Thực lực của Sở Thiên đã được khẳng định, với ba trận thắng hắn đã không cần phải huấn luyện quân sự nữa. Các huấn luyện viên không thể làm gì hơn là để mặc hắn nằm ngủ, huýt sáo, phơi nắng trên bãi cỏ.
Hơn 6000 tân sinh viên còn lại rất hâm mộ Sở Thiên nhưng cũng chỉ biết ước ao, bởi các huấn luyện viên đã nói nếu có thể làm tương tự như Sở Thiên bọn họ cũng có thể được nhàn nhã, thảnh thơi phơi nắng. Nhưng bọn họ cũng tự biết với cái thể chất của mình chỉ có thể thành thành thật thật tham gia huấn luyện mà thôi.
Buổi chiều, ánh mặt trời rất nhu hòa. Sở Thiên cắn cỏ non trong đầu đang suy nghĩ hôm sau nên xử lý chuyện của công ty Hồng Phi như thế nào? Cơn gió nhẹ thổi qua, Sở Thiên nghe có tiếng bước chân đang từ phía sau đi tới. Một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt đi tới nằm cạnh Sở Thiên, cũng ngắt lấy một ngọn cỏ ngậm vào miệng, nhìn sang Sở Thiên mà cười nhạt.
Sở Thiên vươn người, không để ý gì hỏi:
- Anh đến tìm tôi?
Người đàn ông trung niên sững sờ hỏi ngược lại:
- Làm sao cậu biết tôi đến tìm cậu?
Sở Thiên nhổ ngọn cỏ thơm trong miệng ra nói:
- Bởi vì lúc nãy anh nở nụ cười.
- Cười có thể chứng minh được chuyện gì?
Người đàn ông trung niên hỏi tiếp.
Sở Thiên khẽ ngồi dậy mở miệng:
- Cười có rất nhiều loại, lúc nãy anh nhìn thấy tôi không phải nở một nụ cười thân mật mà là thư thái chứng tỏ trong lòng anh rất hưng phấn.
Ngươi đàn ông trung niên gật đầu sắc mặt trở nên nghiêm túc và trang trọng nói:
- Tôi tên là Trần Cát Mộng muốn tìm cậu Sở Thiên bàn một chút chuyện.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng:
- Anh quả nhiên là có chuẩn bị mà đến. Chỉ là tôi không biết chúng ta có chuyện gì để nói?
- Không lâu trước kia, tại quán bar Mê Tình có xảy ra một ít chuyện không biết cậu có còn nhớ không?
Trần Cát Mộng nhìn chằm chằm vào Sở Thiên nhắc nhở:
- Là chuyện Hổ Bang Hoa Nam Hổ cùng cậu có xảy ra một ít xung đột đó.
Sở Thiên nhìn lại Trần Cát Mộng nói:
- Đương nhiên tôi còn nhớ, hôm đó Hoa Nam Hổ không biết ăn phải cái gì mà tới đó sinh sự bị tôi đá ra ngoài.
- Ah? Đêm đó người anh em có thật là chỉ đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán bar?
Ánh mắt Trần Cát Mộng hơi có sát khí nổi lên:
- Chẳng lẽ người anh em không phải đuổi tận giết tuyệt chó gà không tha?
Sở Thiên biết Trần Cát Mộng nói còn có ý khác, thấy sát khí của anh ta đã bốc lên rồi nhưng vần rất bình tĩnh nói:
- Sở Thiên tôi không phải người hiếu sát, mà tên Hoa Nam Hổ ấy ỷ thế bắt nạt người khác mà không có thực tài, giết hắn chỉ tổ làm bẩn tay tôi.
Trần Cát Mộng sắc mặt biến đổi, tay phải lập tức toàn lực phóng ra.
- Anh chắc là người của Hổ Bang cho nên tới đòi lại công bằng cho Hoa Nam Hổ?
Sở Thiên tựa hồ đoán ra một chút:
- Hay là Hoa Nam Hổ đã gặp phải chuyện gì bất trắc?
Trần Cát Mộng không có trả lời, đứng dậy phủi cỏ bám trên quần áo, sát khí vẫn không tiêu tán nói:
- Tuy Hoa Nam Hổ không ra gì nhưng cũng là người thân của bang chủ, người anh em giáo huấn anh ta cũng không sao nhưng tôi mong là không phải người anh em đuổi tận giết tuyệt hắn.
Sau khi nói xong Trần Cát Mộng đi thẳng, trên bãi cỏ còn in lại vết giày.
Sở Thiên không hiểu lắm, Trần Cát Mộng đúng là người của Hổ Bang nhưng cũng không đi lấy lại công bằng cho Hoa Nam Hổ? Quan trọng hơn, từ lời nói của anh ta cho thấy, có lẽ bịn Hoa Nam Hổ đã gặp chuyện sau khi bị đá văng ra khỏi quán bar Mê Tình đêm hôm đó.
Đuổi tận giết tuyệt chó gà không tha? Sở Thiên cẩn thận suy nghĩ lời của Trần Cát Mộng.
