Sơn Bản Nghĩa Thanh được vị hòa thượng trung niên dẫn vào với bộ y phục rách rưới và đôi găng tay da bò rách khiến mọi người không khỏi liếc nhìn. Trên mặt mấy người tục gia tỏ vẻ khinh thường. Tại nơi cửa phật mà lại ăn mặc rách rưới như vậy thực sự là bất kính với phật tổ. Chỉ có điều Không Vô đại sư bọn họ lại hiểu rằng đó là biểu tượng của tín ngưỡng và ý chí, không được xem nhẹ thực lực của người mới tới, chắc chắn sẽ có chỗ hơn người khác nhiều.
Sở Thiên nhìn thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh trong lòng thầm giật mình. Sơn Bản Nghĩa Thanh không ngờ lại là khách hành hương mà vừa rồi mới gặp tại cầu thang lên chùa.
Mắt Sơn Bản Nghĩa Thanh quét qua mọi người một lượt rồi từ từ dừng lại trên người Sở Thiên, rồi lập tức nhìn sang Không Vô phương trượng đang ngồi ở giữa, thần sắc trên mặt cung kính khác thường.
Không Vô phương trượng thản nhiên nói:
- Hoan nghênh thí chủ hạ cố tới chùa, không biết thí chủ tới là vì chuyện gì?
Sơn Bản Nghĩa Thanh cung kính nói:
- Nghe nói Không Vô đại sư là một cao tăng đắc đạo, thanh danh có một không hai ở Thần Châu. Sơn Bản Nghĩa Thanh lần này trăm dặm hành hương tới là thành tâm muốn thỉnh giáo đại sư về Phật pháp cũng như võ thuật.
Lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh nói câu này thì đặc biệt nhấn mạnh từ "võ thuật" khiến cho mọi người ngồi đây đều hồi hộp, phản ứng đầu tiên của Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh là: Tên này tới là để phá đám đây.
Sở Thiên nhìn thấy thần sắc phấn khích của hai cô gái kia không khỏi cười khổ, thực sự là e sợ cho thiên hạ bất loạn, phải biết không có kim cương làm sao nắm được sứ. Thân thủ của người này không kém, phải nói là rất phi thường.
Thần sắc của Không Vô phương trượng không hề thay đổi vẫn thản nhiêu như cũ nói:
- Lòng thành tâm của thí chủ thật đáng khen, thỉnh giáo về Phật pháp thì ta không dám nhận, chỉ có thể nói là cùng thảo luận thì được. Còn về võ thuật Thiên Pháp tự không có một võ tăng nào, không thể học hỏi cùng thí chủ được.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thở dài một tiếng nói:
- Người xuất gia không nói dối, người ngoài không biết được bộ mặt thật của phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng trải qua một phen cất công tìm hiểu. Không Vô đại sư xuất thân từ Thiếu Lâm, trí tuệ hơn người không chỉ tinh thâm Phật pháp mà võ nghệ cũng cao cường. Vì vậy mới được phái tới Thiên Pháp tự làm phương trượng để trấn áp. Hơn nữa theo tại hạ được biết người mang tuyệt kỹ ở Thiên Pháp tự không dưới mười người. Đại sư có thể nói Thiên Pháp tự không có một võ tăng nào sao?
Lời nói của Sơn Bản Nghĩa Thanh tuy rằng rất thong thả nhưng chấn động mọi người có mặt ở đây. Không ngờ Không Vô phương trượng lại xuất thân từ Thiếu Lâm. Không Vô phương trượng càng kinh ngạc, không ngờ Sơn Bản Nghĩa Thanh này lại điều tra rõ thân phận của mình như vậy. Xem ra người không thiện ý thì tới, người có thiện ý thì không tới. Hôm nay lại có một chuyện phiền toái đây. Nhưng Không Vô phương trượng biết tất cả họa phúc đều theo đây mà sinh ra, kết quả cuối cùng chỉ duy nhất Phậ tổ có thể biết.
Không Vô phương trượng chậm rãi nói:
- Thí chủ cẩn thận quá rồi. Lão nạp trước giờ không nói dối. Lúc trước tuy rằng lão nạp có ở Thiếu Lâm luyện vài chiêu võ nhưng lại chưa từng vào võ tăng đoàn. Chùa Thiên Pháp từ khi xây dựng đến nay cũng không thiết lập võ đường, càng không thu nhận một người đệ tử nào. Người mang tuyệt kỹ mà thí chủ nói e rằng chỉ là lời đồn thôi.
