Dạo chơi công viên, thuần túy là người của hội học sinh đưa đám sinh viên mới Sở thiên đi dạo xung quanh sân trường, để họ biết phòng học ở đâu, nhà ăn chỗ nào, văn phòng học viện ở đâu và giới thiệu những kiến trúc kinh điển nhất của trường, hồ Văn Sơn ở chỗ nào, đó là nơi rất nhiều học sinh sáng sớm ngồi đọc sách, cũng là thánh địa các cặp tình nhân trò chuyện lúc đêm khuya.
Bọn Đái Mộng Nghiêu hận không thể đem lịch sử, địa lý văn hóa của đại học Thiên Kinh toàn bộ thấm nhuần vào những học đệ học muội còn đang mê man vô tri ở trước mắt mình. Tình yêu cao cả của họ hoàn toàn không thấy bọn Sở Thiên đang bị động đi tới, mấy trăm người đi theo bọn Đái Mộng Nghêu hoàn toàn không có hứng nghe những gì bọn họ đang nói gì. Mỗi lần đến một nơi chỉ hiếu kỳ nhìn một chút rồi lập tức cùng bạn bè nói chuyện đi trước đến một nơi khác lại nhìn qua một lát rồi tiếp tục đi.
Lần dạo chơi công viên lần này, dùng cách nói của Đường Thương Hùng mà nói chính là: không cho ăn cơm còn bắt người ta cảm ơn đại đức vì hoạt động lãng phí thời gian.
Sở Thiên không đồng ý với quan điểm của vị tài tuấn thương nghiệp trong tương lai này nhưng cũng rất không thích túm năm tụm ba một đám người cưỡi ngựa xem hoa, kiếm một chỗ trống thoát khỏi đám người có tổ chức nhưng không có kỷ luật này. Bọn Đường Thương Hùng dù không thích dạo chơi công viên nhưng tham luyến sắc đẹp của Đái Mộng Nghiêu và một số cô gái khác, bướng bỉnh, cứng rắn không cùng một mặt trận với Sở Thiên.
Sở Thiên duỗi duỗi người, nhìn đám người dần dần đi, rồi đi đến bên cạnh bảng chỉ dẫn, tỉ mỉ xem bản đồ, quyết định hôm nay sẽ đi 3 nơi: Bờ hồ Văn Sơn, ngà voi thạch tháp, giảng đường ngàn năm.
- Sở Thiên, lại gặp anh rồi?
Âm thanh dịu dàng của Tô Dung Dung truyền tới từ phía sau lưng Sở Thiên, ngữ khí mang theo sự hưng phấn và mừng rỡ nói không lên lời.
Sở Thiên quay lại nhìn, thấy hai gương mặt biểu cảm hoàn toàn khác nhau. Tô Dung Dung mang một nụ cười rạng rõ giống như hoa mùa xuân, mắt liễu mày cau, tâm sự nặng nề nhìn mình, ánh mắt mang theo sự phòng bị không thể nói rõ được.
Sở Thiên dịu dàng nhìn Tô Dung Dung đến nỗi sắp quên đi cả thế giới, cô nhẹ nhàng phiêu dạt, thông minh thanh tú, mặc quần áo rộng rãi mộc mạc, dùng một cây trâm gỗ bình thường búi tóc, phong độ yểu điệu. Hắn cảm thấy cô gái trước mắt mình dường như là người đã từng gặp, từng biết, từng yêu từ kiếp trước. Tình cảm dạt dào trong lòng làm hắn thiếu chút không khống chế được, định đi qua đó, nâng khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ như hoa kia lên, nhìn đôi mắt thanh tịnh như nước của cô, hôn đôi môi ướt át kiều diễm của cô.
Gió nhẹ lướt qua, Sở Thiên tỉnh lại, cười nói:
- Thật là trùng hợp.
Liễu Yên lạnh lùng nhìn Sở Thiên, trong lòng thầm mắng: trùng hợp cái đít ấy, vừa rồi là Tô Dung Dung nhìn thấy Sở Thiên, lại thấy Sở Thiên chuồn khỏi đội ngũ đi dạo công viên vì vậy Tô Dung Dung cũng rời khỏi tổ chức đi theo. Liễu Yên cô sợ Tô Dung Dung bị ma quỷ ám ảnh, chủ động yêu thương nhung nhớ làm Sở Thiên "ba không nhân viên" chiếm được lợi, không còn cách nào khác cũng chỉ có thể đi theo mà thôi. Cô thực sự không hiểu Sở Thiên có gì hấp dẫn có thể thu hút hồng sắc đời sau như Tô Dung Dung chứ. Nếu Tô Dung Dung muốn yêu đương thì tùy ý hừ một tiếng là có người mang công tử, thái tử đến, huống hồ bây giờ người theo đuổi Tô Dung Dung đủ xếp hàng ra tận cổng trường rồi.
- Đúng vậy, thật là trùng hợp.
Tô Dung Dung nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên, chút u buồn giấu giữa lông mày lập tức tiêu tán, cô tìm cho mình một lý do:
- Đi theo đội ngũ tôi thấy buồn bực quá rồi vì vậy đi ra ngoài tự mình đi dạo.
Sở Thiên gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười không nói lên được:
- Tôi cũng vậy, nếu như được chúng ta cùng đi.
- Được thôi, cùng đi đi.
Nét mặt Tô Dung Dung hiện lên niềm vui, đi về phía Sở Thiên, Liễu Yên vội vàng bước lên vài bước đuổi theo Tô Dung Dung xuân tâm rộn ràng, khoác tay cô nói:
- Dung Dung, đợi mình với, mình cũng đi.
Tô Dung Dung bất đắc dĩ dừng bước chân, dắt tay Liễu Yên rồi lập tức nói với Sở Thiên:
- Bây giờ chúng ta đi đường nào đây?
- Đúng vậy, đi đường nào đây?
Liễu Yêu sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội đả kích Sở Thiên, mở miệng nói:
- Anh nhất định không được dẫn chúng tôi cưỡi ngựa xem hoa, phát huy tài hoa của anh, nên đưa chúng tôi đi một số nơi có ý nghĩa chút.
Sở Thiên mỉm cười, đá chiếc lá vừa rụng trên đất, nhàn nhạt nói:
- Tôi đưa hai người đi ba nơi.
- Ba nơi nào cơ?
Liễu Yên truy hỏi:
- Chẳng lẽ là nhà ăn, nhà tắm với hồ nước à?
Tô Dung Dung bất đắc dĩ thở dài. Liễu Yên dường như căn bản không muốn để mình nói chuyện, hơn nữa lại có thành kiến với Sở Thiên nhưng lúc này cũng không nên nói gì để tránh sự bất mãn giữa Liễu Yên và Sở Thiên càng lớn.
- Hồ Văn Sơn, ngà voi thạch tháp và giảng đường ngàn tuổi.
