Cả đêm, Sở Thiên ngủ dưới sàn nhà kí túc xá. Sáng sớm khi thức dậy đã thấy bữa sáng được đặt trên cái bàn duy nhất còn lành lặn. Tôn Bân đã sớm thức dậy, đang đi rửa mặt còn bọn Đường Thương Hùng vẫn đang ngủ, khoai lang đã rơi từ trên giường xuống lăn ra rải rác khắp phòng.
Sở Thiên kiểm tra lại thương thế của đám Đường Thương Hùng, nhờ nội công chữa trị cùng với nghỉ ngơi cả một đêm mà các vết thương ngoài da cơ bản đã khỏi, Sở Thiên yên tâm hơn, sau đó mới đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Trong phòng tắm, Tôn Bân đang rửa mặt thì Sở Thiên mở cửa vào, cậu ta quay lại nhìn Sở Thiên khuôn mặt tràn ngập áy náy, Sở Thiên nhẹ nhàng hỏi:
- Bữa sáng để trên bàn là cậu mua à?
Tôn Bân gật đầu, thở dài nói:
- Tôi hận sao tôi không phải người bị đánh, nhìn bọn họ so với mình bị đánh còn khó chịu hơn.
Sở Thiên hiểu Tôn Bân tự trách bản thân, trong lúc anh em của mình bị người ta đánh thừa sống thiếu chết mình lại ra ngoài mua khoai lang, vừa lo lắng vừa ân hận sao người bị đánh không phải là mình.
Đây là tình cảm anh em vô cùng chân thành, sâu sắc.
Buổi sáng, không khí rất trong lành, mát mẻ. Sở Thiên vỗ vai Tôn Bân:
- Đêm nay sẽ lấy lại công bằng cho bọn họ.
Tôn Bân cảm kích nhìn Sở Thiên, trơ ra cái miệng còn dính đầy kem đánh răng, không nói nên lời cảm ơn.
- Đồ chó hoang Tôn Bân, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi!!!!!!!
Kí túc xá truyền ra tiếng rống giận:
- Mua bánh bao thì đừng có bao giờ mua bánh bao mặn, hai loại mặn ngọt giá như nhau nhưng khác nhau về nhân làm bánh, con mẹ nó hại ông mày ăn hết nửa cái rồi!!!!!!!!!!!
Sở Thiên cùng Tôn Bân quay đầu lại, thấy Đường Thương Hùng đang nhe răng trợn mắt trên giường nhổ ra nửa cái bánh bao, mặt rất đau khổ nhưng cũng không quên tính lãi buôn của mình không hề khách khí mà dạy dỗ Tôn Bân:
- Bánh bao ngọt với bánh bao mặn chỉ mất năm cọng lông của cậu, sao lại mua bánh mặn làm gì? Chả lẽ cậu không biết bánh bao ngọt ăn ngon hơn à?
Tôn Bân không phục xúc miệng, lau qua mặt rồi đi vào:
- Sao bánh bao nhất định là của tôi mua? Chả lẽ Sở Thiên không mua được à?
Âu Dương Thắng Cơ lúc này đã bị đánh thức, lên tiếng trợ giúp Đường Thương Hùng:
- Sở Thiên đâu có ngu ngốc như cậu, biết bọn tôi bị thương kiểu gì chả mua thức ăn bổ dưỡng đâu có như cậu chỉ mua bánh bao cho tụi tôi!
Tôn Bân đang định nói nhưng Sở Thiên đã ngăn lại, mấy tên giở hơi này một ngày không đấu khẩu chắc không sống nổi:
- Ngừng, ngừng ngay lập tức cho phòng yên tĩnh một chút nào? Thương Hùng vết thương sao rồi? Xuống giường thử xem?
Đường Thương Hùng nghe Sở Thiến nói thế cũng dừng việc đấu khẩu với Tôn Bân, từ từ vịn vào thành giường đi xuống sàn nhà, mặc dù vểt thương vẫn còn đau nhưng đã có thể đi lại so với cảnh sống giở chết giở hôm qua không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên, Thứ Đầu đang nằm yên bật dậy trợn tròn mắt nhìn WC nói to:
- Sao không nói sớm, làm tôi tưởng không thể xuống giường mà nhịn đi WC cả buổi tối.
Đám Sở Thiên cười ầm ĩ.
Sở Thiên cười đã, bỗng nhớ tới vấn đề tối qua vội quá hỏi không kỹ, liền hỏi đám Đường Thương Hùng:
- Hội Hắc Long hẹn gặp tôi ở đâu? Lúc nào?
- Thạch Đầu Ổ!
Thứ Đầu đi WC xong rất nhẹ nhõm sảng khoái trả lời Sở Thiên:
- Lúc 9h tối.
Sở Thiên gật đầu, tiền xu lăn trên tay.
Hôm nay là một ngày trôi đặc biệt nhanh với những người trong phòng kí túc xá 110 đại học Thiên Kinh, ngoài việc chữa thương cùng cãi nhau thì việc tốt duy nhất đó là Âu Dương Thắng Cơ giúp Sở Thiên tìm hiểu về Thạch Đầu Ổ - cẩn thận một chút sẽ sống lâu hơn mấy ngày.
Thạch Đầu Ổ là một quán bar nằm ở một nơi hẻo lánh ở thủ đô, nó được xây dựng chủ yếu bằng đá đây cũng là công trình kiến trúc bằng đá duy nhất ở thủ đô. Nơi đây có kiến trúc tương tự đấu trường Colosseum ở Ý, nó từng được dùng làm nơi biểu diễn nghệ thuật. Mấy năm trước, nơi đây bị người của hội Hắc Long chiếm lấy, cải tạo thành nơi thâu nam đạo nữ xướng (nam trộm nữ kêu - tự hiểu nha) hít phấn bán tiếng cười; nơi đấy còn tổ chức đánh bạc, cá cược quyền anh đánh đấm…. nói chúng là muốn gì có nấy.