Sơn Bản Nghĩa Thanh khẽ gật đầu nhìn thần sắc Không Vô phương trượng, biết rõ những lời ông nói có thể là sự thật. Nhưng Không Vô phương trượng dù không phải xuất thân từ võ tăng Thiếu Lâm thì vẫn là người mang tuyệt kỹ, vì thế hướng Không Vô phương trượng thành khẩn xin lỗi:
- Không Vô phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh vì những lời nói và việc làm hồi nãy xin thứ lỗi nhưng cả Không Vô phương trượng võ công tuyệt thế chắc hẳn có thể chỉ giáo Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Tuy trong lòng Không Vô phương trượng có hơi chấn động nhưng thần sắc bên ngoài lại không chút sợ hãi nói:
- Tất cả đều thoảng qua như mây khói, lão nạp sớm đã không màng tới danh lợi, không tranh cường háo thắng chỉ sợ không thể cùng thí chủ học hỏi được.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thở dài nói:
- Phật thuyết: tranh giành không phải là tranh giành, không tranh giành cũng là tranh giành. Sơn Bản Nghĩa Thanh một đường hành hương, không quản gian khổ chỉ hy vọng được lãnh giáo một hai chiêu với Không Vô phương trượng. Bây giờ lại bảo tôi tay không ra về. Phương trượng yêu cầu không tranh giành cũng đã là tranh giành rồi, không biết có vi phạm Phật gia pháp chỉ không?
Sở Thiên nhìn Không Vô phương trượng thì biết ông có điểm khó xử. Nếu một người Nhật Bản đưa ra lời khiêu chiến với Thiên Pháp tự, có thể tưởng tượng ra trong mắt rất nhiều người Thiên Pháp tự đại diện cho Thành phố Nghi Hưng thậm chí là sự tôn nghiêm và hình tượng của quốc gia. Liên quan tới danh dự, dù Không Vô phương trượng có là người mang tuyệt kỹ thì cũng không thể sơ suất.
Không Vô phương trượng bình thản nói:
- Mọi sự tùy duyên, hà tất phải miễn cưỡng?
Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định nói:
- Không Vô phương trượng, đến Thiếu Lâm còn hoan nghênh sĩ tử có nhận thức trong thiên hạ muốn học hỏi võ nghệ thì tại sao Thiên Pháp tự lại hèn nhát như vậy? Chẳng lẽ phương trượng đã già thật rồi sao? Hoặc là trong chùa không còn ai nữa?
Lời này vừa nói ra trong lòng mọi người ngồi đây đều rõ Sơn Bản Nghĩa Thanh bắt đầu dùng phép khích tướng, mặc dù khẩu khí của y vẫn bình tĩnh như vậy nhưng nhuệ khí giữa những hàng chữ đã dần dần giãn ra, đập vào tâm linh của mọi người.
Triệu Ngọc Khánh và Lâm Ngọc Đình bất mãn nhìn tên Sơn Bản Nghĩa Thanh tự đại này, một chút tình cảm dân tộc và thiện cảm về con người kiêu ngạo Sơn Bản Nghĩa Thanh đã biến mất. Nếu như ánh mắt có trể biến thành đao thì Sơn Bản Nghĩa Thanh sớm đã bị ngã gục xuống đất rồi. Năm người tục gia kia cũng đầy phẫn nộ, hận vì không thể xông vào tấn công. Chẳng qua vì họ nể mặt Không Vô phương trượng nên mới không vung tay hô lên.
Sơn Bản Nghĩa Thanh vỗ vỗ lên bộ y phục rách rưới trên người nhìn vài cái rồi thốt lên vài tiếng:
- Đáng tiếc.
Lúc này một vị tục gia bước ra phẫn nộ chỉ vào Sơn Bản Nghĩa Thanh nói:
- Người trẻ tuổi, đừng có tùy tiện như vậy, đây là đâu mà cậu được phép giương oai? Phương trượng không so đo với cậu là nể mặt cậu nhưng cậu lại được thể lấn tới. Hôm nay để tôi thay phương trượng cho cậu một bài học.
