Sau khi ăn mỳ xong Lâm Ngọc Đình kéo Sở Thiên và Triệu Ngọc Khánh đi chèo thuyền, đi cho cá ăn, đi nhảy dây tới 5 giờ mới lên xe quay về thành phố. Tinh lực trong người tràn đầy đến mức ngay cả Sở Thiên cũng thấy phục. Trên mặt Triệu Ngọc Khánh tuy có vài phần mệt mỏi nhưng tinh thần đi chơi vẫn lớn, thỉnh thoảng cố tình hay vô ý liếc sang nhìn Sở Thiên với ánh mắt đầy phức tạp. Hôm nay mỗi lần khinh thường của mình đều bị Sở Thiên chuyển hóa thành rung động, mỗi lần rung động đều khiến trong lòng Ngọc Khánh lại tăng thêm một phần thiện cảm. Không biết từ lúc nào con tim lạnh giá kia đã bắt đầu mềm yếu hơn. Nếu như không phải Lâm Ngọc Đình thích Sở Thiên rồi, nếu như không phải muốn tập trung tinh thần để đi đại học, Triệu Ngọc Khánh đoán rằng mình sẽ thổ lộ tình cảm trong lòng mình với Sở Thiên mất.
Sở Thiên đương nhiên không thể biết trong lòng Triệu Ngọc Khánh đang nghĩ gì. Mà dù có biết thì hắn cũng sẽ rời xa. Hắn đa tình nhưng hắn sợ tình cảm của hắn không thể cứu vãn nên hắn thường làm ra bộ dạng vô tình.
Sau khi từ Thiên Hồ trở về, Sở Thiên vì nội lực đã hồi phục hơn một bậc, huyết mạch so với trước càng thông suốt, cho nên cả người có tinh thần hơn trước nhiều. Sở Thiên nhân cơ hội nhiệt nóng rèn sắt, buổi sáng dậy sớm luyện công vận khí. Hắn một thân công phu tuyệt thế này có được là bởi vì tư chất tự nhiên, trăm năm kỳ tài. Điểm quan trọng hơn nữa là phấn đấu, không được lười biếng. Sở Thiên biết bây giờ tập võ mà không cố gắng thì tương lai chỉ cố gắng mà đi mãi võ. Nguồn truyện:
Thời gian cứ thế trôi đi, rất nhanh kỳ thi cuối kỳ đã tới. Trước ngày thi vài ngày, thần sắc của các học sinh đều nghiêm túc giống như là không phải nghênh đón một kỳ thi cuối kỳ mà là nghênh đón pháp trường một đi không trở lại. Ai cũng biết đây là một kỳ thi rất quan trọng, kết quả thi trực tiếp liên quan tới việc học kỳ sau giáo viên tiếp tục bồi dưỡng hay từ bỏ. Thái độ của giáo viên lại gián tiếp ảnh hưởng tới sự tự tin trong kỳ thi đại học sinh tử. Cho nên kỳ thi cuối kỳ lần này có thể nói là cuộc thi đấu khôn sống dốt chết mà nhà trường tổ chức.
Điểm, điểm, điểm là vận mệnh của học sinh. Từ trước đến giờ điểm số luôn quyết định vận mệnh của học sinh, thậm chí tiêu chuẩn để đánh giá học sinh tốt, xấu đều là lấy điểm số ra để định. Ở một trình tự nào đó giáo viên thường thích những học sinh có thành tích tốt hơn. Đương nhiên đầu năm cấp 3 càng là một cách nhìn khác với những học sinh có thành tích tốt. Dù sao có thành tích tốt bọn họ thường nảy sinh tính kiêu căng. Nhưng đồng thời cũng phải chịu nhiều áp lực từ sự kỳ vọng của mọi người. Cho nên học sinh phải tiếp tục chấp nhận sự rèn luyện qua các kỳ thi. Thi cử cũng trở thành nơi bắt đầu ác mộng của học sinh.
