Trong phòng của Vân Thủy Sơn Cư, một gợn gió nhẹ cũng có thể làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh, dưới mái hiên những chiếc đèn lồng được dán chữ "Thọ", những chiếc chuông gió treo lơ lửng, như là đang đợi để cắn một miếng. Ở trong Vân Thủy Sơn Cư giờ có rất nhiều người, nhưng hơn sáu trăm người này lại vô cùng im lặng, lặng lẽ nhìn lên bãi cỏ hai người đứng, trời đất dường như ngập tràn sát khí. Gió núi bỗng ngừng thổi, tựa như đã bị chết cóng vậy. Bước chân của Sở Thiên đầy uy lực, từng bước từng bước đi đến trước mặt tên sát thủ, tuy Sở Thiên bước đi vô cùng chậm rãi, nhưng không ai nhận thấy những bước chân của hắn đầy tràn sinh lực, tuy Sở Thiên không có một thân hình cường tráng, nhưng không ai nhận ra hắn luôn ngập tràn sức mạnh. Tên sát thủ không ngờ Sở Thiên dám bước đến, ông ta hơi sững người, ngón cái định đè nút điều khiển, nhưng không đủ dũng khí để chết chung với tất cả. Có lẽ, sống an toàn sung sướng lâu dài, người ta sẽ cảm thấy sợ chết. Sở Thiên giờ chỉ còn cách tên sát thủ hai bước, hắn đứng chắp tay, tên sát thủ thầm vui mừng, tay trái lộ ra chiếc điều khiển từ xa đã buộc chặt vào tay, tay phải thì cầm chiếc đoản đao rỉ sắt hướng vào Sở Thiên phóng tới. Khoảng cách gần như thế, đối với tên "Dã Lang" này mà nói, một nhát cũng có thể chém đứt đầu, tay chân Sở Thiên. Thanh đoản đao tạo một vệt vàng trong không gian, vừa hung ác, vừa chuẩn, vừa nhanh. Với tài nghệ của "Dã Lang", một khi đã tấn công thì không bao giờ để đối phương có thể đánh trả tìm đường sống, huống chi lại ở khoảng cách gần như vậy, Lôi Đình Nhất Kích, trong thiên hạ, không người nào có thể đánh trả. - Ông ta là "Dã Lang", xếp thứ hai trong giới sát thủ. Gần đó Cố Kiếm đang đứng cạnh Nhiếp Vô Danh và Thiên Dưỡng Sinh nói. Nhiếp Vô Danh sững sờ, tên sát thủ này chính là "Dã Lang"? Nhiếp Vô Danh từng được nghe qua, "Dã Lang" kiên trì, hung ác, tàn nhẫn, khi muốn giết ai thì chẳng sợ làm loạn, ông ta phải đạt được mục tiêu thì mới dừng lại, không một ai có thể sống sót, là một sát thủ cao tay, Nhiếp Vô Danh còn nghe nói, còn có một truyền thuyết rằng ông ta có khả năng một mình tiêu diệt cả mấy trăm tên cướp đường ở Đông Bắc Hắc Sơn trại. "Dã Lang" là người Đông Bắc, không ai biết tên thật của ông ta là gì, từ nhỏ đã sống ở sâu trong một khu rừng ở Đông Bắc, ngày trước luôn theo cha đi bắt hổ, tập kĩ năng lăn người trên tuyết, năm mười tuổi gặp một vị lão Hán, nhờ cơ duyên tập được nội gia tâm pháp, thành một bộ thân thủ tốt, năm đó khi ông ta mười hai tuổi, gia đình ông ta gặp phải những tên cướp đường bản xứ, sau khi cha ông ta đâm một tên cướp, lũ cướp tức giận, khiến cha ông ta bị lãnh trọn bốn mươi chín nhát đao, kể cả người mẹ lương thiện cùng người chị gái mới mười lăm tuổi của ông ta cũng bị giết, mà khi đó "Dã Lang" đang đi săn ở sâu trong rừng, trên đường trở về thì gặp hai con sói, tuy nhiên vì có những năm kinh nghiệm cùng một chút bản lĩnh, giết được hai con sói đó, nhưng hai tay của ông ta bị hai con sói làm cho bị thương, ông ta đau đớnn lăn mình trong tuyết, sau đó cảm nhận được mùi máu tươi chảy ròng, "Dã Lang" đến bây giờ vẫn khắc cốt ghi tâm, mang viết thương về nhà, thì phát hiện, cha và chị ông ta đã chết từ lâu, mẹ ông ta thì cố gắng kiên trì đợi ông ta trở về, cầm tay "Dã Lang" nói ra hai chữ cuối cùng: - Báo thù! "Dã Lang" vô cùng đau khổ, ngửa mặt lên trời hét lớn, làm trời đất cảm động. Từ đó "Dã Lang" ngày càng cố gắng luyện tập khắc khổ nội gia tâm pháp của lão Hán, đồng thời luyện tập để trở nên mình đồng da sắt, suốt mười năm khổ luyện ở sâu thẳm trong rừng Đông Bắc, mỗi ngày luyện tập đến mười sáu tiếng, không biết bao lần lòng bàn tay, lòng bàn chân toác máu, hơn nữa, vào những đêm rét mướt, ông ta lại nghĩ đến mối hận năm xưa, vừa đem tuyết nhét vào bụng, lạnh thấu xương, nhưng hận nóng ruột, ông ta làm như vậy là để báo thù, mà mỗi tháng ông ta còn vào rừng sâu giết một con sói, những lần ấy không biết đã gặp bao nguy hiểm, còn có lần bị lũ sói đánh cho lòi ruột, nhưng ông ta vẫn điên cường kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ của mình. Mười năm trôi qua, ông ta đã chai sạn khi đối mặt với nguy hiểm, có thể nhận biết được ý tốt hay thù địch chỉ qua giọng nói, hơn nữa ông ta đã luyện tới mình đồng da sắt, đao súng cũng không làm gì được. Vào năm ông ta hai mươi hai tuổi, ông ta cải trang là thầy bói vào hang ổ của lũ cướp, trải qua những câu hỏi cùng sự khen ngợi của chúng về tài năng của ông ta, ông ta liền trở thành một thành viên của Hắc Sơn trại, mỗi lần xuất chinh nguy hiểm, ông ta đều đoán được trước liền nói với thủ lĩnh chuyến này lành ít dữ nhiều, tất cả đều rất hữu ích, mấy tháng sau, không tên nào còn đề phòng "Dã Lang", vì vậy ông ta dùng tám phần thời gian mỗi ngày để tìm hiểu cơ cấu của Hắc Sơn trại, số người, giới tính, thậm chí cả số ngựa. Vào ngày thứ tám hai, ông ta nhân lúc vui tết nguyên đán, hầu hết bọn chúng đều xuống núi cướp đoạt của cải, giết chết ba mươi bảy tên cướp còn lại, giết cả mười tám người thân kể cả phụ nữ, sau đó cầm chiếc đao do cha ông ta để lại chờ bọn còn lại trở về, lần đầu ba mươi người trở về, vừa mới vào Hắc Sơn trại, liền bị ông ta công kích từ phía sau giết hết, tốp thứ hai cũng có ba mươi người cũng bị ông ta giết sạch, tốp thứ ba gồm hai mươi bảy tên, bị ông ta dụ vào Hắc Sơn trại, sau đó châm lửa thiêu sống, còn ông ta thì đứng chặn trước lối thoát, bị thiêu cháy sáu người, còn lại hai mươi mốt người đều bị ông ta chém chết, từ đó Hắc Sơn trại biến mất hẳn khỏi giang hồ, thay vào đó là tiếng tăm về một "Dã Lang". Về sau, trên giang hồ xuất hiện một sát thủ tên là "Dã Lang", ông ta giết người luôn có hai nguyên tắc: "Một là, không phải là người giàu có, quyền thế thì không giết. Hai là, tiền thù lao không đến trăm vạn thì không giết". Tuy nguyên tắc