Sở Thiên trong lòng cả kinh chẳng lẽ bọn Hoa Nam Hổ đã bị người ta giết trong đêm đó? Sở Thiên đầu có chút lớn hơn hắn còn nhớ tới lời Phương Tình nhắc nhở mình Hoa Nam Hổ là em họ của bang chủ Hổ Bang, cũng nắm một chức đường chủ. Nếu Hoa Nam Hổ thật sự bị giết mà không tìm ra hung thủ thì chẳng phải sẽ nghi ngờ mình ư? Chẳng phải là sẽ tính sổ với mình?
Sở Thiên cũng không úy kỵ Hổ bang nhưng cũng không muốn xung đột quá sớm với Hổ bang, cường long không áp nổi địa đầu xà huống chi tại thủ đô Soái quân không phải cường long.
Xem ra ở thủ đô ba phần mặt đất càng phải chú ý cẩn thận hơn. Sở Thiên gãi đầu lại nằm ở trên bãi cỏ.
Thời gian nhàn rỗi luôn trôi qua rất nhanh, Sở Thiên hiện tại không phải huấn luyện quân sự đúng là không có việc gì làm chợt nhớ tới Tô Dung Dung từng nói rất thích món sữa đậu nành do chính tay ông chủ nhà hàng "Hữu Gian" chế biến bởi nó có một hương vị rất độc đáo, khó quên. Để tạo bất ngờ cho Tô Dung Dung có lẽ mình nên chuẩn bị một ít cho nàng.
Ông chủ của "Hữu Gian" thấy Sở Thiên đi tới, tuy còn chưa gọi món những ông ta đã tay bắt mặt mừng ra chào:
- Sở Thiên hôm nay rảnh rỗi lại tới quán nhỏ của tôi chơi à? Đã tới, người làm anh như tôi sẽ tự mình xuống bếp làm mấy món sở trường cho cậu dùng thử.
Sở Thiên vội vàng khoát tay cười nói:
- Ông chủ sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Ông ngàn vạn lần đừng quá khách khí với tôi.
- Cậu mới là khách khí với tôi thì có?
Ông chủ liền móc ra một điếu thuốc cao cấp mời Sở Thiên nói:
- Tôi bây giờ còn chưa có kịp cảm ơn cậu vì lần trước đã giải vây giúp tôi đấy.
Sở Thiên cười nhẹ, đưa tay ra từ chối điếu thuốc nói:
- Ông chủ quá khách khí, chỉ là cái nhấc tay nhấc chân thôi mà, không cần quá để ý tới.
- Cậu uống ngụm trà đi. Hành động lần trước của cậu rất có lực chấn nhiếp đấy.
Ông chủ thấy Sở Thiên không hút thuốc vội châm trà cho hắn, nói:
- Đám lưu manh lần trước bị cậu dùng chiêu "Đũa xuyên thủy tinh" dọa cho mất mật đến giờ cũng không dám tới gây sự nữa.
Sở Thiên không muốn nói thêm về việc này, chỉ thở dài:
- Bởi vì bọn họ chết rồi.
Ông chủ giật mình, tay run lên khiến cho nước trà bắn cả ra ngoài, vội vội vàng vàng lau đi. Ông ta nhìn mặt Sở Thiên không có tí gì là đùa giỡn, kinh sợ nói:
- Chết rồi?
Mà Sở Thiên không có ý dấu diếm ông ta bởi vì bọn Thịnh ca dù gì cũng là người của hội Hắc Long, nếu bọn chúng có tới tìm ông ta hỏi thì cũng biết đường trả lời.
Sở Thiên giọng nói rất bình thản:
- Nếu hội Hắc Long có tới tìm ông thì cứ bảo đám Thịnh ca là do tôi giết.
Ông chủ vội vàng chỉ vào thân thể tượng Quan công mà thề:
- Cậu xem Hứa Chí Vĩ tôi là người thế nào, trước mặt Quan công tôi xin thề sẽ không tiết lộ nửa lời.
Sở Thiên cười nhạt, hắn biết ông chủ này cũng là người hiểu chuyện, sẽ không rảnh mà đi nói linh tinh vì vậy chuyển đề tài:
- Anh Hứa, lần này tôi tới đây là bởi vì lần trước bạn tôi rất thích uống sữa đậu này ở đây, vì vậy nhân lúc huấn luyện quân sự nhàn rỗi tôi chạy tới mua một ít.
Hứa Chí Vĩ cũng là người thông minh thấy Sở Thiên không muốn nói đến chuyện kia thì cũng không nói nhiều, biết Sở Thiên tới vì sữa đậu nành nở nụ cười:
- Đến vừa đúng lúc, tôi vừa mới làm xong một thùng, tôi sẽ mang lên cho cậu thử, trước khi về sẽ mang cho cậu một chai đảm bảo bạn cậu sẽ hài lòng.
Sở Thiên mặt tươi cười, cầm tay Hứa Chí Vĩ:
- Làm phiền anh rồi.
