Đêm đó, Sở Thiên không về đại học Thiên Kinh, mà ngủ một giấc ngon lành ở quán Bar Mê Tình, vì vậy chập tối hôm sau lúc Sở Thiên về trường đại học Thiên Kinh mới phát hiện trong vòng một đêm, cả thế giới đã thay đổi.
Trong bảng tin của trường, tấm áp phích tuyên truyền to đùng màu sắc bắt mắt ghi rõ tiết mục chào đón tân sinh viên đêm nay, trong mười mấy tiết mục, có hai tiết mục đặc biệt nổi bật, dùng kí hiệu màu đỏ tươi ghi chú, một là màn biểu diễn của Phạm Tâm Tâm, một là màn độc tấu đàn dương cầm, vũ đạo sống động, giọng ca bão tố của Sở Thiên.
Sở Thiên cười khổ lắc lắc đầu, bọn người Liễu Yên đùa cũng ác, không chỉ tiến hành chính thức tuyên truyền khắp nơi, còn chụp mũ mình nhiều như vậy, xem ra tối nay nhất định ép mình lên sân khấu rồi, phải nói là "ép mình tự bêu xấu".
Sở Thiên thở dài, rời khỏi chỗ bảng tin, di chuyển vị trí của đồ đang mang trên lưng, đi về phía kí túc xá. Trên đường thỉnh thoảng lại có tân sinh viên hớn hở tò mò bán tán xem Sở Thiên biểu diễn tối nay liệu có phải là Sở Thiên thí sinh thiên tài không, sau đó lại chuyển sang chủ đề về những chuyện không tốt đẹp của Phạm Tâm Tâm, người khá nổi tiếng trong thủ đô, bàn luận xem Phạm Tâm Tâm đã lấy chồng chưa.
Sở Thiên vừa đặt chân vào phòng 110 liền phát hiện Đường Thương Hùng và Tôn Bân đang vây quanh Âu Đương Thắng Cơ, mắt nhìn chằm chằm vào cái máy tính, vẻ mặt có vẻ hưng phấn, đến Sở Thiên vào phòng kí túc xá cũng không biết, cho đến khi Sở Thiên khẽ ho nhẹ mấy tiếng mới lập tức khẩn trương ngẩng đầu dậy. Nhìn thấy Sở Thiên, tất cả đều xông vào khẽ đánh vào người hắn.
Sở Thiên né nhanh những quả đấm của bọn họ, cười nói:
- Các cậu lén lén lút lút làm gì vậy?
- Chúng tớ đang tìm ảnh nóng của Phạm Tâm Tâm!
Tôn Bân lấy tiến làm lùi, trên khuôn mặt không có vẻ gì bất an, như thể mình đang nói một chuyện rất bình thường vậy.
Sở Thiên có chút tò mò, khó hiểu hỏi:
- Các cậu xem ảnh nóng của người ta làm gì? Cô ta chẳng phải là con hát kinh thành sao? Trên mạng sao có thể tìm được ảnh nóng của cô ta chứ?
Sau đó thở dài:
- Các cậu có phải là quá nhàm chán không?
- Đúng vậy, bọn tớ thực sự nhàm chán.
Đường Thương Hùng vươn vai, không chút do dự thừa nhận nhàm chán, sau đó nói tiếp:
- Vì bọn tớ không ai có diễm phúc như cậu, đã có Phương Tình yêu thương nhớ nhung, lại có Tô Dung Dung khéo hiểu lòng người.
Âu Dương Thắng Cơ quay người đi đến cạnh máy tính, dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái, cao giọng đọc:
- Tô Dung Dung, nhân sĩ kinh thành, trạng nguyên văn khoa, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, càng quan trọng đó là gia thế hiển hách, thiếu nữ chưa chồng thuần khiết!
Sau đó tắt máy tính:
- Những thông tin khác tớ không dám thu thập nữa, bằng không người ta chẳng cần qua tỉnh đuổi bắt tớ, mà trực tiếp xử bắn tớ ngay tại chỗ, tớ cũng khó mà giải oan được.
Sở Thiên hơi động lòng, hắn mặc dù sớm đã phán đoán được Tô Dung Dung xuất thân trong gia đình quý tộc, nhưng không ngờ lại giàu đến mức nhưu vậy, sợ rằng so với Chu Long Kiếm còn hơn vài phần. Chẳng trách, trong mắt Liễu Yên, mình hoàn toàn là một còn cóc ghẻ, cho dù như vậy, Sở Thiên cũng không cảm thấy tự ti. Hắn luôn biết rằng, đã có tình cảm thì cho dù quyền lực tiền tài cũng khó mà ngăn chặn được.
- Đúng rồi, Sở Thiên, trong danh sách diễn xuất buổi tối hình như có tên của cậu.
Tôn Bân có vẻ nhớ ra điều gì, vội lên tiếng.
- Chẳng nhẽ lại là cậu, cậu thật sự còn biết đánh đàn dương cầm, biết nhảy, ca hát diễn xuất sao? Cậu thật là đa tài đa nghệ quá đó!
Sở Thiên cười khổ, lắc lắc đầu:
- Làm hết mình thôi, vì dân phục vụ mà!
Bọn người Tôn Bân liền giơ ngón tay cái lên, khen ngợi:
- Được đấy! Đừng làm mất mặt phòng 110 kí túc xá!
