Đối mặt với loại rắn kinh khủng như vậy, Sở Thiên chỉ có thể nhanh chân bỏ chạy. Không có vũ khí bên người mà muốn đánh bại dạng đao thương bất nhập như vậy đúng là chuyện viển vông. May mà sơn động này tuy chỉ rộng hơn 500m2 nhưng chỗ có thể né tránh lại không ít, có hơn mười khối nham thạch cao thấp khác nhau, bằng không thì hôm nay Sở Thiên nhất định sẽ trở thành phân rắn!
Cho dù là vậy, Sở Thiên vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm, vừa mới trốn lên một tảng đá thì đuôi rắn đã quét ngang tới. Loại sinh vật có thể cảm ứng trong đêm để săn bắt, nếu như con rắn này muốn đối phó Sở Thiên là quá thừa thãi, chỉ cần tùy tiện quét đuôi vài cái, đất đá liền vỡ vụn, bay tứ tung. Sở Thiên chật vật chạy trốn khắp nơi, lúc này rắn giống như không muốn lập tức dồn Sở Thiên vào chỗ chết, sau mỗi lần công kích đều dừng lại một chút, cho Sở Thiên có một thời gian giảm xóc, giống như là đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.
- Sở Thiên, Sở Thiên, tình huống bên trong như thế nào? Có mộ thất hay không?
Giọng nói hưng phấn của Dư Hiểu Lệ từ trong điện thoại truyền ra.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, vừa tránh né rắn công kích, vừa bất đắc dĩ quát vào trong điện thoại:
- Có một con rắn rất to, đủ để ăn một năm, nhanh xuống bắt lấy nó!
Dư Hiểu Lệ lập tức câm miệng, không ho he chút gì, đoán chừng toàn thân nổi da gà!
Sở Thiên biết mình phải nhanh chóng chạy trốn, bằng không khẳng định sẽ bị con rắn này cầm chân, hành hạ tới chết. Đường trốn hiện giờ chỉ có theo đường cũ đi lên hoặc là từ cửa động 2m kia nhảy ra ngoài. Nhưng ngoài cửa động 2m kia là gì hắn cũng không rõ, quan trọng hơn là con rắn này quen con đường kia hơn hắn, nói không chừng bên ngoài còn có cả tình nhân của nó! Bằng không thì tại sao ở đây lại có trứng? Xem chừng là theo đường cũ quay lại vẫn an toàn hơn!
Đã có mạch suy nghĩ, Sở Thiên đột nhiên đề khí, nhảy qua đuôi mãng xa, vọt về phía cửa động. Rắn vậy mà hiểu được ý đồ của Sở Thiên, thân hình di chuyển, đuổi theo, đầu rắn bắn tới, miệng há lớn, như một bồn máu đợi Sở Thiên tự chui đầu vào lưới. Sở Thiên vội vàng dừng bước, nhìn trứng rắn ở bên cạnh, trong lòng có kế hoạch. Mặc dù kế này có chút vô sỉ, nhưng tình cảnh sống chết trước mắt, không còn cách nào khác.
Chân phải Sở Thiên đá một tảng đá bay về phía conrắn. Rắn khinh thường nhìn khối đá bay tới, nghiêng đầu đánh bay khối đá này sang bên cạnh. Sở Thiên thừa cơ hội này, ôm lấy trứng rắn to như quả bóng rổ chạy thục mạng. Đánh không lại con rắn khổng lồ này, hắn đành cầm trứng rắn để bảo vệ sự an toàn của bản thân, áp chế con rắn rắn. Hổ dữ không ăn thịt con, con rắn này nhất định cũng sẽ coi trọng tình thân!
Rắn thấy Sở Thiên ôm trứng của mình, bắt đầu nổi giận, thân hình chuyển động cực nhanh, đất đá dưới chân chấn động. Sở Thiên cảm thấy từ đằng sau có một cơn gió tanh thổi tới, vội vàng tung người nhảy lên một tảng đá nhô ra ở vách động, cách mặt đất chừng hơn ba mét. Sau khi đứng vững, người ôm trứng rắn thì lúc này rắn cũng đã đuổi tới dưới chân, bắt đầu dựa vào thành động dựng đứng thân thể lên, phun lưỡi, ánh mắt toát lên vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên.
Sở Thiên ôm quả trứng rắn lớn như vậy đứng trên mỏm đó, hành động vô cùng bất tiện. Gió tanh từ miệng rắn thở ra khiến hắn cảm thấy khó chịu, đưa tay che miệng, lại quên trong tay có trứng rắn. Vì vậy trứng rắn rơi tự do, bịch một tiếng hóa thành một đống nhão nhoét, hắn theo phản xạ hô hào:
- Ta không phải cố ý!
Hắn lập tức nhảy rời khỏi, chỉ chưa đầy một giây sau là đầu rắn đã đập mạnh lên vị trí hắn vừa đứng, một tiếng "rầm" lớn vang lên, không ít đá vụn rơi xuống.
Sở Thiên rơi trên mặt đất, trong lòng thầm than nguy hiểm, lập tức sững sờ. Vị trí hắn đứng xuất hiện một cái hố, ánh mặt trời có thể chiếu vào trong động này, lại có thể trông thấy thác nước, đúng là có chút thần kỳ.
