Sở Thiên ngây ngốc ở quán bar Mê Tình cả buổi chiều.
Bởi vì Tô Dung Dung đã gọi điện cho Sở Thiên báo cô phải về nhà ăn cơm chiều nên Sở Thiên phải ở lại quán bar.
Dưới sự chỉ đạo của Sở Thiên quán bar Mê Tình chính thức ngừng kinh doanh, không chỉ vì có nơi để các anh em có chỗ nghỉ ngơi mà còn muốn tránh các phiền toái không cần thiết vì vậy tối nay nơi đây cực kỳ yên tĩnh.
Đêm nay, mục tiêu là "Mã Nghĩ bang", bang hội này có gần 20 người là những người đàn ông đến từ vùng Đông Bắc, sống chủ yếu dựa vào mấy tiệm truyenfull.vn. Sở dĩ, Sở Thiên chọn "Mã Nghĩ bang" không chỉ bởi họ có số người ít mà chủ yếu những người này tính tình hào sảng, thân thể cường tráng. Qua sự tìm hiểu của Thường ca thì họ cũng không làm mấy chuyện khi nam lấn nữ gì cả. Lần này thu phục bọn họ vào Soái quân, họ sẽ trở thành các thành viên tích cực.
Trong mắt Sở Thiên tinh nhuệ còn quan trọng hơn số lượng, chỉ cần cho Thiên Dưỡng Sinh mười tử sĩ tuyệt đối có thể ăn được 50 tên đại hán của Đường Đại Long.
Chị Mị cũng không hề nhàn rỗi, trong khi bọn họ đang bàn bạc từng chi tiết của kế hoạch thì chị cũng nấu xong một nồi cháo, căn phòng lập tức tràn ngập hương thơm. Mũi Sở Thiên rất thính lập tức ngửi thấy, liền dừng cuộc nói chuyện lại nhanh chóng chạy vào bếp. Đám Thường ca không hiểu đầu cua tai nheo gì cũng chạy vào theo Sở Thiên vào bếp thấy bóng lưng của chị Mị đằng sau còn có nồi cháo đang bốc khói nghi ngút.
Chị Mị quay đầu lại cười nói:
- Các em bàn xong rồi hả?
Sở Thiên tựa đầu lên bờ vai chị Mị nhẹ nhàng nói:
- Thật ra mấy chuyện này hội Thường ca làm cũng được, nhưng đây là lần đầu em cần xuất hiện để lấy lòng tin.
Mị tỷ gật đầu, tắt bếp nói:
- Húp một chút cháo đi.
Cháo của chị Mị có hương thơm đầy dụ hoặc khiến cho người ta muốn ăn nhiều hơn đến cả Phương Tình là phụ nữ mà cũng húp hết hai bát. Cô hiện tại rất khẩn trương nhưng cũng đầy hưng phấn, đã tới thủ đô nửa năm bây giờ mới có chuyện lớn để làm.
Sau hơn mười phút, Sở Thiên rốt cục húp hết bát cháo, vươn vai, vồ vai Thường ca nói:
- Buổi tối hành động phải dựa vào các anh em cùng đồng tâm hiệp lực, trận chiến này đối với chúng ta rất quan trọng, bên ngoài đã có Đội trưởng Văn canh chừng bất kỳ gió thổi cỏ lay đều sẽ giúp chúng ta giải quyết nên chúng ta không cần lo lắng gì cả cứ mặc sức chém giết.
Chị Mị mỉm cười nhìn Sở Thiên, khí phách anh hùng ấy càng khiến cô có cảm giác kiêu ngạo; có lẽ khi cùng Sở Thiên kết bái chị em là hành động mà cô cảm thấy hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
Đám Thường ca hét lớn, dao bầu sáng loáng lăm lăm trong tay giống như chuẩn bị nâng chén máu tươi mà uống!
Sở Thiên rất hài lòng với tinh thần của đám Thường ca nhưng nhìn dao bầu trong tay bọn họ thì hơi nhíu mày lập tức lấy điện thoại ra gọi cho đội trưởng Văn.
Đêm tối dần, gió rét thổi qua mấy người đàn ông vùng Đông Bắc khôi ngô đang ngồi trước cửa tiệm truyenfull.vn "Con Kiến", họ thoải mái nói chuyện với nhau, ánh lửa tàn thuốc sáng đỏ trong đêm.
Bỗng nhiên, một thiếu niên rất đẹp trai xuất hiện, hắn mỉm cười nói:
- Nơi này có phải là bản doanh của Mã Nghĩ bang?
Mấy người đang hút thuốc hơi sững sờ tưởng có kẻ tới gây chuyện nhưng nhìn lại là một cậu thiếu niên vóc người không cường tráng chút nào lập tức buông lỏng nói:
- Đúng vậy, đây là bản doanh của Mã Nghĩ bang cậu em đến đây lên mạng hả?
- Tôi tới khiêu chiến!
Người thiếu niên ánh mắt hờ hững nói ra mấy chữ.
Mấy người đàn ông cao to này giật mình họ cũng chưa từng gặp tên nào ngông cuồng như thế!
Tầng ba của tiệm truyenfull.vn "Con Kiến".
