Không Vô phương trượng dừng bước lại, trên mặt lại tỏ vẻ vui mừng, chắc hẳn người thiếu niên trước mặt sẽ mang đến kinh ngạc bất ngờ.
Trên mặt Vạn Kiếm Phong và mấy tục gia còn cả Triệu Ngọc Khánh bọn họ đều tỏ ra vẻ khó hiểu. Sở Thiên ra vẻ anh hùng hảo hán cái gì không biết, đến cả một huấn luyện viên võ thuật như Vạn Kiếm Phong còn bị một chiêu của Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh bại thì một kẻ hèn mọn như hắn sao chịu nổi nửa chiêu chứ? Triệu Ngọc Khánh không khỏi lặng lẽ lắc đầu. Tên Sở Thiên này quá nông nổi. Tuy rằng hôm nay biểu hiện của Sở Thiên có khiến mình có chút thiện cảm nhưng đó đều là những thứ mang tính chất lý luận. Hiện tại là dùng sức lực thực sự đâu có cần phải giả bộ như vậy. Cho dù có muốn thể hiện đi nữa cũng phải xem hoàn cảnh thế nào chứ. Sơn Bản Nghĩa Thanh là người lương thiện sao? Xem ra Ngọc Đình vẫn không nên qua lại với hắn, chẳng chín chắn một chút nào cả.
Ngay lập tức sắc mặt của Sơn Bản Nghĩa Thanh trang nghiêm lại. Những cảm nhận giữa các cao thủ vô cùng mãnh liệt. Y biết Sở Thiên không phải là một người tầm thường, nhưng cũng lập tức lại thư thái trở lại, nghĩ tới bản thân mình đã luyện võ 10 năm, đánh thắng vô số trận. Bất luận kinh nghiệm thi đấu hay chiêu thức thân thủ, bản thân chắc chắc cao hơn hắn vài bậc. Hơn nữa Sở Thiên mới khoảng mười mấy tuổi, giỏi thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể luyện võ từ trong bụng mẹ được. Vì vậy Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn rất tin tưởng sẽ đánh bại Sở Thiên.
Trên mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh dần hiện ra một nụ cười, chỉ cần đánh bại Sở Thiên thì có thể ép Không Vô phương trượng ra tay, chỉ cần đánh bại Không Vô phương trượng thì có thể khiêu chiến với Thiếu Lâm.
Sở Thiên lúc này cũng không thoải mái lắm, nội công của hắn mới chỉ hồi phục được khoảng 2 phần, chiêu thức võ và kinh nghiệm thi đấu thực tế nhiều nhưng cơ thể không theo kịp, võ công cũng bị ảnh hưởng. Trong con mắt của người thường thì cách xuất chiêu và bộ pháp của mình có thể rất nhanh thậm chí không nhìn thấy mình di chuyển và xuất chiêu như thế nào. Lấy hết sức để đối phó với một số Tam lưu cao thủ thì còn được nhưng đối phó với một Nhất lưu cao thủ như Sơn Bản Nghĩa Thanh, bản thân hắn không nắm chắc được mấy phần thắng. Chỉ có điều nhìn Không Vô phương trượng khó xử như vậy, lòng hiệp nghĩa của hắn lại trỗi dậy, cho nên mơi đứng ra.
Sở Thiên vuốt vuốt mũi, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, đã không còn nghĩ tới kết quả rồi, dốc hết sức vậy, không thẹn với lòng mình là được. Đã bao nhiêu trận không hề nắm chắc phần thắng, cứ mang theo một chút ung dung bình tĩnh, một chút vận may và đầy lòng tự tin chiến thắng, điều đó đã khiến hắn xây dựng danh tiếng bất bại của mình hết lần này tới lần khác.
