Buổi sáng ở Thủy Tạ Hoa Đô ngập tràn hương thơm cây cỏ, không gian này luôn làm Sở Thiên thích thú, vui vẻ.
Sở Thiên đứng cạnh cửa sổ hít vài hơi thật dài, lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ thoái mái, toàn thân hưng phấn.
Hôm nay đi Hàng Châu, có lẽ có vài ngày nữa mới được thưởng thức loại hương vị thoải mái này, hoặc là vĩnh viễn không được ngửi thấy nữa.
Sở Thiên vào bàn uống bát cháo từ tay Phương Tình, nhẹ nhàng gõ một quả trứng gà, anh Quang đi tới, sau khi cảm ơn bát cháo do Phương Tình đưa, liền húp một hơi "vù vù", nửa bát cháo đã nằm trong bụng, rồi vui vẻ nói:
- Mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, lão già Đường Đại Long đần độn ấy, hôm nay sẽ dọa cho lão ta chết khiếp.
- Người làm chuyện đó có thể tin được không?
Sở Thiên hỏi.
Anh Quang gật đầu, nói nhỏ:
- Tuyệt đối đáng tin, người dám nhận hai mươi vạn không đáng tin sao được?
Sở Thiên chậm chạp cầm thìa, cười cười:
- Đó quả là một lý do tốt.
Sắt mặt anh Quang trở nên ảm đạm, có vài phần bất lực, nói:
- Vấn đề là, người ấy là bà con xa với anh, người quen còn như thế, quả là không hợp lý.
Sở Thiên gật đầu, xé chiếc bánh tráng, nhàn nhạt nói:
- Một chút cũng không đắt, Đường Đại Long sớm muộn rồi cũng bị chúng ta thanh toán, chiều chúng ta đi Hàng Châu, anh Quang cũng cùng đi.
Anh Quang hơi sửng sốt, lập tức vui vẻ trở lại, bát cháo được uống hai phần, trong ánh mắt có điểm sốt ruột, nói:
- Vậy thì tốt quá, lại có thể khai chiến rồi.
Sở Thiên mỉm cười, nhổ miểng bánh trong miệng ra, ánh mắt lại trở nên bình tĩnh khiến người khác nhìn không thấu.
Sáng sớm đầu thu, tại Hàng Châu, phía sau Yên Tử Lâu hoa tươi thi nhau nở rộ, ở giữa là những bông hoa mỏng manh, sáng sớm, gió nhẹ nhẹ thổi, những bông hoa vẫn giữ nguyên màu sắc ban đầu, tựa như ánh bình minh tô thêm sắc đỏ, làm tôn lên màu tường của Yến Tử Lâu.
Cảnh ban đêm dường như vẫn còn vương vấn đâu đây, xa xa là một màn sương mù che phủ, Yến Tử Lâu dần được ánh mặt trời tô thắm lộng lẫy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Gió đã bắt đầu thổi, những chiếc lá gần đóa lan trắng xào xạc bay trong không trung cùng những bông hoa quế rơi xuống đất
Ánh mặt trời chói chang, chiếu thẳng vào phòng ngủ của Đường Đại Long qua chiếc cửa sổ tinh mĩ.
Ông ta là đang chờ người làm mang bữa sáng đến, ông ta không phải là người thích chờ đợi, nhưng bây giờ chờ đợi lại làm cho ông ta cảm thấy vô cùng thích thú.
Bởi "Dã Lang" đã nhận tiền và đã đi Thượng Hải, Đường Đại Long tin, Chu Vinh Phát nhất định sẽ mang đến cho ông ta một tin tốt, thứ mà có thể khiến ông ta vui sướng đến cả tuần lễ.
Nếu như Sở Thiên chết rồi, Thượng Hải sẽ lại trở thành bến cảng của ông ta, tiền bạc sẽ cuồn cuộn vào tay, tuy ông ta giờ có không ít tiền, nhưng tiền, thì chẳng ai chê nhiều cả.
Sau Đường Đại Long là một chiếc giường rộng lớn, mềm mại, vô cùng.
Chiếc giường như vậy, đương nhiên là có phụ nữ.
Trên giường là một cô gái xinh đẹp, thuần khiết, lúc này cô ta đang say ngủ, trên mặt vẫn còn vương nước mắt.
Trên thân cô ta hoàn toàn không có lấy một mảnh vải, lộ ra một vòng eo nhỏ bé, một đôi chân thon dài, bầu ngực đầy đặn.
Cô là một cô gái vô cùng xinh xắn lanh lợi, tuổi mới hai mươi, quả bồ đào còn chưa trưởng thành, chỉ tiếc là quả bồ đào này đã bị tàn phá không ra bộ dáng gì.
Đường Đại Long thích những cô gái như vậy, thích nghe tiếng họ la hét, thích xem họ ngã vào người ông ta, khổ sở giãy dụa.
Hiện tại cô gái đang ngủ, đơn giản vì tối qua bị giày vò quá nhiều, không những thân xác mệt rã rời, mà cả việc thốt ra một tiếng cũng vô cùng khó khăn.