Sở Thiên hoàn toàn không để ý tới lời của Liễu Yên, nói những địa điểm mình muốn tới.
- Sao lại muốn đi mấy nơi này?
Tô Dung Dung cướp lời hỏi trước.
Sở Thiên nghe thấy lời của Tô Dung Dung, quay đầu lại nhìn, nụ cười đẹp trai mê người làm ánh mắt thanh tịnh như nước của Tô Dung Dung thêm vài phần rung động, ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ có bóng mát ở phía trước từ từ giải thích.
Hồ Văn Sơn, quan sát kết cấu phong thủy.
Ngà voi thạch tháp, nói chuyện tinh thần nhân văn.
Giảng đường ngàn tuổi, lắng đọng lịch sử.
Tô Dung Dung nghe xong lời giải thích của Sở Thiên, trong lòng nổi lên sự ngưỡng mộ mãnh liệt nói:
- Tại sao những nơi bình thường như vậy từ miệng anh nói ra lại hiện lên vẻ đẹp vô cùng mỹ lệ làm động lòng người như vây? Còn mang chút tang thương nữa.
Liễu Yên thầm nghĩ, xong rồi, lại làm ấn tượng về tên tiểu tử này trong lòng Dung Dung tăng thêm không ít, thế là cô vội vàng nói:
- Không ngờ một kẻ vũ phu lại cũng có nghĩ ra những thứ như thế, Sở Thiên, vào được đại học Thiên Kinh có phải khiến anh cảm thấy rất tự hào phải không?
Sở Thiên thầm cười một tiếng, Liễu Yên rõ ràng nói mình học đòi văn vẻ, không có tư tưởng thực tế, anh liền lắc đầu mở miệng nói:
- Tôi đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu vào đại học Thiên Kinh mình sẽ hăng hái như thế nào, thăm thú bách tính, nhưng sau khi đến đại học Thiên Kinh thì cái gì cũng không muốn nói nữa vì đột nhiên hiểu ra, lúc ngươi đối diện với Thần Điện cao cao mang phong cách khí thế cổ xưa, khi ngươi đối diện với nho sĩ tụ tập thì con người bắt đầu trở nên nhỏ bé, như giọt nước trong biển cả, chỉ có thể ngưỡng mộ chăm chú nghe, thậm chí liễu bên cạnh hồ, ngước bên cạnh tháp đều có thể mà ngươi lãnh ngộ được một loại triết học thay đổi một cách vô tri vô giác mới là triết học nhuận vật vô thanh.
Tô Dung Dung cùng Liễu Yên không nói gì, từ từ suy nghĩ những điều Sở Thiên nói. Họ không phải là bình hoa, những hệ thống tri thức cùng những nhận thức được hình thành từ nhỏ của chính mình nói cho họ rất rõ ràng rằng, lời Sở Thiên nói rất có đạo lý.
Liễu Yên không thể không thừa nhận Sở Thiên có chút tư tưởng, phần cảm khái nếu không có văn hóa thâm sau thì tuyệt đối không thể nói ra được.
Hồ Văn Sơn.
Ba người Sở Thiên đá vài chiếc lá rụng, trong ánh mặt trời hoàng hôn mang chút tình cảm ấm ấp, rồi lập tức bị gió thu ào ào thổi làm toàn thân lạnh buốt, nhìn bóng của ngà voi thạch tháp ngây ra trong nước, thạch tháp cổ xưa nhộn nhạo đi theo con sông trong nước, những chiếc ghế gỗ ven hồ cùng với những tản đá sạch sẽ đều bị những người nhàn rỗi chiếm hữu. Cá đá bên hồ cũng bị hồ nước vô tình bao phủ, nhìn không ra hình dáng của cá, tất cả đều nói thu nặng tịch thế nhưng trong lòng Sở Thiên lại nhẹ nhàng bay bổng giống như chiếc lá vàng ngẫu nhiên bay trong trong không trung này, nhẹ nhàng sinh ra vào mùa xuân, rồi nhẹ nhàng rơi xuống bụi đất.
Một ông già đầu tóc bạc trắng nhưng tinh thần lại rất phấn chấn cầm cuốn "Thanh Nang Kinh" yên tĩnh tựa vào ghế đá, tập trung tinh thần đọc sách.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung nhìn thấy hai con cá trong hồ cùng nhảy lên rồi lập tức biến mất trong nước, hai người nhìn nhau, tình ý trong mắt vừa nhìn là thấy. Liễu Yên tìm lúc thích hợp ho vài tiếng, Sở Thiên và Tô Dung Dung bất đắc dĩ thu hồi tình cảm lạ thường.
- Nhà tư tưởng, đến bờ hồ Văn Sơn rồi.
Liễu Yên lại bắt đầu mở màn trận đấu. Vì hạnh phúc chung thân của người bạn tâm giao mà bóp chết hảo cảm của Tô Dung Dung với Sở Thiên, cố hết sức đả kích Sở Thiên là việc cấp bách cô phải làm, cô nói:
- Bây giờ anh có thể nói kết cấu phong thủy ở đây rồi chứ, để tiểu muội này lãnh giáo.
Ông nghe thấy lời của Liễu Yên liền hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn rồi lại lập tức cúi đầu đọc sách.
Sở Thiên nhìn hồ Văn Sơn vài lần, cười cười không nói gì.
Liễu Yên thấy Sở Thiên không nói gì tưởng tên tiểu tử này không nói được, nét mặt lộ vẻ đắc ý, mỉa mai nói:
- Vừa rồi không phải anh nói "đến hồ Văn Sơn, xem bố cục kết cấu phong thủy" sao? Sao bây giờ lại không nhìn ra vậy? Nói thì là thiên hạ vô địch nhưng làm lại là hữu tâm vô lực.
Tô Dung Dung giật giật Liễu Yên, lắc đầu nói:
- Liễu Yên, sao lại nói Sở Thiên như vậy chứ?
- Mình nói không sai mà.
Liễu Yên dường như muốn đạp Sở Thiên đến cùng, cũng bất chấp cảm nhận của Tô Dung Dung, cô nói:
- Một người vô tri không có gì đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người vô tri nhưng lại làm bộ hiểu tất cả, như vậy mới đáng buồn.
- Trong hồ Văn Sơn có 5 đảo nhỏ cô lập, mỗi cái đều có đặc điểm riêng, lấy đảo Song Phong làm trung tâm, gần 5000m diện tích gần đó chia làm hai phần. Phía Đông của đảo vì sự biến đổi của địa hình mà giống như một con sơn ưng lớn phi lên mặt nước, cố ngụ ý là hùng ưng vỗ nước.
Ông lão đang ngồi đọc sách thân hình hơi sững sờ, vội dừng ánh mắt đang đọc sách, vảnh tai nghe lời tự thuật của Sở Thiên.
