Đằng trước, hai thanh đao nhanh như cắt, sắc bén đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên bình tĩnh, không lùi về sau, mà cầm đao xông lên trước bởi vì bản thân cảm giác phía sau còn có một luồng sát khí mạnh mẽ đang ẩn tàng. Hai tên cầm đao phía trước thấy hành vi khác thường của Sở Thiên hơi giật mình, động tác chậm lại. Sở Thiên không bỏ qua cơ hội này, dẫm mạnh chân lao lên, người như lá bay xông vào giữa bọn chúng. Tay phải hóa quyền thành chưởng đao chém vào cổ tay hai tên đó. Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tuổi ước chừng khoảng năm mươi đang quan sát trận chiến trên đường, thỉnh thoảng gật đầu. Bên cạnh, Trần Cát Mộng cung kính đứng ra nghe lệnh. - Cát Mộng, cậu thấy bốn tướng có thể ngăn được Sở Thiên không? Người đàn ông trung niên hỏi Trần Cát Mộng. Trần Cát Mộng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: - Sở Thiên mặc dù gan dạ, sáng suốt, trí tuệ hơn người, còn là Thống soái hắc bang ở Thượng Hải. Nhưng dù sao hắn cũng tuổi còn trẻ, thân thủ lợi hại đến đâu cũng không thể đánh bại được bốn tướng của Hổ bang. - Vậy cậu cảm thấy Hoa Nam Hổ có phải do bọn Sở Thiên giết chết không? Lâm bang chủ ánh mắt toát lên sát khí, Hoa Nam Hổ mặc dù bất tài, nhưng cũng là người thân của anh ta. Sao có thể để Hoa Nam Hổ biến mất một cách kỳ quái. Nhưng dù sống hay chết, cuối cùng cũng phải vì cậu ta làm chút chuyện: - Sở Thiên thống soái du binh tán tướng liệu có thật sự dám giết Hoa Nam Hổ? Lần này Trần Cát Mộng không dám kết luận, đây là truyện rất quan trọng, không thể qua loa đại khái kết luận bừa, vì vậy chỉ có thể dựa vào các thông tin mình có phân tích với bang chủ: - Chúng ta tra được đêm đó, Hoa Nam Hổ quả thật đã tới quán bar Mê Tình, sau đó mất tích không rõ. Hôm nay, thuộc hạ cũng đã tự mình tới thăm dò Sở Thiên, cậu ta cũng đã thừa nhận có xích mích với Hoa Nam Hổ, sau đó đã đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán, chuyện sau đó thế nào thì cậu ta nói không biết. - Vậy hãy để cho bốn tướng tiếp tục thử Sở Thiên! Lâm bang chủ trong mắt hiện lên vẻ hung hãn: - Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, huống chi Sở Thiên còn là Thống soái của Soái quân, sớm hay muộn sẽ tranh giành địa bàn với chúng ta. Nếu như có thể giết hắn thì tốt, ít đi bát hương thì cũng bớt quỷ! Lâm bang chủ chăm chú quan sát Sở Thiên. Thân pháp mau lẹ, lưu loát như nước chảy mây trôi, khiến bản thân Lâm bang chủ vốn là người có kinh nghiệm chém giết đầy mình cũng phải tự hỏi có thể giết chết Sở Thiên không? Tuy nhiên, ở trước mặt thuộc hạ, anh ta không thể tỏ ra lo lắng được. Trần Cát Mộng cảm thấy không yên, chần chừ muốn nói lại thôi, cố mở miệng: - Nhưng Lý Thần Châu đã cảnh báo chúng ta, tháng này không thể xảy ra chuyện gì làm nhiễu loạn trị an thủ đô, nếu không giết không tha. Tuy Hổ bang chúng ta có chỗ dựa nhưng mà nếu Lý Thần Châu thật sự hành động nói không chừng sẽ có cớ tiêu diệt chúng ta. Lâm bang chủ cười ha hả, lại lập tức trầm giọng nói: - Đúng vậy, cho nên tôi cũng không có lệnh trực tiếp tấn công quán bar Mê Tình, bằng không quán bar Mê Tình làm sao có thể tồn tại tới bây giờ. Chỉ cần một mồi lửa cho nó đi vào dĩ vãn luôn, giết Sở Thiên chỉ là chuyện nhỏ, mà chắc gì Lý Thần Châu biết là do chúng ta làm. Trong lòng Lâm bang chủ lại nghĩ: hôm nay cũng không nhất định có thể giết được Sở Thiên. Trần Cát Mộng gật đầu, không nói thêm gì nữa chăm chú nhìn trận đấu quyết liệt trong ngõ nhỏ. Sở Thiên nhìn trước sau bị bao vây bởi bốn tên to con, cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: - Bốn vị đại ca, tôi thật sự không hiểu sao các vị tới đây tìm tôi gây sự? Tôi thật sự không nhớ chúng ta có cừu hận gì cả? Tên cầm đầu có vết sẹo trên mặt lạnh lùng nói: - Mày giết anh em của tao, nên bọn tao tới báo thù! Sở Thiên cười khổ không ngừng, thản nhiên nói: - Tôi giết anh em của các người? Anh em của các người là ai? Có thể nói cho tôi biết không, để chết cũng không có gì khúc mắc, dù gì tôi cũng giết quá nhiều người rồi. Nghe thấy lời Sở Thiên, tên mặt sẹo trợn mắt, không trả lời mà rống lên: - Nhóc con muốn chết! Tên mặt sẹo vận sức vào thanh đao trong tay chém xuống đỉnh đầu Sở Thiên. Ba người còn lại tay phải phóng dao, tay trái rút đao từ bên hông đâm tới Sở Thiên, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Hổ bang "Thập bát tướng". Ánh mắt Sở Thiên khẽ động, nhẹ nhàng ném chiếc bình đựng sữa đậu nành ra, vững chãi đứng trên bờ tường con ngõ, tay phải hạ xuống. Khi tên kia chém đao xuống đầu Sở Thiên, thì tên còn lại ở phía trước cũng rút ra dao bầu. Con dao run lên đâm thẳng về phái sườn của Sở Thiên, một con khác dùng để phòng thủ cho hai người. Hai loại vũ khí một dài một ngắn, một cương một nhu tưởng chừng rất khó phối hợp nhưng với hai người này trở thành tổ hợp công thủ song toàn. Nhờ kỹ năng này mà họ được liệt vào "Cửu hổ thập bát tướng" trong hàng ngũ các chiến tướng Lúc này, Sở Thiên dường như không nhận ra hay là bị dọa cho sợ hãi không thể động tay chân mà cứ đứng yên mặc sát khí bốn phía ập tới. Đang quan sát, Trần Cát Mộng nhíu mày: - Chả lẽ Sở Thiên đợi chết? Hắn lại yếu đuối như thế? Lâm bang chủ lại cảm thấy rất hồi hộp, nhưng giọng điệu vẫn duy trì sự bình tĩnh: - Nếu Sở Thiên chỉ có như thế, sao có thể ngồi ở vị trí Thống soái Soái quân? Sở Thiên nhìn thấy bốn người đã áp sát cách không tới một bước chân, nháy mắt, mắt Sở Thiên trở nên sắc bén, tay phải cầm Minh Hồng chiến đao vung ra. "Roạt", tiếng kêu thảm thiết vang lên: - AAAAAA!!!!!!!! Bốn người Hổ bang