Màn đêm dần buông xuống, Vân Thủy Sơn Cư trở nên náo nhiệt lạ thường.
Đêm nay, ở đây, có thể nhìn thấy toàn bộ các loại xe xịn, các thiên kim tiểu thư, cùng các nhân vật tai to mặt lớn.
Ở cửa ra vào của Vân Thủy Sơn Cư bày sáu mươi chiếc bàn, ngồi ở mỗi chiếc bàn không phải người giàu thì cũng là quý nhân, tất cả mọi người ai nấy đều tươi cười, vì hôm nay là đại thọ của Bát gia.
Các đầu bếp đến từ các khách sạn cao cấp giờ đang bận rộn trong gian bếp này, nếu có ai nhận ra những đầu bếp này, sẽ vô cùng kinh ngạc, ngay cả tiền công phụ làm bánh cũng là thu nhập một tháng của mười vạn người; nếu có người yêu thích rượu, sẽ mừng rỡ như điên, bởi những chai rượu ở đây đều được để trong hộp gỗ, tất cả đều được vận chuyển từ bản địa, loại rẻ nhất, rượu đỏ, cũng phải đến tám ngàn nhân dân tệ.
Trên mỗi bàn lớn đều có một cái thực đơn đỏ chói, viết bằng chữ phồn thể, thực đơn được buộc lại bằng dải băng màu vàng, bên trong đều là các món ăn Trung Hoa. Thức ăn được bày ra trên những chiếc đĩa lạ, những chiếc chén tráng bằng men rạn, bát thì làm từ gốm sứ, tôm Giang Nam, ngọc châu đại ô tham gia (sâm), nguyên lung hà hương vịt, thịt cua nấu bạch ngọc, trân khuẩn bào ngư xốp giòn, tuyết măng chưng cá hoa vàng, hỗ bên trên bới ra lúc sơ, rượu nhưỡng tiểu bánh trôi trái cây hợp thời.*
Toàn của ngon vật lạ quý hiếm gì mà ta chưa nghe tên bao giờ, mọi người tự hiểu =.=
Ngoài ra, trên mỗi bàn đều được đặt sẵn một bát cơm trong một chiếc giỏ vô cùng tinh xảo, bên trong có đàn hương phiến, ngũ vị hương đậu, hạt vừng xốp giòn đường, kẹo, vô cùng có phong cách Thượng Hải.
Tất cả là do Sở Thiên sắp xếp, Sở Thiên phô trương như vậy cũng là vì Bát gia.
Lãng phí nhiều như vậy, dĩ nhiên khách mời cũng thuộc loại cao quý phi thường, Phương Tình, chị em Tiêu gia đang vội vàng kiểm tra ở phía trong, không ai biết tại sao ba người này tự dưng có thể trở nên hòa thuận.
Bát gia đang thay đồ, luôn miệng trách cứ Chú Trung:
- Sao lại phô trương như vậy? Tôi không phải đã nói chỉ để cho mình người nhà ăn bữa cơm với nhau là được sao?
Chú Trung tuy bị Bát gia mắng nhưng trong lòng vẫn vui mừng, liền trả lời:
- Được rồi, vậy lần sau sẽ tổ chức đơn giản một chút, còn chuyện lần này là do thiếu gia quyết định, tôi là quản gia nên không dám nói gì.
- Nhất định là do ông đến tìm Sở Thiên, bằng không sao nó có thể biết ngày đại thọ của ta.
Bát gia là người từng trải, nên dễ dàng nhận ra cái mẹo nhỏ của Chú Trung:
- Ta chính là lo Sở Thiên bày vẽ quá mức mới để tới ngày đại thọ mới mời tới ăn bữa cơm nói chuyện.
Chú Trung biết mình bị đã bị Bát gia nhìn ra, đành cười trừ, không nói gì, giúp Bát gia chỉnh lại cổ áo.
Bộ com lê khoác lên người Bát gia làm Bát gia trở nên oai vệ, phóng thoáng vô cùng.
Lúc này, Vân Thủy Sơn Cư rực sáng ánh đèn, khắp nơi vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Hơn sáu trăm người đã ngồi xuống chờ đợi Bát gia xuất hiện, đèn được thắp sáng trưng, gió đêm ngập mùi rượu, cuộc sống cảm giác tràn ngập sung sướng?
Sở Thiên đang đứng trên gác, bên cạnh là anh Quang nói:
- Anh Quang, cảnh vệ đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?
- Tam đệ em yên tâm đi.
Anh Quang nhìn xung quanh, tự tin nói:
- Lần này anh dùng đến tám mươi người, còn sợ có người có thể quậy phá sao?
- Nghe nói, trong đó có mười người là do Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện?
Sở Thiên hỏi.
Anh Quang cười cười, hơi ngượng, nói:
- Đúng vậy, có một khoảng thời gian anh bận bịu đến nỗi không quản được, mà lúc đó Thiên Dưỡng Sinh lại khá rảnh rỗi, nên nhờ anh ta huấn luyện giúp mười người.
- Em cũng thường nói với anh, cứ một nhóm lại một nhóm, những vẫn cứ muốn nuốt một miếng lớn.