Đám Sở Thiên đứng trước Thạch Đầu Ổ đều cảm khái câu thành ngữ: Chướng khí mù mịt - quá hợp lý. Trong không khí đậm đặc khói thuốc lá, mùi nước hoa mùi mồ hôi còn có cả mùi rượu cồn … chúng quện với nhau bay vật vờ trước mặt mọi người.
Trong quán bar, âm thanh của cả nam lẫn nữ không ngừng vang lên, có vài tên vệ sĩ bảo vệ quán nhìn thấy đám Sở Thiên nhưng cũng không tỏ vẻ gì, Sở Thiên cảm giác có gì đó không ổn, tay thò vào túi chuẩn bị bấm điện thoại.
Âu Dương Thắng Cơ nhìn xung quanh đây toàn là những điều đen tối của xã hội, không chịu nổi nói nhỏ với Tôn Bân:
- Tôi sao có cảm giác như là Đường Tăng đang đi vào động yêu quái, cảm thấy rất lo lắng.
Tôn Bân khoát tay:
- Có Sở Thiên ở đây không phải lo gì hết.
- Sao phải xoắn thế nhỉ?
Đường Thương Hùng khinh thường Âu Dương Thắng Cơ, vuốt con dao bầu sau lưng:
- Nếu được chết trùm với thiên tài Sở Thiên thì có gì để tiếc nuối nữa!
Thứ Đầu vỗ vai hai người thúc dục bọn họ nhanh đuổi theo Sở Thiên
Sở Thiên cùng đám Thứ Đầu nghênh ngang đi tới chính giữa sân khấu, kéo ra một cái ghế ngồi xuống quát:
- Yên lặng!
Tiếng quát của Sở Thiên rất uy lực, tất cả mọi người dù đang nhảy nhót, uống rượu hay đoán số hôn môi… đều lập tức dừng lại nhìn về phía Sở Thiên không hiểu hắn từ đâu chui ra. .
- Tôi tới đây tìm một người.
Sở Thiên chẳng thèm quan tâm đến mấy kẻ này:
- Tên gọi là anh Thịnh.
- Ha ha thật không ngờ mày dám tới đây!
Trên lầu xuất hiện mấy người, là mấy người lúc trước ở nhà hàng vứt con gián vào thức ăn. Thịnh ca trêu trọc:
- Thiên đường có lối mày không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào.
Sở Thiên thấy Thịnh ca rất tự tin, còn đám nam nữ đang tầm hoan trụy lạc thì nhanh như cắt chạy ra ngoài cửa đi lên tầng hai của quán bar, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị tốt.
Tôn Bân biến sắc:
- Chết cha, trúng kế!
Tôn Bân vừa dứt lời, mười tên trên lầu cùng mấy chục người phía dưới đã tập hợp lại với nhau, khiến lầu hai trở nên trật chội; có mấy tên cầm súng ngắm vào bọn Sở Thiên.Tên nào tên nấy đều đắc ý, vui cười tựa như đang nhìn khỉ trong sở thú vậy.
- Nhóc con mày nói rất đúng, bọn mày đã vào bẫy.
Thịnh ca chống hai tay trên lan can, kiêu ngạo:
- Mấy con khỉ chúng mày nằm trong tay ông rồi xem có nhảy nhót chạy thoát không, nếu không đêm nay tất cả chúng mày về chầu ông bà ông vải.
Sở Thiên không hề hoảng loạn, trên miệng còn nở nụ cười:
- Người anh em này, tôi không hiểu chúng tôi chỉ giáo huấn anh một chút ở nhà hàng thôi mà sao anh thù hằn với chúng tôi lắm thế?
Lập tức chỉ vào Thứ Đầu nói:
- Dù có tăng thêm Thứ Đầu muốn cùng lăn lộn với tôi, anh cũng không cần hô hào chém chém giết giết chứ.
Thịnh ca cười ha ha vỗ tay nói:
- Mày nói không sai, mày đắc tội với tao chưa đủ để tao phải lấy mạng của mày, nhưng mày lại đắc tội với đại ca tao vì vậy đêm nay chúng mày đừng hòng sống ra khỏi đây.
Sở Thiên không lo sợ, nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo của Thịnh ca:
- Là ai?
- Là tao.
Một âm thanh truyền từ sau lưng Thịnh ca tới.
Đám Thịnh ca nghe thấy lập tức tránh đường, cung kính:
- Chào anh Hắc.
Sở Thiên thấy tên trên lầu đồng xu hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục di chuyển khuôn mặt vẫn tràn ngập nụ cười.
Đây đúng là kẻ Sở Thiên đã quen biết từ lâu: Hắc Tử.
Thím vì 130 triệu của chú ba mà dùng tiền thuê Hắc Tử tìm cách phá hoại quán Vong Ưu kết quả hành động bị Thường ca đoán ra, còn đánh bị thương bốn tên Đông Doanh cho gã thuê tới, sau đó Thím đưa thêm 30 vạn cho Hắc Tử thuê sát thủ giết mình nhưng Thiên Dưỡng Sinh chẳng những không giết mà còn đi theo Sở Thiên. Vì muốn dằn mặt Hắc Tử, Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đã xông tới địa bàn của Hắc Tử chặt một cánh tay của gã, từ đó cũng không nghe thấy tin tức gì nữa.
Sở Thiên nhớ tới chuyện cũ cảm khái thế giới này thật quá nhỏ, không ngờ lại gặp Hắc Tử trong hoàn cảnh này - gã bây giờ lại là đầu mục của hội Hắc Long xem ra so với trước càng uy phong.
Hắc Tử lạnh lùng:
- Sở Thiên không nghĩ tới sao? Tao còn sống, có lẽ mày đã quên tao nhưng tao không bao giờ quên việc mày chặt tay tao.
Hắc Tử sờ sờ cánh tay bị chặt. Mỗi khí trái gió trở trời đều đau nhức, sự thù hận càng được thiêu đốt.
Sở Thiên lắc đầu, nụ cười vẫn không tắt nhưng ánh mắt có vài phần đáng tiếc:
- Hắc Tử, tao vốn cho là chặt một tay của mày, mày sẽ biết đường sáng mà đi ai ngờ vẫn ngựa quen đường cũ xem ra trời muốn giết mày tao không cách nào có thể làm khác được.
