Tại biệt thự Vân Thủy Sơn, trong thư phòng của Bát gia.
Sở Thiên lặng lẽ cọ mực nước, vẻ mặt nghiêm túc, kính trọng.
Bát gia thấy mình ở Thượng Hải này dậm chân một cái là có thể khơi động nghĩa tử, mà trước kia mình không hề có ai nâng đỡ, vì vậy trong lòng vô cùng vui mừng.
- Nghĩa phụ, dùng mực.
Sở Thiên nhẹ nhàng đem mực đặt trước mặt Bát gia.
Bát gia mắt ánh nhìn lên, liền chấm mực, đặt bút trên một trang giấy Tuyên Thành trắng tinh viết chữ "Động", động tác liên hồi, tỏa ra một chút dáng vẻ lạnh nhạt.
Sở Thiên giật mình, biết rằng Bát gia sẽ nói ra suy nghĩ của mình, liền vội vàng vãnh tai lắng nghe.
Quả nhiên, sau khi buông bút, Bát gia bước đi, kéo tấm rèm lên, bình tĩnh nói:
- Sở Thiên con có biết kế sách của các Đế Vương xưa kia là gì không?
- Dạ biết, đó là kiềm chế lẫn nhau, không cho đối phương dễ dàng phát triển.
Sở Thiên thuộc lòng lịch sử, vì vậy mà biết rõ mấy trò của các Đế Vương xưa.
- Nếu có người nào cố gắng phát triển thì đều phải giết hết để bảo vệ an ninh hoàng gia xã tắc.
Bát gia gật đầu, dùng ánh mắt tán dương nhìn Sở Thiên, nói:
- Con nói rất đúng, vậy con có biết giờ con đang rất nguy hiểm không?
Sở Thiên suy nghĩ, có vài phần hiểu rõ nhưng vẫn hỏi:
- Xin nghĩa phụ chỉ rõ.
- Tháng sau Hà Đại Đảm bị điều vào kinh thành.
Bát gia nói.
Hà Đại Đảm đi rồi, ở Thượng Hải này không còn ai có thể ép con, con nói xem, Thiên Triều có thể để con độc bá khu vực này lâu dài không?
Sở Thiên suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói:
- Cây thì phải mọc thành rừng, gió tất nhiên phải thổi, Soái quân có thể đứng vững tại Thượng Hải, cũng có thể dễ dàng gây họa.
- Nếu như Hà Đại Đảm không bị điều đi, chính phủ Thiên Triều sẽ cảm thấy có thể dùng uy thế cùng danh tiếng lâu năm của ông ta để kiềm chế con.
Bát gia mở nắp ấm trà, lấy ra những chén trà tinh xảo nói:
- Có lẽ họ sẽ không động tới con.
Sở Thiên nghe vậy, cười cười nói:
- Hà Đại Đảm vừa đi, sợ rằng ở Thượng Hải này không còn ai có thể áp chế con, vì vậy mà khó tránh khỏi việc xuất hiện sát tâm.
- Đối với chính phủ Thiên Triều mà nói, hoặc là Soái quân không được động đến bọn họmười phần kiêng nể.
Bát gia thuần thục thưởng thức hương vị của lá trà Quan Âm, bình thản nói:
- Hoặc là con tỏ ra nhỏ bé, để bọn họ cảm thấy không đáng để tâm.
Sở Thiên giống như hiểu ra một chút, dùng nước nóng rửa lá trà, nhàn nhạt nói:
- Đây chính là lý do vì sao bọn họ ví mổ heo như giết hổ, giết một con kiến cũng cần vạn lý do, kẻ trước thì sợ hãi, kẻ sau coi thường.
Bát gia mỉm cười, nghĩa tử này thật thông minh, một chút đã hiểu, liền nói:
- Ở Thiên Triều, tất cả các hắc bang đều nằm dưới sự kiểm soát, điều khiển của Thiên Triều, vì vậy nhất định không được cười chê bọn họ không có năng lực, họ để con tồn tại, nghĩa là thấy con còn có giá trị lợi dụng, nếu như con chỉ ven vẹn làm bá vương nơi này, nói không chừng, Hà Đại Đảm vừa đi, tương lai con sẽ trở thành một mồi lửa, dù sao ai chả muốn làm bá vương đất này? Còn con, vì giúp người ta, đã lập ra nhiều chiến tích lại bồi dưỡng được thế lực cho riêng mình, cớ sao lại không làm?
- Kế tương an xuất?
Sở Thiên cẩn thận bưng chén trà nóng để trước mặt Bát gia.
Bát gia đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, để hương trà ngập mũi, nói câu cửa miệng:
- Thỏ khôn có ba hang, một lao ra Thượng Hải. Nguồn truyện:
Nước trà như một mũi tên nhọn hoắt bắn trong cổ Sở Thiên, nước trà nóng hổi nhưng tinh khiết và thơm.
Sở Thiên nói xong, lúc đi ra cửa, gặp Chú Trung, Chú Trung thấy Sở Thiên, vộ vàng cung kính nói:
- Chào thiếu gia.
- Chú Trung, sao ông lại ở đây, chẳng lẽ là đợi con? Có chuyện gì sao?
Sở Thiên thiên nhìn qua là biết Chú Trung có chuyện muốn nói với hắn, gần đây hắn có ấn tượng tốt với ông ta, nên nhiệt tình hỏi,
- Chú Trung có chuyện gì thì cứ nói, nếu con có thể giúp gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được.
