Mấy người giáo sư Vương tìm được một ít cành cây ở xung quanh nhưng lại phát hiện ra không có diêm hay bật lửa. Tất cả đều là người hiện đại, công cụ lấy lửa mang theo đương nhiên cũng rất hiện đại, nhưng vừa rồi đã bị đất đá cuốn đi nơi nào. Mặc dù ai cũng biết người nguyên thủy có thể dùng đá để lấy lửa, nhưng chưa ai từng thử qua, giáo sư Vương và Dư Hiểu Lệ dựa vào lý luận chỉ đạo Hà Kiện và Lưu Toản, đáng tiếc thử vài chục lần vẫn không thành công. Cho dù là Lý Trường Cửu là dân bản địa nghĩ tới quá trình mấy ông lão trong thôn dùng đá lấy lửa, cầm hai viên đá trốn ở một bên ngồi gõ nửa giờ cũng không có chút kết quả.
Đúng lúc mọi người đang ủ rũ thì Sở Thiên và Phương Tình mang theo hai túi nước và mấy bó rau dại trở về. Đám người Dư Hiểu Lệ nhìn thấy Sở Thiên, chần chờ một chút rồi nói:
- Các thứ trên núi đều có độc, hai người cho rằng những thứ này có thể ăn sao?
Sở Thiên mỉm cười, cầm mấy cọng rau dại đưa vào trong miệng, còn uống thêm vài ngụm nước suối, nói với đám người Dư Hiểu Lệ:
- Yên tâm, tôi có thể sống, mấy người không chết được!
Đám người Dư Hiểu Lệ thấy Sở Thiên không có việc gì cũng an tâm hơn, lại nhìn mấy bó rau dại và hai túi nước, tâm tình có chút vui vẻ. Sở Thiên có thể tìm được thức ăn và nước uống trong núi, như vậy tạm thời tất cả sẽ không sao, vấn đề sinh tồn cơ bản nhất đã được giải quyết, những thứ khác sẽ dễ dàng hơn trước nhiều.
- Sở Thiên, sao cậu biết nước và những rau dại này có thể ăn?
Giáo sư Vương hổ thẹn hỏi vấn đề mà ai cũng muốn biết.
Phương Tình mỉm cười, nói lại những lời Sở Thiên vừa giải thích cho cô, mọi người ngoài tán thưởng còn không khỏi thương cảm cho sự bất lực của bản thân.
- Sở Thiên, anh dùng thứ gì để đựng nước thế? Dung tích lớn như vậy?
Hứa Giai Giai chuẩn bị rót nước uống nhìn thấy hai túi nước rất lớn, hiếu kỳ hỏi.
Sở Thiên mỉm cười. vỗ nước nói:
- Bóng bay, khi chúng ta tới mang theo mấy bóng bay tính bền dẻo rất tốt để đùa nghịch, ai ngờ lấy ra để đựng nước cũng rất được!
Mặt Phương Tình ửng hồng, có vài phần ngượng ngùng. Trước khi từ Thượng Hải tới Tam Đô, Sở Thiên từng bảo cô mang theo hai hộp bóng bay, Phương Tình lại hiểu lầm, tưởng là mang theo hai hộp Durex. Khi ở Tam Đô, Sở Thiên lại đi mua thêm một ít bóng bay, lúc đó Phương Tình vẫn ngây thơ tự hỏi, mang bóng bay tốt hơn mang "áo mưa" sao? Không ngờ tới Sở Thiên mang bóng bay theo là để đựng nước, hiện giờ nghĩ lại đúng là ngại muốn chết.
Hà Kiện và Lưu Toản thở dài, ném gậy gỗ và ván gỗ sang bên cạnh, lắc đầu với Dư Hiểu Lệ. Lý Trường Phong cũng buông tảng đá trong tay xuống, di chuyển cánh tay đau nhức, lầu bầu:
- Cổ nhân có phải lừa người ta hay không? Sao tảng đá này gõ hoài mà vẫn không ra lửa.
Sở Thiên mỉm cười, đám người Dư Hiểu Lệ mang theo những trang bị công nghệ cao kia liền vô địch thiên hạ, nhưng nếu không có những trang bị kia ngay cả một mồi lửa cũng không tạo ra, đúng là bi ai nha.
Sở Thiên cầm hai túi nước đặt lên tay Hứa Giai Giai, sau đó đi tới vài bước, cầm ván gỗ và gậy gỗ, quay đầu hỏi mọi người:
- Ai có khăn tay không?
Bất kỳ một người phụ nữ nào đều mang khăn tay trên người, cho nên rất nhanh, Sở Thiên đã có hai chiếc khăn tay. Sở Thiên lấy một cái, xé vụn, đặt vào trong lỗ, sau đó đặt hai tờ khăn giấy lên mặt gỗ, cuối cùng dùng gậy gỗ trên tay cắm vào, không ngừng xoay, chuyển động càng ngày càng nhanh, lực ma sát sinh ra nhiệt lượng, chỉ trong chốc lát trong lỗ tỏa ra khói xanh, khăn vụn bắt đầu cháy. Sở Thiên vội vàng dùng miệng thổi để hai tờ khăn giấy bên cạnh cũng cháy lên, để vài cái lá thông khô lên, lửa bắt đầu cháy to, đám người Hứa Giai Giai thấy vậy hoan hô liên hồi, thần sắc chẳng khác nào trúng giải đặc biệt trị giá năm trăm vạn!