Khương Tiểu Bàn mấy ngày hôm nay đều rất lo lắng, đến cả cái đùi gà và cá của bữa trưa cũng không có sức hấp dẫn. Nó mặt mày ủ rũ nhìn Sở Thiên thầm than thở. Trận chiến này, tiến có thể vinh hoa phú quý, lui có thể roi mây đầy người. Người cha lái tàu hỏa của Khương Tiểu Bàn trước giờ không quan tâm tới những thứ hư vô như nhân quyền, luật bảo vệ tuổi chưa thành niên, lòng tự trong của con cái. Ông chỉ nhớ tới chính sách dùng cà rốt và gậy của Mỹ trở thành đại quốc trên thế giới. Vì vậy áp dụng từng thứ một lên người Khương Tiểu Bàn. Một mực kéo thành tích của Khương Tiểu Bàn từ tuyến cách xa tiêu chuẩn ép tới tuyến thứ 3 của tiêu chuẩn, sau đó mãi không thể tiến thêm được bước nào nữa, vì vậy Khương Tiểu Bàn không ít lần bị ăn roi.
Sở Thiên cũng thông cảm cho Khương Tiểu Bàn, hắn hiểu được tâm trạng đó.
Từ sâu trong trí nhớ của Sở Thiên cũng có những thống khổ tương tự. Thành tích cấp 2 của Sở Thiên trước đây cũng khá. Nhưng từ sau khi cha mẹ hắn qua đời, ngày nào trong lòng hắn cũng sợ hãi chịu đựng ánh mắt của chú thím. Từ đó mới trở nên tự ti. Hai năm nay Sở Thiên vẫn không thể ngẩng đầu lên được ở trường, không phải là hắn thua kém gì, cũng không phải vì những lỗi lầm mà hắn mắc phải, chỉ vì thành tích của hắn không tốt. Mặc dù cái đầu của Sở Thiên không thấp, nhưng hắn luôn cảm thấy trường học là nơi giáo viên có thể làm hoàng đế có thể hạ thấp hắn trước mặt học sinh cả lớp. Chú thím hắn cũng thường xuyên moi móc hắn trước mặt mọi người để nâng Sở Hân Hân lên bậc thông minh hơn người.
Đáng tiếc, Sở Thiên nhu nhược, tự ti, vô năng đã ra đi không trở lại rồi. Sở Thiên bây giờ đã tự quyết định là phải vượt trội, ngạo thế mà đứng.
Buổi trưa trước ngày thi một ngày, lúc Sở Thiên, Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn cùng ăn cơm, Lâm Ngọc Đình cũng ăn không có cảm giác ngon. Cô căng thẳng hỏi Sở Thiên:
- Sở Thiên, nội dung ôn tập thời gian gần đây cậu còn nhớ được bao nhiêu?
Sở Thiên cười nói:
- Cũng tàm tạm.
Sở Thiên ngại không muốn nói là mình đã thuộc lòng tất cả rồi.
Khương Tiểu Bàn bên cạnh ánh mắt đờ đẫn hỏi Sở Thiên:
- Sở Thiên, cậu nhất định phải nghĩ cách đạt tiêu chuẩn nhé, nếu không học kỳ sau thầy cô giáo sẽ bỏ mặc cậu.
Lâm Ngọc Đình cũng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, Sở Thiên cố lên nhé. Thực ra mình ôn tập cũng không tệ lắm, chỉ có điều càng gần đến ngày thi thì càng căng thẳng. Càng căng thẳng thì càng hay quên, hiệu quả trở nên kém hơn nhiều.
Khương Tiểu Bàn cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Sở Thiên giật mình nhớ ra mình có thể giúp đỡ được gì đó liền nói:
- Để tôi dạy các bạn một "bí quyết tĩnh tâm" may ra có thể giúp được các bạn.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn vô cùng mừng rỡ không khác gì trúng sổ số cùng nhau nói:
- Thật không?
Lúc này họ hoàn toàn tuyệt vọng. Nếu nói chỉ cần uống thạch tín là có thể thi tốt thì chắc hẳn họ cũng sẽ uống.
Sở Thiên gật gật đầu. Hắn đột nhiên nghĩ tới "bí quyết tĩnh tâm" của Lão tử, bí quyết này chắc chắn sẽ khiến họ tĩnh tâm như nước mà ôn tập, ít nhất có thể xua tan tâm trạng căng thẳng.
