Khi Đường Chí Cường ngã xuống đất, khi ngất đi có nhìn thấy khuôn mặt Mặt rỗ có điểm rất lạ.
- Kim Ngư Nhãn, mau vào trói người!
Mặt rỗ hét lớn ra phía ngoài cửa.
Chu Lục vội vàng xông vào, cùng với mặt rỗ trói Đường Chí Cường như một cái bánh chưng, sau đó lau mồ hôi, hưng phấn nói:
- Anh Mặt rỗ, có hai trăm vạn rồi!
Mặt rỗ nhìn Đường Chí Cường nằm trên mặt đất, thở dài:
- Anh Cường, chớ trách ta, đó là hai trăm vạn nha!
Trời vừa rạng sáng.
Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn đứng im phăng phắc bên cạnh Sở Thiên, bọn chúng đã sớm nghe danh Thiếu soái trẻ tuổi của Soái quân! Biểu lộ của Sở Thiên thâm sâu khó lường khiến trong lòng chúng cảm thấy bất an, thậm chí có chút sợ hãi, tự hỏi liệu Sở Thiên có trả cho chúng hai trăm vạn hay không.
Sở Thiên ngồi xuống, nhìn khuôn mặt Đường Chí Cường, xem xét cẩn thận một hồi, xác định là người trung niên "tập kích" Hứa Bán Hạ ở Cựu Hoan Như Mộng, mỉm cười, đứng lên, nói với Quang Tử:
- Anh Quang, hai người anh em này đã vất vả, trả tiền công cho họ đi!
Quang Tử gật đầu, lấy ra một vali đã chuẩn bị sẵn ở góc phòng, mở ra trước mặt Kim Ngư Nhãn và Mặt rỗ, ánh tiền đỏ khiến tròng mắt chúng đỏ theo. Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn vội vàng nhận lấy, muốn xem liệu có đủ hai trăm vạn hay không, nhưng thấy Sở Thiên đứng trước mặt thì không dám đếm.
Sở Thiên tựa hồ nhìn ra tâm tư của bọn chúng, vỗ bả vai Mặt rỗ, nói:
- Hai người anh em cứ yên tâm, Soái quân từ trước tới nay nói được là làm được, chỗ này tuyệt đối đủ hai trăm vạn, đêm nay đúng là cảm ơn hai người!
Lời nói của Sở Thiên khiến bọn người Mặt rỗ cảm thấy thân thiết, vội vàng khách khí nói:
- Thiếu soái cứ nói đùa. Được làm việc cho Thiếu soái là vinh hạnh của chúng tôi! Cho dù không có hai trăm vạn này chúng ta cũng sẽ mang người tới trước mặt Thiếu soái!
- Thiếu soái, đây là Điện Thoại của Đường Chí Cường, tôi nghĩ Thiếu soái muốn bắt người, điện thoại hẳn là cũng có giá trị, vì vậy cầm theo đưa cho Thiếu soái.
Mặt rỗ chần chờ một chút, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Sở Thiên, vội vàng móc chiếc điện thoại định chiếm làm của riêng đưa cho Sở Thiên.
Việc chiếc điện thoại này xuất hiện có chút ngoài dự kiến của Sở Thiên. Hắn nhận lấy, nhìn qua một lần, trong lòng xuất hiện thêm vài suy nghĩ, mở miệng nói:
- Vậy xin cảm ơn người anh em rồi, hôm nào rảnh rỗi thì tới đây uống trà!
- Được, được!
Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn không ngừng gật đầu:
- Chỉ cần Thiếu soái muốn, chúng tôi lập tức tới ngay.
Sở Thiên không nói gì, cười cười, thản nhiên nói:
- Trời đã tối, tôi cũng không níu kéo hai người anh em. Hai người anh em tranh thủ thời gian mang số tiền này tới một chỗ nào an toàn trốn một thời gian, tránh cho có người thấy tiền sáng mắt, làm chuyện bất lợi với hai người!
Mặt rỗ và Kim Ngư Nhãn không nghe thấy vẻ châm chọc trong lời Sở Thiên, cho rằng Sở Thiên quan tâm bọn hắn, vội vàng cảm ơn, cầm tiền rời khỏi Thủy Tạ Hoa Đô, trong lòng sớm nở hoa, lái chiếc xe tải đi mượn rời khỏi. Vừa tới chân núi, chúng lập tức đỗ xe, Kim Ngư Nhãn và Mặt rỗ vội vàng mở vali, đếm tiền. Sau một lúc, hai người ôm chặt lấy nhau, họ đều không nghĩ Sở Thiên sẽ thực sự cho hai trăm vạn.
Sở Thiên bảo mấy người kéo Đường Chí Cường vào gian phòng anh Thành đang nằm dưỡng thương, sau đó cởi bỏ dây thừng, nói với anh Thành:
- Đây có phải là người anh đã gặp ở Căn cứ địa cách mạng?!
