Bọn Sở Thiên cáo biệt Tất Mậu Thịnh, bước nhẹ trên những chiếc lá rụng, đi về hướng giảng đường ngàn năm, nếu như không có Liễu Yên ở giữa cắt ngang, Sở Thiên sẽ không cưỡng lại được mà cầm lấy bàn tay trắng như ngọc của Tô Dung Dung
Có lẽ, đây là tiếng sét ái tình. Cho dù Tô Dung Dung có là thuốc độc hắn cũng cam tâm tình nguyện. Trong lòng Sở Thiên nhàn nhạt nghĩ.
Tất Mậu Thịnh nhìn Sở Thiên rời đi trong lòng có sự tán thưởng lẫn yêu quý. Lấy điện thoại di động ra gọi cho thư kí, nói:
- Tiểu Đường, giúp tôi tìm tài liệu về một tân sinh của học viện quản lý, tên của cậu ta là Sở Thiên. Hiện giờ tôi đang cần.
Tất Mậu Thịnh buông điện thoại xuống, một lần nữa đến bên ghế đá ngồi. Không còn lòng dạ nào đọc tiếp cuốn sách trên tay, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc điện thoại bên cạnh. Năm phút sau, điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Tất Mậu Thịnh cầm lên gấp rút hỏi:
- Tiểu Đường, tìm được gì không vậy?
- Ông Tất, cậu ta là thiên tài!
Giọng nói của Tiểu Đường có chút hưng phấn, cung kính nói:
- Cậu ta là thí sinh thiên tài, là trạng nguyên Triết Giang, điểm trạng nguyên cao nhất toàn khoa, điều tuyệt vời hơn là bài văn hơn ngàn chữ của cậu ta dùng toàn bộ chữ giáp cốt để hoàn thành, lưu thủy hành vân, đã đạt đến trình độ bậc thầy.
Tim của Tất Mậu Thịnh đập dữ dội, ông ta gần như hét lên:
- Cái gì? Cậu ta chính là thiên tài Sở Thiên sao? Tôi còn tưởng rằng là người cùng danh tính. Đáng tiếc, đáng tiếc. Thực nên đem tên tiểu tử này về học viện kiến trúc, trình độ kiến trúc phong thủy của tên tiểu tử này cũng không kém tôi.
- Ông Tất, chỉ sợ sẽ gặp khó khăn ạ. Trước hết không nói đến quản lý học viện sẽ không từ bỏ cậu ta, lại còn có rất nhiều chuyên gia chữ giáp cốt, chuyên gia khảo cổ cũng đang quan tâm, muốn Sở Thiên trở thành học trò của mình.
Giọng nói của Tiểu Đường có phần bất đắc dĩ. Anh ta cứ tưởng rằng ông Tất chắc chắn vừa ý với sự thông minh của Sở Thiên, chỉ là không ngờ Sở Thiên có quan hệ với kiến trúc, trình độ còn so được với ông Tất
Ông Tất buông điện thoại xuống, mỉm cười, tìm cho mình lý do trấn an, dù sao Sở Thiên cũng đã đồng ý mỗi tuần dùng vài tiếng đồng hồ cùng ông nghiên cứu thảo luận.
Lúc này Sở Thiên đang đứng trước cửa giảng đường ngàn năm, mái nhà hình tháp cao ngất ngưởng, hình thức kiến trúc hai cánh vươn về phía trước, bố cục bên trong là hàng cột nối liền nhau, toàn bộ tường ngoài hết sức trang trọng được trang trí bằng đá hoa cương, quảng trường rộng lớn khiến trong lòng Sở Thiên thầm than. Ý tưởng thiết kế kiến trúc giảng đường ngàn năm tinh xảo, trình tự rõ ràng, hứng thú đan xen, cảm nhận mãnh liệt. Có đặc thù thời đại rõ ràng, cùng với các tòa nhà xung quanh bổ sung cho nhau đạt đến sự hài hòa thống nhất của khuôn viên trường.
Những đặc thù này của giảng đường vừa thể hiện sự hiểu biết và kế tục văn hóa kiến trúc truyền thống và văn hóa trường học đối với lịch sử hình thành hàng trăm năm của đại học Thiên Kinh, vừa thể hiện rõ ràng phương pháp cách tân và phong cách thời đại của nghệ thuật kiến trúc hiện đại, xem ra lại là tác phẩn từ chính bàn tay của Tất Mậu Thịnh rồi.
Đúng là một bậc thầy tài hoa hơn người. Sở Thiên không khỏi thầm khen Tất Mậu Thịnh một câu.
Bỗng nhiên thần sắc Sở Thiên có chút xấu hổ, nở nụ cười khổ, bởi vì đội ngũ dạo chơi công viên của Đái Mộng Nghiêu vừa hay cũng đi tới giảng đường ngàn năm. Lúc này giảng giải đã không phải là Đái Mộng Nghiêu nhiệt tình nữa mà là người con trai đeo kính đen, thần thái mang chút kiêu ngạo, đang theo sau người tân sinh giảng giải hướng về phía giảng đường ngàn năm:
- Đại học Thiên Kinh là tòa nhà với những phương tiện tiên tiến lớn nhất trong các trường đại học cao đẳng, giảng đường có đầy đủ các chức năng hiện đại hóa. Với ngụ ý ngàn năm bất bại, đại học Thiên Kinh đã làm lễ kỉ niệm để chúc mừng giảng đường xây dựng tròn 100 năm.
- Mọi người đang ở trong trường đại học Thiên Kinh, diện tích chiếm 5600 m², diên tích kiến trúc là 12672 m², một tầng hầm, trên có ba tầng chủ chốt, khán đài 2 tầng, khán phòng cao khoảng 6 tầng được xây dựng ở vị trí cao nhất. Các công trình chủ yếu khác: phòng hóa trang tương xứng, phòng tập luyện, phòng đa chức năng, sân cỏ bốn mùa, phòng họp, phòng chờ.