Nhưng Sở Thiên không có thời gian suy nghĩ nhiều thì rắn đã tung mình tới, vô cùng linh hoạt. Nếu như vừa rồi nó chỉ muốn chơi đùa với Sở Thiên thì hiện giờ nó muốn ăn tươi nuốt sống, mỗi đòn đều là sát chiêu, đầu rắn bẹt đánh tới. Sở Thiên vừa mới nhảy thoát, thân rắn lại lao về, hắn chật vật chạy về sau thì đuôi rắn quét ngang đánh tới. Thân thể dài 5m được con rắn này sử dụng linh hoạt, nhuần nhuyễn vô cùng!
Sở Thiên biết là không thể tiếp tục dây dưa, nhất định phải nhanh chóng đào tẩu. Hắn nhìn cửa động vừa lộ ra, trong lòng có kế, thân thể phóng nhanh về phía trứng rắn. Rắn cho là Sở Thiên lại tập kích trứng của nó, lập tức như một gợn sóng trườn tới, tuy kích. Đột nhiên Sở Thiên quay người, dùng toàn lực lao về phía cửa động mới xuất hiện. Rắn vừa mới dùng lực quá độ, thân thể tạm thời không dừng lại được, đến khi quá vài mét mới phát hiện Sở Thiên giảo hoạt đã bỏ chạy về phía khác. Sở Thiên chạy tới cửa động, cho rằng rắn không có lực truy kích, thầm mừng trong lòng. Nhưng đột nhiên có một cỗ hấp lực kéo Sở Thiên lại, khiến hắn cảm thấy không tiến lên không được, hắn đành nhảy lên, hai tay nắm lấy cửa động, rốt cục mới ngừng lui về phía sau. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu rắn kia há lớn cái miệng đỏ lòm, thân thể phập phống liên hồi!
Trời đánh thánh vật! Đầu rắn biến dị này kinh khủng đến vậy, còn biết cả hấp tinh đại pháp?!! Không trách trên núi ngay cả cục *** chim cũng không có! Càng thần kỳ chính là rắn vừa có thể hấp khí vừa có thể di chuyển, thân hình ngày càng gần Sở Thiên. Sở Thiên toát mồ hôi lạnh, biết cứ như vậy thì chẳng bao lâu nữa mình sẽ trở thành phân rắn. Hắn vận chuyển toàn bộ chân khí, tay phải nắm chặt cửa động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống trứng rắn ở dưới, thân hình ngang ra, tay trái cầm hai viên đá vụn, đột nhiên dùng một góc 45° bắn vào vách tường, hai khối đá vụn dùng một góc 45° bắn ngược lại, tránh thoát hấp lực, đánh trúng hai quả trứng rắn. Rắn nghe thấy tiếng trứng vỡ, ánh mắt đảo qua, thấy đứa con tương lai dưới sự bảo vệ của mình vẫn đi gặp thượng đế, nhất thời phân tâm, hấp lực lập tức dừng lại một chút.
Sở Thiên đột nhiên cảm thấy hấp lực biến mất, biết đây là cơ hội chạy trốn ngàn năm có một, nếu đợi rắn kịp phản ứng lại, hắn chết không còn nghi ngờ gì nữa. Tay phải hắn dùng sức ấn một cái, thân hình phá vỡ cửa động, lăn ra bên ngoài. Sau khi Sở Thiên chạm đất, thân thể lăn vài vòng, sợ rắn truy sát. Điều kỳ lạ chính là rắn đi tới cửa động cũng không đuổi giết Sở Thiên, chỉ nhìn thác nước vài lần, quay người vào, rống giận!
Sở Thiên ngồi dậy, vỗ ngực, đúng là mạng lớn, thở dốc một hồi, sau đó xoa chỗ chảy máu trên đầu cùng bóp bả vai. Lập tức, Sở Thiên muốn dùng di động báo cho đám người Dư Hiểu Lệ hắn còn sống, bảo họ không được qua đây, bằng không nhất định sẽ bị đầu rắn này dùng để phát tiết, nhưng hắn phát hiện điện thoại sớm bị đập nát, đành lắc đầu cười khổ một tiếng, đứng dậy, lập tức ngây người, nơi đây đúng là thế ngoại đào nguyên, nhân gian tiên cảnh.
Trước mặt Sở Thiên có hơn mười thân cây, tất cả đều lớn như thùng nước, cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ cao gần 100m, cây cỏ sum suê, có một chút chim choc thỉnh thoảng lại bay lên hạ xuống, bóng cây râm mát, tầm mắt mở rộng, một thác nước như từ trên trời đổ xuống, nước từ độ cao hơn 10m theo vách đá dựng đứng ầm ầm trút, khí thế mạnh như cự long, bọt bắn tung tóe, nước văng khắp nơi, sương khói mù mịt theo gió lan tỏa ra xung quanh. Ánh nắng chiếu xuống mặt nước, cùng với hơi nước tạo thành cầu vồng bảy sắc rất đẹp cắt ngang qua!
Ánh mắt Sở Thiên sáng lên, khi gió núi thổi qua thác nước, hắn phát hiện ra ở giữa có một hang động, trong lòng thầm nghĩ hẳn đây là vị trí của thạch quan mộ. Trương Thiên Tung quả nhiên cao minh, có thể lợi dụng thiên thời địa lợi thiết kế mộ thất ở nơi này, đúng là một kỳ nhân!