Thủ lĩnh của 'Mã Nghĩ bang' - Cố Kiếm Hoa miệng cắn xé từng miếng đùi gà, tay phải cầm một chai bia; bên cạnh còn có hơn mười xiên thịt dê nướng, còn có đậu phụ nhồi cá mực nướng đây chính là bữa ăn xa xỉ của hắn. Tính tình của Cố Kiếm Hoa rất lạ, anh ta không thích ăn cơm cũng chẳng thích ăn mì cả năm chỉ ăn các loại thịt ấy thế mà thân hình không có béo, trong lòng anh ta còn biết nắm đấm của mình có thể đâm sâu vào bức tường dày tới tận 3cm.
Cố Kiếm Hoa gặm hết cái chân gà thứ tư thì có một tên thuộc hạ chạy tới, trong tay còn cầm một bức thư khiêu chiến. Cố Kiếm Hoa tay chân đầy mỡ mở bức thư ra khinh thường tên ăn no rửng mỡ định ra lệnh cho thuộc hạ đuổi tên đó đi, nhưng nghĩ lại mình cũng vừa ăn no chẳng có việc gì làm liền nói:
- Để cho tên nhóc tới khiêu chiến lên đây.
Sở Thiên ngồi xuống trước sự chứng kiến của hơn chục người đàn ông cao to lực lưỡng. Trước mặt, Cô Kiếm Hoa cao hơn Sở Thiên hẳn một cái đầu. Sở Thiên bình tĩnh, thoải mái cầm lấy thịt dê nướng mà ăn hoàn toàn không có tí ti gì là người đi khiêu chiến cả.
Cô Kiếm Hoa cũng rất giật mình, thở ra, giương ngón tay cái:
- Cậu em trước tiên bất kể cậu là địch hay là bạn nhưng cậu có thể gan dạ bình tĩnh như thế khiến Cô Kiếm Hoa tôi bội phục, thật là tuổi trẻ tài cao tiền đồ sau này nhất định là không hạn lượng.
- Tôi tới khiêu chiến.
Sở Thiên cắn miếng thịt dê nướng chảy mỡ nói:
- Đồng thời tới thu phục các người!
Cố Kiếm Hoa cùng mười thuộc hạ không hề tức giận ngược lại vẻ mặt rất vui vẻ giống như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất năm nay.
Cố Kiếm Hoa cũng ăn một miếng đậu phụ nhồi cá mực nướng, giọng đầy khinh miệt:
- Cậu dựa vào gì mà tới đây khiêu chiến? Dựa vào cái gì mà muốn thu phục chúng tôi?
Sở Thiên khẽ thở dài, bỏ miếng thịt dê xuống nhìn mọi người xung quanh nới:
- Nếu như không phải mấy tên thủ hạ của anh quá hiếu kỳ, cười cợt tôi thì đã không quên chức trách bảo vệ tiệm truyenfull.vn này, đã không bị người của tôi khống chế không kịp phát tín hiệu cầu cứu.
Cố Kiếm Hoa cùng chục tên thủ hạ biến sắc, vội vàng định chạy xuống nhìn xem nhưng đám Thường ca đã xông tới trong tay cầm không phải dao bầu hay tuyp nước mà là gậy cảnh sát.
- Bà nội nó gậy cảnh sát thật tốt quá. Tiên sư bà ngoại nó giật thằng nào thằng ấy đơ sướng vãi ra.
Thường ca phấn khích kêu gào:
- Sau này phải dùng nhiều hơn nữa.
Sở Thiên cười khổ không thôi, vì muốn thu phục "Mã Nghĩ bang" mà không cần đổ máu nên Sở Thiên mới mượn mấy cây gậy cảnh sát này từ chỗ Đội trưởng Văn; chả lẽ anh ta tưởng cái này dễ mua như mấy con dao bầu ngoài chợ chắc.
Cố Kiếm Hoa thấy Thường ca cùng mười người nữa xông lên đã biết bên dưới không xong rồi, cực kỳ phẫn nộ đứng lên quát:
- Người anh em, từ xưa tới nay chúng ta không thù không oán tại sao người anh em lại ra tay với Mã Nghĩ bang?
Cổ Kiếm Hoa nghĩ Thường ca là kẻ cầm đầu khí thế dâng lên ép tới.
Thường ca khoát tay chỉ vào Sở Thiên khách khí nói:
- Đây mới là Thiếu soái của chúng tôi, còn tôi đã nhiều năm không làm đại ca rồi.
Cố Kiếm Hoa giật mình nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, khác với Thường ca, Vương Đại Phát khí thế ngất trời vừa nhìn đã biết còn tên này vẫn giữ bộ dáng thờ ở lạnh nhạt lại làm đại ca của mấy tên kia? Chả lẽ thế giới này biến đổi nhanh quá mình không theo kịp rồi sao?
– Không biết lai lịch của người anh em là gi?
Cổ Kiếm Hoa muốn dò hỏi đến cùng.
Sở Thiên cầm lấy miếng thịt dê cuối cùng nói:
- Soái quân.
Cố Kiếm Hoa thả lỏng người, bố khỉ cứ tưởng là hội Hắc Long hoặc là Hổ Bang thì nguy to, thì ra là một đám chưa từng nghe danh "Soái quân" chả biết chui ra từ cái lỗ nẻ nào, giọng tăng thêm vài phần hùng hồn:
- Chúng ta chưa từng quấy nhiễu quý bang, hôm nay người anh em lại kéo theo mọi người đằng đằng sát khí tới đây chẳng phải không hợp đạo lý sao?
