Không lâu sau khi bước vào quán bar, Sở Thiên mới biết mấy người bạn cùng phòng của mình cũng không thanh thuần tài hoa trong như mình tưởng tượng, mà giống như là cá gặp nước. Ánh mắt mập mờ, nói năng ngọt xớt, xem ra họ cũng là khách quen của các quán bar.
Sở Thiên lắc đầu, cười nói:
- Còn tưởng ba người anh em là đàn ông "thuần khiết", xem ra cũng là sát thủ đa tình trong quán bar, thói đời lụi bại, lòng người cũng không còn thuần phác.
- Người anh em, bây giờ đàn ông không xấu đàn bà không yêu.
Tôn Bân mở nắp bình rượu Trúc Diệp Thanh, mùi rượu lập tức phiêu tán ra, nhàn nhạt nói:
- Vì để phụ nữ yêu mình, phải cố gắng làm người xấu.
. Âu Dương Thắng Cơ như là chó săn ngửi thấy mùi rượu.
Đường Thương Hùng thở dài, nhìn những đôi trai gái ở những góc khuất trong quán bar, thần sắc có vài phần thất lạc, mang theo vẻ ưu sầu nói:
- Nếu như tôi nói, mỗi lần tôi đến quán bar thuần túy chỉ để uống rượu các cậu có tin không.
- Tin!
Đám Sở Thiên cũng không ngẩng đầu lên trả lời, tướng mạo của Đường Thương Hùng cũng đủ để cha mẹ yên tâm về cái khoản kia, ngoại trừ ngồi uống rượu ra Đường Thương Hùng chỉ sợ cũng chỉ có thể ngồi tự giày vò bản thân.
- Móa, chẳng lẽ tôi giống "Người ngoài hành tinh" thật?
Đường Thương Hùng lúc tự giễu cợt mình cũng không có chút tự ti, hơn nữa có sự tự tin rất lớn, nói:
- Tôi sẽ trở thành thương nhân kỳ tài, trụ cột của quốc gia.
- Ai nói với cậu là cậu giống người ngoài hành tinh?
Sở Thiên không đếm xỉa tới mà hỏi.
Đường Thương Hùng tưởng rằng Sở Thiên muốn vì cậu ta mà đòi lại bất công với thiên hạ, mừng rỡ chỉ vào Âu Dương Thắng Cơ, mở miệng nói:
- Chính là tên nhóc này, trên đường đi tới đây vụng trộm nói với tôi là giống tới 70%, chả lẽ Đường Thương Hùng tôi lại khó nhìn tới vậy sao?
Âu Dương Thắng Cơ làm vẻ mặt vô tội, vỗ máy tính bên cạnh mình nói:
- Không phải tôi nói mà là số liệu do máy tính phân tích.
Sở Thiên nhìn Âu Dương Thắng Cơ với vẻ mặt "Trách cứ", an ủi Đường Thương Hùng:
- Không có việc gì, đừng nghe cậu ta, người ngoài hành tinh không có khó coi lắm đâu.
Lập tức nói với Âu Dương Thắng Cơ:
- Thần Cơ a, làm người phải phúc hậu, không nên thấy người ta giống cái gì thì bảo người ta giống cái đó chứ.
Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ suýt nữa thì phun rượu từ trong miệng ra, vội nuốt rượu vào sau đó vuốt bụng cười không thôi, Đường Thương Hùng cũng giữ chặt Sở Thiên tay, bày ra vẻ "Phẫn nộ" vô cùng nói:
- Nhóc con nhìn cậu rất trung thực nhưng xem ra cậu mới là kẻ giảo hoạt nhất, phạt ba chén.
Sở Thiên cười cười, không từ chối uống ba chén Trúc Diệp Thanh, dù sao rượu này cũng không làm say lòng người.
Hồ Bưu tự mình bưng mấy đĩa đò nhắm tới, bắt chuyện với bọn Tôn Bân, rồi vỗ vai Sở Thiên, thần bí cười nói:
- Chú em, hôm nay có một chuyện vui sắp tới.
Sở Thiên hơi chút sững sờ, cầm lấy mấy hạt lạc, tò mò:
- Chuyện gì vui?
Hồ Bưu cười cười, không nói gì, ánh mắt ngước lên sân khấu.
Lúc này, một bài hát trữ tình bằnh tiếng Anh vang lên: "Girl in my the mirror".(Đây là bài hát của Britney Spear)
- Theres a girl in my mirror
I wonder who she is…
Giọng hát khoan thai, nhẹ nhàng lại có hơi chút cô đơn. Sở Thiên trong tay cầm một chén Trúc Diệp Thanh, động tác hơi ngừng lại bởi vì trên sân khấu không phải ai khác mà chính là Phương Tình. Cô mặc một bộ quần áo giống cowboy miền tây, trên đầu đội một chiếc mũ hơi cũ cụp xuống che đi một phần dung nhan xinh đẹp của cô. Cô đứng trên sân khấu, tay trái đỡ lấy chiếc guitar điện, ngón tay phải lướt trên các dây đàn vang lên những âm thanh kết hợp với một giọng hát rất tròn, rất ấm áp. Những động tác rất đơn giản, tùy ý những người ta lại cảm thấy rất bình dị, cuốn hút người nghe.