Tiếng rầm rầm rầm vang từ sau vang lên, thậm chí Sở Thiên còn cảm thấy mặt đất rung chuyển. Hắn tưởng rằng rắn đuổi tới, vội vàng quay đầu lại nhìn nhưng không phát hiện ra gì, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng rắn vừa rồi chịu thiệt, cho nên không ra đây. Hắn duỗi duỗi người, đi về phía thác nước, sau khi thấy mấy cây liễu liền cảm thấy không đúng, nhưng không thể nào diễn tả được. Hắn nhìn xem trước mặt, đông có mấy cây, tây có một đám, chính giữa có mấy con đường mòn, giăng đi khắp nơi, không biết rõ đầu kia là nơi nào. Sở Thiên không để ý tới, chọn đại một con đường mòn đi tới. Sau hơn mười phút, nhìn xung quanh cảnh vật vẫn như vậy, trong lòng nghĩ:
- Đúng là quỷ dị, rừng liễu này chỉ cần lộ trình vài phút, nhưng sao mình đi lâu vậy?
Sở Thiên suy nghĩ cần thận, sau đó lưu lại ký hiệu ở cây liễu bên cạnh. Hắn tiếp tục đi tới, sau hơn mười phút Sở Thiên kinh ngạc phát hiện ra lại là gốc liễu mình đánh dấu hiệu! Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ từ nãy tới giờ mình đi vòng quanh? Chẳng trách đi nửa giờ vẫn ở trong rừng liễu này.
Chẳng lẽ là trận pháp ngũ hành bát quái? Sở Thiên thất kinh, bắt đầu chú tâm nhìn kỹ, quả nhiên mỗi gốc liễu đều chếch đi một chút, tạo thành hình cung. Hắn mỉm cười, quả nhiên là trận pháp Bát Quái, phương vị đông tây nam bắc bị điên đảo. Nhưng hình như người bày trận cũng không hao tổn quá nhiều tinh lực và thời gian, bằng không thì số lượng cây liễu cũng không ít như vậy, ngoài ra khẳng định cũng sẽ gia tăng thêm nhiều loại cây khác, đánh lạc hướng ánh mắt, tăng thêm độ khó. Chỉ thuần túy dùng liễu bày trận, dễ dàng bị tìm thấy chủ vị, chỉ cần tìm ra chủ vị là có thể phân biệt đông tây nam bắc, khi đó liền đi ra ngoài được.
Sở Thiên là người thông tuệ, nhìn thác nước phía xa liền biết nơi đó ẩn dấu chủ vị, tiếp theo liền phân biệt đông tây nam bắc ở đâu, rẽ trái rẽ phải, đi lên ba bước, sang trái một bước, tiến sáu bước, sang trái hai bước… cứ như vậy chỉ qua vài phút đã xuyên qua được rừng liễu, tiến tới trước thác nước, bọt nước bắn tung tóe lên mặt!
Nhìn ngọn núi trong núi, nhìn thác nước như từ trên trời đổ xuống, trong lòng Sở Thiên thầm vang lên mấy chữ: Tàng phong đắc thủy, Ngũ Hành bất khuyết.
Nhìn sơn động ẩn hiện sau thác nước, Sở Thiên lại lấy dao găm ra, nạo mấy cành cây liễu to, tạo thành một cái búa đơn giản, bai tay nắm lấy, ném về phía cửa động.
Sau hơn hai mươi phút, Sở Thiên đứng trong sơn động. Sơn động này giống như một cánh cửa vào, sau cửa động vài mét là một không gian trống, không khác xà động vừa rồi nhiều lắm, ở giữa có đá trải đường. Sở Thiên theo đường đá tiến về phía trước hơn mười thước, vòng vo ngoằn nghoèo một hồi, đột nhiên ba cánh cửa đá hình chữ nhật dài 2m, rộng 1m xuất hiện trước mặt, khe cửa đã xuất hiện chút rêu xanh, thậm chí có một số vị trí giống như đã liền với nhau.
Ầm ầm ầm.
Lại mấy tiếng nổ vang lên, xuyên qua thác nước truyền vào trong tai Sở Thiên. Đây không phải là tiếng sấm, không phải là tiếng rắn gặp vật cản mà là tiếng nổ mạnh. Sở Thiên có chút kinh ngạc, quay đầu lại xem chuyện gì đã xảy ra thì lại phát hiện thác nước đã chắn ngang tầm mắt.
- Sở Thiên, Sở Thiên, anh còn sống không? Anh đâu rồi?
Giọng nói Dư Hiểu Lệ xuyên qua màn nước truyền vào trong tai Sở Thiên.
Trong lòng Sở Thiên khẽ động, vận khí, hét lớn:
- Ta ở sơn động sau thác nước!
Sau đó hắn ném ra mấy viên đá để họ dễ dàng xác định vị trí.
Sau hơn mười phút, nhóm người Dư Hiểu Lệ và giáo sư Vương xuất hiện trước mặt Sở Thiên, có hơn mười người xa lạ xuất hiện, mỗi người đều hành động rất nhanh nhẹn.
Nơi nên tới rốt cục đã tới! Sở Thiên thầm thở dài một câu.
- Sở Thiên, anh không sao chứ?
Phương Tình như con chim nhỏ nhào vào lòng Sở Thiên, vừa rồi rắn ở xà động thiếu chút nữa khiến cô sợ đến ngất đi, nhưng thứ cô lo nhất chính là an nguy của Sở Thiên:
- Điện thoại của anh không gọi được, khiến em sợ muốn chết.