Anh Thành di chuyển cổ, nhìn như một con dùa đen, sau khi nhìn kĩ một hồi, mở miệng nói:
- Đúng là nó. Tuy rằng đêm đó anh không chú ý, nhưng mặt mũi hèn mọn, bỉ ổi, ngu ngốc khiến người khác gặp là không thể quên được.
Sở Thiên mỉm cười, quả nhiên là anh ta, vậy tối nay sẽ dùng anh ta để phá một cửa lớn.
- Chỉ là… Thiếu soái, rốt cục thằng này có liên quan gì tới việc đêm đó?
Anh Thành như rùa rụt cổ, khó hiểu hỏi:
- Nhiều nhất nó chỉ là nhân tình của cô nàng kia, Thiếu soái bắt nó để làm gì?
- Chính vì vậy em mới bảo anh đúng là ngu ngốc!
Sở Thiên nhìn anh Thành, cười cười nói:
- Bị đối phương ám hại mà còn không biết.
Anh Thành kinh ngạc nhìn Đường Chí Cường nằm trên mặt đất. Nguồn truyện:
Sở Thiên gật đầu với Quang Tử, Quang Tử lập tức cầm bát nước lạnh đổ vào đầu Đường Chí Cường. Đường Chí Cường giật mình, giãy dụa, ngồi dậy, nhìn bốn phía nói:
- Sao tao lại ở đây?
- Đương nhiên mày phải ở đây, Đường Chí Cường.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đây là Thủy Tạ Hoa Đô, tổng bộ Soái quân!
Đường Chí Cường biến sắc, đứng lên, nhìn những người xung quanh, thân hình run run:
- Ai bắt tao tới nơi này?
Anh ta lập tức nhớ lại, khi đang uống rượu với Mặt rỗ, khi nhận được điện thoại của Đường Chí Kiệt liền chuẩn bị rời khỏi, nhưng đúng lúc đó bị Mặt rỗ đánh ngất, tức giận quát:
- Tại sao Mặt rỗ lại bán đứng tao?
Sở Thiên tiến lên một bước, vuốt vuốt đồng tiền xu trong tay, nói:
- Rất đơn giản, mày không thể cho nó hai trăm vạn, mà nó thì chỉ cần bắt mày tới đây lập tức có được hai trăm vạn tiền mặt. Mày nói thử xem nó có thể bán đứng mày hay không?!
- Đồ vô sỉ, hạ lưu!
Đường Chí Cường hung dữ gào:
- Tao muốn giết nó, giết chết nó!
Quang Tử miệt thị nhìn Đường Chí Cường, khinh thường nói:
- Mày còn có thể sống mà rời khỏi đây hay không đã là cả vấn đề, giờ lại còn muốn đi giết người khác!
Sắc mặt Đường Chí Cường trở nên khó coi, nhưng vẫn cãi cố:
- Đường Chí Cường tao chưa từng đắc tội Soái quân, tại sao lại bắt tao tới đây?
Sở Thiên bình thản nhìn Đường Chí Cường nói:
- Tao biết đêm đó ở Cựu Hoan Như Mộng, mày và Hứa Bán Hạ đã diễn kịch cho Hà Hãn Dũng xem, mục đích là để Hứa Bán Hạ tiếp cận Hà Hãn Dũng, cũng mượn cơ hội này khiến Hà Hãn Dũng xung đột với Soái quân, để ông chủ Đường Đại Long của bọn mày làm ngư ông đắc lợi!
Lập tức, Sở Thiên chuyển mắt sang nhìn anh Thành:
- Mà vị Đường chủ này của Soái quân có phần háo sắc và ngu ngốc chính là mục tiêu của bọn mày. Bọn mày lại dựng một vở kịch ở Căn cứ địa cách mạng, khiến Hà Hãn Dũng đánh đập anh Thành nên nông nỗi này, dùng điều này khơi mào xung đột giữa Soái quân và Hà Hãn Dũng!
Đường Chí Cường khó tin nhìn Sở Thiên, những lời vừa rồi chính là kế hoạch của bọn chúng, nhưng cũng chỉ có vài người biết, sao Sở Thiên lại rõ như vậy? Xem ra đêm nay mình khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi, nhưng bất luận thế nào cũng không thể thừa nhận, bằng không nếu Đường Đại Long biết mình làm phản đồ, ông ta nhất định sẽ tịch thu tài sản, giết cả nhà!
- Tao không biết mày đang nói gì. Tao tập kích Hứa Bán Hạ chỉ là vì không chiếm được trái tim cô ta, vì yêu hóa hận!
Đường Chí Cường cắn răng không chịu thừa nhận:
- Không có diễn kịch diễn keo như trong lời mày nói!