Vị tục gia này là huấn luyện viên võ thuật địa phương tên Vạn Kiếm Phong. Ở thành phố Nghi Hưng ông ta có mấy Kiếm phong võ quán ngày kiếm được cả trăm lạng vàng. Sau khi có tiền tự nhiên muốn sống có chiều sâu tâm linh. Hàng tháng đều tới Thiên Pháp tự dâng hương cúng dường. Vì là đại thiện nhân của Thiên Pháp tự nên hôm nay rốt cục cũng có cơ hội tận mắt thấy được phong phạm của Không Vô phương trượng. Tiếc rằng tự nhiên lại chui ra cái tên Sơn Bản Nghĩa Thanh càn quấy ở đây vì vậy với sự phẫn nộ của người luyên võ cộng thêm cảm xúc xủa dân tộc cuối cùng đã không nhịn được phải đứng ra.
Sơn Bản Nghĩa Thanh cười cười:
- Thực lực là được thể hiện bằng hành động chứ không phải bằng lời nói.
Vạn Kiếm Phong quay đầu lại cung kính nói với Không Vô phương trượng:
- Các vị đại sư, để Vạn mỗ tôi thay đại sư đánh một trận.
Không Vô phương trượng thấy sự việc đã tới mức này thì một trận chiến là không thể tránh khỏi. Một tục gia xuất chiến, thắng thì đương nhiên là tốt, thua cũng chỉ là cá nhân quyết đấu không liên quan tới danh dự của Thiên Pháp tự. Nếu thực sự mà không được nữa thì mình sẽ ra tay, vì vậy, ông gật gật đầu nói:
- Vạn thí chủ cẩn thận. Mọi người không thù không hận, đến điểm thì dừng lại tuyệt đối không thể để tổn thương hòa khí.
Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn nghiêm túc như cũ trả lời:
- Phương trượng yên tâm, Sơn Bản Nghĩa Thanh chẳng qua cũng chỉ là muốn học hỏi võ nghệ, không có ý đả thương người khác.
Mọi người xung quanh dời bước ra ngoài tiểu viện. gió núi từ trên thổi xuống, nhưng mọi người lại không cảm thấy lạnh, ánh mắt đã dừng lại ở Sơn Bản Nghĩa Thanh và Vạn Kiếm Phong trong phòng.
Sở Thiên nhìn một lát trong lòng khẽ than thở: "Vạn Kiếm Phong còn lâu mới là đối thủ của Sơn Bản Nghĩa Thanh."
Không Vô phương trượng cũng nhìn được ra, chỉ có điều lúc này đã không tiện để cho Vạn Kiếm Phong lùi ra nữa rồi, chỉ có thể yên lặng nhìn sự việc tiến triển. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vạn Kiếm Phong tay trái che ngực, tay phải đặt ở eo, bày ra một tư thế rất đẹp, khinh thường nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đứng đối diện nói:
- Mời!
Lâm Ngọc Đình, Triệu Ngọc Khánh và cả mấy vị tục gia vội vàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi tư thế của Vạn Kiếm Phong, khiến cho sắc mặt của Vạn Kiếm Phong càng tự hào, dương dương tự đắc.
Sơn Bản Nghĩa Thanh mỉm cười, nhảy lên vung tay đánh vào mặt Vạn Kiếm Phong một quyền.
Vạn Kiếm Phong thấy một chiêu rất bình thường không có gì là lạ, tay trái xuất kích, muốn ngăn cản nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh đồng thời tay phải tấn công vào ngực Sơn Bản Nghĩa Thanh. Nhưng khi tay trái vừa chạm vào nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh thì ông ta liền cảm thấy có gì đó không ổn. Lực của tay trái cơ bản là không thể chống đỡ nổi nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh, chỉ có thể rút tay phải về và dùng hai tay đan vào nhau để chống đỡ lại nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh như được chứa hỏa dược vậy, đột nhiên tăng lên giống như sấm sét xuyên qua khoảng không giữa hai tay của Vạn Kiếm Phong đánh trúng bả vai phải của Vạn Kiếm Phong. Cơ thể Vạn Kiếm Phong tự nhiên bị chịu một lực lớn mất điều khiển ngã xuống phía sau. Vạn Kiếm Phong nhảy dựng lên định tiếp tục đánh nhưng bả vai bên phải không còn sức lực, rất yếu.
