Bọn người Đường Thương Hùng nhìn nhìn Sở Thiên, không hiểu gì sờ sờ đầu nhìn Sở Thiên. Bọn họ thật không hiểu, mâu thuẫn sao lại đột nhiên chuyển đổi? Nhìn bộ dạng Phạm Tâm Tâm và Sở Thiên, đêm nay dường như không còn chuyện của Đường Thương Hùng nữa, Đường Thương Hùng có chút buồn bực, cơ hồ muốn gào lên: "Tôi là người trong cuộc, tôi mới là người trong cuộc".
Sở Thiên nhìn bộ dạng trầm ngâm thâm hiểm của Phạm Tâm Tâm, không thèm bận tâm, nói:
- Hôm nay tinh thần tôi khá tốt, vì vậy chỉ đập vỡ hai tấm kính xe của cô, nếu tâm trạng không tốt, e rằng chiếc BMW của cô tối nay sẽ được mang đến nơi thu mua phế thải rồi, mau xin lỗi rồi cảm ơn đi!
Tên nhóc này vẫn kiêu ngạo như vậy! Phạm Tâm Tâm nghiến răng nghiến lội nhìn chằm chằm Sở Thiên, nói:
- Nhóc con, đừng liều lĩnh như vậy, đây là Thủ đô, không phải Thượng Hải, đây là địa bàn của Phạm Tâm Tâm tôi.
Bọn người Đường Thương Hùng ngưỡng mộ nhìn Sở Thiên khẽ ho nhẹ một tiếng, rồi nói ra những lời khiến bọn họ nhiệt huyết sôi sục:
- Trong mắt Sở Thiên tôi, nơi nào cũng vậy thôi, tuyệt đối không phân biệt Thượng Hải và Thủ đô.
Phạm Tâm Tâm cười lạnh mấy tiếng, khinh bỉ nói:
- Đêm nay, tôi sẽ có sự phòng vệ chính đáng, sau khi cho cậu rụng hết răng sẽ giam giữ ở đồn công an, cuối cùng sẽ đuổi ra khỏi đại học Thiên Kinh.
Sau khi nói xong, Phạm Tâm Tâm đeo cặp kính màu nâu lên, bàn tay ngọc ngà khẽ vung lên, hai tên vệ sĩ như hổ báo bổ nhào đến chỗ Sở Thiên, mặc dù trong mắt bọn chúng, hai người to như trâu đi ức hiếp một sinh viên yếu ớt có chút quá đáng, nhưng Phạm Tâm Tâm là nguồn cơm manh áo của họ, không nghe lời cô ta, Phạm Tâm Tâm sẽ khiến họ không thể tiếp tục sống, rơi vào đường cùng, đành phải ra tay với Sở Thiên.
Hai tên vệ sĩ ra những cú đấm thép vào vai Sở Thiên, Sở Thiên khẽ gật đầu, xem ra hai tên vệ sĩ này cũng có chút nhân tính, không trực tiếp tấn công chỗ hiểm của mình, tối nay chỉ dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi.
- Đồ chó, chúng ta cũng lên đi!
Đường Thương Hùng hết lên một tiếng, xông về phía hai tên vệ sĩ.
Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ có chút chần chừ, sau đó cũng xông vào, mặc dù thân thể không được cường tráng sung sức nhưng nghĩa khí nhiệt huyết thì vẫn có.
Sở Thiên hơi sững người, cậu hoàn toàn không ngờ rằng ba người bạn cùng phòng kí túc của mình lại xong lên, hai tên vệ sĩ này đối với Sở Thiên mà nói, hoàn toàn không đáng để mắt, vốn chẳng cần giúp đỡ. Sở Thiên nhìn vẻ mặt của bọn họ, lập tức hiểu ra, Đường Thương Hùng chắc thấy vốn là chuyện do cậu ta gây ra, kết quả Sở Thiên lại thay cậu chọc giận Phạm Tâm Tâm. Nếu Đường Thương Hùng không xông lên, trong lòng sẽ như có gai đâm, sẽ thấy bản thân qua nhu nhược, còn Tôn Bân và Âu Dương Thắng Cơ là vì tình nghĩa anh em. Mặc dù Sở Thiên thừa sức ứng phó, nhưng cũng không thể để Sở Thiên một mình đối mặt mặt với tất cả nguy hiểm, làm vậy chứng tỏ mình không có nghĩa khí.
Sở Thiên hơi cảm động, có thể trận chiến này sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.
Hai tên vệ sĩ có vẻ không ngờ bọn người Đường Thương Hùng lại xông lên, có chút chần chừ, trong nháy mắt, những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã giáng xuống, không chút nể tình nện lên người chúng. Trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ khẽ nhếch mép cười, khẽ lắc lắc đầu, đám sinh viên này sao có thể đánh được những vệ sĩ chuyên nghiệp như họ chứ? Sau đó, không chỉ không tránh né, ngược lại còn giơ thân ra tiếp chiêu của bọn người Đường Thương Hùng.
Bụp, Bụp, Bụp!
Những cú đấm của bọn người Đường Thương Hùng đã đánh lên người hai tên vệ sĩ, nhưng họ không hề bị đánh lui, ngược lại là sự kinh ngạc của bọn người Đường Thương Hùng, cảm thấy những cú đấm của mình như đang đấm lên tấm sắt cứng rắn vậy, đánh xong tay đau âm ỉ, giờ mới nhận ra đây hoàn toàn là khác hẳn lúc đánh nhau với những sinh viên, thực lực không cùng một cấp bậc.
Bọn người Đường Thương Hùng khiếp sợ, không dám đánh tiếp, vội lùi về phía sau, trên khuôn mặt có chút uể oải, trên khuôn mặt hai tên vệ sĩ có phần kiêu ngạo, không thừa cơ hội xong lên, trong mắt bọn chúng, mấy sinh viên này đơn giản là tự rước họa vào thân.
Phạm Tâm Tâm đứng cách đó không xa, khinh miệt nhìn bọn người Đường Thương Hùng làm càn, sau đó nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói:
- Tranh thủ thời gian xử lý bọn chúng, tôi còn phải diễn xuất đó!
Hai tên vệ sĩ xông lên, bọn người Đường Thương Hùng khẽ nghiến răng, chuẩn bị chiến đấu tới cùng, lúc định xông lên, Sở Thiên vượt lên trước mặt bọn họ, ngăn bọn họ lại, thản nhiên nói:
- Các anh em, cảm ơn các cậu, lần này đến lượt tôi lên!
Bọn người Đường Thương Hùng biết Sở Thiên cũng chỉ muốn tốt cho bọn họ, vì vậy khẽ thở dài, dừng bước.
Sở Thiên mỉm cười, nhìn hai tên vệ sĩ, giơ tay phải lên, thản nhiên nói:
- Hai vị, mọi người không cần vất vả như vậy, nếu các anh có thể đỡ được một cú đấm của tôi, tôi lập tức nhận thua, mặc cho các anh xử lý, muốn đánh muốn giết không một lời oán thán.
