Hai giờ chiều, Sở Thiên đúng giờ đứng phía dưới kí túc xá nữ đợi Tô Dung Dung, sau đó hai người cùng đi Vạn Lý Trường Thành.
Gió mùa thu mang cái cảm giác se lạnh, điều làm cho Sở Thiên có cảm giác không yên đó chính là ánh mắt của mọi người, những người dù nam hay nữ đi qua hắn đều nhìn hắn cười và sau đó là những lời xì xào bàn tán, hứng thú nhất là gặp phải những phải những con lợn có cánh thì tiếng đồn vang xa hơn.
- Cậu ta là một sinh viên ưu tú Sở Thiên à?
Một cô gái mập mạp nhìn trộm Sở Thiên nói.
Bên cạnh là một cô gái đeo mắt kính vui vẻ gật đầu nói:
- Đúng vậy, chính là người xuất hiện ở buổi diễn hôm đó đúng là làm người ta cảm phục, thực sự là rất lãng mạn, thực là rất đẹp trai, không ai có thể đẹp hơn được nữa.
- Nhìn cũng được đó chứ, chỉ là hơi gầy một chút.
Cô gái mập mạp cắn cái bánh to, giọng điệu mơ hồ nhận xét.
Sở Thiên nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, trên thực tế thì muốn mình có thể nghe rõ xem người con gái nói về mình, lúc đó chỉ muốn chui vào một cái hang nào đó giấu mặt, vốn dĩ nổi tiếng là rất khổ, tất cả mọi thứ như là hào quang trước mắt mọi người.
Một lát sau Tô Dung Dung đi đến, cô mặc một bộ váy màu trắng nhạt điểm thêm vài con bướm, trên đầu có vài tua rua màu trắng, trong ánh mắt long lanh của cô tràn đầy hạnh phúc, vừa gặp Sở Thiên dáng người cao đứng ngoài cửa, cô vội chạy đến như con chim non nép vào lòng Sở Thiên.
Sở Thiên cúi đầu xuống, dường như không để ý đến người xung quanh khẽ hôn lên trán Tô Dung Dung, lập tức bắt gặp bên cạnh đã có ba cặp mắt đang nhìn, ngồi chồm hỗm dưới đất nhìn biểu hiện của hai người.
- Dung Dung, cái đuôi của cậu lại tới à?
Tô Dung Dung nhìn thấy bọn Liễu Yên, bất đắc dĩ cười nói:
- Liễu Yên, mọi người hôm nay cũng đi dạo phố mua đồ, mấy ngày nữa tập quân sự phải dùng.
- Yên tâm sẽ không ảnh hưởng đến góc riêng tư của hai người đâu.
Liễu Yên nhìn chằm chằm Sở Thiên nói.
Lúc này Tấn Thành đã lái xe đến, ba chiếc Audi xếp hàng ngay tại cổng của khu nữ sinh, cũng có phần khí thế.
Sở Thiên kéo Dung Dung ra khỏi ba cô gái, Liễu Yên tiến đến vài bước, nhẹ nhàng nói vào tai Sở Thiên:
- Sở Thiên, yên tâm, từ giờ chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người nữa, hai người cứ thế tìm hiểu nhé!
Lập tức, Liễu Yên hướng về phía Tô Dung Dung phất tay chào:
- Hôm nay đi chơi vui vẻ nhé.
Sở Thiên nhìn vào ánh mắt có vẻ đắc ý của Liếu Yên, lại cả sự thân thiện nữa, trong lòng không thấy nhẹ nhõm mà ngược lại cảm thấy bất an, cô gái này sao lại có thể thay đổi tính cách vậy nhỉ?
Cô ta thay đổi rất nhanh, nhất định là có gì kì lạ! Sở Thiên lại nghĩ đến câu nói cũ.
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung đến chỗ chiếc xe jeep đỗ trước kí túc xá, đây là xe mà Sở Thiên đã nhờ Hồ Bưu mang đến từ sớm. Ở cái xã hội này, bản thân không có xe là một điều rất bất tiện, nhân vật chính A Phàm Đạt cũng là bởi vì đã có Mị Ảnh Kỵ Sĩ mới có thể vào được làng hoa, thống nhất bộ lạc, đánh bại quân xâm lược, giữ vững được thiên hạ.
Tô Dung Dung không hỏi gì ngồi lên xe jeep, không hỏi Sở Thiên là xe này ở đâu, ngay cả chuyện tối qua Sở Thiên đến cục cảnh sát cũng không hỏi, Sở Thiên thở phào, hắn được tin tưởng, đó là sự hấp dẫn quyến rũ nhất của Tô Dung Dung, bất kể làm việc gì đi nữa cũng yên tâm, không lo lắng gì.
Sở Thiên khởi động xe, Tô Dung Dung bên cạnh lấy ra một loạt ảnh chụp được in ra, ánh mắt cô rạng ngời đưa ra trước mặt Sở Thiên nói:
- Đây là những bức ảnh của chúng mình tối hôm đó, em đã in ra từ những bức ảnh trên diễn đàn, đẹp không anh?
Sở Thiên nói:
- Kim Đồng Ngọc Nữ!
Tô Dung Dung mỉm cười, nói: - Tối qua, trên diễn cũng bàn luận nhiều về anh, thật sự rất náo nhiệt, bình luận mãi hơn bốn giờ đồng hồ mới chịu thôi.
Sở Thiên cười nhẹ một tiếng, thở dài:
- Anh biết, bởi vì trong đó có tên cầm đầu là bọn Đường Thương Hùng, bọn này thức trắng đêm không ngủ lên mạng trêu ghẹo, muốn tìm người đã hãm hại anh, tìm lại công bằng.
Sở Thiên lập tức nói cho Tô Dung Dung, Âu Dương Thắng Cơ còn cho mấy người khởi xướng, châm ngòi lửa vào trang web đen nữa, làm cho người cứ kích vào websites của cậu ta liền hiện ra câu: Sở Thiên đúng thần thánh không thể xâm phạm! Đoán là để cho những người trên mạng phát điên.
Tô Dung Dung ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Bọn họ là anh em tốt của anh à!
Sở Thiên gật đầu, giẫm chân ga, xe jeep lập tức rú lên tiến vào làn xe trong sân trường.
Trời cao trong xanh, trên trời có những con chim nhạn đang bay.
Vạn Lý Trường Thành phía đông Hải Quan tỉnh Hà Bắc Sơn, phía tây Gia Dự Quan tỉnh Cam Túc. Nó trải dài bảy tỉnh, thành phố, khu tự trị như: Hà Bắc, Bắc Kinh, Sơn Tây, Mông Cổ, Trữ Hạ, Thiểm Tây, Cam Túc, nó khúc khuỷu kéo dài đến 6700 km, ước chừng vạn hoa lý, cho nên được xưng là "Vạn Lý Trường Thành" .
Hiện tại Sở Thiên cùng Tô Dung Dung đang đứng trên thành gạch Bát Đạt Lĩnh Trường Thành cổ xưa đón gió núi vi vu, ngắm cảnh sông núi tươi đẹp trong và ngoài Trường Thành, ngắm cảnh núi rừng trùng trùng điệp điệp như là những dãy núi trong những bức tranh, trong thơ ca vậy, nhìn những rừng cây xanh um tươi tốt, bao la bạt ngàn, kéo dài trên lãnh thổ quốc gia, lại còn có cả một kinh thành to lớn huy hoàng.
- Có lúc thật khâm phục ông cha ta ngày xưa.
Tô Dung Dung tựa vào ngực Sở Thiên, nhẹ nhàng nói :
- Thật là vĩ đại.
Bát Đạt Lĩnh Trường Thành nằm ở huyện Diên Khánh Kinh Thành đều là núi Quan Cổ Đạo Bắc Khẩu, Bát Đạt Lĩnh Trường Thành là một bộ phận của Vạn Lý Trường Thành, một công trình phòng ngự vĩ đại củaTrung Quốc cổ đại, là một cái cửa ải của Minh Trường Thành, trong lịch sử thì là một trong chín nơi nổi tiếng trong thiên hạ, sự tinh hoa của Vạn Lý Trường Thành, trong Minh Trường Thành cũng có tính đại diện rất đặc sắc.