Sơn Bản Nghĩa Thanh chắp tay cười nói:
- Vị huynh đệ này thừa nhận đi.
Sắc mặt Vạn Kiếm Phong vô cùng khó coi. Một chiêu, Sơn Bản Nghĩa Thanh chỉ dùng một chiêu mà đã đánh gục mình không còn sức chiến đấu. Vốn dĩ định đánh bại tên Sơn Bản Nghĩa Thanh này để làm tăng thêm vài phần danh khí cho võ quán của mình. Ai ngờ lại bị thua thảm hại như vậy, thực sự không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão rồi.
Không Vô phương trượng than nhẹ một tiếng, kêu một Sa di ngoài cửa đi vào thiện phòng lấy một ít thuốc trị thương cho Vạn Kiếm Phong. Không Vô phương trượng hiểu Sơn Bản Nghĩa Thanh ra tay cũng nể tình. Nếu như chiêu đó mà đánh vào ngực của Vạn Kiếm Phong thì chắc là Vạn Kiếm Phong đã thổ huyết mà ngất rồi. Xem ra hôm nay vẫn phải tự mình ra tay mới có thể dẹp được lòng háo thắng của Sơn Bản Nghĩa Thanh.
Không Vô phương trượng đang chìm trong suy nghĩ định dời bước thì Sở Thiên dần bước ra nhẹ nhàng nói với Sơn Bản Nghĩa Thanh:
- Võ sĩ Đông Doanh quả nhiên không giống người bình thường, Sở Thiên muốn chỉ giáo mấy chiêu.
Sơn Bản Nghĩa Thanh tại trung niên hòa thượng tiến cử phía dưới đi đến, trên người y phục rách rưới cùng mài rách nát da trâu cái bao tay làm cho người ta chịu ghé mắt, mấy cái tục gia chi nhân mặt lộ vẻ vẻ khinh thường, tại Phật Môn bên trong ăn mặc như thế rách tung toé, thật sự là đối với Phật tổ bất kính, chỉ có Không Vô đại sư bọn hắn cũng hiểu được đó là tín ngưỡng cùng ý chí biểu tượng, người tới thực lực không nên xem nhẹ, chắc chắn kia chỗ hơn người.
Sở Thiên nhìn thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng là trong nội tâm khẽ giật mình, Sơn Bản Nghĩa Thanh dĩ nhiên là vừa rồi tại chùa miểu cầu thang gặp phải hành hương giả.
Sơn Bản Nghĩa Thanh con mắt hoàn quét mọi người, tại Sở Thiên trên người có chút dừng lại, lập tức nhìn xem ngồi ở chính giữa Không Vô phương trượng, trên mặt thần sắc dị thường nghiêm túc cung kính.
Không Vô phương trượng nhàn nhạt nói: “Thí chủ quang lâm hàn tự, không biết cái gọi là chuyện gì?”
Sơn Bản Nghĩa Thanh cung kính nói: “Nghe qua Không Vô đại sư đúng một đời đắc đạo cao tăng, thanh danh càng là có một không hai Thần Châu, Sơn Bản Nghĩa Thanh lần này trăm dặm hành hương mà đến, đúng thành tâm muốn cùng đại sư thỉnh giáo Phật hiệu, võ học.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh nói những lời này thời điểm, đặc biệt tăng thêm ‘võ học’ hai chữ, để ở tòa người trong nội tâm đều một lộp bộp, Lâm Ngọc Đình cùng Triệu Ngọc Khánh phản ứng đầu tiên chính là: Thằng này đến đá quán đấy.
Sở Thiên nhìn xem hai cái thần sắc hưng phấn cô gái nhỏ, không khỏi cười khổ, thật sự là e sợ cho thiên hạ bất loạn, muốn biết rõ, không có vàng vừa chui vào sao ôm đồ sứ sống, thằng này thân thủ không kém, phải nói là phi thường tốt.
