Hắc Tử trong lòng rối loạn, cố nhìn Sở Thiên xem có phải hắn đang dọa mình không nhưng vẫn không nhận thấy điều gì cả.
Thịnh ca rất lo lắng, vung tay lên quát lớn:
- Đập chết bọn chúng.
Trên lầu, bảy tám chục nam nữ nhao nhao cầm chai bia chuẩn bị ném xuống, ngay lúc đó Sở Thiên vung tay phải lên lập tức bọn Đường Thương Hùng phanh áo ra làm bọn Hắc Tử chết sững. Trên người bọn Đương Thương Hùng toàn là thuốc nổ, còn có dây cuốn chằng chịt, tay mỗi người còn có một cái bật lửa.
Đồ chó hoang! Đám người này cũng dám buộc thuốc nổ vào người tới Thạch Đầu Ổ! Có phải bọn chúng ngại sống lâu quá không?
Bọn Hắc Tử đều vô cùng sợ hãi, không làm được gì nữa cả; mấy tên cầm súng còn vội cất xuống sợ súng cướp cò chẳng may mà trúng vào thuốc nổ thì đi tàu sáu ván cả lũ.
Sở Thiên vỗ thuốc nổ ở bụng Tôn Bân, ngẩng đầu nói với Hắc Tử:
- Ở đây có bốn người mang đầy thuốc nổ TNT, uy lực đủ biến Thạch Đầu Ổ thành đất bằng, nếu chúng mày dùng súng bắn hay ném chai bia, trước khi chết chúng tao tuyệt đối có thể kích hoạt thuốc nổ đồng quy vu tận với chúng mày, có tin không?
Hắc Tử mồ hôi chảy ròng ròng, đám Thịnh ca người nào người đấy cũng run lên, bọn họ gia nhập giang hồ đã sớm xác định cái chết nhưng khi khí tức tử vong lượn lờ trước mặt thì khát vọng sống lại dâng lên mãnh liệt.
Sở Thiên cùng bọn Hắc Tử giằng co thêm vài phút đồng hồ, tất cả mọi người ở đây như cung đã căng dây tuyệt đối phải bắn, Hắc Tử muốn giết Sở Thiên nhưng lại sợ đồng quy vu tận, Sở Thiên cũng hiểu chỉ bằng vào đống thuốc nổ này cũng không thể hóa giải hết nguy cơ.
Sở Thiên cũng không vội vàng gì, miệng ngâm nga khúc "Ngư chu xướng văn" của Bàn Đại Hải.
Bọn Hắc Tử, cả đám Đường Thương Hùng ai nấy mồ hôi đều túa ra như tắm rồi, thậm chí có người sắp không chịu đươc nữa.
Thời gian lại trôi qua mười phút, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng.
Sở Thiên than nhẹ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Đám Hắc Tử đảo mắt nhìn qua Sở Thiên không biết tên nhóc con này còn có hoa chiêu gì.
Sở Thiên đứng dậy, chắp tay sau lưng nói:
- Hắc Tử tao nói cho mày biết, mày đã mất cơ hội giết tao rồi, mấy tháng nay mày đã thông minh lên không ít nhưng còn chưa đủ đâu.
Hắc Tử tim lại đập mạnh, giọng nói yếu ớt:
- Chúng mày vẫn còn trong tay tao muốn giết chúng mày dễ như ăn cháo, cùng lắm thì tao và chúng mày đồng quy vu tận mười tám năm sau lại làm trang hảo hán.
Những người xung quanh Hắc Tử nghe hắn nói đồng quy vô tận đều run lên, đứng cũng không vững.
Sở Thiên lắc đầu, khoát tay nói
- Cơ hội đồng quy vu tận với tao, chúng mày cũng bỏ lỡ cách đây mười phút rồi.
Bọn Hắc Tử giật mình không hiểu, còn đám Đường Thương Hùng đã nghe hiểu ý của Sở Thiên như vậy cái mạng nhỏ của mình cũng được giữ lại rồi.
Bỗng nhiên, Sở Thiên thổi một tiếng còi dài.
Bọn Hắc Tử ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, thì bất ngờ có hơn chục bóng người xuất hiện ở trên nóc nhà, họ chia nhau ra người thì kéo dây thừng, người thì buộc dây thừng thả xuống; có người thò người xuống xem xét rồi ném xuống lầu hai cái gì đó, bọn Hắc Tử chưa kịp phản ứng thì khói đen đã bốc lên ngùn ngụt.
Không biết là ai trong đám người đang chen chúc ở tầng hai hét lên:
- Lựu đạn!
Mấy chục người trong hoảng loạn, cuống cuồng chen chúc nhau chạy xuống tầng một muốn thoát thân, người thì đông đường thì nhỏ khiến dòng người đang hoảng loạn bị tắc nghẽn.
Quả "Lựu đạn" phát nổ trên tầng hai nhưng khói bay cả xuống dưới tới chỗ đám Sở Thiên, vừa tiếp xúc với nó mắt cay cay, bọn Sở Thiên vội vàng bịt mũi tránh cho mũi cũng bị cay nốt.
Không biết đám Thường ca lấy đâu ra lựu đạn hơi cay nữa.
Sở Thiên quay đầu ra lệnh cho bọn Đường Thương Hùng:
- Nhanh chóng chặn hết các cửa xuống tầng 1 không cho ai ra vào hết.
Đám Đường Thương Hùng rất hưng phấn, vội vàng rút dao từ sau lưng ra, chia nhau ra chặn các cửa ra vào, đối với bọn họ bây giờ cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề.
Sở Thiên nhìn đám Đường Thương Hùng nhẹ nhàng cười: mình đã biến mấy nhân tài quốc gia thành hắc đạo nhân sĩ hết rồi.
Trên lầu, mọi người cũng ý thức được đây là lựu đạn hơi cay không phải lựu đạn nổ, tuy bị giày vò nước mắt nước mũi tùm lum nhưng còn hơn là chết, thầm kêu: May quá! Hắc Tử cùng Thịnh ca với mấy tên thủ hạ vất vả mò ra tới cửa nhưng lại không cách nào mở được, hiển nhiên cánh cửa đã bị chốt từ bên ngoài.
Thịnh ca hữu khí vô lực hét:
- Mở cửa ra!
Trông cánh cửa này chính là Thứ Đầu. Thứ Đầu trào phúng:
- Lúc nãy bảo mày solo thì không thích giờ ở đấy mà hưởng khói cay nhé.