Sở Thiên cũng không để ý tới sự vô lễ của Liễu Yên, từ từ nói bố cục phong thủy của bờ hồ Văn Sơn:
- Bờ Tây hồ có một đảo nhỏ dài ngàn mét, đỉnh rộng hơn trăm mét duỗi mình trong nước, phần gần cạnh bờ chỉ có 100m, giống như một con trăn từ núi Bạch Long ở Tây Bắc xuống uống nước, hình dáng đúng như với biệt danh mãng xà uống nước.
Liễu Yêu ngừng châm chọc, ánh mắt trở nên khiếp sợ, nhìn Sở Thiên ở trước mắt mình, trong lòng thầm kinh ngạc. Tên tiểu tử này chẳng lẽ thực sự hiểu thuật phong thủy sao? Sao có thể như vậy được? Mình còn tưởng tên tiểu tử ngày ngoài thân thủ giỏi, học giỏi ra thì những thứ khác đều ngu dốt, không ngờ đạo phong thủy này hắn cũng hiểu rõ như vậy.
Nói mò, đúng là nói mò Liễu Yên tìm cho mình một cái cớ, cho Sở Thiên định nghĩa một cái chết.
Ông lão ngẩng đầu lên, trong ánh mắt long lanh của ông có phần kinh ngạc, còn có vài phần thích thú.
- Hồ vây quanh đảo Song Phong và đảo Xà Đầu, phân đông, tây, bắc ba phương phân bố đều 3 hòn đảo nhỏ kích thước tương đồng, giống như 3 con rùa đang nổi trên mặt nước đang đùa giỡn cùng con trăng uống nước, có thể coi là quy xà nghịch nước
Sở Thiên vừa nói vừa chỉ cho bọn Tô Dung Dung quan sát, thần sắc vô kinh vô hỉ dường như đang nói một chuyện rất đơn giản.
Tô Dung Dung nghe xong dù không hiểu nhưng ánh mắt lại càng thêm sùng bái nhìn Sở Thiên, ít nhất Sở Thiên có thể nói ra những thứ này.
Khí diễm của Liễu Yên tuy dần giảm xuống nhưng vẫn không phục nói:
- Dù sao chúng tôi cũng không hiểu, anh tùy tiện nói chúng tôi cũng không biết, lừa dối, tiếp tục lừa dối.
Sở Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, không còn cách nào đành nhìn Tô Dung Dung, Tô Dung Dung cũng lắc đầu, không biết làm sao với cô bạn khuê trung mật hữu của mình.
- Cậu ấy không lừa hai người, những gì cậu ấy nói đều đúng.
Ông lão bên cạnh đột nhiên đứng dậy, lên tiếng nói giúp Sở Thiên đồng thời từ từ đi tới.
Bọn Sở Thiên kinh ngạc nhìn ông lão tiên phong đạo cốt, không biết ông là người như thế nào nhưng nghe ngữ khí hình như cũng hiểu thuật phong thủy.
Ông lão đi tới trước mặt Sở Thiên, khen ngợi nói:
- Chàng trai, không tồi chút nào, tuổi còn trẻ mà hiểu văn hóa phong thủy, quan sát ra được kết cấu phong thủy thực sự hiếm có. Lão hủ là Tất Mậu Thịnh, học viện kiến trúc đại học Thiên Kinh.
Tất Mậu Thịnh? Sở Thiên dường như có cảm giác gì đó với cái tên này, nhưng nghe từ tai Tô Dung Dung cùng Liễu Yên lại vô cùng kinh ngạc. Tất Mậu Thịnh là nhân vật quốc bảo có tiếng của đại học Thiên Kinh thậm chí cả Thiên triều. Kiến trúc cỡ lớn của Thiên triều và các tiêu chí kiến trúc của Kinh thành đều có công lao của ông, nói một cách đơn giản tu sửa cổng thành sau khi thành lập đất nước đều có phần của ông.
- Chàng trai, bờ hồ Văn Sơn này chính là 30 năm trước tôi đã thiết kế.
Nét mặt Tất Mậu Thịnh lộ lên vài phần tự hào, cười cười nói:
- Ta dùng thời gian 3 năm mới có thể hoàn thành kết cấu "quy xà nghịch nước". Chàng trai, cậu biết kết cấu phong thủy này của tôi ám chỉ điều gì không?
- Rùa là động vật tượng trưng cho trường thọ, rắn tượng trưng cho thân thể linh động, ám chỉ đại học Thiên Kinh thuận theo thời đại, vạn năm bất bại.
Sở Thiên nghĩ một lúc nói:
- Tất lão tiên sinh, không biết tiểu tử giải thích như vậy có thỏa đáng không?
Liễu Yên lo lắng nhìn Tất Mậu Thịnh, chờ đợi ông phủ định lời giải thích của Sở Thiên.
Tất Mậu Thịnh giơ ngón tay cái khen ngợi:
- Hoàn toán đúng.
Rồi ông lập tức truy hỏi Sở Thiên:
- Cậu biết kết cấu quy xà có lợi ích gì không?
Sở Thiên suy nghĩ một lúc, ánh mắt hơi mở, lộ ra nụ cười làm cho Tô Dung Dung mê say nói:
- Với vùng đất của linh quy, Từ Thí còn có thơ viết: Kim Tinh hóa ra là linh quy, túm năm tụm ba tụ hội kỳ. Xoay tay lại trái xem thiên trái, như còn chú ý phải phải thiên chi. Sống mái nhìn nhau tranh chấp ôm, hoan hủy nhất đằng xà cáp hội nghi. Nếu như co lại đầu thiên ngoài miệng, hình thận kì diệu … phú không thể nghi ngờ, đa phần là quy hình thường đi với xà, phú quý xà hình, văn khúc Thủy Tinh.
Chả hiểu gì mấy, mọi người xá tội ><
Tất Mậu Thịnh vỗ tay nói "Hay" rồi lập tức thở dài nói:
- Chàng trai, cậu thực sự là nhân tài, không phải tôi khen cậu, cậu thực sự rất có kiền chất với kiến trúc học phong thủy, nếu chuyên tâm đi vào nghiên cứu thì nhất định có thể trở thành một vị đại sự
Mắt Tô Dung Dung tỏa ra ánh hào quang, trong lòng mừng thay cho Sở Thiên, Sở Thiên có thể nhận được sự khen ngợi của Tất Mậu Thịnh nhân vật cấp bậc quốc bảo như vậy, ngay cả mình đều cảm thấy ánh hào quang trên mặt.
Liễu Yên lại lộ ra vài phần uể oải, vốn định đả kích Sở Thiên nhưng lại bị hắn đoạt hết danh tiếng, xem ra giờ mình phải giở chiêu khổ để tránh bị tên tiểu tử này ôm người đẹp về.
Tất Mậu Thịnh dường như nhớ ra gì đó, vỗ vỗ cuốn "Thanh Nang Kinh" trong tay, mở miệng nói:
- Chàng trai, đã từng đọc qua cuốn sách này chưa?