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên đến Trường Thành, đứng trước địa thế Trường Thành hiểm trở, ai cũng có thể tưởng tượng được nơi đây như đứng giữa Bột Hải rộng lớn, ầm ầm sóng dậy, như đứng ở nơi sa mạc rộng lớn Cô Yên, giống như đứng ở nơi có núi cao vời vợi từ dưới đất mọc lên, tại nơi Cổ Đạo cát bụi tung bay, nơi Thiên Long thần vĩ bay qua, thật là một Trường Thành bất hủ, Sở Thiên tự nhiên lại nghĩ đến hai câu thơ của lão chủ tịch:
- Kim nhật trường anh tại thủ, hà thì trói trụ thương long
- Mọi người đi hướng bên này, có một câu mọi người nhất định đều biết: Không đến Trường Thành thì không phải hảo hán, vừa giới thiệu nhiều cảnh quan như vậy, bạn nhất định vội vàng muốn đến Trường Thành tham quan một chuyến, không cần phải gấp gáp, lập tức bạn cũng trở thành hảo hán rồi.
Một giọng nói buồn bã từ bên cạnh Sở Thiên truyền đến:
- Nơi này chính là Bát Đạt Lĩnh Trường Thành nổi tiếng, phong cảnh thật đẹp. Bát Đạt Lĩnh Trường Thành trong lịch sử có rất nhiều những chứng kiến của những sự kiện trọng đại như Tiêu thái hậu đi tuần du, nguyên thái tổ nhập quan, Từ Hi thái hậu trốn…. Bát Đạt Lĩnh là đường phải đi qua.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung quay đầu lại nhìn lại, một cô hướng dẫn viên du lịch dáng vẻ bình thường dẫn theo vài chục người rầm rầm đi đến, nhìn vẻ mặt và giọng điệu của người hướng dẫn viên là biết đó là một đoàn khách riêng, hơn nữa không có khách nước ngoài, thế nên không có màu mè gì cả.
Thế nhưng mắt Sở Thiên vội dừng lại một lúc, vì hắn nhìn thấy Sa Cầm Tú, màu áo tím của Sa Cầm Tú làm người ta phải chú ý, cô ta đang chăm chú nghe người hướng dẫn viên du lịch, trong tay còn cầm bản đồ Trường Thành.
Cô ta sao lại đến Trường Thành? Trong lòng Sở Thiên nghĩ thầm, cứ lên chào hỏi một câu, nhưng lại phát hiện cô ta đang rất tập chung, thế nên không dám làm phiền.
Hướng dẫn viên du lịch tuy không có vẻ gì là tỏ ra hứng thú cả nhưng vì yêu cầu nghề nghiệp nên vẫn phải lấy lại tinh thần, giới thiệu cho mọi người: Bát Đạt Lĩnh Trường Thành có ba đài, hai tường tạo thành, nhìn xuống là bộ phận cấu thành rất quan trọng của Trường Thành ống thành, chúng thường là được xây lại trên địa hình giao thông nguy hiểm, Ống thành khoảng cách hai cửa vài mét, bức hoành cửa Tây, cửa phía Bắc đóng, tôi đã nói qua, bức hoành ở của đông: Cư Dung bên ngoài thị trấn, ý là Cư Dung đóng bên ngoài quan trọng thị trấn, bây giờ chúng ta đang hướng tới phía dưới xem, một đại ổ pháo trưng bày ở phía Nam cửa thành tên là: Thần uy đại tướng quân, là vua Sùng Trinh năm đó tạo ra.
- Xin chào, hướng dẫn viên, tôi muốn hỏi, cái gì mà tam đài lưỡng tường vậy?
Người hỏi đúng là Sa Cầm Tú rồi.
Hướng dẫn viên nhíu mày, vắt hết óc, nói:
- Ba đài phân biệt là thành đài, điện đài địch, phong hỏa đài, trong đó thành đài cấu tạo rất đơn giản, chỉ là nơi tránh tránh gió hàn của các quan binh, cái điện đài địch cấu tạo tương đối là rất phức tạp được phân làm hai tầng, tầng dưới được cấu tạo bởi các chữ điền, tỉnh, hồi, trên tầng thì có lỗ châu mai và nhìn qua lỗ quan sát tình hình quân binh và dùng để bắn tên, thế nên nơi này cũng có chức năng để phòng ngự. Phía dưới là phong hỏa đài còn gọi là khói lửa, đài báo động, là kiến trúc độc lập không lối liền với Trường Thành, một khi địch mà đến phạm phải liền châm lửa, gió lửa thông báo quân tình, người xưa có câu: ban ngày nhen khói gọi là đốt lửa, buổi tối gọi là lửa báo động.
Sa Cẩm Tú có vẻ rất có hứng thú với Trường Thành, vừa nghe vừa bảo hai cô gái đi cạnh mình ghi lại.
- Còn lưỡng tường, tường cao bên ngoài Trường Thành gọi là điện trường, có lỗ châu mai là dùng để phòng ngự địch, bên trong tường cao không đến một mét thì được gọi là Tường con gái còn gọi là vũ tường.
Hướng dẫn viên du lịch lau mồ hôi, thiếu chút nữa là bị khách hỏi đến rồi, vậy thì xấu hổ lắm.
Sa Cầm Tú vẫn không thấy thỏa mãn, sắc mặt lạnh lùng, cố gắng cười để hỏi:
- Cái phong hỏa đài này chỉ sử dụng đơn giản vậy sao? Đơn thuần là báo khi địch đến? Bao nhiêu tên địch thì làm sao bẩm báo được?
Hướng dẫn viên đổ mồ hôi, hết lần này đến lần khác, tất cả những du khách đều rất hứng thú với câu hỏi như thế này, ngày trước cũng chỉ là nghe qua phong hỏa đài là để báo địch đến thế nhưng theo như là Sở Cầm Tú thì làm sao truyền được con số của địch?
Tiếc những lúc vận dụng sách thì không có ích! Hướng dẫn viên bây giờ mới hiểu được câu nói này, sắc mặt dần dần trở nên khó coi hơn.
- Thời Minh, quan hệ giữa phong hỏa và địch thì quy định rất nghiêm ngặt, địch hơn trăm người, đốt một cái nổ một cái, năm trăm người, đốt hai cái nổ hai cái, ngàn người trở lên thì ba đốt nổ ba, năm nghìn trở lên thì bốn đốt bốn nổ, vạn người thì năm đốt năm nổ, thông qua phương thức này quân tình hai bên có thể truyền đến kinh thành.
Tô Dung Dung tiến lên trước vài bước thản nhiên nói, giọng điệu nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, càng làm cho cô cử nhân này thêm vài phần thán phục.
Sa Cầm Tú và các cô nàng như bừng tỉnh gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ thán phục Tô Dung Dung, Sa Cầm Tú có chút ngượng ngạo hỏi:
- Tại sao lâu năm như vậy là tường ở Trường Thành vẫn không bị nước mưa làm hỏng?
Tô Dung Dung cười, làm cho người ta có cảm giác mê say, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Tại dưới chân tường Trường Thành cách đây không xa có một cái mương, lúc có mưa nước mưa sẽ chảy xuống đó, tránh nước trôi vào tường thành, mà tường thành lại sử dụng tảng đá khối đúc thành, bên ngoài là gạch, bên trên trải lên một phiến đá, do đó khiên cho kiến trúc trở nên kiên cố.
Sa Cầm Tú chắp tay trước ngực, thành khẩn hướng về phía Tô Dung Dung nói:
- Cảm ơn cô.