Chú Trung vội lắc đầu, cười cười nói:
- Không, tôi không có chuyện gì cả!
Chần chừ một lúc, liền nói,
- Thiếu gia, ngày kia là đại thọ của Bát gia, nhưng Bát gia thì chỉ muốn ăn bữa cơm với gia đình là được, nhưng tôi lại nghĩ, cần phải tổ chức một đại lễ.
Sở Thiên hiểu ý Chú Trung, Chú Trung muốn ngày mừng thọ Bát gia phải thật rầm rộ bày rượu mời khách, nhưng Bát gia lại không muốn như thế, nên Chú Trung mới tìm hắn, hy vọng có thể thuyết phục được Bát gia.
Sở Thiên cười cười, nói với Chú Trung:
- Chú Trung, ông yên tâm, tôi sẽ nói với nghĩa phụ, thế nào cũng phải ăn mừng một buổi, bằng không thì Sở Thiên tôi lại để cho bằng hữu trong thiên hạ chê cười ư?
Chú Trung mừng rỡ, nói:
- Vậy tôi là nghe theo thiếu gia sai bảo, nêu Bát gia có trách mắng tôi, tôi cũng không lo. Đã có Sở Thiên làm chỗ dựa, Chú Trung chẳng còn gì phải lo lắng.
Sở Thiên gật đầu, đi đến bên cạnh Chú Trung nói:
- Nhớ là phải mời tất cả những người có vai vế ở Thượng Hải, nhất định phải làm cho Bát gia vui vẻ.
Chiều đó, Sở Thiên đang nhìn tấm bản đồ trên tường, đứng cạnh đó là anh Hải, anh Quang , Hắc Tiến cùng Đặng Siêu.
Sở Thiên trầm tư, đang nghĩ đến việc sắp xếp lại người, Soái quân giờ đã có chỗ đứng vững vàng trong thế giới hắc đạo của Thượng Hải, nhưng nếu như chỉ an phận ngồi một góc, không phát triển lên, thì theo như lời Bát gia, không bị các thế lực khác tìm cách chiếm đoạt, thì cũng bị Thiên Triều tiêu diệt, suy nghĩ một lúc lâu, Sở Thiên cầm bút vẽ lên bản đồ những vòng tròn đỏ, quay đầu nhìn anh Hải cùng những người khác:
- Soái quân hiện tại cần mở rộng, nhưng không được nóng vội, theo như em nghĩ, ở trên biển làm quân tiếp viện cho trung tâm, rồi từ từ chiếm đoạt các thế lực ở thành phố, đầu tiên là Tô Châu, Gia Hưng, Hàng Châu, Trữ Ba, xa một chút là Dương Châu, Nam Kinh, Tuyên Thành thuộc nhóm thứ hai, dùng việc này để khống chế vùng Giang Chiết, không biết ý mọi người thế nào?
Anh Hải cùng những người khác nhìn bản đổ rồi đều gật đầu, Sở Thiên nói rất có lý, một lần không thể chiếm được tất cả, thận trọng từ từ mới là thượng sách.
Đặng Siêu chần chừ, rồi nói:
- Thiếu soái, mấy thành phố ở Tô Châu thì không có vấn đề gì đáng ngại, nhưng ở Hàng Châu lại rất khó khăn.
- Đường Đại Long?
Sở Thiên không chút do dự nói:
- Đặng đường chủ cho rằng thế lực của Đường Đại Long ở Hàng Châu quá lớn, vững chắc, không thể di chuyển nổi?
Đặng Siêu gật đầu, không ngờ Sở Thiên lại phản ứng nhanh như vậy, liền nói:
- Đúng vậy, tuy ta không dám nói toàn bọ Hàng Châu là của Đường Đại Long, nhưng không hề có một thế lực bên ngoài nào có thể vào được Hàng Châu, người của Đường Đại Long thì vô số, phú khả địch quốc, ông ta động chân, toàn bộ Hàng Châu đều chấn động, có thể gọi là "Thị trường chính thức", nhìn lại thực lực của Soái quân bây giờ mà nói, thật khó có thể lật đổ được ông ta.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói:
- Yên tâm, vấn đề ở Hàng Châu tôi sẽ nghĩ cách để chúng ta đi vào kiếm bát cơm.
Sở Thiên thầm nghĩ, Đường Đại Long đã làm nhiều chuyện như vậy để đối phó mình, thì dù thế nào cũng phải làm cho ông ta chịu ít nhiều tổn thất, bắt ông ta phải nhượng ba phần của Hàng Châu, có lẽ cũng không quá quá quắt?
Đặng Siêu biết Sở Thiên làm gì cũng có chừng mực, nên cũng không cần phải nhiều lời nữa, liền đổi chủ đề, nói:
- Không biết Thiếu soái chuẩn bị như thế nào với những thành phố khác?
Sở Thiên cầm bút, chỉ Tô Châu nói:
- Tô Châu rất gần Thượng Hải, cho nên anh Quang sẽ cùng hai trăm anh em đến tìm chỗ đứng cho chúng ta.
Anh Quang than thở:
- Còn không phải vì cảm thấy anh xúc động mới sắp xếp anh đến Tô Châu, có chuyện gì thì có thể đến Thượng Hải tìm trợ giúp.