Hứa Chí Vĩ đi vào phòng bếp mang lên một cốc sữa đậu nành đặt trước mặt Sở Thiên. Cốc sữa rất thơm, Sở Thiên không nhịn được mà uống thử một hớp, sữa đã trôi xuống tận bụng mà hương thơm đậu nành vẫn còn lưu lại trên miệng.
- Dễ uống chứ?
Hứa Chí Vĩ nhìn thấy Sở Thiên hưởng thụ như thế cũng rất vui vẻ:
- Đúng rồi, cậu thật may mắn khi có cô bạn gái vừa đẹp người vừa tốt nết; phụ nữ như thế bây giờ đã hiếm lắm rồi.
Sở Thiên thấy Hứa Chí Vĩ khen ngợi Tô Dung Dung không sai, cô ấy đúng là rất đẹp mà còn rất lương thiện.
- Đợi một chút, tôi làm cho cậu mấy món ăn ngon!
Hứa Chí Vĩ đúng là người hào sảng, thấy Sở Thiên muốn rời đi liền ngăn lại muốn chiêu đãi hắn mấy món sở trường của mình. Đúng lúc này có một người đi từ cửa vào nói:
- Ông chủ có còn thiếu người làm tạp vụ không vậy?
Hứa Chí Vĩ phất tay, tuy người kia lôi thôi lếch thếch nhưng giọng cũng không vì thế mà khinh thị:
- Tiên sinh, thật có lỗi, hôm qua quán đã tìm đủ người làm rồi.
Người tìm việc tưởng Hứa Chí Vĩ lừa mình, vội nói:
- Ông chủ tôi việc gì cũng có thể làm.
Hứa Chí Vĩ rất khó xử nhìn người mới đến:
- Thật xin lỗi, chúng tôi đã đủ người.
Sở Thiên cảm giác giọng nói đó rất quen, nâng cốc sữa uống một ngụm rồi nhìn qua, thì ra là Phong Vô Tình, bỏ cốc sữa đậu nành xuống bàn đi tới cạnh anh ta nói:
- Phong Vô Tình hôm qua anh thua tôi nên hôm nay bị bọn họ đuổi việc à?
Phong Vô Tình đã không còn cái khí phách như trong cuộc thi nữa, trên mặt lại hiện lên vẻ nịnh nọt, cười lấy lòng:
- Không, là tôi tự bỏ việc, tôi bỏ việc cũng không liên quan gì tới cậu hay bọn họ cả.
Sở Thiên thấy bộ dáng chán trường của Phong Vô Tình khẽ thở dài:
- Phong Vô Tình tôi biết anh có bộ dạng này là do bị bọn họ đuổi việc, cũng là do tôi. Anh biết mà thanh niên thì háo thắng nếu không anh cũng không mất việc, hôm nay tôi sẽ giúp anh coi như là đền bù cho anh.
Phong Vô Tình không nói gì, cúi đầu xuống trông rất đáng thương, nhưng cái khuôn mặt cười cợt lại làm người khác cảm giác rất chán ghét.
Sở Thiên quay người lại nói với Hứa Chí Vĩ:
- Ông chủ Hứa có thể nể mặt tôi cho người anh em kia một chỗ kiếm bát cơm ăn được không?
Phong Vô Tình ánh mắt khẽ động, chữ "Anh em" đối với mình là rất xa xôi, nhưng Sở Thiên lại rất đơn giản nói ra.
Hứa Chí Vĩ nhìn Phong Vô Tình mấy lần lại Sở Thiên cười hào sảng nói:
- Sở Thiên cậu em cứ nói đùa, anh em của cậu cũng là anh em của tôi. Thế này đi người anh em kia sẽ làm ở đây, bao đủ ba bữa, nếu không có chỗ ở thì có thể ở phòng của bảo mẫu. Lương tháng ban đầu là 1500 tệ, nếu làm tốt sẽ thưởng thêm có được không?
Sở Thiên cảm kích, bắt tay với Hứa Chí Vĩ, làm tạp vụ cùng lắm chỉ đc 1000 tệ, thế mà Hứa Chí Vĩ trả cho Phong Vô Tình 1500 tệ. Đúng là rất nể mặt mình, thương nhân có nghĩa khí như thế làm cho người ta rất bội phục.
Phong Vô Tình thấy có đãi ngộ tốt như vậy, thì rất vui mừng, rôi rít cảm ơn Hứa Chí Vĩ hứa sẽ làm tốt. Sau đó vội đi tìm chổi lau, xô chậu đi lau nhà, tỏ ra mình là người chăm chỉ, cần cù.
Sở Thiên trở lại chỗ ngồi, uống nôt cốc sữa đậu nành, sau đó nhã nhặn từ chối lời mời cơm của Hứa Chí Vĩ. Hứa Chí Vĩ lập tức vỗ đầu, biết rõ Sở Thiên cùng Tô Dung Dung cần có một thế giới riêng vì vậy nhanh vào bếp chuẩn bị sữa đậu nành cho Sở Thiên.