Tiếp tục nhìn Phạm Tâm Tâm:
- Nếu các anh không đỡ nổi một cú đấm của tôi, thua rồi thì ngoan ngoãn cút cho tôi.
Hai tên vệ sĩ hơi sững người, Phạm Tâm Tâm cũng vậy, đến bọn người Đường Thương Hùng đã từng thấy thực lực chiến đấu của Sở Thiên cũng sững người, một cú đấm quá đơn giản, quá là trò đùa à? Trong lòng bọn họ biết, Sở Thiên nhất định có thể đánh bại được hai tên vệ sĩ, nhưng ít nhất phải sau mấy chục hiệp đấu, huống hồ bọn người Đường Thương Hùng vừa rồi đã cảm thấy thực lực của hai tên vệ sĩ không hề nhỏ, trong lòng lo lắng. Chỉ bằng một cú đấm, Sở Thiên liệu có phải quá tự tin không.
- Được, đánh cược với cậu!
Phạm Tâm Tâm trên khuôn mặt nở nụ cười đắc ý. Hai vệ sĩ này phải bỏ ra một số tiền không ít để mời đến, mấy chục tên cao to cũng không đánh được họ, bây giờ Sở Thiên đột nhiên nói càn, một đấm quyết thắng thua, trong lòng cảm thấy thật nực cười.
Lúc này đã tám giờ rồi, giảng đường Nghìn Năm, với chủ đề "Dùng tâm đón người mới đến, xuất phát từ đáy lòng", buổi tiệc của đại học Thiên Kinh chào mừng sinh viên mới đã khai mạc, đang diễn ra hừng hực khí thế. Liễu Yên, Mộng Mộng và Lộ Lộ đang đắc ý, nhìn về phía cửa ra vào hậu trường, cạnh đó Tô Dung Dung đang cầm điện thoại, có vẻ hơi thất vọng, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng rằng Sở Thiên sẽ đến.
Đội võ thuật "Hiệp khách môn" của trường đang ở trên khán đài, từng chiêu diễn hổ hổ sinh uy, công phu Trung Quốc tuyệt đỉnh khiến những sinh viên mới ở dưới khán đài không ngừng tán thưởng, đến mấy vị giám khảo cũng gật đầu khen tốt, chuẩn bị cho điểm cao.
Bọn người Đường Hiểm Phong lo lắng gọi điện thoại cho Phạm Tâm Tâm, thầm nghĩ bà cô nổi tiếng này sao vẫn chưa đến? Sinh viên mới đêm nay vốn đều là vì cô mà đến, nếu cô không xuất hiện, danh dự của hội sinh viên coi như không còn.
Sở Thiên lúc này đang vặn vẹo thân mình, đứng cách hai tên vệ sĩ cao to như trâu bò tầm một cánh tay. Ánh mắt của họ không thèm nhìn Sở Thiên, mà nhìn vào bầu trời không có vì sao nào, dưới ánh đèn mờ vàng, lóe ra vể kiêu ngạo của họ.
Một hồi gió đêm thổi qua, kéo theo tiếng rít sắc nhọn, lá rụng trên mặt đất đột nhiên trở mình rồi lập tức dừng lại.
Song chưởng của Sở Thiên vừa tung ra, theo chiều gió đập lên người hai tên vệ sĩ, không một tiếng động, dường như không có lực.
Phạm Tâm Tâm cười.
Hai tên vệ sĩ cũng cười.
Sở Thiên cũng cười.
Hai tên vệ sĩ nhìn nụ cười của Sở Thiên, trong lòng lóe lên suy nghĩ không tốt đẹp, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói ra được.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay của Sở Thiên phát ra một sức lực vô cùng lớn, đường lực lớn khiến hai tên vệ sĩ trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Hai tên vệ sĩ cuối cùng cũng biết cái gì không ổn, Sở Thiên quá bình thản, quá trầm tĩnh, bọn họ quá khinh địch rồi.
Nhưng tất cả đều đã quá muộn, lực phát ra từ tâm chưởng của Sở Thiên khiến hai người họ bị lăn mình như chiếc lá rụng vậy, ngã lăn ra phía sau mấy vòng, rồi dừng lại, trên người, trên tay đều bị trầy xước, vô cùng khổ sở.
Hai tên vệ sẽ kinh sợ!
Phạm Tâm Tâm kinh sợ!
Bọn người Đường Thương Hùng kinh sợ!
Hai tên vệ sĩ xấu hổ đứng dậy, không thể tin nổi nhìn Sở Thiên vẫn thản nhiên như không. Nội lực của tên nhóc này sao có thể mạnh như vậy? Hơn nữa còn trong nháy mắt phát ra lực lớn như vậy? Cho dù bọn họ muốn đánh bay người khác cũng cần nhờ vào xung lực mới làm được, như Sở Thiên lại chỉ cần lực trong lòng bàn tay, đẳng cấp giữa hai bên đã rõ ràng rồi.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, không thèm nhìn bọn người Phạm Tâm Tâm, quay người nói với bọn người Đường Thương Hùng:
- Đi thôi, buổi tiệc sắp kết thúc rồi!
Bọn người Đường Thương Hùng ngưỡng mộ, lập tức đi theo sau Sở Thiên, đi về phía giảng đường Nghìn Năm.
Đứng phía sau, Phạm Tâm Tâm hung hăng đá hai phát vào bánh chiếc xe BMW, tức giận nhìn Sở Thiên rời khỏi, sự phẫn nộ trong ánh mắt nhìn hai tên vệ sĩ không còn được trọng dụng, gào lên:
- Các anh còn là vệ sĩ sao, đến một thằng nhãi không biết trời cao đất dày là gì cũng không xử lý được, về làm bảo mẫu cho rồi, cút, tôi giờ sa thải các anh.
Hai tên vệ sĩ có vẻ đã sớm quen với sự ngang ngược vô lý của Phạm Tâm Tâm, nghe thấy Phạm Tâm Tâm đuổi việc bọn họ, không hề có tâm trạng căng thẳng, người lại còn có vài phần thoải mái, nhẹ nhõm thở dài một hơi, đi ra phía ngoài cổng trường.
Họ vừa đi được mấy bước, một người bảo vệ quay đầu lại nói:
- Phạm tiểu thư, nể tình chúng ta, tôi nhắc nhở cô một điều, thằng nhóc đó không phải là không biết trời cao đất dày, tuyệt đối là người có khả năng tiềm tàng, cô tự giải quyết đi.
Phạm Tâm Tâm vẻ mặt hơi thay đổi, gào thét:
- Cút, các người mau cút, lập tức mở cửa xe, ngồi vào, chiếc xe BMW không có cửa kính, thở phì phì.