của "Dã Lang" rất kỳ quái, hơn nữa tiền công cũng rất cao, nhưng phải thừa nhận, một khi "Dã Lang" đã ra tay, thì không kẻ nào có thể sống sót. Trong mắt Đường Đại Long Sở Thiên cũng không ngoại lệ. Chiếc khảm đao của "Dã Lang" đã đến trước mặt Sở Thiên, với tốc độ đao pháp của mình, ông ta vô cùng tự tin. Chỉ tiếc ông ta vẫn chưa đủ nhanh. Muốn chuẩn thì dễ, muốn hung ác cũng dễ, nhưng muốn nhanh thì rất khó, chỉ một chút xíu, dường như ông ta chỉ chậm hơn trong nháy mắt. Nhưng đối với một cao thủ mà nói, một cái nháy mắt thôi cũng có thể mất mạng. Có ai biết được cuối cùng mình nhanh như thế nào? Không ai dám cho mình là nhanh nhất, bởi chẳng ai biết được, người này nhanh, nhưng lại có thể có người khác nhanh hơn, cho dù hiện tại người này nhanh nhất, tương lai nhất định sẽ có người nhanh hơn. "Dã Lang" biết mình rất nhanh, nhưng lại không biết mình rốt cuộc nhanh đến mức nào. Hiện tại ông ta chỉ biết, người này làm cho ông ta vô cùng khó chiụ, bao nhiêu lâu nay, chưa bao giờ ông ta có cảm giác này. Sở Thiên không hề né tránh, lập tức rút ra Minh Hồng chiến đao, cũng vung đao đón tiếp, vừa lúc gặp phải chiếc khảm đao của "Dã Lang". "Đương" một tiếng, vang vọng ra khắp không gian của Vân Thủy Sơn Cư, âm thanh vang dội. Sở Thiên lùi lại nửa bước, lại chặn chiếc khảm đao của "Dã Lang", ai cũng biết, trận này đã không thể trì hoãn một chút nào nữa. "Dã Lang" dần ngẩng đầu lên, mắt ông tanh sắc sảo, lạnh lùng hơn, trong mắt ông ta phẳng phất hình ảnh chiếc đao, hình ảnh một đao xé nát lồng ngực Sở Thiên, moi tim người này ra, ông ta thật không thể nào tin nổi, cái tên tiểu tử yếu ớt này, mới chừng này tuổi sao công lực lại có thể thâm hậu như vậy, thân hình thần tốc như thế? Sở Thiên tuy đang phải chặn sự công kích của "Dã Lang", nhưng trên mặt không hề lộ ra bất cứ tia cảm xúc nào, đây là sở trường của hắn, làm cho mọi người vĩnh viễn không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, như vậy làm cho đối phương không dám vượt qua giới hạn. Hà Đại Đảm vỗ vai Hà Hãn Dũng, nhàn nhạt nói: - Đây là điểm chênh lệch giữa con và Thiếu soái. Hà Hãn Dũng gật đầu, hai con mắt chăm chú vào nhất cử nhất động của hai người. Sở Thiên nhàn nhạt nói với "Dã Lang": - Tôi thừa nhận, tôi rất thích ông, vốn dĩ chúng ta có thể làm bạn, cùng ngồi xuống uống rượu, chơi gái, nhưng mà, ông lại đặt bom trong ngày đại thọ của cha tôi, ám sát tôi, cho nên ông phải chết. "Dã Lang" vẫn không muốn phí lời, lạnh lùng nhìn Sở Thiên: - Ta nói rồi, ngươi chết. Vừa dứt lời, "Dã Lang" lại cầm đao lần nữa hướng tới Sở Thiên, như mũi tên đã rồi cung, mạnh mẽ lợi hại. Vào lúc đến trước mặt Sở Thiên, "Dã Lang" bỗng chém một nhát vào sườn phải Sở Thiên, chiêu này tuy không phải là một loại võ công tinh diệu gì, thậm chí còn không cần thay đổi gì, nhưng vào thời điểm đó thì quá chuẩn, quá nhanh căn bản không để cho đối phương có cơ hội né tránh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Thiên Dưỡng Sinh lắc đầu, tuy nhát đao nhanh mà chuẩn, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, thế là chậm. Sở Thiên lùi ra phía sau một bước, Minh Hồng chiến đao đã nghiêng sang bên phải, chiến đao giờ không còn vẻ chất phác ban đầu, mà nó tản ra một luồng kim quang nhàn nhạt, bởi nó đã bị Sở Thiên rót đầy uy lực. "Đương" một tiếng, chiến đao của Sở Thiên vừa vặn chặn thanh khảm đao rỉ sắt của "Dã Lang", nhiều người đứng chung quanh xem không hiểu, vì sao Sở Thiên vừa vặn chặn được đòn tấn công này của "Dã Lang"? "Dã Lang" thì hiểu rõ, ông ta vừa rồi bảy lần biến hóa, vị trí phòng thủ của Sở Thiên cũng thay đổi bảy lần, nhưng lại quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta không thể nhìn ra. Sở Thiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhìn tên sát thủ luân phiên tấn công ác liệt, cười cười nói: - Phải công nhận, ông rất mạnh, cho nên tôi chấp ông ba chiêu. Lập tức, ngữ khí trở nên lạnh như băng: - Sau đó, tôi sẽ giết ông. Sắc mặt "Dã Lang" vẫn không thay đổi, tay cầm đao có hơi hạ xuống, trong mắt hiện ra vài phần tự hào: - Ta dám liều mạng. Sở Thiên thầm gật đầu, hắn tin, tên sát thủ này thật sự dám liều mạng, nhưng mặt Sở Thiên lại không hề có chút gì thay đổi. Trên đời này những người can đảm dám liều mạng cũng không nhiều, mà lại ngang nhiên không sợ chết lại càng ít. Cho nên "Dã Lang" mới tin tưởng mình có thể giết chết Sở Thiên, đồng thời mở đường máu trở về. - Đổi lại là trước kia thì tôi tin. Sở Thiên không mặn không nhạt nói một câu làm người khác khó hiểu: - Nhưng khi thấy ông không dám nhấn nút điều khiển từ xa tôi đã biết, ông cũng sợ chết, không phải sao? - Tôi còn biết, ông tới từ Hàng Châu, là do Đường Đại Long phái đến!!! Sở Thiên không ngừng di chuyển, suy đoán lung tung nói: - Ông có biết vì sao Đường Đại Long thuê người đến giết tôi không? Bởi vì bản thân ông ta cũng sắp chết, nên mới phái ông đến tìm cái chết trước, hơn nữa tôi biết rõ ông sẽ tới, bởi vì người liên lạc với ông đã nhận tiền của tôi và tiết lộ thông tin cho tôi biết, nếu không làm sao tôi biết ông muốn tới giết tôi? Nếu như tôi không sớm biết trước thì có lẽ đã bị ông làm cho nổ chết, mà ông cũng hoàn thành được nhiệm vụ, cầm trong tay một số tiền lớn ung dung vui vẻ đi. "Dã Lang" nghe Sở Thiên nói, tuy ánh mắt còn kiên định, nhưng một chút phản ứng cũng không có, nhưng cơ bắp trên mặt ông ta cứng đờ hết cả. Nhiếp Vô Danh thấy vô cùng kỳ quái, Sở Thiên với "Dã Lang" đã nổi sát tâm, sao lại nói những lời nhảm nhí này? Nhưng khi nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt "Dã Lang", ông ta bỗng hiểu ra, những lời này chẳng qua là muốn phân tán sự chú ý của "Dã Lang", làm cho "Dã Lang" thêm căng thẳng. Sự căng thẳng không chỉ làm cho cơ bắp cứng nhắc, phản ứng chậm chạp, còn làm cho đối phương mềm yếu, khiến một người không sợ chết giờ lại hình thành tính