Sở Thiên không phải Thần Tiên tất nhiên sẽ không biết bọn Hoa Nam Hổ sau khi ra khỏi quán bar Mê Tình bị người giết đến nỗi chó gà không tha. Nghe xong mấy bài hát của Phương Tình, uống hết mấy hũ Trúc Diệp Thanh Sở Thiên mới đứng dậy đưa bọn Tôn Bân say chuếnh choáng lên taxi quay lại đại học Thiên Kinh còn mình thì ở lại quán bar vì sợ bọn Hoa Nam Hổ đêm nay sẽ giết một hồi mã thương, thương hại đến bọn Thường ca.
Nhưng Sở Thiên cũng không để chuyện này trong lòng, hắn chỉ nghĩ bọn Hoa Nam Hổ thuần túy chỉ là muốn chiếm tràng tử nên Sở Thiên muốn bọn Thường ca sau này chú ý những khách lạ hơn để tránh bị người ta đánh trộm đồng thời muốn Hồ Bưu nghĩ cách thu thập một chút tư liệu về Hổ Bang cho mình, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.
Nếu thực sự không được, đến lúc đó hắn trực tiếp đi tìm lão đại của Hổ Bang, Sở Thiên thầm nghĩ nếu không hòa hợp được vậy chỉ có thể dùng danh ngôn của chủ tịch: Quyền lực chính trị phát triển từ nòng súng.
Lúc bọn Thường ca đang thu dọn tàn cuộc, Sở Thiên bưng chén nước chanh, lắc lư rồi đi lên lầu. Chị Mị đang nhàn nhã tựa trên ghế sô pha lớn xem tạp chí thời trang dường như chuyện kinh thiên động địa ở dưới lầu chị đều không để ở trong lòng, thấy Sở Thiên lên, chị khẽ cười, dịu dàng nói:
- Em trai, làm xong chuyện rồi chứ?
Sở Thiên gật gật đầu, uống một hớp nước chanh rồi lập tức đặt chiếc ly sang một bên, nằm bên cạnh chị Mỵ, dựa vào chiếc đùi bóng loáng rắn chắc của chị, nhàn nhạt nói:
- Tạm thời đã xong, chỉ là em vẫn cảm thấy mình xuất hiện ở đây, ở đây sẽ xảy ra nhiều chuyện hơn.
Chị Mỵ bỏ tạp chí xuống, bàn tay ngọc ngà dịu dàng xoa mặt Sở Thiên, cười nói:
- Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều.
Sở Thiên duỗi duỗi người, giữ chặt tay chị Mỵ, ánh mắt lộ ra vài phần thích thú, mở miệng nói:
- Vẫn là ở bên cạnh chị thoải mái nhất, làm người có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, ít nhất có chút thời gian bình an bình tĩnh như thế này.
- Chẳng lẽ Tình nha đầu không làm em thoải mái sao?
Chị Mị bưng cốc nước chanh lên, đặt bên miệng Sở Thiên, cười cười truy hỏi.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, cười khổ nói:
- Tình tỷ tỷ là một tài nữ, em lo chị ấy ở bên cạnh em lâu tài hoa sẽ mất dần, điều này mới làm em bất an.
Chị Mị bình tĩnh thốt ra mấy chữ:
- Thiêu thân lao đầu vào lửa.
Sở Thiên giật mình nhìn chị Mị, mấy chữ này vẫn luôn xúc động nội tâm thâm sâu của hắn, vẫn làm hắn cảm thấy có vài phần áy náy.
- Tình nha đầu nói với chị, cô ấy nói vì em cô ấy tình nguyện làm một con thiêu thân lao vào lửa.
Nét mặt chị Mị lộ lên cảm giác "Chân trời xa xăm lưu lạc người" khó có thể thấy được, lại có chút cô đơn nói:
- Thực ra chị cũng chỉ là một con thiêu thân.
Sở Thiên nắm chặt tay chị Mị, để lòng bàn tay cùng lòng bàn tay truyền lại sự ôn hoà, biết chị Mị nhớ lại Lâm Ngọc Thanh, nhớ lại tình yêu của họ, hắn an ủi nói:
- Chị Mị, người có tình sẽ thành người thân, chị với Lâm Ngọc Thanh nhất định có một kết thúc đẹp huống hồ Lâm nha đầu không phải muốn giới thiệu chị với Lâm Ngọc Thanh sao? Hai người có thể mượn cơ hội này ở bên nhau.
Nét mặt chị Mị lại càng thêm cô đơn, thì thào tự lẩm bẩm:
- Anh ta trước giờ đều không qua nổi cửa của chính mình.
Rồi chị khôi phục vẻ bình tĩnh, nói với Sở Thiên:
- Em trai, nếu em thực sự yêu người con gái bên cạnh mình thì nhất định phải làm cô ấy hạnh phúc.
Sở Thiên gật gật đầu, uống ngụm nước chanh trong miệng, không nói gì.
- Nếu không thể làm cô ấy hạnh phúc thì đừng yêu cô ấy.
Ngón trỏ chị Mị lướt nhẹ trên mặt Sở Thiên, Sở Thiên cảm nhận được phần tình cảm phức tạp trong đó, lại nói:
- Nếu như có thể, thì đừng yêu Lâm nha đầu, cô ấy không trở thành được con thiêu thân thì nhất định em sẽ làm cô ấy đau khổ.
Sở Thiên thở dài một tiếng, nhớ lại nét mặt mang nụ cười của Lâm Ngọc Đình hôm đó, nhớ lại buổi tối 30 năm đó Lâm Ngọc Đình cho mình nụ hôn đầu tiên, nhớ lại Lâm Ngọc Đình nhào vào ngực mình sau kiếp nạn rồi lập tức ngồi xuống, nghiêm túc nói với chị Mị:
- Chị yên tâm, em luôn coi cô ấy là em gái mà thôi.
Chị Mị gật đầu, đứng lên, vỗ vỗ vai Sở Thiên dịu dàng nói:
- Em trai, ngủ sớm đi.
Sở Thiên không nói gì, cầm quần áo mà chị Mị đã chuẩn bị cho mình, đi vào phòng tắm, ném mình vào trong phòng tắm, và cả tư tưởng của mình cùng nảy mầm trong nước.
Sở Thiên lấy khăn che lên mặt, bảo anh yêu một cô gái cho đến khi thiên hoang địa lão anh không làm được, chí ít bây giờ vẫn chưa gặp được người con gái làm anh phải thay đổi. Từ Hồng Diệp khôn khéo giỏi giang đến Diêu Tân Nhu lương thiện chu đáo, tỷ muội nhà Tiêu gia cởi mở cảm giác X, Khả Nhi dịu dàng nhưng không hề yếu đuối, Phương Tình tài hoa hơn người, tất cả những cô gái này đều làm Sở Thiên hai mắt tỏa sáng nhưng lại không có cách nào khắc cốt ghi tâm. Hắn thích họ cũng nguyện chết vì họ nhưng lại không có cách nào hứa hẹn chờ đợi suốt đời suốt kiếp với họ. Hắn biết mình là một người đa tình vì vậy nhiều lúc chỉ có thể lộ ra là vô tình.