- Wow, Sở lão đệ thật giỏi nha. Mấy người chúng ta hì hục nửa giờ cũng không có nổi một tia lửa, cậu cần chưa đầy nửa phút đã thành công!
Lý Trường Cửu cao hứng vỗ bả vai Sở Thiên, khen:
- Hơn nữa cậu còn tìm được đồ ăn nước uống trên núi này, đúng là không đơn giản chút nào, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên!
Có lửa, có thức ăn nước uống, tâm tình mọi người trở nên tốt hơn nhiều, áp lực trong lòng cũng giảm bớt, bắt đầu cười nói, vây quanh bếp lửa nấu nồi canh rau dại, món ăn nóng duy nhất trong hai ngày qua.
Ban đêm ở đây có vài phần thê lương, nhưng may mắn là có vài phần ấm áp. Tuy rằng gió núi rất to, rất lạnh, nhưng nhờ vào nhiệt độ tỏa ra từ đống lửa, mọi người nằm chen chúc vào nhau, một đêm trôi qua vô cùng thoải mái.
Hai ngày sau đó, tốc độ của đám người Sở Thiên rất chậm. Lên tới độ cao này, tầm mắt đã bắt đầu rộng hơn, mặc dù đám người Dư Hiểu Lệ không còn những trang bị tốt, nhưng những kỹ năng chuyên nghiệp cũng bắt đầu phát huy tác dụng. Bọn họ dùng ánh mắt xem xét hoàn cảnh địa lý xung quanh, họ tin tưởng nếu gần đây có một tòa cổ mộ, họ có thể dễ dàng đoán được niên đại, nên dùng phương pháp gì để tiến vào trong, nơi nào là nơi để đồ vật bọn họ muốn tìm.
Sáng hôm nay, đám người Sở Thiên trải qua mấy tiếng đi bộ, trong tay cầm gậy gỗ, kiếm gỗ, đứng trên độ cao hơn 2700m so với mực nước biển, 100m cuối cùng cũng không bò lên nổi. Không phải bọn họ không muốn lên, mà là đã không còn đường. Con đường núi duy nhất đã dừng lại ở vị trí này, ngổn ngang trước mặt bọn họ là vách núi dựng đứng cao hơn mười mét. Nếu không phải là dụng cụ trong tay Dư Hiểu Lệ cho mọi người biết đây mới đạt tới vị trí 2700m so với mực nước biển, e là mọi người đã cho rằng đây là đỉnh núi.
Hà Kiện và Lưu Toản cầm Khai Sơn đao và gậy gỗ gõ gõ một hồi, tiếng kêu trầm đục vang lên, chứng tỏ đằng sau vách núi không trống rỗng, sau đó lại gõ liên hồi lên mặt đầu, nhưng cấu tạo và tính chất đất ở đây quá cứng, không có chút hiệu quả, cuối cùng đành lắc đầu với Dư Hiểu Lệ.
Dư Hiểu Lệ có chút sững sờ. Thạch quan mộ? Chẳng lẽ là không ở bên trên? Hay là căn bản không ở nơi này?
Hứa Giai Giai thở dài, tiếc nuối nói:
- Nếu như có ra-đa thì tốt rồi, có thể kiểm tra sau vách núi có căn phòng trống hay không, nếu như có, vậy tìm cách để đi tiếp, còn nếu không thì theo đường mòn trở lại, không cần đau đầu như bây giờ!
- Có cách!
Sở Thiên ngồi dưới đất khẽ thở dài.
Mọi người chăm chú nhìn Sở Thiên, hiện giờ Sở Thiên giống như đã thành thần trong mắt họ. Sở Thiên lắc đầu, thì thào:
- Nếu như có sấm sét thì tốt rồi!
Mọi người kinh ngạc nhìn, không hiểu rõ rại sao Sở Thiên lại nói vậy. Phải biết rằng nếu có một cơn mưa to, khó mà đẩm bảo sẽ không xuất hiện đá lở, đến lúc đó không ai có thể chạy thoát.
Ầm ầm!
Một tiếng sét đánh vang lên, giống như hưởng ứng lời kêu gọi của Sở Thiên.
- Đúng là ông trời có mắt!
Sở Thiên giật mình đứng lên, vỗ vỗ tay:
- Dù thế nào cũng phải thử một lần!
- Mọi người tản ra xung quanh, đứng thật vững, không nói gì, tập trung tinh thần cảm ứng động tĩnh dưới chân.
Sở Thiên hét lớn, phất tay:
- Nhanh, trước khi tiếng sấm biến mất chúng ta phải tìm ra đáp án.
Tuy rằng đám người Dư Hiểu Lệ không rõ lý do, nhưng biểu hiện của Sở Thiên trên đường khiến ai cũng phải tin phục. Vì vậy mọi người tạo thành một vòng tròn trên vùng đất trống, đứng vững, nhắm mắt lại, chờ tiếng sấm thứ hai vang lên.
Vài phút sau, đợt sấm thứ hai vang lên. "Ầm ầm ầm…" khiến ai cũng run sợ. Lý Trường Cửu hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, run rẩy nói:
- Vì sao sét đánh trên trời, phía dưới cũng phát ra tiếng nổ vậy?