Trong tay cô gái nắm chặt tờ 3000 nhân dân tệ, đây là giá đầu tiên người ta trả cô, cô không biết như thế có thiệt hay không, nhưng cô hiểu rõ, cô không muốn tiếp tục ở trường ăn những cái bánh mì nhạt nhẽo, không muốn vì túng thiếu mà bị người ta chế nhạo.
Thời đại này, cười người nghèo khổ không cười gái điếm.
Tuy tối qua rất khổ sở, nhưng nếu như Đường Đại Long lại muốn cô, cô nhất định sẽ không do dự bước lên chiếc giường này, cởi đi quần áo vốn đã ít trên người.
Thân hình trắng nõn của cô gái cuộn tròn trong chiếc chăn gấm màu tím, lộ ra vẻ mảnh mai yếu đuối, làm động lòng người.
Bữa sáng cuối cùng cũng được đưa lên, nữ hầu xinh đẹp bưng một cái khay đang đi tới, vặn vẹo vòng eo, nhưng Đường Đại Long chẳng hề có một tí tẹo nào hứng thú với cô ta.
Ánh sáng mặt trời chói chang, thời tiết mát mẻ, trong không khí tràn đầy mùi hoa quế cùng mùi cơ thể.
Lúc nữ hầu xinh đẹp mở nắp, lập tức toàn thân phải run sợ.
Đường Đại Long sững sờ, mọi vui vẻ trong lòng lập tức biến mất, mặt mày khó chịu, tức giận, hung tợn đan xen lẫn nhau, hai bàn tay ông ta nắm chặt, có chút run run.
"Ba" một tiếng, Đường Đại Long nóng giận, một chưởng đập nát chiếc bàn gỗ, cái bàn này là đồ cổ, nếu đưa ra thị trường thì tối thiểu cũng đến mười vạn, nhưng Đường Đại Long lại đập nát, chứng tỏ lửa giận của ông ta lúc này là vô cùng lớn.
Trên giường, mĩ nhân đã tỉnh giậy, nhưng thấy mặt mày Đường Đại Long vô cùng tức giận, liền tiếp tục giả vờ ngủ.
Đường Đại Long nhìn mĩ nhân đang nằm trên giường, lại nhìn nữ hầu xinh đẹp đang run rẩy, thở dài, lập tức ra khỏi phòng ngủ, gọi người đi tìm Chu Vinh Phát.
Trong phòng của Đường Đại Long, Chu Vinh Phát là một người giỏi nhìn mặt mà nói chuyện, khi thấy bờ vai Đường Đại Long run nhẹ liền nhận ra ông ta đang tức giận vô cùng, tâm tình khó có thể bình tĩnh trở lại, cho nên anh ta im lặng, không dám mở miệng.
Đường Đại Long chậm rãi khoan thai đi lại trong phòng, trong lòng ông ta không hề một chút phiền não, mà đứng lên thong thả bước đi.
Chu Vinh Phát là trợ lý của ông ta, đương nhiên hiểu rõ thói quen của ông ta, nên biết khi ông ta suy nghĩ ghét nhất là bị người khác quấy rầy, không muốn bị người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Hơn mười phút sau, Đường Đại Long cuối cùng cũng thở dài xả giận, lòng cũng có chút bình tĩnh trở lại, ông ta thấy mình không cần phải tức giận như vậy làm gì, như vậy chỉ tổ chính mình làm khó mình thôi, nghĩ vậy, ông ta vừa cười vừa nhàn nhạt nói:
- Hai trăm vạn thuê "Dã Lang" đã có tin tức gì chưa?
- Không có, chúng ta đã giao hạn mười ngày, bây giờ mới được 4 ngày.
Chu Vinh Phát thấy Đường Đại Long vừa giận vừa cười, vô cùng sửng sốt, nghe Đường Đại Long hỏi chuyện "Dã Lang" ám sát Sở Thiên, anh ta liền mở miệng nói:
- Sau khi thành công, tự ông ta sẽ liên hệ với tôi để lấy một trăm vạn còn lại, lấy danh dự của ông ta ra bảo đảm, chắc chắn khi cầm tiền của chúng ta rồi ông ta nhất định sẽ làm được việc.
Đường Đại Long đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ngón tay vuốt vuốt chiếc phi tiêu, nhàn nhạt nói:
- Có phải ông ta chỉ dùng một chiếc khảm đao đã rỉ sắt.
- Đúng vậy, tuy không còn sắc bén, nhưng lại có thể chặt cành cây phần phật.
Chu Vinh Phát cẩn trọng trả lời Đường Đại Long, kinh ngạc nói:
- Làm sao Long gia biết ông ta sử dụng dao bầu? Chẳng lẽ Long gia đã từng gặp qua "Dã Lang"? Vậy là chính "Dã Lang" đã đi tìm Long gia rồi, nhưng như thế thì không đúng, tôi đã trực tiếp nói chuyện với ông ta, ông ta còn tìm tới làm gì cơ chứ?
Đường Đại Long phất tay, để cho Chu Vinh Phát thoải mái suy đoán, vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói:
- Bởi vì trong bữa sáng hôm nay của tôi không phải là những chiếc bánh quẩy nóng hổi, mà là một chiếc khảm đao đã rỉ sắt.
Chu Vinh Phát sững sờ, không kịp, không phải nói là, không dám kịp phản ứng.