Sơn Bản Nghĩa Thanh gật gật đầu, xuất quyền hướng thẳng vào ngực Sở Thiên mà đánh, trong chớp mắt nắm đấm đã cách ngực hắn nửa tấc. Sở Thiên hơi kinh ngạc liền tránh sang bên cạnh. Nắm đấm của Sơn Bản Nghĩa Thanh chuyển ngay thành các móng vuốt cào vào ngực Sở Thiên. Sở Thiên tránh được nắm đấm nhưng không ngờ Sơn Bản Nghĩa Thanh lại đổi chiêu nhanh như vậy, tuy có ý định tránh nhưng cơ thể lại chậm hơn một nhịp nên không tránh kịp. Không những quần áo bị xé rách mà trên ngực cũng để lại vài vết xước và đẩy Sở Thiên lùi về phía sau vài bước. Có thế thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh không phải là một người hung hãn bình thường. Y không thừa cơ hội xông lên. Đối với y mà nói, cứ đánh một cách từ từ mới có ý nghĩa, kết thúc trận quyết đấu quá nhanh thì rất có lỗi với người xem mà cũng có lỗi với chính mình. Nguồn truyện:
Lâm Ngọc Đình hét lên một tiếng "Ah…", thái độ lo lắng cho vết thương của Sở Thiên không hề che dấu. Triệu Ngọc Khánh chuẩn bị nhắm mắt lại, vì kết cục của Vạn Kiếm Phong rất nhanh lại được diễn lại rồi.
Mấy người bọn Vạn Kiếm Phong lắc đầu. Đây chính là sự trừng phạt cho sự nông nổi nhưng Vạn Kiếm Phong cũng có chút hổ thẹn. Sở Thiên sau khi chống đỡ được một chiêu của Sơn Bản Nghĩa Thanh còn vẫn chưa bại. So với mình một chiêu bị đánh bại vẫn còn hơn. Tuy nhiên rất nhanh sau đó Vạn Kiếm Phong lại tìm lấy cho mình một cái cớ. Đó là bản thân mình lúc nãy quá khinh địch cho nên mới để Sơn Bản Nghĩa Thanh dễ dàng ra tay như vậy, nếu như được đánh lại, để chống đỡ mấy chục chiêu cũng không thành vấn đề.
Sở Thiên sờ vết máu trên ngực mình một lát, mùi máu tanh bốc lên, tuy có hơi đau nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nhẹ nhàng vận nội công, kinh ngạc phát hiện ra cơ thể vừa được một lực va chạm của Sơn Bản Nghĩa Thanh, tốc độ lưu chuyển chân khí đã nhanh hơn vài phần. So với những ngày trước đó trôi chảy hơn nhiều. Sở Thiên biết lực đánh của Sơn Bản Nghĩa Thanh vô tình chạm vào tuần hoàn máu của mình, do đó khiến cho nội lực của mình cũng mạnh hơn một phần.
Sở Thiên đứng vững lại đối diện với Sơn Bản Nghĩa Thanh, ánh mắt vẫn mang một ý cười khó hiểu như cũ.
Sơn Bản Nghĩa Thanh thấy thiếu niên này còn kèm theo một nụ cười này trong mắt tràn đầy sự thương cảm. Y cảm thấy bản thân có hơi đánh giá cao Sở Thiên, vẫn tưởng người thiếu niên này có thể chống đỡ ít nhất cũng được 10 chiêu của mình. Hiện tại xem ra Sở Thiên đối với y mà nói không phải là đối thủ mà chỉ là đối tượng để luyện võ. Thậm chí y còn có chút mất hứng. Tại sao đối thủ lại yếu đuối đến vậy? Sơn Bản Nghĩa Thanh muốn nhìn thấy sự sợ hãi, bối rối trong mắt Sở Thiên, nhưng rất nhanh phát hiện ra mình đã sai lầm. Ánh mắt của Sở Thiên càng trở thâm thúy, càng trở nên khó hiểu, y đối với khí chất của Sở Thiên càng lúc càng không thoải mái thậm chí là khó chịu.