- Đây là cuốn sách hay.
Sở Thiên bình thản thốt ra mấy chữ, Liễu Yên bên cạnh nhịn không cười lên được, lời bình này nói ra thực sự không có trình độ chút nào. Nếu như vậy được coi là lời bình…. Nhưng lời tiếp theo của Sở Thiên lập tức sẽ làm cô tắt ngay nụ cười.
- "Thanh Nang Kinh" tác giả Hoàng Thạch Công, là một học giả triều Tần khoảng năm 220 trước công nguyên, toàn văn chỉ có 410 chữ, bác đại tinh thâm, ngắn gọn thanh thoát, nói thẳng nguyên lý chứ không cố lộng huyền hư. Toàn kinh tổng cộng chia làm 3 cuốn: quyển thượng kể về ngũ khí Hà Đồ, Lạc thư dung hòa nhị khí âm dương cùng phương vị mà hóa thành định vị và nhiều nguyên lý khác trong trời đất, được gọi là hóa thủy. Quyển trung nói về trời đất phụ thuộc vào hình khí cùng với phối hợp phương vị mà trở thành động lực nhất thể, được gọi là hóa cơ. Quyển hạ nói về hình thế phương vị giữa trời đất và sức ảnh hưởng của các cách phối hợp, được gọi là hóa thành.
Sở Thiên không nhìn thấy hô hấp của Tất Mậu Thịnh thô dần nên hắn vẫn thản nhiên nói:
- Quách Phác là người sáng tác "Táng Thư" thường trích dẫn hán văn; Dương Quân Tùng là người sáng tác "Áo Ngữ", "Liên Ngọc" nổi tiếng; Tằng Văn Địch sáng tác "Thanh Nang Tự" cũng trình bày và phát huy hán văn; Tưởng Đại Hồng soạn "Địa Lý Biện Chính", đem "Thanh Nang Kinh" liệt vào "Thủ Kinh", lời chú thích tuy dài, càng khó nói hết điều tiều ẩn. Nguồn truyện:
Tay cầm sách của Tất Mậu Thịnh bỗng thả lỏng, cả cuốn sách rơi xuống đất, ánh mắt hoàn toàn không thể tin được, cả người bắt đầu kích động, nắm lấy vai Sở Thiên nói:
- Chàng trai, cậu học lớp nào của học viện kiến trúc? Tôi nhất định muốn nhận cậu làm đồ đệ, tiếp thu tất cả những gì tôi có, để cậu làm vẻ vang cho đất nước, tô thêm màu sắc cho thế giới
Trong lòng Tô Dung Dung cùng Liễu Yên cũng bắt đầu trấn động, Tất Mậu Thịnh muốn thu nạp Sở Thiên làm đồ đệ? Thật sự không thể tin được, không thể tưởng tượng nổi.
- Cậu ấy là tân sinh viên của học viện quản lý chúng em, không phải học viện kiến trúc ạ.
Tô Dung Dung tự hào trả lời thay Sở Thiên. Trong lòng Liễu Yên càng trở nên trầm lặng, trước giờ cô chưa từng thấy Tô Dung Dung vui như vậy, ngoại trừ là Tô Dung Dung thích Sở Thiên ra thì không còn gì có thể giải thích được.
- Cái gì? Tân sinh viên học viện quản lý.
Tất Mậu Thịnh cảm thấy buổi hoàng hôn hôm naygặp phải quá nhiều việc ngạc nhiên, ông nói:
- Tân sinh viên học viện quản lý lại có trình độ thế này? Là sinh viên quá giỏi hay Tất Mậu Thịnh ta đây đã quá lạc hậu rồi?
Sở Thiên thành thật gật đầu, cung kính nói:
- Tất lão tiên sinh, tiểu tử tên là Sở Thiên, thực sự là tân sinh viên năm nay của học viện quản lý.
- Bất luận cậu có phải sinh viên học viện kiến trúc hay không, tôi cũng phải đi nói với hiệu trưởng.
Tất Mậu Thịnh giống như đứa trẻ cười nói:
- Tôi nhất định phải kéo cậu sang làm đồ đệ của tôi, không thể vùi lấp tài hoa kiến trúc của cậu được.
Sở Thiên kinh ngạc, không ngờ Tất Mậu Thịnh lại nói thẳng như vậy. Nếu mình thực sự bị Tất Mậu Thịnh lôi sang học viện kiến trúc vậy cuộc sống sinh viên của mình có thể nhàm chán hơn nhiều, hơn nữa sau này thời gian nhìn thấy Tô Dung Dung cũng ít đi, thế là anh vội vàng khiêm tốn từ chối:
- Tất lão tiên sinh quá khen rồi, tiểu tử chỉ là nói mò mà thôi, lầm đánh ngộ trúng, sao có năng lực làm đồ đệ của lão tiên sinh chứ?
- Vậy, cậu có thể đồng ý với tôi, mỗi tuần bớt chút thời gian cùng tham khảo với tôi không?
Tất Mậu Thịnh biết Sở Thiên đang khéo từ chối mình, cũng biết hứng thú mới là thầy giáo tốt nhất, cố nhận Sở Thiên làm độ đệ thì có chút gượng ép nhưng ông lại không muốn từ bỏ kỳ tài này, thế là lui mà cầu nói tiếp:
- Mỗi tuần chỉ cần mấy giờ đồng hồ là được rồi, cậu coi như là rảnh rỗi nghe tôi lải nhải thôi, thế nào?
Sở Thiên thấy Tất Mậu Thịnh thành khẩn, trong lòng thầm thở dài, mở miệng nói:
- Được Tất lão tiên sinh để mắt tới, tiểu tử xin cảm ơn.
Gả quân chẳng lẽ như vậy.
Nét mặt Tô Dung Dung lộ lên vẻ phơn phớt hồng.
[hide]
Dạo chơi công viên, thuần túy chính là hội học sinh người mang theo Sở Thiên đám này tay mơ tân sinh bốn phía đi dạo sân trường, để cho bọn họ biết rõ lầu dạy học ở nơi nào, tiệm cơm ở nơi nào, học viện văn phòng ở nơi nào, còn có, trường học kinh điển kiến trúc chi rất, Văn Sơn Hồ ở nơi nào, đó là phần đông học sinh gió sớm sớm đọc nơi tốt, cũng là phần đông tình lữ đêm khuya lời nói nhỏ nhẹ Thánh Địa.