Sở Thiên nhỏ giọng đọc ra:
- Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần tâm thần hợp nhất, khí nghi tương tùy tương gian nhược dư, vạn biến bất kinh vô si vô sân, vô dục vô cầu vô xá vô khí, vô vi vô ngã.
Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn đọc mấy lần, rất nhanh đã nhớ hết, Lâm Ngọc Đình có chút tò mò hỏi:
- Những thứ này là có ý gì.
Sở Thiên cười cười nói:
- Bạn mặc kệ nó có ý gì, cứ nhớ đi đã, lúc nào thấy phiền muộn trong lòng thì lấy ra đọc vài lần.
Lâm Ngọc Đình và Khương Tiểu Bàn gật gật đầu, lúc ăn cơm ánh mắt trông linh hoạt hơn nhiều, thức ăn cũng trở nên ngon miệng như lúc trước.
Buổi chiều là buổi học tiếng Anh. Thầy Trương chủ nhiệm lớp dõng tổng động viên cả lớp:
- Các em học sinh, lần này chúng ta phải cố gắng hết sức, đánh một trận thật đẹp, nâng cao thành tích toàn thể lên một bậc. Thầy hy vọng Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ cùng dốc hết sức lọt vào Top 5 của toàn khối làm vẻ vang cho lớp.
Trên mặt Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tràn đầy vẻ tự phụ, dường như đang muốn nói sự vẻ vang của cả lớp cứ giao cho chúng tôi.
Toàn bộ học sinh đều vỗ tay. Sở Thiên biết dạo này thầy Trương luôn nói về Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ, động một tí là đại diện cho cả lớp, chắc hẳn là muốn xóa bỏ ảnh hưởng xấu trong lòng mọi người về Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ trong "kim cương". Khương Tiểu Bàn khinh thường nói với Sở Thiên, người nhà của Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ tặng thầy Trương rất nhiều quà đắt tiền, nếu không thầy Trương làm sao mà tích cực thế chứ?
Sở Thiên tò mò hỏi:
- Tiểu Bàn, làm sao cậu biết?
Khương Tiểu Bàn chần chờ một lát khẽ cắn môi nói:
- Cha mình cũng tới tặng nên gặp ở nhà thầy Trương.
Sở Thiên đột nhiên cảm thấy Khương Tiểu Bàn càng ngày càng đáng yêu.
Đột nhiên lão cổ hủ chuyển giọng:
- Cũng hy vọng nhân lúc vẫn còn thời gian này, một số học sinh yếu kém nên tranh thủ về nhà cố gắng học tập để lấy điểm cao hơn, tránh làm thành tích của lớp tụt xuống.
Sở Thiên biết thầy Trương nói lời này là nhằm vào hắn, nên cũng chẳng thèm để ý, nằm ghé lên mặt bàn rồi nhìn đám mây đang bay ngoài cửa sổ.
Thầy Trương chủ nhiệm lớp thấy Sở Thiên không thèm để ý tới, trong lòng phẫn nộ nói:
- Sở Thiên, nói em đấy, còn ra vẻ bất cần, có phải là định thi kiếm mấy quả trứng vịt về để làm mất mặt của cả lớp không hả?
Thầy Trương chủ nhiệm lớp vừa nói đã chụp mũ ngay. Khương Tiểu Bàn lo lắng kéo kéo tay Sở Thiên. Mặc dù thời gian gần đây Sở Thiên rất nổi trội ở trường nhưng phận học sinh không nên đấu với thầy cô giáo, bởi vì kết quả chỉ dẫn đến thí sinh thảm bại.
Sở Thiên ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói:
- Thầy cứ yên tâm, lần này em sẽ thi đứng thứ nhất của toàn khối để mang vẻ vang về cho lớp.
Toàn bộ học sinh trong lớp xôn xao. Không ngờ khẩu khí của Sở Thiên lại lớn đến vậy? Nói là thi đạt tiêu chuẩn trở lại thôi mọi người còn có thể dựa vào biểu hiện gần đây của Sở Thiên mà tin tưởng nhưng mà đứng thứ nhất toàn khối thì chỉ có mà khoác lác thôi.