- Nhóc con tao mà ra ngoài được mày chết với tao.
Thịnh ca tức tối dọa, há to miệng lại khiến một đống khói chui vào khiến hắn ho sặc sụa.
Thứ Đầu khinh thường:
- Có giỏi thì ra đây.
Hắc Tử thấy uy hiếp không xong liền chuyển sang lợi dụ:
- Người anh em ở bên ngoài, nếu thả chúng tôi ra chúng tôi sẽ cấp cho anh bạn một cái địa bàn ở đất thủ đô này để làm ăn.
Thứ Đầu bịt mũi cười lạnh:
- Tao giờ là người của Sở Thiên chết là ma của Sở Thiên. Cái gì mà hội Hắc Long ông mày khinh, chúng mày cứ ở trong đấy mà ba hoa chích chòe ông mày không mở.
Lại trêu trọc:
- Mà dù cho tao có thả cho chúng mày chạy Sở Thiên cũng không tha cho chúng mày đâu vậy thì cần gì phải chạy cho mệt.
Hắc Tử nghĩ Sở Thiên sẽ không giết gãbởi trước đây khi gã thuê người giết Sở Thiên, Sở Thiên cũng chỉ chặt hắn một tay. Vì vậy gã nghĩ, nếu Thứ Đầu thả gã, nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin Sở Thiên tha thứ, nhặt lại cái mạng chờ ngày sau Động Sơn tái khởi.
Bảy tám phút sau, hơi cay mới tan dần, người trên lầu hai đã mất đi hoàn toàn năng lực phản kháng, thậm chí ý thức đã mơ mơ hồ hồ, thì có hơn mười người theo dây đu người xuống, cầm lấy Khai Sơn đao sau lưng cắt hết lưới sắt sau đó nhẹ nhàng nhảy vào đá lăn vài tên còn đang đứng.
Sở Thiên sợ bọn chúng bị giết vì vậy hét:
- Kéo toàn bộ xuống đây.
Lập tức lệnh cho bọn Đường Thương Hùng:
- Mở hết cửa ra, bọn Thịnh ca và Hắc Tử có lẽ đã bị sặc không còn sức phản kháng nữa rồi, các cậu với Thứ Đầu bắt bọn chúng ra đây.
Đám Đường Thương Hùng lập tức mở cửa, có mấy người bên trong ho khan kịch liệt đã không còn sức lực ngã xuống; bọn họ nhanh chóng chạy tới gần chỗ Hắc Tử và Thịnh ca cầm sẵn lấy dao bầu chờ đợi Thứ Đầu tới phòng trừ mấy tên kia giẫy chết.
Lúc này hơn mười người đàn ông to con dùng tay như vuốt của chim ưng bắt gà vứt từng người xuống. Ánh đao sáng lóe lên.
Ngoài cửa, bốn người đang đi vào đó là Phương Tình, Cổ Kiếm Hoa, Thường ca và Vương Đại Phát.
Bốn người đi tới cạnh Sở Thiên nhìn mấy chục người nằm la liệt dưới đất mà không nhịn được cười, chỉ muốn dựa vào lưới sắt cùng với vài khẩu súng mà muốn đấu với Sở Thiên, mơ à?
Mấy người Phương Tình không nói gì, Sở Thiên cười khổ:
- Mấy người lấy đâu ra lựu đạn hơi cay vậy? Đây là trang bị của cảnh sát mà. Nguồn truyện:
Mấy người Phương Tình nhìn Thường ca, Thường ca sờ sờ đầu nói:
- Đây là Đội trưởng Văn cho mượn.
Sở Thiên cười khổ nhìn Thường ca:
- Anh sao lại sử dụng lựu đạn cay, chả nhẽ anh có cách nào đánh trả bọn họ.
Thường ca duỗi ra năm ngón tay nghiêm trang nói:
- Trước đây vài ngày, khi mua một số đồ để phòng thân tôi đã mua được năm quả lựu đạn cay và cũng đã nếm thử cái mùi vị khó quên của hơi cay này, khi nghe mấy thằng mất dạy muốn đối phó Thiếu Soái, lão Thường tôi cố ý dùng lựu đạn cay cho chúng nhớ đời.
Mua năm quả lựu đạn cay để phòng thân chắc cũng chỉ có Thường ca mới làm chuyện đó, Sở Thiên cũng không nói gì thêm bởi tác dụng của nó cũng rất lớn nhưng cái Sở Thiên lo lắng là khi dùng đồ của cảnh sát này nhiều sẽ có lúc rất rắc rối.
Sở Thiên vẫy tay:
- Làm cho bọn họ tỉnh lại đi.
Cố Kiếm Hoa lập tức vỗ tay, mấy người đàn ông lực lưỡng không chút khách khí đổ mấy thùng nước lạnh ngắt vào đám người đang nằm la liệt kia. Nước mưa thu ở thủ đô lạnh khỏi nói, vừa dội đã có rất nhiều người tỉnh lại, nhìn thấy toàn những người đàn ông cao to lực lưỡng cầm Khai Sơn đao sáng loáng ai cũng run lên, dập đầu cầu xin Sở Thiên tha thứ.
Lúc này, bốn người Thứ Đầu đang uy phong tứ phía áp giải Hắc Tử với Thịnh ca tới. Đột nhiên, Hắc Tử tung người không chế, đoạt dao của Thứ Đâu; tay hắn kẹp cổ còn dao thì dí vào ngực Thứ Đầu.
Tình thế đột nhiên biến đổi, bọn Đường Thương Hùng sững sờ. Thịnh ca đột ngột trở nên linh hoạt thoát khỏi tay của Âu Dương Thắng Cơ cùng Tôn Bân nhanh chóng chạy ra sau lưng Hắc Tử, mặt tràn ngập đắc ý.
Bọn Phương Tình sững sờ không ngờ Hắc Tử và Thịnh ca giảo hoạt như thế.
Ba người Đường Thương Hùng đang muốn lao tới cứu Thứ Đầu thì Hắc Tử hét lớn:
- Đứng yên, nếu không tao giết chết nó, sau đó kích nổ thuốc nổ đồng quy vu tận với chúng mày.
Lập tức nhìn Sở Thiên cười rộ lên:
- Sở Thiên không phải mày đã nói tao đã mất cơ hội đồng quy vu tận sao? Bây giờ không phải cơ hội lại trở lại trên tay tao sao?