Đám Tôn Bân giật mình nhìn Sở Thiên bây giờ ai tiêu diệt ai? Sở Thiên đủ sức?
- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!
Bọn Hắc Tử cười chảy cả nước mắt, Hăc Tử động thân, cầm lấy chai bia của Thịnh ca đưa cho ném về phía Sở Thiên.
- Bang.
Cái chai rơi xuống vỡ tan, tuy không trúng đám Sở Thiên nhưng mảnh vụn trừ Sở Thiên thì ai cũng bị mấy vết thương nhỏ.
- Sở Thiên, tao biết mày thân thủ rất cao minh nhưng hôm nay mày chỉ có thể dã thú trong lồng sẳt không dùng nanh vuốt cắn xé người.
Lập tức lệnh cho bọn Thịnh ca:
- Kéo lưới!
Bọn Thịnh ca nhanh chân, nhanh tay kéo mở móc sắt kéo lưới sắt dựng đứng lên phòng ngừa Sở Thiên tấn công lên tầng 2.
Hắc Tử quả nhiên đã chuẩn bị rất chu đáo.
Bọn Tôn Bân trơ mắt nhìn đám Thịnh ca hành động, trong lòng rất lo sợ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên giống như không thấy bọn Thịnh ca đang làm gì cả, hứng thú hỏi:
- Hắc Tử, mày từ bao giờ tới thủ đô này làm đầu mục của hội Hắc Long vậy.
Hắc Tử sờ sờ cánh tay đứt, vô cùng hận thù Sở Thiên nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
- Cầm 30 vạn của thím mày, tao dùng mười vạn để xử lý cánh tay còn lại đưa cho mấy người bạn Đông Doanh xin vào hội Hắc Long, nhờ vào tiền lót tay cùng với tài trí của tao dễ dàng được ngồi vị trí này.
- Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của anh Hắc, đội chúng ta đã nhanh chóng lớn mạnh!
Thịnh ca đắc ý chỉ vào bảy tám chục người trên lầu hai:
- Chỉ có mấy tháng mà chúng tao đã tăng thêm bảy tám chục anh, chị em.
Thứ Đầu nghe thấy Thịnh ca nói, không kiềm chế được quát:
- Mày có bản lĩnh xuống đây solo với tao, sử dụng âm mưu quỷ kế mà xứng làm nam tử Hán à? Mày có phải là đàn ông không? Mày không sợ hội Hắc Long mất mặt vì mày à?
Thịnh ca vỗ tay trào phúng:
- Thứ Đầu tao thật sự phải cảm ơn mày ấy chứ, nếu không phải mày muốn cùng Sở Thiên lăn lộn dẫn tao đi đại học Thiên Kinh tìm hắn, tao với anh Hắc chắc chẳng bao giờ bố trí thiên la địa võng giải quyết gọn một đám kẻ thù.
Thứ Đầu càng tức:
- Xuống đây.
Thịnh ca cầm chai bia trên mặt đất quăng xuống quát:
- Solo? Bảo mày bái Quan Nhị gia chứ không phải bảo mày làm Quan Nhị gia, thời đại này còn solo đầu mày chỉ để trồng hoa à?
Thứ Đầu thân hình vốn đầy vết thương khó nhọc tránh chai bia.
– Bang.
Chai bia nát tan, bọn Tôn Bân hoảng hồn né tránh. Nhìn bọn Thứ Đầu chật vật còn đám nam nữ trên lầu cười thích thú, cái trò tra tấn này thật thống khoái, ai ai cũng cầm chai bia chuẩn bị chơi tiếp.
Đám Tôn Bân mặt xám ngoét, bị mấy trăm chai bia oanh tạc không chết cũng liệt giường.
Sở Thiên biết bây giờ còn chưa phải là lúc phản kích, tìm cách kéo dài thời gian:
- Hắc Tử, đêm nay tao rơi vào tay mày, nhưng trong lòng còn mấy điều nghi vấn liệu mày có thể giải đáp cho tao để khi chết đỡ khỏi vương vấn.
Lời Sở Thiên để bọn lưu manh đang điên cuồng tạm thời dừng lại, Hắc Tử vốn đang ngồi trên ghế, uống bia chuẩn bị xem cuộc vui cười cười nói:
- Sở Thiên đêm nay mày phải chết, còn điều gì nghi vấn cứ hỏi đi.
Mèo nào chả thích vờn chuột nhất là chuột ở trong "lồng sắt".
Sở Thiên trong lòng cười thầm chưa biết hươu chết về tay ai đâu nếu không vì ném chuột sợ vỡ đồ thì mấy tấm lưới rách này sao cản được mình? Đồng tiền xu dừng lại, rơi vào lòng bàn tay:
- Tại sao mày biết tao đã đến thủ đô?
Hắc Tử mở miệng mà chỉ tay về phía Thịnh ca, Thịnh ca trả lời:
- Hôm đó tại nhà hàng, tao không phục, về muốn nhờ anh Hắc giúp tao đòi lại công bằng, khi tao nói ra tên mày anh ấy bắt tao phải thận trọng kể lại toàn bộ sự việc, thì ra mày chính là kẻ thù không đội trời chung của anh Hắc.
Thịnh ca thấy bọn Sở Thiên tập trung tinh thần nghe mình nói cảm thấy rất thích thú nói tiếp:
- Tuy biết là mày nhưng đại học Thiên Kinh lớn như thế lại vừa khai giảng biết bao giờ mới tìm thấy mày, lúc đó tên Thứ Đầu lại nói muốn lăn lộn cùng mày nên tao cùng anh Hắc đã vạch ra kế hoạch này.
Sở Thiên bật ngón cái khen ngợi:
- Thật không ngờ Hắc Tử mày lại trở nên thông minh như thế nếu tao đoán không nhầm thì kế sách của mày là để bọn Thịnh ca cùng Thứ Đầu tới đại học Thiên Kinh ra tay với các anh em của tao. Nếu tao ở đó thì các anh sẽ rời đi sau đó tìm cơ hội đánh bọn họ, còn không có tao ở đó thì lập tức đánh bọn họ.