Sở Thiên mỉm cười, nói:
- Anh có nhận ra điểm khác biệt giữa người do Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện và do anh huấn luyện không?
Anh Quang lắc đầu, suy nghĩ một chút:
- Thực ra cũng chẳng có khác biệt gì, các tiêu chuẩn huấn luyện đều như nhau, Thiên Dưỡng Sinh tuy giỏi đánh đấm, nhưng đây không phải chỉ mình võ công thôi là được, mà chủ yếu là coi trọng kỹ năng.
Sở Thiên không nói gì nữa, quay người đi xuống, đại tiệc sắp bắt đầu, nên xuống dưới chào hỏi khách khứa.
Ở phía cửa ra vào, cạnh một chiếc bàn, một người phụ nữ đang ôm một một người đàn ông, oán trách:
- Trưởng ban Ngưu, anh nói sẽ dẫn em tới một yến tiệc thượng đẳng, sao lại là cái nơi khỉ ho cò gáy này?
Trưởng ban Ngưu chỉ vào những chiếc xe đậu bên ngoài, khách khứa bên trong, thấp giọng nói:
- Ở đó có cái xe nào không phải là xe xịn, có người nào không thuộc hạng người tai to mặt lớn không?
- Thế thì sao? Không phải chỉ là đại thọ của một lão già xã hội đen thôi sao? Có gì khác biệt đâu.
Người phụ nữ uốn éo, khinh thường nói:
- Còn để chúng ta phải ngồi ở cửa ra vào, lại muốn chúng ta phải đợi nửa tiếng đồng hồ, thật sự tưởng rằng mình là thị trưởng sao?
Trưởng ban Ngưu vội bịt miệng người phụ nữ kia, không cho cô ta nói thêm lời nào, kề tai ả nói khẽ:
- Em nói ít thôi, bị người ta nghe thấy thì tôi chết thảm rồi!
Trưởng ban Ngưu bắt đầu hối hận khi đưa ả tới đây.
- Đừng bịt nữa, không thì em bị anh làm cho nghẹt thở bây giờ - Người phụ nữ cắn trưởng ban Ngưu một cái, lập tức tay trưởng ban Ngưu hằn vết răng của cả, ả còn rống lên:
- Bổn tiểu thư nói gì sai sao? Bữa cơm này, bổn thiểu thư không thèm, từ khi nào bổn tiểu thư lại phải chịu sự đối xử như thế này chứ?
Tiếng nói của ả rất lớn, đến nỗi hơn sáu trăm người ở đó toàn bộ im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người ả.
Sắc mặt trưởng ban Ngưu lập tức trở nên trắng bệch, anh ta có linh cảm xấu, mọi việc đang diễn ra đều đang đi ngược lại mong muốn của anh ta.
- Là chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, mong tiểu thư thứ lỗi.
Anh Hải, người phụ trách tiếp khách, liền tươi cười bước tới.
Ả ta nhìn anh Hải, khinh khỉnh nói:
- Vậy mà để cho tôi phải ngồi chỗ này à? Không ăn nữa, bổn tiểu thư đêm nay phải trở về kinh thành, ngày mai còn phải đi xem hòa nhạc, nếu không phải vì trưởng ban, ta cũng không thèm đến cái nơi này.
Mặt anh Hải biến sắc, cô ta chỉ là một người phụ nữ tầm thường mà cả gan nói như vậy, nếu như không phải vì có nhiều khách khứa đang ở đây, anh Hải đã sớm vứt ả xuống núi.
- Vậy tiểu thư thấy mình ngồi đâu thì phù hợp?
Sở Thiên cùng anh Quang xuất hiện, nhàn nhạt nói:
- Nếu như tiểu thư đây thật sự đủ tư cách để ngồi chỗ khác mà chúng tôi không sắp xếp đúng, thì chúng tôi lập tức xin lỗi tiểu thư.
- Không cần, bổn tiểu thư muốn đi.
Ả ta quay người đi ra phía cửa rồi dừng lại chỗ trưởng ban Ngưu nói:
- Trưởng ban Ngưu, đưa em xuống núi.
Tuy trưởng ban Ngưu không biết Sở Thiên nhưng biết anh Hải cùng anh Quang, hai người họ đều là những người tài giỏi trong Soái quân, xem cách bọn họ nhìn ả, sửng sốt nhưng không dám bước đến, sắc đẹp của ả tuy mê người, nhưng so với tính mạng, cái gì cũng không bằng.
- Tôi quên cho cô biết, từ giờ trở đi, nếu như cô muốn rời khỏi Thượng Hải, thì chỉ còn cách dùng chân đi ra ngoài.
Sở Thiên lạnh lùng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ả nói:
- Sẽ không có bất khì phương tiên nào hỗ trợ cô, kể cả máy bay, xe lửa, ô tô, thậm chí cả xe đạp.
Sau đó Sở Thiên gọi vài người trong Soái quân lại nói:
- Giúp tôi để ý đến cô ta, ai dám giúp ả, chém!
Ả ta phẫn nộ uốn éo quay lại, quát:
- Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì mà dám? Trưởng ban Ngưu, đưa tôi đi.
Trưởng ban Ngưu nhìn Sở Thiên, bị khí thế trên người hắn làm áp đảo, không hề dám nhúc nhích.