Đường Đại Long mở nắp đậy thức ăn trên bàn, bên trong là một chiếc đao rỉ sắt, chỉ là thanh đao này thực sự chỉ có thể được gọi là những miếng sắt, bị cắt thành mười hai đoạn, được xếp lại ngay ngắn.
Đường Đại Long cầm một mảnh, ném cho Chu Vinh Phát.
Chu Vinh Phát cầm mảnh đao, cảm thấy ngón tay lạnh run, như cầm một tảng băng vậy, Đường Đại Long nhìn anh ta, chờ anh ta mở miệng.
Chu Vinh Phát lấy lại bình tĩnh, rành mạch nói:
- "Dã Lang" đã chết, Sở Thiên bắt đầu phản kích.
- Tôi rất tức giận, rất phẫn nộ.
Đường Đại Long thành thật nói ra tâm tư của mình,
- Nhưng khi ở trong cái bẫy của Sở Thiên, tức giận hay phẫn nộ chỉ càng làm cho phán đoán lệch lạc.
Chu Vinh Phát gật đầu khen ngợi, Đường Đại Long thật sự là một người từng trải.
- Sở Thiên nhất định sẽ đến Hàng Châu, cuối cùng thì cũng phải gặp mặt.
Đường Đại Long vẫn không hề mất đi khả năng nhận biết tin tức,
- Cái đao này là điềm báo, cũng là tín hiệu, con rùa ấy, muốn đến Hàng Châu đấu với ta, thật là không biết lượng sức, ta có thể tùy tiện tung mấy trăm vạn là người trên khắp thế giới này truy bắt hắn.
Chu Vinh Phát vẫn không nói gì, vì đơn giản, anh ta không biết phải nói gì mới đúng, trong lòng anh ta vô cùng bối rối, vì anh ta biết nếu coi thường kẻ địch người Thượng Hải, nhất định mình sẽ có phần sơ suất.
Đường Đại Long và anh ta đã đánh giá thấp Sở Thiên, cho nên thất bại lại thất bại.
Sở Thiên thật ra đã đến Hàng Châu, gồm mười lăm người cả thảy, anh Quang, Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh cùng "Cô Kiếm" và mười người được Thiên Dưỡng Sinh huấn luyện.
Nếu nói cho một người Hàng Châu bất kì biết mười lăm người bọn họ đến Hàng Châu này để đối phó với Đường Đại Long, chắc chắn chẳng ai tin, thậm chí còn có thể đưa họ vào bệnh viện tâm thần, không phải mười lăm người, mà cả một nghìn năm trăm người cũng khó có thể đối phó với một người song song hai đạo hắc bạch như Đường Đại Long, trước đó từng có trên trăm trên cường hãn người Mông Cổ đến Hàng Châu tìm nơi phát triển, vì vậy nhân lúc Đường Đại Long chuẩn bị khai đao lập uy hơn trăm tên Mông Cổ này liền tới trước Yến Tử Lâu, tuyên bố sẽ chiếm lấy Yến Tử Lâu, kết quả, khi Đường Đại Long mới húp được nửa bát cháo trên tầng bảy, thì hơn một trăm tên Mông Cổ đó tất cả đều bị giết sạch ở tầng ba, như vậy có thể khẳng định, những người bên cạnh Đường Đại Long cường hãn đến cỡ nào.
Anh Quang từng đề nghị Sở Thiên mang mấy trăm anh em tinh nhuệ thiếu soái, như vậy mới có thể cầm chắc phần thắng, nhưng Sở Thiên lại lắc đầu, đến Hàng Châu liều mạng cùng Đường Đại Long, vốn dĩ chỉ là lấy trứng chọi đá, dù thêm vài trăm người nữa cũng không đủ so với một kẽ răng của ông ta, chỉ có thể thắng bằng cách đánh bất ngờ, làm rối loạn phần đầu xỏ của Đường Đại Long, làm tan nát sự tin tưởng của ông ta mới có cơ hội lấy lại công đạo.
Anh Quang đã đi dạo với Sở Thiên suốt nửa ngày, chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ, rảo bước trên Tô Đê, còn đến chùa Linh Ẩn ăn cơm tối, anh ta hoàn toàn không hiểu Sở Thiên đang muốn làm gì.
- Tam đệ, chúng ta quang minh chính đại đi laị khắp nơi ở Hàng Châu như vậy.
Cuối cùng anh Quang cũng không nhịn được, khó hiểu, nói:
- Đường Đại Long sợ sớm đã giám sát điều khiển chúng ta, chúng ta làm sao còn có thể đối phó với ông ta nữa? Nói không chừng ông ta đang điều binh khiển tướng, chuẩn bị một mẻ hốt gọn chúng ta.
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói:
- Thành thật mà nói, dù chúng ta lặng lẽ hành động, nhưng với thực lực của Đường Đại Long, đều có thể dễ dàng tìm ra tung tích của chúng ta, cho nên, chúng ta ta nhất định phải đi tứ phía như thế này, làm cho ông ta không thể đoán ra rốt cuộc chúng ta đang muốn gì, một khi đã không đoán ra, nhất định sẽ lo lắng, đó chính là thời điểm thích hợp để chúng ta phản kích.