Cuối cùng Sơn Bản Nghĩa Thanh không kìm nén được nữa liền ra tay, đạp chân nhảy về phía trước vài bước, nắm tay phải lại tấn công vào đầu hắn. Từ nắm đấm, cánh tay và bả vai kéo dài thẳng tắp, vù vù xé gió, mạnh mẽ sắc bén vô cùng. Tất cả mọi người có mặt đều tin rằng Sở Thiên bị đánh trúng quả này chắc chắn sẽ ngã gục xuống đất không dậy được. Sở Thiên khẽ mỉm cười nghiêng đầu tránh, hai tay dùng hết sức hướng lên phía trước phòng thủ. Sơn Bản Nghĩa Thanh sớm đã biết Sở Thiên sẽ nghiêng đầu sang để tránh, nắm đấm tay phải đổi xuống tấn công bằng khuỷu tay. Không ngờ hai tay của Sở Thiên lại đưa ra phía trước phòng thủ vừa đúng chặn chiêu tấn công bằng khuỷu tay sấm sét của y. Cơ thể của Sở Thiên vừa chuyển động, Sơn Bản Nghĩa Thanh kinh ngạc, không ngờ tới Sở Thiên lại có thể chống đỡ được chiêu này của y. Đúng lúc Sơn Bản Nghĩa Thanh còn đang ngạc nhiên thì tay phải của Sở Thiên đấm mạnh vào bụng của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, trong bụng tức như lửa đốt. Sơn Bản Nghĩa Thanh phải cố một lúc mới dần dẹp được khí lưu trong bụng, sắc mặt tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Sở Thiên đắc thủ không chỉ khiến cho Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh kinh ngạc, đến cả Vạn Kiếm Phong bọn họ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thực lực của Sơn Bản Nghĩa Thanh đã rõ như ban ngày. Vừa rồi Vạn Kiếm Phong bị y đánh cho một chiêu đã gục ngã, hơn nữa lại khiến cho Vạn Kiếm Phong mất đi khả năng chiến đấu. Vừa rồi Sở Thiên cũng bị Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh cho một chiêu chảy máu lùi bước, bây giờ sao lại thấy Sở Thiên có dấu hiệu càng đánh càng mạnh.
Ba huynh đệ Không Vô phương trượng liền liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa niềm vui.
Lúc này Sở Thiên bị sự công kích của Sơn Bản Nghĩa Thanh, toàn thân nóng ran lên, cảm giác máu nóng trong người đang sôi lên. Chân khí trong cơ thể hắn chuyển động càng nhanh, đã hồi phục đến khoảng 5 phần rồi, toàn thân tràn đầy sức lực không thể kìm nén được. Nhìn Sơn Bản Nghĩa Thanh đối diện Sở Thiên tỏ vẻ vui mừng đến nỗi bản thân không thể phát giác được. Sơn Bản Nghĩa Thanh nhìn thấy Sở Thiên vui vẻ thì bất giác cảm thấy lạnh chưa từng có. Y cố gắng trấn tĩnh lại, sao có thể để một thằng nhóc dọa cho sợ hãi được? Y hét lên một tiếng, hai tay vận công nhảy về phía tước. Một chiêu theo gió mà tới, đáng sợ hơn lúc Sở Thiên định chống lại thì tay lại nhanh chóng xuyên qua khoảng không giữa hai tay Sở Thiên nhanh như chớp hướng tới yết hầu của Sở Thiên. Sở Thiên không còn cách nào xoay tay chống đỡ cũng không thể lùi bước, phía sau là tường viện. Đây là một chiêu độc, người bị trúng chiêu này không chết thì cũng bị thương nặng, có thể thấy Sơn Bản Nghĩa Thanh đánh cho Sở Thiên một đòn đầy phẫn nộ.
Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh kêu lên sợ hãi. Mấy người Vạn Kiếm Phong cũng thở dài. Trên mặt Sơn Bản Nghĩa Thanh lại lộ ra vẻ vui mừng. Đến cả huynh đệ Không Vô phương trượng cũng bắt đầu căng thẳng. Tất cả mọi người đều không tin Sở Thiên có thể thoát khỏi đòn sấm sét này của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Chỉ cần tay của Sơn Bản Nghĩa Thanh đưa lên phía trước một chút thì ai có thể né tránh, ai có thể chống đỡ được, càng có ai có thể cứu được Sở Thiên?
