Đêm đã về khuya, thế nhưng ở đây ánh sáng vẫn rực rỡ như ban ngày.
Đây là thiên đường giải trí, thế nhưng là thứ thiên đường không như những gì mà người ta ảo tưởng.
Lầu 7. Câu lạc bộ giải trí Thiên Đường.
Có một người ăn mặc rất giản dị nhưng toàn thân lại toát ra một vẻ uy nghiêm, đang lẳng lặng ngồi trên chiếc ghế lớn, im lặng nhìn về phía cửa lớn.
Đứng phía sau Đường Đại Long tám người trung niên, với trang phục khác nhau, với vẻ mặt cũng rất khác nhau, nhưng lại cùng chung một ánh mắt, đều tỏ thái độ ngạo nghễ. Bọn họ chính là những trợ thủ đắc lực bên cạnh Đường Đại Long, là những nam nhi có thể hô mưa gọi gió ở Hàng Châu, một nửa giang sơn của Đường Đại Long đều là do bọn họ liều mạng mà có được.
Ngồi bên cạnh chiếc bàn đó là bốn cô gái xinh đẹp, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, không có gì sánh được. Đặc biệt hơn nữa, các cô gái này đều có học thức, đang học tại một trường đại học nổi tiếng nhất của Thiên Triều, lại còn am hiểu về cầm kỳ thi họa, rượu và trà đạo nữa. Bốn người bọn họ chính là những viên kim châu quý giá của Đường Đại Long. Những ngọc nữ quyến rũ này đã khiến cho đàn ông Hàng Châu không thể kiềm chế được dục vọng của mình.
Những cơn gió đêm đang nhẹ lướt thổi tới, làm những cánh hoa lan cuồn cuộn nổi lên trên mặt đất.
Ở dưới lầu, Thất ca đang căng thẳng đứng đợi bên cửa, cùng với trợ lý Châu Vinh Phát, đợi nhân vật cần xuất hiện trong đêm nay.
Năm chiếc xe Jeep từ từ đi về phía câu lạc bộ giải trí Thiên đường, ngay sau đó dừng lại ngay trước cửa lớn, cùng một lúc tất cả các cánh cửa được mở ra, mười lăm người liền bước xuống khỏi xe, mỗi người đều tỏ vẻ khí thế dũng mạnh, mười lăm người toàn thân toát ra một ý chí chiến đấu rất sung mãn.
Mười lăm người đều mặc áo Tôn Trung Sơn và quần âu màu đen, giày đen, trang phục rất giản dị, nhưng được chải chuốt gọn gang. Dẫn đầu là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ thanh lịch, vẻ mặt hưng phấn, bước lên bậc thềm của câu lạc bộ Thiên đường. Chu Vinh Phát chờ đã lâu, lúc này tươi cười tiến lên phía trước tiếp đón, khen rối rít:
- Thiếu soái quả đúng là xứng danh anh hùng hào kiệt, đẹp trai phong độ quá. Thiếu soái, nếu như Châu Vinh Phát tôi sinh sau vài năm thôi, thì nhất định sẽ đi theo Thiếu soái, tiếu ngạo giang hồ.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, hắn vốn không thích những lời nịnh hót, thế nhưng, mấy câu này của Chu Vinh Phát lại không thể làm người ta tức giận nổi, đành khiêm tốn nói:
- Trợ lý Chu quá khen rồi, gừng càng già càng cay, trước mặt Trợ lý Chu tôi đâu giám nhận những lời ngợi khen đó. Khi nào có thời gian chúng ta hãy uống vài chén, để tôi được thỉnh giáo kinh nghiệm của Trợ lý Chu. Nguồn truyện:
Chu Vinh Phát cười ha hả, khen Sở Thiên là người hào phóng khéo ăn nói, rất thận trọng. Vốn không biết lai lịch của đám giang hồ này là như thế nào, nên ông ta liền quay đầu giơ tay cản đường rồi nói:
- Nhất định sẽ có dịp, mời Thiếu soái vào bên trong, ông chủ Long đã đợi Thiếu soái khá lâu rồi.