- Phạm tiểu thư, giờ chúng ta có đi giảng đường Nghìn Năm không?
Người lái xe cẩn trọng hỏi.
Phạm Tâm Tâm rút ra điện thoại, không kiên nhẫn được, nói:
- Đi gì nữa, bây giờ không có tâm trạng diễn xuất, đến tìm Phó cục trưởng Cổ.
Người lái xe gật gật đầu, quay xe về phía đồn cảnh sát, trong lòng thở dài vì Sở Thiên.
Trong giảng đường Nghìn Năm, bài hát du dương "ngày mùa thu hoạch" của dàn nhạc ống đồng - đoàn sinh viên nghệ thuật đang vang lên mãnh liệt, mang lại một bữa tiệc thính giác cho các sinh viên mới, khiến mọi người tâm tình vui vẻ thoải mái.
Sở Thiên chào bọn người Đường Thương Hùng ở cửa giảng đường Nghìn Năm, sau đó giẫm lên những chiếc lá rụng vừa mới rơi xuống, đi vào hậu trường của giảng đường Nghìn Năm.
- Xin hỏi cậu tìm ai?
Một sinh viên phụ trách điều hành lịch sự hỏi Sở Thiên.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi đến diễn xuất!
Sinh viên phụ trách điều hành đang còn nghi ngờ, bọn người Liễu Yên, Mộng Mộng cùng Lộ Lộ đi ra, lúc nhìn thấy Sở Thiên, liền sững sờ vài phút, đây là Sở Thiên sao? Là Sở Thiên mặt dày chỉ biết cười ngây ngô sao? Sao cứ như hai người vậy?
- Thật quá là đẹp trai!
Lộ Lộ bất giác khen ngợi, sau đó phát hiện ra mình lỡ lời, lập tức im lặng không nói gì.
Liễu Yên cũng định thần lại, tự an ủi mình, không thể để Sở Thiên lừa gạt nữa, bên ngoài có đẹp trai nữa cũng không thể che dấu được cậu ta là một anh chàng bình thường, chỉ là một con cóc, huống hồ, sau nửa tiếng, Sở Thiên đẹp trai này sẽ bị bêu xấu trên khán đài, tất cả những thứ bề ngoài cũng không thể dừng được, cậu ta cũng không ngẩng đầu lên được ở đại học Thiên Kinh.
Liểu Yên ho khan vài tiếng, đánh thức Mộng Mộng và Lộ Lộ đang ngẩn người ra, sau đó lên tiếng nói:
- Việc đó, Sở Thiên, anh có biết hôm nay cần diễn xuất không? Sao muộn thế này mới đến? Một chút ý thức kỉ luật cũng không có, khiến bao nhiêu người lo lắng cho anh hả?
- Cô lo lắng tôi không đến sao? Hay là lo tôi trốn tránh việc lên khán đài?
Sở Thiên thản nhiên cười, sau đó nói:
- Tôi giờ chẳng phải đến rồi sao? Trên đường gặp phải chút việc là chậm trễ mà thôi.
- Tùymười lăm phút nữa là đến lượt anh rồi đó!
Liễu Yên nhìn đồng hồ, nụ cười trên khuôn mặt rất cổ quái:
- Cậu tự làm tốt công tác chuẩn bị đi, toàn bộ sinh viên mới đều chờ đợi sự biểu diễn của cậu đó, quên mất nói với cậu, đêm này còn có mấy vị giám khảo, và mấy phóng viên nữa đó!
Lộ Lộ cười nói thêm một câu:
- Có lẽ ngày mai anh sẽ trở thành người hùng của Thủ đô đó.
- Dung Dung đâu?
Sở Thiên không lộ ra vẻ gì là lo lắng, nhưng lại hỏi đến Tô Dung Dung. Hắn vô cùng hào hứng với Tô Dung Dung của tối nay, muốn xem xem người phụ nữ trong thế giới cổ tích của mình làm xiêu lòng người như thế nào.
Liễu Yên không nói gì, Tô Dung Dung cũng xuất hiện rồi, nhìn thấy Sở Thiên cũng sững người ra, sau đó lộ ra vẻ vui mừng trong ánh mắt, đi đến, hưng phấn nói:
- Sở Thiên, bọn người Liễu Yên đều nói anh sẽ không đến, nhưng em tin anh nhất định sẽ đến mà, tớ quả nhiên nói không sai đúng không Liễu Yên?
Bọn người Liễu Yên nhìn đông nhìn tây, giả bộ không nghe tiếng.
- Xong rồi, xong rồi!
Bọn người Đường Hiểm Phong đi đến, trên khuôn mặt lo lắng vô cùng, nói:
- Điện thoại của Phạm Tâm Tâm giờ gọi không được, khiến người ta lo lắng vô cùng!
Sở Thiên có chút chần chừ, thản nhiên nói:
- Phạm Tâm Tâm e rằng sẽ không đến đâu!
Bọn người Đường Hiểm Phong lũ lượt nhìn Sở Thiên, trăm miệng một lời hỏi:
- Vì sao? Sao cậu biết?
Sở Thiên vỗ bụi bẩn trên người, nói một cách thản nhiên:
- Một tiếng trước, chiếc xe BMW của cô ta đã làm bạn tôi bị thương, còn hoành hành vô lý, tôi thấy cô ta quá hống hách đã đập phá chiếc BMW của cô ta, còn đánh hai tên vệ sĩ của cô ấy nữa, các anh nói xem, cô ta còn tâm trạng đến đây không?
Bọn người Đường Hiểm Phong không tin nhìn thân thể không mấy cường tráng của Sở Thiên, cho rằng hắn đang khoác lác, trên mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Liễu Yên và Tô Dung Dung thì biết Sở Thiên nói sự thật, bọn họ ở trên máy bay đã được chứng kiến thực lực của Sở Thiên.
Lúc này, điện thoại của Đường Hiểm Phong reo lên, Đường Hiểm Phong vừa nhìn liền vui sướng hớn hở, là điện thoại của Phạm Tâm Tâm, vội tìm chỗ yên tĩnh để nghe. Một lát sau, mặt Đường Hiểm Phong trầm xuống, phẫn nộ nói với Sở Thiên:
- Cậu gan lớn thật!
Lời này vừa nói ra, bọn người Lộ Lộ lập tức hiểu ra những gì Sở Thiên nói đều là sự thật, kinh ngạc nhìn anh chàng đẹp trai này, đến chiếc BMW của Phạm Tâm Tâm cũng dám đập, không biết là do hắn không sợ quyền thế là là do lỗ mãng ngu xuẩn?
Đường Hiển Phong lạnh lùng nhìn Sở Thiên, giữa Sở Thiên và Phạm Tâm Tâm ai đúng ai sai, cậu ta không cần biết, cậu ta chỉ biết tất cả sự cố gắng của mình đã bị uống phí, còn làm mất uy tín với tân sinh viên, chức vụ hội trưởng hội sinh viên kì sau e rằng không có việc của mình rồi, vốn còn muốn nhân cơ hội này kiểm chút điểm tranh cử, ai ngờ lại bị Sở Thiên làm cho thành như vậy, đúng là đồ sao chổi.