Sở Thiên trợn trừng mắt, vội vàng đi tới cạnh Lý Trường Cửu. Lúc này, tiếng sấm thứ ba vang lên, Sở Thiên cảm giác được dưới chân giống như có tiếng sấm truyền đến, mỉm cười, vẽ một vòng tròn, nói:
- Được rồi, ta đã tìm ra đường thông lên đỉnh núi. Nếu như thạch quan mộ thực sự ở phía trên, vậy dưới vị trí này chính là lối vào.
Tất cả giật mình nhìn Sở Thiên, trăm miệng một lời hỏi:
- Sao anh biết ở dưới có lối đi?
- Nguyên lý của tiếng vang!
Sở Thiên bẻ cổ, dựa vào tiếng sấm truyền tới mà bắt đầu tính toán vị trí:
- Nếu như dưới chân có chỗ hổng thì sẽ nghe được hai tiếng sấm vang, giống như khi mấy người dùng Khai Sơn đao gõ sàn nhà vậy!
Mọi người không khỏi khâm phục sự thông minh và sáng dạ của Sở Thiên một lần nữa. Dư Hiểu Lệ thậm chí có một suy nghĩ hoang đường, nếu Sở Thiên gia nhập hàng ngũ trộm mộ, vậy nhất định sẽ có không ít người khác chết đói.
Hứa Giai Giai nghe thấy dưới đất có đường đi, lập tức dùng thanh Khai Sơn đao duy nhất đào. Nhưng chỉ được vài cái liền thôi, đất ở đây còn cứng hơn cả đá, một đao bổ xuống chỉ tạo thành một vệt chém bé tí tẹo.
- Nếu như có thuốc nổ thì tốt rồi, có thể trực tiếp tạo thành đường xuống, bớt được nhiều công sức!
Hứa Giai Giai hoài niệm ưu điểm của công nghệ cao, trong lòng cảm than:
- Biết cửa vào ở đâu nhưng không đi được, tình cảnh đúng là bi đát mà!
Sở Thiên phất phất tay, bảo mọi người im lặng. Hắn muốn vẽ ra phương hướng tiếng sấm truyền tới, như vậy khi tìm kiếm cửa vào cũng không mù quáng. Tiếng sấm lại vang lên mấy lần, mỗi lần Sở Thiên đều vẽ lên mặt đất một vòng tròn. Sau một lúc, đã có năm vòng tròn trên mặt đất, nhìn giống như một chuỗi trân châu treo nghiêng. Khi Sở Thiên vẽ tới vòng tròn cuối cùng, lập tức ném hòn đá trong tay xuống, duỗi duỗi người. Nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì hẳn là cửa vào ở dưới vòng tròn này, hơn nữa cửa vào cũng có đường gấp khúc. Làm như vậy gió không thổi vào, mưa không trút xuống, đây đúng là kiệt tác của Trương Thiên Túng, Sở Thiên cũng bắt đầu cảm thấy bội phục.
- Bây giờ nên làm gì?
Giáo sư Vương xấu hổ hỏi. Nhìn Sở Thiên dùng phương pháp nguyên thủy, công cụ nguyên thủy nhưng vẫn có thể tìm ra được cửa vào, trong lòng ông thầm than mình đã sống uống phí vài chục năm!
Sở Thiên mỉm cười, cơi dây lưng xuống, lập tức trở thành một dây da lớn như đầu ngón tay, dài khoảng mười thước. Sau đó, hắn quấn lấy một nhánh cây, biến thành một sợi dây thừng kiên cố, kéo kéo thử vài phát, cảm thấy đã đủ để chịu đựng sức nặng, vì vậy mở miệng nói:
- Ta đoán cửa vào ngay ở dưới vách núi. Hiện giờ ta đi xuống trước xem có nguy hiểm gì hay không, nếu không có gì nguy hiểm thì sẽ gọi mọi người xuống. Với độ cao hiện giờ, điện thoại của mọi người đều có tín hiệu rồi, có thể giữ liên lạc.
Phương Tình muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô muốn xuống cùng với Sở Thiên, nhưng cô lại sợ mình sẽ khiến Sở Thiên vướng víu, vì vậy dừng bước. Sở Thiên cùng bất đắc dĩ, gật đầu với Phương Tình. Hắn cũng không muốn để Phương Tình ở lại bên cạnh đám người Dư Hiểu Lệ, nhưng mang theo cô xuống quá nguy hiểm. Huống chi trong lòng Sở Thiên luôn cảm thấy có điều gì đó bất an!
Hà Kiện và Lưu Toản kéo dây thừng, thả ra từng chút từng chút một. Sở Thiên nắm dây thừng, từ từ rơi xuống, hai chân không ngừng đạp lên vách núi. Ai cũng hiểu, chỉ cần Sở Thiên sơ suất một chút là sẽ rơi xuống sơn cốc không thấy đáy.
Lần này Sở Thiên phát hiện hắn đã sai rồi. Gió ở vách núi mạnh hơn dự đoán của hắn vài lần, hắn chỉ miễn cưỡng xuống được 6m liền bị gió thổi dạt sang, không thể đứng vững. Sở Thiên khẽ cắn môi, móc ra dao găm Thụy Sĩ, đâm mạnh vào trong lớp nham thạch, hai chân đạp mạnh, lúc này mới miễn cưỡng giữ được cân bằng.
Khi dây thừng còn 2m, Sở Thiên phát hiện màu sắc cỏ ở dưới chân đậm hơn một chút, biết đây là do ám quang trong động phát ra, vì vậy nói vào điện thoại ở cổ:
- Ngừng!