Tất cả mọi người trông chờ quyết định của Sở Thiên. Sở Thiên vẫn bình tĩnh nói:
- Hắc Tử, mày khống chế Thứ Đầu muốn đồng quy vu tận, nhưng ở đây còn có bảy tám chục người của mày, chả lẽ mày muốn giết hết bọn họ sao?
- Bây giờ aoi cho mày một cái cơ hội, mày lập tức tự chặt một tay chuyện này coi như xong.
Sở Thiên rất bình tĩnh:
- Tao còn để cho toàn bộ người của mày ở đây yên ổn rời đi, mày cũng biết tao là người luôn giữ chữ tín.
Tất cả nam nữ đều nhìn vào Hắc Tử hy vọng Hắc Tử có thể cứu họ một mạng, họ còn trẻ còn chưa muốn chết sớm.
Hắc Tử như cảm thấy sự đau nhức truyền tới từ cánh tay cụt lập tức tuyệt tình:
- Chỉ cần một mình tao yên ổn ra ngoài là được, sao phải quan tâm tới sự sống chết của bọn chúng?
Trên mặt đám thuộc hạ của Hắc Tử hiện lên sự oán hận, tên này suốt ngày hô hào "Có phúc cùng hưởng có họa chùng chịu" bây gờ chỉ vì mạng sống của mình mà vứt bỏ tất cả mạng sống của bọn họ.
Cố Kiếm Hoa thở dài, Sở Thiên quả thật rất giỏi chỉ vài câu đã khiến lòng người hướng về Hắc Tử mất hết, những người này về sau sẽ chẳng ai chịu bán mạng cho gã thậm chí còn lấy mạng gã.
Hắc Tử mặc dù biết lòng người đã mất nhưng gã ta không quan tâm chỉ cần mình sống là quan trọng nhất, mạng có thể ăn cơm, nghĩa khí có ăn được không? Gã lại tiếp tục rống:
- Nhanh mở cửa ra không tao giết nó.
Tại cửa lớn có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng cầm Khai Sơn đao nhìn Hắc Tử chăm chú.
- Sở Thiên đừng lo cho tôi giết nó đi.
Thứ Đầu dùng gót định đá Hắc Tử, chịu đựng đau đớn hét lên.
Hắc Tử dùng đầu gối đỡ đòn của Thứ Đầu hét:
- Câm miệng, nếu không tao lấy mạng mày!
Con dao xé rách áo của Thứ Đầu chạm vào ngực cậu ta.
Sở Thiên than nhẹ, bước vài bước tời gần chỗ Hắc Tử:
- Hắc Tử, tao đã nói khi lấy mạng mày sẽ nói cho mày biết sai sót ở đâu đúng không? Bây giờ là lúc tao nói cho mày biết.
Hắc Tử cùng Thịnh ca chăm chú quan sát bước đi của Sở Thiên, đêm nay bọn họ đã thất bại thảm hại mà không hiểu tại sao. Bọn chúng đã rất cẩn thận cho người theo dõi Sở Thiên, thấy hắn chẳng có bất kỳ hành động gì gọi người tiếp viện nên mới thực hiện kế hoạch, nếu có chúng đã không dám làm liều.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, giọng nói rất bình tĩnh, tay chỉ vào bảy tám chục người dưới mặt đất:
- Hắc Tử, mày đêm nay dụ dỗ tao tới, mày dùng bọn họ giả làm khách tới mua vui để mê hoặc tao, nhưng mày lại miêu tả hình dáng của tao cho bọn chúng đúng không?
Bọn Hắc Tử gật đầu, đêm nay đặt bẫy Sở Thiên ở Thạch Đầu Ổ vì vậy bọn chúng đã đuổi hết khách đi cho đám đàn em thay chỗ vì vậy khi tới đây Sở Thiên tới bọn họ đã bắt đầu hành động.
- Điều này có chỗ nào không đúng?
Hắc Tử rất buồn bực không hiểu mình sai ở chỗ nào.
Sở Thiên lại đi tới hai bước cười nói:
- Đúng là không có sơ hở, nhưng lại đủ để tao biết bọn mày đang đưa tôi vào bẫy, vì vậy khi vừa bước chân vào Thạch Đầu Ổ tao đã gọi người tới.
Lập tức chỉ vào mấy người Phương Tình:
- Bọn họ biết chuyện, lập tức đi tới nhưng là thức thời mới tới nên mày không biết được.
Tay Hắc Tử run lên nói:
- Sao mày phát hiện có bẫy.
Sở Thiên chỉ vào đám người đang nằm trên mặt đất nói:
- Tao nói rồi, mày cẩn thận mấy cũng có sơ sót, khi chúng tao đi vào quán bar Thạch Đầu Ổ, mặc dù bọn tao là người lạ nhưng những kẻ này lại chẳng quan tâm tới chút nào, chả lẽ hội Hắc Long lại sơ xuất như thế.
- Nguyên nhân bọn chúng không quan tâm chỉ có một đó là đây là một cái bẫy!
Sở Thiên nhẹ nhàng kết luận.
Bọn Hắc Tử vô cùng chấn động, không thể tưởng tượng, Sở Thiên chỉ bằng một chi tiết nhỏ có thể phân tích ra toàn bộ kế hoạch của bọn chúng, hận sao không thể diễn kịch tốt hơn một chút? Đêm nay, một kế hoạch hoàn mỹ bị hủy ở một chi tiết, là ông trời không có mắt.
Đám người nằm trên mặt đất càng thấy Sở Thiên thâm sâu khó dò, càng lo cho tính mạng của mình.
Đám Thường ca đối với biểu hiện của Sở Thiên chẳng có gì lạ, nhưng đối với Cô Kiếm Hoa thì thật sự rung động, tài trí cỡ này chẳng trách có thể thống lĩnh 2000 anh em Soái quân. Xem ra việc Soái quân có thể đứng ngang hàng với hội Hắc Long, Hổ bang hoàn toàn có khả năng.
Sở Thiên lại bước tiếp, nhìn chăm chú vào con dao đang dí vào ngực Thứ Đầu, chế nhạo:
- Với trí tuệ của mày mà cũng muốn đấu với tao sao?
Bọn Thường ca hơi giật mình, Sở Thiên đâu phải người kiêu ngạo như thế nhưng Phương Tình lại cười nhạt đã hiểu ý của Sở Thiên, Sở Thiên muốn nhiễu loạn tâm trí Hắc Tử tìm cơ hội cứu Thứ Đầu.
