đất.
“Ngươi không giết ta, ta sớm muộn muốn giết ngươi.” Tiểu Báo vẫn như cũ không cam lòng yếu thế hô lên: “Ngươi để cho ta ca ca chết bất an hơi thở, ta để cho ngươi sinh bất an yên tĩnh.”
Sở Thiên có chút hừ một tiếng, trên mặt bình tĩnh nói: “Có thể rất thành thật nói cho ngươi biết, ta không nhúc nhích qua ca ca ngươi thi thể.”
“Cái kia thi thể của hắn làm sao sẽ bộc lộ ra đến.” Tiểu Báo hiển nhiên không tin Sở Thiên mà nói.
Sở Thiên đi đến Đại Hổ bên người, nhặt lên rơi lả tả chung quanh bùn đất kỹ càng xem xét, sau đó có nhắm mắt lại, kỹ càng nghe phong đổi vị trí, thật lâu về sau, mở miệng cùng Dư Hiểu Lệ bọn hắn nói: “Loại này đất mang màu đỏ, bên trong đựng Chu Sa Thạch, bởi vậy viên bi rất thô, nếu như bắt nó chồng chất đứng lên, rất dễ dàng bị gió thổi tán, hơn nữa chúng ta hiện tại vị trí vị trí này, vừa lúc là sườn núi nhãn, sức gió càng là cường đại, tối hôm qua thổi suốt cả đêm gió núi, chồng chất tại Đại Hổ trên người bùn đất tự nhiên dễ dàng bị thổi tan rồi.”
Dư Hiểu Lệ bán tín bán nghi nhìn xem Sở Thiên, đi đến vài bước, tới Đại Hổ bên cạnh thi thể, nắm đi một nắm bùn đất, vừa vặn có gió núi thổi qua, chỉ thấy trên tay bùn đất lập tức thiếu đi một nửa, tán rơi trên mặt đất chuyển động, thế mới biết Sở Thiên nói rất đúng sự thật, Hứa Giai Giai bọn hắn cũng nhìn được theo Dư Hiểu Lệ trên tay lăn xuống đến bùn đất, trong nội tâm thầm than Sở Thiên thật đúng học rộng tài cao, như thế chuyện quỷ dị tình bị hắn hơi chút điều tra một chút, sẽ biết nguyên nhân, thật sự là kinh người a...
Hứa Giai Giai trong nội tâm khẽ thở dài một tiếng: Nếu như kết quả cuối cùng không phải ngươi chết ta mất mạng, có thể cùng Sở Thiên làm bằng hữu, nên có bao nhiêu tốt.
Tiểu Báo sắc mặt xấu hổ giãy dụa lấy đều muốn theo hố đất đứng lên, bất đắc dĩ tay phải bị thương, tay trái trật khớp, trên cổ còn đỡ đòn một chút nặng trịch lạc dương xẻng, giãy dụa như là một cái khó với trở mình cá ướp muối, Dư Hiểu Lệ nháy mắt ra dấu, Hà Kiện cùng Lưu Toản lập tức hiểu ý tiến lên trước vài bước, rút... Ra lạc dương xẻng, đem Tiểu Báo kéo lên, cũng ‘răng rắc’ một tiếng giúp hắn tiếp tốt trật khớp cánh tay.
Tiểu Báo vận vận tiếp tốt cánh tay, mặc dù biết Đại Hổ thi thể bại lộ cùng Sở Thiên không có quan hệ, nhưng đối với Sở Thiên nhục nhã hay là canh cánh trong lòng, chủ yếu hơn chính là, hắn muốn tìm cá nhân phát tiết chính mình oán hận, mà Sở Thiên chính là thỏa đáng nhất người chọn lựa, bởi vì này Thiên Đô Phong chính là Sở Thiên dò hỏi đi ra kết quả, nếu như Sở Thiên không có nói cho mọi người thạch quan mộ khả năng tại Thiên Đô Phong, như vậy bọn hắn tựu cũng không tới đây tòa quỷ núi, Đại Hổ cũng sẽ không chết.
Mọi người ba chân bốn cẳng đem Đại Hổ một lần nữa mai táng, lần này không có bình chôn cất rồi, mà là chôn sâu, vốn Tiểu Báo có vài phần không muốn, kết quả Dư Hiểu Lệ nhổ ra một câu kinh điển mà nói: “Từ xưa cái nào Đế Vương không sâu vùi?”
Những lời này lại để cho kinh nghiệm sa trường Tiểu Báo lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đem Đại Hổ cất vào Thụy Đại bên trong, bỏ vào hố sâu, sau đó điền đất kháng bình tái khởi mồ mả.