Anh Hải cùng những người khác cười lớn, xem ra tên này còn đang giật mình, Sở Thiên vỗ vỗ vai Quang nói:
- Anh Quang, đừng nghĩ nhiều làm gì, anh hoàn toàn có thể nhanh chóng chiếm lấy Tô Châu, sau đó tha hồ cho mấy người này biết mặt.
Anh Quang nghe thế, vội vàng vuốt cái đầu trọc của mình mỉm cười, chớp mắt nhìn anh Hải, giống như đang nói "đến lúc đó sẽ đến lượt tôi làm các anh nhục nhã"
- Anh Hải, anh mang hai trăm anh em đến Trữ Ba.
Sở Thiên chỉ vào Trữ Ba, lấy lại vẻ bình tĩnh, nói:
- Anh Hải, anh có thể sẽ tương đối vất vả đấy, dù gì cũng xa Hàng Châu, sẽ có nhiều chuyện khó có thể phối hợp kịp, vì vậy anh cần phải rất cẩn thận.
Anh Hải gật đầu, mặc dù khó khăn, nhưng chỉ cần cố gắng đứng vững tới cùng, thì cũng có thể đánh thế gọng kìm nam bắc vào Hàng Châu của Đường Đại Long, vì Soái quân, dù khó khăn thế nào cũng phải làm cho bằng được.
Sở Thiên đấm vào chữ "Gia Hưng" trên bản đồ, quay đầu nhìn Hắc Tiến, cười cười nói:
- Vậy Gia Hưng phải nhờ đến anh rồi, anh xem thế nào tùy cơ ứng phó.
Hắc Tiến cảm kích nhìn Sở Thiên, Sở Thiên nói như thế là để anh ta vô cùng tự do, cũng đặt lên anh ta một sự tin tưởng lớn, nếu như Hắc Tiến muốn tạo phản, hoàn toàn có thể tự ý cầm theo mấy trăm anh em đi đánh Gia Hưng rồi sau đó thoát khỏi Soái quân, lập một môn phái khác, Đặng Siêu cũng nhìn ra việc này, trong lòng thầm than, tuy mình có vô số người, nhưng có thể dùng người mà không nghi ngờ gì thì chỉ có mình Sở Thiên.
Hắc Tiến quỳ xuống nhìn Sở Thiên nói:
- Hắc Tiến cảm tạ Thiếu soái đã tín nhiệm, nhưng Hắc Tiến nguyện cũng giống như các vị đường chủ, xin dẫn hai trăm anh em, thề sống chết cũng để Thiếu soái chiếm được Gia Hưng.
Sở Thiên bước lên trước, đỡ Hắc Tiến đứng dậy, vỗ vai gã nói:
- Anh Hắc, không cần vì em mà chiếm Gia Hưng, mà là vì Soái quân, lợi ích thuộc về tất cả mọi người, còn em chỉ là chưởng đà.
Hắc Tiến gật đầu, có thể được đứng cùng Soái quân như hiện tại, thật sự là phúc phận của mình, lòng anh ta hạ quyết tâm, cái mạng mình thuộc quyền sở hữu của Sở Thiên rồi.
Bấy giờ lòng tôn kính của Đặng Siêu với Sở Thiên càng thêm sâu sắc, vừa rồi lúc Sở Thiên nói chuyện, anh ta đứng cạnh để ý, anh ta nhận ra chẳng những cách nói chuyện của Sở Thiên thành thạo như người từng trải, lại có sự hấp dẫn kỳ lạ, có thể khiến cho người tuy lần đầu tiếp xúc đã nghĩ mình có thể trở thành thân cận của hắn, mà con người này dù có thân thiết với ai cũng không tổn hại đến sự uy nghiêm của mình, bởi nhiều năm kinh nghiệm, Đặng Siêu biết một người tốt khiến người khác yêu quý là vô cùng khó khăn.
- Đặng đường chủ giờ đang trấn giữ Thượng Hải, tai mắt tứ phương, lúc nào cũng có thể phối hợp với các yêu cầu của tất cả đường chủ khác.
Sở Thiên thấy Đặng Siêu hơi sửng sốt, cười cười nói.
Đặng Siêu lấy lại tinh thần, vui vẻ cười, nói:
- Đặng Siêu xin nghe theo sự sắp xếp của Thiếu soái.
- Anh Quang, những tử sĩ do anh huấn luyện giờ ra sao rồi?
Sở Thiên nhớ ra một vấn đề quan trọng,
- Có thể bắt đầu sử dụng được chưa?
Anh Quang thấy Sở Thiên hỏi vậy, liền vội vàng bước lên trước một bước nói:
- Tam đệ yên tâm, bây giờ là nhóm thứ ba rồi, hai nhóm trước được tổng cộng tám mươi người, toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn hoàn huấn.
- Anh đã kiểm tra một lượt, anh chỉ có thể đối phó được năm người là cùng.
Anh Hải liền miêu tả cụ thể sức chiến của những người đó.
Sở Thiên gật đầu khen ngợi, như vậy thì đã là rất mạnh rồi, trước kia anh Hải có thể đối phó cả mười người, lập tức nói:
- Tốt quá, vất vả cho anh Quang rồi, khi nào hành động, mỗi vị đường chủ dẫn hai mươi người được trang bị vũ khí bí mật.
Anh Quang gật đầu đồng ý, để cho các đường chủ khác biết về những tử sĩ do anh ta đào tạo, chuyện này làm anh ta vô cùng hưng phấn.