Đường Thương Hùng dường như phát hiện ra điều gì, lùi xuống một bước, dò xét cẩn thận Sở Thiên rồi lắc lắc đầu nói:
- Sở Thiên, không ngờ tối nay cậu diễn xuất đó, trang phục và đạo cụ trên người cậu không ổn, hoàn toàn không ổn, sẽ làm mất mặt phòng 110 mất.
Tôn Bân và Âu Đương Cơ nghe Đường Thương Hùng nói xong mới phát hiện Sở Thiên mặc áo vải, đi giày vài, mộc mạc chất phác, nếu như không phải nụ cười mê hoặc lòng người của Sở Thiên thỉnh thoảng lại lộ ra, đi trên đường cũng giống như một người bình thường thôi, không có gì là nổi bật.
Sở Thiên nhìn kỹ lại chính mình:
- Không sao, rất thoải mái mà!
Đường Thương Hùng lắc lắc đầu, vung tay lên:
- Tôn Bân, Thắng Cơ, thời điểm cần đến tinh thần tập thể đã đến. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sở Thiên còn chưa kịp phản ứng gì, bọn người Đường Thương Hùng đã lục tung hòm quần áo lên, sau một lát, một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đã khoác lên người Sở Thiên, một đôi giày da đen bóng có thể soi gương được đã được mang trên đôi chân của Sở Thiên.
Một thân hình cực kì ngắn gọn, khoác trên mình bộ trang phục Tôn Trung Sơn lịch sự, kết hợp với thân hình thon dài cao ngất của Sở Thiên, nhất là trí tuệ uyên bác, đôi mắt đen tuyền khó ai có thể nhìn thấu được, còn cả nụ cười với núm đồng tiền mê hoặc lòng người, tất cả đã làm tăng thêm sức hấp dẫn vô tận cho Sở Thiên, giống thư những ngôi sao sáng lung linh trên bầu trời vậy, lấp lánh hào quang làm người khác phải lóa mắt.
- Tớ nhìn thấy lịch sử!
Vẻ mặt Tôn Bân vô cùng nghiêm túc.
- Tớ nhìn thấy tiếng hò hét xé tan bầu không khí!
Âu Dương Thắng Cơ trên nét mặt cũng có vẻ trầm lắng.
Đường Thương Hùng ánh mắt có vẻ cuồng nhiệt:
- Tình thần vĩnh hằng bất biến!
Sở Thiên quay người, nhìn thấy mình trong gương vừa thản nhiên lại thâm thúy, nhìn thấy trong sâu khóe mắt mình ẩn chứa sự cô đơn.
Sở Thiên đứng trước gương ngắm mình suốt hơn mười phút, thấy lễ khai mạc đêm chào đón tân sinh viên đang chuẩn bị diễn ra mới chỉnh lại cổ áo, cùng bọn người Đường Thương Hùng đi về phía giảng đường Nghìn Năm. Lúc bọn họ rời khỏi kí túc xá, chiếc điện thoại Sở Thiên vứt trên giường không ngừng kêu lên, một lúc sau mới tắt, vài phút sau, lại tiếp tục vang lên.
Ở giữa hậu trường giảng đường nghìn năm, Liễu Yên cau mày nói với Tô Dung Dung:
- Đêm diễn sắp bắt đầu rồi, điện thoại của Sở Thiên vẫn không gọi được, tớ nghĩ cậu ta chắc chắn cảm thấy hôm qua đã khoác lác, hôm nay không dám đến rồi, xem ra cần bọn Lang Côn điều chỉnh thời gian một chút.
Tô Dung Dung khẽ lắc đầu, nói:
- Sở Thiên nhất định sẽ đến, bởi vì anh ấy đã đồng ý với tớ rồi.
Liễu Yên không nói gì chỉ cười, trên khuôn mặt có vẻ ngạc nhiên.
Hôm nay những người qua lại đại học Thiên Kinh rất nhiều, nhưng nhanh chóng thưa thớt dần, vì bọn họ đều đã vào giảng đường Nghìn Năm.
Lúc này Sở Thiên đang cùng với bọn người Đường Thương Hùng đi qua trường học, tiến về phía giảng đường Nghìn Năm cách đó hơn 900m. Đường Thương Hùng xem giờ, nhíu mày lại, quay người vẫy vẫy tay về phía bọn người Sở Thiên:
- Mọi người nhanh lên đi, đã bắt đầu rồi, không nhanh sợ lúc vào không phải là xem diễn xuất nữa, mà là đến ngắm sao.
Đúng lúc này, một chiếc BMW đi qua sát người Đường Thương Hùng, kéo cậu mấy mét, làm cậu bị té ngã trên mặt đất, rồi bị rơi vào rãnh nước khô ở bên cạnh. Bọn người Sở Thiên bị bất ngờ, vội vàng lên xem, cho rằng Đường Thương Hùng chắc chắn bị thương không nhẹ, kết quả vừa đến cạnh rãnh nước, Đường Thương Hùng đã ngoan cường bám lấy cỏ cây cạnh đó, bò lên như người ngoài hành tinh, bộ dạng phẫn nộ, gào thét:
- Bà nội nó, đó là xe việt dã hay BMW vậy?
Bọn người Sở Thiên đi đến, đỡ Đường Thương Hùng dậy, nhìn kĩ một lượt, chỉ thấy cánh tay bị trầy xước một chút, không nghiêm trọng lắm, mới thở phào nhẹ nhõm, giúp cậu ta phủi bụi bẩn trên người.