Sở Thiên mỉm cười cầm cái xiên thịt bằng trúc vẫy vẫy nói:
- Tôi nói rồi là tôi tới khiêu chiến và thu phục các anh.
Khoát tay nói:
- Tình thế hiện tại xem ra các anh chẳng có tí phần thắng nào cả đâu!
Cô Kiếm Hoa vốn ngồi trên ghế lập tức bật dậy chỉ vào đám thuộc hạ hét:
- Biết tại sao chúng tao lại gọi là Mã Nghĩ bang không?
Sở Thiên cầm cây xiên thịt di trên mặt bàn nói:
- Con kiến quá yếu ớt phải đoàn kết với nhau tạo thành đoàn thể mới có thể sinh tồn thậm chí đánh gục cả con voi có đúng không?
Cô Kiếm Hoa gật đầu tán thưởng nói:
- Mày nói không sai, mày còn ít tuổi tao có thể hiểu, mày không biết chúng tao cắm rễ ở thủ đô này bao nhiêu năm tất nhiên có bí quyết để sống.
Lúc Cổ Kiếm Hoa nói tới đây mới để ý tới cây xiên thịt bằng trúc yếu ớt mà Sở Thiên đang cầm đã tạo thành một cái rãnh dài, sâu tới một tấc; mẹ nó đây là cái bàn làm bằng gỗ lim đấy, sao đối với cái thằng kia sao nó mềm oặt như đậu phụ thế.
Cao nhân! Ý nghĩ trong đầu Cố Kiếm Hoa hiện lên.
Mười tên thủ hạ bên cạnh hắn không tên nào không toát mồ hôi.
Sở Thiên cắm cả cây xiên thịt vào bàn nói:
- Bí quyết gì?
Cố Kiếm Hoa trong lòng khiếp sợ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra cứng rắn:
- Cá chết lưới rách!
Cố Kiếm Hoa mặc dù nói vô cùng cứng rắn nhưng Sở Thiên nghe đã biết tên này đã bị dọa sợ rồi:
- Hừ.
Giọng Sở Thiên lạnh như băng:
- Cá nhất định sẽ chết nhưng lưới sẽ không rách!
Giọng Sở Thiên khiến người ta sợ run.
Sở Thiên nói xong, hai tên thủ hạ của Cổ Kiếm Hoa không nhịn được cầm Khai Sơn Đao chém Sở Thiên
Sở Thiên rất bình tĩnh dường như hai tên kia chỉ như đang đùa với hắn
Sở Thiên bước sang hai bước, tung quyền, quyền ra sau mà tới trước trúng nách hai tên đó, không dừng lại Sở Thiên tung chân quyét một phát mạnh như búa bổ vào ngực khiến hai tên đó văng xa ra ngoài.
Hai tên gục xuống không còn sức đánh tiếp.
Thực lực của Sở Thiên lại khiến bọn Cổ Kiếm Hoa thêm kinh sợ.
Con Kiến đoàn kết mới có thể ăn được voi, cùng nhau hội đồng mới là tôn chỉ của "Mã Nghĩ bang".
Ngoại trừ Cổ Kiếm Hoa không nhúc nhích, còn lại bang chúng "Mã Nghĩ bang" mắt đỏ rực xông tới đập đám Thường ca, quyết tâm cá chết lưới rách.
Đám Thường ca vốn coi thường sức chiến đấu của mấy tên này nhưng cái khí thế bức người tràn ngập đến khiến họ trở nên khó giải quyết rồi.
Sở Thiên không quan tâm tới hai phe đang đánh nhau, với thực lực của Vương Đại Phát và Thường ca việc thu thập bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian, nhàn nhạt nói với Cổ Kiếm Hoa:
- Con kiến đoàn kết chẳng có gì đáng trách nhưng không có sức mà thích làm càn chả khác gì con thiêu thân lao vào lửa, anh chả lẽ muốn họ không thấy ánh mặt trời ngày mai sao.
Cổ Kiếm Hoa biết rõ Sở Thiên không phải dọa mà là sự thật lập tức hét lớn:
- Dừng tay!
Đáng tiếc hắn nói quá muộn, tên thủ hạ cuối cùng đã ngã lăn xuống đất. Tuy đám Thường ca, Vương Đại Phát cũng có vết thương nhưng chỉ ngoài da họ hoàn toàn có thể đánh tiếp
Cố Kiếm Hoa không biết mồ hôi từ lúc nào đã chảy ra như tắm, đồng tiền vốn cuối cùng để đàm phán cũng đã mất, anh ta tin Sở Thiên có thể chém tươi giết sống bọn họ tại đây.
Nhưng anh ta không ngờ Sở Thiên lại đứng dậy nhàn nhạt nói:
- Trên thế giới này thực lực đại biểu cho tất cả, ai mạnh người đó sống, kẻ yếu sẽ bị người khác bắt nạt đây là quy luật sinh tồn của cuộc sống chính vì vậy hôm nay tôi có mặt tại đây.
Cổ Kiếm Hoa rất kinh ngạc nhưng anh ta không nói gì.
- Các người sở dĩ còn sống bởi vì tôi biết mỗi người đều là một người đàn ông có nhiệt huyết muốn kiến công lập nghiệp cả đời vinh hoa, nhưng các người chỉ có thể sống trong căn nhà nhỏ bé chật hẹp các người có thể thấy được hy vọng sao?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài:
- Chúng ta có chung ước mơ tại sao không đoàn kết lại? Tự tạo lấy tương lai cho mình.