Lúc Phong Vô Tình lau nhà qua chỗ Sở Thiên, Sở Thiên nghe được một tiếng giọng nói rất hùng hậu nhỏ nhẹ truyền tới:
- Cám ơn!
Sở Thiên quay đầu lại thì Phong Vô Tình tiếp tục lau nhà, vẫn mang cái bộ mặt đáng ghét đó. Sở Thiên thấy Phong Vô Tình rất thú vị, tò mò không biết khi xưa đã xảy ra chuyện gì mà trở nên như vậy.
Hứa Chí Vĩ rất nhanh cầm sữa đậu nành ra đặt trước mắt Sở Thiên, vỗ vai hắn:
- Tôi cho cậu cái phích này, sữa đậu nành đảm bảo khi dùng vẫn mát lạnh.
- Anh Hứa tổng cộng hết bao nhiêu tiền?
Sở Thiên mở miệng hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hứa Chí Vĩ khẽ nhíu mày, có chút không vui nói:
- Cậu thấy anh là người thế nào? Người anh em, chúng ta gặp nhau là do chữ "Duyên", ngàn vạn lần đừng để "Tiền" làm hỏng quan hệ cua chúng ta.
Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn biết nếu cố tình trả tiền sẽ chọc giận Hức Chí Vĩ vì vậy cười nói:
- Vậy cám ơn anh Hứa rồi, ngày mai em sẽ lại không khách khí lại tới nữa.
Hứa Chí Vĩ lúc này mới cười rộ lên, vỗ vai Sở Thiên:
- Tình cảm hai người tốt nha, mai chú mang cả bạn gái tới anh chiêu đãi chú một bữa cơm.
Sở Thiên gật đầu chào Hứa Chí Vĩ, sau đó đi tới cạnh Phong Vô Tình vỗ vai hắn:
- Người anh em tôi đi trước, hẹn ngày sau gặp lại.
Sở Thiên lập tức quay người rời đi, muốn đưa sữa đậu nành tới trước lúc mấy cô nàng Tô Dung Dung tới căn tin khu căng tin huấn luyện quân sự.
Phong Vô Tình không nói gì, vẫn cầm cây chổi lau nhà đứng nhìn Sở Thiên đi ra, không ai biết anh ta đang nghĩ gì.
Vì thời gian rất gấp, khi thấy đầu đường có ghi phải sửa chữa, Sở Thiên liền đi tắt qua ngõ nhỏ. Khi đi vào đó, đột nhiên Sở Thiên cảm giác có hai luồng sát khí mãnh liệt đang ập tới.
Sở Thiên không có chạy về đường cũ, đó là chuyện vô dụng và rất ngu xuẩn.
Sát khí ngày càng nặng, Sở Thiên đút sữa đậu nành vào ngực, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, từ phía trước, hai thanh đao cực nhanh đâm tới Sở Thiên.
[hide]
Sở Thiên thực lực lại để cho hắn ở đây huấn luyện quân sự triệt để đã chiếm được giải phóng liên tục tam bàn thắng lợi lại để cho các giáo quan đã không thể nói gì nữa chỉ có thể mặc cho do cái này độc nhất vô nhị tiểu tử nằm ở trên đồng cỏ thổi khúc phơi nắng lấy mặt trời.
Sáu ngàn dư tên tân sinh hâm mộ về hâm mộ thực sự không có chỉ trích Sở Thiên làm đặc quyền bởi vì giáo quan nói ai cũng có thể làm được Sở Thiên bộ dạng ai cũng có thể nhàn nhã phơi nắng mặt trời sáu ngàn dư tên tân sinh nhìn xem các giáo quan khí lực thân hình lại nhìn xem chính mình suy nhược thể chất chỉ có thể thở dài thành thành thật thật tiến hành huấn luyện quân sự.
Buổi chiều ánh mặt trời rất nhu hòa Sở Thiên cắn cây cỏ non trong lòng suy nghĩ ngày sau đi Hồng công ty sự tình nghĩ đến như thế nào đánh vỡ lỗ hổng gió mát nhẹ nhàng phật qua Sở Thiên nghe được bên người truyền đến tiếng bước chân có chút ghé mắt nhìn lại một vị khuôn mặt tái nhợt trung niên nhân đang ngồi xuống tay trái cũng rút cây cỏ non cắn nhìn thấy Sở Thiên nhìn qua hắn nhàn nhạt cười.
Sở Thiên thân thân lưng mỏi không đếm xỉa tới nói: “Ngươi là tới tìm ta hay sao?”
Tái nhợt trung niên nhân có chút kinh sững sờ lập tức đánh giá Sở Thiên tò mò hỏi: “Làm sao ngươi biết ta là tới tìm ngươi đâu này?”
Sở Thiên đem trong miệng cỏ non phun ra cỏ xanh mùi thơm lại để cho Sở Thiên càng thêm thanh tỉnh nhàn nhạt nói: “Bởi vì ngươi vừa rồi nở nụ cười!”
"Cười có thể chứng minh vấn đề gì? Tái nhợt trung niên nhân tựa hồ đối với Sở Thiên thấy hứng thú.