Không thể tưởng tượng giọng hát và khả năng chơi đàn guitar của Phương Tình lại tốt như vậy, rất có mị lực. Sở Thiên thầm áy náy, cô ấy theo mình có lẽ sẽ làm mai một tài năng của cô ấy.
- Phương Tình, 20 tuổi, 15 tuổi thi đậu Đại học Thiên Kinh, ba năm sau tốt nghiệp, sau đó đi xuống phía nam, công tác tại một tòa soạn báo, liên tục đạt được giải "Người đưa tin ưu tú" ở hai tỉnh.
Âu Dương Thắng Cơ lại lấy ra chiếc máy tính bảo bối, đắc ý lấy ra tư liệu Phương Tình, cao hứng nói:
- Kết luận, cô là một tài nữ, không phải mà là một người phụ nữ xinh đẹp tài hoa.
- Oa, một cô gái tài hoa hơn người, tài năng tỏa ra bốn phía lại còn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành thật đúng là cực phẩm.
Tôn Bân phấn khích, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Quán bar Mê Tình có thể mời một người như vậy tới hát thì không lo không có "tiền đồ" nha.
Hồ Bưu liếc mắt nhìn Sở Thiên, cười cười, ý vị thâm trường:
- Chú em, cô ấy không phải là ca sỹ hát ở đây mà là hồng nhan tri kỷ của Sở Thiên.
Lời này vừa nói ra, ba người kỳ tài ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên, ánh mắt như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt.
- Nhóc con, chỗ này là của tao, cút đi!
Một giọng nói cực kỳ khiếm nhã vang lên cạnh Sở Thiên. Sở Thiên ngẩng đầu nhìn thì ra là một tên to con cao 1m8 mà mình không biết. Tên đó nhuộm tóc đỏ chói, trên tay xăm hình một con hổ lớn, ánh mắt hung ác, biểu hiện tao là xã hội đen! Tao là một tên xã hội đen hung ác.
Người cao to còn ôm hai con đàn bà trang điểm cực đậm trong ngực, sặc mùi nước hoa. Ánh mắt hai con đàn bà nhìn bọn Sở Thiên rất khinh miệt, bên trong còn có sự gợi tình.
Phía sau tên cao to còn có mấy tên côn đồ giúp hắn làm càn, trên mặt bọn chúng đều có nụ cười ngang ngược càn rỡ không ai sánh bằng.
- Nhóc con, mày bị điếc à, tao cho mày cơ hội cuối mau cút khỏi chỗ này, không đừng trách ông mày ra tay độc ác.
Tên cao to thấy người thanh niên nho nhã này không để mình vào mắt, tức giận, cạnh mình có hai con đàn bà đang nhìn mà mất hết uy phong, sao đêm nay có thể hứng khởi làm người?
Hồ Bưu sắc mặt biến hóa, nếu như là trước kia cái thằng chết tiệt này đã ăn hai chai rượu vào mặt nhưng bây giờ là mở cửa kinh doanh, chỉ có thể cười nói:
- Người anh em, tôi là phụ trách ở đây, bên kia còn một vị trí tốt anh bạn tới đó ngồi được không? Tiền rượu đêm nay tính cho tôi.
Tên cao to thấy Phương Tình trên sân khấu, trong ánh mắt nổi lên dục hỏa, đổi giọng nói:
- Không cho ông mày ngồi đây cũng được, gọi cô gái kia tới hầu ta vài chén rượu.
Hai ả đàn bà cũng tương đối xinh đẹp, vuốt ve cơ bắp tên đó ghen ghét nói:
- Anh Hồ chả lẽ chúng em còn chưa đủ sao?
– Hoa Nam Hổ tao đang nói chuyện đừng có chõ miệng vào.
Tên cao to trừng mắt nhìn hai ả trong ngực mình.
Sở Thiên mỉm cười, Hoa Nam Hổ? Ngoại hiệu này cũng quả thực có chút ý tứ.
- Sở Thiên, chúng ta đổi cái bàn khác cũng được mà.
Tôn Bân nhìn tình thế hai bên, nếu cả hai đánh nhau thì người chịu thiệt là Sở Thiên, vì vậy rất thiện ý khuyên bảo:
- Hành động theo cảm tính là tối kỵ của binh gia.
Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ cũng gật đầu, thu thập một số thứ rồi kéo Sở Thiên đang ngồi trên ghế sofa dậy.Sở Thiên khe khẽ thở dài, vừa tới thủ đô thêm nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện.
Vì vậy Sở Thiên đứng dậy, không thèm nhìn bọn Hoa Nam Hổ, đi tới cái bàn bên cạnh.
Sau khi hát xong, Phương Tình tung tăng như chim sẻ chạy đến chỗ Sở Thiên, phấn khích kéo cánh tay hắn nói:
- Vừa rồi em hát thế nào?
- Rất hay, rất đặc sắc.