Trong phòng quan sát ở tầng ba tại Thủy Tạ Hoa Đô, thần sắc Hà Hãn Dũng trở nên cao hứng. Nói như vậy, Hứa Bán Hạ không phải người Đường Đại Long phái tới để ly gián. Hà Đại Đảm đứng cạnh vỗ vỗ bờ vai con trai, khiến anh ta an tĩnh trở lại, Hải Tử đứng cạnh lẳng lặng xem.
- Vậy tối đó tại sao mày lại xuất hiện ở quán bar Căn cứ địa cách mạng?
Sở Thiên thấy anh ta không thừa nhận, không chút lo lắng, nhàn nhạt nói:
- Chẳng lẽ thật sự là mày chỉ dây dưa với đối phương?
- Tao muốn nhận lỗi với cô ta.
Đường Chí Cường biết rõ Sở Thiên muốn đào ra thứ gì trong lời mình, nói chuyện càng thêm phần dè dặt.
Sở Thiên cười lạnh, khí thế trở nên uy nghiêm:
- Muốn nhận lỗi? Mày không có số điện thoại của cô ta sao? Sao mày không gọi điện thoại tới nhận lỗi? Cần gì phải chờ thêm mấy tiếng ở Căn cứ địa cách mạng?
Đường Chí Cường theo phản xạ nói:
- Tao không có số điện thoại của cô ta. Tao từng hỏi nhưng chưa bao giờ Hứa Bán Hạ cho, vì vậy tao đành tới quán bar Căn cứ địa cách mạng, chờ Hứa Bán Hạ tới rồi nhận lỗi.
Vì cắt bỏ quan hệ với Hứa Bán Hạ, Đường Chí Cường không chịu thừa nhận điều gì.
Trong phòng quan sát, Hà Hãn Dũng càng thêm mừng rỡ, anh ta càng ngày càng cảm thấy điều này không liên quan với Hứa Bán Hạ. Hà Đại Đảm thì ngược lại, vì nếu như Đường Chí Cường vì yêu sinh hận, có lẽ anh ta đã kéo Hứa Bán Hạ xuống nước. Nhưng bây giờ lại cực lực chối bỏ quan hệ của hai người, chứng minh trong đó khẳng định có bí mật không muốn ai biết.
- Mày nói dối! Đường Chí Cường, đó là lần đầu Hứa Bán Hạ tới quán bar Căn cứ địa cách mạng. Hơn nữa, lúc tám giờ tối mới tới gặp người phụ trách quán bar để tạo thành hiệp nghị, điều đó người ở quán bar đã chứng thực. Nếu như mày không có số điện thoại của cô ta, sao mày biết cô ta sẽ tới nơi này mà tìm?
Ánh mắt Sở Thiên lóe lên, tỏa ra khí thế bức người:
- Cho dù mày từ người khác hỏi thăm được Hứa Bán Hạ sẽ tới đó, tại sao bảy giờ mày đã tới chờ?
Đường Chí Cường nhất thời nghẹn họng. Anh ta tới quán bar sớm là vì muốn thuê một gian phòng có vị trí tốt, có thể quan sát khi nào Hà Hãn Dũng tới qua cửa sổ, thuận tiện để Hứa Bán Hạ tính toán thời gian diễn màn kịch này cho tốt, vậy mà không ngờ đây lại là điểm mấu chốt khiến chuyện bại lộ.
- Hơn nữa, Đường Chí Cường, mày nói không có số điện thoại của Hứa Bán Hạ sao?
Trong tay Sở Thiên xuất hiện điện thoại của Đường Chí Cường, lạnh lùng nói:
- Đây chính là điện thoại của mày, tao chỉ cần gọi từng số từng số biết liền biết trong đó có số của Hứa Bán Hạ hay không? Đến lúc đó mày chớ trách tao lòng dạ hiểm ác!
Đường Chí Cường nhìn điện thoại trong tay Sở Thiên, sắc mặt tái nhợt. Hà Hãn Dũng trong phòng quan sát mặt cũng trắng bệch, thầm hò hét trong lòng:
- Không có, không có…
- Tao không biết, cái gì cũng không biết.
Đường Chí Cường nghĩ tới thủ đoạn độc ác của Đường Đại Long, lại chứng kiến bộ dạng lạnh như băng của Sở Thiên, cuồng loạn hét:
- Tao không biết gì cả!
Đường Chí Cường vừa hét vừa chạy vọt tới của. Quang Tử đứng cạnh bước dài một bước, trở tay, ném Đường Chí Cường vào tường. Sau đó, Quang Tử đạp tới, lạnh lùng nói:
- Mày chưa nói xong đã muốn chạy hả?!!