Chiếc BMW đi về phía trước không xa bỗng nhiên dừng lại. Bọn người Sở Thiên thầm nghĩ, chiếc BMW này coi như cũng có vài phần lương tâm, biết làm thương người khác thì cần xuống xin lỗi. Ai ngờ, cửa xe vừa mở ra, một người phụ nữ trang điểm đậm, khá sành điệu bước xuống xe, còn đeo cả cặp kính màu nâu, đằng sau còn có hai người đàn ông trung nhiên mặc quần áo màu đen, nhìn có vẻ là vệ sĩ, vì hai người này như hình với bóng đi theo người phụ nữ trang điểm đậm này, đồng thời thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, sợ có nguy hiểm gì đến gần.
Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn kĩ chiếc xe BMW của mình, sắc mặt lập tức sầm xuống, đi đến phía người Sở Thiên.
Bọn người Sở Thiên nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đi đến, người phụ nữ này lớn tiếng chửi người, giọng điều còn có vẻ khinh miệt, nói:
- Mấy học sinh các cậu đi đường kiểu gì vậy? Giờ làm hỏng xe của tôi rồi, tính thế nào đây?
Bọn người Sở Thiên hơi sững người, cô gái này cũng thật quá dã tâm, lại còn ăn vạ trước? Rõ ràng là cô ta làm Đường Thương Hùng bị thương, giờ còn vu bọn họ đi sai đường, làm hỏng xe của cô ta, thật sự là không phân biệt đúng sai mà.
Sở Thiên nhìn qua người phụ nữ này, giọng điệu thản nhiên nói:
- Đây là đường của trường, là lối đi bộ trong sân trường, cấm xe chạy, chẳng nhẽ cô không biết sao? Rõ ràng là cô sai trước, không những không nhận lỗi, còn vu chúng tôi đi sai đường sao?
- Ơ, tên nhãi này miệng lưỡi được đấy, là đường đi bộ trong sân trường không sai, nhưng đối với Phạm Tâm Tâm tôi mà nói chính là đường cho xe đi.
Người phụ nữ đó cười lạnh, khinh bỉ nói:
- Cho dù trưởng đội bảo vệ của các cậu đến, cũng sẽ nói rõ ràng với cậu rằng đây là đường dành cho xe, hơn nữa hôm nay tôi giành thời gian quý báu đến đây là để diễn xuất cho các người.
Cô ta là Phạm Tâm Tâm? Chính là Phạm Tâm Tâm diễn xuất trong đêm nay? Bọn người Đường Thương Hùng kinh ngạc nhìn cô.
Phạm Tâm Tâm nhìn vẻ kinh ngạc của bọn họ, cho rằng thanh danh của mình đã đánh ngã họ, trong lòng thoải mái hơn chút:
- Không so đo với các cậu nữa, học sinh nghèo các cậu cũng chả bồi thường nổi chiếc BMW của tôi, người làm hỏng xe của tôi, quỳ xuống dập đầu ba cái xin lỗi rồi cảm ơn đi!
Sắc mặt lập tức trầm xuống:
- Bằng không, nhất định sẽ cho cậu ra khỏi trường đại học Thiên Kinh, thậm chí đuổi ra khỏi kinh thành.
Phạm Tâm Tâm vừa nói vừa chỉ vào Đường Thương Hùng, trên mặt có vài phần cao ngạo, bộ dạng làm ơn không cần báo đáp.
Sở Thiên mỉm cười, vỗ vai Đường Thương Hùng nói:
- Thương Hùng, dập đầu nhiều thêm mấy cái đi.
Đường Thương Hùng hơi sững người, không hiểu Sở Thiên nói vậy là thế nào?
Bọn người Phạm Tâm Tâm liền cười lớn, cho rằng Sở Thiên sợ thế lực của chúng, đang nịnh nọt chúng, trên mặt nở nụ cười khinh thường, cười nhạo Sở Thiên không có nghĩa khí.
Sở Thiên cử động vài khớp cánh tay, sau đó nhẹ nhàng vượt qua chúng, đi đến bên cạnh chiếc BMW lúc này chỉ có lái xe, khuỷu tay dùng hết sức nhắm vào cửa kính của xe, dùng thế ngàn cân, nện mạnh xuống, "choang" một tiếng, cửa kính xe vỡ tan tành.
Bọn người Đường Thương Hùng sững người, có thể như thế sao?
Bọn người Phạm Tâm Tâm cũng sững người, không ngờ Sở Thiên lại cả gan làm loạn như vậy.
Nhân lúc chúng chưa có phản ứng gì, Sở Thiên lại " choang" một tiếng, đạp vỡ cửa kính bên cạnh, lái xe trong xe sợ hãi, vội hạ những cửa kính xe còn lại xuống.
- Thằng nhãi, có phải mày chán sống rồi không?
Vệ sĩ bên cạnh Phạm Tâm Tâm rống lên, trách nhiệm của bọn họ không chỉ là bảo vệ sự an toàn của Phạm Tâm Tâm, mà còn bảo vệ sự an toàn về tài sản cho Phạm Tâm Tâm. Bây giờ Sở Thiên ở trước mặt họ, hung hăng đập vỡ cửa kính xe, nếu không làm chút chuyện gì, e rằng đêm nay cũng sẽ bị Phạm Tâm Tâm đuổi việc.
Sở Thiên làm vỡ hai tấm kính, trong lòng thoải mái hơn nhiều, chưa đợi hai tên bảo vệ lao đến xử mình, Sở Thiên liền nghênh ngang trở về chỗ cũ, vỗ vỗ cánh tay, cười đau khổ nói với Đường Thương Hùng:
- Thương Hùng, bộ đồ Tôn Trung Sơn này sợ rằng có chút hư hại, hôm khác tớ sẽ bồi thường cho cậu nhé.