Chủ nhiệm lớp cũng tỏ vẻ giễu cợt nói:
- Em có thể thi được đứng thứ nhất toàn khối làm vẻ vang cho lớp? Em nằm mơ giữa ban ngày à? Nếu em có thể thi đứng thứ nhất toàn khối thì vị trí chủ nhiệm lớp của tôi cho em làm. Toàn bộ học sinh của lớp cho em dạy.
Sở Thiên vươn vươn người nói:
- Sự thực sẽ chứng minh mọi thứ.
Thầy Trương càng tỏ vẻ vô cùng coi thường. Tiểu tử cứ đợi đấy xem sau khi thi xong ta sẽ xử lý cậu như thế nào. Đến lúc đó xem cậu còn mặt mũi nào mà ở Thiên Đô.
Tối hôm đó Sở Thiên lấy tất cả sách giáo khoa ra xem, bỏ ra hai tiếng đồng hồ để xem lại một lượt sau đó vứt hết xuống sàn, lên giường ôm chăn ngủ. Mặc dù ngày mai phải thi rồi nhưng tối hôm nay Sở Thiên vẫn ngủ một cách ngon lành.
Ăn mì xong về sau, Lâm Ngọc Đình lôi kéo Sở Thiên cùng Triệu Ngọc Khánh đi chèo thuyền, đi dút cá, đi nhảy dây, thẳng đến năm giờ mới ngồi xe quay về nội thành, tinh lực tràn đầy liền Sở Thiên đều cảm thấy bội phục, Triệu Ngọc Khánh tuy nhiên trên mặt có vài phần mỏi mệt chi sắc, nhưng vẫn là mạnh mẽ đập vào tinh thần du ngoạn, ngẫu nhiên hữu ý vô ý dùng con mắt liếc về phía Sở Thiên, ánh mắt phức tạp, hôm nay chính mình mỗi một lần khinh thường đều bị Sở Thiên chuyển hóa thành rung động, mỗi một lần rung động đều bị Triệu Ngọc Khánh trong nội tâm thêm một phần hảo cảm, trong lúc bất tri bất giác, lãnh diễm phía dưới viên kia tâm hồn thiếu nữ bắt đầu rục rịch, nếu như không phải Lâm Ngọc Đình thích Sở Thiên, nếu như không phải muốn tập trung tinh lực kỳ thi đại học, Triệu Ngọc Khánh đoán chừng chính mình sẽ hướng Sở Thiên thổ lộ người yêu của mình mộ chi tâm. [ phao! Sách! A! Vượt qua! Nhanh chóng! Đầu! Phát ]
Sở Thiên đương nhiên không cách nào biết rõ Triệu Ngọc Khánh trong nội tâm đang suy nghĩ gì, dù cho biết rõ hắn cũng chỉ sẽ rời xa chi, hắn đa tình, nhưng hắn sợ hắn tình một phát không thể vãn hồi, liền thường thường làm ra vô tình bộ dạng.
Tòng Thiên hồ sau khi trở về, Sở Thiên bởi vì nội kình khôi phục lại tiến một bước, huyết mạch so ngày trước càng thông suốt, cho nên cả người thoạt nhìn so trước đó vài ngày tinh thần rất nhiều, Sở Thiên càng là rèn sắt khi còn nóng, từng sáng sớm sớm rời giường, luyện công vận khí, hắn cái này tuyệt thế cao thủ cố nhiên là bởi vì thiên tư khó được, trăm năm kỳ tài, là trọng yếu hơn một điểm nhưng là chăm chỉ, không lười biếng, Sở Thiên biết hiện tại tập võ không cố gắng, tương lai sẽ cố gắng đi làm xiếc.
Thời gian liền trong lúc vô tình đi qua, rất nhanh nghênh đón Thiên Đô trung học cuối kỳ cuộc thi, cuộc thi mấy ngày hôm trước, từng đệ tử thần sắc đều là nghiêm túc bi tráng đấy, giống như nghênh đón đến không phải cuối kỳ cuộc thi, mà là có đi không về pháp trường, ai cũng biết đây là một hồi trọng yếu phi thường cuộc thi, cuộc thi rất xấu trực tiếp quan hệ đến lão sư tại hạ học kỳ có hay không trọng điểm bồi dưỡng vẫn là buông tha cho mặc kệ, lão sư thái độ lại sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến đệ tử trong tương lai kỳ thi đại học trong tin tưởng, cho nên cái này cuối kỳ cuộc thi có thể nói là trường học an bài khôn sống ngu chết thi đấu.