Ánh sáng mặt trời mới lên, Sở Thiên đang ở một sạp hàng ở cổng trường đại học Thiên Kinh, chỉ vào 13 chiếc bánh đậu đỏ, nói với cô bán điểm tâm sáng:
- Cô à! Cháu lấy tất 13 chiếc bánh đậu đỏ này, cùng với 3 cái bánh bao thịt, 4 cốc sữa đậu nành.
- Được! Giờ sẽ đóng gói cho cậu.
Nụ cười trên khuôn mặt cô bán bữa sáng chứa đấy ánh sáng mặt trời, trong lòng vô cùng vui vẻ đưa cho Sở Thiên bánh bao và sữa đậu nành mà anh cần rồi nói:
- Tổng cộng 13 đồng, cám ơn.
- A, không có bánh đậu đỏ ạ?
Sở Thiên vừa xoay người, người trung niên ở phía sau thất vọng hô lên:
- Ngũ tỷ, việc buôn bán của chị thật sự tốt thật đấy, nhanh vậy đã bán hết bánh đậu đỏ rồi. Tôi còn tưởng có thể được ăn bánh đậu đỏ đó.
- Hàn giáo sư, thực sự xin lỗi, bánh đậu đỏ đã bán hết rồi.
Dì Ngũ bán đồ ăn sáng chỉ vào Sở Thiên nói:
- Vốn còn có 10 cái bánh đậu đỏ nhưng cậu học sinh ở trước mặt vừa mới mua hết số còn lại rồi, thế này đi, ngày mai tôi sẽ giữ lại cho ông mấy cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sở Thiên quay đầu lại nhìn người trung niên, trên người trung nhiên có vẻ thư sinh, giữa lông mày càng lộ ra vẻ thông minh, thế là hắn có chút hối lỗi cười cười nói:
- Thưa thầy, thật là ngại quá, tất cả đều được em mua hết rồi, không thì em nhường lại cho thầy mấy cái.
Giáo sư Hàn cũng là người tính tình vô tư, vẫy vẫy tay cười nói:
- Được ăn bánh đậu đương nhiên tôi vui nhưng không ăn được tôi lại càng vui, thậm chí hy vọng ngày nào tôi cũng không mua được bánh đậu đỏ, như vậy chứng minh các em dạy sớm hơn tôi, tương lại của quốc gia sẽ có thêm hy vọng rồi.
Sở Thiên gật đầu tán thưởng, vị giáo sư này thực sự có chút thú vị, có thời gian rảnh nhất định phải giao lưu với thầy, nói chuyện với những cao nhân như vậy sẽ nhận được lợi ích không nhỏ, thế là hắn bước lên vài bước, mở miệng nói:
- Giáo sư Hàn, em là sinh viên mới của đại học Thiên Kinh rất vui được biết thầy, càng hy vọng sau này có thể nhận được sự chỉ bảo của thầy, để tư tưởng hỏa hoa mãi mãi bất diệt.
Giáo sư Hàn nghiêm túc nhìn Sở Thiên, khen ngợi nói:
- Chàng trai, bộ dạng của cậu thì đúng là sinh viên mới nhưng lời nói lại rất có đạo lý, có lẽ đã trải qua không ít chuyện. Sinh viên thực tế như vậy, lại hiếu học, tôi thích, tôi tên là Hàn Uy, giáo sư của học viện quản lý đại học Thiên Kinh.
- Sở Thiên, tân sinh viên của học viện quản lý.
Sở Thiên vươn tay bắt tay với giáo sư Hàn nói:
- Em nghĩ, trong tương lai một năm tới em nhất định sẽ học được không ít điều từ giáo sư Hàn.
- Một năm?
Hàn Uy cười nói:
- Có thể tôi không chỉ dạy em có một năm thôi đâu, nói không chừng thời gian bốn năm của các em đều sẽ gặp tôi đó.
Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Vì vậy em càng phải trân trọng thời gian học tập cùng giáo sư Hàn, vì em chỉ chuẩn bị thời gian một năm để học chương trình học đại học bốn năm.
Hàn Uy hoàn toàn sửng sốt, cẩn thận dò xét Sở Thiên. Cậu sinh viên này khẩu khí có chút điên cuồng rồi, chương trình học bốn năm của đại học Thiên Kinh cậu ta chỉ cần một năm để học. Từ xưa đến nay chưa từng có việc này, nhưng Hàn Uy nhìn thần sắc của Sở Thiên phát hiện ra hắn không phải đang nói đùa, đành thở dài một hơi nói:
- Tôi muốn nói em ngựa non háu đá, nhưng tôi phát hiện không hiểu sao tôi có chút lòng tin đối với em.
Sở Thiên khiêm tốn cúi đầu, cũng cảm thấy có chút dọa Hàn Uy rồi, thế là hắn cười cười nói:
- Cám ơn giáo sư Hàn.
- Chàng trai, em không có cách nhìn nào với trường đại học Thiên Kinh sao?
Hàn Uy kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống.
Sở Thiên mỉm cười, nghĩ một lúc nói:
- Thưa thầy, bây giờ em vẫn chưa quen lắm với đại học Thiên Kinh, nếu như có thêm nhiều thời gian em nghĩ em sẽ cho thầy một đáp án khá viên mãn. Nếu như nhất định bắt em bây giờ phải đưa ra một đáp án vậy e chỉ có thể nói hai chữ: "Không rớt".
Trong lòng Hàn Uy hơi chấn động, rồi lập tức tán thưởng nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn đồng hồ rồi lập tức đặt mấy cái bánh đậu đỏ xuống cho Hàn Uy, xin lỗi nói:
- Giáo sư Hàn, em phải quay về đưa bữa sáng, có thời gian rảnh chúng ta lại nói chuyện.
Hàn Uy nhìn cậu sinh viên mới, trong lòng dần thích sự kiêu ngạo và lạnh lùng của cậu, thế là gật đầu không quên nói thêm:
- Nhớ chọn nhiều chương trình học của tôi đấy.
Sau khi Sở Thiên đi, ông đột nhiên nhớ lại một chuyện, mình còn chưa có thời gian hỏi cậu sinh viên mới ở đâu tốt nghiệp, rồi lập tức cười, dù sao sau này sẽ có cơ hội gặp, cũng không cần bắt buộc nữa.
Bên cạnh có một cô gái đang uống sữa đậu nành hình như cô nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, nhìn Sở Thiên rời đi, lông mày không khỏi nhíu lại, lập tức lắc đầu, thần sắc có chút khinh thường, tự lẩm bẩm:
- Cũng không biết sinh viên mới này ở lớp nào, khẩu khí lại kiêu ngạo như vậy.