Phương Tình quyết định không bao giờ rời khỏi Sở Thiên nữa, ngồi lo lắng cho sự an nguy của hắn không bằng cùng sống cùng chết thật thoải mái!
Tâm tình Dư Hiểu Lệ dường như rất tốt, nụ cười sáng lạn, nhìn Sở Thiên, đầy thâm ý nói:
- Sở Thiên, may mà có anh. Anh đánh động rắn, khiến chúng tôi mới có thể tìm tới đây. Bằng không cho dù đánh chết chúng tôi cũng không nghĩ tới trong núi còn có núi. Nơi này phong thủy tốt như vậy, xem ra ngôi mộ này hẳn là rất lớn!
Dùng kinh nghiệm nhiều năm, Dư Hiểu Lệ đã xác định nơi này bất kể là địa hình địa chất, thủy văn thổ nhưỡng, hoàn cảnh khí hậu đều rất thích hợp để mai táng, vì vậy khẳng định sẽ có mộ.
- Con rắn kia sao rồi?
Sở Thiên không để ý tới Dư Hiểu Lệ nói nhảm, hắn có hứng thú với kết cục của con rắn kia hơn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Dư Hiểu Lệ cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Sở Thiên không hỏi những người cạnh mình tại sao xuất hiện tại đây? Sở Thiên không hỏi, vậy cô cũng không cần nói ra những lời nói dối đã chuẩn bị từ trước.
Hứa Giai Giai thở dài, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi:
- Hai con rắn kia bị nổ chết rồi. Huyết nhục bay tứ tung, thi cốt vô tồn, nhưng cũng chết mất mấy người anh em. Ta cảm thấy kỳ lạ sao anh có thể bình yên thoát thân khỏi loại sinh vật khủng lồ như vậy?!!
Sở Thiên thầm than may mắn, quả nhiên có hai con rắn. May mà hắn không nhảy ra từ cửa động 2m kia, bằng không thì xong rồi. Nhưng trong lòng hắn không khỏi thở dài, kêu "đáng tiếc", lấy loại rắn này làm tiêu bản thì tốt rồi!
Sở Thiên không hỏi bọn họ dùng cách nào xuyên qua rừng liễu, nếu hắn đoán không sai hẳn là đều dùng thuốc nổ mở đường.
Trên mặt giáo sư Vương cũng hiện lên vẻ đáng tiếc, nhìn xung quanh mấy lần, sau đó hỏi Sở Thiên:
- Sở Thiên, có phát hiện thạch quan mộ thất hay không?
Sở Thiên kéo Phương Tình, nhàn nhạt nói:
- Đi theo tôi.
Lập tức, hắn dẫn mọi người đi tới trước cửa đá, mặt không chút cảm tình nói:
- Ở sau một trong những cánh cửa đá này!
Một người bên cạnh Hứa Giai Giai cầm máy thăm dò quét cẩn thận một lúc, quay đầu nhìn Dư Hiểu Lệ, cao hứng nói:
- Đằng sau có khỏang trống rất lớn, thạch quan mộ thất hẳn là ở phía sau.
Dư Hiểu Lệ càng hưng phấn, phất tay nói:
- Nhanh mở nó ra, cẩn thận một chút.
Sáu thanh niên khỏe mạnh lập tức cầm theo công cụ, đeo mặt lạ phòng độc, đi tới ba cánh cửa đá. Sở Thiên vội vàng hét lớn:
- Chậm đã!
[hide]
Đối mặt loại này mãnh tướng, Sở Thiên chỉ có thể nhanh chân bỏ chạy, đều muốn tay không có đeo găng tay đánh bại cái này bách độc bất xâm, đao thương bất nhập mãng xà, quả thực chính là nói chuyện hoang đường viển vông, may mà cái sơn động này tuy nhiên chỉ có hơn năm trăm m²-mét vuông, nhưng có thể tránh né địa phương cũng không ít, hơn mười khối nham thạch cao thấp không đồng nhất đứng vững, bằng không thì Sở Thiên sớm đã bị mãng xà nuốt tại trong miệng rồi.
Cho dù là như vậy, Sở Thiên hay là cảm thấy lực bất tòng tâm, vừa mới hướng trên một khối nham thạch trốn đi, Châu Phi mãng xà cái đuôi đã quét ngang tới đây, loại này có thể trong bóng đêm cảm ứng động vật tồn tại mà săn bắt đồ ăn mãng xà đối phó nảy sinh Sở Thiên đến lộ ra dư xài, cái đuôi tùy tiện quét vài cái, cát đá liền vỡ vụn phi lăn, Sở Thiên liền chật vật bốn phía trốn tránh, lúc này mãng xà giống như cũng không có muốn lập tức gây nên Sở Thiên vào chỗ chết ý tứ, mỗi lần công kích về sau luôn hơi chút đình trệ thân hình, lại để cho Sở Thiên có thể trì hoãn khẩu khí, giống như đang đùa mèo vờn chuột trò chơi.
“Sở Thiên, Sở Thiên, động ở bên trong tình huống như thế nào? Có phải hay không mộ thất?” Trong điện thoại di động truyền đến Dư Hiểu Lệ có chút thanh âm hưng phấn.
Sở Thiên cười khổ một tiếng, một bên trốn tránh lấy mãng xà công kích, một bên bất đắc dĩ đối với điện thoại quát: “Thật lớn mãng xà, có thể ăn một năm rồi, tranh thủ thời gian xuống bắt a.”