Đái Mộng Nghiêu bọn hắn hận không thể đem toàn bộ Thiên Kinh đại học lịch sử, địa lý, văn hóa toàn bộ quán thâu cho trước mắt vẫn còn mê man vô tri niên đệ học muội đám bọn họ, tình ngẩng cao bọn hắn hoàn toàn không thấy đã bị động đi tới Sở Thiên bọn hắn, mấy trăm người đi theo Đái Mộng Nghiêu bọn hắn, hoàn toàn không có hứng thú nghe bọn hắn giảng mấy thứ gì đó, mỗi lần đến một chỗ, chẳng qua là tò mò quét dọn vài lần, lập tức kết bạn nói chuyện đi về phía trước, đã đến mặt khác địa phương, lại nhìn hơn mấy nhãn, tiếp tục đi về phía trước.
Cái này dạo chơi công viên, dùng Đường Thương Hùng mà nói mà nói: Mặc kệ cơm, còn làm cho người ta mang ơn lãng phí thời gian hoạt động.
Sở Thiên không có đồng ý vị này tương lai buôn bán tài tuấn quan điểm, nhưng là rất không ưa thích thưa thớt một đống lớn người cưỡi ngựa xem hoa, rút cái chỗ trống, thoát ly đám này có tổ chức không kỷ luật đám người, Đường Thương Hùng bọn hắn tuy nhiên không thích dạo chơi công viên, nhưng tham luyến ở Đái Mộng Nghiêu cùng một ít nữ sinh tư sắc, sửng sốt cứng rắn, tâm địa chưa cùng Sở Thiên mặt trận thống nhất.
Sở Thiên thân thân lưng mỏi, nhìn xem dần dần đi đám người, đi đến bên cạnh chỉ dẫn bài, kỹ càng xem xét địa đồ, quyết định hôm nay đi ba cái địa phương: Văn Sơn Hồ, tượng nha thạch tháp, thiên niên giảng đường.
“Sở Thiên, giống như lại gặp ngươi hả?” Tô Dung Dung thanh âm nhu nhu theo Sở Thiên sau lưng truyền tới, trong giọng nói có nói không nên lời hưng phấn cùng mừng rỡ.
Sở Thiên quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy hai bức hoàn toàn bất đồng biểu lộ gương mặt, Tô Dung Dung tựa như xuân hoa sáng lạn giống như dáng tươi cười, liễu nhãn cau mày, tâm sự nặng nề nhìn mình, ánh mắt có không nói ra được đề phòng.
Sở Thiên ôn nhu nhìn xem Tô Dung Dung, cũng sắp đem toàn bộ thế giới quên, nhẹ nhàng phiêu dật, thông minh thanh tú, mặc khoan hồng trắng trong thuần khiết quần áo, dùng một cái mộc trâm kéo một cái bình thường búi tóc, phong độ tư thái yểu điệu, hắn cảm giác mình cùng cô gái trước mắt tựa hồ kiếp trước đã gặp nhau hiểu nhau yêu nhau qua, trong nội tâm nhu tình lại để cho hắn thiếu chút nữa khống chế không nổi, đều muốn đi qua, nâng... Lên cái kia giương tinh xảo như hoa mặt, xem hắn thanh tịnh như nước đôi mắt, hôn nàng kiều diễm ướt át cặp môi đỏ mọng.
Gió nhẹ lướt qua, Sở Thiên thanh tỉnh lại, cười nói: “Thật sự là đúng dịp.”
Liễu Yên lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên, trong nội tâm mắng thầm: Khéo léo cái P. Mới vừa rồi là Tô Dung Dung gặp được Sở Thiên, lại gặp được Sở Thiên theo dạo chơi công viên trong đội ngũ chuồn đi, cho nên Tô Dung Dung cũng cỡi theo rời tổ chức, hắn Liễu Yên sợ Tô Dung Dung bị ma quỷ ám ảnh, chủ động yêu thương nhung nhớ, lại để cho Sở Thiên như vậy ‘tam vô nhân viên’ chiếm được tiện nghi, rơi vào đường cùng, cũng chỉ tốt theo tới đây, hắn thật sự không rõ Sở Thiên có cái gì mị lực có thể hấp dẫn Tô Dung Dung cái này màu đỏ hậu đại, Tô Dung Dung nếu như muốn yêu đương, tùy tiện hừ một tiếng, đều có rất nhiều công tử ca, thái tử ca đi lên, huống chi Tô Dung Dung bây giờ người theo đuổi đầy đủ xếp hàng đến cửa trường học rồi.
“Đúng vậy a, thật sự là đúng dịp.” Tô Dung Dung chứng kiến Sở Thiên dáng tươi cười, giấu ở giữa lông mày u buồn lập tức tiêu tán vô tung vô ảnh, cho mình tìm cái lý do: “Đi theo đội ngũ, ta cảm giác được quá nặng buồn bực, cho nên đi ra chính mình đi dạo.”
Sở Thiên gật gật đầu, khóe môi nhếch lên mình cũng nói không dậy nổi dáng tươi cười, nói: “Ta cũng là đâu rồi, nếu như có thể, chúng ta cùng đi đi.”
"Tốt, cùng đi đi." Tô Dung Dung trên mặt hiện lên vài phần tung tăng như chim sẻ, hướng về Sở Thiên đi tới, Liễu Yên bề bộn đạp vào vài bước, đuổi theo xuân tâm nhộn nhạo Tô Dung Dung, khoác ở tay của nàng nói: "Dung Dung, chờ ta một chút, ta cũng đi.
Tô Dung Dung bất đắc dĩ dừng bước lại, khiên bên trên Liễu Yên tay, lập tức cùng Sở Thiên cười cười nói: “Chúng ta hiện tại đi đường gì tuyến tốt đâu này?”
“Đúng vậy a, đi đường gì tuyến tốt đâu này?” Liễu Yên sẽ không buông tha cho bất luận cái gì đả kích Sở Thiên cơ hội, mở miệng nói: “Ngươi ngàn vạn không nên mang bọn ta cưỡi ngựa xem hoa, phát huy hạ tài hoa của ngươi, có lẽ mang bọn ta xem chút có ý nghĩa địa phương.”
Sở Thiên mỉm cười, đạp trên trên mặt đất vừa mới phiêu ở dưới lá rụng, nhàn nhạt nói: “Ta mang bọn ngươi đi ba cái địa phương.”
“Cái đó ba cái địa phương?” Liễu Yên truy vấn một câu: “Chớ không phải là tiệm cơm, nhà tắm, hồ nước?”
Tô Dung Dung bất đắc dĩ thở dài, Liễu Yên tựa hồ cây vốn không muốn làm cho mình mở miệng nói lời nói, hơn nữa đối với Sở Thiên giống như có thành kiến, nhưng lúc này cũng không nên nói cái gì đó, miễn cho trêu chọc tới Liễu Yên đối với Sở Thiên càng lớn bất mãn.
“Văn Sơn Hồ, tượng nha thạch tháp, thiên niên giảng đường.” Sở Thiên hoàn toàn không có để ý Liễu Yên ngôn ngữ, giao trái tim trong địa phương nói ra.