ham sống. "Dã Lang" cắn răng một cái, đạp chân, khi thân ông ta tiến đến bên phải Sở Thiên, thanh đao rỉ sắt liên tiếp chém ra ba nhát! Ba đao liên tiếp này, tuy chiêu thức khác nhau, phát ra tuần tự, nhưng bởi tốc độ vô cùng nhanh, nhìn như là có những ba chiếc khảm đao vậy, cùng lúc ra tay, như một mảng mây lớn trắng buốt có hình như một dải cầu vồng ôm lấy đóa hoa trắng, mây tím lưu động, hướng tới Sở Thiên, khiến người khác nhìn mà hoa cả mắt, không có cách nào để né tránh, một vài người phụ nữ thì nhắm tịt mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh Sở Thiên bị chặt thành từng khúc, máu tươi bắn tung tóe. Sở Thiên không hề tránh né, tay cầm Minh Hồng chiến đao thẳng hướng về ngực "Dã Lang" mà đâm, ai cũng thấy rõ, lúc chiếc khảm đao của "Dã Lang" chém trúng Sở Thiên, thì chiếc chiến đao trong tay Sở Thiên cũng sẽ đâm thủng lồng ngực "Dã Lang". Đây là chiêu thức "cùng hủy diệt", "Dã Lang" đương nhiên cũng nhìn ra, trong lòng có chút chần chừ, thanh rỉ sắt trong tay hoãn nửa nhịp. Một cơ hội ngàn năm khó gặp, thanh đao sáng lên, đao hoa lập tức bị đánh tan, toàn bộ khách ở Vân Thủy Sơn Cư khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Lúc thanh khảm đao của "Dã Lang" chỉ cách cổ Sở Thiên một tấc thì dừng lại, không phải vì ông ta muốn ngừng, mà là vì thanh Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên đã đâm vào ngực của ông ta, không ai nhìn thấy được rốt cuộc Sở Thiên đã ra tay như thế nào, càng không thể nhìn ra Minh Hồng chiến đao làm sao có thể đâm vào ngực của "Dã Lang", "Dã Lang" giờ vô cùng hối tiếc tại sao mình lại chần chừ nửa nhịp làm gì, chính vì nửa nhịp đó mà ông ta xuống Địa Ngục. Sở Thiên nhẹn nhàng thở dài, nhàn nhạt nói: - Ông đúng là vẫn còn chưa muốn liều mạng, chính vì thế nên ông mới chết. "Dã Lang" thở ra hơi thở cuối cùng, ánh mắt có chất chứa vẻ không cam tâm, thế nhưng tất cả đã quá muộn, máu trên người ông ta đã nhuộm đỏ cả một vùng cỏ lớn, cũng làm tán đi hơi thở cuối cùng của ông ta. Anh Hải đem mấy anh em Soái quân chạy đến, muốn ngàn đao phanh thây tên sát thủ này, Sở Thiên phất tay ngăn lại, thần sắc có vài phần cô độc, nhàn nhạt nói: - Ông ta trung thành như vậy rất đáng mặt đàn ông, đem ông ta chôn cất sau chân núi. Anh Hải gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, mấy anh em Soái quân liền đi tới, cẩn thận khiêng thi thể "Dã Lang" đi, bọn họ hiểu rõ ý của Sở Thiên, "chôn cất" trên đỉnh núi chính là sự tôn trọng người chết, vì vậy mà "khiêng đi" mới là phương thức thích hợp; còn nếu Sở Thiên nói "vùi" sau chân núi, thì bọn họ sẽ "kéo" cái xác này đến chân núi. Sở Thiên quay đầu lại nhìn qua các khách mời, khẽ thở dài nói: - Xem ra bữa cơm hôm nay ăn không vào rồi, thật là mất hứng, anh Hải, điều tra xem ai là người thuê tên "Dã Lang" này. - Điều tra người đứng sau lưng. Sở Thiên nhìn thanh khảm đao không bị dính máu trên cỏ, bình tĩnh nói: - Đưa cái đao của tên sát thủ này về cho em. Sở Thiên tuy bảo anh Hải đi thăm dò, nhưng trong lòng đã chắc chắn, những kẻ đối địch với mình không nhiều, ngoài Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ, thì chỉ còn Đường Đại Long ở Hàng Châu chưa chưa gặp mặt, Sơn Khẩu Tổ thì có một nhóm sát thủ riêng, nên không bao giờ thuê sát thủ khác đến giết mình, vì thế, việc ám sát lần này nhất định là do Đường Đại Long gây nên, xem ra đây là lúc để phản kích Đường Đại Long.
[hide]
Vân Thủy Sơn Cư phong, quét lại để cho tất cả mọi người cảm giác được rét lạnh, dưới mái hiên dán ‘thọ’ chữ đèn lồng như Phong Linh giống như phiêu hốt, phảng phất đang cùng đợi nhắm người mà cắn.
Vân Thủy Sơn Cư rất nhiều người, nhưng hơn sáu trăm mọi người lặng ngắt như tờ, lẳng lặng nhìn trên bãi cỏ hai người, hai cái tản ra hàn khí người, trong thiên địa dường như tràn đầy một loại đủ để đông lại hết thảy tánh mạng sát khí.
Gió núi bỗng nhiên đình chỉ, liền phong đều tựa hồ bị chết cóng.
Sở Thiên bước chân ổn trọng hữu lực, từng bước một hướng trước mặt yến hội thích khách di động, tuy nhiên Sở Thiên di động vô cùng chậm, nhưng ai cũng cảm giác ra hai chân của hắn tràn đầy sức sống, tuy nhiên Sở Thiên thân hình cũng không cường tráng, nhưng ai cũng cảm giác được tràn đầy lực lượng.
Yến hội thích khách thật không ngờ Sở Thiên cũng dám tiến lên, hơi sững sờ, ngón cái đều muốn đè xuống điều khiển từ xa, lại thủy chung khuyết thiếu đồng quy vu tận cuối cùng một tia dũng khí.
Có lẽ, sống an nhàn sung sướng lâu rồi, người chỉ sợ chết rồi.
Sở Thiên đã đi từ từ đến yến hội thích khách hai bước khoảng cách, đứng chắp tay, yến hội thích khách trong nội tâm vui vẻ, tay trái hướng bên cạnh bắn ra trói buộc chính mình quả Boom điều khiển từ xa, tay phải nắm cái thanh kia rỉ sắt dao bầu hướng Sở Thiên phóng đi.
Gần như thế khoảng cách, cho hắn ‘Dã Lang’ mà nói, đã không dùng được tạc đạn, một chút rỉ sắt dao bầu với chém xuống Sở Thiên đầu, Sở Thiên tay chân.
Yến hội thích khách dao bầu lóe ra pha tạp ánh sáng màu vàng, lại hung ác, vừa chuẩn, vừa nhanh.
Dã Lang thân thủ một kích phía dưới rất ít cho người khác lưu lại đánh trả chỗ trống, huống chi đúng khoảng cách gần như vậy Lôi Đình Nhất Kích, thiên hạ tầm đó, không người có thể ngăn.
“Hắn là Dã Lang, trên giang hồ bài danh thứ hai sát thủ ‘Dã Lang’.” Cách đó không xa Cô Kiếm đối với bên người Nhiếp Vô Danh cùng Thiên Dưỡng Sinh nói.
Nhiếp Vô Danh hơi sững sờ, cái này yến hội thích khách dĩ nhiên là ‘Dã Lang’ ? Nhiếp Vô Danh từng nghe người ta nói qua, ‘Dã Lang’ nhẫn nại, hung tàn, tàn nhẫn, thủ pháp giết người cả gan làm loạn, hắn chỗ chấp hành mục tiêu đến nay mới thôi, không có một cái nào còn sống, đúng sát thủ trong đỉnh cấp nhân vật, Nhiếp Vô Danh còn nghe nói qua, ‘Dã Lang’ trên giang hồ nổi danh nguyên ở hắn lực lượng một người tiêu diệt Đông Bắc Hắc Sơn trại hơn trăm bọn cướp đường truyền kỳ câu chuyện.