Mấy trăm tân sinh của học viện quản lý nhìn một cách ủ rũ, hoàn toàn không biết học trưởng muốn biểu đạt cái gì đó. Sự hiếu kỳ và việc lặn lội đường xa trong lòng họ đã gần như không còn. Nếu như không phải biết rõ bản thân là tân sinh thì bọn họ đã sớm tạo phản. Đường Thương Hùng dường như buồn chán muốn chuồn đi nhưng lại phát hiện mình đang đứng phía trước để nhìn Đái Mộng Nghiêu, nên không tiện rời đi, chỉ có thể oán trời trách đất.
Đái Mộng Nghiêu đang lẳng lặng uống nước khoáng bên cạnh quảng trường nhìn thấy ba người bọn Sở Thiên, lông mày nhíu lại rồi đi thẳng về phía Sở Thiên. Thần sắc trên mặt khiến Sở Thiên khẽ thở dài, lại tới lúc khói thuốc súng sẽ tràn ngập bầu trời.
Quả nhiên, Đái Mộng Nghiêu đi đến trước mặt Sở Thiên lớn tiếng dọa nạt, mang chút dư vị giáo huấn:
- Bạn học, tại sao mới vào trường được mấy hôm mà đã vô tổ chức vô kỉ luật như vậy hả? Tất cả các tân sinh đều phải tuân theo sự sắp xếp của bọn tôi, sao các cậu lại đặc biệt như vậy, dám tự tiện hành động?
Kỳ thực đây hoàn toàn chỉ là một chuyện nhỏ thậm chí cũng không có chuyện gì, nhưng ấn tượng của Đái Mộng Nghiêu với Sở Thiên là kiêu ngạo, tự cho mình là đúng, quan trọng hơn là không nghe lời, do vậy đã quyết định ra oai làm mất uy phong của Sở Thiên. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Liễu Yên một mực buồn rầu làm thế nào để đả kích Sở Thiên, giờ đây nhìn thấy Đái Mộng Nghiêu làm khó Sở Thiên không chút khách khí, trên mặt cũng hiện lên sự vui sướng hả hê.
- Còn hai tiểu muội nhất định phải cẩn thận, đừng để bị người ta lừa gạt một cách mù quáng.
Đái Mộng Nghiêu nhìn đám người Tô Dung Dung góp ý thẳng thắn.
Tuy những lời nói của Đái Mông Nghiêu như kim đâm, nhưng Tô Dung Dung không hề có ý so đo tính toán, chỉ cười mà không tỏ thái độ.
Với tính khí của Liễu Yên vốn dĩ muốn phản kích Đái Mộng Nghiêu vài câu nhưng thấy cô ta chủ yếu nhằm vào Sở Thiên nên đành nhịn.
Như bình thường, Sở Thiên có lẽ sẽ cười mà cho qua, không đối đầu đến cùng. Nhưng lúc này nhìn thấy Đái Mộng Nghiêu ăn nói lỗ mãng, còn chỉ trích Tô Dung Dung, khuôn mặt lập tức tỏ vẻ không vui hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, thanh âm vẫn rất bình tĩnh chỉ vào mấy trăm tân sinh mặt mày ủ rũ nói:
- Học tỉ, vốn dĩ dạo chơi công viên là hoạt động rất thú vị, nhưng các tỉ lại làm cho hoạt động thú vị này trở nhàm chán vô vị. Trước đây những tân sinh này đều tinh thần hăng say còn bây giờ ai nấy đều mặt mày ủ rũ. Tỉ cũng được coi như là người đầu tiên trong thiên cổ đấy.
Tô Dung Dung lo lắng nhìn Sở Thiên. Ai cũng biết lời nói này của Sở Thiên có tính mỉa mai, không chừng sẽ là một cuộc tranh luận vô cùng gay gắt.
Sắc mặt Đái Mộng Nghiêu biến đổi, bọn họ cũng đã từng nghĩ làm thế nào để dạo chơi công viên trở nên thú vị và có ý nghĩa chứ không phải chỉ đơn giản nhạt nhẽo vô vị như thế này. Nhưng khi bọn họ trải qua phân tích, vẫn cho rằng giới thiệu một cách đơn giản mới có thể giảm thiểu những ý nghĩ phiền chán của các tân sinh, còn có thể khiến các tân sinh muốn đi thăm các kiến trúc khác.
Giọng nói của Sở Thiên cũng không lớn nhưng cũng khiến cho mấy trăm tân sinh quay đầu lại nhìn. Cả đám đông lập tức trở nên yên lặng, mắt ngoắc ngoắc nhìn Sở Thiên rồi lại nhìn Đái Mộng Nghiêu, cho dù là kẻ đần cũng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng giữa bọn họ. Thế là mấy trăm tân sinh lập tức hưng phấn lên, cho dù là những học sinh ưu tú cũng không thể ngoại lệ, tâm lý người xem lập tức xuất hiện. Bọn Đường Thương Hùng thấy Sở Thiên và Đái Mộng Nghiêu hình như nảy sinh xung đột lại càng ra sức lách người nhích gần về phía bọn Sở Thiên.
- Chóng mặt, tên tiểu tử Sở Thiên kia sao lại có nhiều mỹ nữ bên mình vậy?
Ánh mắt Đường Thương Hùng lộ vẻ ngưỡng mộ:
- Sớm biết vậy thì đã cùng hắn mặt trận thống nhất rồi, ít nhất cũng có thể quen với hai mỹ nữ mà không phải dạo chơi công viên một cách nhàm chán nữa
Tôn Bân vỗ vai Âu Dương Thắng Cơ, hưng phấn nói:
- Cảnh giới, cảnh giới. Tên tiểu tử này đúng là cao nhân, toàn người đẹp ở bên cạnh. Ta càng ngày càng sùng bái hắn rồi, đúng là phục sát đất.