Dư Hiểu Lệ lập tức câm miệng, không còn có thanh âm, đoán chừng toàn thân đang nổi lên nổi da gà.
Sở Thiên biết chính mình phải mau chóng chạy đi, nếu không không bị cái này mãng xà cắn chết cầm chân, cũng sẽ bị nó mệt chết hành hạ chết, bây giờ trốn lộ chỉ có đường cũ đi lên hoặc là theo cái kia m rộng đích lớn động nhảy ra ngoài, nhưng theo cái kia m rộng đích lớn động đi ra ngoài, lại không biết mặt ngoài động khẩu là cái gì, là trọng yếu hơn đúng, mãng xà đối với con đường kia quen thuộc tình huống xa xa thắng với mình, nói không chừng bên ngoài còn có nhân gia thân mật đâu này? Bằng không thì cái này đản làm sao tới hay sao? Xem ra hay là đường cũ phản hồi tương đối an toàn.
Thậm chí có mạch suy nghĩ, Sở Thiên đột nhiên đề khí, hiện lên mãng xà cứng rắn cái đuôi, từ trước đến nay cửa động vọt tới, mãng xà vậy mà nhìn ra Sở Thiên ý đồ, thân hình có chút hoạt động, lập tức đuổi theo Sở Thiên đằng sau, cũng đột nhiên vọt tới, thay đổi đầu rắn, giương bồn máu miệng rộng cùng đợi Sở Thiên chui đầu vô lưới, Sở Thiên bề bộn dừng bước, nhìn thấy bên cạnh trứng rắn, sinh lòng nhất kế, mặc dù có chút vô sỉ, nhưng cái này sống chết trước mắt, không thể không chịu rồi.
Sở Thiên chân phải đá lên một khối tảng đá, hướng xà nhãn vọt tới, mãng xà khinh thường nhìn xem cái này phi thạch, có chút nghiêng đầu sẽ đem cái này khối tảng đá đập nện ở bên cạnh, Sở Thiên thừa cơ hội này, ôm lấy bóng rổ lớn trứng rắn liền hướng đằng sau chạy, đánh không lại này Cự Mãng xà, như thế nào cũng muốn cầm cái trứng rắn dưới sự bảo vệ chính mình, áp chế áp chế cái này mãng xà, hổ dữ không ăn thịt con, lượng cái này mãng xà cũng sẽ không không để ý thân tình a.
Mãng xà nhìn thấy Sở Thiên ôm chính mình đản, bắt đầu nổi giận, thân hình rất nhanh hoạt động đứng lên, mặt đất cát đá ‘xì xì’ rung động, Sở Thiên cảm giác được đằng sau gió tanh đánh tới, bề bộn một cái tung người, nhảy tới thành động một chỗ vượt trội đến trên tảng đá, cách mặt đất khoảng chừng cao hơn ba mét, Sở Thiên đứng vững về sau, quay người ôm trứng rắn, lúc này, mãng xà đã đuổi tới Sở Thiên dưới chân, thời gian dần qua dựa vào thành động đứng thẳng đứng dậy thân thể, phun lưỡi, xà nhãn phóng lấy vô cùng lửa giận, hung hăng chằm chằm vào Sở Thiên.
Sở Thiên ôm lớn như vậy xà đảm đứng ở thành động trên tảng đá, hành động rất là bất tiện, mãng xà trong miệng gọi ra gió tanh lại để cho hắn một hồi buồn nôn, đưa tay che miệng, lại quên trong tay có trứng rắn, vì vậy trứng rắn một cái rơi tự do, ‘ba’ ngã cái nhảo nhoẹt, Sở Thiên phản xạ có điều kiện hô: “Ta không phải cố ý.” Lập tức nhảy rời động vách tường tảng đá, chênh lệch khả năng không đến một giây, điên cuồng mãng xà dùng cứng rắn đầu rắn đụng vào Sở Thiên vừa rồi đứng yên địa phương, ‘phanh’ một tiếng, rớt xuống không ít tảng đá.
Rơi trên mặt đất Sở Thiên trong lòng thầm thở dài một tiếng mạo hiểm, lập tức sững sờ, vừa rồi chính mình đứng địa phương vậy mà lộ ra một cái hố, cái này động vậy mà có thể bắn tiến mặt trời, còn có thể nhìn thấy thác nước, thật sự có chút thần kỳ.
Nhưng Sở Thiên đã không có thời gian đi suy nghĩ nhiều, mãng xà lại tung người mà đến, dị thường linh hoạt, nếu như nói vừa rồi chỉ là muốn muốn chơi chơi Sở Thiên, hiện tại thì là muốn nuốt sống Sở Thiên, từng chiêu sát cơ, bẹt đầu rắn hướng phía Sở Thiên va chạm đi qua, Sở Thiên vừa mới nhảy ra, thân rắn lại lăn đi qua áp Sở Thiên, Sở Thiên chật vật chạy ra về sau, đuôi rắn mong lại quét ngang đánh tới đây, cái này thật dài năm mét thân rắn bị nó lợi dụng linh hoạt như thế, dày công tôi luyện.