- Các ngươi là một lũ lưu manh, một lũ xã hội đen, một lũ bỏ đi.
Ả ta thấy trưởng ban bị Sở Thiên làm cho kinh sợ, tức giận, chỉ vào Sở Thiên mắng,
- Người làm đại thọ hôm nay chết sớm.
Sở Thiên biến săc, nhìn cũng không thèm nhìn ả, nhàn nhạt nói:
- Ném xuống núi!
Nếu như ả là đàn ông, Sở Thiên đã cắt đứt lưỡi ả từ lâu, nhưng Sở Thiên không ngờ, một người phụ nữ ả tương lai lại để cho hắn bao nhiêu phiền toái ở kinh đô.
Mấy người của Soái quân lập tức đem ả ra ngoài, mặc kệ ả dãy dụa thế nào.
Trưởng ban xấu hổ nhìn ả vài lần, sau đó ngồi xuống, lẳng lặng uống trà.
Anh Quang lại vỗ vai trưởng ban Ngưu, lạnh lùng nói:
- Trưởng ban Ngưu, người phụ nữ của chú em thật độc mồm độc miệng, hôm nay nể mặt chú em, để cho ả một con đường sống, nếu còn lần sau, chú em lo mà nhặt xác ả.
Trưởng ban Ngưu toát mồ hôi lạnh, cười cười nói:
- Hiểu, hiểu rồi, anh Quang hôm nào rảnh đến chỗ em chơi, trong tay em có một chỗ ăn chơi rất phải chăng.
Anh Quang mỉm cười, rót cho trưởng ban Ngưu một chén trà, nói:
- Vậy thì cám ơn trưởng ban Ngưu trước, chén trà này là các anh em mời chú em, ngày mai anh sẽ đến chỗ chú em uống rượu.
Trưởng ban Ngưu vội khách khí trả lời:
- Cám ơn.
Nhưng trong lòng liên tục chửi bới ả nữ nhân kia, tự dưng lại bắt anh ta phải mất một miếng đất để đền bù lỗi lầm của ả, hơn nữa, mảnh đất đó là thứ đào ra không ít tiền cho anh ta.
Anh Hải thấy không khí đầy áp lực, mà Bát gia cùng Chú Trung lại xuất hiện từ phía cửa, vội hét lớn:
- Bát gia ra rồi.
Mọi người vội quay lại, vui vẻ tách ra chừa đường cho Bát gia đang tươi cười tiến vào, quên đi không khí khó chịu ban nãy, tất cả đều đồng thanh hô:
- Chúc bát gia phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn.
Bát gia tươi cười, phất phất tay, nhiệt tình đáp lại nói:
- Lão phu hôm nay thật lòng cám ơn mọi người.
Đại tiệc mở màn, một bàn đầy các món ngon được đưa lên, một bình rượu ngon được bày ra.
Trong mắt nhiều vị khách ở đây, Sở Thiên chỉ là con nuôi của Bát gia, mà không biết hắn là Thiếu soái của Soái quân, lần đại tiệc này tuy không dùng danh nghĩa của Soái quân để phát thiếp mời, nhưng người phụ trách tiếp khách lại là anh Hải, vì vậy mà những người ở đây đều cho rằng anh Hải và Bát gia có quan hệ thân tình, nên thay mặt Bát gia tổ chức đình đám như vậy.
Sở Thiên biết, vì mình ít xuất hiện nên bị so sánh là phải, nên mới sinh ra sự cố.
Người mang thức ăn, rót rượu đều là những phục vụ viên từ các quán bar, nên có thể qua lại hơn sáu mươi bàn linh hoạt, việc mang thức ăn, rót rượu cũng vô cùng hợp lí.
Bát gia ngồi cùng bàn với những nhân vật VIP của Thượng Hải: Hà Đại Đảm, Trương Đại Hải, Trương Vinh Quý, Bát gia luôn miệng cười, lâu rồi không được như thế này, tuy Bát gia không coi trọng danh lợi, nhưng những nhân vật lớn của Thượng Hải như bọn họ lại có thể đến đây mừng thọ ông ta làm ông ta vui mừng vô cùng, trong lòng càng thêm khâm phục năng lực của Sở Thiên, chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, không chỉ có thể đứng vững tại Thượng Hải, mà lại có thể vượt cả hai phái hắc bạch, thật sự không đơn giản chút nào.
Đang lúc Sở Thiên giơ chén rượu lần nữa để cảm tạ bọn họ đến tham gia đại tiệc, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi tới.
Sở Thiên biết, đây là món cuối, cua súp vây cá mập, đây là chỉ thị của hắn.
Sở Thiên bỗng cảm thấy là lạ, không hề ngửi thấy mùi cua mà lúc trước khi ăn món này, hương vị của cua nồng nàn mê người.
Đối với những chuyện không hợp lẽ thường tình, gần đây Sở Thiên hay tưởng tượng hóa, đây cũng là nguyên do giúp hắn sống cho đến bây giờ, Sở Thiên nhìn theo người phục vụ dần dần lại gần mình, thận trọng bước, rồi giả như vô tình duỗi chân ngáng đường, phục vụ viên phản xạ ngay tức khắc, lập tức nhảy qua, động tác vô cùng linh hoạt, không hề có chút gượng ép, sắc mặt không một chút thay đổi.