- Tiếc là ta không mang máy tính đi nếu không thì có thể tra ngay hai mỹ nữ kia là người ra sao.
Dương Thắng Cơ oán trách mình, bắt đầu hối tiếc than thở.
- Cậu đúng là đồ đần, ngươi không biết dùng điện thoại chụp trước rồi về tìm sau à.
Đường Thương Hùng "khôn ngoan bẩm sinh" nhắc nhở Âu Dương Thắng Cơ "hậu thiên mất thông".
Âu Dương Thắng Cơ ngây người một lúc rồi lập tức vỗ vỗ đầu, rút chiếc điện thoại hàng hiệu hàng ngàn pixel ra nhằm vào Tô Dung Dung cùng Liễu Yên nhấn nút chụp lia lịa. Lập tức lưu hình ảnh xinh đẹp của Tô Dung Dung cùng Liễu Yên vào trong điện thoại rồi cất điện thoại vào trong túi áo như cất bảo bối.
Đái Mộng Nghiêu trầm mặc một lúc, tuy biết là Sở Thiên muốn uy hiếp, nhưng cô nàng vốn dĩ mạnh mẽ không chịu chấp nhận thất bại vẫn giương cao đầu nhìn chằm chằm vào Sở Thiên phản kích nói:
- Tôi thành thực thừa nhận là bọn tôi đã không làm tốt ở phương diện này, nhưng chẳng lẽ cậu có cách làm tốt hơn? Cậu có cách làm cho tinh thần của mấy trăm tân sinh ở đây phấn chấn lên chăng? Làm cho hoạt động ở công viên trở nên thú vị có ý nghĩa hơn chăng?
Đây là lời khiêu chiến rất khó khăn, một tòa kiến trúc lại đi nói những lời ba hoa chích chòe làm cho người ta cảm thấy rất nhàm chán và vô vị.
Sở Thiên ngắm nhìn Tô Dung Dung, khuôn mặt nở nụ cười mê người, ngẩng đầu liều lĩnh nói với Đái Mộng Nghiêu:
- Tất nhiên là được.
Đái Mộng Nghiêu vốn chỉ muốn kích động Sở Thiên một chút để hắn không phải "ngồi mà không biết đau lưng", ai ngờ tên tiểu tử này lại ngạo mạn như thế này, dám nói làm tốt hơn so với bọn họ. Khuôn mặt tỏ ý giễu cợt nói:
- Học đệ, nếu cậu thật sự có thể làm mấy trăm tân sinh có hứng thú với giảng đường ngàn năm này thì cái vị trí bộ trưởng tuyên truyền này ta sẽ nhường cho cậu.
- Nếu như không thể, tôi cũng không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần cô em thừa nhận với mấy trăm tân sinh rằng mình là kẻ "tự cho mình là đúng" là được rồi.
Liễu Yên muốn thấy khuôn mặt tỏ ý kinh hoàng của Sở Thiên nhưng lại phát hiện tên tiểu tử này mặt lạnh như không có chuyện gì. Chẳng lẽ Sở Thiên thật sự có thể thay đổi được cảm hứng của mấy trăm tân sinh?
Bọn Đường Thương Hùng đang nhìn Sở Thiên không chớp mắt chờ đợi câu trả lời của hắn. Mấy trăm người yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
- Được, quyết định vậy đi.
Sở Thiên duỗi duỗi người, dịu dàng nhìn Tô Dung Dung, theo đó lại nhìn Đái Mộng Nghiêu nói:
- Cho tôi ba phút, tôi sẽ làm cho bọn họ điên cuồng.
Có phải tên tiểu tử này điên rồi không? Không chỉ có vẻ mặt hoảng hốt của Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên, ngay cả mấy trăm tân sinh cũng nghi ngờ nhìn Sở Thiên.
Bọn Đường Thương Hùng cảm thấy Sở Thiên đùa hơi quá, cũng bắt đầu lo lắng nhìn người thiên tài cùng phòng này. Giờ đây bọn họ chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, không biết Sở Thiên sẽ làm bọn họ điên cuồng như thế nào.
- Vậy thì mời học đệ
trình diễn tài nghệ để bọn tôi quỳ bái một phen.
Ánh mắt Đái Mộng Nghiêu toát ra vài phần chế giễu, ngay cả Đái Mộng Nghiêu cũng không cách nào hoàn thành sự việc thì cái tên tân sinh Sở Thiên này có thể giở trò bịp bợm gì?
Tuổi trẻ ngông cuồng! Đái Mộng Nghiêu đặt cho Sở Thiên một biệt danh cứng nhắc.
Trong sự chú ý phức tạp của mọi người Sở Thiên đi lên cầu thang, sau đó chân phải dừng lại, chân trái xoay tròn, làm một cái xoay người rất đẹp, gọn gàng mà linh hoạt. Đối diện với mấy trăm khuôn mặt lạ lẫm, nét mặt đẹp đến mê người, ánh mắt xa xăm thâm thúy khiến tâm hồn một vài nữ sinh rung động. Họ quyết định cho dù Sở Thiên làm tốt hay không tốt vẫn sẽ cổ vũ hết mình.
Cách đó không xa Tô Dung Dung cũng đang huơ tay cổ vũ cho Sở Thiên. Trong số mấy trăm người cũng chỉ có mình Tô Dung Dung tin tưởng Sở Thiên có thể làm được việc mình muốn, không có lý do nào chỉ là sự tín nhiệm từ sâu trong lòng.