Hà Kiện và Lưu Toản ở phía trên lập tức quấn dây thừng vào một thân cây, sau đó hô lớn vào điện thoại:
- Được rồi, đã cố định!
Sở Thiên nghe vậy, thân thể đột nhiên uốn éo thành hình gợn sóng, buông tay khỏi dây thừng, nhảy vào vị trí cỏ màu đậm hơn. Rầm một tiếng, Sở Thiên đè lên đám cỏ, bắt được một nhánh cây, cố gắng ổn định thân thể, dọn toàn bộ cỏ cây ở cửa vào, quả nhiên một cửa động đường kính ước chừng một mét hiện ra. Sở Thiên dùng dao găm Thụy Sĩ cắt rễ cây, cúi đầu bò vào. Sau khi đi được ba mét, có một lối rẽ, đúng như sở liệu của Sở Thiên, cửa động kết cấu theo hình số 7. Sở Thiên vội vàng hô hào:
- Sơn động đường kính khoảng một mét, không rõ bên trong có gì, ta đi trước xem, sau đó sẽ liên lạc!
Đám người giáo sư Vương ở trên sơn đạo mừng rỡ như điên. Dư Hiểu Lệ liếc mắt đưa ý với Hứa Giai Giai, Hứa Giai Giai liền đi sang bên cạnh, thừa dịp mọi người không chú ý lấy ra một đồ vật nhỏ, sau đó lại điềm nhiên trở về chỗ cũ, giống như không có việc gì xảy ra.
Trong động giống như một cái phễu úp ngược, địa thế càng ngày càng thấp, càng sâu xuống bên dưới lại càng rộng, nhưng lại không chút ẩm ướt, từ đó có thể thấy lỗ thông gió được sắp xếp chuẩn xác đến cỡ nào. Sở Thiên mượn ánh đèn điện thoại, đi vào trong mấy chục bước, không ngờ dẫm lên một tảng đá, thân hình trượt ngã, rơi xuống đường hầm, sau một lúc mới dừng lại được. Điều kỳ quái chính là ở dưới đây cũng không phải tối đen như mực, Sở Thiên phát hiện không rõ có ánh mặt trời từ đâu chiếu vào. Hắn ngẩng đầu nhìn lại thì phát hiện bên trái có một động lớn chừng 2m, cửa động bóng loáng, không chút cỏ dại hướng về phía ánh mặt trời, bên ngoài hình như là Lan Giang. Sở Thiên đưa tay vuốt vuốt, phát hiện tay trái cảm thấy mát lạnh, vì vậy quay đầu lại nhìn, phát hiện bên chân có bốn năm quả trứng rất lớn, cỡ tầm như quả bóng rổ.
Trong lòng Sở Thiên khẽ giật mình, nghĩ Thiên Đô phong ngoại trừ những sinh vật nguyên thủy, ngay cả chim cũng không có, sao ở đây lại xuất hiện trứng lớn như vậy? Chẳng lẽ là trứng khủng long? Ở đây có trứng lớn thế, vậy chủ nhân của những quả trứng này là ai, giờ đi đâu rồi?
Lúc này tiếng sàn sạt vang lên từ trong động lớn kia, một cơn gió hôi tanh phả vào mặt Sở Thiên. Sở Thiên nắm thân cây, quay đầu nhìn lại. Wow, không phải khủng long, nhưng cũng đáng sợ không kém, là một con rắn châu Phi biến dị, dài hơn 5m đang từ cửa động bò tới, đầu bẹt thở ra khí tức kinh khủng, con ngươi màu bích lục càng thêm âm trầm đáng sợ. Nó đi tới đâu, cát đá lăn sang, không trách ở cửa động trụi lủi, không có một cọng cỏ.
[hide]
Vương giáo sư bọn họ đã ngay tại chỗ tìm chút ít nhánh cây, lại phát hiện không có đốt lửa đồ, tất cả mọi người là người hiện đại, mang tự nhiên là hiện đại lấy lửa công cụ, bất đắc dĩ cũng đã bị đất đá trôi không biết phóng đi nơi nào rồi, mặc dù biết người nguyên thủy có thể đánh lửa, đá lấy lửa lấy lửa, nhưng không ai không có thử qua, Hà Kiện cùng Lưu Toản tại Vương giáo sư cùng Dư Hiểu Lệ lý luận chỉ đạo dưới, thử hơn mười lần cũng không có thành công, cho dù là bổn địa sinh ra Lý Trường Cửu, xa nghĩ tới trong thôn lão nhân đá lấy lửa lấy lửa quá trình, cầm lấy hai khối tảng đá núp ở một bên, gõ nửa giờ cũng không có kết quả.
Đang mọi người ủ rũ hết sức, Sở Thiên cùng Phương Tình dẫn hai đại túi khe núi nước cùng mấy bó lớn rau dại lắc lư du trở lại, Dư Hiểu Lệ bọn họ nhìn Sở Thiên một hồi, chần chờ một chút, nói: “Núi này thượng đồ đều có độc, các ngươi làm cho những thứ này có thể ăn sao?”
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cầm lấy mấy cây sinh rau dại liền hướng trong miệng đưa, lại nhắc tới khe núi nước uống vài hớp, đối với Dư Hiểu Lệ bọn họ nói: “Yên tâm đi, ta cũng còn sống, các ngươi cũng chết không được.”