Mọi người đang mai táng hết Đại Hổ về sau, nếm qua một ít đồ ăn, uống một ít thủy sau liền thu dọn đồ đạc tiếp tục đi về phía trước, bởi vì Đại Hổ chết rồi, Tiểu Báo lại bị thương, cho nên phía trước biến thành Hà Kiện cùng Lý Trường Cửu mở đường, Tiểu Báo cùng Lưu Toản ở phía sau làm dấu hiệu.
Thiên Đô Phong đường núi càng chạy càng hẹp, gió núi tức thì càng lúc càng lớn, may mà đường núi cũng trở nên khô ráo đứng lên, không có chân núi cùng sườn núi trơn ướt, nhưng mọi người đi được hay là rất chậm, ngoại trừ thể lực không bằng ngày hôm qua bên ngoài, sĩ khí cũng là rất trọng yếu nguyên nhân, ngày hôm qua đã chết một cái Đại Hổ, hôm nay còn có thể xuất hiện sự tình gì đâu này? Không có người nào có thể dự kiến.
[ truyen cua tuidot net ] Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt, Vạn Kính Nhân Tung Diệt.
Sở Thiên lại vẫn có thể nhớ tới hai câu này nổi tiếng câu thơ đến, chẳng qua là dùng vào lúc này cảnh này lộ ra có vài phần bi tráng.
Mọi người không biết đi bao lâu rồi, mới tới độ cao so với mặt biển hai nghìn m chỗ, lúc này ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy ngẫu nhiên thoảng qua mặt trời rồi, nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu, kim loại máy thăm dò cũng không có bất kỳ phản ứng, nhưng là Dư Hiểu Lệ bọn họ đều là thành thạo trung nhân, nhìn thấy cấu tạo và tính chất của đất đai càng ngày càng khô ráo, đối với thạch quan mộ mai táng trên chân núi càng là nhiều hơn vài phần tin tưởng, dù sao, mộ thất đều lựa chọn phong thuỷ bảo địa, phong kín khô ráo chỗ, cái này cùng nhau đi tới, dùng ngày xưa kinh nghiệm cùng công nghệ cao dò xét, có thể cho ra, cái này độ cao so với mặt biển hai nghìn mét phía dưới đều quá ẩm ướt âm trầm rồi, không thích hợp mộ táng, bởi vậy thạch quan mộ rất lớn khả năng liền tại còn dư lại mét độ cao so với mặt biển một chỗ, con đường núi này chỉ có một cái, chỉ cần hảo hảo thảm thức thăm dò, đoán chừng không khó định vị.
Dư Hiểu Lệ cùng Vương giáo sư bọn hắn thật sự đi không đặng, vì vậy lại ngồi xuống nghỉ ngơi, lần này đến phiên Hà Kiện cảnh giới rồi, Tiểu Báo ở bên cạnh rầu rĩ uống nước, ăn bánh bích quy.
Lý Trường Cửu thể lực cũng không bại bởi bất luận kẻ nào, ăn hết chút ít đồ ăn về sau, bắt đầu hanh khởi địa phương dân ca: “Chín tháng cửu sấy rượu đúng hảo tửu, rượu này hầm lò rượu thời gian càng lâu lại càng hương vị ngọt ngào, cái này tản ra cây lúa hương cùng chim quyên hương hoa rượu gạo ơ, hôm nay ta có hạnh tới nơi này hướng người kính thơm như vậy ngọt rượu, người chính là không muốn uống cũng muốn thò tay tiếp được chén rượu a...”
Lý Trường Cửu cuống họng rất thô kệch, cái này đầu bình thường Thủy Tộc dân ca bị hắn hát có một phong vị khác, Sở Thiên trời sinh thông minh, nghe qua một lần về sau, hầu như có thể đi theo hừ ra đến, bên cạnh Tiểu Báo lại sắc mặt trầm xuống, rống lên: “Hát cái gì hát? Ngươi không sợ lại đưa tới cái gì đại mãng xà à? Ngươi không muốn sống nữa, lão tử còn muốn mệnh đâu.”
Tiểu Báo vừa nói vừa đem lạc dương xẻng ra sức cắm vào trong đất, mọi người rõ ràng nghe được ‘ba ba’ vài tiếng, phía dưới truyền đến đứt gãy đồ vật, bề bộn đứng dậy xem ra, bởi vì ngày hôm qua trên đường đi ven đường dùng lạc dương xẻng thử không ít địa phương, đều không có gì phát hiện, hôm nay lại truyền đến loại này thanh âm, trong nội tâm đều đã có vài phần hiếu kỳ.
Tiểu Báo cũng bất chấp phát Vô Danh phát hỏa, vội vàng dùng lực nhắc tới lạc dương xẻng, không có nhìn thấy làm cho người ta cao hứng ‘hoa đất’ ‘đất đã qua khai thác’, lại nhất cây bạch cốt, căn này bạch cốt hoàn toàn không cần ánh mắt chuyên nghiệp, cũng có thể thấy được nó là cây xương người, đối với Dư Hiểu Lệ cùng Vương giáo sư bọn hắn mà nói, phát hiện xương người so phát hiện vàng còn có giá trị, vì vậy sắc mặt đều hưng phấn lên, trăm miệng một lời hô hào: “Nhanh, mọi người cùng nhau bắt nó đào mở.”