Không Vô phương trượng thần sắc không hề biến hóa, vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên nói: “Thí chủ thành tâm có thể khen, thỉnh giáo Phật hiệu không dám nhận, cùng một chỗ nghiên cứu và thảo luận thì là, về phần võ học, Thiên Pháp tự không có một cái nào vũ tăng, không cách nào cùng thí chủ thiết tha.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh thở dài một tiếng: “Người xuất gia không đánh lời nói dối, ngoại nhân không nhìn được phương trượng bộ mặt thật, Sơn Bản Nghĩa Thanh thì là xuống một phen khổ công phu, Không Vô đại sư xuất thân Thiếu Lâm, thông minh hơn người, không chỉ có Phật hiệu tinh thâm, võ nghệ càng là cao cường, bởi vậy mới có thể bị phái tại Thiên Pháp tự với tư cách phương trượng áp trận, hơn nữa theo tại hạ biết, Thiên Pháp tự người mang tuyệt kỹ chi nhân không dưới mười người, đại sư làm sao có thể nói Thiên Pháp tự không một vũ tăng?”
Sơn Bản Nghĩa Thanh mà nói mặc dù nói vô cùng chậm chạp, nhưng rung động lấy ở đây người tâm, không nghĩ tới Không Vô phương trượng vậy mà xuất thân Thiếu Lâm, Không Vô phương trượng càng là hơi kinh hãi, không nghĩ tới Sơn Bản Nghĩa Thanh lại đem hắn ngọn nguồn tra như thế rõ ràng, xem ra là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, hôm nay lại có một phen phiền toái, nhưng Không Vô phương trượng biết rõ, hết thảy họa phúc đều là tương theo mà sinh, kết quả sau cùng chỉ có Phật tổ cũng biết.
Không Vô phương trượng chậm rãi nói: “Thí chủ cẩn thận rồi, lão nạp cũng không đánh lời nói dối, lão nạp lúc trước mặc dù đang Thiếu Lâm tập được mấy chiêu kỹ năng, nhưng lại chưa bao giờ tiến vào qua vũ tăng đoàn, Thiên Pháp tự tự kiến tự đến nay, cũng chưa từng thiết qua tập võ nhà, lại càng không từng thụ hơn phân nửa người đệ tử, thí chủ trong miệng người mang tuyệt kỹ chi nhân, chỉ sợ là dao đàm phán.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh khẽ gật đầu, nhìn xem Không Vô phương trượng thần sắc, biết rõ hắn theo như lời hẳn là tình hình thực tế, nhưng Không Vô phương trượng dù cho không phải Thiếu Lâm vũ tăng xuất thân, vẫn là người mang tuyệt học chi nhân, vẫn như cũ có thể chỉ giáo chính mình, vì vậy thành khẩn hướng Không Vô phương trượng xin lỗi: “Không Vô phương trượng, Sơn Bản Nghĩa Thanh vì vừa rồi lời nói và việc làm hướng ngươi xin lỗi, nhưng Không Vô phương trượng đầy người võ công tuyệt học có lẽ có thể chỉ giáo Sơn Bản Nghĩa Thanh.”
Không Vô phương trượng nội tâm tuy nhiên thoáng chấn động, mặt ngoài thần sắc lại gợn sóng không sợ hãi, nói: “Hết thảy lộ vẻ thoảng qua như mây khói, lão nạp đã sớm danh lợi đều không, không tranh cường háo thắng chi thân, chỉ sợ không cách nào cùng thí chủ thiết tha.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh thở dài nói: “Phật vân: Tranh giành phải không tranh giành, không tranh giành cũng là tranh giành. Sơn Bản Nghĩa Thanh một đường triều bái, không ngại cực khổ, nguyên nhìn qua có thể hướng Không Vô phương trượng lãnh giáo một... Hai..., hôm nay lại muốn ta tay không mà về, phương trượng cưỡng cầu không tranh giành đã là tranh giành, không biết là có vi Phật gia pháp chỉ sao?”
Sở Thiên nhìn xem Không Vô phương trượng, biết rõ hắn có không nói ra được khó xử, nếu có một cái người Nhật Bản hướng Thiên Pháp tự đưa ra khiêu chiến, có thể tưởng tượng, tại rất nhiều người trong mắt, Thiên Pháp tự tức đại biểu Nghi Hưng thành phố thậm chí quốc gia hình tượng cùng tôn nghiêm, liên lụy tới danh dự đại sự, dù cho Không Vô phương trượng người mang tuyệt kỹ lại làm sao có thể qua loa chịu.
Không Vô phương trượng bình thản nói: “Mọi sự tùy duyên, hà tất cưỡng cầu?”