- Huống gì chính em cũng muốn tạo cho bọn họ một cơ hội, để bọn họ có thể một mẻ hốt gọn chúng ta.
Sở Thiên nhìn Tô Đê yên tĩnh, không giải thích thêm nữa.
Anh Quang sờ sờ chiếc đầu trọc, những lời nói của Sở Thiên luôn khiến anh ta khó hiểu, đã nghĩ không ra, chi bằng không nghĩ nữa, huống gì anh Quang hiểu rõ, người muốn Sở Thiên chết, thì kết quả đều chết trước Sở Thiên.
Đêm đã khuya, Sở Thiên cùng anh Quang vẫn chưa buồn ngủ, bọn họ như đang chờ đợi thứ gì đó.
Đêm nay gió vô cùng lạnh, những người đi đường mặc gì cũng thấy lạnh, một cô bé bán hoa run rẩy cầm một rổ hoa hồng chăm chăm nhìn Sở Thiên nói:
- Tiên sinh, mua hoa đi, em phải bán cho xong mới được về ăn cơm, xin anh rủ lòng thương.
Anh Quang nở một nụ cười tà ác, nói:
- Em gái, đi, thúc thúc dẫn em đi chơi.
Cô bé hoảng sợ nhìn anh Quang, bản năng bảo vệ bản thân nổi lên, liền nói:
- Ông, đồ biến thái!
Sau đó chạy đi xa.
Lúc trước anh Quang cùng anh Hải thường thích đùa giỡn, khi còn đi học, thì thích cùng các bạn học nữ đi ra ngoài tụ hội, thế là có vài cô bé túm lấy chân nam sinh, yêu cầu bọn họ mua hoa tặng cho phái nữ, nếu không mua thì mắng chửi, thậm chí có thể cắn người.
Về sau, anh Quang lại nhớ đến lời của sắc quỷ lừa gạt tiểu nữ trên TV, liền lấy ra dùng:
- Em gái, thúc thúc đưa em đi chơi
Chiêu này vừa ra, bách chiến bách thắng, không gì sánh được, làm cho tất cả cô bé bán hoa đều chạy trốn hết, còn anh Quang cùng các nam sinh khác thì không bị dây dưa lằng nhằng, còn trở thành một câu danh ngôn được thực dụng cả năm trời.
Không biết vì nguên do gì, có lẽ vì tâm tình tốt, hay vì cảm thấy cô bé đó quá đáng thương, Sở Thiên gọi cô bé đó lại, mua hơn mười bông hoa hồng, cầm chúng đến vài chỗ phong cảnh hữu tình ở Tô Đê, nghe tiếng nước, gió đêm thổi, phong cảnh mê người, một Tô Đê yên tĩnh.
Trong mắt Sở Thiên lại hiện vài tia tiếc nuối, đêm nay, phong cảnh mê người như vậy mà không có được vẻ yên bình.
Gió thổi càng lúc càng lớn, toàn bộ khung cảnh nơi đây đều không thể nhìn nổi.
Sở Thiên biết đã đến lúc, liền vỗ vai anh Quang, nhàn nhạt nói:
- Anh Quang, đêm nay xem ra sẽ là một cuộc chiến thuận lợi đây.
Anh Quang sững sờ, quay đầu nhìn tứ phương, cũng cảm thấy có gì không bình thường, Tô Đê vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm người ta bất an.
Sở Thiên vừa dứt lời, bốn phía Tô Đê xuất hiện vô số những tên mặc đồ đen, ít nhất cũng khoảng tám mươi người, tên nào cũng cười lạnh, đằng đằng sát khí di chuyển đến chỗ Sở Thiên và anh Quang.
Bóng đêm ghê rợn, nhuộm đen luôn không gian vốn vô cùng yên tĩnh của Tô Đê.
[hide]
Thủy Tạ Hoa Đô sáng sớm luôn tràn đầy bùn đất hoa cỏ hương thơm, loại này khí tức luôn lại để cho Sở Thiên rất khoái nhạc, rất ưa thích.
Sở Thiên đứng ở cửa sổ tham lam hút vài hơi, cảm giác được vui vẻ thoải mái, toàn thân tế bào đều hoan khoái đứng lên.
Có lẽ, hôm nay đi Hàng Châu, vừa muốn một ít thời gian mới có thể nghe thấy được loại này hương vị, hoặc là, vĩnh viễn ngửi không thấy.
Sở Thiên tại trên bàn cơm uống vào Phương Tình luộc cháo gạo, nhẹ nhàng gõ lấy trứng gà, Quang Tử tùy tiện đã đi tới, tạ ơn Phương Tình đưa tới cháo gạo về sau liền ‘vù vù’ uống, nửa bát cháo vào trong bụng về sau, mới hưng phấn mở miệng nói: “Sự tình đã làm xong, Đường Đại Long lão hỗn đản hôm nay tỉnh lại sẽ dọa cái chết khiếp.”
“Làm việc người có thể tin được không?” Sở Thiên hỏi ra một câu.
Quang Tử khẳng định gật đầu, thấp giọng nói: “Tuyệt đối tin cậy, dám thu hai mươi vạn người không có chút danh dự sao được?”