Sở Thiên phần eo dùng sức ngồi dậy mở miệng nói: “Cười có rất nhiều loại ngươi nhìn thấy ta về sau không phải thân mật cười mà là thư thái cười ta cảm giác được xuất từ ngươi đáy lòng hưng phấn.”
Trung niên nhân tán thưởng gật đầu lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc nói: “Tại hạ Trần Cát Mộng đều muốn cùng Sở huynh đệ trò chuyện một ít chuyện.”
Sở Thiên than nhẹ một tiếng: “Ngươi quả nhiên có chuẩn bị mà đến chẳng qua là không biết chúng ta có thể trò chuyện mấy thứ gì đó?”
“Ta nghĩ không lâu lúc trước sanh ở Mê Tình quán bar sự tình Sở huynh đệ có lẽ còn nhớ rõ a?” Trần Cát Mộng ánh mắt chằm chằm vào Sở Thiên nhắc nhở lấy nói: “Hổ Bang Hoa Nam Hổ cùng Sở huynh đệ sinh xung đột đêm đó.”
Sở Thiên nhìn lại lấy Trần Cát Mộng ánh mắt từ chối cho ý kiến cười cười: “Đương nhiên nhớ rõ Hoa Nam Hổ cũng không biết ăn lộn thuốc gì vậy mà đến Mê Tình quán bar nháo sự đáng tiếc bị ta đánh ra Mê Tình quán bar.”
“Hả? Đêm đó Sở huynh đệ thật sự chẳng qua là đem Hoa Nam Hổ đuổi ra quán bar?” Trần Cát Mộng ánh mắt hơi mở sát khí bỗng nhiên bốc lên: “Chẳng lẽ Sở huynh đệ không có đuổi tận giết tuyệt đến chó gà không tha?”
Sở Thiên tự nhiên nghe được Trần Cát Mộng thoại lý hữu thoại còn cảm giác ra Trần Cát Mộng trên người thoáng hiện sát khí không khỏi nhiều nhìn mấy lần ngữ khí bình thản nói: “Ta Sở Thiên không phải người hiếu sát Hoa Nam Hổ loại này ỷ thế hiếp người vừa rồi không có thực tài thực liệu người giết hắn đi còn điếm ô ta Sở Thiên tay!”
Trần Cát Mộng sắc mặt biến đổi lớn tay phải bỗng nhiên rót đầy lực lượng lập tức lại phóng thích mà đi.
“Hẳn là các hạ là Hổ Bang người cho nên muốn đối với Hoa Nam Hổ lấy lại công đạo?” Sở Thiên tựa hồ đoán ra mấy thứ gì đó bình tĩnh nói: “Hay là Hoa Nam Hổ đã sinh cái gì bất trắc?”
Trần Cát Mộng không có trả lời Sở Thiên hỏi thăm đứng dậy vỗ vỗ trên người thảo mảnh mang theo vài phần lau không đi sát khí nói: “Hoa Nam Hổ đúng ta bang chủ thân thuộc đúng là không nên thân Sở huynh đệ nhục nhã hắn giáo huấn cái kia đúng nên phải đấy nhưng Trần Cát Mộng hi vọng Sở huynh đệ thật không có đối với Hoa Nam Hổ đuổi tận giết tuyệt.”
Sau khi nói xong Trần Cát Mộng liền cũng không quay đầu lại đi ra ngoài tại bãi cỏ đi qua về sau đều lưu lại cái rõ ràng hài ấn, dấu giày.
Sở Thiên trong mắt có vài phần mê hoặc Trần Cát Mộng đúng Hổ Bang người không thể dị nghị nhưng hắn làm gì không thay Hoa Nam Hổ lấy lại công đạo đâu này? Là trọng yếu hơn đúng nghe hắn ngữ khí Hoa Nam Hổ bọn hắn giống như xảy ra chuyện gì hơn nữa liền tại chính mình đem Hoa Nam Hổ đuổi ra Mê Tình quán bar đêm đó.
Đuổi tận giết tuyệt chó gà không tha? Sở Thiên kỹ càng hồi tưởng đến Trần Cát Mộng mà nói.
Sở Thiên tâm ở bên trong cả kinh chẳng lẽ Hoa Nam Hổ bọn hắn đêm đó bị người giết? Sở Thiên đầu có chút lớn hơn hắn còn muốn nổi lên Phương Tình nhắc tới mà nói Hoa Nam Hổ đúng Hổ Bang bang chủ đường đệ ngồi trên vị trí Đường chủ nếu như Hoa Nam Hổ thật sự bị người giết Hổ Bang lại tìm không thấy hung thủ thật sự chẳng phải là hoài nghi đến trên đầu mình? Chẳng phải là muốn cùng chính mình tính sổ?
Sở Thiên cũng không sợ hãi Hổ Bang thực sự không nghĩ như thế quá sớm cùng Hổ Bang khai mở Chiến Cường Long không áp rắn rít địa phương huống chi kinh thành Soái quân còn không phải cường long.