Một đóa hoa ngọc lan bị gió thổi hất tung lên, bay qua người của Sở Thiên. Sở Thiên liền đưa tay ra, nhẹ nhàng kẹp lấy, rồi cẩn thận đưa lên mũi ngửi, thản nhiên nói:
- Đóa hoa này thật là thơm, tôi nghĩ rượu ở bên trong chắc chắn là rất ngon, nhất định sẽ rất hợp khẩu vị.
Chu Vinh Phát nhìn thấy thủ pháp xuất quỷ nhập thần của Sở Thiên, tỏ chút sững sờ, thầm than bốn chữ "nước chảy mây trôi".
Câu lạc bộ Thiên Đường dường như đã khôi phục sự ồn ào náo nhiệt của xưa kia. Ở phía cửa người xe tấp nập tới lui. Những vết tích của cuộc giao tranh sinh tử ngày hôm qua dường như đã không còn nhận ra được nữa. Đám vệ sĩ nhìn thấy Trợ lý Chu Vinh Phát và Thất ca một mực cung kính đi theo Sở Thiên, ở phía sau vẫn còn mười mấy tên thanh niên trẻ tuổi với vẻ đăm đăm, đều lấy làm lạ. Bọn họ vẫn nghĩ rằng người có thể khiến cho Trợ lý Chu Vinh Phát và Thất ca cung kính đến như vậy, chắc chắn phải là những quan lại quyền quý. Không ngờ rằng lại trông thấy những tên thanh niên trước giờ chưa hề biết đến, tuy rằng trong lòng có đôi chút nghi hoặc, thế nhưng bọn họ đều đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh, mà không hề đưa ra một ý kiến gì. Do đó, nhìn thấy Sở Thiên đi tới, bọn họ vẫn rất lễ phép cúi chào như tất cả những khách hàng khác.
Đại sảnh của Thiên Đường đương nhiên là có mấy cô gái chân dài đứng tiếp khách, so với Tố Tố chỉ có hơn chứ không kém. Trong lòng của Sở Thiên không khỏi thầm than, Thiên Đường quả đúng là cái hố tử thần chôn vùi đám mày râu.
Ai đã vào tới nơi này, thì không thể "chống cự" được sự tấn công dữ dội của đám tiếp viên ở đây. Nếu không thì gã đó chỉ có thể là thái giám. Thật ra Sở Thiên phán đoán không sai. Câu lạc bộ Thiên Đường không biết đã kéo về cho Đường Đại Long bao nhiêu quan lớn. Các cô gái này không biết đã giúp Đường Đại Long hoàn thành bao nhiêu vụ giao dịch đối với giới quan chức.
Dần dần đã khiến cho Đường Đại Long trở thành "Hoàng đế" của một cõi Hàng Châu.
Sở Thiên liền quét mặt một lượt ngắm nhìn các cô gái xinh đẹp này, nhưng lại không hề thấy bóng dáng của Tố Tố đâu cả. Hắn cười nhạt một tiếng, không chừng tối qua nàng bị một phen hết hồn không ngủ được, hiện đang nằm ở nhà lấy lại cảm xúc, làm sao mà có đủ tinh thần để đi làm được?
Lầu 7 của Câu lạc bộ Thiên Đường cũng chính là tầng thượng. Căn phòng xa hoa nhất có tên là Long tự, vốn là phòng dành cho cấp Bộ trưởng, Chủ tịch tỉnh, diện tích lên tới năm trăm mét vuông. Theo như những gì mà Châu Vinh Phát ở trong thang máy nói, người có thể được tiếp đãi ở trong phòng "Long tự", ít nhất cũng từ cấp Chủ tịch tỉnh trở lên. Từ khi thành lập tới nay, mới chỉ tiếp đón có hai người. Sở Thiên là người thứ ba. Ông ta ngầm nhắc sự trọng thị của Đường Đại Long dành cho Sở Thiên, rất có thành ý mời cơm Sở Thiên.