Đây nhất định không phải là một nhân viên phục vụ. Sở Thiên liền phản lại ngay, vội vươn tay mở nắp món ăn, nhàn nhạt nói:
- Món ăn này, để ta.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ vẫn không thay đổi, không làm gì, chỉ nhìn Sở Thiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Sở Thiên dò xét đứng dậy, đang chuẩn bị mở nắp, thình lình, phục vụ viên hiện ra bộ mặt hung tàn của sói, lấy ra một thanh khảm đao rỉ sắt hướng tới đầu Sở Thiên, khí thế hung ác, ra tay độc ác, một nhát đao chí mạng lao vào đầu hắn.
Bên trong mọi người sững sờ, Sở Thiên như đã có phòng bị, dùng cái nắp đang định nhấc lên ra đỡ, tuy nhiên cái đao vẫn chém phá cái nắp, nhưng lực yếu đi một chút, chỉ trong nháy mắt, Sở Thiên đạp chân một cái, đá vào hông phục vụ viên, phục vụ viên đau đớn, lực đá lớn làm ông ta phải lùi ra phía sau một bước, lúc này, Sở Thiên đã xoay người trở lại, lạnh lùng đối mặt với kẻ ám sát. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hơn nữa Sở Thiên đã nhìn thấy, trong khay thức ăn không phải là cua súp vây cá mập, mà là bom, điều khiển từ xa thì nằm trong tay tên ám sát này.
Nhưng Sở Thiên cũng biết, tên này cũng không dám nhấn nút, dù sao khoảng cách giữa ông ta và quả bom rất nhỏ, nếu quả bom bị nổ thì ông ta chết ngay tức khắc.
Tên sát thủ không sợ chết, nhưng cũng không tỏ vẻ ông ta nhất định sẽ không chết.
Việc ám sát có chút đáng tiếc, không biết đã lộ ra sơ hở gì Sở Thiên phát hiện được, không thì chỉ cần ông ta để đồ ăn lại rồi nhanh chóng rời khỏi đó, thì giờ này, Sở Thiên có lẽ đã sớm thịt nát xương tan.
Trong phòng, các vị khách đã nhanh chóng nhận biết được sự việc, lập tức vội vàng chạy ra xa chiếc bàn đó, một cố số người chạy đi thật xa, một số lại trốn trong biệt thự, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, để có thể dễ dàng theo dõi sự tình.
Chú Trung đỡ Bát gia rời khỏi chiếc bàn đó một cách nhanh chóng, trong lòng thầm rủa cái tên sát thủ chết cũng không được yên, đại tiệc đang tốt đẹp thì lại bị ông ta quấy rối thành ra thế này đây.
Anh Hải cùng anh Quang vội vàng mang theo mấy anh em Soái quân vây quanh tên sát thủ, tất cả đều giương kiếm ra, tên sát thủ này dám cả gan làm loạn, lại còn muốn dùng bom để ám sát, nếu như Sở Thiên không phát hiện ra sớm, Bát gia có lẽ đã sớm mất mạng.
Sở Thiên không hề sợ hãi, hoàn toàn không một chút kinh hoảng, nhàn nhạt nói với tên sát thủ:
- Hoặc là cùng bị nổ chết, hoặc là mọi người hợp lại giết ngươi chết còn ta sống.
- Ngươi chết, ta sẽ không chết!
Tên sát thủ vẻ mặt vô cùng kiên định, chiếc đao đã bị rỉ sắt trong tay tản ra một sứ mạng vô hình.
Sở Thiên nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì tới đi.
Sau khi nói xong, liền chậm rãi bước lại gần tên sát thủ.
[hide]
Cảnh ban đêm dần dần buông xuống, Vân Thủy Sơn Cư nhưng là dị thường náo nhiệt.
Đêm nay, ở chỗ này, có thể nhìn thấy toàn bộ Thượng Hải tốt xe xe xịn, ở chỗ này, có thể nhìn thấy toàn bộ Thượng Hải danh viện thiên kim, ở chỗ này, có thể nhìn thấy toàn bộ Thượng Hải đồ trang sức nhân vật phong vân.
Vân Thủy Sơn Cư cửa ra vào suốt xếp đặt bàn, mỗi lần trên bàn lớn người không phải người giàu có chính là đắt người, mỗi cái trên mặt đều mang theo nụ cười sáng lạn, bởi vì hôm nay là Bát gia đại thọ.
Theo từng cái cao cấp khách sạn mời tới đầu bếp đang tại tạm thời dựng phòng bếp bận rộn, nếu có người nhận biết những thứ này đầu bếp, sẽ kinh ngạc phát hiện, liền sắc thuốc bánh tráng sư phó đều là thu nhập một tháng mười vạn người. Nếu có người ưa thích phẩm tửu, sẽ mừng rỡ như điên, bởi vì bày ở bên ngoài đàn mộc trong hộp rượu, đều là từng cái địa phương vận chuyển đến tên rượu, rẻ nhất một chi rượu đỏ giá tiền là tám ngàn nguyên.