Lần này đến lượt bọn Hắc Tử, Thịnh ca hứng thú muốn Sở Thiên nói tiếp.
Âu Dương Thắng Cơ cũng không hiểu vỗ đầu nói:
- Cái gì mà đến đại học Thiên Kinh đánh bọn tôi mới là mục đích chính? Bọn chúng đáng nhẽ phải tìm cậu chứ.
Sở Thiên cười nhạt:
- Bởi vì bọn chúng không nắm chắc có thể đánh bại tôi trong hoàn cảnh đó vì vậy phải bày kế dụ tôi tới đây muốn một đao giải quyết ân oán. Nếu như các cậu bị trọng thương tôi tất nhiên sẽ ra mặt; Hắc Tử biết rõ tính của tôi nên đã lợi dụng được điều đó.
Sở Thiên thở dài lắc đầu nói:
- Tình nghĩa có lẽ là nhược điểm mà cả đời Sở Thiên này không sửa được. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đám Âu Dương Thắng Cơ đã hiểu thì ra, không phải là vì Thịnh ca không tìm được Sở Thiên mà trút giận lên bọn họ mà là muốn dụ Sở Thiên.
Hắc Tử vỗ tay cười:
- Sở Thiên tao thật sự bội phục mày chỉ dựa vào vài lời nói mà đã đoán ra tất cả nhưng đã muộn rồi, bây giờ mày có là Gia Cát tái thế cũng không thể thoát.
Sở Thiên ngửa lòng bàn tay đang có tiền xu ra:
- Hắc Tử mày không sợ tôi dẫn người tới à?
Hắc Tử lắc đầu ánh mắt khinh thường nói:
- Khi mày bước ra khỏi đại học Thiên Kinh, tao cho người theo dõi ba lần xem mày có gọi người tới không, mày làm tao quá thất vọng, đã chả có ma nào lại dẫn mấy thằng bại binh tàn tướng tới.
Sở Thiên cười dài một tiếng chỉ vào Hắc Tử nói:
- Hăc Tử, mày tính toán rất chu toàn nhưng ngàn vạn tính toán, cẩn thận đến mấy vẫn còn có sai sót.
Hắc Tử biến sắc, thần sắc của Sở Thiên từ đầu đến giờ vẫn ung dung, miệng vẫn nở nụ cười chứng minh hắn đã khám phá ra âm mưu của mình hay là hắn đã biết trước.
- Biết mày đã sơ sót ở điểm nào không?
Sở Thiên tựa lưng ở trên mặt ghế lạnh lùng nói:
- Đợi khi mày chết tao sẽ nói cho mày.
[hide]
Sở Thiên tại ký túc xá trên sàn nhà chịu đựng qua cả đêm buổi sáng lúc thức dậy lại hiện duy nhất coi như nguyên vẹn cái bàn bầy đặt bữa sáng Tôn Bân đã tại sân thượng bắt đầu rửa mặt Đường Thương Hùng bọn hắn tức thì vẫn còn ngủ say khoai lang đã sớm theo giường, bên trên lăn đến trên mặt đất tất cả lớn nhỏ tán lạc tại ký túc xá.
Sở Thiên đứng dậy vì bọn họ kiểm tra thương thế trải qua nội công chữa thương còn có cả đêm nghỉ ngơi Đường Thương Hùng bọn hắn ngoại thương đã đã khá nhiều trong nội tâm lúc này mới yên tâm lại đi đến sân thượng cùng Tôn Bân nhét chung một chỗ rửa mặt đứng lên.
Sở Thiên hiện Tôn Bân mang trên mặt vài phần áy náy vì vậy nhẹ nhàng cười cười: “Trên bàn bữa sáng là ngươi mua a?”
Tôn Bân gật gật đầu thở dài: “Con bà nó ta hận không thể ta cũng bị thương bọn hắn bị đánh thành như vậy ta thế nào liền khó như vậy chịu đâu này?”
Sở Thiên minh bạch Tôn Bân tình cảm tại huynh đệ mình bị người độc ẩu chi tế chính mình cũng tại bên ngoài mua khoai lang tuy nhiên Đường Thương Hùng bọn hắn chỉ nói là cười nhưng Tôn Bân trong lòng vẫn là hội khổ sở dù sao huynh đệ của mình bị thương chính mình lại không đạt được gì.
Cái này là thuần khiết sâu vô cùng tình huynh đệ.
Sở Thiên vỗ vỗ Tôn Bân bả vai nghe sáng sớm không khí nhàn nhạt nói: “Buổi tối hội lấy lại công đạo đấy!”
Tôn Bân cảm kích ngắm nhìn Sở Thiên có chút ngửa đầu nhổ ra một cái kem đánh răng nước còn có nói không nên lời hờn dỗi.
“Tôn Bân ngươi cái này đồ chó hoang nói qua bao nhiêu lần rồi.” Trong túc xá truyền đến rống to một tiếng: “Ngàn vạn không nên mua thức ăn bao đều là khoai lang lá cây giống nhau giá cả nhưng là bất đồng nguyên vật liệu hết lần này tới lần khác không nghe không chỉ có có hại chịu thiệt còn hại lão tử cắn được nửa cái trùng!”
Sở Thiên cùng Tôn Bân quay đầu lại nhìn lại nhe răng trợn mắt Đường Thương Hùng đang ngồi ở giường, bên trên nhổ ra nửa cái bánh bao mặt mũi tràn đầy phiền muộn thần sắc cũng không quên ‘ thương bản sắc’ ‘không khách khí’ dạy dỗ Tôn Bân: “Bánh đậu bánh nhân thịt rau quả bánh bao đều là ngũ mao ngươi tức thì liền chọn rau quả đâu này? Chẳng lẽ không biết bánh đậu bánh nhân thịt đều so rau quả muốn đáng giá sao?”
Tôn Bân không phục lau lau miệng đi vào ký túc xá phản bác: “Ngươi làm sao lại ấn định đúng ta mua? Chẳng lẽ không có thể là Sở Thiên mua sao?”