Dư Hiểu Lệ bọn họ nhìn thấy Sở Thiên thật không có chuyện gì, bận rộn yên tâm lại, nhìn thấy mấy bó lớn rau dại cùng hai đại túi khe núi nước, tâm tình lập tức trở nên vui vẻ đứng lên, thế nhưng Sở Thiên có thể ở trong núi tìm được có thể ăn đồ vật này nọ cùng nước, như vậy đã biết nhóm người liền tạm thời không đói chết, khi sinh tồn cơ bản nhất vấn đề được giải quyết về sau, vấn đềkhác liền trở nên chẳng phải trọng yếu.
“Sở Thiên, làm sao ngươi biết những thứ này nước cùng những thứ này rau dại có thể ăn đâu?” Vương giáo sư xấu hổ hỏi ra mọi người trong lòng muốn biết chuyện tình.
Phương Tình khẽ mỉm cười, đem Sở Thiên mới vừa rồi cùng nàng giải thích một lần nữa trình bày một lần, mọi người tại than thở ngoài vừa không khỏi thương cảm sự bất lực của mình.
“Sở Thiên, ngươi dùng cái gì đựng nước a? Dung lượng lớn như vậy.” Chuẩn bị rót nước uống Hứa Giai Giai nhìn thấy hai túi nước lớn kinh người, cộng dồn lại vài thăng đâu.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, vỗ nước nói: “Khí cầu a, chúng ta đi thời điểm đeo mấy tính dai tốt khí cầu chuẩn bị đùa, ai biết lấy ra đựng nước cũng rất không sai.”
Phương Tình mặt lại trở nên có hơi hồng rồi, có mấy phần ý không tốt, từ Thượng Hải đến ba đều lúc trước, Sở Thiên từng để cho nàng mang hai hộp khí cầu, Phương Tình lại hiểu lầm ý tứ, đeo hai hộp Durex, tại ba đều thời điểm, Sở Thiên vừa đi mua một chút khí cầu, Phương Tình lúc ấy lại ngây thơ mang theo nghi vấn, mang khí cầu so sánh với mang bao ngừa thai khỏe? Không nghĩ tới, Sở Thiên dĩ nhiên là dùng khí cầu để chứa đựng nước, bây giờ suy nghĩ một chút, thật là mắc cỡ chết người.
Hà Kiện cùng Lưu Toản thở dài, đem mộc côn cùng tấm ván gỗ ném ở bên cạnh, hướng Dư Hiểu Lệ lắc đầu, Lý Trường Cửu cũng buông xuống trong tay tảng đá, chuyển đau nhức cánh tay, lầu bầu nói: “Cái này cổ nhân có phải hay không gạt người? Cái này tảng đá như thế nào đều gõ không ra hỏa đến a.”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, Dư Hiểu Lệ bọn họ mang theo những thứ kia công nghệ cao trang bị liền vô địch thiên hạ, không có những thứ kia hoàn mỹ trang bị ngay cả cái hỏa đều chút không đến, thật là bi ai.
Sở Thiên đem hai túi nước đặt ở Hứa Giai Giai trong tay, sau đó đi lên mấy bước, cầm qua tấm ván gỗ cùng mộc côn, quay đầu cùng mọi người nói: “Có hay không khăn giấy a?”
Khăn giấy vật này, bình thường các nữ sĩ trên người cũng sẽ có, cho nên Sở Thiên trong tay rất nhanh thì có hai bao khăn giấy, Sở Thiên rút ra một tờ, đập vỡ vụn, đem đặt ở mộc trong động, sau đó tại dưới ván gỗ mặt vừa trên nệm hai tờ khăn giấy, nhưng ngay sau đó dùng trên tay mộc côn cắm đi vào không ngừng chà xát chuyển, càng chuyển càng nhanh, để cho lực ma sát sinh ra nhiệt lượng, chỉ chốc lát sau, mộc trong động toát ra khói xanh, giấy vụn khăn đốt gặp, Sở Thiên bận rộn dùng miệng thổi bên cạnh bày đặt hai tờ khăn giấy, cũng đem một chút khô héo lá thông thả đi tới, rất nhanh hỏa liền đốt lên, chung quanh Hứa Giai Giai bọn họ liền hoan hô lên, kia phó vẻ mặt không thua gì trúng năm trăm vạn giải thưởng lớn.
“Biết điều một chút, Sở lão đệ, ngươi thật giỏi a, mấy người chúng ta người giằng co nửa giờ cũng không có cái gì nửa điểm tia lửa, ngươi nửa phút không tới liền thành công.” Lý Trường Cửu cao hứng vỗ Sở Thiên bả vai, tán dương nói: “Hơn nữa ngươi còn có thể núi này nơi tìm được ăn uống, thật sự không đơn giản, thật sự không đơn giản, người tài ba a.”
Có phát hỏa, có thức ăn nước uống rồi, tâm tình của mọi người trở nên tốt rồi, đảo qua trong lòng bị đè nén, bắt đầu vừa nói vừa cười rồi, cũng bắt đầu vây bắt đống lửa nấu lên rau dại súp, ăn hai ngày qua này duy nhất nhiệt ăn.