Sở Thiên dừng lại một chút thìa, cười cười: “Cái này thật là một cái tốt lý do.”
Quang Tử sắc mặt ảm đạm rồi xuống, mang theo vài phần không thể làm gì, nói: “Vấn đề là, hắn hay là ta bà con xa đâu rồi, thân thích còn thu mắc như vậy, quá không hợp thói thường rồi.”
Sở Thiên gật gật đầu, xé một khối bánh tráng, nhàn nhạt nói: “Một chút cũng không đắt, Đường Đại Long sớm muộn sẽ cho chúng ta thanh lý đấy. Chúng ta buổi chiều phi Hàng Châu, Quang ca ngươi cũng đi a.”
Quang Tử sửng sốt một chút, lập tức cao hứng trở lại, hai phần uống xong cháo gạo, trong mắt có vài phần nóng bỏng, nói: “Thật tốt quá, lại có thể khai chiến.”
Sở Thiên mỉm cười, ném đi khối bánh tại trong miệng, ánh mắt bình tĩnh làm cho người ta đoán không ra.
Đầu thu Hàng Châu sáng sớm, Yến Tử Lâu đằng sau lại nở rộ lấy tươi đẹp bông hoa, nhu mỏng đóa hoa đứng ở chỗ cao nhất xanh biếc đằng diệp đang lúc, tại trong gió sớm nhẹ nhàng chập chờn, màu sắc và hoa văn đúng lạnh như vậy liệt, giống như ánh bình minh làm như vậy sạch đỏ tươi, tôn nhau lên lấy Yến Tử Lâu tường ngoài.
Cảnh ban đêm tựa hồ còn không có hoàn toàn rút đi, xa xa còn một điều sương mù, Yến Tử Lâu đã từ từ bị ánh mặt trời phổ rơi vãi vàng son lộng lẫy.
Gió đã bắt đầu thổi, chỗ gần bạch hoa lan lá cây ào ào vang lên, bay xuống hoa quế cùng lá khô trên mặt đất lăn lên.
Diễm lệ ánh mặt trời, rốt cục chiếu vào Đường Đại Long trong phòng ngủ đẹp đẽ khắc hoa trên cửa sổ, pha tạp sáng chói.
Hắn đang đợi lấy nữ hầu đưa lên đẹp đẽ phong phú bữa sáng, hắn không phải một cái ưa thích chờ đợi người, nhưng sáng sớm phần này chờ đợi, lại để cho trong lòng của hắn cảm thấy vui sướng cực kỳ.
Bởi vì, ‘Dã Lang’ đã thu tiền, đã khởi hành đi Thượng Hải, Đường Đại Long tin tưởng, không lâu về sau, Chu Vinh Phát nhất định sẽ nói cho hắn biết một cái tin tức tốt, một cái với lại để cho hắn vui sướng toàn bộ tuần lễ tin tức tốt.
Nếu như Sở Thiên chết rồi, Thượng Hải lại sẽ trở thành chính mình bến cảng, tài nguyên lại hội cuồn cuộn mà đến, tuy nhiên hắn rất nhiều trước rồi, nhưng tiền thứ này, ai cũng sẽ không ngại nhiều.
Đối mặt với Đường Đại Long đấy, đúng một tờ khoan hồng, mềm mại, vô cùng hoa lệ, vô cùng thoải mái, vô cùng hương diễm giường gỗ.
Như vậy giường, tự nhiên có lẽ có nữ nhân.
Giường, bên trên nữ hài rất mỹ lệ, rất thanh thuần, giờ phút này hắn vẫn còn trầm thấp ngủ, trên mặt còn có lau không đi nước mắt.
Thân thể của cô bé hay là hoàn toàn lấy đấy, nhỏ bé yếu ớt vòng eo, mềm mại chân thon dài, một đôi hai ngọn núi, xem ra giống như là thu được về trái cây.
Hắn rất xinh xắn lanh lợi, tuổi cũng liền hai mươi, cả người như là khối còn chưa trưởng thành quen thuộc bồ đào, chẳng qua là viên này không có trưởng thành quen thuộc bồ đào đã bị tàn phá không còn hình dáng rồi.
Đường Đại Long ưa thích cô gái như vậy tử, ưa thích nghe các nàng la lên cùng ngâm thanh âm, thích xem hắn ngã vào dưới người hắn, thống khổ giãy dụa.
Hiện tại hắn ngủ, đơn giản là hắn tối hôm qua bị giày vò đến quá lâu, quá nhiều, không chỉ có thân thể đã mệt mỏi, liền thanh âm cũng đã trở nên quá mệt mỏi.
Trong tay của nàng còn nắm thật chặc nguyên, đây là hắn lần thứ nhất giá cả, hắn không biết có đáng giá hay không, nhưng hắn biết rõ, hắn không muốn ở trường học tiếp tục gặm lạnh như băng màn thầu, không muốn bởi vì bần hàn làm cho người ta chế nhạo.
Cái này niên đại, cười nghèo không cười kỹ nữ.
Tuy nhiên tối hôm qua bị tàn phá vô cùng thống khổ, nhưng nếu như Đường Đại Long lại làm cho nàng tới đây, hắn hay là không chút lựa chọn hội bên trên cái giường này, cởi trên người không nhiều lắm quần áo.