Sở Thiên cảm thấy thật nực cười, nhưng khi bước vào tới căn phòng xa hoa lộng lẫy "Long tự", mới nhận ra rằng những điều mà Chu Vinh Phát nói quả không ngoa. Sở Thiên rốt cuộc cũng tận mắt nhìn thấy cái gọi là xa hoa xa xỉ. Vách tường được khảm bằng những viên kim cương lấp lánh, làm cho mắt hắn cứ hoa hết cả lên.
Trong căn phòng "Long tự", đầu bếp đã bày sẵn thức ăn lên trên bàn, tổng cộng có mười tám đĩa, đều đang được giữ ấm. Bốn đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương của Hàng Châu, váy dài chớm mặt đất, tóc để xõa ngang vai, nở nụ cười như hoa, còn đẹp hơn cả hoa của mùa xuân, ánh mắt không hoàn toàn mang vẻ thùy mị, mà còn ẩn chứa trí tuệ, sự hiểu biết. Các cô nàng này đã ra đứng ở phía ngoài cửa sẵn sàng tiếp đón Sở Thiên. Trước đó các người đẹp đã được Đường Đại Long căn dặn, khách hàng hôm nay là một người vô cùng cao quý, cao quý tới mức có thể khiến các cô có thể chết bất cứ lúc nào.
Bốn người đẹp nhìn thấy Trợ lý Chu Vinh Phát đi cùng đám người Sở Thiên tiến vào bên trong. Trang phục của Sở Thiên tuy rằng ngay đến cả tên vệ sĩ cũng không bằng, nhưng có thể bước chân vào cái phòng này cũng đã chứng hắn rất được tôn kính. Do đó bốn người đẹp liền vội vã tiến lên tươi cười một cách hết sức chuyên nghiệp, cực kỳ mê hoặc, quyến rũ kinh người. Hơn thế nữa lại còn đưa phần cơ thể mềm mại của mình tiến sát lại, người chưa tới, thì mùi thơm trên người cũng đã đủ khiến cho Sở Thiên phải say mê đắm đuối.
- Thiếu soái, thật sự là rất hãnh diện, Đường Đại Long tôi thụ sủng nhược kinh rồi.
Người đàn ông trung niên đứng dậy từ ghế chủ tọa, men theo bàn bước tới, đưa tay ra, tươi cười tới mức sáng lạn, sáng lạn tới mức không thể phân biệt được giả hay thật.
Sở Thiên không nắm lấy cánh tay này, mà vòng qua người đàn ông trung niên đó, tới đứng cạnh chiếc bàn của một ông lão đang pha trà, thản nhiên nói:
- Ông chủ Long, thật sự là tay nghề không thể chê vào đâu được, chỉ với một ấm trà mà mùi hương đã bao trùm cả căn phòng này.
Tất cả mọi người đều tỏ ra sững sờ, âm thầm hoảng hốt.
Bàn tay đang cầm ly nước nóng trong tay của ông già liền khựng lại một chút, sau đó tiếp tục rửa sạch chén trà, rồi đặt vào trong khay, dùng bình trà đã pha rót đầy bảy phần của chiếc cốc, phương pháp cực kỳ thuần thục.
Sau một lát, ông già pha trà mới đưa cho Sở Thiên một ly nước chè xanh, mặt tươi cười nói:
- Mọi người đều nói Thiếu soái có trí tuệ hơn người, người đương thời không ai có thể địch nổi, hôm nay được diện kiến, quả là danh bất hư truyền.
Chu Vinh Phát vì muốn khỏa lấp, vội cất lời:
- Đúng là như vậy, Long gia cũng đã từng nói, Thiếu soái tuổi trẻ tài cao, trong thiên hạ, không ai có thể sánh được, ông già Chu này cũng không thể không tin được, vì vậy Long gia mới có một phép thử nhỏ, để tôi được tận mắt chứng kiến.