Hàn Uy ăn xong bữa sáng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, thấy cô gái này nhẹ nhàng lắc đầu:
- Chào buổi sáng Đái Mộng Nghiêu!
- Chào thầy Hàn!
Cô gái cung kinh đáp lại.
Mười lăm phút sau, Sở Thiên đã gõ cửa phòng 110 của ký túc xá, vốn tưởng rằng bọn Đường Thương Hùng đều đang ngủ nướng, ai ngờ lúc gõ đến lần thứ ba thì cửa phòng ký túc xá mở ra. Ánh mắt sáng rực có thần của Tôn Bân đang nhìn Sở Thiên, kinh ngạc nói:
- Sở Thiên, sao cậu cũng sớm như vậy chứ? Tôi còn tưởng cậu đang "say mơ màng" chứ?
Sở Thiên nhìn xung quanh phòng, bọn Đường Thương Hùng đã dạy từ sớm, đang đọc những cuốn sách mà mình thích trên bàn máy tính. Trong lòng hắn không khỏi thầm than, trước đây vẫn tưởng rằng người thành công một nửa là vì vận khí với kỳ ngộ, bây giờ mới biết tính cách và thói quen tối cũng rất quan trọng.
Sở Thiên dương dương tự đắc bánh bao cùng sữa đậu nành trong tay, có chút tiếc nuối nói:
- Vốn định quấy rầy giấc mộng đẹp của các cậu, để sau khi các cậu tức giận sẽ dùng bánh bao và sữa đậu nành dỗ dành các cậu, bây giờ thì tốt rồi, các cậu người nào người nấy tinh thần đều vô cùng phấn chấn, làm kế hoạch của tôi đều bị đổ bể hết, mua chỗ bánh bao với sữa đậu nành này vô ích rồi.
Đường Thương Hùng đã tiến lên mấy bước rồi cướp lấy đồ ăn trong tay Sở Thiên, đặt lên bàn, nét mặt lộ lên nụ cười của "người ngoài hành tinh" nói:
- Người anh em, lúc cậu nói những thứ này đã làm tổn thương đến những tâm linh còn nhỏ như chúng tôi. Vì vậy những đồ ăn này nhất định phải bồi thường cho chúng tôi.
Sở Thiên đem ba lô mang tới ném xuống giường mình, khởi động một chút gân cốt:
- Bây giờ tôi quyết định chuyển đến sống cùng mọi người.
Bọn Tôn Bân lập tức cắn chiếc bánh bao vây quanh Sở Thiên, vỗ vỗ Sở Thiên rồi bắt đầu hoan hô, trải qua chuyện tối hôm qua họ cảm thấy mình với Sở Thiên giống như người của hai thế giới khác nhau vậy. Không phải họ muốn phân rõ ranh giới với Sở Thiên mà là họ buồn rầu không biết làm thế nào mới thâm nhập vào được thế giới của Sở Thiên, làm thế nào mới có thể thâm nhập vào thế giới thiên tài của những người tài hoa hơn người, thân thủ cũng hơn người. Bây giờ nghe thấy Sở Thiên quyết định ở ký túc xá trong lòng họ đều vô cùng thích thú, sống với nhau lâu rồi thì sẽ có cơ hội dò thám thế giới nội tâm của Sở Thiên. Huống hồ Sở Thiên không phải người cao cao tại thượng mà là người rất thân thệên dễ gần.
Sở Thiên nằm trên giường, lười biếng hỏi:
- Trường học có sắp xếp gì không? Sẽ không để chúng ta đơn thuần là chờ đợi thời gian huấn luyện quân sự chứ? Phải biết rằng, còn 3 ngày nữa mới bắt đầu huấn luyện quân sự đấy?
- Ai! Không có, về điểm này trường thực sự có chút thiếu sót rồi, chúng tôi báo danh xong thì không có căn dặn gì.
Đường Thương Hùng cắn miếng bánh bao thịt, con mắt quay tròn chuyển động.
Bốn người bắt đầu vừa ăn sáng vừa nói chuyện phiếm đủ mọi chuyện rất vui vẻ, nhưng bữa sáng ăn chừng nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa ăn xong.
- Xin chào các bạn học.
Giọng nói của một cô gái từ cửa phòng ký túc xá truyền tới, thanh túy dễ nghe lại mang chút khí thế dương cương nói:
- Tôi tên là Đái Mộng Nghiêu là bộ trưởng tuyên truyền của hội sinh viên học viện quản lý.
Bọn Đường Thương Hùng dường như rất lâu rồi không nhìn thấy người sống, hơn nữa lại là một cô gái, vội vàng vứt bánh bao trong tay chạy ra ngoài cửa xem. … nụ cười trên mặt hiện lên rất tiêu chuẩn, mặc chiếc quần jean cùng chiếc áo trắng cộc tay, chiếc quần jean bó sát những đường cong mỹ miều cùng động tác của thân hình căng cứng hoàn toàn lộ ra không bỏ sót, giữa lông mày mang chút khí dương cương, vừa nhìn đã biết là một cô gái dũng mãnh, năng lực xuất chúng.
- Chào học tỷ.
Tôn Bân tiến lên một bước, chào hỏi:
- Không biết Mộng Nghiêu học tỷ đại giá quang lâm tới ký túc xá của chúng tôi có gì chỉ giáo?
- Vào ngồi đi, vào ngồi đi.
Đường Thương Hùng nhiệt tình mời Đái Mộng Nghiêu vào ký túc xá đồng thời ân cần chuyển chiếc ghế của mình cho Đái Mộng Nghiêu ngồi:
- Học tỷ ngồi, học tỷ ngồi đi. Mấy hôm nay chúng tôi vẫn mê man, bây giờ cũng coi như chờ được người đến tổ chức rồi.
Âu Dương Thắng Cơ vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng Sở Thiên biết tên tiểu tử này nhất định đang thầm tìm kiếm tư liệu của Đái Mộng Nghiêu, nhìn nụ cười "hèn mọn bỉ ổi" của hắn là biết được tên tiểu tử này đang có "ý xấu".
Đái Mộng Nghiêu vẫy vẫy tay, không ngồi xuống dường như đã quen với sự ân cần như thế này rồi, cười cười nói:
- Cám ơn ý tốt của các học đệ, tôi qua đây chỉ là chào hỏi với mọi người thôi, trước khi huấn luyện quân sự có chuyện gì hoặc có nghi vấn gì có thể tìm tôi.
- Vâng, nhất định sẽ tìm học tỷ.
Bọn Đường Thương Hùng đồng thanh trả lời một cách lạ thường, dù có là người ưu tú thế nào đi chăng nữa khi gặp người đẹp đều sẽ đình trệ sự chuyển động của đại não.