“Dã Lang” đúng người Đông Bắc, tên thật không người nào biết, từ nhỏ sinh trưởng tại Đông Bắc rừng sâu núi thẳm ở bên trong, luôn luôn theo sau phụ thân bắt giết hổ lang, luyện liền một thân tại tuyết địa cụm núi trong sờ bò lăn qua lăn lại bản lĩnh, mười tuổi năm đó gặp phải một vị lão Hán, cơ duyên phía dưới tập được nội gia tâm pháp, thành tựu một bộ tốt thân thủ, mười hai tuổi năm đó, nhà bọn họ đã tao ngộ địa phương Hắc Sơn trại bọn cướp đường cướp đoạt, phụ thân của hắn tại đâm bị thương một gã bọn cướp đường về sau, đã bị tức giận bọn cướp đường đám bọn họ trọn vẹn chém bốn mươi chín đao, cái kia thiện lương mẫu thân cùng mười lăm tuổi tỷ tỷ cũng bị , mà khi đó “Dã Lang” đang tại trong núi sâu đi săn, trở về trên đường vậy mà đã tao ngộ hai đầu Dã Lang, tuy nhiên dựa vào bản thân kinh nghiệm nhiều năm cùng bản lĩnh, ám sát hai đầu Dã Lang, nhưng hai tay của mình cũng bị Dã Lang chụp bị thương, cái loại này tại trong đống tuyết đau đớn cuồn cuộn, sau đó máu tươi chảy ròng tư vị, “Dã Lang” đến bây giờ còn khắc cốt minh tâm, mang theo miệng vết thương lấy về đến nhà, lại phát hiện biển lửa một mảnh, phụ thân cùng tỷ tỷ đã sớm chết đã lâu, cái kia chỉ vẹn vẹn có một hơi mẫu thân kiên trì đến hắn trở về, lôi kéo ‘Dã Lang’ hô lên hai chữ cuối cùng: “Báo thù.”
“Dã Lang” nội tâm vô cùng bi thống, đối với bầu trời hô lên một tiếng, lại để cho thiên địa động dung.
Từ đó “Dã Lang” càng thêm khắc khổ luyện tập lão Hán dạy hắn nội gia tâm pháp cùng chế tạo chính mình mình đồng da sắt, hắn ở đây Đông Bắc rừng sâu núi thẳm khổ luyện suốt mười năm, mỗi ngày luyện tập h, luyện được lòng bàn chân cùng lòng bàn tay cũng không biết chảy máu nhiêu, thực tế tại băng thiên tuyết địa ban đêm, hắn vừa nghĩ thâm cừu đại hận, một bên đem tuyết nhét tại trong bụng của mình, lạnh như băng rét thấu xương, cừu hận nóng ruột, hắn mục đích làm như vậy chính là báo thù. Hắn còn mỗi tháng vào núi sâu đi ám sát một đầu Dã Lang, trong đó không biết đã tao ngộ nhiều ít nguy hiểm, có mấy lần, ruột đều bị Dã Lang đánh cho đi ra, nhưng hắn chính là như thế kiên nghị mà điên cuồng hoàn thành chính mình cho mình nhiệm vụ.
Mười năm xuống, hắn đối với nguy hiểm ý thức đã đạt tới dày công tôi luyện tình trạng, có thể theo một người ngữ khí hoặc là động tác cảm nhận được hảo ý cùng địch ý, trên người càng là luyện được mình đồng da sắt, đao thương bất nhập.
Khi hắn hai mươi hai tuổi năm đó, hắn giả trang thầy bói chạm vào Hắc Sơn bọn cướp đường hang ổ, trải qua một phen đề ra nghi vấn cùng “Dã Lang” nịnh nọt lời hữu ích ở bên trong, “Dã Lang” đã thành Hắc Sơn trại một thành viên, mỗi khi mọi người xuất chinh chi tế, hắn liền hướng thủ lĩnh dự đoán việc này hung cát, đương nhiên, tất cả đều là xuất sư thuận lợi lời hữu ích, mấy tháng xuống, không có bất kỳ một cái bọn cướp đường đối với nịnh nọt ‘Dã Lang’ có chỗ đề phòng, vì vậy “Dã Lang” dùng tám mươi thời gian một ngày, hiểu rõ rõ ràng toàn bộ Hắc Sơn trại kết cấu, nhân viên cơ cấu, nhân viên số lượng giới tính, thậm chí ngựa hơn ít.
Tại thứ tám mươi hai thiên thời điểm, hắn thừa dịp tết âm lịch cuồng hoan, đại bộ phận bọn cướp đường xuống núi cướp bóc cướp đoạt chi tế, đem lưu thủ trên núi tên bọn cướp đường toàn bộ chém giết, đem hai mươi tám danh nữ Lý gia thuộc toàn bộ giết, sau đó cầm lấy phụ thân hắn lưu lại dao bầu chờ đợi khác tương tục trở về bọn cướp đường, đệ nhất hỏa trở về ba mươi người, vừa mới tiến Hắc Sơn trại, đã bị hắn từ phía sau công kích toàn bộ đâm chết. Thứ hai hỏa trở về ba mươi ba người, bị hắn theo tuyết địa nhảy ra, toàn bộ trảm chết, đệ tam hỏa tên, bị hắn dụ nhập Hắc Sơn trại, sau đó châm lửa nấu trại, chính mình tức thì giữ vững vị trí duy nhất đường ra, chết cháy sáu người, bị hắn chém chết hai mươi mốt tên, từ đó Hắc Sơn trại bọn cướp đường theo giang hồ biến mất, nhưng giang hồ đã có rồi “Dã Lang” thanh danh.
Về sau, trên giang hồ nhiều hơn cái sát thủ, tên là ‘Dã Lang’, bị hắn giết người có hai cái nguyên tắc: Không phải phú quý đương quyền đương thế người không giết. Tiền thù lao không đến trăm vạn người không giết.
Tuy nhiên ‘Dã Lang’ nguyên tắc rất kỳ quái, hơn nữa giết người tiền thù lao rất đắt, nhưng có chuyện chủ đều thừa nhận, chỉ cần ‘Dã Lang’ ra tay, không ai có thể còn sống.
Tại Đường Đại Long trong mắt, Sở Thiên cũng không ngoại lệ.
“Dã Lang” dao bầu đã đến Sở Thiên trước mặt, đối với đao pháp của mình đao nhanh chóng, hắn luôn luôn rất có tự tin.
Chỉ tiếc hắn còn chưa đủ nhanh.
Muốn chuẩn dễ dàng, muốn hung ác cũng dễ dàng, nhưng cái này “Nhanh” vũ cũng rất khó, rất vi diệu, kia chênh lệch hầu như chẳng qua là trong nháy mắt.
Nhưng đối với cao thủ mà nói, cái này một cái chớp mắt lại thường thường có thể quyết định sinh tử.
Ai cũng không biết chính mình đến tột cùng thật là nhanh?
Ai ra không dám cho là mình đúng nhanh nhất đấy, nhanh, vốn không chừng mực, ngươi nhanh, còn có người so ngươi nhanh hơn, ngươi cho dù hiện tại nhanh nhất, tương lai cũng nhất định còn có người so ngươi nhanh hơn.
‘Dã Lang’ biết mình rất nhanh, làm mất đi không biết mình đến tột cùng thật là nhanh.
Hiện tại hắn đã biết, cái này biết rõ lại để cho hắn cảm giác có một tia khổ sở, thật lâu đến nay khổ sở.
Sở Thiên không có né tránh lập tức dời ra ‘kêu hồng chiến đao’, cũng vung đao liền nghênh đón tiếp lấy, trùng hợp đón nhận ‘Dã Lang’ trên tay dao bầu.
“Đương” một tiếng, vang vọng tại Vân Thủy Sơn Cư trên không, thanh thúy vang dội.
Sở Thiên rớt lại phía sau nửa nhịp, lại chặn ‘Dã Lang’ dao bầu, ai cũng biết, trận này đối chiến đã không hề lo lắng rồi.