Sở Thiên ôn nhu nói:
- Nếu như chỉ có mình anh khen thì như thế là nịnh nọt, nhưng ba bạn học ở đây cũng rất thích mà khen tặng thì thật sự rất hay.
- Vậy sao? Cám ơn các cậu đã khen ngợi. Chào mọi người, tôi tên là Phương Tình, các cậu gọi tôi là chị Tình là tốt rồi.
Phương Tình nhìn bọn Tôn Bân, vươn bàn tay trắng như ngọc ra bắt tay làm quen.
Bọn Tôn Bân kích động vội vàng lấy khăn lau tay, sau đó run rẩy nắm lấy tay Phương Tình:
- Chào chị Tình, chị thật xinh đẹp, là cực phẩm từ xưa tới nay.
Phương Tình giống như đang cười, chỉ một chút mà đã mê đảo mấy tên nhóc con này rồi, lại rót cho bọn họ mỗi người một chén rượu sau đó dựa vào cạnh Sở Thiên cùng nói chuyện phiếm.
Bọn Đường Thương Hùng ngưỡng mộ nhìn Phương Tình dùng bàn tay trắng muốt cầm tay Sở Thiên, thầm nghĩ khi trở lại trường phải cố gắng học hỏi Sở Thiên mấy chiêu.
Nhưng mà, xung đột tại ý trời là nhất định không thể tránh, Hoa Nam Hổ thấy bọn Sở Thiên nhường chỗ ngồi cho bọn họ, đắc ý khoe khoang thực lực của mình với hai con đàn bà kia. Nhưng lại thấy Phương Tình cùng Sở Thiên thân mật, trong lòng lại nổi lên sự tức tối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Vì vậy, Hoa Nam Hổ mang mấy tên thủ hạ tới trước mặt Sở Thiên, khiêu khích nói:
– Nhóc con, ánh mắt của mày vừa rồi làm ông mày rất không thoải mái biết không hả.
- Các anh muốn gì?
Sở Thiên cầm chén rượu lên, trong lòng thầm than: Đêm nay không muốn có chuyện gì xảy ra, nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ngày đầu tiên khai giảng cũng là ngày khai chiến đầu tiên.
- Đơn giản, mày quỳ xuống dập đầu chúng tao.
Hoa Nam Hổ đắc ý nhìn Sở Thiên, lập tức quét mắt qua Phương Tình, không có ý tốt gì nói:
- Sau đó để cho con bé bên cạnh mày sang hầu rượu tụi tao, cao hứng tao tha, mất hứng tao cho mày bò ra khỏi đây.
- Tao nghĩ, phải bò ra ngoài là bọn mày.
Thường ca cùng Vương Đại Phát không biết lúc nào mang theo mấy người anh em lạnh lùng nói:
- Đừng nghĩ mấy tên Hổ bang bọn mày nơi nào cũng có thể làm loạn lung tung, đây là thủ đô, dưới chân thiên tử, xảy ra xung đột bọn mày sống cũng không khá giả gì đâu.
Hoa Nam Hổ cẩn thận đánh giá bọn Thường ca vài lần, ánh mắt mang theo khinh thường nói:
- Ơ, biết rõ chúng tao là Hổ Bang à? Hóa ra là chúng mày ở đây ngăn cản mấy kẻ gây chuyện? Chẳng lẽ là người hội Hắc Long?
Thường ca trên mặt không chút biểu tình, lạnh lùng nói:
- Chúng tao không phải hội Hắc Long, nhưng chúng tao bảo đảm quán bar này bình yên vô sự.
- Chúng mày không phải là người của hội Hắc Long thì không có tư cách nói chuyện cùng tao.
Hoa Nam Hổ ôm hai con đàn bà trong ngực, hôn mỗi ả một cái, quát:
- Ông mày, đêm nay sẽ đuổi mấy đứa thích xen vào chuyện của người khác này ra, tiếp quản cái quán bar này.
- Thậm chí lấy cả người.
Con mắt Hoa Nam Hổ dâm đãng nhìn về phía Phương Tình.
Hai tên thủ hạ bên cạnh Hoa Nam Hổ biết ý hét lớn:
- Ân oán cá nhân, ai không quan hệ tất cả cút đi.
Những người trong quá bar đang vui vẻ sửng sốt, không có kịp phản ứng, hai tên côn đồ thấy mọi người không cho chúng mặt mũi, liền rút ra hai con dao bầu sáng loáng:
- Còn uống? Còn chơi? Muốn chết phải không?
Người trong quán bar mới hiểu bây giờ đang có người muốn sống mái với nhau, vội vàng cầm lấy đồ đạc chạy ra ngoài, sợ đi chậm, chính mình sẽ bị chém thành mấy đoạn, vậy là tự hại mình huống chi bây giờ chạy đi thì không phải thay toán tiền nữa.
Sau một lát, mọi người trong quán bar hầu như rời đi hết, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, quay đầu lại nói với mấy người bạn cùng phòng:
- Các anh em, đêm nay hứng thú uống rượu đã hết, chúng ta lại hẹn hôm khác tới uống vậy. Bây giờ mọi người muốn về trường hay ở lại xem chuyện vui.