Lúc này, hướng dẫn viên không có chút đạo đức nghề nghiệp kia đã dẫn hơn chục du khách lặng lẽ đi lên trên, cô ta cố ý quên đi các nàng Sa Cầm Tú, sợ là đến cảnh tiếp theo lại hỏi những câu như vậy thì thật là mất mặt.
Sa Cầm Tú tuy nhiên nhìn thấy hướng dẫn du lịch đi rồi, nhưng vẫn không đi, trên khuôn mặt tuấn tú vô tình kia hoàn toàn không có biểu lộ gì.
Sở Thiên từ từ bước ra từ phía sau, Sa Cầm Tú ánh mắt sáng ngời, giọng điệu cũng khác thường nhẹ nhàng nói:
- Sở Thiên, chào anh, rất vui khi được gặp anh.
Sở Thiên nhẹ nhàng ôm Tô Dung Dung nói:
- Sa Cẩm Tú, chào cô, các cô cũng tới Trường Thành à?
Trong lòng Sở Thiên luôn nghĩ, Sa Cẩm Tú là một người rất bận, với thân phận của cô ta thì làm gì có thời gian mà đến đây được?
Sa Cầm Tú nhìn thấy Sở Thiên ôm Tô Dung Dung, trên mặt hai người tỏ ra rất thân mật rất hạnh phúc, trong mắt cô cảm thấy có sự cô đơn, thế nhưng cô vẫn cười nói:
- Trường Thành đối với Thiên triều, thậm chí là di sản lịch sử lớn của thế giới, anh nói xem, chúng ta đều đến Kinh Thành, làm sao mà không thể đến đây đi dạo chứ.
Sở Thiên gật đầu, hắn biết rõ Sa Cầm Tú không nói thật, cô ta vừa rồi tập trung để trả lời đã bán rẻ nội tâm của cô ta.
Tô Dung Dung khẽ cười, mở cặp môi đỏ mọng nói:
- Mọi người đều là bạn thì cùng nhau đi dạo, Trường Thành này tôi từ nhỏ đến bây giờ đã đến vài chục lần rồi, có thể nói là rất hiểu nơi này, chị Sa có gì tò mò, muốn hỏi, chỉ cần nói nếu Dung Dung biết sẽ nói cho chị nghe.
Sa Cầm Tú trên mặt có chút rạng ngời, một lần nữa chắp tay xuống ngực, khé gật đầu nói:
- Cảm ơn cô Tô.
Thế nên năm người bọn họ lập tức cùng đi hướng lên phía trên, gió núi vù vù trước mặt, các cô Sa Cầm Tú đi phía trên không có chút cảm giác gì, đặt chân xuống, giơ tay nhấc chân vô cùng dong dong tự nhiên, trên người cô ta có một mùi hương làm cho Sở Thiên có phần mê say.
Sở Thiên đoán không có sai, Sa Cầm Tú rất quan tâm tới Trường Thành, nếu như không phải là Trường Thành hiện tại đã mất đi công dụng phòng thủ, Sở Thiên thậm chí còn nghi ngờ Sa Cầm Tú là do địch phái đến, vì cô ta không chỉ tỉ mỉ hỏi Tô Dung Dung liên quan đến cấu tạo, tác dụng Trường Thành, mà còn muốn hai cô gái bên cạnh mình chụp nhiều ảnh.
Cô ta sao lại có hứng thú với Trường Thành vậy? Trong đầu Sở Thiên lại tự hỏi, nhưng vẫn có thể kìm chế được những ý niệm đó trong đầu.
Sở Thiên và Tô Dung Dung đưa Sa Cầm Tú đi suốt bốn, năm giờ đồng hồ, đi thẳng tới lúc ánh đèn rực rỡ, lúc Kinh Thành dần dần lên đèn Sa Cầm Tú mới dừng bước, khuôn mặt tràn đầy niềm vui và có phần áy náy, bất luận thế nào thì cũng muốn mời Sở Thiên và Tô Dung Dung dùng cơm để thể hiện lời cảm tạ và xin lỗi.
Bữa cơm này là ở phủ Bát Vương, đồ ăn tự nhiên là thức ăn ngon, rượu cũng là loại rượu ngon.
Thế nhưng phủ Bát Vương lại không phải quán rượu xa hoa quý phái gì chỉ là một quán rượu nhỏ ơ ngõ hẻm, thế nên nói gọi chúng là quán rượu nhỏ, vì vậy năm người Sở Thiên sau khi ngồi xuống, lại có thêm bốn người trung tuổi ngồi ở bàn bên ngoài, không còn chỗ thừa nào nữa.
Sở Thiên có chút kinh ngạc, Sa Cầm Tú sao có thể tìm đến chỗ này để ăn chứ. Nguồn truyện:
Điều mà Sở Thiên càng kinh ngạc chính là tửu lượng của Sa Cầm Tú cũng không tồi, uống được mấy cốc mà sắc mặt không hề đỏ chút nào.
Một người lúc uống rượu có thể là lúc yếu mềm nhất, thần kinh cũng không được ổn định, thế nhưng Sở Thiên lại cảm thấy lúc Sa Cầm Tú uống rượu lại là lúc cô ta tỉnh táo, trên người toát ra một khí thế nào đó ngay cả Sở Thiên cũng liếc mắt, Sở Thiên không chút nghi ngờ gì, cho dù là sói dữ ở trước mặt thì đi qua cô ta cũng dùng một tay là giết chết nó.
Tiểu nhị lại bưng lên một bình rượu, hắn vừa đặt xuống, Sở Thiên phát hiện tay của tên tiểu nhị này đang run rẩy.
Sở Thiên rót chén rượu, cười nói Sa Cầm Tú:
- Cô thường hay đến quán rượu này à?
Sa Cầm Tú không biết Sở Thiên có ý gì, hơi sững sờ, đáp:
- Những ngày này tôi ở Kinh Thành, ngày nào cũng đến đây.
Sở Thiên gật đầu, dùng tay chỉ vào món ăn vẽ vẽ gì đó, quay đầu nói với Sa Cầm Tú:
- Mỗi ngày phải uống hai bình thế này?
Sa Cầm Tú không chút do dự gật đầu, nói:
- Rượu ở đây nhẹ, uống không say được, mà lại dễ uống.
Sa Cầm Tú nhìn thấy ám hiệu trên ngón tay Sở Thiên, trên mặt có chút biến sắc, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh trở lại.
Đó là hai chữ: Cẩn thận.
Trên mặt của Sở Thiên không biến sắc, chuyển động chén rượu trong tay, bỗng nhiên vẫy tay tiểu nhị, tiểu nhị chần chừ một lúc, ánh mắt hướng về phía cửa quan sát khách, hắn nhanh chóng đi tới, cười nói:
- Khách quan, ngài muốn gì ạ?
Sở Thiên cười, dơ rượu trong tay lên nói:
- Tôi muốn mời anh uống rượu.
Sắc mặt tiểu nhị thay đổi, lắc đầu nói:
- Khách quan, thật là ngại quá, đang trong thời gian làm việc, nếu như ông chủ mà biết tôi uống rượu thì tôi sẽ bị đuổi việc, tôi rất cảm ơn lời mời của ngài.
Sở Thiên cũng lắc đầu, ánh mắt có vẻ hơi uy nghiêm:
- Ngươi mà uống rượu thì ông chủ đuổi ngươi, còn nếu mà không uống thì ngươi biết sẽ thế nào không?
Tiểu nhị không nói gì, lắc đầu như cái trống đang dao động vậy.
- Ngươi sẽ chết.
Sở Thiên đột nhiên ra tay, ghì tên tiểu nhị không chút phòng ngự gì lên bàn, tay kia cầm bình rượu, không chút do dự gì rót rượu vào mồm hắn, cổ họng của tiểu nhị 'Ừng ực, ừng ực' chảy xuống, lập tức một chân đạp hắn văng ra.
Tên tiểu nhị ngồi ở dưới đất, ho một cái rất mạnh, chỉ muốn nhả ra tất cả rượu trong mồm ra.