“Vì cái gì đều muốn đi cái này mấy cái địa phương đâu này?” Tô Dung Dung vượt lên trước hỏi lên.
Sở Thiên nghe được Tô Dung Dung lời mà nói..., quay đầu lại cười cười, suất khí mê người dáng tươi cười lại để cho Tô Dung Dung thanh tịnh như nước trong ánh mắt nhiều hơn tia rung động, ngẩng đầu nhìn phía trước bóng rừng con đường nhỏ, thời gian dần qua hướng Tô Dung Dung giải thích.
Văn Sơn Hồ, quan sát động tĩnh nước bố cục.
Tượng nha thạch tháp, thán nhân văn tinh thần.
Thiên niên giảng đường, tư lịch sử lắng đọng.
Tô Dung Dung nghe xong Sở Thiên giải thích, trong nội tâm nổi lên mãnh liệt hướng tới, nói: “Vì cái gì như vậy bình thường địa phương, tại trong miệng của ngươi nói ra đến, lại có vẻ vô cùng động lòng người xinh đẹp đâu này? Còn có nhàn nhạt tang thương.”
Liễu Yên thầm nghĩ, phá hủy, lại để cho tiểu tử này hình tượng tại Dung Dung trong nội tâm tăng thêm không ít, vì vậy bề bộn cắm vào miệng nói: “Không thể tưởng được một kẻ vũ phu vậy mà cũng sẽ biết không bệnh ngâm, Sở Thiên, đi vào Thiên Kinh đại học, có hay không cảm giác được rất tự hào đâu này?”
Sở Thiên cười thầm một tiếng, Liễu Yên rõ ràng nói mình học đòi văn vẻ, không có gì thực tế tư tưởng, lắc đầu mở miệng nói: “Đã từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, nếu như đi vào Thiên Kinh đại học, chính mình là như thế nào hăng hái, tiếu ngạo muôn dân trăm họ, nhưng đi vào Thiên Kinh đại học về sau, rõ ràng cái gì cũng không muốn nói, bởi vì đột nhiên minh bạch, khi ngươi đối mặt có được phong cách cổ xưa khí tức nga nga thần điện lúc, khi ngươi đối mặt nho giả tụ tập, văn hóa khí tức dạt dào thành phong trào học thuật cung điện lúc, người bắt đầu trở nên rất nhỏ bé, biển cả nhất lật, chỉ có thể ngưỡng mộ cùng chăm chú nghe, thậm chí bên hồ liễu, tháp bên cạnh nước, đều cho ngươi lĩnh ngộ một loại triết - thay đổi một cách vô tri vô giác hun, mới là nhuận vật im ắng triết.”
Tô Dung Dung cùng Liễu Yên không nói gì, thời gian dần trôi qua suy nghĩ Sở Thiên đích thoại ngữ, các nàng cũng không phải là bình hoa, từ nhỏ hình thành tri thức hệ thống cùng tự mình nhận thức rất rõ ràng nói cho các nàng biết, Sở Thiên mà nói rất có đạo lý.
Liễu Yên không phải không thừa nhận Sở Thiên có chút tư tưởng, phần này cảm khái không có văn hóa nội tình đúng tuyệt đối nói không nên lời đấy.
Văn Sơn Hồ, Sở Thiên ba người đạp trên lá rụng, hoàng hôn ánh mặt trời trong phóng lấy có chút tình cảm ấm áp, lập tức lại bị ào ào gió thu khiến cho toàn thân lạnh buốt, nhìn qua tượng nha thạch tháp cái bóng trong nước phát ngẩn người, cổ xưa thạch tháp tại nước sóng vi-ba trong đi theo nhộn nhạo, ven hồ chiếc ghế tử cùng với sạch sẽ sạch sẽ tảng đá đều bị nhàn tản người sở chiếm cứ, bên hồ thạch cá cũng bị vô tình hồ nước bao phủ nhìn không tới cá bộ dạng, đều nói thu đúng nặng trịch đấy, thế nhưng là tại Sở Thiên trong nội tâm nhưng là bay bổng đấy, như cái này không trung thỉnh thoảng tung bay Hoàng Diệp, nhẹ nhàng sống ở xuân, nhẹ nhàng hạ xuống bụi đất.
Một vị đầu đầy tóc trắng lại tinh thần vô cùng phấn chấn lão giả đang bưng lấy “Thanh Nang Kinh”, yên tĩnh tựa ở ghế đá, tập trung tinh thần kỹ càng đọc qua.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung nhìn thấy trong hồ hai cái con cá song song nhảy ra, lập tức lại tan mất trong nước, lẫn nhau đối với nhìn thoáng qua, trong mắt tình ý nhìn một phát là thấy hết, Liễu Yên vừa đúng ‘ho khan’ vài tiếng, Sở Thiên cùng Tô Dung Dung bất đắc dĩ thu hồi khác thường tình cảm.
“Nhà tư tưởng, hiện tại đến Văn Sơn Hồ rồi.” Liễu Yên lại bắt đầu kéo ra chiến đấu màn che, vì hảo hữu chí giao suốt đời hạnh phúc, bóp chết Tô Dung Dung đối với Sở Thiên hảo cảm, tận hết sức lực đả kích Sở Thiên là của nàng việc cấp bách, mở miệng nói: “Hiện tại, ngươi có thể nói một chút nơi đây phong thuỷ bố cục rồi, lại để cho tiểu nữ tử lãnh giáo một chút.”
Lão giả nghe được Liễu Yên ngôn ngữ, tò mò ngẩng đầu, quét mắt vài lần, lập tức lại cúi đầu nhìn lên sách đến.
Sở Thiên hoàn nhìn Văn Sơn Hồ vài lần, cười cười, không nói gì.
Liễu Yên nhìn thấy Sở Thiên không có lên tiếng, cho rằng tiểu tử này nói không nên lời, trên mặt hiện lên tươi cười đắc ý, châm chọc nói: “Ngươi không phải mới vừa nói ‘Văn Sơn Hồ, quan sát động tĩnh nước bố cục’ sao? Như thế nào, hiện tại xem không ra ngoài? Lại nói tiếp vô địch thiên hạ, làm lên đến hữu tâm vô lực.”
Tô Dung Dung giật giật Liễu Yên, lắc đầu nói: “Liễu Yên, như thế nào nói như vậy Sở Thiên đâu này?”
“Ta nói không sai a...” Liễu Yên tựa hồ muốn đem Sở Thiên đạp tới cùng rồi, cũng không để ý Tô Dung Dung cảm thụ, nói: “Một người vô tri cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là vô tri lại phải làm bộ cái gì đều hiểu, vậy thật đáng buồn rồi.”
“Văn Sơn Hồ trong có năm tòa cô lập đảo nhỏ, tất cả cỗ đặc sắc, dùng Song Phong đảo làm trung tâm, gần m kho khu một phân thành hai. Đảo phía đông, bởi vì địa hình biến hóa mà cực giống bên trên chỉ cực lớn sơn ưng đánh về phía mặt nước, cố ngụ ý là Hùng Ưng vỗ lên mặt nước.”