‘Dã Lang’ thời gian dần qua ngẩng đầu lên, mắt của hắn sắc so phong lạnh hơn, trong ánh mắt của hắn phảng phất cũng có thanh đao, phảng phất muốn một đao xé ra Sở Thiên lồng ngực, đào ra người này tâm đến, hắn thật sự không thể tin, cái tuổi này nhẹ nhàng tiểu tử tại sao có thể có như thế công lực thâm hậu cùng như thế thần tốc thân hình đâu này?
Sở Thiên tuy nhiên chặn ‘Dã Lang’ công kích, nhưng trên mặt không có biểu lộ ra bất luận cái gì cao hứng tâm tình, cái này là thống soái làn gió, lại để cho hết thảy mọi người vĩnh viễn đoán không được trong lòng của hắn nghĩ cái gì, như vậy mới có thể để cho người bên cạnh vĩnh viễn không dám vượt qua giới hạn.
Hà Đại Đảm vỗ vỗ bên người nhi tử Hà Hãn Dũng, nhàn nhạt nói: “Cái này là ngươi cùng Thiếu soái chênh lệch.”
Hà Hãn Dũng gật gật đầu, con mắt một lần nữa nhìn chăm chú lên trên đồng cỏ hai người.
Sở Thiên nhàn nhạt đối với ‘Dã Lang’ nói: “Ta thừa nhận, ta rất thưởng thức ngươi, vốn chúng ta có thể làm bằng hữu, cùng một chỗ ngồi xuống uống rượu ngon, chơi nữ nhân, thế nhưng là, ngươi đang ở đây nghĩa phụ ta đại thọ bên trên phóng quả Boom, hành thích ta, cho nên ngươi phải chết.”
“Dã Lang” vẫn như cũ không muốn lãng phí quá nhiều nói nhảm, lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên: “Ta nói rồi, ngươi chết.”
Vừa dứt lời, ‘Dã Lang’ hiệp bọc lấy đao lần nữa hướng Sở Thiên vọt tới, như là một chi tên rời cung, mạnh mẽ lợi hại.
Nhanh đến Sở Thiên trước mặt thời điểm, ‘Dã Lang’ bỗng nhiên chém ra dao bầu phiên thiết hướng Sở Thiên bên phải xương sườn, chiêu này cũng không phải cái gì tinh diệu võ công, thậm chí căn bản đều không có biến hóa. Nhưng thật sự quá chuẩn, quá nhanh căn bản không để cho đối phương bất luận cái gì né tránh chống đỡ cơ hội.
Thiên Dưỡng Sinh lắc đầu, tuy nhiên rất nhanh rất chuẩn, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, hay là chậm.
Sở Thiên lui ra phía sau một bước, kêu hồng chiến đao đã nghiêng tại thân thể phía bên phải, chiến đao đã không có chất phác tự nhiên, tản ra kim quang nhàn nhạt, bởi vì nó đã bị Sở Thiên rót đầy lực lượng.
‘Đương’ một tiếng, Sở Thiên chiến đao lại vừa vặn chặn ‘Dã Lang’ rỉ sắt dao bầu, chung quanh vô cùng nhiều người xem cũng không minh bạch, vì cái gì Sở Thiên tùy ý động tác luôn vừa đúng chặn ‘Dã Lang’ công kích đâu này?
‘Dã Lang’ cũng hiểu được, hắn vừa rồi một đao bổ ra bảy biến hóa, Sở Thiên phòng thủ cũng thay đổi bảy vị trí, chẳng qua là quá nhanh, nhanh đến làm cho người nhìn không ra đến.
Sở Thiên trên mặt vẫn như cũ bình tĩnh, nhìn xem cái này yến hội thích khách luân phiên tiến công cũng như này lăng lệ ác liệt, cười cười nói: “Ta thừa nhận, ngươi rất cường hãn, cho nên ta cho ngươi ra hết đệ tam chiêu.” Lập tức ngữ khí trở nên lạnh như băng: “Sau đó, ta muốn giết ngươi.”
“Dã Lang” trên mặt cũng nhìn không ra cái gì biến hóa, nắm dao bầu tay phải có chút trầm xuống, trong mắt có vài phần tự hào: “Ta dám dốc sức liều mạng.”
Sở Thiên trong lòng gật gật đầu, hắn tin tưởng, cái này yến hội thích khách thật sự dám dốc sức liều mạng, nhưng Sở Thiên trên mặt lại không có bất kỳ biến hóa nào.
Trên đời này thực có can đảm dốc sức liều mạng cũng không có nhiều người, chính thức không người sợ chết ít hơn.
Cho nên ‘Dã Lang’ mới tin tưởng mình có thể giết Sở Thiên, cũng mở một đường máu trở về.
“Đổi lại trước kia, ta tin tưởng.” Sở Thiên không mặn không nhạt nói một ít làm cho người ta khó hiểu nói nhảm: “Nhưng khi ngươi không có đè xuống quả Boom điều khiển từ xa thời điểm, ta biết ngay, ngươi cũng sợ chết, không phải sao?”
“Ta còn biết rõ, ngươi tới tự Hàng Châu, đến từ Đường Đại Long phái.” Sở Thiên thiên mã hành không, suy đoán lung tung nói: “Biết rõ Đường Đại Long vì cái gì mời ngươi tới giết ta sao? Bởi vì hắn bản thân mình cũng sắp chết, cho nên trước phái ngươi tới đây chịu chết. Hơn nữa ta biết rõ ngươi tới đây, cũng là bởi vì ngươi liên lạc người thu tiền của ta tiết lộ tin tức cho ta, nếu không ta làm sao biết ngươi muốn tới giết ta đâu này? Nếu như ta không biết lời nói, chỉ sợ ta đã sớm bị ngươi nổ chết, mà ngươi cũng hoàn thành nhiệm vụ, cầm lấy một số tiền lớn tiêu dao khoái hoạt đi.”
‘Dã Lang’ nghe Sở Thiên lời mà nói..., ánh mắt của hắn tuy nhiên còn rất trấn định, liền một chút phản ứng cũng không có, nhưng chỉ bất quá bởi vì trên mặt hắn cơ bắp đã cứng ngắc.
Nhiếp Vô Danh bọn hắn vốn một mực ở kỳ quái Sở Thiên đối với ‘Dã Lang’ đã dậy rồi sát tâm, tại sao phải nói những lời nhảm nhí này đâu này? Hiện tại nhìn thấy ‘Dã Lang’ biểu lộ mới bỗng nhiên minh bạch, Sở Thiên nói những lời này chẳng qua là muốn chia tán ‘Dã Lang’ lực chú ý, làm cho ‘Dã Lang’ khẩn trương.
Tâm tình khẩn trương chẳng những làm cho người cơ bắp cứng ngắc phản ứng trì độn, cũng có thể làm cho một người mềm yếu, làm cho một cái thấy chết không sờn trong lòng người nhiều hơn tia sinh tồn mong mỏi.
‘Dã Lang’ mãnh liệt cắn răng một cái, bước chân đạp một cái, lấn thân bắn về phía Sở Thiên phía bên phải, rỉ sắt dao bầu liên tiếp chém ra tam đao, phiêu tán rơi rụng mà ra!
Cái này liên tiếp tam đao, tuy nhiên chiêu thức bất đồng, phát có trước sau, nhưng bởi vì tốc độ thật sự quá là nhanh, nhìn lại hình như là ba cái dao bầu, đồng thời ra tay, tựa như một mảng lớn mây trắng cầu vồng, ôm lấy nhiều đóa bạch hoa, mây tía lưu động, hướng Sở Thiên trước người dũng mãnh lao tới, khiến người hoa mắt, không cách nào né tránh, một ít nữ tiệc khách thậm chí nhắm mắt lại, sợ nhìn thấy Sở Thiên bị chặt thành mấy đoạn máu tanh tình cảnh.
Sở Thiên không tránh không né, trong tay kêu hồng chiến đao thẳng tắp hướng về ‘Dã Lang’ ngực đâm tới, ai cũng biết, ‘Dã Lang’ dao bầu chém trúng Sở Thiên thời điểm, Sở Thiên trong tay chiến đao cũng sẽ biết đâm thủng ‘Dã Lang’ lồng ngực.