Cửa ra vào có bốn vị khách, tất cả động tác đều ngừng lại, lập tức phản ứng, từ tròng lòng ngực móc ra khẩu súng lục, quay người lại nhắm vào mấy người Sa Cầm Tú, lúc này các người của Sa Cầm Tú xông lên phía trước.
Sở Thiên kéo Tô Dung Dung vào lòng, Sở Thiên nói nhỏ vào tai cô:
- Dung Dung, từ nay về sau bất luận là xảy ra chuyện gì, cũng không được sợ, hãy nhớ rằng luôn có anh ở bên em.
Vốn dĩ cho rằng cô ấy sẽ hoảng sợ nhưng phát hiện ra là cô ấy rất bình thản, rất bình tĩnh, Tô Dung Dung cười nhìn Sở Thiên nói:
- Có anh ở đây, em không sợ gì hết.
Sở Thiên sờ nhẹ lên đầu Tô Dung Dung, trên mái tóc cô phát ra một mùi hương, quyến rũ.
Sở Thiên cuối cùng cũng biết Sa Cầm Tú các cô là khủng bố , động tác của Sa Cầm Tú không hoa lệ gì mà thậm chí còn khó coi nhưng lại rất thực tế, Sa Cầm Tú trước tiên đến gần lại, bắt lấy tay của hai tên phía trước, hai khẩu súng lập tức rơi xuống, Sa Cầm Tú tiện nắm chặt hai khẩu súng đó vào tay mình, không nháy mắt, Sa Cầm Tú đã nổ súng hai người phía sau.
Hai tiếng "Phanh, phanh", hai người phía sau giơ một nửa tay lên lập tức bị mền nhũn, hai người phía trước đã hồi phục, rút ra con dao găm muốn đe dọa Sa Cầm Tú, lúc này hai nữ bảo vệ của Sa Cầm Tú đã đứng trước mặt cô ta, ngăn tay của chúng, đẩy dao đột ngột đâm vào ngực bọn chúng.
Một cục chiến đơn giản lại có một kết quả kinh hoàng, ở Phủ Bát Vương đã có bốn thi thể, trên người Sa Cầm Tú nhuốm máu tươi, còn để máy chảy xuống trên những thi thể đó, lập tức nắm lấy hai cây súng nhằm vào tên tiểu nhị.
Tên tiểu nhị sợ tới mức quỳ xuống, gào khóc:
- Tôi bị ép làm như vậy, tôi ép bỏ thuốc ngủ vào trong rượu, tôi trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có đứa con nhỏ ba tuổi, xin cô đừng có giết tôi.
Sa Cầm Tú tự nhiên không thể bỏ qua bất kể người nào có ý đồ làm hại bản thân mình, nếu không cô ta đã sớm chết từ trước rồi, đang lúc chuẩn bị bóp còi súng, Sở Thiên vội gạt súng của cô ta, lắc đầu nói:
- Không nên giết anh ta vội, có thể để tôi hỏi vài câu.
Bản thân Sa Cầm Tú bản thân cũng không rõ, nghe những lời của Sở Thiên thì mềm lòng, gật đầu, đưa súng cho hai cô gái kia nói:
- Được rồi, Sở Thiên, nghe theo anh.
Sở Thiên từ từ bước đến trước mặt tên tay sai, nhìn thấy ánh mắt hắn vẫn rất quyết tâm, không hề mất ý chí, cười một cái và nói:
- Mục đích của các ngươi là gì?
Đầu tiểu nhị kia lạng choạng dường như không còn thấy tỉnh táo nữa, chỉ vào Sa Cầm Tú nói:
- Đúng, đúng, là cô ta.
Sở Thiên bắt lấy tay của hắn, uốn bẻ một kêu một tiếng 'Răng rắc' cánh tay bị sai khớp, tiểu nhị kêu lên một tiếng, cánh tay kia theo phản xạ chống trả lại Sở Thiên, Sở Thiên đưa tay ra, sau đó quấn lại, làm cho tay hắn bị trật khớp
Sở Thiên đứng dậy, nhìn hai tay của tên tiểu nhị kia không còn sức chống trả nữa, bình thản nói:
- Dược tính sớm đã được cậu dùng thuốc giải để giải rồi, sau này có muốn giả bộ bất tỉnh, thì ánh mắt cũng đừng có lóe sáng lên, diễn không chuyên nghiệp sẽ tùy tiện bán rẻ thân phận thật của mình.
Hai người phụ nữ bên cạnh Sa Cầm Tú, dẫm vào tay tên tiểu nhị, dùng hết sức, giống như hai cái đinh đâm vào tên tiểu nhị kia, Sở Thiên vươn người, lạnh lùng nói:
- Tôi chỉ hỏi vài câu, nếu trả lời tốt thì ngươi có thể sống sót, nếu như không thành thật trả lời, thì ngươi sẽ mãi mãi không có cơ hội trả lời nữa.
Tên tiểu nhị này vẻ mặt phẫn nộ, nhìn Sở Thiên như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, Sở Thiên nhặt lên một con dao găm, lắc đầu nói:
- Dù gì cũng không được mạnh mồm như vậy, có lẽ tôi không có cách nào làm cho ngươi nói sự thật, nhưng cách của cô Sa, ngươi nhất định phải biết.
Sắc mặt của tên tiểu nhị kia biến sắc, gã tự dưng biết rõ đám người khủng bố, để sinh tồn thìngay cả thịt người còn ăn được, gặp ánh mắt nhã nhặn mà uy nghiêm của Sở Thiên, trong lòng thấy nhẹ nhõm vội vàng gật đầu, thể hiện sự hợp tác.
- Mục đích của các ngươi là gì?
Sở Thiên không cho chúng thở, quát mạnh một tiếng.
Tên tiểu nhị không chút do dự nói:
- Sa Cầm Tú.
- Tại sao phải giết Sa Cầm Tú?
- Chúng tôi không giết cô ta, chúng tôi chỉ là muốn trói cô ta lại, làm quân cờ cho chúng tôi, giúp chúng tôi lấy được hàng từ chỗ Sa tướng quân..
- Các ngươi là người của ai?
Sở Thiên đột nhiên quát.
Lúc này, một ánh sáng màu đỏ lóe lên, Sa Cầm Tú từ nhỏ đã quen với súng ống sắc mặt sợ hãi quát lên một tiếng:
- Cẩn thận.
[hide]
Hai giờ chiều, Sở Thiên đúng giờ tại nữ sinh dưới lầu chờ đợi Tô Dung Dung, sau đó đi Trường Thành.
Mùa thu phong nhiều ít mang một ít cảm giác mát, càng làm cho Sở Thiên có chút bất an chính là ánh mắt của mọi người, theo hắn bên người đi qua nam sinh hoặc là nữ sinh đều cười nhìn hắn vài lần, sau đó xì xào bàn tán, cái kia phần hứng thú không thua gì nhìn thấy heo đã mọc cánh cũng bay lên trời.
“Hắn chính là thiên tài thí sinh Sở Thiên à?” Một cái mập mạp nữ sinh hướng Sở Thiên nhìn trộm.
Bên người một vị đeo mắt kiếng nữ sinh đẩy đẩy kính mắt, hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy a, đêm đó diễn xuất thật sự làm cho người ta thán phục, thật sự là lãng mạn, thật sự là soái không thể lại đẹp trai xuất sắc rồi.”
“Xem ra lớn lên không tệ, chẳng qua là gầy chút.” Mập mạp nữ sinh cắn vòng quanh hành tây. Dày bánh, thanh âm mơ hồ đánh giá lấy.
Sở Thiên nhìn xem hai cái này trên danh nghĩa xì xào bàn tán, trên thực tế lại làm cho chính mình nghe vô cùng rõ ràng nữ sinh, hận không thể đào cái động chui vào, nguyên lai nổi danh thật đúng là loại thống khổ, tất cả thứ đồ vật đều cho hấp thụ ánh sáng tại trước mắt bao người.