trúng đòn, bị thương nặng nhẹ khác nhau. Đang chăm chú quan sát, Trần Cát Mộng hoảng sợ, thì thào tự hỏi: - Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Thì ra, trong nháy mắt tay trái Sở Thiên nhanh như thiểm điện vươn ra hóa thành trảo bắt lấy cổ tay tên cầm đấu, "Rắc" bẻ gẫy cổ tay hắn, sau đó Sở Thiên vung chân đá bay tên đó ngã lăn lốc xuống đất. Một chiến tướng bên cạnh tên cầm đầu tưởng chừng mũi dao đã đâm vào sườn Sở Thiên, nhưng lại bị Sở Thiên cầm chặt lấy mũi dao không thể nhúc nhích, tiếp đó lại dùng một lực mạnh mẽ kéo anh ta ra sau. Lúc này, hai chiến tướng của Hổ bang đã đâm dao sát lưng Sở Thiên. Sở Thiên quay đầu lại, kéo tên Hổ bang đang bị kẹp chặt đao ra sau làm tấm chắn, hai thanh đao đâm vào người tên chiến tướng xui xẻo đó. Hai tên Hổ bang phía sau không kịp dừng lại chỉ cố giảm bớt lượng sát thương vào người tên đồng bọn, thấy vết đâm không sâu, mới thở phào một tiếng. Lúc này Sở Thiên phản kích, Minh Hồng chiến đao quét qua bụng hai tên phía sau, máu chảy ròng ròng, bọn chúng kinh hoàng lui lại. Sở Thiên dùng cùi chỏ thúc mạnh, tên Hổ bang làm tấm chắn cho Sở Thiên bay ra ngoài Tên cầm đầu cắn răng chịu đau cầm đao đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên hoàn toàn không để ý đến hành vi liều mạng của gã, mũi chân gẩy lên, một thanh đao đâm vào bắp chân tên đó. Gã đau đớn không chịu nổi ngã nhào xuống đất. Những âm thanh thảm thiết qua đi, bốn tên chiến tướng của Hổ bang đều bất hạnh bị thương nằm lăn lóc trên mặt đất. Nhưng còn may cho bọn chúng khi Sở Thiên không hạ sát thủ. Sở Thiên liên tục ra đòn hạ bốn tên chiến tướng nhưng một bước chân cũng không hề di chuyển. Sở Thiên cúi nhìn bốn tên chiến tướng Hổ Bang, cười nhạt một tiếng, nhảy lên đầu tường, lấy bình sữa đậu nành xuống, bình thản nói: - Tôi không biết tại sao các người lại muốn giết tôi, cũng không biết người anh em của các anh bị tôi giết là ai, nhưng Sở Thiên tôi chưa bao giờ sợ có thêm mấy cái xác chết. Nhưng mà tôi hi vọng các anh có thể quang minh chính đại tới báo thù chứ không phải là tới ám sát! Lâm bang chủ sờ sờ máy trợ thính, chân mày cau lại, lẩm bẩm nói một mình: - Hoa Nam Hổ cuối cùng có phải bị hắn giết hay không? Trần Cát Mộng không biết phải làm gì, bản thân thật sự không thể tin Sở Thiên lại có thể dễ dàng đánh ngã bốn vị chiến tướng. Anh ta không khỏi nhớ tới lúc trên bãi cỏ đã động sát khí, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Lúc ấy, mình mà ra tay với Sở Thiên có lẽ mặt trời ngày mai cũng không cần nhìn nữa. Lâm bang chủ nhìn thân hình Sở Thiên dần dần rời đi, ánh mắt lóe ra một tia sát khí, quay đầu lại nói: - Tên nhóc Sở Thiên này không chỉ gan dạ sáng suốt, thân thủ phi phàm. Nhớ kỹ bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải giết bằng được hắn, nếu không đợi một thời gian nữa thủ đô này sẽ là thiên hạ của Sở Thiên. Trần Cát Mộng gật đầu, đi theo sau Lâm bang chủ. Lâm bang chủ sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại bổ sung một câu: - Đương nhiên, giết Sở Thiên cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải sử dụng không ít nhân lực vật lực, cho nên cậu phải tìm một phương án thích hợp. Một tháng sau sẽ ra tay với hắn vừa để tên đó mất cảnh giác, mà cũng dễ giải thích với Lý Thần Châu. Trần Cát Mộng bội phục Lâm bang chủ, đúng là gừng càng già càng cay, suy nghĩ thấu đáo, chỉnh chu vấn đề so với mình toàn diện hơn rất nhiều. Sở Thiên mang theo sữa đậu nành về tới trường. Vừa mới bước vào khu huấn luyện quân sự, đã nghe thấy tiếng kẻng báo hiệu, hơn sáu ngàn tân sinh giống như ong vỡ tổ, hưng phấn rảo bước về phía căng tin. Còn gì bằng sau giờ huấn luyện mệt mỏi được ăn một bữa no nê! Sở Thiên nhanh chóng tìm được đội ngũ của Tô Dung Dung, bước nhanh tới, kéo Tô Dung Dung ra khỏi hàng. Huấn luyện viên không phải không có mắt, tự nhiên nhìn thấy học sinh tự ý ra khỏi hàng đang muốn phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy mặt Sở Thiên đang tươi cười hớn hở, sự tức giận như quả bóng bị xì hơi, trên mặt nở ra nụ cười thân mật. Cái tên ngôi sao tai họa này chớ có chọc vào, lại để hắn đi khiêu chiến thì chỉ có đeo mo vào mặt. Bản thân rất hiểu chống đẩy bằng một tay được bốn mươi cái là điều không thể. Tô Dung Dung bị Sở Thiên kéo qua bãi cỏ, quay đầu lại nhìn huấn luyện viên, thấy ông ta không nói gì mới thở phào nhẹ nhõm, cười trách Sở Thiên: - Sao anh kéo em ra khỏi hàng? Anh muốn em bị phạt à? Sở Thiên thản nhiên cười, trong lúc mọi người đang hát quân ca từ từ bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Tô Dung Dung, dịu dàng nói: - Nếu em bị phạt, anh sẽ chịu phạt cùng em. Một hình phạt nặng hai người chịu thì chẳng phải sẽ giảm đi một nửa. Gần đó, những sinh viên khác đang bước đi hâm mộ nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, than thầm đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh. Bản thân mình phải chịu huấn luyện mệt nhọc, muốn ăn một bữa còn phải hát mấy bài. Người ta thì như vợ chồng son ân ân ái ái, ngọt ngào nói chuyện yêu đương trong trường. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Sở Thiên kéo Tô Dung Dung ngồi xuống bãi cỏ, phất một cái, trong tay xuất hiện một chiếc bình nước giống như một trò ảo thuật. Trái tim Tô Dung Dung đập rộn ràng, cô mở miệng nói: - Bên trong này đựng cái gì vậy? Sở Thiên chưa vội nói cho cô, mà cười bảo: - Em tự mở ra xem đi. Tô Dung Dung cảm thấy rất ngọt ngào. Cô mở chiếc nắp bình ra, hương thơm sữa đậu nành ngào ngạt bay vào mũi. Tô Dung Dung rất vui sướng, không kìm chế được mà hôn lên má Sở Thiên, nhẹ nhàng nói: - Có phải anh tới "Hữu Gian" để mua phải không? Sở Thiên gật đầu, khẽ vén mái tóc dài của cô lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cô, nhu tình nói: - Sợ em huấn luyện mệt nhọc, lại thấy em thích uống sữa đậu nành ở đó nên lúc xế chiều anh tới quán hôm trước. Vừa may, ông chủ ở đó mới làm xong một mẻ, anh được ông ấy cho một bình sữa đậu nành. Em uống nhanh đi kẻo sữa nguội đi thì không ngon. Tô Dung Dung giống như đang cười, đôi môi thùy mị hơi mở ra, dòng sữa đậu nành chảy vào trong miệng. Khuôn mặt cô hiện rõ sự say mê ngây ngất. Sở Thiên vươn tay, giúp Tô Dung Dung ngăn những sợi tóc bị gió thổi tung. Tô Dung Dung buông bình sữa đậu nành xuống, cầm lấy tay Sở Thiên, quan tâm hỏi: - Sở Thiên, anh bị thương à? Sở Thiên liếc mắt nhìn, thì ra trên mu bàn tay trái có dính vết máu. Sở Thiên lắc đầu, dùng giấy khăn nhẹ nhàng lau đi, thản nhiên nói: - Em yên tâm, anh hứa với em, không có sự cho phép của em, anh tuyệt không chảy máu. Ánh mắt Tô Dung Dung đang tràn ngập sự lo lắng, lại trở nên hạnh phúc, không nói gì thêm tiếp tục uống nốt sữa đậu nành. Một lát sau, cô uống hết sữa đậu nành, anh dùng khăn giấy lau miệng cho cô, thuận thế hôn lên môi cô. Tô Dung Dung không chút kháng cự, trái lại nhiệt tình đáp trả, trên mặt tràn ngập hạnh phúc. Mùa thu gió khiến lá bàng rung động, không ngừng có lá cây rơi xuống mặt cỏ. Sở Thiên và Tô Dung Dung hôn nhau say đắm không hề để ý tới xung quanh. Mọi người qua đường nhìn đôi trẻ đang bên nhau lại không hề có cảm giác chướng mắt, mà ngược lại có cảm giác lãng mạn, xao xuyến. Sở Thiên không biết có một cô gái đang chết trân nhìn anh và Dung Dung, khóe mắt cô cay cay dường như có cái gì đó đang muốn trào ra. Bên cạnh cô gái ấy, có một cô gái sở hữu một đôi lông mày quyến rũ, ôm lấy cô gái đang đau buồn như ôm một đứa trẻ, an ủi: - Ngọc Đình, đi thôi, có một số việc là do ông trời quyết định, nếu cố làm thì chỉ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đã không có được thì hãy chủ động buông ra. Cô gái chùi sạch nước mắt, sau đó đi thẳng ra cổng trường. Cô gái kia nhìn Sở Thiên một chút rồi cũng quay đầu nhanh chân đuổi theo sau. Không biết qua bao lâu, Sở Thiên cùng Dung Dung mới buông nhau ra, kết thúc buổi xem phim Hàn miễn phí của quần chúng. Hai người cùng nhau nằm ở trên cỏ nhìn lên khoảng không bầu trời. Sở Thiên như thường lệ lại lấy một ngọn cỏ non bỏ vào miệng. Dung Dung khẽ nắm lấy bàn tay Sở Thiên, mười ngón tay đan vào nhau giơ thẳng lên trời vô cùng ấm áp. Tô Dung Dung khẽ nói: - Nếu mỗi ngày mở mắt ra, được thấy anh và mặt trời chính là tương lai mà em muốn có. Sở Thiên, anh có làm được không? Sở Thiên không nói gì, anh biết Tô Dung Dung chưa nói hết. - Đêm mai, ông nội của em muốn gặp anh! Tô Dung Dung thản nhiên nói câu kết.
[hide]
Hai thanh đao lăng lệ ác liệt hướng Sở Thiên tập kích mà đến Sở Thiên không chỉ có không có hướng lui về phía sau lại để cho thậm chí mặt không đổi sắc nghênh đao đi về phía trước bởi vì Sở Thiên cảm giác được phía sau của mình còn có càng mạnh mẽ sát khí.
Phía trước hai vị cầm đao chi nhân nhìn thấy Sở Thiên khác thường hành vi không tự chủ được hơi chút kinh sững sờ trên tay thế công cũng hơi chút trì hoãn Sở Thiên không có buông tha cơ hội này bước chân ra sức đạp một cái người như lá rụng trực tiếp theo bọn họ trung gian cắm vào đi tay phải hóa quyền là chưởng đao liên tục gọt hướng cổ tay của bọn hắn.
Cách đó không xa nhà dân mái nhà một vị tuổi gần năm mươi nam nhân đang chăm chú nhìn chiến đấu trên đường phố thỉnh thoảng gật đầu Trần Cát Mộng cung kính khoanh tay đứng ở bên cạnh của hắn tùy thời chuẩn bị nghe phân phó.
“Cát Mộng ngươi cảm thấy tứ tướng có thể hay không ngăn lại Sở Thiên?” Tuổi gần năm mươi nam nhân quay đầu hướng Trần Cát Mộng hỏi.
Trần Cát Mộng lắc đầu ngữ khí bình tĩnh nói: “Sở Thiên tuy nhiên gan dạ sáng suốt hơn người thông minh hơn người còn thống soái Thượng Hải hắc bang nhưng tuổi còn trẻ thân thủ cho dù tốt cũng đánh không lại Lâm bang chủ tứ tướng.”
“Vậy ngươi cảm thấy Hoa Nam Hổ có phải hay không là Sở Thiên bọn hắn giết chết?” Lâm bang chủ ánh mắt hiện lên sát cơ Hoa Nam Hổ mặc dù bất thành khí nhưng cũng là hắn đường đệ hắn làm sao có thể lại để cho Hoa Nam Hổ không hiểu thấu biến mất sống hay chết tổng nên vì hắn làm chút chuyện: “Sở Thiên thống soái du binh tán dũng thật sự dám giết Hoa Nam Hổ?”
Trần Cát Mộng lần này không có có kết luận hắn cũng không dám tùy tiện có kết luận dù sao đây là rất trọng yếu đại sự chỉ có thể đem mình chỗ nắm giữ sự tình bày ra vội tới Lâm bang chủ chính mình phân tích: “Chúng ta tra được Hoa Nam Hổ đêm đó xác thực đi qua Mê Tình quán bar sau đó liền lại cũng không có người thấy bọn họ. Ta hôm nay đã từng thăm dò qua Sở Thiên Sở Thiên thừa nhận đem Hoa Nam Hổ bọn hắn đuổi ra khỏi Mê Tình quán bar đằng sau sự tình Sở Thiên bày ra hoàn toàn không biết rõ tình hình thần sắc.”
“Vậy hãy để cho tứ tướng tiếp tục thăm dò Sở Thiên!” Lâm bang chủ trong mắt hiện lên vẻ hung hãn: “Tình nguyện giết lầm cũng không nên buông tha một người huống chi Sở Thiên thống soái Soái quân sớm muộn sẽ cùng chúng ta tranh giành địa bàn nếu như có thể giết hắn đi thiểu chích hương lô thiểu chích quỷ!”
Lâm bang chủ nhìn cách đó không xa Sở Thiên nước chảy mây trôi thân thủ lại để cho hắn cái này kinh nghiệm sa trường người thầm giật mình trong lòng của hắn không có chút nào nắm chắc tứ tướng có thể giết Sở Thiên nhưng ở trước mặt thuộc hạ lại không thể lộ ra lực lượng chưa đủ.