- Vậy học tỷ…
Sở Thiên dựa bên giường, không đếm xỉa tới nói:
- Mấy ngày này không có hoạt động gì? Ở mãi trong ký túc có chút nhàm chán, muốn đi ra xung quanh dạo chơi nhưng lại sợ bị lạc đường.
Đái Mộng Nghiên nhìn Sở Thiên, giật mình, có chút bất mãn với ngữ khí này cùng với tư thế lười biếng bây giờ của Sở Thiên, quan trọng hơn là nhận ra Sở Thiên chính là sinh viên mới đứng ở sạp hàng bán bữa sáng xuất khẩu cuồng ngôn với Hàn Uy, nhưng cô vẫn mở miệng nói:
- Ba giờ chiều có hoạt động dạo chơi khuôn viên trường để dẫn mọi người quen với sân trường, mọi người nhớ đúng giờ tập trung dưới lầu.
- Còn nữa, với tư cách học tỷ có nghĩa vụ nói với mọi người, sinh viên đại học Thiên Kinh đều là tinh anh đến từ khắp nơi trên toàn quốc.
Đái Mộng Nghiêu tuy là nói với mọi người nhưng ánh mắt lại chằm chằm nhìn vào Sở Thiên:
- Nếu như chỉ đắm chìm trong vinh quang của quá khứ mà không muốn phát triển, vậy thì bất luận các cậu đã từng ưu tú cỡ nào, hơn người thế nào đi nữa thì ở đây cậu cũng sẽ không có một chỗ cắm dùi, thậm chí sẽ bị loại bỏ.
- Lời học tỷ nói thật sự sâu sắc.
Bọn Đường Thương Hùng nịnh nọt Đái Mộng Nghiêu, tuy không phải tất cả các cô gái đều thích nghe lời ngon ngọt nhưng tất cả các cô gái tuyệt đối đều sẽ không thích nghe lời nói bậy.
Sở Thiên cười mắng nói:
- Đường Thương Hùng, các người đúng là P tinh.
Trong lòng Sở Thiên biết, nhìn ánh mắt của vị học tỷ này có thể đoán ra được những lời vừa rồi là để nói mình, hắn không biết mình lúc nào đã trêu chọc vị học tỷ này, anh chỉ có thể thầm cười khổ, cũng không tiếp lời nữa, trêu chọc không được thì vẫn tránh đi thì hơn.
Đái Mộng Nghiêu nhìn Sở Thiên cũng không như sét đánh vào đầu, dáng vẻ bừng tỉnh, ngược lại "mặt nhăn mày nở" sâu sắc cảm nhận được mình là người thất bại, ấn tượng với Sở Thiên càng trở nên không tốt. Tên tiểu tử trước mắt có lẽ thành tích thi tốt nghiệp không tệ nên mới cậy tài khinh người như vậy. Đái Mộng Nghiêu lắc lắc đầu, đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày. Tùy tiện lấy mười học sinh của trường Thiên Kinh ra thì ít nhất cũng có 8 người là trạng nguyên, còn có một người là sinh viên ưu tú cử đi học.
Đái Mộng Nghiêu là một người ngay thẳng, trong lòng lòng nghĩ gì đều rất tự nhiên hiện lên trên mặt, cũng không nhìn Sở Thiên nữa, quay đầu cười với bọn Đường Thương Hùng nói:
- Các vị học đệ, tôi đi tới phòng ký túc xá khác thông báo, chiều gặp.
Sau khi Đái Mộng Nghiêu nói xong, thì đi ra ngoài phía cửa:
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Bọn Đường Thương Hùng giống như ba con mèo may mắn vậy, nhẹ nhàng đong đưa tay, thần sắc hiện rõ mấy chữ viết trên mặt "lưu luyến không rời".
- Đến mức đó không? Mấy tên háo sắc các người.
Sở Thiên ngồi dậy, nhìn bóng hình Đái Mộng Nghiêu biến mất, đả kích bọn Đường Thương Hùng nói:
- Ngay cả học tỷ cũng muốn gây chú ý, mắt mấy người có phải hơi thiển cận rồi không?
Lời của Sở Thiên rõ ràng truyền đến tai của Đái Mộng Nghiêu vừa mới bước vào phòng ký túc bên cạnh, thân hình cô hơi dừng lại, ánh mắt có chút phẫn nộ.
Bọn Đường Thương Hùng không cho là đúng, bộ dạng lộ ra vẻ "Tôi là lưu manh tôi sợ ai chứ", còn phản kích lại Sở Thiên nói:
- Tên tiểu tử ngươi có Phương Tình cô gái cực phẩm rồi đương nhiên chướng mắt với Đái Mộng Nghiêu rồi, tôi nghĩ nếu cậu không có Phương Tình đoán không chừng vừa rồi cậu đã bị người ta làm điên đảo rồi.
- Đúng vậy, theo hành tung của hai ngày hôm nay, tôi hoàn toàn có thể khẳng định, tư sắc của Đái Mộng Nghiêu tuyệt đối có thể đứng trong tốp 10 của đại học Thiên Kinh.
Tôn Bân do dự một lúc, liền nói sự phán đoán của mình, sở dĩ nói Đái Mộng Nghiêu đứng trong tốp 10 vì so ra cũng không còn cách nào, đại học Thiên Kinh quá nhiều lá xanh.
Sở Thiên quyết định không nói mò với mấy tên này, hắn muốn hấp lại tình cảm.
- Đái Mộng Nghiêu, người Hắc Long Giang, sinh viên năm hai đại học Thiên Kinh, từ nhỏ đã thông minh tài giỏi, luôn tin chuyện là do người, thành tích học tập đứng thứ 5 lớp trong 2 kỳ liên tiếp đồng thời giành được học bổng hạng hai của đại học Thiên Kinh vì công tác xuất sắc trong bộ tuyên truyền hội sinh. Kỳ học này tiến hành bầu cử bộ trưởng, Đái Mộng Nghiêu giành được toàn bộ phiếu được chọn làm hội trưởng tuyên truyền hội sinh viên đồng thời được đánh giá là "cán bộ học sinh ưu tú", được nhiều sinh viên và thầy cô khen ngợi.
[hide]
Sở Thiên không phải Thần Tiên, đương nhiên sẽ không biết Hoa Nam Hổ bọn hắn ra mê tình quán bar về sau, bị người giết được chó gà không tha, nghe xong Phương Tình mấy bài hát, uống xong mấy hũ Trúc Diệp Thanh về sau, mới đứng dậy đem say chuếnh choáng Tôn Bân bọn hắn đưa lên xe taxi quay về Thiên Kinh đại học, chính mình tức thì ở lại quán bar, sợ Hoa Nam Hổ bọn hắn đêm nay giết cái hồi mã thương, xúc phạm tới Thường ca bọn hắn.