Hà Hãn Dũng dù ngốc cũng biết Đường Chí Cường nói không biết kỳ thực là đã thừa nhận, trong lòng vô cùng đau khổ, đứng bật dậy, muốn đi xuống, Hà Đại Đảm bình tĩnh nói mấy chữ:
- Ngồi xuống.
Hà Hãn Dũng chán nản ngồi xuống, cầm chén trà trên mặt bàn, "Choang" một tiếng, chén trà vỡ làm bảy tám mảnh, lòng bàn tay chảy máu nhưng anh ta không hề cảm thấy đau, từ đó có thể thấy rõ cơn giận cùng sự đau khổ của Hà Hãn Dũng lúc này.
Đường Chí Cường lau máu tươi ở mép, bất luận Sở Thiên nói gì cũng không hé miệng nói thêm câu nào.
Sở Thiên hít nhẹ một hơi, quay đầu nói với anh Thành:
- Anh Thành, đối phó với loại người này có loại cực hình gì hay không?
Anh Thành suy nghĩ một chút, duỗi cổ rùa đen, hưng phấn nói:
- Có, tuy rằng vô sỉ nhưng rất hữu hiệu.
- Đối phó với người vô sỉ đương nhiên cần dùng hình phạt vô sỉ!
Sở Thiên thản nhiên nói:
- Đối phương kín miệng như vậy, chúng ta đương nhiên cần biện pháp cứng rắn.
Anh Thành thấy Sở Thiên cho phép, đắc ý nói, đầu khẽ chuyển động:
- Rất đơn giản, chúng ta áp dụng cực hình năm xưa Luân tử đảng với địa hạ đảng là được.
Lập tức, anh Thành nói phương pháp cho Sở Thiên nghe. Sở Thiên nghe xong, tới bên người, gõ mạnh vào đầu anh ta:
- Loại cực hình tàn nhẫn, vô sỉ như vậy mà anh cũng biết, đúng là thiếu đạo đức mà!
Quang Tử cũng cười mắng:
- Đồ chó hoang, đúng là ngoan độc mà!
Đường Chí Cường cạy răng không chịu nói nhưng khi nghe xong cực hình, không khỏi rùng mình một cái, lộ ra vẻ sợ hãi.
Sở Thiên nhìn Đường Chí Cường, thản nhiên nói:
- Anh Thành, chuyện này giao cho anh xử lý. Em lên tầng uống chén trà, có kết quả thì bảo mọi người báo cho em biết.
- Tốt, tôi cam đoan không phụ sự ủy thác của Thiếu soái!
Anh Thành phải chịu thiệt thòi vài ngày trước, sớm đã muốn phát tiết, giờ thấy kẻ hãm hại mình, hận không thể lập tức dùng hình.
Sở Thiên cùng Quang Tử đi về phía cửa, ánh mắt Đường Chí Cường trở nên tuyệt vọng, nhìn thấy mấy anh em Soái quân đi về phía mình, lại thấy ánh mắt ngoan độc của anh Thành, sợ hãi hô lên:
- Tao nói, tao nói!
- Đồ chó hoang.
Hà Đại Đảm lòng không gợn sóng ngồi trong phòng quan sát cười mắng:
- Tuốt "quy đầu" ra, dùng bàn chải sắt chà, ngay cả cực hình như vậy cũng nghĩ ra được, tiên sư bà thằng nào thông minh như vậy chứ, đặt ở thời cổ đại thì đúng là Lai Tuấn Thần*!
Hải Tử mỉm cười, anh ta biết rõ Lai Tuấn Thần là ác quan triều Đường, mỗi lần thẩm vấn tội phạm, bất luận nặng hay nhẹ đều dùng dấm chua rót mũi, hoặc nhét tội phạm vào trong hũ, dùng lửa đốt xung quanh, hoặc dùng vòng sắt bó quanh đầu, dùng sức thiết chặt lại, cứ như vậy não tủy phun ra… Còn đủ loại cực hình vô cùng độc ác khác nữa.
[hide]
Đường Chí Cường té trên mặt đất, ngất đi thời điểm, nhìn thấy mặt rỗ cái kia giương nóng bỏng đã có chút lạ lẫm mặt.
“Kim Ngư Nhãn, mau vào trói người!” Mặt rỗ hướng phía cửa ra vào rống lên.
Chu Lục lập tức vọt vào, cùng mặt rỗ ba chân bốn cẳng đem Đường Chí Cường trói lại cái tống tử tựa như, sau đó mới lau lau mồ hôi, hưng phấn nói: “Mặt rỗ ca, vạn đã có.”
Mặt rỗ nhìn xem trên mặt đất Đường Chí Cường, thở dài: “Cường ca, trách không được huynh đệ, vạn a...”
Trời vừa rạng sáng.