Cái này ban đêm, lộ ra vẻ có mấy phần thê lương, nhưng lại lộ ra vẻ có mấy phần ấm áp, mặc dù gió núi rất lớn rất lạnh, khắp nơi đống lửa nhiệt lượng thừa bên trong, mọi người vẫn là chật chội, thoải mái qua một đêm.
Hai ngày sau, Sở Thiên bọn họ đi vào tốc độ rất chậm, cơ hồ là thảm kiểu sưu tầm, lên tới cái này độ cao, phạm vi nhìn đã rất rộng rộng rãi rồi, Dư Hiểu Lệ bọn họ mặc dù không có hoàn mỹ trang bị, nhưng chuyên nghiệp kỹ năng cũng bắt đầu phát huy tác dụng, khi bọn hắn con mắt cùng nơi quét mắt địa lý hoàn cảnh, bọn họ tin tưởng, nếu quả thật đến một tòa cổ mộ phụ cận, có thể dễ dàng đoán được mộ thất là người niên đại, hẳn là dùng phương pháp gì tiến vào, người địa phương hẳn là bày đặt bọn họ muốn tìm đồ.
Hôm nay buổi sáng, Sở Thiên bọn họ trải qua cá biệt giờ khó khăn bôn ba, rốt cục cầm trong tay nguyên thủy mộc côn mộc kiếm, dừng ở độ cao so với mặt biển hai nghìn bảy trăm thước nơi, còn dư lại cuối cùng một trăm thước cũng rốt cuộc bò không đi lên rồi, không phải bọn hắn không muốn bò, mà là đã không có đường, duy nhất đường núi liền đoạn ở nơi này độ cao so với mặt biển hai nghìn bảy trăm thước nơi, ngang dọc tại Sở Thiên trước mặt bọn họ thì còn lại là lấp kín chân chân thật thật hơn m vách núi, tựa như quỷ đánh tường, nếu như không phải Dư Hiểu Lệ trên tay độ cao so với mặt biển trắc cách khí nói cho mọi người, nơi này chẳng qua là hai nghìn bảy trăm thước, đoán chừng tất cả mọi người cho là cái này đúng thế đỉnh núi.
Hà Kiện cùng Lưu Toản cầm lấy khai sơn đao cùng mộc côn hướng trên vách núi đá gõ một phen, trầm trọng thanh âm cho thấy vách núi phía sau không có gì trống rỗng, nhưng ngay sau đó lại đi trên mặt đất gõ một phen, bất đắc dĩ thượng cấu tạo và tính chất của đất đai vô cùng cứng rắn, không có gì hiệu quả, cho nên đối với Dư Hiểu Lệ lắc đầu.
Dư Hiểu Lệ có chút sững sờ: Thạch quan mộ đâu? Chẳng lẽ không ở phía trên? Vẫn là hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không có ở đây nơi này?
Hứa Giai Giai thở dài, tiếc nuối nói: “Nếu có ra đa là tốt, một trắc cũng biết núi này vách tường phía sau có còn hay không không gian, có nói, đã nghĩ biện pháp đi qua; Không đúng sự thật, liền đi trở về phủ, không cần hiện tại như vậy buồn rầu.”
“Biện pháp luôn là có!” Ngồi dưới đất Sở Thiên khe khẽ thở dài.
Mọi người thấy nhìn Sở Thiên, hiện tại Sở Thiên tựa hồ đã thành bọn họ người tâm phúc rồi, Sở Thiên lắc đầu, lẩm bẩm tự nói nói: “Nếu như sấm đánh là tốt.”
Mọi người vừa lại kinh ngạc nhìn Sở Thiên, không biết hắn làm sao sẽ nói đến không giải thích được lời nói đến, phải biết rằng, lại xuống một trận mưa lớn, khó bảo toàn sẽ không lại đến một cuộc đất đá trôi, đến lúc đó nhưng là không chỗ có thể chạy.
“Ầm” một cái sấm sét nổ vang mà bắt đầu, tựa hồ tại hưởng ứng Sở Thiên hiệu triệu.
“Thật là lão Thiên có mắt.” Sở Thiên một cái giật mình đứng lên, vỗ vỗ : “Như thế nào cũng muốn vật lộn đọ sức một lần.”
“Mọi người bốn phương tám hướng đứng vững, không cần nói nhiều, tập trung tinh thần cảm ứng dưới lòng bàn chân động tĩnh.” Sở Thiên rống lên, phất tay nói: “Mau, chúng ta muốn tại tiếng sấm biến mất lúc trước tìm được đáp án.”
Dư Hiểu Lệ bọn họ mặc dù không rõ, nhưng Sở Thiên một đường biểu hiện để cho bọn họ đều rất tin dùng, cho nên ở nơi này tấm trống trải đất làm thành vòng tròn, sau đó hướng về phía sau đứng lại, đứng vững về sau, lập tức nghe theo Sở Thiên lời mà nói..., nhắm mắt lại, đợi chờ tiếng thứ hai sấm vang.
Mấy phút đồng hồ về sau, tiếng thứ hai sấm sét mới ‘ầm’ một tiếng nổ đứng lên, để cho mỗi người đều trong lòng run sợ, Lý Trường Cửu lại càng một cái chân mềm, thiếu chút nữa quỳ xuống, run run nói: “Cái này lôi tại sao phía trên vang lên, phía dưới cũng vang a?”