Nữ hài tuyết trắng thân thể cuộn lại tại tím gấm trên đệm chăn, càng lộ vẻ mảnh mai bất lực, sở sở động lòng người.
Bữa sáng rốt cục đưa đi lên, xinh đẹp nữ hầu người bưng một cái khay chân thành đã đi tới, vặn vẹo vòng eo hoàn toàn không thuộc về giường, bên trên xinh đẹp nữ hài, nhưng Đường Đại Long đối với nàng một chút hứng thú đều không có,
Ánh mặt trời diễm lệ, thời tiết nắng ráo sáng sủa, trong không khí tràn đầy mùi thơm hoa quế cùng chỗ mùi thơm của cơ thể.
Xinh đẹp nữ hầu nhấc lên cái nắp thời điểm, trong mắt toát ra khiếp sợ cùng sợ hãi.
Đường Đại Long ánh mắt cũng đình trệ rồi, tâm tình khoái trá lập tức quét sạch sẽ, trên mặt biểu lộ cực kỳ phức tạp khó chịu nổi, nộ khí, sát khí không ngừng đan xen, hai tay của hắn nắm thành quyền đầu, có chút phát run lấy.
“Ba” một tiếng, Đường Đại Long đúng là vẫn còn không có nhẫn nại ở nóng tính, một chưởng đem đàn cái bàn gỗ chụp nát rồi, cái bàn này tại đồ cổ trên thị trường tối thiểu giá trị mười vạn, nhưng Đường Đại Long vẫn là đem hắn chụp nát rồi, cái này lửa giận thật sự quá lớn.
Giường, bên trên xinh đẹp nữ hài đã bị bừng tỉnh, nhưng thấy đến Đường Đại Long khuôn mặt phẫn nộ, lập tức thông minh tiếp tục giả vờ ngủ.
Đường Đại Long nhìn xem giường, bên trên xinh đẹp nữ hài, lại nhìn xem đang run rẩy xinh đẹp nữ hầu người, thở dài, lập tức đi ra phòng ngủ, làm cho người đi tìm Chu Vinh Phát.
Tại Đường Đại Long thư phòng, giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện Chu Vinh Phát nhìn thấy Đường Đại Long vẫn còn run nhè nhẹ bả vai, biết rõ hắn ở đây phẫn nộ bên trong, tâm tình còn không có bình tĩnh trở lại, cho nên mình cũng ngậm miệng mong, không dám tùy tiện mở miệng.
Đường Đại Long bắt đầu chậm man địa bước đi thong thả, khoan thai, trong lòng của hắn không hề có thể giải quyết phiền não thống khổ, sẽ đứng lên trong phòng bước đi thong thả khoan thai.
Chu Vinh Phát là hắn sư gia, ở chung cực lâu, đương nhiên biết rõ hắn loại này thói quen, cũng biết hắn suy nghĩ tức thì không muốn bị người quấy rầy lại càng không nguyện có bóng người vang quyết định của hắn cùng phán đoán.
Hơn ' sau về sau, Đường Đại Long rốt cục thật dài than ra khí, tâm tình hơi chút bình tĩnh trở lại rồi, hắn đột nhiên cảm giác được chính mình không cần phải sinh lớn như vậy khí, đây là cùng chính mình gây khó dễ, nghĩ tới đây, hắn vậy mà vừa cười, nhàn nhạt nói: “ vạn mời ‘Dã Lang’ có tin tức sao?”
“Không có, chúng ta cho hắn mười ngày kỳ hạn, hiện tại mới đã qua bốn ngày.” Chu Vinh Phát nhìn thấy Đường Đại Long vừa giận vừa cười, hơi sửng sốt về sau, nghe được Đường Đại Long hỏi Dã Lang ám sát Sở Thiên cái này không có lo lắng sự tình, vội mở miệng nói: “Hắn đắc thủ về sau, tự nhiên sẽ liên hệ ta lấy đằng sau một trăm vạn, dùng thư của hắn dự, tự nhiên sẽ không cầm tiền của chúng ta mà không làm sự tình.”
Đường Đại Long hoàn toàn bình tĩnh trở lại rồi, trong tay vuốt vuốt phi tiêu, nhàn nhạt nói: “Hắn là không phải sử dụng một chút rỉ sắt dao bầu?”
Là (vâng, đúng) đấy. Không hề sắc bén đáng nói, nhưng có thể đem cành khô lá cây chém vào ‘phần phật rồi’ xuống mặt mất." Chu Vinh Phát cẩn thận từng li từng tí đáp trả Đường Đại Long vấn đề, lập tức một kinh ngạc: "Long gia đúng làm sao biết hắn sử dụng rỉ sắt dao bầu? Chẳng lẽ Long gia tiếp kiến ‘Dã Lang’ ? Cái kia chính là ‘Dã Lang’ đã tới tìm Long gia rồi, thế nhưng là không đúng, ta ra mặt cùng hắn liên hệ, hắn làm sao có thể tìm tới ngươi thì sao?"