- Không cần, không cần, đều là anh em, không cần khách sáo!
Đường Thương Hùng không hề đau lòng vì bộ đồ Tôn Trung Sơn của mình, ngược lại thấy Sở Thiên thay mình đập vỡ cửa kính xả tức cảm thấy rất phấn chấn, đúng là anh em tốt, thật là có nghĩa khí:
- Sở Thiên, cậu vì tớ như vậy, Đường Thương Hùng tớ cũng là người có nghĩa khí, sau này Đường Thương Hùng sẽ là anh em sống chết với cậu.
Phạm Tâm Tâm nhìn chiếc BMW mới mua bị đập cho ra nông nỗi này, trong lòng vừa đau vừa tức, gào thét:
- Tiểu tử, cậu làm càn quá rồi đấy, bà cô hôm nay không dạy cậu một bài học thì không phải là Phạm Tâm Tâm nữa. Sai khiến bằng ánh mắt, hai tên vệ sĩ lập tức vay quan Sở Thiên, vận công chờ lệnh, không cho Sở Thiên có cơ hội chạy thoát.
Bọn người Đường Thương Hùng sớm đã biết thực lực của Sở Thiên trong quán Bar Mê Tình, trong lòng đều thương hại hai tên vệ sĩ, một khi động thủ, ngã trên mặt đất nhất định sẽ là hai người họ.
Sở Thiên không nhìn hai tên vệ sĩ, lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói:
- Đừng lấy sự vô sỉ ra để kiêu ngạo, chỉ càng làm rõ sự vô học của cô thôi!
Phạm Tâm Tâm thật sự không thể ngờ Sở Thiên lại dám mở miệng chống đối cô, vội tháo kính xuống, chỉ vào Sở Thiên mắng nhiếc:
- Tên nhãi, cậu có biết đang nói chuyện với ai không? Bà cô hôm này không chỉ muốn giáo huấn cậu, mà muốn đuổi cậu ra khỏi đại học Thiên Kinh, xem tôi có thể làm được không nhé!
Phạm Tâm Tâm tháo kính xuống, Sở Thiên liền sững người, không ngờ lại là cô ấy? Thế giới này thật sự quá nhỏ, sao có thể ở đây gặp được cô ấy cơ chứ?
Sở Thiên mỉm cười, vươn vai, thản nhiên nói:
- Thì ra cô là Phạm Tâm Tâm, thế nào, ở Thượng Hải mấy ngày mới thoát khỏi được? Có mệt không?
Không sai, Phạm Tâm Tâm chính là cô gái lúc đầu ở đại thọ Bát gia nói năng lỗ mãng và bị Sở Thiên đuổi ra ngoài, còn truyền lệnh khắp Thượng Hải không ai được dùng phương tiện giao thông đưa cô ta rời khỏi.
Phạm Tâm Tâm sắc mặc biến đổi nhanh chóng, nghiêm túc đánh giá Sở Thiên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ đang đứng trước mặt. Chính là tên nhóc này, tên nhóc xã hội đen đã ra lệnh không cho phép bất cứ phương tiện giao thông nào ở Thượng Hải đưa cô rời khỏi Thượng Hải, còn phái người canh chừng cô, lúc đầu còn cho rằng tên nhóc này chỉ nói miệng cho oai thôi.
Ai ngờ, từ sau khi từ Vân Thủy Sơn Cư xuống, toàn Thượng Hải không ai dám đưa Phạm Tâm Tâm cô rời khỏi Thượng Hải, đến bên mời cô diễn xuất cũng không dám gặp mặt cô. Cô chỉ biết đi bộ suốt mấy ngày mời rời khỏi biên giới Thượng Hải, khiến Phạm Tâm Tâm không biết chui mặt vào đâu, đồng thời khiến cô oán hận khắc cốt ghi tâm, thầm nghĩ có cơ hội nhất định sẽ báo thù gấp trăm lần.
Không ngờ gặp phải tên nhóc này ở đây, trên mặt Phạm Tâm Tâm ẩn chứa nụ cười nham hiểm. Đây không phải là Thượng Hải, là Kinh thành là địa bàn của mình, bây giờ đến lượt mình hành hạ tên nhãi không biết trời cao đất dày này, làm cho hắn biết, Phạm Tâm Tâm cô rốt cuộc là thần thánh phương nào.
- Đúng vậy, tôi còn nhớ đại ân đại đức của cậu đấy!
Trên khuôn mặt Phạm Tâm Tâm ẩn chứa nụ cười, nói:
- Hôm nay có lẽ là ông trờ đã ban cậu cho tôi, để tôi có cơ hội báo thù.
[hide]
Đêm đó, Sở Thiên chưa có trở về Thiên Kinh đại học, mà là đang mê tình quán bar hảo hảo ngủ cái thoải mái lười cảm giác, cho nên khi Sở Thiên ngày hôm sau chạng vạng tối trở lại Thiên Kinh đại học thời điểm, mới phát hiện trong vòng một đêm, toàn bộ thế giới cũng thay đổi.