Nhưng Sơn Bản Nghĩa Thanh dừng lại rồi, không phải y muốn dừng lại mà là khi Sở Thiên không kịp xoay tay lại chống đỡ thì đùi phải được nâng lên chặn ngay vào eo Sơn Bản Nghĩa Thanh, ngăn cản chiêu xuyên qua yết hầu của Sơn Bản Nghĩa Thanh. Tay trái của Sơn Bản Nghĩa Thanh dốc hết sức chém vào đùi phải Sở Thiên, đồng thời đùi cũng đưa ra phản kích. Tay phải vẫn giữ tư thế đánh vào yết hầu như cũ, rồi cho rằng có thể chặn được chân phải của Sở Thiên sẽ tiếp tục đâm thẳng vào yết hầu hắn.
Thế nhưng Sơn Bản Nghĩa Thanh đã phán đoán sai. Ai có thể duỗi chân ra mà vẫn còn lực? Đầu gối thúc vào eo Sơn Bản Nghĩa Thanh của Sở Thiên tuôn ra một lực khiến người khác khó có thể tin được. Dường như chân phải của Sở Thiên đã tăng thêm vài phần sức mạnh. Sơn Bản Nghĩa Thanh không ngờ bị đá ra ngoài, sau đó ngã xuống đất. Sở Thiên thu chân lại đạp vào tường, mượn lực bên ngoài nhảy tới chỗ Sơn Bản Nghĩa Thanh. Sơn Bản Nghĩa Thanh vừa mới đứng dậy, nắm tay phải của Sở Thiên đã đánh vào bụng y, đánh rất mạnh. Lúc đó Sơn Bản Nghĩa Thanh mới sâu sắc cảm nhận được tay của Sở Thiên mặc dù lạnh như băng nhưng máu trong người y lại trào sôi. Sơn Bản Nghĩa Thanh một lần nữa không thể tin bị bay ra ngoài, khí hỏa bị công kích, thổ ra một ngụm máu tươi, tay trái vẫn cố chống đỡ không chịu gục ngã.
Mọi người có mặt tựa như đang nhìn thấy một thần thoại. Sơn Bản Nghĩa Thanh không thể đánh bại đã bị đánh bại rồi. Sở Thiên lẽ ra phải gục ngã thì lại tươi cười đứng thẳng lên. Đến Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh đều quên cả hò reo, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Sở Thiên, hình tượng của hắn trong lòng các cô trở nên cao tột đỉnh. Tất cả các thiếu nữ đều thích anh hung. Nếu không phải ở đây quá nhiều người Lâm Ngọc Đình không nghi ngờ gì sẽ lao vào ôm chầm lấy Sở Thiên, kiêu hãnh tuyên bố với mọi người mình là người phụ nữ của Sở Thiên, tuy rằng Sở Thiên vẫn chưa thừa nhận.
Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn đứng lên chậm rãi đi tới phía Sở Thiên.
Không Vô phương trượng đình chỉ bước chân, trên mặt có chút vui vẻ, tựa hồ trước mắt thiếu niên này người sẽ mang đến cho hắn không tưởng được kinh hỉ.
Vạn Kiếm Phong cùng mấy cái tục gia chi nhân, còn có Triệu Ngọc Khánh bọn hắn trên mặt đều biểu hiện ra khó với lý giải thần sắc, Sở Thiên sính cái gì anh hùng hảo hán, liền Vạn Kiếm Phong như vậy võ thuật huấn luyện viên đều bị Sơn Bản Nghĩa Thanh một chiêu đánh bại, chính là đệ tử thân thể lại làm sao có thể ngăn cản ở nhân gia nửa chiêu? Triệu Ngọc Khánh không khỏi âm thầm lắc đầu, cái này Sở Thiên quá vọng động rồi, tuy nhiên hôm nay Sở Thiên một ít biểu hiện cho mình hảo cảm, thế nhưng đều là trên lý luận đồ vật, hiện tại thì là đao thật cây thương thật vật lộn, chơi không được hư giả, dù cho muốn làm náo động, cũng không nhìn một chút hiện tại cái gì hoàn cảnh, Sơn Bản Nghĩa Thanh há lại người lương thiện? Xem ra Ngọc Đình vẫn không thể cùng hắn kết giao, một chút cũng không thói quen.