Trần Cát Mộng trong nội tâm tựa hồ có cái gì lo lắng chần chờ một lát hay là mở miệng nói: “Thế nhưng là Lý Thần Châu thiếp chúng ta tháng này không cho phép sinh ra sự cố nhiễu loạn kinh thành trị an nếu không giết không tha tuy nhiên chúng ta Hổ Bang có chỗ dựa nhưng Lý Thần Châu thực động, thật sự mà nói bất định hội mượn cơ hội đã diệt chúng ta.”
Lâm bang chủ ha ha cười cười lập tức trầm giọng nói: “Không sai cho nên ta cũng không có trực tiếp tiến công Mê Tình quán bar bằng không thì Mê Tình quán bar bây giờ còn có thể tồn tại ta đã sớm một mồi lửa bắt nó đốt đi về phần giết cái Sở Thiên việc nhỏ như vậy Lý Thần Châu cũng không thể nói gì hơn huống chi cũng không nhất định biết là chúng ta làm đấy.”
Lâm bang chủ trong nội tâm chân thật mà nói nhưng là: Huống chi chúng ta hôm nay cũng không nhất định có thể giết Sở Thiên.
Trần Cát Mộng gật gật đầu không có mở miệng nói chuyện nữa mà là nhìn chăm chú lên trong ngõ hẻm chiến đấu hăng hái.
Sở Thiên nhìn xem trước sau bao quanh chính mình bốn đại hán cười nhạt một tiếng bình tĩnh nói: “Bốn vị đại ca ta thật sự không rõ các ngươi tại sao phải tới tìm ta phiền toái đâu này? Nếu như ta nhớ không lầm chúng ta tựa hồ không có cừu hận?”
Trên mặt có vết sẹo là người lạnh lùng nói: “Ngươi giết huynh đệ của chúng ta chúng ta tự nhiên muốn giết ngươi thay hắn báo thù!”
Sở Thiên cười khổ không thôi nhàn nhạt nói: “Ta giết huynh đệ các ngươi? Huynh đệ các ngươi là ai đâu này? Có thể hay không báo cho biết để cho ta có thể chết cái rõ ràng dù sao ta giết quá nhiều người.”
Nghe được Sở Thiên mà nói là người lập tức trợn mắt tròn xoe không có trả lời Sở Thiên mà là rống lên: “Tiểu tử tìm chết!”
Là người tay phải rót đầy lực lượng nhắc tới trong tay dao bầu thân thể lăng không nhảy ra một đao hướng Sở Thiên đỉnh đầu đánh xuống khí thế dị thường lăng lệ ác liệt ba người khác tay trái nhặt lên giấu ở phần eo chủy tay phải mạnh mẽ hữu lực vung vẩy lấy dao bầu trong đao kẹp chủy đúng là Hổ Bang ‘thập bát tướng’ độc môn luyện thành tuyệt kỹ thành danh.
Sở Thiên ánh mắt khẽ nhúc nhích tay trái đem sữa đậu nành khẽ đẩy đi ra ngoài bình thuỷ vừa đúng rơi vào phố nhỏ tường trên đỉnh sừng sững không ngã tay phải tức thì bắt đầu trầm xuống.
Là người tại dao bầu đánh xuống thời điểm cũng rút ra chủy tay vung hai loại binh khí một dài một ngắn một cương một nhu thoạt nhìn rất khó phối hợp nhưng ở trong tay bọn họ nhưng là không chê vào đâu được chỉ thấy tay phải hắn dao bầu run lên mũi đao nghe thấy động thẳng đến Sở Thiên dưới xương sườn tay trái chủy thẳng vũ bảo vệ chính mình ngực bụng nguyên lai hai người bọn họ loại binh khí một công một thủ hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh mới có thể tại vô số lần huyết chiến trung lập tại thế bất bại trở thành Hổ Bang ‘cửu hổ thập bát tướng’ bên trong chiến tướng.
Trong nháy mắt đang lúc Sở Thiên chung quanh đường lui đều đã bị phong kín hơn nữa bốn người công kích đã là thế sét đánh lôi đình rất có trận chiến này hiệp sẽ đem chính mình chém chết dưới đao xu thế nhưng Sở Thiên hay là không nhúc nhích địa đứng ở nơi đó si ngốc địa cảm ứng đến đến từ bốn bề sát cơ.
Cách đó không xa Trần Cát Mộng không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ Sở Thiên đang đợi chết? Hắn thật sự như thế bất lực?”
Lâm bang chủ lại không hiểu khẩn trương nhưng ngữ khí hay là bảo trì bình tĩnh: “Sở Thiên nếu quả thật bất lực làm sao có thể ngồi trên Soái quân Thiếu soái vị?”
Sở Thiên nhìn thấy bốn người đã đến trước chân ở nơi này trong chốc lát Sở Thiên lạnh nhạt con mắt bỗng nhiên lộ ra một đường ánh sáng tay phải kêu Hồng đao sôi nổi nơi tay lập tức chợt nghe đến “Cách tra” một tiếng “Ôi” mấy vang ba tiếng thê lương kêu thảm Hổ Bang tứ tướng cái cũng đã bị thụ bất đồng trình độ tổn thương!
Trên lầu Trần Mộng Cát thần sắc vô cùng khiếp sợ thì thào tự nói: “Làm sao có thể? Làm sao có thể?”
Nguyên lai ở nơi này trong chốc lát Sở Thiên tay trái đột nhiên như thiểm điện duỗi ra bắt khiến là người đích cổ tay “Cách tra” một tiếng cổ tay hắn đã bị sinh sôi bẻ gẫy lập tức Sở Thiên chân phải đá ra đem là người cứng rắn đá ra vài mét bên ngoài.
Là người bên cạnh chiến tướng mắt thấy dao bầu đã đâm vào Sở Thiên dưới xương sườn lại đột nhiên hiện mũi đao bị Sở Thiên bắt lấy lập tức một cổ không thể kháng cự lực lượng vọt tới lại để cho thân thể của hắn không tự chủ được hướng Sở Thiên lao ra.
Lúc này sau lưng hai vị Hổ Bang chiến tướng hai thanh chủy đã gần sát Sở Thiên sau lưng Sở Thiên đầu đều không có quay về trở tay khu vực bị chính mình giữ chặt mũi đao người lập tức đã đem Hổ Bang chiến tướng đưa đến sau lưng càng đem hắn coi là sống sờ sờ tấm chắn đằng sau hai vị Hổ Bang chiến tướng đâm ra chủy toàn bộ đâm vào trên lưng của hắn.
Đằng sau hai vị Hổ Bang chiến tướng hoảng hốt phía dưới không rảnh lại biến chiêu chỉ có thể dừng lại chủy đâm vào lực lượng ở nơi này một lát tầm đó chỉ nghe “Phốc” một tiếng Sở Thiên trở tay một đao kêu hồng chiến đao như là dài quá con mắt tựa như xẹt qua hai vị Hổ Bang chiến tướng dưới bụng máu tươi lập tức chảy ra để cho bọn họ khiếp sợ phía dưới hướng về sau liền lùi lại vài bước.
Sở Thiên lập tức dùng khuỷu tay hướng về sau đỉnh đầu đem mình phía sau lưng sống tấm chắn hướng về sau đánh bay ra ngoài.