Sở Thiên ánh mắt vừa mở, nhanh chóng đi tới Lý Trường Cửu bên này, lúc này, tiếng thứ ba sấm vang mà bắt đầu, giải trừ đỉnh đầu sấm sét, Sở Thiên lại cảm giác được dưới chân cũng mơ hồ có tiếng sấm truyền đến, khẽ mỉm cười, tìm cái vòng tròn, sau đó cùng mọi người nói: “Tốt rồi, ta tìm được đi thông đỉnh núi đường, nếu như thạch quan mộ thật ở phía trên, như vậy phía dưới này động đúng thế cửa vào.”
Dư Hiểu Lệ bọn họ giật mình nhìn Sở Thiên, trăm miệng một lời hỏi: “Làm sao ngươi biết phía dưới có động?”
“Tiếng vang nguyên lý.” Sở Thiên nữu nữu cổ, trên mặt đất vẽ lấy thanh âm truyền lại phương hướng, tính toán phương vị, nói: “Nếu như dưới lòng bàn chân có rãnh rỗi động, như vậy ngươi sẽ nghe được hai tiếng sấm vang, với các ngươi dùng khai sơn đao gõ sàn nhà giống nhau.”
Mọi người đối với Sở Thiên thông tuệ cùng khéo tay lần nữa bội phục ngũ thể đầu địa, Dư Hiểu Lệ thậm chí có cái hoang đường ý nghĩ, nếu như Sở Thiên gia nhập bọn họ trộm mộ hàng ngũ, đoán chừng không ít đồng hành cũng sẽ chết đói.
Hứa Giai Giai nghe được Sở Thiên nói rằng mặt dùng động, lập tức dùng duy nhất khai sơn đao đào lên, không có đào mấy cái liền buông tha rồi, cái này bùn đất so sánh với tảng đá lại cứng rắn, một đao đi xuống, chỉ có thể họa xuất nhỏ bé vết đao.
“Nếu có thuốc nổ là tốt, trực tiếp tạc xuất cái cửa động đi xuống, nhiều bớt việc tình.” Hứa Giai Giai lần nữa hoài niệm lên công nghệ cao chỗ tốt, phát ra từ nội tâm cảm thán: “Dáng vẻ này hiện tại, biết rõ cửa động ở dưới mặt cũng không từ dưới đi đến, thật là buồn người.”
Sở Thiên phất tay một cái, để cho mọi người im lặng xuống tới, hắn còn muốn vẽ ra tiếng sấm truyền vào phương vị, như vậy tìm kiếm cửa động cũng sẽ không mù quáng, tiếng sấm lại vang lên mấy lần, mỗi vang một lần, Sở Thiên đều ở trên mặt đất vẽ lấy một vòng tròn, mấy tiếng về sau, đã có năm vòng tròn rồi, tựa như một chuỗi tà đeo trân châu dây chuyền, khi Sở Thiên tại dọc theo vẽ hạ cuối cùng một vòng tròn thời điểm, lập tức đem trong tay hòn đá ném xuống đất, duỗi duỗi lưng mỏi, không ngoài sở liệu lời mà nói..., phía dưới cửa động ở nơi này cái vòng tròn phía dưới, hơn nữa cái này động là quẹo vào mà vào, nói như vậy, lớn hơn nữa gió cũng thổi không vào đi đến, lớn hơn nữa mưa cũng rót không vào đi đến, nếu quả thật là Trương Thiên Túng kiệt tác, Sở Thiên bắt đầu bội phục hắn.
“Hiện tại phải làm gì đâu?” Vương giáo sư có chút xấu hổ nhìn Sở Thiên, nhìn Sở Thiên có bài bản hẳn hoi dùng nguyên thủy phương pháp, nguyên thủy công cụ tìm được vào động nơi, trong lòng thầm than chính mình si sống mười mấy tuổi.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, cởi xuống dây lưng, trong nháy mắt hóa thành một cái ngón tay một loại lớn nhỏ da điều, có khoảng hơn mười thước, sau đó cầm lấy nhánh cây quấn quanh, biến thành một cái kiên cố sợi dây, kéo ra kéo ra sợi dây, cảm giác đầy đủ chống đở trọng lượng của mình rồi, cho nên mở miệng cùng mọi người nói: “Ta đoán chừng cái sơn động kia lối vào trong lúc dưới sơn đạo mặt, ta đi xuống trước xem một chút có cái gì không nguy hiểm, không có nguy hiểm, sẽ gọi ngươi nhóm xuống tới. Hiện tại cái này độ cao, mọi người điện thoại di động đều có tín hiệu rồi, có thể giữ liên lạc.”
Phương Tình muốn nói lại thôi, muốn cùng Sở Thiên cùng nhau đi xuống, lại sợ thành Sở Thiên gánh nặng, nhưng ngay sau đó ngưng về phía trước cước bộ, Sở Thiên cũng là bất đắc dĩ rất đúng Phương Tình gật đầu, hắn cũng không muốn đem Phương Tình ở lại Dư Hiểu Lệ bọn họ bên cạnh, nhưng mang theo Phương Tình đi xuống thật sự quá nguy hiểm, huống chi Sở Thiên trong lòng luôn luôn một loại mơ hồ cảm giác bất an.
Hà Kiện cùng Lưu Toản lôi kéo sợi dây, từng điểm từng điểm bày đặt, Sở Thiên thì nắm sợi dây từ từ đi xuống, cước bộ không ngừng chút tại ngọn núi mặt ngoài, ai cũng biết, không cẩn thận sẽ lăn xuống đến không nhìn thấy đáy sơn cốc.