- Đương nhiên xem cuộc vui.
Bọn Tôn Bân đồng thanh nói:
- Chúng ta đã nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, chúng ta sao có thể vứt bỏ cậu?
- Các cậu không sợ trêu trọc phải phiền toái sao?
Sở Thiên ôm Phương Tình, nhẹ nhàng quơ chén rượu, nói:
- Bọn chúng là xã hội đen đấy.
- Người anh em, cậu đúng thiên tài, cậu còn không sợ, chúng tôi cần gì phải lo lắng?
Đường Thương Hùng cười cười nói:
- Đêm nay mấy anh phải xem kịch vui cho đã, không chừng còn có khả năng giúp đỡ một tay.
Kỳ thật bọn Đường Thương Hùng có một phần ba là vì nghĩa khí, một phần ba đúng bởi vì tò mò, một phần nữa là vì Sở Thiên rất bĩnh tĩnh khiến trong lòng sinh ra khí thế hào hùng. Sở Thiên có khí chất tướng soái, vì cái gì mình phải rời đi?
Sở Thiên mỉm cười, vốn muốn nói tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng lại nghĩ có lẽ nên để cho bọn họ biết ít về mình một chút, cũng không nói gì, hé miệng uống Trúc Diệp Thanh.
Lúc này, đội ngũ hai bang hội đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Tuy phe Hoa Nam Hổ nhân số có mười mấy người, nhưng Thường ca cùng Vương Đại Phát khí thế không chút thua kém, Thường ca lắc cổ, bẻ ngón tay, vô cùng bình tĩnh nói với Vương Đại Phát:
- Đại Phát, đêm nay để mấy thằng mất dạy này cho tôi, lão Thường tôi từ lúc ra khỏi nhà tù trọng phạm chưa được động tay động chân rồi.
Bọn côn đồ sau lưng Hoa Nam Hổ hơi chấn động, thì ra mấy kẻ này là trọng phạm đi ra từ trong ngục, chẳng trách trên người lệ khí nặng như vậy, xem ra đêm nay không cứng không xong rồi.
- Trong tù anh còn có thể luyện nắm đấm, còn tôi đi cướp thì không đánh ai, nên mấy tên này để tôi.
Vương Đại Phát cầm cái gậy sắt nặng hơn mười cân, trên mặt treo nụ cười thân thiết.
Bọn côn đồ trong lòng càng hoảng hốt, thì ra mấy người này không phải là trọng phạm thì là bọn cướp, xem ra thật khó đối phó.
- Lưỡng binh tương đối, công tâm vi thượng. (Hai bên quân đội khi đánh nhau, thì tâm lý sĩ khí là rất quan trọng)
Tôn Bân bật ngón cái nói:
- Hai vị đại ca này trước khi chiến lại am hiểu quấy nhiễu tâm lý đối phương, khiến đối phương chưa đánh đã thua một nửa, thật sự là không đơn giản.
Sở Thiên nhìn Tôn Bân mấy lần, tên nhóc này quan sát, nhận định rất chuẩn, thật có vài phần mưu lược, chỉ cần nhìn qua vài trận, tham dự vài trận thực tế thì sử dụng cậu ta làm quân sư bên người là tốt nhất.
- Đồ chó hoang, nói nhiều như vậy làm gì?
Hoa Nam Hổ ngồi ở trên ghế sa lon, đạp một cước tên côn đồ trước mặt, gào thét nói:
- Tất cả lên cho tao, lên cho tao.
[hide]
Bước vào mê tình quán bar không có bao lâu, Sở Thiên liền phát hiện ba cái cùng phòng cũng không phải là trong tưởng tượng thanh thuần, tài hoa hơn người bọn hắn lập tức trở nên như cá gặp nước, mập mờ ánh mắt, nói năng ngọt xớt ngôn ngữ, đều biểu hiện ra bọn họ là thường xuyên tại quán bar lăn lộn khách quen.
Sở Thiên lắc đầu, cười nói: “Còn tưởng rằng ba vị huynh đệ là một ‘thuần túy’ đàn ông, không nghĩ tới cũng là lưu lạc quán bar hơn tình sát thủ a..., thế phong nhật hạ, nhân tâm không cổ a...”
“Huynh đệ, nói cho ngươi biết, thời buổi này, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương đâu.” Tôn Bân mở ra Trúc Diệp Thanh cái nắp, mùi rượu lập tức phiêu tán đi ra, nhàn nhạt nói: “Vì để cho nữ nhân yêu, cho nên chỉ có thể cố gắng biến thành xấu.”
Âu Dương Thắng Cơ như là chó săn giống như nghe mùi rượu.
Đường Thương Hùng thật dài thở dài, nhìn xem quán bar từng cái nơi hẻo lánh cả trai lẫn gái, thần sắc có vài phần thất lạc, mang theo vài phần ưu sầu nói: “Nếu như ta nói ta mỗi lần tiến quán bar thuần túy vì uống rượu, các ngươi tin hay không à?”