Trường học tuyên truyền lan bên trong, sâu sắc tuyên truyền áp-phích dùng đẹp mắt sắc thái biểu hiện ra đêm nay đón người mới đến tiệc tối tiết mục, mười cái tiết mục bên trong, có hai cái tiết mục thực tế vượt trội, dùng tươi đẹp màu đỏ dấu hiệu lấy, một cái là Phạm Tâm Tâm áp trục diễn xuất, một cái là Sở Thiên Piano độc tấu, sống động vũ đạo, cao âm tiêu xướng.
Sở Thiên cười khổ lắc đầu, Liễu Yên các nàng còn đùa thật tuyệt a..., không chỉ có bốn phía tiến hành chính thức tuyên truyền, trả lại cho chính mình cài lên nhiều như vậy mũ, xem ra tối nay là nhất định muốn bách trên mình đài rồi, phải nói là bách chính mình bêu xấu.
Sở Thiên thở dài, rời đi tuyên truyền lan, đem trên lưng đồ vật di chuyển vị trí, hướng ký túc xá đi đến, trên đường thỉnh thoảng có tân sinh giơ lên vẻ hưng phấn, nhẹ nhõm tò mò trò chuyện với nhau buổi tối diễn xuất Sở Thiên có phải hay không thiên tài thí sinh Sở Thiên, lập tức càng làm chủ đề đi vào kinh thành có chút danh tiếng Phạm Tâm Tâm chuyện xấu phía trên, thảo luận Phạm Tâm Tâm có hay không kết hôn.
Sở Thiên vừa mới bước vào ký túc xá, lại phát hiện Đường Thương Hùng cùng Tôn Bân vây quanh ở Âu Dương Thắng Cơ bên người, nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào Computer, thần sắc đều mang theo vài tia hưng phấn, liền Sở Thiên bước vào ký túc xá cũng không phát hiện, thẳng đến Sở Thiên nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, mới lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn thấy đúng Sở Thiên, tất cả đều đánh tới, nhẹ nhàng đánh lấy Sở Thiên.
Sở Thiên né nhanh qua quả đấm của bọn hắn, cười nói: “Các ngươi lén lén lút lút làm những thứ gì à?”
“Chúng ta đang tìm Phạm Tâm Tâm hình ảnh ướt át đâu!” Tôn Bân lấy tiến làm lùi, trên mặt không có chút nào bất an, giống như mình ở nói một kiện chuyện rất bình thường tình.
Sở Thiên có chút kỳ quái, không hiểu nói: “Các ngươi xem nhân gia hình ảnh ướt át làm gì? Hắn không phải kinh thành con hát sao? Trên mạng làm sao có thể tìm được hình ảnh ướt át đâu này?” Tiếp thở dài một hơi: “Có phải hay không các người quá nhàm chán à?”
“Đúng vậy a, chúng ta xác thực nhàm chán.” Đường Thương Hùng thân thân lưng mỏi, không chút lựa chọn thừa nhận nhàm chán, lập tức mở miệng nói: “Bởi vì chúng ta không có huynh đệ ngươi cái loại này diễm phúc a..., đã có Phương Tình yêu thương nhung nhớ, lại có Tô Dung Dung khéo hiểu lòng người.”
Âu Dương Thắng Cơ quay người đi đến Computer bên cạnh, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái, cao giọng đọc đứng lên: “Tô Dung Dung, kinh thành nhân sĩ, văn khoa trạng nguyên, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, là trọng yếu hơn đúng, gia thế hiển hách, thuần khiết màu đỏ con cái.” Sau đó đem Computer khép lại: “Khác tư liệu, ta cũng không dám lại thu hoạch rồi, bằng không thì, nhân gia không cần khóa tỉnh đuổi bắt ta, trực tiếp đem ta ngay tại chỗ bắn chết, ta đều không thể giải oan.”
Sở Thiên tâm ở bên trong khẽ nhúc nhích, hắn tuy nhiên đã sớm đoán được Tô Dung Dung đích thị là xuất thân đại phú đại quý nhà, nhưng thật không ngờ, phú quý đến tình trạng như thế, chỉ sợ so về Chu Long Kiếm bọn hắn đều muốn hơn hẳn mấy trù, trách không được, tại Liễu Yên trong mắt, chính mình hoàn toàn chính là cái con cóc. Ngay cả như vậy, Sở Thiên cũng không có cảm thấy tự ti, hắn luôn luôn biết rõ, có chút tình cảm là quyền thế phú quý không cách nào ngăn chặn đấy.
“Đúng rồi, Sở Thiên, buổi tối diễn xuất trong danh sách giống như có ‘Sở Thiên’ danh tự.” Tôn Bân tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội mở miệng nói: “Hẳn là chính là ngươi, ngươi thật sự muốn Piano, vũ đạo, ca hát diễn xuất? Ngươi quá đa tài đa nghệ rồi.”
Sở Thiên cười khổ một cái, lắc đầu nói: “Làm hết sức mà thôi, vì nhân dân phục vụ.”
Tôn Bân bọn hắn bề bộn dựng thẳng lên ngón cái, khen: “Ngưu Nhân! Ngàn vạn không nên ném ký túc xá mặt.”
Đường Thương Hùng tựa hồ phát hiện cái gì, lui ra phía sau một bước, dò xét cẩn thận lấy Sở Thiên, lắc đầu nói: “Sở Thiên, dĩ nhiên là ngươi buổi tối diễn xuất, trên người của ngươi trang phục và đạo cụ không được, hoàn toàn không được, hội ném đi ký túc xá phong phạm.”
Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ nghe được Đường Thương Hùng lời mà nói..., mới phát hiện Sở Thiên áo vải giày vải, chất phác chất phác, nếu như không phải Sở Thiên mê người dáng tươi cười thỉnh thoảng lộ ra, đi ở trên đường cái chính là người bình thường, không hề điểm sáng.
Sở Thiên xem kỹ chính mình vài lần, cười nói: “Không có gì a..., rất thoải mái a...”
Đường Thương Hùng lắc đầu, vung tay lên: “Tôn Bân, Thắng Cơ, tập thể tinh thần thời điểm đã đến.”
đọc truyện cùng yencuatui.net
Sở Thiên còn không có kịp phản ứng, Đường Thương Hùng bọn hắn đã lục tung đứng lên, sau một lát, một bộ màu xám kiểu áo Tôn Trung Sơn bọc tại Sở Thiên trên người, một đôi đen bóng theo người giày da mặc ở Sở Thiên trên chân.
Một thân cực kỳ vừa người ngắn gọn trong mang theo nội hàm, mang theo lịch sử kiểu áo Tôn Trung Sơn, phối hợp Sở Thiên thon dài cao ngất thân hình, nhất là cơ trí thâm thúy, làm cho không người nào có thể đoán được con mắt màu đen, còn có mang theo má lúm đồng tiền mê người mỉm cười, lại để cho Sở Thiên tăng thêm vô tận mị lực, như là bầu trời tinh quang, lóe ra làm cho người đẹp mắt hào quang.
“Ta thấy được lịch sử.” Tôn Bân sắc mặt rất nghiêm túc.
“Ta thấy được đánh bại bầu trời đích hò hét.” Âu Dương Thắng Cơ trên mặt cũng ngưng trọng.
Đường Thương Hùng ánh mắt mang theo vài phần cuồng nhiệt: “Vĩnh hằng bất biến tinh thần!”
Sở Thiên quay người, thấy được trong gương lạnh nhạt lại sâu thúy chính mình, chứng kiến chính mình trong ánh mắt che dấu rất sâu cô đơn.
Sở Thiên trong gương hân thưởng cho mình suốt hơn ' sau, nhìn xem dần dần gần đón người mới đến tiệc tối khai mạc, mới suốt cổ áo tử, đi theo Đường Thương Hùng bọn hắn đi thiên niên giảng đường, khi bọn hắn rời đi lầu ký túc xá thời điểm, Sở Thiên rơi vào giường, bên trên điện thoại không ngừng chấn động lên, sau một lát, quy về yên lặng, không có vài giây đồng hồ, lần nữa vang lên.
Thiên niên giảng đường hậu trường trung tâm, Liễu Yên cau mày cùng Tô Dung Dung nói: “Tiệc tối cũng sắp muốn bắt đầu, Sở Thiên điện thoại luôn không gọi được, ta nghĩ hắn nhất định là cảm giác ngày hôm qua nói mạnh miệng rồi, tối nay là không dám tới, xem ra muốn Lang Côn bọn hắn điều chỉnh điều chỉnh thời gian.”
Tô Dung Dung nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Sở Thiên nhất định sẽ đến đấy, bởi vì hắn đã đáp ứng ta.”
Liễu Yên từ chối cho ý kiến cười, trên mặt thần sắc rất không cho là đúng.
Thiên Kinh đại học hôm nay chạng vạng tối dòng người rất lớn, nhưng rất nhanh lại thưa thớt, bởi vì bọn họ rất nhiều cũng đã đi thiên niên giảng đường.
Lúc này Sở Thiên đang cùng Đường Thương Hùng bọn hắn xuyên qua trường học nói, hướng hơn chín trăm mét bên ngoài thiên niên giảng đường xuất phát, Đường Thương Hùng nhìn xem thời gian, nhíu mày, trở lại hướng Sở Thiên bọn hắn vẫy tay: “Đại gia tốc độ đuổi kịp, đã bắt đầu rồi, đợi chút nữa đi vào cũng không phải là xem diễn xuất rồi, mà là nhìn xa những vì sao ★ rồi.”
Đúng lúc này, một cỗ BMWs theo Đường Thương Hùng bên người sát qua, đem Đường Thương Hùng dẫn theo vài mét cũng té ngã trên đất, cũng lọt vào bên cạnh khô héo nước kênh mương, Sở Thiên bọn hắn chấn động, tranh thủ thời gian tiến lên, cho rằng Đường Thương Hùng nhất định tổn thương không nhẹ, kết quả vừa xong nước kênh mương bên cạnh, Đường Thương Hùng đã ngoan cường cầm lấy bên cạnh cỏ cây, bò lên, ‘người ngoài hành tinh’ ý nghĩ lóe phẫn nộ, hô: “Con bà nó, đó là xe việt dã hay là xe BMW?”
Sở Thiên bọn hắn đi tới, nâng dậy Đường Thương Hùng, nhìn kỹ phía dưới, chỉ thấy cánh tay trầy da một chút, không nghiêm trọng lắm, mới nhẹ nhàng thở ra, giúp hắn vỗ vỗ bụi đất trên người.
Đi về phía trước không xa xe BMW vậy mà ngừng lại, Sở Thiên bọn hắn thầm nghĩ, coi như cái này xe BMW có vài phần lương tâm, biết rõ trầy da người muốn xuống chịu nhận lỗi, ai biết, BMWs cửa xe mở ra, đi xuống cái mốt đậm đặc trang nữ tử, còn mang theo màu rám nắng kính mắt, sau lưng còn đi theo hai cái mặc hắc y trang phục đích trung niên nam tử, xem bộ dáng là bảo tiêu, bởi vì bọn họ như hình với bóng đi theo đậm đặc trang nữ tử bên cạnh, cũng không lúc hết nhìn đông tới nhìn tây, sợ có nguy hiểm gì tiếp cận.