Cố Kiếm Hoa thật không ngờ Sở Thiên lại nói những điều này, người thiếu niên trước mắt này vẫn giữ vẻ lạnh nhạt thong dong nhưng giơ tay nhấc chân đều cảm thấy sự uy nghiêm cao quý, nhìn hắn như thấy càn khôn xoay chuyển.
Có lẽ hắn sẽ mang lại cho "Mã Nghĩ bang" một cuộc sống mới. Cố Kiếm Hoa tự nhiên sinh ra ý nghĩ này.
Sở Thiên biết Cố Kiếm Hoa đã động tâm rồi cũng không nói nhiều nữa, phất tay nói:
- Chúng ta đi!
Đám Thường ca không hiểu tại sao lại rời đi lúc này? Thêm một chút mồi lửa nữa chẳng phải bọn chúng sẽ khuất phục, đây chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ sao?
Sở Thiên chậm rãi đi ra cửa đám Thường ca cũng đi theo.
- Chậm đã.
Cổ Kiếm Hoa thấy Sở Thiên rời đi vội gọi lại.
Sở Thiên dừng bước xoay người khuôn mặt bình tĩnh như nước.
Cố Kiếm Hoa ngẩng đầu lên, mắt nhìn Sở Thiên mở miệng:
- Nếu như Mã Nghĩ bang theo cậu, cậu có thể cam đoan chúng tôi có cả đời vinh hoa?
Sở Thiên nhẹ nhàng cười lắc đầu khiến cho "Mã Nghĩ bang" thất vọng nhưng lời của Sở Thiên tiếp theo lại khiến họ vô cùng cảm động:
- Tôi không thể cam đoan có thể cho tất cả mọi người có cả đời vinh hoa nhưng tôi cam đoan ai muốn đầu anh em tôi phải bước qua xác tôi trước đã. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Người trẻ tuổi này thật đáng giá để đi theo. Ánh mắt Cổ Kiếm Hoa sáng lên.
- Cố Kiếm Hoa thề sống chết đi theo Thiếu Soái!
Cố Kiếm Hoa thân thể cao lớn quỳ một gối xuống trước mặt Sở Thiên.
- Mười tám người cao thấp của Mã Nghĩ bang nguyện nghe theo sự an bài của Thiếu Soái.
Sở Thiên rất vui mừng, được mười tám người đàn ông có nhiệt huyết đi theo, trận chiến đêm nay đáng giá.
Trong lúc Sở Thiên vui mừng thì Tôn Bân gọi điện thoại đến, giọng đầy hốt hoảng:
- Sở Thiên, bọn Đường Thương Hùng gặp chuyện rồi!
[hide]
Sở Thiên tại Mê Tình tửu quán ngây người toàn bộ buổi chiều.
Trong lúc Tô Dung Dung điện thoại tới báo cho biết phải về nhà ăn cơm chiều vì vậy Sở Thiên liền ở lại Mê Tình tửu quán trấn thủ.
Đêm nay mục tiêu là ‘Mã Nghĩ bang’ nhân số gần hai mươi người thuần một sắc Đông Bắc hán tử kháo kinh doanh ba gian tiệm Internet là sinh Sở Thiên chọn trúng nguyên nhân của nó ngoại trừ ‘Mã Nghĩ bang’ nhân số ít bên ngoài càng nhìn trúng chính là bọn này Đông Bắc hán tử cường tráng nghĩa khí dùng Thường ca bọn hắn khảo sát cái này ‘Mã Nghĩ bang’ còn không có cái gì lấn nam bá nữ ác dấu vết nếu như có thể một lần hành động nắm bắt những người này sẽ trở thành Soái quân ở kinh thành không thể bỏ qua quân đầy đủ sức lực.
Tại Sở Thiên trong mắt tinh nhuệ xa so số lượng muốn trọng yếu rất nhiều chính như Thiên Dưỡng Sinh mười tên tử sĩ tuyệt đối chống đỡ được Đường Đại Long tên đại hán.
Mị tỷ cũng không có nhàn rỗi khi bọn hắn kỹ càng mưu đồ chi tế luộc tốt rồi cả phòng phiêu hương kịp đệ cháo Sở Thiên bén nhạy cái mũi mảnh nghe thấy về sau cả người lập tức theo cát bên trên bắn lên bỏ xuống không hiểu thấu Thường ca bọn hắn chạy vào phòng bếp ôm Mị tỷ eo thon con mắt trực câu câu chằm chằm vào đang bốc hơi nóng kịp đệ cháo.
Mị tỷ quay về hòa thuận cười cười nhàn nhạt nói: “Đệ đệ các ngươi nói xong rồi?”
Sở Thiên khẽ gật đầu tựa ở Mị tỷ trên bờ vai nghe Mị tỷ thanh tú mùi thơm ngát nói: “Kỳ thật những chuyện này Thường ca bọn hắn hoàn toàn có thể chính mình đối phó nhưng cái này là lần đầu tiên hành động của ta tham dự sẽ cho bọn hắn mang đến tin tưởng.”
Mị tỷ gật gật đầu thò tay cây đuốc đóng nhẹ nhàng nói: “Đến đây đi húp cháo a.”