Sở Thiên biết không thể dây dưa, phải đào tẩu, nhìn xem tân lộ ra cửa động, sinh lòng nhất kế, thân thể cấp tốc hướng phía trứng rắn phóng đi, mãng xà cho rằng Sở Thiên nếu lần tập kích con của nó, lập tức như gợn sóng truy kích đi qua, Sở Thiên đột nhiên quay người, dùng sức toàn lực hướng tân cửa động bắn tới, mãng xà bởi vì quá dụng lực độ, nhất thời hãm không được thân thể, thẳng đến nhảy ra vài mét mới phát hiện giảo hoạt Sở Thiên hướng mặt khác phương hướng bỏ chạy, lúc này Sở Thiên vừa xong cửa động, đang cho rằng mãng xà vô lực truy kích chính mình thời điểm, trong nội tâm mừng thầm chi tế, một cổ hấp lực kéo lấy Sở Thiên, lại để cho Sở Thiên cảm giác được dị thường cố hết sức, Sở Thiên đột nhiên nhảy lên, hai tay bắt lấy tân cửa động, cũng rốt cuộc tiến lên không được, quay đầu nhìn lại, cái này mãng xà đang giương miệng lớn dính máu hấp khí, chỉ thấy thân thể của nó nhất cổ nhất cổ phập phồng.
Trời đánh đấy! Cái này mãng xà biến dị thành như vậy, còn có thể hấp sao ? Trách không được cái này trên núi liền chỉ chim đều không có, càng thần kỳ chính là, cái này mãng xà lại vẫn có thể bên cạnh hấp khí bên cạnh hoạt động thân hình, càng ngày càng tới gần Sở Thiên rồi, Sở Thiên mồ hôi lạnh đều chảy ra rồi, biết rõ không bao lâu nữa, chính mình sẽ trở thành đầu mãng xà trong bụng chi vật, Sở Thiên vận khởi tất cả chân khí, tay phải gắt gao bắt lấy cửa động biên giới, ánh mắt nhìn qua mãng xà phía dưới trứng rắn, hình thành °, tay trái sờ đến hai khối đá vụn, đột nhiên dùng bốn mươi lăm độ góc chiếu nghiêng tại động trên vách tường, hai khối đá vụn lập tức dùng bốn mươi lăm độ góc bắn ngược ra đi, vừa vặn tránh thoát mãng xà hấp lực, đánh trúng vào hai khỏa trứng rắn, mãng xà nghe được đản vang, ánh mắt xéo qua nhìn thấy chính mình tương lai hài tử tại chính mình dưới sự bảo vệ lại thấy Thượng Đế, tâm thần một phần, hấp lực lập tức dừng một chút dừng lại.
Sở Thiên đột nhiên cảm giác được trên người hấp lực biến mất, biết rõ đó là một ngàn năm một thuở chạy trốn cơ hội, đợi mãng xà kịp phản ứng, chính mình liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tay phải dùng sức nhấn một cái, toàn bộ thân hình đánh vỡ cửa động, hướng ra phía ngoài lăn ra ngoài, Sở Thiên chạm đất về sau còn nhân thể lăn vài cái, sợ mãng xà truy sát đi ra, kỳ quái đúng, mãng xà vọt tới tân xuất động khẩu, cũng không có phá động mà ra đuổi giết Sở Thiên mấy con phố, mà là nhìn vài lần thác nước, quay người trong động rống giận.
Sở Thiên ngồi dậy, vỗ ngực một cái, thật sự là mạng lớn, thở dốc một lát, mới vuốt đổ máu đầu cùng bả vai hảo hảo xoa nhẹ một phen, lập tức Sở Thiên muốn dùng điện thoại nói cho Dư Hiểu Lệ bọn hắn mình còn sống, cũng lại để cho Dư Hiểu Lệ bọn hắn không được qua đây, nếu không định bị cái này mãng xà lấy ra phát tiết, lại phát hiện điện thoại đã sớm đụng nát rồi, Sở Thiên lắc đầu cười khổ một tiếng, đứng dậy, lập tức sợ ngây người, nơi đây thật sự là thế ngoại đào nguyên, nhân gian tiên cảnh.
Sở Thiên trước mặt có hơn mười gốc cây liễu, đều có như thùng nước lớn nhỏ, cách đó không xa có một tòa độ cao so với mặt biển gần trăm thước ngọn núi nhỏ, cây cỏ bộc phát, một ít chim chóc thỉnh thoảng bay lên rơi xuống, lục ấm trong bạch quang lóe lên, tầm mắt bỗng nhiên mở rộng ra, nhất treo thác nước tự thiên mà hàng, như một đạo cự bình, khí thế ngàn vạn địa ngang dọc tại màu xanh lá trên vách đá dựng đứng, thác nước lưu theo hơn m núi cao ầm ầm ngã xuống, khí thế tựa như đột nhiên tăng mạnh chi cự long, như dễ như trở bàn tay chi bão táp, rơi xuống bọt nước tung bay, ngọc mảnh ngân châu văng khắp nơi, như mưa sương mù giống như bay lên trời, theo gió tung bay, đầy trời phù du, ánh mặt trời đâm rách tầng mây chiếu xạ tại trên mặt nước, ánh nắng cùng hơi nước tôn nhau lên, bày biện ra một đạo xinh đẹp cầu vồng, sáng lạn xinh đẹp.
Sở Thiên con mắt dị thường rõ ràng sắc nhọn, tại gió núi thổi qua thác nước thời điểm, vậy mà phát hiện thác nước chính giữa lại có cái động, trong nội tâm thầm nghĩ, có lẽ đây chính là thạch quan mộ chỗ, cái này Trương Thiên Túng thật sự rất cao minh, lại có thể lợi dụng thiên thời địa lợi đem mộ thất thiết lập tại nơi đây, quả thật là cái kỳ nhân.