Âu Dương Thắng Cơ lúc này đã bị đánh thức lên tiếng trợ giúp Đường Thương Hùng: “Sở Thiên nơi đó có ngươi như vậy ngu xuẩn biết rõ chúng ta bị thương muốn hảo hảo bồi bổ làm sao sẽ cho chúng ta mua thức ăn túi xách đâu?”
Tôn Bân vừa định mở miệng nói cái gì đó Sở Thiên đã ngăn lại lấy cái này ba cái kẻ dở hơi không ngừng nghỉ tranh đấu: “Ngừng ngừng các ngươi không thể yên tĩnh yên tĩnh sao? Đường Thương Hùng miệng vết thương của các ngươi ra sao? Có thể đi hay không đường?”
Đường Thương Hùng bọn hắn tựa hồ rất nghe Sở Thiên mà nói lập tức đình chỉ đối với Tôn Bân khó lập tức vịn giường thử thăm dò đi đường tuy nhiên chạm đến đến miệng vết thương còn có chút đau đớn nhưng đã có thể xuống đất đi bộ điều này làm cho tối hôm qua toàn thân đau nhức đau bọn hắn mừng rỡ như điên.
Bỗng nhiên vốn là động cũng không động Thứ Đầu ngồi dậy nửa trợn tròn mắt nhìn qua toilet chạy tới trong miệng hô: “Sớm chút nói a... Ta còn tưởng rằng không thể đi lộ nhịn một buổi tối không có đi WC toa-lét.”
Sở Thiên mấy người bọn hắn toàn bộ chợt cười không thôi.
Sở Thiên sau khi cười xong chợt nhớ tới cái vấn đề tối hôm qua quá vội vàng cũng không kịp hỏi vì vậy quay đầu hỏi Đường Thương Hùng bọn hắn: “Hắc Long hội ước ta ở nơi nào gặp mặt? Lúc nào?”
“Thạch Đầu Ổ!” Đi nhà cầu xong Thứ Đầu mặt mũi tràn đầy nhẹ nhõm tiêu sái trở về mở miệng trả lời Sở Thiên: “Chín giờ tối.”
Sở Thiên âm thầm gật đầu ngón tay tầm đó không ngừng toát ra tiền xu.
Cái này thiên tựa hồ trôi qua đặc biệt nhanh Đường Thương Hùng bọn hắn bên cạnh nằm ở giường, bên trên thảnh thơi dưỡng thương bên cạnh cãi nhau trêu chọc Sở Thiên tức thì dùng lại để cho Âu Dương Thắng Cơ điều xem đêm nay muốn đi địa phương Thạch Đầu Ổ cái này là Sở Thiên tâm tư tinh tế tỉ mỉ chỗ bất cứ chuyện gì nhiều hơn vài phần cẩn thận luôn không quá đáng tối thiểu có thể cho chính mình sống lâu mấy ngày này.
Kinh thành Thạch Đầu Ổ ở vào kinh thành yên lặng nơi hẻo lánh đã từng là cái nghệ thuật gia tụ tập vòng tròn quán bar kết cấu cùng loại với cổ đại La Mã lại kỹ trong tràng đang lúc hình tròn lộ không sân khấu bốn phía hoàn vây phòng ốc cùng hành lang chủ yếu hơn chính là cả tòa Thạch Đầu Ổ toàn bộ do tảng đá xây dựng mà thành toàn bộ kinh thành cũng chỉ vẹn vẹn có này tòa mấy năm trước bị Hắc Long hội người phía dưới chiếm lấy về sau cải thành nam trộm Nữ Oa chỗ hấp phấn bán rẻ tiếng cười chạy như bay đánh bạc quyền anh cái gì cần có đều có.
Sở Thiên bọn hắn đứng ở Thạch Đầu Ổ trước mặt thời điểm trong nội tâm đồng thời dâng lên cái thành ngữ “Chướng khí mù mịt” đậm đặc mùi thuốc lá vị nước hoa mùi mồ hôi rượu cồn diếu vị toàn bộ đan vào cùng một chỗ phiêu đãng tại Thạch Đầu Ổ quán bar thật lâu không có tiêu tán.
Trong quán rượu cả trai lẫn gái đi tới đi lui thanh âm không ngừng tiếng động lớn tạp quanh quẩn một ít không phải chủ yếu nhân sĩ cùng Sở Thiên gặp thoáng qua thời điểm xem đều không có xem Sở Thiên bọn hắn Sở Thiên trong nội tâm cảm giác được có chút không đúng trong nội tâm nghĩ lại phía dưới mỉm cười tay phải nhẹ nhàng sáp nhập túi nhấn xuống chuẩn bị cho tốt điện thoại.
Âu Dương Thắng Cơ nhìn xem chung quanh xã hội bột phấn trong nội tâm không hiểu bối rối thấp giọng cùng Tôn Bân nói: “Ta như thế nào cảm giác như là Đường Tăng tiến vào yêu quái động a... Trong nội tâm rất không an tâm a...”
Tôn Bân vẫy vẫy tay nhàn nhạt nói: “Có Sở Thiên tại chúng ta nhất định không có chuyện gì đâu.”
“Dù cho có việc ngươi lại sợ thập chính thức chiêu bài mãnh nam tứ thái nhất thảng thượng truyền sao?” Đường Thương Hùng khinh thường nhìn xem Âu Dương Thắng Cơ sờ sờ phần lưng dao bầu: “Thiên tài Sở Thiên đều với ngươi cùng một chỗ ngã xuống ngươi lại có cái gì tiếc nuối đây này?”
Thứ Đầu nở nụ cười khổ vỗ vỗ bờ vai của bọn hắn để cho bọn họ đuổi kịp Sở Thiên bộ pháp.
Sở Thiên mang theo Thứ Đầu mấy người bọn hắn đi đến lộ thiên sân khấu chính giữa kéo qua một cái ghế nghênh ngang ngồi xuống cũng hướng bốn phía huyên náo tầm hoan nam nữ phất tay sau đó hô: “Yên tĩnh!”