- Chút nữa thì làm thế nào đây?
Lang Côn lo lắng tựa vào tường.
Liễu Yên khinh bỉ nhìn Sở Thiên, nhưng bây giờ không hơi đâu chỉ trích, việc cấp bách là làm thế nào để cứu vãn tình thế, làm thế nào để làm ổn thỏa tâm trạng của tân sinh viên.
Bọn người Liễu Yên thảo luận một lát, thấy chỉ còn cách để Tô Dung Dung đàn thêm vài bản dương cầm nữa, hi vọng với trình độ cao của Tô Dung Dung sẽ xóa đi sự phẫn nộ của đám tân sinh viên.
- Nhưng như vậy, Dung Dung sẽ liên tục xuất hiện, những tân sinh viên liệu có thấy buồn chán không?
Tần Thành chỉ vào bảng tiết mục, lo lắng nói:
- Tiết mục thứ ba từ cuối lên vốn là do Tô Dung Dung diễn, sau đó tiết mục cuối cùng cũng là của Tô Dung Dung, tần suất xuất hiện cao như vậy, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng.
Liễu Yên suy nghĩ một chút, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Đều do anh gây ra, biện pháp bây giờ là thời gian xuất hiện của Sở Thiên sẽ nhiều hơn năm phút, Tô Dung Dung sẽ xuất hiện ở tiết mục cuối.
Sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, bất luận thế nào, anh cũng phải cầm cự đủ mười lăm phút cho tôi!
Sở Thiên vươn vai, đầy nghĩa khí, nói:
- Không vấn đề, năm mươi phút cũng được.
Vô cùng điên cuồng! Liễu Yêu cười thầm, cũng được, để Sở Thiên lên sân khấu làm trò hề, sau đó Tô Dung Dung sẽ biểu diễn, không chỉ có thể đem lại sự kịch tính mà còn có thể làm thay đổi sự oán giận của những tân sinh viên, thậm chí còn cho Tô Dung Dung thấy sự hèn mọn của Sở Thiên.
Đường Hiểm Phong cũng khinh bỉ nhìn Sở Thiên, giờ cậu ta tức giận không thèm nói chuyện với Sở Thiên nữa.
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, nghe thấy giọng điệu ngọt ngào của người dẫn trương trình:
- Tiếp là một tân sinh viên mà mọi người vẫn luôn tò mò trong đêm nay, vì trong vòng mười lăm phút, cậu ấy sẽ hát, đàn, nhảy. Một tân sinh viên đa tài như vậy, khiến tôi cũng tò mò như mọi người vậy, sau đây xinh mời tân sinh viên Sở Thiên sẽ đem lại cho chúng ta một tiết mục đặc sắc.
Sở Thiên khẽ thở một hơi, đi đến trước mặt Tô Dung Dung nhẹ nhàng ôm một cái, từ tốn nói:
- Dung Dung, hãy khắc cốt ghi tâm những điều tiếp theo đây.
Trên khuôn mặt Tô Dung Dung nở nụ cười, mong đợi nhìn thấy Sở Thiên, trông đợi anh chàng này sẽ đem lại cho cô những niềm vui bất ngờ.
Trên mặt Sở Thiên nở nụ cười thản nhiên, lúc kéo rèm sân khấu ra, Sở Thiên nhìn thấy MC Đái Mộng Nghiêu mặt đầy vẻ kinh ngạc, đúng lúc đi qua.
Sao lại là cậu nhóc hung hăng lông bông này? Đái Mộng Nghiêu kinh ngạc nhìn Sở Thiên đang tiến về phía sân khấu, chẳng nhẽ anh chàng này thật sự nhiều tài năng như vậy?
Bọn người Đường Hiểm Phong khinh thường nhìn Sở Thiên đang đi đến giữa sân khấu. Lúc này Đái Mộng Nghiêu khó hiểu hỏi bọn người Đường Hiểm Phong:
- Cậu nhóc lông bông kia có nhiều tài nghệ vậy sao?
Bọn người Đường Hiểm Phong cười khinh miệt, Lang Côn chỉ vào Sở Thiên đang ở trên sân khấu, lắc lắc đầu nói:
- Tự cậu ta muốn lên sân khấu để xấu mặt, không liên quan đến chúng ta!
Đái Mộng Nghiên bừng tỉnh gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, đúng là tự cho mình là đúng.
Tô Dung Dung cũng đã nhanh chóng thay y phục diễn xuất, cùng bọn người Liễu Yên quan sát sân khấu. Trong lòng mọi người đều có chút lo lắng và trông đợi, mặc dù ý nghĩa của sự trông đợi trong mỗi người hoàn toàn không giống nhau.
Sở Thiên đứng giữa sân khấu, ngẩng đầu đối mặt với hơn sáu ngàn tân sinh viên của trường đại học Thiên Kinh, mỉm cười, thản nhiên nói:
- Tôi tên Sở Thiên, không sai, chính là trạng nguyên được điểm tối đa trong số hàng nghìn hàng vạn thí sinh, thiên tài Sở Thiên!
Hơn sáu ngàn tân sinh viên sững người, gì vậy? Nam diễn viên đêm nay chính là thí sinh thiên tài?
Đái Mộng Nghiêu cũng sững người, gì vậy? Tự cho là đúng, cậu nhóc bảo mình nhường chỗ chính là Sở Thiên?
Bọn người Liễu Yên cũng sững sờ, cái gì? Anh chàng Sở Thiên này đúng là Sở Thiên tinh thông quyền thế trong truyền thuyết sao?
[hide]
Đường Thương Hùng bọn hắn nhìn xem Sở Thiên, không hiểu thấu hiểu rõ vuốt đầu nhìn xem Sở Thiên, bọn hắn rất không minh bạch, mâu thuẫn như thế nào đột nhiên dời đi đâu này? Xem Phạm Tâm Tâm cùng Sở Thiên bộ dạng, đêm nay tựa hồ đã không có Đường Thương Hùng sự tình, Đường Thương Hùng có chút buồn bực, hầu như muốn hô: Ta là người trong cuộc, ta mới là người trong cuộc.
Sở Thiên nhìn xem Phạm Tâm Tâm âm trầm âm hiểm mặt, không thèm để ý chút nào nói: “Hôm nay lòng ta tình tốt, cho nên đập phá ngươi hai cái cửa sổ xe, nếu như tâm tình không tốt, đoán chừng ngươi xe BMW đêm nay muốn đưa đi phế phẩm đứng, tranh thủ thời gian xin lỗi cũng nói lời cảm tạ a.”