Tinh thần Hắc Tử hoảng loạn, điên cuồng gào thét:
- Thế thì sao? Đêm nay ông mày vẫn có thể thoát khỏi đây chờ ngày sau Đông Sơn tái khởi.
Sở Thiên khinh thường nhìn gã, đồng xu trong tay di chuyển lóe ra ánh bạc.
- Mày cho rằng chỉ với dao mỏng trên tay là có thể sao?
Hắc Tử nhìn Sở Thiên cười to, vô cùng khinh miệt:
- Mày đừng quên trên người tên này có thuốc nổ, nó cứu được mày thì cũng cứu được tao, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Sở Thiên cười nhạt, phất tay, Đường Thương Hùng hiểu ý đi tới gần Sở Thiên, Sở Thiên dùng tay lấy thuốc nổ trên người Đường Thương Hùng xuống, xé toạc vỏ bọc bên ngoài ra, mở giọng trâm chọc:
- Đây là thịt chân giò hun khói được gói trong bao màu vàng, chỉ có tên ngu ngốc như mày mới tin đây là thuốc nổ.
Toàn bộ đều sững sờ!
Thuốc nổ thì ra là thịt chân giò hun khói.
Thịnh ca không tin, bước tới lấy thuốc nổ từ trên người Thứ Đầu xuống xé ra, nó thật sự là thịt chân giò hun khói.
Bọn Đường Thương Hùng đã biết thuốc nổ trên người mình là thịt chân giò hun khói từ trước, nhưng vẫn không nhịn được là lau mồ hôi lạnh; Sở Thiên quả này vô cùng bá đạo, ai đời nhà ai lấy thịt chân giò hun khói làm thuốc nổ dọa Hắc Tử, tưởng Hắc Tử sẽ dễ dàng nhận ra ai ngờ bị dọa cho gần chết. Bọn họ âm thầm may mắn vì làm bạn với Sở Thiên nếu không đến lúc bị đùa chết mà cũng không biết tại sao, đồng thời cũng rạp đầu sát đất bọi phục trí tuệ của hắn.
Hắc Tử vô cùng ức chế khi biết bị lừa, đồng thời cũng hối hận vì sao lúc nãy không giết quách tên Sở Thiên kia.
- Hắc Tử, mày đúng là ngu ngốc không có thuốc chữa!
Sở Thiên lại càng trêu tức gã.
Hắc Tử hối hận, hoảng loạn, lo sợ đan xen, hắn điên cuồng hét:
- Con chó Sở Thiên dám chơi đểu ông mày, tao liều mạng với mày.
Kẻ điên cuồng rất đáng sợ, bởi bọn họ làm ra rất nhiều hành động không có lý trí, nhưng điều đó cũng khiến họ bị ngu đi, tên Hắc Tử này cũng không ngoại lệ.
Hắc Tử bị Sở Thiên chọc giận, liền giơ con dao lên cao muốn đâm chết Thứ Đầu lao ra liều mạng với Sở Thiên. Nhưng gã không ngờ được Sở Thiên chính là đang đợi hành động này của gã.
Con dao của Hắc Tử vừa giơ lên chưa kịp hạ xuống thì đã có một ánh bạc lao tới.
[hide]
Hắc Tử tâm không hiểu hoảng loạn lên hắn đều muốn theo Sở Thiên trên mặt nhìn ra phô trương thanh thế lại hiện Sở Thiên trên mặt không có cái gì.
Thịnh ca thần sắc cũng là xiết chặt vung vẩy lấy bàn tay lớn quát: “Cho ta đập chết bọn hắn!”
Trên lầu bảy tám chục số nam nữ nhao nhao giơ lên chai bia đang muốn ra sức nện xuống thời điểm Sở Thiên đưa tay phải ra vung lên Đường Thương Hùng bốn người bọn họ lập tức giật ra quần áo Hắc Tử bọn hắn tất cả đều sững sờ Đường Thương Hùng trên người bọn họ thình lình lọt vào trong tầm mắt chính là một loạt màu vàng tạc chủ dược dây dẫn nổ đang giữ tại tay trái của bọn hắn trong tay phải tức thì lóe lên cái bật lửa.
Đồ chó hoang! Đám người này cũng dám cột tạc chủ dược đến Thạch Đầu Ổ! Có phải thật vậy hay không sống đủ rồi hả?
Hắc Tử bọn hắn trong nội tâm vô cùng khiếp sợ tất cả động tác đều chậm trì hoãn trong đó nắm dài ngắn súng gia hỏa càng là khẩu súng lột xuống sợ không cẩn thận cướp cò viên đạn lại không có mắt bắn trúng tạc chủ dược vậy cũng thì phiền toái.
Sở Thiên vỗ vỗ Tôn Bân phần bụng tạc chủ dược ngẩng đầu đối với Hắc Tử nói: “Nơi này có bốn sắp xếp TnT tạc chủ dược uy lực đầy đủ đem chỗ này Thạch Đầu Ổ nổ thành đất bằng cũng đầy đủ đem ngươi ta toàn bộ đưa vào Địa Ngục nếu như ngươi không sợ chết có thể khai mở thương của ngươi nện ngươi chai bia nhưng ta tin tưởng tại chúng ta ngã xuống lúc trước tuyệt đối có thể điểm những thứ này tạc chủ dược lòng tự tin của ngươi sao?”
Hắc Tử mồ hôi chảy xuống Thịnh ca tay của bọn hắn cũng run nhè nhẹ bọn hắn đi ra lăn lộn tuy nhiên đã sớm đoán trước qua tử vong nhưng đương tử vong khí tức sống sờ sờ bày ở trước mặt bọn họ thời điểm muốn sống liền lộ ra vô cùng kịch liệt.
Sở Thiên cứ như vậy cùng Hắc Tử bọn hắn giằng co thêm vài phút đồng hồ hiện tại tất cả mọi người đâm lao phải theo lao Hắc Tử còn muốn muốn giết Sở Thiên lại không muốn đồng quy vu tận mà Sở Thiên tâm ở bên trong cũng minh bạch chỉ bằng vào kháo những thứ này tạc chủ dược đem Hắc Tử bọn hắn dọa lùi là hoàn toàn chuyện không thể nào.
Nhưng Sở Thiên hoàn toàn không vội thậm chí hanh khởi khúc đúng là béo mù lòa hừ “Ngư Chu Xướng Vãn”.
Hắc Tử bọn hắn tại lo lắng chảy mồ hôi Đường Thương Hùng bọn hắn đã ở chảy mồ hôi ánh mắt thậm chí có điểm tâm hư.
Thời gian lặng lẽ lại qua hơn ' sau tất cả mọi người yên tĩnh có chút mệt mỏi.
Sở Thiên một tiếng than nhẹ phá vỡ hơn trăm người chế tạo ra yên tĩnh.
Hắc Tử ánh mắt của bọn hắn toàn bộ bắn sang đây xem lấy Sở Thiên không biết tiểu tử này lại hội chơi ra hoa dạng gì.
Sở Thiên bỗng nhiên đứng lên chắp tay sau lưng nhàn nhạt cùng Hắc Tử nói: “Hắc Tử thành thật nói cho ngươi biết ngươi đã bỏ lỡ giết ta thời cơ mấy tháng này đến ngươi tuy nhiên trở nên thông minh gan dạ sáng suốt lại vẫn chưa được.”
Hắc Tử tâm lần nữa không hiểu hoảng loạn lên lực lượng chưa đủ nói: “Các ngươi hiện tại vẫn như cũ tại của ta trong lồng ta muốn giết ngươi vẫn như cũ dễ như trở bàn tay cùng lắm thì liền đồng quy vu tận lão tử mười tám năm sau lại là đầu hảo hán.”
Hắc Tử người chung quanh nghe được đồng quy vu tận đều không tự chủ được run rẩy đám người có chút nhún.
Sở Thiên lắc đầu vỗ vỗ tay nói: “Ngươi chưa cùng ta đồng quy vu tận cơ hội ngươi bỏ lỡ vừa rồi phút!”
Hắc Tử bọn hắn giật mình nhìn xem Sở Thiên không biết Sở Thiên theo như lời nói là ý gì tư Đường Thương Hùng bọn hắn tức thì thật dài nhẹ nhàng thở ra rốt cục đạt được Sở Thiên an toàn bảo đảm lại có thể giữ lại mạng nhỏ nhìn thấy ngày mai mặt trời rồi.
Sở Thiên bỗng nhiên thổi ra một tiếng dài trạm canh gác.
Hắc Tử bọn hắn kinh ngạc hiện nóc phòng xuất hiện hơn mười người một số người lôi kéo dây thừng một số người cột dây thừng rủ xuống thò người ra đổi chiều tại lầu hai bên ngoài sau đó tay ở bên trong ném vào mấy cái thứ đồ vật tại Hắc Tử bọn hắn còn chưa kịp phản ứng chi tế lập tức lại mềm rủ xuống bay lên động tác dị thường nhanh chóng.
Lầu hai chen chúc đám người nhìn chung quanh ném vào đến đồ vật không biết là người nào trước phát hiện ra quát lên: “Quả Boom!” Vì vậy bảy tám chục người lập tức hoảng loạn lên mỗi cái thậm chí nghĩ hướng lầu một trốn chạy để khỏi chết bất đắc dĩ nhân số quá nhiều chen tới chen lui khó với di động.
Lúc này ‘quả Boom’ phát nổ lại không chính thức chiêu bài mãnh nam tứ thái nhất thảng thượng truyền có nổ mạnh mà là toát ra không ít khói đặc liền dưới lầu sân khấu chính giữa Sở Thiên bọn hắn đều cảm giác được kích thích con mắt cùng cái mũi Sở Thiên bọn hắn bề bộn che cái mũi miễn cho mình cũng trúng chiêu.
Cái này Thường ca ở đâu tìm đến bom cay à? Sở Thiên tâm ở bên trong thầm nghĩ.
Sở Thiên quay đầu cùng Đường Thương Hùng bọn hắn nói: “Đem lầu một tất cả thông khẩu khóa trái đừng cho người ra mặt lao xuống.”
Đường Thương Hùng bọn hắn hưng phấn lên lập tức từ phía sau lưng rút... Ra mang đến mỏng đao phân biệt hướng dưới lầu vài đạo thông khẩu chạy tới dùng bọn hắn bây giờ hào hùng gọi bọn hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng không là vấn đề.
Sở Thiên ngón tay chuyển động tiền xu nhìn xem Đường Thương Hùng bọn hắn nhẹ nhàng cười cười: Chính mình càng làm thiên triều mấy vị nhân tài biến thành hắc đạo nhân sĩ.
Trên lầu người hiển nhiên cũng ý thức được đây là bom cay tuy nhiên bị sặc đến chết khiếp nhưng trong lòng vẫn là có vài phần cao hứng dù sao không phải quả Boom chịu khổ tổng so chết muốn tốt hơn nhiều Hắc Tử cùng Thịnh ca bọn hắn lục lọi hướng lầu một sờ soạng thật vất vả sờ đến thông đạo cửa mở ra khóa đem cố gắng đi kéo cửa sắt lại hiện không chút sứt mẻ hiển nhiên bị người khóa trái rồi.
Thịnh ca hữu khí vô lực hô: “Mở cửa!”
Trông coi cánh cửa này đúng là Thứ Đầu Thứ Đầu nghe thấy Thịnh ca thanh âm không khỏi cười lạnh: “Vừa rồi bảo ngươi xuống solo ngươi còn khinh thường nhưng bây giờ muốn ta mở cửa ngươi nằm mơ a liền hảo hảo hưởng thụ bom cay tư vị a.”
“Tiểu tử ta đi ra không phải đem ngươi sống bổ.” Thịnh ca bị Thứ Đầu nhất kích thích vậy mà há mồm rống đứng lên một ít sương mù lập tức bị hút vào không tự chủ được ho khan.
Thứ Đầu khinh thường nói: “Có bản lĩnh ngươi liền đi ra!”
“Phía ngoài huynh đệ nếu như ngươi thả chúng ta đi ra ngoài.” Hắc Tử gặp Thứ Đầu không bị uy hiếp vì vậy lợi dụ đứng lên: “Chúng ta cho ngươi trở thành Hắc Long hội tiểu đầu mục cho ngươi ở kinh thành có một chỗ cắm dùi.”
Thứ Đầu bụm lấy cái mũi cười lạnh vài tiếng: “Ta hiện tại sinh đúng Sở Thiên người chết là Sở Thiên quỷ các ngươi cái gì Hắc Long hội lão tử khinh thường gia nhập đêm nay các ngươi nói ba hoa chích choè chúng ta cũng sẽ không thả ngươi đi ra ngoài.” Lập tức mang theo vài phần trêu chọc: “Hơn nữa dù cho ta tha các ngươi đi ra Sở Thiên đã ở bên ngoài các ngươi vẫn như cũ chạy không được hà tất giày vò đâu này?”
