Hai tráng hán lặng lẽ ngã xuống bên đèn chiếu sáng, ánh mắt trước khi nhắm lại thậm chí có một tia giải thoát!
- Ai? Ai?
Dư Hiểu Lệ muốn phát điên lên, rống giận, súng ngắn di chuyển bốn phía nhưng cũng không phát hiện ra điều gì, đại hán ở xung quanh không ngừng ngã xuống, không còn một ai!
Sắc mặt Hứa Giai Giai tái nhợt, chẳng lẽ là quỷ hồn hiện thân lấy mạng người?!!
Lý Trường Cửu quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm ngôn ngữ Thủy tộc, hành động này khiến không khí trong mộ thất càng thêm phần quỷ dị.
Sở Thiên khẽ thở dài, nhàn nhạt nói:
- Tôi đã sớm nói qua, làm việc chớ nên quá tuyệt tận, nhưng các người hết lần này tới lần khác lại không nghe!
- Có phải là trong mộ thất có cơ quan gì? Sao anh không nói cho chúng tôi biết?
Dư Hiểu Lệ đột nhiên nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, hoài nghi là do Sở Thiên động tay động chân.
Sở Thiên mỉm cười, vuốt mũi, lắc đầu nói:
- Ngây thơ!
Lập tức quay đầu lại nói:
- Đèn sáng!
Đèn lập tức sáng lên, khiến đám người Dư Hiểu Lệ nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, súng trên tay Dư Hiểu Lệ và Hứa Giai Giai đã bị tước đoạt.
Dư Hiểu Lệ phát hiện ra bên trong mộ thất không hiểu từ lúc nào xuất hiện ba người trầm lặng, đứng bên người mình, Hứa Giai Giai, Hà Kiện và Lưu Toản.
Một thanh đao đen nhánh, một thanh dao găm quân đội đen, một bàn tay bình thường.
Hơn mười thi thể nằm rải rác trong mộ thất, ánh mắt đều hiện lên vẻ kinh hoàng, còn có cả áp lực không nói lên lời.
Sắc mặt Dư Hiểu Lệ trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra, hồi lâu sau mới nói:
- Bọn họ là ai?
- Không phải tôi đã nói với các người rồi sao? Tôi muốn đuổi cùng giết tận các người!
Trong kẽ tay Sở Thiên xuất hiện một đồng tiền xu, lên lên xuống xuống vô cùng thuần thục, hắn nhàn nhạt nói:
- Khi người của cô dựa vào dấu hiệu bám theo thì người của tôi cũng dựa vào dấu hiệu đi theo phía sau người của cô. Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ sau lưng!
- Điều này sao có thể? Chúng tôi luôn đi phía sau, sao anh có thể làm ám hiệu mà chúng tôi không phát hiện?
Hứa Giai Giai không tự chủ được hô lên, Dư Hiểu Lệ cũng kinh ngạc nhìm chằm chằm Sở Thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Hà Kiện bỗng nhiên mở miệng, giọng bình tĩnh nói:
- Có lẽ hắn dùng Khai Sơn đao, nhìn giống như tùy ý vung vẩy, lãng phí thể lực, nhưng thật ra là lưu lại ám hiệu cho những người khác.
Sở Thiên tán dương nhìn Hà Kiện, gật đầu nói:
- Anh nói rất đúng, đáng tiếc giờ mới nghĩ ra thì đã muộn!
- Đúng là đã muộn!
Lưu Toản mở miệng, ngữ khí có chút thỉnh cầu:
- Chúng tôi muốn đánh một trận, dù chết cũng không uổng!
- Có thể!
Trong lòng Sở Thiên cũng rất tán thưởng hai người trẻ tuổi này, đáng tiếc là họ đã đi sai đường, cuối cùng vẫn cố chấp không chịu quay đầu, chỉ bất đắc dĩ nói:
- Thiên Dưỡng Sinh, cho họ toàn thây!
Dư Hiểu Lệ và Hứa Giai Giai cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, hai người biết Sở Thiên không phải nói chơi.
Tay Thiên Dưỡng Sinh trầm xuống, thanh đao đen nhánh tỏa ra khí thế kinh người, không chút cảm xúc nói:
- Ra tay đi!
Lưu Toản và Hà Kiện chăm chú nhìn, ánh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn và cuồng nhiệt, khẽ gật đầu, trong tay lộ ra một thanh dao màu bạc, chân đạp một cái, tấn công Thiên Dưỡng Sinh cách đó 2m.
Sở Thiên nhìn trạng tháng của Lưu Toản và Hà Kiện, trong lòng nghĩ tới một từ: bi tráng!
Lưu Toản và Hà Kiện áp dụng chính là thế công Mặc gia, chỉ công không thủ! Khi đối phương chém lên cơ thể mình, dao trong tay cũng đâm vào thân thể đối phương, nói thẳng ra chính là lấy mạng đổi mạng!