- Các huynh đệ tỷ muội,
mọi ngươi có đồng ý chôn những ý tưởng của mình trên mảnh đất này không?
Sở Thiên khuấy động cảm hứng giơ tay phải ra không phải chỉ vào giảng đường ngàn năm mà chỉ vào mảnh đất dưới chân nói:
- Mảnh đất này, chính là mảnh đất mà mọi ngươi đang đứng đó, mọi ngươi đã cúi mình tôn trọng, đến đây chỉ để có thể cảm nhận được hơi thở của các bậc thầy danh tiếng. Cho dù là đã mất đi hay vẫn còn sống thì tinh thần của bọn họ, văn hóa của bọn họ, lịch sử của họ vẫn in sâu dưới bàn chân mọi ngươi.
Mấy trăm tân sinh yên tĩnh lại, tuy vẫn chưa có sự điên cuồng nhưng trong lòng họ đều đã khẽ rung động. Tất cả đều chăm chú nhìn Sở Thiên giàu sức cuốn hút, trong lòng Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên bắt đầu rung động. Tại sao tên tiểu tử này nghiêm túc vậy bỗng chốc đã khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác.
Ánh mắt Tô Dung Dung dịu dàng nhìn Sở Thiên, khóe miệng bất giác mỉm cười mà ngay bản thân cũng không biết.
- Mảnh đất này không biết bao nhiêu người đã giẫm lên, danh giá sáng chói, sáng lạn như sao. Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ chết, khi mà chúng ta không kịp chôn những ý tưởng của mình trên mảnh đất này, phải chăng chúng ta nên để thân thể mình chôn tại mảnh đất này, để bản thân có thể ôm ấp cái hơi thở văn hóa lịch sử mãi mãi không bao giờ mất đi.
Sở Thiên tay vung vẩy nắm đấm với một tinh thần sục sôi, chỉ về giảng đường ngàn năm phía sau mình, giọng nói lại vang lên:
- Nếu như tòa giảng đường thật sự có thể lưu truyền đến ngàn năm thì hôm nay với tư cách là tân sinh chúng ta muốn hiểu biết quá khứ của nó, muốn dùng tay, mũi, thân thể của các người, thân mật chạm vào từng tấc kiến trúc, từng mảnh đất hay không?
- Muốn, muốn, muốn.
Mấy trăm tân sinh hét lên khiến cho lòng Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên bối rối. Bọn họ cảm thấy mấy trăm tân sinh này sắp phát điên rồi. Khuôn mặt Tô Dung Dung tràn ngập niềm kiêu hãnh và tự hào.
- Tôi biết tất cả mọi người đều là người có trình độ cao đến từ mọi miền đất nước, là trụ cột của đất nước trong tương lai, mọi người nói xem mảnh đất này có giữ hay không ý tưởng của các người. Tòa giảng đường này không có dấu chân của các người vậy thì giữ lại ý tưởng của ai, dấu chân của ai?
- Chúng ta, chúng ta, chúng ta.
Mấy trăm tân sinh lại hét lên. Đường Thương Hùng lắc lắc đầu như người ngoài hành tinh, ngoài sự hưng phấn còn không quên nói với Tôn Bân:
- Nghe tên tiểu tử Sở Thiên nói mà sao tôi như muốn khóc vậy?
- Tôi hận không thể mai táng mình ở chốn này.
Tôn Bân nhìn Sở Thiên trên cầu thang cũng không quay đầu lại mà trả lời Đường Thương Hùng.
Âu Dương Thắng Cơ thầm tự nhủ không chớp mắt:
- Nhiệt huyết tôi đang dâng trào, tôi sùng bái cậu ta.
Lập tức lại thở dài:
- Tại sao mọi người đều đỗ trạng nguyên cao của các tỉnh, sự chênh lệch vẫn còn lớn như vậy?
- Chỉ điểm giang sơn sục sôi văn tự.
Ánh mắt Sở Thiên chăm chú nhìn những gương mặt đã phát cuồng, cuối cùng hét lên một câu:
- Đến đây đi, điên cuồng đi để cho các bậc thầy cảm nhận được sức sống của chúng ta, để họ cũng biết rằng chúng ta bằng lòng mai táng, bằng lòng thiêu đốt nhưng vĩnh viễn sẽ không để tiêu vong
- Không tiêu vong, không tiêu vong, không tiêu vong.
Mấy trăm tân sinh mang theo nhiệt huyết không thể kìm nén được, từng bước bước lên cầu thang của giảng đường ngàn năm, tinh tế chạm vào những kiến trúc trong tay, cảm nhận hơi thở của giảng đường ngàn năm bằng con tim, chỉ lo mình còn bỏ sót cái gì.
[hide]
Sở Thiên bọn hắn hướng Tất Mậu Thịnh thi lễ nói đừng, nhẹ nhàng đạp trên lá rụng hướng thiên niên giảng đường đi đến, nếu như không phải Liễu Yên để ngang chính giữa, Sở Thiên đều nhanh nhịn không được đi khiên Tô Dung Dung bàn tay như ngọc trắng.
Có lẽ, cái này là vừa thấy đã yêu, dù cho Tô Dung Dung đúng độc dược, mình cũng vui vẻ chịu đựng. Sở Thiên tâm ở bên trong nhàn nhạt nghĩ đến.
Tất Mậu Thịnh nhìn xem rời đi Sở Thiên, trong mắt có tán thưởng cùng yêu quý, lấy điện thoại di động ra, bấm thư ký điện thoại, mở miệng nói: “Tiểu Đường, giúp ta chọn đọc tài liệu một gã kinh quản học viện tân sinh tư liệu, tên của hắn gọi Sở Thiên, ta hiện tại chờ muốn.”