“Tín!” Sở Thiên bọn hắn cũng không ngẩng đầu lên trả lời, Đường Thương Hùng tướng mạo tiến quán bar là hoàn toàn có thể cho gia trưởng yên tâm cái chủng loại kia, ngoại trừ uống rượu, Đường Thương Hùng chỉ sợ giày vò cũng không được gì rồi.
“Móa, chẳng lẽ ta liền chân thật giống như ‘người ngoài hành tinh’ ?” Đường Thương Hùng tự giễu thời điểm cũng không có chút nào tự ti, hơn nữa có cổ cường đại tự tin, nói: “Ta nói như thế nào cũng là buôn bán kỳ tài a..., tương lai quốc gia trụ cột của quốc gia a...”
“Ai nói với ngươi ngươi lớn lên giống người ngoài hành tinh hay sao?” Sở Thiên không đếm xỉa tới mà hỏi.
Đường Thương Hùng cho rằng Sở Thiên nên vì hắn ôm lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, mừng rỡ chỉ vào Âu Dương Thắng Cơ, mở miệng nói: “Chính là chỗ này tiểu tử, vừa rồi trên đường đi còn vụng trộm nói với ta, tương tự trình độ đạt tới %, ta Đường Thương Hùng có khó coi như vậy sao?”
Âu Dương Thắng Cơ mặt mũi tràn đầy vô tội bộ dáng, vỗ vỗ bên người Computer nói: “Cũng không phải ta nói đấy, đúng Computer chân thật số liệu phản ứng a...”
Sở Thiên ‘trách cứ’ nhìn xem Âu Dương Thắng Cơ, an ủi Đường Thương Hùng nói: “Không có việc gì, đừng nghe hắn đấy, người ngoài hành tinh không có ngươi khó coi.” Lập tức cùng Âu Dương Thắng Cơ nói: “Thần Cơ a..., làm người muốn phúc hậu, ngươi không thể bởi vì nhân gia lớn lên giống cái gì đã nói nhân gia cái gì a...”
Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ trong miệng rượu thiếu chút nữa liền nhổ ra, nuốt vào say rượu vuốt bụng cuồng tiếu không thôi, Đường Thương Hùng cũng giữ chặt Sở Thiên tay, bày ra một bộ ‘phẫn nộ’ bộ dạng nói: “Tiểu tử, nhìn ngươi rất trung thực, kỳ thật ngươi giảo hoạt nhất rồi, phạt tam chén, tam chén.”
Sở Thiên cười cười, không chút nào từ chối cầm lấy Trúc Diệp Thanh liên tục uống tam chén, dù sao Trúc Diệp Thanh sẽ không say lòng người.
Hồ Bưu tự mình bưng mấy cái đĩa quà vặt tới đây, cùng Tôn Bân bọn hắn bắt chuyện qua về sau, vỗ vỗ Sở Thiên bả vai, thần bí cười cười nói: “Lão đệ, đêm nay có một ngoài ý muốn kinh hỉ cho ngươi.”
Sở Thiên hơi chút sững sờ, nắm bắt mấy hạt củ lạc, không hiểu hỏi: “Cái gì kinh hỉ?”
Hồ Bưu cười cười, không có trả lời, ánh mắt lại nhìn qua quán bar hát trên đài.
Lúc này, một khúc tang thương bài hát tiếng Anh uốn khúc “girl in the mirror” khoan thai vang lên, There's a girl in the mirror, I wonder who she is, Sometimes I think I know he, Sometimes I really wish I did... Thanh âm rất có cô đơn hương vị, Sở Thiên bưng Trúc Diệp Thanh tay, có chút đình trệ, bởi vì trên võ đài lĩnh xướng nhân không phải người khác, mà là Phương Tình, một thân Tây Bộ cao bồi cách ăn mặc, mang theo đỉnh đầu có chút cũ nát mũ, tư thế hiên ngang trang phục phía dưới, nhưng là say lòng người dung nhan, tay trái ở bên trong ôm một chút điện đàn ghi-ta, tay phải ngón tay tại đàn ghi-ta trên dây không ngừng nhảy lên, phối hợp với hắn không có khoanh tròn kiểu hát, rất tùy ý, rất đơn giản, bởi vậy thân thiết hơn cắt, rất thuần túy, có loại thẳng vào nội tâm cảm giác.
Không thể tưởng được Phương Tình đàn ghi-ta đạn tốt như vậy, này thanh âm sao có mị lực. Sở Thiên trong nội tâm cảm giác được một chút áy náy, có lẽ, là mình mai một nữ nhân tài ba này tài hoa.
“Phương Tình, hai mươi xuân xanh, mười lăm tuổi thi đậu Yên Kinh đại học, ba năm sửa xong song chuyên nghiệp thuận lợi tốt nghiệp, sau đó đi Nam Phương, tại tòa soạn báo công tác, liên tục đạt được hai giới ‘ưu tú tin tức nhân’ danh xưng.” Âu Dương Thắng Cơ lại lấy ra bảo bối của hắn Computer, đắc ý cho thấy Phương Tình tư liệu, cao hứng nói “Tổng kết, hắn là một tài nữ, không, đúng một cái có nội hàm có tài hoa mỹ nữ.”