- Thiếu soái, chúng ta khi nào thì bắt đầu hành động?
Đặng Siêu bước về trước một bước, hỏi.
- Mười ngày nữa.
Sở Thiên trong lòng sớm đã vạch sẵn kế hoạch, cười cười nói:
Trong mười ngày này, mọi người cố gắng nghĩ cách để việc lần này hạn chế tổn thất cành nhiều càng tốt mà lại đạt được lợi ích lớn nhất có thể.
Nét mặt mọi người có vẻ không dám mơ tưởng, mười ngày nữa, cả vùng Giang Chiết này sẽ nổi bão.
Sở Thiên sau khi bàn việc xong, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, mấy người anh em kết nghĩa đều đã ra ngoài hết, dù Thượng Hải đã bị Thiên Triều chú ý, nhưng hắn vẫn còn ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh của người đàn ông tồn tại, có người thì có đất, có người thì có phú quý.
Trong một cái sân của một ngôi nhà bình dân ở ngoại thành Hàng Châu, Chu Vinh Phát đang gặp một người, người này ăn mặc cũng giản dị, gọn gàng như anh ta.
Trong sân, một người trung niên đang dùng dao bầu gọt vỏ cành cây, cái dao này có thể nói là không hề sắc bén, thậm chí còn bị rỉ sắt, ông ta bảo đó là một thanh đoản đao, nhưng thực ra còn chẳng bằng một cục sắt rỉ.
Nhưng chính cái khối sắt rỉ này, vỏ cây khô lại được gọt xuống đất rầm rầm, hơn nữa còn đứt gãy vô cùng trơn tru, có trời mới biết ông ta làm thế nào mà có thể làm được như thế.
Chu Vinh Phát cẩn thận bước đến phía người trung niêm có diện mạo xấu xí kia, đặt một va li tiền mặt trước mặt ông ta, nhấn mạnh từ chữ một:
- Đây là tiền thù lao ban đầu, một trăm vạn, sau khi chuyện thành công, thì ông sẽ được nhận một trăm vạn nữa.
Người trung niên vẫn mải miết gọt, cứ như những con số Chu Vinh Phát nói đối với ông ta chẳng có chút giá trị gì, chỉ nhàn nhạt nói:
- Người, địa điểm?
Con người này rất ghét những điều thừa thãi, cũng không bao giờ làm những điều dư thừa, cũng không bao giờ mang theo những trang bị thừa thãi, cũng không nói những lời dư thừa, bởi vì dư thừa là lãng phí, chỉ có người ngu xuẩn mới lãng phí nhân tài.
Người ngu xuẩn nhất định sẽ thất bại.
- Mọi tư liệu đều ở trong chiếc va li kia.
Chu Vinh Phát chỉ vào chiếc va li nói:
- Thời gian là mười ngày.
Tay phải người trung niên đó rung lên, chặt đứt cành cây, bình tĩnh nói:
- Ngươi có thể đi rồi.
Chu Vinh Phát hơi sững sờ, còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa nói, sao lại bảo anh ta đi? Nhưng nhìn thấy ánh mắt như Dã Lang xám của người đàn ông này, toàn thân tỏa ra sự giữ dằn làm anh ta trong lòng có chút sợ hãi, khẽ cắn môi, không nói gì thêm, mắt nhìn về một trăm vạn, mà không quay lại đi ra khỏi cái sân nhỏ.
Người trung niên chặt cành lá khô thành vụn, nhìn những cành cây bay bay trong gió, khóe miệng nhếc lên cười đắc ý, đây là kiệt tác của ông ta, kiệt tác của Dã Lang, đẹp hung tàn.
Người trung niên vươn người, đánh một cước lên chiếc vali, tay đập mạnh, vali vỡ ra, ông ta liếc qua đống tiền mặt màu hồng kia, rồi từ từ lấy ra một tấm ảnh, nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng quăng, lập tức chiếc dao bầu trên tay đâm xuyên qua, đính chiếc ảnh trên cành cây, ở giữa tấm ảnh là một người đang cười rạng rỡ.
Trời ngả bóng chiều, ánh mặt trời sáng chói chiếu vào mặt người trung niên.
[hide]
Vân Thủy Sơn Cư, Bát gia thư phòng.
Sở Thiên đang lẳng lặng là Bát gia cọ xát lấy mực nước, thần sắc nghiêm túc hơn nữa cung kính.
Bát gia nhìn mình cái này tại Thượng Hải dậm chân một cái đều có thể nảy sinh chấn động nghĩa tử của, ở trước mặt mình lại không hề cái giá đỡ, trong nội tâm rất là vui mừng.
“Nghĩa phụ, dùng mực.” Sở Thiên nhẹ nhàng đem mực đặt ở Bát gia trước mặt.
Bát gia ánh mắt nhất bắn, xách bút dính mực, tại trắng noãn giấy Tuyên Thành bên trên nước chảy mây trôi đã viết cái “Động”, toàn bộ kiểu chữ công tác liên tục, tản ra lạnh nhạt khí tức.
Sở Thiên giật mình, hắn biết rõ Bát gia nói ra suy nghĩ của mình, bề bộn vểnh tai lắng nghe.
Quả nhiên, Bát gia để bút xuống về sau, trong phòng rời đi nửa vòng, kéo màn cửa sổ ra, bình tĩnh nói: “Sở Thiên, ngươi có biết hay không cổ đại Đế Vương cân nhắc chi thuật?”