Là người chịu đựng đau xót lần nữa chiến... Mà bắt đầu sử dụng hết tốt tay nhặt lên chủy hướng Sở Thiên đâm tới Sở Thiên hoàn toàn không thấy hắn mà liều mệnh mũi chân nhảy lên một thanh khảm đao bay lên đã đâm trúng là người bắp chân lại để cho hắn ngăn không được đau nhức đau mà ngã nhào trên đất bên trên.
Vài tiếng kêu thảm thiết qua đi Hổ Bang bốn vị chiến tướng toàn bộ té trên mặt đất ngâm bất hạnh đều bị tổn thương may mắn chính là Sở Thiên không có giết bọn hắn.
Sở Thiên liên tiếp phản kích nhưng lại ngay cả bước chân cũng không di động hơn phân nửa thốn.
Sở Thiên nhìn xem trên mặt đất bốn vị Hổ Bang chiến tướng cười nhạt một tiếng nhảy lên đầu tường gỡ xuống sữa đậu nành ngữ khí bình tĩnh nói: “Ta không biết các ngươi tại sao phải giết ta cũng không biết các ngươi vị nào huynh đệ bị ta giết nhưng là ta Sở Thiên chưa bao giờ sợ nhiều cõng mấy cái nhân mạng bất quá ta hi vọng các ngươi quang minh lỗi lạc tới tìm ta báo thù mà không phải mai phục ám sát!”
Lâm bang chủ sờ sờ tai phải bên cạnh máy trợ thính chân mày cau lại lầm bầm lầu bầu: “Hoa Nam Hổ đến cùng là đúng hay không bị hắn giết đây này?”
Trần Cát Mộng tức thì còn không có kịp phản ứng hắn thật sự không thể tin Sở Thiên lại có thể tại một lát tầm đó đem Hổ Bang bốn vị chiến tướng chém trở mình trên mặt đất hắn không khỏi nhớ tới mình ở bãi cỏ, sát cơ hiện tại hồi tưởng lại sẽ không do từng trận nghĩ mà sợ nếu như tại bãi cỏ chính mình thật sự đối với Sở Thiên ra tay chính mình hiện tại khả năng đã không thấy được mặt trời rồi.
Lâm bang chủ nhìn xem dần dần rời đi Sở Thiên ánh mắt xẹt qua một tia sát cơ quay đầu cùng Trần Cát Mộng nói: “Sở Thiên tiểu tử này gan dạ sáng suốt thân thủ hơn người nhớ kỹ vô luận có phải là hắn hay không giết Hoa Nam Hổ ngươi đều phải nghĩ biện pháp đem hắn tiêu diệt nếu không dùng thân thủ của hắn năng lực đợi một thời gian cái này kinh thành còn không phải là thiên hạ của hắn.”
Trần Cát Mộng trịnh trọng gật đầu lập tức đi theo Lâm bang chủ đằng sau xuống lầu.
Lâm bang chủ tựa hồ nhớ ra cái gì đó quay đầu lại bổ sung một câu: “Đương nhiên giết Sở Thiên cũng không phải sự tình đơn giản cần vận dụng không ít người lực vật lực cho nên ngươi muốn hảo hảo tìm cách một tháng sau lại đối với hắn ra tay thứ nhất có thể lại để cho sở thiên phóng tùng cảnh giác thứ hai có thể cho Lý Thần Châu giao cho.”
Trần Cát Mộng bội phục nhìn xem Lâm bang chủ gừng càng già càng cay suy tư vấn đề so về chính mình muốn chu toàn rất nhiều.
Sở Thiên mang theo sữa đậu nành vừa mới bước vào trường học huấn luyện quân sự trên trận chỉ nghe thấy một tiếng dài trạm canh gác sáu ngàn dư tên tân sinh như là được giải phóng nông nô vui vẻ đạp trên bước chân đang hướng tiệm cơm tập hợp chuẩn bị ăn cơm chiều có chuyện gì so huấn luyện quân sự về sau có bỗng nhiên cơm no ăn đến đã ghiền đâu này?
Sở Thiên nhìn chuẩn Tô Dung Dung đội ngũ bề bộn nhanh đi qua rút cái lạnh chỗ trống đem Tô Dung Dung kéo ra ngoài giáo quan không phải người ngu tự nhiên nhìn ra có đệ tử bị kéo ra khỏi đội ngũ đang muốn hỏa chi tế nhìn thấy Sở Thiên lạnh nhạt phiêu dật thần sắc không chỉ có cây đuốc khí tươi sống nuốt xuống còn lộ ra dáng tươi cười tỏ vẻ thân mật sợ trêu chọc cái này ngôi sao tai họa đến cùng chính mình khiêu chiến vậy thật xấu hổ chết người ta rồi hắn từ tín không có biện pháp một tay chống đẩy: Hít đất bốn mươi.
Tô Dung Dung bị Sở Thiên lôi kéo nhìn qua bãi cỏ đi trở về đầu ngắm nhìn giáo quan chỉ giáo quan không có có phản ứng gì mới nhẹ nhàng thở ra đối với Sở Thiên cười cười nói: “Ngươi như thế nào kéo ta đi ra à? Không sợ liên lụy ta bị phạt à?”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng ôm Tô Dung Dung đang lúc mọi người quân ca to rõ trong tiếng chậm rãi đi về phía trước ôn nhu nói: “Nếu như ngươi bị phạt vào ta hãy theo ngươi cùng một chỗ bị phạt một người thống khổ chia làm hai người đến gánh chịu vậy thiếu đi một nửa.”
Bên cạnh đang đạp trên bước chân các học sinh hâm mộ nhìn xem đây đối với Kim Đồng Ngọc Nữ thầm than thật sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh chính mình huấn luyện quân sự phải chết ăn một bữa cơm còn muốn hát mấy ca nhân gia vợ chồng son khen ngược ngọt ngào mật mật tại trường học trên đường nói chuyện yêu đương.
Sở Thiên lôi kéo Tô Dung Dung tại trên đồng cỏ ngồi xuống lập tức ảo thuật giống như biến ra bình thuỷ Tô Dung Dung tâm hồn thiếu nữ vui vẻ mở miệng nói: “Bên trong có đồ vật gì đó đâu này?”
Sở Thiên chưa nói cho hắn biết chẳng qua là cười nói: “Chính mình mở ra nhìn xem.”
Tô Dung Dung điềm mật, ngọt ngào mở ra cái nắp sữa đậu nành mùi hương đậm đặc lập tức xông vào mũi Tô Dung Dung trên mặt lập tức sáng lạn hạnh phúc đến cực điểm ngăn không được tại Sở Thiên trên mặt hôn vào một cái mềm mại nói: “Ngươi đi ‘hữu gian xan thính’ béo lão bản chỗ đó mang đến cho ta hay sao?”
Sở Thiên gật gật đầu đem Tô Dung Dung thanh tú phật đến đằng sau lộ ra Tô Dung Dung tinh xảo xinh đẹp dung nhan nhu tình nói: “Sợ ngươi huấn luyện quân sự mệt nhọc lại đã nghe ngươi nói ưa thích chỗ đó sữa đậu nành vì vậy ta buổi chiều phơi nắng hết mặt trời phải đi béo lão bản nhà hàng vừa vặn mài tốt rồi một bình ta liền cho ngươi dẫn theo trở về tranh thủ thời gian uống đi miễn cho lạnh.”