Xem ra ở kinh thành cái này ba phần trên mặt đất về sau muốn càng thêm chú ý cẩn thận rồi. Sở Thiên gãi đầu lại nằm ở trên đồng cỏ.
Nhàm chán thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh Sở Thiên hiện nếu như không huấn luyện quân sự chính mình tựa hồ thật đúng là vô sự có thể làm chợt nhớ tới Tô Dung Dung từng theo tự ngươi nói qua đặc biệt ưa thích ‘hữu gian xan thính’ miễn phí sữa đậu nành đó là mập mạp lão bản vì hấp dẫn thực khách mà tự mình tay mài đưa tặng thực khách nhấm nháp sữa đậu nành mùi hương đậm đặc thuần khiết vì vậy Sở Thiên đứng dậy chuẩn bị làm chút lại để cho Tô Dung Dung có thể đã cao hứng lại ngoài ý muốn sự tình.
‘Hữu gian xan thính’ béo lão bản tự nhiên nhớ rõ Sở Thiên nhìn thấy Sở Thiên đạp tiến đến tuy nhiên vẫn chưa tới tiệm cơm lại mang theo nụ cười sáng lạn tự mình nghênh đón đi lên trong miệng thân thiết hô: “Sở Thiên lão đệ như thế nào có rảnh quang lâm tiểu điếm à? Đến ngồi bên này hôm nay liền do ca ca làm ông chủ cho ngươi tự mình tiểu trù làm mấy thứ sở trường thức ăn ngon.”
Sở Thiên bề bộn vẫy vẫy tay cười nói: “Lão bản như thế nào không biết xấu hổ đâu này? Ngàn vạn không nên khách khí.”
“Sở Thiên lão đệ là ngươi cùng ca ca khách khí a?” Béo lão bản mập mạp thịt tay còn từ miệng túi móc ra cao cấp thuốc hút ra một chi cho Sở Thiên mở miệng nói: “Sở Thiên lão đệ ngươi lần trước giúp đỡ ca ca giải vây ca ca còn chưa kịp tạ còn ngươi.”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười đem béo lão bản khói ngăn cản trở về nhàn nhạt nói: “Lão bản ngươi quá khách khí tiện tay mà thôi mà thôi không cần lo lắng trong lòng!”
“Sở Thiên lão đệ trước uống ngụm trà ngươi quả thật có lực chấn nhiếp.” Béo lão bản gặp Sở Thiên không hút thuốc lá sẽ đem khói kẹp ở trên lỗ tai cầm qua ấm trà cho Sở Thiên chạy đến nước trà nói: “Đám kia lưu manh lần trước bị ngươi ‘chiếc đũa đâm thủy tinh’ chấn trụ về sau liền không còn có đến chỗ của ta quấy rối rồi.”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến thở dài nhìn thấy bốn phía không có ai nhàn nhạt nói: “Bởi vì bọn họ đã chết!”
Béo lão bản châm trà tay lập tức run lên nước trà ngã xuống bên cạnh bề bộn cầm qua khăn lau lau vài cái cười nhìn xem Sở Thiên lại hiện Sở Thiên trên mặt không có chút nào hay nói giỡn chi sắc trong nội tâm đều không tự chủ được khiếp sợ lập tức thấp giọng nói: “Chết thật rồi hả?”
Sở Thiên không có giấu diếm ý tứ gật gật đầu miễn cho ngày nào đó người của Hắc long hội hiện Thịnh ca bọn hắn không thấy tìm đến béo lão bản xúi quẩy lại để cho béo lão bản biết là mình giết Thịnh ca bọn hắn tối thiểu bị Hắc Long hội tìm tới cửa thời điểm có thể có một thuyết pháp mà không cần làm phiền hà béo lão bản.
Sở Thiên ngữ khí bình tĩnh nói: “Lão bản nếu như người của Hắc long hội tìm tới ngươi ngươi liền nói cho bọn hắn biết đúng ta Sở Thiên giết Thịnh ca bọn hắn.”
Béo lão bản vẫy vẫy tay đối với trong nhà ăn đang lúc Quan công tượng thần thề: “Sở Thiên lão đệ ngươi đem ta Hứa Chí Vĩ trở thành người nào ta tại Quan Nhị ca trước mặt thề đến chết không lộ ra ngươi nếu không thiên lôi đánh xuống.”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng hắn biết rõ béo lão bản đúng người tốt cũng liền không rồi hãy nói chuyện này tình bề bộn nói sang chuyện khác: “Hứa đại ca ta là tới với ngươi yếu điểm sữa đậu nành ta đây lần trước đến bằng hữu đặc biệt thích uống ngươi sữa đậu nành ta liền thừa dịp huấn luyện quân sự nhàn rỗi chạy đến với ngươi yếu điểm rồi.”
Hứa Chí Vĩ cũng là người thông minh nhìn thấy Sở Thiên không tiếp tục đề tài mới vừa rồi cũng liền không hiếu kỳ truy nguyên nghe được Sở Thiên muốn sữa đậu nành ngôn ngữ lập tức cởi mở cười to: “Sở Thiên lão đệ ngươi tới đúng lúc ta vừa mới mài tốt một thùng ta trước cho ngươi ngược lại chén nếm thử thời điểm ra đi ta cho ngươi thêm cài đặt một bình lại để cho bằng hữu của ngươi cũng hảo hảo uống trọn vẹn.”