Quả đúng là Trợ lý, rất nhanh đã giúp chủ nhân chống đỡ, rất chính xác, mà cũng rất hiệu quả.
Sở Thiên vuốt nhẹ cái mũi, thận trọng đưa ly trà thơm lên mũi ngửi, rồi mở miệng nói:
- Trí tuệ của Sở Thiên dù có thông minh tới đâu, thì cũng chỉ như muối bỏ biển, không ai biết đến, nhưng Long gia thì lại không giống, trong biển người rộng lớn, lại rất nổi bật, khí thế khác người.
Đường Đại Long cười ha hả, lên tiếng khen ngợi:
- Thiếu soái nói chuyện quả là rất kín kẽ, Đường Đại Long tôi muốn thỉnh giáo Thiếu soái, không biết rốt cuộc là đã sơ hở điều gì để cho Thiếu soái phát hiện ra?
Sở Thiên đưa chén trà thơm lên, nhấp lấy một ngụm, thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, lúc mà tôi tiến vào thì ông chủ Long không hề nhìn ra cửa, vẫn chuyên tâm pha trà. Ở một nơi như thế này, lại có người bình thản ung dung ngồi pha trà không hề sợ hãi, ngoại trừ Long gia, tôi nghĩ không có người thứ hai.
Đường Đại Long dơ ngón tay cái lên, từ trong đáy lòng mình mà thốt lên:
- Thiếu soái, bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao "Dã lang" lại chết trong tay cậu rồi.
Rồi lão liền quay sang bốn phía nói:
- Xem thật kỹ, đây mới gọi là người tài giỏi.
Tám người huynh đệ ruột của Đường Đại Long nhìn thấy Sở Thiên tiến vào, không thèm ngước nhìn bọn chúng một cái, trong lòng đang rất tức giận. Dù thế nào bọn họ cũng rất có địa vị tên tuổi ở Hàng Châu, hiện lại trông thấy Đường Đại Long hết lời khen ngợi Sở Thiên, trong lòng không tránh khỏi vài phần khó chịu, do đó, ánh mặt sôi sục giống như muốn phanh thây xẻ thịt Sở Thiên làm nhiều phần.
- Câu nói sau của ông chủ Long cũng nên nói nốt ra thì tốt hơn, dẫu có chết thì cũng chết một cách oanh liệt.
Sở Thiên đem ly trà xanh uống môt hơi cạn sạch.
Đại Đại Long cũng đã uống hết ly trà, liền để chiếc ly lại trong khay, quay sang phía Sở Thiên nói:
- Thiếu soái mới độ ngoài đôi mươi, mà sự nghiệp đã phát triển ngút trời cao, tại sao lại nói hy sinh oanh liệt?
Đường Đại Long vừa nói tay vừa dẫn Sở Thiên tới bên cạnh bàn, nhẹ nhàng dơ tay lên nói:
- Tới đây, Thiếu soái, hãy thử thưởng thức rượu ngon, và những món ngon ở đây.
Lão nói một cách đầy thâm ý:
- Đương nhiên, cũng có thể thưởng thức hương vị của những mỹ nữ nơi này, chỉ cần Thiếu soái thích, thì đều có thể.
Lúc này hai thiếu nữ mới kéo một chiếc ghế lại mời Sở Thiên ngồi, một người đẹp đã rót cho Sở Thiên cốc rượu đỏ có giá lên tới hai nghìn tệ. Người đẹp còn lại đôi tay thon thả ngọc ngà trắng không tì vết gắp đồ ăn cho Sở Thiên.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô gái rót rượu, nhẹ nhàng ve vuốt, mỉm cười nói:
- Những thứ bên cạnh ông chủ Long toàn là hàng thượng đẳng, rượu thượng đẳng, món ngon thượng đẳng, mỹ nữ cũng thượng đẳng, thượng đẳng tới mức Sở Thiên không muốn rời xa chốn này.