Sở Thiên lực lượng mười phần “Yên tĩnh” làm cho cả Thạch Đầu Ổ quán bar lập tức đình chỉ huyên náo uống rượu chơi đoán số hôn môi đều ngừng lại nhãn chằm chằm chằm chằm nhìn về phía Sở Thiên nhìn về phía không biết ở đâu xuất hiện Sở Thiên.
“Ta là tới nơi này tìm người đấy!” Sở Thiên không đếm xỉa tới chuyển tiền xu nhàn nhạt nói: “Hắn gọi Thịnh ca!”
“Ha ha thật không ngờ ngươi quả nhiên đến rồi!” Trên lầu lòe ra mười mấy người là người đúng là tại ‘hữu gian xan thính’ ăn cơm phóng con gián Thịnh ca u ám nói: “Thiên Đường có đường ngươi không đi Địa Ngục không cửa ngươi thiên đến.”
Sở Thiên nhìn thấy Thịnh ca không có sợ hãi thần sắc lập tức nhìn thấy chính mình bốn phía tầm hoan nam nữ lập tức toàn bộ hướng ra phía ngoài thối lui gồm lầu một cửa toàn bộ khóa nhanh hành động nhanh chóng cùng rút lui khỏi tự động đều cho thấy Thịnh ca sớm đã có chuẩn bị.
Tôn Bân có chút biến sắc không tự chủ được xuất hiện: “Không tốt trúng kế!”
Tôn Bân vừa dứt lời vốn là dưới lầu hơn mười người đã cùng trên lầu hơn mười người hội hợp thậm chí có bốn năm cái cầm lấy dài ngắn súng nhắm ngay Sở Thiên bọn hắn một lát tầm đó toàn bộ lầu hai trở nên chen chúc náo nhiệt lên toàn bộ đều mang theo tươi cười đắc ý nhìn xem Sở Thiên bọn hắn như là tại vườn bách thú vây xem Hầu Tử.
“Tiểu tử ngươi nói rất đúng trúng kế!” Thịnh ca hai tay chống lấy lan can mang theo vài phần càn rỡ: “Đêm nay các ngươi liền biến thành lão tử trong lòng bàn tay Hầu Tử như thế nào đều nhảy không xuất ra đi đêm nay thế tất yếu các ngươi đầu người rơi xuống đất.”
Sở Thiên trên mặt không hề vẻ kinh hoảng thậm chí còn có dáng tươi cười mở miệng nói: “Vị này Thịnh ca ta có chút không rõ ta chỉ bất quá tại nhà hàng dạy dỗ ngươi ngươi liền đối với ta như vậy oán hận?” Lập tức chỉ vào Thứ Đầu nói: “Chính là tăng thêm Thứ Đầu muốn cùng ta lăn lộn ngươi cũng không cần đối với ta hô đánh tiếng kêu giết đó a?”
Thịnh ca ha ha cười cười vỗ tay nói: “Ngươi nói quả thật không tệ ta tuy nhiên hận ngươi nhưng còn không có muốn mạng ngươi ý tưởng nhưng là ngươi đắc tội đại ca của chúng ta cho nên ngươi nhất định đêm nay sẽ không còn sống ra.”
Sở Thiên mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn qua Thịnh ca bởi vì vặn vẹo mà biến dạng khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt nói: “Hả? Là ai?”
Là (vâng, đúng) ta!" Một thanh âm theo Thịnh ca phía sau bọn họ truyền đến.
Thịnh ca bọn hắn nghe được cái thanh âm này lập tức lòe ra lối đi nhỏ cũng cung kính cùng kêu lên hô: “Hắc ca tốt!”
Sở Thiên nhìn thấy trên lầu xuất hiện người mỉm cười ngón tay ở giữa tiền xu hơi chút đình trệ sau đó càng thêm hoan khoái chuyển động đứng lên.
Không sai người này đúng là Sở Thiên quen biết đã lâu Hắc Tử!
Thím vì Tam thúc công một trăm triệu vạn đã từng sai khiến Hắc Tử nghĩ cách niêm phong Vong Ưu tửu quán kết quả bị mình và Thường ca nhìn thấu cũng đả thương Hắc Tử phái tới bốn cái Đông Doanh lãng nhân sau đó Hắc Tử lại cầm thím vạn đến mua giết người hại chính mình kết quả Thiên Dưỡng Sinh không chỉ có không có giết chính mình ngược lại đi theo chính mình Sở Thiên vì cho Hắc Tử giáo huấn liền mang theo Thiên Dưỡng Sinh xông vào Hắc Tử đặt chân chi địa cũng chặt đứt Hắc Tử một tay lập tức Hắc Tử cũng chưa có tin tức.
Sở Thiên nhớ tới chuyện cũ nhẹ nhàng hít câu thế giới này thật sự là quá nhỏ không thể tưởng được sẽ ở loại trường hợp này gặp lại Hắc Tử càng muốn không đến Hắc Tử đã là Hắc Long hội tiểu đầu mục so về ngày xưa tựa hồ càng phong quang một ít.
Hắc Tử lóe âm lãnh vui vẻ lạnh lùng nói: “Sở Thiên không nghĩ tới sao? Ta Hắc Tử còn sống a có lẽ ngươi đã quên ta nhưng ta đúng bao giờ cũng không nhớ kỹ ngươi nhớ kỹ ngươi đứt tay chi ân.”
Hắc Tử sờ sờ bác (bỏ) tiếp cũng không hoàn mỹ tay phải mỗi lần khi đến ngày mưa thời điểm còn có thể mơ hồ đau nhức trong nội tâm thì có dập tắt không được lửa giận.
Sở Thiên lắc đầu nụ cười trên mặt tựa hồ vĩnh viễn không lùi lại trong mắt có vài phần đáng tiếc nói: “Hắc Tử ta vốn cho là đã đoạn tay của ngươi về sau ngươi hội con đường thực tế làm người không thể tưởng được ngươi chẳng qua là thay đổi cái địa phương tiếp tục ngươi vô sỉ hoạt động xem ra thiên muốn tiêu diệt ngươi thật là không cách nào thay đổi sự thật a...”