“Biết rõ, kiềm chế lẫn nhau, không cho phát triển an toàn.” Sở Thiên đọc thuộc lòng lịch sử, tự nhiên biết rõ cổ đại Đế Vương chơi mấy thứ gì đó trò hề: “Nếu có một phương gắng phải phát triển an toàn, ắt phải chết, bảo vệ hoàng gia xã tắc an nguy.”
Bát gia gật gật đầu, tán dương nhìn xem Sở Thiên, mở miệng nói: “Ngươi nói rất đúng, ngươi có biết hay không ngươi hiện tại rất nguy hiểm?”
Sở Thiên trong lòng suy nghĩ một chút, có vài phần ngọn nguồn, nhưng vẫn là lắc đầu, nói: “Mời nghĩa phụ chỉ rõ.”
“Hà Đại Đảm tháng sau muốn điều vào kinh thành thành.” Bát gia đem nghe được tin tức nói cho Sở Thiên: “Hà Đại Đảm rời đi, cái này Thượng Hải liền không ai có thể ép tới ở ngươi, ngươi nói, thiên triều có thể hay không cho ngươi đáng kể, thời gian dài độc bá nhất phương đâu này?”
Sở Thiên kỹ càng suy nghĩ một chút, lập tức gật gật đầu: “Cây có mọc thành rừng, phong tất nhiên thúc chi, Soái quân tại Thượng Hải ngồi vững vàng giang sơn, cũng liền dễ dàng gây họa rồi.”
“Nếu như Hà Đại Đảm không có điều đi, thiên triều chính, phủ cảm thấy dùng Hà Đại Đảm nhiều năm thế lực cùng uy vọng với kiềm chế ngươi.” Bát gia mở ra ấm trà, bày ra đẹp đẽ chén trà nói: “Có lẽ nó sẽ không động tới ngươi.”
Sở Thiên đem lời nhận lấy, cười cười nói: “Hà Đại Đảm vừa đi, sợ không ai có thể tại Thượng Hải áp chế ta, cho nên khó tránh khỏi nổi lên sát tâm.”
“Nhìn trời triều chính, phủ mà nói, hoặc là, Soái quân cường đại để cho bọn họ động một phát mà khiên toàn thân, có chỗ cố kỵ.” Bát gia thuần thục phao lấy mùi thơm ngát Quan Âm, bình thản nói: “Hoặc là, ngươi nhỏ bé để cho bọn họ cảm giác được không đáng để lo.”
Sở Thiên tựa hồ có chút đã minh bạch, dùng nóng hổi nước ấm giặt rửa lấy chén trà, nhàn nhạt nói: “Đây chính là vì người nào đám bọn họ mổ heo so giết hổ, giết con kiến nhiều rất nhiều nguyên nhân, người phía trước sợ hãi, người kia khinh thường.”
Bát gia mỉm cười, cái này nghĩa tử thật sự là thông minh, một điểm liền thấu, mở miệng nói: “Tại thiên triều, tất cả hắc bang đều tại thiên triều chính, phủ giám sát và điều khiển phía dưới, ngàn vạn không nên cười nhân gia vô năng vô lực, nhân gia cho ngươi sinh tồn phát triển, đúng cảm thấy ngươi còn có giá trị lợi dụng, nếu như ngươi vẻn vẹn là làm cái đất Phách Vương, nói không chừng, Hà Đại Đảm vừa đi, ngươi liền biến thành tương lai quan mới tiền nhiệm cây đuốc thứ nhất, dù sao cái này đất Phách Vương ai làm không phải làm đâu này? Bưng ngươi, đến đỡ một cái khác, đã sinh ra chiến tích lại nuôi dưỡng thế lực của mình, cớ sao mà không làm đâu này?”
“Kế tương an xuất?” Sở Thiên cẩn thận bưng lên trà nóng, nhẹ nhàng phóng tới Bát gia trước mặt.
Bát gia sờ khởi biên duyến, nhẹ nhàng chuyển động, lại để cho hương trà nhập mũi, nhàn nhạt nói ra chữ bát (八) chân ngôn: “Thỏ khôn có ba hang, lao ra Thượng Hải.”
Một cổ nước trà như mũi tên nhọn giống như bắn vào Sở Thiên yết hầu, nóng hổi nhưng tinh khiết và thơm.
Sở Thiên nói xong chính sự, đi đến Vân Thủy Sơn Cư cửa thời điểm, vậy mà gặp được Trung thúc, Trung thúc nhìn thấy Sở Thiên, bề bộn một mực cung kính nói: “Thiếu gia tốt.”
"Trung thúc, như thế nào tại cửa ra vào à? Chẳng lẽ là đặc biệt chờ ta hay sao? Có chuyện gì?" Sở Thiên liếc thấy ra Trung thúc trong nội tâm có chuyện đều muốn cùng tự ngươi nói, Sở Thiên đối với Trung thúc luôn luôn có hảo cảm, vì vậy nhiệt tình hỏi: "Trung thúc có chuyện gì cứ mở miệng, ta Sở Thiên khả năng giúp đở bề bộn nhất định giúp.
Trung thúc vội lắc lắc đầu, cười cười nói: “Ta, ta không có chuyện gì muốn giúp đỡ.” Lập tức chần chờ một chút, mở miệng nói: “Thiếu gia, ngày sau đúng Bát gia đại thọ, Bát gia lại chỉ muốn người trong nhà ăn bữa cơm, nhưng, ta nghĩ, đó là một lễ lớn.”