“Oa, một cái tài hoa hơn người, tài tình bắn ra bốn phía nữ tử, còn có cái kia phó khuynh quốc khuynh thành say lòng người dung nhan, hoàn toàn có thể nói là cực phẩm.” Tôn Bân trên mặt mang một ít hưng phấn, vỗ Sở Thiên bả vai nói: “Sở Thiên, mê tình quán bar có thể mời được như vậy trú ca hát tay, không lo không có ‘tiền’ đồ a...”
Hồ Bưu mắt nhìn Sở Thiên, cười cười, ý vị thâm trường nói: “Lão đệ, hắn không phải chúng ta trú ca hát tay, mà là Sở huynh đệ hồng nhan tri kỷ.”
Lời này vừa nói ra, ba cái kỳ tài lập tức sùng bái nhìn xem Sở Thiên, ánh mắt tựa như cuồn cuộn nước sông, một phát không thể vãn hồi.
“Tiểu tử, cái này vị trí ta xem lên, bỏ đi!”
Một cái cực không hài hòa thanh âm ra hiện tại Sở Thiên bên người, Sở Thiên ngẩng đầu liếc qua liền không để ý tới nữa cái này m mấy người cao to, nhuộm thành tóc dài màu đỏ, trên cánh tay khoa trương hổ hình xăm, sắc , còn có càn rỡ ánh mắt, hết thảy đều tại nói cho người bên ngoài ta là xã hội đen! Ta là càn rỡ xã hội đen!
Người cao to trong ngực còn ôm lấy hai cái đậm đặc trang yêu mị nữ tử, trên người tản ra đậm đặc mùi vị nước hoa, các nàng trên mặt đang mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn xem Sở Thiên bọn hắn, ánh mắt khinh miệt bên trong còn có như vậy một tia khiêu khích (xxx).
Người cao to phía sau của bọn hắn tự nhiên có giúp đỡ làm xằng làm bậy tên côn đồ, khóe miệng đều mang theo không ai bì nổi, ngang ngược càn rỡ dáng tươi cười.
“Tiểu tử, ngươi có phải hay không kẻ điếc a..., cuối cùng cho ngươi một lần cơ hội, nếu sẽ không nhường chỗ ngồi đừng trách lão tử ra tay quá ác!” Người cao to gia hỏa trông thấy cái này nhã nhặn thanh niên vậy mà không đem chính mình để vào mắt, lập tức trong cơn giận dữ, chính mình hai nữ nhân thế nhưng là ở một bên nhìn xem đâu rồi, uy phong không phấn chấn, đêm nay thì sao có thể hùng, làm người đâu này?
Hồ Bưu sắc mặt biến hóa, đổi thành trước kia tính tình, đã sớm vung đi hai cái bình rượu rồi, nhưng bây giờ là mở cửa việc buôn bán, chỉ có thể cười theo mặt nói: “Huynh đệ, ta là người phụ trách nơi này, bên cạnh còn có tốt vị trí, không bằng đến bên kia đi như thế nào? Đêm nay tửu thủy tính toán của ta.”
“Đi cái P a..., lão tử liền ưa thích vị trí này.” Người cao to bên cạnh gào thét vừa nhìn lấy trên đài Phương Tình, trong ánh mắt nổi lên dục hỏa, đổi giọng nói: “Không cho lão tử làm vị trí này cũng có thể, lại để cho lĩnh xướng cô nàng gọi xuống theo giúp ta uống vài chén.”
Hai cái xinh đẹp nữ nhân vuốt người cao to cơ bắp, có chút ghen ghét nói: “Hổ ca, chẳng lẽ chúng ta còn chưa đủ sao?”
“Ta Hoa Nam Hổ nói chuyện, các ngươi đừng cắm vào miệng.” Người cao to trừng mắt liếc trong ngực hai cái xinh đẹp nữ nhân.
Sở Thiên mỉm cười, Hoa Nam Hổ? Ngoại hiệu này cũng thực có chút ý tứ.
“Sở Thiên, chúng ta đổi cái bàn a, không sao cả.” Tôn Bân nhìn xem song phương trạng thái, biết rõ đánh nhau, thua thiệt có thể là Sở Thiên bọn hắn, vì vậy thiện ý khuyên bảo nói: “Hành động theo cảm tình đúng binh gia tối kỵ.”
Đường Thương Hùng cùng Âu Dương Thắng Cơ cũng gật gật đầu, thu thập lấy đồ trên bàn, lôi kéo, không có gì biểu lộ Sở Thiên đi bên cạnh ghế sô pha, Sở Thiên khe khẽ thở dài, vừa tới kinh thành, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hay là nhịn a.
Vì vậy Sở Thiên thân thân lưng mỏi, nhìn cũng không nhìn Hoa Nam Hổ bọn hắn, hướng bên cạnh cái bàn đi đến.