Đường Đại Long liền nâng ly rượu đỏ lên, hướng về phía Sở Thiên gật đầu nói:
- Nếu như Thiếu soái đã thích, thì hãy lưu lại ở đây vài ngày. Trợ lý Chu sẽ dẫn cậu đi dạo chung quanh đây, để cho Đường Đại Long tôi được một lần làm một chủ nhà tận tâm.
Quang Tử đang đứng phía sau Sở Thiên trong lòng lúc này đang cười thầm. Tối hôm qua còn phái trên trăm tên đuổi giết, hôm nay lại có nhã ý đón tiếp khách nhiệt tình đến vậy, quả là quá giảo quyệt. Nếu thật sự phải ở lại Hàng Châu thêm mấy ngày, chỉ e rằng sớm muộn sẽ bị Đường Đại Long chém thành nhiều mảnh.
- Không ngờ ông chủ Long lại tận tình chu đáo với tôi như vậy. Tôi rất muốn ở lại đây vài ngày.
Trong lời nói của Sở Thiên còn có một hàm ý khác, hắn cầm lấy ly rượu lắc nhẹ rồi nói:
- Vĩnh viễn ở lại đây, không biết ông chủ Long có đồng ý nhường lại địa bàn này cho tôi không?
Điều mà Sở Thiên nói ra đã làm cho Trợ lý Chu Vinh Phát trong lòng không khỏi hoảng hốt. Một người có đầu óc bình thường cũng có thể nhận ra rằng hắn đang muốn dành địa bàn này của Đường Đại Long.
Vẻ mặt của tám tên trợ thủ đắc lực của Đường Đại Long liền biến sắc, hận đến nỗi chỉ muốn xông lên mà chém chết cái tên Sở Thiên ngông cuồng không biết trời cao đất dày là gì. Một tên vắt mũi còn chưa sạch lại dám nói những lời này với Đường Đại Long, quả là không muốn sống nữa rồi.
Đường Đại Long tất nhiên là hiểu được dụng ý đó, cười nói:
- Thiếu soái, tôi và cậu rất có duyên phận. Đường Đại Long trước giờ chỉ biết nhìn về phía trước, chuyện cũ coi như là mây khói, không có kẻ thù nào là vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là vĩnh cửu. Nếu như Thiếu soái muốn có được một phần ba diện tích đất ở Hàng Châu, mà Đường Đại Long tôi đang nắm giữ, thì nhất định tôi sẽ để lại cho cậu.
Sở Thiên không nói gì, vẫn đang mân mê đôi tay ngọc ngà của mỹ nhân, và ăn những món ngon mà một mỹ nhân khác đã gắp cho. Đôi bàn tay cực kỳ mềm mại ấm áp, món ăn thì lại rất hợp khẩu vị, hắn đang đợi Đường Đại Long nói hết câu.
- Thế nhưng, Đường Đại Long tôi đã rút khỏi giang hồ rất nhiều năm rồi, vùng Hàng Châu này, những gì mà Đường Đại Long tôi nói thật không giống như những gì mà Thiếu Soái tưởng tượng.
Đường Đại Long đang diễn màn Thái cực quyền, uống một ngụm rượu đỏ, cười nói:
- Thiếu soái nếu như thật sự muốn lưu lại vài ngày ở Hàng Châu, thì hãy tìm đến tám vị phía sau ta đây, nếu như bọn họ đồng ý, thì Đường Đại Long tôi tuyệt không có ý kiến gì.
Lão cáo già, quả thật là một lão cáo già, trong lòng Sở Thiên thầm nghĩ: vừa đem mình ra quảng cáo rùm beng với tấm lòng bao dung độ lượng, nhưng lại đem vấn đề đẩy cho đám thuộc hạ, đồng thời cũng phủi sạch chuyện Lôi Đại Pháo đã từng truy sát mình.