Sở Thiên minh bạch rồi Trung thúc ý đồ đến, Trung thúc đều muốn cho Bát gia oanh oanh liệt liệt bày rượu khánh thọ, Bát gia lại không nghĩ vô cùng đường hoàng, cho nên Trung thúc mới tìm đến mình, hi vọng mình có thể thuyết phục Bát gia.
Sở Thiên cười cười, cùng Trung thúc nói: “Trung thúc, ngươi cứ yên tâm đi an bài a, ta sẽ cùng nghĩa phụ nói một tiếng, như thế nào cũng muốn ăn mừng một phen, bằng không thì ta Sở Thiên chẳng phải là bị bằng hữu trên giang hồ chê cười?”
Trung thúc ánh mắt toát ra mừng rỡ, cao hứng nói: “Ta đây chợt nghe thiếu gia phân phó, Bát gia như thế nào mắng ta, ta cũng không để ý tới hắn.” Đã có Sở Thiên chỗ dựa, Trung thúc lực lượng lập tức đủ.
Sở Thiên gật gật đầu, đi đến Trung thúc bên cạnh nói: “Nhớ rõ muốn lượt mời Thượng Hải các loại tai to mặt lớn, lại để cho Bát gia hảo hảo cao hứng một phen.”
Ngày nọ buổi chiều, Sở Thiên tại trên tường nhìn xem địa đồ, bên người đứng đấy Soái quân mấy cái cao tầng, Hải Tử, Quang Tử, Hắc Tiến cùng Đặng Siêu.
Sở Thiên tựa hồ lâm vào trầm tư, nghĩ đến như thế nào an bài nhân thủ, Soái quân đã ngồi vững vàng Thượng Hải hắc đạo giang sơn, nhưng nếu như an phận ở một góc, không muốn phát triển, chính như Bát gia theo như lời đấy, không bị những bang phái khác chỗ chiếm đoạt, cũng sẽ bị thiên triều tiêu diệt. Suy nghĩ một hồi, Sở Thiên hồng bút tại trên địa đồ vẽ lên mấy cái vòng, quay đầu lại cùng Hải Tử bọn hắn nói: “Soái quân hiện tại cần bắt đầu mở rộng, nhưng nóng vội cũng là tối kỵ, ý nghĩ của ta đúng, dùng Thượng Hải làm hậu viện binh trung tâm, chậm rãi chiếm đoạt xung quanh thành thị thế lực, mà Tô Châu, Gia Hưng, Hàng Châu, Trữ Ba đứng mũi chịu sào, xa một chút Dương Châu, Nam Kinh, Tuyên Thành là nhóm thứ hai, dùng cái này đạt tới khống chế Giang Chiết khu vực, không biết mọi người ý tứ như thế nào đây?”
Hải Tử bọn hắn nhìn xem địa đồ đều gật gật đầu, Sở Thiên phân tích có đạo lý, một cái ăn không được đại bàn tử, thời gian dần qua thận trọng từng bước mới là thượng sách.
Đặng Siêu chần chờ một chút, mở miệng nói: “Thiếu soái, Tô Châu mấy cái thành thị đều không có bao nhiêu vấn đề, lớn nhất khó khăn chính là Hàng Châu.”
“Đường Đại Long?” Sở Thiên không chút lựa chọn nói ra: “Đặng đường chủ đúng cảm thấy Hàng Châu Đường Đại Long nước quá sâu, thế lực quá kiên cố, chuyển bất động?”
Đặng Siêu gật gật đầu, không thể tưởng được Sở Thiên vậy mà nhanh như vậy kịp phản ứng, mở miệng nói: Là (vâng, đúng) đấy, ta không dám nói toàn bộ Hàng Châu đúng Đường Đại Long đấy, nhưng phía ngoài bất luận cái gì thế lực xác thực đều thẩm thấu không đi vào Hàng Châu, Đường Đại Long tinh binh mãnh tướng vô số, phú khả địch quốc, hắn run lẩy bẩy chân, toàn bộ Hàng Châu đều chấn động, người xưng "Chính thức thị trưởng", dùng Soái quân thực lực bây giờ chỉ sợ khó với chuyển ngược lại nhân gia."
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: “Yên tâm, cái này Hàng Châu ta sẽ nghĩ biện pháp cắm vào đi vào kiếm một chén canh đấy.” Sở Thiên thầm nghĩ, Đường Đại Long làm nhiều chuyện như vậy đi ra đối phó chính mình, như thế nào đều muốn hắn cho chút ít đền bù tổn thất, B bách hắn nhượng xuất Hàng Châu ba phần thiên địa, có lẽ không quá phận a?
Đặng Siêu biết rõ Sở Thiên làm sự tình đều có đúng mực, cũng liền không cần phải nhiều lời nữa, chuyển di khai mở Hàng Châu Đường Đại Long đích chủ đề, nói: “Không biết Thiếu soái chuẩn bị như thế nào an bài những thành thị khác nhân thủ đâu này?”
Sở Thiên cầm lấy hồng bút, điểm ‘Tô Châu’ nói: “Tô Châu rời Thượng Hải gần nhất, cho nên có Quang ca mang hai trăm huynh đệ suy nghĩ biện pháp đứng vững gót chân.”