Sau một lát, Tô Dung Dung đi từ từ đi ra, một bộ màu trắng mờ váy dài, làn váy đâm vào mấy cái hồ Điệp, trên đầu nghiêng cắm vào một chi màu trắng tua cờ, nhu tình như nước con mắt đang soạn nhạc lấy vô tận hạnh phúc, nhìn thấy Sở Thiên tại cửa ra vào thon dài cao ngất thân thể, bề bộn chạy vội tới đây, y như là chim non nép vào người quăng vào Sở Thiên trong ngực.
Sở Thiên cúi xuống thân thể, không coi ai ra gì tại Tô Dung Dung trên mặt khẽ hôn, lập tức nhìn thấy bên cạnh nhiều hơn tam ánh mắt, đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn xem nét mặt của mình đâu rồi, Sở Thiên thở dài, cười khổ mà nói: “Dung Dung, cái đuôi của ngươi như thế nào cũng theo xuống à?”
Tô Dung Dung nhìn bên cạnh Liễu Yên các nàng, bất đắc dĩ mà cười cười: “Liễu Yên các nàng hôm nay đi dạo phố mua đồ, qua mấy ngày huấn luyện quân sự muốn dùng.”
“Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng hai người các ngươi thế giới đấy!” Một thân hàng hiệu Liễu Yên chằm chằm vào Sở Thiên nói.
Lúc này, Tần Thành bọn hắn đã lái xe đã tới, tam bộ phận Audi một chữ xếp hạng nữ sinh cửa ra vào, vẫn có vài phần khí thế đấy.
Sở Thiên lôi kéo Tô Dung Dung trước cho ba vị này mềm mại thiên kim tiểu tử nhường đường, Liễu Yên đạp vào vài bước, tại Sở Thiên bên tai nhẹ nhàng nói: “Sở Thiên, yên tâm, ta về sau sẽ không làm vượt ngươi cùng Dung Dung chuyện giữa rồi, các ngươi liền hảo hảo phát triển a.”
Lập tức, Liễu Yên hướng Tô Dung Dung phất phất tay: “Dung Dung, hôm nay chơi vui vẻ chút Ah.”
Sở Thiên nhìn xem trong mắt đã tuôn ra lấy nụ cười Liễu Yên, còn có thân mật biểu lộ, trong nội tâm không chỉ có không có buông lỏng, ngược lại nhiều hơn vài phần bất an, cô gái nhỏ này làm sao sẽ như thế đổi tính nữa nha?
Bà đi được nhanh, nhất định có cổ quái! Sở Thiên nhớ tới câu này cách ngôn.
Sở Thiên lôi kéo Tô Dung Dung lên lầu ký túc xá trước xe jeep, đây là Sở Thiên lại để cho Hồ Bưu sáng sớm lái qua đến đấy, tại đây xã hội, không có tọa kỵ của mình luôn bất tiện, nhân gia A Phàm Đạt nhân vật chính cũng là bởi vì đã có Mị Ảnh Kỵ Sĩ, mới cua được thôn hoa, thống nhất bộ lạc, đánh bại người xâm nhập, ngồi vững vàng thiên hạ.
Tô Dung Dung không có chút nào nghi vấn ngồi vào xe jeep, không hỏi Sở Thiên cái này xe jeep là thế nào đến đấy, liền đêm qua như thế nào theo cục cảnh sát đi ra sự tình cũng không hỏi, Sở Thiên than nhẹ, tín nhiệm, cái này là Tô Dung Dung lớn nhất mị lực chỗ, luôn cho ngươi làm bất cứ chuyện gì đều có thể an tâm không lo.
Sở Thiên phát động xe jeep, bên người Tô Dung Dung đang mỉm cười xuất ra một đống lớn in ra ảnh chụp, tại Sở Thiên trước mặt lung lay vài lần, nói: “Đây là tối hôm qua hình của chúng ta đâu rồi, ta ngay cả đêm tại trên Forum phục chế cũng in ra, xem được không?”
Sở Thiên nhàn nhạt nói: “Kim Đồng Ngọc Nữ!”
Tô Dung Dung mỉm cười, mở miệng nói: “Tối hôm qua forum diễn đàn hầu như cũng đang thảo luận ngươi, thật sự náo nhiệt, suốt giằng co hơn bốn giờ mới chậm rãi bỏ qua.”
Sở Thiên cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng thở dài: “Ta biết rõ, bởi vì trong đó lĩnh quân nhân vật chính là Đường Thương Hùng bọn hắn, mấy người bọn hắn suốt đêm không ngủ tại trên mạng trêu ghẹo, nói nên vì ta đòi lại bị người vu hãm, bị người nghi vấn công đạo.”
Sở Thiên lập tức còn nói cho Tô Dung Dung, Âu Dương Thắng Cơ còn đem mấy cái người khởi xướng, châm ngòi thổi gió trang web đen đâu rồi, làm cho người ta một điểm kích bọn hắn websites, sẽ bắn ra: Sở Thiên đúng thần thánh không thể xâm phạm đấy! Đoán chừng lại để cho những cái... Kia trang web người phát điên.
Tô Dung Dung ánh mắt bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Bọn họ là hảo huynh đệ!”
Sở Thiên gật gật đầu, giẫm mạnh chân ga, xe jeep lập tức gào thét lên tiến vào sân trường làn xe.
Trời cao vân đạm, nhìn hết tầm mắt bay về phía nam nhạn.
Vạn Lý Trường Thành đông khởi tỉnh Hà Bắc Sơn Hải Quan, tây đến Cam Túc tỉnh Gia Dự quan. Nó tung hoành Hà Bắc, kinh thành, Sơn Tây, bên trong Mông Cổ, Trữ Hạ, Thiểm Tây, Cam Túc chờ bảy tỉnh thành phố khu tự trị, khúc chiết chạy dài dài đến km, ước chừng vạn hoa lý, cho nên được xưng là “Vạn Lý Trường Thành”.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung hiện tại đạp trên Bát Đạt lĩnh Trường Thành cổ xưa thành gạch, đón vù vù gió núi, đang nhìn Trường Thành trong ngoài tốt núi sông, xem phong diệp đang hồng Sơn Sơn lĩnh lĩnh, xem như thơ như vẽ dãy núi, xem xanh um tươi tốt cánh rừng bao la bạt ngàn, trông về phía xa đúng trùng điệp chập chùng lãnh thổ quốc gia, còn có to lớn huy hoàng kinh thành.
“Có đôi khi, thật sự bội phục thời cổ mọi người.” Tô Dung Dung rúc vào Sở Thiên trong ngực, ôn nhu nói: “Thật sự vĩ đại!”
Bát Đạt lĩnh Trường Thành ở vào kinh thành thành phố Diên Khánh huyện quân đều núi giam rãnh mương cổ đạo Bắc Khẩu, Bát Đạt lĩnh Trường Thành đúng Trung Quốc cổ đại vĩ đại phòng ngự công trình Vạn Lý Trường Thành một bộ phận, đúng rõ ràng Trường Thành một cái cửa ải, lịch sử xưng thiên hạ cửu nhét một trong, đúng Vạn Lý Trường Thành tinh hoa, ở ngoài sáng Trường Thành ở bên trong, độc cỗ đại biểu tính.
Sở Thiên là lần đầu tiên đến Trường Thành, đứng ở địa thế hiểm trở Trường Thành phía trên, ai có thể tưởng tượng, tại rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy Bột Hải, tại đại mạc Cô Yên tái ngoại, tại đột ngột từ mặt đất mọc lên núi cao, tại bụi đất tung bay cổ đạo, bay múa một cái hùng vĩ thần kỳ Thiên Long, cái này là Bất Hủ Trường Thành, Sở Thiên một cổ hào hùng nhiệt huyết tự nhiên sinh ra, nhớ tới lão chủ tịch hai câu thơ: “Kim nhật trường anh tại thủ, hà thì phược trụ thương long?”