Tiểu tử này hay là kiêu ngạo như vậy! Phạm Tâm Tâm nghiến răng nghiến lợi chằm chằm vào Sở Thiên, mở miệng nói: “Tiểu tử, đừng như vậy liều lĩnh, nơi này là kinh thành, không phải Thượng Hải, nơi này là ta Phạm Tâm Tâm địa bàn.”
Đường Thương Hùng bọn hắn sùng bái nhìn xem Sở Thiên nhẹ nhàng hừ một tiếng, lập tức nói ra để cho bọn họ nhiệt huyết sôi trào mà nói: “Tại ta Sở Thiên trong mắt, tất cả địa phương đều giống nhau, tuyệt không Thượng Hải cùng kinh thành chi phân.”
Phạm Tâm Tâm cười lạnh vài tiếng, khinh thường nói: “Đêm nay, ta sẽ tới cái phòng vệ chính đáng, đem ngươi đánh cho răng rơi đầy đất về sau, lại đưa đi đồn công an giam giữ, cuối cùng đem ngươi đuổi ra Thiên Kinh đại học.”
Sau khi nói xong, Phạm Tâm Tâm đeo lên màu rám nắng kính mắt, bàn tay như ngọc trắng nhẹ nhàng vung lên, hai cái bảo tiêu như lang như hổ hướng Sở Thiên nhào tới, tuy nhiên trong mắt bọn hắn, hai cái ngưu cao mã đại người đi khi dễ một cái nhỏ yếu sinh viên, có chút không thể nào nói nổi, nhưng Phạm Tâm Tâm là của mình áo cơm cha mẹ, không nghe theo nàng..., Phạm Tâm Tâm tựu sẽ khiến bọn hắn không cách nào qua xuống dưới, rơi vào đường cùng, đành phải cầm Sở Thiên khai đao, huống chi Sở Thiên đúng là kiêu ngạo.
Hai cái bảo tiêu nồi đất lớn nắm đấm hướng về Sở Thiên bả vai phóng đi, Sở Thiên khẽ gật đầu, xem ra hai cái này bảo tiêu còn có chút nhân tính, không có trực tiếp đi lên liền công chính mình chỗ hiểm, đêm nay liền hơi chút giáo huấn bọn hắn đã thành.
“Đồ chó hoang, chúng ta cũng lên!” Đường Thương Hùng hét lớn một tiếng, hướng về hai cái bảo tiêu vọt tới.
Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ có chút chần chờ, lập tức cũng nhào tới, tuy nhiên khí lực cũng không cường tráng hữu lực, nhưng nhiệt huyết nghĩa khí tâm lại vẫn phải có.
Sở Thiên hơi sững sờ, hắn hoàn toàn không có dự liệu được chính mình ba cái cùng phòng hội xông đi lên, hai cái này bảo tiêu cho hắn Sở Thiên mà nói, hoàn toàn không để vào mắt, căn bản dùng không được hỗ trợ, Sở Thiên nhìn xem thần sắc của bọn hắn, lập tức minh bạch, Đường Thương Hùng cảm thấy vốn là hắn trêu chọc sự tình, kết quả Sở Thiên lại thay hắn ra mặt chọc giận Phạm Tâm Tâm, nếu như hắn Đường Thương Hùng không xông đi lên, trong nội tâm sẽ có cây đâm, sẽ cảm giác mình quá nhu nhược rồi, mà Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ tức thì xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ, tuy nhiên Sở Thiên với ứng phó, nhưng là không thể đều khiến Sở Thiên một mình đối mặt tất cả nguy nan, vậy ra vẻ mình tương đối không có nghĩa khí.
Sở Thiên tâm ở bên trong hơi động một chút, có lẽ, một trận chiến này, sẽ cải biến rất nhiều thứ.
Hai cái bảo tiêu hiển nhiên thật không ngờ Đường Thương Hùng bọn hắn hội nhào tới, hơi chút chần chờ, chỉ trong nháy mắt, Đường Thương Hùng quả đấm của bọn hắn đã đến, không lưu tình chút nào đánh về phía trên người bọn họ, hai cái bảo tiêu mang trên mặt dáng tươi cười, nhẹ nhàng lắc đầu, những thứ này sinh viên sao có thể đánh thắng được hắn đám bọn họ những nghề nghiệp này bảo tiêu đâu này? Vì vậy, không chỉ có không tránh né, ngược lại động thân nghênh đón Đường Thương Hùng bọn hắn.
“Phanh, phanh, phanh” vài tiếng, Đường Thương Hùng quả đấm của bọn hắn đánh vào bảo tiêu trên người, nhưng bảo tiêu không có chút nào bị đánh lui, ngược lại là Đường Thương Hùng bọn hắn chấn động, cảm giác nắm đấm của mình đập nện tại cứng rắn thiết phía trên, miệng hổ mơ hồ đau nhức, hiện tại mới phát hiện, cái này hoàn toàn khác hẳn với đệ tử đánh nhau, thực lực chênh lệch không phải một cái cấp bậc.
Đường Thương Hùng bọn hắn khiếp sợ phía dưới, không dám dừng lại, lập tức hướng về sau nhảy lui, mang trên mặt vài tia uể oải, hai cái bảo tiêu trên mặt mang vài phần ngạo khí, không có thừa cơ truy kích đi lên, trong mắt bọn hắn, cái này mấy cái đệ tử thuần túy tự mình chuốc lấy cực khổ.
Cách đó không xa Phạm Tâm Tâm khinh miệt nhìn xem Đường Thương Hùng bọn hắn làm càn, lập tức nhìn xem thời gian, lạnh lùng nói: “Tranh thủ thời gian đối phó bọn hắn, ta còn muốn diễn xuất đâu.”
Hai cái bảo tiêu đè lên, Đường Thương Hùng bọn hắn khẽ cắn môi răng, chuẩn bị đổ máu đến cùng, đang muốn đạp vào đi thời điểm, Sở Thiên đoạt ở trước mặt bọn họ, ngăn lại bọn hắn, nhàn nhạt nói: “Các vị huynh đệ, cám ơn các ngươi, lần này đến phiên ta đã đến.”
Đường Thương Hùng bọn hắn biết rõ Sở Thiên là vì bọn hắn tốt, vì vậy than nhẹ một tiếng, dừng lại tiến lên bộ pháp.
Sở Thiên mỉm cười, nhìn xem hai vị bảo tiêu, giơ lên tay phải, nhàn nhạt nói: “Hai vị, đại gia không cần liều khổ cực như vậy, nếu như các ngươi có thể ngăn cản được ta một chưởng, ta lập tức nhận thua, đảm nhiệm chủ tử của các ngươi xử trí, muốn đánh muốn giết không hề câu oán hận.” Lập tức nhìn xem Phạm Tâm Tâm: “Nếu như các ngươi ngăn cản không nổi ta một chưởng, nếu thua, liền ngoan ngoãn cút cho ta.”