Tại Hắc Tử trong ý thức Sở Thiên phải không giết người bởi vì Hắc Tử mua giết người Sở Thiên Sở Thiên cũng chỉ là đoạn cánh tay mà thôi cho nên hắn mới muốn Thứ Đầu thả bọn họ đi ra ngoài chính mình cùng Sở Thiên cầu xin tha thứ giữ được một cái mạng thuận tiện về sau Đông Sơn tái khởi.
Bảy tám phút về sau bom cay sương mù mới dần dần tiêu tán bom cay đưa lên mật độ đã sớm lại để cho lầu hai người đã mất đi năng lực chống cự thậm chí đã mất đi ý thức lúc này mái nhà hơn mười người toàn bộ cột dây thừng thẳng đứng đến lầu hai từ phía sau lưng cầm lấy Khai Sơn Đao đem lưới sắt toàn bộ cắt đứt sau đó nhẹ nhõm nhảy vào đi vào đá ngả lăn mấy cái còn có thể đứng lên gia hỏa.
Sở Thiên sợ bọn họ đem người toàn bộ giết vì vậy hô: “Toàn bộ kéo xuống.” Lập tức rồi hướng lấy Thứ Đầu bọn hắn hô: “Đều mở cửa ra đi đoán chừng đã sặc gần chết Đường Thương Hùng các ngươi đi giúp Thứ Đầu đem Hắc Tử cùng Thịnh ca cho ta đề cập qua đến.”
Đường Thương Hùng bọn hắn lập tức đem cửa mở ra từng cửa đều có mấy người từ bên trong ngã xuống kịch liệt ho khan đã không hề năng lực chống cự vì vậy Đường Thương Hùng bọn hắn chạy đến Thứ Đầu bên cạnh cầm lấy mỏng đao chờ đợi Thứ Đầu mở cửa về sau để ngừa Hắc Tử bọn hắn vùng vẫy giãy chết.
Lúc này hơn mười số đại hán đã một tay bắt một người như là lão ưng bắt con gà con tựa như đem trên lầu nam nữ nói ra xuống ném ở Sở Thiên trước mặt lập tức bốn phía chung quanh... Mà bắt đầu trong tay đều lóe lên sáng loáng Khai Sơn Đao.
Phía ngoài cửa cũng được mở ra bốn người nối đuôi nhau mà vào đúng là Phương Tình Cố Kiếm Hoa Thường ca cùng Vương Đại.
Bốn người đi đến Sở Thiên bên người nhìn xem trên mặt đất bảy tám chục số lưu manh đều nhẹ nhàng cười cười những người này cũng quá ngây thơ rồi cho rằng kéo cái lưới sắt làm cho vài thanh súng liền có thể đối phó Sở Thiên thật sự buồn cười.
Phương Tình bọn hắn vẫn không nói gì Sở Thiên lại mang theo vài phần cười khổ hỏi: “Các ngươi ở đâu làm đến bom cay à? Những thứ này đều là cảnh dụng đồ vật.”
Phương Tình bọn hắn đều quay đầu nhìn Thường ca Thường ca sờ sờ đầu xin lỗi nói: “Cái này năm cái bom cay đúng ta cùng Văn đội trưởng bọn hắn mượn đấy.”
“Chẳng lẽ ngươi còn có thể trả lại cho hắn đám bọn họ?” Sở Thiên cười khổ nhìn Thường ca: “Ngươi làm sao lại nghĩ đến dùng bom cay đâu này?”
Thường ca duỗi ra năm ngón tay đầu nghiêm trang nói: “Ta giao cho đúng ta trước đó vài ngày mua được phòng thân bỏ ra số này đâu ta trước kia liền nếm qua bom cay thiệt thòi cái kia tư vị cả đời khó quên nghe được bọn hắn bố bẩy rập mưu hại ít Soái lão thường liền tự chủ trương lại để cho đám này thằng ranh con nếm thử bị sặc chết khiếp tư vị.”
Sở Thiên lắc đầu mua năm cái bom cay phòng thân cũng chỉ có Thường ca nghĩ ra được nhưng là không nói thêm gì nữa dù sao bom cay đêm nay nổi lên không ít tác dụng Sở Thiên lo lắng chỉ dùng để nhiều hơn những thứ này cảnh dụng thứ đồ vật sẽ khiến không tất yếu chú ý tới thời điểm hội mang đến rất nhiều phiền toái.
Sở Thiên ngón tay vung khẽ nhàn nhạt nói: “Đem bọn họ cứu tỉnh!”
Cố Kiếm Hoa lập tức vỗ vỗ tay mấy người đại hán theo bên cạnh làm ra mấy thùng nước uống không chút khách khí hướng bảy tám chục người trên người xối đi kinh thành mùa thu đã sớm mang theo lãnh ý cái này nước lạnh rót xuống dưới lập tức lại để cho mất đi ý thức hoặc là đang tại ho khan bọn hắn tỉnh lại nhìn xem chung quanh khôi ngô đại hán cùng Khai Sơn Đao trong nội tâm cũng không khỏi run rẩy lên hướng Sở Thiên cầu xin tha thứ đứng lên.
Lúc này Thứ Đầu bốn người bọn họ đang khí phách phong kéo lấy Hắc Tử cùng Thịnh ca đi tới cũng sắp đến Sở Thiên bọn hắn thời điểm Hắc Tử đột nhiên tung người dựng lên túm lấy Thứ Đầu trong tay mỏng đao trở tay khống chế được Thứ Đầu cổ gồm mỏng đao chống đỡ tại Thứ Đầu ngực.
Trận này đột biến lại để cho Đường Thương Hùng bọn hắn hơi sững sờ tại đây sững sờ chi tế Thịnh ca vậy mà cũng sống lại mở ra Tôn Bân cùng Âu Dương Thắng Cơ tay nhưng không có đoạt đao mà là nhanh chóng trốn ở Hắc Tử đằng sau trên mặt vẻ đắc ý lại hiện ra.
Phương Tình bọn hắn đều sửng sốt nhìn xem dần dần lui về phía sau Hắc Tử cùng Thịnh ca không thể tưởng được hai người này thật không ngờ giảo hoạt.