Tôn Bân bọn hắn sững sờ nhìn xem Sở Thiên bây giờ là ai diệt ai à? Sở Thiên lực lượng thế nào còn như vậy đủ đâu này?
Sắp chết đến nơi còn như thế mạnh miệng! Hắc Tử bọn hắn ha ha cười dài nước mắt đều nhanh muốn đi ra Hắc Tử nhẹ nhàng thò tay Thịnh ca lập tức đưa cho hắn chai bia Hắc Tử giơ lên chai bia nhắm ngay Sở Thiên bọn hắn ném tới.
“Ba” một tiếng chai bia mặc dù không có đập trúng Sở Thiên bọn hắn nhưng rơi xuống đất va chạm về sau mảnh vỡ lại đạn đến Tôn Bân trên người bọn họ lưu lại một chút ít rất nhỏ vết thương nhỏ.
Hắc Tử cười đắc ý cười: “Sở Thiên ta biết rõ ngươi thân thủ rất cao minh nhưng hôm nay ngươi chỉ có thể trở thành trong lồng dã thú lại sắc nhọn hàm răng cũng cắn không đến chúng ta.” Lập tức hướng Thịnh ca bọn hắn hô: “Kéo lưới sắt.”
Thịnh ca bọn hắn lập tức bận rộn ra bao quanh lầu hai kéo có móc sắt lưới phòng ngừa Sở Thiên nhảy lên lầu hai còn đối với bọn hắn tiến công.
Sở Thiên gật gật đầu Hắc Tử bọn hắn quả nhiên nắm đúng chính mình hết thảy tất cả đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Tôn Bân bọn hắn trơ mắt nhìn Thịnh ca bọn hắn đem mình mấy người vây lại trong nội tâm đều không tự chủ được lo lắng.
Sở Thiên trên mặt tựa hồ hoàn toàn không có nhìn thấy bọn hắn tất cả hành động mà là mang theo vài phần hứng thú hướng Hắc Tử hỏi: “Hắc Tử ngươi đến đây lúc nào kinh thành cũng đã thành Hắc Long hội tiểu đầu mục đâu này?”
Hắc Tử sờ sờ có chứa vĩnh viễn bất ma diệt cánh tay vết thương tuy nhiên thống hận Sở Thiên nhưng vẫn là trả lời kinh nghiệm của hắn: “Cầm ngươi thím vạn bỏ ra mười vạn bác bỏ cánh tay đứt còn dư lại hai mươi vạn liền thông qua Đông Doanh bằng hữu tiến nhập Hắc Long hội dựa vào ta Hắc Tử ý nghĩ còn có thân thủ dĩ nhiên là ngồi xuống vị trí này.”
“Tại Hắc ca sáng suốt dưới sự lãnh đạo trong chúng ta đội nhanh chóng lớn mạnh!” Thịnh ca đắc ý chỉ vào lầu hai bảy tám chục người: “Thời gian mấy tháng thì có gần tám mươi số huynh đệ tỷ muội.”
Thứ Đầu nghe được Thịnh ca mà nói kềm nén không được vọt ra quát: “Thịnh ca có bản lĩnh xuống cùng ta Thứ Đầu solo sử dụng âm mưu quỷ kế tính toán cái gì nam tử hán? Ngươi còn có phải là nam nhân hay không? Ngươi không sợ ném đi Hắc Long hội mặt sao?”
Thịnh ca vỗ vỗ tay khinh thường nhìn xem Thứ Đầu ngữ khí mang theo vài phần trêu chọc: “Thứ Đầu ta còn thật muốn hảo hảo cám ơn còn ngươi nếu như không phải ngươi nói cho ta biết muốn cùng Sở Thiên lăn lộn còn mang ta đi Thiên Kinh đại học tìm Sở Thiên ta cùng Hắc ca chỉ sợ còn không biết như thế nào dụ dỗ Sở Thiên tới đây chứ cũng sẽ không bố trí xuống đêm nay thiên la địa võng đem Hắc ca cừu nhân cùng ta đáng giận một mẻ hốt gọn đâu.”
Thứ Đầu trong nội tâm càng thêm khó chịu quát: “Xuống solo!”
Thịnh ca theo trên mặt đất cầm lấy chai bia hung hăng hướng Thứ Đầu đập tới hừ một tiếng: “Solo? Bảo ngươi bái Quan Nhị Gia không có gọi ngươi đi làm Quan Nhị Gia đều cái gì thế kỷ còn chơi solo chúng ta là kháo đầu óc ăn cơm đấy.”
Thứ Đầu kéo lấy vết thương chồng chất thân hình cẩn thận hiện lên đập tới chai bia trốn tránh bên trong còn kém chút ngã một phát chai bia ‘ba’ một tiếng lại đập xuống đất tóe lên một chút cũng không có đếm được mảnh vỡ lại để cho Tôn Bân bọn hắn nhao nhao trốn tránh trên lầu nam nữ nhìn xem Thứ Đầu bọn hắn chật vật thân ảnh đều ha ha nở nụ cười hiển nhiên phi thường hài lòng cái này tra tấn người trò chơi đều nhao nhao cầm lên chai bia chuẩn bị chơi thống khoái.
Tôn Bân bọn hắn sắc mặt biến đổi lớn gần đây trăm chai bia nện xuống đến chính mình không chết cũng sẽ mình đầy thương tích những người này quả thực có chút biến thái.
Sở Thiên biết bây giờ còn không phải lúc phản kích còn cần kéo dài chút thời gian vì vậy hô: “Hắc Tử đêm nay vậy mà rơi trong tay ngươi trong nội tâm của ta có mấy cái nghi vấn không biết ngươi có thể hay không để cho ta chết cái rõ ràng?”
Sở Thiên mà nói tạm thời lại để cho điên cuồng bọn côn đồ đình chỉ nện chai bia liền đang nằm tại trên mặt ghế chuẩn bị xem cuộc vui Hắc Tử cũng dò xét đứng lên cười cười nói: “Sở Thiên ngươi đêm nay phải chết phân thượng ngươi sẽ đem ngươi nghi vấn trong lòng nói ra đi cũng tốt cho ngươi chết cái minh bạch.”