Hai cái bảo tiêu sững sờ, Phạm Tâm Tâm cũng sững sờ, liền tiếp kiến Sở Thiên chiến đấu hăng hái thực lực Đường Thương Hùng bọn hắn cũng là sững sờ, một chưởng, cũng quá đơn giản, quá trò đùa đi à nha? Bọn hắn trong nội tâm biết rõ, Sở Thiên nhất định có thể đánh bại hai cái bảo tiêu, nhưng ít ra muốn mười mấy cái hiệp về sau a..., huống chi Đường Thương Hùng bọn hắn vừa rồi đã cảm giác được hai cái bảo tiêu thực lực không phải chuyện đùa, trong nội tâm đều lo lắng Sở Thiên một chưởng có hay không vô cùng tự đại.
“Tốt, hãy cùng ngươi đánh cuộc.” Phạm Tâm Tâm trên mặt hiện lên tươi cười đắc ý, hai cái này bảo tiêu thế nhưng là bỏ ra số tiền lớn mời tới, thập mấy người đại hán đều không thể chinh phục bọn hắn, hiện tại Sở Thiên vậy mà khẩu xuất cuồng ngôn, một chưởng quyết thắng thua, trong nội tâm đều cảm giác được buồn cười.
Lúc này đã là tám giờ, thiên niên giảng đường, “Dĩ tâm nghênh tân, tâm mộng khởi hàng” làm chủ đề Thiên Kinh đại học đón người mới đến tiệc tối đã sớm kéo ra màn che, hừng hực khí thế đang tiến hành, Liễu Yên, Mộng Mộng cùng Lộ Lộ đang đắc ý nhìn qua hậu trường cửa ra vào, bên cạnh Tô Dung Dung cầm lấy điện thoại, tức thì lộ ra có vài phần thất lạc, nhưng trong nội tâm vẫn như cũ tin tưởng vững chắc Sở Thiên hội chạy đến.
Trường học võ thuật đội “Hiệp khách đám bọn họ” tại trên võ đài, từng chiêu từng thức diễn luyện hổ hổ sanh uy, tuấn tú Trung quốc công phu làm cho dưới đài tân sinh tán thưởng không thôi, liền mấy cái trọng tài đều gật đầu tán thưởng, chuẩn bị cho cao phân.
Đường Hiểm Phong bọn hắn tức thì lo lắng gọi Phạm Tâm Tâm điện thoại, thầm nghĩ vị này lớn bài bà cô làm sao còn chưa tới đâu này? Đêm nay tân sinh cơ bản đều là hướng về phía hắn đến đấy, nếu như hắn không hiện ra, hội học sinh danh dự liền ném đến nhà.
Lúc này Sở Thiên, đang vặn eo bẻ cổ, một tay khoảng cách tả hữu, đứng đấy hai cái ngưu cao mã đại bảo tiêu, ánh mắt của bọn hắn đều không có nhìn xem Sở Thiên, mà là nhìn qua không có những vì sao ★ bầu trời đêm, đèn đường mờ vàng phía dưới, lóe ra bọn hắn nhẹ ngạo chi sắc.
Một hồi gió đêm thổi qua, mang theo bén nhọn tiếng rít, trên mặt đất lá rụng đột nhiên cuồn cuộn đứng lên, lập tức dừng lại.
Sở Thiên song chưởng nhẹ nhàng đẩy ra, theo gió đêm vỗ vào hai cái bảo tiêu trên người, vô thanh vô tức, không sức lực vô lực.
Phạm Tâm Tâm nở nụ cười.
Hai cái bảo tiêu nở nụ cười.
Sở Thiên cũng cười.
Hai cái bảo tiêu nhìn xem Sở Thiên dáng tươi cười, trong nội tâm hiện lên thật không tốt ý niệm trong đầu, tổng cảm giác có chút không đúng, rồi lại nói không nên lời.
Bỗng nhiên, Sở Thiên lòng bàn tay sinh ra lực lượng khổng lồ, lực đạo lớn lại để cho hai cái bảo tiêu trong nội tâm vô cùng khiếp sợ.
Hai cái bảo tiêu rốt cuộc biết cái gì không được bình thường, Sở Thiên quá trấn định, quá lạnh nhạt, bọn hắn quá khinh địch rồi.
Nhưng mà hết thảy đều đã đã quá muộn, Sở Thiên lòng bàn tay sinh ra lực lượng đã lại để cho hai người bọn họ như là lá rụng giống như cuồn cuộn đứng lên, hướng về sau ngả lăn lộn mấy vòng, lập tức đình chỉ, trên người, trên tay, trên mặt cũng đã trầy da, chật vật đến cực điểm.
Hai cái bảo tiêu chấn kinh rồi!
Phạm Tâm Tâm chấn kinh rồi!
Đường Thương Hùng bọn hắn chấn kinh rồi!
Hai cái bảo tiêu xấu hổ đứng lên, không tin nhìn xem trên mặt như trước lạnh nhạt Sở Thiên, tiểu tử này nội kình làm sao sẽ như thế kiên cường? Hơn nữa là lập tức bộc phát ra lực lượng? Cho dù bọn họ đem người đánh bay, cũng muốn mượn nhờ xung lượng mới có thể làm được, hôm nay, Sở Thiên lại lòng bàn tay thúc lực, lẫn nhau cấp bậc đã vừa xem hiểu ngay.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, nhìn cũng không nhìn Phạm Tâm Tâm bọn hắn, quay người đối với Đường Thương Hùng bọn hắn nói: “Đi thôi, tiệc tối đều nhanh đã xong.”
Đường Thương Hùng bọn hắn lập tức sùng bái đi theo Sở Thiên sau khi mặt, hướng thiên niên giảng đường đi đến.
Sau lưng Phạm Tâm Tâm hung hăng đối với BMWs lốp xe đá hai chân, oán hận nhìn xem Sở Thiên rời đi, trong mắt tức giận nhìn xem hai cái không còn dùng được bảo tiêu, gào thét: “Các ngươi còn làm bảo tiêu đâu rồi, liền cái không biết trời cao đất rộng tiểu tử đều thu thập không được, ta xem hộ vệ của các ngươi còn không bằng gọi bảo mẫu tốt rồi, lăn, ta hiện tại liền xào các ngươi mồi câu mực.”
Hai cái bảo tiêu tựa hồ sớm đã thành thói quen Phạm Tâm Tâm ngang ngược vô lý, nghe được Phạm Tâm Tâm muốn đem bọn hắn cuốn gói, không chỉ có không có khẩn trương thần sắc, ngược lại có vài phần nhẹ nhõm, thật dài dãn ra một hơi, hướng về phía ngoài cửa trường đi đến, vừa đi vài bước, một cái bảo tiêu quay đầu lại nói: “Phạm tiểu thư, một hồi khách và chủ phân thượng, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, tiểu tử kia không phải trời cao đất rộng, tuyệt đối là cái thâm tàng bất lộ người, ngươi tự giải quyết cho tốt a.”