“Rầm rầm rầm” vài tiếng, theo Sở Thiên đằng sau truyền đến, thậm chí có vài phần địa chấn, Sở Thiên tưởng rằng mãng xà gặp trở ngại đi ra, bề bộn quay về nhìn một cái, lại phát hiện không có cái gì, trong nội tâm âm thầm kỳ quái, thực sự lơ đễnh, tưởng rằng cái kia mãng xà chính mình trong động gặp trở ngại chơi đâu rồi, thân thân lưng mỏi, hướng về thác nước đi đến, hiện lên mấy cây cây liễu về sau, cảm giác có chút không đúng, nhưng lại nói không nên lời, nhìn coi trước mặt cây liễu, đông một đống, tây nhất dúm, chính giữa có mấy cái đường mòn, giăng khắp nơi, thực không biết cái đó một cái đúng đi thông nơi nào đấy, Sở Thiên dứt khoát không để ý tới, tuyển một cái chính giữa đường mòn tiếp tục đi phía trước mặc đi, hơn ' sau về sau, nhìn thấy phía trước cũng không có thiếu cây liễu, trong nội tâm bắt đầu nói thầm đứng lên: Thật sự là quỷ dị, cái này mảnh rừng liễu cũng liền vài phút lộ trình, mình tại sao rời đi lâu như vậy đâu này?
Sở Thiên lưu lại tưởng tượng, ở bên cạnh cây liễu làm cái dấu hiệu, lại đi về phía trước, rời đi hơn ' sau, Sở Thiên kinh ngạc trông thấy phía trước có một gốc cây cây liễu đúng là vừa rồi mình làm dấu hiệu đấy, tại sao sẽ như vậy chứ? Chẳng lẽ mình một mực ở vòng quanh? Trách không được rời đi nửa giờ còn ở lại chỗ này mảnh rừng liễu ở bên trong.
Thật sự là ngũ hành bát quái pháp? Sở Thiên thất kinh, trong nội tâm bắt đầu chú ý đứng dậy bên cạnh cây liễu, mỗi lần một gốc cây cây liễu đều có chút chếch đi, hình thành hình cung, mỉm cười, quả nhiên là Bát Quái Trận pháp, Đông Tây Nam Bắc điên đảo phương vị mà thôi, bất quá bày trận chi nhân tựa hồ cũng không có hao tổn đi qua nhiều thời giờ cùng tinh lực tại đây phía trên, bằng không thì cây liễu số lượng sẽ không ít như vậy, cũng sẽ không không thêm tiến một ít mặt khác cây cối gia tăng lẫn lộn ánh mắt độ khó, thuần túy dùng cây đến bày cái này Bát Quái Trận, dễ dàng bị người tìm được chủ vị, chỉ cần tìm được chủ vị, có thể phân biệt ra Đông Tây Nam Bắc vị, trái lại hành chi có thể đi ra.
Sở Thiên là một người thông tuệ, nhìn xem thác nước phía xa, biết rõ cái kia chính là giấu diếm chủ vị, tiến tới đẩy ra Đông Tây Nam Bắc phương vị ở đâu, lập tức ngoặt ngoặt ngừng ngừng, cất bước đi về phía trước ba bước, sau đó phía bên trái bước lên một bước, xa hơn phía trước đi đến sáu bước, sau đó phía bên trái đạp vào hai bước, không có có mấy phút, cũng không... Chút nào hao tâm tốn sức địa xuyên qua rừng liễu, đi vào thác nước trước mặt, đảm nhiệm thủy hoa tiên tại chính mình trên mặt.
Nhìn xem chỗ này Thiên Đô Phong bên trên ngọn núi, nhìn xem cái kia phi lưu thẳng xuống dưới thác nước, Sở Thiên phát ra từ nội tâm than ra bốn chữ: Tàng phong đắc thủy, Ngũ Hành không thiếu.
Nhìn xem thác nước đằng sau như ẩn như hiện sơn động, Sở Thiên lại dùng dao găm Thụy Sĩ nạo mấy cây cường tráng cây liễu cành, làm thành đơn giản lên cái búa, hai tay nắm hướng cửa động nhảy tới.
Hai mấy phút sau, Sở Thiên đứng ở thác nước bên trong trước sơn động mặt, cái sơn động này tựa như một cái khẩu, chuyến về vài mét về sau, mới là một mảnh trống trải đất đá, không gian cùng xà động không kém là bao nhiêu, chính giữa có một cái tảng đá trải đường, đi thông phía trước, Sở Thiên theo thạch lộ đi về phía trước hơn mười thước về sau, vòng vo cái khúc quanh, thình lình lọt vào trong tầm mắt chính là ba phiến hình chữ nhật cửa đá, chiều dài m, chiều rộng một mét, khe cửa phía trên cũng đã dài quá chút ít rêu xanh, thậm chí có chút ít khe cửa đã dán lại lên rồi.
“Rầm rầm rầm” lại là vài tiếng nổ mạnh, phủ lên thác nước thanh âm rơi vào tay Sở Thiên trong lỗ tai đã đến, đây không phải tiếng sấm, cũng không phải mãng xà gặp trở ngại thanh âm, mà là tiếng nổ mạnh, Sở Thiên có chút kinh ngạc, quay đầu trở lại cửa động muốn xem xem là chuyện gì xảy ra tình, lại phát hiện ánh mắt đã bị thác nước chặn.