Sơn Bản Nghĩa Thanh tức thì trên mặt cho thấy vài phần vẻ mặt ngưng trọng, cao thủ ở giữa cảm ứng đúng dị thường mãnh liệt, hắn biết rõ Sở Thiên tuyệt không phải là một người tầm thường, nhưng lập tức thoải mái, nghĩ đến chính mình tập võ mười tám năm, đá quán vô số, vô luận là kinh nghiệm thực chiến vẫn là thân thủ chiêu thức, mình cũng có lẽ so Sở Thiên mạnh hơn mấy cái cấp bậc, hơn nữa Sở Thiên mới mười tám tuổi tả hữu, càng lợi hại cũng không có khả năng từ trong bụng mẹ luyện tập, bởi vậy, đối với đánh bại Sở Thiên, Sơn Bản Nghĩa Thanh vẫn rất có tin tưởng đấy.
Sơn Bản Nghĩa Thanh nét mặt biểu lộ nhàn nhạt dáng tươi cười: Chỉ cần đánh bại Sở Thiên, có thể bức Không Vô phương trượng ra tay, chỉ cần đánh bại Không Vô phương trượng, có thể khiêu chiến Thiếu Lâm.
Lúc này Sở Thiên cũng không thoải mái, chính mình nội kình cũng chỉ khôi phục hai thành tả hữu, võ học chiêu thức cùng kinh nghiệm thực chiến tuy nhiên hiểu rõ tại ngực, nhưng thân thể tốc độ theo không kịp, võ công vẫn là rất được ảnh hưởng, tại người bình thường trong mắt, xuất thủ của mình tốc độ cùng bộ pháp có lẽ rất nhanh vô cùng, thậm chí nhìn không ra chính mình như thế nào dời bước cùng ra tay; Đem hết toàn lực, đối phó một ít tam lưu cao thủ vẫn còn có thể ứng phó, nhưng là, đối phó Sơn Bản Nghĩa Thanh như vậy cao thủ nhất lưu, chính mình thật đúng là không có vài phần phần thắng đâu; Chẳng qua là nhìn xem Không Vô phương trượng như thế khó xử, chính mình hiệp nghĩa chi tâm lại phiếm lạm, cho nên mới đứng dậy.
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, trên mặt vẫn như cũ mang theo mỉm cười, đã không thèm nghĩ nữa kết quả, toàn lực ứng phó, không thẹn với lương tâm là được; Bao nhiêu lần không hề nắm chắc chiến đấu, mang theo một chút thong dong tỉnh táo, một chút thông minh cơ trí, vận khí một chút cùng với lòng tràn đầy tà bất thắng chính tự tin, khiến cho hắn một lần lại một lần dựng ở thế bất bại.
Sơn Bản Nghĩa Thanh gật gật đầu, ra quyền hướng Sở Thiên ngực hung mãnh đánh tới, một cái chớp mắt về sau, nắm đấm rời ngực không kịp nửa xích, Sở Thiên hơi kinh, vừa hướng bên cạnh né tránh, Sơn Bản Nghĩa Thanh nắm đấm hóa thành trảo, nhanh chóng hướng Sở Thiên trên ngực chộp tới, Sở Thiên tránh thoát nắm đấm, lại không nghĩ rằng Sơn Bản Nghĩa Thanh biến chiêu nhanh như vậy, mặc dù có lòng né tránh, bất đắc dĩ thân thể tốc độ chậm hơn vỗ, một cái trốn tránh không kịp, không chỉ có quần áo bị xé nứt rồi, ngực cũng lưu lại mấy cái vết máu, dư lực còn đem Sở Thiên đẩy lui vài bước, có thể thấy được Sơn Bản Nghĩa Thanh không phải bình thường hung hãn; Sơn Bản Nghĩa Thanh cũng không có thừa cơ lấn thân trên xuống, với hắn mà nói, chậm rãi chơi mới có ý tứ, quá nhanh chấm dứt chiến đấu, thực xin lỗi người xem, cũng đúng không dậy nổi chính mình.