Mặt rỗ cùng Kim Ngư Nhãn cấm như ve mùa đông đứng ở Sở Thiên bên cạnh, bọn hắn đã sớm biết rõ trước mắt vị trẻ tuổi này chính là Soái quân Thiếu soái, Sở Thiên trên mặt sâu không lường được biểu lộ để cho bọn họ trong nội tâm đều tâm thần bất định bất an, thậm chí có vài phần sợ hãi, càng quan tâm đúng Sở Thiên có thể hay không cho hai người bọn hắn trăm vạn.
Sở Thiên ngồi chồm hổm xuống, phản qua Đường Chí Cường mặt, kỹ càng phân biệt một phen, đúng là tại Cựu Hoan Như Mộng ‘tập kích’ Hứa Bán Hạ trung niên nhân, mỉm cười, đứng lên, quay đầu cho Quang ca nói: “Quang ca, cho hai vị này huynh đệ vất vả phí, thật sự cám ơn bọn họ.”
Quang Tử gật gật đầu, theo đại sảnh nơi hẻo lánh nhắc tới đã sớm chuẩn bị cho tốt rương hòm, mở ra đưa cho mặt rỗ cùng Kim Ngư Nhãn, hồng lập lòe tiền giấy ánh bọn hắn tròng mắt đỏ lên, mặt rỗ cùng Kim Ngư Nhãn bề bộn nhận lấy, quét vài lần, muốn biết có phải hay không vạn, nhưng thấy đến Sở Thiên tại trước mặt lại không có ý tứ kiếm tiền.
Sở Thiên tựa hồ nhìn ra tâm tư của bọn hắn, vỗ mặt rỗ bả vai nói: “Hai vị huynh đệ yên tâm đi, Soái quân cho tới bây giờ nói là làm, cái này vạn tuyệt đối là số thực, đêm nay cám ơn các ngươi.”
Sở Thiên mà nói lại để cho mặt rỗ bọn hắn cảm thấy thân thiết, mặt rỗ bề bộn khách khí nói: “Thiếu soái nói đùa, là Thiếu soái làm việc, đúng vinh hạnh của chúng ta, dù cho không có cái này vạn, chúng ta làm theo đem người cho ngươi đưa đến.”
“Thiếu soái, đây là Đường Chí Cường điện thoại, ta nghĩ Thiếu soái lại muốn người, cái này điện thoại cũng có thể có chút giá trị, cho nên bắt nó cũng cho Thiếu soái dẫn theo tới đây.” Mặt rỗ chần chờ một chút, đều muốn cho Sở Thiên lưu tốt ấn tượng, bề bộn từ trong lòng móc ra vốn định chiếm thành của mình điện thoại đưa cho Sở Thiên.
Cái này điện thoại xuất hiện có chút vượt quá Sở Thiên dự kiến, nhận lấy, quét một vòng, trong nội tâm nhiều hơn vài phần ngọn nguồn, mở miệng nói: “Vậy cám ơn huynh đệ rồi, hôm nào có rảnh tới uống trà.”
“Tốt, tốt.” Mặt rỗ cùng Kim Ngư Nhãn không ngừng gật đầu: “Chỉ cần Thiếu soái cần, chúng ta theo gọi theo đến.”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười, nhàn nhạt nói: “Sắc trời đã tối, ta cũng liền không để lại hai vị rồi, hai vị huynh đệ cũng có thể tranh thủ thời gian mang theo những số tiền này tìm địa phương an toàn trốn một hồi, miễn cho có gặp tài nảy sinh tâm chi nhân đối với hai vị bất lợi.”
Mặt rỗ cùng Kim Ngư Nhãn không có nghe được Sở Thiên châm chọc, cho rằng Sở Thiên đúng quan tâm bọn hắn, bề bộn một bên tạ lấy một bên cầm lấy tiền ra Thủy Tạ Hoa Đô, trong nội tâm trong bụng nở hoa, điều khiển lấy mượn tới xe tải, vừa đến dưới núi lập tức đỗ xe, Kim Ngư Nhãn dùng nghiệm sao cơ kỹ càng mới rút nghiệm tấm vé, mặt rỗ tức thì nhanh nhẹn đếm, sau một lát, hai người lẫn nhau ôm, thật không nghĩ tới Sở Thiên thật cho hai người bọn hắn trăm vạn.
Sở Thiên lại để cho Soái quân huynh đệ đem Đường Chí Cường nâng lên Thành ca dưỡng thương gian phòng, sau đó làm cho người ta đem hắn dây thừng cởi bỏ, đối với Thành ca nói: “Thằng này có phải hay không ngươi đang ở đây ‘cách mạng căn cứ địa’ tiếp kiến trung niên nhân?”
Thành ca giãy dụa cổ, như là con rùa đen giống nhau, thân thân co lại co lại nhìn ra ngoài một hồi, mở miệng nói: Là (vâng, đúng) hắn, tuy nhiên đêm đó ta không có chăm chú xem hắn, nhưng hắn mặt mũi tràn đầy hèn mọn bỉ ổi đần độn, quả thực làm cho người ta đã gặp qua là không quên được."