Đường Thương Hùng bọn hắn làm bộ muốn nhào tới cứu trở về Thứ Đầu Hắc Tử hét lớn một tiếng: “Đều không cần động cử động nữa ta sẽ giết hắn ở đây kéo động tạc chủ dược chúng ta những người này đến đồng quy vu tận.” Lập tức nhìn xem Sở Thiên cười rộ lên: “Sở Thiên ngươi không phải nói ta bỏ lỡ với ngươi đồng quy vu tận cơ hội sao? Bây giờ không phải là lại nhớ tới trong tay của ta sao?”
Tất cả mọi người nhìn qua Sở Thiên đang mong đợi Sở Thiên phản ứng Sở Thiên đứng lên trên mặt không có chút nào kinh hoảng vẻ tiếc nuối nhàn nhạt nói: “Hắc Tử ngươi bắt Thứ Đầu trong tay của ta đã có ngươi bảy tám chục hào thủ hạ ngươi sẽ không sợ ta đem bọn họ toàn bộ tàn sát, giết sao?”
“Ta hiện tại cho ngươi cơ hội Hắc Tử chỉ cần ngươi tự đoạn một tay.” Sở Thiên ngữ khí lộ ra rất bình tĩnh: “Ta để cho ngươi còn ngươi nữa những huynh đệ này tỷ muội toàn bộ còn sống đi ra ngoài ngươi biết ta Sở Thiên nói chuyện đúng nhất ngôn cửu đỉnh đấy.”
Trên mặt đất chúng nam nữ khao khát nhìn xem Hắc Tử hi vọng Hắc Tử có thể cứu bọn họ một mạng dù sao bọn hắn còn trẻ không muốn chết.
Hắc Tử không tự chủ được cảm giác được chỗ cụt tay đau nhức vì vậy lắc đầu trong mắt toát ra tuyệt tình: “Sống chết của bọn hắn chơi ta p sự tình lão tử miễn là còn sống đi ra ngoài muốn nguyên vẹn còn sống đi ra ngoài.”
Trên mặt đất bảy tám chục người lập tức oán độc nhìn về phía Hắc Tử nhìn về phía cái này một mực hô ‘có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia’ lão đại không thể tưởng được hắn thật không ngờ tuyệt tình vì mình mệnh liền hoàn toàn không để ý bảy tám chục người sinh tử.
Cố Kiếm Hoa trong nội tâm thở dài âm thầm gật đầu Sở Thiên quả nhiên là cái kỳ tài dăm ba câu để cho Hắc Tử nhân tâm mất hết trên mặt đất những người này về sau chỉ sợ sẽ không lại vì Hắc Tử bán mạng thậm chí hội yếu Hắc Tử mệnh.
Hắc Tử mặc dù biết nhân tâm đã mất nhưng hắn không quan tâm chỉ cần mình có thể sống lấy đi ra ngoài so cái gì đều trọng yếu có mệnh mới có thể ăn cơm nghĩa khí lại không thể đương cơm ăn vì vậy tiếp tục rống đứng lên: “Nhanh lại để cho cửa người tránh ra nếu không ta sẽ giết hắn.”
Cửa lớn có bốn cái Đông Bắc đại hán dẫn theo Khai Sơn Đao đang nhìn chằm chằm nhìn xem Hắc Tử bọn hắn.
“Sở Thiên bất kể ta giết hắn đi!” Thứ Đầu chịu đựng đau xót rống lên.
Hắc Tử dùng đầu gối đỡ đòn Thứ Đầu hô: “Đừng gọi bậy bằng không thì giết ngươi!” Mỏng đao đã đâm rách Thứ Đầu quần áo dán tại Thứ Đầu ngực.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng hướng Hắc Tử bọn hắn phương hướng đi đến vài bước nhàn nhạt nói: “Hắc Tử ta mới vừa nói qua muốn mạng ngươi thời điểm ta liền sẽ nói cho ngươi biết ngươi cẩn thận mấy cũng có sơ sót sao? Ta nghĩ bây giờ là thời điểm nói cho ngươi biết rồi.”
Hắc Tử cùng Thịnh ca bọn hắn đều đình chỉ hướng ngoài cửa tới gần bước chân bọn hắn đêm nay thất bại thảm hại ngay tại ở Sở Thiên trợ giúp bọn hắn rõ ràng đã phái người theo dõi Sở Thiên hiện Sở Thiên không có triệu tập bất luận cái gì tiếp viện nếu không bọn hắn cũng sẽ không như thế đại ý rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười chỉ vào trên mặt đất bảy tám chục người ngữ khí bình tĩnh nói: “Hắc Tử ta nghĩ ngươi đêm nay dụ dỗ ta tiến đến bọn hắn khẳng định cũng đã cảm kích thậm chí ngươi khả năng hướng bọn hắn miêu tả qua tướng mạo của ta đúng hay không?”
Hắc Tử cùng Thịnh ca bọn hắn không tự chủ được gật đầu vì để cho chính mình nắm giữ Sở Thiên tiến vào Thạch Đầu Ổ hành tung bọn hắn đêm nay đem một vài từ bên ngoài đến khách tất cả đều đuổi đi đổi lại chính mình những thứ này thủ hạ cho nên Sở Thiên vừa tiến vào Thạch Đầu Ổ bọn hắn đã biết rõ cũng áp dụng kế hoạch.
“Đây cũng có cái gì lỗ thủng?” Hắc Tử có chút buồn bực hắn không nghĩ ra được chính mình sai ở nơi nào.
Sở Thiên tiến lên trước hai bước cười cười nói: “Xác thực không có cái gì lỗ thủng nhưng để cho ta phát hiện ra nơi đây không đúng là có ý muốn bố bẩy rập cho ta chui vào cũng không phải là đơn thuần đàm phán cho nên ta vừa bước vào Thạch Đầu Ổ quán bar ta liền triệu tập tăng viện.” Lập tức chỉ vào Phương Tình bọn hắn: “Bọn hắn biết rõ về sau liền toàn lực ứng phó chạy tới nơi đây do vì tạm thời triệu tập cứu viện cho nên các ngươi cũng sẽ không nghĩ tới cũng có chỗ phòng bị.”
Hắc Tử tay run nhè nhẹ không tin hỏi: “Ngươi như thế nào hiện cạm bẫy hay sao?”