Sở Thiên mang trên mặt vẻ mừng rỡ khởi thủ cùng Hứa Chí Vĩ nói: “Vậy cám ơn Hứa lão bản rồi!”
Hứa Chí Vĩ đi vào phòng bếp mang sang một chén nồng đặc sữa đậu nành đặt ở Sở Thiên trước mặt Sở Thiên nghe thấy được sữa đậu nành mùi hương đậm đặc lập tức ngăn không được cúi đầu uống lên đến một cái xuống dưới miệng đầy vị ngọt đậu vị.
“Dễ uống a?” Hứa Chí Vĩ nhìn thấy Sở Thiên như thế hưởng thụ mình cũng trở nên cao hứng trở lại: “Đúng rồi lão đệ ngươi người nữ kia bằng hữu thật sự rất không tồi người không chỉ có rất xinh đẹp còn rất thiện lương như bây giờ nữ tử đã rất ít rồi.”
Sở Thiên nghe được Hứa Chí Vĩ ca ngợi lấy Tô Dung Dung cũng không có khiêm tốn Tô Dung Dung xác thực thiện lương.
“Lão đệ ta cho ngươi đi làm cho mấy cái thức ăn ngon!” Hứa Chí Vĩ đúng người hào sảng vỗ vỗ tay đang chuẩn bị đứng dậy cùng Sở Thiên cả mấy cái sở trường thức ăn ngon lúc này ngoài cửa chợt hiện tiến vào một người mang trên mặt cười mỉa thấp giọng nói: “Lão bản ngươi nơi đây còn có khai hay không tạp công à?”
Hứa Chí Vĩ vẫy vẫy tay nhìn thấy người tới đầy người lôi thôi nhưng ngữ khí vẫn là tương đối thân mật: “Tiên sinh không có ý tứ chúng ta tạp công ngày hôm qua vừa mới chiêu đã đến!”
Tìm công chi nhân cho rằng Hứa Chí Vĩ là lừa gạt hắn bề bộn xoáy lên ống tay áo nói: “Lão bản ta cái gì cũng có thể làm ta đây cái gì đều có thể làm đấy.”
“Tiên sinh không phải ta qua loa ngươi cũng không phải ta không mời ngươi.” Hứa Chí Vĩ khó xử nhìn xem người tới: “Chúng ta thật là mời được người.”
Sở Thiên cảm giác người tới thanh âm có vài phần quen thuộc nâng lên uống vào sữa đậu nành đầu kinh ngạc nhìn thấy tìm công chi nhân đúng là Phong Vô Tình trong nội tâm khẽ nhúc nhích vì vậy buông sữa đậu nành đi đến Phong Vô Tình bên cạnh nhàn nhạt nói: “Phong Vô Tình ngươi ngày hôm qua bại bởi ta trận đấu bọn hắn sẽ đem ngươi từ công rồi hả?”
Phong Vô Tình đã không có m chạy cự li dài khí phách phong trên mặt mang chính là nịnh nọt người khác cười mỉa: “Không có đúng ta công tác không tốt tự chính mình rời đi huấn luyện quân sự đội chính mình rời đi không liên quan bọn hắn sự tình cũng không liên quan ngươi sự tình.”
Sở Thiên nhìn thấy Phong Vô Tình chán chường bộ dạng nhẹ nhàng hít một tiếng: “Phong Vô Tình ta biết rõ ngươi vốn phong phạm không phải bây giờ chán nản chán chường chi tốt ngươi bị huấn luyện quân sự đội từ công cùng ta cũng có quan hệ nếu như không phải ta tuổi trẻ hiếu thắng bọn hắn cũng sẽ không đem ngươi lôi vào hôm nay ta liền cho ngươi làm chút chuyện đền bù a.”
Phong Vô Tình không nói gì tội nghiệp cúi đầu trên mặt cười mỉa rất dễ dàng làm cho người ta cảm giác được chán ghét.
Sở Thiên quay người cùng Hứa Chí Vĩ nói: “Hứa lão bản có thể hay không mặt mũi của ta phía trên để cho ta vị huynh đệ kia tại ngươi nơi đây kiếm miếng cơm ăn?”
Phong Vô Tình ánh mắt khẽ nhúc nhích ‘huynh đệ’ hai chữ tựa hồ cách mình rất xa vời bây giờ lại bị Sở Thiên dễ dàng nhắc tới.
Hứa Chí Vĩ nhìn mấy lần Phong Vô Tình lại nhìn mấy lần Sở Thiên tuôn ra hào sảng tiếng cười: “Sở Thiên lão đệ nói đùa huynh đệ của ngươi chính là ta Hứa Chí Vĩ huynh đệ như vậy đi vị huynh đệ kia liền tại ta nhà hàng làm trước ba bữa cơm đồ ăn quản đủ nếu như không có chỗ ở bên trong có đang lúc bảo mẫu phòng cho ngươi ở về phần tiền lương đi lấy trước một nghìn ngũ làm tốt lắm một lần nữa cho tiền thưởng như thế nào?”