Cái này là đồng quy vu tận phương pháp, ‘Dã Lang’ tự nhiên nhìn ra được, trong nội tâm có chút chần chờ, trong tay rỉ sắt dao bầu chậm nửa nhịp.
Tại đây ngàn năm một thuở lập tức, một đạo kim quang hiện lên, đao hoa lập tức đánh tan, toàn bộ Vân Thủy Sơn Cư khôi phục bình tĩnh.
‘Dã Lang’ rỉ sắt dao bầu cách Sở Thiên cổ chỉ có một tấc khoảng cách thời điểm dừng lại, không phải hắn đều muốn ngừng, mà là Sở Thiên kêu hồng chiến đao đã đâm vào bộ ngực của hắn, ai cũng không có trông thấy Sở Thiên là thế nào ra tay, càng không có trông thấy kêu hồng chiến đao đúng như thế nào đâm vào ‘Dã Lang’ lồng ngực, ‘Dã Lang’ thống khổ hối tiếc tại sao mình hội chần chờ như vậy nửa nhịp, tại đây nửa nhịp đem mình mang đến Địa Ngục.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, nhàn nhạt nói: “Ngươi đúng là vẫn còn không dám dốc sức liều mạng, cho nên ngươi chết.”
‘Dã Lang’ thật dài than ra cuối cùng một hơi, ánh mắt có quá nhiều không cam lòng, thế nhưng là hết thảy đều đã đã quá muộn, trên người chảy ra máu tươi đã nhuộm hồng cả bãi cỏ, cũng tản đi hắn cuối cùng sinh khí.
Hải Tử bọn hắn mang theo Soái quân huynh đệ lao đến, đều muốn đến loạn đao phân thây, Sở Thiên lại phất tay ngăn lại, thần sắc có vài phần cô đơn, nhàn nhạt nói: “Hắn thủy chung là đầu hán tử, đem hắn hảo hảo chôn cất trên chân núi a.”
Hải Tử gật gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, mấy cái Soái quân huynh đệ lập tức tới đây, đem ‘Dã Lang’ thi thể cẩn thận khiêng đi, bọn hắn rất rõ ràng Sở Thiên nói chuyện, dĩ nhiên là ‘chôn cất’ trên chân núi, cái kia chính là đối với người chết tôn trọng, ‘khiêng đi’ mới là thỏa đáng phương thức. Nếu như Sở Thiên nói ‘vùi’ trên chân núi, bọn hắn sẽ đem cỗ thi thể này ‘kéo’ lên núi đi.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn vài lần phần đông tiệc khách, khe khẽ thở dài, nói: “Xem ra bữa cơm này đúng không ăn được, thật sự là mất hứng, Hải ca, cho ta tra, tra ra ai là ‘Dã Lang’ người bị hại.”
“Tra ra người bị hại về sau.” Sở Thiên nhìn xem trên mặt đất còn không có nhuộm qua máu tươi rỉ sắt dao bầu, bình tĩnh nói: “Đem cái này thích khách đao cho ta đưa trở về.”
Sở Thiên tuy nhiên gọi Hải Tử đi thăm dò, nhưng trong nội tâm đã có ngọn nguồn rồi, địch nhân của mình cũng không nhiều, ngoại trừ Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ, chính là Hàng Châu chưa từng gặp mặt Đường Đại Long, Sơn Khẩu Tổ bản thân thì có sát thủ tiểu tổ, tự nhiên khinh thường mời mặt khác sát thủ hành thích chính mình, bởi vậy, cái này yến hội thích khách tất định là Đường Đại Long gây nên, xem ra là thời điểm cho Đường Đại Long phản kích.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong phòng của Vân Thủy Sơn Cư, một gợn gió nhẹ cũng có thể làm cho mọi người cảm thấy rét lạnh, dưới mái hiên những chiếc đèn lồng được dán chữ "Thọ", những chiếc chuông gió treo lơ lửng, như là đang đợi để cắn một miếng. Ở trong Vân Thủy Sơn Cư giờ có rất nhiều người, nhưng hơn sáu trăm người này lại vô cùng im lặng, lặng lẽ nhìn lên bãi cỏ hai người đứng, trời đất dường như ngập tràn sát khí. Gió núi bỗng ngừng thổi, tựa như đã bị chết cóng vậy. Bước chân của Sở Thiên đầy uy lực, từng bước từng bước đi đến trước mặt tên sát thủ, tuy Sở Thiên bước đi vô cùng chậm rãi, nhưng không ai nhận thấy những bước chân của hắn đầy tràn sinh lực, tuy Sở Thiên không có một thân hình cường tráng, nhưng không ai nhận ra hắn luôn ngập tràn sức mạnh. Tên sát thủ không ngờ Sở Thiên dám bước đến, ông ta hơi sững người, ngón cái định đè nút điều khiển, nhưng không đủ dũng khí để chết chung với tất cả. Có lẽ, sống an toàn sung sướng lâu dài, người ta sẽ cảm thấy sợ chết. Sở Thiên giờ chỉ còn cách tên sát thủ hai bước, hắn đứng chắp tay, tên sát thủ thầm vui mừng, tay trái lộ ra chiếc điều khiển từ xa đã buộc chặt vào tay, tay phải thì cầm chiếc đoản đao rỉ sắt hướng vào Sở Thiên phóng tới. Khoảng cách gần như thế, đối với tên "Dã Lang" này mà nói, một nhát cũng có thể chém đứt đầu, tay chân Sở Thiên. Thanh đoản đao tạo một vệt vàng trong không gian, vừa hung ác, vừa chuẩn, vừa nhanh. Với tài nghệ của "Dã Lang", một khi đã tấn công thì không bao giờ để đối phương có thể đánh trả tìm đường sống, huống chi lại ở khoảng cách gần như vậy, Lôi Đình Nhất Kích, trong thiên hạ, không người nào có thể đánh trả. - Ông ta là "Dã Lang", xếp thứ hai trong giới sát thủ. Gần đó Cố Kiếm đang đứng cạnh Nhiếp Vô Danh và Thiên Dưỡng Sinh nói. Nhiếp Vô Danh sững sờ, tên sát thủ này chính là "Dã Lang"? Nhiếp Vô Danh từng được nghe qua, "Dã Lang" kiên trì, hung ác, tàn nhẫn, khi muốn giết ai thì chẳng sợ làm loạn, ông ta phải đạt được mục tiêu thì mới dừng lại, không một ai có thể sống sót, là một sát thủ cao tay, Nhiếp Vô Danh còn nghe nói, còn có một truyền thuyết rằng ông ta có khả năng một mình tiêu diệt cả mấy trăm tên cướp đường ở Đông Bắc Hắc Sơn trại. "Dã Lang" là người Đông Bắc, không ai biết tên thật của ông ta là gì, từ nhỏ đã sống ở sâu trong một khu rừng ở Đông Bắc, ngày trước luôn theo cha đi bắt hổ, tập kĩ năng lăn người trên tuyết, năm mười tuổi gặp một vị lão Hán, nhờ cơ duyên tập được nội gia tâm pháp, thành một bộ thân thủ tốt, năm đó khi ông ta mười hai tuổi, gia đình ông ta gặp phải những tên cướp đường bản xứ, sau khi cha ông ta đâm một tên cướp, lũ cướp tức giận, khiến cha ông ta bị lãnh trọn bốn mươi chín nhát đao, kể cả người mẹ lương thiện cùng người chị gái mới mười lăm tuổi của ông ta cũng bị giết, mà khi đó "Dã Lang" đang đi săn ở sâu trong rừng, trên đường trở về thì gặp hai con sói, tuy nhiên vì có những năm kinh nghiệm cùng một chút bản lĩnh, giết được hai con sói đó, nhưng hai tay của ông ta bị hai con sói làm cho bị thương, ông ta đau đớnn lăn mình trong tuyết, sau đó cảm nhận được mùi máu tươi chảy ròng, "Dã Lang" đến bây giờ vẫn khắc cốt ghi tâm, mang viết thương về nhà, thì phát hiện, cha và chị