Tất Mậu Thịnh để điện thoại xuống, một lần nữa đi đến ghế đá ngồi xuống, lại không còn có tâm tư đọc qua quyển sách trên tay rồi, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bên cạnh điện thoại, năm phút đồng hồ về sau, điện thoại nhẹ nhàng vang lên, Tất Mậu Thịnh bắt hết, không thể chờ đợi được nói: “Tiểu Đường, tra được cái gì không có?”
“Tất lão, hắn là thiên tài!” Tiểu Đường thanh âm mang theo vài tia hưng phấn, cung kính nói: “Hắn là thiên tài thí sinh, đúng Chiết Giang trạng nguyên, toàn bộ khoa max điểm trạng nguyên, càng làm cho người xưng kỳ chính là, hắn viết văn gần nghìn dư chữ toàn bộ dùng giáp cốt văn mà thành, nước chảy mây trôi, đã đạt tới cấp đại sư trình độ.”
Tất Mậu Thịnh trái tim kịch liệt nhúc nhích, cơ hồ là hô lên: “Cái gì? Hắn chính là thiên tài Sở Thiên? Ta còn tưởng rằng cùng tên đồng tính chi nhân, đáng tiếc, đáng tiếc, thực có lẽ đem tiểu tử này kéo đến học viện kiến trúc, cái này tiểu Tử Kiến trúc phong thuỷ học tạo nghệ không dưới ta.”
“Tất lão, chỉ sợ khó khăn, không nói trước kinh quản học viện sẽ không tha hắn, còn có rất nhiều văn tự cổ đại chuyên gia, khảo cổ chuyên gia..., đều bao quát đam đam đều muốn đem Sở Thiên thu làm môn hạ của chính mình.” Tiểu Đường thanh âm có vài phần bất đắc dĩ, hắn nguyên lai tưởng rằng Tất lão khẳng định nhìn trúng Sở Thiên thông minh, chỉ là không có nghĩ đến Sở Thiên sẽ cùng kiến trúc nhấc lên quan hệ, tạo nghệ còn cùng Tất lão hiểu được so.
Tất lão để điện thoại xuống, cười cười, cho mình tìm cái trấn an lý do, dù sao Sở Thiên đáp ứng mỗi lần cuối tuần rút mấy giờ cùng hắn nghiên cứu thảo luận.
Lúc này Sở Thiên bọn hắn đang đứng tại thiên niên giảng đường cửa ra vào, cao ngất tháp hình mái nhà, hai cánh vươn về trước kiến trúc hình thể, hàng cột nối liền bên trong bố cục, toàn bộ dùng đá hoa cương vật liệu bằng đá trang trí trang nhã trang trọng tường ngoài, rộng lớn quảng trường, lại để cho Sở Thiên tâm ở bên trong thầm than, thiên niên giảng đường kiến trúc xếp đặt thiết kế cấu tứ (lối suy nghĩ) tinh xảo, cấp độ rõ ràng, chằng chịt hấp dẫn, cảm nhận mãnh liệt, có tươi sáng rõ nét thời đại đặc thù, cùng chung quanh khu kiến trúc một khối, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, đạt đến cùng sân trường hoàn cảnh hài hòa thống nhất.
Giảng đường những thứ này đặc thù đã đầy đủ thể hiện đối với Thiên Kinh đại học trăm năm lịch sử hình thành văn vườn truyền thống kiến trúc văn hóa cùng sân trường văn hóa lý giải cùng kế thừa, lại tươi sáng rõ nét biểu hiện ra hiện đại kiến trúc nghệ thuật sáng tạo cái mới thủ pháp cùng thời đại phong thái, xem ra lại là xuất từ Tất Mậu Thịnh chi thủ rồi.
Thật sự là một đời tài hoa hơn người đại sư. Sở Thiên không khỏi đối với Tất Mậu Thịnh thầm khen một câu.
Bỗng nhiên, Sở Thiên thần sắc có chút xấu hổ, nở nụ cười khổ, bởi vì Đái Mộng Nghiêu bọn hắn dạo chơi công viên đội ngũ vừa vặn cũng tới đã đến thiên niên giảng đường, lúc này giảng giải đã không phải là tình bành trướng Đái Mộng Nghiêu, mà là một cái đeo kính đen nam hài, thần thái mang theo vài phần tự ngạo, đang hướng tân sinh giảng giải lấy sau lưng thiên niên giảng đường: “Thiên Kinh đại học ngàn năm kỷ niệm giảng đường là chúc mừng Thiên Kinh đại học xây dựng trường học đầy năm mà xây dựng, ngụ ý ngàn năm bất bại, đúng trước mắt cả nước trường cao đẳng lớn nhất một tòa phương tiện tiến vào, công năng đầy đủ hết hiện đại hoá nhiều chức năng giảng đường.”
“Hắn ở vào Thiên Kinh đại học trong trường, chiếm diện tích m²-mét vuông, kiến trúc diện tích m²-mét vuông. Dưới mặt đất tầng, trên mặt đất chủ thể tầng, bầy phòng tầng, người xem sảnh cao chừng tầng, kiến trúc chỗ cao nhất là mét. Kia phụ thuộc phương tiện chủ yếu có: Tới xứng đôi bộ đồ phòng hóa trang, tập luyện sảnh, nhiều chức năng sảnh, kỷ niệm đại sảnh, người xem phòng nghỉ ngơi, bốn mùa đình viện, phòng họp, khách quý phòng khách chờ.”
Mấy trăm kinh quản học viện tân sinh ủ rũ nhìn mấy lần, hoàn toàn không biết trước mắt học trưởng đều muốn biểu đạt mấy thứ gì đó, bọn hắn còn sống lòng hiếu kỳ tại ‘lặn lội đường xa’ bên trong đã tiêu hao hầu như không còn, nếu như không phải biết rõ mình là tay mơ phân thượng, bọn hắn đã sớm tạo phản, Đường Thương Hùng mấy cái cũng phiền chán đứng lên, đều muốn chuồn đi, lại phát hiện mình vì xem Đái Mộng Nghiêu đứng ở phía trước, rất không thuận tiện thoát ly tổ chức, chỉ có thể oán trời trách đất đứng lên.