Sở Thiên cảm kích vỗ Hứa Chí Vĩ Sở Thiên rõ ràng tạp công giá cả chống đỡ chết liền một nghìn Hứa Chí Vĩ cho Phong Vô Tình một nghìn ngũ tiền lương quả thực là cho chính mình mặt mũi cái này Hứa Chí Vĩ làm thương nhân có thể làm được như thế nghĩa khí thật sự làm cho người ta bội phục.
Phong Vô Tình nghe được tốt như vậy đãi ngộ bề bộn cố gắng gật đầu hướng Hứa Chí Vĩ luôn miệng nói tạ lập tức ân cần theo bên cạnh cầm lấy đồ lau nhà kéo lấy đã rất sạch sẽ nhà hàng đến dùng cái này biểu hiện chính mình cần cù chăm chỉ.
Sở Thiên trở lại chỗ ngồi tiếp tục uống lấy sữa đậu nành từ chối nhã nhặn Hứa Chí Vĩ lưu chính mình ăn cơm hảo ý Hứa Chí Vĩ lập tức vỗ đầu của mình biết rõ Sở Thiên cùng với Tô Dung Dung qua hai người thế giới vì vậy quay người đi vào phòng bếp chuẩn bị sữa đậu nành.
Phong Vô Tình cầm lấy đồ lau nhà trải qua Sở Thiên thời điểm Sở Thiên rõ ràng nghe được Phong Vô Tình thanh âm hùng hậu thấp truyền tới: “Cám ơn!”
Sở Thiên quay đầu nhìn lại thời điểm Phong Vô Tình đã mang theo cười mỉa tiếp tục kéo lấy sàn nhà Sở Thiên càng đối với cái này Phong Vô Tình cảm thấy hứng thú người này sau lưng đến tột cùng có như thế nào câu chuyện đâu này?
Hứa Chí Vĩ rất nhanh sẽ đem sữa đậu nành chuẩn bị xong đặt ở bình thuỷ ở bên trong vỗ vỗ nói: “Sở Thiên lão đệ ta đây cái bình thuỷ ngươi cũng cầm lấy đi dùng đến như vậy sữa đậu nành tựu cũng không làm lạnh rồi.”
“Hứa đại ca tổng cộng bao nhiêu tiền?” Sở Thiên mở miệng hỏi.
Hứa Chí Vĩ khẽ nhíu mày có chút không khoái nói: “Sở Thiên lão đệ ngươi đem ca ca đương người nào? Huynh đệ chúng ta gặp phải cái kia chính là duyên phận ngàn vạn không nên xách ‘tiền’ cái chữ này miễn cho tục khí ngươi rồi giao tình của ta.”
Sở Thiên có chút bất đắc dĩ nhưng biết rõ Hứa Chí Vĩ đúng trong tính cách người kiên trì trả thù lao thật đúng là sẽ đem hắn trêu chọc phát hỏa vì vậy cười cười: “Vậy cám ơn Hứa đại ca ngày mai ta tiếp tục không khách khí lại đến trang bị sữa đậu nành đâu.”
Hứa Chí Vĩ lúc này mới cười rộ lên vỗ vỗ Sở Thiên bả vai: “Cảm tình tốt ngày mai đem bạn gái của ngươi cũng mang đến nếm thử của ta sở trường thức ăn ngon.”
Sở Thiên gật gật đầu hướng Hứa Chí Vĩ cáo từ sau đó đi đến Phong Vô Tình bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Vô tình huynh đệ ta đi trước hôm nào gặp!” Lập tức quay người rời đi Sở Thiên đều muốn đuổi tại Tô Dung Dung các nàng tiến vào huấn luyện quân sự nhà ăn lúc trước đem sữa đậu nành đưa đến.
Phong Vô Tình không nói gì chẳng qua là đỡ lấy đồ lau nhà kinh ngạc nhìn xem Sở Thiên thân ảnh ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Sở Thiên vì thời gian đang gấp đặc biệt dò xét đầu đường nhỏ từ lúc sắp sửa phá bỏ và dời đi nơi khác trong ngõ hẻm mặc đi Sở Thiên vừa mới bước vào phá bỏ và dời đi nơi khác phố nhỏ cũng cảm giác trước sau hai trận lăng lệ ác liệt sát khí đánh úp lại.
Sở Thiên không có lập tức đường cũ lui về bởi vì đó là chuyện ngu xuẩn làm sẽ vô dụng thôi sự tình chính là chuyện ngu xuẩn.
Sát khí càng ngày càng nặng Sở Thiên đem tay trái cầm lấy sữa đậu nành ôm ở ngực sau đó không chút lựa chọn đi về phía trước.
Bỗng nhiên phía trước lòe ra hai thanh đao cực nhanh độ hướng về Sở Thiên đâm tới.
[/hide]