Tại Sở Thiên phân phó phía dưới Mê Tình quán bar chính thức bắt đầu ngừng kinh doanh Sở Thiên ngoại trừ đều muốn Mê Tình quán bar cho chúng gia huynh đệ nghỉ ngơi lấy lại sức còn muốn tránh cho mặt khác phiền toái không cần thiết cho nên khoảng không Mê Tình quán bar tại tối nay lộ ra đặc biệt yên lặng.
Mị tỷ luộc kịp đệ cháo đậm hương làm cho người ta khẩu vị trở nên mở rộng ra liền Phương Tình như vậy nữ tử cũng uống hai chén chẳng qua là đêm nay thần sắc đều có chút bất đồng sắc mặt đang khẩn trương ngoài lại mang một ít hưng phấn đi vào kinh thành gần nửa cuối năm tại có thể làm lớn một hồi rồi.
Hơn ' sau về sau Sở Thiên rốt cục uống xong cháo đứng lên thân thân lưng mỏi lập tức vỗ Thường ca bờ vai của bọn hắn nhàn nhạt nói: “Buổi tối hành động phải dựa vào các vị huynh đệ tề tâm hợp lực một trận chiến này đối với chúng ta rất trọng yếu Văn đội trưởng đã tại phụ cận giám sát và điều khiển tình huống nếu có cái gì gió thổi cỏ lay hắn sẽ ra mặt điều giải cho nên chúng ta hoàn toàn không có nỗi lo về sau chỉ để ý chém giết về phía trước.”
Mị tỷ có chút nở nụ cười nhìn thấy Sở Thiên khí phách phong thần sắc trong nội tâm không khỏi cảm giác được vài phần kiêu ngạo có lẽ cùng Sở Thiên là kết bái tỷ đệ là mình cả đời này hạnh phúc nhất lựa chọn.
Thường ca bọn hắn hét lớn một tiếng sáng lên sáng loáng dao bầu sắc bén lưỡi đao tựa hồ tùy thời chuẩn bị nâng ly máu tươi!
Sở Thiên rất hài lòng Thường ca tinh thần của bọn hắn nhưng nhìn xem Thường ca trong tay bọn họ dao bầu không khỏi nhíu mày lập tức suy nghĩ một lát lấy điện thoại di động ra bấm Văn đội trưởng điện thoại.
Đêm dần dần tối xuống gió lạnh đảo qua mấy cái Đông Bắc đại hán đang tại ‘Mã Nghĩ’ tiệm Internet cửa ra vào hít khói dùng thuần khiết Đông Bắc lời nói nhiệt liệt trò chuyện với nhau tàn thuốc đốm lửa nhỏ cùng tiệm Internet cửa ngọn đèn lóe ra bọn hắn khôi ngô thân hình.
Bỗng nhiên một thiếu niên người xuất hiện mang theo suất khí mê người dáng tươi cười mở miệng nói: “Nơi này là không phải Mã Nghĩ bang nơi đặt chân đâu này?”
Mấy cái đang tại hút thuốc lá Đông Bắc đại hán nghe nói như thế hơi sững sờ cho rằng lại có ai tới thải tràng tử (gây chuyện) nhìn lại nhưng là người trẻ tuổi hay là không cường tráng người trẻ tuổi mang trên mặt buông lỏng vui vẻ nói: “Đúng vậy a nơi này là Mã Nghĩ bang nơi đặt chân tiểu dd ngươi là đến lên mạng hay là đến trò chơi à?”
“Ta là tới khiêu chiến đấy!” Người thiếu niên ánh mắt lạnh nhạt ra mấy chữ.
Mấy cái Đông Bắc đại hán toàn bộ sửng sốt tiếp kiến điên cuồng lại chưa từng gặp qua như vậy điên cuồng đấy!
‘Mã Nghĩ’ tiệm Internet lầu ba.
‘Mã Nghĩ bang’ lão đại Cố Kiếm Hoa đang từng ngụm từng ngụm cắn đùi gà tay phải cầm chai bia bên cạnh trên mặt bàn còn bày biện hơn mười chuỗi thịt dê còn có chút đậu phụ khô cùng với sấy mồi câu mực đây chính là hắn bữa tối ngưu cao mã đại Cố Kiếm Hoa vậy mà không thích ăn cơm cũng không thích ăn mì ăn quanh năm suốt tháng liền gặm các loại ăn thịt nhưng thân hình của hắn không có chút nào mập mạp chi hình trong lòng của hắn thậm chí rất rõ ràng nắm đấm của mình còn có thể đem lấp kín tam centimet dầy tường đục lỗ.
Cố Kiếm Hoa đang gặm đến thứ tư con gà chân thời điểm một gã Đông Bắc đại hán ‘đạp đạp’ chạy tới cầm trong tay một phần khiêu chiến thư Cố Kiếm Hoa dùng đầy mỡ sách xé mở vừa nhìn khinh thường bắt nó ném ở bên cạnh lại là chút ít ăn no rồi không có việc gì làm lưu manh đang muốn để cho thủ hạ đem người tới đuổi đi chi tế hắn bỗng nhiên cảm giác được chính mình ăn no rồi cũng không có việc gì làm vì vậy phất phất tay: “Lại để cho lần lượt chiến thư tiểu tử đi lên.”
Sở Thiên liền tại gần mười cái ngưu cao mã đại Đông Bắc hán tử nhìn chằm chằm phía dưới ngồi xuống Cố Kiếm Hoa trước mặt nhìn xem so với chính mình trọn vẹn cao một cái đầu Cố Kiếm Hoa trên mặt cũng không có cái gì vẻ kinh hoảng mặt không đổi sắc cầm lấy trên bàn thịt dê nướng bắt đầu ăn hứng thú bộ dạng hoàn toàn không giống như là cái khiêu chiến phần tử.