Đái Mộng Nghiêu đang tại quảng trường bên cạnh lẳng lặng uống vào nước khoáng, nhìn thấy Sở Thiên ba người bọn hắn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, trực tiếp hướng Sở Thiên đã đi tới, trên mặt thần sắc lại để cho Sở Thiên khe khẽ thở dài, lại là khói thuốc súng tràn ngập thời điểm.
Quả nhiên, Đái Mộng Nghiêu đi đến Sở Thiên trước mặt, lớn tiếng doạ người, mang một ít huấn thị hương vị, nói: “Đồng học, như thế nào vừa mới tiến đến đại học vài ngày giống như này không tổ chức không kỷ luật rồi hả? Tất cả tân sinh đều phục tùng chúng ta dạo chơi công viên hoạt động an bài, các ngươi làm sao lại như thế đặc biệt, tự tiện hành động đâu này?”
Kỳ thật cái này hoàn toàn là làm việc nhỏ, thậm chí hoàn toàn không phải chuyện, nhưng Đái Mộng Nghiêu đối với Sở Thiên ấn tượng vào trước là chủ, tự đại cuồng vọng, tự cho là đúng, là trọng yếu hơn phải không nghe lời, cho nên quyết định cho Sở Thiên đến ra oai phủ đầu, giết giết tiểu tử này uy phong.
Liễu Yên đang một mực buồn rầu như thế nào đả kích Sở Thiên, hiện tại nhìn thấy Đái Mộng Nghiêu không chút khách khí hướng Sở Thiên làm khó dễ, tâm tình phấn khởi đứng lên, trên mặt lộ ra nhìn có chút hả hê dáng tươi cười.
“Còn có hai vị tiểu học muội, ngàn vạn phải cẩn thận, không nên vô tri bị có khác rắp tâm người lừa gạt hắn.” Đái Mộng Nghiêu nhìn xem Tô Dung Dung các nàng, không lựa lời nói ‘thiện ý’ khuyên bảo lấy.
Tuy nhiên Đái Mộng Nghiêu trong lời nói giấu châm, nhưng Tô Dung Dung tựa hồ không có chút nào so đo ý tứ, từ chối cho ý kiến giống như cười cười.
Dùng Liễu Yên nóng nảy, vốn đều muốn phản kích Đái Mộng Nghiêu vài câu, nhưng thấy đến Đái Mộng Nghiêu chủ yếu là nhằm vào Sở Thiên, cũng liền nhịn xuống.
Đổi thành bình thường, Sở Thiên có lẽ cười cười mà qua, không cùng chi đối chọi gay gắt, nhưng hiện tại nhìn thấy Đái Mộng Nghiêu nói năng lỗ mãng, còn trách cứ Tô Dung Dung, trên mặt lập tức hiện lên hồi lâu không có qua không khoái, nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng thanh âm hay là rất bình tĩnh, chỉ vào mấy trăm tên vô tình tân sinh nói: “Học tỷ, dạo chơi công viên vốn là kiện rất thú vị hoạt động, nhưng học tỷ các ngươi lại có thể đem thú vị hoạt động biến thành không thú vị nhàm chán, lại để cho cá biệt tiếng đồng hồ lúc trước tinh thần vô cùng phấn chấn mấy trăm tân sinh, hiện tại trở nên vô tình, học tỷ coi như là thiên cổ người thứ nhất.”
Tô Dung Dung lo lắng nhìn xem Sở Thiên, ai cũng biết Sở Thiên lời nói này mang theo mỉa mai, gây chuyện không tốt chính là một hồi đối chọi gay gắt khẩu chiến.
Đái Mộng Nghiêu sắc mặt biến hóa, các nàng cũng nghĩ qua như thế nào lại để cho dạo chơi công viên trở nên có ý nghĩa, hữu tình thú, mà không phải như thế không thú vị đơn giản giảng giải, nhưng các nàng trải qua phân tích, hay là đơn giản giảng giải mới có thể giảm bớt tân sinh phiền chán chi ý, còn có thể lại để cho tân sinh nhiều đi thăm mấy cái trường học tiêu chí kiến trúc.
Sở Thiên thanh âm cũng không lớn, nhưng với lại để cho mấy trăm tân sinh quay đầu lại trông lại, cả người bầy lập tức trở nên an tĩnh lại, nhãn ngoắc ngoắc nhìn xem Sở Thiên, lại nhìn xem Đái Mộng Nghiêu, cho dù là kẻ đần cũng có thể cảm giác ra giữa bọn họ mùi thuốc súng, vì vậy mấy trăm tân sinh lập tức hưng phấn lên, dù cho ưu tú bọn hắn vẫn như cũ không thể ngoại lệ, trời sinh quần chúng tâm tính lập tức hiện lên đi ra, Đường Thương Hùng bọn hắn nhìn thấy Sở Thiên cùng Đái Mộng Nghiêu tựa hồ phát sinh xung đột, càng là dốc sức liều mạng gạt ra thân thể hướng Sở Thiên bọn hắn nhích lại gần.
“Chóng mặt, Sở Thiên tiểu tử kia bên người tại sao lại nhiều hơn hai cái mỹ nữ à?” Đường Thương Hùng trong mắt toát ra hâm mộ tình cảnh: “Sớm biết như vậy hãy cùng hắn mặt trận thống nhất tốt rồi, tối thiểu có thể nhiều nhận thức hai cái mỹ nữ, mà không phải nhàm chán dạo chơi công viên.”