Phân, phân, phân, đệ tử vận mệnh, từ trước điểm quyết định đệ tử vận mệnh, thậm chí đệ tử tốt học sinh xấu bình phán tiêu chuẩn đều là dùng điểm trôi qua định, tại tiểu học giai đoạn, lão sư bình thường đều ưa thành tích học tập tốt hài tử; Đương nhiên, sơ trường cấp càng là đối với thành tích tốt đệ tử khác mắt muốn nhìn, dù sao những thứ này thành tích tốt đệ tử là bọn hắn kiêu ngạo vốn liếng, cũng là học tập học lên suất bảo đảm, thành tích chịu tải mọi người quá nhiều kỳ vọng cùng mộng tưởng, cái này đã định trước đệ tử từ nhỏ muốn thừa nhận cuộc thi tôi luyện, cuộc thi cũng thành các học sinh ác mộng bắt đầu địa phương.
Khương Tiểu Bàn cái này mấy Thiên Đô rất chờ đợi lo lắng, liền trúng buổi trưa đùi gà, khương thông thịt cá cũng không có cái gì lực hấp dẫn, đối với Sở Thiên mặt mày ủ rũ thầm than, lần đi một trận chiến, tiến, có thể vinh hoa phú quý, lui, có thể nhánh dây gia thân; Khương Tiểu Bàn cái kia nổ súng xe phụ thân, chưa bao giờ quản người nào quả, chưa thành nhân bảo hộ pháp, hài tử lòng tự trọng những thứ này hư vô mờ ảo đồ vật, chỉ nhớ rõ Mĩ quốc dùng cà rốt và cây gậy chính sách, đã thành trên thế giới siêu cường quốc, vì vậy học theo, vận dụng tại Khương Tiểu Bàn trên người, một lần đem Khương Tiểu Bàn thành tích từ xa rời đạt tiêu chuẩn tuyến đơn giản chỉ cần bức bách đến đạt tiêu chuẩn ‘ba tám tuyến’, nhưng mà lại rốt cuộc vào không được từng bước, vì thế, Khương Tiểu Bàn không ít lần lượt đại bổng.
Sở Thiên rất là đồng tình Khương Tiểu Bàn, hắn lý giải loại này sợ hãi tâm tình.
Sở Thiên trí nhớ ở chỗ sâu trong cũng có cùng loại thống khổ, trước kia Sở Thiên tiểu học cùng trường cấp hai thành tích cũng còn không có trở ngại, nhưng từ cha mẹ của hắn qua đời về sau, mỗi ngày kinh hồn bạt vía gặp thúc phụ thím bạch nhãn, lúc này mới bắt đầu trở nên tự ti, ghét học, trong hai năm qua, Sở Thiên một mực ở trường học không ngốc đầu lên được, không phải là bởi vì hắn trộm qua thứ đồ vật, cũng không phải bởi vì hắn phạm qua sai lầm lầm, đơn giản là hắn thành tích học tập không tốt, tuy nhiên Sở Thiên cái đầu không thấp, nhưng hắn thủy chung cảm giác mình ở trường học là một thằng lùn, lão sư có thể công khai mà đang tại toàn lớp đồng học mặt làm thấp đi hắn, thúc phụ thím cũng thường xuyên đang tại ngoại nhân nói móc hắn, cũng dùng cái này đến phụ trợ Sở Hân Hân thông minh hơn người.
Đáng tiếc, nhu nhược tự ti vô năng Sở Thiên đã vừa đi không còn nữa trả, bây giờ Sở Thiên nhất định trở nên nổi bật, ngạo thế mà đứng.
Cuộc thi trước trong một ngày buổi trưa, Sở Thiên, Lâm Ngọc Đình cùng Khương Tiểu Bàn tụ họp tại cùng một chỗ lúc ăn cơm, Lâm Ngọc Đình cũng là ăn không biết vị, hơi khẩn trương hỏi Sở Thiên: “Sở Thiên, những ngày này ôn tập nội dung ngươi còn nhớ rõ nhiều ít à?”