Lần này, Sở Thiên phát giác mình cũng đoán chừng sai lầm rồi, bên vách núi thượng gió ít nhất so sánh với tưởng tượng lớn gấp mấy lần, miễn cưỡng trợt xuống sáu thước sau đã bị gió thổi được sáng ngời nơi lắc lư nhắm vách đá đụng lên. Sở Thiên khẽ cắn răng, móc ra dao găm Thụy Sĩ, thật sâu đục vào nham thạch đất tầng ở bên trong, hai chân ra sức đạp một cái làm như cái giá, lúc này mới khống chế thăng bằng
Khi sợi dây thả vào cuối cùng hai thước thời điểm, Sở Thiên phát hiện bên chân cỏ cây màu sắc so sánh với chung quanh muốn sâu một chút, biết đây là cửa động ám quang phóng ra, cho nên hướng về phía trên cổ điện thoại di động hô: “Ngừng.”
Phía trên Hà Kiện cùng Lưu Toản lập tức đem sợi dây quấn quanh tại trên một thân cây, sau đó cầm lấy điện thoại di động hô: “Có thể, đã cố ổn.”
Sở Thiên nghe được bọn họ lời nói về sau, thân thể đột nhiên ngắt cái cuộn sóng hình dạng, buông tay ra nơi sợi dây, nhảy hướng kia tấm màu sắc so sánh sâu đích cỏ cây, ‘phanh’ một tiếng, Sở Thiên áp đảo một chút cỏ cây, lại ổn định bắt được nhánh cây, ra sức ổn định thân thể, đem cửa động cỏ cây toàn bộ thanh trừ ra, quả nhiên là cái đường kính chừng một thước cửa động, Sở Thiên dùng dao găm Thụy Sĩ nạo cái nhánh cây, cúi đầu bò vào, tiến vào ba thước về sau, cửa động lập tức quẹo vào, đúng như Sở Thiên đoán, thành ‘’ chữ kết cấu, Sở Thiên bận rộn hướng về phía trên cổ điện thoại di động hô: “Đường kính chừng một thước sơn động, bên trong có cái gì lại không rõ ràng lắm, ta đi trước xem một chút, sau đó liên lạc.”
Trên sơn đạo Vương giáo sư bọn họ lập tức hiển lộ ra sắc mặt vui mừng, Dư Hiểu Lệ hướng Hứa Giai Giai liếc mắt, Hứa Giai Giai đi tới bên cạnh, lấy ra một cái cỡ nhỏ đồ thừa dịp người không chú ý lặng lẽ mở ra, sau đó vừa như không có chuyện gì xảy ra tiêu sái trở lại.
Cả trong động phảng phất một cái trút xuống cái phễu giống nhau, địa thế càng ngày càng thấp, càng đi bên trong càng là rộng rãi, lại cũng không ươn ướt, có thể thấy được thông gió là tương đối đến vị, Sở Thiên mượn điện thoại di động ánh đèn mới vừa đi vào bên trong vài chục bước, không cẩn thận dẫm lên cái tảng đá, thân thể lập tức trơn đi qua, nhưng ngay sau đó ngã vào một cái hắc ám nghiêng đường hầm, chỉ chốc lát sau mới ‘răng rắc’ một tiếng rốt cuộc, kỳ quái chính là ngã vào khi đến mặt, cũng không phải là đen nhánh một mảnh, Sở Thiên còn có thể nhìn thấy không biết nơi nào chiếu vào sáng rỡ, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trái có một hai thước đại động, cửa động dị thường bóng loáng, cả gốc cỏ dại cũng không có, trụi lủi đang hướng buổi trưa sáng rỡ, phía ngoài tựa hồ là lan giang, Sở Thiên nhu nhu, phát hiện tay trái có mấy phần lạnh như băng, thân thủ vừa sờ, thế nhưng rất là khéo đưa đẩy, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện chân của mình bên có bốn năm chỉ khổng lồ trứng, tựa như bóng rỗ một loại lớn nhỏ.
Sở Thiên trong lòng ‘lộp bộp’ một chút, đang nhớ lại cái này Thiên Đô Phong giải trừ những thứ kia nguyên thủy sinh vật tồn tại, ngay cả điểu cũng không có, nơi này tại sao có thể có lớn như vậy trứng đâu? Trong lòng có chút lên mao: Chẳng lẽ là diệt sạch trứng khủng long? Nơi này thậm chí có lớn như vậy trứng, vậy thì có thật to chủ nhân, thật to chủ nhân đi đâu?
Lúc này, ‘sàn sạt’ tiếng vang từ hai thước đại ngoài động truyền đến, một hồi ác tâm tinh phong lại trước một bước đã đến Sở Thiên trước mặt trước, Sở Thiên nắm cây khô, quay đầu nhìn lại, biết điều một chút, không phải khủng long, nhưng so sánh với khủng long đáng sợ hơn, biến dị Châu Phi mãng xà, một đầu dài năm thước, rộng một thước mãng xà đang từ cửa động nhanh chóng bơi tới đây, bẹt đầu rắn lóe ra kinh khủng khí tức, bích lục xà nhãn lại càng âm trầm đáng sợ, chỗ trải qua nơi, cát đá phi biến, không trách được kia cửa động trụi lủi.
[/hide]