“Sở Thiên, Sở Thiên, ngươi còn sống không? Ở nơi nào?” Dư Hiểu Lệ thanh âm lại có thể đâm rách thác nước thanh âm truyền đến.
Sở Thiên trong lòng khẽ động, mỉm cười, vận đủ trung khí, rống lên: “Ta tại thác nước trong động.” Lập tức còn dùng lực ném ra mấy khối tảng đá, thuận tiện bọn hắn xác nhận vị trí.
Hơn ' sau về sau, Dư Hiểu Lệ cùng Vương giáo sư bọn hắn ra hiện tại Sở Thiên trước mặt, còn nhiều ra mười mấy người, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, mỗi cái hành động nhanh nhẹn, trang bị tốt.
Nên đến đấy, rốt cuộc đã tới. Sở Thiên thầm thở dài một câu.
“Sở Thiên, ngươi không sao chứ?” Phương Tình như là chỉ chim nhỏ giống nhau nhào vào Sở Thiên ôm ấp hoài bão, vừa rồi xà động mãng xà thiếu chút nữa dọa ngất nàng, nhưng hắn lo lắng hơn chính là Sở Thiên an nguy: “Điện thoại di động của ngươi không gọi được, nhưng làm ta hù chết.” Phương Tình quyết định không bao giờ... Nữa cùng Sở Thiên tách ra, cùng hắn chờ đợi lo lắng sợ hãi, không bằng cùng sinh cùng tử thoải mái.
Dư Hiểu Lệ tâm tình tựa hồ rất tốt, nụ cười trên mặt cực kỳ sáng lạn, nhìn thấy Sở Thiên, ý vị thâm trường nói: “Sở Thiên, may mắn có ngươi, có ngươi đang ở đây mãng xà trong động đánh ra tân động, chúng ta mới có thể tìm được nơi đây, nếu không, đánh chết chúng ta cũng sẽ không nghĩ tới cái này trên núi có núi, còn có tốt như vậy phong thuỷ bảo địa, xem ra nơi đây thật sự có đại mộ.” Dư Hiểu Lệ kinh nghiệm nhiều năm rất lịch duyệt đã rõ ràng nói cho hắn, cái này “Huyệt” bất kể là theo địa hình địa chất, thuỷ văn thổ nhưỡng, hay là từ nhỏ hoàn cảnh keo kiệt đợi, đều thập phần thích hợp mai táng, bởi vậy nhất định có đại mộ.
“Cái kia mãng xà bộ dáng thế nào rồi hả?” Sở Thiên không để ý tới Dư Hiểu Lệ những thứ này nói nhảm, hắn đối với mãng xà kết cục càng có hứng thú.
Dư Hiểu Lệ rất kỳ quái, Sở Thiên như thế nào không mở miệng hỏi thăm bên cạnh mình mười mấy người này là thế nào xuất hiện sao? Vậy mà Sở Thiên không hỏi, hắn cũng liền không nắm đúng chuẩn bị tốt nói dối mà nói rồi.
Hứa Giai Giai thở dài, lòng còn sợ hãi nói: “Phải nói hai cái mãng xà, nổ chết rồi, huyết nhục văng tung tóe, hài cốt không còn, bất quá cũng đã chết mấy người chúng ta huynh đệ, thật sự hiếu kỳ ngươi lại có thể bình yên theo khủng bố như vậy sinh vật phía dưới thoát thân.”
Sở Thiên thầm than quả nhiên có hai cái, may mắn chính mình không có ngốc núc ních hướng cái kia m lớn động nhảy ra ngoài, lập tức buông tiếng thở dài ‘đáng tiếc’, loại này mãng xà lấy ra làm tiêu bản, nên có bao nhiêu tốt.
Sở Thiên không hỏi bọn họ là như thế nào xuyên qua rừng liễu đấy, nếu như mình đoán không sai, đều là dùng thuốc nổ tạc tới.
Vương giáo sư cũng là mặt mũi tràn đầy đáng tiếc bộ dạng, hoàn nhìn mấy lần bốn phía, đối với Sở Thiên nói: “Sở Thiên, có phát hiện hay không thạch quan mộ thất?”
Sở Thiên kéo qua Phương Tình, nhàn nhạt nói: “Đi theo ta.” Lập tức mang theo mọi người hướng mặt trước đi bộ hơn mười thước, đi vào cửa đá trước mặt, gợn sóng không sợ hãi nói: “Liền ở trong đó một cái cửa đá về sau.”
Hứa Giai Giai theo bên cạnh một người cầm trong tay nảy sinh không gian máy thăm dò kỹ càng nhìn quét một phen, quay đầu lại nhìn qua Dư Hiểu Lệ, cao hứng nói: “Dụng cụ biểu hiện đằng sau còn có rất lớn không gian, thạch quan mộ thất có lẽ liền ở phía sau.”
Dư Hiểu Lệ cũng hưng phấn lên, phất phất tay nói: “Mau đưa chúng mở ra, cẩn thận một chút.”
Sáu cái tráng hán lập tức cầm lấy công cụ, đeo lên mặt nạ phòng độc hướng ba phiến cửa đá đi đến, Sở Thiên bề bộn hét lớn một tiếng: “Chậm đã.”
[/hide]