Phạm Tâm Tâm trên mặt khẽ biến, gào thét: “Lăn, các ngươi mau cút.” Lập tức mở cửa xe ngồi vào không có thủy tinh xe BMW, thở phì phì.
“Phạm tiểu thư, chúng ta hiện tại đi thiên niên giảng đường sao?” Lái xe cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.
Phạm Tâm Tâm móc ra điện thoại, không kiên nhẫn nói: “Đi cái rắm a..., hiện tại không tâm tình diễn xuất rồi, đi tìm cổ phó cục trưởng.”
Lái xe gật gật đầu, quay lại đầu xe hướng cục cảnh sát mở đi ra, trong nội tâm là Sở Thiên thở dài.
Thiên niên giảng đường, sinh viên nghệ thuật đoàn ống đồng dàn nhạc du dương “ngày mùa thu hoạch chi ca”, đang vui mừng mãnh liệt, cho hiện trường những học sinh mới đã mang đến một hồi thính giác thịnh yến, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Sở Thiên tại thiên niên giảng đường cửa ra vào cùng Đường Thương Hùng bọn hắn phân biệt, lập tức đạp trên vừa mới phiêu ở dưới lá rụng, đi vào thiên niên giảng đường hậu trường.
“Xin hỏi ngươi tìm ai?” Một vị phụ trách cân đối đệ tử có lễ phép hướng Sở Thiên đặt câu hỏi.
Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Ta là tới diễn xuất đấy!”
Phụ trách cân đối đồng học đang tại nghi hoặc chi tế, Liễu Yên, Mộng Mộng cùng Lộ Lộ các nàng mấy cái đi ra, nhìn thấy Sở Thiên thời điểm, đơn giản chỉ cần sững sờ thêm vài phút đồng hồ, đây là Sở Thiên sao? Đúng cái nào da mặt dày lại chỉ hội cười ngây ngô Sở Thiên sao? Làm sao sẽ như thế tưởng như hai người?
“Thật sự là suất khí!” Lộ Lộ không tự chủ được khoa trương nói, lập tức phát hiện mình nói lỡ rồi, lập tức ngậm miệng lại.
Liễu Yên bình tĩnh thần, cho mình động viên, không thể cho Sở Thiên lừa gạt hắn, bề ngoài rốt cuộc suất khí cũng che dấu hắn không được đúng bình thường tiểu tử, đúng chỉ con cóc, huống chi, nửa giờ về sau, cái này anh tuấn Sở Thiên muốn tại trên đài bêu xấu, tất cả bề ngoài thứ đồ vật đều không ngăn cản được hắn ở đây Thiên Kinh đại học không ngốc đầu lên được vận mệnh.
Liễu Yên ho khan vài tiếng, đem Mộng Mộng cùng Lộ Lộ theo ngẩn người trong bừng tỉnh, sau đó mở miệng nói: “Cái kia, Sở Thiên, ngươi biết ngươi đêm nay muốn diễn xuất a? Như thế nào muộn như vậy mới tới đây chứ? Một điểm kỷ luật quan niệm đều không có, lại để cho nhiều người như vậy cho ngươi lo lắng?”
“Ngươi là lo lắng ta không đến đâu này? Hay là lo lắng ta trốn tránh lên đài đâu này?” Sở Thiên cười nhạt một tiếng, lập tức nói: “Ta đây không phải tới rồi sao? Trên đường xảy ra chút việc nhỏ trì hoãn mà thôi.”
“Tùy ngươi liền a, mười lăm phút về sau sẽ đến lượt ngươi.” Liễu Yên nhìn xem thời gian, nụ cười trên mặt rất là cổ quái: “Chính ngươi hảo hảo công tác chuẩn bị a, toàn thể tân sinh đều chờ đợi ngươi biểu diễn đâu rồi, quên theo như ngươi nói, đêm nay còn có mấy cái trọng tài, mấy cái phóng viên.”
Lộ Lộ cười đuổi kịp một câu: “Có lẽ, ngươi ngày mai sẽ đã thành kinh thành hồng nhân đâu.”
“Dung Dung đâu này?” Sở Thiên không có lộ ra chút nào lo lắng, lại hỏi tới Tô Dung Dung, hắn đối với đêm nay Tô Dung Dung tràn đầy ước mơ, muốn xem xem chính mình cổ tích trong thế giới nữ hài là như thế nào động lòng người.
Liễu Yên vẫn không nói gì, Tô Dung Dung đã xuất hiện, nhìn thấy Sở Thiên, cũng là sững sờ, lập tức trong mắt toát ra cao hứng, nhào tới, hưng phấn nói: “Sở Thiên, Liễu Yên các nàng đều nói ngươi sẽ không tới, ta lại tin tưởng vững chắc ngươi nhất định sẽ đến, ta quả nhiên nói không sai chứ, Liễu Yên?”
Liễu Yên các nàng mấy cái hết nhìn đông tới nhìn tây, giả bộ như không nghe thấy.
“Đã xong, đã xong.” Đường Hiểm Phong bọn hắn đã đi tới, trên mặt lo lắng vô cùng, mở miệng nói: “Phạm Tâm Tâm điện thoại đến bây giờ còn không gọi được, điều này làm cho trong lòng người sợ vô cùng a...”
Sở Thiên có chút chần chờ, nhàn nhạt nói: “Phạm Tâm Tâm đoán chừng sẽ không tới.”
Đường Hiểm Phong bọn hắn toàn bộ nhìn xem Sở Thiên, trăm miệng một lời hỏi: “Vì cái gì? Làm sao ngươi biết?”
Sở Thiên vỗ vỗ bụi đất trên người, không đếm xỉa tới nói: “Một giờ trước, hắn xe BMW trầy da vào ta cùng phòng, còn rất vượt qua vô lý, ta thấy hắn vô cùng kiêu ngạo, sẽ đem hắn xe BMW đập phá, còn đánh cho hắn hai cái bảo tiêu, ngươi nói, hắn còn có tâm tình tới sao?”
Đường Hiểm Phong bọn hắn không tin nhìn xem cũng không cường tráng Sở Thiên, cho là hắn đang khoác lác, trên mặt đều mang theo miệt thị chi sắc, Liễu Yên cùng Tô Dung Dung tức thì biết rõ Sở Thiên nói rất đúng lời nói thật, các nàng tại trên máy bay đã được chứng kiến Sở Thiên thực lực.
Lúc này, Đường Hiểm Phong điện thoại vang lên, Đường Hiểm Phong vừa nhìn, trong nội tâm cao hứng trở lại, đúng Phạm Tâm Tâm điện thoại, bề bộn tìm cái yên lặng chi địa tiếp nghe, sau một lát, Đường Hiểm Phong mặt mũi tràn đầy âm trầm đi trở về, tức giận đối với Sở Thiên nói: “Tiểu tử ngươi có loại!”