Mỗi lần trên bàn lớn đều có màu đỏ chót menu, sử dụng phồn thể dựng thẳng sắp xếp, menu dùng màu vàng sợi tơ trói ở, giương cuốn đọc đến cảm giác rất có Trung Hoa đặc sắc. Thức ăn có tiếp khách lãnh xan điệp, thân thành tao bát đầu, Giang Nam thủy tinh hà, ngọc châu đại ô tham, nguyên lung hà hương áp, giải phấn thiêu bạch ngọc, trân khuẩn bảo ngư tô, tuyết duẩn chưng hoàng ngư, hỗ thượng bái thì sơ, tửu nhưỡng tiểu viên tử, hợp thời tươi sống trái cây.
Trừ lần đó ra, mỗi tấm trên bàn cơm phóng lên một cái tinh xảo tiểu đằng cái giỏ, bên trong có đàn hương phiến, ngũ vị hương đậu, lão Thượng Hải minh tinh tạp phiến, hạt vừng xốp giòn đường, Vô Tích tiểu tượng đất các loại..., vô cùng có Thượng Hải phong cách.
Cái này là Sở Thiên đại thủ bút, cái này là Sở Thiên cho Bát gia phô trương.
Lớn như thế phô trương, yến hội khách nhân cho lễ vật tự nhiên cũng vô cùng quý trọng, Phương Tình, Tiêu gia tỷ muội đang tại phòng kế toán bên trong vội vàng kiểm kê, ai cũng không biết, ba người các nàng như thế nào chung đụng như vậy vui vẻ.
Bát gia tại gian phòng đổi lấy quần áo, trong miệng ‘trách cứ’ lấy Trung thúc: “Như thế nào lớn như vậy phô trương đâu này? Ta không phải nói người trong nhà ăn bữa cơm là được rồi sao?”
Trung thúc nghe được Bát gia trong lòng vẫn là rất mừng rỡ đấy, lập tức theo Bát gia ý tứ: “Tốt, sang năm liền đơn giản một điểm tốt rồi, chẳng qua là, cái này phô trương là thiếu gia định, ta đây cái quản gia cũng không nên nói cái gì đó.”
“Nhất định là ngươi tìm Sở Thiên đấy, bằng không thì hắn làm sao biết của ta đại thọ đâu này?” Bát gia lịch duyệt hơn người, tự nhiên biết là Trung thúc khiến cho tính toán nhỏ nhặt: “Ta chính là sợ Sở Thiên vô cùng đường hoàng, mới chuẩn bị đại thọ ngày đó lại lại để cho hắn tới đây ăn chuyện thường ngày.”
Trung thúc biết rõ bị Bát gia xem thấu, cười hắc hắc, không hề ngôn ngữ, giúp đỡ Bát gia như ý như ý cổ áo.
Một bộ đường trang đích Bát gia lộ ra vô cùng tiên phong đạo cốt, phiêu dật thoát tục.
Lúc này Vân Thủy Sơn Cư đã sáng lên đèn sáng, khắp nơi vang lên cười vui âm thanh.
Hơn sáu trăm người đã sớm ngồi xuống chờ đợi Bát gia dự họp, đầy trời ngọn đèn sáng lạn, gió đêm trong tràn đầy mùi rượu, tánh mạng cảm giác không phải là tràn ngập sung sướng đâu này?
Sở Thiên đang đứng tại mái nhà, cùng bên người Quang Tử nói: “Quang ca, bốn phía cảnh giới đều đã làm xong a?”
“Tam đệ, ngươi yên tâm đi.” Quang Tử quét mắt chung quanh, tự tin nói: “Ta lần này đem tám mươi tử sĩ đều thả ra rồi, còn sợ không ai tới quấy rối đâu này?”
“Nghe nói, trong đó có mười cái đúng Thiên Dưỡng Sinh giúp ngươi huấn luyện hay sao?” Sở Thiên mở miệng hỏi.
Quang Tử cười hắc hắc, có chút ngượng ngùng nói: Là (vâng, đúng) đấy, có đoạn thời gian ta bận không qua nổi, Hải ca lại vội vàng trong bang sự tình, ta thấy đến Thiên Dưỡng Sinh như vậy có rảnh rỗi, liền phân ra mười cái muốn hắn hỗ trợ huấn luyện."
“Ta cũng đã nói với ngươi rồi, một đám một đám đến, càng muốn một cái ăn đại bàn tử.” Sở Thiên mỉm cười, mở miệng nói: “Có phát hiện hay không Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện cùng ngươi huấn luyện người có cái gì bất đồng sao?”
Quang Tử lắc đầu, kỹ càng suy nghĩ một chút: “Thực không có gì bất đồng, huấn luyện hạng mục đều là giống nhau, Thiên Dưỡng Sinh tuy nhiên có thể đánh nhau, nhưng đây cũng không phải truyền thụ võ công, chủ yếu vẫn là xem cá nhân đích thân thể kỹ năng.”
Sở Thiên không nói gì thêm, quay người hướng dưới lầu đi xuống đi, không sai biệt lắm khai mở yến hội rồi, nên xuống dưới chào hỏi khách khứa rồi.
Ngay cửa, một cái mốt nữ tử ôm bên người nam nhân, oán trách nói: “Ngưu trưởng phòng, ngươi nói dẫn ta tới một cái cao cấp yến hội, làm sao tới cái này trên núi uống gió núi à?”