Lâm Ngọc Đình “A...” Một tiếng, thần sắc ân cần nhìn xem Sở Thiên vết thương trên người; Triệu Ngọc Khánh chuẩn bị nhắm mắt lại rồi, bởi vì Vạn Kiếm Phong kết cục rất nhanh muốn trọng diễn.
Vạn Kiếm Phong mấy người bọn hắn lắc đầu, cái này là xúc động trừng phạt, nhưng Vạn Kiếm Phong cũng có chút hổ thẹn, Sở Thiên có thể ngăn cản Sơn Bản Nghĩa Thanh một chiêu về sau còn có thể bất bại, so với chính mình một chiêu bại lui tựa hồ tốt hơn một chút như vậy, bất quá Vạn Kiếm Phong rất nhanh cho mình tìm lấy cớ, đó là chính mình vừa rồi quá khinh địch chủ quan, mới có thể lại để cho Sơn Bản Nghĩa Thanh đơn giản đắc thủ, nếu như lại tới qua, ngăn cản qua hơn mười chiêu có lẽ không có vấn đề.
Sở Thiên sờ soạng một cái ngực vết máu, huyết dịch bốc lên, mặc dù có chút đau, nhưng cũng không trí mạng, có chút vận chuyển nội kình, ngạc nhiên phát hiện thân thể vừa rồi gặp Sơn Bản Nghĩa Thanh dư lực va chạm, chân khí vận chuyển tốc độ vậy mà nhanh vài phần, so trước đó vài ngày càng thêm trôi chảy rồi, Sở Thiên biết đúng Sơn Bản Nghĩa Thanh dư kình đánh bậy đánh bạ, chạm vào chính mình huyết dịch tuần hoàn, do đó lại để cho chính mình nội kình mạnh một thành.
Sở Thiên một lần nữa đứng vững, đối với nhìn xem Sơn Bản Nghĩa Thanh, ánh mắt vẫn như cũ mang theo nhìn không thấu vui vẻ.
Sơn Bản Nghĩa Thanh trên mặt lấy dáng tươi cười nhìn xem thiếu niên này người, trong mắt tràn đầy thương cảm, hắn cảm giác mình có chút đánh giá cao Sở Thiên rồi, cho rằng thiếu niên này người ít nhất có thể ngăn cản được chính mình hơn mười chiêu, hiện tại xem ra, Sở Thiên với hắn mà nói, không phải là đối thủ, mà là một cái luyện tập đối tượng, hắn thậm chí có chút ít mệt mỏi, vì cái gì đối thủ vốn là như vậy yếu đuối? Sơn Bản Nghĩa Thanh muốn từ Sở Thiên trong mắt nhìn ra một tia sợ hãi, bối rối, thế nhưng là, hắn rất nhanh phát hiện mình sai rồi, Sở Thiên con mắt trở nên càng ngày càng sâu thúy, càng ngày càng nhìn không thấu, hắn đối với Sở Thiên tản mát ra khí tức càng ngày càng cảm thấy không thoải mái, thậm chí khó chịu.