Bất quá, Sở Thiên cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, khi hắn xem ra thuần túy là Hoa Nam Hổ đều muốn chiếm tràng tử, cho nên Sở Thiên muốn Thường ca bọn hắn về sau nhiều hơn chú ý khuôn mặt xa lạ, miễn cho bị người đánh trộm, cũng muốn Hồ Bưu nghĩ biện pháp đi thu thập một ít Hổ Bang tư liệu cho mình, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.
Nếu như thật sự không được, đến lúc đó, chính mình trực tiếp đi tìm Hổ Bang lão đại, Sở Thiên thầm suy nghĩ lấy, nếu như cùng không đến, vậy cũng chỉ có thể áp dụng chủ tịch danh ngôn: Thương can tử bên trong ra chính quyền.
Thường ca bọn hắn tại thu thập quán bar tàn cuộc thời điểm, Sở Thiên bưng lấy chén chanh nước, lắc lư du lên lầu, Mị tỷ đang nhàn nhã tựa ở sâu sắc trên ghế sa lon nhìn xem thời thượng tạp chí, tựa hồ dưới lầu nghiêng trời lệch đất chút nào không để trong lòng, nhìn thấy Sở Thiên đi lên, giống như cười cười, ôn nhu nói: “Đệ đệ, sự tình xong xuôi?”
Sở Thiên gật gật đầu, nhấp một hớp chanh nước, lập tức đem ly đặt ở bên cạnh, tại Mị tỷ bên người nằm xuống, tựa ở hắn bóng loáng rắn chắc trên đùi, nhàn nhạt nói: “Tạm thời đã xong, chỉ là của ta tổng cảm giác mình ra hiện tại ở đâu, ở đâu sự tình sẽ nhiều ra đến.”
Mị tỷ buông tạp chí, bàn tay như ngọc trắng ôn nhu lấy Sở Thiên mặt, cười nói: “Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.”
Sở Thiên thân thân lưng mỏi, giữ chặt Mị tỷ tay, ánh mắt mang theo vài phần mãn nguyện, mở miệng nói: “Vẫn còn là tỷ tỷ bên người thoải mái, làm cho người ta có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, tối thiểu có như vậy một lát an bình bình tĩnh.”
“Chẳng lẽ Tinh nha đầu không thể để cho ngươi buông lỏng sao?” Mị tỷ bưng lên chanh nước, đặt ở Sở Thiên bên miệng, cười truy vấn.
Sở Thiên khe khẽ thở dài, cười khổ mà nói: “Tình tỷ tỷ là một tài nữ, ta lo lắng hắn ở bên cạnh ta ngốc lâu rồi, tài hoa biến mất, này sẽ để cho ta bất an đấy.”
Mị tỷ bình tĩnh nhổ ra mấy chữ: “Thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Sở Thiên giật mình nhìn xem Mị tỷ, bốn chữ này luôn có thể xúc động nội tâm của hắn ở chỗ sâu trong, luôn lại để cho hắn cảm giác được vài phần áy náy.
“Tinh nha đầu nói cho ta biết đấy, hắn nói, vì ngươi, hắn tình nguyện làm một cái phác hỏa con bươm bướm.” Mị tỷ trên mặt mang lên khó với cảm thấy ‘Thiên Nhai lưu lạc người’ thần sắc, có chút cô đơn: “Kỳ thật, ta cũng là chỉ con bươm bướm.”
Sở Thiên thủ sẵn Mị tỷ tay, lại để cho lòng bàn tay cùng lòng bàn tay truyền lại ấm áp, biết rõ Mị tỷ nhớ tới Lâm Ngọc Thanh, nhớ tới ngựa của bọn hắn kéo tùng tình yêu, an ủi nói: “Mị tỷ, hữu tình người sẽ thành thân thuộc, ngươi cùng Lâm Ngọc Thanh nhất định sẽ có tốt kết quả, huống chi, Lâm nha đầu không phải muốn đem ngươi giới thiệu cho Lâm Ngọc Thanh sao? Các ngươi có thể mượn cơ hội cùng một chỗ đâu.”
Lông mày tỷ thần sắc càng thêm cô đơn rồi, thì thào tự nói nói: “Hắn thủy chung đều qua không được chính mình quan khẩu.” Lập tức khôi phục vài phần bình tĩnh, đối với Sở Thiên nói: “Đệ đệ, nếu như ngươi chân ái nữ nhân bên cạnh, liền nhất định phải làm cho hắn hạnh phúc.”
Sở Thiên gật gật đầu, đem trong miệng chanh nước uống vào, không nói gì.
“Nếu như không thể để cho hắn hạnh phúc, cũng đừng có đi yêu hắn.” Mị tỷ ngón tay tại Sở Thiên trên mặt nhẹ nhàng sự trượt, Sở Thiên cảm giác được đó là một cổ phức tạp tình cảm, nói: “Nếu như có thể, không nên đi yêu Lâm nha đầu, hắn không thành được con bươm bướm, liền nhất định sẽ để cho hắn thống khổ.”
Sở Thiên thở dài một tiếng, nhớ tới ngày đó thiên treo dáng tươi cười Lâm Ngọc Đình, nhớ tới đêm buổi tối cho mình nụ hôn đầu tiên Lâm Ngọc Đình, nhớ tới kiếp nạn về sau nhào vào ngực mình Lâm Ngọc Đình, lập tức, ngồi dậy, rất nghiêm túc cùng Mị tỷ nói: “Tỷ tỷ, yên tâm, ta một mực đem nàng cho rằng muội muội.”
Mị tỷ gật gật đầu, đứng lên, vỗ vỗ Sở Thiên bả vai, nhu nhu nói: “Đệ đệ, đi ngủ sớm một chút a.”
Sở Thiên không có lên tiếng, cầm lấy Mị tỷ đã sớm vì hắn chuẩn bị cho tốt quần áo, đi vào phòng tắm, đem mình ném vào trong bồn tắm, tính cả tư tưởng của mình, cùng một chỗ ngâm mình ở trong nước mọc rể nẩy mầm.
Sở Thiên đem khăn mặt che ở trên mặt, hắn làm không được yêu một cái nữ tử, cho đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, ít nhất bây giờ còn không có đụng phải lại để cho hắn thay đổi nữ nhân, theo khôn khéo giỏi giang Hồng Diệp, thiện lương săn sóc Diêu Tân Nhu, cởi mở X cảm giác Tiêu gia tỷ muội, ôn nhu cũng không nhu nhược Khả Nhi đến tài hoa hơn người Phương Tình, đều là lại để cho Sở Thiên hai mắt tỏa sáng nhưng không cách nào khắc vào cốt tủy nữ tử, hắn ưa thích các nàng, cũng nguyện ý vì các nàng đi tìm chết, nhưng không cách nào hứa hẹn chờ đợi một đời một thế, hắn biết mình là cái đa tình người, cho nên nhiều khi chỉ có thể lộ ra vô tình.