Đường Đại Long phất phất tay, lại để cho Chu Vinh Phát dừng lại lung tung suy đoán, ngữ khí bình tĩnh nói: “Bởi vì ta bữa sáng khay bên trong bày không phải nóng cuồn cuộn bánh quẩy, mà là một chút rỉ sắt dao bầu, cắt thành mười hai đoạn dao bầu.”
Chu Vinh Phát ngây ngẩn cả người, không có kịp phản ứng, phải nói, không dám kịp phản ứng.
Đường Đại Long mở ra trên bàn khay giữ ấm cái nắp, bên trong có một thanh rỉ sắt dao bầu như cái bánh tiêu giống nhau nằm, chẳng qua là cái thanh này dao bầu thật sự chỉ có thể xưng là miếng sắt, cắt thành mười hai đoạn, chỉnh tề lúc nãy đặt song song lấy.
Đường Đại Long khơi mào một khối, ném ở Chu Vinh Phát trong tay.
Chu Vinh Phát cầm trong tay dao bầu mảnh vỡ, cảm thấy đầu ngón tay dần dần rét run, thật giống như tại cầm lấy khối băng, Đường Đại Long đang dừng ở hắn, chờ hắn phát biểu ý kiến.
Chu Vinh Phát bình tĩnh thần, từng chữ từng chữ nói: “Dã Lang chết rồi, Sở Thiên phản kích.”
“Ta rất tức giận, rất phẫn nộ.” Đường Đại Long thành thật nói chính mình nội tâm cảm thụ: “Nhưng là, như vậy ở giữa Sở Thiên cái bẫy, bởi vì tức giận cùng tức giận đúng hội mất đi thông thường phán đoán.”
Chu Vinh Phát khen ngợi gật đầu, Đường Đại Long thật sự một chút cũng không có lão.
“Sở Thiên nhất định sẽ đến Hàng Châu đấy, rốt cục muốn cùng hắn gặp mặt.” Đường Đại Long một chút cũng không có già đi ý nghĩ rõ ràng phân biệt ra được một cái tin tức: “Cây đao này chính là điềm báo, chính là tín hiệu, quy nhi tử, muốn cùng lão tử tại Hàng Châu đấu, thật sự là không biết chết sống, lão tử tùy tiện ném cái mấy trăm vạn, thì có mấy trăm người khắp thế giới đuổi theo giết.”
Chu Vinh Phát còn không có nói chuyện, phải nói, không biết nói cái gì đó mới tốt, trong nội tâm đã có một hồi không hiểu bối rối, Chu Vinh Phát biết rõ nếu như đánh giá thấp địch nhân, chính mình liền nhất định khó tránh khỏi có chỗ sơ sẩy.
Đường Đại Long cùng hắn đều đánh giá thấp Sở Thiên, cho nên nhất bại lại bại.
Sở Thiên thật đã đến Hàng Châu, một nhóm mười lăm cái người, Quang Tử, Nhiếp Vô Danh, Thiên Dưỡng Sinh cùng ‘Cô Kiếm’, còn có Thiên Dưỡng Sinh bồi dưỡng ra được mười cái tử sĩ.
Nếu như nói cho Hàng Châu người qua đường, cái này mười lăm cái người là đến Hàng Châu đối phó Đường Đại Long, sợ rằng không ai dám tin, thậm chí sẽ đem bọn hắn đưa vào bệnh viện tâm thần, không chỉ nói mười lăm cái người, chính là cá nhân cũng không đối phó được hắc bạch hai nhà ăn sạch Đường Đại Long, từng có trên trăm tên cường hãn bên trong người Mông Cổ, đi vào Hàng Châu đều muốn sinh tồn phát triển, vì vậy cầm lúc ấy còn lăn lộn hắc đạo Đường Đại Long chuẩn bị khai đao lập uy, trên trăm Mông Cổ tráng hán vọt tới Yến Tử Lâu phía trước, tuyên bố muốn chiếm lấy Yến Tử Lâu, chém giết Đường Đại Long, kết quả, tại lầu húp cháo Đường Đại Long uống nửa bát, trên trăm số cường hãn Mông Cổ tráng hán vọt tới lầu ba liền toàn bộ chết đã xong, có thể nghĩ, Đường Đại Long người bên cạnh đến cỡ nào cường hãn.
Quang Tử đã từng đề nghị Sở Thiên mang nhiều mấy trăm tinh nhuệ tới đây, như vậy mới có thể nhiều mấy phần phần thắng, Sở Thiên lại lắc đầu, tại Hàng Châu cùng Đường Đại Long liều mạng, thuần túy là lấy trứng chọi đá, dù là nhiều hơn nữa vài trăm người cũng không đủ Đường Đại Long lạnh kẽ răng, chỉ có thắng vì đánh bất ngờ, rối loạn Đường Đại Long đầu trận tuyến, tan rã Đường Đại Long tin tưởng mới có cơ hội lấy lại công đạo.
Quang Tử cùng Sở Thiên đã đi dạo suốt đã nửa ngày, chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ, bước chậm Tô Đê, vẫn còn Linh Ẩn tự ăn xong bữa cơm tối, hắn hoàn toàn không biết Sở Thiên đều muốn làm những thứ gì.