Sở Thiên dùng ánh mắt thơ ơ của mình nhìn về phía tám tên trợ thủ cốt cán của Đường Đại Long, liền buông đôi tay ngọc ngà xuống, lấy khăn lau, lau sạch xung quanh khóe miệng, thản nhiên nói:
- Không biết tám trợ thủ đắc lực này của Đường Đại Long phải làm sao thì mới bằng lòng nhượng lại một phần ba diện tích của Hàng Châu lại cho tôi?
Lúc này Đường Đại Long không nói gì nữa, nâng chén rượu lên, bình tĩnh đợi tám trợ thủ đắc lực của mình đưa ra câu trả lời.
Tám người này nhìn thấy Đường Đại Long không mở miệng, hiểu rằng Đường Đại Long đã ngấm ngầm đồng ý để bọn họ tùy cơ ứng biến với Sở Thiên. Một tên trung niên với hai vết sẹo lớn ở trên mặt đã tiến lên vài bước, chỉ vào Sở Thiên mà nói:
- Tiểu tử, đừng có mà ngạo mạn, Long gia là người hiếu khách không muốn so đo chuyện cũ với cậu. Vết sẹo trên mặt tao thiệt không có gì đáng để xem, tiên sư nhà mày, mày là loại người gì? Mà lại dám đến Hàng Châu giương oai? Lại còn muốn giành địa bàn với chúng tao?
- Tôi tên là Sở Thiên, Thiếu soái của Soái quân.
Sở Thiên trả lời với bộ dạng uể oải:
- Tô đã trả lời câu hỏi của các anh rồi, vậy mà các anh vẫn chưa hề trả lời câu hỏi của tôi. Các anh muốn thế nào thì mới nhượng lại một phần ba địa bàn cho tôi?
Gã mặt sẹo tỏ ra cực kỳ phẫn nộ. Tên Sở Thiên này quả là quá ngông cuồng rồi, ở địa bàn của người khác mà dám ăn nói xằng bậy đến như vậy, xem ra không cho hắn một bài học là không xong, liền tiến lên một bước, gào thét:
- Muốn giành địa bàn làm ăn của chúng tao? Cho dù Long gia có đồng ý, thì chúng tao cũng sẽ không đồng ý phân cho ngươi, trừ khi là phải bước qua xác của chúng tao.
Trợ lý Chu Vinh Phát không thề thấy bất kỳ một động tĩnh nào từ Đường Đại Long nhằm ngăn cản đám thuộc hạ của mình, biết rằng Đường Đại Long đang muốn thử Sở Thiên, xem Sở Thiên có ý phản kháng hay không. Nếu như có thì tiếp tục đàm phán, còn nếu như không có, thì không cần phải đàm phán tiếp nữa, thậm chí nhân cơ hội này trừ khử luôn bọn họ.
Sở Thiên gật đầu, quay đầu nhìn mấy người Quang Tử, thản nhiên nói:
- Những người đàn ông của Soái Quân, người ta nói chúng ta phải đạp nên xác của họ, thì mới chịu nhường lại địa bàn làm ăn cho chúng ta, các anh nói xem, chúng ta có nên làm hay không?
- Đạp.
Mười bốn tiếng nói cùng lúc rống lên, sát khí đằng đằng, khí thế sục sôi.
Mọi người ở ngoài nghe thấy bên trong đang vang lên tiếng chém giết, nghĩ rằng đang xảy ra chuyện lớn, lập tức mấy chục tên dũng mạnh xông vào, bọn họ đều là những mãnh tướng tinh binh thộc hạ tám trợ thủ Đường Đại Long.
- Sở Thiên, tại sao anh xuất hiện ở đâu là y như rằng nơi đó người ta sẽ không được bình yên?
Từ bên ngoài vọng vào một giọng nói mềm mỏng, có vẻ rất buồn bã.