Ánh sáng mặt trời mới lên, Sở Thiên tại Thiên Kinh đại học cửa sạp hàng đang chỉ vào còn dư lại mười ba cái bánh đậu bao, cùng bán bữa sáng a di nói: “A di, cái này mười ba cái bánh đậu bao ta toàn bộ đã muốn, lại đến ba cái cái bánh bao thịt, bốn chén sữa đậu nành.”
“Yes Sir, cái này cho ngươi đóng gói.” Bán bữa sáng a di trên mặt tràn đầy ánh sáng mặt trời giống như dáng tươi cười, tâm tình vô cùng sung sướng đem Sở Thiên muốn bánh bao cùng sữa đậu nành trang hảo, đưa tới, nói: “Tổng cộng mười ba nguyên, cám ơn.”
“A..., không có bánh đậu bao hết à?” Sở Thiên vừa mới quay người, sau lưng trung niên nhân thất vọng hô lên: “Ngũ tỷ, việc buôn bán của ngươi thật sự là quá tốt, nhanh như vậy liền bán xong bánh đậu bao? Ta còn tưởng rằng có thế ăn được bánh đậu túi xách đâu.”
“Hàn giáo sư a..., thật sự thật có lỗi, bánh đậu bao đều bán xong rồi.” Bán bữa sáng ngũ a di chỉ vào Sở Thiên nói: “Vốn đang có mười cái bánh đậu bao, nhưng phía trước đệ tử vừa rồi đem còn dư lại bánh đậu bao toàn bộ mua rời đi, như vậy đi, ta ngày mai lưu mấy cái cho ngươi.”
Sở Thiên quay đầu lại nhìn xem trung niên nhân, trung niên nhân trên người có cổ thư sinh khí chất tự nhiên, giữa lông mày càng là lóe ra thông minh, vì vậy thật có lỗi cười cười nói: “Lão sư, thật sự là ngượng ngùng, đều bị ta mua xong rồi, nếu không, ta tặng cho ngươi mấy cái?”
Hàn giáo sư cũng là tính tình trung nhân, vẫy vẫy tay, cười cười nói: “Ăn vào bánh đậu bao ta tuy cao hứng, ăn không được, ta càng cao hứng, thậm chí hi vọng ta mỗi lần thiên cũng mua không được bánh đậu bao, như vậy chứng minh các ngươi so với ta sáng sớm, quốc gia tương lai thì càng thêm có hy vọng.”
Sở Thiên khen ngợi gật đầu, cái này giáo sư thật sự có chút hứng thú, có rảnh nhất định phải cùng hắn nhiều giao lưu trao đổi, cùng cao nhân như vậy câu thông, hội được ích lợi không nhỏ, vì vậy đạp vào vài bước, mở miệng nói: “Hàn giáo sư, ta là Thiên Kinh đại học tân sinh, rất hân hạnh được biết ngươi, càng hi vọng về sau có thể có được ngươi chỉ ra chỗ sai, lại để cho tư tưởng tia lửa vĩnh hằng bất diệt.”
Hàn giáo sư rất nghiêm túc nhìn Sở Thiên vài lần, khen ngợi nói: “Tiểu tử, bộ dáng của ngươi là một tân sinh, nhưng nói chuyện cũng rất lão đạo, có lẽ trải qua không ít chuyện, đệ tử như vậy phải cụ thể, hiếu học, ta thích, ta là Hàn Uy, Thiên Kinh đại học kinh quản học viện giáo sư.”
“Sở Thiên, kinh quản học viện tân sinh.” Sở Thiên vươn tay cùng Hàn giáo sư giữ tại cùng một chỗ: “Ta nghĩ, trong tương lai trong một năm, ta nhất định sẽ theo Hàn giáo sư trên người học được không ít thứ đồ vật đấy.”
“Một năm?” Hàn Uy cười nói: “Ta cũng không dừng lại dạy các ngươi một năm đâu rồi, nói không chừng các ngươi bốn năm thời gian đều gặp phải ta đâu.”
Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Cho nên ta càng thêm quý trọng cùng Hàn giáo sư học tập thời gian, bởi vì ta chỉ cho chuẩn bị một năm thời gian sửa xong đại học bốn năm chương trình học.”
Hàn Uy hoàn toàn sửng sốt, dò xét cẩn thận lấy Sở Thiên, cái này tân sinh khẩu khí có chút điên, Thiên Kinh đại học bốn năm chương trình học hắn lại muốn một năm sửa xong, từ xưa đến nay không có qua sự tình, nhưng Hàn Uy nhìn xem Sở Thiên thần sắc, nhưng không có phát hiện hắn đang nói đùa, thở dài, nói: “Ta nghĩ muốn nói ngươi tuổi trẻ khinh cuồng, nhưng ta phát hiện ta vậy mà không hiểu thấu có chút tin tưởng ngươi.”
Sở Thiên khiêm tốn cúi đầu xuống, cũng cảm giác có chút hù đến Hàn Uy rồi, vì vậy cười cười nói: “Cảm ơn Hàn giáo sư rồi.”
“Tiểu tử, đối với Thiên Kinh đại học có cái gì không cái nhìn à?” Hàn Uy giương ghế ngồi xuống.
Sở Thiên mỉm cười, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Lão sư, ta bây giờ còn không phải rất quen thuộc Thiên Kinh đại học, nếu như thật nhiều thời gian, ta nghĩ, ta sẽ cho lão sư so sánh viên mãn đáp án, nếu như không nên ta hiện tại cho cái đáp án lời mà nói..., ta chỉ biết nói hai chữ: Xuống dốc.”
Hàn Uy trong nội tâm hơi chấn, lập tức tán dương nhìn xem Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn xem thời gian, lập tức buông mấy cái bánh đậu bao cho Hàn Uy, thật có lỗi nói: “Hàn giáo sư, ta vội vàng trở về tiễn đưa bữa sáng, có rảnh chúng ta lại tán gẫu.”
Hàn Uy nhìn xem cái này tân sinh, trong nội tâm dần dần thích hắn ngạo khí cùng lạnh nhạt, vì vậy gật gật đầu, không quên mất tăng thêm: “Nhớ rõ nhiều chọn của ta chương trình học a...”
Sở Thiên rời đi về sau, hắn chợt nhớ tới một việc, chính mình còn không có hỏi cái kia cái tân sinh ở đâu tốt nghiệp, lập tức cười cười, dù sao về sau đều có cơ hội nhìn thấy, cũng liền không bắt buộc rồi.
Bên cạnh, một cái đang tại uống sữa đậu nành nữ hài tử tựa hồ nghe đã đến đối thoại của bọn họ, nhìn xem rời đi Sở Thiên, lông mày không khỏi nhíu lại, lập tức lắc đầu, thần sắc có vài phần khinh thường, thì thào tự nói nói: “Cũng không biết cái này tân sinh đúng cái nào lớp đấy, khẩu khí cuồng vọng như vậy.”