Sở Thiên cười cười, nói: “Bảy tám phần a.” Sở Thiên không có ý tứ nói mình toàn bộ cũng đã thuộc nằm lòng rồi.
Bên cạnh Khương Tiểu Bàn ánh mắt ngốc trệ cùng Sở Thiên nói: “Sở Thiên, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp đạt tiêu chuẩn ah, bằng không thì lão sư học kỳ sau sẽ buông tha cho ngươi rồi.”
Lâm Ngọc Đình cũng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy a, Sở Thiên, muốn cố gắng lên ah, kỳ thật, ta ôn tập vẫn là không tệ, chẳng qua là càng đến cuộc thi lại càng khẩn trương, càng khẩn trương lại càng quên, hiệu quả liền trở nên chênh lệch rất nhiều.”
Khương Tiểu Bàn cũng là gà mổ thóc giống nhau gật đầu.
Sở Thiên giật mình, cảm giác mình có lẽ có thể trợ giúp chút gì đó, vì vậy nói: “Ta dạy cho các ngươi một cái ‘tĩnh tâm bí quyết’, có lẽ có thể cho ngươi điểm trợ giúp.”
Lâm Ngọc Đình cùng Khương Tiểu Bàn trên mặt mừng rỡ như điên, không thua gì trúng số giải thưởng lớn, đồng thời nói: “Thật sự?”, lúc này thì bọn hắn hoàn toàn là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chỉ cần uống thạch tín có thể khảo thi tốt thử, đoán chừng đều uống hết.
Sở Thiên gật gật đầu, hắn đột nhiên nhớ tới lão tử “Tĩnh tâm bí quyết”, có lẽ có thể cho bọn hắn tâm như tịnh thủy ôn tập, tối thiểu có thể tiêu trừ khẩn trương tâm tình.
Sở Thiên trầm thấp đọc lên: “Băng hàn thiên cổ, vạn vật càng tĩnh tâm thích hợp khí yên tĩnh, nhìn qua ta độc thần tâm thần hợp nhất, khí thích hợp tương theo giao nhau như dư, vạn biến không sợ hãi không si không giận, vô dục vô cầu không bỏ không vứt bỏ, vô vi vô ngã”
Lâm Ngọc Đình cùng Khương Tiểu Bàn đi theo niệm mấy lần, rất nhanh liền nhớ kỹ, Lâm Ngọc Đình có chút tò mò hỏi: “Những thứ này là có ý gì a...”
Sở Thiên cười cười, nói: “Ngươi không cần lo cho nó có ý tứ gì, trước nhớ kỹ, tâm phiền ý loạn thời điểm lấy ra mặc niệm mấy lần, nhìn xem hiệu quả.”
Lâm Ngọc Đình cùng Khương Tiểu Bàn gật gật đầu, lúc ăn cơm, ánh mắt linh động rất nhiều, đồ ăn cũng trở nên cùng ngày trước giống nhau ngon miệng rồi.
Buổi chiều đúng lớp Anh ngữ, chủ nhiệm lớp Trương lão sư ngồi cuối cùng dõng dạc toàn lớp tổng động viên, nói: “Các học sinh, lần này chúng ta nhất định phải đem hết toàn lực, đánh một cái xinh đẹp trận chiến, đem chỉnh thể thành tích đề cao một cái cấp bậc, cũng hi vọng Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ đồng học phát huy ra trình độ của chính mình, thi được cả năm cấp Top tên, vì lớp làm vẻ vang.”
Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ trên mặt tràn đầy duy ngã độc tôn biểu lộ, giống như đang nói vì ban làm vẻ vang sự tình liền giao cho chúng ta a.
Toàn lớp hội học sinh ý vỗ tay, Sở Thiên biết Trương lão sư gần nhất đều đem Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ đọng ở bên miệng, động một chút lại đại biểu cho toàn lớp, đoán chừng là đều muốn tiêu trừ Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ bởi vì “Trăm vạn kim cương án” tại các học sinh trong nội tâm lưu lại xấu ảnh hưởng, Khương Tiểu Bàn từng khinh thường nói cho Sở Thiên: Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ gia trưởng đưa rất nhiều quý trọng lễ vật cho Trương lão sư, bằng không thì Trương lão sư sao lại, há có thể như vậy tích cực?