Quang Tử lẩm bẩm một câu: “Còn không phải cảm thấy ta xúc động, cho nên an bài ta gần nhất Tô Châu, có chuyện có thể theo Thượng Hải tìm trợ giúp.”
Hải Tử bọn hắn đều ha ha cười cười, xem ra cái này Quang Tử còn rất giật mình đấy, Sở Thiên cười vỗ vỗ Quang Tử bả vai nói: “Quang ca, không nên nghĩ quá nhiều, ngươi hoàn toàn có thể dùng thời gian ngắn nhất nắm bắt Tô Châu, sau đó hung hăng nhục nhã Hải ca bọn hắn a...”
Quang Tử nghe xong, có đạo lý, bề bộn vuốt chính mình đầu trọc nở nụ cười, trong nháy mắt nhìn xem Hải Tử, giống như đang nói..., đến lúc đó để cho ta nhục nhã nhục nhã ngươi.
“Hải ca, ngươi mang huynh đệ đối phó Trữ Ba.” Sở Thiên chỉ vào ‘Trữ Ba’, khôi phục bình tĩnh ngữ khí, nói: “Hải ca, ngươi có thể sẽ so sánh vất vả, dù sao cách Hàng Châu, có rất nhiều chuyện khó với cùng Thượng Hải hô ứng, cho nên cần chính ngươi cẩn thận một chút rồi.”
Hải Tử gật gật đầu, mặc dù có khó khăn, nhưng chỉ cần đứng vững cùng, có thể nam bắc giáp công Hàng Châu Đường Đại Long rồi, vì Soái quân, khó khăn lớn hơn nữa cũng muốn giải quyết.
Sở Thiên tay đấm tại ‘Gia Hưng’ phía trên, quay đầu nhìn xem Hắc Tiến, cười cười nói: “Gia Hưng liền vất vả Hắc Tiến huynh đệ, nhân thủ chính ngươi xem tình huống điều phối.”
Hắc Tiến cảm kích nhìn Sở Thiên, Sở Thiên những lời này cho hắn rất lớn tự do độ, cũng cho hắn rất lớn độ tín nhiệm, nếu như hắn Hắc Tiến có phản tâm, hoàn toàn có thể cố gắng hết sức tỉ lệ đường ở dưới mấy trăm tinh nhuệ đệ tử đánh rớt xuống Gia Hưng, sau đó thoát ly Soái quân, khác lập môn hộ. Đặng Siêu cũng đã nhìn ra, trong nội tâm thầm than, chính mình duyệt vô số người, thật có thể làm được dùng người thì không nghi ngờ người tình trạng, cũng liền chỉ có Sở Thiên rồi.
Hắc Tiến quỳ xuống, nhìn xem Sở Thiên: “Hắc Tiến cảm tạ Thiếu soái tín nhiệm, nhưng Hắc Tiến nguyện cùng các vị đường chủ giống nhau, Soái quân đàn ông đã đầy đủ, thề sống chết là Thiếu soái nắm bắt Gia Hưng.”
Sở Thiên tiến lên một bước, nâng dậy Hắc Tiến, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Hắc Tiến huynh đệ, không phải vì ta lấy hạ Gia Hưng, là vì Soái quân nắm bắt Gia Hưng, cái này vinh hoa phú quý thuộc về mọi người, mà ta chỉ đúng chưởng đà chi nhân.”
Hắc Tiến gật gật đầu, có thể đuổi kịp ít như vậy soái, thật sự là chính mình phúc phận, trong nội tâm đã quyết định chủ ý, chính mình cái mạng đúng Sở Thiên được rồi.
Hiện tại Đặng Siêu đối với thiếu niên này người tôn kính so với quá khứ càng sâu, Sở Thiên vừa rồi lúc nói chuyện, hắn một mực ở bên cạnh lưu ý lấy, hắn phát giác thiếu niên này người chẳng những nói chuyện so người từng trải càng có kỹ xảo, hơn nữa còn có loại đặc thù mị lực, có thể làm cho từng lần đầu nhìn thấy người của hắn đã nghĩ cùng hắn thân cận, mà loại này thân thiết cũng không tổn hại hắn uy nghiêm, bởi vì nhiều năm tự mình tự nghiệm thấy, Đặng Siêu biết rõ một người tốt người khác kính yêu đúng cỡ nào khó khăn.
“Đặng đường chủ tức thì tọa trấn Thượng Hải, nhãn quan bát phương, tai phân biệt bốn phía, tùy thời cân đối tất cả đường chủ cần.” Sở Thiên nhìn xem hơi sửng sốt Đặng Siêu, cười cười nói.
Đặng Siêu phục hồi tinh thần lại, cởi mở cười cười, mở miệng nói: “Đặng Siêu nghe theo Thiếu soái phân phó.”
“Quang ca, ngươi đám kia tử sĩ huấn luyện như thế nào?” Sở Thiên nhớ tới một cái vấn đề trọng yếu: “Có thể hay không bắt đầu đưa vào sử dụng?”
Quang Tử nghe được Sở Thiên hỏi chuyện này, bề bộn tiến lên trước một bước, nói: “Tam đệ yên tâm, bây giờ là nhóm thứ ba rồi, phía trước hai nhóm tổng cộng tám mươi người, đã toàn bộ hợp cách hết huấn.”