“Ta nói rồi ngươi cẩn thận mấy cũng có sơ sót chúng ta tiến vào Thạch Đầu Ổ quán bar thời điểm.” Sở Thiên chỉ vào trên mặt đất người ta nói: “Bọn hắn xem đều không có xem chúng ta những thứ này mặt lạ hoắc nơi này là Hắc Long hội địa bàn các ngươi làm sao sẽ không chú ý người xa lạ đâu này?”
“Không chú ý nguyên nhân chỉ có một bọn hắn đã sớm biết rõ chúng ta muốn tới hơn nữa nơi đây sắp đặt cạm bẫy!” Sở Thiên nhẹ nhàng nhổ ra câu nói sau cùng.
Hắc Tử bọn hắn tất cả đều chấn động vô cùng không thể tưởng được Sở Thiên vậy mà có thể theo như thế chi tiết phân tích ra cạm bẫy Hắc Tử bọn hắn bắt đầu ảo não tại sao mình diễn kịch không thể diễn chuyên nghiệp một điểm đâu này? Đêm nay tuyệt mật kế hoạch vậy mà hủy ở chi tiết này ông trời không có mắt a...
Trên mặt đất người nhìn xem sâu không lường được Sở Thiên tâm ở bên trong càng thêm lo lắng, vận mệnh của mình đến.
Thường ca bọn hắn đối với Sở Thiên tâm tư cẩn thận không có cái gì ngoài ý muốn Cố Kiếm Hoa bọn hắn lại âm thầm khiếp sợ tiểu tử này nhìn mặt mà nói chuyện thật sự dày công tôi luyện không nên xem nhẹ trách không được có thể thống soái Soái quân huynh đệ Cố Kiếm Hoa đối với Soái quân cùng Hắc Long hội cùng Hổ Bang ba phần kinh thành lại thêm vài phần tin tưởng.
Sở Thiên lại bước lên hai bước nhìn xem Thứ Đầu ngực trên người mỏng đao chế nhạo lấy nói: “Hắc Tử dùng trí tuệ của ngươi như thế nào cùng ta đấu đâu này?”
Thường ca bọn hắn hơi sững sờ Sở Thiên không giống như là kiêu ngạo như vậy người a... Phương Tình lại cười nhạt một tiếng Sở Thiên đây là muốn loạn kia tâm trí lại để cho Hắc Tử bọn hắn một tấc vuông đại loạn mới có thể thuận lợi cứu ra Thứ Đầu.
Hắc Tử vững vàng bối rối tình cảnh cuồng loạn gào thét: “Vậy thì thế nào? Lão tử đêm nay vẫn là có thể toàn thân trở ra Đông Sơn tái khởi!”
“Ngươi thực cho rằng trong tay mỏng đao có thể ngăn cản ở ta công kích sao?” Sở Thiên trong mắt mang theo vài phần khinh thường ngón tay ở giữa tiền xu có tần suất chuyển động lóe nhàn nhạt ngân quang.
Hắc Tử Trường Thiên cười to trong mắt cũng có vô tận mỉa mai: “Sở Thiên ngươi nhớ đừng quên tiểu tử này trên người còn có tạc chủ dược cái này tạc chủ dược cứu được ngươi cũng tất nhiên sẽ đã cứu ta thật sự không được liền đồng quy vu tận.”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng hướng Đường Thương Hùng phất phất tay Đường Thương Hùng lập tức đi đến Sở Thiên bên người Sở Thiên bắt tay đặt ở Đường Thương Hùng tạc chủ dược bên trên mạnh mà xé cây tạc chủ dược đi ra đang lúc mọi người trước mắt lắc lắc trêu chọc nói: “Đây là màu vàng bao trang tam hợp thành chân giò hun khói cũng chỉ có ngươi Hắc Tử cái này kẻ ngu dốt mới có thể tin tưởng đây là tạc chủ dược.”
Toàn trường sững sờ đúng!
Tạc chủ dược dĩ nhiên là chân giò hun khói?
Thịnh ca tựa hồ không thể tin tưởng cũng tiến lên theo Thứ Đầu trên người xé rách cây tạc chủ dược định nhãn vừa nhìn con bà nó thật sự là chân giò hun khói.
Đường Thương Hùng bọn hắn tự nhiên đã sớm biết trên người mình buộc chính là chân giò hun khói lau đem mồ hôi lạnh Sở Thiên tiểu tử này cũng thật là đùa đơn giản chỉ cần dùng chân giò hun khói đương tạc chủ dược đem Hắc Tử bọn hắn hù dọa ở chính mình mới vừa rồi còn cho rằng sẽ bị nhìn thấu đâu không nghĩ tới Hắc Tử bọn hắn thật sự trở thành tạc chủ dược Đường Thương Hùng bọn hắn tại may mắn ngoài rồi hướng Sở Thiên hơn người gan dạ sáng suốt bội phục đầu rạp xuống đất.
Hắc Tử ánh mắt của bọn hắn bắn ra bị trêu đùa về sau phẫn nộ cũng lộ ra hối hận không thôi.
“Hắc Tử ngươi nói ngươi có phải hay không ngu xuẩn không có thuốc chữa đâu này?” Sở Thiên quát mạnh một tiếng lần nữa kích thích Hắc Tử.
Hắc Tử hối hận kinh hoảng phẫn nộ đan vào cùng một chỗ lần nữa cuồng loạn hô lên: “Sở Thiên ngươi cái này đồ chó hoang dám chơi đểu lão tử lão tử đêm nay liều mạng với ngươi.”
Cuồng loạn người rất đáng sợ cũng rất khủng bố bởi vì bọn họ thường thường đã mất đi lý trí làm ra bất đồng thường nhân cử động tại làm cho người ta cảm giác được đáng sợ chi tế cũng làm cho người cảm giác được ngu xuẩn Hắc Tử cũng không ngoại lệ.
Hắc Tử bị Sở Thiên chọc giận về sau lại đem mỏng đao giơ lên cao cao đều muốn đâm chết Thứ Đầu sau đó cùng Sở Thiên dốc sức liều mạng nhưng hắn hoàn toàn quên mỏng đao đặt ở ngực cũng có thể đâm chết Thứ Đầu hắn hoàn toàn thật không ngờ Sở Thiên sớm tựu đợi đến hắn động tác này rồi.
Hắc Tử mỏng đao vừa mới giơ lên còn không có rơi xuống chi tế một đạo nhàn nhạt ngân quang gào thét lên hướng Hắc Tử vọt tới.
[/hide]