“Tam đệ, chúng ta như vậy tại Hàng Châu quang minh chính đại khắp nơi quơ.” Quang Tử rốt cục nhịn không được, mang trên mặt vài tia khó hiểu, mở miệng nói: “Đường Đại Long chỉ sợ sớm đã giám sát và điều khiển đến chúng ta, chúng ta còn thế nào đối phó Đường Đại Long à? Nói không chừng nhân gia đã tại điều binh khiển tướng, chuẩn bị đem chúng ta một mẻ hốt gọn.”
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: “Thành thật mà nói, dù cho chúng ta lặng lẽ hành động, dùng Đường Đại Long thực lực, giống nhau có thể tìm tới tung tích của chúng ta, cho nên, chúng ta dứt khoát bốn phía đi dạo, khắp nơi quơ, lại để cho hắn không biết chúng ta đến tột cùng đều muốn làm những thứ gì, hắn đoán không ra chúng ta thời điểm, sẽ lộ ra phiền não, đó chính là chúng ta phản kích thời điểm.”
“Huống chi ta chính là muốn cho bọn hắn gây ra một cái cơ hội, một mẻ hốt gọn cơ hội của chúng ta.” Sở Thiên nhìn xem dần dần yên tĩnh Tô Đê, không hiểu thấu nói ra những lời này.
Quang Tử sờ sờ đầu trọc, lập tức lắc đầu, Sở Thiên nói lời luôn lại để cho hắn không hiểu, vậy mà không nghĩ ra, vậy dứt khoát không muốn, huống chi Quang Tử biết rõ, muốn Sở Thiên người chết, kết quả đều chết trước rồi.
Cảnh ban đêm đã rất sâu, Sở Thiên cùng Quang Tử lại vẫn không có buồn ngủ, bọn hắn giống như đang chờ đợi cái gì.
Đêm nay phong giống như đặc biệt lạnh, người đi đường giống như cũng đặc biệt ít, một vị bán hoa tiểu cô nương run rẩy xách nhất rổ hoa hồng lên đây, chằm chằm vào Sở Thiên bọn hắn nói: “Tiên sinh, mua mua hoa a, ta muốn bán xong mới có thể trở về ăn cơm đâu rồi, xin thương xót a?”
Quang Tử ‘tà, ác’ nở nụ cười một chút: “Tiểu muội muội, đi, thúc thúc dẫn ngươi đi chơi.”
Tiểu cô nương hoảng sợ nhìn xem Quang Tử, bản năng bảo vệ thân thể, nói: “Ngươi, ngươi biến thái.” Sau đó chạy đi liền hướng xa xa chạy.
Đây là trước kia Quang Tử cùng Hải Tử thường xuyên đùa trò hề, lúc đi học, cùng nữ đồng học đi ra ngoài tụ hội, luôn có chút tiểu cô nương quấn quít chặt lấy, ôm lấy nam sinh chân, yêu cầu bọn hắn mua hoa đưa cho nữ đồng học, không mua còn có thể mắng chửi người, thậm chí cắn người.
Về sau Quang Tử nhớ tới trên TV xem những cái... Kia sắc quỷ thúc thúc lừa gạt tiểu nữ sinh lời kịch, vì vậy lấy ra dùng: “Tiểu muội muội, thúc thúc dẫn ngươi đi chơi.” Chiêu này vừa ra, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, tất cả bán hoa tiểu cô nương đều chạy trối chết, lại để cho Quang Tử bọn hắn những cái... Kia nam sinh miễn đi bị dây dưa thống khổ, trở thành một năm kia bọn họ kinh điển thực dụng danh ngôn.
Không biết cái gì nguyên do, có lẽ là tâm tình tốt, có lẽ là cảm thấy tiểu cô nương kia đáng thương, Sở Thiên gọi lại cái kia bán hoa tiểu cô nương, mua xuống hắn trong giỏ xách trước mặt hơn mười chi hoa hồng, cầm lấy những cái... Kia hoa hồng, đi ở chỉ mỗi hắn có tư tưởng Tô Đê, nghe tiếng nước, thổi gió đêm, phong cảnh như thế mê người, Tô Đê như thế yên tĩnh.
Sở Thiên trong mắt lại nhiều hơn vài phần tiếc nuối, đêm nay như vậy mê người phong cảnh nhất định không chiếm được an bình.
Gió càng lúc càng lớn rồi, toàn bộ Tô Đê liền cái nhân ảnh đều nhìn không tới.
Sở Thiên biết thời điểm không sai biệt lắm đã đến, vỗ vỗ Quang Tử bả vai, nhàn nhạt nói: “Quang ca, đêm nay liền xem thật kỹ trận huyết chiến a.”
Quang Tử hơi sững sờ, chuyển động đầu bốn phía hoàn xem, rốt cục cảm giác được không được bình thường, Tô Đê vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh làm cho người ta bất an.
Sở Thiên vừa dứt lời, Tô Đê bốn phía đã xuất hiện vô số Hắc y nhân, ít nhất cũng có tám mươi người, mỗi cái trên mặt cười lạnh, cầm trong tay dao bầu, đằng đằng sát khí thời gian dần qua hướng Sở Thiên cùng Quang Tử vây nhích lại gần.
Âm thảm thảm cảnh ban đêm, bao phủ âm thảm thảm đại địa.
[/hide]