Cố Kiếm Hoa sắc mặt cũng là sững sờ sau đó chính thức chiêu bài mãnh nam tứ thái nhất thảng thượng truyền thở dài dựng thẳng lên ngón cái nói: “Lão đệ trước bất luận bằng hữu ngươi phần này gan dạ sáng suốt để cho Cố Kiếm Hoa bội phục tuổi còn trẻ thậm chí có như thế định lực thật sự bất khả hạn lượng.”
“Ta là tới khiêu chiến đấy.” Sở Thiên cắn chảy mỡ thịt dê mở miệng nói: “Cũng là đến thu phục các ngươi!”
Cố Kiếm Hoa trên mặt không có tức giận liền bên người gần mười cái Đông Bắc hán tử cũng không có tức giận ngược lại giương lên dáng tươi cười tựa hồ nghe đã đến năm nay tốt nhất nghe chê cười.
Cố Kiếm Hoa cũng cầm lấy đậu phụ khô gặm ánh mắt có vài phần miệt thị: “Ngươi dựa vào cái gì tới khiêu chiến? Lại dựa vào cái gì đến thu phục chúng ta?”
Sở Thiên nhẹ nhàng hít một câu đem thịt dê nướng buông chỉ vào chung quanh gần mười cái Đông Bắc đại hán nói: “Nếu như bọn hắn không phải tò mò lời nói tựu cũng không nhìn lại của ta chê cười. Nếu như không phải xem ta chê cười mà nói bọn hắn nên tất cả tư kia chức tại tiệm Internet hảo hảo thủ vệ. Nếu như tất cả tư kia chức người phía dưới tay tựu cũng không ít như vậy. Nếu như người phía dưới tay không phải ít như vậy mà nói cũng sẽ không bị của ta người khống chế được cũng không xuất ra tín hiệu cầu cứu.”
Cố Kiếm Hoa sắc mặt biến đổi lớn gần mười cái Đông Bắc sắc mặt của đại hán cũng biến đổi lớn chính là muốn lao xuống nhìn qua đến tột cùng thời điểm Thường ca bọn hắn đã vọt lên cầm trong tay không phải dao bầu cũng không phải côn sắt mà là gậy cảnh sát.
“Con bà nó cái này gậy cảnh sát thực tiên sư bà ngoại nhà nó chứ dùng tốt điện truy cập gục địa không dậy nổi rồi.” Thường ca hưng phấn hô: “Ngày khác muốn nhiều làm một ít đến sử dụng.”
Sở Thiên cười khổ không thôi vì không chảy máu thu phục ‘Mã Nghĩ bang’ cái này hơn mười đầu gậy cảnh sát hay là cùng Văn đội trưởng bọn hắn mượn đây này thật đúng là cho rằng cùng mua dao bầu dễ dàng như vậy a...
Cố Kiếm Hoa nhìn xem Thường ca mười mấy người xông lên trong nội tâm đã vững tin phía dưới huynh đệ xảy ra sự tình trong mắt lập tức bắn lửa giận đối với thân hình cùng khí thế đều dọa người Thường ca nói: “Vị huynh đệ kia chúng ta ngày gần đây không thù oán xa ngày không thù vì sao đối với ta Mã Nghĩ bang huynh đệ hạ cái này độc thủ?”
Cố Kiếm Hoa hiển nhiên đem khí thế bất phàm Thường ca đã coi như là người cầm đầu.
Thường ca vẫy vẫy tay chỉ vào Sở Thiên khách khí nói: “Hắn mới là của chúng ta Thiếu soái ta không làm đại ca đã nhiều năm rồi.”
Cố Kiếm Hoa giật mình nhìn trước mắt người trẻ tuổi Thường ca cùng Vương Đại khí thế cùng khí phách vừa xem hiểu ngay mà cái này thần sắc thủy chung lạnh nhạt tiểu tử dĩ nhiên là đại ca của bọn hắn? Đúng cái thế giới này trở nên quá nhanh hay là mình đã rớt lại phía sau rồi hả?
“Xin hỏi huynh đệ đường đi?” Cố Kiếm Hoa đều muốn thăm qua đến tột cùng.
Sở Thiên cầm lấy cuối cùng một chuỗi thịt dê nhàn nhạt nói: “Soái quân!”
Cố Kiếm Hoa trong nội tâm có chút nhẹ nhàng thở ra còn tưởng rằng là Hắc Long hội hoặc là Hổ Bang người đâu nguyên lai là chưa từng nghe qua ‘Soái quân’ trong nội tâm lực lượng lại đủ vài phần thanh âm cũng cao đứng lên: “Chúng ta chưa từng nhiễu quý bang cũng chưa từng cùng quý bang, qua xung đột tiểu huynh đệ tối nay đằng đằng sát khí mà đến có hay không không quá thỏa đáng đâu này?”
Sở Thiên mỉm cười cầm trong tay thịt dê nướng cây thăm bằng trúc tử lắc lư du nói: “Ta nói rồi ta là tới khiêu chiến cũng thu phục các ngươi.” Lập tức vẫy vẫy tay đối với Cố Kiếm Hoa nói: “Tình thế bây giờ vừa xem hiểu ngay các ngươi rồi không có bất kỳ phần thắng!”