Tô Dung Dung giống như cười cười khẽ mở bờ môi thục nữ giống như cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ uống lên đến trên mặt lộ ra rất là say mê.
Sở Thiên vươn tay giúp đỡ Tô Dung Dung ngăn trở bị gió phiêu khởi thanh tú Tô Dung Dung lại buông sữa đậu nành lấy Sở Thiên tay nhu nhu nói: “Sở Thiên ngươi bị thương sao?”
Sở Thiên định nhãn nhìn lại bàn tay trái trên lưng có nhàn nhạt vết máu Sở Thiên lắc đầu dùng giấy khăn nhẹ nhàng lau đi nhàn nhạt nói: “Yên tâm ta cam đoan với ngươi không có sự phê chuẩn của ngươi ta tuyệt không đổ máu.”
Tô Dung Dung trong mắt hiện lên lo lắng nhưng lập tức điềm mật, ngọt ngào không nói gì thêm tiếp tục đem sữa đậu nành uống xong.
Sau một lát Tô Dung Dung đã uống sạch sẽ Sở Thiên dùng giấy khăn giúp nàng lau sạch lấy miệng cũng thuận thế hôn đi qua Tô Dung Dung không có chút nào trốn tránh ngược lại nhiệt liệt đáp lại lẫn nhau trên mặt đều mang theo hạnh phúc.
Mùa thu gió lại để cho lá cây rền vang rung động không ngừng có lá cây bay xuống tại bãi cỏ Sở Thiên cùng Tô Dung Dung cứ như vậy không coi ai ra gì hôn trải qua người không chỉ có không có cảm giác bọn hắn đồi phong bại tục ngược lại cảm giác có vài phần lãng mạn cùng duy mỹ.
Sở Thiên không hữu hiện một vị nữ hài đang si ngốc nhìn qua hắn và Tô Dung Dung trong mắt tựa hồ có nóng hổi nước mắt nữ hài bên cạnh còn có vị giữa lông mày có vũ mị cùng u buồn nữ tử nữ tử khe khẽ thở dài ôm chầm nữ hài nhu nhu nói: “Ngọc Đình đi thôi có một số việc đúng trời cao đã sớm nhất định nếu như ngươi không làm được thiêu thân lao đầu vào lửa vậy ngươi liền buông tha a!”
Nữ hài lau sạch lấy nước mắt sau đó hướng cửa trường học đi đến nữ tử ngắm nhìn Sở Thiên lập tức cũng quay đầu đuổi kịp nữ hài.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung không biết đã qua bao lâu rốt cục ngừng kích thích vô số đại chúng hương diễm lãng mạn tình cảnh cùng một chỗ nằm ở trên đồng cỏ nhìn bầu trời không Sở Thiên thói quen ném đi cây cỏ non đặt ở trong miệng.
Tô Dung Dung lôi kéo Sở Thiên tay có chút giơ lên mười ngón khấu chặt dưới ánh mặt trời lộ ra cực kỳ ấm áp Tô Dung Dung thì thào tự nói nói: “Mỗi ngày mở mắt ra trông thấy ngươi cùng mặt trời đều tại cái kia chính là ta nghĩ muốn tương lai! Sở Thiên ngươi có thể làm được sao?”
Sở Thiên không nói gì hắn biết rõ Tô Dung Dung đằng sau còn có lời nói!
“Đêm mai ông nội của ta muốn gặp ngươi!” Tô Dung Dung nhàn nhạt nhổ ra câu nói sau cùng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đằng trước, hai thanh đao nhanh như cắt, sắc bén đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên bình tĩnh, không lùi về sau, mà cầm đao xông lên trước bởi vì bản thân cảm giác phía sau còn có một luồng sát khí mạnh mẽ đang ẩn tàng. Hai tên cầm đao phía trước thấy hành vi khác thường của Sở Thiên hơi giật mình, động tác chậm lại. Sở Thiên không bỏ qua cơ hội này, dẫm mạnh chân lao lên, người như lá bay xông vào giữa bọn chúng. Tay phải hóa quyền thành chưởng đao chém vào cổ tay hai tên đó. Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên tuổi ước chừng khoảng năm mươi đang quan sát trận chiến trên đường, thỉnh thoảng gật đầu. Bên cạnh, Trần Cát Mộng cung kính đứng ra nghe lệnh. - Cát Mộng, cậu thấy bốn tướng có thể ngăn được Sở Thiên không? Người đàn ông trung niên hỏi Trần Cát Mộng. Trần Cát Mộng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: - Sở Thiên mặc dù gan dạ, sáng suốt, trí tuệ hơn người, còn là Thống soái hắc bang ở Thượng Hải. Nhưng dù sao hắn cũng tuổi còn trẻ, thân thủ lợi hại đến đâu cũng không thể đánh bại được bốn tướng của Hổ bang. - Vậy cậu cảm thấy Hoa Nam Hổ có phải do bọn Sở Thiên giết chết không? Lâm bang chủ ánh mắt toát lên sát khí, Hoa Nam Hổ mặc dù bất tài, nhưng cũng là người thân của anh ta. Sao có thể để Hoa Nam Hổ biến mất một cách kỳ quái. Nhưng dù sống hay chết, cuối cùng cũng phải vì cậu ta làm chút chuyện: - Sở Thiên thống soái du binh tán tướng liệu có thật sự dám giết Hoa Nam Hổ? Lần này Trần Cát Mộng không dám kết luận, đây là truyện rất quan trọng, không thể qua loa đại khái kết luận bừa, vì vậy chỉ có thể dựa vào các thông tin mình có phân tích với bang chủ: - Chúng ta tra được đêm đó, Hoa Nam Hổ quả thật đã tới quán bar Mê Tình, sau đó mất tích không rõ. Hôm nay, thuộc hạ cũng đã tự mình tới thăm dò Sở Thiên, cậu ta cũng đã thừa nhận có xích mích với Hoa Nam Hổ, sau đó đã đuổi Hoa Nam Hổ ra khỏi quán, chuyện sau đó thế nào thì cậu ta nói không biết. - Vậy hãy để cho bốn tướng tiếp tục thử Sở Thiên! Lâm bang chủ trong mắt hiện lên vẻ hung hãn: - Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, huống chi Sở Thiên còn là Thống soái của Soái quân, sớm hay muộn sẽ tranh giành địa bàn với chúng ta. Nếu như có thể giết hắn thì tốt, ít đi bát hương thì cũng bớt quỷ! Lâm bang chủ chăm chú quan sát Sở Thiên. Thân pháp mau lẹ, lưu loát như nước chảy mây trôi, khiến bản thân Lâm bang chủ vốn là người có kinh nghiệm chém giết đầy mình cũng phải tự hỏi có thể giết chết Sở Thiên không? Tuy nhiên, ở trước mặt thuộc hạ, anh ta không thể tỏ ra lo lắng được. Trần Cát Mộng cảm thấy không yên, chần chừ muốn nói lại thôi, cố mở miệng: - Nhưng Lý Thần Châu đã cảnh báo chúng ta, tháng này không thể xảy ra chuyện gì làm nhiễu loạn trị an thủ đô, nếu không giết không tha. Tuy Hổ bang chúng ta có chỗ dựa nhưng mà nếu Lý Thần Châu thật sự hành động nói không chừng sẽ có cớ tiêu diệt chúng ta. Lâm bang chủ cười ha hả, lại lập tức trầm giọng nói: - Đúng vậy, cho nên tôi cũng không có lệnh trực tiếp tấn công quán bar Mê Tình, bằng không quán bar Mê Tình làm sao có thể tồn tại tới bây giờ. Chỉ cần một mồi lửa cho nó đi vào dĩ vãn luôn, giết Sở Thiên chỉ là chuyện nhỏ, mà chắc gì Lý Thần Châu biết là do chúng ta làm. Trong lòng Lâm bang chủ lại nghĩ: hôm nay cũng không nhất định có thể giết được Sở Thiên. Trần Cát Mộng gật đầu, không nói thêm gì nữa chăm chú nhìn trận đấu quyết liệt trong ngõ nhỏ. Sở Thiên nhìn trước sau bị bao vây bởi bốn tên to con, cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: - Bốn vị đại ca, tôi thật sự không hiểu sao các vị tới đây tìm tôi gây sự? Tôi thật sự không nhớ chúng ta có cừu hận gì cả? Tên cầm đầu có vết sẹo trên mặt lạnh lùng nói: - Mày giết anh em của tao, nên bọn tao tới báo thù! Sở Thiên cười khổ không ngừng, thản nhiên nói: - Tôi giết anh em của các người? Anh em của các người là ai? Có thể nói cho tôi biết không, để chết cũng không có gì khúc mắc, dù gì tôi cũng giết quá nhiều người rồi. Nghe thấy lời Sở Thiên, tên mặt sẹo trợn mắt, không trả lời mà rống lên: - Nhóc con muốn chết! Tên mặt sẹo vận sức vào thanh đao trong tay chém xuống đỉnh đầu Sở Thiên. Ba người còn lại tay phải phóng dao, tay trái rút đao từ bên hông đâm tới Sở Thiên, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của Hổ bang "Thập bát tướng". Ánh mắt Sở Thiên khẽ động, nhẹ nhàng ném chiếc bình đựng sữa đậu nành ra, vững chãi đứng trên bờ tường con ngõ, tay phải hạ xuống. Khi tên kia chém đao xuống đầu Sở Thiên, thì tên còn lại ở phía trước cũng rút ra dao bầu. Con dao run lên đâm thẳng về phái sườn của Sở Thiên, một con khác dùng để phòng thủ cho hai người. Hai loại vũ khí một dài một ngắn, một cương một nhu tưởng chừng rất khó phối hợp nhưng với hai người này trở thành tổ hợp công thủ song toàn. Nhờ kỹ năng này mà họ được liệt vào "Cửu hổ thập bát tướng" trong hàng ngũ các chiến tướng Lúc này, Sở Thiên dường như không nhận ra hay là bị dọa cho sợ hãi không thể động tay chân mà cứ đứng yên mặc sát khí bốn phía ập tới. Đang quan sát, Trần Cát Mộng nhíu mày: - Chả lẽ Sở Thiên đợi chết? Hắn lại yếu đuối như thế? Lâm bang chủ lại cảm thấy rất hồi hộp, nhưng giọng điệu vẫn duy trì sự bình tĩnh: - Nếu Sở Thiên chỉ có như thế, sao có thể ngồi ở vị trí Thống soái Soái quân? Sở Thiên nhìn thấy bốn người đã áp sát cách không tới một bước chân, nháy mắt, mắt Sở Thiên trở nên sắc bén, tay phải cầm Minh Hồng chiến đao vung ra. "Roạt", tiếng kêu thảm thiết vang lên: - AAAAAA!!!!!!!! Bốn người Hổ bang trúng đòn, bị thương nặng nhẹ khác nhau. Đang chăm chú quan sát, Trần Cát Mộng hoảng sợ, thì thào tự hỏi: - Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Thì ra, trong nháy mắt tay trái Sở Thiên nhanh như thiểm điện vươn ra hóa thành trảo bắt lấy cổ tay tên cầm đấu, "Rắc" bẻ gẫy cổ tay hắn, sau đó Sở Thiên vung chân đá bay tên đó ngã lăn lốc xuống đất. Một chiến tướng bên cạnh tên cầm đầu tưởng chừng mũi dao đã đâm vào sườn Sở Thiên, nhưng lại bị Sở Thiên cầm chặt lấy mũi dao không thể nhúc nhích, tiếp đó lại dùng một lực mạnh mẽ kéo anh ta ra sau. Lúc này, hai chiến tướng của Hổ bang đã đâm dao sát lưng Sở Thiên. Sở Thiên quay đầu lại, kéo tên Hổ bang đang bị kẹp chặt đao ra sau làm tấm chắn, hai thanh đao đâm vào người tên chiến tướng xui xẻo đó. Hai tên Hổ bang phía sau không kịp dừng lại chỉ cố giảm bớt lượng sát thương vào người tên đồng bọn, thấy vết đâm không sâu, mới thở phào một tiếng. Lúc này Sở Thiên phản kích, Minh Hồng chiến đao quét qua bụng hai tên phía sau, máu chảy ròng ròng, bọn chúng kinh hoàng lui lại. Sở Thiên dùng cùi chỏ thúc mạnh, tên Hổ bang làm tấm chắn cho Sở Thiên bay ra ngoài Tên cầm đầu cắn răng chịu đau cầm đao đâm tới Sở Thiên. Sở Thiên hoàn toàn không để ý đến hành vi liều mạng của gã, mũi chân gẩy lên, một thanh đao đâm vào bắp chân tên đó. Gã đau đớn không chịu nổi ngã nhào xuống đất. Những âm thanh thảm thiết qua đi, bốn tên chiến tướng của Hổ bang đều bất hạnh bị thương nằm lăn lóc trên mặt đất. Nhưng còn may cho bọn chúng khi Sở Thiên không hạ sát thủ. Sở Thiên liên tục ra đòn hạ bốn tên chiến tướng nhưng một bước chân cũng không hề di chuyển. Sở Thiên cúi nhìn bốn tên chiến tướng Hổ Bang, cười nhạt một tiếng, nhảy lên đầu tường, lấy bình sữa đậu nành xuống, bình thản nói: - Tôi không biết tại sao các người lại muốn giết tôi, cũng không biết người anh em của các anh bị tôi giết là ai, nhưng Sở Thiên tôi chưa bao giờ sợ có thêm mấy cái xác chết. Nhưng mà tôi hi vọng các anh có thể quang minh chính đại tới báo thù chứ không phải là tới ám sát! Lâm bang chủ sờ sờ máy trợ thính, chân mày cau lại, lẩm bẩm nói một mình: - Hoa Nam Hổ cuối cùng có phải bị hắn giết hay không? Trần Cát Mộng không biết phải làm gì, bản thân thật sự không thể tin Sở Thiên lại có thể dễ dàng đánh ngã bốn vị chiến tướng. Anh ta không khỏi nhớ tới lúc trên bãi cỏ đã động sát khí, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Lúc ấy, mình mà ra tay với Sở Thiên có lẽ mặt trời ngày mai cũng không cần nhìn nữa. Lâm bang chủ nhìn thân hình Sở Thiên dần dần rời đi, ánh mắt lóe ra một tia sát khí, quay đầu lại nói: - Tên nhóc Sở Thiên này không chỉ gan dạ sáng suốt, thân thủ phi phàm. Nhớ kỹ bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải giết bằng được hắn, nếu không đợi một thời gian nữa thủ đô này sẽ là thiên hạ của Sở Thiên. Trần Cát