Sở Thiên tò mò hỏi: “Tiểu Bàn, làm sao ngươi biết?”
Khương Tiểu Bàn chần chờ một chút, khẽ cắn môi nói: “Cha ta cũng đưa, tại lão sư nhà gặp được đấy.”
Sở Thiên đột nhiên cảm thấy Khương Tiểu Bàn càng ngày càng đáng yêu.
Chủ nhiệm lớp giương lời của lão sư phong đón lấy một chuyến, ngữ khí trở nên hàn dày đặc, nói: “Cũng hi vọng một bộ phận đệ tử thừa dịp hôm nay còn có chút thời gian, hảo hảo ôn tập, tranh thủ nhiều khảo thi vài phần, miễn cho lại kéo lớp chân sau.”
Sở Thiên biết Trương lão sư lời nói này đúng nhằm vào hắn nói, vì vậy chẳng muốn lại lý, ghé vào trên mặt bàn xem ngoài cửa sổ mây cuốn mây bay, dù sao cuộc thi lần này đúng không có bất cứ vấn đề gì, nếu không chính mình cũng không cần lăn lộn.
Chủ nhiệm lớp Trương lão sư chứng kiến Sở Thiên như thế không đếm xỉa tới, trong lòng giận dữ, nói: “Sở Thiên, nói đúng là còn ngươi, lộ ra như thế lười nhác, có phải hay không chuẩn bị khảo thi mấy cái trứng vịt trở về ném lớp thể diện à?” Chủ nhiệm lớp Trương lão sư vừa lên đến liền thượng cương thượng tuyến, khấu trừ chụp mũ, Khương Tiểu Bàn lo lắng kéo kéo Sở Thiên, tuy nhiên Sở Thiên gần nhất ở trường học ra cố gắng hết sức danh tiếng, nhưng đệ tử xưa nay không cùng lão sư đấu, bởi vì kết quả chỉ biết dẫn đến đệ tử thảm bại.
Sở Thiên ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Lão sư, yên tâm, lần này ta sẽ khảo thi cái cả năm cấp đệ nhất danh vì lớp làm vẻ vang đấy.”
Toàn lớp đệ tử xôn xao, Sở Thiên khẩu khí thật không ngờ lớn? Nói khảo thi cái đạt tiêu chuẩn trở về, đoán chừng mọi người dùng Sở Thiên gần nhất biểu hiện, có lẽ sẽ tin tưởng, nhưng cả năm cấp đệ nhất danh thì là thổi lớn hơn.
Chủ nhiệm lớp Trương lão sư cũng mặt lộ vẻ giễu cợt, nói: “Ngươi khảo thi cả năm cấp đệ nhất danh vì lớp làm vẻ vang? Ngươi mơ mộng hão huyền a, nếu như ngươi khảo thi cả năm cấp đệ nhất hồi đến, ta đem chủ nhiệm lớp vị trí tặng cho ngươi ngồi, toàn lớp đệ tử tặng cho ngươi dạy.”
Sở Thiên duỗi duỗi lưng mỏi, nói: “Sự thật sẽ chứng minh hết thảy.”
Chủ nhiệm lớp Trương lão sư trên mặt lộ ra vô cùng khinh thường, tiểu tử, chờ, cuộc thi về sau, xem ta như thế nào nhục nhã ngươi, đến lúc đó, nhìn ngươi còn có... Hay không mặt tại Thiên Đô trung học lăn lộn.
Cái này buổi tối, Sở Thiên đem tất cả sách giáo khoa lấy ra, bỏ ra hai giờ lần nữa đã qua một lần, sau đó liền ném ở dưới mặt đất, trên giường ôm chăn, mền để đi ngủ, tuy nhiên, ngày mai sẽ phải cuộc thi, nhưng Sở Thiên cái này ban đêm ngủ được nhưng là tương đối hương vị ngọt ngào.