Tất cả mèo tựa hồ cũng ưa thích chơi bắt con chuột trò chơi huống chi đúng ‘lồng sắt’ bên trong con chuột.
Sở Thiên tâm ở bên trong cười thầm ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu nếu như không phải sợ Đường Thương Hùng bọn hắn đã bị cái gì tổn thương những thứ này lưới sắt làm sao có thể ngăn lại chính mình? Trong tay tiền xu đã đình chỉ chuyển động lẳng lặng nắm trong lòng bàn tay mở miệng nói: “Ngươi là làm sao biết ta đã đến kinh thành đâu này?”
Hắc Tử không có mở miệng ngón tay vung lên Thịnh ca thanh hắng giọng mang theo vài phần hận ý nói: “Ngày đó tại ‘hữu gian xan thính’ ăn hết ngươi thiệt thòi lão tử ta đương nhiên không phục tự nhiên tìm Hắc ca giúp ta chủ trì công đạo ai biết Hắc ca nghe xong tên của ngươi liền thận trọng hướng ta hỏi ngươi hình dạng ta chi tiết lẽ ra về sau Hắc ca liền phán định ngươi là hắn không đội trời chung cừu nhân.”
Thịnh ca nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn tập trung tinh thần nghe trong nội tâm sinh ra cảm giác thoải mái nói tiếp: “Vì vậy Hắc ca cùng ta chuẩn bị nghĩ cách dẫn ngươi tiến cục bất đắc dĩ Thiên Kinh đại học to lớn như thế lại là khai giảng mới bắt đầu muốn tìm ngươi thật đúng là không phải kiện chuyện dễ dàng vừa vặn lúc này Thứ Đầu tới tìm ta lui hội ta vừa nghe đến tên của ngươi hãy cùng Hắc ca báo cáo lập tức định ra kế sách.”
Sở Thiên khen ngợi gật đầu dựng thẳng lên ngón cái khoa trương nói: “Không thể tưởng được Hắc Tử đã trở nên như thế thông minh ta còn tưởng rằng các ngươi chẳng qua là một kẻ mãng phu đâu nếu như ta đoán trước thật tốt lời nói các ngươi đằng sau kế sách hẳn là lại để cho Thịnh ca dẫn người đi theo Thứ Đầu quay về Thiên Kinh đại học tìm ta tìm ta chẳng qua là lấy cớ đối với ta mấy vị này huynh đệ ra tay mới là thật thực mục đích nếu như ta tại liền khách khách khí khí đích rời đi dù sao về sau có cơ hội tìm bọn hắn xúi quẩy. Nếu như ta không tại coi như tức tìm bọn hắn phiền toái.”
Lần này đến phiên Hắc Tử cùng Thịnh ca lộ ra vẻ kinh ngạc nhiều hứng thú nhìn xem Sở Thiên cổ vũ hắn nói tiếp.
Âu Dương Thắng Cơ cũng không hiểu vỗ đầu nói: “Vì cái gì tiến trường học đối với chúng ta ra tay là chân thật mục đích đâu này? Bọn hắn có lẽ tìm ngươi mới đúng a?”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười nhàn nhạt nói: “Bởi vì bọn họ không có nắm chắc đang bình thường trong hoàn cảnh đánh bại ta cho nên chỉ có thể thông qua tổn thương các ngươi tới dẫn ta đến cái này trong lồng mới có thể báo một đao chi kẻ thù.”
“Nếu như các ngươi bị làm thương tổn ta tất nhiên sẽ ra mặt giải quyết sự cố. Hắc Tử tự nhiên rõ ràng ta đây tính cách cũng rất tốt lợi dụng.” Sở Thiên thở dài lắc đầu nói: “Tình nghĩa có lẽ cái này là Sở Thiên ta cả đời sửa không được cùng không muốn sửa nhược điểm.”
Âu Dương Thắng Cơ bọn hắn bừng tỉnh đại ngộ gật đầu thì ra là thế còn tưởng rằng Thịnh ca tìm không thấy Sở Thiên mà tìm bọn hắn hả giận đâu.
Hắc Tử vỗ vỗ tay cười cười: “Sở Thiên ta thật sự là muốn sùng bái ngươi rồi không nghĩ tới ngươi vậy mà có thể suy đoán ra đến đáng tiếc hết thảy đều đã đã quá muộn sau đó Chư Cát thì có ích lợi gì chỗ đâu này?”
Sở Thiên thân thân lưng mỏi lòng bàn tay ấm áp lấy tiền xu nói: “Hắc Tử ngươi sẽ không sợ ta còn dẫn theo mặt khác giúp đỡ tới đây sao?”
Hắc Tử lắc đầu ánh mắt có khinh thường nói: “Tại ngươi bước ra Thiên Kinh đại học về sau ta trước sau có ba đợt người theo dõi ngươi xem ngươi có hay không mang giúp đỡ tới đây kết quả ngươi rất tự đại một mình mang theo mấy cái xú chưa khô thương binh tàn tướng đến đàm phán để cho ta cao hứng rất nhiều lại thất vọng.”
Sở Thiên cười một tiếng dài chỉ vào Hắc Tử nói: “Hắc Tử ngươi tưởng tượng tuy nhiên rất chu toàn nhưng ngươi nghìn tính vạn tính nhưng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót.”
Hắc Tử mặt hơi đổi hắn quá thói quen Sở Thiên thần sắc đến nay chưa từng đình trệ dáng tươi cười ngoại trừ chứng minh Sở Thiên đã khám phá âm mưu của hắn càng nói rõ Sở Thiên đã tính trước!
“Biết rõ ngươi cẩn thận mấy cũng có sơ sót ở nơi nào sao?” Sở Thiên tựa ở trên mặt ghế lạnh nhạt nói: “Đợi ngươi chết thời điểm ta sẽ nói cho ngươi biết!”
[/hide]