Lời này vừa nói ra, Lộ Lộ các nàng lập tức đã minh bạch Sở Thiên theo như lời đều là chân thật đấy, kinh ngạc nhìn cái này anh tuấn nam nhân, liền Phạm Tâm Tâm xe BMW cũng dám nện, nói là hắn không sợ quyền thế hay là lỗ mãng ngu xuẩn đâu này?
Đường Hiểm Phong lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên,, Sở Thiên cùng Phạm Tâm Tâm ở giữa đúng sai, hắn không có hứng thú lý, hắn chỉ biết mình một phen cố gắng toàn bộ uỗng phí, còn lại để cho hội học sinh thất tín tân sinh rồi, lần tiếp theo hội học sinh hội trưởng vị đoán chừng sẽ không có chính mình chuyện gì, vốn còn muốn muốn mượn này kiếm chút tranh cử vốn liếng, lại bị Sở Thiên quấy thành như vậy, thật sự là xúi quẩy chi nhân.
“Kế tiếp làm sao bây giờ đâu này?” Lang Côn lo lắng tựa ở trên tường.
Liễu Yên khinh bỉ nhìn Sở Thiên, nhưng hiện tại chẳng muốn chỉ trích rồi, việc cấp bách chính là như thế nào cứu trận, như thế nào dẹp loạn những học sinh mới tâm tình.
Liễu Yên các nàng thảo luận một lát, cảm thấy chỉ có lại để cho Tô Dung Dung nhiều đạn mấy đầu Piano, hi vọng dùng Tô Dung Dung cao siêu trình độ có thể xóa đi một chút những học sinh mới nộ khí.
“Nhưng nói như vậy, Dung Dung sẽ liên tục xuất hiện, những học sinh mới có thể hay không phiền chán à?” Tần Thành chỉ vào tiết mục bề ngoài, lo lắng nói: “Đếm ngược người thứ ba tiết mục vốn chính là Tô Dung Dung diễn xuất, sau đó người cuối cùng tiết mục lại là Tô Dung Dung, xuất hiện tần suất cao, hội thẩm đẹp mệt nhọc.”
Liễu Yên suy nghĩ một hồi, chỉ vào Sở Thiên nói: “Đều là hắn làm hư đấy, bây giờ biện pháp đúng, Sở Thiên xuất hiện thời gian nhiều hơn năm phút đồng hồ, Tô Dung Dung áp trục xuất hiện.” Lập tức chằm chằm vào Sở Thiên nói: “Sở Thiên, vô luận như thế nào, ngươi đang ở đây trên đài cho ta chống đỡ đủ mười lăm phút.”
Sở Thiên thân thân lưng mỏi, anh tuấn nói: “Không có vấn đề, phút đồng hồ cũng có thể.”
Cuồng vọng đến cực điểm! Liễu Yên cười thầm, cũng tốt, lại để cho Sở Thiên tại trên đài hảo hảo xấu mặt, lập tức Tô Dung Dung ưu nhã biểu diễn, không những được phát ra nổi hí kịch tính biến hóa, còn có thể chuyển di những học sinh mới oán khí, thậm chí lại để cho Tô Dung Dung biết rõ Sở Thiên hèn mọn.
Đường Hiểm Phong cũng là khinh bỉ nhìn xem Sở Thiên, hắn hiện tại đã tức giận khinh thường cùng Sở Thiên nói chuyện.
Mười lăm phút rất nhanh đã trôi qua rồi, nghe được phía trước người chủ trì DJ ngọt ngào thanh âm hô: “Kế tiếp vị này, đúng mọi người khỏe kỳ cả đêm tân sinh, bởi vì tại mười lăm phút bên trong, hắn muốn biểu diễn, Piano, vũ đạo, như thế đa tài đa nghệ tân sinh, ta cùng đại gia giống nhau rất hiếu kỳ, hiện tại cho mời tân sinh Sở Thiên, cho chúng ta đặc sắc biểu diễn,.”
Sở Thiên nhẹ nhàng thở hắt ra, đi đến Tô Dung Dung trước mặt nhẹ nhàng ôm một chút, ôn nhu nói: “Dung Dung, nhớ kỹ kế tiếp khắc cốt minh tâm hết thảy.”
Tô Dung Dung nét mặt biểu lộ mỉm cười, mong ngóng nhìn xem Sở Thiên, cùng đợi nam hài này cho nàng mang đến rung động kinh hỉ.
Sở Thiên vẻ mặt bên trên suất khí lạnh nhạt mỉm cười, tại kéo ra lều vải thời điểm, Sở Thiên nhìn thấy mặt mũi tràn đầy kinh ngạc người chủ trì DJ Đái Mộng Nghiêu, đang sát bên người mà qua.
Thế nào lại là cái này kiêu ngạo hết sức lông bông tiểu tử? Đái Mộng Nghiêu khiếp sợ nhìn xem đi về hướng sân khấu Sở Thiên, hắn chẳng lẽ thật sự đa tài đa nghệ?
Đường Hiểm Phong bọn hắn khinh thường nhìn xem đi ở sân khấu chính giữa Sở Thiên, lúc này, Đái Mộng Nghiêu không hiểu hướng Đường Hiểm Phong bọn hắn đặt câu hỏi: “Cái kia hết sức lông bông tiểu tử thật sự đa tài đa nghệ sao?”
Đường Hiểm Phong bọn hắn khinh miệt cười cười, Lang Côn chỉ vào trên đài Sở Thiên, lắc đầu nói: “Chính hắn yêu cầu lên đài xấu mặt đấy, không liên quan chuyện của chúng ta.”
Đái Mộng Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lập tức lại lắc đầu, thật sự là tự cho là đúng.
Tô Dung Dung cũng đã rất nhanh thay xong diễn xuất quần áo, cùng Liễu Yên các nàng cùng một chỗ quan sát sân khấu, đại gia tâm đều có chút khẩn trương cùng chờ mong, tuy nhiên chờ mong ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Sở Thiên đứng ở sân khấu chính giữa, ngẩng đầu đối mặt với Thiên Kinh đại học sáu ngàn dư tên tân sinh, mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Ta là Sở Thiên, không sai, chính là hơn ngàn vạn thí sinh bên trong max điểm trạng nguyên, thiên tài Sở Thiên!”
Sáu ngàn dư tên tân sinh sửng sốt! Cái gì? Đêm nay diễn xuất suất khí nam sinh chính là thiên tài thí sinh?
Đái Mộng Nghiêu cũng sửng sốt! Cái gì? Tự cho là đúng, làm cho mình thoái vị tiểu tử chính là Sở Thiên?
Liễu Yên các nàng cũng sửng sốt! Cái gì? Cái này Sở Thiên thật chính là trong truyền thuyết quyền thế chồng chất, phú giáp một phương Sở Thiên?
[/hide]