Sở Thiên mỉm cười, dĩ nhiên là hắn, vậy tối nay liền từ trên người hắn đánh ra đột phá khẩu.
“Chẳng qua là, Thiếu soái, thằng này cùng chuyện đêm đó có quan hệ gì đâu này?” Thành ca con rùa đen cổ lại đưa ra ngoài, không hiểu nói: “Hắn nhiều lắm thì nàng kia nhân tình, ngươi bắt hắn tới làm gì?”
“Cho nên ngươi mới là hèn mọn bỉ ổi đần độn.” Sở Thiên nhìn Thành ca liếc, cười cười nói: “Bị nhân gia xếp đặt một đạo còn không biết.”
Thành ca kinh ngạc nhìn trên mặt đất cái này hèn mọn bỉ ổi, đần độn Đường Chí Cường.
Sở Thiên hướng Quang Tử gật gật đầu, Quang Tử lập tức cầm chén đã sớm băng tốt nước lạnh tưới vào Đường Chí Cường trên đầu, Đường Chí Cường một cái giật mình, giãy dụa lấy ngồi xuống, hoàn xem bốn phía: “Ta tại sao lại ở chỗ này?”
“Ngươi đương nhiên ở chỗ này, Đường Chí Cường.” Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Nơi này là Thủy Tạ Hoa Đô, Soái quân tổng bộ.”
Đường Chí Cường biến sắc, đứng lên, nhìn xem người chung quanh, thân hình có chút phát run: “Ai đem ta làm ra nơi đây hay sao?” Lập tức suy nghĩ một chút, mình là cùng mặt rỗ uống rượu, nhận được ca ca Đường Hùng Kiệt điện thoại về sau, chuẩn bị lúc rời đi bị mặt rỗ đánh ngất xỉu đấy, tức giận quát lên: “Mặt rỗ tại sao phải bán đứng ta?”
Sở Thiên tiến lên trước một bước, trong tay vuốt vuốt tiền xu, nói: “Rất đơn giản, ngươi không thể cho hắn vạn, mà chỉ cần đem ngươi vận đến nơi đây, hắn thì có vạn tiền mặt, ngươi nói, hắn có thể hay không bán đứng ngươi thì sao?”
“Vô sỉ, hạ lưu chi nhân.” Đường Chí Cường hung dữ hô lên: “Ta muốn giết hắn, giết hắn đi.”
Quang Tử miệt thị mắt nhìn Đường Chí Cường, khinh thường nói: “Ngươi còn có thể không thể còn sống đi ra ngoài đều là vấn đề, còn muốn giết nhân gia.”
Đường Chí Cường sắc mặt trở nên khó nhìn lên, nhưng vẫn là chống đỡ nói: “Ta Đường Chí Cường không có đắc tội các ngươi Soái quân, tại sao muốn bắt ta đến?”
Sở Thiên ánh mắt bình thản nhìn xem Đường Chí Cường, bình tĩnh nói: “Ta biết rõ ngươi cùng Hứa Bán Hạ đêm đó tại ‘Cựu Hoan Như Mộng’ đúng diễn kịch cho Hà Hãn Dũng xem, mục đích là vì để cho Hứa Bán Hạ tiếp cận Hà Hãn Dũng, cũng mượn cơ hội khơi mào Hà Hãn Dũng cùng Soái quân xung đột, làm cho lão bản của các ngươi Đường Đại Long ngư nhân được lợi.” Lập tức vừa đồng tình nhìn xem Thành ca: “Mà chúng ta vị này háo sắc còn có chút đần độn đường chủ Thành ca, liền biến thành các ngươi đột phá mục tiêu, các ngươi tại ‘cách mạng căn cứ địa’ lại đạo diễn một bộ phim, lại để cho Hà Hãn Dũng đem chúng ta vị này Thành ca đánh bị giày vò, dùng cái này khơi mào Hà Hãn Dũng cùng Soái quân xung đột chính diện.”
Đường Chí Cường không tin nhìn xem Sở Thiên, những thứ này đúng là bọn hắn áp dụng kế hoạch, nhưng chỉ có mấy người biết rõ, Sở Thiên làm sao sẽ rõ ràng như vậy đâu này? Xem ra đêm nay mình là khó thoát khỏi một kiếp rồi, nhưng vô luận như thế nào không thể thừa nhận, bằng không thì bị Đường Đại Long biết mình làm phản đồ, còn không bị hắn cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội?
“Ta không biết ngươi nói cái gì, ta tập kích Hứa Bán Hạ là vì không chiếm được trái tim của nàng, vì ái thành hận.” Đường Chí Cường cắn răng không thừa nhận nói: “Không có ngươi chỗ nói cái gì diễn kịch.”