Nhiều người lực lượng lớn, không có hơn ' sau, Sở Thiên bọn hắn cũng đã đào ra một cái dài m, rộng một thước, sâu một mét hố đất đến, phía dưới không có gì phần mộ, cũng không có cái gì Kim Ngân tài bảo, chỉ có một đống bạch cốt, còn có chút vải rách, kỹ càng phân biệt phía dưới, không dưới mười người, mọi người trong nội tâm đều dị thường kỳ quái, cái này địa phương cứt chim cũng không có, làm sao sẽ xuất hiện một đống số lượng phần đông bạch cốt đâu này? Nhưng lại bị vùi sâu như vậy.
Dư Hiểu Lệ ngồi xổm xuống đi, quét mắt vài lần, thì thào tự nói nói: "Không có xương mu, xem ra người chết đều là nam." Dùng đeo dây thép cái bao tay tay phải tại đống xương trắng bên trong tìm tòi một lát, sau đó cầm lấy một cái nút thắt giống như lớn nhỏ thứ đồ vật, kỹ càng xem xét một phen, thở dài nói: Là (vâng, đúng) tỉnh thành đội tìm kiếm cứu nạn thành viên." Lập tức đem cúc áo giống như lớn nhỏ thứ đồ vật cho Vương giáo sư cùng Sở Thiên xem, Sở Thiên liếc liền quét đến phía trên chữ: Tỉnh sưu. Xem ra bọn hắn chính là Triệu trưởng làng trong miệng theo như lời lên núi đội tìm kiếm cứu nạn thành viên rồi, thật không ngờ, bọn hắn vậy mà táng thân ở chỗ này rồi.
Sở Thiên ngồi xổm xuống đi, nhìn mấy lần, những thi thể này hàm răng đều giương rất khai mở, ngón tay cũng hầu như uốn lượn, Sở Thiên suy đoán cho ra, bọn hắn lúc ấy nhất định là thất kinh, liền giãy dụa cũng không kịp tựu chết rồi.
Vương giáo sư thật dài hít một tiếng, nói: “Đem bọn họ vùi trở về đi, nếu như chúng ta còn có thể sống được xuống núi, lại mang theo bọn hắn thi cốt trở về, cũng tốt cho người nhà của bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng.”
Dư Hiểu Lệ gật gật đầu, phất phất tay, Hà Kiện bọn hắn sẽ đem đất bắt đầu điền trở về.
Sở Thiên đứng lên, lâm vào trầm tư, Phương Tình đi tới, nắm Sở Thiên tay nói: “Nghĩ gì thế?”
“Ta suy nghĩ, bọn hắn mười mấy người làm sao sẽ cùng một thời gian chết ở chỗ này đâu này? Hơn nữa như thế nào lại bị vùi được sâu như vậy đâu này?” Sở Thiên tổng cảm giác có vài tia không đúng, thở dài nói: “Xem bọn hắn thi cốt nhan sắc cùng khung xương kết cấu, nhất không có trúng độc, nhị không có trọng thương, như thế nào êm đẹp tựu chết rồi đâu này? Hơn nữa trước khi chết thất kinh, căn bản không có cái gì giãy dụa, bằng không thì tựu cũng không tụ họp tại một khối.”
“Có thể là chết đói đấy.” Phương Tình nghĩ ra hai cái khả năng: “Cũng có thể có thể là bị vật gì hù chết đấy.”
Sở Thiên lại nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn xem vẫn như cũ không thấy được sáng lạn ánh mặt trời bầu trời, lúc này, bầu trời vậy mà đen đứng lên, ngẫu nhiên có thể hiện lên vài tia ánh mặt trời cũng đã biến mất, ‘ầm ầm’ một hồi tiếng sấm vang lên tới đây.
Sở Thiên trong nội tâm một cái giật mình, bề bộn vọt tới vùi thi thể địa phương, gào thét: “Dừng lại, dừng lại.”
Hà Kiện cùng Lưu Toản lập tức dừng lại lạc dương xẻng, Vương giáo sư bọn hắn cũng giật mình nhìn xem Sở Thiên, không biết tiểu tử này muốn làm những thứ gì.
Sở Thiên hai tay vậy mà (đào) bào lấy hố đất, sau một lát nắm hai cái há mồm đầu lâu, cao cao giơ lên, nhìn thấy đầu lâu trong lỗ mũi đều có giống nhau nhan sắc bùn đất, trong nội tâm lập tức đã minh bạch những thứ này đội tìm kiếm cứu nạn thành viên đúng chết như thế nào.
[/hide]