Mộng gật đầu, đi theo sau Lâm bang chủ. Lâm bang chủ sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại bổ sung một câu: - Đương nhiên, giết Sở Thiên cũng không phải chuyện đơn giản, cần phải sử dụng không ít nhân lực vật lực, cho nên cậu phải tìm một phương án thích hợp. Một tháng sau sẽ ra tay với hắn vừa để tên đó mất cảnh giác, mà cũng dễ giải thích với Lý Thần Châu. Trần Cát Mộng bội phục Lâm bang chủ, đúng là gừng càng già càng cay, suy nghĩ thấu đáo, chỉnh chu vấn đề so với mình toàn diện hơn rất nhiều. Sở Thiên mang theo sữa đậu nành về tới trường. Vừa mới bước vào khu huấn luyện quân sự, đã nghe thấy tiếng kẻng báo hiệu, hơn sáu ngàn tân sinh giống như ong vỡ tổ, hưng phấn rảo bước về phía căng tin. Còn gì bằng sau giờ huấn luyện mệt mỏi được ăn một bữa no nê! Sở Thiên nhanh chóng tìm được đội ngũ của Tô Dung Dung, bước nhanh tới, kéo Tô Dung Dung ra khỏi hàng. Huấn luyện viên không phải không có mắt, tự nhiên nhìn thấy học sinh tự ý ra khỏi hàng đang muốn phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy mặt Sở Thiên đang tươi cười hớn hở, sự tức giận như quả bóng bị xì hơi, trên mặt nở ra nụ cười thân mật. Cái tên ngôi sao tai họa này chớ có chọc vào, lại để hắn đi khiêu chiến thì chỉ có đeo mo vào mặt. Bản thân rất hiểu chống đẩy bằng một tay được bốn mươi cái là điều không thể. Tô Dung Dung bị Sở Thiên kéo qua bãi cỏ, quay đầu lại nhìn huấn luyện viên, thấy ông ta không nói gì mới thở phào nhẹ nhõm, cười trách Sở Thiên: - Sao anh kéo em ra khỏi hàng? Anh muốn em bị phạt à? Sở Thiên thản nhiên cười, trong lúc mọi người đang hát quân ca từ từ bước tới nhẹ nhàng ôm lấy Tô Dung Dung, dịu dàng nói: - Nếu em bị phạt, anh sẽ chịu phạt cùng em. Một hình phạt nặng hai người chịu thì chẳng phải sẽ giảm đi một nửa. Gần đó, những sinh viên khác đang bước đi hâm mộ nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, than thầm đúng là đồng nghiệp bất đồng mệnh. Bản thân mình phải chịu huấn luyện mệt nhọc, muốn ăn một bữa còn phải hát mấy bài. Người ta thì như vợ chồng son ân ân ái ái, ngọt ngào nói chuyện yêu đương trong trường. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn Sở Thiên kéo Tô Dung Dung ngồi xuống bãi cỏ, phất một cái, trong tay xuất hiện một chiếc bình nước giống như một trò ảo thuật. Trái tim Tô Dung Dung đập rộn ràng, cô mở miệng nói: - Bên trong này đựng cái gì vậy? Sở Thiên chưa vội nói cho cô, mà cười bảo: - Em tự mở ra xem đi. Tô Dung Dung cảm thấy rất ngọt ngào. Cô mở chiếc nắp bình ra, hương thơm sữa đậu nành ngào ngạt bay vào mũi. Tô Dung Dung rất vui sướng, không kìm chế được mà hôn lên má Sở Thiên, nhẹ nhàng nói: - Có phải anh tới "Hữu Gian" để mua phải không? Sở Thiên gật đầu, khẽ vén mái tóc dài của cô lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp cô, nhu tình nói: - Sợ em huấn luyện mệt nhọc, lại thấy em thích uống sữa đậu nành ở đó nên lúc xế chiều anh tới quán hôm trước. Vừa may, ông chủ ở đó mới làm xong một mẻ, anh được ông ấy cho một bình sữa đậu nành. Em uống nhanh đi kẻo sữa nguội đi thì không ngon. Tô Dung Dung giống như đang cười, đôi môi thùy mị hơi mở ra, dòng sữa đậu nành chảy vào trong miệng. Khuôn mặt cô hiện rõ sự say mê ngây ngất. Sở Thiên vươn tay, giúp Tô Dung Dung ngăn những sợi tóc bị gió thổi tung. Tô Dung Dung buông bình sữa đậu nành xuống, cầm lấy tay Sở Thiên, quan tâm hỏi: - Sở Thiên, anh bị thương à? Sở Thiên liếc mắt nhìn, thì ra trên mu bàn tay trái có dính vết máu. Sở Thiên lắc đầu, dùng giấy khăn nhẹ nhàng lau đi, thản nhiên nói: - Em yên tâm, anh hứa với em, không có sự cho phép của em, anh tuyệt không chảy máu. Ánh mắt Tô Dung Dung đang tràn ngập sự lo lắng, lại trở nên hạnh phúc, không nói gì thêm tiếp tục uống nốt sữa đậu nành. Một lát sau, cô uống hết sữa đậu nành, anh dùng khăn giấy lau miệng cho cô, thuận thế hôn lên môi cô. Tô Dung Dung không chút kháng cự, trái lại nhiệt tình đáp trả, trên mặt tràn ngập hạnh phúc. Mùa thu gió khiến lá bàng rung động, không ngừng có lá cây rơi xuống mặt cỏ. Sở Thiên và Tô Dung Dung hôn nhau say đắm không hề để ý tới xung quanh. Mọi người qua đường nhìn đôi trẻ đang bên nhau lại không hề có cảm giác chướng mắt, mà ngược lại có cảm giác lãng mạn, xao xuyến. Sở Thiên không biết có một cô gái đang chết trân nhìn anh và Dung Dung, khóe mắt cô cay cay dường như có cái gì đó đang muốn trào ra. Bên cạnh cô gái ấy, có một cô gái sở hữu một đôi lông mày quyến rũ, ôm lấy cô gái đang đau buồn như ôm một đứa trẻ, an ủi: - Ngọc Đình, đi thôi, có một số việc là do ông trời quyết định, nếu cố làm thì chỉ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, đã không có được thì hãy chủ động buông ra. Cô gái chùi sạch nước mắt, sau đó đi thẳng ra cổng trường. Cô gái kia nhìn Sở Thiên một chút rồi cũng quay đầu nhanh chân đuổi theo sau. Không biết qua bao lâu, Sở Thiên cùng Dung Dung mới buông nhau ra, kết thúc buổi xem phim Hàn miễn phí của quần chúng. Hai người cùng nhau nằm ở trên cỏ nhìn lên khoảng không bầu trời. Sở Thiên như thường lệ lại lấy một ngọn cỏ non bỏ vào miệng. Dung Dung khẽ nắm lấy bàn tay Sở Thiên, mười ngón tay đan vào nhau giơ thẳng lên trời vô cùng ấm áp. Tô Dung Dung khẽ nói: - Nếu mỗi ngày mở mắt ra, được thấy anh và mặt trời chính là tương lai mà em muốn có. Sở Thiên, anh có làm được không? Sở Thiên không nói gì, anh biết Tô Dung Dung chưa nói hết. - Đêm mai, ông nội của em muốn gặp anh! Tô Dung Dung thản nhiên nói câu kết.