“Sở Thiên, vừa rồi làm sao vậy?” Ca hát hoàn tất Phương Tình tung tăng như chim sẻ đi vào Sở Thiên bên người, hưng phấn kéo Sở Thiên cánh tay nói: “Ta vừa rồi hát như thế nào đây?”
“Rất tốt, rất có hương vị.” Sở Thiên ôn nhu nói: “Nếu như chỉ là của ta khen ngươi, có thể là nịnh nọt ngươi, nhưng ngay cả ta ba cái đồng học đều khen ngươi, đây chính là thật sự rất khá.”
Là (vâng, đúng) sao? Cám ơn các ngươi khen ngợi. Mọi người khỏe, ta là Phương Tình, các ngươi bảo ta Tình tỷ tỷ tốt rồi." Phương Tình nhìn xem Tôn Bân bọn hắn, vươn bàn tay như ngọc trắng theo chân bọn họ lấy lòng.
Tôn Bân bọn hắn bề bộn kích động cái kia khăn tay lau lau tay, sau đó run rẩy đi theo Phương Tình nắm tay: “Tình tỷ tỷ tốt, Tình tỷ tỷ thật xinh đẹp, cổ kim cực phẩm.”
Phương Tình giống như cười cười, đem những này lũ ranh con toàn bộ mê đảo rồi, sau đó cho bọn hắn mỗi người rót một chén rượu, cuối cùng phải dựa vào tại Sở Thiên trên người, cùng mọi người nói chuyện phiếm đứng lên.
Đường Thương Hùng bọn hắn sùng bái nhìn xem Phương Tình bàn tay như ngọc trắng kéo Sở Thiên, thầm nghĩ trở về trường học muốn cùng Sở Thiên hảo hảo học mấy chiêu.
Nhưng mà, nhất định xung đột ý trời thủy chung là không cách nào tránh khỏi đấy, Hoa Nam Hổ nhìn xem Sở Thiên bọn hắn nhường chỗ ngồi, đắc ý hướng trong ngực hai nữ nhân khoe khoang lấy ‘ca thực lực’, lập tức nhìn thấy Phương Tình cùng Sở Thiên như vậy thân mật, trong nội tâm dâng lên không khoái.
Vì vậy, Hoa Nam Hổ mang theo thủ hạ lại đây đến Sở Thiên trước mặt bọn họ, khiêu khích nói “Tiểu tử, vừa rồi ánh mắt của ngươi để cho ta rất không thoải mái, lão tử hiện tại rất không thoải mái, rất không thoải mái.”
“Vậy ngươi đều muốn như thế nào đâu này?” Sở Thiên bưng Trúc Diệp Thanh, trong nội tâm thầm than: Đêm nay thủy chung đều muốn sinh chút ít sự tình, không thể tưởng được chính mình khai giảng đệ một ngày, cũng là khai chiến đệ một ngày.
“Đơn giản, ngươi quỳ xuống cho chúng ta dập đầu mấy cái khấu đầu.” Hoa Nam Hổ đắc ý nhìn xem Sở Thiên, lập tức quét mắt Phương Tình, không có hảo ý nói: “Sau đó cho ngươi bên người cô nàng qua đi theo chúng ta uống rượu, uống đến cao hứng, chuyện đêm nay coi như xong, mất hứng, lão tử cho ngươi bò đi ra ngoài.”
“Ta nghĩ, bò đi ra ngoài hẳn là các ngươi.” Thường ca cùng Vương Đại Phát không biết lúc nào mang theo mấy cái huynh đệ xuất hiện, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ đến đám các ngươi đúng Hổ Bang liền hoành hành không sợ rồi, nơi này là kinh thành, dưới chân thiên tử, hợp lại, cuộc sống của các ngươi cũng sẽ không sống khá giả.”
Hoa Nam Hổ cao thấp đánh giá Thường ca bọn hắn vài lần, ánh mắt mang theo khinh thường nói: “Ơ, biết rõ chúng ta là Hổ Bang à? Cảm tình các ngươi là nơi đây xem tràng tử hay sao? Chẳng lẽ là người của Hắc long hội?”
Thường ca trên mặt không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: “Chúng ta không phải Hắc Long hội, nhưng chúng ta muốn bảo đảm gian phòng này quán bar bình an vô sự.”
“Vậy mà không phải Hắc Long hội, các ngươi sẽ không tư cách cùng ta đàm phán.” Hoa Nam Hổ ôm trong ngực hai nữ nhân, tại các nàng trên đầu hôn vào một cái, nói: “Lão tử hôm nay sẽ đem các ngươi những thứ này xem tràng tử đánh ra đi, sau đó tiếp quản gian phòng này quán bar.”
“Thậm chí tiếp quản nhân.” Hoa Nam Hổ con mắt liếc về phía Phương Tình, cũng hướng bên người lưu manh đưa mắt liếc ra ý qua một cái.
Bên người hai cái lưu manh lập tức hiểu ý, lực lượng mười phần hướng quán bar nhân hô lên: “Ân oán cá nhân, không quan hệ người nhanh chóng rời đi.”