Thiên Dưỡng Sinh nhìn Hà Kiện mở rộng môn hộ, ánh mắt lóe sáng, đao trong tay thuần túy đâm tới. Hà Kiện không né tránh, dùng lồng ngực đón một đao này. Xoạt một tiếng, thanh đoa đen nhánh đâm vào lồng ngực. Hà Kiện mỉm cười, hoản toàn không cảm thấy khí tức tử vong, dao ở tay phải thừa cơ Thiên Dưỡng Sinh còn đang sững sờ, đâm nhanh về phía ngực, tốc độ rất nhanh, lực lượng rất mạnh!
Lưu Toản ở sau thấy Hà Kiện dùng thân cản đao, ánh mắt có phần chua xót, cước bộ không giảm chút nào, tiến tới một bước, nghiêng dao, đâm về phía Thiên Dưỡng Sinh. Một chiêu "cùng sống cùng chết" này Lưu Toản và Hà Kiện đã nghiên cứu và luyện tập nhiều năm, phối hợp vô cùng ăn ý, lại thêm khí thế mạng đổi mạng khiến cho sử dụng một chiêu chưa bao giờ áp dụng trong thực tế nhưng vẫn vô cùng tự tin.
Nếu đổi là người khác tuyệt đối không thể chạy thoát một cặp "Cùng chung sống chết" này. Đáng tiếc đối thủ của họ lại là Thiên Dưỡng Sinh! Đao trong tay Thiên Dưỡng Sinh đột nhiên tăng lực, khiến cho Hà Kiện vô cùng đau nhức, dao trong tay hơi dừng lại một chút. Chỉ trong nháy mắt, đùi phải Thiên Dưỡng Sinh đá trúng gối Lưu Toản ở phía sau. Răng rắc một tiếng, xương đầu gối của Lưu Toản bị Thiên Dưỡng Sinh đá gãy, lập tức quỳ xuống, dao trong tay cũng lệch hướng, chém về phía cánh tay Thiên Dưỡng Sinh.
Thiên Dưỡng Sinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, tay trái nhanh như chớp, chế trụ tay phải của Hà Kiện, khiến cho dao găm trong tay không tiến được tiếp. Hắn rút mạnh đao ra, lồng ngực Hà Kiện phun máu! Sau đó, Thiên Dưỡng Sinh dùng đao chém mạnh lên cổ Lưu Toản vừa đứng dậy, yết hầu Lưu Toản chảy máu tươi ròng ròng, dần ngã xuống, ánh mắt hiện lên vẻ thỏa mãn và an bình.
Hà Kiện cũng không chịu nổi nữa, dựa vào Lưu Toản, dần dần nằm xuống, dùng chút sức lực cuối cùng nhìn Thiên Dưỡng Sinh, cười nói:
- Không thể tưởng được chúng ta dùng mạng đổi mạng nhưng hai cái mạng này vẫn không thể đổi được nửa cái mạng của anh, chúng ta phục!
Nói xong liền tắt thở. Thiên Dưỡng Sinh thở dài, tiến tới, vuốt mắt cho đối phương.
Cho dù là đối thủ, nhưng một người như vậy cũng đáng được tôn trọng!
Dư Hiểu Lệ nhìn Hà Kiện và Lưu Toản ngã xuống, lại nhìn đồng bọn xung quanh, cô biết hôm nay mình đã tới bước đường cùng, không còn chút ưu thế nào nữa.
- Anh giết tôi đi!
Dư Hiểu Lệ thở dài một hơi:
- Nhưng anh cũng không sống được vài ngày! Soái quân cũng sẽ bị tiêu diệt! Trên thế giới này, đắc tội với Đường Đại Long chẳng khác nào đắc tội Diêm Vương!
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi biết cô nói là thật. Nhưng tôi chưa bao giờ e ngại, cho dù là chết!
Bàn tay như ngọc của Dư Hiểu Lệ lật ra, trong tay xuất hiện một thanh trâm, thản nhiên nói với Sở Thiên:
- Để cho tôi tự mình kết thúc! Tôi tuyệt đối sẽ không rơi vào trong tay cảnh sát!
Sở Thiên khẽ gật đầu, Hứa Giai Giai nhìn thấy trong mắt Dư Hiểu Lệ có một tia lừa dối, trong lòng không khỏi khẽ động.
Dư Hiểu Lệ cầm cây trâm, đâm về phía ngực mình. Khi Sở Thiên quay đầu không nhìn, ngón tay cái ấn vào cây trâm, bên trong bắn ra một loại chất lỏng màu đen về phía Sở Thiên. Khi Dư Hiểu Lệ ấn vào cây trâm thì Hứa Giai Giai đã chạy ra ngoài, ngăn cản trước người Sở Thiên. Cỗ chất lỏng máu đen bắn lên cổ Hứa Giai Giai, lập tức phát tán ra, khiến cô cảm thấy đau nhức khó chịu.