Tôn Bân vỗ Âu Dương Thắng Cơ bả vai, hưng phấn nói: “Cảnh giới a..., cảnh giới a..., tiểu tử này thật sự là cao nhân, bên người đều là cực phẩm, ta thật sự là càng ngày càng sùng bái hắn, đầu rạp xuống đất.”
“Đáng tiếc ta không mang Computer đi ra, nếu không lập tức có thể tra ra cái kia hai vị mỹ nữ là người ra sao.” Âu Dương Thắng Cơ tự mình oán trách đứng lên, tiếc hận than thở đứng lên.
“Ngươi thật là đần người, ngươi sẽ không trước dùng di động chụp được đến, sau đó trở về tra a...” Đường Thương Hùng ‘Tiên Thiên tính cơ trí’ nhắc nhở lấy Âu Dương Thắng Cơ ‘ngày sau mất thông’.
Âu Dương Thắng Cơ sửng sốt một chút, lập tức vỗ đầu một cái, móc ra ngàn vạn pixel hàng hiệu điện thoại, dùng ba mươi sáu liền phách nhắm ngay Tô Dung Dung cùng Liễu Yên, đè xuống cửa chớp khóa, lập tức đem Tô Dung Dung cùng Liễu Yên bóng hình xinh đẹp thu hút trong điện thoại di động, sau đó bảo bối giống như đưa di động bỏ vào thiếp thân túi.
Đái Mộng Nghiêu đã trầm mặc một lát, mặc dù biết Sở Thiên nói rất đúng bọn hắn uy hiếp, nhưng trời sinh thật mạnh không chịu thua hắn hay là giương đầu lên, chằm chằm vào Sở Thiên, phản kích nói: “Ta thành thật thừa nhận, chúng ta tại đây phương diện làm không tốt, chẳng lẽ ngươi có biện pháp làm tốt? Ngươi có biện pháp lại để cho mấy trăm niên đệ học muội nâng lên tinh thần, hưng phấn lên? Lại để cho dạo chơi công viên hoạt động trở nên thú vị có ý nghĩa?”
Đó là một rất khó khăn khiêu chiến, một tòa kiến trúc nói lại ba hoa chích choè đứng lên, hãy để cho người cảm giác rất nhàm chán, rất không thú vị.
Sở Thiên ngắm nhìn Tô Dung Dung, trên mặt lộ ra anh tuấn mê người dáng tươi cười, ngẩng đầu, mang theo vài phần liều lĩnh, đối với Đái Mộng Nghiêu nói: “Đương nhiên có thể!”
Đái Mộng Nghiêu vốn chỉ là đều muốn dưới sự kích thích Sở Thiên, lại để cho hắn không nên ‘ngồi không biết đau thắt lưng’, ai biết, tiểu tử này thật đúng là như thế cuồng vọng, cũng dám nói làm so với bọn hắn khá tốt, trên mặt lộ ra giễu cợt chi ý, mở miệng nói: “Niên đệ, nếu như ngươi thật sự có nắm chắc lại để cho mấy trăm tân sinh đối với cái này thiên niên giảng đường cảm thấy hứng thú, ta đây cái tuyên truyền bộ trưởng vị trí tặng cho ngươi.”
“Nếu như không thể, ta cũng không có cái gì yêu cầu, chỉ cần ngươi đối với lấy mấy trăm tân sinh thừa nhận ‘tự cho là đúng’ là được rồi.”
Liễu Yên đều muốn theo Sở Thiên trên mặt nhìn ra kinh hoảng chi ý, lại phát hiện tiểu tử này trên mặt lạnh nhạt như là chuyện gì đều không có, chẳng lẽ Sở Thiên thật có thể điều động, mấy trăm tân sinh hứng thú đến?
Đường Thương Hùng bọn hắn đang nhìn không chuyển mắt nhìn xem Sở Thiên, chờ đợi câu trả lời của hắn, mấy trăm người yên tĩnh liền châm té xuống đều có thể nghe thấy.
“Tốt, quyết định vậy nha.” Sở Thiên thân thân lưng mỏi, ôn nhu ngắm nhìn Tô Dung Dung, lập tức nhìn xem Đái Mộng Nghiêu nói: “Cho ta ba phút, ta thì có thể làm cho bọn hắn điên cuồng.”
Tiểu tử này có phải điên rồi hay không? Không chỉ có Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên lộ ra giật mình thần sắc, chính là mấy trăm tân sinh cũng không tin nhìn xem Sở Thiên.
Đường Thương Hùng bọn hắn cũng hiểu được Sở Thiên đùa có chút lớn hơn, bắt đầu lo lắng nhìn xem tên thiên tài này cùng phòng, bọn hắn hiện tại chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, không biết Sở Thiên như thế nào để cho bọn họ điên cuồng lên.
“Vậy thì mời niên đệ tiểu giương tài hoa, để cho chúng ta quỳ bái một phen.” Đái Mộng Nghiêu trong mắt toát ra vài phần chế giễu ánh mắt, liền hắn Đái Mộng Nghiêu đều không thể hoàn thành sự tình, Sở Thiên cái này tân sinh lại có thể chơi ra hoa dạng gì đâu này?
Tuổi trẻ khinh cuồng! Đái Mộng Nghiêu cho Sở Thiên rơi xuống cái chết chắc nghĩa.
Sở Thiên đang lúc mọi người phức tạp chú ý trong nhặt cầu thang trên xuống, sau đó chân phải bỗng nhiên: Ngừng ngừng, chân trái xoay tròn, đã đến cái hoa lệ xoay người, gọn gàng mà linh hoạt, đối mặt với mấy trăm giương lạ lẫm gương mặt, thần sắc suất khí say lòng người, ánh mắt cơ trí thâm thúy, lại để cho một ít nữ sinh tâm hồn thiếu nữ nảy mầm, quyết định vô luận Sở Thiên nói được rất xấu, đều muốn tận hết sức lực cổ động.