Thủy Tạ Hoa Đô lầu ba phòng quan sát ở bên trong, Hà Hãn Dũng thần sắc lập tức trở nên cao hứng trở lại, nói như vậy, Hứa Bán Hạ thật không đúng Đường Đại Long phái tới ly gián chi nhân, bên cạnh Hà Đại Đảm vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại để cho hắn an tĩnh lại, Hải Tử ở bên cạnh lẳng lặng cùng bọn hắn.
“Vậy ngươi tối hôm qua tại sao sẽ ở ‘cách mạng căn cứ địa’ quán bar lại xuất hiện đâu này?” Sở Thiên nhìn thấy hắn không thừa nhận, không có chút nào lo lắng, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ, ngươi thật sự chẳng qua là dây dưa nhân gia?”
“Ta nghĩ cho nhân gia chịu nhận lỗi.” Đường Chí Cường biết rõ Sở Thiên muốn theo trong miệng mình đào ra cái gì, nói chuyện càng thêm cẩn thận.
Sở Thiên lạnh lùng cười cười, ngữ khí trở nên uy nghiêm vô cùng: “Muốn cho nhân gia chịu nhận lỗi? Ngươi không có nhân gia số điện thoại sao? Ngươi sẽ không cho nhân gia gọi điện thoại chịu nhận lỗi sao? Làm gì muốn tại ‘cách mạng căn cứ địa’ chờ thêm mấy giờ?”
Đường Chí Cường phản xạ có điều kiện nói: “Ta làm sao có thể có nhân gia số điện thoại đâu này? Ta muốn qua, nhưng Hứa Bán Hạ chưa bao giờ cho ta, cho nên ta chỉ có thể đi ‘cách mạng căn cứ địa’ quán bar chờ Hứa Bán Hạ đã đến, sau đó chịu nhận lỗi.”
Vì bỏ ngay cùng Hứa Bán Hạ quan hệ, Đường Chí Cường dứt khoát đã đến cái gì cũng không thừa nhận.
Phòng quan sát bên trong Hà Hãn Dũng trong nội tâm lại hiện lên một tia mừng rỡ, hắn càng ngày càng cảm thấy cùng Hứa Bán Hạ không quan hệ. Hà Đại Đảm lại được vừa trái lại, nếu như Đường Chí Cường thật sự vì ái sinh hận, hắn có lẽ đem Hứa Bán Hạ kéo xuống nước, nhưng bây giờ cố hết sức bỏ ngay quan hệ của hai người, hoàn toàn nói rõ lẫn nhau tầm đó có không thể cho ai biết bí mật.
“Ngươi nói dối! Đường Chí Cường, Hứa Bán Hạ là lần đầu tiên đi ‘cách mạng căn cứ địa’ quán bar lĩnh vũ, hơn nữa là tám giờ tối mới cùng quán bar người phụ trách đạt thành hiệp nghị, điểm ấy quán bar người có thể làm chứng. Nếu như ngươi không có điện thoại của nàng, ngươi làm sao sẽ tìm tới nơi nào đây?” Sở Thiên ánh mắt nhất bắn, tản mát ra khí thế bức người nói: “Dù cho ngươi theo địa phương khác thăm dò được Hứa Bán Hạ sẽ ở chỗ đó lĩnh vũ, ngươi như thế nào lại bảy giờ đã tại đó chờ đâu này?”
Đường Chí Cường nhất thời lời nói nhét, hắn sớm đi quán bar là muốn tìm vị trí tốt đi một chút gần cửa sổ mướn phòng, có thể quan sát Hà Hãn Dũng lúc nào đến quán bar, thuận tiện Hứa Bán Hạ đắn đo thời gian, diễn xuất trò hay, không nghĩ tới vậy mà đã thành một cái đại phá trán.
“Hơn nữa, Đường Chí Cường, ngươi nói không có Hứa Bán Hạ số điện thoại.” Sở Thiên trong tay lòe ra Đường Chí Cường điện thoại, lạnh lùng nói: “Cái này bộ phận là ngươi trên người điện thoại, ta chỉ muốn từng bước từng bước gọi đi qua, đã biết rõ có hay không Hứa Bán Hạ dãy số, đến lúc đó cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác.”
Đường Chí Cường nhìn xem Sở Thiên cầm lấy điện thoại, sắc mặt tái nhợt dị thường, phòng quan sát bên trong Hà Hãn Dũng sắc mặt đồng dạng trắng bệch, trong nội tâm reo hò: Không có, không có.
“Ta không biết, ta cái gì cũng không biết.” Đường Chí Cường nghĩ đến Đường Đại Long độc ác thủ đoạn, lại chứng kiến Sở Thiên lạnh như băng biểu lộ, cuồng loạn rống lên: “Ta cái gì cũng không biết.”