Sơn Bản Nghĩa Thanh chưa từ bỏ ý định, nói: “Không Vô phương trượng, liền Thiếu Lâm đều hoan nghênh thiên hạ có nhận thức chi sĩ, tiến đến thiết tha võ nghệ, vì sao Thiên Pháp tự cứ như vậy nhu nhược khiếp đảm đâu này? Chẳng lẽ phương trượng thật sự đã già? Hoặc là trong chùa thật sự không ai?”
Lời vừa nói ra, mọi người đang ngồi trong lòng người một bẩm, biết rõ Sơn Bản Nghĩa Thanh bắt đầu dùng phép khích tướng, tuy nhiên ngữ khí của hắn vẫn là như vậy bình tĩnh, nhưng giữa những hàng chữ nhuệ khí nhưng dần dần lan ra, đập mọi người tâm linh.
Triệu Ngọc Khánh cùng Lâm Ngọc Đình bất mãn nhìn xem cái này tự đại Sơn Bản Nghĩa Thanh, một ít dân tộc tình cảm thuộc sở hữu cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh kiêu ngạo đem đối với cái này hành hương giả còn sống hảo cảm đều trừ đi, nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao găm, Sơn Bản Nghĩa Thanh đã sớm chết yểu ở trên mặt đất rồi, mặt khác năm cái tục gia chi nhân cũng là mặt mũi tràn đầy giận dữ, hận không thể hợp nhau tấn công, chẳng qua là trở ngại Không Vô phương trượng mặt mũi, mới không có vung cánh tay hô lên.
Sơn Bản Nghĩa Thanh vỗ vỗ trên người quần áo rách nát, hoàn xem vài lần, liền thán vài tiếng: “Đáng tiếc.”
Lúc này, một vị tục gia chi nhân động thân mà ra, giận dữ chỉ vào Sơn Bản Nghĩa Thanh, nói: “Tiểu tử, không nên như vậy liều lĩnh, đây là địa phương nào, há có thể cho phép ngươi giương oai? Phương trượng không so đo với ngươi đó là cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi lại được một tấc lại muốn tiến một thước, hôm nay khiến cho ta thay Không Vô phương trượng cho ngươi cái giáo huấn.” Vị này tục gia chi nhân đúng địa phương nổi danh võ thuật huấn luyện viên, Vạn Kiếm Phong, tại Nghi Hưng thành phố có vài nhà kiếm phong võ quán, ngày tiến trăm Kim, đã có tiền về sau, tự nhiên bắt đầu truy cầu thưởng thức phong cách, mỗi tháng đều đến Thiên Pháp tự thượng hương tiến cống, trở thành Thiên Pháp tự đại thiện nhân, vì vậy, hôm nay rốt cục có cơ hội mắt thấy Không Vô phương trượng phong phạm, tiếc rằng lăng không nhiều hơn Sơn Bản Nghĩa Thanh ở chỗ này càn quấy, vì vậy, người tập võ nộ khí tăng thêm điểm dân tộc tâm tình, rốt cục kềm nén không được, động thân mà ra.
Sơn Bản Nghĩa Thanh cười cười: “Thực lực là làm được, không phải thổi ra đấy.”
Vạn Kiếm Phong quay đầu lại cung kính cùng Không Vô phương trượng bọn hắn nói: “Các vị đại sư, khiến cho Vạn mỗ người thay đại sư một trận chiến.”
Không Vô phương trượng gặp việc đã đến nước này, trận chiến này như thế nào đều tránh không được, một cái tục gia chi nhân xuất chiến, thắng đương nhiên tốt, thua cũng chỉ là cá nhân quyết đấu, cũng không liên quan đến Thiên Pháp tự danh dự, thật sự không được, chính mình lại ra tay chính là, vì vậy gật gật đầu nói: “Vạn thí chủ hết thảy cẩn thận, mọi người không cừu không oán, điểm đến là dừng là được, cắt không thể tổn thương hòa khí.”
Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn như cũ mặt mũi tràn đầy nghiêm túc trả lời: “Phương trượng yên tâm, Sơn Bản Nghĩa Thanh chẳng qua là đến thiết tha võ nghệ, cũng không phải là cố ý đả thương người.”
Vì vậy người xung quanh đợi dời bước ở bên ngoài tiểu viện, gió núi từ từ thổi tới, mọi người lại không còn có hàn ý, ánh mắt đã dừng lại trong sân đang lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh cùng Vạn Kiếm Phong.