Rốt cục, Sơn Bản Nghĩa Thanh kềm nén không được xuất thủ, về phía trước đạp vào vài bước, nắm tay phải hướng đầu hắn bộ phận công, một quyền này đầu tự cánh tay đến cổ tay, kéo dài thẳng tắp, vù vù xé gió, kình đạo lăng lệ ác liệt vô cùng, tất cả người ở chỗ này đều tin tưởng, Sở Thiên bị kích thượng một quyền, tuyệt đối ngã xuống đất không dậy nổi, Sở Thiên mỉm cười, nghiêng đầu trốn kích ngoài, hai tay dụng hết toàn lực hướng lên phòng thủ, Sơn Bản Nghĩa Thanh đã sớm đoán được Sở Thiên sẽ nghiêng đầu trốn kích, nắm tay phải xuất kích cải thành khuỷu tay hướng phía dưới rủ xuống kích, không nghĩ tới Sở Thiên hai tay hướng lên phòng thủ, vừa vặn chặn hắn cái này sấm sét rủ xuống kích, Sở Thiên thân thể chấn động, Sơn Bản Nghĩa Thanh tức thì cả kinh, không thể tưởng được Sở Thiên vậy mà có thể ngăn cản hắn chiêu này, ngay tại Sơn Bản Nghĩa Thanh giật mình chi tế, Sở Thiên tay phải trầm xuống, nhanh chóng đánh vào Sơn Bản Nghĩa Thanh trên bụng, Sơn Bản Nghĩa Thanh ăn phải cái lỗ vốn, vội lui sau vài bước, trong bụng coi như một đoàn hỏa đang thiêu đốt, Sơn Bản Nghĩa Thanh cố gắng một phen mới dần dần dẹp loạn trong bụng cuồn cuộn khí lưu, sắc mặt lộ ra dị thường phẫn nộ.
Sở Thiên đắc thủ, không chỉ có lại để cho Lâm Ngọc Đình, Triệu Ngọc Khánh các nàng cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả Vạn Kiếm Phong bọn hắn cũng cảm giác được vô cùng khiếp sợ, Sơn Bản Nghĩa Thanh thực lực là rõ như ban ngày đấy, vừa rồi Vạn Kiếm Phong bị hắn một quyền đánh bay, hơn nữa khiến cho Vạn Kiếm Phong mất đi năng lực chiến đấu, hơn nữa vừa rồi Sở Thiên cũng là bị Sơn Bản Nghĩa Thanh một chiêu đánh lui thấy máu, hiện tại tại sao là Sở Thiên càng đánh càng hăng dấu hiệu.
Không Vô phương trượng sư huynh đệ ba người tức thì liếc mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa vui vẻ.
Lúc này Sở Thiên chịu đựng Sơn Bản Nghĩa Thanh lực lượng công kích, đã toàn thân khô nóng, cảm giác toàn thân nhiệt huyết đều tại sôi trào, chân khí trong cơ thể vận chuyển tốc độ càng thêm rất nhanh, đã khôi phục lại chừng năm thành, toàn thân tràn đầy không thể đè nén được lực lượng, nhìn xem đối diện Sơn Bản Nghĩa Thanh, Sở Thiên lộ ra ngay cả mình cũng khó khăn tại phát giác vui vẻ, Sơn Bản Nghĩa Thanh nhìn thấy Sở Thiên vui vẻ, không tự chủ được đánh cho cái từ chỗ không có lạnh run, bình tĩnh thần, làm sao có thể bị một cái vô danh tiểu tốt hù ngã, hét lớn một tiếng, vận kình hai tay, về phía trước nhảy lên, một chiêu khom bước xông quyền, kẹp lấy kình phong mà đến, đáng sợ hơn chính là, Sơn Bản Nghĩa Thanh trên đường gia tốc, tại Sở Thiên muốn ngăn trở chi tế, xuyên qua Sở Thiên hai cánh tay, cấp tốc như chợt hiện, lăng lệ ác liệt hướng Sở Thiên yết hầu mặc đi, Sở Thiên căn bản không cách nào xoay tay lại ngăn cản, cũng không cách nào lui nữa rồi, phía sau là sân nhỏ vách tường, đây là một chiêu độc chiêu, trúng chiêu người không chết cũng trọng thương, có thể thấy được Sơn Bản Nghĩa Thanh đối với Sở Thiên giáng hắn một quyền tràn đầy bao nhiêu phẫn nộ.