Cố Kiếm Hoa vốn là nằm thân thể lập tức ngồi dậy thần sắc trở nên hoán cùng kiêu ngạo chỉ vào bên người gần mười vị huynh đệ nói: “Biết rõ chúng ta vì cái gì gọi Mã Nghĩ bang?”
Sở Thiên có chút dùng sức đem trong tay cây thăm bằng trúc một tấc một tấc hướng bằng gỗ trên bàn trà nhấn tới trong miệng nhàn nhạt nói: “Mã Nghĩ quá yếu ớt bão đoàn mới có thể sinh tồn trên dưới một lòng thậm chí có thể gặm voi không biết là có đúng hay không?”
Cố Kiếm Hoa không tự chủ được gật đầu tán dương nhìn xem Sở Thiên nói: “Ngươi nói không sai tuổi còn nhỏ tiểu thì có như thế lý giải nhưng là ngươi vậy mà biết rõ sẽ không có lẽ nghĩ đến đến thu phục chúng ta chúng ta ở kinh thành sừng sững không ngã tự nhiên có chúng ta sinh tồn bí quyết.”
Cố Kiếm Hoa nói đến đây thời điểm thanh âm dần dần nhỏ hơn con mắt gắt gao chằm chằm vào Sở Thiên trong tay cây thăm bằng trúc bởi vì yếu ớt cây thăm bằng trúc đang tại Sở Thiên kìm phía dưới một tấc một tấc cắm vào tiến vào bằng gỗ bàn trà trong lòng của hắn không khỏi hút miệng khí lạnh đây chính là gỗ lim bàn trà bằng gỗ kiên cố không thua gì đao kiếm nhưng ở tiểu tử này cây thăm bằng trúc phía dưới như thế nào cùng đậu hũ giống như mềm mại.
Cao nhân! Cố Kiếm Hoa hiện lên ý niệm trong đầu!
Bên cạnh gần mười cái Đông Bắc đại hán trên mặt cũng là khiếp sợ không thôi.
Sở Thiên đem cả chi cây thăm bằng trúc ấn vào gỗ lim bàn trà ngẩng đầu cười nói: “Cái gì sinh tồn bí quyết?”
Cố Kiếm Hoa trong nội tâm tuy nhiên khiếp sợ nhưng biểu hiện ra lại giương lên không khuất phục thần sắc: “Cá chết lưới rách!”
Cố Kiếm Hoa mặc dù nói vô cùng đúng hào tình vạn trượng nhưng Sở Thiên lại nghe ra hắn lực lượng chưa đủ biết mình vừa rồi lộ một tay đã lấy được hiệu quả vì vậy nhẹ nhàng “Hừ” âm thanh: “Cá nhất định sẽ chết nhưng lưới lại sẽ không phá.”
Sở Thiên ngữ khí rất bình thản nhưng rất kích thích người.
Sở Thiên giọng điệu cứng rắn rơi chỉ thấy cách hắn gần nhất hai cái Đông Bắc đại hán cầm lấy Khai Sơn Đao hướng về phía Sở Thiên đầu hung hăng bổ tới.
Sở Thiên bảo trì dáng tươi cười tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác được tiến đến nguy hiểm!
Sở Thiên bên cạnh ra hai bước đoạt tại đao của bọn hắn rơi lúc trước dùng cứng rắn nắm đấm đỉnh tại dưới nách ta của bọn hắn hùng hậu chi lực nhổ ra cũng một cái quét chân hung hăng đá trúng bộ ngực của bọn hắn hai cái Đông Bắc đại hán như là như diều đứt dây rất xa bay ra ngoài đâm vào trên tường.
Hai cái Đông Bắc đại hán lập tức té xuống giãy dụa lấy đứng lên cũng rốt cuộc vô lực chiến đấu hăng hái.
Cái này là Sở Thiên thực lực lần nữa mãnh liệt rung động lấy Cố Kiếm Hoa bọn hắn.
Mã Nghĩ bão đoàn mới có thể gặm chết voi có một cái động thủ vậy tất cả đều động thủ đây là Mã Nghĩ bang bang quy.
Ngoại trừ không có hoạt động thân thể Cố Kiếm Hoa còn lại bảy có thể chiến Đông Bắc đại hán biết rõ không địch lại lại như cũ nhô lên thân hình hướng Thường ca bọn hắn nhào tới giết hồng con mắt ngoại trừ tỏ vẻ phẫn nộ của bọn hắn bên ngoài còn có cá chết lưới rách dũng khí.
Thường ca bọn hắn vốn đang xem nhẹ còn dư lại bảy người chờ chính thức giao phong thời điểm mới cảm giác được những thứ này Đông Bắc đại hán xác thực khó chơi hung mãnh thiện chiến chiến thuật thuần thục trong khoảng thời gian ngắn còn thật không dễ dàng lấy xuống.
Sở Thiên nhìn cũng chưa từng nhìn sau lưng hỗn chiến cục diện hắn biết rõ Thường ca cùng Vương Đại thực lực của bọn hắn với đối phó đối mặt với Cố Kiếm Hoa nhàn nhạt nói: “Mã Nghĩ bão đoàn không gì đáng trách nhưng cái này đoàn không đủ lớn thời điểm không khác thiêu thân lao đầu vào lửa ngươi thật muốn nhìn xem thủ hạ chính là những thứ này tâm huyết huynh đệ không thấy được ngày mai mặt trời sao?”