“Đại gia hướng bên này đi, có một câu đại gia nhất định cũng biết: Bất đáo Trường Thành phi hảo hán. Vừa rồi giới thiệu nhiều như vậy cảnh quan, người nhất định vội vàng nghĩ đến đến Trường Thành du lãm một phen, không cần phải gấp, lập tức người cũng muốn trở thành hảo hán rồi.” Một cái vô tình thanh âm theo Sở Thiên bên cạnh bọn họ truyền đến: “Nơi này chính là nổi tiếng Bát Đạt lĩnh Trường Thành xa xa đúng cảnh sắc tráng lệ, Bát Đạt lĩnh Trường Thành đúng trong lịch sử rất nhiều trọng đại sự kiện chứng kiến, tỷ như Tiêu thái hậu tuần du, nguyên thái tổ nhập quan, Từ Hi thái hậu tây trốn...,, Bát Đạt lĩnh đều là phải qua đường.”
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung quay đầu lại nhìn lại, một vị tướng mạo bình thường hướng dẫn du lịch tiểu thư đang mang theo mười mấy người, rầm rầm theo bên cạnh bọn họ đi tới, theo hướng dẫn du lịch tiểu thư khẩu khí cùng thần sắc đã biết rõ, đó là một khách vãng lai đoàn, hơn nữa vừa rồi không có cái gì người ngoại quốc, cho nên không có cái gì du thủy.
Nhưng mà Sở Thiên con mắt hay là dừng lại một lát, bởi vì hắn gặp được Sa Cầm Tú các nàng, người mặc áo tím Sa Cầm Tú lộ ra đặc biệt chói mắt, các nàng đều đang cẩn thận lắng nghe hướng dẫn du lịch tiểu thư, cầm trong tay kinh thành Trường Thành địa đồ.
Các nàng như thế nào cũng tới Trường Thành rồi hả? Sở Thiên tâm ở bên trong thầm nghĩ, chuẩn bị tiến lên chào hỏi, lại phát hiện các nàng tập trung tinh thần, vì vậy không dám quấy rầy.
Hướng dẫn du lịch thần sắc mặc dù không có cái gì hưng phấn sắc thái, nhưng xuất phát từ chức nghiệp cần, hay là giữ vững tinh thần, hướng đại gia giới thiệu: “Bát Đạt lĩnh Trường Thành có tam thai lưỡng tường tạo thành, nhìn xuống chính là Trường Thành trọng yếu tạo thành bộ phận ông thành, hắn bình thường đều tu kiến trên mặt đất hình hiểm yếu giao thông yếu đạo bên trên. Ông thành hai môn tầm đó cách xa nhau mét, Tây Môn tấm biển: Yếu địa, ta ở phía trước đã nói qua rồi, cửa Đông tấm biển là: Cư Dung bên ngoài trấn, ý là Cư Dung quan ngoại lại một trọng trấn, hiện tại chúng ta hướng phải phía dưới xem, tại trèo lên thành khẩu bên phía nam trưng bày lấy một số đại pháo, tên là: Thần uy đại tướng quân, đúng năm Sùng Trinh đang lúc làm ra đấy.”
“Xin chào, hướng dẫn du lịch, ta nghĩ muốn hỏi một chút, cái gì là tam thai lưỡng tường đâu này?” Mở miệng đúng là Sa Cầm Tú.
Hướng dẫn du lịch nhíu mày, vắt hết óc, mở miệng nói: “Ba đài theo thứ tự là thành đài, điện đài địch, phong hoả đài, trong đó thành đài cấu tạo vô cùng đơn giản, chẳng qua là đóng ở quan binh tránh gió hàn địa phương. Cái kia điện đài địch cấu tạo đối lập nhau muốn phức tạp một ít, chia làm hai tầng, tầng dưới đúng do điền, tỉnh, quay về, chờ hình chữ tạo thành, tầng trên có lỗ châu mai cùng nhìn qua lỗ đúng quan sát quân tình cùng bắn tên dùng đấy, cho nên nơi đây cũng có phòng ngự địch nhân công năng. Phía dưới đã đến phong hoả đài, còn gọi là khói lửa, khói báo động đài, phải không cùng Trường Thành tương liên độc lập kiến trúc. Một khi địch nhân đến phạm, liền nhen nhóm Phong Hỏa thông báo quân tình, cổ nhân xưng: Ban ngày nhen nhóm khói gọi là phong, buổi tối gọi là toại..”
Sa Cầm Tú tựa hồ đối với Trường Thành đặc biệt có hứng thú, vừa nghe vừa lại để cho bên người hai nữ tử ghi xuống.
“Về phần hai tường, ngoài trường thành bên cạnh tường cao gọi là điệp tường, có lỗ châu mai là dùng để phòng ngự địch nhân. Mà bên trong chưa đủ cao một thước là quy tắc gọi là con gái tường, cũng gọi là vũ tường.” Hướng dẫn du lịch chùi chùi đổ mồ hôi, thiếu chút nữa đã bị du khách hỏi đến rồi, vậy thật xấu hổ chết người ta rồi.
Sa Cầm Tú tựa hồ còn không thỏa mãn, giơ lên lạnh lùng thần sắc, cố gắng mang theo vui vẻ hỏi: “Cái này phong hoả đài sử dụng liền đơn giản như vậy sao? Thuần túy báo cho biết địch nhân đến phạm? Đến địch nhân mấy nhiều ít như thế nào truyền báo?”
Hướng dẫn du lịch mồ hôi thật sự ra rồi, hết lần này tới lần khác lúc này thời điểm tất cả du khách đều đối với vấn đề này cảm thấy hứng thú, trước kia cũng chỉ là nghe qua phong hoả đài chính là báo cho biết địch nhân đến phạm, nhưng chính như Sa Cầm Tú theo như lời, như thế nào truyền lại đến địch nhân mấy?
Sách đến thời gian sử dụng phương hận ít! Hướng dẫn du lịch hiện tại mới hiểu được câu này cổ nói đích chân lý, trên mặt dần dần nổi lên vẻ làm khó.
“Minh triều thời điểm, đối với Phong Hỏa cùng địch nhân quan hệ làm quy định nghiêm chỉnh: Địch nhân hơn trăm cái, đốt nhất khói chút nhất pháo. người, đốt hai khói chút hai pháo. Ngàn người trở lên, tam khói Tam Pháo. Năm ngàn người trở lên, bốn khói bốn pháo. Vạn người trở lên, ngũ khói ngũ pháo. Liền thông qua loại phương thức này, tại biên quan quân tình có thể bay nhanh truyền lại đến hoàng thành đại nội.”
Tô Dung Dung tiến lên trước vài bước, thản nhiên nói đến, ngữ khí nhu hòa, dáng người uyển chuyển, càng làm cho hắn bác học tăng thêm vài phần thán phục.
Sa Cầm Tú các nàng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, trong mắt đều đối với Tô Dung Dung lộ ra vài phần vẻ tán thành, Sa Cầm Tú lập tức có chút ngượng ngùng hỏi: “Vì cái gì niên đại lâu như thế, Trường Thành tường thành vậy mà không có bị mưa cọ rửa hư hao đâu này?”
Tô Dung Dung giống như cười cười, làm cho người ta cảm giác được mê say, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tại Trường Thành chân tường địa phương cách mỗi không xa thì có một cái nước tiểu rãnh mương, ngày mưa thời điểm do nhả nước miệng hướng ra phía ngoài thoát nước, để tránh nước trôi xoát tường thành. Mà Trường Thành tường trong cơ thể sử dụng tảng đá khối đúc thành đấy, bên ngoài thế bên trên gạch, lại tại phía trên trải lên phiến đá, do đó làm cho kiến trúc vô cùng kiên cố!”
Sa Cầm Tú đi chắp tay trước ngực lễ, thành khẩn hướng Tô Dung Dung nói: “Cảm ơn ngươi!”