Lâm Ngọc Đình, Triệu Ngọc Khánh kêu sợ hãi một tiếng, Vạn Kiếm Phong bọn hắn cũng thở dài, Sơn Bản Nghĩa Thanh trên mặt tức thì treo nhàn nhạt vui mừng, mà ngay cả Không Vô phương trượng sư huynh đệ sắc mặt cũng bắt đầu trang túc mục chú ý, tất cả mọi người không tin Sở Thiên có thể tránh được Sơn Bản Nghĩa Thanh Lôi Đình Nhất Kích, chỉ cần Sơn Bản Nghĩa Thanh tay lại về phía trước một tiễn đưa, có ai có thể né tránh, có ai có thể đở nổi, lại có ai có thể cứu được rồi Sở Thiên?
Thế nhưng là, Sơn Bản Nghĩa Thanh dừng lại, cũng không phải hắn đều muốn dừng lại, mà là Sở Thiên tại xoay tay lại không kịp chi tế, đùi phải nhắc tới vươn về trước, đỉnh tại Sơn Bản Nghĩa Thanh trên lưng, cản trở Sơn Bản Nghĩa Thanh xuyên qua yết hầu độc chiêu, Sơn Bản Nghĩa Thanh tay trái rót đầy lực lượng chém về phía Sở Thiên nhắc tới đùi phải, đồng thời đùi phải hướng bên cạnh thượng công kích, tay phải vẫn như cũ bảo trì xuyên qua yết hầu đích thủ thế, rất có nặng đoạn Sở Thiên đùi phải cũng xuyên qua yết hầu lung xu thế.
Thế nhưng là, Sơn Bản Nghĩa Thanh sai rồi, ai cũng không ngờ rằng, ai sẽ cho rằng duỗi thẳng chân còn có lực lượng đâu này? Nhưng ai có thể phủ nhận duỗi thẳng chân không có lực lượng đâu này? Sở Thiên đỉnh thẳng tại Sơn Bản Nghĩa Thanh trên lưng đùi phải vậy mà bộc phát ra một cổ khó có thể làm cho người tin lực lượng, giống như Sở Thiên đùi phải lại dài ra vài phần tựa như, Sơn Bản Nghĩa Thanh lại bị đá đi ra ngoài, sau đó té trên mặt đất, Sở Thiên đùi phải thu hồi, đạp tại trên tường, mượn nhờ lực lượng của ngoại lai dán Sơn Bản Nghĩa Thanh đi qua, Sơn Bản Nghĩa Thanh vừa mới cái ngư dược đứng dậy, Sở Thiên nắm tay phải đã đánh vào trên bụng của hắn rồi, rất nặng, Sơn Bản Nghĩa Thanh một khắc này, rõ ràng cảm giác được Sở Thiên tay tuy nhiên lạnh như băng, huyết nhưng là nóng hổi đấy, Sơn Bản Nghĩa Thanh lần nữa không chút nào tin tưởng bay ra ngoài, khí hỏa công tâm, nhổ ra một ngụm máu tươi, tay trái chống đỡ đấy, không chịu ngã xuống.
Người ở chỗ này tựa hồ đang nhìn một hồi thần thoại, không có khả năng bị đánh bại Sơn Bản Nghĩa Thanh đã bị đánh bại, nên ngã xuống Sở Thiên lại như cũ cười đứng thẳng, liền Lâm Ngọc Đình cùng Triệu Ngọc Khánh đều quên hoan hô, cũng chỉ là ngơ ngác nhìn Sở Thiên, hình tượng tại các nàng trong suy nghĩ dần dần cao thượng, tất cả thiếu nữ đều là yêu anh hùng đấy, nếu như không phải ở đây nhiều người như vậy, Lâm Ngọc Đình không chút nghi ngờ chính mình nhất định sẽ tiến lên ôm lấy Sở Thiên, như mọi người kiêu ngạo tuyên bố mình là Sở Thiên nữ nhân, tuy nhiên sở trời còn chưa có thừa nhận.
Sơn Bản Nghĩa Thanh đúng là vẫn còn đứng lên, chậm rãi hướng Sở Thiên đã đi tới.