Sở Thiên nhìn hai mắt, trong nội tâm than nhỏ: “Vạn Kiếm Phong vượt qua xa Sơn Bản Nghĩa Thanh đối thủ.”
Không Vô phương trượng cũng nhìn ra, chẳng qua là lúc này đã bất tiện lại để cho Vạn Kiếm Phong lui ra, chỉ có thể tĩnh quan sự kiện phát triển.
Vạn Kiếm Phong tay trái che ngực, tay phải đặt ở eo, xếp đặt cái xinh đẹp tư thế, khinh thường nhìn xem đối diện Sơn Bản Nghĩa Thanh, nói: “Mời!”
Lâm Ngọc Đình cùng Triệu Ngọc Khánh còn có mấy vị tục gia chi nhân đối với Vạn Kiếm Phong xinh đẹp tư thế vội vàng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại để cho Vạn Kiếm Phong trên mặt càng là lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, dương dương tự đắc.
Sơn Bản Nghĩa Thanh mỉm cười, tâm Niệm Vi di chuyển, liền là thả người trên xuống, vung quyền hướng trên mặt hắn đánh tới.
Vạn Kiếm Phong nhìn xem cái này bình thản không có gì lạ một chiêu, tay trái xuất kích, muốn đi ngăn cản Sơn Bản Nghĩa Thanh nắm đấm, đồng thời nắm tay phải đánh về phía Sơn Bản Nghĩa Thanh ngực, thế nhưng là, lúc tay trái gặp gỡ Sơn Bản Nghĩa Thanh xông lại nắm đấm lúc, Vạn Kiếm Phong mới phát giác không đúng, tay trái lực lượng căn bản ngăn cản không ngừng Sơn Bản Nghĩa Thanh thế công, đành phải thu hồi nắm tay phải, hai tay giao nhau muốn đi cách ở Sơn Bản Nghĩa Thanh nắm đấm.
Sơn Bản Nghĩa Thanh nắm đấm như là ăn hết hỏa dược, đột nhiên gia tốc, dùng thế sét đánh lôi đình xuyên qua Vạn Kiếm Phong hai tay không đương, chuẩn xác đánh vào Vạn Kiếm Phong vai phải trên vai, Vạn Kiếm Phong đột nhiên cảm giác thân thể bị thụ cường đại đụng lực, vậy mà không nghe chỉ huy hướng về sau té ngã, Vạn Kiếm Phong một cái tung người, đều muốn đứng lên tái chiến, lại phát hiện bên phải bả vai mềm yếu vô lực.
Sơn Bản Nghĩa Thanh chắp chắp tay, cười nói: “Vị huynh đệ kia, thừa nhận.”
Vạn Kiếm Phong sắc mặt dị thường khó coi, một chiêu, cái này Sơn Bản Nghĩa Thanh vậy mà chỉ dùng một chiêu sẽ đem chính mình đả đảo vô lực tái chiến, vốn là muốn muốn đánh bại cái này Sơn Bản Nghĩa Thanh cho mình cùng võ quán tăng thêm vài phần danh khí, ai biết vậy mà bại thảm như vậy, nhiều năm như vậy chưa từng có qua như vậy thất bại, thật sự không mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão.
Không Vô phương trượng than nhẹ một tiếng, kêu lên cửa một cái sa di, lại để cho hắn đi thiện phòng lấy chút ít té ngã thuốc cho Vạn Kiếm Phong chữa thương, Không Vô phương trượng nhìn ra Sơn Bản Nghĩa Thanh đã là hạ thủ lưu tình, nếu như một quyền kia đập nện tại Vạn Kiếm Phong trên ngực, đoán chừng Vạn Kiếm Phong đã thổ huyết té xỉu, xem ra hôm nay hay là muốn chính mình tự mình ra tay mới có thể dẹp loạn Sơn Bản Nghĩa Thanh lòng háo thắng.
Không Vô phương trượng tâm niệm phía dưới, đang muốn dời bước, Sở Thiên đã thời gian dần qua độ đi ra khỏi đến, nhàn nhạt cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh nói: “Đông Doanh võ sĩ quả nhiên không giống bình thường, Sở Thiên đều muốn các hạ chỉ giáo mấy chiêu.”