Đậm đặc trang nữ tử kỹ càng xem xét chính mình xe BMW, lập tức sắc mặt trầm xuống, hướng Sở Thiên bọn hắn đã đi tới.
Sở Thiên bọn hắn nhìn thấy đậm đặc trang nữ tử đi tới, đậm đặc trang nữ tử lớn tiếng doạ người, ngữ khí mang theo khinh miệt nói: “Các ngươi những học sinh này, đi đường nào vậy hay sao? Hiện tại đem xe của ta làm cho bỏ ra, như thế nào tính toán?”
Sở Thiên bọn hắn hơi sững sờ, cái này đậm đặc trang nữ tử cũng quá ác nhân cáo trạng trước đi à nha? Rõ ràng là hắn đem Đường Thương Hùng trầy da, nhưng bây giờ vu bọn hắn đi loạn đường, đem nàng xe BMW làm cho bỏ ra, thật sự là lẫn lộn phải trái.
Sở Thiên quét hai mắt đậm đặc trang nữ tử, ngữ khí bình thản nói: “Nơi này là trường học nói, đúng sân trường lối đi bộ, cấm cỗ xe chạy, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Rõ ràng là ngươi phạm sai lầm trước đây, không chỉ có không thừa nhận sai lầm, còn vu chúng ta đi lầm đường?”
“Ơ, tiểu tử này nha sắc nhọn răng đấy, không sai, đúng sân trường lối đi bộ không giả, nhưng đối với ta Phạm Tâm Tâm mà nói, chính là làn xe.” Đậm đặc trang nữ tử cười lạnh vài tiếng, khinh miệt nói: “Chính là các ngươi bảo vệ trưởng phòng đến, cũng sẽ biết rõ ràng nói cho ngươi biết, đây là làn xe, huống chi ta hôm nay rút thời gian tới đây, là vì các ngươi nghĩa vụ diễn xuất đấy.”
Nàng là Phạm Tâm Tâm? Chính là đêm nay diễn xuất Phạm Tâm Tâm? Đường Thương Hùng bọn hắn kinh ngạc nhìn cái này đậm đặc trang nữ tử.
Phạm Tâm Tâm nhìn thấy bọn hắn kinh ngạc thần sắc, cho là mình thanh danh đánh ngã các nàng, trong nội tâm hơi chút thư thái chút: “Cũng không với các ngươi so đo, các ngươi học sinh nghèo, cũng bồi thường không nổi của ta xe BMW, sát hoa ta xe người, quỳ ba cái dập đầu xin lỗi cũng nói lời cảm tạ a.” Lập tức sắc mặt trầm xuống: “Nếu không, định đem ngươi đuổi ra Thiên Kinh đại học, thậm chí đuổi ra kinh thành.”
Phạm Tâm Tâm vừa nói vừa chỉ vào Đường Thương Hùng, mang trên mặt cao cao tại thượng, một bộ đại ân không lời nào cảm tạ hết được bộ dạng.
Sở Thiên mỉm cười, vỗ vỗ Đường Thương Hùng bả vai nói: “Thương Hùng, nhiều dập đầu mấy cái đầu.”
Đường Thương Hùng bọn hắn hơi sững sờ, không rõ Sở Thiên nói như thế nào loại lời này?
Phạm Tâm Tâm bọn hắn tức thì nở nụ cười, cho rằng Sở Thiên sợ quyền thế của bọn hắn, tại nịnh nọt bọn hắn, trên mặt đều mang theo vài phần khinh thường dáng tươi cười, giễu cợt Sở Thiên không có xương cốt, đặt ở bốn mươi năm thay, đáng tin là một Hán .
Sở Thiên hoạt động vài cái cánh tay, sau đó nhẹ nhàng vượt qua bọn hắn, đi đến chỉ có lái xe tại bảo bên cạnh xe ngựa, khuỷu tay vận đủ khí lực, nhắm ngay cửa sổ xe, dùng ngàn cân xu thế, đột nhiên nện xuống, ‘phanh’ một tiếng, xe BMW miểng thủy tinh nứt ra.
Đường Thương Hùng bọn hắn sửng sốt, có thể như vậy?
Phạm Tâm Tâm bọn hắn cũng sửng sốt, không thể tưởng được Sở Thiên như thế cả gan làm loạn.
Khi bọn hắn còn không có kịp phản ứng chi tế, Sở Thiên lại ‘phanh’ một tiếng, đem liền nhau cửa sổ xe thủy tinh đập vỡ, trong xe lái xe kinh hãi, bề bộn đem mặt khác cửa sổ xe rung xuống.
“Tiểu tử, ngươi có phải hay không chán sống?” Phạm Tâm Tâm bên người bảo tiêu rống lên, trách nhiệm của bọn hắn không chỉ có bảo hộ Phạm Tâm Tâm an toàn, còn muốn bảo hộ Phạm Tâm Tâm tài sản an toàn, hiện tại Sở Thiên đang tại bọn hắn mặt, kiêu ngạo đánh nện cửa sổ xe, nếu như không làm chút chuyện, đoán chừng đêm nay cũng sẽ bị Phạm Tâm Tâm giải trừ.