Đường Chí Cường bên cạnh kêu to bên cạnh hướng cạnh cửa vọt tới, bên cạnh Quang Tử một cái bước xa đi lên, trở tay khẽ bóp, đem Đường Chí Cường ném ở trên tường, chờ hắn ngã lộ về sau, một cước đạp đi lên, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn chưa nói xong đã nghĩ chạy đi rồi hả?”
Hà Hãn Dũng có ngốc cũng biết Đường Chí Cường ‘không biết’ kỳ thật đã thừa nhận, trong nội tâm cực kỳ thống khổ, mạnh mà đứng lên, đều muốn lao xuống đi, Hà Đại Đảm bình tĩnh nhổ ra mấy chữ: “Ngồi xuống.”
Hà Hãn Dũng chán nản ngồi xuống, nắm trên mặt bàn chén trà, ‘ba’ một tiếng, chén trà bể bảy tám khối, máu tươi từ tay hắn tâm chảy đi ra ngoài, lại không hề cảm giác, có thể nghĩ Hà Hãn Dũng lúc này phẫn nộ cùng thống khổ.
Đường Chí Cường xóa đi máu tươi bên mép, vô luận Sở Thiên như thế nào nói chuyện đều không lên tiếng nữa rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng hít một tiếng, quay đầu cùng Thành ca nói: “Thành ca, đối phó những người này có cái gì không cực hình à?”
Thành ca suy nghĩ một chút, duỗi ra con rùa đen cổ, hưng phấn nói: “Có một cái, tuy nhiên vô sỉ, nhưng có tác dụng.”
“Đối phó người vô sỉ tự nhiên có thể dùng vô sỉ hình phạt đó.” Sở Thiên nhàn nhạt nói: “Nhân gia vậy mà mạnh miệng, chúng ta liền cường ngạnh.”
Thành ca nhìn thấy Sở Thiên cho phép hắn nói, đắc ý, đầu có chút lay động nói: “Rất đơn giản, chúng ta học ‘bánh xe’ đảng năm đó đối phó dưới mặt đất đảng cực hình là được rồi.”
Lập tức, Thành ca đem phương pháp nói ra, Sở Thiên sau khi nghe, đi đến Thành ca bên cạnh, hung hăng gõ Thành ca đầu: “Loại này vô sỉ tàn nhẫn cực hình ngươi tìm khắp đi ra, thật sự là thiếu đạo đức.”
Quang Tử cũng cười mắng, chửi: “Đồ chó hoang, thật sự con bà nó ngoan độc.”
Vốn không nói tiếng nào Đường Chí Cường nghe được Thành ca nói ra cực hình về sau, toàn thân không khỏi rùng mình một cái, lộ ra vô cùng sợ hãi.
Sở Thiên nhìn một cái Đường Chí Cường, nhàn nhạt nói: “Thành ca, chuyện này liền giao cho ngươi xử lý a. Ta đi lên uống chén trà, có kết quả gọi các huynh đệ cho ta biết.”
“Tốt. Ta cam đoan không phụ Thiếu soái nhờ vả.” Thành ca bị thụ vài ngày cái chym, trong nội tâm đã sớm đều muốn phát tiết, hiện tại nhìn thấy cái này thiết lập ván cục hại nhà của mình hỏa, hận không thể lập tức thi hình.
Sở Thiên mang theo Quang Tử hướng phía cửa đi tới, Đường Chí Cường ánh mắt trở nên tuyệt vọng đứng lên, nhìn thấy đi về hướng chính mình mấy cái Soái quân huynh đệ, lại nhìn xem Thành ca cái kia ngoan độc ánh mắt, sợ hãi hô lên: “Ta nói, ta nói.”
“Đồ chó hoang.” Luôn luôn gợn sóng không sợ hãi Hà Đại Đảm đã ở phòng quan sát cười mắng đứng lên: “Đem ‘quy’ ‘đầu’ lấy ra, dùng thiết bàn chải xoát, loại này cực hình đều nghĩ ra, thật sự là tiên sư bà ngoại nhà nó chứ nhân tài, đặt ở cổ đại, chính là ‘Lai Tuấn Thần’.”
Hải Tử mỉm cười, hắn biết rõ Lai Tuấn Thần đúng Đường triều ác quan, Lai Tuấn Thần mỗi lần thẩm vấn tù phạm, bất luận nặng nhẹ, nhiều dùng dấm chua rót mũi. Hoặc đem tù phạm đặt trong hũ, dùng hỏa vờn quanh nấu thiêu đốt. Hoặc dùng vòng sắt bó đầu mà thêm tiết, cứ thế não nứt ra tủy ra. Đủ loại cực hình, chuẩn bị cực khổ độc.
[/hide]