Cố Kiếm Hoa biết rõ Sở Thiên mà nói không phải uy hiếp lại nhìn xem bên cạnh không ngừng ngã xuống huynh đệ rốt cục kiềm chế không được hô to một tiếng: “Dừng tay!”
Đáng tiếc cái này ‘dừng tay’ hô được thật sự đã quá muộn Vương Đại đã đem người cuối cùng Đông Bắc đại hán đá ngả lăn trên mặt đất lập tức mang theo mười mấy người lạnh lùng nhìn xem Cố Kiếm Hoa tuy nhiên Vương Đại trên người bọn họ cũng đều mang theo tổn thương nhưng ai cũng biết bọn hắn còn có thể tái chiến.
Cố Kiếm Hoa không biết lúc nào chảy ra đổ mồ hôi liền cuối cùng đàm phán thẻ đánh bạc cũng không có hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng Sở Thiên bọn hắn có thể dễ dàng đem hắn tươi sống chém chết.
Ai biết Sở Thiên lại đứng dậy mắt nhìn Cố Kiếm Hoa nhàn nhạt nói: “Trên thế giới này thực lực liền đại biểu hết thảy người có thực lực đi tới chỗ nào đều hoành hành không sợ không có thực lực người tại chỗ bất động đều sẽ có người tới khi dễ cái này là xã hội sinh tồn quy tắc đây chính là ta đêm nay đứng ở chỗ này nguyên nhân.”
Cố Kiếm Hoa không có mở miệng ánh mắt lại bắt đầu trở nên kinh ngạc.
“Các ngươi sở dĩ còn sống bởi vì ta biết rõ các ngươi đều là tâm huyết hán tử đều mơ tưởng kiến công lập nghiệp dốc sức làm cả đời vinh hoa. Nhưng các ngươi căn nhà nhỏ bé tại đây mảnh hẹp không gian có thể nhìn thấy hi vọng sao?” Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài: “Chúng ta có giống nhau tâm huyết giống nhau mục tiêu vì sao không theo chúng ta bão đoàn đâu này? Tại chính mình sinh tồn trong thế giới chủ đạo tương lai của mình.”
Cố Kiếm Hoa thật không ngờ Sở Thiên lại có thể nói ra lời nói này ngẩng đầu nhìn lại thiếu niên ở trước mắt người toàn thân tán lấy lạnh nhạt chi khí lại không mất uy nghiêm giơ tay nhấc chân ở giữa thong dong đều ẩn chứa ngực của hắn có Càn Khôn.
Có lẽ hắn sẽ mang lại cho ‘Mã Nghĩ bang’ tân thiên địa. Cố Kiếm Hoa dâng lên ý nghĩ này.
Sở Thiên biết Cố Kiếm Hoa động tâm roài nhưng không có tiếp tục kích động mà là đối với Thường ca bọn hắn nhẹ nhàng phất tay nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi!”
Thường ca bọn hắn tuy nhiên kinh sững sờ như thế nào đúng lúc này đã đi đâu này? Lại thêm cây đuốc có thể làm cho Cố Kiếm Hoa bọn hắn khuất phục lúc này vừa đi chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Sở Thiên chậm rãi hướng phía cửa đi tới Thường ca bọn hắn chần chờ một lát cũng đi theo.
“Chậm đã!” Cố Kiếm Hoa yết hầu rút động lên tựa hồ tại hạ khó khăn quyết tâm nhìn thấy Sở Thiên sắp rời đi hô lên.
Sở Thiên dừng bước xoay người lại trên mặt bình tĩnh như là một cái đầm nước.
Cố Kiếm Hoa ngẩng đầu trơ mắt nhìn Sở Thiên mở miệng nói: “Nếu như chúng ta Mã Nghĩ bang theo ngươi ngươi là hay không có thể cam đoan mang theo chúng ta đánh ra một phiến thiên địa cả đời vinh hoa?”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười lắc đầu cái này lắc đầu lại để cho Cố Kiếm Hoa bọn hắn có chút thất vọng nhưng Sở Thiên lập tức nói ra nhưng lại làm cho bọn họ vô cùng cảm động: “Ta không cách nào cam đoan mang theo các ngươi đánh ra một phiến thiên địa một mảnh vinh hoa nhưng ta tuyệt đối có thể cam đoan nếu có người muốn ta huynh đệ đầu hắn phải theo ta trên thi thể bước qua đi.”
Người trẻ tuổi này thật sự nghĩa khí đáng giá sinh tử đi theo. Cố Kiếm Hoa ánh mắt sáng lên.
“Cố Kiếm Hoa thề sống chết đi theo Thiếu soái!” Cố Kiếm Hoa thân thể cao lớn theo cát bắn lên quỳ một gối xuống tại Sở Thiên trước mặt: “Mã Nghĩ bang cao thấp mười tám đầu hán tử tùy thời nghe theo Thiếu soái điều khiển.”
Sở Thiên trên mặt lộ ra sáng lạn mỉm cười một đêm cố gắng hết sức được mười tám tâm huyết hán tử trận chiến này là đủ!
Đang tại Sở Thiên tâm tình vui sướng chi tế điện thoại bỗng nhiên vang lên vừa mới tiếp nghe Tôn Bân kinh hoảng thanh âm truyền đến: “Sở Thiên Đường Thương Hùng bọn hắn đã xảy ra chuyện!”
[/hide]