“Ta kiểm nghiệm qua, ta chỉ có thể đối phó năm cái.” Hải Tử đem nhân viên sức chiến đấu cụ thể miêu tả đi ra.
Sở Thiên khen ngợi gật đầu, đã rất cường hãn rồi, trước kia Hải Tử có thể đối phó mười cái, mở miệng nói: “Tốt, vất vả Quang ca rồi, hành động thời điểm, cho mỗi vị trí đường chủ phân phối hai mươi người với tư cách vũ khí bí mật.”
Quang Tử cao hứng gật đầu đáp ứng, có thể cho các vị đường chủ mở mang kiến thức hắn Quang Tử đào tạo ra đến tử sĩ, đây là cỡ nào làm cho người ta hưng phấn sự tình.
“Thiếu soái, chúng ta chừng nào thì bắt đầu hành động?” Đặng Siêu tiến lên trước một bước, hỏi Sở Thiên.
“Mười ngày sau.” Sở Thiên trong lòng sớm đã có ý định, cười cười nói: “Cái này trong vòng mười ngày, mọi người kỹ càng nghiên cứu, bằng tiểu nhân tổn thất đạt được lớn nhất lợi ích.”
Trên mặt của mọi người đều đã có đè nén không được ước mơ, mười ngày sau, cái này Giang Chiết khu vực sẽ phong vân lóe sáng.
Sở Thiên đem làm xong việc, thậm chí có một loại nhẹ nhõm cảm giác, anh em kết nghĩa đám bọn họ đều gắn đi ra ngoài, dù cho Thượng Hải nhận lấy thiên triều chính, phủ chú ý, chính mình thiết huyết đàn ông cũng còn tại, có người thì có địa phương, có người thì có phú quý.
Hàng Châu vùng ngoại ô nông phòng trong sân, Chu Vinh Phát nhìn thấy muốn gặp người, cái này chỗ của người ở liền giống như hắn quần áo giống nhau, sạch sẽ, đơn giản, mộc mạc.
Trong sân một trung niên nhân đang dùng dao bầu gọt lấy một ít nhánh cây, bên này dao bầu không hề sắc bén đáng nói, thậm chí có vài phần rỉ sắt, cùng hắn nói nó là một thanh khảm đao, còn không bằng nói nó là khối sắt lá càng thỏa đáng.
Nhưng chính là cái này khối rỉ sắt sắt lá, trên tàng cây cành khô lá vụn gọt ‘rầm rầm’ xuống mặt mất, hơn nữa đứt gãy vô cùng hình thành khéo đưa đẩy, có trời mới biết hắn là như thế nào cắt đứt xuống đến đấy.
Chu Vinh Phát cẩn thận từng li từng tí nhìn trước mắt kia mạo xấu xí trung niên nhân, đem một rương tiền mặt phóng ở trước mặt của hắn, đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng nói: “Đây là giai đoạn trước tiền thù lao một trăm vạn, sau khi chuyện thành công, một lần nữa cho một trăm vạn.”
Trung niên nhân dao bầu không hề đình trệ, tựa hồ Chu Vinh Phát nói chẳng qua là con số, đối với hắn không hề ảnh hưởng, chẳng qua là nhàn nhạt nhổ ra mấy chữ: “Người, địa điểm?”
Trung niên nhân luôn luôn căm hận “Dư thừa”, cũng không làm chuyện dư thừa, cũng không muốn dư thừa trang trí cũng cũng không nói lời nói thêm càng thừa thải, bởi vì dư thừa chính là lãng phí, chỉ có ngu xuẩn nhân tài lãng phí.
Ngu xuẩn người nhất định bại vong.
“Tư liệu đều tại trong rương rồi.” Chu Vinh Phát chỉ vào rương hòm nói: “Mười ngày thời gian.”
Trung niên nhân tay phải run lên, chém xuống cổ tay giống như lớn nhỏ cành khô, bình tĩnh nói: “Ngươi có thể rời đi.”
Chu Vinh Phát hơi sững sờ, còn có rất nhiều chi tiết chưa nói đâu rồi, làm sao lại gọi mình rời đi đâu này? Nhưng nhìn xem trung niên nhân như Dã Lang bình thường ánh mắt, còn có trên người phát ra Sói tính, trong nội tâm lại thêm vài phần sợ hãi, khẽ cắn môi, không nói gì thêm, mắt nhìn trên mặt đất một trăm vạn, cũng không quay đầu lại tiêu sái ra sân nhỏ.
Trung niên nhân chặt bỏ toàn bộ cành khô lá vụn, nhìn xem xanh biếc cây cối trong gió phiêu diêu, khóe miệng giương lên mỉm cười đắc ý, cái này liền đúng kiệt tác của mình, ‘Dã Lang’ kiệt tác, hung tàn hoàn mỹ.
Trung niên nhân thân thân lưng mỏi, một cước khơi mào rương hòm, bàn tay vỗ, rương hòm vỡ ra, nhìn lướt qua hồng lập lòe tiền mặt, sau đó từ đó lấy ra một tờ ảnh chụp, nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng quăng ra, lập tức trên tay dao bầu bay vụt đi qua, đem ảnh chụp đính tại trên cây, ở giữa trong tấm ảnh người sáng lạn dáng tươi cười phía dưới yết hầu.
Trời chiều nghiêng theo, ánh mặt trời lóng lánh tại trung niên nhân trên mặt, pha tạp sáng chói.
[/hide]