Lúc này, hướng dẫn du lịch đã không hề chức nghiệp đạo đức mang theo mười cái du khách lặng lẽ lên rồi, nàng là có ý thức quên Sa Cầm Tú các nàng, sợ các nàng đã đến kế tiếp cảnh điểm, lại hỏi ra cái gì làm cho nàng xấu hổ vấn đề, vậy cũng thật sự là mất mặt.
Sa Cầm Tú tuy nhiên nhìn thấy hướng dẫn du lịch rời đi, nhưng không có theo sau, tuấn tú vô tình trên mặt hoàn toàn không có cái gì biểu lộ.
Sở Thiên thời gian dần qua từ phía sau đi tới, Sa Cầm Tú trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, ngữ khí dị thường bình thản, nói: “Sở Thiên, ngươi tốt, thật cao hứng lại gặp được ngươi rồi!”
Sở Thiên nhẹ nhàng ôm Tô Dung Dung, nhàn nhạt nói: “Sa Cầm Tú, ngươi tốt, các ngươi như thế nào cũng tới Trường Thành đâu này?” Tại Sở Thiên trong nội tâm, Sa Cầm Tú có lẽ bề bộn nhiều việc, dùng thân phận của nàng tại sao có thể có nhàn rỗi đi dạo Trường Thành đâu này?
Sa Cầm Tú nhìn thấy Sở Thiên ôm Tô Dung Dung, còn có hai người trên mặt điềm mật, ngọt ngào cùng hạnh phúc, trong mắt lập tức đã có tia cô đơn, nhưng vẫn là cười nói: “Trường Thành đúng thiên triều thậm chí thế giới cực lớn lịch sử văn hóa di sản, ngươi nói, chúng ta đều đã đến kinh thành, như thế nào cũng muốn đến dạo chơi đâu.”
Sở Thiên gật gật đầu, hắn biết rõ Sa Cầm Tú không có nói thật, hắn vừa rồi tập trung tinh thần đã hoàn toàn bán rẻ nội tâm của nàng.
Tô Dung Dung giống như cười khẽ, khẽ mở cặp môi đỏ mọng: “Tất cả mọi người là bằng hữu, liền cùng một chỗ dạo chơi a, cái này Trường Thành ta từ nhỏ đến nay sẽ tới qua vài chục lần rồi, có thể nói là rõ như lòng bàn tay, cát tỷ tỷ có cái gì tốt kỳ đấy, muốn hỏi đấy, cứ mở miệng chính là, Dung Dung biết rõ, tri vô bất ngôn (không biết không nói)!”
Sa Cầm Tú trên mặt nhiều hơn tia trong sáng, lần nữa chắp tay trước ngực, khẽ gật đầu nói: “Cảm ơn Tô cô nương rồi!”
Vì vậy năm người lập tức thời gian dần qua hướng chỗ cao đi đến, trước mặt mà đến gió núi vù vù rung động, đi ở phía trước Sa Cầm Tú các nàng lại không có chút nào cảm giác cố hết sức, đặt chân hữu lực, giơ tay nhấc chân tầm đó thong dong tự nhiên, theo trên người các nàng phiêu ở dưới mùi thơm luôn lại để cho Sở Thiên có vài phần mê say.
Sở Thiên đoán được một chút cũng không sai, Sa Cầm Tú đối với Trường Thành vô cùng mưu cầu danh lợi rồi, nếu như không phải Trường Thành tại hiện đại đã đã mất đi phòng thủ công năng tác dụng, Sở Thiên thậm chí muốn hoài nghi Sa Cầm Tú đúng cái nào địch quốc phái tới mảnh, bởi vì nàng không chỉ có kỹ càng hỏi Tô Dung Dung về Trường Thành kết cấu, tác dụng, còn lại để cho bên người hai nữ tử rất nghiêm túc chụp ảnh.
Hắn vì cái gì đối với Trường Thành tốt như vậy kỳ đâu này? Sở Thiên tâm ở bên trong lần nữa hiện lên nghi vấn, nhưng vẫn là đã ngừng lại hỏi thăm ý niệm trong đầu.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung cùng Sa Cầm Tú suốt lắc lư bốn năm canh giờ, thẳng đến đèn rực rỡ mới lên, kinh thành dần dần sáng lên ngọn đèn dầu thời điểm, Sa Cầm Tú mới thu lại bước chân, mặt mũi tràn đầy hưng phấn lại mang một ít áy náy, vô luận như thế nào đều muốn mời Sở Thiên cùng Tô Dung Dung ăn cơm, dùng bày ra xin lỗi cùng nói lời cảm tạ.
Bữa cơm này, là ở ‘Bát vương phủ’ ăn, thức ăn tự nhiên là thức ăn ngon, rượu tự nhiên cũng là hảo tửu.
Nhưng cái này ‘Bát vương phủ’ cũng không phải khí phái xa hoa quán rượu, mà là đầu hẻm tiểu tửu quán, sở dĩ nói nó là tiểu tửu quán, là vì Sở Thiên bọn hắn năm người ngồi xuống về sau, lại tới nữa bốn trung niên nhân đã ngồi bên ngoài cái bàn, liền không còn có dư thừa sân bãi rồi.
Sở Thiên có chút kinh ngạc, Sa Cầm Tú làm sao sẽ tìm được cái chỗ này đến tiệc khách.
Sở Thiên kinh ngạc hơn chính là, Sa Cầm Tú tửu lượng cũng không so với chính mình nhỏ, mấy chén xuống dưới, không có chút nào xấu hổ thở hổn hển chi sắc.
Một người uống rượu thời điểm tổng là yếu ớt nhất đấy, thần kinh cũng là rất ma tý, nhưng Sở Thiên lại cảm giác ra Sa Cầm Tú uống rượu thời điểm lại rõ ràng hơn tỉnh, trên người tản mát ra người khí thế liền Sở Thiên đều có chút ghé mắt, Sở Thiên không chút nghi ngờ, cho dù là ác lang theo trước mắt nàng trải qua, hắn cũng với lấy tay bóp chết nó.
Tiểu nhị lại bưng lên một bầu rượu, khi hắn buông lập tức, Sở Thiên phát hiện tiểu nhị đích cổ tay tựa hồ đang run rẩy.
Sở Thiên rót chén rượu, cười cùng Sa Cầm Tú nói: “Ngươi thường xuyên đến gian phòng này tửu quán?”
Sa Cầm Tú không biết Sở Thiên có ý tứ gì, hơi sững sờ, trả lời nói: “Ta ở kinh thành những ngày này, mỗi lần Thiên Đô đến!”
Sở Thiên gật gật đầu, dùng ngón tay tại trong rượu và thức ăn đang lúc thời gian dần qua vẽ lấy, quay đầu đối với Sa Cầm Tú nói: “Mỗi lần Thiên Đô muốn uống bên trên hai bầu rượu?”
Sa Cầm Tú không chút lựa chọn gật gật đầu, mở miệng nói: “Rượu nơi này phân lượng không nhiều lắm, không say người, lại dễ uống.”
Sa Cầm Tú nhìn thấy Sở Thiên ngón tay động, tiền thân nhất khán, trên mặt có chút biến sắc, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Đó là hai chữ: Cẩn thận.
Sở Thiên trên mặt bất động thanh sắc, chuyển động chén rượu trong tay, bỗng nhiên hướng tiểu nhị vẫy tay, tiểu nhị chần chờ một lát, ánh mắt không tự chủ được quan sát cửa thực khách, lập tức rất nhanh đi tới, chê cười nói: “Khách quan, còn muốn chút gì đó?”
Sở Thiên cười cười, giơ lên rượu trong tay, nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ mời ngươi uống rượu.”
Tiểu nhị sắc mặt biến hóa, lắc đầu nói: “Khách quan, thật sự không có ý tứ, công tác thời gian, nếu như bị lão bản biết rõ ta uống rượu, hắn hội đuổi việc ta mồi câu mực đấy, ta ở chỗ này cám ơn hảo ý của ngươi rồi.”