Khi Dư Hiểu Lệ làm cho chất lỏng màu đen bắn ra, dao găm cũng đã đâm xuyên qua trái tim cô, máu tươi từ trên dao găm chảy xuống. Dư Hiểu Lệ nằm mơ cũng không ngờ mình trộm mộ nửa đời, cuối cùng kết thúc trong mộ thất!
Sở Thiên nhìn Hứa Giai Giai ngăn cản trước mặt mình, sau đó ngã xuống, vội vàng xông lên, xem xét vết thương của cô, đáng tiếc là không thể chữa trị được. Chất lỏng màu đen này chứa kịch độc, hơn nữa có tính ăn mòn rất mạnh. Tay trái Hứa Giai Giai nhẹ nhàng chuyển động, Sở Thiên hiểu ý, vội vàng nắm lấy tay cô. Hứa Giai Giai cười thỏa mãn, chậm rãi nói:
- Mấy ngày này em rất vui, cảm ơn anh!
- Tại sao lại thay ta ngăn cản kịch độc?
Sở Thiên thương tiếc nhìn Hứa Giai Giai.
Hứa Giai Giai cười hạnh phục, cố gắng toàn lực, nói ra mấy chữ:
- Đây… đây là việc… duy nhất em có… có thể làm cho… anh!
Nói xong, đầu Hứa Giai Giai nghiêng sang một bên, không còn sinh khí. Hứa Giai Giai chưa từng nghĩ tới mình sẽ có kết cục như vậy, tuy có chút vội vàng, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cả đời cô làm rất nhiều việc, nhưng chỉ cảm thấy việc làm đúng duy nhất là hôm nay chết thay cho Sở Thiên!
Sở Thiên rơi một giọt nước mắt, đứng dậy, không đành lòng nhìn Hứa Giai Giai, nói:
- Hậu táng!
Thác nước ngoài động vẫn ầm ầm chảy, giống như không hề biết sự tình kinh thiên động địa xảy ra bên trong, như không biết ở đây mai táng một kỳ nhân mấy trăm năm trước.
Hai ngày sau, trên máy bay, một thanh niên anh tuấn dựa vào một thiếu nữ nghỉ ngơi, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp bưng chén đĩa tới, dịu dàng hỏi:
- Tiên sinh có cần nước ấm hay không?
Giọng nói rất quen thuộc, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, là nữ tiếp viên hàng không không lâu trước đã cho mình địa đồ da dê. Cô tươi cười ngọt ngào nhìn Sở Thiên, giống như đã sớm nhận ra hắn là ai.
- Cảm ơn!
Sở Thiên bưng chén nước, lập tức thở dài:
- Đáng tiếc tôi không có địa đồ cho cô!
Nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp dịu dàng nói:
- Phục vụ ngài là việc tôi cần làm!
Nói xong liền đi về phía trước.
Sở Thiên uống nước, vuốt vuốt ngọc thạch vô danh trên cổ, quay đầu nói với Phương Tình:
- Em nói liệu giáo sư Vương có thể khôi phục nguyên trạng khối ngọc thạch bên trong thạch quan mộ hay không?
- Giáo sư Vương là người trung thực, ông nói có biện pháp thì nhất định làm được.
Phương Tình kỳ quái nhìn Sở Thiên:
- Sao anh quan tâm khối ngọc thạch kia vậy? Chẳng lẽ nó có bí mật gì?
Sở Thiên mỉm cười, nắm tay Phương Tình, thản nhiên nói:
- Anh phát hiện khối ngọc thạch đó có chất liệu giống ngọc thạch vô danh trên cổ anh. Nếu như có thể khôi phục hình dáng cũ, vậy khối ngọc thạch vô danh trên cổ anh cũng có thể. Em không muốn nhìn xem hình dạng ban đầu của khối ngọc thạch này sao?
- Khôi phục thì sao?
Phương Tình tủm tỉm cười nhìn Sở Thiên, biết rõ người thanh niên trước mặt còn một nửa câu chưa nói.
Sở Thiên bóp mũi Phương Tình, nhẹ nhàng nói:
- Trở về anh sẽ nói cho em biết, bên trong có một bí mật khiến anh cảm thấy áp lực!
Sở Thiên thở dài trong lòng. Hắn nhớ tới Vương mù lòa, nhớ tới bảo tàng không biết ẩn dấu ở đâu tại thủ đô. Vốn lúc trước hắn cảm thấy không có hi vọng nào, nhưng lời của giáo sư Vương trong thạch quan mộ hiến hắn dấy lên hi vọng!