Lão giả thân hình hơi chấn, đình chỉ ở trong sách xem ánh mắt, vểnh tai nghe Sở Thiên tự thuật.
Sở Thiên cũng không để ý tới Liễu Yên vô lễ, thời gian dần qua đem Văn Sơn Hồ phong thuỷ bố cục nói đi ra: “Hồ tây bờ có một tòa dài ngàn mét đảo nhỏ, duỗi người trong nước đỉnh rộng hơn ba trăm mét, tới gần bên cạnh bờ bộ phận tức thì chỉ có trăm mét, giống nhau do Tây Bắc phương Bạch Long Sơn cao thấp đến hấp nước Cự Mãng, hình thái thực, xưng là mãng xà hấp nước.”
Liễu Yên dừng lại châm chọc, ánh mắt trở nên khiếp sợ, nhìn trước mắt Sở Thiên, trong nội tâm thất kinh, tiểu tử này chẳng lẽ thật sự hiểu được phong thuỷ chi thuật? Làm sao có thể đâu này? Còn tưởng rằng tiểu tử này ngoại trừ thân thủ tốt, học giỏi bên ngoài, khác đều là ngu ngốc, không nghĩ tới, đạo gió bắt đầu thổi nước đến trả đạo lý rõ ràng đâu này?
Vô ích, khẳng định vô ích. Liễu Yên cho mình tìm tốt lấy cớ, cho Sở Thiên rơi xuống cái chết chắc nghĩa.
Lão giả ngẩng đầu lên, sáng ngời có thần trong ánh mắt có rung động, còn có mấy phần mừng rỡ.
“Trong hồ vây quanh Song Phong đảo cùng Xà Đầu đảo tầm đó, phân đông, tây, bắc tam phương đều đều địa tọa lạc ở trong hồ ba tòa hình dạng lớn nhỏ giống nhau đảo nhỏ, như ba con nổi mặt nước con rùa đen cùng đang hút nước Cự Mãng đùa giỡn đấu, có thể là quy xà nghịch nước.”
Sở Thiên vừa nói vừa chỉ cho Tô Dung Dung các nàng quan sát, thần sắc vô kinh vô hỉ, tựa hồ tại trình bày rất sự tình đơn giản.
Tô Dung Dung nghe xong, tuy nhiên không hiểu, nhưng ánh mắt lại càng thêm sùng bái nhìn xem Sở Thiên, tối thiểu, Sở Thiên có thể nói ra mấy thứ gì đó.
Liễu Yên khí diễm tuy nhiên giảm xuống dưới, nhưng vẫn như cũ không phục nói: “Dù sao chúng ta cũng đều không hiểu, ngươi tùy tiện nói chúng ta cũng không biết a..., lừa dối a, tiếp tục lừa dối.”
Sở Thiên lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nhìn xem Tô Dung Dung, Tô Dung Dung cũng lắc đầu, lấy chính mình khuê trung mật hữu không có biện pháp.
“Hắn không có lừa dối các ngươi, hắn nói đều là chính xác.” Bên cạnh lão giả bỗng nhiên đứng dậy, lên tiếng trợ giúp Sở Thiên, cũng đi từ từ đi qua.
Sở Thiên bọn hắn kinh ngạc nhìn cái này tiên phong đạo cốt lão giả, không biết lão giả là người ra sao vậy. Nghe ngữ khí tựa hồ cũng hiểu được phong thuỷ chi thuật?
Lão giả đi vào Sở Thiên trước mặt, tán dương nói: “Tiểu tử, rất không tồi a..., tuổi còn trẻ vậy mà nhận biết phong thuỷ văn hóa, quan sát phong thuỷ bố cục, thật sự khó được, lão hủ Tất Mậu Thịnh, Thiên Kinh đại học học viện kiến trúc.”
Tất Mậu Thịnh? Sở Thiên đối với danh tự này tựa hồ không có có cảm giác gì, nhưng nghe đến Tô Dung Dung cùng Liễu Yên trong lỗ tai, nhưng là vô cùng rung động, Tất Mậu Thịnh đúng Thiên Kinh đại học thậm chí toàn bộ thiên triều đều có tên cấp bậc quốc bảo nhân vật, thiên triều cỡ lớn kiến trúc, còn có kinh thành các loại tiêu chí kiến trúc đều có công lao của hắn, nói đơn giản một chút a, thành lập đất nước sau cửa thành tu sửa đều có phần của hắn.
“Tiểu tử, cái này Văn Sơn Hồ chính là ta ba mươi năm trước thiết lập mà tính toán.” Tất Mậu Thịnh nét mặt biểu lộ thêm vài phần tự hào cảm giác, cười cười nói: “Ta dùng ba năm thời gian mới đem ‘quy xà nghịch nước’ bố cục hoàn thành, tiểu tử, ngươi biết ta đây cái phong thuỷ bố cục ám dụ cái gì sao?”
“Quy là trường thọ chi vật, xà là linh động thân thể, ám dụ Thiên Kinh đại học thuận theo thời đại, vạn năm bất bại.” Sở Thiên suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Tất lão tiên sinh, không biết tiểu tử giải thích có hay không thỏa đáng?”
Liễu Yên khẩn trương nhìn xem Tất Mậu Thịnh, chờ mong hắn chối bỏ Sở Thiên giải thích.
Tất Mậu Thịnh dựng lên ngón cái, khen: “Hoàn toàn chính xác.” Lập tức truy vấn Sở Thiên: “Ngươi cũng đã biết quy xà bố cục có gì có ích?”
Sở Thiên suy nghĩ một hồi, ánh mắt hơi mở, lộ ra lại để cho Tô Dung Dung mê say dáng tươi cười, nói: "Đối với linh quy chi địa, Từ Thí còn có thơ viết: " Kim tinh tác huyệt thị linh quy, lưỡng lưỡng tam tam tụ hội kỳ. Hồi thủ tả quan thiên tả bạc, nhược hoàn cố hữu hữu thiên chi. Thư hùng tương cố tương tranh bão, tối hỉ đằng xà cáp hội nghi. Thảng nhược súc đầu thiên chủy thượng, hình chân diệu huyệt phú vô nghi". Liêu Kim Tinh viết: " Kim tinh tác huyệt, đa thị quy hình, thường dữ xà tương hội. Phú quý xà hình, văn khúc thủy tinh.."
Tất Mậu Thịnh vỗ tay xưng ‘tốt’, lập tức thở dài: “Tiểu tử, ngươi thật sự là nhân tài a..., không phải ta khen ngươi, ngươi đối với phong thuỷ kiến trúc học thật sự rất có tiềm chất rồi, chuyên tâm nghiên cứu đi vào, nhất định có thể trở thành một đời đại sư.”