Sở Thiên đập phá hai khối thủy tinh, trong nội tâm thoải mái nhiều hơn, bất đồng hai cái bảo tiêu đi tới bắt chính mình, chính mình tức thì nghênh ngang đi trở về, vỗ vỗ tay cánh tay, cười khổ cùng Đường Thương Hùng nói: “Thương Hùng, ngươi bộ này kiểu áo Tôn Trung Sơn chỉ sợ có chỗ tổn thương rồi, ta hôm nào bồi thường ngươi đã khỏe.”
“Không cần, không cần, nhà mình huynh đệ, không cần khách khí.” Đường Thương Hùng chút nào không vì mình kiểu áo Tôn Trung Sơn đau lòng, ngược lại nhìn thấy Sở Thiên thay mình nện cửa sổ xe hả giận cảm giác được rất phấn khởi, thật sự là hảo huynh đệ, rất có nghĩa khí: “Sở Thiên, ngươi như thế cho ta, ta Đường Thương Hùng cũng là nghĩa khí chi nhân, về sau ta Đường Thương Hùng hãy cùng ngươi là sinh tử huynh đệ.”
Phạm Tâm Tâm nhìn xem mới mua đích BMWs bị nện thành như vậy, trong nội tâm lại đau lòng lại tức giận, gào thét nói: “Tiểu tử, ngươi quá làm càn, bà cô hôm nay không giáo huấn ngươi sẽ không gọi Phạm Tâm Tâm.” Phạm Tâm Tâm nói xong, nháy mắt ra dấu, hai cái bảo tiêu lập tức nửa vây quanh Sở Thiên, vận sức chờ phát động, miễn cho Sở Thiên tìm cơ hội đào tẩu.
Đường Thương Hùng bọn hắn đã sớm tại mê tình quán bar tiếp kiến Sở Thiên thực lực, trong nội tâm đều đối với hai cái này bảo tiêu người mang đồng tình, động thủ, té trên mặt đất nhất định là bọn hắn.
Sở Thiên không có nhìn hắn, lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không nên cầm vô sỉ đương kiêu ngạo, chỉ biết lộ ra ngươi càng vô tri.”
Phạm Tâm Tâm hiển nhiên thật không ngờ Sở Thiên còn dám mở miệng chống đối hắn, đột nhiên lấy mắt kiếng xuống, chỉ vào Sở Thiên mắng: “Tiểu tử, ngươi có biết hay không nói chuyện với người nào? Bà cô hôm nay không chỉ có muốn giáo huấn ngươi, còn lại để cho Thiên Kinh đại học đem ngươi đuổi ra khỏi cửa, nhìn xem ta có thể làm được hay không.”
Phạm Tâm Tâm lấy mắt kiếng xuống, Sở Thiên nhưng là sững sờ, dĩ nhiên là hắn? Cái thế giới này thật sự là quá nhỏ, tại sao lại ở chỗ này gặp phải hắn đâu này?
Sở Thiên mỉm cười, thân thân lưng mỏi, nhàn nhạt nói: “Nguyên lai ngươi chính là Phạm Tâm Tâm, như thế nào, lúc trước tại Thượng Hải rời đi vài ngày mới đi ra? Có mệt hay không?”
Không sai, Phạm Tâm Tâm chính là ban đầu ở Bát gia đại thọ bên trên nói năng lỗ mãng cũng Sở Thiên đuổi đi ra nữ tử, còn truyền lệnh toàn bộ Thượng Hải không được có người dùng phương tiện giao thông tiễn đưa hắn rời đi.
Phạm Tâm Tâm sắc mặt biến đổi lớn, rất nghiêm túc đánh giá đến Sở Thiên đến, lập tức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem người trước mắt tươi sống nuốt xuống, chính là trước mắt tiểu tử này, cái này xã hội đen tiểu tử, ra lệnh, không cho phép Thượng Hải là bất luận cái cái gì phương tiện giao thông tiễn đưa hắn rời đi Thượng Hải, còn phái người chằm chằm vào hắn, vừa mới bắt đầu cho rằng tiểu tử này sính miệng lưỡi cực nhanh, giả trang bề ngoài.
Không nghĩ tới, theo Vân Thủy Sơn Cư xuống về sau, toàn bộ Thượng Hải thật không có người dám tiễn đưa hắn Phạm Tâm Tâm rời đi Thượng Hải, liền lúc ấy mời hắn diễn xuất chủ sự phương cũng không dám thấy nàng, hắn đành phải rời đi vài ngày mới rời đi Thượng Hải biên cảnh, làm cho nàng Phạm Tâm Tâm mất mặt đến nhà, gồm hận ý thật sâu khắc vào trong nội tâm, thầm nghĩ có cơ hội, nhất định phải hung hăng trả thù.
Không thể tưởng được ở chỗ này đụng phải tiểu tử này. Phạm Tâm Tâm trên mặt hiện lên âm hiểm dáng tươi cười, nơi đây không phải Thượng Hải, đúng kinh thành, đúng địa bàn của mình, hiện tại đến phiên chính mình tra tấn cái này tiểu tử không biết trời cao đất rộng rồi, cho hắn biết, hắn Phạm Tâm Tâm đến tột cùng là thần thánh phương nào.
“Đúng vậy a, ta có thể nhớ rõ đại ân đại đức của ngươi đâu.” Phạm Tâm Tâm trên mặt mang âm trầm dáng tươi cười, nói: “Hôm nay có lẽ chính là trời cao đem ngươi ban cho ta, để cho ta có cơ hội báo thù.”
[/hide]