Ngưu trưởng phòng chỉ vào cửa xe, lại chỉ vào người ở bên trong, thấp giọng nói: “Cái đó một bộ không phải tốt xe? Không người nào là tai to mặt lớn?”
“Vậy thì như thế nào? Không phải là đã cho tức giận xã hội đen lão đại quá lớn thọ sao? Có gì đặc biệt hơn người.” Mốt nữ tử uốn éo uốn éo có chút ma tý bờ mông ῷ, khinh thường nói: “Còn an bài chúng ta ngồi ở cửa ra vào, vừa muốn chúng ta ngồi chờ nửa giờ, thực tưởng rằng thị trưởng à?”
Ngưu trưởng phòng bề bộn đè lại mốt nữ tử miệng, không cho hắn nói chuyện, tại bên tai nàng thấp giọng nói: “Ngươi tiên sư bà ngoại nhà nó chứ ít nói chuyện, bị người nghe thấy lão tử liền thảm rồi.” Ngưu trưởng phòng có chút hối hận nói cho mốt nữ tử là tới cho Bát gia kiêu ngạo thọ rồi.
“Đừng đè lại ta à, nhanh bị ngươi buồn chết rồi.” Mốt nữ tử điêu ngoa tại Ngưu trưởng phòng trên tay cắn một cái, làm hại Ngưu trưởng phòng trên tay nhiều hơn cái dấu răng, còn rống lên: “Bổn tiểu thư nói có sai sao? Bữa cơm này, bổn tiểu thư không ăn, lúc nào chịu qua loại này cái chym?”
Mốt nữ tử thanh âm rất lớn, lớn lại để cho hơn sáu trăm người toàn bộ yên tĩnh trở lại, ánh mắt đều nhìn chăm chú lên vị này khẩu xuất cuồng ngôn mốt nữ tử.
Ngưu trưởng phòng sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch đứng lên, hắn có gan dự cảm bất hảo, hắn hôm nay muốn hỏng bét rồi.
“Chiêu đãi không chu toàn rồi, mời tiểu thư tha thứ.” Phụ trách tiếp đãi khách nhân Hải Tử đi lên trước đến, mang theo dáng tươi cười nói.
Mốt nữ tử nhìn xem Hải Tử, mang trên mặt khinh thường nói: “Vậy mà để cho ta ngồi cái này khẩu? Không ăn, bổn tiểu thư đêm nay còn muốn trở lại kinh thành, ngày mai còn có mấy trận buổi hòa nhạc muốn đuổi đâu rồi, nếu như không phải Ngưu trưởng phòng phân thượng, ta mới không đến cái này phá địa lúc nãy đâu rồi, cái gì đồ chơi.”
Hải Tử biến sắc, cái này mốt nữ tử như thế khẩu xuất cuồng ngôn, nếu như không phải nhiều như vậy khách nhân ở trận, Hải Tử đã sớm đem hắn ném xuống núi.
“Tiểu thư kia cảm giác mình ngồi ở đâu so sánh phù hợp đâu này?” Sở Thiên mang theo Quang Tử, bỗng nhiên xông ra, nhàn nhạt nói: “Nếu như tiểu thư thật sự có tư cách ngồi những vị trí khác mà chúng ta không có an bài tốt, chúng ta đây liền hướng ngươi xin lỗi.”
“Không cần, bổn tiểu thư muốn đi.” Mốt nữ tử lắc lắc P cổ muốn ngoài cửa đi đến, sau đó dừng lại cùng Ngưu trưởng phòng nói: “Ngưu trưởng phòng, tiễn đưa ta xuống núi.”
Ngưu trưởng phòng không biết Sở Thiên, nhưng nhận thức Hải Tử cùng Quang Tử, biết rõ Hải Tử cùng Quang Tử đều là Soái quân người có tài, xem bọn hắn lại nhìn xem khi đó mao nữ tử, sửng sốt không có chuyển bước, nữ sắc tuy nhiên mê người, nhưng so với tánh mạng, lại cái gì cũng không phải.
“Ta quên nói cho ngươi biết, theo hiện tại bắt đầu, ngươi muốn rời đi Thượng Hải lời mà nói..., chỉ có dùng chân đi ra ngoài.” Sở Thiên thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt lăng lệ ác liệt quét mắt mốt nữ tử nói: “Không có bất kỳ phương tiện giao thông cho ngươi, kể cả máy bay, xe lửa, ô tô, thậm chí xe đạp.” Sau đó Sở Thiên kêu lên cửa mấy cái Soái quân huynh đệ, nói: “Cùng ta chằm chằm vào hắn, ai dám tiễn đưa hắn, cho ta chém.”
Mốt nữ tử tức giận uốn éo trở lại tử, quát: “Ngươi là người nào? Dựa vào cái gì? Ngươi dựa vào cái gì? Ngưu trưởng phòng, tiễn đưa ta xuống dưới.”
Ngưu trưởng phòng nhìn xem Sở Thiên, bị hắn khí thế trên người hoàn toàn áp đảo rồi, còn không có nhích người.