Tô Dung Dung trong mắt thả ra hào quang, trong nội tâm thay Sở Thiên cao hứng trở lại, Sở Thiên có thể có được Tất Mậu Thịnh như vậy cấp bậc quốc bảo nhân vật khích lệ, ngay cả mình đều cảm giác trên mặt có quang.
Liễu Yên lại có vẻ có vài phần uể oải, vốn định muốn đánh kích Sở Thiên, lại bị hắn đoạt hết danh tiếng, xem ra chính mình đúng thời điểm muốn hạ lần khổ công phu, miễn cho bị tiểu tử này ôm mỹ nhân về.
Tất Mậu Thịnh tựa hồ nhớ tới mấy thứ gì đó, vỗ vỗ tay bên trong “Thanh Nang Kinh”, mở miệng nói: “Tiểu tử, có hay không xem qua quyển sách này?”
“Đây là vốn sách hay.” Sở Thiên nhổ ra mấy cái bình thản chữ đến, bên cạnh Liễu Yên nhịn không được cười lên, cái này bình luận thật sự quá mất trình độ, nếu như đây coi là bình luận lời mà nói..., nhưng Sở Thiên kế tiếp mà nói lập tức đem nụ cười của nàng đình trệ rồi.
“” Thanh Nang Kinh “tác giả Hoàng Thạch Công, đúng trước công nguyên ước hai trăm hai mươi trong năm Tần triều học giả. Toàn văn vẻn vẹn bốn trăm mười chữ, bác đại tinh thâm, ngắn gọn thanh thoát, nói thẳng nguyên lý, mà không cố làm ra vẻ huyền bí. Toàn bộ trải qua tổng cộng phân tam cuốn: Quyển thượng tự thuật Hà Đồ ngũ khí, Lạc Thư phương vị cùng âm dương nhị khí dung hợp mà hóa thành thiên địa chi định vị chờ nguyên lý, cố vị chi hóa mới. Trong cuốn nói ra trong thiên địa hình khí phụ thuộc cùng phương vị phối hợp mà thành nhất thể động lực, cố vị chi hóa cơ. Quyển hạ bảo ngày mai địa đang lúc hình khí phương vị cùng các loại pháp tắc phối hợp sau lực ảnh hưởng, cố vị chi hóa thành.”
Sở Thiên không nhìn thấy Tất Mậu Thịnh hô hấp dần dần to thêm, vẫn như cũ thản nhiên nói đến: “Quách Phác có được, sáng tác” Táng Thư “mà thường trích dẫn kia văn. Dương Quân Tùng có được, mà có” Áo Ngữ “,” Thiên Ngọc “chi lấy. Tằng Văn Địch” Thanh Nang Tự “cũng trình bày và phát huy kia văn. Tưởng Đại Hồng soạn” Địa Lý Biện Chính “, đem” Thanh Nang Kinh “liệt vào” Thủ Kinh “, lời chú thích mặc dù dài, càng khó nói hết kia nội tình.”
Tất Mậu Thịnh nắm sách tay đột nhiên buông lỏng, cả quyển sách rơi trên mặt đất, ánh mắt hoàn toàn không thể tin được, cả người kích động lên, bắt lấy Sở Thiên bả vai nói: “Tiểu tử, ngươi đang ở đây học viện kiến trúc cái nào lớp? Ta nhất định muốn thu ngươi làm đồ đệ, thụ ta tất cả, cho ngươi vì nước làm vẻ vang, tại trên thế giới đại phóng tràn ngập các loại màu sắc.”
Tô Dung Dung cùng Liễu Yên trong nội tâm cũng rung động đứng lên, Tất Mậu Thịnh muốn thu Sở Thiên làm đồ đệ? Cái này thật sự không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng rồi.
“Hắn là chúng ta kinh quản học viện tân sinh, không phải học viện kiến trúc đấy.” Tô Dung Dung tự hào thay Sở Thiên đáp trả, Liễu Yên tâm trở nên càng thêm trầm trọng, hắn chưa từng có tiếp kiến Tô Dung Dung cao hứng như vậy qua, ngoại trừ Tô Dung Dung thích Sở Thiên, không có bất kỳ giải thích.
“Cái gì? Kinh quản học viện tân sinh?” Tất Mậu Thịnh cảm giác cái này hoàng hôn gặp phải ngạc nhiên sự tình nhiều lắm, mở miệng nói: “Kinh quản học viện tân sinh thậm chí có loại này tạo nghệ? Đúng đệ tử quá lợi hại hay là ta Tất Mậu Thịnh quá rớt lại phía sau nữa nha?”
Sở Thiên thành thật gật đầu, cung kính nói: “Tất lão tiên sinh, tiểu tử tên là Sở Thiên, đúng là năm nay kinh quản học viện tân sinh.”
“Mặc kệ ngươi có phải hay không học viện kiến trúc đấy, ta tìm hiệu trưởng nói đi.” Tất Mậu Thịnh hài tử giống như nở nụ cười: “Ta nhất định phải đào ngươi tới đây làm đồ đệ, nếu không liền mai một ngươi rồi kiến trúc tài hoa rồi.”
Sở Thiên được sủng ái mà lo sợ, thật không ngờ Tất Mậu Thịnh nói chuyện như thế trực tiếp, nếu như mình thực bị Tất Mậu Thịnh làm cho đi học viện kiến trúc, cái kia chính mình cuộc sống đại học đã có thể nhàm chán nhiều hơn, hơn nữa về sau nhìn thấy Tô Dung Dung thời gian cũng sẽ biết biến ít, bề bộn khiêm tốn chối từ nói: “Tất lão tiên sinh quá khen, tiểu tử chẳng qua là ăn nói bậy bạ, lầm đánh ngộ trúng, sao có năng lực là lão tiên sinh đồ đâu này?”
“Cái kia, ngươi có thể hay không đáp ứng ta, mỗi tuần rút chút thời gian cùng ta điều tra đâu này?” Tất Mậu Thịnh biết rõ Sở Thiên tại từ chối nhã nhặn chính mình, cũng biết hứng thú mới là tốt nhất lão sư, cứng rắn thu Sở Thiên làm đồ đệ có chút ép buộc, nhưng lại không muốn buông tha cho cái này kỳ tài, vì vậy lui mà cầu tiếp theo nói: “Mỗi tuần chỉ cần mấy giờ là được rồi, ngươi tựu xem như nghe ta rảnh rỗi lải nhải như thế nào?”
Sở Thiên nhìn xem thành khẩn Tất Mậu Thịnh, trong nội tâm than nhỏ, mở miệng nói: “Nhận được Tất lão tiên sinh để mắt, tiểu tử lúc này đã cám ơn.”
Gả quân chi bằng này. Tô Dung Dung nét mặt biểu lộ đã lâu hồng nhuận phơn phớt.
[/hide]