Hàn Uy ăn xong bữa sáng, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn thấy cô bé này, nhẹ nhàng gật đầu: “Đái Mộng Nghiêu, buổi sáng tốt lành.”
“Hàn lão sư tốt!” Nữ hài cung kính đáp lại.
Sau một lát, Sở Thiên đã chụp vang lên cửa ký túc xá, nguyên lai tưởng rằng Đường Thương Hùng bọn hắn đều tại ngủ nướng, ai biết, vỗ tới cái thứ ba thời điểm, cửa túc xá liền mở ra, Tôn Bân đang sáng ngời có thần nhìn xem Sở Thiên, kinh ngạc nói: “Sở Thiên, ngươi như thế nào cũng sớm như vậy à? Còn tưởng rằng ngươi đang ở đây ‘sống mơ mơ màng màng’ bên trong đâu này?”
Sở Thiên nhìn chung quanh vài lần phòng, Đường Thương Hùng bọn hắn cũng đã sáng sớm, đang bưng lấy riêng phần mình yêu thích sách tại bàn máy tính bên trên đọc qua, trong nội tâm không khỏi thầm than, trước kia tổng cho rằng thành công nhân đại nửa là vì vận khí cùng kỳ ngộ, hiện tại mới biết được, tính cách cùng ưu tú đích thói quen giống nhau rất trọng yếu.
Sở Thiên du dương trong tay bánh bao cùng sữa đậu nành, có chút đáng tiếc nói: “Vốn đều muốn đã quấy rầy mộng đẹp của các ngươi, cho các ngươi nổi giận về sau, lại dùng bánh bao cùng sữa đậu nành hò hét các ngươi, điều này cũng tốt, các ngươi mỗi cái đều tinh thần vô cùng phấn chấn, lại để cho kế hoạch của ta đều bị lỡ, không tốt vào ta những thứ này bánh bao cùng sữa đậu nành.”
Đường Thương Hùng đã bước xa đạp đi lên, đoạt được Sở Thiên trong tay đồ ăn, đặt ở trên mặt bàn, trên mặt lóe ‘người ngoài hành tinh’ dáng tươi cười, nói: “Huynh đệ, ngươi nói những điều này thời điểm, đã tổn hại chúng ta còn nhỏ tâm linh, cho nên những thứ này đồ ăn phải đối với chúng ta làm ra đền bù tổn thất.”
Sở Thiên đem mang đến ba lô ném ở chính mình giường, lên, hoạt động một chút gân cốt nói: “Ta hiện tại quyết định đưa đến cùng mọi người ở.”
Tôn Bân bọn hắn lập tức cắn bánh bao vây quanh tới đây, vỗ Sở Thiên hoan hô lên, trải qua chuyện tối ngày hôm qua, bọn hắn cảm giác được chính mình cùng Sở Thiên tựa hồ là người của hai thế giới, bọn hắn không phải muốn cùng Sở Thiên phân rõ giới hạn, mà là buồn rầu như thế nào mới có thể tiến nhập Sở Thiên thiên địa, như thế nào mới có thể tiến nhập tài hoa hơn người mà lại thân thủ hơn người thiên tài thế giới, bây giờ nghe Sở Thiên quyết định dừng chân, trong nội tâm đều tung tăng như chim sẻ vô cùng, ở chung lâu rồi, thì có cơ hội do thám biết Sở Thiên nội tâm thế giới, huống chi Sở Thiên thực sự không phải là cao cao tại thượng người, mà là thân thiết, dễ dàng tiếp cận chi nhân.
Sở Thiên nằm ở giường, lên, lười biếng hỏi: “Trường học có cái gì không an bài à? Sẽ không để cho chúng ta thuần túy chờ đợi huấn luyện quân sự thời gian a? Muốn biết rõ, còn có ba ngày mới bắt đầu huấn luyện quân sự đâu này?”
“Ai, không có, trường học điểm ấy làm thật sự là thiếu sót, chúng ta đưa tin hoàn tất liền không có gì bên dưới rồi.” Đường Thương Hùng cắn cái bánh bao thịt, con mắt quay tròn chuyển động.
Bốn người vừa ăn bữa sáng bên cạnh nói chuyện phiếm đứng lên, thiên nam địa bắc nói chuyện rất hoan khoái, nhưng bữa sáng không sai biệt lắm ăn đem tiếng đồng hồ còn không có ăn xong.
“Đồng học, các ngươi tốt.” Một nữ tính thanh âm theo cửa túc xá truyền miệng đã đến, thanh thúy dễ nghe lại dẫn dương cương chi khí, nói: “Ta là Đái Mộng Nghiêu, đúng kinh quản học viện hội học sinh tuyên truyền bộ trưởng.”
Đường Thương Hùng bọn hắn tựa hồ thật lâu chưa từng gặp qua người sống, hơn nữa là sống nữ tử, bề bộn ném trong tay bánh bao, hướng ngoài cửa nhìn lại, một vị ba vòng vừa đúng nữ hài đang đứng tại cửa ra vào, nụ cười trên mặt lộ ra rất là tiêu chuẩn, mặc quần jean cùng ngắn tay màu trắng áo, cái kia tuyệt vời đường cong tại bó sát người quần jean cùng cái này thân hình căng thẳng động tác hạ hoàn toàn biểu lộ không bỏ sót, giữa lông mày mang theo vài phần dương cương chi khí, vừa nhìn chính là cái năng lực xuất chúng nữ cường nhân.
“Học tỷ tốt.” Tôn Bân vượt lên trước một bước, chào hỏi, mở miệng nói: “Không biết mộng Nghiêu học tỷ quang lâm chúng ta ký túc xá có gì chỉ giáo đâu này?”
“Tiến đến ngồi, tiến đến ngồi.” Đường Thương Hùng nhiệt tình nhiệt liệt mời mọc Đái Mộng Nghiêu tiến đến ký túc xá, cũng ân cần dời qua cái ghế của mình cho Đái Mộng Nghiêu ngồi: “Học tỷ ngồi, học tỷ ngồi, những ngày này chúng ta thế nhưng là mê man, hiện tại cuối cùng chờ đến người của tổ chức rồi.”
Âu Dương Thắng Cơ tức thì không có hành động gì, nhưng Sở Thiên biết, tiểu tử này nhất định là đang vụng trộm tra tìm lấy Đái Mộng Nghiêu tư liệu, nhìn hắn trên mặt ‘hèn mọn bỉ ổi’ dáng tươi cười đã biết rõ tiểu tử này ‘không có hảo ý’.
Đái Mộng Nghiêu vẫy vẫy tay, không có ngồi xuống, tựa hồ đã quen thuộc những thứ này ân cần, cười cười nói: “Cảm ơn niên đệ hảo ý, ta tới đây chẳng qua là cùng mọi người chào hỏi, huấn luyện quân sự lúc trước có chuyện gì hoặc là nghi vấn có thể tìm ta.”