Tô Dung Dung tại cách đó không xa hướng Sở Thiên làm cái cố gắng lên đích thủ thế, vài trăm người bên trong, cũng liền chỉ có Tô Dung Dung tin tưởng Sở Thiên có thể làm được tự mình nghĩ việc cần phải làm, không có nguyên do, chỉ có đến từ ở sâu trong nội tâm tín nhiệm.
“Các huynh đệ tỷ muội, các ngươi có nguyện ý hay không đem tư tưởng của mình mai táng tại đây mảnh thổ địa?” Sở Thiên điều động, tâm tình, đưa tay phải ra, không có chỉ vào thiên niên giảng đường, mà là chỉ vào dưới chân thổ địa, nói “Cái này một mảnh thổ địa, chính là các ngươi đạp trên cái này một mảnh thổ địa, các ngươi cúi xuống tôn quý thân thể, có thể cảm nhận được danh gia đại sư đập vào mặt khí tức, vô luận là mất đi đấy, hay là còn sống đấy, tinh thần của bọn hắn, bọn hắn văn hóa, bọn hắn lịch sử đều thật sâu khắc sâu tại dưới chân của các ngươi.”
Mấy trăm tân sinh an tĩnh lại, tuy nhiên còn không có điên cuồng, nhưng nội tâm cũng đã khẽ chấn động, tất cả đều tập trung tinh thần nhìn xem giàu có sức cuốn hút Sở Thiên, Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên trong nội tâm bắt đầu rung động, tiểu tử này vì cái gì nghiêm túc vậy mà trở nên như thế làm cho người ta lau mắt mà nhìn đâu này?
Tô Dung Dung ánh mắt ôn nhu nhìn xem Sở Thiên, khóe miệng giương lên ngay cả mình đều cảm thấy không đi ra vui vẻ.
“Cái này mảnh thổ địa bước qua quá nhiều người, danh gia sáng chói, sáng lạn như sao, có lẽ, ngày mai chúng ta tựu chết rồi, tại chúng ta tới không kịp đem tư tưởng của mình mai táng tại đây mảnh thổ địa thời điểm, chúng ta là hay không có lẽ giao thân xác dũng mãnh vào cái này mảnh thổ địa, làm cho mình ôm vĩnh viễn không cần thiết mài lịch sử văn hóa khí tức?”
Sở Thiên thần tình sục sôi vung vẩy lấy nắm đấm, chỉ vào sau lưng thiên niên giảng đường, thanh âm quanh quẩn đứng lên: “Nếu như chỗ này giảng đường thật có thể ngàn năm truyền lưu, hôm nay với tư cách tân sinh làm bọn chúng ta đây có muốn hay không hiểu rõ quá khứ của nó, có muốn hay không dùng tay của các ngươi, miệng của các ngươi, các ngươi mũi, thân thể của các ngươi, thân mật chạm đến mỗi lần một tấc kiến trúc, mỗi lần một mảnh thổ địa đâu này?”
“Muốn, muốn, muốn!” Mấy trăm tân sinh rống lên, rống lại để cho Đái Mộng Nghiêu cùng Liễu Yên trong nội tâm trở nên bối rối, các nàng cảm giác được cái này mấy trăm tân sinh bắt đầu muốn điên rồi, Tô Dung Dung trên mặt tràn đầy tự hào cùng kiêu ngạo.
“Ta biết rõ tất cả mọi người là đến từ năm sông bốn biển nhân vật đứng đầu, quốc gia tương lai trụ cột của quốc gia, các ngươi nói, cái này một mảnh thổ địa không ở lại tư tưởng của các ngươi, cái này một tòa giảng đường không có các ngươi dấu chân, vậy lưu hạ ai tư tưởng, ai dấu chân?”
“Chúng ta, chúng ta, chúng ta.” Mấy trăm tân sinh lần nữa rống lên, Đường Thương Hùng đung đưa ‘người ngoài hành tinh’ đầu, hưng phấn ngoài vẫn không quên nhớ cùng Tôn Bân nói: “Bị Sở Thiên tiểu tử này vừa nói, ta nghĩ như thế nào khóc à?”
“Ta hận không thể sẽ đem chính mình mai táng ở chỗ này.” Tôn Bân nhìn xem trên cầu thang Sở Thiên, cũng không quay đầu lại trả lời Đường Thương Hùng.
Âu Dương Thắng Cơ nhìn không chuyển mắt thì thào tự nói: “Ta nhiệt huyết bành trướng, ta sùng bái hắn.” Lập tức buông tiếng thở dài: “Vì cái gì tất cả mọi người là các tỉnh kỳ thi đại học trạng nguyên, chênh lệch còn lớn như vậy đâu này?”
“Chỉ điểm giang sơn, sục sôi văn tự.” Sở Thiên ánh mắt nhìn chăm chú lên đã nổi giận gương mặt, hô lên một câu cuối cùng: “Đến đây đi, điên cuồng a, lại để cho chúng đại sư cảm thụ chúng ta mênh mông sức sống, để cho bọn họ cũng biết, chúng ta nguyện ý mai táng, nguyện ý thiêu đốt, nhưng vĩnh viễn sẽ không tiêu vong.”
“Bất tiêu vong, bất tiêu vong, bất tiêu vong.”
Mấy trăm tân sinh mang theo không thể đè nén được nhiệt tình, từng bước một đạp vào thiên niên giảng đường cầu thang, kỹ càng lấy trong tay va chạm vào kiến trúc, dụng tâm cảm thụ được thiên niên giảng đường khí tức, sợ mình bỏ sót cái gì.
[/hide]