Đang tại quán bar cuồng hoan nhân hơi sửng sốt, hoàn toàn không có kịp phản ứng, hai cái lưu manh thấy không có nhân cho bọn hắn mặt mũi, lập tức từ phía sau lưng móc ra sáng loáng dao bầu, rống lên: “Còn uống? Còn chơi? Muốn chết có phải hay không?”
Quán bar nhân hiện tại mới hiểu được là có người muốn sống mái với nhau, bề bộn cầm lấy thứ đồ vật hướng ngoài cửa phóng đi, sợ đi chậm, mình bị dao bầu chém thành vài đoạn rồi, vậy cũng liền bị thua thiệt, huống chi hiện tại đi ra ngoài, tiền thưởng đều không cần thanh toán.
Sau một lát, quán bar nhân hầu như đều đi hết sạch, Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, quay đầu cùng bên người mấy vị cùng phòng nói: “Các vị, xem ra đêm nay rượu hưng cũng bị quét, chúng ta chỉ có thể hôm nào uống nữa, các vị huynh đệ đúng quay về trường học hay là ở tại chỗ này xem cuộc vui.”
“Đương nhiên xem cuộc vui.” Tôn Bân bọn hắn trăm miệng một lời nói: “Chúng ta đã nói có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, chúng ta sao có thể vứt xuống ngươi thì sao?”
“Các ngươi không sợ trêu chọc phải phiền toái?” Sở Thiên ôm Phương Tình, nhẹ nhàng quơ chén rượu, nói: “Bọn hắn thế nhưng là xã hội đen đâu.”
“Huynh đệ, ngươi là thiên tài, ngươi còn không sợ, chúng ta cần gì phải lo lắng đâu này?” Đường Thương Hùng cười cười nói: “Đêm nay ca mấy cái liền xem thật kỹ đùa giỡn, nói không chừng còn có thể giúp đỡ tay đâu.”
Kỳ thật Đường Thương Hùng bọn hắn một phần ba là vì nghĩa khí, một phần ba đúng bởi vì tò mò, một phần ba là vì Sở Thiên bình tĩnh lại để cho nội tâm của bọn hắn sinh ra hào hùng, Sở Thiên có loại này lạnh nhạt tướng soái phong phạm, vì cái gì chính mình phải ly khai đâu này?
Sở Thiên mỉm cười, vốn là muốn muốn thán âm thanh tuổi trẻ khinh cuồng, lại phát hiện để cho bọn họ đã bắt đầu giải chính mình khó không phải chuyện tốt, lập tức cũng không hề ngôn ngữ, nhếch Trúc Diệp Thanh, từng miếng từng miếng ôn nhuận lấy bờ môi của mình.
Lúc này, hai bang đội ngũ đã cầm lấy gia hỏa nhãn đôi mắt khiêng lên, tùy thời chuẩn bị khai chiến.
Tuy nhiên Hoa Nam Hổ bọn hắn nhân số có mười mấy người, nhưng Thường ca cùng Vương Đại Phát khí thế không chút nào không thua bởi bọn hắn, Thường ca thư thư gân cốt, một bộ bình tĩnh bộ dáng cùng Vương Đại Phát nói: “Quá, đêm nay để cho mấy cái cho ta đi, ta lão Thường theo trọng phạm ngục giam sau khi đi ra sẽ không có hảo hảo động động gân cốt.”
Hoa Nam Hổ sau lưng lưu manh có chút chấn động, nguyên lai người này đúng trọng phạm ngục giam đi ra đấy, trách không được trên người lệ khí nặng như vậy, xem ra đêm nay còn gặp phải cứng rắn chủ.
“Ngươi trong tù còn có thể luyện một chút nắm đấm đâu rồi, ta cướp bóc thời điểm có thể không có người nào đánh đâu rồi, cho nên lần này là ngươi lại để cho mấy cái cho ta.” Vương Đại Phát nhắc tới nhất cây hơn mười cân côn sắt, trên mặt mang nụ cười thân thiết.
Bọn côn đồ trong nội tâm lại là hoảng hốt, nguyên lai những người này không phải trọng phạm chính là bọn cướp, thật đúng là khó đối phó.
“Hai binh đối lập nhau, công tâm là bên trên.” Tôn Bân dựng thẳng lên ngón tay nói: “Cái này hai vị đại ca tại trước khi đại chiến, vậy mà hiểu được nhiễu loạn đối phương quân tâm, làm cho đối phương không chiến đã thua một nửa, thật sự là không đơn giản.”
Sở Thiên nhìn mấy lần Tôn Bân, tiểu tử này nhìn vấn đề còn rất chuẩn, thật là có vài phần mưu lược, chỉ cần gặp lại qua mấy trận các mặt của xã hội, tham dự mấy trận thực tế, dùng để làm quân sư đúng thí sinh tốt nhất.
“Đồ chó hoang, nói mò nhiều như vậy làm gì?” Hoa Nam Hổ ngồi ở trên ghế sa lon, đạp trước mặt tên côn đồ một cước, gào thét nói: “Đều lên cho ta, lên cho ta.”
[/hide]