“Hội đấy, nhất định sẽ.” Đường Thương Hùng bọn hắn trăm miệng một lời đáp trả, lại ưu tú người gặp phải sắc đẹp, đều đình trệ đại não chuyển động.
“Cái kia, học tỷ.” Tựa ở giường, bên trên Sở Thiên không đếm xỉa tới nói: “Mấy ngày nay có cái gì không hoạt động? Đứng ở ký túc xá có chút nhàm chán, đều muốn bốn phía dạo chơi lại sợ lạc đường.”
Đái Mộng Nghiêu quét mắt Sở Thiên vài lần, giật mình, đối với Sở Thiên ngữ khí, còn có hiện tại lười biếng tư thế có chút bất mãn, là trọng yếu hơn đúng, hắn nhận ra Sở Thiên đúng bữa sáng sạp hàng cùng Hàn Uy khẩu xuất cuồng ngôn tân sinh, nhưng vẫn là mở miệng nói: “Ba giờ chiều có dạo chơi công viên hoạt động, chính là dẫn đầu mọi người quen thuộc sân trường, mọi người nhớ rõ đúng giờ dưới lầu tập hợp.”
“Còn có, với tư cách học tỷ có nghĩa vụ nói cho mọi người, Thiên Kinh sinh viên đại học đều là đến từ cả nước tinh anh.” Đái Mộng Nghiêu mặc dù nói đúng nói cho mọi người, nhưng ánh mắt lại chằm chằm vào Sở Thiên, nói: “Nếu như chẳng qua là đắm chìm tại ngày xưa vinh quang bên trong, mà không muốn phát triển, như vậy vô luận ngươi đã từng cỡ nào ưu tú, cỡ nào không ai bì nổi, ở chỗ này ngươi cũng sẽ không có một chỗ cắm dùi, thậm chí sẽ bị đào thải.”
“Học tỷ nói thật sự là sâu sắc.” Đường Thương Hùng bọn hắn P điên P điên nịnh nọt, Đái Mộng Nghiêu đến, tuy nhiên không phải tất cả nữ nhân đều thích nghe tán dương, nhưng tuyệt đối là tất cả nữ nhân đều sẽ không thích nghe nói bậy.
Sở Thiên cười mắng nói: “Đường Thương Hùng, các ngươi chính là P tinh.” Sở Thiên tâm ở bên trong biết rõ, xem cái này học tỷ ánh mắt, đoán chừng vừa rồi cái kia lời nói là hướng về phía chính mình mà đến, hắn không biết mình ở đâu trêu chọc vị này học tỷ không thích, chỉ có thể âm thầm cười khổ, cũng không hề nói tiếp, trêu chọc không nổi, tổng lẫn mất, a?
Đái Mộng Nghiêu nhìn thấy Sở Thiên cũng không có như lôi giội vào đầu, bừng tỉnh đại ngộ bộ dạng, ngược lại ‘cười đùa tí tửng’, cảm giác sâu sắc mình làm người thất bại ngoài, đối với Sở Thiên ấn tượng càng phát ra không tốt đứng lên, trước mắt tiểu tử này khả năng thành tích thi tốt nghiệp trung học không tệ, cho nên cậy tài khinh người, Đái Mộng Nghiêu lắc đầu, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, Thiên Kinh đại học tùy tiện kéo mười cái đệ tử đi ra, chí ít có tám cái đúng trạng nguyên, còn có cái đúng ưu tú cử đi học sinh.
Đái Mộng Nghiêu là một ngay thẳng chi nhân, trong lòng suy nghĩ cái gì rất tự nhiên phản ứng tại trên mặt, cũng liền không hề xem Sở Thiên rồi, quay đầu lại cười cùng Đường Thương Hùng bọn hắn nói: “Các vị niên đệ, ta đi mặt khác ký túc xá thông tri, buổi chiều gặp.”
Đái Mộng Nghiêu sau khi nói xong, liền đi ra ngoài cửa, “Gặp lại, gặp lại.” Đường Thương Hùng bọn hắn như là ba con chiêu tài mèo tựa như, nhẹ nhàng đong đưa tay, trên mặt thần sắc rõ ràng viết ‘lưu luyến không rời’.
“Tại sao ư? Các ngươi những thứ này sắc quỷ.” Sở Thiên ngồi dậy, nhìn qua Đái Mộng Nghiêu bóng lưng biến mất, đả kích Đường Thương Hùng bọn hắn nói: “Liền học tỷ thậm chí nghĩ nghĩ cách, ánh mắt chính là không phải thiển cận hơi có chút?”
Sở Thiên mà nói rõ ràng mới truyền vào vừa bước vào bên cạnh ký túc xá Đái Mộng Nghiêu trong tai, thân thể của nàng có chút đình trệ, trong mắt có một chút tức giận.
Đường Thương Hùng bọn hắn không cho là đúng, một bộ ‘ta là lưu manh ta sợ ai’ bộ dạng, còn phản kích lấy Sở Thiên nói: “Tiểu tử ngươi đã có Phương Tình cái loại này cực phẩm nữ tử, tự nhiên chướng mắt Đái Mộng Nghiêu, ta nghĩ, nếu như ngươi không có Phương Tình, đoán chừng ngươi vừa rồi đã đem nhân gia đẩy ngã.”
“Đúng vậy a, căn cứ hai ngày này hành tẩu, ta hoàn toàn có thể khẳng định, Đái Mộng Nghiêu tư sắc tuyệt đối có thể tại Thiên Kinh đại học xếp hạng Top .” Tôn Bân do dự một hồi, đem phán đoán của mình nói ra, sở dĩ nói Đái Mộng Nghiêu có thể tiến Top , bởi vì đó là so sánh đi ra đấy, không có biện pháp, Thiên Kinh đại học quá nhiều lá xanh.
Sở Thiên quyết định không cùng cái này mấy cái tiểu tử nói mò rồi, hắn đều muốn bổ cái hấp lại cảm giác.
“Đái Mộng Nghiêu, Hắc Long Giang người, Thiên Kinh đại học đại nhị [ĐH năm ] đệ tử, tự tiểu thông minh tài giỏi, một mực tin tưởng vững chắc sự do người làm, thành tích liên tục hai học kỳ xếp hạng lớp Top tên, cũng đã lấy được Thiên Kinh đại học nhị đẳng học tập học bổng, bởi vì tại hội học sinh bộ tuyên truyền công tác xuất sắc, nay giới hội học sinh tiến hành bộ trưởng tuyển cử, Đái Mộng Nghiêu dùng max phiếu được tuyển là hội học sinh tuyên truyền bộ trưởng, cũng bị định giá ‘ưu tú đệ tử cán bộ’, rất được đệ tử lão sư khen ngợi.”
[/hide]