“Các ngươi lưu manh, các ngươi xã hội đen, các ngươi đồ bỏ đi.” Mốt nữ tử nhìn thấy Ngưu trưởng phòng lại bị Sở Thiên chấn nhiếp, phẫn nộ rống lên, chỉ vào Sở Thiên mắng: “Hôm nay kiêu ngạo thọ người chết sớm.”
Sở Thiên biến sắc, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liếc, nhàn nhạt nói: “Vứt xuống núi.”
Nếu như nàng là nam, Sở Thiên sớm liền cắt đứt đầu lưỡi của nàng, nhưng Sở Thiên cũng không ngờ rằng, cái này mốt nữ tử trong tương lai trong kinh thành hội mang đến cho hắn vô tận phiền toái.
Mấy cái Soái quân đệ tử lập tức dựng lên cái này mốt nữ tử đi ra ngoài cửa, hoàn toàn không để ý tới hắn giãy dụa.
Ngưu trưởng phòng xấu hổ nhìn vài lần, sau đó ngồi xuống, lẳng lặng uống vào trên bàn trà ngon.
Quang Tử vừa đúng vỗ vỗ Ngưu trưởng phòng bả vai, lạnh lùng nói: “Ngưu trưởng phòng, nữ nhân của ngươi miệng ra ác nói, hôm nay xem mặt mũi của ngươi, cho nàng một con đường sống, lần sau, ngươi liền cho nàng nhặt xác a.”
Ngưu trưởng phòng mồ hôi lạnh đều đi ra, chê cười nói: “Minh bạch, minh bạch, Quang ca hôm nào đến phòng làm việc của ta tâm sự, trong tay của ta có khối ổn định giá địa rất thích hợp các ngươi làm chỗ ăn chơi đấy.”
Quang Tử mỉm cười, cho Ngưu trưởng phòng tự mình rót chén trà, nói: “Cảm ơn Ngưu trưởng phòng rồi, cái này chén trà cho dù huynh đệ mời ngươi rồi, ta ngày mai đi qua tìm ngươi uống rượu.”
Ngưu trưởng phòng bề bộn khách khí nói xong ‘cám ơn’, trong nội tâm tức thì mắng, chửi khi đó mao nữ tử, bạch bạch làm cho mình xuất ra một mảnh đất để đền bù lỗi lầm của nàng, muốn biết rõ, mảnh đất kia tối thiểu có thể ăn không ít tiền boa.
Hải Tử nhìn thấy bầu không khí có chút áp lực, nhìn thấy Bát gia cùng Trung thúc ra hiện tại cửa ra vào, vội mở miệng hô: “Bát gia ra rồi.”
Mọi người bề bộn quay đầu lại, nhìn thấy một thân không khí vui mừng Bát gia, dáng tươi cười lập tức tách ra ra, quên vừa rồi không thoải mái sự tình, trăm miệng một lời hô: “Chúc Bát gia phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.”
Bát gia dáng tươi cười rất sáng lạn, phất phất tay, nhiệt tình đáp lại nói: “Lão phu hôm nay liền cám ơn mọi người.”
Yến hội như vậy kéo ra màn che, một bàn bàn món ngon đưa đi lên, một lọ bình hảo tửu đã bưng lên.
Tại rất nhiều khách đến thăm trong mắt, Sở Thiên chẳng qua là Bát gia nghĩa tử của, cũng không biết Sở Thiên chính là Soái quân Thiếu soái, lần này yến hội tuy nhiên dùng Bát gia cùng Soái quân danh nghĩa phát ra thiếp mời, nhưng phụ trách chiêu đãi người nhưng là Hải Tử, rất nhiều khách nhân đều cho rằng Hải Tử cùng Bát gia có giao tình, cho nên thay Bát gia tổ chức lần này đại hình yến hội.
Sở Thiên biết, chính mình hay là ít xuất hiện làm việc so sánh thỏa đáng, miễn cho sinh ra sự cố.
Mang thức ăn lên, rót rượu đều là quán rượu mời tới phục vụ viên, cho nên tại bàn lớn trong xuyên thẳng qua dị thường linh hoạt, mang thức ăn lên rót rượu cũng rất là hữu hiệu tỉ lệ.
Bát gia cái này giương chủ bàn ngồi đều là Thượng Hải cực hạn thực quyền nhân vật, Hà Đại Đảm, Trương Đại Hải, Trương Vinh Quý bọn hắn, Bát gia nụ cười trên mặt như ba tháng hoa đào, sáng lạn xinh đẹp, rất lâu không có loại này phong quang cảm giác, tuy nhiên Bát gia đã xem phai nhạt danh lợi, nhưng loại này cố gắng hết sức tụ họp Thượng Hải nhân vật phong vân vì hắn chúc thọ tình cảnh hãy để cho hắn cảm giác được cao hứng. Trong nội tâm càng thêm cảm thán Sở Thiên năng lực, ngắn ngủn hơn hai tháng, không chỉ có tại Thượng Hải đứng vững cùng, còn thắng được hắc bạch hai nhà khẳng định, thật sự không đơn giản.
Thỏa đáng Sở Thiên lần nữa giơ lên chén rượu, cảm tạ bọn hắn hãnh diện tham gia yến hội thời điểm, phục vụ viên bưng một đạo thức ăn đã đi tới.