Sở Thiên cũng lắc đầu, ánh mắt bắn ra vài phần uy nghiêm: “Ngươi uống rượu, lão bản hội xào ngươi mồi câu mực, nếu như ngươi không uống, ngươi biết sẽ như thế nào sao?”
Tiểu nhị không nói gì, đem đầu dao động giống như trống lúc lắc tựa như.
“Ngươi sẽ chết!”
Sở Thiên đột nhiên ra tay, đem không hề phòng bị tiểu nhị cài lại tại trên mặt bàn, tay phải bưng lên bầu rượu, không chút lựa chọn rót vào tiểu nhị trong miệng, ‘ừng ực, ừng ực’ theo tiểu nhị yết hầu chảy xuống dưới, lập tức một cước đem hắn đá văng ra.
Tiểu nhị co quắp ngồi dưới đất, mãnh lực ho khan, đều muốn đem trong miệng rượu toàn bộ nhổ ra.
Cửa bốn vị thực khách, tất cả động tác lập tức đình chỉ, lập tức kịp phản ứng, từ trong lòng ngực móc ra súng lục, quay người đều muốn nhắm ngay Sa Cầm Tú các nàng, lúc này Sa Cầm Tú các nàng đã nhào tới.
Sở Thiên đem Tô Dung Dung kéo vào trong lòng ngực của mình, sở tại bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Dung Dung, từ nay về sau khoảnh khắc, vô luận chuyện gì phát sinh, đều không cần phải sợ, nhớ kỹ, có ta ở đây bên cạnh ngươi.”
Vốn cho là nha đầu kia sẽ có vẻ kinh hoảng, lại phát hiện hắn rất bình thản, rất yên tĩnh, Tô Dung Dung cười nhìn xem Sở Thiên, nhàn nhạt nói: “Có ngươi đang ở đây, nguy hiểm gì ta đều không sợ hãi.”
Sở Thiên sờ sờ Tô Dung Dung đầu, nghe trên mái tóc lan ra mùi thơm ngát, một hồi nhu tình.
Sở Thiên rốt cuộc biết Sa Cầm Tú các nàng khủng bố, Sa Cầm Tú động tác của các nàng cũng không hoa lệ, thậm chí khó coi, nhưng dị thường thực dụng, Sa Cầm Tú đầu tiên lấn thân tới đây, bắt lấy phía trước hai người tay sờ, hai thanh súng ngắn lập tức ngã xuống, Sa Cầm Tú thuận thế nắm chặt, hai thanh súng ngắn sôi nổi nơi tay, con mắt cũng không nháy đối với đằng sau hai người đầu nổ súng.
“Phanh, phanh” hai tiếng, đằng sau hai người giơ lên một nửa tay lập tức mềm nhũn xuống dưới, phía trước hai người đã khôi phục lại, lòe ra dao găm đều muốn tập kích thiếp thân Sa Cầm Tú, lúc này, Sa Cầm Tú bên người hai nữ tử đã đứng ở trước mặt bọn họ, cách ở tay của bọn hắn, cứng rắn thanh dao găm đâm ngược tiến bộ ngực của bọn hắn.
Một hồi chiến đấu liền đơn giản như vậy lại kinh tâm động phách đã xong, chẳng qua là ‘Bát vương phủ’ nhiều hơn bốn cỗ thi thể, Sa Cầm Tú trên người nhiễm lấy máu tươi, lại không hề sợ hãi đem huyết sát tại đang ngã xuống trên thi thể, lập tức nắm hay cây súng, đối với tiểu nhị.
Tiểu nhị lập tức sợ tới mức quỳ xuống, khóc hô: “Ta là bị ép buộc a..., ta bị ép tại trong rượu hạ thuốc ngủ đó a, ta trên có tám mươi tuổi lão mẫu, dưới có ba tuổi tiểu nhi a..., van cầu ngươi không nên!”
Sa Cầm Tú tự nhiên sẽ không bỏ qua bất luận cái gì có thương tổn tới mình ý đồ người, nếu không hắn đã sớm chết thập quay về tám trở về, đang chuẩn bị bóp cò thời điểm, Sở Thiên nhàn nhạt đè xuống thương của nàng, lắc đầu nói: “Trước không nên giết hắn, cho phép ta hỏi mấy câu!”
Sa Cầm Tú mình cũng nói không rõ ràng, nghe được Sở Thiên lời mà nói..., luôn rất dễ dàng mềm lòng, gật gật đầu, khẩu súng ném cho bên người hai nữ tử, nói: “Tốt, Sở Thiên, nghe lời ngươi.”
Sở Thiên đi từ từ đến tiểu nhị trước mặt, thấy hắn ánh mắt lại không tan rả chi ý, trong nội tâm mỉm cười, nhàn nhạt hỏi: “Mục tiêu của các ngươi là ai?”
Tiểu nhị loạng choạng đầu, tựa hồ rất là thần chí không rõ, chỉ vào Sa Cầm Tú nói: “Đúng, đúng, đúng hắn.”
Sở Thiên bắt lấy tay của hắn, mãnh lực uốn éo, ‘răng rắc’ một tiếng, cánh tay cũng uốn éo được rớt cả ra, tiểu nhị kêu rên một tiếng, mặt khác cánh tay tính phản xạ đập nện hướng Sở Thiên, Sở Thiên thò tay vừa đỡ, sau đó nhất quấn, càng làm cánh tay của hắn rớt cả ra.
Sở Thiên đứng dậy, nhìn xem hai tay đã không có lực công kích tiểu nhị, nhàn nhạt nói: “Dược tính đã sớm bị ngươi dùng giải dược khó hiểu, về sau muốn giả bộ bất tỉnh, phiền toái ánh mắt không nên như vậy lóe sáng, không chuyên nghiệp biểu diễn tùy thời xảy ra bán đi thân phận chân thật của ngươi.”
Sa Cầm Tú bên người hai nữ tử tung người đi lên, dẫm ở tiểu nhị tay, không chút nào keo kiệt khí lực, như là hai khỏa cái đinh giống nhau đinh lấy tiểu nhị, Sở Thiên thân thân lưng mỏi, lạnh lùng nói: “Ta chỉ hỏi ngươi mấy câu, ngươi có thể mạng sống, nếu như ngươi không thành thật trả lời, ngươi liền vĩnh viễn không có cơ hội trả lời.”
Tiểu nhị giơ lên tức giận mặt, nhìn xem Sở Thiên, hận không thể đem tiểu tử này nuốt đi vào, Sở Thiên nhặt lên một con dao găm, lắc đầu nói: “Ngàn vạn không nên mạnh miệng, có lẽ ta không có thủ đoạn gì cho ngươi nói thật, nhưng cát tiểu thư thủ đoạn của các nàng, ngươi nhất định biết rõ.”
Tiểu nhị sắc mặt biến đổi lớn, hắn tự nhiên biết rõ đám người này khủng bố, vì sinh tồn, bọn hắn liền thịt người cũng có thể ăn, nhìn thấy Sở Thiên ôn hòa lại uy nghiêm con mắt, trong nội tâm có chút nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý hợp tác.
“Mục tiêu của các ngươi là ai?” Sở Thiên không để cho hắn thở dốc cơ hội, quát mạnh một câu.
Tiểu nhị không chút lựa chọn nói: “Sa Cầm Tú!”
“Tại sao phải giết Sa Cầm Tú?”
“Chúng ta không giết hắn, chúng ta chẳng qua là muốn trói lại hắn, coi hắn là thẻ đánh bạc, đi theo Sa tướng quân muốn hàng.”
“Các ngươi là người nào?” Sở Thiên đột nhiên quát.
Lúc này, một cái màu đỏ điểm nhỏ hiện lên, từ nhỏ quen thuộc súng ống Sa Cầm Tú sắc mặt hơi kinh, hô to một tiếng: “Cẩn thận!”
[/hide]