ông ta đã chết từ lâu, mẹ ông ta thì cố gắng kiên trì đợi ông ta trở về, cầm tay "Dã Lang" nói ra hai chữ cuối cùng: - Báo thù! "Dã Lang" vô cùng đau khổ, ngửa mặt lên trời hét lớn, làm trời đất cảm động. Từ đó "Dã Lang" ngày càng cố gắng luyện tập khắc khổ nội gia tâm pháp của lão Hán, đồng thời luyện tập để trở nên mình đồng da sắt, suốt mười năm khổ luyện ở sâu thẳm trong rừng Đông Bắc, mỗi ngày luyện tập đến mười sáu tiếng, không biết bao lần lòng bàn tay, lòng bàn chân toác máu, hơn nữa, vào những đêm rét mướt, ông ta lại nghĩ đến mối hận năm xưa, vừa đem tuyết nhét vào bụng, lạnh thấu xương, nhưng hận nóng ruột, ông ta làm như vậy là để báo thù, mà mỗi tháng ông ta còn vào rừng sâu giết một con sói, những lần ấy không biết đã gặp bao nguy hiểm, còn có lần bị lũ sói đánh cho lòi ruột, nhưng ông ta vẫn điên cường kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ của mình. Mười năm trôi qua, ông ta đã chai sạn khi đối mặt với nguy hiểm, có thể nhận biết được ý tốt hay thù địch chỉ qua giọng nói, hơn nữa ông ta đã luyện tới mình đồng da sắt, đao súng cũng không làm gì được. Vào năm ông ta hai mươi hai tuổi, ông ta cải trang là thầy bói vào hang ổ của lũ cướp, trải qua những câu hỏi cùng sự khen ngợi của chúng về tài năng của ông ta, ông ta liền trở thành một thành viên của Hắc Sơn trại, mỗi lần xuất chinh nguy hiểm, ông ta đều đoán được trước liền nói với thủ lĩnh chuyến này lành ít dữ nhiều, tất cả đều rất hữu ích, mấy tháng sau, không tên nào còn đề phòng "Dã Lang", vì vậy ông ta dùng tám phần thời gian mỗi ngày để tìm hiểu cơ cấu của Hắc Sơn trại, số người, giới tính, thậm chí cả số ngựa. Vào ngày thứ tám hai, ông ta nhân lúc vui tết nguyên đán, hầu hết bọn chúng đều xuống núi cướp đoạt của cải, giết chết ba mươi bảy tên cướp còn lại, giết cả mười tám người thân kể cả phụ nữ, sau đó cầm chiếc đao do cha ông ta để lại chờ bọn còn lại trở về, lần đầu ba mươi người trở về, vừa mới vào Hắc Sơn trại, liền bị ông ta công kích từ phía sau giết hết, tốp thứ hai cũng có ba mươi người cũng bị ông ta giết sạch, tốp thứ ba gồm hai mươi bảy tên, bị ông ta dụ vào Hắc Sơn trại, sau đó châm lửa thiêu sống, còn ông ta thì đứng chặn trước lối thoát, bị thiêu cháy sáu người, còn lại hai mươi mốt người đều bị ông ta chém chết, từ đó Hắc Sơn trại biến mất hẳn khỏi giang hồ, thay vào đó là tiếng tăm về một "Dã Lang". Về sau, trên giang hồ xuất hiện một sát thủ tên là "Dã Lang", ông ta giết người luôn có hai nguyên tắc: "Một là, không phải là người giàu có, quyền thế thì không giết. Hai là, tiền thù lao không đến trăm vạn thì không giết". Tuy nguyên tắc của "Dã Lang" rất kỳ quái, hơn nữa tiền công cũng rất cao, nhưng phải thừa nhận, một khi "Dã Lang" đã ra tay, thì không kẻ nào có thể sống sót. Trong mắt Đường Đại Long Sở Thiên cũng không ngoại lệ. Chiếc khảm đao của "Dã Lang" đã đến trước mặt Sở Thiên, với tốc độ đao pháp của mình, ông ta vô cùng tự tin. Chỉ tiếc ông ta vẫn chưa đủ nhanh. Muốn chuẩn thì dễ, muốn hung ác cũng dễ, nhưng muốn nhanh thì rất khó, chỉ một chút xíu, dường như ông ta chỉ chậm hơn trong nháy mắt. Nhưng đối với một cao thủ mà nói, một cái nháy mắt thôi cũng có thể mất mạng. Có ai biết được cuối cùng mình nhanh như thế nào? Không ai dám cho mình là nhanh nhất, bởi chẳng ai biết được, người này nhanh, nhưng lại có thể có người khác nhanh hơn, cho dù hiện tại người này nhanh nhất, tương lai nhất định sẽ có người nhanh hơn. "Dã Lang" biết mình rất nhanh, nhưng lại không biết mình rốt cuộc nhanh đến mức nào. Hiện tại ông ta chỉ biết, người này làm cho ông ta vô cùng khó chiụ, bao nhiêu lâu nay, chưa bao giờ ông ta có cảm giác này. Sở Thiên không hề né tránh, lập tức rút ra Minh Hồng chiến đao, cũng vung đao đón tiếp, vừa lúc gặp phải chiếc khảm đao của "Dã Lang". "Đương" một tiếng, vang vọng ra khắp không gian của Vân Thủy Sơn Cư, âm thanh vang dội. Sở Thiên lùi lại nửa bước, lại chặn chiếc khảm đao của "Dã Lang", ai cũng biết, trận này đã không thể trì hoãn một chút nào nữa. "Dã Lang" dần ngẩng đầu lên, mắt ông tanh sắc sảo, lạnh lùng hơn, trong mắt ông ta phẳng phất hình ảnh chiếc đao, hình ảnh một đao xé nát lồng ngực Sở Thiên, moi tim người này ra, ông ta thật không thể nào tin nổi, cái tên tiểu tử yếu ớt này, mới chừng này tuổi sao công lực lại có thể thâm hậu như vậy, thân hình thần tốc như thế? Sở Thiên tuy đang phải chặn sự công kích của "Dã Lang", nhưng trên mặt không hề lộ ra bất cứ tia cảm xúc nào, đây là sở trường của hắn, làm cho mọi người vĩnh viễn không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, như vậy làm cho đối phương không dám vượt qua giới hạn. Hà Đại Đảm vỗ vai Hà Hãn Dũng, nhàn nhạt nói: - Đây là điểm chênh lệch giữa con và Thiếu soái. Hà Hãn Dũng gật đầu, hai con mắt chăm chú vào nhất cử nhất động của hai người. Sở Thiên nhàn nhạt nói với "Dã Lang": - Tôi thừa nhận, tôi rất thích ông, vốn dĩ chúng ta có thể làm bạn, cùng ngồi xuống uống rượu, chơi gái, nhưng mà, ông lại đặt bom trong ngày đại thọ của cha tôi, ám sát tôi, cho nên ông phải chết. "Dã Lang" vẫn không muốn phí lời, lạnh lùng nhìn Sở Thiên: - Ta nói rồi, ngươi chết. Vừa dứt lời, "Dã Lang" lại cầm đao lần nữa hướng tới Sở Thiên, như mũi tên đã rồi cung, mạnh mẽ lợi hại. Vào lúc đến trước mặt Sở Thiên, "Dã Lang" bỗng chém một nhát vào sườn phải Sở Thiên, chiêu này tuy không phải là một loại võ công tinh diệu gì, thậm chí còn không cần thay đổi gì, nhưng vào thời điểm đó thì quá chuẩn, quá nhanh căn bản không để cho đối phương có cơ hội né tránh. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Thiên Dưỡng Sinh lắc đầu, tuy nhát đao nhanh mà chuẩn, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, thế là chậm. Sở Thiên lùi ra phía sau một bước, Minh Hồng chiến đao đã nghiêng sang bên phải, chiến đao giờ không còn vẻ chất phác ban đầu, mà nó tản ra một luồng kim quang nhàn nhạt, bởi nó đã bị Sở Thiên rót đầy uy lực. "Đương" một tiếng, chiến đao của Sở Thiên vừa vặn chặn thanh khảm đao rỉ sắt của "Dã Lang", nhiều người đứng chung quanh xem không hiểu, vì sao Sở Thiên vừa vặn chặn được đòn tấn công này của "Dã Lang"? "Dã Lang" thì hiểu rõ, ông ta vừa rồi bảy lần biến hóa, vị trí phòng thủ của Sở Thiên cũng thay đổi bảy lần, nhưng lại quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho người ta không thể nhìn ra. Sở Thiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhìn tên sát thủ luân phiên tấn công ác liệt, cười cười nói: - Phải công nhận, ông rất mạnh, cho nên tôi chấp ông ba chiêu. Lập tức, ngữ khí trở nên lạnh như băng: - Sau đó, tôi sẽ giết ông. Sắc mặt "Dã Lang" vẫn không thay đổi, tay cầm đao có hơi hạ xuống, trong mắt hiện ra vài phần tự hào: - Ta dám liều mạng. Sở Thiên thầm gật đầu, hắn tin, tên sát thủ này thật sự dám liều mạng, nhưng mặt Sở Thiên lại không hề có chút gì thay đổi. Trên đời này những người can đảm dám liều mạng cũng không nhiều, mà lại ngang nhiên không sợ chết lại càng ít. Cho nên "Dã Lang" mới tin tưởng mình có thể giết chết Sở Thiên, đồng thời mở đường máu trở về. - Đổi lại là trước kia thì tôi tin. Sở Thiên không mặn không nhạt nói một câu làm người khác khó hiểu: - Nhưng khi thấy ông không dám nhấn nút điều khiển từ xa tôi đã biết, ông cũng sợ chết, không phải sao? - Tôi còn biết, ông tới từ Hàng Châu, là do Đường Đại Long phái đến!!! Sở Thiên không ngừng di chuyển, suy đoán lung tung nói: - Ông có biết vì sao Đường Đại Long thuê người đến giết tôi không? Bởi vì bản thân ông ta cũng sắp chết, nên mới phái ông đến tìm cái chết trước, hơn nữa tôi biết rõ ông sẽ tới, bởi vì người liên lạc với ông đã nhận tiền của tôi và tiết lộ thông tin cho tôi biết, nếu không làm sao tôi biết ông muốn tới giết tôi? Nếu như tôi không sớm biết trước thì có lẽ đã bị ông làm cho nổ chết, mà ông cũng hoàn thành được nhiệm vụ, cầm trong tay một số tiền lớn ung dung vui vẻ đi. "Dã Lang" nghe Sở Thiên nói, tuy ánh mắt còn kiên định, nhưng một chút phản ứng cũng không có, nhưng cơ bắp trên mặt ông ta cứng đờ hết cả. Nhiếp Vô Danh thấy vô cùng kỳ quái, Sở Thiên với "Dã Lang" đã nổi sát tâm, sao lại nói những lời nhảm nhí này? Nhưng khi nhìn những biểu hiện trên khuôn mặt "Dã Lang", ông ta bỗng hiểu ra, những lời này chẳng qua là muốn phân tán sự chú ý của "Dã Lang", làm cho "Dã Lang" thêm căng thẳng. Sự căng thẳng không chỉ làm cho cơ bắp cứng nhắc, phản ứng chậm chạp, còn làm cho đối phương mềm yếu, khiến một người không sợ chết giờ lại hình thành tính ham sống. "Dã Lang" cắn răng một cái, đạp chân, khi thân ông ta tiến đến bên phải Sở Thiên, thanh đao rỉ sắt liên tiếp chém ra ba nhát! Ba đao liên tiếp này, tuy chiêu thức khác nhau, phát ra tuần tự, nhưng bởi tốc độ vô cùng nhanh, nhìn như là có những ba chiếc khảm đao vậy, cùng lúc ra tay, như một mảng mây lớn trắng buốt có hình như một dải cầu vồng ôm lấy đóa hoa trắng, mây tím lưu động, hướng tới Sở Thiên, khiến người khác nhìn mà hoa cả mắt, không có cách nào để né tránh, một vài người phụ nữ thì nhắm tịt mắt lại, sợ nhìn thấy cảnh Sở Thiên bị chặt thành từng khúc, máu tươi bắn tung tóe. Sở Thiên không hề tránh né, tay cầm Minh Hồng chiến đao thẳng hướng về ngực "Dã Lang" mà đâm, ai cũng thấy rõ, lúc chiếc khảm đao của "Dã Lang" chém trúng Sở Thiên, thì chiếc chiến đao trong tay Sở Thiên cũng sẽ đâm thủng lồng ngực "Dã Lang". Đây là chiêu thức "cùng hủy diệt", "Dã Lang" đương nhiên cũng nhìn ra, trong lòng có chút chần chừ, thanh rỉ sắt trong tay hoãn nửa nhịp. Một cơ hội ngàn năm khó gặp, thanh đao sáng lên, đao hoa lập tức bị đánh tan, toàn bộ khách ở Vân Thủy Sơn Cư khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Lúc thanh khảm đao của "Dã Lang" chỉ cách cổ Sở Thiên một tấc thì dừng lại, không phải vì ông ta muốn ngừng, mà là vì thanh Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên đã đâm vào ngực của ông ta, không ai nhìn thấy được rốt cuộc Sở Thiên đã ra tay như thế nào, càng không thể nhìn ra Minh Hồng chiến đao làm sao có thể đâm vào ngực của "Dã Lang", "Dã Lang" giờ vô cùng hối tiếc tại sao mình lại chần chừ nửa nhịp làm gì, chính vì nửa nhịp đó mà ông ta xuống Địa Ngục. Sở Thiên nhẹn nhàng thở dài, nhàn nhạt nói: - Ông đúng là vẫn còn chưa muốn liều mạng, chính vì thế nên ông mới chết. "Dã Lang" thở ra hơi thở cuối cùng, ánh mắt có chất chứa vẻ không cam tâm, thế nhưng tất cả đã quá muộn, máu trên người ông ta đã nhuộm đỏ cả một vùng cỏ lớn, cũng làm tán đi hơi thở cuối cùng của ông ta. Anh Hải đem mấy anh em Soái quân chạy đến, muốn ngàn đao phanh thây tên sát thủ này, Sở Thiên phất tay ngăn lại, thần sắc có vài phần cô độc, nhàn nhạt nói: - Ông ta trung thành như vậy rất đáng mặt đàn ông, đem ông ta chôn cất sau chân núi. Anh Hải gật đầu, nhẹ nhàng vung tay lên, mấy anh em Soái quân liền đi tới, cẩn thận khiêng thi thể "Dã Lang" đi, bọn họ hiểu rõ ý của Sở Thiên, "chôn cất" trên đỉnh núi chính là sự tôn trọng người chết, vì vậy mà "khiêng đi" mới là phương thức thích hợp; còn nếu Sở Thiên nói "vùi" sau chân núi, thì bọn họ sẽ "kéo" cái xác này đến chân núi. Sở Thiên quay đầu lại nhìn qua các khách mời, khẽ thở dài nói: - Xem ra bữa cơm hôm nay ăn không vào rồi, thật là mất hứng, anh Hải, điều tra xem ai là người thuê tên "Dã Lang" này. - Điều tra người đứng sau lưng. Sở Thiên nhìn thanh khảm đao không bị dính máu trên cỏ, bình tĩnh nói: - Đưa cái đao của tên sát thủ này về cho em. Sở Thiên tuy bảo anh Hải đi thăm dò, nhưng trong lòng đã chắc chắn, những kẻ đối địch với mình không nhiều, ngoài Đông Doanh Sơn Khẩu Tổ, thì chỉ còn Đường Đại Long ở Hàng Châu chưa chưa gặp mặt, Sơn Khẩu Tổ thì có một nhóm sát thủ riêng, nên không bao giờ thuê sát thủ khác đến giết mình, vì thế, việc ám sát lần này nhất định là do Đường Đại Long gây nên, xem ra đây là lúc để phản kích Đường Đại Long.