Sở Thiên biết, đây là cuối cùng một đạo thức ăn, ngư sí bàng giải canh, chính mình tự tay chút đấy.
Sở Thiên bỗng nhiên cảm giác được kỳ quái, hắn không có nghe thấy được con cua hương vị, mà khi sơ tại quán rượu nhấm nháp món ăn này thời điểm, con cua vị dị thường hương nồng mê người.
Đối với trở nên không hợp với lẽ thường sự tình, Sở Thiên luôn luôn sẽ thêm lưu một cái tâm nhãn, đây cũng là hắn sở dĩ có thể sống đến bây giờ nguyên nhân, Sở Thiên chứng kiến dần dần tiếp cận chính mình phục vụ viên, bước chân ổn trọng hữu lực, vì vậy hữu ý vô ý duỗi ra chân của mình đặt ở trên đường qua, phục vụ viên phản xạ có điều kiện nhảy lên mà qua, động tác nước chảy mây trôi, không có nửa điểm đông cứng, liền sắc mặt đều không có chút nào biến hóa.
Đây tuyệt đối không phải phục vụ viên. Sở Thiên trong lòng kịp phản ứng, vội vươn tay chế trụ muốn xốc lên cái nắp phục vụ viên, nhàn nhạt nói: “Món ăn này, ta đến.”
Phục vụ viên sắc mặt không hề biến hóa, đều muốn nhấc lên cái nắp tay không có chút nào động tác, hướng Sở Thiên gật gật đầu, tỏ vẻ có thể, Sở Thiên dò xét đứng người dậy, đang chuẩn bị thò tay đi nhấc lên cái nắp thời điểm, phục vụ viên tinh quang nhất bắn, lòe ra Dã Lang giống như hung tàn, lộ ra một chút rỉ sắt dao bầu hướng Sở Thiên đầu chém tới, thế tới hung mãnh, ra tay độc ác, rất có đao không ngừng đầu thế không trả khí khái.
Đang lúc mọi người kinh sững sờ bên trong, Sở Thiên tựa hồ sớm đã có phòng bị, dùng nhấc lên cái nắp hướng về sau vừa đỡ, rỉ sắt dao bầu tuy nhiên chém phá cái nắp, nhưng khí thế nhưng là dừng một chút, chỉ trong nháy mắt, Sở Thiên chân trái đạp một cái, đá vào phục vụ viên eo lên, phục vụ viên eo có chút đau xót, cực lớn xung lượng khiến cho hắn hướng lui về phía sau mấy bước, lúc này, Sở Thiên đã xoay người lại, lạnh lùng đối mặt với cái này yến hội thích khách.
Hơn nữa Sở Thiên đã trông thấy, trong mâm giả bộ không phải ngư sí bàng giải canh, mà là quả Boom, điều khiển từ xa ở nơi này cái yến hội thích khách trong tay.
Nhưng Sở Thiên cũng biết, cái này yến hội thích khách cũng không dám đè xuống điều khiển, dù sao hắn cùng cái bàn khoảng cách quá gần, bạo tạc nổ tung đứng lên liền hắn đều có thể mai táng ở chỗ này.
Sát thủ không sợ chết, nhưng cũng không tỏ vẻ hắn sẽ không chết.
Yến hội thích khách có chút đáng tiếc, không biết để lộ ra sơ hở ở chỗ nào bị Sở Thiên phát hiện, nếu không chỉ cần mình buông thức ăn về sau, nhanh chóng rời đi, giờ phút này, Sở Thiên đoán chừng đã sớm thịt nát xương tan rồi.
Trên yến hội khách nhân sớm đã phát hiện bên này tình hình, nhao nhao rời đi cái bàn, có chút núp xa xa, có chút trốn vào trong biệt thự, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, hiển nhiên muốn biết sự tình tiến thêm một bước phát triển.
Trung thúc cũng vịn Bát gia nhanh chóng rời đi có quả Boom cái bàn, trong nội tâm mắng thầm cái này thích khách chết không yên lành, hảo hảo yến hội đã bị hắn quấy không còn hình dáng.
Hải Tử cùng Quang Tử bọn hắn bề bộn mang theo Soái quân huynh đệ rất xa vây quanh yến hội thích khách, trên mặt đều giương lên sát cơ, cái này thích khách thật sự cả gan làm loạn, vậy mà muốn dùng quả Boom tập kích, nếu như không phải Sở Thiên phát hiện sớm, Bát gia bọn hắn đã sớm bị mất mạng.
Sở Thiên sắc mặt gợn sóng không sợ hãi, hoàn toàn nhìn không ra chút nào kinh hoảng, nhàn nhạt đối với yến hội thích khách nói: “Hoặc là cùng một chỗ nổ chết, hoặc là mọi người liều qua ngươi chết ta sống.”
“Ngươi chết, ta sẽ không chết.” Yến hội thích khách trên mặt cũng vô cùng kiên nghị, trong tay rỉ sắt đao vô hình tản mát ra B người khí thế.
Sở Thiên nhẹ nhàng than ra một câu: “Vậy đến đây đi.” Sau khi nói xong, thời gian dần qua hướng yến hội thích khách đi tới.
[/hide]